Chương 3.2
Editor: darkAngel
Cung Diễm lại cúi người khẽ gắn vành tai mềm mại của nàng, tiếng trầm thấp chậm rãi rơi vào trong tai nàng. “Hàng đêm hai chúng ta đều đồng giường cộng chẩm, ngươi giá trị lợi dụng duy nhất của ngươi với ta là gì sao? Ngươi lại ngu xuẩn nữa rồi, sau khi ta muốn ngươi từ bốn năm trước, ngươi hẳn là nên biết ?”
“Diễm chủ tử!” Vành tai của nàng bị cắn rồi lại gặm, khiến cho thân mình khẽ run run.
Môi Cung Diễm chuyển sang đôi môi đỏ hé mở của nàng, đưa lưỡi ra viền quanh môi nàng, lại hôn chặt lấy cái lưỡi e lệ của nàng, dùng sức cắn lùi lại. Tiểu Thạch Đầu bị đau hô ra tiếng, mày liễu nhíu chặt lại.
“Người khác nghe lời thôi, ngay cả hòn đá như ngươi cũng dám kháng cự lời của ta, ngươi ta nên xử phạt ngươi như thế nào?” Cung Diễm đứng thẳng người, cười nhìn nàng.
Bất chấp lưỡi bị cắn đau, nàng sốt ruột : “Diễm chủ tử, đừng nóng giận, ta phải muốn vi phạm lời của người, chỉ là ta vừa tiện lúc lại vừa rảnh rỗi, cho nên mới tới chỗ này.”
“Nếu trong lâu sử dụng nô tài, cũng cần thiết phải giữ lại, ngươi có đúng ? Tiểu Thạch Đầu.” vẫn cười hiền lành.
Nàng vội la lên: “Đừng, Diễm chủ tử, người đừng đuổi Mai tỷ, nàng là vì hôm kia cẩn thận mà ngã gãy chân, ta thấy nàng có cách làm việc mới đến giúp nàng, phải nàng muốn nhàn hạ.”
“Ngươi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn biết ta ghét nhất là phế vật vô dụng?” Cung Diễm ngạc nhiên hỏi.
“Ta biết, nhưng là…”
Nàng còn muốn gì nữa, Cung Diễm lên vẻ kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời nàng. “Rửa tay rồi theo ta trở về, xem ta sửa trị hòn đá ngoan là ngươi này thế nào.” xong xoay người rời khỏi, Tiểu Thạch Đầu bỗng dưng ôm từ phía sau.
Nàng năn nỉ : “Diễm chủ tử, cầu xin người đừng đuổi Mai tỷ, ta nếm qua cảm giác bị gãy chân, năm đó khi ta ở núi Đoạn Hồn chữa cái chân tàn tật, trước hết phải đem chân bẻ gãy lần nữa, ta hiểu được đau đớn kia, hơn nữa là ta cố chấp tới giúp nàng, đuổi nàng trở về nghỉ ngơi, nếu là vì vậy mà đuổi nàng , nàng oán ta cả đời.”
biết bắt đầu từ lúc nào, nàng phát mỗi khi nàng ôm lấy Diễm chủ tử mà cầu xin như vậy, giống như là rất nhiều chuyện đều có cơ hội xoay đầu lại.
Cung Diễm dừng chân lại, lát mới mở miệng, “Được rồi, dù sao người ăn ngồi rồi trong lâu chúng ta có rất nhiều.”
nhìn cây bên cạnh, “Bạch Tiêu Diêu, nếu ngươi rảnh đến phát khùng rồi, trong thời gian Mai tỷ nghỉ ngơi này, quần áo này liền giao cho ngươi, giặt xong đừng quên hong khô đấy.”
nam tử trẻ tuổi mang gương mặt ngọc diện thư sinh ngã xuống từ cây, chỉ là ngã nằm đất, mà là khoa trương nghiêng người qua, bộ dáng kinh hách đứng thẳng.
“Cái gì?! Lâu chủ, ta là người ăn ngồi rồi hay sao? Nếu ta là người có số khổ, bận rộn nhất Niễu Bạt Lâu tuyệt đối là quá, lâu chủ sao có thể nhẫn tâm phủ quyết công lao đổ máu bán mạng vì Niễu Bạt Lâu của ta?!” Gương mặt nhã nhặn của nhăn lại, ai oán nhìn Cung Diễm.
Cung Diễm cũng hết sức gật đầu hiểu . “Này đúng là vậy, là ta hiểu lầm ngươi, Bạch Tiêu Diêu, ngươi luôn luôn bề bộn nhiều việc, vội vàng chơi đùa nữ nhân, hẳn là rảnh trở về lâu ngồi nhàn hạ cây, thế nào? Hay là mười hai danh lâu kỹ viện nổi tiếng Giang Nam của chúng ta, tất cả đều đóng cửa buổi chiều?”
Vừa nghe được lời , Bạch Tiêu Diêu coi như vừa lòng cười, nhưng càng nghe được về sau, nụ cười của càng cương cứng.
“Lâu chủ à, ngươi cho là Bạch Tiêu Diêu ta là dạng người gì, mười hai thanh lâu ta tiếp nhận sao lại đóng cửa? Nhớ năm đó ta chỉ dùng mười hai lượng mua được mười hai kỹ viện người hỏi thăm này, trong ba tháng khiến nó trở thành nơi nổi danh nhất toàn thành Giang Nam, trở thành nơi lưu luyến bụi hoa nhất trong lòng các nam nhân.” Phàm là nữ nhân qua dạy dỗ, cho dù tư sắc bình thường, cũng có thể quay đầu lại cười mê người, khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo, quên mất họ của mình là gì.
lại nháy mắt ra hiệu nhìn Cung Diễm, “Thế nào, lâu chủ, muốn đem Cung giao cho ta hay ? Ta cam đoan tới mười ngày, nàng nhất định thay da đổi thịt, tuyệt đối khiến ngươi vừa lòng.”
Cung Diễm tặng cho gương mặt tươi cười to. “Bạch Tiêu Diêu, ngươi phải là ngươi bắt đầu cảm thấy cuộc sống còn thú vị nữa chứ?”
Hiểu được mình lời nên , Bạch Tiêu Diêu vội vàng đưa ra gương mặt tươi cười lấy lòng, cười ha ha. “Ha ha, lâu chủ người tưởng sao, ta chỉ là đùa thôi, nữ nhân của ngươi chính ngươi tự dạy dỗ, cần người khác hỗ trợ. Đúng rồi, ta có việc trở về tìm Kỳ Ngọc Đường, lâu chủ có nhìn thấy ?” nhanh chóng sang chuyện khác, miễn cho bởi vì ‘lòng tốt’ dư thừa của mình mà chết oan chết uổng.
“ ở Hưng đổ phường.” Cung Diễm miễn cưỡng liếc cái, dẫn Tiểu Thạch Đầu . Trước khi rời , tốt bụng dặn dò, “Đừng quên đem đống đồ mặt đất xử lý trước .”
Bạch Tiêu Diêu đảo cặp mắt trắng dã, muốn bảo đường đường là đông tòa chủ Niêm Hoa Hồ Điệp của Niễu Bạt Lâu giặt quần áo, hừ hừ, đợi thêm vạn năm nữa , nhưng biết ít nhất phải tìm được người giải quyết xong đống quần áo này mới có thể .
Trở lại Diễm Thiên Điện, Cung Diễm trực tiếp mang Tiểu Thạch Đầu vào phòng trong, ném lên giường.
“Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu hiểu được muốn cái gì, mặt cười đỏ bừng trong nháy mắt.
Cung Diễm ngồi ở bên giường, ràng mang vẻ mặt dịu dàng, nhưng giọng trầm thấp trong cổ họng lại phun ra lời ác độc nhất, “Còn ngây ngốc cái gì, hay là muốn ta quăng ngươi vào kỹ viện, ngươi mới có thể học được cách hầu hạ nam nhân như thế nào?”
“Đừng!” Nàng hô tiếng, vội vàng tiến lên đưa tay cởi áo ngoài, giày cho .
Cung Diễm kéo nàng vào trong lòng, bàn tay dò vào trong vạt áo nàng, vỗ về chơi đùa cách tùy tiện, làm nổi lên dục vọng mãnh liệt của nàng.
“Diễm chủ tử!” Bộ ngực non mềm của nàng dưới xoa bóp của mà trở nên to cứng.
“Nếu ta là chủ tử của ngươi, kia tỏ vẻ là ta muốn đùa ngươi thế nào, đều có thể phải ?” ra lời trầm mị bên tai nàng.
Nàng đỏ mặt, thân hình bắt đầu nóng lên.
“Trả lời ? Câm sao?” bức nàng lên tiếng đáp lại.
“Diễm chủ tử, tất cả mọi thứ của Tiểu Thạch Đầu đều là Diễm chủ tử cho, người muốn như thế nào, Tiểu Thạch Đầu tự nhiên…” Nàng dừng lại chút, : “Hết thảy đều nghe lời người.”
Cung Diễm hài lòng cười bên tai nàng.
“Tiểu Thạch Đầu của ta tuy rằng rất ngốc, nhưng lúc ra lời, cũng có thể khiến người ta cao hứng.” lấy ra chiếc vòng bạch ngọc đeo vào cổ tay nàng. “Ừ, đây là phần thưởng cho ngươi.”
“Cám ơn Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu xoa tay lên chiếc vòng bạch ngọc ôn nhuận cổ tay.
Nàng ở Niễu Bạt Lâu lâu như vậy, cũng nhìn thấy ít trân bảo hiếm thấy, liếc mắt cái liền hiểu được giá trị xa xỉ của nó.
“Kỳ , Diễm chủ tử cần phải tiêu phí món tiền khổng lồ để mua chiếc vòng này cho ta, chỉ cần người phân phó, mặc kệ là muốn làm cái gì, Tiểu Thạch Đầu đều cũng theo người.”
Cung Diễm hừ lạnh tiếng, lưu tình : “Món tiền khổng lồ? Ngươi lại ảo tưởng xem chính mình quá quan trọng, chiếc vòng tay này là ta nhặt được đường, hơn nữa nó còn rớt đống phân đấy, ta cảm thấy nó chính là tuyệt phối với hòn đá như ngươi, cho nên mới mang về cho ngươi.”
Tiểu Thạch Đầu cúi đầu xuống, buồn bã . ràng là phải như vậy, nhưng lại thích những lời ác ý trái với tâm ý mình với nàng.
thô lỗ nâng mặt nàng lên. “Ngươi đây là mang biểu tình gì? Ngươi cảm thấy chiếc vòng tay dơ bẩn như vậy xứng với ngươi, hay là ngươi xứng với chiếc vòng tay này?”
“Là ta xứng với chiếc vòng tay này, ta biết chiếc vòng tay này có vạn lượng, tuyệt đối thể mua được.” Nàng thấp giọng đáp lại.
Cung Diễm lạnh lùng chế giễu : “Vạn lượng? Ngươi ngay cả hai lượng cũng xứng để ta xài, ngươi cũng khỏi quá nâng cao giá trị của mình. Giá lần đầu tiên của hoa khôi bất quá cũng chỉ là mấy ngàn lượng, ngươi tự nhìn gương mặt kia của mình, đáng giá nhiều ngân lượng như vậy sao?”
Tiểu Thạch Đầu nhìn thẳng gương mặt tuấn của .
“Ở trong mắt người khác, có lẽ Tiểu Thạch Đầu đáng giá, nhưng biết trong mắt Diễm chủ tử, người nào có thể so được với Tiểu Thạch Đầu, bởi vì…” Nàng hết sức hiểu lấy chính mình, “Tiểu Thạch Đầu là người duy nhất làm bạn với Diễm chủ tử suốt mười ba năm.”
Cung Diễm cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo hai má phấn của nàng, hoài nghi hỏi nàng, “Ngươi có phải lén luyện loại võ công nào ?”
“ có đâu.” Vẻ mặt nàng đầy khó hiểu.
“Vậy làm sao da mặt lại càng lúc càng dày? Sợ là ngay cả đao kiếm đâm cũng thủng.”
ra là giễu cợt nàng, nàng biết luận tài ăn , luận phản ứng, luận khả năng, tất cả mọi thứ, nàng đều cách xa theo kịp Diễm chủ tử, cũng lại , thể làm gì khác hơn là im lặng mở miệng nữa, miễn cho càng đùa cợt hơn nữa.
Cung Diễm mút lấy cánh môi của nàng, dịu dàng, cẩn thận nhấm nháp lấy ngọt ngào của nàng.
“Tiểu Thạch Đầu.” khẽ gọi. “Này.”
“Ta muốn,” cười tiếng giả tạo, “ vào.”
“A…” Nàng phòng bị phát ra tiếng kêu kiều. Khi nào áo của nàng toàn bộ đều bị cởi ra? Hơn nữa lúc nào muốn… Chủ tử ta ác này làm việc khiến người ta hiểu , ngay cả hai người ngồi cũng có thể… A a.