1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng em không tốt sao - Hận Điệp (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 60: Cũ và mới

      Sau khi rời khỏi công ty, Chỉ Ngưng muốn dạo phố. muốn tặng món quà cho chị Lý, bởi vì cảm thấy mình có ý tứ, dù sao thời gian dài như vậy, chị Lý chăm sóc giống như chăm sóc con vậy.


      Chỉ Ngưng nhàn nhã dạo trong cao ốc 101, phía sau có hai nhân viên bảo vệ theo .


      Thời điểm Chỉ Ngưng qua cửa hàng chuyên bán đồ LV, nhìn thấy rất nhiều đồ thích hợp với Hoàng Phủ Thần Phong. Chỉ Ngưng tùy tiện vào, khi nhìn thấy chiếc sơ mi số lượng có hạn, dừng bước với nhân viên bán hàng: “Phiền giúp tôi đem gói chiếc áo này lại.”


      “Thực xin lỗi, tiểu thư, nếu như ngài muốn mua chiếc áo này, cần phải đặt hàng, đây chỉ là hàng mẫu. Xin hỏi, ngài có muốn đặt hàng ?” Nhân viên bán hàng lễ phép giải thích với Chỉ Ngưng.


      “Tôi muốn, nhanh nhất bao lâu nhận được?”


      “Nhanh nhất là nửa tháng, thỉnh tiểu thư lưu lại địa chỉ, lúc đó chúng tôi đưa đến tận nơi.”


      “Được.” Chỉ Ngưng ghi lại địa chỉ biệt thự của Hoàng Phủ Thần Phong, sau khi ghi xong, “Tôi xem những cái khác.” Chỉ Ngưng lại tùy tiện dạo, vừa vặn ngắm thấy bộ y phục mặc ở nhà, áo màu lam nhạt, quần màu xanh đậm, cũng muốn mua bộ y phục này, “Xin hỏi, bộ y phục này cũng cần đặt hàng sao?”


      cần, bộ y phục này có sẵn, có thể mua trực tiếp.”


      “Được, vậy làm phiền giúp tôi gói lại.”


      Kế tiếp, Chỉ Ngưng lại giúp Hoàng Phủ Thần Phong mua cà vạt, cặp tài liệu, thắt lưng, ví, móc treo chìa khóa, giày da, giày thể theo, kính mắt, đồng hồ” tất cả nhân viên bán hàng đều kinh ngạc nhìn Chỉ Ngưng chọn đồ, bọn họ thậm chí còn hoài nghi Chỉ Ngưng rốt cuộc có đủ tiền để trả hay .


      Chỉ Ngưng cuối cùng cũng mua đủ đồ rồi, lấy ra thẻ vàng thời hạn Hoàng Phủ Thần Phong đưa cho . Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng hôm nay muốn dạo phố nên đưa tấm thẻ này cho . cũng biết Chỉ Ngưng dùng thẻ của , cho nên tịch thu hết thẻ của Chỉ Ngưng, như vậy, nhất định phải dùng tấm thẻ đưa cho rồi.


      Thời điểm nhân viên thu tiền nhìn thấy bốn chứ “Hoàng Phủ Thần Phong” máy tính, mở to mắt nhìn Chỉ Ngưng. tại mới biết, nguyên lai, đứng trước mặt quen biết Hoàng Phủ Thần Phong.


      Chỉ Ngưng bị nhân viên thu tiền nhìn như vậy, cảm thấy được tự nhiên liền hỏi: “Xin hỏi, tấm thẻ này có vấn đề gì sao?” Chỉ Ngưng lại tưởng thẻ Hoàng Phủ Thần Phong đưa cho có vấn đề gì, lúc muốn lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Phủ Thần Phong, nhân viên thu tiền liền : “ có” có vấn đề gì, thực xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của ngài.” Nhân viên thu tiền cung kính đem thẻ vàng trả lại cho Chỉ Ngưng.


      sao, các người đem áo đưa đến biệt thự của Phong là tốt rồi, cám ơn!”


      cần khách khí, hoan nghênh lần sau quang lâm.”


      bảo vệ mang túi lớn theo ở phía sau, người còn lại giúp Chỉ Ngưng mở cửa. Kỳ , Chỉ Ngưng vô cùng hy vọng có mấy bảo vệ theo phía sau như vậy, nhưng cho dù làm nũng với Hoàng Phủ Thần Phong, tức giận, chiến tranh lạnh với như thế nào nữa, cũng ra lệnh cho nhân viên bảo vệ theo . Sau lần Chỉ Ngưng bị bắt cóc, muốn gặp thêm bất kì chuyện gì nữa..


      Chỉ Ngưng dự định sau khi mua quà cho Lý tẩu trở về. quyết định tặng cho chị Lý chiếc vòng ngọc, dù sao chị Lý cũng hơn năm mươi tuổi rồi, đeo đồ ngọc cũng rất phù hợp.


      Chỉ Ngưng đến cửa hàng bán đồ ngọc, đột nhiên bị người đàn ông gọi lại, “Em là Hàn Chỉ Ngưng sao?”


      “Chỉ Ngưng tiểu thư, xin cẩn thận.” Tiểu Bân theo sau .


      “Hẳn là có chuyện gì đâu?” Chỉ Ngưng quay đầu với người đàn ông lạ lẫm kia: “ biết tôi?”


      “Đương nhiên a! Tôi là con trai người chủ nhà trước kia em thuê phòng ở, hơn nữa, ở trung học chúng ta còn ngồi cùng bàn a! Tần Bách Sâm. Em còn nhớ ?”


      “A, là Bách Sâm, lâu gặp.”


      “Em có rảnh ? Chúng ta ngồi xuống hàn huyên chút!”


      “Được, có vấn đề.”


      Đến quán cà phê, Chỉ Ngưng kêu nhân viên bảo vệ đợi ở bên ngoài, cùng Tần Bách Sâm tiến vào.


      “Chỉ Ngưng, cuộc sống của em tại như thế nào?”


      “Rất tốt, tôi bây giờ là nhà thiết kế của công ty trang sức ‘Eral’. Tiền lương rất cao.” Chỉ Ngưng uống ngụm cà phê.


      “Trước đây, tôi biết em đối với phương diện này rất có tài. Tập đoàn trang sức ‘Earl’ lớn như vậy, em cũng có thể thi được vào.”


      “Ha ha, nào có lợi hại như ? sao? Bây giờ làm nghề gì?”


      “Kiến trúc sư a! Sau khi tốt nghiệp trung học tôi liền Mĩ, cũng vừa trở về tháng trước.”


      “Lớn lên đẹp trai như vậy, khẳng định có rất nhiều bạn phải ?”


      “Em cũng biết người tôi vẫn thích là ai, như thế nào? Em dám em biết sao?” Tần Bách Sâm mập mờ liếc nhìn Chỉ Ngưng.


      “Ách” cái này” lúc Chỉ Ngưng lúng túng chuông điện thoại di động của vang lên, giải cứu khỏi tình huống khó xử này, “Uy, Phong?”


      “Ngưng Nhi, nhớ ? rất nhớ em a!” Mới mấy giờ gặp mặt, Hoàng Phủ Thần Phong thấy nhớ Chỉ Ngưng.


      “Có a! Vậy bây giờ làm gì thế?” Chỉ Ngưng hạnh phúc cười.



      Nhưng Tần Bách Sâm ngồi tại trước mặt lại thập phần chướng mắt, kỳ , ở nước ngoài cũng có xem tin tức, cũng nhìn thấy ảnh chụp Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng hạnh phúc ở bên nhau. Xem ra, phải nhanh chân hơn mới được.


      “Em rất nhanh trở về.” Chỉ Ngưng còn chuyện điện thoại với Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Bọn Tiểu Bân vẫn theo bảo vệ em chứ?” Hoàng Phủ Thần Phong lo lắng Chỉ Ngưng mình dạo phố.


      “Đương nhiên là có rồi! Vô luận em như thế nào, bọn họ vẫn bám rất chặt, yên tâm chưa?”


      “Nếu như ở bên cạnh em..., càng thêm yên tâm.” Hoàng Phủ Thần Phong phải họp rồi, “Ngưng Nhi, lát nữa em tới công ty hay trực tiếp về nhà?”


      “Ách” em đến công ty.” Chỉ Ngưng suy tư ba giây.


      “Được, vậy em ở văn phòng chờ , tại phải họp rồi, bye bye!”


      “Bye” Chỉ Ngưng cúp điện thoại, ngượng ngùng với Tần Bách Sâm: “Bách Sâm, ngại quá, chuyện điện thoại lâu như vậy.”


      có chuyện gì. A! Mấy hôm trước, bạn học cũ của chúng ta muốn tổ chức nhạc hội, em muốn đến ?” Kỳ , là chính bản thân tổ chức, muốn tìm lý do cùng Chỉ Ngưng ở chung.


      “Tôi suy nghĩ chút .”


      “Được, “ có thể cho tôi số điện thoại của em ? Đến lúc đó tôi có thể gọi điện thoại cho em.” Vòng vòng lớn, vẫn là muốn xin số điện thoại của Chỉ Ngưng.


      “Được.” thực tế, Chỉ Ngưng muốn cho số điện thoại của mình, nhưng cho lại có ý tứ.


      Tần Bách Sâm lưu số điện thoại của Chỉ Ngưng vào điện thoại, còn đặc biệt nháy máy cái cho Chỉ Ngưng.


      “Bách Sâm, ngại quá, tôi còn có việc phải về trước.”


      “Tôi đưa em về!” xong, Tần Bách Sâm cũng đứng dậy theo Chỉ Ngưng.


      cần.”


      “ Tạm biệt.”


      Tần Bách Sâm ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Chỉ Ngưng xa dần.


      -------------LOVE------------


      “Tiểu Bân, những đồ này tôi tự cầm lên được.” Chỉ Ngưng muốn cầm lấy mấy túi đồ từ trong tay Tiểu Bân.


      “Chỉ Ngưng tiểu thư, ngài đừng làm tôi khó xử, Phong thiếu nhìn thấy mắng tôi. chừng, ngay cả công việc cũng có nữa.” Tiểu Bân chính là hiểu được Chỉ Ngưng hay mềm lòng cho nên mới có thể tương đối nghiêm trọng như thế.


      “Được rồi!”


      Chỉ Ngưng đợi kịp muốn Hoàng Phủ Thần Phong thử những đồ mua cho , cho nên, chỉ đọng lại chạy vội vào thang máy, lại chạy trước đến tầng 29, sau đó vừa thở hổn hển vừa đẩy cửa văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong. Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy Chỉ Ngưng chạy vào, liền mặc kệ tổng giám đốc cùng ba nhân viên chủ quản ngồi thảo luận ở văn phòng của , ngay lập tức ôm lấy Chỉ Ngưng hỏi: “Ngưng Nhi, làm sao vậy? xảy ra chuyện gì? Tiểu Bân bọn họ theo em sao?” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau mồ hôi.


      có xảy ra chuyện gì hết! Em chỉ là vội vã muốn gặp , cho nên mới chạy lên đây. Ách, mệt quá! A, bọn Tiểu Bân ở phía sau.”


      Vừa xong, Tiểu Bân cùng nhân viên bảo vệ khác cầm túi đồ vào, mà tổng giám đốc và nhân viên chủ quản ở bên kia bị Hoàng Phủ Thần Phong lãng quên, nhưng đồng ý của Hoàng Phủ Thần Phong, bọn họ cũng dám rời .


      Tiểu Bân cơ hồ đem đồ chất đầy ghế salon.


      “Ngưng Nhi, hôm nay chơi có vui ?” Hoàng Phủ Thần Phong tự mình rót ly sữa cho Chỉ Ngưng uống.


      “Khá tốt a!” Chỉ Ngưng đứng lên, tìm trong đống đồ mua sắm lâu, rốt cục lấy ra vài món đồ đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong: “Em mua đồ cho mình, chính là toàn bộ đều là mua cho . Em còn mua tặng chị Lý cái vòng ngọc.”


      “Cái gì? Đều là của ?” Hoàng Phủ Thần Phong đưa ánh mắt chuyển dời lên đống đồ.


      “Đúng vậy! trước tiên lấy ví, chìa khóa, đồng hồ ra đây. Em muốn giúp đổi hết.”


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe lời lấy ra, Chỉ Ngưng đem thẻ tín dụng, thẻ VIP vàng, thẻ hội viên trong ví cũ của Hoàng Phủ Thần Phong chuyển sang chiếc ví mới mua; đem chìa khóa chuyển đến móc chìa khóa mới, đem đồng hồ tháo ra, đeo chiếc mới vào. “Thế nào? có thích ?”


      “Rất thích, cám ơn em, Ngưng Nhi.”


      “Là dùng tiền của .”


      “Là em giúp chọn.”


      “Có thể trở về nhà được chưa? Ở đây còn có y phục ở nhà, Tây phục, giày da, giày thể thao, thắt lưng, dây lưng, kính mắt, cà vạt, cặp tài liệu, còn rất nhiều thứ, về nhà có thể từ từ xem!”


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe Chỉ Ngưng muốn về nhà, liền bảo những kia chủ quản kia trở về, sau đó, mình cũng cùng Chỉ Ngưng về nhà.


      Vừa về tới nhà, Chỉ Ngưng liền lấy ra vòng ngọc đưa đến trước mặt chị Lý: “Chị Lý, cái vòng ngọc này là tôi mua, nhưng là dùng tiền của Phong, tôi tặng cho chị.” Chỉ Ngưng đeo vòng ngọc lên tay chị Lý.


      “Chỉ Ngưng tiểu thư, cái này” tôi dám nhận đâu! Vòng này chỉ cần nhìn qua cũng biết rất quý, chị Lý thể nhận, tuyệt đối thể nhận.” Chị Lý muốn đem vòng ngọc tháo ra.


      “Chị Lý, chị nhận lấy ! Chị chăm sóc tôi tốt, còn béo lên kg, tôi vốn muốn cám ơn chị đối tốt với tôi như vậy. Đúng ! Phong.” Chỉ Ngưng quên tìm Hoàng Phủ Thần Phong cùng thuyết phục chị Lý.


      “Đúng! Chị Lý, Ngưng Nhi tặng cho chị, chị hãy nhận ! Bằng ấy vui.”


      “Chị Lý” Chỉ Ngưng giả ra bộ dạng sắp khóc, nhìn chị Lý.


      “Chỉ Ngưng tiểu thư, ngàn vạn lần đừng khóc a! Chị Lý nhận.”


      “Được, chị Lý, chị được tháo ra nha!”


      “Được, tháo, chị Lý chuẩn bị bữa tối cho hai người.”


      “Phong, chúng ta lên ! thử những đồ này.”
      dunggg thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 61: Nhạc hội & nguôi giận

      Tần Bách Sâm gọi điện thoại cho Chỉ Ngưng, hôm nay có tổ chức nhạc hội, hỏi xem có muốn . Chỉ Ngưng suy nghĩ chút, thấy rất lâu chưa gặp lại bạn bè thời trung học, cho nên đáp ứng.


      Chỉ Ngưng mặc bộ âu phục mẹ Hoàng Phủ mua cho khi còn ở Mĩ đến nhạc hội. Thời điểm Chỉ Ngưng tới cũng ít người ở đó.


      Vài người nhanh mắt nhìn thấy chỉ Ngưng rồi, “Ai” Hàn Chỉ Ngưng đến kìa.”


      “Chỉ Ngưng, cậu là càng ngày càng đẹp”


      “Chỉ Ngưng, nghe bây giờ cậu là nhà thiết kế của ‘Earl’?”


      “Đúng vậy! Tôi từng thấy trang sức do cậu thiết kế tại cửa hàng của ‘Earl’.”



      Từ lúc Chỉ Ngưng xuất , nửa câu cũng chưa , chỉ nghe bọn họ hỏi đông hỏi tây, nhưng trong lòng thầm nghĩ: xem ra, bọn họ hẳn là đều xem qua những tin tức giải trí hoặc những tin tức thương mại. “Ha ha! vậy sao? Vậy cậu có mua ?”


      “Chẳng lẽ cậu biết trang sức của ‘Earl’ đắt như thế nào sao? Có lần tôi theo giúp bằng hữu mua nhẫn cưới, kết quả sau khi vào xem bị giá cả hù chết dám mua.”


      Tuy Chỉ Ngưng thiết kế trang sức, nhưng lắm trang sức do mình thiết kế có đắt hay , xem ra, trở về phải hỏi Hoàng Phủ Thần Phong xem định giá trang sức do thiết kế là bao nhiêu mới được.


      “ Chờ đến khi cậu kết hôn, tôi mua cùng cậu. giảm giá cho cậu được ?”


      “Được! Đến lúc đó tôi nhất định gọi điện thoại cho cậu.” Người này là bạn tốt của Chỉ Ngưng, trước kia, rất chiếu cố Chỉ Ngưng.


      “Chỉ Ngưng, thời gian trước, tin tức mực , bây giờ em ở cùng tổng tài ‘Earl’, có ?” Tần Bách Sâm dù biết Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong ở cùng chỗ, nhưng vấn muốn cùng Chỉ Ngưng xác nhận lại.


      “Đúng a! Tôi nhìn thấy báo giải trí có ảnh cậu và Phong đại thiếu rất thân mật.”


      tại kêu Chỉ Ngưng trực tiếp trả lời vấn đề này, đúng là có chút ngượng ngùng, trước kia đối diện với mấy cái này vấn đề này đều có Hoàng Phủ Thần Phong trả lời, nhưng hôm nay, biết nên như thế nào? hoài nghi những người này đều là phóng viên, bằng , cũng mức bám lấy tha thế này. “Ách” cái này”, tôi và ấy cùng chỗ sắp hai năm.”


      Ở đây có ít đàn ông, trước kia đều thầm mến Chỉ Ngưng, vốn còn muốn thừa dịp hôm nay lần nữa theo đuổi . Nhưng khi nghe xác nhận và Hoàng Phủ Thần Phong thực ở cùng chỗ với nhau, bọn họ liền hoàn toàn từ bỏ. Mình lấy cái gì để cạnh tranh với người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị nhất toàn cầu? Nhưng cái ý nghĩ này cũng phải toàn bộ mọi người đều thừa nhận, ngoại trừ Tần Bách Sâm.


      lúc bọn họ chuyện vui vẻ, Tiểu Bân canh giữ ở phía ngoài bước vào. đến bên người Chỉ Ngưng : “Tiểu thư, Phong thiếu gọi điện thoại cho tôi, vì sao nhận điện thoại?”


      Nghe xong lời Tiểu Bân ..., Chỉ Ngưng vội vàng mở ví của mình ra, nguyên lai, quên mang điện thoại. Chỉ Ngưng ngượng ngùng : “Tôi quên mang theo điện thoại.”


      Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tiểu Bân lại vang lên, Tiểu Bân nhận điện thoại, sau đó, đưa di động cho Chỉ Ngưng: “Tiểu thư, Phong thiếu, ngài ấy kêu nghe.”


      Chỉ Ngưng có chút sợ hãi cầm lấy điện thoại, bởi vì, Hoàng Phủ Thần Phong khẳng định gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho , nhưng đều nhận, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định lo lắng gần chết.


      Toàn bộ mọi người yên tĩnh, muốn nghe Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong chuyện điện thoại.


      “Uy, Phong?” Chỉ Ngưng rất cẩn thận , ngay cả thở mạnh cũng dám.


      “Hàn Chỉ Ngưng, em có biết gọi cả trăm cuộc điện thoại cho em hay , em ràng cuộc đều nhận, , vì sao nhận điện thoại?” Hoàng Phủ Thần Phong tức giận gào thét lớn. Chỉ sợ lúc này, người nào tiến vào văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong đều thể tránh khỏi cơn giận này.


      “Phong, thực xin lỗi, em sai rồi, em quên mang theo điện thoại! Em biết em nên sơ ý như vậy. Phong, nên tức giận! vừa mới mắng rất nhiều người đúng ? Phong, em sai rồi, nên hại lo lắng như vậy” Chỉ Ngưng biết, tại chỉ cần vài lời dễ nghe, lời xin lỗi, Hoàng Phủ Thần Phong nhất định bớt giận.


      Những bạn học trước kia nghe được Chỉ Ngưng và Hoàng Phủ Thần Phong chuyện điện thoại đều cảm thấy ghen ghét. Đàn ông là ghen ghét Hoàng Phủ Thần Phong, phụ nữ là ghen ghét Chỉ Ngưng.


      Quả nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong nghe được thanh mềm mại của Chỉ Ngưng, lửa giận lập tức liền tiêu tơn hơn phân nửa, còn nửa non buổi tối ‘giải quyết’: “Ngưng Nhi, em đúng là hiểu . Bất quá, còn chưa hết tức giận hoàn toàn. còn chưa ăn cơm, em đến ăn cơm với .”


      “Nhưng em ăn cơm xong.”


      “Em rốt cuộc có đến ?” Hoàng Phủ Thần Phong hạ giọng.


      “Được rồi! Em tới là được.”


      “Ha ha! Như vậy mới ngoan.”


      Chỉ Ngưng đưa di động trả lại cho Tiểu Bân, lại với những bạn học trước kia: “ ngại quá! Tôi có việc phải về trước.”


      “Chỉ Ngưng, những người bảo vệ kia là bảo vệ của cậu sao?”


      “Đúng vậy! Phong đại thiếu đối với cậu là tốt!”


      “Chỉ Ngưng, tôi đưa em ra ngoài!” Tần Bách Sâm .


      Tiểu Bân nghe thấy Tần Bách Sâm muốn đưa Chỉ Ngưng ra ngoài, liền lập tức cản Tần Bách Sâm lại, : “Vị tiên sinh này, cần làm phiền , chúng tôi là người chuyên bảo vệ Chỉ Ngưng tiểu thư, chúng tôi đưa tiểu thư ra ngoài.”


      Những người kia nhìn thấy Tần Bách Sâm có việc gì gây chuyện, còn tự làm mình xấu hổ như vậy, đều giọng cười.


      “Tôi trước, liên lạc sau! Bye!” xong, bảo vệ liền mở cửa, Tiểu Bân theo sau Chỉ Ngưng ra ngoài.


      “Ai! Hàn Chỉ Ngưng kia đúng là tốt số, nghe , hai năm qua, Phong đại thiếu đều vì Chỉ Ngưng mà rời khỏi những nơi tiệc tùng chơi bời.”


      đúng hơn là những nơi đó đều tới.”


      “Phong đại thiếu đẹp trai như vậy, mê người như vậy, quan trọng nhất là, tiền của nhiều đến nỗi mấy đời cũng dùng hết, các người xem bảng danh sách những người giàu nhất chưa? Phong đại thiếu kia vừa leo lên đứng đầu bảng.”



      Chỉ Ngưng khúm núm đứng trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong, cúi đầu như học sinh tiểu học mắc lỗi: “Phong, em trở về.”


      Hoàng Phủ Thần Phong xem xong phần văn kiện cuối cùng, rốt cục ngẩng đầu, “Chúng ta ăn cơm thôi!”


      tức giận nữa?”


      thực còn chút, chút này chờ đến tối biến mất a!”


      Chỉ Ngưng lập tức hiểu được đến tối là có ý gì, “ đáng ghét!” Chỉ Ngưng đỏ mặt, trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Thần Phong. “Phong, hôm nay em đến nhạc hội cũng bạn học cũ, sau đó em đáp ứng người bạn tốt của em, khi ấy kết hôn, ấy đến cửa hàng của công ty để mua nhẫn, có thể được giảm giá.”


      “Công ty của chúng ta bình thường giảm giá.” Hoàng Phủ Thần Phong cố ý dừng lại chút.


      “A? Nhưng em đáp ứng ấy rồi.”


      “Nhưng vì em với người ta..., cho nên có thể.”


      vậy sao? Phong, em cực kỳ cực kỳ !” Chỉ Ngưng kích động ôm cổ Hoàng Phủ Thần Phong. “Còn có, em quên hỏi , Phong, trang sức do em thiết kế được bán ở cửa hàng với giá bao nhiêu. Bọn họ vốn muốn mua, nhưng mà quá đắt.”


      “Bình thường đại khái là hơn mười vạn!”


      “Đối với số thành phần tri thức mà , hình như có chút đắt. Nhưng đối với những đại tổng tài mà , hơn mười vạn thấm vào đâu.”


      “Được rồi, chúng ta ăn cơm !”


      Vốn cho là, cuộc sống hạnh phúc như vậy có thể kéo dài mãi, ai cũng thể phá vỡ...
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 62: Cầu hôn & bỏ

      Mấy ngày nay, Chỉ Ngưng bị Tần Bách Sâm làm phiền chết được, ngừng gọi điện thoại cho . Chỉ Ngưng quyết định, hôm nay muốn với Tần Bách Sâm, tránh cho quấn lấy dứt.


      Chỉ Ngưng chủ động hẹn gặp Tần Bách Sâm, cùng lần.


      “Bách Sâm, hôm nay tôi hẹn ra ngoài là có chuyện muốn với .” Chỉ Ngưng vừa ngồi xuống vừa với Tần Bách Sâm.


      “Vừa vặn, Chỉ Ngưng, tôi cũng có chuyện muốn với em.”


      “Hảo, vậy trước !”


      “Chỉ Ngưng, lần đầu tiên gặp em, tôi liền em. Nhiều năm như vậy, trong lòng tôi cũng chỉ có mình em” Tần Bách Sâm được nửa bị Chỉ Ngưng ngắt lời.


      “Nhưng Bách Sâm”


      “Em trước để cho tôi xong. Khi đó, tôi cho rằng tôi gặp lại em nữa. Nhưng nghĩ tới ở cao ốc 101, lần nữa lại nhìn thấy em. Em biết khi đó tôi có bao nhiêu vui sướng ? Chỉ Ngưng, đây là duyên phận, Chỉ Ngưng, tôi em, tôi em, gả cho tôi, chúng ta nhất định có thể hạnh phúc.” xong, Tần Bách Sâm còn lấy ra chiếc nhẫn từ trong túi.


      “Bách Sâm, tôi thương , tôi Hoàng Phủ Thần Phong, tôi rất thương ấy. Tôi thể tiếp nhận .” Chỉ Ngưng nghĩ tới Tần Bách Sâm cầu hôn , cái này quá sức tưởng tượng.


      sao, Chỉ Ngưng, bây giờ em thể tiếp nhận tôi, tôi hiểu , nhưng tôi tin tưởng, sau khi em và tôi ở bên nhau, em nhất định tôi. Tôi nhiều tiền bằng Hoàng Phủ Thần Phong, nhưng tôi tuyệt đối em hơn , cưng chiều em, đối tốt với em, gả cho tôi !” Tần Bách kéo tay Chỉ Ngưng, đem nhẫn đeo vào ngón tay áp út của .


      Chỉ Ngưng vội vàng tháo nhẫn xuống trả lại cho Tần Bách Sâm, “Bách Sâm, xin đừng như vậy, tôi thích , đời này, ngoại trừ Hoàng Phủ Thần Phong, tôi bao giờ có thể người đàn ông nào khác nữa.”


      Tần Bách Sâm cam lòng, đứng lên, dùng sức ôm lấy Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng ngừng giãy dụa, “Tần Bách Sâm, mau buông ra, tôi gọi bảo vệ của tôi tới, lúc đó, bọn họ bỏ qua cho , buông ra.”


      “Tôi mặc kệ, mặc kệ bọn họ như thế nào, tôi cũng buông ra.” Chỉ Ngưng càng giãy giụa, Tần Bách Sâm càng ôm chặt.


      Ngay thời điểm Tần Bách Sâm muốn hôn Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng dùng sức đá cước vào “sinh mạng” của Tần Bách Sâm. đau đớn lăn lộn mặt đất, Chỉ Ngưng liền nhân cơ hội chạy trốn.


      Nhưng màn Tần Bách Sâm đeo nhẫn và ôm chặt Chỉ Ngưng này lại bị Tần Bách Sâm gọi phóng viên tới ghi lại. cũng tin, ngày mai, thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy tin tức trang đầu báo phản ứng như thế nào?


      -------------LOVE------------


      Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thần Phong như thường ngày, sau khi cùng Chỉ Ngưng ăn sáng xong chuẩn bị tới công ty.


      Mà khi Hoàng Phủ Thần Phong vừa đến cửa công ty bị đoàn phóng viên vây quanh, hỏi loạt câu hỏi.


      “Phong thiếu, xin hỏi ngài đối với chuyện Hàn tiểu thư ngày hôm qua hẹn hò cùng người bạn trai thần bí có ý kiến gì ?”


      “Xin hỏi, ngài biết Hàn tiểu thư ngày hôm qua chấp nhận lời cầu hôn của người bạn trai kia sao?”


      “Ngài vẫn kết giao cùng Hàn tiểu thư sao?”


      “Ngài có cho rằng Hàn tiểu thư coi trọng tiền của ngài nên mới ở bên cạnh ngài ??”



      Hoàng Phủ Thần Phong cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Ngay lúc đó, nhìn thấy những hình ảnh TV LCD ở đại sảnh, cảm giác máu trong người mình ngừng chảy. nhìn thấy người đàn ông thần bí kia trao nhẫn cho Chỉ Ngưng, còn ôm nữa.


      Hoàng Phủ Thần Phong cố gắng hết sức đè xuống lửa giận, “Các vị, chuyện này, tôi tạm thời phát biểu bất luận quan điểm gì.”


      Tiếp theo lấy, bảo vệ công ty đưa Hoàng Phủ Thần Phong vào thang máy.


      Hoàng Phủ Thần Phong ngồi trong văn phòng xem lại tin tức lần nữa, lửa giận trong lòng ngày càng mạnh, càng khó đè xuống nữa. Toàn bộ công ty đều trong trạng thái ở Nam Cực, ai dám nhiều lời nửa câu.


      Hoàng Phủ Thần Phong cầm lấy chìa khóa xe, muốn chạy về nhà, muốn hỏi ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra?


      Chỉ Ngưng nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong sớm trở lại, híp mắt cười nghênh đón Hoàng Phủ Thần Phong, “Phong, sao lại trở về lúc này? Có chuyện gì sao?”


      “Như thế nào? Chẳng lẽ hy vọng tôi trở về?” Hoàng Phủ Thần Phong chưa từng dùng loại ngữ khí này chuyện với Chỉ Ngưng.


      “Phong, làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?” Chỉ Ngưng có dự cảm tốt, cảm giác có chuyện gì xảy ra.


      Hoàng Phủ Thần Phong cầm tờ báo mua được ven đường, nặng nề đập vào người Chỉ Ngưng, “Chính xem !”


      Chỉ Ngưng kinh ngạc cầm lấy tớ báo, thể tin được Hoàng Phủ Thần Phong có thể đối xử với như vậy. nhìn thấy báo ảnh chụp Tần Bách Sâm đeo nhẫn cho , “Phong, phải như thế, hiểu lầm, , phải như thế.”


      “Như thế nào? Cũng bàn đến chuyện cưới gả, cái này còn phải ? Chẳng lẽ phải đợi đến khi kết hôn, sinh con rồi mới là sao?”


      “Phong” ” làm sao có thể như vậy?”


      “Sao? Còn muốn tôi như thế nào? là vì tiền mới ở bênh cạnh tôi? Hay là muốn ngồi vị trí tổng tài phu nhân được người khác ngưỡng mộ lâu này mới ở bên cạnh? Hoặc là công phu giường của tôi tốt hơn so với những người đàn ông khác, mà màng trinh của cũng là vá lại mà có? muốn nghe loại lời này sao?” Hoàng Phủ Thần Phong cười nhạo nhìn Chỉ Ngưng.


      Chỉ Ngưng cảm giác hô hấp của mình trở nên khó khăn, rốt cục nước mắt chảy ra, “Phong, được em như vây. Em có, em chỉ có người đàn ông là . Phong, nhất định phải tin tưởng em.” Chỉ Ngưng kéo tay Hoàng Phủ Thần Phong, đau khổ khẩn cầu.


      “Hừ, chỉ có người đàn ông là tôi. Nhưng đáng tiếc chính là, tôi chỉ có người đàn bà, đàn bà của tôi nhiều đến đếm được! định làm sao đây?” Hoàng Phủ Thần Phong dùng sức dứt cánh tay bị Chỉ Ngưng nắm chặt.


      Chỉ Ngưng mất thăng bằng ngã xuống đất, lập tức cảm thấy trước mắt mảnh mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng giữa cho đầu óc mình thanh tỉnh, “Phong” em lừa , , em , em rất .”


      Thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong định tin tưởng lời của Chỉ Ngưng, nhìn thấy chiếc nhẫn lăn đến bên cạnh giầy của mình. Hoàng Phủ Thần Phong trong lòng cười chính mình là ngu, thiếu chút nữa lại tin lời , “Từ nay về sau, tôi, Hoàng Phủ Thần Phong có bất cứ liên quan gì đến Hàn Chỉ Ngưng. Biệt thự này, cho cũng được, cho nên cần chuyển .” xong quay đầu bước .


      “Phong, được , cần , em thể , Phong, em xin trở về, Phong, trở về” trở về” Chân Chỉ Ngưng bị trẹo rồi, bò ra ngoài, hi vọng Hoàng Phủ Thần Phong vứt bỏ .


      Nhưng Hoàng Phủ Thần Phong vẫn dừng bước, ra khỏi nơi gần hai năm qua bọn họ sống chung, biến mắt trước mắt Chỉ Ngưng.


      Chị Lý cũng nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng cãi vã, nhìn thấy Chỉ Ngưng đáng thương nằm hành lang than khóc, chị Lý lập tức nâng dậy, “Chỉ Ngưng, trước tiên đứng dậy .”


      “Chị Lý” ô ô ô ô” Phong quan tâm tôi rồi, ấy rồi, ấy tin tôi, chị Lý, tôi nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?” Chỉ Ngưng ôm chị Lý, ngừng la khóc.


      “Chỉ Ngưng tiểu thư, thiếu gia chỉ là nhảm, chờ hết giận trở lại.”


      , ấy trở về,


      Hoàng Phủ Thần Phong rời từ ngày kia liền quay trở về. Chính là, Hoàng Phủ Thần Phong lần nữa lại xuất ở những hộp đêm, những nơi ăn chơi. tạp chí giải trí cũng có ảnh của Hoàng Phủ Thần Phong, mỗi ngày đều đổi người bạn khác. Mỗi khi Chỉ Ngưng nhìn thấy những tạp chí này, nước mặt đều rơi đầy mặt.


      “Ầm” ầm” tối hôm đó, sấm lại bắt đầu đánh. Chỉ Ngưng mình ngồi trong góc sợ hãi phát run. khóc. Trước kia, lúc có sấm, Hoàng Phủ Thần Phong luôn an ủi , ôm lấy , che chở cho ... nhưng bây giờ, lại vứt bỏ .


      Lúc sấm đánh, Hoàng Phủ Thần Phong vừa vặn ôm bạn từ hộp đêm ra. nghe được tiếng sấm chợt nhớ tới Chỉ Ngưng. nghĩ, Ngưng Nhi tại nhất định rất sợ hãi. có nhớ hay ? Bất quá, Hoàng Phủ Thần Phong rất nhanh liền gạt suy nghĩ này, , tại nhất định ở trong ngực người đàn ông đó, làm sao có thể nhớ đến ? Tiếp theo, Hoàng Phủ Thần Phong ôm người phụ nữ kia ngồi lên xe, bất quá, hình ành Chỉ Ngưng luôn luôn xoay quanh đầu Hoàng Phủ Thần Phong.
      dunggg thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 63: Mang thai & nguyên lai là thế thân

      “Ọe, ọe” mấy ngày nay, Chỉ Ngưng động chút là bắt đầu nôn mửa, chẳng lẽ”


      Chỉ Ngưng mệt mỏi ra khỏi phòng tắm, sắc mặt của tốt, kỳ , chính Chỉ Ngưng cũng dự cảm, ‘người chị em’ của hơn hai tháng chưa tới. Kể từ ngày cãi vã với Hoàng Phủ Thần Phong, cũng có trở lại, ngay cả điện thoại cũng khôn gọi cho . Mấy ngày nay, Chỉ Ngưng cơ hồ ăn cơm, cả người gầy rộc hẳn .


      Chỉ Ngưng thay bộ quần áo thoải mái xuống lầu. Chị Lý nhìn thấy Chỉ Ngưng xuống liền với , “Chỉ Ngưng tiểu thư, liền ăn chút gì ! Mấy ngày nay đều ăn cái gì, chị Lý nhìn rất đau lòng, tiểu thư, đầu bếp làm bánh ngọt thích ăn, ăn chút nha!” Vừa , nước mắt vừa tràn đầy hốc mắt, chị nhìn thấy Chỉ Ngưng như vậy, nội tâm ra được đau lòng.


      “Chị Lý, tôi muốn ăn, tôi ra ngoài chút, rất nhanh trở lại.” Chỉ Ngưng miễn cưỡng cười với chị Lý.


      “Vậy chờ chút, tôi gọi là lái xe gọi đưa .”


      cần, tôi muốn tự mình .”


      Chỉ Ngưng đợi chị Lý trả lời, liền mở cửa bước ra ngoài. Chị Lý nhìn bóng lưng Chỉ Ngưng, nước mắt trong hốc mắt rốt cục rơi xuống. Chị Lý trở lại phòng khách, chuẩn bị gọi điện cho thiếu gia. Mấy ngày trước, chị cũng gọi điện cho thiếu gia, nhưng thư kí luôn Hoàng Phủ Thần Phong bận rộn nhiều việc, có thời gian nghe. Hôm nay, chị vô luận như thế nào cũng phải làm cho thiếu gia nghe điện.


      “Uy, thư ký Trương, thỉnh gọi tổng tài của các người nghe điện, cho , nếu như nghe, phải hối hận.” Vì để cho Hoàng Phủ Thần Phong nhận điện, chị Lý thể như vậy.


      “Được, chị Lý, xin chờ chút.”


      Hai phút sau, thư ký nối điện thoại đến văn phòng tổng tài.


      “Chị Lý, có chuyện gì mau, tôi bận rất nhiều việc.”


      “Thiếu gia, cậu trở về nhà chuyến được ? Chị Lý xin cậu, những ngày này, tiểu thư ăn cái gì, ấy tiều tụy rất nhiều, làm cho người khác nhìn thấy rất đau lòng!”


      “Từ nay về sau, chuyện của ấy tôi xen vào nữa, chị thương ấy như thế nào liền tùy chị, chuyện liên quan đến tôi.” xong liền cúp điện thoại.


      “Thiếu” vốn chị Lý còn muốn điều gì, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong cúp điện thoại.


      Sau khi Hoàng Phủ Thần Phong cúp điện thoại cũng có tâm tư làm việc, trong đầu toàn bộ đều là bóng dáng Chỉ Ngưng.


      -------------LOVE-----------


      Chỉ Ngưng từ bệnh viện ra, trong tay còn cầm giấy xét nghiệm, mang thai, sáu tuần. Chỉ Ngưng biết nên làm sao bây giờ? cũng biết Hoàng Phủ Thần Phong có muốn đứa bé này hay ? đường trở về biệt thự, suy nghĩ rốt cục chuyện này với Hoàng Phủ Thần Phong như thế nào. Nhưng muốn cũng có cơ hội. Mấy ngày nay, trở về. hẳn là mỗi tối đều cùng người phụ nữ khác triền miên? Nghĩ vậy, nước mắt Chỉ Ngưng ngăn được chảy xuống. Lòng của , rất đau, rất đau.


      Trở lại biệt thự, Chỉ Ngưng tìm chị Lý khắp nơi nhưng thấy. Sau đó, người hầu cho biết chị Lý ra ngoài. Chỉ Ngưng muốn đến thư phòng để thiết kế, lâu vẽ rồi. tại, chỉ có thể làm cho mình ngừng tìm việc làm, như vậy, mới có thể tạm thời quên những chuyện vui kia.


      Ai biết, thời điểm Chỉ Ngưng vào thư phòng, điện thoại bàn của Hoàng Phủ Thần Phong trực tiếp truyền đến giọng nhắn lại. Sau tiếng bíp, bên kia truyền đến giọng của người phụ nữ: Thần Phong, em là Nhã Ngưng, em trở về! Ba năm trước, em là bất đắc dĩ mới rời , em , cũng biết điều này mà. Thần Phong, cũng vẫn em đúng . Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được ? Em thể ! Tối hôm nay chín giờ, em đợi tại khách sạn quốc tế, em !”


      Chỉ Ngưng đứng trước cửa thư phòng, nghe xong đoạn tin nhắn này, may mắn tựa ở cửa, bằng , xác định mình có ngã xuống hay . Nguyên lai, mình chỉ là kẻ thế thân mà thôi, nghe người phụ nữ kia tên của ta, tên của ta cũng có chữ Ngưng, có lẽ cũng gọi người phụ nữ kia là Ngưng Nhi ! Bằng làm sao thời điểm vừa thấy có thể kêu là Ngưng Nhi? tại, hẳn là lúc nên rời thôi. Tay Chỉ Ngưng nhàng vuốt bụng của mình, “Cục cưng, thực xin lỗi, tại mẹ phải mang con rời , tuy thời điểm cục cưng sinh ra có cha, nhưng mẹ nhất định thương con gấp bội.” Nếu như có đứa bé này, Chỉ Ngưng hẳn là sống nổi nữa?


      Chỉ Ngưng trở lại phòng, đơn giản thu dọn vài bộ quần áo mình thường mặc. Những gì Hoàng Phủ Thần Phong tặng cho , toàn bộ đều lưu lại bàn trang điểm, kể cả bộ trang sức tặng hôm sinh nhật, tất cả những gì thuộc về Hoàng Phủ Thần Phong đều mang , ngoại trừ đứa bé này. Cuối cùng, ánh mắt Chỉ Ngưng dừng lại giường, nơi bọn họ từng vô số lần triền miên, cũng là quá khứ.


      Chỉ Ngưng ngồi trước bàn trang điểm, viết thư cho Hoàng Phủ Thần Phong.


      Dưới lầu, người hầu biết Chỉ Ngưng rời , bọn họ cho rằng Chỉ Ngưng cùng Hoàng Phủ Thần Phong du lịch cho nên gì hết.


      Hai giờ sau khi Chỉ Ngưng rời , chị Lý liền trở lại, chị vừa vào cửa liền hỏi người hầu: “Chỉ Ngưng tiểu thư trở lại chưa?”


      “Tiểu thư trở lại, nhưng lại vừa .”


      ? đâu?”


      biết, chúng tôi cho rằng tiểu thư cùng thiếu gia chơi, cho nên chúng tôi hỏi.”


      Chị Lý chạy đến phòng ngủ của Hoàng Phủ Thần Phong, thấy người nhưng lại nhìn thấy phong thư, chị Lý đều hiểu hết thảy. Chị cầm thư, kêu lái xe đưa mình đến công ty Hoàng Phủ Thần Phong.


      Trước kia, chị Lý tới công ty, thư ký liền lập tức cho chị tiến vào. Nhưng hôm nay, thư ký liều mạng ngăn chị Lý lại, cho chị vào. Điều này càng làm cho chị Lý xác định thiếu gia bên trong làm cái gì rồi! Chị Lý dùng hết sức mình đem thư ký đẩy qua bên, đẩy cửa vào. Chị nhìn thấy thiếu gia quần áo chỉnh tề ngồi salon, bên cạnh là người phụ nữ mặc quần áo.


      “Chị Lý, chị có vẻ càng ngày càng có lễ phép.” Hoàng Phủ Thần Phong miễn cưỡng nhìn chị Lý.


      Chị Lý đem thư của Chỉ Ngưng đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong, nén nước mắt : “Chỉ Ngưng tiểu thư rời rồi, đây là thư ấy để lại cho cậu.


      “Cái gì? ấy rời ? Vì sao chị giữ ấy lại? Vì sao để cho ấy rời ?” Hoàng Phủ Thần Phong đẩy người phụ nữ tựa người ra, tay giật lấy thư, mở ra.


      “Lúc ấy tôi có ở nhà, tôi ra ngoài. Thiếu gia, tôi muốn cho cậu biết, những ngày cậu ở nhà, cậu biết Chỉ Ngưng như thế nào ? ấy mỗi tối cơ hồ đều ngủ, mỗi ngày ngồi trong phòng ôm gối của cậu khóc, tôi rất lo lắng mình ấy ở bên ngoài phải làm sao? tại, thân thể ấy yếu như vậy, vạn nhất Lý tẩu tiếp nữa.


      “Chị Lý, chị về trước ! Tôi biết tôi nên làm thế nào.” Chị Lý rồi, ánh mắt Hoàng Phủ Thần Phong vẫn nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào thư Chỉ Ngưng để lại cho : Phong, cám ơn ạm chăm sóc em thời gian qua, cám ơn từng cho em hạnh phúc ngắn ngủi, cám ơn từng em. Em , nhưng tuần trước, lại vứt bỏ tình của em, cũng cho em hiểu mình có bao nhiêu ngu ngốc, ngốc đến nỗi biết mình nguyên lai là kẻ thế thân. Ngày đó, những lời ạm làm lòng em đau nhói. Em muốn tự làm cho mình đau đớn, cho nên, em lựa chọn từ bỏ. Em hảo hảo quý trọng lễ vật để lại cho em, cám ơn để lại cho em hết thảy. tại, nên là lúc em rời . Có lẽ, chúng ta còn cơ hội gặp lại. Em hi vọng, thời điểm chúng ta gặp lại nhau, kết hôn rồi, Hoàng Phủ Thần Phong, nhất định phải hạnh phúc! Em chúc phúc cho .


      Hoàng Phủ Thần Phong xem xong thư liền ngã ghế salon, phụ nữ đáng chết! ràng cứ như vậy rời , còn cái gì muốn kết hôn? Ai cho em biết em là thế thân? Xem tìm em trở về. Hoàng Phủ Thần Phong tức giận vò nát bức thư trong tay, sau khi với thư ký xong liền lao ra khỏi công ty. muốn trở về biệt thự, tin Chỉ Ngưng cứ như vậy rời .


      Hoàng Phủ Thần chạy mạch đến phòng ngủ, nhưng nhìn thấy người tưởng niệm hơn tuần lễ. đến phòng thay đồ của Chỉ Ngưng mở tủ quần áo ra, thiếu mất quần áo bình thường Chỉ Ngưng hay mặc cùng túi du lịch, chạy tiếp đến bàn trang điểm, mở ra hộp thủy tinh đựng trang sức đặc biệt làm riêng cho . nghĩ tới, những trang sức đưa cho , thứ cũng mang theo. Thậm chí cả bộ trang sức tặng làm quà sinh nhật cho cũng còn ở trong hộp.


      Hoàng Phủ Thần Phong đến thư phòng, nhìn thấy có lời nhắn để lại. Khi nghe xong tin nhắn, sắc mặt càng thêm u ám. bước nhanh xuống dưới lầu, đến dưới lầu, bắt lấy người hầu hỏi: “Thời điểm điện thoại có tin nhắn đến, tiểu thư có ở đó ?”


      “Tiểu” tiểu thư, lúc ấy tôi vừa vặn qua thư phòng, nhìn thấy bộ dạng tiểu thư giống như gần ngã xuống, ấy tựa ở cửa ra vào, ấy giống như cái gì đó, tôi nghe .” Người hầu thường xuyên cùng Hoàng Phủ Thần Phong chuyện nhiều, cho nên, thanh của đến thể hơn.


      “Tiểu thư mấy ngày nay tốt sao?” Hoàng Phủ Thần Phong rốt cục hỏi vấn đề quan tâm nhất.


      “Đúng vậy, tiểu thư đều ăn cơm, tiểu thư còn thường xuyên ngồi trong hoa viên lúc nửa đêm, cũng còn trở về phòng ngủ.”


      “Shit! Vậy các người nhiều người như vậy đều làm cái gì? Vì sao bảo ấy ăn cơm? Vì sao để cho ấy ngồi trong hoa viên? ấy ăn cơm vì sao gọi điện thoại cho tôi?”


      “Thiếu”


      “Cút!”


      Hoàng Phủ Thần hai tay che mặt, cho tới bây giờ đều chưa từng sợ hãi như bây giờ, sợ Chỉ Ngưng bao giờ trở về nữa, sợ từ nay về sau cứ như vậy mất .


      Ngưng Nhi nghe được lời nhắn của người đàn bà kia rồi, ấy rồi. Nhưng Ngưng nhi mấy ngày nay đều ăn cơm, ấy có thể đâu? Trách được ấy mình là thế thân.


      Hoàng Phủ Thần Phong lấy điện thoại ra, “Dùng thời gian nhanh nhất tìm ra Ngưng Nhi.”


      Đúng lúc này, người hầu lại , “Thiếu” thiếu gia, bên ngoài có người tìm ngài.”


      Hoàng Phủ Thần Phong đến bên ngoài, hỏi: “ là ai? Tôi biết .”


      “Thực xin lỗi, là như vậy, tôi là nhân viên đưa hàng LV, ở đây có đồ của ngài được chuyển đến từ Pháp, xin ngài ký nhận.”


      “Tôi có đặt mua hàng của . Thỉnh rời .”


      “Nhưng lúc ấy Hàn tiểu thư ghi địa chỉ chính là nơi này, sai.”


      Hoàng Phủ Thần Phong nghe được “Hàn tiểu thư”, lập tức vừa xoay người, “Có phải là Hàn Chỉ Ngưng?”


      “Đúng vậy, Hàn Chỉ Ngưng tiểu thư, đại khái là nửa tháng trước, ấy đặt chiếc áo sơmi này.”


      Hoàng Phủ Thần Phong thêm gì, liền ký xuống tên của mình.


      Hoàng Phủ Thần Phong ngồi ở phòng khách, đem cái hộp mở ra, bên trong là chiếc áo sômi rất tinh sảo. Hoàng Phủ Thần Phong gắt gao ôm lấy cái áo, Ngưng Nhi, em rốt cuộc ở nơi nào?


      “Đinh linh linh” đinh linh linh” tiếng chuông điện thoại của Hoàng Phủ Thần Phong vang lên. “ .”


      “Thiếu gia, trước mắt còn chưa có tin tức của Chỉ Ngưng tiểu thư, nhưng tôi tra được việc. Kỳ , Chỉ Ngưng tiểu thư cùng người đàn ông kia có bất cứ quan hệ nào, ngày đó, người đàn ông kia cố ý đeo nhẫn cho tiểu thư, nhưng tiểu thư lập tức trả lại cho rồi. Chỉ Ngưng tiểu thư còn , ấy vẫn luôn thiếu gia, đời này, ngoại trừ thiếu gia, ấy bất luận kẻ nào khác.”


      Điện thoại của Hoàng Phủ Thần Phong rơi mặt đất, chính mình nghi oan cho Ngưng Nhi rồi, còn với Ngưng Nhi nhiều lời gây tổn thương đến ấy như vậy, thậm chí còn đẩy ngã ấy. Lúc sấm đánh, ấy nhất định rất sợ hãi? Làm sao bây giờ? Chị Lý còn ấy ăn cơm, Ngưng Nhi tại nhất định đói bụng phải ? Ngưng Nhi trước kia từng , bên cạnh, buổi tối ngủ yên. Hơn tuần này, ngủ. Ngưng Nhi, thực xin lỗi, trở về ! sai rồi, em trở về, đút cơm cho em ăn, ôm em ngủ, lúc sấm đánh ở bên cạnh em, Ngưng Nhi, chỉ cần em trở về, muốn như thế nào cũng có thể, Ngưng Nhi
      dunggg thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 64: Sinh đôi & cha qua đời

      Năm năm sau, sân bay Đài Bắc --


      “Mẹ, mẹ xem, những phóng viên kia cũng biết tin tức hôm nay mẹ trở về, cho nên đều đến đây.” Con trai lớn, Ivan nắm tay trái của mẹ.


      “Đúng vậy! Mẹ, nơi này là quên hương của chúng ta sao?” Con trai , Cheney nắm tay phải của mẹ.


      sai, hai tiểu tử này chính là hai em sinh đôi Chỉ Ngưng sinh hạ năm năm trước, lớn lên cùng người nào đó quả thực giống nhau như đúc. Hôm nay, Chỉ Ngưng đại sư thiết kế trang sức vô cùng nổi danh quốc tế. Năm năm trước, sau khi Chỉ Ngưng rời khỏi Đài Bắc liền đến LA (Los Angeles).


      “Dù sao hai tiểu tử các con cũng quen với những phóng viên kia rồi, chẳng lẽ còn sợ sao?” Chỉ Ngưng hạnh phúc nắm bàn tay bé của hai đứa con bảo bối.


      Những phóng viên kia nhìn thấy Chỉ Ngưng đến, đều ngừng chụp ảnh.


      “Hàn tiểu thư, tạp chỉ chúng ta muốn phỏng vấn ngài, xin hỏi ngài có giờ rảnh ?”


      “Hàn tiểu thư, xin hỏi ngài lần này vì sao lại về nước?”


      “Hàn tiểu thư, xin hỏi hai đứa bé này là con của Phong thiếu đấy sao?”



      Chỉ Ngưng nghe đến hai chữ “Phong thiếu” này, mặc dù nội tâm phi thường an tĩnh, nhưng ngoài mặt vẫn thể vẻ mặt bình yên vô . nghĩ tới, qua năm năm, chính mình còn có thể cùng hai chữ này kéo cùng chỗ.


      Hai em sinh đôi cảm thấy bàn tay của mẹ run lên, con trai lớn nhảy ra trước giúp Chỉ Ngưng chuyện, “Mẹ của tôi trả lời các người bất cứ vấn đề gì.”


      “Đúng vậy! Nếu như các người muốn hỏi mẹ của tôi chuyện gì, hãy hẹn trước với thư ký của mẹ.”


      Thời điểm bọn họ thoát ra được đám phóng viên, bảo vệ sân bay tới, hộ tống ba mẹ con họ an toàn rời .


      Hai tiểu tử ngồi hai bên trái phải của Chỉ Ngưng, như trước gắt gao nắm tay . Từ khi hai tiểu tử này sinh ra đến nay, đều rời khỏi bên người Chỉ Ngưng. Bọn họ ở trước mặt Chỉ Ngưng cho tớ bây giờ đều nhắc chữ “cha”. Bởi vì, bọn họ biết , nhất định là cái tên xấu xa kia làm thương tổn mẹ thân của bọn họ.


      Lái xe đưa Chỉ Ngưng và hai tiểu tử đến khác sạn quốc tế. Chỉ Ngưng nắm tay hai tiểu tử vào thang máy, trợ lý giúp Chỉ Ngưng mang hành lý theo sau. Sau khi đưa hành lý lên phòng cho bọn họ cũng rời .


      “Ivan, Cheney, các con nghỉ ngơi trước , chênh lệch múi giờ còn chưa quen ngay được.” Chỉ Ngưng xoa đầu con trai.


      “Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi sao?” Con trai lớn .


      “Đúng vậy! Mẹ, mẹ cũng mệt mỏi mà! Cũng cần nghỉ ngơi.” Con trai nhỉ .


      “Mẹ còn muốn chuẩn bị cho cuộc họp báo ngày mai, chờ mẹ chuẩn bị xong nghỉ ngơi.”


      “Chúng con giúp mẹ chuẩn bị.” Hai đứa trẻ đều cùng lúc. Nghe , sinh đôi đều có thần giao cách cảm, quả nhiên.


      được, các con cần nghỉ ngơi, mẹ nỡ để hai tiểu bảo bối mệt.”


      có mẹ ôm chúng con ngủ được.”


      “Phong, ở bên cạnh em ngủ được”, những lời này, chính mình lúc trước cũng từng . Nhớ đến những lời này, Chỉ Ngưng quyết dịnh, “Được, mẹ cùng các con ngủ.”


      “Mẹ, chúng con mẹ nhất.” Hai tiểu tử kia hôn lên gò má Chỉ Ngưng.


      “Bảo bối, mẹ cũng các con nhất.”


      -------------LOVE------------


      Hoàng Phủ Thần Phong xem tin tức, rốt cục hồi lâu lộ ra nụ cười, Ngưng Nhi, em rốt cục trở lại, em còn giúp sinh hai đứa con trai. Hoàng Phủ Thần Phong nhìn hai tiểu tử kia, liền khẳng định, đây tuyệt đối là con của mình, lớn lên giống như vậy, nếu như phải con của , vậy gặp quỷ.


      Những năm này, Hoàng Phủ Thần Phong ngày nào nhớ đến Chỉ Ngưng.


      “Hôm nay, nhà thiết kế trang sức trẻ tuổi nổi tiếng quốc tế, Hàn Chỉ Ngưng mở cuộc họp báo tuyên truyền cho sản phẩm mới. Đây là cuộc họp báo đầu tiên sau khi về nước, vì vậy chúng tôi truyền hình trực tiếp.” Người chủ trì tại hội trường thông báo.


      “Bảo bối, các con chuẩn bị xong chưa?” Trong phòng nghỉ, hai em sinh đôi đều tự ‘trang điểm’ cho mình.


      Con trai lớn mặc chiế áo kiểu âu phục màu xanh đậm, quần jean màu đậm; con trai mặc chiếc áo kiểu âu phục màu lam nhạt, quần jean màu đậm, như trước trái phải nắm tay Chỉ Ngưng.


      “Tốt lắm mẹ.”


      “Mẹ, mẹ hôm nay xinh đẹp a!”


      “Chẳng lẽ mẹ trước kia xinh đẹp sao?” Chỉ Ngưng giỡn.


      “Nào có! Con là mẹ hôm nay đặc biệt xinh đẹp.”


      Hai tên tiểu thử thối này, miệng đều cùng người nào đó đồng dạng, có thể ngọt như vậy.


      “Tốt lắm, chúng ta ra ngoài !”


      Chỉ Ngưng cùng hai bảo bối xuất , đưa tới hồi gió lốc.


      “Oa! Hai đứa rất đẹp trai a!”


      “Đúng a! Lớn lên giống như đúc.”


      “Vậy nhất định là con của Phong thiếu, lớn lên giống như đúc.”


      “Đúng vậy! Quả thực là từ cái khuôn mẫu khắc ra.”



      “Hôm nay, Hàn tiểu thư về nước tổ chức cuộc họp báo giới thiệu sản phẩm mới ‘nước mắt’, cũng là lần đầu tiên sau khi Hàn tiểu thư về nước xuất trước mặt mọi người.” Thư ký của Chỉ Ngưng hướng phóng viên giới thiệu.


      “Chào mọi người, đây là lần đầu sau năm năm tôi trở lại Đài Bắc. Ngồi bên trái tôi là con trai lớn, Ivan, ngồi bên phải ta, là con trai , Cheney, hai đứa là người thân tôi quý nhất, là bảo bối của tôi. Trừ bọn ra, tôi có gì cả. Tôi rất cảm ơn hai đứa con trai của tôi ủng hộ tôi. Nếu như năm đó có bọn họ, vậy có tôi ngày hôm nay, mọi người được thấy tác phẩm của ta.” Thời điểm Chỉ Ngưng đến hai đứa con trai của mình, hốc mắt liền đỏ.


      Thời điểm Chỉ Ngưng những lời này, Hoàng Phủ Thần Phong an vị trong phòng làm việc xem trực tiếp, Hoàng Phủ Thần Phong hiểu được, năm năm trước, mình làm tổn thương rất nặng, rất nặng”


      tại, các vị phóng viên có mười phút để hỏi Hàn tiểu thư các vấn đề.”


      “Xin hỏi Hàn tiểu thư, hai đứa sinh đôi của ngài là con của tổng tài công ty trang sức ‘Earl’ đấy sao?”


      phải, cùng có quan hệ. Cha của hai đứa qua đời thời điểm chúng còn chưa chào đời.”


      Thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong nghe thấy Chỉ Ngưng “cha của hai đứa qua đời”, lòng của thực rất thê lương, chẳng lẽ, có ý định tha thứ cho sao?


      “Tôi cùng Cheney chỉ cần mẹ là được rồi, mẹ rất vất vả nuôi lớn chúng tôi, cho nên, chúng tôi rất mẹ.”


      “Đúng a! Ivan sai, nhưng nếu có ai muốn theo đuổi mẹ của tôi..., liền theo đuổi . Nhưng khẳng định mẹ nhất là tôi và Ivan. Đúng mẹ.” xong, còn dí dỏm nháy mắt cái với Chỉ Ngưng.


      “Đúng vậy, bất kể là ai, tôi nhất vẫn là hai con trai bảo bối của tôi.”


      “Hàn tiểu thư, vậy ngài có ý định trở về sao?”


      “Đúng vậy, tôi ở Đài Bắc ba tháng, ba tháng sau, tôi trở về LA, mà trong ba tháng này, tôi theo giúp con trai du ngoạn.”


      “Có thể xin hỏi Hàn tiểu thư, ngài lúc trước tại sao lại cùng Phong đại thiếu tách ra? Nhớ khi đó, Phong đại thiếu chính là vì ngài, những hộp đem thích đều lui tới. Thời điểm chúng tôi cho rằng hai người sắp kết hôn, các người lại tách ra, là vì sao?”


      “Có lẽ là tôi thủy chung phải người phụ nữ trong suy nghĩ của ; có lẽ đối với tôi chỉ là hứng thú thời; có lẽ là tôi đủ ưu tú nhưng tôi có thẻ xác định trong lòng , tôi chính là người đàn bà hoa tâm ham muốn tài sản của .”


      “Mẹ, mẹ sao chứ?” Hai em đồng thanh quan tâm đến Chỉ Ngưng. tại, hai tiểu tử có thẻ xác định, Phong đại thiếu trong miệng những phóng viên kia nhất định là người đàn ông làm mẹ thương tâm chết được, cũng là cha của bọn họ.


      “Mẹ có việc gì. Các vị, buổi tối còn có dạ tiệc, hoan nghênh đại giá quang lâm.


      Chỉ Ngưng để cho phóng viên bất cứ chút thời gian nào, nắm tay hai đứa , rời khỏi hội trường.


      Bên tai Hoàng Phủ Thần Phong mực văng vẳng những lời kia của Chỉ Ngưng. Những lời đó là mình lúc trước nhất thời nổi điên mới ra..., nghĩ tới, Chỉ Ngưng cư nhiên lại như vậy. Xem ra, tối nay là lúc nên gặp mặt.


      Khuôn mặt bản thân mình tưởng niệm suốt năm năm...


      Thân thể mềm mại...


      thể chờ đợi được nữa!
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :