Chương 5.2
Editor: darkAngel
“Mỗi ngày người đều muốn mấy lần, hơn nữa chẳng phân biệt ban ngày hay buổi tối.” Nàng bĩu môi , cái này làm sao nàng có thể gặp người đây, vậy mà lại bị thần y chẩn ra là miệt mài quá độ, thực như nàng là nữ tử vô cùng dâm đãng vậy.
“Ngươi phải dưỡng cho tốt thân thể này cho ta, ngay cả chút nhu cầu đó của ta mà cũng thể thỏa mãn, ta biết hòn đá như ngươi còn có thể làm gì nữa?” trầm nhìn nàng, Cung Diễm phát ra tiếng thuần nhu, gương mặt tuấn mỹ cười đến khiến người ta hoa mắt.
“Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu kinh hoảng vội vàng ngồi dậy, đưa tay ôm chặt lấy eo , vội vàng muốn chứng minh với mình vẫn là người hữu dụng, “Ta sao, Diễm chủ tử, chỉ cần Diễm chủ tử muốn… Lúc nào ta cũng có thể đáp ứng người.”
khẽ vuốt tóc nàng. “Bắt đầu từ ngày mai, ta dạy võ cho ngươi, hòn đá ngốc ngươi đừng để ta nhàn hạ, nếu hai tháng sau thân thể vẫn khỏe chút, ngươi xem ta trừng trị ngươi như thế nào.”
“Luyện võ?” Nàng ngẩn ngơ.
“Bắt đầu từ tối mai.” Nếu thể làm tình, chỉ có thể dùng thời gian đó làm chuyện khác.
“Ta thực ngốc, có thể học được sao?” Nàng chần chờ, đem lo lắng ra trước. “Diễm chủ tử, người cũng biết Tiểu Thạch Đầu quá thông minh, người thể vì dạy ta tốt mà tự giận mình.”
Cung Diễm mỉm cười hà khắc : “Ta biết tư chất của ngươi rất kém cỏi, ta cũng có kỳ vọng gì với ngươi, ngươi chỉ cần có thể lực tốt là được.”
Thoáng nhìn quyển sách bàn, lật lên xem lát.
“Ngươi chính là đọc loại sách này, cho nên mới muốn dâng hương?”
Tiểu Thạch Đầu cúi đầu . Nàng biết mới tin lời thiện ác có báo, báo ứng nhân quả tuần hoàn trong cuốn sách kia, đối với những cái này chỉ giễu cợt, lời lẽ độc ác mà bình luận phen.
“Ngươi nhàn rỗi như vậy, có thời gian đọc sách kỳ quái như vậy, bằng làm bộ quần áo cho ta.”
“Cái gì?” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ngươi nghe rồi chứ, mười ngày sau, ta muốn nhìn thấy bộ quần áo do tự tay ngươi làm ra, có vấn đề gì ?” mỉm cười hỏi.
“Diễm chủ tử!” Tay Tiểu Thạch Đầu đổ đầy mồ hôi. Từ nàng học qua nữ hồng, theo bên cạnh lại càng có người dạy nàng, chờ đến khi hai năm nay nàng muốn học, dường như là kịp nữa.
Nàng phải nghĩ đến làm cho , nhưng tay nghề của nàng vô cùng vụng về, đừng là quần áo thanh nhã, quả thực là ngay cả nhìn cũng nhìn được, cho nên tới bây giờ nàng cũng dám tự bêu xấu, ít nhất nàng còn hiểu được đạo lý nên che giấu cái xấu.
Cung Diễm cười tươi : “Ngươi biết ý của cái gì gọi là tự tay làm , khó có dịp để ngươi cống hiến nho cho ta, vậy ngươi làm ta thất vọng ?”
Đừng như vậy, Diễm chủ tử! Tiểu Thạch Đầu kêu gào trong lòng, nhưng có can đảm ra.
※※※
Quỷ Kiến Ưu nghe tháy tiếng cười điên cuồng phát ra từ Thiên Lư Lý, quả thực là lúc này Bạch Tiêu Diêu cùng Kỳ Ngọc Đường ôm bụng, để ý hình tượng mà cười đến thở nổi.
“Này, hai người các ngươi kiềm chế chút, cười đến điên cuồng như vậy, chẳng may để cho lâu chủ nghe được các ngươi còn dễ chịu sao.” Quỷ Kiến Ưu có lòng tốt nhắc nhở hai người kia.
Bạch Tiêu Diêu cười đến chảy nước mắt.
“Hắc, cái này là chuyện đáng cười nhất từ lúc ta sinh ra tới giờ, ha ha ha, nếu loại chuyện này truyền ra ngoài, biết có người tin hay .”
Kỳ Ngọc Đường cũng cười đến mỏi miệng.
“Bởi vì vết thương lần trước của Cung , lâu chủ mới cấm dục hai tháng, lúc này lại… Chúng ta tốt nhất là nên cẩn thận chút, nam nhân chưa thỏa mãn dục vọng tính tình rất cáu kỉnh, cẩn thận đừng chọc giận vào lúc này.”
Bạch Tiêu Diêu cười : “Sợ cái gì, là Cung phải cấm dục chứ phải lâu chủ, thủ hạ của ta có nhiều nữ nhân như vậy, tùy tiện tìm người đến là giải quyết được vấn đề của lâu chủ, hoặc là có thể để chính lâu chủ tự lựa chọn.”
Quỷ Kiến Ưu lắc đầu.
“Lâu chủ có khả năng tìm nữ nhân khác, dưới trướng kinh doanh của chúng ta thanh lâu cũng được tám, chín cái, nhiều năm như vậy, nhưng lâu chủ chưa bao giờ chạm vào những nữ nhân này, nếu ta nhớ lầm, lâu chủ vẫn đợi đến khi Cung mười sáu tuổi mới muốn nàng.”
Bạch Tiêu Diêu cười : “Trước Cung cũng chưa từng thấy chạm qua nữ nhân khác.”
“Ta đoán Cung cũng có thể là nữ nhân đầu tiên của lâu chủ đấy, tưởng tượng được nam nhân như lại ngây thơ như vậy, nên phong là thiên hạ đệ nhất tình thánh.”
“Đúng vậy, so với con bướm lạm tình như ngươi, lâu chủ thể ngờ là mây trắng thuần khiết trời, ngươi giống như là bùn lầy đất mặc người ta giẫm lên.” Kỳ Ngọc Đường nhịn được mà giễu cợt .
Bạch Tiêu Diêu mở miệng cười xấu xa. “Ta là bùn lầy, vậy dân cờ bạc như ngươi xem là gì? Nam tử si tình? Sao, ba mươi vạn lượng chuẩn bị tốt sao? Kỳ hạn ta cho ngươi chỉ còn đến hai mươi ngày đấy nha.”
Kỳ Ngọc Đường dùng ánh mắt giết người liếc nhìn cái.
“Bạch Tiêu Diêu, đại ân lần này của ngươi ta nhất định nhớ kỹ, lần sau nhất định tìm cơ hội trả lại cho ngươi.”
“Ha ha ha, ta chờ ngươi báo ân, nhưng ngươi phải qua được cửa này trước rồi mới .” trả lại ánh mắt khiêu khích.
※※※
Mấy tấm vải nằm bàn, mặt đất rơi xuống ít vải hư.
“ được, ta vẫn làm tốt, ta thực rất ngốc.” Tiểu Thạch Đầu uể oải nhìn cái áo bị khâu đến lộn xộn, liên tục thở dài.
“Đừng lo, tỷ tỷ, từ từ được, chuyện này thể gấp, tỷ phải học từ , đương nhiên là tạm thời làm được thuận tay.” Nhu Lệ giọng an ủi nàng, trong mắt lại lên tia cười nhạo.
“Chỉ còn lại có hai ngày, ta thể làm kịp, nhất định là bị Diễm chủ tử phạt.”
“Đáng tiếc lâu chủ lại cho người giúp tỷ, bằng , muội có thể giúp tỷ tỷ làm ít.” Nhu Lệ tiếc nuối , rót chén nước đến cho nàng, “Uống miếng nước nghỉ lát !”
Tiểu Thạch Đầu lấy ra hai tấm ngân phiếu giao cho Nhu Lệ.
“Mấy ngày nay ta rảnh ra ngoài, ngày mai muội giúp ta đem số tiền này đến Liên Hoa thiện đường được ?”
“Hai ngàn lượng! Nhiều tiền như vậy, là để bố thí cho bọn họ sao?” Nhu Lệ nhận lấy, mắt sáng ngời.
“Ừ, đại nương trong thiện đường lấy nhà của mình ra, thu dưỡng ít nhi nơi nương tựa.”
“Đây là tiền tiêu vặt của lâu chủ cho tỷ tỷ?” Lúc trước nàng nghe phải là năm trăm lượng sao? Sao bây giờ lại biến thành hai ngàn lượng?
Tiểu Thạch Đầu cũng giấu diếm mà gật đầu. “Lúc trước Diễm chủ tử đều cho ta năm trăm lượng, nhưng tháng này biết vì sao Diễm chủ tử lại đưa ta hai ngàn lượng? Muội đem hết , để cho mấy đứa có thể ăn thêm vài món ngon, làm thêm vài bộ quần áo để mặc.”
“ tỷ tỷ, tỷ rất thiện lương.” Nhu Lệ cẩn thận cất ngân phiếu vào tay áo.
“ phải ta, tất cả đều là tiền của Diễm chủ tử, làm chuyện tốt là Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu vội .
“ đối đãi với tỷ tốt.” Nàng cực kỳ hâm mộ : “ cho tỷ ngủ cùng phòng với , ăn, mặc cùng với , có lẽ cả thiên hạ đều tìm được chủ tử tốt như .”
Tiểu Thạch Đầu gật đầu. “Ừ, đời này chuyện ta may mắn nhất, chính là gặp được Diễm chủ tử.” Nàng cười đến gương mặt sáng lạn.
Nhu Lệ nhìn chăm chú vào món đồ cổ cùng cổ tay của Tiểu Thạch Đầu.
“ tỷ tỷ, vòng cổ phỉ thúy cổ tỷ, ta có thể mượn xem chút được ? Ta chưa từng thấy qua vòng cổ đẹp như vậy, cả vật óng ánh màu xanh, từng sợi đều là dùng phỉ thuý quý giá thượng đẳng mà khảm thành.”
Tiểu Thạch Đầu do dự. “Diễm chủ tử dặn dò qua, vòng cổ cổ ta được phép tháo xuống.”
“Vì sao?” Nhu Lệ có chút mất hứng, nghĩ nàng luyến tiếc cho nàng mượn nên mượn lời từ chối.
“Bởi vì gáy ta có vết sẹo rất xấu.” Nàng khẽ đẩy ra vòng phỉ thúy che cổ, lộ ra vết sẹo kia.
“A!” Nhu Lệ nhớ tới chuyện nàng bị thương lúc trước. “Lâu chủ đối với tỷ tỷ tốt, lại cố ý làm ra vòng cổ phỉ thúy quý giá như vậy để tỷ tỷ che vết thương.”
Tiểu Thạch Đầu mỉm cười hạnh phúc. Đúng vậy, Diễm chủ tử đối xử với nàng rất tốt.
Nhu Lệ ngược lại nhìn vòng tay bạch ngọc cổ tay nàng, “Vậy chiếc vòng tay tay tỷ ta có thể mượn xem ?”
“Cái này có thể.” Tiểu Thạch Đầu gật đầu, tháo vòng tay xuống.
Nhu Lệ nhận lấy, ánh mắt nóng rực si mê nhìn nhìn lại.
“Vòng bạch ngọc này là vô cùng xinh đẹp, chút tỳ vết nào, nhất định là rất quý báu ?”
“Ta nghĩ là vậy.” Nàng cũng biết giá trị .
Nhu Lệ vỗ lên vòng tay ấm áp trắng mịn, luyến tiếc mà trả lại nàng, lại nhìn hồi lâu mới lưu luyến rời mà trả lại.
Bất tri bất giác trời tối, nha hoàn phụ trách đồ ăn mang tới hai cái giỏ trúc.
“ nương, ta mang bữa tối đến đây.”
Tiểu Thạch Đầu vội vàng đặt vải dệt bàn sang bên, để cho nàng đặt thức ăn trong giỏ lên bàn.
“Thúy tỷ vất vả.” Tiểu Thạch Đầu hiền lành .
“ có, ta làm việc, sáng mai lại đến dọn.”
Chân trước nàng vừa , chân sau Cung Diễm vào tới.
“Nhu Lệ bái kiến lâu chủ.” Nàng vội vàng cúi người.
“ có chuyện của ngươi, xuống .” Thấy nàng vẫn nhúc nhích, Cung Diễm liếc mắt nhìn nàng cái.
“Lâu chủ, Nhu Lệ có chuyện muốn cầu ngài.” Nàng cúi mắt dám nhìn , dịu dàng .
“Hử?” Cung Diễm ngồi xuống, đưa tay ôm Tiểu Thạch Đầu ngồi lên đùi mình.
Nhu Lệ hơi giương mắt lên nhìn , vẻ mặt khẩn cầu : “Cầu lâu chủ cho tỷ tỷ thêm ít thời gian, trước kia tỷ tỷ ít có cơ hội chạm vào châm tuyến nữ hồng, tạm thời còn làm chưa thuận tay, nhìn tỷ tỷ gấp nhiều ngày như thế, Nhu Lệ đành lòng.”
Nàng hiểu, nam nhân tuấn mỹ xuất sắc như , vì sao lại vừa ý loại nữ nhân bình thường như Cung ? Ít nhất tướng mạo của nàng cũng xinh đẹp hơn nàng ta, lại thông minh lanh lợi hơn nàng ta.
Khóe môi Cung Diễm cong thành nụ cười, nhìn người trong lòng.
“Ngươi muốn mấy ngày mới đủ?”
“Ta…” Tiểu Thạch Đầu trong chốc lát ngờ Nhu Lệ lại vậy, có chút kinh ngạc nhìn nàng, mới giọng trả lời, “Năm ngày.”