1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỦNG THIẾP DƯỠNG THÀNH KÝ [EDIT] - MẠT TRÀ KHÚC KỲ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này như thế nào?

    1. Hay quá, viết tiếp đi bạn.

      99.3%
    2. Cũng tạm được.

      0.7%
    3. Không hay, đừng viết nữa

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 5: Sợ tối



      Edit: Nho Xinh


      Beta: Táo Đỏ



      Dùng năm cung tì để đổi, đủ thành ý.



      Tuy Phó Diệp chỉ là tiểu nam hài sáu tuổi, nhưng trời sinh thông tuệ hơn người. Vì thế cho nên muốn lừa gạt cậu giống như những hài tử bình thường, là chuyện cực kỳ khó khăn. Đôi mắt phượng đen nhánh của tiểu gia hỏa giống như nho đen, cực kỳ giống vị phụ thân cửu ngũ chí tôn của cậu. Nếu phải bởi còn quá , hai má mềm mềm, toàn thân tràn ngập hơi thở trẻ con, ở cậu còn có vài phần uy nghiêm thua gì phụ thân.



      Tiêu Hành liếc mắt nhìn A Hạo, ánh mắt nhàn nhạt.



      A Hạo có chút chột dạ, dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hành.



      Tuy mới gặp, nhưng nàng nhìn Thái Tử điện hạ liền nghĩ tới đệ đệ của mình. Tuy rằng tiểu gia hỏa này trầm mặc ít lời, lại thân tỏ ra lão luyện, nhưng A Hảo vẫn có cảm giác muốn thân thiết. Thái Tử điện hạ là do Thẩm Hoàng Hậu sinh ra, việc hôn nhân của Thẩm Hoàng Hậu cùng Cảnh Cùng đế cũng coi như đoạn giai thoại Yến Thành. Phế truất hậu cung, độc sủng người, đủ thấy sủng ái của Cảnh Cùng đế đối với vị Thẩm Hoàng Hậu này.



      Chỉ là —— nếu muốn nàng tiến cung làm cung tì của Thái Tử điện hạ, lòng nàng đúng là muốn. Trước mắt Thái Tử điện hạ mở miệng, nàng lo lắng thế tử thuận nước đẩy thuyền đem nàng đưa cho Thái Tử điện hạ.



      Rốt cuộc, nàng cũng chỉ là tiểu nha hoàn.



      Phó Diệp nhìn Tiêu Hành lời nào, lúc này mới :


      "Chẳng qua chỉ là tiểu nha hoàn, biểu thúc chẳng lẽ chịu sao?" Ở trong mắt Phó Diệp, nha hoàn chỉ giống như đồ vật trang trí, chẳng qua là đồ vật cực kỳ tầm thường. thấy thích, cũng ỷ vào thân phận tự tiện lấy , mà là qua đồng ý của chủ nhân. Đạo lý đều là nương dạy , luôn luôn ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối được ỷ thế hiếp người.



      Hơn nữa, khó mà thấy nha hoàn nào thuận mắt vậy. Phó Diệp nhìn về phía A Hạo đứng ở bên cạnh, thanh non nớt hỏi:


      "Ngươi nguyện ý tiến cung sao?" Nếu như là nha hoàn này nguyện ý, biểu thúc hẳn cũng thể gì hơn.



      Chỉ tưởng rằng cậu là tiểu công tử nhà giàu, nghĩ tới lại là đương kim Thái tử. Tuy rằng tuổi còn , nhưng thân phận kia, cũng đắc tội được. A Hạo nghe vậy lại liếc mắt nhìn Tiêu Hành cái. Nàng thấy thế tử sắc mặt nhàn nhạt, bộ dạng để cho nàng làm chủ.Tất nhiên A Hạo hiểu , giờ phút này nếu nàng trả lời nguyện ý, thế tử nhất định cũng ngăn trở, rốt cuộc cũng thể vì nha hoàn nho mà đắc tội với Thái Tử điện hạ. Chỉ là —— A Hạo nghiêm túc nghĩ, nhàng :


      "Đa tạ Thái Tử điện hạ nâng đỡ, chẳng qua nô tỳ vẫn muốn hầu hạ bên cạnh thế tử, muốn rời Quốc công phủ." Lời xem như cực kỳ trực tiếp.



      Phó Diệp nghe xong, đôi mày nho khẽ nhíu, có chút vui vẻ.



      liếc mắt xem xét A Hạo, cảm thấy nha hoàn này có nhãn lực, lúc sau lại nhìn mặt Tiêu Hành. Tiểu gia hoả tâm tư mẫn cảm đột nhiên phát ánh mắt của biểu thúc khi nhìn nha hoàn này có chút kỳ quái. Tiểu nam hài sáu tuổi đối với việc tình tất nhiên là hiểu, nhưng hàng ngày nhìn phụ mẫu nhà mình ân ái, khó tránh khỏi mưa dầm thấm đất chút. cũng thường xuyên nghe mẫu thân nhà mình nhắc mãi, vị biểu thúc này của vẫn chậm chạp chưa thành thân, sau lại dứt khoát theo nhị cữu công hành tẩu.



      giờ ánh mắt này......Lại có chút giống như phụ thân khi nhìn mẫu thân.



      Phó Diệp nghĩ nghĩ, :


      "Được. Chỉ là, nếu về sau ngươi thay đổi chủ ý, có thể lại đến tìm ta." Đối với những thứ chính mình nhìn thuận mắt, tính tình Thái Tử điện hạ cũng tốt chút, cho nên giờ phút này biểu cũng tương đối khoan dung.



      A Hạo cong môi, trong lòng cũng thở phào nhõm hơi.



      Cơm trưa dùng ở Minh Viễn Sơn Trang.



      Sau khi Tiêu Hành theo Hàn tiên sinh học vẽ, còn A Hạo lại tiếp tục bồi Phó Diệp đường ở bên hồ thả câu. buổi trưa, có thể coi như thu hoạch phong phú. Tới lúc chạng vạng, A Hạo mới theo Tiêu Hành rời khỏi thôn trang.



      Thái Tử điện hạ còn hào phóng thưởng hai con cá chép béo mập.



      A Hạo cười tiếp nhận, khéo léo :


      "Phiền công công với Thái tử, nô tỳ đa tạ Thái Tử điện hạ ban thưởng." A Hạo cúi đầu nhìn hai con cá chép màu đỏ trong thùng gỗ, con cá phe phẩy cái đuôi chơi đến cực kỳ vui sướng. A Hạo ngẩng đầu, thấy thế tử nhìn chính mình. Trải qua ngày này, A Hạo ra bớt chút câu nệ, đánh bạo giọng đề nghị:


      "Thế tử, ngày mai có thể nếm thử món cá chép chua ngọt mà nô tỳ làm được ?"



      Thấy nàng đối chính mình bớt vài phần sợ hãi, Tiêu Hành hơi gật đầu, :


      "Có thể."


      Từ điểm tâm sáng hôm nay, nàng nhìn ra khẩu vị của thế tử thiên ngọt, chắc cũng thích ăn cá chua ngọt. Nàng tự cảm thấy trù nghệ cũng tệ lắm, sở trường giỏi nhất cũng chính là cá chua ngọt. Nàng vừa mới tới Ký Đường Hiên hầu hạ, đây là thời điểm cần phải có chỗ đứng vững chắc. Hôm nay nàng chút do dự cự tuyệt đề nghị của Thái Tử điện hạ, tuy rằng là bởi vì chính nàng muốn , nhưng cũng khiến thế tử thấy được trung tâm của nàng. Mặc kệ thế nào, tóm lại là chuyện tốt.


      A Hạo xách theo thùng gỗ lên xe ngựa. Hai người cùng nhau trở về Tĩnh Quốc công phủ.



      Trở lại Tĩnh Quốc công phủ, sắc trời có chút tối. A Hạo đem cá tới phòng bếp của Ký Đường Hiên, lại nhìn thấy Như Ý vội vã chạy đến thư phòng của thế tử.


      A Hạo tò mò, vội tiến lên hỏi:


      "Như Ý , phát sinh chuyện gì vậy?"



      Sắc mặt Như Ý cũng dễ nhìn, gương mặt tròn tròn gắt gao cau lại, thấp giọng với A Hạo:


      "Lục di nương cẩn thận sinh non."



      Lục di nương? Mắt A Hạo nheo lại , có chút giật mình. Nàng cũng hiểu được, Lục di nương là bảo bối đầu quả tim của quốc công gia. Nghe Lục di nương cùng quốc công gia từng là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, nếu phải sau này tiên đế tứ hôn, Quốc công gia cũng cưới Quốc công phu nhân, mà ủy khuất Lục di nương làm thiếp thất. Tuy nàng ở trong phủ mới có ba năm, nhưng vẫn biết được sủng ái của Quốc công gia với Lục di nương. Lục di nương thích ăn quả vải, mỗi năm vào mùa vải chín, bao giờ cũng đưa tới phòng Lục di nương nhiều nhất.



      Chỉ là ——



      Lục di nương khi nào có thai? Trong phủ chút động tĩnh đều có.


      Như Ý :


      "Lục di nương có thai chưa được ba tháng, vốn tính toán chờ thai ổn định mới . Nhưng hôm nay lục nương và ngũ nương xảy ra tranh chấp ở trong sân, Lục di nương tiến lên khuyên, cẩn thận bị lục nương đẩy ngã mặt đất, sau đó liền thấy máu...... Đứa này liền còn"



      Như Ý lộ vẻ vội vã, :


      "Thôi, với ngươi. Ta phải cho thế tử......" rồi lại than tiếng, "Cũng hiểu được lục nương tạo nên tội nghiệt gì......"



      Con nối dõi chính là chuyện quan trọng hàng đầu, lại Lục di nương ở trong lòng quốc công gia rất có phân lượng. Lục nương tuy là đích nữ, nhưng Quốc công gia đối với nữ nhi này chút nào để bụng, trong lòng A Hạo liền có chút lo lắng. Nàng thấy thế tử từ thư phòng ra, phía sau còn mang theo Như Ý .



      A Hạo nghĩ chút, rồi cũng theo sau.



      Lúc này lão phu nhân, quốc công gia cùng quốc công phu nhân đều ở Đinh Lan Cư của Lục di nương.



      Vừa bước vào, liền nhìn thấy Quốc công gia mặc thân áo cổ tròn màu xám, ngồi bên cạnh lão phu nhân mặt đầy lo lắng. Còn có lục nương Tiêu Ngọc Đề khuôn mặt nhắn tái nhợt đứng bên người Quốc công phu nhân Lan thị, hai mắt hồng hồng, có lẽ là vừa mới khóc xong.



      Lục nương Tiêu Ngọc Đề sinh ra xinh đẹp hoạt bát, còn ngũ nương đứng ở bên người Quốc công gia Tiêu Ngọc Tiêm lại mảnh mai dịu dàng, bộ dáng lớn lên cực giống Lục di nương, cho nên Quốc công gia đối với thứ nữ này cũng cưng chiều. Theo lý thuyết thế này nên, nhưng ai bảo Lục di nương đem đến niềm vui cho Quốc công gia. Lại tiếp lục nương cũng là người đáng thương, nếu phải hậu phương của Quốc công phu nhân cường đại, cuộc sống chắc cũng được thoải mái như vậy.



      Tiêu Ngọc Đề đỏ hoe mắt, nhìn Tiêu Hành tiến vào, ủy khuất gọi tiếng:


      "Ca ca."



      Tiêu Ngọc Tú xuất giá nhiều năm, giờ bên cạnh Tiêu Hành cũng chỉ có muội muội ruột thịt, tuy tính tình nhạt nhẽo, nhưng cũng là vô cùng thương. cúi đầu nhìn Tiêu Ngọc Đề, mở miệng hỏi:


      "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" biết tính tình muội muội có chút kiêu ngạo, nhưng cũng đối xử vô lý với Lục di nương như vậy.



      Tiêu Ngọc Đề thành giải thích:


      "Mới vừa rồi ta ở trong sân đụng phải ngũ tỷ tỷ, nhìn thấy nàng nuôi con mèo , cảm thấy thú vị liền muốn ôm chút, nghĩ tới kia con mèo kia tính tình kiêu ngạo, hung hăng cào ta cái......" tới đây, Tiêu Ngọc Đề liền đem bàn tay đưa ra. Có lẽ còn chưa kịp xử lý, mu bàn tay trắng nõn, vết cào máu chảy đầm đìa nhìn mà ghê người. Nàng tiếp tục , "Cho nên...... Cho nên ta liền cùng ngũ tỷ tỷ xảy ra tranh chấp, Lục di nương mới vừa lại đây, liền cẩn thận bị ta......" Thanh yếu bớt, phía sau rất ràng.



      Tĩnh Quốc công sắc mặt xanh mét :


      " ràng chính mình làm sai chuyện, vậy mà còn có mặt mũi cùng Tiêm nhi cãi nhau."



      Quốc công phu nhân còn đứng ở đây, Quốc công gia lại cho mặt mũi như vậy, đủ thấy Quốc công gia thiên vị Lục di nương cùng ngũ nương. Vừa xong, ngũ nương Tiêu Ngọc Tiêm liền mở miệng, ôn nhu :


      "Là con đúng, nên cùng lục muội muội so đo."


      Tĩnh Quốc công vốn bảo vệ ngũ nương, nghe ngũ nương đem sai lầm ôm về mình, liền che chở :


      " gì vậy? Con có sai. Hôm nay Đề nhi làm hại Lục di nương đẻ non, thể phạt, người đâu —— lấy gia pháp."



      Gia pháp.



      Nghe thấy lời này, khuôn mặt của Tiêu Ngọc Đề thoáng chốc trắng bệch, vội nhìn về phía mẫu thân Lan thị.



      Lan thị sắc mặt bình đạm, nghe thấy lời Quốc công gia, đứng dậy đem nữ nhi kéo đến bên cạnh, :


      "Có ta ở đây, ai dám đụng đến nữ nhi của ta." Lan thị xuất thân hiển quý, khí chất người làm người ta khiếp sợ. Lời nhàng rơi xuống, cũng làm Tĩnh Quốc công nháy mắt thay đổi sắc mặt. nhìn Lan thị, :


      "Tính tình Đề nhi chính là bị ngươi chiều hư, hôm nay ta phải dạy dỗ nó.."



      Lan thị khẽ nâng khóe môi, cảm thấy có chút buồn cười:


      "Quốc công gia chưa bao giờ quan tâm nữ nhi,vậy mà hôm nay lại muốn dạy dỗ, vừa quan tâm dùng roi"



      "Ngươi ——" Tĩnh Quốc công nhất thời khó thở, cầm lấy chiếc roi bên người hạ nhân, , "Đây là mạng người. Nếu ngươi cứ che chở nó, về sau biết còn xảy ra chuyện gì."



      Tuy Tiêu Ngọc Đề sợ đau, nhưng càng muốn nhìn thấy cha mẹ nàng phát sinh tranh chấp. Nàng biết tình cảm cha mẹ tốt, nếu lại bởi vì chuyện của nàng mà nháo lên, về sau chỉ sợ càng thêm bằng mặt bằng lòng. Tiêu Ngọc Đề nghĩ chút, "Phịch" tiếng quỳ xuống, với Lan thị:


      "Việc hôm nay quả là nữ nhi đúng, mẫu thân người cần che chở nữ nhi." Cuối cùng lại giương mắt nhìn Tĩnh Quốc công, , "Nữ nhi bằng lòng nhận phạt......"



      Tĩnh Quốc công đối với nữ nhi này vốn có nhiều cảm tình, giờ lại nổi nóng, nghe xong lời này đột nhiên giương roi lên hung hăng đánh xuống.



      Lục nương là nương thế gia mềm yếu, làm sao chịu được roi của người tập võ như Quốc công gia? Nếu roi này đánh xuống, còn phải da tróc thịt bong .


      A Hạo đứng ở bên, dám nhìn tiếp. Đột nhiên lúc này, Thế tử đứng ở bên cạnh nàng động tác cực nhanh kéo lục nương quỳ mặt đất lên. Roi của Quốc công gia đánh xuống, "Bụp" tiếng đánh vào lưng thế tử.



      A Hạo sợ tới mức che miệng lại.



      Tiêu Hành mặt đổi sắc đem muội muội kéo lên, với Tĩnh Quốc:


      "Hôm nay việc muội muội làm mặc dù có sai, nhưng nàng vẫn còn , hơn nữa cũng biết sai rồi. roi này xem như người làm huynh như ta thay nàng chịu, hy vọng phụ thân cũng nguôi giận, cần tiếp tục so đo." dừng chút, lại , "Cuối cùng —— bảo vệ con nối dòng tốt, Lục di nương cũng có phần trách nhiệm.”



      Tuy lão phu nhân thích Lan thị cùng lục nương, nhưng vẫn đau lòng đối với vị đích trưởng tôn này. roi này đánh xuống, lập tức tâm can đều run rẩy, vội đứng dậy :


      "Chuyện này liền như vậy . A Dung cũng thiện tâm,tuổi Đề nhi cũng còn , hơn nữa...... đến cùng hài tử kia cũng có duyên phận." A Dung là khuê danh của Lục di nương. Lão phu nhân lại nhìn tôn tử của mình, vô cùng đau lòng, vội với A Hạo vẫn còn ngơ ngác, "Còn thất thần làm cái gì, nhanh đưa thế tử trở về bôi thuốc."



      A Hạo nghe lão phu nhân , chạy nhanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Hành.



      Lão phu nhân lại với Lan thị :


      "Được,chuyện này hôm nay kết thúc ở đây, ngươi cũng mang theo Đề nhi trở về . A Dung vừa mới sinh non, bây giờ tĩnh dưỡng, ồn ào nhốn nháo như vậy ra thể thống gì."



      Như vậy, Lan thị cũng có gì để , liền trầm mặt dẫn theo nữ nhi ra khỏi Đinh Lan Cư.



      A Hạo theo sau Tiêu Hành, đường ra ngoài.



      là buổi tối, Tĩnh Quốc công phủ treo đèn. Muốn về Ký Đường Hiên còn phải qua khu rừng trúc. Buổi tối gió lớn, xung quanh rừng trúc rào rạt rung động. A Hạo cầm đèn ở đằng trước, giúp thế tử phía sau chiếu sáng, lại bị đông lạnh đến run bần bật, thân mình liền run lên. Nhớ lại vừa rồi thế tử che chở lục nương như vậy, A Hạo có chút hâm mộ. Nếu như nàng cũng có ca ca như vậy, có lẽ lúc trước cũng bị bán vào Quốc công phủ làm nha hoàn.



      Gió quá lớn, lập tức thổi tắt đèn trong tay nàng, xung quanh tức mảnh đen nhánh.


      "Thế tử ?" A Hạo xuất thần, vừa thấy đèn tắt, liền dừng bước chân.



      Tiêu Hành biết nàng sợ tối, lại :


      " cần đốt đèn, thôi."



      như vậy, A Hạo cũng còn lời gì để . Rốt cuộc hôm nay bởi vì việc của lục nương, tâm tình thế tử cũng được tốt, hơn nữa vừa nãy mới chịu roi của Quốc công gia, chắc trong lòng cũng thoải mái. Công tử nhà giàu, tính tình đều tốt, chỉ tốt chút đem cơn tức xả lên đầu hạ nhân bọn họ. Lúc này, nàng tự nhiên ngây ngốc chọc .



      Chỉ là ——



      Đen như mực thế này, nàng nhìn đường thế nào a?



      A Hạo mới vừa vài bước, dưới chân cũng biết dẫm phải cái gì, thân mình liền lảo đảo trượt cái. chuẩn bị té ngã, phía sau lại có đôi tay vững vàng tiếp được nàng.


      Ban đêm quá tối, A Hạo từng ngụm từng ngụm thở gấp.



      Lưng nàng dán vào ngực thế tử, đôi tay kia vòng qua nách nàng, gắt gao ôm lấy eo nàng để ngừa nàng té ngã. Hai cơ thể thân cận, nàng cơ hồ có thể ngửi được mùi trúc xanh nhàn nhạt người thế tử. A Hạo có chút kinh hoảng thất thố, vừa hoàn hồn liền dùng hết sức muốn đứng lên, vừa vặn thế tử lại có nửa phần muốn buông tay, chỉ đầu đuôi hỏi câu:


      "Hôm nay những lời ngươi với Thái tử, chính là xuất phát từ trong lòng?"
      Last edited: 8/8/18

    2. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 6: Có lộc ăn


      Edit: Nho Xinh

      Beta: Táo Đỏ​


      Đột nhiên bị hỏi câu như vậy, A Hạo giống như lọt vào trong sương mù.


      Nghĩ kĩ lại, mới hiểu được lời của thế tử là có ý gì. Chỉ là —— A Hạo chỉ là tiểu nương chưa cập kê, giờ thân mình lại cùng nam tử dựa gần như vậy, khó tránh khỏi có chút quen. Tuy mới ở chung hai ngày, nhưng ở trong mắt A Hạo, thế tử là nam tử ngọc thụ lâm phong, cho nên nàng cũng hề lo lắng ước nguyện ban đầu của Quốc công phu nhân.


      Chỉ là trước mắt, A Hạo hiểu được, thế tử cho dù là quân tử ôn nhuận, rốt cuộc cũng là nam nhân.


      hơi cúi đầu, hơi thở ấm nóng chậm rãi phả vào gương mặt, vành tai của nàng. Lỗ tai nàng sợ nhất là ngứa, nhưng điều này chỉ có những người thân cận nhất bên cạnh nàng mới biết, ở Quốc công phủ, cũng chỉ có Hạnh Dao mới biết được bí mật . A Hạo dám động, mở miệng :

      "Nô tỳ đối Quốc công phủ trung thành và tận tâm, tự nhiên mong muốn hầu hạ thế tử, đây là việc trong bổn phận của nô tỳ."


      Tuy rằng nỗ lực làm bộ trấn định, nhưng rốt cuộc tuổi còn , sắc khẽ run, như thỏ con bị kinh hách.


      Tiêu Hành buông lỏng tay, :

      "Như thế tốt." Ngữ khí của bình đạm, giống như đem chuyện thân cận vừa rồi để trong lòng. Dường như nghĩ tới cái gì, lại , "Thái Tử điện hạ tuổi thiện tâm, hôm nay xem như ngươi vận khí tốt. có lần sau."


      có lần sau?


      A Hạo có chút . Hoảng hốt lúc mới nghĩ đến, chẳng lẽ là thế tử cho rằng nàng cố ý trêu chọc Thái Tử điện hạ? Trong lòng A Hạo có chút thoải mái, nàng chưa bao giờ từng nghĩ làm thấy người sang bắt quàng làm họ, những ngày ở Quốc công phủ nơm nớp lo sợ, càng miễn bàn ở bên trong thâm cung. Chỉ là nghĩ đến vị tiểu Thái tử đáng tính trẻ con kia, trong lòng A Hạo vẫn có chút vui mừng.


      A Hạo nhìn thế tử tiếp tục phía trước, liền nhấc làn váy theo.


      Nàng có thắp đèn, lại sợ chính mình hấp tấp bộp chộp rồi té ngã, cho nên liền an tĩnh theo sau thế tử. cũng kỳ quái, ràng là tối như vậy, thế tử đường chút cũng có trở ngại. Có dẫn đường, A Hạo đường cũng thuận lợi hơn.


      Trở về Ký Đường Hiên, liền hầu hạ thế tử rửa mặt chải đầu ngủ. Tịnh thất sớm chuẩn bị nước ấm, A Hạo nghe thế tử phân phó, tới lấy quần áo ngủ từ trong tủ để chủ tử thay sau khi tắm xong. Thân là nha hoàn, nàng cần tự mình hầu hạ chủ tử tắm gội, chỉ cần ở bên ngoài chờ, cũng xem như công việc tương đối nhàng.


      Nàng biết thế tử có bắt nàng gác đêm . Nhưng nàng biết, nếu bản thân đứng hầu quá lâu, chỉ sợ trong lòng Cẩm Sắt, Uyển Thước các nàng khó chịu. Nghĩ đến Cẩm Sắt cùng Uyển Thước, trong lòng A Hạo liền có chút lo lắng. Có thế tử ở đây, nàng có khả năng cùng hai người các nàng biến chiến tranh thành tơ lụa, cho dù ở chung thân thiện, cũng chỉ là mặt thôi. Nàng tứ cố vô thân, chỉ có hầu hạ tốt thế tử, khiến trở thành chỗ dựa của nàng.


      Chẳng qua ——


      Nghĩ đến khuôn mặt chút biểu tình của thế tử mặt, A Hạo liền cảm thấy chuyện này khó khăn.

      Lúc Tiêu Hành tắm gội xong, nhìn thấy A Hạo trải giường chiếu, dáng người nàng lả lướt, xinh. ngơ ngác đứng ở nơi đó, có chút dám lên trước. Tiểu nương động tác nhanh nhẹn lại cẩn thận, người có ngạo khí của thế gia nương, tuổi tác tuy còn , lại cực kỳ hiểu chuyện, cũng cực kỳ biết chiếu cố người khác.


      Trải xong giường, A Hạo xoay người, duỗi tay giơ lên bình sứ trong tay, với Tiêu Hành:

      "Mới vừa rồi Lâm ma ma bên người lão phu nhân đưa thuốc mỡ tới, lão phu nhân phân phó, bảo nô tỳ giúp thế tử bôi thuốc."


      Tiêu Hành "Ừ" tiếng, ngồi xuống mép giường, sau đó hai ba động tác cởi ra đai lưng áo ngủ. A Hạo bật nắp bình sứ trong tay, cẩn thận đem áo người cởi xuống. A Hạo cũng có cảm thấy thẹn thùng, thân là nha hoàn, hầu hạ bên người chủ tử khẳng định tránh được việc này.


      Áo ngủ lụa trắng cởi đến vòng eo, lộ ra nửa tinh tráng rắn chắc của nam nhân, vai rộng eo thon, đường cong quyến rũ, nhìn sót cái gì.


      Ánh mắt A Hạo cứng lại.


      Nàng nghĩ tới, thế tử trừ bỏ mặt cùng tay đẹp, lưng cũng đẹp như vậy.


      Màu da của nam nhân giống nữ nhân tinh tế trắng nõn, màu sắc hơi ngăm chút, lưng còn có vài vết sẹo, cũng biết là vì sao lại có, so với vài vết sẹo này, roi mây hôm nay lại có gì ghê gớm cả.


      Nhìn bề ngoài Thế tử là thế gia công tử ôn tồn lễ độ, dáng người cao dài, phong tư lỗi lạc, bên trong lại chút cũng gầy yếu, ngược lại có chút cường tráng. Có lẽ là do mấy năm vào Nam ra Bắc, thân thể so với những vị công tử bình thường tốt hơn chút. Hơn nữa, tuy đường cong rất quyến rũ, lại nhu hoà giống nữ tử, có loại hương vị khác. Tóm lại, rất đẹp, nhìn rất có lực.


      "Làm sao vậy?"


      A Hạo ngơ ngác hoàn hồn, nhất thời mặt có chút nóng. Nàng dám lời nào, chỉ cẩn thận đem thuốc mỡ trong bình sứ bôi lên lưng thế tử. Mất công như vậy, cũng chỉ là vệt đỏ. Chỉ là lão phu nhân đau lòng tôn nhi, tất nhiên muốn người tôn nhi lưu lại bất kì vết thương nào, mới đưa tới thuốc mỡ tốt nhất bảo nàng hầu hạ.


      Làn da của nam nhân sờ lên cũng thực cứng rắn, xúc cảm cũng tốt lắm, so với nữ tử nóng hơn ít. A Hạo động tác nhanh nhẹn bôi thuốc, sau đó đậy nắp bình sứ, thế tử cũng đem áo ngủ mặc lại. Nàng nhìn thế tử chuyện, nhất thời có chút lúng túng, liền cầm bình sứ :

      "Vậy......Vậy nô tỳ ra ngoài."


      Tiêu Hành gật đầu, biểu tình mặt có chút ôn hòa.


      Hôm sau A Hạo rảnh rỗi tìm Hạnh Dao, Hạnh Dao đem bạc hôm qua thay A Hạo lĩnh hộ đưa cho nàng. A Hạo xuất thân bần hàn, đối với tiền tài luôn luôn coi trọng. Nàng hâm mộ những vị thế gia tiểu thư coi tiền tài như cặn bã, nhưng nàng hiểu được cả đời mình chỉ có thể sống như thế này. Nếu như vậy, chi bằng an tâm tích cóp bạc.


      Lãnh tiền tiêu vặt, A Hạo có chút vui mừng, mặt mày đều nhiễm ý cười.


      Hạnh Dao hỏi:

      "Nghe ngươi hôm qua theo thế tử tới Minh Viễn Sơn Trang, vậy có nhìn thấy Hàn tiên sinh ?"


      A Hạo gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, đem tiền tiêu vặt bỏ vào túi tiền bên eo, ánh mắt tỏa sáng, sùng bái :

      "Hàn tiên sinh hổ là đại gia, khí chất nho nhã, đối xử với người khác lại khiêm tốn có lễ."


      Lời này vừa xong, Hạnh Dao càng thêm hâm mộ A Hạo. Nàng đánh gia dưới A Hạo, chớp chớp mắt thấp giọng lại hiếu kỳ :

      "Vậy ngươi cùng thế tử có hay ......"


      Hạnh Dao làm A Hạo nhớ tới giấc mộng tối hôm qua, tức khắc liền cảm thấy mặt có chút đỏ. Có lẽ là trước khi nhìn thấy lưng thế tử, làm hại nàng ở trong mộng cũng mơ thấy...... A Hạo duỗi tay chọc vào ót Hạnh Dao, mỉm cười :

      "Đừng hồ nháo. Ta chỉ là nha hoàn thôi, thế tử xưa nay cự tuyệt người khác tới gần, ngày thường ta cũng chỉ có chút việc bưng trà đổ nước. Chẳng qua thế tử thích an tĩnh, ta ở Ký Đường Hiên cũng chưa bao giờ cùng người chuyện."


      Nghe A Hạo oán giận, Hạnh Dao chu chu môi :

      "Ta cũng nghĩ thế. Ngươi biết, ngươi rời chỉ mới hai ngày, những người đó sau lưng như thế nào đâu...... Trong miệng toàn là lời khó nghe, nhưng ai chả biết, kỳ trong lòng mỗi người đều vô cùng hâm mộ."


      Thế tử là ai? Chính là chủ tử sau này của Quốc công phủ.


      Tính tình Hạnh Dao ngay thẳng,tuy A Hạo để ý mấy chuyện đó, nhưng nghe xong trong lòng cũng có chút thoải mái, rốt cuộc ai thích nghe những lời này. A Hạo biết Hạnh Dao xưa nay trượng nghĩa, liền :

      "Ta biết ngươi che chở ta."


      Hạnh Dao cong cong đôi mắt, đột nhiên nghĩ tới cái gì, "A" tiếng, từ trong lồng ngực móc ra phong thư. Phong thư nhăn dúm dó, như trải qua thời gian dài. Hạnh Dao vội :

      "Thiếu chút nữa quên, đây là thư từ nhà ngươi. Buổi chiều hôm qua ngươi cùng thế tử ra cửa, ta thay ngươi nhận...... Truyền tin là nam nhân hơn bốn mươi tuổi mặc áo khoác hơi cũ, cao gầy, để râu. là đồng hương của ngươi, thư này là do cha ngươi viết."


      Ba năm trước đây nàng bị bán vào Tĩnh Quốc công phủ làm nha hoàn, cha mẹ cầm mười lượng bạc để chữa bệnh cho đệ đệ, từ đó đến giờ hề hỏi thăm tình hình của nàng. giờ đột nhiên đưa thư, trong lòng A Hạo kích động, lại sợ trong nhà xảy ra chuyện gì...... A Hạo có chút gấp gáp, lại có chút lo lắng, vẫn là Hạnh Dao ở bên mở miệng:

      "Nếu ta thay ngươi mở ra , nhìn xem có phải hay có việc gì gấp?"


      Hạnh Dao vốn dĩ cũng chỉ nhận được mấy chữ, ba năm cùng A Hạo sống chung, mưa dầm thấm đất cũng học được thêm chút chữ, cho nên xem thư căn bản thành vấn đề. Nàng động tác nhanh nhẹn đem phong thư dúm dó mở ra, lấy ra giấy viết thư. Mắt hạnh linh động nhìn nội dung thư, thực mau liền đem giấy khép lại, cau mày với A Hạo:

      "Ta còn tưởng rằng là nhớ ngươi. A Hạo, ngươi xem thiên hạ sao lại có cha mẹ vô lương tâm như vậy. Lúc trước đem ngươi bán cũng chẳng quan tâm, lúc này biết ngươi sống ở Quốc công phủ tồi, lại muốn đòi ngươi bạc."


      Sắc mặt A Hạo cứng chút, có chút mất mát.


      Lúc này cũng sợ xem lại thư,nhận lấy từ trong tay Hạnh Dao, tỉ mỉ nhìn lần. Chữ viết thư ràng, vừa nhìn biết là xuất phát từ tay cha, chỉ là nội dung trong thư, đại khái là mẫu thân nàng. Mở đầu chẳng qua là thể nhớ nhung với mình, lúc sau lại nhắc tới trong nhà sắp sửa ăn tết, cầu đưa cho đệ đệ muội muội trong nhà thêm ít y phục mới......


      A Hạo hiểu được, chắc cha mẹ nàng từ đâu nghe , nàng ở Tĩnh Quốc công phủ sống tồi, cho nên mới nghĩ từ người nàng lấy chút bạc. Chỉ là nghĩ đến đệ đệ muội muội trong nhà, A Hạo đúng là thể nhẫn tâm. Rốt cuộc đều là người nhà của nàng.


      "Ngươi muốn gửi bạc về nhà?" Hạnh Dao kinh ngạc nhướng mày.


      A Hạo mở miệng, có chút khó xử : "Ta......"


      "Ngươi ngốc à. Đây ràng là lợi dụng ngươi. A Hạo, ngươi cũng sắp mười bốn, nên vì chính mình suy nghĩ. Nếu ngươi muốn làm thông phòng của thế tử, càng cần tích góp chút bạc. Bằng chờ thời điểm ngươi hai mươi tuổi ra ngoài, có tiền vốn sao được?" Hạnh Dao nghĩ rất thông thấu. Lại các nàng cũng xem như may mắn, có thể hầu hạ bên người lão phu nhân. So với những thô sử nha hoàn tốt hơn rất nhiều.


      A Hạo :

      "Để ta nghĩ lại ." Nàng hiểu, đối với con nhà nghèo mà , có quần áo để ăn tết là việc vui vẻ cỡ nào.


      Nghe ngữ khí như vậy, Hạnh Dao liền hiểu được nàng mềm lòng. Tính tình A Hạo tuy tốt, nhưng lại có chút ngoan cố, Hạnh Dao biết nàng cách nào khuyên A Hạo, liền dùng khuỷu tay chọc chọc, :

      "Vậy ngươi cũng cần quá ngốc, đừng đem bạc tích góp 3 năm đều gửi về."


      A Hạo cười cười, giương mắt nhìn Hạnh Dao :

      "Ta biết."


      Ở Tĩnh Quốc công phủ ba năm, trừ bỏ ít tiền tiêu dùng, nàng cũng tích cóp ước chừng hai mươi lượng bạc. Đối với A Hạo mà , xem như số tiền lớn. Chẳng qua nàng cũng bạc đãi chính mình, nương gia hẳn là nên quý bản thân, nàng ngày thường cũng chú trọng điều đó, đồ dùng người đều quá tiết kiệm. Trong nhà có chuyện gì, nàng tự nhiên đem bạc đều gửi trở về.


      Cùng Hạnh Dao trò chuyện trong chốc lát, A Hạo nhớ tới hôm qua đáp ứng thế tử, cơm trưa phải làm cá chép chua ngọt liền trì hoãn nữa, trở về Ký Đường Hiên.

      Ký Đường Hiên có phòng bếp của mình, nấu đồ ăn chính là đầu bếp nữ ục ịch hơn bốn mươi tuổi, họ Lưu, rât thân thiện, làn da đen , cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Nàng nhìn A Hạo chuẩn bị tốt đường cá chép chua ngọt, nhịn được khen:

      "A Hạo nương chẳng những lớn lên xinh đẹp, nghĩ tới trù nghệ cũng tốt như vậy, về sau ai cưới A Hạo nương là có phúc."


      A Hạo cười cười, nàng cũng muốn ngày sau có thể gả cho phu quân tốt, ngày ngày vì phu quân của mình làm đồ ăn ngon. A Hạo nhìn cá chép chua ngọt bàn hương bay bốn phía, lại nghĩ rằng lần đầu tiên nấu ăn cho nam tử lại là làm cho thế tử.

      Giữa trưa, lục nương Tiêu Ngọc Đề cũng tới Ký Đường Hiên.


      Vừa lúc thời gian ăn cơm trưa, liền ở Ký Đường Hiên cùng ăn.


      Đồ ăn của thế tử luôn được chú ý, lục nương tới, cũng chỉ nhiều thêm đôi đũa, đồ ăn cũng cần thêm.


      Tuổi còn chính là có lợi, ràng hôm qua mới khóc đến hai mắt đỏ rực, lúc này tựa như có việc gì, cùng ca ca nhà mình chơi đến vui vẻ, thần thái sáng láng. Thế tử giỏi ăn , đại đa số thời gian đều là lục nương , bên nghe.


      Thức ăn bàn sắc hương vị đều đủ, hương thơm bay bốn phía, vô cùng mê người. Tiêu Ngọc Đề nhìn đồ ăn bàn, tự mình cầm đũa kẹp miếng cá chua ngọt, lại thấy ca ca nhà mình trước bước gắp miếng thịt cá bỏ vào trong miệng.


      , A Hạo đích xác có chút tò mò thế tử có thích hay đồ ăn nàng làm, cho nên nhịn được ngẩng đầu xem. Nàng nhìn lục nương cũng gắp miếng, mặt mày lại cười :

      "Cá chua ngọt này ăn ngon."


      A Hạo thở dài hơi, sau đó lặng lẽ quan sát biểu tình thế tử.


      biểu tình sao.


      A Hạo có chút thất vọng, chậm rãi cụp mắt xuống.


      Tiêu Hành giương mắt, nhìn tiểu nha hoàn yên lặng cúi đầu, dấu vết cong cong môi, đối với muội muội :

      "Ngươi là có lộc ăn......" Cuối cùng tiếp tục bổ sung, "Cá này chính là do Thái Tử điện hạ tự mình câu."


      Nhất thời Tiêu Ngọc Đề nhướng mày, hưng phấn :

      "Phải ? Ta đây đúng là có lộc ăn."


      Huynh muội hai người ăn đến vui vẻ, A Hạo đứng ở bên, cũng cảm thấy ấm áp.


      Tuy thế tử tỏ vẻ gì, nhưng A Hạo cảm thấy thực thỏa mãn. Ít nhất lục nương thích cá chép chua ngọt nàng làm.


      Nàng nghĩ tới chuyện trong nhà mình trong nhà, đột nhiên nghe được lục nương kinh ngạc "Ơ?" tiếng, ngữ khí nghi hoặc : "Ca ca, ngươi ngày thường phải chỉ ăn hai chén cơm sao? Như thế nào hôm nay ăn uống tốt như vậy?"


      A Hạo nghe vậy vội ngẩng đầu lên.
      Last edited: 8/8/18

    3. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 7: Kẻ si tình

      Edit: Dưa Hấu
      Beta: Táo Đỏ

      Sắc mặt Tiêu Hành đổi, nghiêm trang dạy dỗ muội muội:

      ''Lúc ăn cơm được chuyện.''


      Tiêu Ngọc Đề thu lại nét cười, ''dạ'' tiếng, sau đó liền chuyện, chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Chỉ là nàng hiểu được tâm tình ca ca hôm nay thực tồi.


      A Hạo nhịn được khóe miệng cong lên.


      Dùng cơm trưa xong, A Hạo nhìn Lục nương ồn ào cùng thế tử chơi cờ trong khi thế tử nhàn nhã thưởng thức trà đạo:

      ''Hôm qua Hàn tiên sinh có dặn,buổi chiều ta phải đến thư phòng vẽ tranh.''Ngụ ý chính là, muốn chơi cờ cùng nàng.


      Đối với tính tình của ca ca mình, Tiêu Ngọc Đề cũng coi như hiểu , nghe xong lời này, đôi mắt ngập nước xoay chuyển nhìn về hướng A Hạo. Dùng ngón tay chỉ vào A Hạo :

      ''Ngươi, ngươi chơi cờ với ta được ?''


      A Hạo nghĩ tới Lục nương đột nhiên chuyện với mình, nhất thời biết phải trả lời thế nào, chỉ giương mắt nhìn thế tử. Nàng nhìn thấy sắc mặt nhàn nhạt của thế tử liền với Lục nương:

      ''Nô tỳ chơi được ạ.''


      Bởi vì việc ngày hôm qua nên Tiêu Ngọc Đề có chút phiền lòng, chỉ khi tới Ký Đường Hiên trong lòng mới được yên tĩnh chút. Hôm nay cùng ca ca dùng cơm trưa, tâm tình nàng cũng tốt lên ít, dĩ nhiên nghĩ trở về nhanh như vậy. Đến cả nha hoàn này---mới đầu chỉ cảm thấy quen mắt thôi, lúc sau nàng mới nhớ ra nha hoàn này từng hầu hạ lão tổ tông nhưng biết vì sao lại được đưa tới Ký Đường Hiên. Tiêu Ngọc Đề nhất thời lộ ra ý cười, kéo A Hạo đến bên bàn cờ, bảo nàng ngồi xuống.


      Trong lúc A Hạo cùng Tiêu Ngọc Đề chơi cờ Tiêu Hành lại thư phòng.


      A Hạo nhìn Lục nương xinh đẹp đáng trước mắt, cảm thấy Lục nương này có vẻ gì kiêu ngạo ngược lại rất là thân thiện. Sau khi đánh cờ hồi, Tiêu Ngọc Đề thấy A Hạo đối với cờ nghệ cũng phải là am hiểu thông thường, lại càng thêm hứng thú. Nàng xưa nay nhiều, ngày thường thừa biết huynh trưởng thích ồn ào nhưng nàng vẫn là thể ngậm mồm lại được, cái nàng thích là vừa chuyện vừa chơi cờ. Nàng :

      ''Từ trước đến giờ ca ca ta thích có nha hoàn hầu hạ bên cạnh, bất quá cũng chỉ có mình Trúc Sanh, ta còn tưởng rằng mãi như vậy đấy.''


      Tay A Hạo cầm quân cờ dừng chút, :

      ''Thế tử quả thực là thích người ngoài ở gần, nô tỳ cũng chỉ là phụ giúp bưng trà rót nước.''


      Tiêu Ngọc Đề ngước mắt, đánh giá diện mạo của nha hoàn đối diện, chỉ cảm thấy khí chất người nha hoàn này giống những kẻ hạ nhân khác, nề hà thân phận lại cười :

      ''Ca ca ta luôn rất cổ quái. Cùng lắm---tất cả đều là bởi vì bảy năm trước có lần bị bệnh nặng, sau đó liền trở nên trầm mặc.''


      Thế tử bị bệnh sao?


      Đối với chuyện này, A Hạo cũng từng nghe qua ít, lại biết cụ thể ra sao. Trong lòng nàng vô cùng tò mò lại dám hỏi nhiều. Tiêu Ngọc Đề nhìn thấy bộ dáng muốn lại của A Hạo liền hiểu được nàng muốn biết, cảm thấy chuyện này có gì phải giấu, nhàng quân cờ, đối với A Hạo thấp giọng :

      ''Lúc ấy ca ca chắc khoảng mười tám tuổi, ta cũng còn , cũng nhớ cho lắm. Chỉ nghe mẫu thân kể lại, trước kia huynh ấy so với các nam tử khác chỉ là hơi trầm mặc chút nhưng cũng là thích cười thích . Nhưng từ khi bị nhiễm cơn phong hàn, lúc tỉnh lại cả người liền có chút kì quái, đầu tiên là vẻ mặt vui mừng, thể hiểu được tại sao lại chạy đến phòng hạ nhân, lúc sau lại hồn bay phách lạc trở về, lời...Làm cho mẫu thân ta vô cùng sợ hãi.''


      Thế tử đến phòng hạ nhân để làm cái gì?


      A Hạo nhíu mày, chỉ cảm thấy hành vi của thế tử quả thực là có chút kì quái.


      Tiêu Ngọc Đề tiếp tục :

      ''Sau đó ca ca trở nên thích chuyện, lâu ta thấy được nụ cười của huynh ấy.'' Nghĩ tới cái gì đó, nàng nhìn A Hạo cái, ''Đúng rồi, cũng chính là bắt đầu từ khi ấy, khẩu vị của ca ca có chút biến hóa. Trước kia huynh ấy ghét nhất là ăn đồ ngọt, sau căn bệnh đó liền trở nên thích ăn đồ ngọt. Hôm nay ngươi làm cá chép dấm đường thực hợp khẩu vị của ca ca...''


      Tiêu Ngọc Đề chuyện, chỉ cười hắc hắc nhìn A Hạo chớp chớp mắt sau đó :

      ''Kỳ , ta rất thích ngươi, chỉ là...'' Chỉ là thân phận khác biệt, nếu ca ca có ý đối với tiểu nha hoàn này, mẫu thân cũng đồng ý. Là nương từ bé được ở nhà cao cửa rộng, tâm tư nàng có phần tinh tế chút, trải qua việc hôm qua,nàng càng trưởng thành hơn rất nhiều. Nàng hiểu được ca ca thích ở gần người khác cho nên đến bây giờ cũng chưa có thông phòng, giờ chịu để nha hoàn này ở bên cạnh hầu hạ, cũng đủ thấy ý tứ trong đó. Nhưng ca ca là thế tử của Quốc Công phủ, con nối dõi đặc biệt quan trọng. Cho nên, nếu để nha hoàn này làm thông phòng cho ca ca về sau có hài tử cũng chỉ có thể làm vợ lẽ...Lấy thân phận của nàng, làm sao có thể trở thành chủ mẫu của Tĩnh Quốc phủ.


      đáng tiếc. Tiêu Ngọc Đề trong lòng thầm than, vẻ mặt tiếc hận đánh xuống quân cờ.


      A Hạo biết Tiêu Ngọc đề trong lòng bây giờ suy nghĩ cái gì, chỉ yên tĩnh đánh cờ. Lục nương này cờ nghệ tinh vi, so với thế tử còn kém khoảng xa, tại hai người đánh cờ cũng coi như ngang tài ngang sức. Nhưng nàng có khả năng đánh thắng được ấy.


      ván vừa xong, Tương Tư- nha hoàn hầu hạ Tiêu Ngọc Đề tới Ký Đường Hiên, là có Đường công tử tới.


      A Hạo tự nhiên hiểu được vị Đường công tử mà Tương Tư tới là người phương nào. Đường công tử tên gọi là Đường Lộ Lễ, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, là con trưởng của Lại bộ thượng thư Đường Hồng. Mẫu thân của Đường công tử là người của Tĩnh Quốc phủ, cho nên đây là biểu ca của Lục nương. Nhưng quan trọng nhất là Đường công tử và Lục nương là thanh mai trúc mã, từ có hôn ước.


      Vừa nghe thấy tên Đường đầu gỗ kia tới, khuôn mặt của Tiêu Ngọc Đề liền gục xuống, có chút muốn gặp .


      Nha hoàn Tương Tư với Tiêu Ngọc Đề:

      ''Tiểu thư vẫn nên gặp . Đường công tử hôm qua mới từ Nghi Châu trở về, mang theo nhiều món đồ mới lạ lắm.''


      Nghe xong lời này, Tiêu Ngọc Đề có chút dao động, bất quá mặt lại ra vẻ miễn cưỡng :

      ''Thôi cũng được, ta để cho được nhìn thấy mặt." xong lời này lại nghiêng đầu hướng A Hạo ,'' Lần sau lại tới cùng ngươi chơi cờ, nhưng mà được nhường ta đâu đấy.''


      A Hạo tức khắc có chút ngượng ngùng, vội nhìn theo Lục nương rời .


      Buổi chiều có việc gì, A Hạo liền nhớ tới việc hôm qua, lấy ra nửa số bạc mình tích góp được. Mười lượng bạc này đối với những người trong gia đình nàng mà có thể sống tốt qua hết năm nay. Muội muội và đệ đệ chẳng những có thể mua thêm mấy bộ y phục mới mà còn có thể được ăn uống tốt hơn. A Hạo nhờ người đem bạc đưa cho cha mẹ nàng, Hạnh Dao đứng bên cạnh nhìn, nhịn được mắng nàng ngốc.


      ''Gửi về đến tận mười lượng bạc, ngươi liền đợi đến lần lĩnh bạc sau .'' Hạnh Dao bất mãn .


      A Hạo cười cười, chuyện. Nàng đương nhiên ngốc, chỉ là máu mủ ruột thịt nàng sao có thể để đệ đệ muội muội chịu ủy khuất, trong lòng nàng hiểu được chuyện gửi bạc về cũng là cái cớ, tiền bạc ở người đệ đệ muội muội cũng chỉ là phần đáng kể nhưng nàng cảm thấy để bọn họ sống tốt chút cũng tồi. Qua năm nàng liền mười bốn, còn tận sáu năm nữa mới có thể ra phủ. Trong sáu năm này nàng tích góp bạc chắc cũng còn kịp.


      Hai người chuyện ở bên ngoài truyền đến tiếng cười . Hạnh Dao nhìn qua đình bát giác ở phía bên kia thấy thiếu niên mặc y phục màu lam, mặt đẹp đến động lòng người, môi hồng răng trắng, rất là tuấn tú. Nghe thấy tiếng Lục nương mặc áo gấm màu hồng đào tiếng ''Đường đầu gỗ'', hai tiếng'' Đường ngốc tử'' .


      Thanh mai trúc mã, quả xứng đôi.


      Hạnh Dao đứng lại, lập tức lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, miệng lẩm bẩm :

      ''Ngươi xem, chúng ta lớn lên cũng kém, sao thể đầu thai vào gia đình tốt như ấy chứ. Lục nương này, cha là Tĩnh Quốc công, mẫu thân là quận chúa, huynh trưởng lại là thế tử, tỷ tỷ là chủ mẫu tương lai của Tuyên Bình hầu phủ, chờ đến lúc gả chồng liền có thể gả cho đại công tử của nhà Lại bộ thượng thư.....''


      Còn phải sao? Sinh ra ngậm thìa vàng, có thể có người hâm mộ sao?


      A Hạo nghe Hạnh Dao liền nhìn lên khuôn mặt của Hạnh Dao thầm đánh giá, quả thực Hạnh Dao có khuôn mặt đẹp như hoa. Hạnh Dao bằng tuổi nàng, vóc người so với nàng cao hơn ít, đôi mắt trong như nước toát lên vẻ thông minh hiểu biết. Hạnh Dao thấp giọng :

      ''Đúng rồi, ta quên . Hôm qua ta có gặp nhị công tử ở trong sân, lúc nhìn thấy vẻ đẹp của ta tròng mắt liền dính lên người ta, quả là háo sắc mà....'' Nàng ngữ khí tràn ngập chán ghét.


      Nhị công tử Tiêu Tông là con của nhị phu nhân họ Mạnh, tuy sinh ra tuấn tú lịch nhưng tính tình lại rất phong lưu.


      A Hạo vội :

      ''Vậy ngươi có chuyện gì phải ?'' Nhị công tử làm bẩn nha hoàn trong phủ chỉ mới hai lần.


      Hạnh Dao chỉ chỉ lên đầu, bĩu môi :

      ''Tất nhiên ta để chính mình xảy ra chuyện. Ta là người hầu của lão phu nhân nhị công tử làm sao dám động. Hơn nữa, ta chỉ muốn để tấm thân trong sạch này lại cho Tam công tử thôi....''


      Mỗi khi nhắc tới Tam công tử Tiêu Đường, mắt Hạnh Dao liền lộ ra tình ý. Hạnh Dao tính tình vốn thẳng thắng, ngay cả trong tình cảm nam nữ cũng có chút nào giấu diếm.


      Cái này cũng thể trách Hạnh Dao, ai bảo Tam công tử sinh ra phong độ nhàng, luôn tươi cười ôn hòa. Ôn nhuận khiêm tốn như thế có nương nào chống đỡ được a? Tam công tử tuy là phải là con của Lục phu nhân nhưng rất được người sủng ái, so với những đứa con của vợ lẽ khác địa vị là giống nhau.


      Dự tính Hạnh Dao và nàng giống nhau, Hạnh Dao luôn hy vọng ngày nào đó có thể trở thành phu nhân của Tam công tử, cả đời hầu hạ Tam công tử, sinh cho Tam công tử những đứa trẻ dễ thương.


      Sau khi tạm biệt Hạnh Dao, A Hạo trở về Ký Đường Hiên, bưng trà đến thư phòng của thái tử. Nàng thấy thái tử chuyên chú vẽ tranh, khuôn mặt nhu hòa, mày đều giãn ra hề nhíu lại, có lẽ tâm tình rất tốt .


      Nàng vào, thế tử cũng chỉ giương mắt cái, tùy ý hỏi:

      ''Lục nương để ngươi trở về rồi sao?''


      A Hạo gật đầu'' Dạ'' tiếng, :

      ''Đường công tử đến Quốc Công phủ, lúc này cùng Lục nương trò chuyện.''


      Nghe xong, Tiêu Hành hơi gật đầu, liền chăm chú nhìn xuống bên dưới. A Hạo định quay đột nhiên thế tử gọi nàng lại hỏi: ''Ngươi có biết may vá ?''


      May vá sao? A Hạo liền nhớ tới túi tiền bị mất có chút đau lòng. Nàng hiểu được vì sao thế tử lại hỏi nàng câu này, nghĩ nghĩ rồi :

      ''Dạ được. Thế tử đây là....''


      Tiêu Hành đương nhiên biết được là nàng biết may vá.


      Gác cây bút trong tay xuống, vào bên trong lấy ra cái áo choàng gấm đưa cho A Hạo. A Hạo cầm lấy áo choàng, nhìn áo choàng tay bị rách lỗ lớn có chút kì lạ. Theo lẽ thường, với thân phận của thế tử, áo choàng mà bị rách liền có thể đổi cái mới nhưng lúc này lại cần nàng vá lại sao?


      A Hạo nhìn nhìn, thấy chỗ rách này khó vá cho lắm, liền :

      ''Nô tỳ đem về phòng vá lại giúp thế tử có được hay ?''


      Tiêu Hành biết nghĩ như thế nào, buột miệng ra:

      ''Ngươi cầm kim chỉ đến nơi này vá .'' xong lại thấy tiểu nương ngẩng đầu nghi hoặc nhìn chính mình, Tiêu Hành mới phát giác mình làm vậy có chút thích hợp. dừng chút, sau đó lấy cái cớ cực kỳ khó tin : ''Ta có tính luyến tiếc đồ cũ, hơn nữa áo choàng này đối với ta rất quan trọng. Ngươi liền ở chỗ này vá , chỉ cần...chỉ cần quấy rầy đến ta là được.''


      Là vậy sao.


      A Hạo gật đầu tỏ vẻ hiểu. Nàng biết tính tình của thế tử có chút khó nắm bắt, có thói quen luyến tiếc đồ cũ cũng có thể thông cảm được, chỉ đành trở về phòng đem kim chỉ qua. Tiêu Hành nhìn nàng, chỉ chỉ qua bên cửa sổ :

      ''Qua bên kia vá .''


      Bên cạnh cửa sổ có chậu hoa cúc được đặt chiếc bàn , bên cạnh bàn là cái giường nệm.


      A Hạo nghĩ tới thế tử cố ý bảo nàng ngồi giường nệm, chỉ quy củ ngồi xuống, cầm áo choàng lên bắt đầu vá.


      Tiêu Hành ngừng bút, ánh mắt nhu hòa nhìn tiểu nương ngồi ở bên cửa sổ, thấy nàng cúi đầu vá xiêm y, bộ dáng vừa nghiêm túc lại cẩn thận.


      A Hạo từ trước đến nay đều luôn thành thạo việc may vá, lỗ hổng này đương nhiên làm khó được nàng, ước chừng qua mười lăm phút liền xong. Nàng muốn để thế tử nhìn xem, nhưng ngẩng đầu lên thấy thế tử nghiêm túc vẽ tranh, liền nhớ tới lời khi nãy của thế tử---vẫn là nên quấy rầy đến .


      Lúc Tiêu Hành dừng bút tiểu nương ngủ từ lúc nào. Nàng xưa nay luôn làm tốt bổn phận của mình, cẩn thận ngủ thiếp , người an tĩnh dựa vào cạnh bàn, tấm áo choàng phủ ngực, lộ ra khuôn mặt trắng nõn kiều.


      ngủ say.


      Tiêu Hành qua, ngồi xuống bên cạnh nàng.


      Thấy nàng ngủ say như vậy, lúc này mới chậm rãi vươn tay đem nàng dựa vào trong ngực mình.


      Nàng có chút gầy, thân thể bây giờ có chút bé, chắc là được ăn ngon mặc tốt. ràng bản thân là người khó gần người khác, nay lại phá lệ quan tâm người đến như vậy. Kiếp trước nàng phải chịu quá nhiều ủy khuất. Nàng vốn rất ít khóc nhưng nếu khóc cũng phát ra thanh chỉ là lúc ngẩng mặt lên đều tràn đầy nước mắt.


      Tiêu Hành cúi đầu nắm lấy tay nàng, nhịn được đem bàn tay nhắn của nàng nắm trong tay mình. Con ngươi đen nhánh nhìn cái trán trắng nõn hồi lâu, lúc này kìm nén được, hạ xuống trán nàng nụ hôn.
      Last edited: 8/8/18

    4. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 8: Có tiền

      Edit: Dưa Hấu
      Beta: Táo Đỏ

      Sợ đánh thức nàng nên chỉ dám chạm .


      Cảm xúc tinh tế cùng ấm áp kia làm nhịn được than:
      tốt...

      Như vậy tốt...


      Tiêu Hành biết hành vi của quả có chút mâu thuẫn. giờ nàng ở tuổi xuân sắc, xinh đẹp đến động lòng người, chỉ cần mở miệng, nàng liền có thể rời phủ để gả chồng, sống cuộc sống an nhàn. Nhưng thể buông xuống được. Tiêu Hành lại hôn cái. Rồi sau đó duỗi tay sửa tóc mai cho nàng, vẻ mặt rất tự nhiên mà đứng lên.


      A Hạo hiểu được làm thế nào mình lại ngủ quên mất. Lúc nàng tỉnh dậy phát thế tử còn vẽ tranh cảm thấy có chút may mắn. Khi nàng thấy thế tử ngừng tay, đem bút gác lên giá đỡ mới cầm áo choàng qua.


      ''Thế tử.'' A Hạo thấp giọng gọi tiếng. Người tỉnh nhưng hiểu sao hai tròng mắt lại nhập nhèm, đôi mắt đẹp có chút ngập nước giống như bị che khuất bởi tầng sương mù vậy.


      Tiêu Hành nhất thời sợ hãi, vội duỗi tay tiếp nhận áo choàng, làm bộ làm tịch đánh giá phen sau đó :

      '' tồi.''


      xong, A Hạo tức khắc thở phào hơi.


      Nàng biết thế tử thích ăn món cá chép chua ngọt nàng làm, ngày mai lại làm lại . Thế tử ăn uống ngon miệng khiến nàng nhìn thôi cũng vui vẻ. Nhưng ngày nào cũng ăn cá như vậy dễ cảm thấy ngán cho nên nàng nghĩ nên thay đổi nhiều cách làm vẫn hơn. Mấy ngày hôm nay, nàng cũng hỏi mấy người trong phủ về tính tình của thế tử. Tuy thế tử là chủ nhân nhưng lại rất dễ dàng hầu hạ, mặc dù ngài nhiều lắm nhưng cũng tùy tiện mà trút giận lên người khác. Hơn thế nữa, thế tử đối xử với hạ nhân quả thực tồi, chí ít thức ăn cho nàng ở Ký Đường Hiên còn tốt hơn khi ở cạnh lão phu nhân. A Hạo cảm thấy, nếu bản thân ở Ký Đường Hiên nghỉ ngơi mấy tháng chắc nàng béo đến mức nổi quá.


      Nghĩ đến ngoài việc thế tử thích chuyện ra vẫn là chủ nhân tốt.


      Hôm nay, nàng cùng thế tử rời phủ. được đoạn đột nhiên A Hạo biết được thế tử muốn đâu, xe ngựa nàng dám lời nào, đến khi xe ngựa dừng lại nàng mới vén rèm lên nhìn.


      Là Lâm Lang Quán.


      A Hạo tuy thường xuyên ra phủ nhưng cũng biết được Lâm Lang Quán là cửa hàng trang sức lớn nhất Yến Thành. Bên trong tất cả đều là đồ trang sức vô cùng tinh xảo, các tiểu thư con nhà quyền quý đều thường đến đây mua trang sức nhưng trang sức ở Lâm Lang Quán thường rất đắt tiền, hơn nữa mỗi loại trang sức chỉ có cái duy nhất, nếu cẩn thận làm hư muốn mua lại cũng có cái thứ hai. giờ là cuối năm, Lâm Lang Quán so với ngày thường cũng náo nhiệt hơn. Các vị nương tới chỗ này đều là quần áo hoa mỹ, dung nhan tinh xảo, còn cũng là phu nhân của các nhà quyền quý.


      Chỉ là------------


      A Hạo nghiêng đầu nhìn người nam nhân vẻ mặt lãnh đạm bên cạnh.


      Thế tử tới chỗ này để làm gì? Nàng biết được thế tử có để ý nương nào .


      Nàng theo thế tử xuống xe ngựa, thấy thế tử vừa vào trong vừa :

      ''Ta đối với mấy loại trang sức này hiểu biết cho lắm, người vào giúp Lục nương chọn vài món.''


      ra là để tặng cho Lục nương.


      Những thắc mắc trong đầu A Hạo đều được xóa , lúc sau lại càng nghi hoặc, sinh nhật Lục nương vào giữa tháng sáu, qua rồi mà, sao bây giờ thế tử mới tặng lễ vật? Trong lòng A Hạo thầm nghĩ, chắc là thế tử chưa tặng quà cho Lục nương nên bây giờ mới tặng thôi. Thế tử có người nào thân cận, cũng chưa từng nghe qua thế tử có quan hệ tốt với vị nương nào, hơn nữa đây toàn là trang sức của nữ nhân, nam nhân như chắc thể nào thích được. Cho nên nàng nghĩ như vậy cũng chẳng có gì là lạ.


      Nàng từng theo lão phu nhân tới Lâm Lang Quán vài lần, nhưng cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn sơ qua cái, chưa bao giờ xem kĩ cả. giờ tuy thế tử là mua cho Lục nương nhưng lại do nàng chọn. Nàng dù sao cũng chỉ là tiểu nương mười ba mười bốn tuổi, từ thích cái đẹp, làm sao thích đồ trang sức được chứ? Lúc nhìn những loại trang sức tinh xảo này tâm tình nàng cũng tốt lên rất nhiều. A Hạo nghiêm túc nhìn, lúc này chủ quán lấy ra chiếc châu thoa vàng bên có khảm viên ngọc. Nàng liền cầm chiếc châu thoa lên nhìn, giơ lên đối với Tiêu Hành :

      ''Thế tử, người xem cái này thế nào?''


      Tiêu Hành cúi đầu nhìn châu thoa tay nàng, gương mặt mỉm cười, hơi gật đầu :

      ''Lấy .''


      A Hạo gật đầu, thầm nghĩ: Thế tử quả đối xử rất tốt với Lục nương. A Hạo đem mấy chiếc trâm cài tốt bỏ qua bên, lại chọn chiếc trâm cài có hình hoa nhài, cây trâm này tuy xuất sắc nhưng màu sắc cùng kĩ thuật lại cực kỳ tinh xảo. Nam nhân đối với những thứ này đương nhiên là hiểu biết, cho nên bất luận nàng chọn cái gì, thế tử cùng lắm là gật đầu sau đó để nàng tiếp tục chọn. Sau hồi, nàng cũng chọn được vài món đồ: Chiếc châu thoa thảm ngọc trai, cây trâm hình hoa nhài, vòng tay san hô, cái vòng cổ mạ vàng. Tính tổng cộng cũng khoảng hai trăm lượng bạc, như vậy cũng hoang phí quá .


      Chỉ là, thế tử bảo Trúc Sanh đưa ngân phiếu sau đó đem mấy món trang sức này bỏ vào trong rương gỗ .


      A Hạo cầm rương gỗ cảm thấy bên trong có chút nặng.


      vài bước, nàng lại bị chiếc hoa tai nạm hồng bảo thạch hấp dẫn. Ngày thường nàng mang khuyên tai, bởi vì lỗ xỏ khuyên tai của nàng bị bít, nàng sợ nhất là lỗ tai bị ngứa, lại rất sợ đau cho nên mấy năm nay bấm lỗ tai. tại nàng với chiếc khuyên tai này lại thích nhịn được.


      Tiêu Hành nhìn thoáng qua tiểu nương bên cạnh, lại mở miệng chuyện.


      Lúc định ra ngoài Lâm Lang Quán, lại nhìn thấy người mặc áo lụa nhũ bạc như ý, đầu đội đai nhung vàng ở —người đó đúng là lão phu nhân của Tĩnh Quốc công phủ. Lão phu nhân vừa bước vào lại nhìn thấy cháu trai của mình xuất ở chỗ này có chút kinh ngạc, lúc sau lại là để lộ ra bất cứ biểu gì mà liếc mắt đánh giá A Hạo bên người cháu trai.


      Lão phu nhân lộ ra ý cười, gương mặt người rất hiền từ nhìn tiểu nương trước mặt, thân áo lụa khắc hồ điệp, búi tóc tùy ý được buộc lại, phong thái vẫn là tiểu nương. Nàng lại nhìn vị nương đứng cạnh lão phu nhân. nương này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt trắng nõn mà tinh xảo, mặt hàm chứa ý cười, lại còn có hai má lúm đồng tiền trông đáng . Bên cạnh lão phu nhân chính là thiên kim của Lại bộ thương thư Đường Mộ Trinh, cũng là cháu của lão phu nhân.


      Đường Mộ Trinh nhìn Tiêu Hành, khuôn mặt mang ý cười, thoải mái chào hỏi:

      ''Hành biểu ca, hôm nay gặp huynh ở đây có duyên.''


      Lão phu nhân cười trông rất hưng phấn, thuận thế liền :

      ''Còn phải sao? Hành ca ca của con trước nay đều rất ít khi ra khỏi phủ, giờ vừa ra phủ liền đụng phải quả rất có duyên.''


      Đường Mộ Trinh nghe xong lão phu nhân , hiểu được lời này của lão phu nhân là có ý gì, cũng liền cong cong môi chuyện.


      Nàng giương mắt nhìn vị biểu ca ba năm gặp, hình như trầm ổn hơn ít. sinh ra gương mặt đào hoa tuấn mỹ, khó trách dù gặp ba năm nhưng tình cảm đơn phương của nàng dành cho vẫn sao quên được. may nàng lại có người ca ca có tiền đồ ở nhà, cả ngày đều theo biểu tỷ, bị người ta gọi là ''đầu gỗ'', ''ngốc tử'' cũng cười ha hả, muốn bao nhiêu ngu đần liền có bấy nhiêu ngu đần. Mà Đường Mộ Trinh nàng là ai chứ? Yến Thành nhiều thế gia công tử ái mộ nàng như vậy, nàng ngốc tới mức mãi theo tòa băng sơn này đâu.


      Đường Mộ Trinh trong lòng thầm đánh giá.


      Hành biểu ca này bộ dạng tài hoa, luận gia thế lẫn nhân phẩm ở Yến Thành đều xuất chúng, nhưng tính tình quá lạnh lùng, nếu ngọt chọc giận nam nhân này, cho nên nàng liền muốn thử nghiệm đâu.


      Nàng chưa tới hai mươi tuổi lại còn chưa thành thân, cũng đành cùng bà ngoại bảo bối thôi.
      Last edited: 8/8/18

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Truyện của Mạt Trà Khúc Kỳ yên tâm ngọt sủng. Ta theo hố liền. Cố lên nàng nhé.
      Ngọc Ngốc Nghếchhabang27 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :