Chương 3.3
Editor: darkAngel
Sau lúc lâu, nàng nằm trong lòng mà thở hổn hển. lưu luyến đùa lấy nụ hoa trước ngực nàng.
“Diễm chủ tử,” nàng ngâm nga mấy tiếng rồi mới mở miệng, “Ngày mai ta muốn ra ngoài chút.” Chỉ cần nàng rời khỏi Niễu Bạt Lâu, đều phải báo với , được đồng ý của . Kỳ bình thường nàng cũng ít ra ngoài, phần lớn thời gian đều là mang nàng ra khỏi cửa.
“Ngươi muốn đâu?” hỏi.
“Ta muốn đến Thiên Tương Tự.”
nâng mắt nhìn nàng cái…
“Làm cái gì?” hỏi như trượng phu quản thúc thê tử của mình.
“Ta muốn dâng hương.” có chút kinh ngạc nhìn nàng, như là nghe được lời gì rất cổ quái.
“Ai chết sao?”
“ phải, ta chỉ là muốn cầu phúc với thần linh. A!” Trước ngực bị vuốt ve mạnh, khiến nàng kinh hô ra tiếng.
Cung Diễm khinh miệt mở miệng, “Tiểu Thạch Đầu, ngươi phải là ngốc rồi chứ, ngươi muốn cầu bái cũng phải nhìn cho đối tượng, ta là chủ tử của ngươi, người ngươi nên lạy là ta, phải là cúng bái cho tượng đất trong miếu.”
Nàng vội vàng che mất lời ngạo mạn của , vẻ mặt lo lắng. “Diễm chủ tử, người đừng lời đại bất kính như vậy, bị thần linh nghe thấy hay.”
đẩy tay nàng ra, gõ đầu nàng cái, lạnh nhạt : “ theo ta mười mấy năm mà sao vẫn ngốc như vậy, lần này còn trở nên ngu si hẳn. Nhân gian có phép tắc của nhân gian, quỷ thần há có thể nhúng tay quản được? Nếu thói đời này sao lại có cửa son rượu thịt thối, đường có xương chết cóng.”
Tiểu Thạch Đầu nghe vào lời thoái thác vừa đúng lại vừa sai của , quyết tâm dâng hương chút thay đổi, “Ta đây có thể đến Thiên Tương Tự chút ?”
“Ngày mai được.”
Tiểu Thạch Đầu thất vọng cúi đầu.
“Ngày mai chúng ta phải tới Giang Tô, mấy ngày sau mới có thể trở về, khi trở về ngươi muốn làm chuyện ngu xuẩn gì làm.”
Nàng nghe vậy cười tươi tắn, “ vậy chăng? Ta chỉ biết Diễm chủ tử là tốt nhất.” Nàng đưa tay ôm chặt lấy eo .
Cung Diễm ôm lấy gương mặt cười của nàng, mặc dù ngoài miệng chưa , nhưng trong đôi mắt đen thẫm tràn đầy sủng nịch dày đặc. “Xem gương mặt tiểu nhân nịnh nọt này của ngươi, tám phần là mấy ngày nay ta để ngươi quá thoải mái.” cúi đầu cắn cái miệng nhắn tươi cười của nàng, cắn mãi đường, thẳng cho đến khi đến trước ngực nàng.
“Diễm, Diễm chủ tử.” Nàng thở hổn hển mở miệng, “Người chúng ta phải Giang Tô, làm cái gì?”
“Đương nhiên là có chuyện vui để chơi.” nhiều năm nay ai dám trêu chọc Niễu Bạt Lâu, lần này lại có người dám chọn phân đà Giang Tô, còn hạ chiến thư chỉ tên , tám phần là biết nhàn rỗi nhàm chán, cố ý đến tìm niềm vui cho .
Kế tiếp Tiểu Thạch Đầu rảnh mở miệng chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp –
¤¤¤¤¤¤
Kỳ Ngọc Đường cùng Quỷ Kiến Ưu cùng nhau đến chuồng ngựa, kinh ngạc khi nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu ở đó.
“Lâu chủ, ngươi muốn dẫn Cung cùng ?” Kỳ Ngọc Đường nhịn được hỏi.
“Bằng ngươi cho là làm sao nàng có thể ở đây?” Cung Diễm đỡ Tiểu Thạch Đầu lên ngựa của mình.
“Nhưng…” Chỉ chữ, Kỳ Ngọc Đường thông minh thêm gì nữa.
Lúc này mặc dù đến Giang Tô có chuyện vui để chơi, nhưng cũng có vài phần nguy hiểm, vốn tưởng rằng ta để nàng gặp nguy hiểm, huống hồ bọn tính toán là chi ba ngày trở lại.
“Nàng có thể thay ta chắn gió che mưa, còn có thể lấy ra làm tấm khiên bằng thịt chắn đao chắn kiếm, nhiều ưu việt như vậy, mang theo nàng chẳng phải rất đáng tiếc sao.” Cung Diễm mỉm cười xong, chính mình cũng lên ngựa.
“Phải ?” Kỳ Ngọc Đường cho là đúng hừ tiếng, giọng la hét, “Ngươi thực bỏ được sao? Cũng biết là ai, mùa đông muốn dẫn nàng ra ngoài, còn phải cẩn thận lấy cái áo lông chồn bạc bao lại, chỉ sợ nàng lạnh; mùa hè sợ bão cát thổi nàng, mặt trời chói chang phơi nắng nàng, còn tìm riêng cái áo choàng dệt bằng voan mỏng giúp nàng che.”
“Kỳ Ngọc Đường, ngươi lẩm bẩm cái gì trong miệng? Hay là có bất mãn gì với ta?” Cung Diễm quay đầu lại, mỉm cười liếc mắt nhìn cái.
“ có, ta dám, cũng phải là có chín cái mạng để chơi.” Kỳ Ngọc Đường nhảy lên ngựa của mình rồi cùng Quỷ Kiến Ưu giục ngựa theo sau , rời khỏi Niễu Bạt Lâu.
Nhìn ra được, dường như Kỳ Ngọc Đường cảm thấy dẫn nàng theo ổn, Tiểu Thạch Đầu quay đầu lại giọng với Cung Diễm: “Diễm chủ tử, nếu tiện, vậy ta .” muốn làm tăng thêm phiền toái cần thiết cho ,
“ có tiện, mang theo ngươi ta mới gặp khó khăn.” Cung Diễm hòa ái nhìn nàng.
Lời của khó hiểu, nàng hỏi: “Vì sao?”
nhàng ra lời thuần mỹ, “ ra ngoài, tới khi muốn tìm xử nữ trong sạch đến chơi, nhất thời cũng phải dễ dàng, đương nhiên là muốn mang theo người mình đùa quen.”
Tiểu Thạch Đầu trố mắt, dự đoán được ra loại lời này.
“Diễm chủ tử, Tiểu Thạch Đầu đối với người mà , chỉ có tác dụng này thôi sao?” Chỉ là để thỏa mãn dục vọng của , còn gì khác? Nàng tin.
“Bằng ngươi cho là ngươi còn có chỗ nào có thể lợi dụng?” cười hỏi lại.
“Ta nghĩ đến, ít nhất ta còn có…” xong nàng đột nhiên dừng lại, nhất thời biết chính mình còn có cống hiến gì với .
“Có cái gì?” Con ngươi màu đen lóe lên ý cười. Tiểu Thạch Đầu im miệng đáp, quay đầu . Diễm chủ tử đúng, nàng thực có tác dụng gì.
“Sao? Tiểu Thạch Đầu tức giận?” Cung Diễm xoay mặt nàng qua để nàng nhìn chính mình.
“ có, Diễm chủ tử đúng, trừ bỏ để cho Diễm chủ tử… Ta đúng là còn gì cả.” Nàng uể oải đáp.
ngậm lấy cánh môi của nàng mà mút, thấp giọng cười, “Đối với ta mà , tác dụng của ngươi chỉ như vậy là đủ rồi, đừng ngã bệnh cảm lạnh cho ta, làm hỏng hưng trí của ta, biết ?” kéo tấm áo choàng màu trắng được dệt bằng voan mỏng che ánh nắng như đốt người cho nàng.
Nàng gật đầu, nghe được trong lời vừa rồi của có hàm xúc ý sủng nịch, tất cả buồn bực trong lòng đều hơi tiêu tán ít.
theo ở phía sau cách đó xa là Kỳ Ngọc Đường và Quỷ Kiến Ưu. Nhìn hai người đằng trước, Kỳ Ngọc Đường buồn bực lắc đầu : “Ta hiểu, ràng là xem Cung như bảo bối quan trọng, vì sao ngoài miệng phải những lời ác liệt như vậy?”
Quỷ Kiến ưu gật đầu đồng ý, : “Biểu bên ngoài của càng sủng ái nàng, lời phun ra càng ác độc, ta nghĩ nếu phải là đầu óc của khác người thường, vậy là do hồi gặp chuyện gì đặc thù, cho nên mới có tính tình quái dị như vậy.”
Kỳ Ngọc Đường suy nghĩ rồi : “Ta nghĩ trước đây tám phần là bị kẻ biến thái làm nhục qua, cho nên mới đối đãi với người thích của mình như vậy.”
“Ngươi có nhớ lần cách đây ba năm, chúng ta cùng lâu chủ ra ngoài năm ngày, kết quả là khi trở về, phát Cung lại cả người nhiễm bệnh nặng, nằm giường suốt bốn ngày, hấp hối thiếu chút nữa mất mạng sao? Từ đó về sau, chỉ cần rời khỏi Niễu Bạt Lâu hai ngày, nhất định mang theo Cung cùng .” lời nhắc nhở, Kỳ Ngọc Đường nhớ tới chuyện từng có như vậy.
“Lần đó Cung sinh bệnh, còn giận chó đánh mèo tới tất cả hạ nhân trong lâu, hơn nữa dưới cơn giận dữ, mang bọn họ tất cả đều thay người mới.” Lần đó lâu chủ để ý lời cầu tình của bất cứ kẻ nào, cố ý đem tất cả hạ nhân trong lâu bỏ . đem việc Cung sinh bệnh mà trách cứ lên đầu của tất cả hạ nhân vô tội. Cho rằng bọn họ sơ sảy, mới có thể để cho Tiểu Thạch Đầu của bị bệnh nặng.”
“Lâu chủ thực là người kỳ lạ, chỉ có tính tình như vậy, ngay cả phương pháp biểu mến cũng giống người thường, chỉ là,” Quỷ Kiến Ưu buồn cười lắc đầu, “ biết Cung có thể tiếp nhận tâm ý của lâu chủ với nàng hay ?”
“Đổi lại là ta, sợ là cũng hiểu được , trong miệng luôn những lời tốt như vậy, cho dù bị tức chết, cũng chắc là Cung có thể chịu được.”
“Cung là rất đặc biệt, cho dù hết hy vọng, trong lòng cũng chỉ có Diễm chủ tử của nàng.” Quỷ Kiến Ưu cười .
“Vậy cũng đúng, chỉ cần có thể ở lại bên người lâu chủ, nàng cũng so đo lời đáng giận của lâu chủ.”
Phía trước liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi trầm thấp của Tiểu Thạch Đầu. “A, Diễm chủ tử, ta dám, người đừng hà hơi nữa, ta ngứa.” Nghe vậy, Kỳ Ngọc Đường cùng Quỷ Kiến Ưu đều nhìn nhau cười.