1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

SỦNG THIẾP DƯỠNG THÀNH KÝ [EDIT] - MẠT TRÀ KHÚC KỲ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Bạn thấy truyện này như thế nào?

    1. Hay quá, viết tiếp đi bạn.

      99.3%
    2. Cũng tạm được.

      0.7%
    3. Không hay, đừng viết nữa

      0 vote(s)
      0.0%
    Bạn có thể lựa chọn nhiều phương án.
    1. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      [​IMG]
      Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ
      Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, HE, ngọt, sủng, trọng sinh
      Số chương: 112 chương
      Nguồn convert: wikidich.com/truyen/sung-thiep-duong-thanh-nho-WJAF9nCVfG4XkvVJ
      Editor: Dưa Hấu
      Betaer: Dâu
      Mail: [email protected]
      VĂN ÁN
      Làm nha hoàn thông phòng của Thế tử phủ Tĩnh quốc công, A Hạo chỉ cần làm tốt hai việc.
      là bảo hộ tốt gương mặt này; hai là hầu hạ tốt Thế Tử.
      P/s: nữ chủ da trắng xinh đẹp, nam chủ thương vợ, Hậu kỳ có bánh bao ~
      MỤC LỤC
      Chương 1 <3 Chương 2 <3 Chương 3 <3 Chương 4 <3 Chương 5 <3 Chương 6 <3 Chương 7 <3 Chương 8 <3 Chương 9 <3 Chương 10 <3 Chương 11 <3 Chương 12 <3 Chương 13 <3 Chương 14 <3 Chương 15 <3 Chương 16 <3 Chương 17 <3 Chương 18 <3 Chương 19 <3 Chương 20 <3 Chương 21 <3 Chương 22 <3 Chương 23 <3 Chương 24 <3 Chương 25 <3 Chương 26 <3 Chương 27 <3 Chương 28 <3 Chương 29 <3 Chương 30 <3 Chương 31 <3 Chương 32 <3 Chương 33 <3 Chương 34 <3 Chương 35 <3 Chương 36 <3 Chương 37 <3 Chương 38 <3 Chương 39 <3 Chương 40 <3 Chương 41 <3 Chương 42 <3 Chương 43 <3 Chương 44 <3 Chương 45 <3 Chương 46 <3 Chương 47 <3 Chương 48 <3 Chương 49 <3 Chương 50 <3 Chương 51 <3 Chương 52 <3 Chương 53 <3 Chương 54 <3 Chương 55 <3 Chương 56 <3 Chương 57 <3 Chương 58 <3 Chương 59 <3 Chương 60 <3 Chương 61 <3 Chương 62 <3 Chương 63 <3 Chương 64 <3 Chương 65 <3 Chương 66 <3 Chương 67 <3 Chương 68 <3 Chương 69 <3 Chương 70 <3 Chương 71 <3 Chương 72 <3 Chương 73 <3 Chương 74 <3 Chương 75 <3 Chương 76 <3 Chương 77 <3 Chương 78 <3 Chương 79 <3 Chương 80 <3 Chương 81 <3 Chương 82 <3 Chương 83 <3 Chương 84 <3 Chương 85 <3 Chương 86 <3 Chương 87 <3 Chương 88 <3 Chương 89 <3 Chương 90 <3 Chương 91 <3 Chương 92 <3 Chương 93 <3 Chương 94 <3 Chương 95 <3 Chương 96 <3 Chương 97 <3 Chương 98 <3 Chương 99 <3 Chương 100 <3 Chương 101 <3 Chương 102 <3 Chương 103 <3 Chương 104 <3 Chương 105 <3 Chương 106 <3 Chương 107 <3 Chương 108 <3 Chương 109 <3 Chương 110 <3 Chương 111 <3 Chương 112
      Last edited: 26/9/18
      Dang Tap Te, nkhanh3324, saoxoay27 others thích bài này.

    2. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 1: A Hạo
      Edit: Nho Xinh
      Beta: Táo Đỏ
      _________________

      A Hạo trong bộ trang phục nha hoàn màu xanh nhạt, cung kính đứng ở bên, ngay cả thở mạnh tiếng cũng dám. Nghe thấy thanh chung trà nhàng đặt xuống, lúc này thân hình mới khẽ run lên, lấy hết tinh thần tiến tới.

      Người ngồi đó phải ai khác, chính là Thế tử của Phủ Tĩnh Quốc Công - Tiêu Hành
      Tiêu Hành bái đệ nhất hoạ sư Đại Tề - Hàn Minh Uyên làm thầy, 3 năm trước mực theo Hàn tiên sinh du ngoạn trời nam đất bắc, mấy ngày trước vừa mới trở về. Mà A Hạo là tiểu nha hoàn của phủ Tĩnh Quốc Công, hôm nay nàng bị phân công tới Ký Đường Hiên hầu hạ thế tử. Sau khi nghe thấy tin tức này, đám nha hoàn ngày thường làm việc cùng nàng cảm thấy ghen ghét. Phải biết rằng Thế tử năm nay hơn 20 tuổi mà bên người nha đầu thông phòng cũng có, chứ đừng là cưới vợ. Lúc này thế tử vừa mới hồi phủ, Quốc công phu nhân Lan thị liền vội vàng tuyển nha hoàn trông coi Ký Đường Hiên, dụng ý trong đó cần cũng biết.
      Còn phải là khai trai cho Thế tử sao.
      Là nha hoàn, có 3 điều cần nhớ:
      , chờ đến thời điểm đủ 20 tuổi được chuộc thân rời khỏi phủ, tuổi tác như vậy còn thích hợp để gả chồng. Hai là gả cho gã sai vặt trong phủ, nhưng bởi vậy vẫn là hạ nhân.
      Còn ba sao, cũng là lựa chọn tốt nhất, chính là làm thông phòng cho nam chủ nhân, ngày sau nếu có thể sinh được thiếu gia tiểu thư, được nâng làm di nương, vậy là cả đời cơm áo lo.
      Nhưng A Hạo lại nghĩ muốn làm thông phòng của đương gia Thế tử.
      Lúc nàng mười tuổi, đệ đệ bị bệnh nặng có tiền chữa trị, cho nên mới bị cha mẹ lấy 10 lượng bạc bán vào phủ Tĩnh Quốc Công làm nha hoàn, tại được 3 năm. Có lẽ do vận khí tốt, mới vào lâu được lão thái thái nhìn trúng, được hầu hạ trong phòng bà 3 năm qua. Phủ Tĩnh Quốc Công thể so sánh với những hộ phú quý tầm thường kia, họ là hoàng thân quốc thích, đãi ngộ của nha hoàn trong phủ chắc chắn cũng bất đồng. Mà A Hạo là người bên cạnh lão thái thái, tất nhiên cần làm mấy việc hạ đẳng của nha hoàn thô sử, những ngày trôi qua so với hồi ở nhà chịu đói chịu khổ tốt hơn nhiều, làm biết bao nhiêu người đỏ mắt.
      Chính bởi vì như vậy, chỉ qua 3 năm, tiểu nương gầy gò ốm yếu năm xưa trổ mã duyên dáng kiều, khiến người ta để ý nhiều hơn.
      Chỉ là trong lòng nàng vẫn chỉ nghĩ ra phủ rồi lấy chồng.
      Cùng tới đợt với A Hạo còn có 2 nha hoàn, tên là Cẩm Sắt và Uyển Thước
      Cẩm Sắt, Uyển Thước ban đầu là nha hoàn của Ký Đường Hiên. Thế tử ra ngoài 3 năm, liền đến chỗ Lan thị hầu hạ. giờ Thế tử trở về, tất nhiên là quay lại Ký Đường Hiên làm việc. Thế tử vốn là nam tử trời quang trăng sáng, sinh ra ôn nhuận như ngọc, khí chất tự phụ. Nhoáng cái 3 năm, thiếu niên phi thiên chi lan ngọc thụ trở nên trầm ổn nội liễm, làm cho hai nha hoàn mặt đỏ tai hồng, tim đập như trống. Cẩm Sắt xưa nay đoan trang, có thể bảo trì bình đạm, nhưng Uyển Thước tuổi hơn ít nhịn được giương mắt trộm đánh giá Tiêu Hành chút.
      Thế tử Tiêu Hành mặc bộ trường bào bằng gấm màu thiên thanh, chỗ cổ tay áo thêu hoa văn cây trúc tinh xảo, đai ngọc thắt eo, ngọc quan đội sơ qua tóc, khuôn mặt tuấn tú phong hoa vô song, người là khí chất đoan chính tự phụ.
      Trông đúng tuổi tác, trẻ tuổi hơn nhiều.Uyển Thước buông xuống đôi mắt, mặt lộ ra vui sướng.
      "Ngươi tên là gì?"
      Thanh của nam tử thanh nhuận dễ nghe, A Hạo chưa hoàn hồn, vừa ý thức được thế tử hỏi mình, lúc này mới cung cung kính kính đáp:
      "Hồi Thế tử, nô tỳ tên là A Hạo."
      A Hạo tuy rằng là nha hoàn, nhưng chưa bao giờ hầu hạ qua nam nhân, cho nên hôm nay tới Ký Đường Hiên, trong lòng rất tốt. Lúc này Thế tử hỏi tới, càng có chút câu nệ. Nàng hiểu được Thế tử vì sao chỉ hỏi tên mình nàng, lại khẩn trương, phát Thế tử lại hỏi tên hai nha hoàn còn lại. Bởi vậy, A Hạo mới thở dài nhõm hơi.
      Hỏi xong, ba nha hoàn đường ra khỏi . Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Uyển Thước cao hơn A Hạo nửa cái đầu dừng bước, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn A Hạo cái.
      A Hạo nhìn thoáng qua, nhưng hé răng.
      Nàng hiểu được Uyển Thước là sợ nàng tranh sủng. Chỉ đến dung mạo, Cẩm Sắt cùng Uyển Thước đều cực xuất sắc, an tĩnh trầm ổn, thanh lệ hoạt bát, xem như nha hoàn nhị đẳng xuất sắc nhất phủ Tĩnh Quốc Công. Thấy tình huống như vậy, Cẩm Sắt trách cứ Uyển Thước vài câu. Hai người tình như tỷ muội, Uyển Thước tất nhiên là đem Cẩm Sắt trở thành tỷ tỷ ruột, nghe xong cũng chỉ bất mãn lẩm bẩm vài tiếng. Uyển Thước trong lòng rất bất mãn. ràng nàng cùng Cẩm Sắt ban đầu là nha hoàn của Ký Đường Hiên, vốn dĩ vô cùng có lợi, nhưng hôm nay Thế tử sớm nhớ tên hai nàng. Lúc này, nhìn thấy ở xa xa, đại nha hoàn hầu hạ Quốc công phu nhân Lan thị - Phương Châu tới, ba tiểu nha hoàn lập tức hành lễ, cực kỳ tôn kính gọi tiếng "Phương Châu ". Phương Châu lại chỉ liếc mắt nhìn A Hạo cái, giọng điệu nhàn nhạt :
      "Phu nhân tìm ngươi, theo ta ."
      Dứt lời, Uyển Thước lại nhìn A Hạo bằng ánh mắt hình viên đạn. A Hạo hồn nhiên bất giác nhìn ánh mắt của Uyển Thước, đôi mắt ngẩn ra, có chút giật mình. Bất quá nàng hiểu được mình bị điều đến Ký Đường Hiên, cũng là do Quốc công phu nhân. Lúc trước nàng vẫn luôn ở bên cạnh lão thái thái hầu hạ tốt. Nhưng lời này nàng làm hạ nhân nào dám hỏi nhiều? A Hạo chỉ có thể ngoan ngoãn theo tới Ký Đường Hiên.

      A Hạo an tĩnh theo phía sau Phương Châu. đến hành lang gấp khúc, lập tức tới Thanh Lan Cư của Quốc công phu nhân Lan thị, A Hạo lúc này mới thoáng bước chân nhanh hơn, nhịn được hỏi:
      "Phương Châu , biết phu nhân tìm nô tỳ có chuyện gì?"
      Phương Châu là tâm phúc bên người Lan thị, ngày thường đối đãi với người khác lãnh đạm, bọn nha hoàn muốn nịnh bợ đều thể nào xuống tay. Nàng nhìn thoáng qua A Hao, đối mặt với mắt to linh hoạt của tiểu nha hoàn. Nhìn ánh mắt ngây thơ mờ mịt của tiểu nha hoàn, lúc này mới khó có được hảo tâm :
      "Có lẽ là chuyện hầu hạ Thế tử. Thế tử vừa trở về, trong phòng đúng lúc thiếu người, hơn nữa mấy năm nay thói quen cũng sửa lại ít, sợ các ngươi đắn đo quyết, lúc này mới hảo tâm tự mình đề bạt. Ngươi yên tâm, phu nhân làm khó dễ ngươi."
      Nghe xong lời này, A Hạo càng thêm yên tâm.
      Hôm nay Thế tử chỉ là hỏi tên nàng trước, Uyển Thước đối với nàng liền như vậy, nếu như thêm việc Quốc công phu nhân đề bạt nàng, về sau nàng chẳng phải là có ngày lành sao? A Hạo thở dài hơi, rũ mắt nhíu mày, trong lòng có chút lo sợ bất an.

      Tới Thanh Lan Cư của Lan thị, A Hạo quy củ hành lễ.
      Lan thị ngồi ở ghế, tóc dài đen nhánh được búi lên, búi tóc cài trâm bạch ngọc khảm san hô đỏ châu song kết như ý thoa, giữa trán điểm xuyết thúy điền, người mặc bộ mật hợp sắc gấm tơ vàng bát bảo.
      Lan thị là nữ tử vô cùng ý vị. Lại , Lan thị chính là biểu của Cảnh Cung đế, cùng đương kim Thái Hậu quan hệ rất tốt, lâu lâu liền vào cung bồi Thái Hậu đánh cờ.
      Bởi vì tầng quan hệ này, trong phủ dưới tự nhiên có người dám đắc tội Lan thị, quả thực đem Lan thị trở thành tổ tông .
      Mặc dù lão thái thái đối với Lan thị bất mãn, cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi. Rốt cuộc thân phận của người ta vẫn ở kia.
      Quốc công phu nhân Lan thị sinh ra hiển quý, dung mạo đoan chính thanh nhã, lại sáng suốt xuất chúng, kì nghệ tinh vi, nhưng lại cùng Quốc công cảm tình hợp. Hơn nữa, toàn bộ hạ nhân Tĩnh Quốc công phủ đều hiểu được Quốc công sủng ái nhất chính là Lục di nương, cùng với nhi tử của Lục di nương - Tam công tử Tiêu Đường.
      Lan thị buông kì phổ trong tay, nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn cử chỉ khéo léo, miễn cưỡng vào được mắt.
      Tiểu nương mười hai,mười ba tuổi chính trực như nụ hoa, hơn nữa tiểu nha hoàn này sinh ra dung mạo quả thực xuất sắc, thủy nộn linh hoạt, cơ hồ có thể véo ra nước. Lan thị ban đầu tính toán an bài người tuổi lớn hơn chút, dù sao nàng vẫn là tiểu nương, chỉ sợ còn chưa có nẩy nở, càng hiểu hầu hạ nam nhân như thế nào. Chỉ là Lan thị nghĩ đến hôm qua cùng nhi tử chuyện, liền nhịn được nhìn tiểu nha hoàn này nhiều hơn vài lần.
      Nàng cùng lão thái thái xưa nay quan hệ được tốt, nếu phải vì nhi tử, cũng chỗ đó xin người.
      Chỉ là ...
      Nghĩ đến nhi tử hai mươi lăm, Lan thị cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
      Thôi thôi, chỉ cần có thể khiến nhi tử khai trai liền chấp nhận.
      Lan thị cũng biết được tính tình nhi tử vô cùng ngoan cố. Ba năm thấy, nàng có chút nắm bắt tâm tư của . Mà giờ nhi tử đồng ý cho nàng ở trong phòng an bài người, tóm lại là chuyện tốt. Lan thị nhìn tiểu nha hoàn trước mặt, biết được nàng tên gọi là "A Hạo". Minh nguyệt sáng trong, tiểu nha hoàn này thân tuyết trắng, da thịt thuỷ nộn, mặt mày ô nùng, môi đào, cũng coi như là xứng với tên này. Lan thị mở miệng, :
      "Lão thái thái cùng ta rồi, ngươi tuy rằng tuổi còn , làm việc lại hết mực ổn thỏa. Lão thái thái khen dứt miệng, nếu phải ta cường ngạnh đem ngươi đưa tới, bà cũng bỏ được......"
      A Hạo tuổi còn , nhưng cũng ở trong phủ được ba năm, tự nhiên hiểu được ý tứ của Lan thị, liền nhanh chậm :
      "Nô tỳ nhất định nghe theo lời phu nhân , hầu hạ Thế tử tốt."
      Lan thị cong cong môi, thầm nghĩ: "Xem như nha đầu thông minh".
      Lan thị ít sở thích của nhi tử nhà mình, thấy tiểu nha hoàn này vểnh tai nghe thực nghiêm túc, cuối cùng mới :
      "Hôm nay mình tìm ngươi tới, trừ bỏ chuyện này, còn có chuyện quan trọng nhất."
      A Hạo nghi hoặc, giương mắt nhìn Lan thị.
      Lan thị đối mặt với khuôn mặt nhắn to bằng lòng bàn tay, hơi sửng sốt, rồi sau đó liếc mắt nhìn Phương Châu bên cạnh cái. Phương Châu hiểu ý, lập tức đem quyển sách đặt bàn đưa cho A Hạo. A Hạo vươn đôi tay tiếp nhận quyển sách , cúi đầu nhìn mấy chữ bìa mặt ố vàng của quyển sách , nhất thời sắc mặt hơi biến, lỗ tai trắng nõn đỏ lên, càng miễn bàn tới mở ra nhìn.
      A Hạo nắm quyển sách trong tay chặt, dám lời nào.
      Lan thị liếc mắt nhìn A Hạo cái, nghĩ phản ứng vừa rồi của nàng, làm như tùy ý hỏi:
      "Ngươi biết chữ?"
      A Hạo gật đầu:
      "Phụ thân nô tỳ là tú tài, cho nên khi còn có đọc qua ít sách."
      Lan thị thầm nghĩ, bất quá chỉ là tú tài nghèo kiết hủ lậu thôi, bằng cũng đem nữ nhi bán vào phủ làm nha hoàn. Muốn đưa đến trong phòng nhi tử làm nha hoàn, nàng sớm tra qua chi tiết. Nha hoàn này dung mạo xuất chúng, nhưng ở trong phủ vẫn luôn mực quy củ, hơn nữa là người bên cạnh lão thái thái, tất nhiên là ai dám động. Nhà như thế...... Cũng coi như là thanh bạch. Lan thị lại dặn dò phen, sau đó phất phất tay cho A Hạo lui ra.
      A Hạo ra khỏi Thanh Lan Cư.
      Nàng cầm quyển sách trong ngực, giống như khoai lang nóng bỏng tay. Nhưng chuyện tới bây giờ, nàng hiểu được chỉ có thể theo ý tứ của Quốc công phu nhân mà làm. Lại ...... Thế tử là người thanh quý ngay thẳng, nhiều năm như vậy bên người đều có thông phòng, lẽ đối nàng ngoại lệ ư?
      Last edited: 8/8/18

    3. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 2: Chỗ
      Edit: Nho Xinh
      Beta: Táo Đỏ

      ______________________

      A Hạo thu lại quyển sách liền trở về phòng của hạ nhân thu thập đồ đạc.
      Kỳ nàng cũng có gì để thu thập, chỉ có vài món xiêm y cùng ít đồ vật bên người.
      Rồi sau đó lại cùng Hạnh Dao chuyện. Hạnh Dao là tỷ muội tốt nhất của A Hạo ở Quốc công phủ, hai người cùng vào phủ, lại ở cùng phòng. giờ thấy A Hạo Ký Đường Hiên hầu hạ thế tử, Hạnh Dao ngoại trừ cảm thấy cao hứng vì nàng, càng cảm thấy luyến tiếc:
      "Về sau thành di nương, cũng đừng quên người tỷ muội nảy."
      Nghe Hạnh Dao trêu ghẹo như vậy, A Hạo nhanh tay thu thập đồ vật, hướng phía Hạnh Dao :
      "Đừng bừa."
      "Ta bừa lúc nào?" Đôi mắt đẹp của Hạnh Dao sáng lấp lánh, cười đầy thâm ý :
      "A Hạo ngươi sinh ra đẹp đến như vậy, nếu trang điểm xinh đẹp hơn, mặc vào xiêm y rực rỡ, khẳng định nhị nương tam nương gì đó trong phủ đều đẹp hơn. Hôm nay Quốc công phu nhân cố ý đem ngươi từ bên lão thái thái , còn phải bởi vì bộ dạng ngươi sinh ra đẹp sao? Hơn nữa thế tử là quý công tử hạng nhất ở Yến Thành, làm di nương của có cái gì tốt?"
      đến thế tử, Hạnh Dao tò mò ghé sát vào chút, hỏi :
      "Hôm nay ngươi Ký Đường Hiên, vậy có nhìn thấy thế tử ? Có phải hay như Bích Hà vậy, phong thần tuấn lãng, là trích tiên công tử?"
      Tuổi tác các nàng như vậy, đối với những nam tử tuổi trẻ tuấn lãng nhất định cảm thấy hứng thú. Hơn nữa nam tử tuấn lãng đó lại là hoàng thân quốc thích, thân phận tôn quý, quả thực là cao thể với, là con rùa vàng. Tuy rằng, thân phận các nàng như vậy thể nhúng chàm, nhưng nghĩ ở trong lòng đương nhiên có thể.
      Thế tử sao?
      A Hạo nghĩ lúc, đem hơn nửa gấm vóc tiền bạc từ trong cái sót thêu hình hoa lan bỏ vào trong bao quần áo, chậm rãi mở miệng :
      "Đúng là có gặp qua. Chỉ là......"
      Nàng dừng lại chút để tìm từ, nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt nhắn trắng nõn tràn đầy chờ mong Hạnh Dao:
      "Ta lúc ấy sợ tới chết khiếp, nào dám ngẩng đầu nhìn?" Lời này nàng .
      A Hạo tới Tĩnh Quốc công phủ ba năm, mà Thế tử ra ngoài du ngoạn ba năm, cho nên tất nhiên chưa từng thấy qua. Nhưng mà nàng cũng thường xuyên nghe bọn nha hoàn tới. Thế tử thanh quý tuấn lãng, lại đầy bụng thi thư, am hiểu vẽ tranh, thế nhưng tính tình lại ổn trọng, thích chuyện. Hôm nay nàng đột nhiên bị điều tới Ký Đường Hiên, cũng là lần đầu đối mặt với thế tử, chỉ sợ làm ra chuyện gì sai lầm, nào dám nhìn loạn? Nàng chỉ biết Thế tử cao lớn, khí chất kiêu ngạo, đến nỗi bộ dạng...... Nàng cũng dám xem.
      Hạnh Dao nhíu mày, tức khắc mặt lộ vẻ mặt thất vọng, tiếng " là nhát gan".
      Hạnh Dao hiểu được A Hạo làm việc luôn luôn giữ đúng bổn phận, nhưng hôm nay mình nàng Ký Đường Hiên, chỉ sợ bị khi dễ. Nàng hỏi thăm qua, cùng A Hạo hầu hạ ở Ký Đường Hiên còn có hai nha hoàn Cẩm Sắt, Uyển Thước. Trong hai nha hoàn đó, khó trêu chọc nhất là Uyển Thước. Hạnh Dao giương mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt mềm mại nhu nhược của A Hạo, nhất thời vô cùng lo lắng.
      Ba năm ở chung, A Hạo sớm coi Hạnh Dao như tỷ muội ruột, tự nhiên hiểu được nàng nghĩ gì trong lòng, vội nhoẻn miệng cười an ủi :
      "Ngươi yên tâm. Ngươi vừa rồi phãi , Quốc công phu nhân cố ý đem ta từ chỗ lão thái thái hầu hạ thế tử, nể mặt lão thái thái, ta có việc gì. Cho dù những người khác ở Ký Đường Hiên...... Ta cũng làm quả hồng mềm mặc các nàng nắn bóp."
      Cha từng dạy nàng, tiên lễ hậu binh.
      Nghe xong lời này, mặt Hạnh Dao lúc này mới giãn ra, rồi sau đó duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt so với hoa còn tinh xảo hơn của A Hạo, :
      "Ngươi đó, chiếu cố tốt thân mình là được rồi."
      ·
      Cùng Hạnh Dao xong, A Hạo liền trở về Ký Đường Hiên.
      Ký Đường Hiên trừ bỏ ba nha hoàn hôm nay vừa tới, còn có năm nha hoàn thô sử. Đương nhiên, đó là nha hoàn được tiếp xúc với thế tử, chỉ ở bên ngoài quét tước. Lại tiếp, thân phận của thế tử như vậy, bên người lại nha hoàn nào, rất kỳ quái. Hơn nữa hạ nhân của Ký Đường Hiên cũng ít đến đáng thương. theo bên người, cũng chỉ là gã sai vặt tên Trúc Sanh. Đừng nhìn Trúc Sanh tuy là sai vặt, lại là hạ nhân mà thế tử coi trọng nhất. Đến nỗi quản ở Ký Đường Hiên, tên Như Ý, tuổi cùng Phương Châu bên người Lan thị cách biệt lắm, ước chừng hơn ba mươi tuổi cũng phải nể mặt.
      Như Ý bưng ấm trà tới, vừa lúc nhìn thấy A Hạo, tức khắc ánh mắt sáng lên, vội :
      "Lục nương tới, còn vào châm trà?"
      Lục nương Tiêu Ngọc Đề là do Quốc công phu nhân Lan thị sinh ra, cũng là muội muội ruột của thế tử Tiêu Hành. Thế tử tuy rằng tính tình nhạt nhẽo, nhưng đối với hai muội muội lại phá lệ khá tốt.
      Bất quá...... Nha hoàn ở Ký Đường Hiên lại chỉ có mình nàng, phải còn có Cẩm Sắt cùng Uyển Thước sao?
      Lời này A Hạo dám hỏi.
      A Hạo nghe vậy, chỉ chạy nhanh đón lấy ấm trà hoa hồng bằng sứ Thanh Hoa từ trong tay Như Ý, vội đến phòng bếp thêm nước trà rồi bưng vào.
      Vào phòng, liền nhìn thấy thế tử cùng lục nương Tiêu Ngọc Đề mặt đối mặt ngồi ở ghế chơi cờ.
      A Hạo hiểu được Quốc công phu nhân Lan thị kỳ nghệ tinh vi, vị lục nương này tự nhiên cũng là xuất sắc hơn người. Lục nương Tiêu Ngọc Đề chỉ mới mười hai, búi tóc đơn giản tinh xảo rũ xuống, trâm san hô đỏ búi tóc phiên hoa sen thoa, người mặc chiếc áo gấm màu phù dung, phía dưới là cái váy tơ lụa màu trắng ngà cẩm thụ ngó sen. Nguyên liệu và cách may bộ xiêm y này vừa nhìn biết là từ phường may tốt nhất Yến Thành - Cẩm Tú phường, đủ thấy địa vị của lục nương ở Tĩnh Quốc công phủ.
      Lục nương thừa hưởng dung mạo của Quốc công phu nhân. khuôn mặt tinh xảo trắng nõn như trứng ngỗng, đôi mắt phượng tươi đẹp nghịch ngợm, lại thêm có được khí chất quý nữ của đích nữ phủ Tĩnh Quốc công, lại được nuông chiều. Còn nữa, lục nương vô cùng thích cười, giống Quốc công phu nhân ít khi cười, tính tình hoạt bát hiền hoà, trừ cùng vị Lục di nương sinh ra ngũ nương Tiêu Ngọc Tiêm xưa nay hợp, ở Tĩnh Quốc công phủ được rất nhiều người thích, đối bọn hạ nhân cũng tốt.
      Chỉ là...
      Ba năm này A Hạo vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ lão thái thái, lão thái thái đối với lục nương để ở trong mắt. Tuy rằng lục nương ngày ngày đúng hạn Bán Cẩm Đường của lão thái thái thỉnh an, nhưng lão thái thái cũng thích vị lục nương hơn, mỗi lần thái độ đều là mặn nhạt. Ban đầu nàng nghĩ ra, ràng là đích tôn nữ đáng thích cười, lão thái thái sao lại thích? Sau này nàng mới hiểu được, bởi vì lão thái thái thích Quốc công phu nhân, cho nên những gì liên quan đến vị lục nương đều thích.
      Trái lại, sủng ái của lão thái thái dành lại như ban ngày.
      Ngũ nương Tiêu Ngọc Tiêm tuy là thứ nữ, nhưng mẫu thân lại là Lục di nương. Lục di nương chính là cháu ruột bên nhà ngoại của lão thái thái, cho dù chỉ là thiếp thất, nhưng cũng giống nhau. Hơn nữa nàng còn nghe , nếu có đạo thánh chỉ tứ hôn lúc trước, giờ nữ chủ nhân của Tĩnh Quốc công phủ chính là Lục di nương. Chẳng qua điều đó đều là bọn hạ nhân lén nghị luận.
      A Hạo cung kính hành lễ, sau đó thêm nước trà cho lục nương cùng thế tử.
      Châm xong trà, chỉ cần đứng ở bên chờ đợi sai phái. A Hạo xưa nay luôn làm tròn bổn phận, nhưng nàng chợt nhớ tới lúc trước Hạnh Dao có hỏi, đôi lông mi mảnh dài nhịn được run rẩy, thoáng giương mắt hướng tới nhìn thế tử, thu mộc bàn cờ thượng, hắc bạch quân cờ đan xen có hứng thú, bàn tay to thon dài với những khớp xương cân xứng khớp xương cân xứng thon dài cầm trong tay quân cờ màu đen bằng ngọc ngọc, nhàng đặt xuống, phát ra tiếng vang "Lạch cạch" thanh thúy.
      A Hạo vốn chỉ muốn nhìn mặt của thế tử cái, nhưng lúc nhìn đến đôi tay, lại thể dời mắt được.
      Nàng chưa bao giờ gặp qua nam tử nào có đôi tay đẹp tới như vậy.
      Có lẽ do ba năm ở bên ngoài, làn da nguyên bản của thế gia công tử sống trong nhung lụa biến thành hơi ngăm đen, đôi tay cũng hơi ngăm đen. Nhưng chính bởi vì như vậy, càng thể ra hơi thở của nam nhân. giống phần lớn con em quý tộc ở Yến Thành bên ngoài vàng ngọc, mà thành thục ổn trọng, khác ở khí chất tiêu sái.
      A Hạo nghĩ thầm: Trách được dù thế tử ở trong phủ, bọn nha hoàn khi nhắc tới đến liền nhịn được lộ ra ánh mắt ái mộ. Nam tử này, như thể ông trời đặc biệt ân sủng , đem tất cả những thứ tốt nhất dành tặng cho . Người như vậy, có thể khiến cho người ta nhớ thương sao?
      Cho nên, lúc A Hạo nhìn sườn mặt góc cạnh tuấn lãng kia, cũng chỉ hơi nao nao, sau đó liền ngoan ngoãn cúi đầu.
      Đứng ước chừng nửa khắc, A Hạo liền nghe được thanh mềm mại đầy oán giận của lục nương:
      "Ca ca, ngươi lần này cũng quá lưu tình ? Ra tay quá độc ác, nhanh như vậy liền đem bàn cờ người ta thua mất. tính tính... Huynh phải chơi với muội thêm ván nữa mới được."
      "Muội tâm tính nóng nảy, kì nghệ còn phải theo mẫu thân học tập nhiều. còn sớm, trở về ."
      Tiêu Hành nhàn nhạt . Chỉ là ngữ khí ràng thêm vài phần sủng nịch của huynh trưởng đối với muội muội. Miệng của Tiêu Ngọc Đề khẽ dẩu lên, dáng vẻ cực tình nguyện. Nhưng lúc này lệnh đuổi khách ràng, nàng còn có thể cái gì? Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Tiêu Ngọc Đề giương mắt nhìn nha hoàn vẫn luôn đứng ở bên nãy giờ, nhìn nha hoàn này đột nhiên cảm giác có chút quen mắt, tức khắc đôi mắt sáng ngời, muốn chuyện, lại nghe Tiêu Hành ưu nhã đứng dậy
      "Hôm nay liền đến đây thôi "
      Môi Tiêu Ngọc Đề bĩu ra đến độ có thể quải chai dầu, thấp giọng oán giận tiếng, lúc này mới chậm rì rì từ ghế đứng lên, nhìn huynh trưởng nhà mình nghịch ngợm chớp mắt :
      " Ngày mai ca ca có thể bồi ta chơi cờ tiếp được ?"
      Tiêu Hành lại :
      "Ngày mai ta phải Minh Viễn Sơn Trang."
      Tiêu Ngọc Đề đối với Hàn tiên sinh cũng là cực ngưỡng mộ, vội chắp tay trước ngực năn nỉ :
      "Ta đây cũng ."
      Tiêu Hành nhíu nhíu mày,
      "Tiên sinh thích ồn ào."
      Đây phải là nàng ầm ĩ sao. Tiêu Ngọc Đề thầm chửi thầm. Ba năm gặp vị huynh trưởng này, nàng vô cùng tưởng niệm, lại cũng hiểu được tính tình vị huynh trưởng này trước nay đều như thế. Chỉ là...Đến cùng vẫn là thương nàng. Dù sao giờ người trở lại, còn sợ có thời gian bồi nàng chơi cờ sao? Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhắn của Tiêu Ngọc Đề tràn đầy ý cười, tay cầm chung trà trắng bàn , sảng khoái uống hơi cạn sạch, sau đó nhấc làn váy, ngâm nga bài hát về nơi ở.
      Tiễn lục nương , trong phòng cũng chỉ dư lại hai người nàng cùng thế tử.
      A Hạo nhất thời biết nên làm cái gì, ràng hẳn là an tĩnh đứng ở bên, lại nhịn được giương mắt nhìn thoáng qua. Vừa nhấc mắt, lại hoàn toàn đụng phải đôi mắt của nam tử cao lớn trước mặt.
      Đôi mắt Thế tử lớn lên giống Quốc công phu nhân, mà là đôi đào hoa câu người. Nhưng đôi mắt đào hoa này lại có chút tư thái phong lưu nào, mắt như chấm mực, đen nhánh u trầm.
      A Hạo sợ tới mức chạy nhanh cúi đầu, đôi tay trong tay áo cũng tự giác nắm chặt, lòng bàn tay có chút ẩm ướt.
      phát sầu, liền nghe thấy thanh thanh nhuận trầm thấp của thế tử:
      "Lại đây."
      Last edited: 8/8/18

    4. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 3: Ba năm
      Edit: Dưa hấu
      Beta: Táo Đỏ

      _______________________

      A Hạo có chút sửng sốt, lúc nghe được thế tử lại lần nữa nàng mới chầm chậm bước đến. Nàng hiểu thế tử muốn kêu nàng làm gì nhưng người là chủ nhân, nàng chỉ là phận tôi tớ sao dám cãi lời. Nàng mới vừa đứng lại thế tử lại :
      ''Ngồi xuống .''
      Ngồi xuống sao?
      A Hạo lấy làm kinh ngạc nhìn người bên cạnh ngồi ghế bành có chút khó xác định, rồi lại giương mắt nhìn vào mặt thế tử. Thế tử có dáng người cao lớn, vai rộng eo thon, so với nàng chắc phải cao hơn cái đầu, lại thêm thân khí độ, làm nàng càng thêm lo sợ. A Hạo nơm nớp lo sợ ngồi xuống, lại thấy thế tử cũng ngồi xuống đối diện nàng, sau đó đem bàn cờ vây cùng những quân cờ trắng đen chia ra bỏ vào bát đựng cờ.
      Nhìn tư thế này, Hạo thoáng chốc hiểu ra thế tử kêu nàng đến đây để làm cái gì. Nhưng nàng vẫn cảm thấy nghi hoặc.
      khắc trước người còn hạ lệnh tiễn khách đối với Lục nương, làm sao lúc này lại nghĩ đến chơi cờ? Hơn nữa...Nàng chẳng qua chỉ là tiểu nha hoàn, làm sao mà biết chơi cờ ? Tuy nhiên nàng cũng biết chơi nhưng chuyện này thế tử hề biết mà. A Hạo càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, ngước mắt lên nhìn vào tay thế tử . Nàng cảm thấy mình chỉ là nha hoàn sao có thể cứ như vậy ngồi ở đây cùng thế tử chơi cờ?
      A Hạo vội giúp thế tử chia cờ.
      Tiêu Hành nhìn thấy hành động của nàng, nhìn thoáng qua A Hạo.
      A Hạo chẳng dám lời nào chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi chia cờ. Bất quá bàn cờ hình như có chút lớn, nàng sợ cẩn thận mà đụng vào tay thế tử mất.

      Xếp xong cờ A Hạo giương mắt thấy thế tử nhìn mình, nhất thời khẩn trương, mấp máy môi muốn chuyện thế tử lại mở miệng trước:
      '' Có biết chơi cờ ?''
      Quả thực là người muốn cùng nàng đánh cờ.
      A Hạo hiểu được nếu mình từ chối chỉ sợ làm thế tử tức giận. Nàng vừa mới tới Ký Đường Hiên, nếu bây giờ mà khiến thế tử vui chắc chắn những ngày tháng sau này yên ổn. A Hạo gật đầu :
      '' Nô tỳ ...cũng biết chơi chút ít.''
      Cờ nghệ của nàng so với người bình thường chắc chắn muốn thắng là chuyện dễ dàng nhưng thế tử đâu phải người bình thường đâu? Cờ nghệ của Lục nương cũng coi như xuất sắc cũng phải nhường phần, chứ đừng là nàng.
      Tiêu Hành "Ừ" tiếng, nới với A Hạo:
      ''Cứ thử .''
      chê, A Hạo cũng chỉ có thể căng da đầu mà đấu.
      A Hạo cầm quân cờ trắng trong tay, thầm nghĩ trong phòng thế tử mỗi đồ vật đều là hàng xa xỉ, ngay cả quân cờ cũng là loại tốt nhất. A Hạo nghĩ nhiều, nhàng di chuyển quân cờ, quân cờ trắng dừng ở bàn cờ phát ra thanh thanh thúy dễ nghe khiến nàng nhịn được cong cong môi, làm cho mọi cảm xúc bó buộc bấy lâu dần dần buông lỏng.
      A Hạo nghĩ cờ nghệ của mình kém xa thế tử nên cố hết sức mình, vắt óc mà tìm mưu kế. Cũng biết do nàng ảo giác hay , thế tử chỉ phòng thủ chứ hề tấn công, thế cờ lúc này chỉ dừng ở mức ôn hòa, đối với nàng như nhường vậy. Từ đó, nàng liền chiếm thế thượng phong. Nàng chẳng dám hé răng, hiểu được vị thế tử này suy nghĩ cái gì, chỉ an tĩnh tiếp tục đánh cờ.
      Tiêu Hành vừa chơi cờ vừa tùy tiện hỏi:
      '' Bao nhiêu tuổi?''
      A Hạo nghĩ tới thế tử chủ động cùng nàng tán gẫu, bởi nàng hiểu được thế tử là người trầm mặc ít , thí dụ như lúc nãy đánh cờ cùng Lục nươngcũng nửa lời.
      A Hạo đáp:
      ''Sắp mười bốn ạ.''
      giờ là mùa đông, chờ thêm năm nữa nàng liền mười bốn. Ở Đại Tề, các nương mười bốn tuổi có thể gã chồng. Chỉ là người như nàng dám có hy vọng xa vời đến thế chỉ mong đến năm hai mươi tuổi có thể ra khỏi phủ.
      Nghe A Hạo trả lời, Tiêu Hành thoáng nhìn qua tiểu nương. Thấy gương mặt nhắn, da thịt phấn nộn, mặt mày căng tràn sức sống quả là xinh đẹp. Gò má nàng non nớt, đích xác còn .
      hai mươi lăm nhưng nàng chưa đầy mười bốn.
      Ánh mắt Tiêu Hành trầm xuống, cảm thấy có chút buồn cười.
      Tiêu Hành lại di chuyển quân cờ, tiếp tục hỏi:
      '' Vào phủ từ khi nào?''
      A Hạo còn tưởng rằng thế tử bởi vì nhàm chán nên tùy tiện hỏi cậu nhưng trước mắt ràng như vậy, nàng liền có chút hoài nghi. A Hạo bỏ quân cờ xuống nhìn Tiêu Hành đáp:
      ''Ba năm trước đây...''
      Nàng thấy thế tử nhìn thẳng vào mình, ánh mắt đáng sợ đến dọa người, tức khắc liền biết cái gì, gằn từng chữ
      ''Ngày bảy tháng mười , ba năm trước.''
      Ngày bảy tháng mười , ba năm trước. Tiêu Hành nhếch môi cái, chuyện, chỉ ''lạch cạch'' đánh xuống quân cờ.
      rời Yến Thành vào ngày sáu tháng mười ba năm trước.
      A Hạo hiểu được thế tử hỏi cái này làm gì, nhưng sau khi hỏi xong thế tử liền tiếng, chỉ tiếp tục cùng nàng đánh cờ. A Hạo thở phào nhõm, nàng chỉ sợ mình làm cho vui. giờ thấy an an tĩnh tĩnh cùng nàng chơi cờ, nàng cũng cần lo lắng nữa. Nhưng thể , thế tử tâm tình thay đổi thất thường, lúc trước ràng nhường nàng, sau khi hỏi xong liền thay đổi, từng bước ép sát, lập tức giết nàng khiến nàng còn manh giáp.
      Bị thua tời bời, thảm hại. A Hạo khóc ra nước mắt.
      Nàng hiểu được mình thua nhưng lại nghĩ rằng thua thảm như vậy. Dù sao nàng cũng chỉ là tiểu nương, thua thảm như vậy làm sao còn dám ngẩng đầu lên nhìn ? A Hạo nghĩ, lúc nãy thế tử cùng Lục nương đánh cờ, ít nhất phải đến ba mười phút mới thua, Lục nương còn ồn ào thế tử lưu tình...Trước mắt nàng cùng thế tử chơi bàn cờ này còn chưa đến mười lăm phút.

      A Hạo xưa nay đều tự hào về cờ nghệ của mình, nhưng trong khắc này nàng lại sinh ra cảm giác thất bại.
      A Hạo xấu hổ vì cờ nghệ tinh khiến cho vành tai đỏ cả lên. Tiêu Hành cảm thấy chẳng có việc gì khác lạ, tư thế thong dong đem các quân cờ để vào bát đựng cờ, hoàn toàn cảm thấy chơi cờ thắng tiểu nương này là tàn nhẫn. nhìn vành tai đỏ bừng của Hạo, nàng đến chiếc khuyên tai cũng mang. Ánh mắt Tiêu Hành đột nhiên ôn nhu đến lạ.
      A Hạo thấy thế tử hình như xem lỗ tai nàng, nhất thời thấy có chút kỳ quái. Rồi sau đó mới đỏ mặt :
      '' Nô tỳ cờ nghệ tinh khiến thế tử chê cười rồi.''
      Tiêu Hành ra chẳng có nửa phần ghét bỏ, chỉ lẳng lặng thu hồi ánh mắt.
      A Hạo biết trong lòng thế tử nghĩ cái gì chỉ biết rằng mình như ngồi đống lửa, đến khi thế tử mở miệng bảo nàng lui ra ngoài A Hạo mới thở phào nhõm.
      A Hạo trở về phòng hạ nhân ở Ký Đường Hiên.
      Vừa tiến vào lại thấy Uyển Thước mặt đầy tức giận. Uyển Thước muốn gì đó nhưng cùng lúc đó Cẩm Sắt lại đem nàng giữ chặt, khẽ khuyên bảo. A Hạo nhíu mày, cảm thấy những ngày sống ở Ký Đường Hiên của mình chắc chắn tốt đẹp. Mới ngày liền như vậy, về sau biết xảy ra những chuyện gì. Nàng tuy rằng sắp mười bốn, lại ở Quốc Công phủ gần ba năm, nên cũng hề ngu dốt, trong phủ có việc gì hay nàng cũng nghe qua ít.
      Nàng vẫn luôn nhớ kĩ, hại người chi tâm thể có, phòng người chi tâm thể vô.
      Cẩm Sắt trấn an Uyển Thước, lại theo bản năng nhìn thoáng qua A Hạo.
      Nàng thể thừa nhận, A Hạo này xinh đẹp đến sắc xảo. Tuy rằng cùng mặc kiểu áo màu xanh nhạt của nha hoàn nhưng nếu để lộ ra da thịt lại là sung tái huyết, bộ ngực hững hờ , dáng người lả lướt, đủ để tượng tượng bên trong cảnh xuân mê hồn đến cỡ nào. Nàng giống Uyển Thước thiếu kiên nhẫn như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Thế tử là người gần nữ sắc, hôm nay nàng cùng Uyển Thước vừa đến hầu hạ lập tức liền bị tống cổ ra ngoài, nhưng đến lượt A Hạo được ở trong phòng hầu hạ lâu đến như vậy.
      Lục nương rời , trong phòng chỉ còn lại A Hạo với thế tử, chẳng biết giữa hai người đó xảy ra chuyện gì.
      Lúc trước Quốc Công phu nhân đưa nàng với Uyển Thước đến Ký Đường Hiên hầu hạ thế tử, lúc ấy nàng vui mừng đến nên lời nhưng nghĩ đến Quốc Công phu nhân là người có thể nhìn thấu lòng người nên nàng đều cất giấu vào trong để biểu lộ vui mừng ra ngoài. Nếu so với Uyển Thước nàng nắm chắc phần thắng nhưng với A Hạo này lại là đối thủ đáng gờm.
      A Hạo cũng rảnh rỗi mà nhìn sắc mặt của người khác, nàng chỉ an tĩnh ngồi giường thêu cho xong túi tiền, chẳng lời. đến cũng có chút kỳ quái, ba người các nàng đến Ký Đường Hiên nhưng thế tử hề sai bảo gì nên thực nhàn rỗi.
      Đến buổi tối, A Hạo được gọi đến phòng thế tử gác đêm.
      Nghe thấy vậy, A Hạo liền bắt đầu lo lắng.
      Theo lí mà , phủ của các công tử có rất nhiều nha hoàn gác đêm, chỉ là ai ai cũng hiểu rằng thế tử thích yên tĩnh, ngày thường còn thích tiếp xúc với người khác huống hồ là lúc ngủ cho nên chưa bao giờ có nha hoàn gác đêm cả. Chính vì như vậy, A Hạo liền nhớ đến những lời quốc công phu nhân với nàng.
      phải thế tử định lấy nàng để khai trai chứ?
      Nàng còn nghĩ khi vừa đủ hai mươi tuổi liền có thể tích góp bạc chuộc thân về nhà nhưng nếu bây giờ thành vật thông phòng cho thế tử liệu sau này nàng có thể lấy chồng được nữa ? A Hạo trong lòng buồn bực có điều ý chí nàng liền thúc giục, nàng cũng chẳng dám chậm trễ nên liền chạy nhanh qua.
      Vừa bước đến phòng ngủ của thế tử, nàng liền gặp Trúc Sanh - nô tài thân cận của thế tử. thấy A Hạo khách khí :
      ''A Hạo nương xin chờ chút, thế tử gội đầu...'' Cuối cùng tóm lại câu
      ''Phiền A Hạo nương hầu hạ thế tử rồi.''
      A Hạo lấy tay gõ cửa tiếng.
      Nàng nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nước chảy liền do dự biết có nên vào hay . Nàng chưa bao giờ hầu hạ nam nhân tắm gội nhưng ở trong phủ vài vị công tử khi tắm gội đều có nha hoàn hầu hạ như vậy cũng có gì sai . A Hạo liền lấy lại bình tĩnh :
      '' Thế tử, nô tỳ tiến vào nha?''

      Tim A Hạo lúc này đập thình thịch tưởng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực,vẫn nghe được tiếng nước chảy như cũ, lúc sau tiếng vọng ra
      '' cần'' - lúc này nàng mới thở phào.

      Nàng yên tĩnh ngồi ở bên ngoài chờ, trong lòng có chút buồn bực nhất thời suy nghĩ đến rất nhiều chuyện. thể , thế tử đúng là công tử Tĩnh Quốc Công có ngoại hình tốt nhất, bất giác nàng lại nhớ đến đôi bàn tay thon dài kia, môi lại cong lên.
      Lúc lâu sau, khi nghe tiếng nước dừng A Hạo liền lấy lại tinh thần.
      Nàng giương mắt nhìn thế tử mặc áo ngủ màu trắng, đầu tóc rối tung lại có chút ướt. A Hạo chẳng dám xem nhiều, có lẽ lúc này nàng nên lấy khăn lau tóc cho thế tử mới phải. A Hạo vội cầm khăn qua, định lau tóc cho thế tử người lại :
      '' cần, ngươi ra ngoài tạm nghỉ .''
      Tạm nghỉ? A Hạo có chút sửng sốt.
      Tiêu Hành nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của tiểu nương
      ''Có việc kêu ngươi.''
      A Hạo biết điều này. Thế tử thích ở gần người khác cho nên mới muốn nàng hầu hạ. Thế nhưng như vậy càng hợp ý nàng. A Hạo liền hành lễ lui ra, chậm rãi đến gian ngoài.
      Bất quá nàng cũng chẳng dám nghỉ tạm . Bên trong chủ nhân còn chưa ngủ nào có nha hoàn nào đạo lí mà dám ngủ trước? Cũng may bên ngoài có đèn, Hạo liền lấy túi tiền ra tiếp tục thêu.
      Chờ đến khi bên trong chẳng còn tiếng động gì nữa, A Hạo mới ngáp cái rồi lên giường ngủ.
      Bây giờ là mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh. Xưa nay nàng sợ nhất là lạnh, ở đây so với phòng hạ nhân ấm áp hơn rất nhiều. Hôm nay thế tử muốn để nàng hầu hạ nhưng mỗi khi nghĩ đến lời của Quốc Công phu nhân nàng liền có chút phiền não. Quốc Công phu nhân cho nàng quyển sách , chỉ là nàng dám xem. Thế tử là chính nhân quân tử chút cũng có ý tứ kia. A Hạo thở dài hơi, trong lòng suy nghĩ nếu mai Quốc Công phu nhân hỏi nàng phải trả lời như thế nào đây.
      Cứ lo suy nghĩ mãi chẳng mấy chốc A Hạo chìm vào giấc ngủ.
      qua canh hai mà bên trong Tiêu Hành còn trằn trọc, chợp mắt được. xuống giường mang giày vào, sau đó ra gian ngoài, lúc nhìn thấy tiểu nương nằm giường nhất thời có chút dời mắt được. Nàng sợ lạnh, vừa đến mùa đông liền đem chính mình bọc kín mít.
      Ánh mắt Tiêu Hành dừng lại ở túi tiền cạnh gối đầu, phía túi tiền có thêu hoa lan rất tinh xảo, nàng may váquar rất giỏi. nhìn mặt nàng chút.
      Nhìn tiểu nương mày nhíu chặt, Tiêu Hành cũng thu mi, vội lấy tay vuốt lại cho phẳng. Lòng bàn tay ấm áp của chạm vào gương mặt nàng làm nhịn được mà tay có chút run rẩy, tiểu nương này quả quật cường, vỗ về như vậy mà mày cũng chịu giãn ra. Nàng còn như thế mà có nhiều tâm rồi.
      Chợt nghĩ tới điều gì đó, Tiêu Hành đem bàn tay tiến đến vành tai nàng.
      Ngón tay thon dài nhàng xoa lấy vành tai trắng nõn, đôi mắt đen nhìn mặt nàng chăm chú, thấy mày nàng rốt cục cũng giãn ra, khóe môi chậm rãi giơ lên. Tiểu nương mỉm cười, kêu lên tiếng, lẩm bẩm :
      ''....Ngứa.''
      Last edited: 8/8/18

    5. habang27

      habang27 Well-Known Member

      Bài viết:
      99
      Được thích:
      2,445
      Chương 4: Bánh bao

      Edit: Dưa Hấu
      Beta: Táo Đỏ

      Lúc A Hạo tỉnh dậy phát túi tiền để bên cạnh gối đầu thấy đâu.

      Túi tiền đó nàng còn chưa thêu xong, tối hôm qua ràng còn để ở bên cạnh thế nào chỉ sau đêm liền biến mất ?. Hơn nữa, trong phòng chỉ có nàng cùng thế tử, nàng lại càng thể nghi ngờ thế tử lấy túi tiền của nàng được.

      Cho nên A Hạo cũng chỉ có thể nhíu mày, sau đó rửa mặt chải đầu lượt rồi đứng chờ thế tử phân phó.

      Tiếng chuông bạc vang lên, A Hạo vào, phát thế tử quần áo chỉnh tề chỉ trừ đầu tóc còn rối tung chưa được chải chuốt. Dáng vẻ này so với vẻ lãnh đạm lúc ban ngày lại có phần thêm bình dị, gần gũi hơn.

      A Hạo :
      "Thế tử để nô tỳ chải tóc giúp ngài .''

      Tiêu Hành nhìn tiểu nương đáng trước mắt, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận liền biết hôm qua ngủ rất ngon, gật đầu đồng ý.

      A Hạo lấy cây lược gỗ, động tác quen thuộc giúp chải tóc. Ba năm nay, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ lão thái thái chu đáo, ngày thường lão thái thái cũng hay bảo nàng chải đầu. Lại , ba năm này, nàng luôn ở cạnh lão thái thái hầu hạ, tâm tư tinh tế lại khéo tay nên lão thái thái cũng rất thích nàng, nếu phải Quốc Công phu nhân mở miệng, có lẽ nàng vẫn hầu hạ lão thái thái ở Cẩm Đường. Lão thái thái tin phật, xưa nay thiện tâm, đối xử với nàng rất tốt, chừng lúc vui vẻ còn cho nàng rời phủ sớm để gả chồng.

      Mà bây giờ ...

      A Hạo thở dài trong lòng. Cúi đầu nhìn mái tóc đen nhánh của thế tử thoáng chốc có chút hụt hẫng. Trước mắt tới Ký Đường Hiên, cuộc sống của nàng chẳng biết ra sao.

      Nam nhân búi tóc rườm rà như nữ nhân, A Hạo uổng công rèn luyện tay công phu chải tóc, chỉ vài ba cái là xong, cuối cùng dùng đồ buộc tóc cố định, liền có thể là hoàn mỹ.

      Có lẽ tâm tình hôm nay tồi. Ngày thường Tiêu Hành luôn để lộ khuôn mặt tuấn tú vô cảm, giờ lại lộ ra vài phần nhu hòa.

      A Hạo vốn là nha hoàn tâm tư tỉ mỉ, cẩn thận trong công việc, tuy rằng là hầu hạ nam nhân rửa mặt chải đầu nhưng từ đầu tới cuối nàng đều để lộ ra nửa điểm tự nhiên.

      Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tiêu Hành đứng dậy ra ngoài dùng điểm tâm sáng.

      ngồi xuống, nâng mắt nhìn tiểu nương đứng yên lặng bên.

      A Hạo cảm thấy vô cùng căng thẳng.

      Ngày thường khi hầu hạ lão thái thái, bên cạnh còn có nha hoàn ma ma khác, lão thái thái cũng thích cùng nàng chuyện nhưng thế tử lại ít đến đáng thương. Bất quá, cứ nghĩ hôm nay phải chuyện cùng thế tử, A Hạo liền cảm thấy thế tử trầm mặc ít cũng là chuyện tốt, nàng đỡ phải nơm nớp lo sợ.

      A Hạo đứng chờ thế tử dùng điểm tâm sáng. Hôm qua, thế tử là muốn Minh Viễn Sơn Trang.

      Hơn nữa, hôm nay chính là ngày phát lương hàng tháng. Nghĩ đến đây, tâm tình nàng tốt lên ít.

      A Hạo giương mắt nhìn khay gỗ bày đồ ăn sáng bàn nào là bánh đường mật ong, chén chè thổ nhĩ, bánh bao trắng, còn có chén cháo lá sen. Nhìn thấy được ánh mắt của nàng, Tiêu Hành tay cầm cái muỗng bỗng dừng chút. A Hạo vội cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ:
      ''Thế tử là đại nam nhân, như thế nào cũng thích ăn ngọt giống nàng?"

      Cuối cùng cũng dùng xong điểm tâm sáng, A Hạo cho rằng thế tử muốn rời phủ nhưng lại nghe thế tử :
      ''Chuẩn bị chút rồi cùng ta rời phủ .''

      Rời phủ ? A Hạo ngơ ngác ngẩng đầu, miệng khẽ nhếch, vô cùng kinh ngạc.

      Tiêu Hành :
      '' Minh Viễn Sơn Trang.''

      A Hạo tất nhiên hiểu được thế tử muốn Minh Viễn Sơn Trang là để thăm Hàn tiên sinh. Chỉ là-----ngày thường phải chỉ cần Trúc Sanh theo cùng là được? Như thế nào hôm nay muốn nàng theo? Những lời này A Hảo chỉ dám nghĩ chứ dám . Cũng may hôm nay nếu nàng lãnh tiền tiêu vặt, có Hạnh Dao lãnh giùm nàng rồi. Bất quá trước giờ nàng chưa từng tới Minh Viễn Sơn Trang. Hàn tiên sinh là người cao cao tại thượng, hơn nữa còn là cậu của Thẩm Hoàng hậu, thân phận cùng nàng dĩ nhiên là giống nhau. Nghe tiên đế còn phải nhường ba phần.

      Hôm nay có thể may mắn được nhìn thấy nhân vật lớn như vậy, A Hạo trong lòng có chút chờ mong.

      A Hạo theo thế tử ra khỏi Tĩnh Quốc phủ. Lúc ở xe ngựa cũng là quy tắc cũ, lời.

      Nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cái. Hôm nay, thế tử mặc chiếc áo gấm trắng càng tăng thêm khí chất ai sánh bằng, đôi mắt đen nhánh rất cuốn hút, dáng vẻ hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt tuấn tú. Là nương sắp đến tuổi cập kê, A Hạo cũng phải khát vọng có phu quân nhưng người giống thế tử nàng có hy vọng xa vời.

      Ba năm trước đây tuy cha mẹ đem nàng bán vào Tĩnh Quốc phủ nhưng đó là để cứu mạng của đệ đệ. Cha mẹ nàng sinh được ba chị em, nàng là con lớn, càng thể trơ mắt nhìn đệ đệ năm tuổi bị cơn đau ốm hành hạ. Mà muội muội lại còn nên chỉ có thể đem nàng bán . ra, trong lòng nàng cũng từng rất oán hận nhưng nhà nàng nghèo như vậy cũng chẳng còn biện pháp nào khác. Cũng may bây giờ nàng ở Tĩnh Quốc phủ cuộc sống tệ lắm, có thể vận khí của nàng tệ. Chỉ là...Nàng lâu chưa gặp lại cha mẹ cùng hai em .

      A Hạo vô cùng nhớ mong.

      Nếu nàng được rời phủ, ngoài việc muốn đoàn tụ cùng gia đình, nàng cũng muốn gả cho người trong sạch. Phu quân của nàng dung mạo cần quá đẹp, lại càng bàn đến gia thế, nàng cũng hiểu thân phận bản thân nên chỉ cần nhân phẩm tốt, chung thủy thành , có thể chịu được cực khổ nàng liền cảm thấy đủ rồi.

      Nhớ đến đệ đệ, A Hạo nhịn được cong môi. Ba năm thấy, chắc cũng cao lên ít. biết còn có thể nhận ra người tỷ tỷ này .

      Tiêu Hành nghiêng đầu, nhìn tiểu nương đôi môi cong cong, mặt mày cũng dễ chịu hơn ít.

      Sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại bên ngoài Minh Viễn Sơn Trang. Nàng ngẩng đầu nhìn bức tường màu trắng ở ngoài sơn trang, đó có tấm biển khắc hình rồng bay phượng múa, bên có ghi bốn chữ to---------Minh Viễn Sơn Trang.

      Đây chính là tấm biển do tiên đế tự tay viết tặng.

      Phu xe đứng ở bên ngoài chờ, A Hạo theo thế tử vào. Bên ngoài sớm có tiểu đồng mặc áo xanh đứng chờ, như biết trước rằng họ tới. Minh Viễn Sơn Trang lớn, bước vào liền có thể thấy rất nhiều loại cây quý, bước vào bên trong là cái hành lang, dọc theo đó có đá xanh lót thành đường dẫn đến đình bát giác để hóng gió. Trong đình hóng gió, trung niên nam tử thân khoác hờ áo choàng ngồi. Ở người cảm thấy được vẻ tuấn phong lưu, khí chất nho nhã.

      Đây chính là danh họa đệ nhất---Hàn Minh Uyên.

      A Hạo kính cẩn chạy nhanh hành lễ.

      Hàn Minh Uyên bảo Tiêu Hành ngồi xuống, lại nhìn tiểu nương cạnh Tiêu Hành cái, sau liền thu hồi ánh mắt, nhanh chậm rót trà vào cốc cho Tiêu Hành. Hai người này quan hệ nhìn chẳng giống thầy trò, giống bạn tốt đúng hơn.

      Tiêu Hành nghiêng đầu, với A Hạo:
      " Ta với Hàn tiên sinh có chuyện cần .''

      A Hạo hiểu ý, vội hành lễ lui ra.

      Hàn Minh Uyên trước mặt Tiêu Hành bày ra khuôn mặt nghiêm túc, thấy tiểu nương xa, lúc này mới trêu ghẹo :
      '' Thái độ như vậy, muốn dọa tiểu nương sợ sao....Mấy tiểu nương bây giờ là thích người ôn nhu chút.''
      Sau đó lại giả bộ thở dài ,
      ''Nhưng cũng có số ít lại thích người cường thế chút.'' với ngữ khí mười phần là người từng trải.

      Tiêu Hành nét mặt vẫn thay đổi :
      ''Tiên sinh hôm nay nhiều hơn bình thường phải.''

      Hàn Minh Uyên hiểu tính tình của Tiêu Hành, tươi cười :
      ''Tâm tình ngươi hôm nay tệ.''
      Vừa vừa cầm chung trà lên uống ngụm trà xanh lại hướng Tiêu Hành tiếp:
      ''Vị nương mà ngươi với ta, chính là nàng sao?''

      Tiêu Hành cầm chung trà trong tay, gật gật đầu.

      Minh Viễn Sơn Trang nổi tiếng nhất là hoa hải đường, chẳng qua là mùa hoa qua, giờ cũng chỉ còn vài nụ hoa hồng ở hai bên. A Hạo dọc theo đường đá ra ngoài, khi đến chỗ phiến đá cạnh hồ nàng mới dừng lại. hồ có chút gió, A Hạo sợ nhất là lạnh, giờ lạnh đến nỗi há miệng lại là ngụm khí nóng, nàng chà xát đôi tay lên mặt.

      Vì quá lạnh, A Hạo có chút chịu nổi.

      định trở về, ánh mắt A Hạo đứng lại, nhìn thấy đứa bé trai ngồi dưới cây đại thụ kế bên hồ. Hàn tiên sinh vẫn còn chưa lập gia đình, cũng có con , nhưng bây giờ lại xuất đứa bé trai, chuyện kì lạ. Dáng vẻ này hình như là cậu nhóc thả câu.

      A Hạo cong cong môi, cảm thấy có chút buồn cười.

      Thả câu là chuyện cần có tính kiên nhẫn, đứa trẻ thích nhất là chạy nhảy chơi đùa, làm thế nào lại có thể an an tĩnh tĩnh ngồi câu cá như thế? Nhất thời tò mò, A Hạo qua đó, tiến gần chút mới thấy được diện mạo của cậu nhóc này.

      Đứa bé này ước chừng chỉ sáu bảy tuổi, mặc chiếc áo màu xanh ngọc, bên ngoài mặc áo bông, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng lại phấn nộn, bộ dáng trắng nõn, mềm mịn quả thực rất là tinh xảo. A Hạo có chút sửng sốt, nàng chưa bao giờ gặp qua đứa bé nào đẹp như vậy. Nhìn cậu bé người mặc áo cẩm, chắc cũng là người của Đại Hộ Nhân gia. Chỉ là vẻ mặt của cậu nhóc có chút đứng đắn giống mấy người trưởng thành, làm A Hạo cảm thấy buồn cười.

      ''Tiểu công tử thấy lạnh sao?''
      A Hạo hỏi. Mặt hồ tuy rằng lớn nhưng lại lạnh đến thấu xương. Tiếng vừa dứt, cần câu tay cậu bé bắt đầu run rẩy. A Hạo biết hẳn cá cắn câu, lại nhìn đứa trẻ hết sức bình tĩnh đem cần câu cầm lên.

      Cậu nhóc này sức lực quả đúng là rất mạnh.

      A Hạo hơi bất ngờ chút.

      Tuy là sức lực rất mạnh nhưng chung quy cũng chỉ là tiểu hài tử, kéo con cá chép to như vậy lên là cố hết sức rồi. A Hạo nhìn con cá chép ở bên ngoài thùng gỗ tung tăng nhảy nhót, lại thấy cậu nhóc nhăn mày gắt gao, lúc này mới lên tiếng:
      ''Để nô tì giúp người ,''
      Nàng phải mấy vị tiểu thư được nuông chiều từ bé, thế nên cũng sợ mấy con cá chép nho này, liền khom lưng nhanh nhẹn đem cá chép nâng lên, ''Tách tách'' vừa bỏ vào nước trong thùng gỗ liền văng lên tung tóe, thoáng chốc có thể nhìn thấy các bọt nước nổi lên trước mắt.

      Phó Diệp cầm cần câu trong tay, ánh mắt nhấc lên, nhìn A Hạo đánh giá vài lần. Xem trang phục mặc người, hẳn là nha hoàn. tuy rằng mới có sáu tuổi, xưa nay lại thích chuyện, bây giờ nhìn thấy nha hoàn này lại có tí thuận mắt, hiếm khi chủ động mở miệng :
      '' Ngươi tên là gì?''

      Cậu bé tuy tiếng là trẻ con nhưng thái độ lại giống với người trưởng thành.

      A Hạo nhìn thấy cậu nhóc vẻ mặt đứng đắn lại cười : ''Nô tỳ tên gọi A Hạo.'' Nhìn thấy cậu nhóc này lại khiến nàng nhớ tới tiểu đệ ở nhà. Lúc nàng rời , đệ đệ tuổi tác cũng gần giống, nhưng hơn ít. Chẳng qua đệ đệ thích cười, thích bám nàng mà vị tiểu công tử này lại chẳng thích cười, cũng chẳng biết tính tình có phải giống cha mẹ hay .

      Phó Diệp rũ rũ mắt :
      ''Minh nguyệt sáng trong?''

      Biết rằng là người nhà của Đại Hộ Nhân gia, sớm được học chữ từ . A Hạo gật gật đầu, khom lưng xuống nhìn thẳng cậu :
      ''Đúng là như vậy, biết tiểu công tử xưng hô như thế nào?''

      Phó Diệp mấp máy cái miệng , :
      ''Mẫu thân gọi ta là A Diệp.''
      Khi đến mẫu thân mặt cậu bé mới lộ ra vài phần biểu cảm.

      A Hạo cười, đôi mắt tinh , buột miệng thốt ra câu:
      ''Ta gọi A Hạo, tiểu công tử là A Diệp là có duyên .'' ( Hạo dịch ra nghĩa là ánh sáng, còn Diệp là lá nhé mọi người)

      Phó Diệp bày ra gương mặt đầy đặn vô cùng tuấn tú, hoàn toàn chút ý cười.

      A Hạo lo biết có nên tiếp hay , nàng sợ lát nữa lạc đường toi. Bây giờ lại gặp gỡ vị tiểu công tử này, nàng cũng có cảm tình, thử hỏi:
      ''Tiểu công tử muốn câu cá sao?''

      Phó Diệp gật đầu, nắm chặt cần câu trong tay, nhanh chậm :
      ''Mẫu thân ta hôm nay muốn ăn cá.''

      Quả là đứa con hiếu thảo. A Hạo thầm khen ngợi.

      Sau đó, A Hạo cũng cùng thêm câu nào nữa, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh xem câu cá. Bất quá trong lòng có chút bất ngờ, cậu bé tuổi như thế, tính tình lại trầm tĩnh như vậy. A Hạo nghiêng đầu đánh giá diện mạo của cậu bé, rất tinh xảo, sau này lớn lên vô cùng tuấn tú, chắc rằng cha mẹ của cậu cũng thực xinh đẹp .

      Phó Diệp sợ lạnh cũng chẳng sợ đau, chỉ sợ nhất là dơ bẩn và lòng người gian xảo.

      Mà nha hoàn bên cạnh này rất yên tĩnh ngồi chờ câu cá lên rồi bỏ vào trong thùng gỗ. Kể từ đó, trong lòng cùng có vài phần thiện cảm. Nếu người hầu của có tính tình giống nha hoàn này cũng đến Minh Viễn Sơn Trang chỉ vì nơi này yên tĩnh.

      Lúc Tiêu Hành đến liền nhìn thấy cảnh tượng---

      Tiểu nương búi tóc hai bên, người mặc bộ áo màu xanh biếc, mặt nhắn vì lạnh mà đỏ rực lên, gò má lại mang nét cười, bên cạnh còn có cậu nhóc với dáng vẻ nghiêm túc. Tiêu Hành có chút giật mình, thoáng dừng chân. A Diệp đứa này từ tính tình quái gở, bây giờ lại có thể cùng nàng ở chung chỗ, quả là chuyện kì lạ.

      chậm rãi qua. Hình như tiểu nương nhận ra lập tức quay đầu lại. Chỉ là vừa nhìn thấy , nụ cười môi liền biến mất, đứng dậy cung kính :
      ''Thế tử.''

      Phó Diệp buông cần câu xuống, đứng lên hướng Tiêu Hành gọi tiếng thúc thúc. cùng Tiêu Hành thúc thúc quan hệ cũng tồi, giương mắt hỏi:
      ''Đây là nha hoàn của thúc sao?''

      Tiêu Hành khuôn mặt nhu hòa, nhàn nhạt ''Ừ'' tiếng.

      Phó Diệp nghĩ nghĩ, rồi lại thẳng:
      ''Ta rất thích nha hoàn này. Thúc thúc có thể đem nha hoàn này tặng cho ta ?''
      Cuối cùng nhớ tới lời mẫu thân dạy dỗ, thể tự ý lấy đồ của người khác, nên liền giơ bàn tay trắng nõn lên :
      ''Ta có thể dùng năm tỳ nữ để đổi.''

      Sắc mặt Tiêu Hành lập tức cứng đờ.
      Last edited: 8/8/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :