1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 68: Cá mè lứa (Phần 1)

      Trình Mai Tây cắn chặt hàm răng chịu đựng cho Lục Tử Minh chăm sóc, cảm giác thời gian trôi qua lâu như như thế kỷ vậy, Lục Tử Minh rốt cuộc đứng dậy rời . Sau khi Lục Tử Minh , Trình Mai Tây mới mở mắt, ngọn đèn đầu giường chiếu vào ảnh cưới đối diện tường, khi đó Trình Mai Tây hạnh phúc rúc vào trong ngực Lục Tử Minh, mặt lộ ra vẻ bình yên sau khi trải qua các loại kiếp nạn.

      Lúc này Trình Mai Tây nhìn vẻ mặt của mình trong hình, tim lại đau đớn đến thở được, lúc trước có bao nhiêu chắc chắn bình yên, bây giờ xem ra có bấy nhiêu buồn cười, bản thân Bộc Tấn vứt bỏ đau lòng muốn tìm cái chết, vốn cho là có thể cùng Lục Tử Minh nơi này được an bình, nhưng ngờ thời gian sau, lại rơi vào bước đường cùng.

      Trình Mai Tây như là thấy diện mạo Lục Tử Minh, sau khi đau đớn tới cực điểm, ngược lại lại nhận hiểu ra điều sâu sắc hơn. Với cá tính của Trình Mai Tây, vốn cũng chưa từng trông cậy vào bất kỳ người đàn ông nào, mặc dù trong tình trạng kết hôn, nhưng vẫn là người phụ nữ độc lập tự chủ, từng gửi hy vọng vào tình lại chứng minh tình đáng tin, sau lại gửi hy vọng vào hôn nhân lại gặp phải chồng phản bội. Sau khi hiểu ra cách triệt để, từ đó đơn giản đoạn tuyệt với nam nhân cùng tất cả tưởng nhớ và mong đợi, cần tình cũng cần hôn nhân.

      Cho tới bây giờ, để cho Trình Mai Tây thống khổ và lo lắng, chính là cha mẹ, bọn họ dùng hết cả đời cố gắng bồi dưỡng và giáo dục Trình Mai Tây, nguyện vọng cả đời và mong đợi lớn nhất, đơn giản là Trình Mai Tây giống như những người phụ nữ có hôn nhân hạnh phúc tốt đẹp mỹ mãn, có người chồng quan tâm và đứa bé đáng , có thể ở bình thản ung dung trong cuộc sống hôn nhân ngày qua ngày, là mơ ước lớn nhất của bọn họ.

      Ngày hôm sau cha mẹ của Trình Mai Tây bay đến Thẩm Dương, sáng tỏ tất cả , nếu như bọn họ biết hôn nhân của Trình Mai Tây lại tới bước đường cùng như vậy, hơn nữa trong cuộc hôn nhân này Trình Mai Tây đa mất hết toàn bộ lợi thế, lại dùng phương thức thảm liệt chịu được như thế để kết thúc, nhất định đau lòng đến muốn sống.


      Trình Mai Tây cố gắng cử động thân thể của mình, muốn phục bình thường nhanh lên chút, có thể ngày mai cho cha mẹ thấy con người bình thường, lại có cách nào, chỉ có thể nằm ở giường, tuyệt vọng nghe tiếng kim đồng hồ "tíc tắc tíc tắc", mỗi giây trôi qua làm cho lòng của càng thêm tuyệt vọng, biết trải qua bao lâu, chịu nổi gánh nặng Trình Mai Tây mơ hồ thiếp .

      Chờ lúc Trình Mai Tây tỉnh hồn lại, trời sáng rồi, từ từ mở mắt, cố gắng hoạt động thân thể, phát trải qua đêm ngủ mê man, cơ bắp toàn thân và xương cốt đều đau đớn, hai chân sưng tấy tê liệt, căn bản cách nào nhúc nhích. Trình Mai Tây cảm giác miệng rất khô, nhưng cách nào mở miệng để gọi người cho nước, chỉ có thể nuốt nước miếng, làm ẩm cổ họng, cho đến nghe được tiếng mở cửa, Trình Mai Tây như người ở trong sa mạc bôn ba rất lâu rốt cuộc thấy được ốc đảo.

      Người bước vào là Lục Tử Khanh, lấy khăn nóng lau mặt cho Trình Mai Tây, sau đó bưng tới chén cháo đút cho Trình Mai Tây muỗng, phát đôi môi Trình Mai Tây cứng ngắc, căn bản cách nào nuốt, liền dùng muỗng múc nước cơm từ từ vào trong miệng Trình Mai Tây, rốt cuộc đến giảm bớt khô cạn của Trình Mai Tây.

      Cho ăn xong cháo, Lục Tử Khanh xoa xoa mặt cho Trình Mai Tây mới cầm chén lên ra khỏi phòng ngủ, lát sau, Lục Tử Khanh lại vào, ngồi xuống nhìn Trình Mai tây, Trình Mai Tây muốn lại như cũ cách nào mở miệng được, Lục Tử Khanh thở dài, đưa tay gạt tóc vương mặt Trình Mai Tây, lại dịch dịch góc chăn cho Trình Mai Tây, tĩnh tọa sau lúc lâu, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

      Sau khi Lục Tử Khanh đứng dậy ra ngoài, Trình Mai Tây lần nữa rơi vào yên lặng, thanh Lục Tử Minh, Cốc Thư Tuyết cùng ông bà Lục tựa như có lẽ lùi về nơi rất xa, cho dù thỉnh thoảng nghe được vài câu, cũng giống như cách mấy thế kỷ, chỉ có khi bọn họ nhắc tới ông bà Trình Trình Mai Tây mới có cảm giác nội tâm đau đớn thấu xương.









      Chương 68: Cá mè lứa (Phần 2)

      Cái thế giới này như cùng Trình Mai Tây còn bất kỳ quan hệ gì, cái bóng của thời đại hoàn toàn bao phủ nàng, muốn tránh cũng được chỉ có thể bị động chịu đựng, mắt thấy người thân nhất là cha mẹ sắp tới, cách nào tưởng tượng sau khi bọn họ thấy bộ dáng này của có phản ứng như thế nào, lại hoàn toàn bất lực, chỉ có thể mặc cho tình thế phát triển.

      Trình Mai Tây đột nhiên nghe được tiếng kêu la của Cốc Thư Tuyết: " ràng dẫn em trở về mừng năm mới, tại sao vào lúc này lại muốn đem em , mang thai cháu của các người là em, người nên ta, tại sao đuổi em ? Tại sao để cho mẹ con em ? Em !"

      Lục Tử Minh lời khuyên: "Tiểu Tuyết, ngoan, nghe lời, cũng phải là cho em nhà người khác, về nhà của Tử Khanh, trong nhà có bảo mẫu chăm sóc em ăn uống sinh hoạt hằng ngày, chúng ta cũng yên tâm, cha mẹ Mai Tây muốn qua đây, em ở đây nhi chỉ làm tình huống trở nên phức tạp hơn, bây giờ tình huống Mai Tây được, đợi ấy khôi phục liền cùng ấy ly hôn, có được ? Em hãy trước, mỗi buổi tối bớt thời gian tới đây cùng em có được ?"

      Cốc Thư Tuyết làm nũng: " phải là thương ta sao? Tại sao tối hôm qua còn ôm ta vào phòng ngủ, lại thay quần áo cho ta, phải biết em tối qua nhìn thấy chăm sóc ta khó chịu như thế nào, tại đưa em , em ở đây biết còn đối tốt với ta như thế nào tốt đây?"

      " thương ấy, nhưng ấy và dù sao vẫn chưa có ly hôn, em yên lòng qua chỗ Tử Khanh bên kia, làm gì tới cùng em, bây giờ ấy như vậy chăm sóc ấy cũng là từ đạo nghĩa, dù cho đối với ấy tốt hơn nữa, đó cũng là mặt ngoài, lòng của đều ở đây với em rồi, em là mẹ của con !" Lục Tử Minh hạ giọng.

      "Được rồi, giữ lời, buổi tối em chờ cùng em đón giao thừa, dám đến, ngày mai em phá bỏ đứa bé!" Cốc Thư Tuyết rốt cuộc đồng ý tới nhà Lục Tử Khanh.

      "Lời của tuyệt đối chắc chắn, phải đối mặt với người vô dụng như vậy, nào có được vui vẻ cùng với người đẹp như em, còn đứa bé em trăm ngàn lần cũng được phá bỏ, đây chính là kết tinh tình của chúng ta, buổi tối nhất định tới đây bên canh mẹ con em." Lục Tử Minh lời thề son sắt.

      Bên này Trình Mai Tây nghe được đối thoại của bọn họ, lòng đau như thắt, nhất là nghe được Lục Tử Minh gọi là “người vô dụng” hận thể trực tiếp đứng lên xé nát miệng của bọn họ, vậy mà dùng hết toàn lực cũng nhúc nhích được dù chỉ ngón tay, chỉ có thể mặc cho nước mắt ngừng tuôn trào, gối đầu, mặt, cổ, tóc ướt đẫm, tựa như ngủ ở trong hầm băng cảm thấy giá rét đến thấu xương.

      Rốt cuộc nghe được tiếng đóng cửa vang lên, tiếng của Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh hoàn toàn biến mất, Trình Mai Tây nhắm mắt lại, nếu như phải là vướng bận cha mẹ, ngược lại hi vọng mình như vậy mà nhắm mắt chết , cần đối mặt với người nhà Lục Tử Minh ghê tởm, xấu xa, vô tình như thế. Lại qua lâu, nghe được tiếng động ở cửa, Trình Mai Tây vừa mở mắt nhìn, là Lục Tử KKhanh, tới bên cạnh giường Trình Mai Tây, thấy mí mắt Trình Mai Tây sưng đỏ, lên sợ hãi: "Mai Tây, cha mẹ của cậu chưa đến tiếng nữa là đến, hôm nay lại là giao thừa, cậu khóc thành ra như vậy, cậu phải là cố tình để cho bọn họ vì cậu lo lắng chứ? !"

      xong, Lục Tử Khanh liền đứng dậy bưng chậu nước nóng vào, lấy khăn xoa xoa mặt cho Trình Mai Tây, lấy máy sấy ra sấy tóc cho , lại tìm từ hộc tủ ra cái gối khô thay cho Trình Mai Tây.

      Chương 68: Cá mè lứa (Phần 3)

      Dọn dẹp xong cho Trình Mai Tây, Lục Tử Khanh ngồi xuống nắm tay Trình Mai Tây: "Mai Tây, trai tớ cùng cả người nhà thực xin lỗi cậu, các cậu kết hôn nhiều năm như vậy, cậu đối với cái nhà này lòng dạ chịu khổ, đóng góp của cậu chúng ta đều biết, lần này tớ làm ra chuyện hoang đường như vậy, Cốc Thư Tuyết vừa mới tới cửa, lúc ấy cha tớ muốn đánh ấy, ấy có lỗi với cậu, ngay từ đầu mẹ tớ cũng mắng ấy, nhưng dù sao tuổi tác bọn họ cao nóng lòng bồng cháu, cậu lại có thai được, tớ vừa Cốc Thư Tuyết mang thai con của ấy, ba mẹ của tớ lập tức thay đổi thái độ."

      Trình Mai Tây nhắm mắt lại, muốn nghe Lục Tử Khanh giải thích nữa, Lục Tử Khanh ngưng , đứng dậy ra ngoài bưng ly nước ấm, dùng muỗng từ từ đút vào trong miệng Trình Mai Tây: "Tính cách của cậu tớ rất , chịu được cái gai trong mắt, trong lòng chịu nổi uất ức, tức giận lo lắng đến vào tận tim, như vậy mới ngã xuống, nhưng mà tớ lại có cách gì đây, tại tớ chín con trâu cũng kéo trở lại được, cha mẹ của tớ lại tâm muốn giữ cháu. Mai Tây, cậu chịu uất ức, tớ thay tớ cùng gia đình xin lỗi cậu."

      Dừng lại mấy phút, Lục Tử Khanh lên tiếng lần nữa: "Mai Tây, mặc kệ trong lòng cậu có nhiều uất ức, hi vọng cậu có thể khống chế lại, hai chú lát nữa đến nhà, đừng khóc trước khi bọn họ đến, tránh cho bọn họ ràng tình trạng, bị cậu dọa sợ!"

      Nghe được Lục Tử Khanh đem mình ba mẹ làm bia đỡ đạn, Trình Mai Tây hận Lục Tử Khanh quá mức khôn khéo, chuẩn xác bắt được điểm yếu của mình, nhưng nghĩ tới ba mẹ, Trình Mai Tây cắn chặt hàm răng nuốt nước mắt, cha có bệnh cao huyết áp, chịu nổi kích thích, thân thể mẹ cũng tiện, tình huống hôm nay, chỉ có thể cắn nát hàm môi nuốt nước mắt xuống, chỉ vì ba mẹ có thể ít lo lắng chút.

      Thấy Trình Mai Tây rơi lệ nữa, Lục Tử Khanh thở phào nhõm: "Vậy đúng rồi, chúng ta uất ức chút tính là gì, chỉ cần để cho cha mẹ lo lắng, cậu đứng ở góc độ của tớ suy nghĩ chút, ấy cũng là vì để cho cha mẹ thất vọng, chỉ là phương thức của ấy có chút quá cực đoan. Được rồi, vào lúc này nên chuyện như vậy, chờ cậu khỏe hơn, chúng ta lại ."

      Mình biến thành như vậy, Lục Tử Khanh còn giải vây cho Lục Tử Minh, Trình Mai Tây càng thêm tuyệt vọng, vốn cho là Lục Tử Khanh chút lòng công bằng, nay xem ra, Lục Tử Khanh cũng chỉ là cá mè lứa, tình bạn nhiều năm cùng , cuối cùng là so lại tình thân máu mủ, rốt cuộc là mình quá mức đơn thuần và ngây thơ.

      "Ông thông gia, bà thông gia, các ngươi khỏe chứ! lâu gặp, hoan nghênh các người đến Thẩm Dương mừng năm mới!" Ông Lục nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, trong nháy mắt kéo Trình Mai Tây từ trong trầm tư trở lại, xem ra là cha mẹ đến nhà.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 69 Mặt người dạ thú ( Phần 1)


      lâu gặp, tới Thẩm Dương ăn tết làm phiền mọi người rồi. Mai Tây đâu? Sao thấy con bé đâu?” Ông Trình vừa hàn huyên, nhìn thấy Trình Mai Tây liền lo lắng hỏi.


      “Ôi, ông bà thông gia à, ông bà đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh. Mai Tây rất ngoan, hôm qua vừa tới vào bếp giúp tôi, tối qua làm con bé mệt quá rồi, giờ trong phòng nghỉ ngơi đấy. Ông bà đường có mệt ?” Bà Lục kịp thời ra giải cứu tình huống.


      mệt mệt, chỉ mất có ban tiếng đồng hồ, giờ đúng là thuận tiện, lát là từ Trùng Khánh tới Thẩm Dương rồi. Mai Tây đâu rồi?” Bà Trình vừa vào nhà tìm Trình Mai Tây.


      “Mai Tây còn ngủ, ông bà cũng nghỉ ngơi chút, uống trà chờ tới giờ ăn cơm gọi con bé dậy” Bà Lục cố ý kéo dài thời gian.


      Ông bà Trình mặc dù sốt ruột gặp con , nhưng vì mặt mũi, cũng dám quá mức, tuy rằng nóng lòng như lửa đốt, nhưng vẫn theo sắp xếp của ông bà Lục ngồi xuống uống trà nghỉ ngơi.


      Bên này Trình Mai Tây nằm giường, cách cha mẹ chỉ có bức tường, mà lại như cách cả ngàn xa, muốn lớn tiếng gọi bọn họ, cũng có cách nào phát ra thanh, đừng đến chuyện ra ngoài thấy họ, tâm tình giờ phút này cùng trước khi cha mẹ tới lại giống, lúc trước cha mẹ chưa tới, là sợ cha mẹ nhìn thấy mình thế này đau lòng.


      Lúc này cha mẹ tới rồi, mình lại có cách nào gặp được ngay. Đối với Trình Mai Tây, ngày đêm sống cùng với người Lục gia nay cùng mình như người xa lạ, Trình Mai Tây chỉ cảm thấy bất lực và đơn, giờ đây cũng thấu hiểu năm đó vì sao mẹ cho mình lấy chồng xa.


      Con lấy chồng xa, giống như rời xa cha mẹ, từ nay về sau đem chính mình bản thân, tính mạng giao cho người đàn ông, nếu người đàn ông đó tình thương cũng coi như được chết già, nếu gặp người thay lòng đổi dạ, người nhà chồng đổi sắc mặt thành còn bằng người lạ, người con như là ở vào hoàn cảnh bất lực đơn độc.


      Bản thân mình gả cho Lục Tử Minh, nhưng hai người lại thành gia ở thành phố T, nhưng mỗi lần lễ tết đến, liền có cảm giác mình ở hòn đảo đơn độc, lúc đó, Lục Tử Minh là con trai tốt của nhà họ Lục, chứ phải là chồng mình, cũng đành thôi, thời gian ngắn, cũng chỉ đơn giản là mấy việc lặt vặt trong ngoài nhà, cắn răng chịu đựng trở lại thành phố T, quay lại như cũ.


      Lần này về lại hoàn toàn khác, Lục Tử Minh cùng người nhà họ Lục lộ ra bộ mặt , Trình Mai Tây liền hoàn toàn ở vào thế đơn độc, phải là chịu đựng 7 ngày rồi lại về trạng cũ, mà là từ nay về sau phải mình đơn độc đối mặt.


      Ở loại tình hình này, nếu như cha mẹ tới, Trình Mai Tây liền nhanh chóng muốn gặp mặt họ, người mình chiến đấu như có thể thêm 2 người viện quân, cũng đơn như trước, nhưng lúc này, người nhà họ Lục lại cố tình kéo dài thời gian và lừa bịp, Trình Mai Tây nghe được lời dối trá của bọn họ, mà ba mẹ lại biết , còn bị họ lừa bịp, lại càng là sốt ruột.


      lúc sau, Lục Tử Minh đưa Cốc Thư Tuyết về xong, vừa vào cửa liền nhiệt tình kêu lớn: “Ba mẹ, hai người tới rồi? Con vừa tiễn người về, hơn nữa xe của con cũng chở được cả hai người nên mới đón ba mẹ, ba mẹ tự mình tới là vất vả.”


      có việc gì, con bận cứ làm việc của con , xe con cũng ngồi được hai người, ba mẹ đón xe tới đây cũng rất tiện.” ông Trình chủ động đỡ cho Lục Tử Minh, Trình Mai Tây bên này nghe được lời của ba lại càng nóng nảy, trách ba mẹ mình cũng quá tốt bụng, bị vẻ trung hậu của Lục Tử Minh lừa bịp.


      Bà Lục đón mọi người vào vị trí ăn cơm, Lục Tử Khanh vẫn ở phòng bếp hỗ trợ cũng ra chào hỏi ông bà Trình, đại gia đình sau khi hàn huyên cùng ngồi vào vị trí, bà Lục lấy bát canh gà đưa cho Lục Tử Minh: “Mau mang canh gà vào cho Mai Tây, nó mệt đừng bắt nó dậy, cứ nằm giường mà nghỉ ngơi.”

      Chương 69 Mặt người dạ thú ( phần 2)


      Bà Trình vẫn là lo lắng, muốn đứng dậy tự mình đút canh gà cho Trình Mai Tây, Lục Tử Minh lại ân cần từ chối: “Mẹ, hai người đường cũng mệt rồi, mau ngồi xuống ăn chút gì, mẹ sức khỏe tốt, đừng bị đói, để con đút cho Mai Tây là được.”


      Bà Lục lại mạnh mẽ kéo bà Trình ngồi xuống ghế: “Á dà, để cho chúng nó thanh niên tự làm , hai chị em mình lâu lắm gặp, hai chúng ta ngồi đây chuyện .”


      Bà Trình tiện từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xuống, bên kia Lục Tử Minh vẫn biểu diễn tiết mục con rể tốt như cũ, vừa còn dặn dò ông bà Trình ăn uống tự nhiên, vừa bưng canh gà nóng hổi vào phòng ngủ.


      Vừa vảo cửa, Lục Tử Minh liền ngừng vẻ mặt mỉm cười, để canh gà xuống, thoải mái ngồi xuống ghế, Lục Tử Minh đoán được Trình Mai Tây cũng có cách nào phản kháng, cũng lười màn biểu diễn vô vị trước mặt Trình Mai Tây, lấy điện thoại gọi cho Cốc Thư Tuyết trước: “Tiểu Tuyết, về rồi, em ở chỗ chị ăn uống vui chơi cho thoải mái, nhất định được nóng giận, giữ tâm trạng vui vẻ nhé, giữ lời, buổi tối qua chỗ em. Ngoan nào, nghe lời nhé, hôn cái nào?”


      Lục Tử Minh chẳng kiêng nể gì làm cho Lục Mai Tây tức giận tới mức muốn nghìn đao chém chết , lại chỉ có thể dùng ánh mắt phun lửa nhìn , Lục Tử Minh đưa tay vẽ vòng vòng mặt Trình Mai Tây: “Mai Tây, ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, thành ra như vậy, tôi cũng muốn đâu, nhưng mà, làm gì có biện pháp nào? Năng lực chịu đựng của thực quá kém.”

      Trình Mai Tây mặt cảm giác như bị hàng trăm ngàn con sâu bò lên nóng bỏng, lại chỉ có thể chịu đựng, tay Lục Tử Minh đường xuống dưới, tới chỗ ngực Trình Mai Tây liền điên cuồng vuốt ve, lúc kìm chế được, kéo tay Trình Mai Tây xuống chỗ đó, miệng còn : “ phải vẫn chê tôi bẩn à? Giờ để cho tôi nhìn kỹ xem phản ứng của ?”



      Trình Mai Tây tuyệt vọng nhắm mắt lại, run run chịu đựng nhục nhã của Lục Tử Minh, hành vi của Lục Tử Minh làm nhịn được nước mắt giàn giụa, lúc này Lục Tử Minh dường như điên cuồng giẫm đạp lên tôn nghiêm của . Trình Mai Tây thể tin được, lúc nào cũng dáng vẻ người tốt đạo mạo như Lục Tử Minh cũng có mặt như vậy, trừ bỏ oán hận chính mình nhìn người ràng cũng có biện pháp nào.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 69 Mặt người dạ thú ( Phần 3)


      Lục Tử Minh hai má phát sốt, gần như điên cuồng: “Mai Tây”. Lục Tử Minh lại đưa tay vuốt ve từ cổ Trình Mai Tây xuống, miệng còn ngừng cười nhạo: nằm thế này, giống trước kia ở giường suốt ngày tôi thế này thế kia, lúc chê tôi đủ dịu dàng, lúc lại chê đủ mạnh mẽ. nằm im lặng thế này, vừa yên tĩnh vừa dịu dàng, dường như biến thành người khác, tôi còn có chút chịu được, muốn thử xem bây giờ làm chuyện đó với em có thoải mái hơn trước kia hay ? Cốc Thư Tuyết có bầu, tôi còn chẳng được thoải mái, tôi sắp điên rồi, nếu phải bên ngoài còn có người, tôi trực tiếp xử lý .”


      Lục Tử Minh cầm tay Trình Mai Tây chuyển động lên xuống, cho tới khi cỗ nóng bỏng phun ra, Lục Tử Minh thở phào nhẽ nhõm, dùng khăn lau khô tay Trình Mai Tây, xoay người hôn lên mặt Trình Mai Tây: “À, vẫn còn phản ứng đấy thôi, mặt đỏ bừng rồi, thế là cũng hưởng thụ nhỉ, có cơ hội chúng ta lại thử lại?”


      Lòng đau muốn chết, giờ phút này, tim Trình Mai Tây bị Lục Tử Minh giẫm nát, cơ thể còn tại đời, nhưng so với chết cũng chẳng khác gì.”


      Lục Tử Minh bê bát canh gà, cầm thìa múc thìa đưa lên miệng nếm thử: “Mùi vị cũng tồi đâu, nhân sâm núi Trường Bạch đúng là phải khoác, nóng rồi, độ ấm vừa vặn, nào, để tôi đút cho vợ thân uống nào, đừng nhíu mày mà, uống cẩn thận, bồi bổ cho tốt.”


      Trình Mai Tây cắn chặt răng, cho Lục Tử Minh đút vào miệng, Lục Tử Minh lắc đầu: “ muốn uống à? Chẳng ngoan gì cả, bố mẹ tới rồi, bạn uống chút nào bọn họ lo lắng, phải uống nhiều chút, nhanh nhanh khỏi bệnh chứ.”


      Đút xong canh gà, Lục Tử Minh đứng dậy đóng cửa ra ngoài, bà Trình vội vàng đón con rể ngồi vào chỗ: “ bảo mẹ đút cho mà, con xem, con đói bụng đến giờ vẫn chưa ăn cơm, còn nhanh ăn cơm , để mẹ chăm sóc Mai Tây.”



      cần, cần đâu. Mai Tây uống canh gà xong lại ngủ rồi, mẹ cũng đừng quấy rầy, ấy thực mệt mỏi, làm mệt, ngày nghỉ lại tới tới lui lui cũng mệt, để ấy nghỉ cho tốt ạ.” Lục Tử Minh làm bộ dáng người chồng tốt biết săn sóc.


      Ăn cơm xong, Lục Tử Minh quỳ xuống trước mặt ông bà Trình: “Ba, mẹ, con xin lỗi hai người, hai người nhất định phải tha thứ cho con.”


      Hành động của Lục Tử Minh làm ông bà Trình hoảng sợ: “Tử Minh, sao lại thế này, có việc gì đứng lên .”


      “Con đứng dậy, ba mẹ đồng ý tha thứ cho con con mới đứng dậy.” Lục Tử Minh kiên trì.


      “Được được được, chúng ta tha thứ cho con. Con đứng lên trước, có chuyện gì đứng lên sau.” Bà Trình vội vàng nâng Lục Tử Minh dậy.


      “Ba, mẹ, là con tốt. Hôm qua Mai Tây về, hai chúng con ầm ĩ vài câu, ấy tức giận để ý đến con, con gọi ấy cũng trả lời, con chuyện với ấy ấy cũng nghe. Là con tốt, chọc giận ấy, ba mẹ phải tha thứ cho con.” Lục Tử Minh khóc lóc than thở.


      Ông bà Trình nhìn nhau: “Hai vợ chồng ầm ĩ vài câu cũng là bình thường, có thể nghiêm trọng tới đâu? Mai Tây sao rồi?”


      Lục Tử Minh lại quỳ xuống: “Ba, mẹ, đều là con tốt, hai người nhất định đừng nóng giận nhé.”


      “Con đưa ba mẹ xem nó trước.” Bà Trình vẫn là sốt ruột con , cùng với thái độ ngày hôm nay của người nhà họ Lục, bà cảm giác có chút điềm xấu, dây dưa cùng Lục Tử Minh nữa, mà vội vàng muốn gặp thẳng Trình Mai Tây.


      Lục Tử Minh đứng dậy, đưa ông bà Trình tới cửa phòng ngủ, tới cửa, quay lại: “Ba, ba có bệnh cao huyết áp, ba đồng ý với con, cho dù thế nào, cũng được kích động.”



      Ông Trình gật đầu, ý bảo Lục Tử Minh mở cửa. Cửa vừa mở, bà Trình liền bổ nhào vào giường Trình Mai Tây: “Tây Tây, con làm sao thế? Mẹ tới rồi đây.”



      Trình Mai Tây mở to hai mắt nhìn mẹ, nên lời. Bà Trình nâng Trình Mai Tây dậy, cả người mềm nhũn như xương, bà Trình vội kêu ông Trình: “Ông Trình, ông mau ôm lấy con từ đằng sau.”


      Ông Trình bước tới ôm , Trình Mai Tây liền dựa vào lòng ba, cho dù bà Trình có gọi thế nào, Trình Mai Tây cũng có chút phản ứng.









      Chương 70 Cùng nhau trở về ( Phần 1)


      Bà Trình xoay người vặn hỏi Lục Tử Minh; “Con tôi hôm qua từ Trùng Khánh còn khỏe mạnh, giờ còn chưa tới 24 tiếng đồng hồ, sao lại thành ra thế này? Cậu làm gì con tôi?”



      Ông Trình liếc mắt ngăn lại bà Trình: “ Mẹ nó, đừng vội truy cứu trách nhiệm, Tử Minh, Mai Tây thế này, mọi người sao đưa nó bệnh viện? Còn để nó nằm nhà, cho dù thế nào, cũng phải đưa vào viện xem có chuyện gì xảy ra chứ?”


      “ Trong điện thoại con cũng dám tình trạng của ấy, sợ ba mẹ đường lo lắng gặp phải chuyện, con nghĩ trước báo cho mọi người lại đây, xem xem trước kia ấy có gặp tình trạng này hay chưa.” Lục Tử Minh ấp a ấp úng.



      “Con tôi trước giờ đều chưa từng bị thế này, cậu làm gì con tôi vậy? Nó giờ những được, còn động đậy được. Lục Tử Minh, cậu cho ràng.” Bà Trình như phát điên bên chạy tới, dùng sức nắm lấy vạt áo Lục Tử Minh.



      Lục Tử Minh đứng thắng mặc cho bà Trình lắc, trong lòng dâng lên cảm giác phản cảm mãnh liệt. Hai mẹ con nhà này cả cách phát điên cũng giống nhau như vậy.


      Ông Trình nhàng đặt Trình Mai Tây lên giường, đắp chăn cho , đứng lên kéo bà Trình ra: “ Mẹ nó, bà đừng kích động, bà động thủ với Lục Tử Minh làm gì, giờ con còn nằm giường, bà lại có việc gì tôi biết làm sao, bà bình tĩnh, trước nghe Lục Tử Minh .”



      Bà Trình tình nguyện buông Lục Tử Minh ra, ông Trình đỡ bà ngồi xuống giường, nhìn Trình Mai Tây mềm yếu vô lực, tránh được đau lòng, hu hu khóc lớn.


      Ông Trình đưa tay lau nước mắt cho bà: “Mẹ nó, bà đừng khóc, bây giờ Mai Tây nằm giường, hai chúng ta thế nào trước tiên cũng phải bình tĩnh, bình tĩnh nghe Lục Tử Minh tình huống của Mai Tây, rồi đưa nó bệnh viện, để nó nhanh chóng khỏe lại.”


      Bà Trình chầm chậm dừng khóc, ngẩng đầu, mở to hai mắt trừng trừng Lục Tử Minh: “Lục Tử Minh, hôm qua con tôi từ nhà còn tốt đẹp, cậu cho ràng, rốt cuộc cậu làm gì khiến nó thành ra thế này?”


      “Mẹ, con có thể làm gì ấy? Tính tình Mai Tây mẹ cũng biết, con đối với ấy từ trước đến giờ đều là ngoan ngoãn phục tùng, chỉ có ấy làm gì con, làm gì có chuyện con làm gì ấy? ấy về nhà xong, hai chúng con vì chút việc vặt ầm ĩ vài câu, ai ngờ ấy thành ra như vậy, con sợ hết hồn.” Lục Tử Minh đứng đó giả bộ đáng thương.


      cũng phải, Mai Tây nhà chúng ta lợi hại như thế, đoán chừng cậu cũng chẳng có cách nào làm gì nó.” Bà Trình nghe xong lời của Lục Tử Minh, cũng cảm thấy có lý, Trình Mai Tây cố gắng phát ra thanh, cố gắng hồi lâu cũng có kết quả.


      Bên này ông Trình nhanh quyết định: “Trước đừng gì vội, tất cả đợi Mai Tây tỉnh lại sau, trước tiên đưa nó tới bệnh viện kiểm tra xem là có chuyện gì xảy ra, cứ nằm giường thế này sao được.”


      “Ba, hôm nay là giao thừa, bác sĩ ở bệnh viện chắc cũng nghỉ, chúng ta nhà khó khăn lắm mới đoàn tụ, hay là, chúng ta cứ ăn cơm tất niên , ngày mai đưa Mai Tây bệnh viện?”

      Chương 70 Cùng nhau trở về ( Phần 2)



      “Mai Tây đều thành thế này, nó nằm giường, tôi còn ăn tết cái gì nữa? Thế này , nhà cậu cứ việc ăn tết, tôi và mẹ nó tự đưa nó bệnh viện.” Ông Trình tiếng , nhưng giọng điệu nặng nề.



      “Mẹ nó, lấy vali của Mai Tây tới, thay cho nó bộ quần áo sạch , vào nhà vệ sinh lấy chậu nước cho nó rửa mặt, chúng ta bệnh viện ngay bây giờ.” Ông Trình vừa nâng Trình Mai Tây dậy, vừa dặn dò bà Trình.


      Bà Trình theo lời dặn của ông Trình tìm quần áo của Trình Mai Tây tới, Lục Tử Minh thấy thái độ cương quyết của ông bà Trình, vội vào nhà vệ sinh bê chậu nước ấm, giặt khăn định lau mặt cho Trình Mai Tây, lại bị ông Trình cầm lấy khăn, tỉ mỉ lau mặt cho Trình Mai Tây.


      Ở trong lòng ba, Trình Mai Tây cuối cùng cảm thấy an toàn, chầm chậm nhắm mắt lại, Lục Tử Minh định thay quần áo giúp Trình Mai Tây, lại bị ông Trình đưa tay ngăn cản, Lục Tử Minh đành lùi lại đứng ở bên nhìn ông bà Trình thay quần áo cho Trình Mai Tây.


      Ông Trình dặn dò bà Trình đỡ Trình Mai Tây, ông cõng Trình Mai Tây ra khỏi phòng ngủ, bà Lục nghe được tiếng động vội chạy đến ngăn ông Trình: “Ông thông gia, giờ là giao thừa, ông định cõng Mai Tây đâu?”


      Ông Trình để ý tới ngăn cản của bà Lục: “Mai Tây bị bệnh, tôi phải đưa nó tới bệnh viện.”


      Bà Lục tỏ vẻ biết: “Mai Tây phải hơi mệt à? Nghỉ ngơi chút là tốt rồi, cơm tất niên sắp xong rồi, lát nữa Lục Tử Khanh chúng nó tới, chúng ta ăn cơm tất niên, mai lại bệnh viện .”



      “Bà thông gia, tôi cõng Mai Tây đây rồi. Mọi người cùng nhà Lục Tử Khanh cùng nhau ăn cơm tất niên là tốt rồi, tôi phải đưa Mai Tây bệnh viện ngay.” Ông Trình đẩy bà Lục ra, thẳng tới cửa, bà Trình vội đứng trước cửa đón taxi.


      Lục Tử Minh qua bà Trình: “Để con lái xe đưa mọi người .”


      “Xe của cậu chỗ ngồi cũng đủ, chúng tôi gọi taxi là được rồi.” Bà Trình để ý tới Lục Tử Minh, chỉ lo đưa tay chặn taxi.


      Lên xe xong, ông bà Trình ngồi cùng Trình Mai Tây ở ghế sau, Lục Tử Minh mở cửa xe ngồi vào ghế trước, bà Lục chạy theo ra gọi: “Ông bà thông gia, hai người đưa Mai Tây viện kiểm tra xong về ăn cơm nhé. Chúng tôi chờ cơm. Tử Minh, chăm sóc bố mẹ vợ con cho tốt nhé.”


      Ông bà Trình lòng như lửa đốt, chỉ qua loa đồng ý rồi vội bảo lái xe đưa bệnh viện. Chiều 30 tết, đa số mọi người đều về nhà, đường vắng lặng, ngẫu nhiên có xe và người đường, cũng đều là vội vàng về nhà ăn cơm tất niên, như bọn họ tới bệnh viện, chắc cũng chẳng có vài người.


      Lái xe tò mò nhìn Trình Mai Tây, quay đầu hỏi bà Trình: “Em đây là làm sao thế ạ? Nhìn vẫn khỏe mạnh thế kia, sao phải bệnh viện?”


      “Tự nhiên nên lời, cũng động đậy được, chúng tôi đưa tới bệnh viện kiểm tra xem sao, cho yên tâm.” Ông Trình có tâm trạng nhiều lời cùng lái xe.


      “Đúng thế, bệnh viện kiểm tra cho yên tâm, sắp giao thừa rồi, có chuyện chẳng ai muốn ra đường, tôi cũng muốn về nhà, thấy mấy người có vẻ vội, đưa mọi người đến bệnh viện xong cũng vội về nhà ăn cơm tất niên thôi.” Lời của người lái xe lộ ra nhiệt tình.


      “Cám ơn bác tài, bác tốt bụng quá.” Bà Trình liên tục cám ơn.


      sao, ai chẳng có lúc có chuyện gấp.” người lái xe quay đầu , chuyên chú lái xe.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 70 Cùng nhau trở về ( Phần 3)


      Đến bệnh viện, Lục Tử Minh xuống trả tiền cho tài xế, xuống xe vội tranh cõng Trình Mai Tây, ông Trình để ý tới Lục Tử Minh, tự mình cõng Trình Mai Tây lên.


      Bà Trình sau lải nhải: “Ông để Lục Tử Minh nó cõng , ông già rồi cứ cậy mạnh thế, nhỡ đâu vẹo sống lưng cái làm sao bây giờ? là ông già ương bướng.”


      Ông Trình cõng Trình Mai Tây về phía trước, còn mạnh mồm : “Tôi nuôi con 30 năm, tôi cõng nó bao nhiêu lần. Tôi còn chưa già đâu.”


      Lục Tử Minh tranh thủ chạy lên bàn hướng dẫn phía trước, biết được hôm nay chỉ có khám cấp cứu. Đến nơi khám cấp cứu, bệnh nhân rất đông, mà chỉ có bác sĩ khám bệnh, sau khi kiểm tra sơ qua tình huống của Trình Mai Tây, bác sĩ lắc đầu: “ Tình hình của ấy, xem chừng là khám cấp cứu ăn thua, phải khám khoa Thần kinh rồi.”


      Ông Trình có chút ngạc nhiên: “Nó chẳng phải được, cũng cử động được à? Sao phải khám khoa thần kinh?”


      “Bệnh nhân xem ra là ở hoàn cảnh lạ lẫm bị thứ gì đó kích thích thần kinh, tôi đề nghị nhanh chóng khám khoa thần kinh, hơn nữa, tốt nhất là nên trở về hoàn cảnh quen thuộc, như thế có lợi cho việc khôi phục của ấy.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.


      Nghe xong lời của bác sĩ, ông bà Trình cùng Lục Tử Minh bàn bạc sơ qua quyết định đưa Trình Mai Tây về thành phố T điều trị, thành phố T có bệnh viện tổng hợp, còn có chuyên khoa thần kinh nổi tiếng cả nước.


      Ba người cùng bác sĩ trao đổi tình hình, bác sĩ biết được bình thường Trình Mai Tây ở thành phố T, đưa ra số công việc hộ lý cần chú ý hàng ngày, ba người đưa Trình Mai Tây trở về nhà họ Lục.


      Bốn người nhà Lục Tử Khanh và Cốc Thư Tuyết về tới nhà họ Lục, cặp song sinh của Lục Tử Khanh cùng Cốc Thư Tuyết chơi đùa vui vẻ, thấy đoàn người Lục Tử Minh trở về, Trương Bác Tùng và Lục Tử Khanh vội vàng theo vào phòng ngủ.


      Trương Bác Tùng và Lục Tử Khanh chào hỏi ông bà Lục, sau đó hỏi han Lục Tử Minh: “, em vừa đến mới biết mọi người đưa chị dâu viện, chị làm sao thế? sao chứ ạ?”


      Lục Tử Minh nhàng đặt Trình Mai Tây lên giường, quay người đối diện với Trương Bác Tùng: “Chị dâu cậu phải quay về thành phố T ngay, tới bệnh viện bên đó điều trị, chúng ta thu dọn đồ đạc về thành phố T bây giờ.”



      Trương Bác Tùng nghe thấy thế chủ động xung phong: “Để em lái xe đưa mọi người .”


      Lục Tử Minh nhìn về phía ông Trình xin ý kiến, ông Trình suy nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được, chúng ta xe cậu . Năm mới rồi, đều làm mọi người được ăn tết thoải mái.”


      Lục Tử Khanh cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng: “Chú, chú gì vậy, chuyện của chị dâu chính là chuyện của chúng cháu. Để Bác Tùng đưa mọi người thành phố T, qua vài ngày cháu lại tới thăm Trình Mai Tây.”


      Mấy người bàn bạc xong, đều tự thu thập hành lý , ông bà Lục cũng chạy tới thăm Trình Mai Tây, dặn dò Trương Bác Tùng đường lái xe cẩn thận, rối loạn hồi lâu, cuối cùng đem hành lý đặt lên xe Trương Bác Tùng.


      muốn , Cốc Thư Tuyết cầm theo túi cũng muốn lên xe: “ họ, em cũng muốn về thành phố T, rồi, em ở đây mình chẳng có gì vui.”


      Trương Bác Tùng bị Cốc Thư Tuyết gọi giật cả mình, muốn mở miệng, Lục Tử Khanh chạy ra giải vây: “Bác Tùng, em họ muốn về thành phố T, cho nó về .”


      “Nhưng xe hết chỗ rồi, nó cũng có chỗ ngồi.” Trương Bác Tùng có chút khó xử.


      “Vậy đơn giản, để em cũng lái xe , để em họ ngồi xe trai em . Nhân tiện cũng mang xe của ấy về luôn, tiện cả đôi đường.” Lục Tử Khanh cẩn thận trả lời.


      Vì thế nên Lục Tử Minh xuống xe, mở cửa chiếc BMW Z4 của mình, Cốc Thư Tuyết vui vẻ lên xe, loạt 6 người về thành phố T, ông bà Lục và Lục Tử Khanh cùng hai đứa bé đứng ở cửa nhìn theo hai chiếc xe rời .

      Chương 71 Thu mua tất cả (Phần 1)


      Xe vừa , bà Lục liền oán trách Lục Tử Khanh: “Con làm sao để Tiểu Tuyết cũng thành phố T? Mẹ Trình Mai Tây xem chừng cũng dễ chọc, nhỡ đâu bọn họ làm ầm lên, làm bị thương cháu mẹ phải làm sao?”


      “Mẹ chỉ nghĩ cháu trai, mẹ trừ cháu trai còn biết gì nữa? Mẹ xem , mỗi ngày mẹ ầm ĩ phải bế cháu, giờ tốt rồi, làm cái việc hoang đường kia, Trình Mai Tây lại thành ra như thế, qua năm mới, còn phải chạy bệnh viện thành phố T, nếu phải mỗi ngày mẹ lải nhải bên tai ấy, cũng thành ra thế này.” Lục Tử Khanh thầm oán bà Lục.


      “Hừ, có trách trách năm đó con giới thiệu người vợ này cho con. Mẹ vẫn nhìn quen cái tính ngang ngược của nó, con người đàn ông Đông Bắc, cả ngày bị nó bắt nạt ngóc được đầu dậy, mẹ mà biết chẳng bằng tìm vợ cho nó ở Thẩm Dương này, mẹ chắc chắn có cháu trai mập mạp rồi. Trình Mai Tây thành ra như vậy, nó phải nhanh chóng li hôn với Trình Mai Tây, cưới Tiểu Tuyết, mẹ có thể ôm cháu được rồi.” Bà Lục tính toán.


      “Ôi, chẳng có biện pháp chịu nổi mẹ. Mẹ thiên vị con như thế, bảo sao ấy có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, con nhìn bộ dạng Trình Mai Tây thực có chút đau lòng, ấy thành ra thế này đều là con hại.” Lục Tử Khanh tự trách.


      Bà Lục bĩu môi: “Ai bảo nó giỏi, cũng sinh cháu đích tôn cho mẹ, nếu nó có khả năng đẻ đứa, mẹ cũng chiều theo nó mọi bề, chính nó có bản lĩnh, còn trách ai.”


      ấy cũng phải bẩm sinh thể có con, ấy vừa kết hôn cũng có mang thai, khi đó điều kiện trong nhà tốt, ấy bàn với con xong mới bỏ, giờ mẹ đều đổ trách nhiệm lên đầu ấy là công bằng.” Lục Tử Khanh muốn phải trái với bà Lục.


      “Lúc ba mẹ sinh con chắc điều kiện tốt? Con với con chẳng phải vẫn rắn chắc khỏe mạnh, hơn nữa, điều kiện tốt rồi, nhà mua rồi, xe cũng mua rồi, sao có bầu? cho cùng, là nó có cái phúc đó, nó với con duyên phận cũng chỉ có thế, con chắc chắn là người phải cưới vợ hai lần, trước đây mẹ xem bói cho nó, thầy bói thế.” Bà Lục vô cùng thần thánh.


      “Như mẹ vậy, chuyện con giấu Trình Mai Tây đều là chuyện số mệnh, trách ấy?” Lục Tử Khanh nửa tin nửa ngờ.


      “Đấy là đương nhiên, có nhất định có, có cũng đừng cố cưỡng cầu, Trình Mai Tây á, chính là tính tình mạnh mẽ số mệnh đủ mạnh a.” Bà Lục xong đứng dậy vào.


      “Mẹ, mợ làm sao thế? Sao gặp chúng con cũng gì? Có phải mợ thích chúng con ?” Cuối cùng chị Trương Ngữ Hoan cũng tìm được cơ hội chen vào.



      phải thích các con, mà là mợ bị ốm, chờ mợ khỏi ốm cùng chơi với các con.” Lục Tử Khanh tiện miệng trả lời Trương Ngữ Hoan.



      “Các con muốn mợ bây giờ, hay là muốn dì Tiểu Tuyết làm mợ các con?” Bà Lục quay lại nắm tay Trương Ngữ Hoan và Trương Ngữ Nhạc.


      “Đương nhiên là dì Tiểu Tuyết rồi.” Trương Ngữ Hoan và Trương Ngữ Nhạc trăm miệng lời.


      Lục Tử Khanh và bà Lục nhìn nhau, Lục Tử Khanh mở miệng hỏi: “Vì sao, chẳng lẽ mợ đối với các con tốt à?”


      “Cũng phải tốt. Mỗi lần mợ về nhà cũng mua cho bọn con quần áo, đồ ăn ngon, lại cho bọn con tiền mừng tuổi. Nhưng mà, mợ vừa đến là vào phòng bếp, hơn nữa đối xử với người khác cũng lạnh lùng, như dì Tiểu Tuyết, chơi cùng bọn con, chuyện phiếm với bọn con, hơn nữa, con cho chúng con mỗi đứa bao lì xì to!” Trương Ngữ Hoan vừa xong bị Trương Ngữ Nhạc che miệng.


      Trương Ngữ Nhạc hô lớn: “Dì Tiểu Tuyết phải rồi à? Để chúng ta đừng cho mẹ chuyện tiền lì xì. Số tiền này là quỹ làm đẹp của chúng ta, để chúng ta mua đồ trang điểm xinh xinh chúng ta thích.”


      Trương Ngữ Nhạc buồn rầu: “ Em cẩn thận lỡ miệng.”


      Lục Tử Khanh đưa tay ra, hai chị em tình nguyện mà đưa bao lì xì vào tay Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh vừa mở ra giật mình, Cốc Thư Tuyết này ra tay quả là hào phóng, cả đứa trẻ con bé như vậy cũng lấy lòng, thực là dùng hết tâm kế. Vào dịp Tết, bình thường Trình Mai Tây chỉ cho hai đứa trẻ 500 đồng tiền mừng tuổi, hơn nữa ba mẹ biết cũng phải giao nộp lên.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 71 Thu mua tất cả ( Phần 2)


      Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng tuy rằng mấy năm gần đây nghiệp thuận lợi, cũng buôn bán được ít tiền, nhưng Trương Bác Tùng cho rằng trẻ con phải nuôi kiểu con nhà nghèo, nên hai con tuy rằng thiếu ăn mặc tiêu pha, nhưng bình thường cũng cho bọn chúng bao nhiêu tiền tiêu vặt. Lần này Cốc Thư Tuyết cho mỗi đứa 2000 đồng nhưng lại cho ba mẹ, tự nhiên nhanh chóng lấy được lòng hai đứa bé.


      Vừa vào phòng, Lục Tử Khanh liền ép hỏi bà Lục: “ Cốc Thư Tuyết hào phóng như thế, chắc chắn cũng cho mẹ ít tiền mừng gặp mặt ? Mẹ , ta cho mẹ bao nhiêu?”


      Bà Lục lắc đầu: “ có nhiều, chưa cho tiền.”



      cho tiền, vậy là đưa quà gì rồi?” Lục Tử Khanh chịu bỏ qua.


      “Ừ, nó mua cho mẹ chiếc dây chuyền bạch kim” bà Lục nhăn nhó vặn vẹo.


      “Mẹ thế này là thế nào? Hàng tháng Trình Mai Tây đều gửi cho mẹ 1000 đồng, 6 năm qua đủ mua cả chục chiếc dây chuyền bạch kim rồi. Mẹ ngược lại, vì chiếc dây chuyền bạch kim lấy lòng.” Lục Tử Khanh có chút hờn giận.



      “Hàng tháng gửi 1000 đồng sao? Đều là tiền của con trai mẹ, cũng chẳng phải nó biếu mẹ. Chẳng phải bọn nó tháng nào cũng gửi cho ông bà Trình 1000 đồng à? Mẹ cũng chẳng được nhiều hơn người khác đồng.” Bà Lục cho là phải.


      chị cũng dễ dàng, mấy năm gần đây mới có thu nhập cao hơn chút. Trước kia dù có thiếu thốn cũng bao giờ thiếu 1000 đồng của mẹ. Mẹ nhìn chị dâu xem, vài năm rồi đều tiếc tiền chịu mua cho mình cái áo mới, nhưng mỗi lần tết hay mừng sinh nhật ba mẹ, chị ấy đều mua quần áo cho con và ba mẹ.” Lục Tử Khanh bất bình vì Trình Mai Tây.


      “ Mẹ mặc kệ, dù sao Cốc Thư Tuyết mua cho mẹ cái dây chuyền này mẹ thích, đồ nó mua chính là đúng ý mẹ. Mẹ nhìn nó thuận mắt làm sao, mẹ cũng coi nó như con dâu chưa cưới rồi.” bà Lục hoan hỉ, phấn chấn lấy dây chuyền từ túi áo lông ra thử.


      Lục Tử Khanh nhìn bộ dạng say mê của bà Lục, lắc đầu: “ Nó mua cho ba con cái gì? Sao ba cũng thích nó như thế?”


      “Ba con vẫn thích cái đồng hồ đeo tay, còn là hàng hiệu, gọi là cái gì nặc?” Bà Lục bỏ vòng cổ vào trong áo lông, nghĩ nghĩ rồi lại lấy ra: “Mai Tây nó rồi, mẹ cũng chẳng sợ ai hỏi, con dâu mẹ mua cho mẹ, mẹ đeo quang minh chính đại.”


      Lục Tử Khanh thở dài: “Nó còn là sinh viên thực tập, nó làm gì có tiền. Nếu phải của bố mẹ nó, cũng là dùng tiền của con mua đồ cho ba mẹ, nó dùng tiền của mua đồ cho ba mẹ, mẹ vui mừng cái gì?”


      “Nó dùng tiền của con mua đồ cho ba mẹ, ít nhất cũng chứng minh rằng nó có lòng hiếu thuận, chẳng giống có người, tiền giữ khư khư, cũng chịu mua cho ba con với mẹ.” Bà Lục xong, hừ tiếng.


      “Sao ba mẹ lại biết nhìn người như vậy? Phụ nữ như Trình Mai Tây, mới là người phụ nữ biết cách sống, cái con bé Cốc Thư Tuyết kia chỉ biết lấy tiền của con để làm màu, lừa mọi người, con thu nhập có hạn cũng phải là người có tiền, Cốc Thư Tuyết ra tay hào phóng như thế, chỉ sợ chút tiền của con chẳng chịu nổi ta tiêu pha.” Lục Tử Khanh có hơi lo lắng.


      con sắp thành Giáo sư rồi, tiền lương còn cao hơn ối, hơn nữa lúc đó người tìm nó hướng dẫn còn nhiều hơn, còn viết sách, chắc chắn kiếm được tiền. Hơn nữa, cho dù tiền của con có để cho nó tiêu pha hết, con và Trương Bác Tùng chẳng phải là có tiền à? Chả lẽ con còn có thể đứng nhìn con khó khăn?” Bà Lục rất lạc quan.









      Chương 71 Thu mua tất cả ( Phần 3)


      Nghe bà Lục như vậy, Lục Tử Khanh muốn lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn được: “Công ty của Trương Bác Tùng mấy năm gần đây mới tạm ổn, tiền của bọn con đều là đầu tư vào công ty, mấy năm nay kinh tế lại phát triển chậm, thị trường tốt, bọn con cũng phải cố gắng chống đỡ qua ngày, việc kinh doanh của công ty nếu có chút vấn đề, tài chính đứt đoạn, đóng cửa công ty cũng chỉ là trong chớp mắt.”



      “Phì, phì, phì, năm mới còn chẳng được câu may mắn nào, mẹ chẳng phải là lấy ví dụ à, con cũng phải ngay bây giờ hỏi vay tiền các con, đừng vội vàng thanh minh.”


      Lục Tử Khanh cũng dây dưa thêm vấn đề này với bà Lục, lái sang chuyện khác: “ Giờ bọn họ cả rồi, hay là mẹ con mình ăn cơm tất niên, dù sao cũng phải ăn cơm.”


      Bà Lục tựa sô- pha: “Ngày hôm nay cũng quá sức, bọn họ đều rồi, chỉ còn lại vài người thế này, mẹ cũng chẳng có tâm trạng nào mà nấu cơm, con xem Ngữ Hoan, Ngữ Nhạc chúng nó muốn ăn gì làm cho chúng nó.”


      Lục Tử Khanh đứng dậy vào phòng bếp, đun nóng cá hấp bà Lục chuẩn bị, làm món hải sản mà hai đứa bé thích ăn, lại làm vài món rau, rồi gọi ông Lục và hai đứa bé vào ăn cơm.


      Ông Lục từ trong phòng ra, nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn bàn chẳng có mấy món ăn, nhíu mày : “Mẹ nó, hôm nay là tết, bà cho cả nhà ăn vài món thế này à? Đồ ăn bà chuẩn bị, sao mang lên?”



      “Tôi có chuẩn bị, nhưng còn có 5 người chúng ta, còn ăn cơm tất niên gì nữa, chịu khó chút .” Lục Tử Khanh có chút tức giận, nếu phải hai đứa trẻ tuổi ăn tuổi lớn, chính là chẳng có tâm trạng nào mà ăn cơm.



      Lục Tử Khanh lên tiếng, ông Lục cũng than vãn nữa, bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Ba người lớn ngồi xuống im lặng ăn cơm, hai đứa bé vừa ăn vừa đùa giỡn, Lục Tử Khanh có chút phiền muộn: “ Muốn ăn cơm ngồi ăn đàng hoàng, nếu vừa ăn vừa nghịch đừng có ăn.”


      Hai bé vụng trộm nhìn nhau cười ha ha, Lục Tử Khanh trừng mắt nhìn hai đứa, biết mẹ giận, hai đứa bé cuối cùng cũng im lặng ăn cơm.


      Cơm nước xong, Lục Tử Khanh vào bếp thu dọn bát đũa, từ sau khi điều kiện kinh tế tốt lên, tìm người giúp việc là chưa từng vào bếp, giờ vừa nấu cơm vừa rửa bát, liền cảm thấy có chút chịu nổi.


      Lục Tử Khanh vừa ra vừa đấm bả vai, ngồi bệt xuống sô- pha muốn đứng dậy, gọi Trương Ngữ Hoan rót nước cho mình. Trương Ngữ Hoan bỏ Ipad trong tay xuống, tình nguyện rót nước: “Vì sao lần nào cũng là con rót nước?”


      Lục Tử Khanh chuyển sang phía Trương Ngữ Nhạc: “ Trương Ngữ Nhạc, con mau tới đấm vai cho mẹ.”


      Trương Ngữ Nhạc đứng lên định qua, lại thấy chuông điện thoại kêu vang. Trương Ngữ Nhạc như gặp cứu tinh vội đứng dậy nghe điện thoại, vừa mới câu liền quay sang gọi Lục Tử Khanh: “Mẹ, là ba con gọi, rằng mọi người tới thành phố T, trước tiên hỗ trợ làm thủ tục nhập viện, sáng mai quay về.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :