1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỦNG THIẾP DƯỠNG THÀNH KÝ [EDIT] - MẠT TRÀ KHÚC KỲ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này như thế nào?

    1. Hay quá, viết tiếp đi bạn.

      99.3%
    2. Cũng tạm được.

      0.7%
    3. Không hay, đừng viết nữa

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Hun xong phải nhận trách nhiệm ngay chứ??? Ta hun nàng rồi, ta thích nàng rồi, tối nay chúng ta làm tiếp nhé... bla bla. Hun xong rồi làm thinh nên bị người ta giật tay ra, trốn mất ráng chịu.
      Có ai nghĩ về nội dung giấc mơ của thế tử như tớ ? Ầy...bậy quá, bậy quá:yoyo40::yoyo40:
      gió đông bắchabang27 thích bài này.

    2. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 25
      Da mặt của tiểu nương thực mỏng, chưa gì hết mà tai nàng đỏ lên.

      Tiêu Hành hiểu được nàng có chút sợ mình, nghĩ nghĩ liền cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa ít, :
      ''Giúp ta lấy viên.’’

      Nghe , A Hạo vội lấy viên mức hoa quả đưa qua, nhưng nghĩ đến cử chỉ vừa rồi của nàng liền do dự chút.

      Bất quá động tác của Tiêu Hành so với nàng nhanh hơn. Đầu tiên là cắn miếng mức hoa quả, lúc sau lại nắm cổ tay kéo nàng lại bên cạnh. A Hạo bị kéo, nghiêng ngả theo chiều hướng. Nàng giật mình giãy dụa nhưng cánh tay nam nhân đè chặt thân nàng, cằm cũng thân mật mà đặt lên mũi nàng.

      Nàng có chút khẩn trương, thân thể cứng đờ dựa vào ngực , theo bản năng rũ rũ mắt, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Kỳ nàng cũng phải chán ghét loại cảm giác này, chỉ cảm thấy thể hiểu được thái độ biến chuyển của thế tử mà thôi. Nhưng nàng cũng biết, nam nhân tới tuổi nhất định đều cần nữ nhân bên cạnh. Tuy rằng nàng chưa từng trải qua, nhưng khi chuyện với Hạnh Dao đều nghe được những chuyện này.

      Thế nên nàng rất sợ thế tử làm .

      Tiêu Hành ôm A Hạo trong ngực, lúc này mới thỏa thê đắc ý khóe miệng nhếch lên. cúi đầu hôn cái trán của nàng, thân thể tiểu nương trong lòng ngực chợt rung chút. bỗng nhiên cảm thấy có chút thú vị, lúc sau trong lòng cảm thấy đau giống như bị kim đâm vậy. biết trong lòng nàng còn băn khoăn, trước mắt chịu ngồi yên để cho hưởng thụ nhưng ánh mắt lại muốn. :
      ''Ngươi thông minh như vậy, nếu vẫn ta đối với ngươi có ý gì cũng biết gì nữa.’’

      Trong lòng A Hạo lại nghĩ: Việc đến nước này, nàng có thể biết sao?

      Tiêu Hành phải người hay lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa cũng biết , nếu mình ngọt với nàng quá mức, nàng nhất định tin. và nàng giống nhau, cái gì cũng nhớ , còn nàng chẳng qua chỉ coi là chủ tử. Tiêu Hành tay xoa đầu nàng ấn vào trong ngực mình, tay lại nắm lấy bàn tay kia, sắc thanh nhuận :
      ''Đừng sợ, ta cũng ăn ngươi.’’

      A Hạo còn sợ hãi, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu, hiển nhiên nàng cũng ra. Nàng biết thế tử có ý với nàng từ lúc nào nhưng cũng biết mặc kệ mình có nguyện ý hay , nàng đều thể làm trái ý . Hơn nữa, nàng biết mình cũng có chút thích , chỉ là ngại thân phận của nên nàng dám trèo cao. Nàng càng phải người do dự, đối với chuyện này cũng vậy, trong lòng thầm suy nghĩ phen liền có tính toán.

      A Hạo ngẩng đầu, đôi mắt trong như nước nhìn Tiêu Hành, nghĩ nghĩ mới :
      ''Thế tử đối xử với nô tỳ tốt, là do nô tỳ may mắn…’’

      Tiêu Hành thu cười, muốn nghe lời khách sáo này. duỗi tay vuốt cằm nàng, động tác có vài phần ngả ngớn, đối diện với đôi mắt nàng, có chút vui :
      ''Ta hiểu trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, chỉ là A Hạo, chúng ta còn rất nhiều thời gian, ta cũng gấp…’’ lời này, Tiêu Hành có chút chột dạ dừng chút, làm sao vội chứ?

      nhàng vuốt ve cằm nàng, tiếp tục :
      ''Ngươi cũng hiểu được, ta xưa nay giữ gìn trong sạch, cho nên hành động hôm qua, cũng bất quá là đối với ngươi cầm lòng được.’’

      Mặt A Hạo đơ ra, cầm lòng được…Như vậy quá mức dọa người rồi.

      Tiêu Hành lại :
      ''Hôm nay ta cùng ngươi những lời này, chỉ muốn ngươi nghĩ kỹ chút.’’ đối diện với đôi mắt của người trong lòng ngực, cảm thấy lời vừa rồi của mình có chút lộn xộn, biết tiểu nương ngốc này có hiểu hay . Kiếp này hay kiếp trước, đều chưa từng với nàng những lời như vậy. Nhưng vừa nhớ tới đó, nhịn được mà tự trách, cảm thấy trước kia mình đối xử với nàng còn chưa tốt.

      , A Hạo ra cảm thấy có chút kinh ngạc.

      Kỳ nàng cũng biết , nếu thế tử coi trọng nàng, căn bản cũng cần mất công như vậy. Thí dụ như nhị công tử Tiêu Tông kia. Lúc sau A Hạo lại cảm thấy cách so sánh này hay lắm, thế tử phong lưu như nhị công tử đâu. Hơn nữa thế tử đối với nàng chiều, so với tưởng tượng của nàng còn nhiều hơn ít.

      Nghĩ đến đây, trong lòng A Hạo có chút vui vẻ. Nàng bỗng nhiên nhớ tới việc, lúc này mở miệng :
      ''Kia…Thế tử có thể đem túi tiền trả lại cho nô tỳ ?’’

      Tiêu Hành vui. Đưa lại túi tiền, có lý nào lại thế? Tuy rằng thứ này cũng phải nàng cho mình nhưng kiếp trước, nàng là lòng tràn đầy vui mừng đem túi tiền đưa . Lúc ấy nhận lấy, thấy nàng ngây ngô cười, trong lòng cũng sinh ra vài phần vui sướng. Tiêu Hành nghĩ, lời vừa rồi của nàng phỏng chừng là có nghe vào, ngược lại còn muốn đòi lại túi tiền, chỉ có thể mặt dày :
      '' được.’’

      Lúc này A Hạo cũng khẩn trương, chỉ cười cười, sau đó :
      ''Nô tỳ phải có ý kia, chỉ là…Chỉ là túi tiền kia nô tỳ còn chưa thêu xong.’’

      Tiêu Hành dừng chút, lúc sau mới bừng tĩnh. đem nàng buông ra, sau đó từ trong ngực lấy ra túi tiền. A Hạo ngồi ở cạnh giường, tiếp nhận túi tiền trong tay , cúi đầu lẳng lặng nhìn. Chỉ là cảm thấy túi tiền bình thường như vậy, thế tử lại coi như trân bảo, hiếm thấy. Nàng :
      ''Nô tỳ ra ngoài.’’

      Tiêu Hành làm sao để cho nàng được, thuận theo :
      ''Ngươi đến đây thêu .’’

      A Hạo cảm thấy thế tử lúc này tính tình giống hệt trẻ con, nàng cúi đầu ''Vâng’’ tiếng, sau đó ra gian ngoài đem hộp đựng kim chỉ vào. Nàng vốn định ngồi cạnh cửa sổ nhưng thế tử lại chỉ vào giường biên.

      Nàng còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống giường biên.

      Tưởng rằng như vậy xong, ngờ lại thấy đôi mắt đào hoa của nam nhân nhìn mình. A Hạo bị nhìn đến phát ngượng, còn tâm tư đâu mà thêu túi tiền. Nàng làm xong việc, lúc này mới ngượng ngùng ngẩng đầu lên.

      Tiêu Hành nhìn đôi mắt của A Hạo, rốt cuộc nhịn được, duỗi tay đem nàng đè xuống giường, thừa dịp A Hạo chuyện, liền đem môi đè lên môi nàng. vốn phải người háo sắc nhưng lúc này trong lòng lại nóng như lửa đốt.

      A Hạo giật mình, nghĩ tới đột nhiên lại làm như vậy.

      Tiêu Hành gắt gao ôm lấy vòng eo mềm mại của tiểu nương trong ngực, cảm thấy mình muốn. biết tuổi nàng còn , chuyện đó cũng chỉ có thể chịu đựng, thân thiết chút cho đỡ thèm cũng là có thể.

      A Hạo bị đè đến tê dại, nàng như trong sương mù, cảm thấy mỗi chỗ người mình đều bị nhàng bao lại. A Hạo giật mình, duỗi tay đẩy đẩy ngực .

      Tiêu Hành dừng động tác, lập tức liền trở nên thành , chỉ thở hổn hển, ôm nàng hay cái gì khác cũng đều làm.

      A Hạo biết mình nằm giường từ khi nào nhưng cũng biết rằng giường là nơi nguy hiểm nhất. Nàng tuy chưa trải qua chuyện nam nữ , nhưng từng xem qua quyển sách kia cho nên việc này cũng phải hoàn toàn biết. Vừa rồi nàng hạ quyết định hầu hạ thế tử tốt nhưng nhìn thế tử như thế chắc chắn về sau đơn giản là chỉ làm như vậy với nàng.

      A Hạo có chút lo lắng.

      Tiêu Hành thấy nàng có tức giận, nhất thời thõa mãn cong cong môi. ôm lấy nàng, : ''Lúc ngươi bị điều đến Ký Đường Hiên, có nghĩ tới loại chuyện này ?’’

      A Hạo thở hơi, xoay người nhìn nam nhân ngồi giường với nàng, đôi mắt đẹp như nước mùa xuân, thành gật đầu.

      Tiêu Hành cười cười, giống như tâm tình rất tốt. lại cắn nàng cái, có chút tiếc nuối : ''Mấy ngày nay ta chẳng phải là chịu đựng oan uổng rồi hay sao?’’ Đương nhiên, tuyệt đối với nàng mỗi buổi tối đều phát sinh tình.

      Nhờ có hoạn nạn mà lúc sau hai người thân mật thêm ít, bằng nếu là trước kia, nàng tuyệt đối nghĩ đến có ngày mình và thế tử cùng nằm chiếc giường. Trước kia nàng hiểu tại sao Hạnh Dao lại say mê Tam công tử như vậy, nhưng trước mắt bản thân cũng trải qua, chỉ cảm thấy việc này mỹ diệu----hơn nữa, nam nhân này cũng thích nàng.

      Hôm chia tay đệ đệ muội muội, trong lòng nàng khó chịu, tổng cảm thấy mình là người lẻ loi. Lúc trước vốn có cái gì, rốt cuộc trải qua mấy ngày ở chung liền hiểu được có người thân tốt thế nào. Nàng đối với thế tử có chút thích, ngoài tình nam nữ ra, còn có số việc khác, thí dụ như làm nàng cảm thấy kiên định.

      ---tựa như ngày đó cõng mình nền tuyết, bước rất ổn định vững chắc.

      A Hạo tinh tế nhìn nam nhân bên cạnh, càng cảm thấy bộ dáng của đẹp mắt. Tiêu Hành có chút kiềm chế được, lại nhào đến hôn nàng vài lần.

      Nửa canh giờ sau, A Hạo rời phòng ngủ của Tiêu Hành.

      Tiểu nương nũng nịu ngày thường, giờ phút này khuôn mặt hồng nhuận, ánh mắt kiều mị. bộ dáng giống như nước mưa hóa mẫu đơn. Nàng duỗi tay sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, tim đập loạn có chút kềm chế được.

      Nhưng sau đó miệng lại cười cười, đến phòng hạ nhân.

      Nàng đẩy cửa vào, nhìn thấy bên trong có hai người. người mặc thân hợp sắc đoản áo là Phương Châu , còn người ngồi ghế…

      A Hạo chợt thu cười, tức khắc sắc mặt trắng bệch.

      Nàng vội tiến lại, rồi sau đó cúi đầu cung kính uốn gối hành lễ:
      ''Nô tỳ xin chào Quốc Công phu nhân.’’
      Last edited: 11/7/18

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      Haiz. Mẹ chồng trong truyền thuyết xuất rồi đây!! Làm nô tỳ nên dễ bị xử kín lắm
      habang27 thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chuyển sang gọi = 'nàng' cho nó ngọt
      Anhdvahabang27 thích bài này.

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 26
      Hôm nay Lan thị búi tóc Triều Thiên tinh xảo, tóc còn cài chiếc châu thoa, mặc thân áo gấm ngũ sắc. Nàng khí chất ngời ngời, dung mạo xinh đẹp, lại còn khéo léo lựa chọn trang phục phù hợp. Nàng vốn là mỹ nhân có hào quang tứ phía, nhưng giờ phút này mắt phượng híp lại, đôi môi đỏ mọng, làm cho người ta sinh ra vài phần kinh sợ, muốn chùn bước.

      A Hạo cảm thấy Quốc Công phu nhân nhất định là quan tâm sức khỏe của thế tử, liền mở miệng :
      ''Nô tỳ vừa hầu hạ thế tử uống thuốc, lúc này nghĩ ngơi. biết phu nhân có chuyện gì muốn giao phó ạ?’’

      A Hạo biết hôm nay thế tử nhiễm phong hàn, tất cả đều do nàng gây ra, cho nên lúc này Quốc Công phu nhân trách phạt, nàng cũng có gì oán trách.

      Lan thị nghe xong, vừa lòng gật đầu.

      Theo lí hôm nay tiểu nha hoàn này thất trách, phạm phải sai lầm như vậy, bị đuổi ra khỏi phủ cũng có gì để . Nàng lo lắng cho nhi tử nhưng cũng hiểu được vị trí của nha hoàn này ở trong lòng nhi tử. Nhi tử là người hướng nội, dù cho có cố ý che chở ai cũng trắng trợn như vậy, cử chỉ hôm nay quả ngoài dự đoán của nàng. Trong lòng nàng nghi ngờ nhưng nếu quay lại chọc giận nhi tử, thế nên đành chờ ở nơi này.

      Lan thị nhàn nhạt liếc mắt nhìn A Hạo cái.

      Nàng giật mình, cảm thấy dung mạo của tiểu nha hoàn này so với trước kia càng đẹp hơn. Dung mạo xuất sắc này lại với thân phận thấp hèn, đây là số mệnh phải làm thiếp thất. Lan thị thấy A Hạo thần thái câu nệ, hiểu được vừa rồi mình trách cứ làm cho nàng sợ, lúc này mở miệng :
      ''Hôm nay vì việc của thế tử mà ta có hơi tức giận, bất quá đây cũng là việc của , thể hoàn toàn trách ngươi.’’

      A Hạo giật mình, có chút ngoài ý muốn.

      Lan thị tiếp tục :
      ''Ta đem ngươi an bài ở Ký Đường Hiên cũng hơn hai tháng, Như Ý cũng có với ta, ngươi hầu hạ tệ…Chỉ là ngươi biết đấy, ta đưa ngươi đến đây phải chỉ để làm nha hoàn.’’

      ''Ý của phu nhân là…’’

      Lan thị :
      ''Ngươi có tướng mạo xinh đẹp, thế tử lại coi trọng ngươi, trước mắt…Trước mắt tất nhiên là nên tiến thêm bước nữa. Đúng rồi, lần trước ở Tuyên Bình Hầu phủ, ngươi cũng gặp qua hai vị nương của Giang gia phải ?’’ đến Giang gia, khuôn mặt Lan thị liền trở nên dễ chịu:
      ''Với ta hai nàng bất luận ai cũng đều ưng ý, bất quá ngươi yên tâm, mặc kệ ngày sau vị nào vào phủ đều bạc đãi ngươi. Trước mắt thế tử gần nữ sắc, nên đối với ngươi thiên vị hơn chút, nhưng nam nhân, có số việc ngươi chủ động chút cũng sao…’’

      Lan thị vẫn luôn thẳng thắng như vậy. Nàng hiểu được chỉ cần khi nam nhân khai trai, đối với việc nam nữ tự nhiên cũng còn mâu thuẫn. Trước mắt nhi tử vừa ý tiểu nha hoàn này, nhưng thân phận của nàng như thế, xong việc chỉ cần bát canh tránh thai, cũng gây ra hậu quả quá lớn, cùng lắm là nạp làm thiếp mà thôi. Lại , tên Tiêu Yến Thái kia còn bị Lục thị làm cho mê muội, nha hoàn này dung mạo xinh đẹp như thế, so với Lục thị còn tốt hơn nhiều lần.

      Nhi tử này dùng được, cho nên nàng năm lần bảy lượt nhắc nhở tiểu nha hoàn.

      Lời này có ý gì rất ràng rồi, nhưng A Hạo cảm thấy Quốc Công phu nhân hiểu nhi tử của mình chút nào, quân tử của thế tử chỉ là ngoài mặt mà thôi. Nếu nàng mà chủ động, chỉ cần chuẩn bị là bị ăn liền.

      tại nàng đích xác thích thế tử nhưng cũng nghĩ đem thân thể của mình giao cho .

      Bất quá mặt vẫn có chút thẹn thùng, rũ mi :
      ''Nô tỳ hiểu ý của phu nhân…’’

      Khóe môi Lan thị cong lên, đem A Hạo kéo tới trước mặt, từ tay tháo xuống cái vòng ngọc tử, đeo vào vào cổ tay trắng nõn của nàng. A Hạo thấy hành động của Lan thị, vội :
      ''Phu nhân, cái này…Nô tỳ dám nhận.’’

      ''Đây là thưởng cho ngươi, ngươi cứ nhận .’’ Lan thị đánh giá phen, :
      ''Ngươi cũng chăm sóc mình tốt, đừng để uổng phí dung mạo sinh đẹp trời cho này.’’

      A Hạo ''Dạ’’ tiếng, thấp giọng :
      ''Nô tỳ hiểu được.’’

      Lan thị rồi, A Hạo cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ tay.

      Nàng nghĩ nghĩ, liền tháo ra, đem vòng tay bỏ vào trong hộp trang sức thế tử cho. Nàng ngồi ghế, nghĩ đến việc vừa rồi ở giường cùng thế tử, cảm thấy có chút ổn. Chỉ là…Hôm nay thái độ của Quốc Công phu nhân chuyển biến quá nhanh---ban đầu còn tưởng rằng đặc biệt tới trách phạt nàng, lại nghĩ là vì chuyện này.

      Dọn dẹp thỏa đáng xong, A Hạo liền tắm gội phen, sau đó mới đến phòng bếp làm việc.

      Hôm nay thế tử khỏe, nên nàng chuẩn bị thức ăn thanh đạm chút.

      Lúc nàng vào gọi thế tử, thế tử ngủ rồi, trong ngực còn kẹp quyển sách.

      A Hạo bất đắc dĩ cười cười, đến trước mặt Tiêu Hành. Bộ dáng lúc ngủ của thế tử so với ngày thường càng đẹp mắt, tựa như tiên nhân vậy. Bất quá thần tiên đều có thất tình lục dục, thế tử lại có. Nàng duỗi tay cẩn thận đem quyển sách rút ra. Trong lòng cân nhắc có nên đánh thức hay , nhưng chưa gì nam nhân ngủ say chậm rãi mở mắt.

      vừa tỉnh, đôi mắt đen còn có chút mông lung, nhìn thấy nàng cũng ôn hòa chút.

      Tiêu Hành cong cong môi, theo bản năng duỗi tay trực tiếp ôm lấy eo nàng hướng vào trong ngực mình, cúi đầu ngửi mùi hương ở cổ của tiểu nương, đôi mắt híp lại như có chút say mê, giọng trầm thấp :
      ''Tắm gội rồi sao?’’

      ''Vâng.’’ A Hạo gật gật đầu, cảm thấy mình dính sát vào người thế tử. Nàng có cử động, chỉ :
      ''Vừa rồi phu nhân tới tìm nô tỳ.’’

      Tiêu Hành biết tính tình của mẫu thân mình, bất quá vừa rồi như vậy, mẫu thân nhất định làm khó nàng. Chẳng qua trong lòng có chút lo lắng, hỏi:
      ''Mẫu thân gì với nàng?’’

      A Hạo dựa vào trong ngực , : ''Phu nhân , nô tỳ hầu hạ thế tử cho tốt, còn về sau nếu thế tử nguyện ý thành thân, phu nhân bạc đãi nô tỳ.’’ Nàng hiểu được câu '' bạc đãi’’ này là ý gì, nhiều lắm là cho nàng làm di nương thôi. Điều này đối với nha hoàn giống như cái bánh từ trời rơi xuống vậy nhưng nàng lại thích cái bánh này. Nàng thấy thế tử gì, chỉ tiếp tục :
      ''Kỳ nếu phu nhân dặn dò, nô tỳ cũng hầu hạ thế tử tốt, thế tử bệnh mấy ngày mà nô tỳ vẫn phát , trong lòng nô tỳ rất áy náy. Hơn nữa… phải vì thế tử là chủ tử mà là thế tử là nam nhân mà nô tỳ thích.’’

      Mới đầu Tiêu Hành có chút lo lắng nhưng nghe tiểu nương lúc sau ra có chút buồn cười. lợi dụng thời cơ, hôn hôn gương mặt nàng, cánh môi thân mật cọ qua cọ lại, ôn tồn mà hưởng thụ. ôm nàng lúc, lại buông tay cúi đầu nhìn đôi mắt nàng, biết nàng cũng thích chính mình, chính là nguyện ý thân cận , cũng là nguyện ý để thân cận.

      Việc này so với trước kia giống nhau.

      Trước kia là nàng .

      Tiêu Hành thực buồn rầu, lúc trước nghĩ nếu mình có thể gặp lại nàng, cái gì cũng cần nhưng sau khi gặp lại nàng, liền muốn ở bên cạnh trong chốc lát, đến nỗi nếu là nàng về sau ra phủ gả chồng, đều cho nàng tuyển nhưng chuyện này làm được. hiểu được nàng tuổi còn , đối với việc tình cảm còn ngây thơ mờ mịt, luôn đem nàng đặt sâu nơi đáy lòng, hơn nữa nàng đối với là có chút thích, mấy ngày qua vui vẻ ở cùng A Vũ…Những cái đó đều là lợi thế của .

      tại, nàng thân mật cùng như vậy, lại còn mở miệng thích nhưng vẫn chưa thỏa mãn.

      Nếu đổi lại là nàng trước kia, nàng để ý , việc cưới vợ với có biểu tình như vậy sao?

      nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, nhìn lâu, cũng biết nhìn gì nữa. đột nhiên cảm thấy sợ hãi, trải qua lần mất nàng, nếu có được lo mất. Giống như tại, ôm chặt nàng vào trong ngực vào trong ngực, lại cảm thấy chưa đủ.

      Tiêu Hành cam lòng hỏi:
      ''Nếu ta thành thân, vậy nàng nên làm gì?’’

      Nàng nên làm gì bây giờ? A Hạo rũ rũ mắt, nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy vấn đề này khó trả lời. Thế tử thành thân, cùng thế tử phu nhân tân hôn. Nàng sao, chỉ cần làm tốt bổn phận của nha hoàn là được. Bất quá…Nàng có khả năng thân mật với thế tử như tại. Lại , nàng thích cho nên nếu thành thân nàng cũng có chút khổ sở. Chỉ là---thế tử dù sao cũng là chủ tử, trước mắt coi trọng mình, về sau có thể thích những nương khác.

      Nam nhân đều là tam thê tứ thiếp mà.

      Tuy rằng nàng chưa từng nhìn thấy thế tử thân mật với nương khác, nhưng có những chuyện nàng cũng biết . Thí dụ như mấy lần hôn nàng, nàng là lần đầu nhưng ràng phải. Trước mắt nhìn ôn nhuận quân tử nhưng trong xương cốt lại là nam nhân bá đạo, điều này khiến nàng được thoải mái. Ngay cả việc hôn môi mà cũng có nhiều kinh nghiệm như vậy.

      Nghĩ đến đây A Hạo bất giác sờ sờ môi.

      Từ trước đến nay, nam nhân và nữ nhân giống nhau, nam nhân có thể hôn môi cùng rất nhiều nương, thậm chí làm chuyện thân mật hơn thế nữa, nhưng nữ nhân lại được.

      lúc sau, A Hạo mới trả lời:
      ''Nô tỳ có thể cảm thấy khó chịu.’’

      Khó chịu. Tiêu Hành cau mày nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng đủ rồi. Kỳ hy vọng từ miệng nàng nghe được---là thể cưới nương khác. Lúc sau liền có thể cười nàng ngốc, với nàng chỉ thích người, ai cũng cưới. Chỉ là nghĩ, hôm nay mới thích nàng, nếu dám hứa hẹn cả đời với nàng, nàng chắc chắn tin. trước kia thích hứa hẹn, tổng cảm thấy đều có thể làm được nên cần nhiều lời, Hơn nữa đa số nam nhân hứa hẹn đều để lừa tiểu nương thôi.

      Tiêu Hành đem khuyên tai chuẩn bị, đặt vào lòng bàn tay nàng.

      A Hạo cảm thấy lòng bàn tay chợt lạnh lẽo, vội cúi đầu xem. Nàng nhìn thấy khuyên tai hồng bảo thạch, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, lúc lâu sau mới nhớ ra đây là thứ mà nàng nhìn trúng ở Lâm Lang Quán, nghĩ thế tử mua về. Trong lòng nàng vui mừng, đột nhiên hiểu ra số việc, khuôn mặt tươi cười giọng :
      ''Lần trước thế tử đưa nô tỳ đến Lâm Lang Quán, căn bản phải để mua trang sức cho Lục nương có phải ?’’

      Tiêu Hành ''Ừ’’ tiếng, lúc sau lại trêu ghẹo :
      ''Về sau nếu nàng thiếu bạc còn có thể bán lấy tiền.’’

      Người này thế nào lại…

      Vừa nghe đến chuyện này A Hạo có chút thẹn thùng, lúc ấy nàng là quá sốt ruột. A Hạo cầm khuyên tai nhìn nhìn, lúc sau lại :
      ''Nô tỳ quả thực rất thích khuyên tai này, chỉ là…Nô tỳ có nhĩ động.’’ Nàng bỗng nhiên lại nở nụ cười, :
      '' , nô tỳ rất sợ đau. Nhưng vì thế tử, nô tỳ nguyện ý chịu đau lần.’’

      Nghe lời này, Tiêu Hành lại nghĩ đến chuyện khác.

      Kiếp trước nàng mười ba tuổi theo , đến tuổi cập kê liền thành thông phòng. Tiểu nương xinh đẹp, người bất luận nơi nào đó đều là tốt nhất, khi hành nhịn được mà làm đau nàng. Nhưng khuôn mặt của nàng vẫn mỉm cười quấn lấy , cam tâm tình nguyện với :
      ''Vì thế tử, nô tỳ sợ đau.’’

      giường nam nhân thường lời âu yếm, tuy chưa bao giờ qua nhưng cũng đột nhiên thông suốt, mặt luận động, mặt lại lời ngon tiếng ngọt. Khi đó bên tai nàng, chỉ làm nàng đau lần này.

      Nhưng sau đó, nhớ làm nàng đau bao nhiêu lần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :