1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng Dưỡng Nô Tỳ Ngốc - Hương Di ( 9 Chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 5.2

      Editor: darkAngel
      “Mỗi ngày người đều muốn mấy lần, hơn nữa chẳng phân biệt ban ngày hay buổi tối.” Nàng bĩu môi , cái này làm sao nàng có thể gặp người đây, vậy mà lại bị thần y chẩn ra là miệt mài quá độ, thực như nàng là nữ tử vô cùng dâm đãng vậy.

      “Ngươi phải dưỡng cho tốt thân thể này cho ta, ngay cả chút nhu cầu đó của ta mà cũng thể thỏa mãn, ta biết hòn đá như ngươi còn có thể làm gì nữa?” trầm nhìn nàng, Cung Diễm phát ra tiếng thuần nhu, gương mặt tuấn mỹ cười đến khiến người ta hoa mắt.

      “Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu kinh hoảng vội vàng ngồi dậy, đưa tay ôm chặt lấy eo , vội vàng muốn chứng minh với mình vẫn là người hữu dụng, “Ta sao, Diễm chủ tử, chỉ cần Diễm chủ tử muốn… Lúc nào ta cũng có thể đáp ứng người.”

      khẽ vuốt tóc nàng. “Bắt đầu từ ngày mai, ta dạy võ cho ngươi, hòn đá ngốc ngươi đừng để ta nhàn hạ, nếu hai tháng sau thân thể vẫn khỏe chút, ngươi xem ta trừng trị ngươi như thế nào.”

      “Luyện võ?” Nàng ngẩn ngơ.

      “Bắt đầu từ tối mai.” Nếu thể làm tình, chỉ có thể dùng thời gian đó làm chuyện khác.

      “Ta thực ngốc, có thể học được sao?” Nàng chần chờ, đem lo lắng ra trước. “Diễm chủ tử, người cũng biết Tiểu Thạch Đầu quá thông minh, người thể vì dạy ta tốt mà tự giận mình.”

      Cung Diễm mỉm cười hà khắc : “Ta biết tư chất của ngươi rất kém cỏi, ta cũng có kỳ vọng gì với ngươi, ngươi chỉ cần có thể lực tốt là được.”

      Thoáng nhìn quyển sách bàn, lật lên xem lát.

      “Ngươi chính là đọc loại sách này, cho nên mới muốn dâng hương?”

      Tiểu Thạch Đầu cúi đầu . Nàng biết mới tin lời thiện ác có báo, báo ứng nhân quả tuần hoàn trong cuốn sách kia, đối với những cái này chỉ giễu cợt, lời lẽ độc ác mà bình luận phen.

      “Ngươi nhàn rỗi như vậy, có thời gian đọc sách kỳ quái như vậy, bằng làm bộ quần áo cho ta.”

      “Cái gì?” Nàng kinh ngạc ngẩng đầu.

      “Ngươi nghe rồi chứ, mười ngày sau, ta muốn nhìn thấy bộ quần áo do tự tay ngươi làm ra, có vấn đề gì ?” mỉm cười hỏi.

      “Diễm chủ tử!” Tay Tiểu Thạch Đầu đổ đầy mồ hôi. Từ nàng học qua nữ hồng, theo bên cạnh lại càng có người dạy nàng, chờ đến khi hai năm nay nàng muốn học, dường như là kịp nữa.

      Nàng phải nghĩ đến làm cho , nhưng tay nghề của nàng vô cùng vụng về, đừng là quần áo thanh nhã, quả thực là ngay cả nhìn cũng nhìn được, cho nên tới bây giờ nàng cũng dám tự bêu xấu, ít nhất nàng còn hiểu được đạo lý nên che giấu cái xấu.

      Cung Diễm cười tươi : “Ngươi biết ý của cái gì gọi là tự tay làm , khó có dịp để ngươi cống hiến nho cho ta, vậy ngươi làm ta thất vọng ?”

      Đừng như vậy, Diễm chủ tử! Tiểu Thạch Đầu kêu gào trong lòng, nhưng có can đảm ra.

      ※※※

      Quỷ Kiến Ưu nghe tháy tiếng cười điên cuồng phát ra từ Thiên Lư Lý, quả thực là lúc này Bạch Tiêu Diêu cùng Kỳ Ngọc Đường ôm bụng, để ý hình tượng mà cười đến thở nổi.

      “Này, hai người các ngươi kiềm chế chút, cười đến điên cuồng như vậy, chẳng may để cho lâu chủ nghe được các ngươi còn dễ chịu sao.” Quỷ Kiến Ưu có lòng tốt nhắc nhở hai người kia.

      Bạch Tiêu Diêu cười đến chảy nước mắt.

      “Hắc, cái này là chuyện đáng cười nhất từ lúc ta sinh ra tới giờ, ha ha ha, nếu loại chuyện này truyền ra ngoài, biết có người tin hay .”

      Kỳ Ngọc Đường cũng cười đến mỏi miệng.

      “Bởi vì vết thương lần trước của Cung , lâu chủ mới cấm dục hai tháng, lúc này lại… Chúng ta tốt nhất là nên cẩn thận chút, nam nhân chưa thỏa mãn dục vọng tính tình rất cáu kỉnh, cẩn thận đừng chọc giận vào lúc này.”

      Bạch Tiêu Diêu cười : “Sợ cái gì, là Cung phải cấm dục chứ phải lâu chủ, thủ hạ của ta có nhiều nữ nhân như vậy, tùy tiện tìm người đến là giải quyết được vấn đề của lâu chủ, hoặc là có thể để chính lâu chủ tự lựa chọn.”

      Quỷ Kiến Ưu lắc đầu.

      “Lâu chủ có khả năng tìm nữ nhân khác, dưới trướng kinh doanh của chúng ta thanh lâu cũng được tám, chín cái, nhiều năm như vậy, nhưng lâu chủ chưa bao giờ chạm vào những nữ nhân này, nếu ta nhớ lầm, lâu chủ vẫn đợi đến khi Cung mười sáu tuổi mới muốn nàng.”

      Bạch Tiêu Diêu cười : “Trước Cung cũng chưa từng thấy chạm qua nữ nhân khác.”

      “Ta đoán Cung cũng có thể là nữ nhân đầu tiên của lâu chủ đấy, tưởng tượng được nam nhân như lại ngây thơ như vậy, nên phong là thiên hạ đệ nhất tình thánh.”

      “Đúng vậy, so với con bướm lạm tình như ngươi, lâu chủ thể ngờ là mây trắng thuần khiết trời, ngươi giống như là bùn lầy đất mặc người ta giẫm lên.” Kỳ Ngọc Đường nhịn được mà giễu cợt .

      Bạch Tiêu Diêu mở miệng cười xấu xa. “Ta là bùn lầy, vậy dân cờ bạc như ngươi xem là gì? Nam tử si tình? Sao, ba mươi vạn lượng chuẩn bị tốt sao? Kỳ hạn ta cho ngươi chỉ còn đến hai mươi ngày đấy nha.”

      Kỳ Ngọc Đường dùng ánh mắt giết người liếc nhìn cái.

      “Bạch Tiêu Diêu, đại ân lần này của ngươi ta nhất định nhớ kỹ, lần sau nhất định tìm cơ hội trả lại cho ngươi.”

      “Ha ha ha, ta chờ ngươi báo ân, nhưng ngươi phải qua được cửa này trước rồi mới .” trả lại ánh mắt khiêu khích.

      ※※※

      Mấy tấm vải nằm bàn, mặt đất rơi xuống ít vải hư.

      được, ta vẫn làm tốt, ta thực rất ngốc.” Tiểu Thạch Đầu uể oải nhìn cái áo bị khâu đến lộn xộn, liên tục thở dài.

      “Đừng lo, tỷ tỷ, từ từ được, chuyện này thể gấp, tỷ phải học từ , đương nhiên là tạm thời làm được thuận tay.” Nhu Lệ giọng an ủi nàng, trong mắt lại lên tia cười nhạo.

      “Chỉ còn lại có hai ngày, ta thể làm kịp, nhất định là bị Diễm chủ tử phạt.”

      “Đáng tiếc lâu chủ lại cho người giúp tỷ, bằng , muội có thể giúp tỷ tỷ làm ít.” Nhu Lệ tiếc nuối , rót chén nước đến cho nàng, “Uống miếng nước nghỉ lát !”

      Tiểu Thạch Đầu lấy ra hai tấm ngân phiếu giao cho Nhu Lệ.

      “Mấy ngày nay ta rảnh ra ngoài, ngày mai muội giúp ta đem số tiền này đến Liên Hoa thiện đường được ?”

      “Hai ngàn lượng! Nhiều tiền như vậy, là để bố thí cho bọn họ sao?” Nhu Lệ nhận lấy, mắt sáng ngời.

      “Ừ, đại nương trong thiện đường lấy nhà của mình ra, thu dưỡng ít nhi nơi nương tựa.”

      “Đây là tiền tiêu vặt của lâu chủ cho tỷ tỷ?” Lúc trước nàng nghe phải là năm trăm lượng sao? Sao bây giờ lại biến thành hai ngàn lượng?

      Tiểu Thạch Đầu cũng giấu diếm mà gật đầu. “Lúc trước Diễm chủ tử đều cho ta năm trăm lượng, nhưng tháng này biết vì sao Diễm chủ tử lại đưa ta hai ngàn lượng? Muội đem hết , để cho mấy đứa có thể ăn thêm vài món ngon, làm thêm vài bộ quần áo để mặc.”

      tỷ tỷ, tỷ rất thiện lương.” Nhu Lệ cẩn thận cất ngân phiếu vào tay áo.

      phải ta, tất cả đều là tiền của Diễm chủ tử, làm chuyện tốt là Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu vội .

      đối đãi với tỷ tốt.” Nàng cực kỳ hâm mộ : “ cho tỷ ngủ cùng phòng với , ăn, mặc cùng với , có lẽ cả thiên hạ đều tìm được chủ tử tốt như .”

      Tiểu Thạch Đầu gật đầu. “Ừ, đời này chuyện ta may mắn nhất, chính là gặp được Diễm chủ tử.” Nàng cười đến gương mặt sáng lạn.

      Nhu Lệ nhìn chăm chú vào món đồ cổ cùng cổ tay của Tiểu Thạch Đầu.

      tỷ tỷ, vòng cổ phỉ thúy cổ tỷ, ta có thể mượn xem chút được ? Ta chưa từng thấy qua vòng cổ đẹp như vậy, cả vật óng ánh màu xanh, từng sợi đều là dùng phỉ thuý quý giá thượng đẳng mà khảm thành.”

      Tiểu Thạch Đầu do dự. “Diễm chủ tử dặn dò qua, vòng cổ cổ ta được phép tháo xuống.”

      “Vì sao?” Nhu Lệ có chút mất hứng, nghĩ nàng luyến tiếc cho nàng mượn nên mượn lời từ chối.

      “Bởi vì gáy ta có vết sẹo rất xấu.” Nàng khẽ đẩy ra vòng phỉ thúy che cổ, lộ ra vết sẹo kia.

      “A!” Nhu Lệ nhớ tới chuyện nàng bị thương lúc trước. “Lâu chủ đối với tỷ tỷ tốt, lại cố ý làm ra vòng cổ phỉ thúy quý giá như vậy để tỷ tỷ che vết thương.”

      Tiểu Thạch Đầu mỉm cười hạnh phúc. Đúng vậy, Diễm chủ tử đối xử với nàng rất tốt.

      Nhu Lệ ngược lại nhìn vòng tay bạch ngọc cổ tay nàng, “Vậy chiếc vòng tay tay tỷ ta có thể mượn xem ?”

      “Cái này có thể.” Tiểu Thạch Đầu gật đầu, tháo vòng tay xuống.

      Nhu Lệ nhận lấy, ánh mắt nóng rực si mê nhìn nhìn lại.

      “Vòng bạch ngọc này là vô cùng xinh đẹp, chút tỳ vết nào, nhất định là rất quý báu ?”

      “Ta nghĩ là vậy.” Nàng cũng biết giá trị .

      Nhu Lệ vỗ lên vòng tay ấm áp trắng mịn, luyến tiếc mà trả lại nàng, lại nhìn hồi lâu mới lưu luyến rời mà trả lại.

      Bất tri bất giác trời tối, nha hoàn phụ trách đồ ăn mang tới hai cái giỏ trúc.

      nương, ta mang bữa tối đến đây.”

      Tiểu Thạch Đầu vội vàng đặt vải dệt bàn sang bên, để cho nàng đặt thức ăn trong giỏ lên bàn.

      “Thúy tỷ vất vả.” Tiểu Thạch Đầu hiền lành .

      có, ta làm việc, sáng mai lại đến dọn.”

      Chân trước nàng vừa , chân sau Cung Diễm vào tới.

      “Nhu Lệ bái kiến lâu chủ.” Nàng vội vàng cúi người.

      có chuyện của ngươi, xuống .” Thấy nàng vẫn nhúc nhích, Cung Diễm liếc mắt nhìn nàng cái.

      “Lâu chủ, Nhu Lệ có chuyện muốn cầu ngài.” Nàng cúi mắt dám nhìn , dịu dàng .

      “Hử?” Cung Diễm ngồi xuống, đưa tay ôm Tiểu Thạch Đầu ngồi lên đùi mình.

      Nhu Lệ hơi giương mắt lên nhìn , vẻ mặt khẩn cầu : “Cầu lâu chủ cho tỷ tỷ thêm ít thời gian, trước kia tỷ tỷ ít có cơ hội chạm vào châm tuyến nữ hồng, tạm thời còn làm chưa thuận tay, nhìn tỷ tỷ gấp nhiều ngày như thế, Nhu Lệ đành lòng.”

      Nàng hiểu, nam nhân tuấn mỹ xuất sắc như , vì sao lại vừa ý loại nữ nhân bình thường như Cung ? Ít nhất tướng mạo của nàng cũng xinh đẹp hơn nàng ta, lại thông minh lanh lợi hơn nàng ta.

      Khóe môi Cung Diễm cong thành nụ cười, nhìn người trong lòng.

      “Ngươi muốn mấy ngày mới đủ?”

      “Ta…” Tiểu Thạch Đầu trong chốc lát ngờ Nhu Lệ lại vậy, có chút kinh ngạc nhìn nàng, mới giọng trả lời, “Năm ngày.”
      tart_trungthomap thích bài này.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 5.3

      Editor: darkAngel

      Cung Diễm gật đầu.

      “Được rồi, vậy cho ngươi thêm năm ngày,” nắm mũi nàng : “Đến lúc đó ngươi đừng tìm cớ nữa cho ta.” ngẩng đầu nhìn Nhu Lệ vẫn còn đứng ở nơi đó.

      cần mở miệng, ánh mắt của khiến Nhu Lệ biết mình nên lưu lại, vì thế nàng vội vàng lui xuống.

      “Diễm chủ tử, hôm nay ta cũng có thể cần hay …” Tiểu Thạch Đầu mở miệng, trước mặt là chén canh màu đen như mực, vẻ mặt nàng đau khổ. Mấy tháng nay vì sao nàng vô cùng có duyên với chén thuốc này, vất vả vết thương mới tốt, bây giờ lại bị buộc uống thuốc bổ.

      “Ngươi muốn nghe lời sao?” Cung Diễm mỉm cười hỏi.

      “Tiểu Thạch Đầu dám.” Nàng đành nhận lệnh, bưng chén thuốc, nhíu mày uống xong.

      Thức ăn bàn cũng làm hỏng cả khẩu vị của nàng, mỗi món ăn đều là dùng dược liệu hầm nấu.

      Cung Diễm gắp miếng thức ăn đút nàng.

      Nàng bất đắc dĩ há miệng ăn. Xem ra, Diễm chủ tử là uống thuốc, ăn dược thiện đến nghiện.

      “Ta nghĩ biện pháp.”

      “Cái gì?” Nàng ngây ngô hỏi. hiểu ý khi đột nhiên ra những lời này là gì.

      “Là ngươi cấm dục, phải ta, đúng ?” Cung Diễm càng cười tươi hơn, hiển nhiên vì chuyện mình suy nghĩ đến mà vô cùng vui vẻ.

      Nhắc đến việc này, mặt Tiểu Thạch Đầu liền lên hai đám mây đỏ, nhưng ý nghĩ khác trong thoáng chốc xuất trong đầu, khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

      “Diễm chủ tử, chẳng lẽ người muốn…” Nàng khàn giọng hỏi: “Tìm nữ nhân khác sao? Diễm chủ tử, ta có thể hầu hạ người, người đừng tìm người khác!”

      Hai tay Tiểu Thạch Đầu ôm chặt lấy .

      “Cái này quả cũng là phương pháp, nhưng mà, ngươi vừa ngươi có thể đúng ?” Cung Diễm mang nụ cười giả tạo nhìn nàng.

      Nàng cuống quýt dùng sức gật đầu.

      “Đúng, chỉ cần Diễm chủ tử muốn, ta lúc nào cũng có thể.” Chỉ sợ cần nàng.

      “Tốt, hổ là hòn đá ngoan của ta.” vừa lòng cúi đầu vài câu vào tai nàng, cười khanh khách : “ hiểu chứ? hiểu cũng sao, đợi chúng ta thử xem xem, ta nghĩ…” nhàng dùng ngón tay vỗ về mặt nàng, “Ngươi làm ta thất vọng ?”

      Mặt Tiểu Thạch Đầu ầm cái, đỏ bừng.

      “Ta, ta…” Nàng ngượng ngùng đến nên lời.

      “Sao? Trả lời của ngươi?”

      “Tiểu Thạch Đầu cố, cố hết sức thử xem, hy vọng… khiến Diễm chủ tử thất vọng.” Rốt cuộc nàng cũng lắp bắp hết lời.

      bao lâu sau, giường là nam tử tuấn mỹ với quần áo nửa mở nằm, con mắt cúi xuống giống như được thỏa mãn, kéo nữ tử nằm giữa hai chân , xoay người đè nàng xuống, hung hăng hôn nàng, bàn tay thô lỗ cởi quần áo của nàng.

      “Diễm chủ tử.” Nàng thấp giọng, kháng cự, ngăn trở gì.

      Cung Diễm bất ngờ thanh tỉnh chút ít, đẩy Tiểu Thạch Đầu gần như trần trụi ra, đưa lưng về phía nàng sửa lại quần áo, đến cửa trước. lâu sau, thân hình mềm mại liền đánh vào từ phía sau, tay nàng ôm chặt từ phía sau.

      “Buông tay.” Cung Diễm thấp giọng ra lệnh.

      “Diễm chủ tử, ta có thể hầu hạ người, người đừng quan tâm lời của thần y, Tiểu Thạch Đầu có chuyện gì, Tiểu Thạch Đầu vẫn có thể thỏa mãn Diễm chủ tử, người đừng tìm nữ nhân khác.” Nàng dùng hết sức ôm lấy , chết cũng chịu buông tay, sợ rằng chỉ cần buông ra, mất người mến nhất.

      Cung Diễm chậm rãi mở miệng, “Tiểu Thạch Đầu, ta bảo ngươi buông tay.”

      Hai tay nàng cột chặt lại lại trước eo , thân hình dán dính vào sau lưng , kiên quyết cự tuyệt, “Đừng, ta sao, Diễm chủ tử đừng , người muốn làm gì Tiểu Thạch Đầu cũng được cả.”

      Thầm thở dài hơi sâu, Cung Diễm giọng : “Ngươi mặc quần áo vào trước .” Vốn nghĩ rằng nàng dùng tay, dùng miệng, ít nhất có thể được an ủi tạm thời, ai biết rằng dục hỏa của bị nàng trêu chọc càng bốc lên cao hơn.

      “Diễm chủ tử?” Nàng chần chừ, sợ thừa dịp lúc mình mặc quần áo rời .

      “Còn mau.” Giọng của có chút kiên nhẫn.

      “Vâng.” Biết nếu nàng làm theo lời , chỉ càng khiến thêm tức giận. Tiểu Thạch Đầu vội vã quay về giường nhặt quần áo lên, lấy tốc độ cực nhanh mặc quần áo vào, đôi mắt to tròn ngay cả chớp mắt cũng dám mà nhìn chằm chằm về người đưa lưng về phía nàng, sợ đột nhiên biến mất.

      “Lại đây .” Cung Diễm xoay người mà lên tiếng kêu.

      Nàng nhanh chóng chạy đến bên người , cầm tay dẫn nàng ra ngoài.

      “Diễm chủ tử, chúng ta muốn đâu?” Tiểu Thạch Đầu mở to mắt, sợ hãi nhìn vẻ mặt chút biểu tình của .

      mặt Diễm chủ tử xưa nay luôn lộ vẻ mỉm cười, nhưng lúc này lại khiến người ta bất an.

      “Ngắm sao.” Cung Diễm đáp lại.

      Chỉ chốc lát, mang nàng đến cái dốc cách Niễu Bạt Lâu xa, cùng nàng nằm xuống bãi cỏ.

      Tiểu Thạch Đầu tựa vào , nhìn bầu trời đầy ánh sao trời, bốn phía còn có chút ánh sáng của đom đóm khi có khi bay quanh bọn họ, trong trời đêm tràn đầy mùi hương thơm ngát nhè , nàng ngửi thấy mùi hương cách đó xa, dưới ánh trăng là mỹ nhân được xưng danh hoa quỳnh, lặng lẽ nở rộ thành dung mạo thuần trắng chút nhiễm bẩn cùng hương thơm ngào ngạt.

      “Đẹp quá!”

      Cung Diễm cúi xuống hôn tóc nàng. “Tiểu Thạch Đầu, ngươi nhanh dưỡng thân mình tốt chút, sao.”

      “Thực xin lỗi, Diễm chủ tử, đều là Tiểu Thạch Đầu tốt, hại Diễm chủ tử thể thoải mí, kỳ người có thể cần để ý đến lời của thần y, Tiểu Thạch Đầu có thể…” Môi nàng bị dùng môi chặn lại.

      Sau lúc lâu, trầm nhu mở miệng, “Ngươi phải là muốn theo ta cả đời sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nhanh bị ta đùa đến hỏng như vậy sao?”

      “Diễm chủ tử!” Dù cho lời của có chút chua ngoa, nhưng nàng cảm nhận được là trong lòng đau xót cho nàng, nàng thỏa mãn gối đầu lên , lòng : “Tiểu Thạch Đầu cố gắng uống thuốc, chăm chỉ luyện võ, để thân mình dưỡng thành tráng kiện chút, để cho Diễm chủ tử nhẫn nhịn đến khó chịu.”

      “Tráng kiện?” Cung Diễm giống như nghe được lời buồn cười, nắm mũi của nàng : “Ngươi đừng biến mình thành đại lực sĩ dũng mãnh, hay là bà béo cường hãn mà hù chết ta.”

      “Diễm chủ tử, ta…”

      “Ngươi cứ duy trì dáng người này là được, chỉ cần để cho thể chất tốt hơn, sao.”

      “Chỉ cần Diễm chủ tử thích, tất cả Tiểu Thạch Đầu đều nghe lời của Diễm chủ tử.”

      Ngón tay sủng nịch xoa mày, mũi, mắt, môi của nàng. Gió thổi chầm chậm, nàng dần dần ngủ say trong lòng với vẻ mặt hạnh phúc.

      Cung Diễm ôm nàng trở về phòng, để cho nàng ngủ yên giường, mà dục hỏa khó nhịn lại dày vò , trong đêm dài này, đành phải đến tiền đình của Diễm Thiên Điện, ra sức luyện võ, phát tiết cho hết tinh lực dư thừa người.

      Đời này còn chưa chăm chỉ như vậy bao giờ, mấy ngày qua, hàng đêm đều dùng cách này để tiêu hao thể lực, mới có thể ức chế dục hỏa thiêu đốt, còn tiếp tục như vậy, đến hai tháng, vốn có ít người có thể đánh lại , chỉ sợ cuối cùng cũng khó mà có địch thủ .

      Nhưng tình nguyện nằm giường mềm mại ôm lấy Tiểu Thạch Đầu của , làm chuyện ân ái, cũng muốn sống trong ngày tốt cảnh đẹp như vậy, làm hỏng sinh mệnh.

      Nếu hòn đá này xông vào cuộc sống của , cuộc đời này chắc cũng nếm thử mùi vị của nam nữ hoan ái, cá nước thân mật này, bởi vì sinh sống mười lăm năm trong Lại bộ thượng thư phủ, biết đến nam dâm nữ đãng, nam đạo nữ xướng, nhìn thấy nữ nhân lộ ra vẻ giả tình giả ý, thủy tính dương hoa, độc dối trá này nọ. Về sau nếu phải vì biết Tiểu Thạch Đầu là nữ trước, liền lòng tiếp nhận nàng, chỉ sợ sớm chút lưu tình mà vứt bỏ nàng. Ai biết hòn đá này lại trong lúc bất tri bất giác mà càng lúc càng quan trọng với , thậm chí chỉ bởi vì người khác gọi nàng tiếng là què, nhìn thấy mặt nàng hơi ra chút thương tâm, mà mang nàng lên núi Đoạn Hồn.

      Bốn năm trước, nhìn thấy nàng cười với gã hộ vệ, càng nhìn càng chói mắt, những đuổi hộ vệ kia, đêm đó liền đòi lấy tấm thân xử nữ của nàng, nàng cũng phản kháng mà ngoan ngoãn giao ra. biết mình chính là ông trời của nàng, là tất cả của nàng, nhưng lại tuyệt muốn nàng hiểu được đáp lại tất cả tình ý giống như nàng, cho nàng danh phận, vẫn chỉ đem nàng trở thành nô tài của chính mình, đó là bởi vì muốn trừng phạt nàng, vậy mà lại khiến cho động chân tình, khiến cho đời này có người ràng buộc , có người khiến muốn cẩn thận quý trọng, che chở.
      tart_trungthomap thích bài này.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 6.1

      Editor: darkAngel
      Thấp thỏm bất an nhìn quần áo cùng giày bàn, Tiểu Thạch Đầu muốn đánh mình đến bất tỉnh, đỡ phải có mặt mũi mà nhìn Diễm chủ tử.

      Hôm nay là ngày nghiệm thu, nhưng quần áo làm được căn bản là vụng về đến thê thảm vô cùng, dám tưởng tượng khi Diễm chủ tử nhìn thấy là có vẻ mặt gì.

      “Nếu có chỗ nào cho ta trốn trước tốt rồi.” Nàng nhướn mày, thở dài tiếng.

      Nhu Lệ an ủi nàng: “ tỷ tỷ, mới ngắn ngủn mấy ngày có thể may được bộ quần áo đầy đủ tệ rồi, ta nghĩ lâu chủ nhìn thấy cũng biết là tỷ cố hết sức.” Nhưng khi đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào quần áo kia, toát ra vẻ khinh miệt hèn mọn.

      là ngốc đến chết, lần đầu nhìn thấy người ngu xuẩn như vậy, lại đem khối vải dệt tốt phát hư thành như vậy, đúng là quá lãng phí đoạn vải dệt thượng đẳng kia.

      “Nhất định cười nhạo ta.” Nàng ngay cả bộ quần áo cũng thể làm tốt cho , thực sợ thấy phiền vì nàng ngu dốt như vậy.

      nhiều ngày nay, nàng thể thỏa mãn , xem như là phế vật vô dụng với , cái này lại… Sầu lo trong đáy mắt Tiểu Thạch Đầu càng lúc càng đậm, khỏi nhíu chặt mày.

      Thủ công kém như vậy, cho dù là ai thấy cũng cười nhạo cả . Nhưng Nhu Lệ thông minh chỉ ra điểm này. “Tỷ đừng lo lắng, lâu chủ thương tỷ tỷ như vậy, chút việc này so đo.”

      “Ngươi biết, Diễm chủ tử ghét nhất người vô dụng.” Nàng cúi đầu che đôi mắt mất hết tinh thần, cầm lấy châm tuyến muốn cố gắng cứu vớt lại chút gì đó, vì thế tiếp tục may may vá vá.

      “Phải ?” Mắt Nhu Lệ đột nhiên sáng ngời.

      bóng người thong thả bước vào tiếng động, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thạch Đầu, thú vị nhìn chằm chằm vào gương mặt nhắn bị mây đen che kín của nàng.

      Chỉ có Tiểu Thạch Đầu cúi đầu chuyên tâm may, căn bản chú ý đến người bên cạnh. Nhu Lệ nhìn thấy, mở miệng muốn lên tiếng gọi, lại bị đưa tay ngăn lại, cho lui về phía dưới.

      “Tiểu Thạch Đầu, xem ngươi nghiêm túc như vậy, ta đoán là bộ quần áo này vô cùng tinh mỹ đây.” Thấy nàng vẫn chú ý tới , Cung Diễm mỉm cười mở miệng.

      Tiểu Thạch Đầu phòng bị liền đột nhiên cả kinh ngẩng đầu.

      “A!” Kim tay lại cẩn thận đâm vào ngón trỏ, nàng để ý đến chút đâu đầu ngón tay. “Diễm chủ tử, người, người trở về khi nào?”

      Cung Diễm nắm đầu ngón tay nàng đặt vào trong miệng, mút vết máu chảy ra.

      “Ta vội vã quay về muốn thử xem quần áo ngươi may cho ta, tốt lắm sao?”

      Nàng đỏ mặt gục đầu xuống, có mặt mũi mà nhìn .

      “Là tốt lắm, nhưng, nhưng Diễm chủ tử người muốn thử sao?” Nàng kêu thảm trong lòng, hy vọng có kỳ tích xuất , để cho đột nhiên có hưng trí mà mặc thử.

      mang theo ý cười dạt dào : “Đương nhiên, ngươi vất vả làm nhiều ngày như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm mà phụ tâm ý của ngươi. Đến đây , thay quần áo cho ta.” Cung Diễm đứng lên chờ nàng thay quần áo cho .

      Trong lòng biết có đường lui, Tiểu Thạch Đầu đành phải nhận mệnh mà cởi cái áo màu lam nhạt người ra, thay bằng bộ quần áo màu trắng do nàng làm.

      vất vả mới mặc xong cho , nhưng đường khâu nghiêng bảy rẽ tám này khiến nàng càng nhìn càng đỏ mặt, càng khiến nàng khó xử là, cúi mắt nhìn nhìn, khẽ nhấc tay lên, chợt nghe roẹt tiếng, đường chỉ dưới nách rách cả rồi, lại nâng tay bên kia, bên kia cũng xuất tình trạng tương tự.

      “Tiểu Thạch Đầu,” Cung Diễm mang nụ cười chân thành mở miệng, “Ta ngờ ngươi thông minh như vậy đâu, ngươi nghĩ ta nếu gặp phải địch nhân, khi đánh bằng người ta, có thể kim thiền thoát xác, nhân cơ hội chạy trốn? Hay là đơn giản dùng thân mình trần trụi dùng sắc dụ đối thủ, dẫn dắt khiến địch nhân rời lực chú ý?”

      Khuôn mặt nhắn của Tiểu Thạch Đầu đỏ bừng mảnh.

      “Ta, ta, phải như vậy, ta…” Nàng xấu hổ đến có cách nào mở miệng, hận có ngay cái hang tại chỗ để trốn vào.

      “Áo này so với tưởng tượng của ta còn đặc sắc hơn, ngươi làm mười lăm ngày nhưng lại làm ra vật như vậy, Tiểu Thạch Đầu, ngươi ta nên khen ngợi ngươi, hay là…” Cung Diễm cười ra, “Xử phạt ngươi?”

      “Thực xin lỗi, Diễm chủ tử.” Đôi mắt to tròn của nàng bỗng dưng rơi nước mắt, tuy rằng vẻ mặt thất bại, nhưng lại cố chấp : “Tiểu Thạch Đầu là ngốc đến chết, ngay cả chút việc còn làm tốt, nhưng người đừng giận ta, ta cố gắng làm lại, nhất định làm tốt, Tiểu Thạch Đầu cũng phải là phế vật vô dụng.”

      Cung Diễm nâng mặt nàng lên, khẽ hôn lên nước mắt mặt nàng.

      “Phế vật vô dụng cũng khiến người chán ghét, nhưng thích khóc mới khiến người khác chịu nổi, sao.”

      “Tiểu Thạch Đầu khóc.” Nàng vội vàng chớp mắt thu lại nước mắt.

      “Ta cũng phải đến giờ mới biết được ngươi có bao nhiêu ngu ngốc, cho ngươi may quần áo là sợ ngươi quá nhàm chán, chịu được lại đọc loại sách nên đọc.” nâng tay nàng khẽ vỗ về, “Ngươi tay chân vụng về, mới ngày ngày khiến tay bị thô như vậy, cố tình muốn làm trầy da ta sao? Về sau được cầm châm tuyến nữa.”

      Nàng cúi đầu dám nhìn .

      “Còn giúp ta mặc áo.”

      “Vâng.” Nàng vội vàng cầm lấy áo vừa thay mặc vào cho .

      Cung Diễm nắm tay nàng, dẫn nàng đến chuồng ngựa, mang nàng đến hướng phố xá náo nhiệt trong thành mà .

      Trong chợ người đến người ồn ào, cửa hàng hai bên trưng bày vật phẩm rực rỡ muôn màu, hai bên đường cũng bày ra các sạp đủ loại kiểu dáng.

      Cung Diễm mua cái kẹo hồ lô cho nàng.

      “Cám ơn Diễm chủ tử.” Thất bại khó khăn vừa rồi trở thành hư , miệng ăn kẹo hồ lô, Tiểu Thạch Đầu cười đến vô cùng ngọt ngào.

      Nhìn vẻ mặt hớn hở này của nàng, môi Cung Diễm cũng nét cười, vì thế bàn tay to cầm lấy tay bé của nàng, mang tâm tình sung sướng dạo đường lớn.

      Chú ý tới hai mắt nàng luôn liếc nhìn đến sạp bán diều, dừng lại mua hai con diều có hình diều hâu, mang nàng quay về gò đất ở gần Niễu Bạt Lâu.

      “Có biết chơi ?”

      Tiểu Thạch Đầu lắc lắc đầu, vẻ mặt tò mò nhìn con diều diều hâu kia.

      Cung Diễm làm mẫu cho nàng xem, rất nhanh đem con diều hâu thả lên trời.

      “Giống như vậy, lúc ngươi kéo dây lúc phải buông lỏng lúc phải giữ chặt, tự mình thử xem.”

      Làm thử vài cái theo lời của , con diều mới ở trong tay liền bay lên trung, nàng hưng phấn kêu: “Diễm chủ tử, người xem, của ta bay cao.”
      thomap thích bài này.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 6.2

      Editor: darkAngel
      “Còn cao hơn so với ta nữa đây, cuối cùng ngươi cũng có chút tác dụng.” Cung Diễm híp mắt cười với nàng, trong đôi mắt đen thẳm lên vẻ khoái trá, cuộn dây trong tay cũng thả hẳn ra, để cho diều hâu của nàng bay thấp hơn của nàng.

      Nét mặt vui cười của Tiểu Thạch Đầu như hoa, vui vẻ thả hết dây, bóng dáng con diều cũng càng lúc càng . cơn gió thổi tới thổi tung tóc nàng, che khuất tầm mắt của nàng, nàng đưa tay đẩy ra, khẽ buông lỏng tay, dây liền rớt ra ngoài, diều hâu cũng thuận gió mà .

      “A! Diều của ta!” Nàng khẽ gọi, ảo não thôi.

      Cung Diễm đưa dây của mình cho nàng, khẽ nhảy, bay vút cái, liền vượt qua diều hâu trốn , mang về đưa cho nàng.

      “Diễm chủ tử lợi hại, còn nhanh hơn gió!” Gương mặt nhắn của nàng lộ ra vẻ sùng kính vô cùng, “ biết bây giờ ta luyện võ, khi nào mới có thể luyện được đến khả năng như Diễm chủ tử?”

      Mỗi ngày trước khi mặt trời mọc, dạy nàng võ công giờ, tiếp nàng đúng là rất ngốc, khả năng lãnh ngộ lại kém, cho nên luyện đến luyện cũng có tiến triển gì, may mắn là với điểm đó cũng trách móc nàng nặng nề.

      A, khi đem con diều của trả lại, nàng đột nhiên chú ý đến cuộn dây kia, bỗng nhiên hiểu ra chút gì.

      Cung Diễm nhéo mũi nàng, tàn khốc đánh gãy khi vọng của nàng. “Bằng tư chất của ngươi đời này cũng có khả năng. Nếu ngươi có thể luyện được cầm nã thủ, xem như là tệ rồi.”

      “Diễm chủ tử tốt với Tiểu Thạch Đầu.” Nàng nhào vào trong lòng , cảm động . Cho dù miệng lời nào dễ nghe, nhưng hành động của lại khiến người ta ấm lòng.

      Cung Diễm vuốt tóc nàng, cười : “Sao, ngươi ngốc rồi à, ta mắng đến nghiện rồi sao?”

      “Chỉ cần Diễm chủ tử thích, người muốn mắng chửi thế nào liền mắng chửi .” Nàng mềm mại rúc vào lồng ngực ấm áp của , cười vui vẻ.

      “Ngươi hòn đá ngốc này.” Lời Cung Diễm hàm chứa đầy sủng nịch, khẽ hôn lên mặt cười của nàng, đột nhiên nhìn lướt qua người bất ngờ xông đến gò đất, hỏi. “Chuyện gì?”

      Ngũ Tình Nhi cười khanh khách trả lời, “Bạch Tiêu Diêu mang về vài người thú vị, lâu chủ muốn nhìn qua cái ?”

      “Dạng người gì?”

      “Vài vị khách nhân chơi trả tiền.” gương mặt tuyệt diễm cuả nàng lóe lên ý cười động lòng người.

      “Vậy nhất định là người đùa vô cùng vui, mới đáng giá để Bạch Tiêu Diêu mang về đây.” Khẽ kéo cái, hai con diều nằm trong tay , giao cho Tiểu Thạch Đầu cầm, “ thôi, chúng ta trở về để xem khách của Bạch Tiêu Diêu.”

      Bạch Tiêu Diêu ngồi trong đại sảnh của Niễu Bạt Lâu, ghế bên kia có hai gã nam tử bị trói gô ngồi.

      “Cuối cùng ngươi mang bọn ta đến đây làm gì? Ngươi to gan! Chẳng lẽ ngươi biết thân phận của chúng ta sao? Dám vô lễ với chúng ta!” gã nam tử cố gắng ép mình thốt lên lời đe dọa.

      “Đúng vậy, vô cớ bắt giữ mệnh quan triều đình, đấy là tội nặng, các ngươi sợ sao?” Tên còn lại cũng cố gắng to gan hơn mà trách mắng.

      Bạch Tiêu Diêu cười hì hì : “Vậy mệnh quan triều đình đến kỹ viện uống rượu quỵt tiền, phải phán tội gì? Còn có ăn hối lộ trái pháp luật, lừa gạt dưới, cấu kết ác bá, xem mạng người như cỏ rác, phải bị trị tội gì?”

      “Ngươi có gan dám đối xử với chúng ta như vậy!”

      “Hứ, ta sợ đấy, sợ đến chết mất, hai vị đại nhân trăm ngàn lần đừng thẹn quá thành giận nha, ta sợ ta sợ tới mức phát run đây, cẩn thận chút liền lỡ tay khiến cho hai vị rắc.” tự mình đưa tay lên cổ làm động tác.

      “Ngươi, ngươi dám!” Hai người run giọng .

      Bạch Tiêu Diêu cười nhìn người vào.

      “Có dám hay cũng phải do ta làm chủ, phải xem ý của lâu chủ chúng ta.”

      Hai người kia nhìn theo ánh mắt của Bạch Tiêu Diêu nhìn người tới, khỏi cùng ngẩn ngơ. Gương mặt tuấn mỹ dị thường kia, thể sai được, phải là thập ngũ đệ Lý Diễm của bọn họ sao?

      “Lý Diễm, là ngươi, sao ngươi có thể ở đây?”

      Cung Diễm liếc mắt nhìn hai người cái, tự nhiên liền nhận ra bọn họ ngay lập tức, là huynh đệ thân ái Lý Tề, Lý Hồng của .

      “Bạch Tiêu Diêu, người ngươi mang về quả nhiên là thú vị.” mỉm cười nhìn lướt qua Bạch Tiêu Diêu.

      “Ha ha, lâu chủ, ngươi xem ta tri kỷ đến thế nào, ta sợ lâu chủ quá nhàm chán, cho nên cố ý mang hai vị khách nhân này đến cho lâu chủ chơi đùa.”

      “Lâu chủ? Lý Diễm, ngươi là người đứng đầu nơi này?” Lý Tề dám tin hỏi lại.

      Lý Hồng lập tức kêu lên: “Vậy ngươi còn kêu người thả chúng ta ra ngay!”

      Cung Diễm cười nhạo liếc nhìn hai người.

      “Xa cách lâu ngày, hai vị huynh trưởng vẫn đầy sức sống như cũ, là rất đáng mừng. vậy là đêm đó, các ngươi cũng đúng lúc ở trong phủ, cho nên mới tránh được kiếp ?”

      “Đúng vậy, đêm đó chúng ta cũng đúng lúc có trong nhà, vậy ngươi làm sao mà tránh được?” Lý Tề khó hiểu hỏi.

      Nhớ tới thảm án phát sinh trong nhà năm đó, đến nay vẫn còn sợ hãi trong lòng, phủ Lại bộ thượng thư lớn như vậy, lại bị trận lửa lớn đốt thành tro tàn, hơn ba trăm người trong phủ chết oan chết uổng, vốn tưởng rằng chỉ có cùng Lý Hồng may mắn tránh được kiếp, ngờ rằng Lý Diễm vẫn còn sống.

      Cung Diễm nắm tay Tiểu Thạch Đầu đến ngồi ghế phía trước, mỉm cười : “Năm đó ta xem hết tuồng diễn, mới thoải mái rời .”

      Tiểu Thạch Đầu cũng nhận ra bọn họ là những thiếu niên hư trong nhà thường khi dễ nàng năm đó, khỏi có chút sợ hãi, tránh ở phía sau Cung Diễm.

      Lý Hồng kinh ngạc nhìn . “Ngươi lời này có ý gì? Ngươi xem hết tất cả chuyện xảy ra?”

      Cung Diễm gật đầu. “Đúng vậy.”

      “Ngươi cũng nhìn thấy cường đạo giết cha, cùng với nương của bọn ta?” Lý Tề hỏi.

      “Cái đó thấy, chỉ là ta nghĩ trong tình huống lúc đó, tám phần là bọn họ mất mạng.” Cung Diễm trả lời nhàng.

      “Vậy ngươi biết là bọn cường đạo nào làm?” Giọng Lý Hồng tràn đầy căm hận hỏi.

      Triều đình treo giải thưởng bắt hung thủ nhiều năm như vậy, nhưng vẫn có câu trả lời, từ đầu đến cuối cũng tra được bọn ác đồ hung ác táng tận lương tâm kia là ai. Bọn họ chỉ giết sạch tất cả mọi người trong Lý gia, đồng thời cũng khiến cho tiền đồ của trở thành ảm đạm chút ánh sáng.

      sơ là biết chút .”

      Lý Tề đánh giá , lại nhìn Bạch Tiêu Diêu cùng Ngũ Tình Nhi.
      thomap thích bài này.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119

      Chương 6.3

      Editor: darkAngel

      “Nếu ngươi biết hung thủ là ai, ngươi thay cho bọn họ báo thù sao?” Hai người nhìn ra được là dường như thành xưa đâu bằng nay.

      “Báo thù?” Dường như là Cung Diễm nghe thấy chữ gì vui lắm, cười ra tiếng, “Bọn họ trêu chọc đến ta, cũng đắc tội ta, vì sao ta phải báo thù?”

      “Sao ngươi có thể như vậy! Bọn họ giết cả nhà chúng ta, giết cha, đúng là mang thù đội trời chung với chúng ta.” Lý Hồng lòng đầy căm phẫn kêu lên.

      “Phải ? Ước chừng là ngươi chút cũng căm hận bọn họ .” Cung Diễm nâng cằm, mặt tuấn mỹ lộ nụ cười thú vị, hiểu : “Ngươi là tức giận bọn họ hủy tiền đồ tốt của các ngươi phải ? có cha chống sau lưng, chắc là các ngươi cũng chỉ có thể làm quan . có gia sản, nô bộc thành đàn cũng còn, càng có tiền tài để các ngươi tiêu xài.”

      Lý Tề thẹn quá thành giận chất vận: “Lý Diễm, ngươi rất máu lạnh, cho dù ngươi hận cha chưa từng quan tâm đến ngươi, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha ruột của ngươi, thù này sao ngươi có thể báo? Năm đó ngươi có năng lực đánh lại đám đạo tặc phát rồ kia, này thể trách ngươi, nhưng hôm nay ta thấy ngươi như là có chút tệ, có đạo lý nào lại để bọn ác đồ này nhan nhản ngoài vòng pháp luật.”

      đúng, có cha che chở bảo vệ, căn bản là bọn họ có kết quả tốt trong triều, được giao cho các chức vị trọng yếu.

      Mất gia tài khổng lồ để dựa vào, vậy đừng đến nịnh bợ lấy lòng quan lớn đương quyền, càng đừng gì đến biểu , bởi vậy chức quan thất phẩm, hai người làm liền mười mấy năm, chưa từng lên chức, gần đây còn bởi vì gây ra rủi ro, cho nên bị giáng chức xuống Giang Nam.

      Cung Diễm mỉm cười nhìn .

      “Ngươi có hiếu tâm như vậy, vậy ta liền cho ngươi biết cường đạo mà ngươi mắng là ai, còn có tung tích của bọn họ, để cho hai vị huynh trưởng có thể báo thù.” quay đầu lại phân phó cho Bạch Tiêu Diêu, “Ngày mai phái người thay ta đưa hai vị huynh trưởng hiếu thuận này đến Ác Quỷ Cốc , để cho bọn họ tự tay đâm kẻ thù.”

      Bạch Tiêu Diêu cười hì hì trả lời, “Tuân mệnh, lâu chủ, vậy chuyện bọn họ muốn ăn quỵt xử trí như thế nào?”

      “Lý Diễm, ngươi cái gì?” Lý Hồng khiếp sợ nhìn . “Là người Ác Quỷ Cốc?”

      sớm nghe đến nơi mang ác danh kia, nơi đó tụ tập đám người liều mạng, người người đều là hạng người hung tàn lãnh khốc, có thế là làm hết chuyện ác trong thiên hạ, còn kinh khủng hơn lệ quỷ ở địa ngục.

      Cung Diễm trả lời Bạch Tiêu Diêu trước, “Tự ngươi làm , tuy rằng ta là lâu chủ, nhưng ngươi cũng biết ta trước giờ là chí công vô tư, tuyệt can thiệp vào chuyện các ngươi nên làm, cho dù hai người này là huynh trưởng của ta, ta cũng thể bao che khuyết điểm được.”

      lại nhìn về phía Lý Tề, Lý Hồng hai người, vẻ mặt hiền lành : “Hai vị huynh trưởng nhất định biết ta sớm đổi họ rồi, tại ta kêu là Cung Diễm, nhớ kỹ chưa? Đừng kêu Lý Diễm nữa.”

      “Nếu lâu chủ phân phó như vậy, ta cứ dựa theo quy củ của chúng ta mà làm.” mặt Bạch Tiêu Diêu thoáng qua nụ cười khẩy, vẫy hai thủ hạ đến.

      “Các ngươi muốn làm gì, đừng làm bậy!” Lý Tề kinh hãi kêu lên.

      “Yên tâm, chúng ta làm bậy, xem phân thượng của hai vị các ngươi là huynh trưởng thân ái của lâu chủ, ta dặn dò bọn họ xuống tay cẩn thận, khiến các ngươi bệnh lâu, đợi kết thúc xong bảo bối của các ngươi, ta sai người đưa các ngươi đến Ác Quỷ Cốc.” đưa ánh mắt, hai thủ hạ kia liền lập tức bắt lấy bọn họ.

      Phút chốc mặt của Lý Tề cùng Lý Hồng trắng bệch, sợ hãi cầu xin tha thứ, “Đừng, Lý Diễm, Cung Diễm, coi như chúng ta làm huynh đệ hồi, ngươi thể để bọn họ làm vậy với chúng ta!”

      “Đúng vậy, hai người chúng ta đối đãi với ngươi tốt, ngươi đại nhân đại lượng tha chúng ta , cho dù thế nào, chúng ta cũng là thân nhân, ngươi nhẫn tâm hủy chúng ta như vậy sao?”

      Cung Diễm cười : “Hai vị huynh trưởng các ngươi yên tâm , ta ghi hận các ngươi, đấy, ta còn cảm tạ các ngươi đấy chứ, khiến cho những ngày trước kia của ta quá nhàm chán, chỉ là ai bảo các ngươi có mắt mà chạy đến thanh lâu của Bạch Tiêu Diêu ăn quỵt, còn bị bắt được, dù sao ngay cả cơ thiếp của cha các ngươi cũng đều chơi đùa, hẳn là còn gì tiếc nuối .”

      xong nhìn Bạch Tiêu Diêu : “Ngươi phải bảo người ta dịu dàng với bọn họ chút, giữ lại mạng cho bọn họ báo thù.”

      “Diễm chủ tử,” Tiểu Thạch Đầu đành lòng mở miệng, “Bọn họ dù xấu xa, cũng là ca ca ruột của người, người tha bọn họ .”

      Cung Diễm cười ôn hòa : “ phải ta tha, ai bảo bọn họ rơi vào tay Bạch Tiêu Diêu, ta cũng có khả năng làm gì.”

      “Chỉ cần người mở miệng, Bạch đại ca tha bọn họ.” Tuy rằng bọn họ từng bắt nạt nàng rất tồi tệ, còn hại nàng thiếu chút mất mạng, nhưng dù thế nào, hai người kia đều là huynh trưởng của Diễm chủ tử đây, thậm chí cũng nhờ có bọn họ, nàng mới có thể gặp gỡ Diễm chủ tử.

      “Ngươi quên chuyện trong rừng Hắc Sâm rồi sao?” Cung Diễm khẽ nâng gương mặt nhắn của nàng lên.

      Nàng lắc đầu tỏ vẻ, “Tuy rằng bọn họ đối đãi tốt, nhưng nếu năm ấy có bọn họ, ta cũng được ở cùng chỗ với Diễm chủ tử.”

      Đôi mắt đen của Cung Diễm cúi xuống, chăm chú nhìn nàng lát, nhìn thoáng qua Bạch Tiêu Diêu.

      Bạch Tiêu Diêu lập tức vẫy tay bảo thủ hạ lui xuống, cười hì hì nhìn hai người.

      “Ai nha, rất đáng tiếc, chơi, các ngươi cần phải cảm tạ Cung , bảo vệ mệnh căn của các ngươi đấy.”

      “Cám ơn Cung nương.” Mặt Lý Tề, Lý Hồng như lấy được đại xá, vội vàng tạ ơn với Tiểu Thạch Đầu.

      “Hai vị thiếu gia, về sau các ngươi đừng bắt nạt người khác nữa.” Tiểu Thạch Đầu tốt bụng khuyên nhủ.

      “Vâng vâng vâng, sao, ngươi là…” Lý Tề kinh ngạc nhìn nàng. Vì sao nàng giống như là rất quen thuộc với bọn họ vậy?

      “Ta là Tiểu Thạch Đầu đây, hai vị thiếu gia nhận ra ta sao?”

      “Tiểu Thạch Đầu?!” Hai người trừng to mắt, nàng là đứa ăn mày vừa bẩn vừa kia? “Ngươi là nữ?”

      “Hai vị huynh trưởng, các ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng quên ngày mai phải báo thù đấy.” Cung Diễm cười xong liền mang Tiểu Thạch Đầu rời .
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :