1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng em không tốt sao - Hận Điệp (75 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 55: Cha ruột

      Bởi vì hôm qua mẹ Hoàng Phủ dạo phố vô cùng mệt mỏi, cho nên, hôm nay bà cùng Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng đến bệnh viện, bà ở lại khách sạn nghỉ ngơi.


      Chỉ Ngưng sau khi được đồng ý của bác sĩ, cùng Hoàng Phủ Thần Phong giúp mẹ Hàn tản bộ trong hoa viên bệnh viện.


      Hoàng Phủ Thần Phong với mẹ Chỉ Ngưng phải giúp bà thiết kế bộ trang sức. Mẹ Hàn nghe vậy, cao hứng thôi.


      “Mẹ, bác sĩ bây giờ mẹ thể quá hưng phấn, cho nên mẹ nên cười.”


      “Được, mẹ nghe lời Chỉ Ngưng..., Chỉ Ngưng nhà ta là nhất” bất chợt, mẹ Hàn dừng chuyện, mắt chằm chằm nhìn vào người.


      Người kia tựa hồ cũng nhìn thấy mẹ Hàn, tới phía bà. Mẹ Hàn thấy tới, bà với Hoàng Phủ Thần Phong: “Thần Phong, bác muốn trở về phòng bệnh, cháu đưa bá mẫu vào được ?”


      Chỉ Ngưng thấy dáng vẻ mẹ có chút kỳ quái, liền hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? thoải mái sao?”


      có” có việc gì, mau đưa mẹ trở về.”


      Người đàn ông kia trông thấy mẹ Hàn muốn , liền lớn tiếng gọi: “Nhược Chân, Nhược Chân em đừng .”


      “Mẹ, giống như có người gọi mẹ.” Chỉ Ngưng quay đầu lại nhìn chút.


      Vừa vặn, người đàn ông kia đuổi theo mẹ Hàn, ngồi xổm xuống trước mặt bà, cầm tay của bà, “Nhược Chân, rốt cục gặp được em rồi, những năm này em có khỏe ?”


      “Cút! Tôi muốn nhìn thấy ông, cút ” Mẹ Hàn đẩy người đàn ông kia ra, kích động , bà như thế nào cũng nghĩ đến lần nữa gặp người đàn ông tàn nhẫn này ở Mĩ, bà cũng muốn cho Chỉ Ngưng gặp mặt cha ruột của mình.


      “Mẹ, ông ấy là ai?”


      “Bá mẫu, bác nên kích động.” Hoàng Phủ Thần Phong nhàng vỗ vỗ lưng mẹ Hàn, trấn an.


      Người đàn ông này cũng chú ý tới Chỉ Ngưng, : “Con là con của cha sao?”


      ! Chỉ Ngưng phải con của ông. Ông !”


      “Mẹ, ông ta, ông ta vừa cái gì? Ông ấy gạt con đúng ?” Chỉ Ngưng nhìn vào mắt mẹ , muốn tìm kiếm đáp án từ nơi đó. thể tiếp nhận, cũng muốn đột nhiên tiếp nhận người là cha của mình. Hơn nữa, Chỉ Ngưng hận cha của , hận năm đó vứt bỏ mẹ con , tại lại tới tìm bà.


      “Đúng, ông ta phải cha của con. Thần Phong, cháu mau đưa bác vào phòng, bác muốn gặp lại người này.”


      Hoàng Phủ Thần Phong luôn đứng bên quan sát, đại khái cũng đoán được quan hệ của người đàn ông này với mẹ Hàn.


      “Nhược Chân, biết em hận năm đó vứt bỏ các người nhưng ít nhất em phải để cho và con nhận nhau!”


      “Mời ông tránh ra, nếu , tôi xác định xảy ra chuyện gì?” Hoàng Phủ Thần Phong kéo cha của Chỉ Ngưng ra, cảnh cáo nên tới gần Chỉ Ngưng và mẹ .


      “Cậu là ai? Dựa vào cái gì can thiệp vào chuyện gia đình tôi?” Người đàn ông này còn sợ chết gào thét với Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Tôi là Hoàng Phủ Thần Phong, bạn trai của Ngưng Nhi, như thế nào? Ông biết?” Hoàng Phủ Thần Phong khinh thường nhìn cái.


      Thời điểm Hoàng Phủ Thần Phong ra tên của mình, người đàn ông kia ước chừng ngây dại mất năm giây, nhưng lời giống như bát nước hắt , thể thu trở lại.


      “Bá mẫu, sao chứ, bây giờ chúng ta trở về . Ngưng Nhi, chúng ta .” Hoàng Phủ Thần Phong vừa giúp mẹ Hàn, vừa làm cho Chỉ Ngưng khoác tay mình rời .


      Trở lại phòng bệnh, Chỉ Ngưng dìu mẹ lên giường nghỉ ngơi, tại muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới bệnh tình của mẹ.


      “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi ! tại đừng suy nghĩ gì cả, được ?”


      “Chỉ Ngưng, ông ta là cha ruột của con. Chỉ Ngưng, vừa rồi hẳn là con cũng hiểu? cần vì lo lắng cho mẹ nên mới như vậy?”


      “Mẹ, con có người cha như vậy, ông ta làm tròn trách nhiệm của người cha, cho nên, con muốn nhận người cha này.” Chỉ Ngưng cố nén nước mắt, cho nó chảy xuống.


      Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng ôm Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng cũng dựa vào lồng ngực Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Bá mẫu, bác hảo hảo nghỉ ngơi ! Ngày mai chúng cháu trở lại thăm bác, nếu như bác cần cái có thể với y tá ở bên ngoài, họ có thể tiếng Trung Quốc.”


      “Được, các con trở về ! Bá mẫu có chuyện gì, các con cần phải lo lắng.”


      “Mẹ, chúng con về đây, mẹ hảo hảo nghỉ ngơi ! Ngày mai chúng con lại tới.”


      Mẹ Hàn chờ Hoàng Phủ Thần Phong rồi mới đau lòng khóc lớn lên, bà liền nhớ tới cái đêm hai mươi ba năm trước.


      【 Hồi ức của mẹ Hàn 】


      “Hạo Vũ, em cầu xin , cầu xin cần vứt bỏ em, con của chúng ta mới được ba tháng mà thôi, nó thể có cha.” Mẹ Hàn ôm Tiểu Chỉ Ngưng, khóc lóc, van xin chồng của mình Trịnh Hạo Vũ cần .


      Nhưng Trịnh Hạo Vũ hoàn toàn để ý tới đứa con mới sinh ra sinh lâu cùng thân thể suy yếu của vợ mình : “Cuộc sống khổ sở như thế này quá đủ rồi, tại, tôi chỉ muốn cùng thiên kim tập đoàn La thị ở bên nhau, có thể kế thừa tài sản của co ấy, cho nên, hôm nay tôi nhất định phải rời , buông tay.”


      “Hạo Vũ, em cầu xin cần , em nhất định cố gắng kiếm tiền, cần được ?”


      đến chết cũng có nhiều tiền như vậy, biết tập đoàn La thị có bao nhiêu tài sản ?”


      “Hạo Vũ, coi như vì tình cảm bao năm của chúng ta, cần , cần ” Mẹ Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định cầu xin Trịnh Hạo Vũ, chỉ cần còn ti hi vọng, bà cũng từ bỏ.


      nhiều năm trôi qua, vẫn tưởng rằng tôi còn tình cảm với sao? Đừng có nằm mơ, thừa dịp bây giờ tuổi còn trẻ, tìm người đàn ông khác tái giá .” xong, dứt tay mẹ Hàn ra, bước quay đầu lại.


      Mẹ Hàn đặt Chỉ Ngưng lên giường, ngay cả giầy cũng kịp mang, liền chạy ra khỏi nhà đuổi theo chồng của mình. Trong lúc đuổi theo, mẹ Hàn biết té ngã bao nhiêu lần, nhưng bà vẫn kiên trì đứng dậy đuổi theo, thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng chiếc xe nữa...


      【 hồi ức kết thúc 】

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 56: Người thân nhất ra

      Vừa rồi, cha của Chỉ Ngưng cũng rời , vẫn đứng dưới lầu chờ Chỉ Ngưng, muốn cùng hàn huyên chút. thể tưởng được con của mình có thể ở bên cạnh Hoàng Phủ Thần Phong, cho nên tại muốn lấy lòng Chỉ Ngưng, chừng Hoàng Phủ Thần Phong tâm tình tốt chút, có thể nhập cổ phần vào công ty của mình, làm cho công ty của mình càng mạnh hơn nữa.


      thấy Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng ra khỏi thang máy ngay lập tức tiến lên, kéo tay Chỉ Ngưng : “Chỉ Ngưng, cha là cha ruột của con, Chỉ Ngưng, con trưởng thành rồi.”


      “Tôi muốn nhìn thấy ông, ông buông ra, nên đụng vào tôi, tôi có người cha như ông.” Chỉ Ngưng tránh qua bên muốn tiếp xúc với cha của mình.


      “Chỉ Ngưng, con thể nhận cha!”


      Hoàng Phủ Thần Phong tức giận với bảo vệ ở phía sau: “Các người còn đứng đó làm gì vậy? Còn mau kéo người đàn ông biết điều này ra ngoài, nghe thấy Ngưng Nhi muốn gặp ông ta sao? Các người chẳng lẽ muốn nhìn Ngưng Nhi bị ông ta đả thương sao?”


      Hai bảo vệ theo phía sau ngay lập tức kéo người đàn ông kia ra, số còn lại bảo hộ Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng vào trong xe chờ bên ngoài.


      Hồi lâu, người đàn ông kia thấy bọn họ rời , xoay người vào thang máy.


      “Ngưng Nhi, muốn khóc hãy khóc , nên cố gắng chịu đựng.” Hoàng Phủ Thần Phong đau lòng ôm Chỉ Ngưng.


      Nghe xong lời Hoàng Phủ Thần Phong..., Chỉ Ngưng rốt cục nhịn được, ghé vào trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong khóc, “Ô ô ô” Phong, vì sao? Tại sao để cho em gặp mặt ông ta, ô ô ô ô” vì sao? Em muốn gặp lại ông ta, muốn để cho mẹ em lại vì ông ta mà thương tâm rơi lệ, những năm qua, em thường xuyên thấy mẹ lén lún khóc lúc nửa đêm, bà sợ em lo lắng nên cái gì cũng với em, nhưng em cái gì cũng biết. Ô ô ô”


      , Ngưng Nhi, từ nay về sau, em cùng bá mẫu gặp lại ông ta, bá mẫu cũng phải thương tâm nữa.” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt.


      “Vâng, ô ô ô ô” cám ơn , Phong.”


      “Đứa ngốc”


      Lúc đến khách sạn, Chỉ Ngưng ngủ thiếp . Hoàng Phủ Thần Phong đành phải cẩn thận ôm lên phòng. Mẹ Hoàng Phủ nghe thấy phòng Hoàng Phủ Thần Phong có tiếng mở cửa, bà liền ngó ra xem chút, quả nhiên là bọn họ trở lại.


      “Con trai, Chỉ Ngưng ngủ sao?” Mẹ Hoàng Phủ giọng hỏi Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Vâng, hôm nay ở bệnh viện xảy ra chút chuyện.” Hoàng Phủ Thần Phong đặt Chỉ Ngưng lên giường, sau đó đóng cửa phòng ngủ lại, sợ mình và mẹ chuyện ảnh hưởng đến Chỉ Ngưng nghỉ ngơi.


      “Làm sao vậy? Chẳng lẽ tình hình của mẹ Chỉ Ngưng tốt sao?” Nghe xong ngữ khí của Hoàng Phủ Thần Phong, mẹ Hoàng Phủ cảm thấy xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.


      “Hôm nay tại bệnh viện, bá mẫu gặp lại chồng trước. muống cùng Ngưng Nhi nhận nhau. Nhưng con biết người đàn ông kia, nhất định sau khi biết thân phận của con mới muốn kiên trì nhận lại Ngưng Nhi. Ngưng Nhi muốn nhận , hơn nữa bá mẫu cũng rất kích động. Vừa mới xe, Ngưng Nhi khóc rất lâu, tại ấy hẳn là mệt mỏi.” Hoàng Phủ Thần Phong thở dài hơi.


      “Ai, lại có loại đàn ông này. Chỉ Ngưng tại nhất định rất đau lòng, con trai, con hảo hảo an ủi con bé, đừng để nó quá thương tâm, cũng cố gắng hết sức đừng cho mẹ Chỉ Ngưng thấy người đàn ông kia.”


      “Vâng, con biết.”


      “Chờ lát nữa Chỉ Ngưng thức dậy, con cho con bé ăn chút gì đó, đừng để nó đói bụng, mẹ trở về phòng trước.”


      Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên giường, nhàng gẩy mấy sợi tóc dính vào mặt Chỉ Ngưng ra, sau đó, Hoàng Phủ dùng cái khăn mặt ấm, lau sạch khuôn mặt .


      Nửa đêm, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng chuyện phiếm, đột nhiên bị trận chuông điện thoại di động dồn dập cắt ngang, Hoàng Phủ Thần Phong vui nhận điện, “Chuyện gì?”


      “Phong thiếu, tốt, Hàn phu nhân vừa mới bị đưa vào phòng cấp cứu rồi, tình huống nguy cấp, ngài mau tới a!”


      “Ngưng Nhi, chúng ta mau đến bệnh viện, bá mẫu bị đưa vào phòng cấp cứu.”


      “Cái gì?”


      Đến bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu lại thấy người đời này muốn thấy nhất, lớn tiếng gáo thét với : “Ông rốt cuộc làm gì mẹ tôi? Là ai cho phép ông tới gặp mẹ của tôi? Ông cút! Cút


      “Chỉ Ngưng, cha là cha của con, con thể với cha như vậy.” Người đàn ông này còn muốn thử đến gần Chỉ Ngưng.


      Hoàng Phủ Thần Phong liền ôm Chỉ Ngưng vào trong ngực, “Ông có tư cách đụng vào Ngưng Nhi.”


      “Phong thiếu, mời cậu khuyên nhủ Chỉ Ngưng, làm cho con bé nhận người cha như tôi được ?”


      Hoàng Phủ Thần Phong thấy còn hết hy vọng, dùng ánh mắt nhìn nhân viên bảo vệ cái, bảo vệ lập tức kéo ra ngoài.


      Hoàng Phủ Thần với Tiểu Bân: “Phái hai người trông coi trước cửa bệnh viện. Ngoài ra làm cho những người có liên quan dời xa tầng lầu có phòng bệnh của mẹ Ngưng Nhi, sau đó phái người canh giữ bên ngoài phòng, cho bất luận kẻ nào tiếp cận, đặc biệt là người đàn ông kia.”


      “Dạ, tôi làm ngay lập tức,”


      đến nửa giờ, Tiểu Bân làm xong mọi chuyện Hoàng Phủ Thần Phong dặn dò.


      Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, khuôn mặt bác sĩ tràn đầy tiếc nuối bước ra, Chỉ Ngưng chạy đến túm lấy áo của bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào? sao chứ, đúng ?”


      xin lỗi, Hàn tiểu thư, Hàn phu nhân gặp phải kích thích rất lớn, đáng tiếc, chúng tôi cố gắng hết sức.” xong, bác sĩ rời .


      , mẹ bỏ mặc tôi như vậy.” Chỉ Ngưng lảo đảo chạy vào phòng cấp cứu, bổ nhào vào trong ngực mẹ khóc lớn: “Mẹ, mẹ tỉnh a! Mẹ, cần phải ngủ, chúng ta về nhà, mẹ” Chỉ Ngưng thét to tiếng, té xỉu mặt đất lạnh như băng.


      Hoàng Phủ Thần Phong lập tức bế Chỉ Ngưng lên, phân phó Tiểu Bân đem di thể mẹ Hàn tới phòng an nhạc, chờ Chỉ Ngưng tỉnh lại an bài. (ta đoán cái ‘phòng an nhạc’ là phòng lưu di thể người chết)


      Chỉ Ngưng mặt có chút máu nằm giường khách sạn, mẹ Hoàng Phủ bên đau lòng lau nước mắt, Hoàng Phủ Thần Phong cũng ngồi bên cạnh nắm chặt tay Chỉ Ngưng.


      Chỉ Ngưng từ từ mở mắt, với Hoàng Phủ Thần Phong: “Phong, em muốn trở về, em muốn đưa mẹ em về Đài Bắc.”


      “Được, chúng ta lập tức trở về, cho người chuẩn bị xong chúng ta có thể .”


      Chỉ Ngưng cáo biệt mẹ Hoàng Phủ, trở về Đài Bắc.


      Hoàng Phủ Thần Phong đặc biệt giúp mẹ của Chỉ Ngưng xây ngôi mộ xa hoa, đem tro cốt của mẹ đặt bên trong, mời người quét dọn thường xuyên.


      Trải qua thời gian ngắn điều dưỡng, Chỉ Ngưng dần dần khôi phục tâm tình, bước ra khỏi nỗi bi thương mất người thân nhất, mà hết thảy công lao này đều nhờ Hoàng Phủ Thần Phong.
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 57: Sợ hãi & Hiểu lầm

      Sau khi mẹ Hàn qua đời, Hoàng Phủ Thần Phong để cho Chỉ Ngưng ở trong nhà nghỉ ngơi, nếu quả muốn vẽ bản thiết kế..., ở nhà cũng có thể vẽ mà. Mấy ngày nay, Chỉ Ngưng thiết kế bộ trang sức cho mẹ Hoàng Phủ, tuy mẹ ruột của Chỉ Ngưng qua đời, nhưng còn có mẹ Hoàng Phủ quan tâm, thương .


      Gần đây, mẹ Hoàng Phủ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Chỉ Ngưng, bọn họ mỗi lần có thể trò chuyện đến mấy tiếng đồng hồ. Trong lòng Chỉ Ngưng, sớm coi mẹ Hoàng Phủ như mẹ ruột của mình rồi.


      Hôm nay, Chỉ Ngưng ngồi trong hoa viên để vẽ, sau khi hoàn thành đến công ty để chế tác thành thành phẩm.


      Đột nhiên, tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, người hầu trong biệt thự cũng biết Chỉ Ngưng sợ nhất sấm chớp rồi, nguyên đám đều chạy đến hoa viên. Khi đến nơi, nhìn thấy Chỉ Ngưng ngồi xổm thảm cỏ, ôm đầu gối, thân thể run rẩy, chị Lý chạy tới, : “Chỉ Ngưng tiểu thư, sao chứ, đừng sợ, có chị Lý ở đây! Trời sắp mưa rồi, mau dậy ! Chúng ta vào trong nhà .”


      cần, cần”


      Thấy thế, người hầu đều tới khuyên Chỉ Ngưng, kêu trở vào trong nhà, nhưng Chỉ Ngưng thế nào cũng chịu .



      Hoàng Phủ Thần Phong chủ trì cuộc họp cấp cao, đột nhiên nhìn thấy tia chớp, hai lời liền chạy ra khỏi phòng họp, khiến cho mọi người trong phòng biết xảy ra chuyện gì. Mà thảm nhất là giám đốc báo cáo với Hoàng Phủ Thần Phong, nhìn thấy Hoàng Phủ bỏ , tưởng bản báo cáo của mình có vấn đề gì.


      Kỳ , sau khi Hoàng Phủ Thần Phong nhìn thấy tia chớp, nghĩ đến Chỉ Ngưng ở nhà mình sợ hại, cho nên tại phải về nhà với .


      Hoàng Phủ Thần Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy về biệt thự, lại nhìn thấy đám người hầu vây trong hoa viên, Hoàng Phủ Thần Phong liền hướng phía người hầu tới, vừa vặn, có người hầu nhìn thấy lập tức báo cáo: “Thiếu gia, Chỉ Ngưng tiểu thư ngồi ở đây chịu vào, may là ngài về.”


      Nghe xong lời người hầu ..., Hoàng Phủ Thần Phong bước nhanh đến bên người Chỉ Ngưng, “Ngưng Nhi, tới rồi, chúng ta vào thôi! Trời mưa rồi.” xong, Hoàng Phủ Thần Phong cúi người ôm lấy Chỉ Ngưng.


      “Phong, đến rồi! Em rất sợ!” Chỉ Ngưng gắt gao ôm eo Hoàng Phủ Thần Phong, run rẩy .


      “Ngưng Nhi ngoan! Đừng sợ, có ở đây.” Hoàng Phủ Thần Phong vừa an ủi Chỉ Ngưng, vừa với chị Lý ở phía sau: “Chị Lý, ngay lập tức nấu chút canh gừng, mang lên phòng cho tôi.”


      Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng đến phòng tắm, trước tiên xả đầy nước ấm vào bồn tắm, sau đó cởi quần áo của Chỉ Ngưng ra, ôm vào trong bồn tắm, dùng nước ấm nhàng lau sạch thân thể lạnh như băng của . Tuy là mùa xuân rồi, nhưng khi trời mưa vẫn có chút lạnh, huống chi Chỉ Ngưng dầm mưa ở ngoài.


      “Phong, em làm chậm trễ công việc của chứ?” Chỉ Ngưng giữ chặt tay Hoàng Phủ Thần Phong, hỏi.


      “Sao em lại làm chậm trễ công việc của ? Ở công ty, vừa nhìn thấy tia chớp liền trở về nhà ngay, biết em sợ, quả nhiên! Nếu như chưa trở về..., Ngưng Nhi, có phải em mực muốn ngồi ở hoa viên hay ?”


      “Bởi vì em biết Phong nhất định trở về.”


      “Em đó”


      Hoàng Phủ Thần Phong cẩn thận giúp Chỉ Ngưng lau khô thân thể, sau đó, đem khăn choàng tắm màu lam mặc lên cho , ôm ra khỏi phòng tắm. Hoàng Phủ Thần Phong đặt Chỉ Ngưng lên giường, “Ngưng Nhi, trước tiên em nghỉ ngơi chút! Chị Lý lập tức mang canh gừng lên. Em còn muốn ăn cái gì? kêu đầu bếp làm.” Sau khi trở về từ Mĩ, Hoàng Phủ Thần Phong lại mời đầu bếp về lần nữa.


      “Em muốn ăn bánh trôi vừng, đầu bếp kia làm rất ngon a!”


      “Được, tại xuống dưới với đầu bếp.”


      -------------LOVE------------


      “Phong, chờ em thiết kế xong bộ trang sức này tặng cho bá mẫu, em mang đến công ty để chế tác.” Chỉ Ngưng vừa ăn bánh trôi Hoàng Phủ Thần Phong đút cho , vừa đưa bản thiết kế cho Hoàng Phủ Thần Phong xem.


      “Được, em cái gì chính là cái đó! Đến lúc đó để lái xe đưa em đến công ty, biết chưa? Bất quá, Ngưng Nhi, thời gian dài nữa em mới có thể hoàn thành bản thiết kế sao?” Hoàng Phủ Thần Phong lại đút cho Chỉ Ngưng cái bánh trôi.


      có! Mấy ngày nay, mỗi ngày em đều rất cố gắng vẽ, đại khái là tuần nữa có thể hoàn thành.” Chỉ Ngưng mập mờ .


      “Ha ha! Ngưng Nhi, nếu như mẹ của biết em cố gắng thiết kế trang sức cho bà như vậy, bà khẳng định rất cao hứng.”


      “Đương nhiên rồi! Phong, nhẫn em tặng cho , nhất định mỗi ngày đều phải đeo, cho phép tháo ra, nghe ?” Chỉ Ngưng vuốt ve ngón tay trỏ của Hoàng Phủ Thần Phong, ra lệnh cho .


      “Ừ, cam đoan, tuyệt đối tháo ra, đến lúc tám mươi tuổi vẫn nhất định đeo tay.”


      “Ha ha! Phong, chờ đến khi tám mươi tuổi, khuôn mặt nhất định đầy nếp nhăn, như vậy liền xấu chết, đẹp trai chút nào.” tại, Chỉ Ngưng bắt đầu tưởng tượng bộ dạng Hoàng Phủ Thần Phong khi về già.


      “Vậy em đến lúc đó cũng rất khó coi a! Khi đó cũng hơn bảy mươi tuổi, cũng có nếp nhăn rồi, hơn nữa tóc cũng bạc.”


      “Em vẫn trẻ hơn so với !”



      -------------LOVE------------


      “Chị Lý, hôm nay tôi muốn đến công ty, lập tức trở lại.”


      “Được, Chỉ Ngưng tiểu thư, cẩn thận chút.”


      “Tôi biết, chị Lý.”


      Chỉ Ngưng cầm bản thiết kế hưng phấn ngồi xe, cho Hoàng Phủ Thần Phong hôm nay đến công ty, muốn cho kinh hỉ.


      Chỉ Ngưng vào công ty, nhưng nhân viên lễ tân ở đại sảnh dùng loại ánh mắt kỳ dị để nhìn . Chỉ Ngưng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?


      Chỉ Ngưng mang theo nghi vấn vào thang máy chuyên dụng của Hoàng Phủ Thần Phong. Đến tầng 29, lúc ngang qua phòng thư kí, nghe thấy có tiếng chuyện phiếm trong đó: “Tôi vốn cho rằng Hàn Chỉ Ngưng kia và tổng tài ở cùng chỗ! nghĩ tới, hôm nay có người phụ nữ đến tìm tổng tài, sau khi vào văn phòng tổng tài, đến bây giờ còn chưa ra, ai biết được bây giờ làm cái gì a?”


      Chỉ Ngưng nghe xong, sắc mặt tái nhợt.


      “Cũng đúng! Đại khái vào cũng hai tiếng rồi.”



      Văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong khóa cửa, Chỉ Ngưng đứng ở cửa ra vào, thấy được tất cả bên trong. Chỉ Ngưng nhìn thấy người phụ nữ rất mị hoặc lẳng lơ xinh đẹp, cả thân thể đều ghé vào người Hoàng Phủ Thần Phong. Tay ta còn vuốt ve chiếc nhẫn Chỉ Ngưng tặng cho Hoàng Phủ Thần Phong, “Phong thiếu, nhẫn này là do tự thiết kế sao? đặc biệt nha! Có thể giúp em thiết kế cái được ? Em rất thích!” xong, vẫn quên hôn cái lên môi Hoàng Phủ Thần Phong.


      Chỉ Ngưng nhìn thấy cảnh này, lòng của tan nát mất rồi, nếu như Phong muốn..., vì sao đẩy ta ra! vậy, rất hưởng thụ sao?


      Chỉ Ngưng xoay người, nghĩ muốn rời thôi, vừa vặn bị thư ký của Hoàng Phủ Thần Phong đụng phải. Thư ký nhìn thấy sắc mặt Chỉ Ngưng tốt, liền đoán được Chỉ Ngưng nhìn thấy tình huống bên trong.


      “Cút, tôi cảnh cáo , tốt nhất nên đụng vào nhẫn của tôi, còn có, lập tức rời khỏi đây cho tôi.” Hoàng Phủ Thần Phong dùng tay đẩy người phụ nữ kia ngã nhào mặt đất. Chỉ Ngưng rời quá sớm, còn chưa nhìn thấy hết tình huồng bên trong. Nếu như rời chậm chút, cũng hiểu lầm Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Phong thiếu”


      “Cút!”


      Người phụ nữ kia giận dậm chân cái, ảo não ra ngoài.


      Sau khi người kia rời khỏi, thư ký của Hoàng Phủ Thần Phong tiến vào báo cáo lịch trình làm việc, báo xáo xong còn : “Tổng tài, Hàn tiểu thư vừa mới tới công ty, ấy” ấy giống như thấy được hết thảy.” Thư ký cảm thấy mình cần phải với tổng tài là Chỉ Ngưng tới công ty.


      “Shit! Ngưng Nhi bây giờ ở đâu?”


      ấy rồi”


      Hoàng Phủ Thần Phong đá văng cửa, phải tìm Chỉ Ngưng, biết Chỉ Ngưng nhất định là hiểu lầm, cũng xác định Chỉ Ngưng chỉ nhìn nửa, bằng rời .
      dunggg thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 58: Uống rượu say & Đại hỗn đản

      Chỉ Ngưng đường cái, giờ khắc này, trong đầu đều là hình ảnh người phụ nữ kia ôm Hoàng Phủ Thần Phong. băng qua đường, xa xa, chiếc xe lao đến phía trước đột nhiên phanh gấp, lái xe ló đầu ra hung hăng mắng Chỉ Ngưng.


      tại, Chỉ Ngưng biết mình còn có thể nơi nào? Chỉ Ngưng khóc tới mức hai mắt lờ mờ nhìn nữa, còn khí lực tiếp tục lang thang đường nữa.


      “Cẩn thận” ngay khi Chỉ Ngưng chuẩn bị chiếc xe đụng vào, người đàn ông nhào tới xô ngã . Chỉ Ngưng còn biết xảy ra chuyện gì bị đẩy ngã rồi. Sau khi người kia nhìn Chỉ Ngưng, mới nhận ra, “Di? phải Hàn Chỉ Ngưng sao?”


      “A, là Nhan Nặc Tư?”


      còn nhớ tôi? xảy ra chuyện gì, vừa rồi rất nguy hiểm, thiếu chút nữa bị đụng phải.” Nhan Nặc Tư kéo Chỉ Ngưng đến khu vực an toàn.


      “Tôi... tôi sao! Tôi trước.”


      ngẩn ngơ như vậy còn có việc gì! mình tôi thấy lo lắng, tôi đưa về!”


      . Tôi muốn trở về, chúng ta uống cà phê, được ?”


      “Được! thôi, xe của tôi ngay bên cạnh.”


      Bọn họ ngồi ở quán cà phê mau hai giờ rồi, cà phê cũng uống vài tách. Nhưng Chỉ Ngưng vẫn câu nào, chỉ là ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhan Nặc Tư an vị ngồi đối diện với Chỉ Ngưng, lẳng lặng nhìn .


      “Nhan Nặc Tư, tối nay tôi muốn về, tôi muốn đến quán bar, cùng tôi được ?” Chỉ Ngưng mặc dù chuyện với Nhan Nặc Tư, nhưng ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ. Chỉ Ngưng biết sau khi trở về nhà như thế nào ở chung với Hoàng Phủ Thần Phong, cho nên, lựa chọn gọi Nhan Nặc Tư cùng đến quán bar.


      “Chỉ Ngưng, cãi nhau với Phong sao?” Kỳ sớm nhìn ra Chỉ Ngưng là xảy ra chuyện với Hoàng Phủ Thần Phong, bằng , thất thần đường như vậy.


      có! Sao lại hỏi như thế?”


      “OK! muốn cũng sao, bây giờ chúng đến quán bar, dù sao tôi cũng có chuyện gì.”


      -------------LOVE-----------


      Đến quán bar, Nhan Nặc Tư nhìn Chỉ Ngưng uống Whiskey hết ly này đến ly khác, bất luận khuyên như thế nào cũng có ích, Chỉ Ngưng khăng khăng muốn uống rượu.


      “Uy! ly nữa, nghe thấy hả! Tôi” tôi muốn uống rượu!” Chỉ Ngưng đem cái chén trống đưa cho người phục vụ, hô to còn muốn ly.


      “Chỉ Ngưng, uống say, cần uống nữa, ở cùng Phong phải ? Tôi đưa trở về.” Nhan Nặc Tư ý bảo nhân viên phục vụ cần đưa rượu cho Chỉ Ngưng nữa.


      ” tôi muốn” muốn trở về, ô ô” Hoàng Phủ Thần Phong là đại hỗn đản” hỗn đản! hôm nay ràng cùng người phụ nữ rất khêu gợi ở trong phòng làm việc tán tỉnh nhau” ô ô ô ô” hỗn đản” tôi còn nhìn thấy người phụ nữ kia chạm vào nhẫn tôi tặng cho Hoàng Phủ Thần Phong” vì sao? Vì sao? Tôi” tôi chán ghét ! Tôi cũng muốn tìm người đàn ông, tôi, ngay bây giờ tôi tìm” Chỉ Ngưng tiện tay đoạt lấy ly rượu trong tay Nhan Nặc Tư, vừa khóc, vừa mắng Hoàng Phủ Thần Phong, vừa muốn tìm đàn ông.


      Nhan Nặc Tư bất đắc dĩ lắc đầu, nguyên lai là Phong tán tỉnh người khác bị nhìn thấy, trách được lại thương tâm như vậy, còn muốn tìm người đàn ông khác! Nhan Nặc Tư lấy điện thoại di động ra gọi: “Uy! Phong, Chỉ Ngưng muốn tìm người đàn ông khác”


      “Cái gì?” Bên kia, sau khi Hoàng Phủ Thần Phong nghe được hét to.


      Nhan Nặc Tư vuốt vuốt lỗ tai, “Bây giờ ấy ở quán bar uống rượu, cậu mau đến, bằng tôi bảo đảm ấy có thể tìm đàn ông hay .”


      Hoàng Phủ Thần Phong ném điện thoại, phải đến quán bar, tìm từ trưa đến giờ, lại muốn tìm đàn ông sao?


      “Tại sao cậu lại ở cùng chỗ với Ngưng Nhi?” Vừa đến quán bar, Hoàng Phủ Thần Phong thoải mái nhìn Nhan Nặc Tư.


      “Buổi trưa nay ấy thiếu chút nữa bị xe đâm chết. Được rồi, tại cậu đến rồi, tôi đây!”


      Hoàng Phủ Thần Phong đến quầy bar, đoạt được ly rượu trong tay Chỉ Ngưng, : “Ngưng Nhi, về nhà.”


      chính là “ tên hỗn đản kia đúng ? Tôi mới trở về với , rượu” tôi muốn uống rượu.” Chỉ Ngưng đẩy Hoàng Phủ Thần Phong ra, tiếp tục uống rượu.


      “Ngưng Nhi ngoan, nên uống nữa, chúng ta trở về.”


      “Đại hỗn đản” quản tôi để làm gì? tìm những người phụ nữ khác” tốt lắm, đừng tới tìm tôi, ô ô ô” hỗn đản!”


      Hoàng Phủ Thần Phong mặc kệ Chỉ Ngưng phản đối, ôm lấy bước ra khỏi quán bar. Đem Chỉ Ngưng đặt xe, thắt dây an toàn cho .


      “Hỗn đản, dẫn tôi tìm đàn đàn ông được ? Dù sao có người khác rồi.”


      “Câm miệng, ngồi yên cho !”


      “Ô ô ô” đại hỗn đản, mắng tôi, ô ô ô” cũng biết có người khác liền” tốt với tôi nữa, tôi” tôi chán ghét , ô ô ô”


      Hoàng Phủ Thần Phong có biện pháp với Chỉ Ngưng, biết phải làm sao hầu hạ người phụ nữa uống rượu say.


      Trở lại biệt thự, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng xuống xe, vào bên trong với chị Lý chờ bọn họ: “Chị Lý, Ngưng Nhi uống rượu say,chị kêu đầu bếp nấu canh giải rượu.”


      “Hỗn đản!” Chỉ Ngưng lại bắt đầu kêu to, làm người hầu trong phòng khách giật nảy mình.


      “Được, là hỗn đản, thực xin lỗi em!”


      câu “ là hỗn đản” này của Hoàng Phủ Thần Phong làm cho người hầu đều sợ ngây người.


      “Hỗn đản” nơi này nhìn thực quen mắt a!” Chỉ Ngưng trái câu hỗn đản, phải câu hỗn đản gọi Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Đây là nhà của chúng ta, em đương nhiên thấy quen mắt.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng đến phòng tắm, chuẩn bị đem thân mùi rượu của Chỉ Ngưng rửa sạch .


      “Nhà của chúng ta? Ha ha” nơi này” nơi này nhất định” nhất định có rất nhiều đàn bà tới qua, tôi muốn ở” ở đây, tôi” tôi phải .” Chỉ Ngưng để ý thân thể trần truồng, nghĩ muốn chạy ra khỏi bồn tắm, hoàn hảo bị Hoàng Phủ Thần Phong kịp thời ôm lấy.


      “Nơi này chỉ có người phụ nữ từng tới là em, hơn nữa còn ở lâu như vậy.” Hoàng Phủ Thần Phong lại lần nữa ôm Chỉ Ngưng vào bồn tắm, giải thích với , mặc kệ Chỉ Ngưng có nghe lọt tai hay , cũng giải thích.


      Chỉ Ngưng rốt cục thét lên mệt mỏi, nằm trong bồn tắm ngủ luôn giấc.


      Hoàng Phủ Thần Phong tắm cho Chỉ Ngưng xong liền ôm trở về giường. Ngay khi Hoàng Phủ Thần Phong muốn xuống lầu hỏi chị Lý canh giải rượu nấu xong chưa, Chỉ Ngưng lại bắt đầu gọi Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Phong” cần , em ngủ được.” Chỉ Ngưng khóc .


      Hoàng Phủ Thần Phong thấy Chỉ Ngưng rốt cục có chút ‘bình thường’ rồi, rốt cục mắng là hỗn đản nữa, rốt cục lộ ra nụ cười đầu tiên ngày hôm nay. đến bên giường, “Ngưng Nhi ngoan, , ngoan, ngủ !” Hoàng Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng.


      Chỉ Ngưng cảm nhận được Hoàng Phủ Thần Phong ôm mình, liền mang theo thương tâm, an tâm ngủ. Nhìn ôm như vậy, tối nay so đo với , có chuyện gì ngày mai giải quyết là được.
      dunggg thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 59: Màu đỏ tulip

      “A” đầu đau quá!” Buổi sáng, Chỉ Ngưng vật lộn ngồi dậy từ giường, lấy tay dùng sức gõ đầu. Khi cúi đầu, trông thấy Hoàng Phủ Thần Phong cũng ngủ giường, trong đầu của lại tái màn ngày hôm qua kia, nghĩ nghĩ lại, Chỉ Ngưng để ý đầu đau, xuống giường.


      Có lẽ bị động tác của Chỉ Ngưng đánh thức, Hoàng Phủ Thần Phong cũng tỉnh. Vừa hay nhìn thấy Chỉ Ngưng muốn ra ngoài, “Ngưng Nhi, em muốn đâu?”


      “Tôi muốn cho biết, tránh ra.” Chỉ Ngưng tiếp tục lên phía trước, cũng thèm liếc qua Hoàng Phủ Thần Phong.


      Hoàng Phủ Thần Phong biết Chỉ Ngưng vì chuyện ngày hôm qua mà tức giận, từ phía sau ôm eo , cằm chống vai, ngửi mùi hương từ cơ thể : “Ngưng Nhi, em ghen sao?”


      “Hừ! Ai ghen? thả tôi ra!” Chỉ Ngưng nghĩ dùng tay đẩy Hoàng Phủ Thần Phong ra, nhưng trái lại bị bắt được.


      “Ngưng Nhi, em nghe giải thích, cũng muốn để ý đến sao?”


      “Tôi nhìn thấy, nghe thấy, còn muốn giải thích cái gì?” xong, Chỉ Ngưng liền cúi đầu khóc.


      “Ngưng Nhi ngoan, đừng khóc. căn bản phải như em nhìn thấy, nếu như em ở đó nhìn thêm chút nữa, em tức giận, cũng chạy tới quán bar uống rượu.” Hoàng Phủ Thần Phong xoay người Chỉ Ngưng lại, giúp lau nước mắt.


      “Nhưng, ràng tôi nhìn thấy...”


      “Bảo bối, tại, chúng ta ngồi xuống, em nghe giải thích được ?” Hoàng Phủ Thần Phong dắt Chỉ Ngưng đến ngồi ghế ở ban công, hai người mặt đối mặt với nhau. “Đầu tiên, người phụ nữ kia đồng ý của nhân viên lễ tân, là tự mình xông vào, sau đó, ta đến phòng làm việc của lúc thư ký Trương có ở ngoài, cho nên ta mới vào được. Thứ hai, sau khi ta vào liền trực tiếp quấn lấy , dán lên người chịu xuống. Sau khi em bỏ , ta cút .”


      ta còn đùa nghịch nhẫn em tặng cho .” Chỉ Ngưng giọng thầm.


      “Chính là thời điểm ta chạm vào chiếc nhẫn, liền dùng sức đẩy ta ra! Ngưng Nhi, thực xin lỗi, hẳn là lúc ta ôm nên đẩy ta ra ngay. Bảo bối, nên tức giận được ?”


      “Quên , lần này em so đo với .” Chỉ Ngưng rất ‘hào phóng’ tha thứ cho Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Ngưng Nhi, em tức giận nữa sao?”


      cũng giải thích, em còn tức cái gì? Em mọn như vậy.”


      “Cũng giải thích xong rồi, chúng có thể ăn điểm tâm được chứ?


      “Vâng! đến chuyện ăn điểm tâm, em mới nhớ tới em ngày hôm qua bị làm cho tức giận, cơm cũng ăn, tại đói.” Chỉ Ngưng đáng vuốt vuốt cái bụng xẹp lép của mình.


      Đột nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong nghĩ tới hôm qua tại quán bar, Nhan Nặc Tư với “Chỉ Ngưng thiếu chút nữa bị xem đâm chết”, Hoàng Phủ Thần Phong liền hướng bóng lưng Chỉ Ngưng hô to: “Hàn Chỉ Ngưng, em đáng chết, em đứng lại cho !”


      Chỉ Ngưng biết Hoàng Phủ Thần Phong lại có chuyện gì, ủy khuất quay đầu, “Tại sao lại mắng em? Em có làm gì sai sao?”


      là tức giận em ngày hôm qua thiếu chút nữa bị xe đâm, cho dù em có tức giận như thế nào, cho dù có ghen như thế nào em cũng phải chú ý an toàn chứ! Vạn nhất ngày hôm qua được Nhan Nặc Tư cứu, em bị xe đâm, vậy phải làm thế nào?” Lần này, Hoàng Phủ Thần Phong rất tức giận, đều nhanh tức điên lên rồi, trời mới biết khi nghe Chỉ Ngưng thiếu chút nữa bị xe đâm, tim muốn ngừng đập rồi.


      “Đó là bởi vì ngày hôm qua em tức giận đến điên mất! Khi đó em cũng biết mình như thế nào rời khỏi công ty. Hơn nữa thời điểm em đến công ty, mọi người còn chỉ trỏ em, điên mới là lạ.”


      Hoàng Phủ Thần Phong nhàng ôm lấy Chỉ Ngưng, “Thực xin lỗi, Ngưng Nhi.”


      “Được rồi! Em sao, xuống dưới ăn điểm tâm a! Em chết đói rồi.”


      “Được, vậy xuống lầu đút cho em no bụng.”



      Ăn xong bữa sáng, Chỉ Ngưng đáp ứng Hoàng Phủ Thần Phong muốn cùng đến công ty. Nhân viên công ty nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng lại lần nữa bên cạnh nhau, lời đồn “Hàn Chỉ Ngưng bị vứt bỏ” tự nhiên tự dập tắt.


      -------------LOVE------------


      Hôm nay, Chỉ Ngưng muốn đến công ty để lấy bộ trang sức tặng cho mẹ Hoàng Phủ, bởi vì mấy hôm trước, Hoàng Phủ Thần Phong đưa đến bộ phận sản xuất để chế tác thành thành phẩm.


      tại, Chỉ Ngưng thể chờ được nữa, muốn đến xem thành phẩm.


      Chỉ Ngưng nhàng đẩy cửa văn phòng của Hoàng Phủ Thần Phong, sốt ruột hỏi: “Phong, em tới lấy quà cho bá mẫu, đồ đâu?”


      Hoàng Phủ Thần Phong buông bản báo cáo trong tay xuống, nhìn Chỉ Ngưng : “Bây giờ và em lấy!”


      “Được, mau, em rất muốn nhìn xem a!” Chỉ Ngưng kéo Hoàng Phủ Thần Phong đứng lên.


      “Cẩn thận chút, chậm rãi , cần té ngã.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy Chỉ Ngưng, lo lắng té ngã.


      Chỉ Ngưng khoác tay Hoàng Phủ Thần Phong, “Bởi vì có Phong ở đây! Cho nên em cần lo lắng té ngã, bảo vệ em, phải sao?” Công phu làm nũng của Chỉ Ngưng với Hoàng Phủ Thần Phong càng ngày càng lợi hại.


      “Cho dù có ở đây, em cũng phải chú ý a! Vạn nhất kịp đỡ em, vậy phải làm thế nào?” Hoàng Phủ Thần Phong xoa xoa đầu Chỉ Ngưng.


      “Bởi vì em biết , chỉ khi ở bên cạnh em mới hấp tấp như vậy, bình thường mình em rất cẩn thận.”


      Hoàng Phủ Thần Phong mang theo Chỉ Ngưng đến bộ phận sản xuất. Mọi người ở bộ phận sản xuất chằm chằm nhìn vào vị tổng tài thường đến bộ phận bọn họ này, nghĩ tới, hôm nay lại tới. Có nữ công nhân còn lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Tổng tài, thành phẩm xong, ngài xem xem có vấn đề gì ?” Giám đốc bộ phận sản xuất tay đeo găng tay, cẩn thận mở hộp ra, cũng đưa cho Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng đôi găng tay.


      “Ngưng Nhi, em xem chút, cảm thấy như thế nào?” Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng đeo găng tay vào, hỏi .


      Bộ trang sức này, chỉ Ngưng chọn màu đỏ Tulip làm chủ đề. Chỉ Ngưng cầm lấy chiếc nhẫn, cẩn thận nhìn. hi vọng quà tặng cho mẹ Hoàng Phủ có bất kỳ vấn đề nào. Tuy tin tưởng trình độ của công ty ‘Earl’ nhưng vẫn là tự tay xem xét cho kỹ .


      “Phong, cảm thấy bá mẫu thích sao?” Chỉ Ngưng đưa nhẫn đến trước mặt Hoàng Phủ Thần Phong.


      “Sao có thể thích? Quả thực là Perfect, huống hồ, đây là em tặng.”


      “Ha ha, vậy là tốt rồi.” Chỉ Ngưng cầm lấy chiếc hộp, vui vẻ nở nụ cười, “Quản lí, làm phiền .”


      “Đây là việc tôi phải làm, có gì phiền toái.” giỡn sao, làm sao dám thấy phiền toái?


      “Ngưng Nhi, thôi, chúng ta ăn cơm trưa.” Hoàng Phủ Thần Phong đem nhẫn bỏ vào trong hộp, dắt Chỉ Ngưng rời khỏi văn phòng quản lý.


      “Tổng tài thỉnh thong thả, Hàn tiểu thư thỉnh thong thả, tạm biệt!”


      Hoàng Phủ Thần Phong cùng Chỉ Ngưng dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người vào thang máy.


      Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thần Phong kêu Tiểu Bân gửi bộ trang sức đến Mĩ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :