1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng Dưỡng Nô Tỳ Ngốc - Hương Di ( 9 Chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 2.1

      Editor: darkAngel

      Trong chốn giang hồ ai cũng đều biết núi Đoạn Hồn, có vị diệu thủ thần y Quỷ Kiến Ưu. Nhưng nếu bị buộc đến thời điểm cuối cùng, lại có đường lui, ai muốn đến nơi hung hiểm mà khi tự tiện xông vào, liền cửu tử nhất sinh.

      Thứ nhất là vì núi Đoạn Hồn bốn phía đều có khói độc nguy hiểm che kín, còn có vô số hố bẫy có thể đòi mạng người; thứ hai là vì tính tình Quỷ Kiến Ưu rất quái dị, cho dù tìm được rồi, muốn cứu người hay còn phải nhìn xem có cao hứng hay . Nếu có cơ may gặp được có tâm tình tốt đồng ý chữa trị, còn phải thay giết người, lấy mạng đổi mạng.

      Bình thường đối tượng cầu lấy mạng đều là người cực độ khó khăn, rất có thể đến cuối cùng, chính là mất thêm mạng vô tội.

      Hôm nay núi Đoạn Hồn cũng yên lặng như bình thường, gió khẽ lướt qua, trung là màn sương trắng lờ mờ bao phủ, ở phía sâu trong núi, loáng thoáng nghe được tiếng chim hót véo von.

      Đột nhiên có hai thân ảnh xuất trước núi Đoạn Hồn, người là thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, người là ước chừng khoảng dưới mười tuổi.

      “Diễm chủ tử, người dẫn ta đến nơi này làm cái gì?” đúng là Tiểu Thạch Đầu, nàng mở to đôi mắt to tròn, sáng rực nhìn thiếu niên tuấn mỹ bên cạnh.

      “Tới nơi này giảu quyết chuyện phiền toái nhất.” Năm trước ở dưới mưa mới biết được giới tính của nàng, chờ nàng tỉnh lại, dưới tra hỏi của , phát nàng lại có chút tự giác nào, còn phải mất thời gian, mới khiến nàng hiểu được thân phận của mình là .

      “Chúng ta có chuyện gì phiền toái sao?” Kỳ quái, sao nàng chút cũng biết.

      Tiểu Thạch Đầu cao lên ít, thân thể cũng đẫy đà hơn rất nhiều. năm nay, tuy rằng nàng lưu lạc theo Lý Diễm, trải qua cuộc sống phiên bạt chừng, nhưng gương mặt thanh tú, nhắn cũng ốm , ngược lại, hai gò má lại thêm hồng hào, khỏe mạnh.

      “Ngươi đợi biết.” Quan sát núi Đoạn Hồn chốc lát, Lý Diễm bảo nàng lấy ra cái khăn, sau đó dùng nước trong túi da làm ướt khăn, bảo nàng dùng để che miệng cùng mũi.

      “Muốn làm cái gì?” Nàng hỏi, đồng thời cũng làm theo chỉ thị của .

      “Chúng ta vào trong dạo .” Lý Diễm đưa tay ôm lấy nàng, bước vào núi Đoạn Hồn, chẳng những tránh được các loại cạm bẫy, còn cố tình cải tạo vài chỗ, khiến cho nó càng thêm nguy hiểm, chết người hơn.

      bao lâu sau bọn họ liền tới trước căn phòng trúc, phía trước có ít dược thảo được phơi nắng.

      đến trước cửa nhà người khác, theo lý phải lên tiếng hỏi thăm xem chủ nhân có ở nhà hay , nhưng Lý Diễm lại trực tiếp đẩy cửa trúc ra, phóng khoáng vào, nhìn lướt qua bố trí thanh nhã bên trong, sau khi nhìn trong ngoài lần, liền ngồi lên cái ghế tre, phân phó Tiểu Thạch Đầu châm ly trà đến.

      Mặc dù Tiểu Thạch Đầu cảm thấy đồng ý của chủ nhân nơi này liền tiến vào như vậy dường như tốt lắm, nhưng lời của Diễm chủ tử nàng dám phản kháng, lập tức rót ly trà bàn trúc đưa đến phía trước.

      “Lần đầu tiên ta nhìn thấy người đến nơi này của ta, lại dám tùy hứng làm càn như thế.” Ngoài cửa có gã nam tử tới, mặt ngẩng lên cao ngạo, thoáng nhìn hai người trong phòng, trong mắt chớp lên ít ngoài ý muốn, hiển nhiên là thực tò mò người trẻ tuổi quái dị.

      “Quỷ Kiến Ưu, ngươi chưa từng nghe qua cái gì gọi là chủ tùy khách hay sao?” Lý Diễm mỉm cười liếc nhìn .

      Chăm chú nhìn lát, Quỷ Kiến Ưu bỗng nhiên nở ra nụ cười.

      hay. Nhưng xem ra người hai vị, cũng có bệnh bất trị gì, cũng có kỳ độc khó giải gì, đến núi Đoạn Hồn của ta, chẳng lẽ là muốn theo giúp ta chuyện phiếm?” Ánh mắt của lướt qua từ mặt của Lý Diễm, chuyển đến Tiểu Thạch Đầu, lại cúi mắt liếc qua chân trái bị què của nàng.

      Lý Diễm xem ánh mắt của , mặt vẫn mang vẻ tươi cười như trước, cất lên tiếng nhu hòa, “Ta chỉ là nhàn rỗi thú vị, cho nên lên nơi này dạo, nhìn cái xem có gì vui chơi hay .”

      Quỷ Kiến Ưu thấy khí định thần nhàn, nụ cười nhạt mặt giống như xem thường tất cả thế gian, trong lòng thầm tán thưởng thôi.

      nhiều ngày có người tới cửa, rất buồn bực. Tiểu huynh đệ, ngươi tới vừa đúng lúc, có thể thay ta giải buồn.” xong cầm lấy kiếm tường, bảo với , “Chúng ta ra ngoài chơi .”

      tò mò muốn biết thiếu niên này có bao nhiêu thực lực, có thể có ánh mắt lạnh mà liếc nhìn thiên hạ như vậy.

      Lý Diễm nhận lời mời của , cùng ra ngoài, nhiều những lời khách sáo trống rỗng, hai người liền ra tay trong chốc lát. Lý Diễm có binh khí gì, lấy tay so chiêu với .

      thoải mái tự nhiên như chơi đùa, ước chừng sau mười chiêu, Quỷ Kiến Ưu liền ngừng tay, kinh nghi nhìn , thực kinh ngạc khi còn trẻ tuổi như vậy mà có thể có nội lực kinh hồn cùng chiêu thức tinh diệu như vậy.

      “Võ học của ngươi chẳng lẽ là được truyền thừa từ Lệ Ma Mộc Hoành Thiên?” chắc chắn, bởi vì vừa xem có chút tương tự, nhìn kỹ lại phát khác biệt rất lớn.

      Lý Diễm gật đầu tán thưởng. “Ta cải biến hơn phân nửa chiêu thức, ngươi vẫn nhận ra được!”

      “Ở Yên Ba Lâu, Mộc Hoành Thiên thân mang kịch độc, lại bị bạch đạo nhân sĩ vây công, còn bị chặt đứt gân cốt hai chân, mặc dù tìm thấy thi thể ông ta, nhưng nghe còn đường sống, ngươi làm sao gặp được ông ta?” dò hỏi.

      “Tử lão nhân kia mệnh lớn, lúc ấy cũng chết ngay lập tức, kéo mạng đến úp bên cạnh nhà quan, vừa vặn bị ta gặp được.”

      “Ông ta còn sống ?” Quỷ Kiến Ưu kinh ngạc hỏi lại.

      chết từ sớm, có thể sống thêm hai năm, xem như là chiếm được ít ngày từ tay thần chết.” xong, phân phó với Tiểu Thạch Đầu đứng ở bên, “Tiểu Thạch Đầu, ta đói bụng, làm chút thức ăn .”

      “A, vâng.” Tiểu Thạch Đầu lên tiếng đồng ý, chần chờ mà xoay cái chân khập khiễng, xoay người quay vào phòng trúc.

      Quỷ Kiến Ưu thấy hai người này dường như thực đem nơi này trở thành chỗ của mình, hoàn toàn muốn làm gì làm, nhưng cũng tức giận, ngược lại nhìn chằm chằm vào Lý Diễm cách kỳ dị.

      “Ngươi có biết quy củ của ta chứ?”

      Lý Diễm mang vẻ mặt như biết gì, chỉ là nhìn lại , cười nhưng .

      “Ngươi muốn ta trị chân của nàng, đúng ?” Vẻ mặt Quỷ Kiến Ưu lên vẻ hiểu .

      “Ngươi muốn đổi lấy mạng người nào?” Lý Diễm hỏi lại.

      Quỷ Kiến Ưu đưa tay xoa cằm, đôi mắt sắc bén nhìn .

      “Nếu ngươi muốn chữa khỏi chân của nàng, chỉ phải giết người mà thôi, còn phải tìm thêm loại thuốc dẫn mới thành.”

      “Tìm thế nào?” đón lấy ánh mắt của người trước mặt, gương mặt vẫn tươi cười như trước.
      tart_trungthomap thích bài này.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 2.2

      Editor: darkAngel

      “Đông Bắc Trường Bạch, nơi cực hàn.” nhìn chăm chú vào thiếu niên, gương mặt tuấn tú ngoại trừ ra cười cũng có vẻ mặt gì, lại : “Nếu ngươi ngại xa, có nơi gần hơn cũng có thuốc dẫn đó. Chỉ là, người dám đến nơi đó cũng nhiều.”

      “Ngươi xem, nếu là chơi tốt ta phải nhìn cái.” Vẻ mặt Lý Diễm bất cần.

      “Thiên Tuyệt Môn.”

      “Nghe qua dường như rất thú vị, ta cũng muốn dạo. Được rồi, ngươi cho ta biết ngươi muốn cái gì, nếu ta có nhìn thấy thuận đường mang về.” mặt mang nụ cười hưng trí bừng bừng.

      “Ngươi rất có ý tứ, tiểu huynh đệ, nếu ngươi còn sống trở về, ta giúp ngươi chữa khỏi chân cho nàng.” Quỷ Kiến Ưu toát ra vẻ tán thưởng.

      “Ngươi muốn đổi mạng ai, lần , miễn cho ta phải chạy tới chạy lui hai nơi.”

      Quỷ Kiến Ưu nhanh chậm : “Chờ ngươi lấy thuốc trở về ta cho ngươi, muốn trị chân của nàng, phải đánh gãy lần nữa, tốn thời gian ba tháng mới có thể khỏi hẳn, muốn ngươi ở đây ba tháng, chắc hẳn là ngươi chịu nổi , chẳng bằng thừa dịp này ra ngoài đổi khí.”

      ※※※

      “Diễm chủ tử, ta muốn chữa khỏi chân, người đừng bỏ lại ta.” Tiểu Thạch Đầu kinh hoảng chạy vội tới cửa, ôm lấy Lý Diễm chuẩn bị rời khỏi từ phía sau.

      Vừa rồi trong lúc vào phòng, nàng liền mơ hồ cảm thấy thích hợp, bởi vậy lại lập tức ra, vì thế nghe được lời của bọn họ.

      Trong đôi mắt sâu thăm thẳm của Lý Diễm khẽ lên chút kinh sợ, đẩy tay nàng ra khỏi người mình, trêu đùa: “Tiểu Thạch Đầu, ta thích có phế vật hành động tiện, động tác chậm chạp theo bên người.”

      “Diễm chủ tử, Tiểu Thạch Đầu cố gắng, tuyệt đối gây trở ngại cho chủ tử, cầu xin người đừng bỏ Tiểu Thạch Đầu!” Nàng hoảng sợ , đột nhiên xông mạnh về phía trước, dùng hết sức ôm chặt lấy , chết cũng để rời khỏi chính mình.

      Nhìn tay cùng người nàng dùng hết toàn lực nắm bên hông , nụ cười mặt càng thêm sâu, nâng gương mặt nhắn vì bối rối mà khóe mắt như muốn khóc, nhàng : “Ngươi ở lại trong này cho tốt, chờ ta chơi chán Thiên Tuyệt Môn gì đó, ta trở lại.”

      vậy chăng?” Diễm chủ tử, người quay lại dẫn ta ?” Nàng hoảng sợ hỏi, sợ lừa nàng.

      “Nếu là giả, ngươi có năng lực làm thế nào chứ? Dựa vào ngươi, giữ được ta, được theo sao?” chưa cho nàng đáp án khẳng định, tự mình cười châm biếm nhìn gương mặt trắng bệch của nàng.

      “Ta ở đây chờ Diễm chủ tử, nếu đợi được Diễm chủ tử, ta biến thành quỷ tìm Diễm chủ tử, ta nghe ma quỷ gì là làm được, đến lúc đó nhất định tìm được người.” Vẻ mặt nàng nghiêm túc, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ quyết tâm kiên định vô cùng.

      Nụ cười trong mắt Lý Diễm mơ hồ thu vào, bàn tay xoa lấy gương mặt nhắn của nàng.

      “Ngươi có thể nghĩ ra loại chủ ý kỳ quái này, nếu ta trở lại, chẳng phải cũng bị tiểu quỷ ngươi cuốn chặt lấy dứt.” xong, buông nàng ra, nháy mắt ra tới ngoài cửa.

      Quỷ Kiến Ưu buồn cười nhìn nàng giống như trải qua sinh ly tử biệt gì đó.

      “Ngươi yên tâm, bỏ nổi ngươi, sợ là sợ chính có còn mạng trở về hay .”

      “Cái gì? Đại thúc, ông lời này là có ý gì?” Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc nhảy dựng lên.

      “Thiên Tuyệt Môn là nơi hiểm ác giang hồ, người ở trong đó đều là đám người hung ác, khát máu, tàn khốc cùng giả dối của bọn họ khiến cho người trong giang hồ nghe thấy tiếng liền run sợ, càng đừng trêu chọc.”

      “Vậy vì sao ông lại muốn bảo Diễm chủ tử vào trong đó? Ông tên trứng thối này, ông muốn hại chết Diễm chủ tử?” xong, liền hổn hển vung tay lên, dùng hết sức toàn thân đánh lên người , khuôn mặt nhắn bị nước mắt che phủ.

      “Là do Diễm chủ tử của ngươi muốn , hơn nữa, Diễm chủ tử ngươi cũng phải là hạng người thiện lương gì, muốn so về lạnh lùng cùng ngoan tuyệt, chừng những người đó cũng phải đối thủ của .” Quỷ Kiến Ưu nắm lấy bàn tay đánh lung tung của nàng, vẻ mặt tỉnh bơ.

      Bỗng nhiên phát giác Tiểu Thạch Đầu bởi vì khí nộ công tâm, khó thở, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch. đưa tay vỗ lên mấy đại huyệt người nàng, để nàng tạm thời mê man, bình ổn cảm xúc kích động.

      Nửa tháng sau, thân ảnh Lý Diễm lại xuất lần nữa ở núi Đoạn Hồn. Vừa thấy đến, Quỷ Kiến Ưu hoàn toàn ngoài ý muốn, chỉ liếc mắt nhìn vết thương bên tay trái của .

      “Thực đơn giản, tiêu diệt Thiên Tuyệt Môn lại chỉ bị thương như vậy, xem ra ngươi còn bí hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”

      Lý Diễm lấy cái bình đen từ trong ngực ra quăng cho .

      “Cái ngươi muốn. , muốn giết ai?”

      Quỷ Kiến Ưu phun ra vài chữ, “Bắc Nho Hà Chí Thành.”

      Lý Diễm xoay người muốn , kỳ quái hỏi: “Ngươi muốn gặp nàng sao? Nàng mỗi ngày đều quỳ lạy dập đầu đều đặn như ba bữa cơm, cầu khẩn với ông trời để ngươi có thể trở về bình an.”

      “Ta muốn nhìn thấy gương mặt khóc sướt mướt kia.” xong liền rời nhanh .

      Quỷ Kiến Ưu vỗ vỗ cằm, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

      Chờ đến ba tháng sau khi Lý Diễm trở về, nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu có thể lại bình thường, nhưng gương mặt thanh tú nhắn lại gầy yếu khác thường.

      Nàng vừa nhìn thấy nàng, liền nước mắt rơi lã chã đáng thương mà nhào vào lòng , tiếng khóc thút thít nức nở vang lên, khóc thành tiếng.

      “Ta… Ta nghĩ người cần ta. Diễm chủ tử, oa oa oa… Người đừng bỏ lại ta.”

      “Để cho ta nhìn cái xem.” Lý Diễm đẩy nàng ra, nhìn gương mặt nhắn của nàng toàn là nước mắt nước mũi, vì thế lấy khăn ra lau sạch cho nàng.

      Tiểu Thạch Đầu nở nụ cười, thoải mái lại cho xem.

      “Có thể chạy sao?”

      “Có thể.” Nàng chạy qua chạy lại trước mặt . Lại dừng lại trước mặt , nghiêm mặt lại, rất nghiêm túc : “Tiểu Thạch Đầu còn là phế vật, Diễm chủ tử.”

      Tuy rằng thời gian này của nàng rất thống khổ, bất kể là thân thể hay là trong lòng, nhưng cuối cùng cũng dạy cho nàng chịu đựng hết, có thể cả đời đều theo bên cạnh Diễm chủ tử.

      Lý Diễm khẽ hừ tiếng, “Phải ? Ta lại nhìn ra ngươi có chỗ nào tốt hơn.”

      Quỷ Kiến Ưu biết đứng bên cạnh từ lúc nào.

      “Ít nhất Tiểu Thạch Đầu có lòng trung thành vạn phần kiên định dành cho ngươi.”

      “Trung thành có thể ăn sao?” Lý Diễm khinh miệt , liếc mắt nhìn Quỷ Kiến Ưu, “Ta gọi là Cung Diễm, nàng tên là Cung .”

      Quỷ Kiến Ưu trầm ngâm lát mới bừng tỉnh đại ngộ.

      “Chữ như là ngọc thạch xinh đẹp, ra ngươi thích người khác gọi nàng là Tiểu Thạch Đầu như ngươi. Nhìn ra, ngươi lại so đo những cái này.”

      Tiểu Thạch Đầu mang vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Diễm.
      tart_trungthomap thích bài này.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 2.3

      Editor: darkAngel

      “Cung ? Là ta sao? Nhưng Diễm chủ tử phải họ Lý sao, sao có thể sửa thành họ Cung?”

      “Đó là họ của mẹ ta, nhớ , từ nay về sau, ta gọi là Cung Diễm, ngươi là Cung , còn người tên Lý Diễm, biết ?” Nếu phải chữ Diễm là mẹ chọn cho , cũng từ bỏ.

      Nàng ngoan ngoãn gật đầu.

      “A, ta biết rồi.” Nàng có cùng họ với Diễm chủ tử, gương mặt nhắn nhịn được mà nở nụ cười.

      ※※※

      Triều cương thịnh vượng, thiên đạo , công đường có quant ham nghịch thần hoành hành, trong dân gian lại có ác bá ức hiếp dân chúng, trong giang hồ cũng gợn từng cơn sống quỷ dị.

      Mười năm trước có nơi gọi là Niễu Bạt Lâu xuất , trở thành thế lực quỷ dị nhất trong chốn giang hồ. Tác phong làm việc của bọn họ vừa chính vừa tà, thủ đoạn đối phó địch nhân cũng rất tàn nhẫn, nhưng cũng thường diệt trừ vài phần tử tà ma tàn ác cùng quan lại tham ô.

      Nhưng người biết chuyện cũng hiểu, đây phải là Niễu Bạt Lâu muốn vì dân trừ hại, mà là những người đó cản trở lợi ích của Niễu Bạt Lâu, tự nhiên mà vậy, liền bị Niễu Bạt Lâu xem như trở ngại mà quét dọn.

      Niễu Bạt Lâu trừ bỏ lâu chủ ra, còn có thêm bốn vị tòa chủ, phân thành Đông tòa chủ Bạch Tiêu Diêu, Tây tòa chủ Kiều Ngọc Đường, Nam tòa chủ Ngũ Tình Nhi, Bắc tòa chủ Quỷ Kiến Ưu.

      vào Ưu Thiên Lư của Quỷ Kiến Ưu, Nam tòa chủ Ngũ Tình Nhi đưa ra gương mặt diễm mạo, chớp chớp mắt mê người, cười cười, nàng tìm thấy Quỷ Kiến Ưu luyện chế viên thuốc ở phía sau.

      thực tự động lấy ra viên thuốc cho nàng.

      “Bệnh lại tái phát?” nhìn xem gương mặt hơi tái nhợt của nàng, chẩn mạch cho nàng. “Nàng lại dùng loại võ công kia!”

      Quỷ Kiến Ưu trách cứ lại mang theo vài phần luyến tiếc nhìn Ngũ Tình Nhi.

      Nàng hơi buông vai, dịu dàng đem ngón tay vỗ về chơi đùa bàn tay để lên cổ tay nàng.

      có biện pháp, gặp phải cường địch ta phải tự cứu lấy mạng thôi.”

      phải lâu chủ hạ lệnh qua, để cho nàng nghỉ ngơi điều dưỡng thời gian trong lâu, nàng lại nghe lời lén trốn ra ngoài?” Quỷ Kiến Ưu chất vấn.

      Nàng nở nụ cười, thể làm gì đành : “Chàng cũng phải biết tính tình của lâu chủ, ta dám vi phạm mệnh lệnh của , chỉ là hôm qua dẫn người ra ngoài tiếp ứng Bạch Tiêu Diêu, vừa vặn gặp được kẻ thù trước kia.”

      “Lần sau có chuyện này để ta .” Quỷ Kiến Ưu nắm tay nàng, thương tiếc đưa tay kéo nàng ôm vào lòng.

      “Chàng là thần y của chúng ta, ta dám để chàng mạo hiểm.” Nàng bỗng cười duyên.

      “Ta cũng phải là người ăn cơm ngồi ở Niễu Bạt Lâu, nếu ta là Bắc tòa chủ, cũng nên cống hiến chút ít, nếu để cho lâu chủ nhìn thấy kẻ có gì như ta lại trong lâu, sao có thể đồng ý được.”

      “Y thuật của chàng có tác dụng rất lớn với chúng ta, lâu chủ mới nghĩ như vậy, là người thông minh tuyệt đỉnh, sao lại hiểu nuôi quân ngàn ngày dùng trong nhất thời.” Đề cập đến chuyện này, Ngũ Tình Nhi nhịn được mà tò mò hỏi. “Vì sao lúc trước chàng lại theo tái xuất giang hồ?”

      “Ta cảm thấy người rất thú vị, hẳn là có thể xông ra ngoài phen.” Thoáng cái mà mười năm trôi qua, nhưng cũng cảm thấy chút may mắn vì mình theo Cung Diễm tái xuất giang hồ lần nữa, bởi vậy mới có thể kết bạn với Ngũ Tình Nhi, tìm được tình đời , còn biết thêm ít người thú vị cổ quái.

      Thành viên trọng yếu trong Niễu Bạt Lâu, tất cả đều là tự nguyện theo Cung Diễm. Bọn họ phải đều chịu qua ân cứu mạng của , mà là bị tính cách lãnh đạm, bất cần đời, chính tà xen lẫn của hấp dẫn, mà hợp lại chỗ, vì thế mới sinh ra Niễu Bạt Lâu.

      Vài người xuất sắc ở cùng chỗ, liền đem Niễu Bạt Lâu càng ngày càng chơi đùa lớn hơn, tổ chức cũng càng lúc càng nghiêm mật, kết quả là thành môn phái thần bí trong giang hồ. Mà công việc dưới tay lại ngày càng mở rộng, chỉ cần là chơi thú vị, bất luận là trong sáng ngoài tối bọn họ đều có giao thiệp, nghĩ qua là tích lũy được tài phú cùng thế lực khổng lồ.

      “Vì sao lúc ấy nàng lại muốn theo ?” Quỷ Kiến Ưu hỏi lại.

      “Chàng biết là cứu ta.”

      Điều này Quỷ Kiến Ưu đương nhiên hiểu , còn biết là Cung năn nỉ Cung Diễm ra tay.

      Ngũ Tình Nhi tiếp: “Trừ cái đó ra, ta còn bị tính cách coi thường tất cả của hấp dẫn. cuồng tà, nhưng lại đến nỗi hoàn toàn lãnh huyết vô tâm, chàng hẳn là hiểu được, người loại mị lực, khiến người khác nhịn được mà muốn theo xông vào thiên hạ.”

      Quỷ Kiến Ưu gật đầu, đồng ý với lời nàng .

      đến mức hoàn toàn lãnh khốc vô tình, đó là vì bên cạnh Tiểu Thạch Đầu. Nếu có nàng, ta nghĩ Cung Diễm hôm nay cũng chỉ như thế, mà là đại ma đầu nhấc lên trận cuồng phong song dữ trong giang hồ.”

      Ngũ Tình Nhi cười ra tiếng. “Đúng vậy, Tiểu Thạch Đầu kia của quả phát huy tác dụng rất lớn!”

      “Thần y, Tình Nhi tỷ, hai người chuyện gì vậy, cười đến vui vẻ như vậy?” Mới nhắc tới nàng, Tiểu Thạch Đầu liền đứng xa cách bọn họ, nhìn thân ảnh hai người ôm nhau chỗ, tươi cười chân thành hỏi.

      “Chúng ta đến dùng tảng đá chế thuốc như thế nào.” Quỷ Kiến Ưu cười nhìn dịu dàng, thanh tú động lòng người trước mắt.

      “Tảng đá cũng có thể chế dược?” Tiểu Thạch Đầu kinh ngạc.

      “Đương nhiên, vạn vật đều có thể tìm ra được.” đáp đương nhiên.

      Tiểu Thạch Đầu gật đầu hiểu biết.

      “Y thuật của thần y quả thực cao minh.” Nàng nở nụ cười ngọt ngào, vẻ mặt ngượng ngùng mở miệng. “Thực xin lỗi, ta tới đúng lúc làm ảnh hưởng đến hai người, ta đến xin thần y thuốc, ngay. Nhu Xuân nhờ ta đến xin thuốc của thần y, nàng đệ đệ nàng vài ngày trước bị ngã bị thương, muốn thừa dịp mấy ngày nghỉ để đưa về nhà.”

      Quỷ Kiến Ưu liếc mắt nhìn nàng đầy thâm ý. Nàng là người tốt nhất trong Niễu Bạt Lâu, mỗi người có việc đều cầu xin nàng giúp đỡ, hạ nhân dám mở miệng tìm liền tìm nàng đến, nha đầu này lại trở thành xin gì được nấy, mà lại làm nhiều đến đáng sợ.

      “Được, ngươi chờ chút.” Trong Niễu Bạt Lâu chỉ xem vài người trong mắt, nàng là trong số đó, cho nên chỉ cần nàng mở miệng, chưa từng cự tuyệt qua.

      Lấy được thuốc, Tiểu Thạch Đầu trở về Diễm Thiên Điện, giao cho Nhu Xuân.

      “Cám ơn nương.” Nàng vội vàng lời cảm tạ ngừng.

      “Đừng khách khí, ngày mai phải về, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng sao?” Tiểu Thạch Đầu quan tâm hỏi.

      “Vâng, đều chuẩn bị tốt.”

      Tiểu Thạch Đầu lấy ra mấy thỏi bạc cho nàng.

      “Cái này cho mang theo, khó có thể về nhà chuyện, mua thêm nhiều thứ tốt hơn mà ăn.” Nàng biết cái khổ của người nghèo, bởi vì nàng trải qua rất nhiều ngày thảm hại như vậy, đương nhiên càng có thể biết được nỗi chua xót trong đó.

      nương, giúp ta chiếu cố nhiều như vậy, sao ta có thể lại cầm nhiều tiền của như thế?” Nhìn bạc tay nàng là bằng mấy tháng lương bổng của mình, nàng vừa muốn lại vừa dám nhận.

      Kéo tay nàng qua, Tiểu Thạch Đầu đem bạc nhét vào tay nàng. “ cầm.”

      Nhu Xuân mới đầu biết lâu chủ hàng tháng đều cho nàng năm trăm lượng để tiêu vặt, tận đáy lòng có chút ghen tỵ, nhưng khi nàng đối xử với người khác hiền lành, bản thân cũng nhận được giúp đỡ rất nhiều lần của nàng, cho nên hề có địch ý với nàng. Người tốt luôn tận lực với người khác như nàng, chỉ sợ ai chán ghét nàng được, khó trách lâu chủ lại sủng nàng như vậy.

      “Cảm ơn. Trước lúc ta trở về đến Thiên Tương Tự thắp hương, khẩn cầu ông trời phù hộ nương bình an vô .” Nhu Xuân nhìn ngân lượng trong tay, ra lời cảm kích.

      Tiểu Thạch Đầu cười, hiền lành : “ Nơi này cũng có chuyện gì, ngày mai phải về nhà, xuống nghỉ ngơi trước .”

      Sau khi Nhu Xuân rồi, nàng ngồi ghế, thấp giọng tự hỏi.

      phải là ta cũng có thể dâng hương, cầu phúc cho Diễm chủ tử hay sao?” Nàng nặng nề liếc nhìn quyển sách bàn kia.

      Năm đầu tiên theo Cung Diễm lưu lạc khắp nơi, chỉ cần có thời gian, liền dạy nàng học chữ, mặc dù nàng ngốc, nhưng học biết chữ lại rất nhanh, những năm gần đây, nàng lại cố gắng tự mình đọc ngừng, sách xem qua cũng càng ngày càng nhiều.

      Trước đó vài ngày, vị đại nương trong lâu thắp nhang trong miếu, mang về mấy quyển sách, bởi vì nàng thích đọc sách liền cố ý đưa cho nàng xem, nhưng nàng lật xem nội dung trong sách kia, lại càng xem càng kinh hãi.

      Nhìn sắc trời, nghĩ tới Mai tỷ phụ trách giặt quần áo hôm kia ngã gãy chân, nàng đứng dậy về phía hậu viện.
      tart_trungthomap thích bài này.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 3.1

      Editor: darkAngel

      Tựa nghiêng vào giường, nam tử có bề ngoài xuất sắc, cực kỳ tuấn mỹ mang vẻ mặt chút thú vị ngáp dào, liếc ngồi nam tử tuấn trẻ tuổi ngồi bên cạnh cái, mặt tuy là mỉm cười nhưng giọng cũng mang theo vài phần cảnh cáo.

      “Ngọc Đường, ngươi để ta tới nơi này, chỉ là để nghe những báo cáo nhàm chán vừa rồi của ngươi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta rảnh rỗi đến phát khùng rồi hay sao?”

      Kỳ Ngọc Đường, tây tòa chủ trong tứ đại tòa chủ của Niễu Bạt Lâu, mặc dù nghe ra ý cảnh cáo trong lời của , lại chút sợ hãi, ngược lại nhàn nhã : “Ai nha, lâu chủ đừng nóng vội, cái hay lên sân khấu ngay lập tức.” khẽ vỗ tay, từ sau phòng ra mười nữ tử xinh đẹp, uyển chuyển, người các nàng gần như chỉ mặc lớp voan mỏng, thân thể trêu người cùng gương mặt câu hồn kia, cho dù là nữ tử thấy cũng bị lay động thần trí.

      Cung Diễm lại vẫn là bộ dáng vô tình thờ ơ, nhìn lướt qua mười hoạt sắc sinh hương trước mắt này.

      “Cứ như vậy? Ngươi cho rằng đây là chuyện rất thú vị?” Gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ tươi cười, ràng lộ ra thất vọng của .

      “Ha ha, lâu chủ, còn chưa chấm dứt, còn có phía sau.” lại vỗ tay xuống, gã nam tử mang chòm râu dê ra.

      “Trần Tài Phát, ngươi mau giới thiệu cho lâu chủ của chúng ta lai lịch của các bảo bối mang người các mỹ nữ đây .”

      Cung Diễm sớm chú ý tới trang sức trân quý mang người của mười . Nhưng đối với trân bảo này chút cũng có hưng trí, bên môi lên nụ cười khẽ, chờ xem Kỳ Ngọc Đường nghĩ ra trò hề gì.

      Dù Trần tài Phát cùng vô số quan to quý nhân qua lại, nhưng nhìn thoáng qua nam tử tuấn mỹ nằm giường, trong lòng cũng nhịn được mà thầm run lên.

      Đây là lâu chủ của Niễu Bạt Lâu khiến người trong giang hồ chỉ vừa nghe thấy run lẩy bẩy – Cung Diễm, tuổi còn trẻ vậy mà cũng quá mức tuấn mỹ, nhưng mặt lại thấp thoáng lộ ra vẻ tà lãnh khiến ông ta rùng mình cái.

      Trần Tài Phát phân phó mười mỹ nữ xếp hàng đứng trước mặt , bắt đầu giới thiệu từng chỗ giá trị của các bảo vật ông ta mang tới đây.

      “Lâu chủ, ngài xem, đầu nàng mang là san hô, là dùng hồng san hô cực phẩm lấy từ dưới đáy biển sâu ở Nam Dương mà chế thành, phía còn khảm viên hồng châu trân quý nhất, viên trân châu hiếm có này phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng tối, vô cùng xinh đẹp, giá trị liên thành.”

      Cung Diễm cúi mắt ra vẻ sắp ngủ, Trần Tài Phát lại cố gắng nhanh chóng giới thiệu món thứ hai.

      “Ở giữa kia là hoa tai hiếm có, lấy thủ pháp cực cao minh mà khảm lên thủy tinh hình thoi màu tím trong suốt, hai viên thủy tinh này mặc dù lớn, nhưng là cực phẩm trong cực phẩm, xem kỹ thuật cắt tinh vi, khiến cho thủy tinh nhìn từ góc độ nào cũng có thể lóe ra màu sắc khiến người khiếp sợ.”

      Gương mặt của người giường mang nụ cười thay đổi, khiến cho Trần Tài Phát nhịn được mà toát ra mồ hôi lạnh, bất an yên lại tiếp tục giới thiệu vài món trân bảo tiếp theo.

      Khi giới thiệu xong món thứ chín, nam tử tuấn mỹ giường kia vẫn là khẽ cúi mắt mỉm cười như trước, lại khiến cho ông ta khỏi phát lạnh.

      “Đây là món cuối cùng, tay nàng là cái vòng tay được chế từ ôn ngọc màu trắng, loại ôn ngọc này có thể là chọn trong vạn, chỉ có người hữu duyên mới có thể gặp được, người có thể chất suy yếu đeo nó vào, nghe có thể cường kiện thân thể, kéo dài tuổi thọ, nó còn có thể mang đến bình an, bảo hộ chủ nhân vô tai vô bệnh.” Xong rồi, xong rồi, Trần Tài Phát nâng tay áo lau mồ hôi lạnh giọt trán.

      “Đem chiếc vòng tay kia đến đây.” Người giường có động tĩnh, hai mắt khép hờ rốt cục cũng mở ra. nhìn chăm chú vào vòng bạch ngọc cổ tay của mỹ nữ cuối cùng.

      “Vâng, vâng, cái này đưa cho ngài.” Trần Tài Phát vội vội vàng vàng mở lấy cái khóa của vòng ngọc màu trắng tay mỹ nữ, trình lên.

      Cung Diễm nhận lấy, khẽ vỗ lên vòng ngọc, phát quả thực vô cùng ấm nhuận, cảm giác tốt. đứng lên, ý cười mở rộng bên môi, liếc mắt nhìn Kỳ Ngọc Đường cái. “Xem như là có thu hoạch, ta truy cứu chuyện ngươi để ta nhàn chán ở trong này lâu như vậy.” xong bỏ lại bọn họ ra ngoài.

      Kỳ Ngọc Đường thấy rồi, lấy lượng cực thấp mà thào tự , “Theo ngươi mười năm, còn có thể biết chuyện gì khiến ngươi cảm thấy hứng thú sao?”

      ¤¤¤¤¤¤

      “Tỷ yên tâm, Mai tỷ, Diễm chủ tử tới chỗ này, ta xem hôm nay tám phần là đến giờ Mùi(*) mới có thể trở về, khi đó quần áo này ta đều giặt xong hết, tỷ yên tâm trở về .” Quay đầu cho nàng nụ cười tươi, thúc giục nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

      (*) giờ Mùi: 13h – 15h

      Vết thương đùi quả rất đau, dưới cam đoan của Tiểu Thạch Đầu, Mai tỷ chậm rãi nhấc chân rời .

      Tiểu Thạch Đầu cố gắng chà giặt quần áo, khi giặt xong cái cuối cùng, đột nhiên liếc về bóng tối che xuống người nàng. Gì, chẳng lẽ là trời chuyển mưa rồi? Nàng ngẩng đầu, thấy được gương mặt hoa mỹ mỉm cười nhìn nàng.

      “Ngươi làm cái gì? Tiểu Thạch Đầu.” Cung Diễm treo nụ cười mặt, lộ ra vẻ nguy hiểm.

      “Diễm… Diễm chủ tử, người… Sao người hôm nay… Sao lại trở về sớm như vậy?” Lắp bắp nhìn , nàng nhìn ra là lúc này Diễm chủ tử dường như quá cao hứng.

      “Ngươi rất rảnh rỗi, cho nên mới có thể rảnh đến mức giúp người ta giặt quần áo hay sao?” Cung Diễm khoanh hai tay trước ngực, vui vẻ liếc nàng. Tiểu Thạch Đầu vội vàng giải thích, sợ mang tới phiền toái cho Mai tỷ.

      “Diễm chủ tử, phải như người nghĩ, là Mai tỷ nàng ngã gãy chân, có cách làm việc, cho nên ta mới đến giúp nàng.”

      Vươn tay nâng cằm, Cung Diễm mang vẻ mặt tỉnh ngộ vuốt cằm, “À, nhất định ta rất thiện lương.”

      Tiểu Thạch Đầu nhất thời hiểu ý những lời đầu đuôi này là gì, mặt còn rất nghiêm túc mà trả lời: “Trừ bỏ Tiểu Thạch Đầu, ta còn chưa nhìn thấy Diễm chủ tử đối xử thiện lương với ai.” Tuy rằng Diễm chủ tử là quan trọng nhất của nàng, nhưng tuyệt đối cách hai chữ thiện lương này rất xa.

      “Xem ra lương tâm của ta vẫn là bị chó tha mất, nhất định là rất tanh, ngay cả chó cũng dám cắn.” Cung Diễm cười châm biếm nhìn nàng. cây vang lên tiếng phốc rất , để ý tới tiếng động lạ kia.

      Rốt cục Tiểu Thạch Đầu hiểu được mình chọc tới . “Diễm chủ tử, ý của ta là , đối với Tiểu Thạch Đầu Diễm chủ tử chính là người tốt nhất.”

      Cung Diễm đưa tay lau nước dính mặt nàng, nâng cằm của nàng lên, khẽ mút vào đôi môi non mềm của nàng.

      “Tiểu Thạch Đầu, ngươi có phải là quá mức coi trọng chính mình hay ? Đối với ta mà , ngươi chẳng qua chỉ là hòn đá mà thôi, sao ta lại nhìn vào mắt? cho ngươi làm việc vặt vãnh này là muốn ngươi có đôi tay thô ráp, ta thích sờ bàn tay thô ráp, chẳng lẽ những năm gần đây, ngươi còn hiểu ta giữ lại ngươi bên người là vì cái gì sao?” Lời của đầy ám muội, mỉm cười .

      Gương mặt cười của Tiểu Thạch Đầu phút chốc lên hai đóa hoa đỏ bừng.
      tart_trungthomap thích bài này.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 3.2

      Editor: darkAngel
      Cung Diễm lại cúi người khẽ gắn vành tai mềm mại của nàng, tiếng trầm thấp chậm rãi rơi vào trong tai nàng. “Hàng đêm hai chúng ta đều đồng giường cộng chẩm, ngươi giá trị lợi dụng duy nhất của ngươi với ta là gì sao? Ngươi lại ngu xuẩn nữa rồi, sau khi ta muốn ngươi từ bốn năm trước, ngươi hẳn là nên biết ?”

      “Diễm chủ tử!” Vành tai của nàng bị cắn rồi lại gặm, khiến cho thân mình khẽ run run.

      Môi Cung Diễm chuyển sang đôi môi đỏ hé mở của nàng, đưa lưỡi ra viền quanh môi nàng, lại hôn chặt lấy cái lưỡi e lệ của nàng, dùng sức cắn lùi lại. Tiểu Thạch Đầu bị đau hô ra tiếng, mày liễu nhíu chặt lại.

      “Người khác nghe lời thôi, ngay cả hòn đá như ngươi cũng dám kháng cự lời của ta, ngươi ta nên xử phạt ngươi như thế nào?” Cung Diễm đứng thẳng người, cười nhìn nàng.

      Bất chấp lưỡi bị cắn đau, nàng sốt ruột : “Diễm chủ tử, đừng nóng giận, ta phải muốn vi phạm lời của người, chỉ là ta vừa tiện lúc lại vừa rảnh rỗi, cho nên mới tới chỗ này.”

      “Nếu trong lâu sử dụng nô tài, cũng cần thiết phải giữ lại, ngươi có đúng ? Tiểu Thạch Đầu.” vẫn cười hiền lành.

      Nàng vội la lên: “Đừng, Diễm chủ tử, người đừng đuổi Mai tỷ, nàng là vì hôm kia cẩn thận mà ngã gãy chân, ta thấy nàng có cách làm việc mới đến giúp nàng, phải nàng muốn nhàn hạ.”

      “Ngươi theo ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn biết ta ghét nhất là phế vật vô dụng?” Cung Diễm ngạc nhiên hỏi.

      “Ta biết, nhưng là…”

      Nàng còn muốn gì nữa, Cung Diễm lên vẻ kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời nàng. “Rửa tay rồi theo ta trở về, xem ta sửa trị hòn đá ngoan là ngươi này thế nào.” xong xoay người rời khỏi, Tiểu Thạch Đầu bỗng dưng ôm từ phía sau.

      Nàng năn nỉ : “Diễm chủ tử, cầu xin người đừng đuổi Mai tỷ, ta nếm qua cảm giác bị gãy chân, năm đó khi ta ở núi Đoạn Hồn chữa cái chân tàn tật, trước hết phải đem chân bẻ gãy lần nữa, ta hiểu được đau đớn kia, hơn nữa là ta cố chấp tới giúp nàng, đuổi nàng trở về nghỉ ngơi, nếu là vì vậy mà đuổi nàng , nàng oán ta cả đời.”

      biết bắt đầu từ lúc nào, nàng phát mỗi khi nàng ôm lấy Diễm chủ tử mà cầu xin như vậy, giống như là rất nhiều chuyện đều có cơ hội xoay đầu lại.

      Cung Diễm dừng chân lại, lát mới mở miệng, “Được rồi, dù sao người ăn ngồi rồi trong lâu chúng ta có rất nhiều.”

      nhìn cây bên cạnh, “Bạch Tiêu Diêu, nếu ngươi rảnh đến phát khùng rồi, trong thời gian Mai tỷ nghỉ ngơi này, quần áo này liền giao cho ngươi, giặt xong đừng quên hong khô đấy.”

      nam tử trẻ tuổi mang gương mặt ngọc diện thư sinh ngã xuống từ cây, chỉ là ngã nằm đất, mà là khoa trương nghiêng người qua, bộ dáng kinh hách đứng thẳng.

      “Cái gì?! Lâu chủ, ta là người ăn ngồi rồi hay sao? Nếu ta là người có số khổ, bận rộn nhất Niễu Bạt Lâu tuyệt đối là quá, lâu chủ sao có thể nhẫn tâm phủ quyết công lao đổ máu bán mạng vì Niễu Bạt Lâu của ta?!” Gương mặt nhã nhặn của nhăn lại, ai oán nhìn Cung Diễm.

      Cung Diễm cũng hết sức gật đầu hiểu . “Này đúng là vậy, là ta hiểu lầm ngươi, Bạch Tiêu Diêu, ngươi luôn luôn bề bộn nhiều việc, vội vàng chơi đùa nữ nhân, hẳn là rảnh trở về lâu ngồi nhàn hạ cây, thế nào? Hay là mười hai danh lâu kỹ viện nổi tiếng Giang Nam của chúng ta, tất cả đều đóng cửa buổi chiều?”

      Vừa nghe được lời , Bạch Tiêu Diêu coi như vừa lòng cười, nhưng càng nghe được về sau, nụ cười của càng cương cứng.

      “Lâu chủ à, ngươi cho là Bạch Tiêu Diêu ta là dạng người gì, mười hai thanh lâu ta tiếp nhận sao lại đóng cửa? Nhớ năm đó ta chỉ dùng mười hai lượng mua được mười hai kỹ viện người hỏi thăm này, trong ba tháng khiến nó trở thành nơi nổi danh nhất toàn thành Giang Nam, trở thành nơi lưu luyến bụi hoa nhất trong lòng các nam nhân.” Phàm là nữ nhân qua dạy dỗ, cho dù tư sắc bình thường, cũng có thể quay đầu lại cười mê người, khiến cho nam nhân thần hồn điên đảo, quên mất họ của mình là gì.

      lại nháy mắt ra hiệu nhìn Cung Diễm, “Thế nào, lâu chủ, muốn đem Cung giao cho ta hay ? Ta cam đoan tới mười ngày, nàng nhất định thay da đổi thịt, tuyệt đối khiến ngươi vừa lòng.”

      Cung Diễm tặng cho gương mặt tươi cười to. “Bạch Tiêu Diêu, ngươi phải là ngươi bắt đầu cảm thấy cuộc sống còn thú vị nữa chứ?”

      Hiểu được mình lời nên , Bạch Tiêu Diêu vội vàng đưa ra gương mặt tươi cười lấy lòng, cười ha ha. “Ha ha, lâu chủ người tưởng sao, ta chỉ là đùa thôi, nữ nhân của ngươi chính ngươi tự dạy dỗ, cần người khác hỗ trợ. Đúng rồi, ta có việc trở về tìm Kỳ Ngọc Đường, lâu chủ có nhìn thấy ?” nhanh chóng sang chuyện khác, miễn cho bởi vì ‘lòng tốt’ dư thừa của mình mà chết oan chết uổng.

      ở Hưng đổ phường.” Cung Diễm miễn cưỡng liếc cái, dẫn Tiểu Thạch Đầu . Trước khi rời , tốt bụng dặn dò, “Đừng quên đem đống đồ mặt đất xử lý trước .”

      Bạch Tiêu Diêu đảo cặp mắt trắng dã, muốn bảo đường đường là đông tòa chủ Niêm Hoa Hồ Điệp của Niễu Bạt Lâu giặt quần áo, hừ hừ, đợi thêm vạn năm nữa , nhưng biết ít nhất phải tìm được người giải quyết xong đống quần áo này mới có thể .

      Trở lại Diễm Thiên Điện, Cung Diễm trực tiếp mang Tiểu Thạch Đầu vào phòng trong, ném lên giường.

      “Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu hiểu được muốn cái gì, mặt cười đỏ bừng trong nháy mắt.

      Cung Diễm ngồi ở bên giường, ràng mang vẻ mặt dịu dàng, nhưng giọng trầm thấp trong cổ họng lại phun ra lời ác độc nhất, “Còn ngây ngốc cái gì, hay là muốn ta quăng ngươi vào kỹ viện, ngươi mới có thể học được cách hầu hạ nam nhân như thế nào?”

      “Đừng!” Nàng hô tiếng, vội vàng tiến lên đưa tay cởi áo ngoài, giày cho .

      Cung Diễm kéo nàng vào trong lòng, bàn tay dò vào trong vạt áo nàng, vỗ về chơi đùa cách tùy tiện, làm nổi lên dục vọng mãnh liệt của nàng.

      “Diễm chủ tử!” Bộ ngực non mềm của nàng dưới xoa bóp của mà trở nên to cứng.

      “Nếu ta là chủ tử của ngươi, kia tỏ vẻ là ta muốn đùa ngươi thế nào, đều có thể phải ?” ra lời trầm mị bên tai nàng.

      Nàng đỏ mặt, thân hình bắt đầu nóng lên.

      “Trả lời ? Câm sao?” bức nàng lên tiếng đáp lại.

      “Diễm chủ tử, tất cả mọi thứ của Tiểu Thạch Đầu đều là Diễm chủ tử cho, người muốn như thế nào, Tiểu Thạch Đầu tự nhiên…” Nàng dừng lại chút, : “Hết thảy đều nghe lời người.”

      Cung Diễm hài lòng cười bên tai nàng.

      “Tiểu Thạch Đầu của ta tuy rằng rất ngốc, nhưng lúc ra lời, cũng có thể khiến người ta cao hứng.” lấy ra chiếc vòng bạch ngọc đeo vào cổ tay nàng. “Ừ, đây là phần thưởng cho ngươi.”

      “Cám ơn Diễm chủ tử.” Tiểu Thạch Đầu xoa tay lên chiếc vòng bạch ngọc ôn nhuận cổ tay.

      Nàng ở Niễu Bạt Lâu lâu như vậy, cũng nhìn thấy ít trân bảo hiếm thấy, liếc mắt cái liền hiểu được giá trị xa xỉ của nó.

      “Kỳ , Diễm chủ tử cần phải tiêu phí món tiền khổng lồ để mua chiếc vòng này cho ta, chỉ cần người phân phó, mặc kệ là muốn làm cái gì, Tiểu Thạch Đầu đều cũng theo người.”

      Cung Diễm hừ lạnh tiếng, lưu tình : “Món tiền khổng lồ? Ngươi lại ảo tưởng xem chính mình quá quan trọng, chiếc vòng tay này là ta nhặt được đường, hơn nữa nó còn rớt đống phân đấy, ta cảm thấy nó chính là tuyệt phối với hòn đá như ngươi, cho nên mới mang về cho ngươi.”

      Tiểu Thạch Đầu cúi đầu xuống, buồn bã . ràng là phải như vậy, nhưng lại thích những lời ác ý trái với tâm ý mình với nàng.

      thô lỗ nâng mặt nàng lên. “Ngươi đây là mang biểu tình gì? Ngươi cảm thấy chiếc vòng tay dơ bẩn như vậy xứng với ngươi, hay là ngươi xứng với chiếc vòng tay này?”

      “Là ta xứng với chiếc vòng tay này, ta biết chiếc vòng tay này có vạn lượng, tuyệt đối thể mua được.” Nàng thấp giọng đáp lại.

      Cung Diễm lạnh lùng chế giễu : “Vạn lượng? Ngươi ngay cả hai lượng cũng xứng để ta xài, ngươi cũng khỏi quá nâng cao giá trị của mình. Giá lần đầu tiên của hoa khôi bất quá cũng chỉ là mấy ngàn lượng, ngươi tự nhìn gương mặt kia của mình, đáng giá nhiều ngân lượng như vậy sao?”

      Tiểu Thạch Đầu nhìn thẳng gương mặt tuấn của .

      “Ở trong mắt người khác, có lẽ Tiểu Thạch Đầu đáng giá, nhưng biết trong mắt Diễm chủ tử, người nào có thể so được với Tiểu Thạch Đầu, bởi vì…” Nàng hết sức hiểu lấy chính mình, “Tiểu Thạch Đầu là người duy nhất làm bạn với Diễm chủ tử suốt mười ba năm.”

      Cung Diễm cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo hai má phấn của nàng, hoài nghi hỏi nàng, “Ngươi có phải lén luyện loại võ công nào ?”

      có đâu.” Vẻ mặt nàng đầy khó hiểu.

      “Vậy làm sao da mặt lại càng lúc càng dày? Sợ là ngay cả đao kiếm đâm cũng thủng.”

      ra là giễu cợt nàng, nàng biết luận tài ăn , luận phản ứng, luận khả năng, tất cả mọi thứ, nàng đều cách xa theo kịp Diễm chủ tử, cũng lại , thể làm gì khác hơn là im lặng mở miệng nữa, miễn cho càng đùa cợt hơn nữa.

      Cung Diễm mút lấy cánh môi của nàng, dịu dàng, cẩn thận nhấm nháp lấy ngọt ngào của nàng.

      “Tiểu Thạch Đầu.” khẽ gọi. “Này.”

      “Ta muốn,” cười tiếng giả tạo, “ vào.”

      “A…” Nàng phòng bị phát ra tiếng kêu kiều. Khi nào áo của nàng toàn bộ đều bị cởi ra? Hơn nữa lúc nào muốn… Chủ tử ta ác này làm việc khiến người ta hiểu , ngay cả hai người ngồi cũng có thể… A a.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :