1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 60 Câu cá mà phải câu cá


      Câu cá là công việc đòi hỏi kiên nhẫn, sau khi câu được con cá, hồi lâu thấy con nào khác mắc câu, Trình Mai Tây liền hơi sốt ruột, ông Trình ngồi yên tĩnh đập, lát liền câu được vài con cá, ông Trình thấy vẻ sốt ruột của Trình Mai Tây, liền lắc đầu: “ Cái con bé này, sao chịu kiên nhẫn chút, câu cá cũng như làm người, kiên nhẫn là câu nổi cá đâu.”


      Trình Mai Tây lè lưỡi, im lặng ngồi xuống chuyên chú câu cá, lát sau cũng có thu hoạch, ông Trình cười đầy thâm ý: “ Gọi con tới câu cá cùng ba, thực ra là vì thấy con nhiều tâm , muốn cho con thay đổi tâm trạng chút, có số việc, con cứ nghĩ theo hướng xấu chính là có lối thoát, nhưng nghĩ thoáng ra lại chính là đầy hy vọng, con bé này, từ hay suy nghĩ, lần này con về nhà, dù ngoài mặt thể gì, nhưng thực tế trong lòng lại là vô cùng rối loạn.”


      Lời của ba làm cho hai tay Trình Mai Tây nắm chặt cần câu run run, lại cố gắng trấn tĩnh, cười : “ Gần đây áp lực công việc quá lớn, cũng nghỉ ngơi tốt, qua thời gian ngắn nữa sao.”


      Thấy Trình Mai Tây chịu thêm, ông Trình cũng gì, hai ba con yên lặng ngồi câu cá, đến khi trời dần tối, ông Trình thu cần câu đứng dậy, hai người dọn dẹp đồ câu về nhà.


      Về tới nhà, mẹ nhìn cá trong thùng, có chút cho là đúng: “ Tôi chuẩn bị xong nguyên liệu, tưởng rằng hai ba con ra trận, nhất định là trở về thắng lợi, ai biết lại có mỗi ban năm con cá thế này.”


      Ông Trình đắc ý rung đùi: “ đúng, bà thế là sai rồi. Câu cá mà phải câu cá, câu cùng con , mấu chốt là cảm nhận niềm vui trong đó, chứ đâu phải vì mấy con cá!”


      Ông Trình mổ cá xong xuôi, bà Trình rửa sạch, cắt khúc rồi đem hấp, Trình Mai Tây ngửi thấy mùi thơm quen thuộc này, luôn miệng khen: “ Mẹ, canh cá tươi ngon quá, là hạnh phúc!”


      Bà Trình nhanh chóng bỏ các món chuẩn bị xong vào nấu, sắp ra đĩa, bên này nồi canh cá dần dần thơm lừng, Trình Mai Tây ra ngoài gọi ba vào ăn cơm, ông Trình chôn mấy con giun chưa câu hết xuống đất trong vườn, bảo lần sau lại đào lên dùng tiếp.


      Bà Trình vừa múc canh cá vào bát cho Trình Mai Tây vừa nhắc nhở: “ Canh cá này tươi, con uống nhiều chút, tốt cho sức khỏe, sức khỏe tốt cũng nhanh chóng có thể có thai.”


      Trình Mai Tây nhận bát canh, bởi vì mẹ vừa thế, làm có chút vui, mẹ thấy vẻ mặt của Trình Mai Tây, liền liên tục tự trách mình: “ Xem cái miệng mẹ này, mở bình ai biết bên trong có gì. Mặc kệ chuyện con cái của con, trước tiên để cho con của mẹ ăn ngon .”


      Lời an ủi của mẹ những làm Trình Mai Tây cảm thấy nhàng hơn, ngược lại, còn càng thêm trầm trọng. Bản thân mình có thai, sắp sửa thành nỗi lo của cha mẹ, cha mẹ nuôi mình tới 30 tuổi, giờ còn phải quan tâm chuyện mang thai của mình, nghĩ lại thực rất xin lỗi cha mẹ, tâm trạng càng tồi tệ hơn.


      Ăn cơm xong, ba định vào bếp dọn bát đũa, Trình Mai Tây kiên quyết mình ăn cá quá nhiều, cần vận động chút cho dễ tiêu hóa, liền xung phong vào dọn dẹp trong bếp. rất lâu vào bếp ở nhà, giờ mấy năm mới về nhà ăn Tết, thi thoảng nghỉ Quốc Khánh có về, cũng vội vàng vài ngày rồi lại .


      Trình Mai Tây ở trong bếp, loáng thoáng có thấy ba hỏi mẹ chuyện hôm nay khám bệnh, mẹ tình trạng sức khỏe của , rồi thở dài thườn thượt, ba cũng thở dài, mẹ tiếc nuối nhắc tới đứa bé mất kia của Trình Mai Tây, thấy ba phụ họa, chỉ yên lặng hút thuốc.

      Chương 61 Quay lại như cũ


      Thu dọn bát đũa xong, Trình Mai Tây từ phòng bếp ra sô- pha ngồi cùng cha mẹ, ông Trình nhìn Trình Mai Tây: “Mai Tây, con ở nhà vài ngày, rồi về Thẩm Dương thôi, ba chồng con ốm, con về thăm ổn cho lắm.”


      “Ông cái gì, tôi đồng ý cho nó . Tôi vất vả nuôi con lớn từng này, năm ban mùa làm con dâu cho nhà người ta, giờ con vất vả lắm mới về ăn cái tết với chúng ta, ông lại bảo nó quay về Thẩm Dương, tôi đồng ý.” bà Trình vừa nghe liền nóng nảy.


      “Mẹ, mẹ đừng nóng, con cũng mà, con ở nhà với mẹ, dù sao năm nay bọn con cũng thương lượng tốt rồi, ai về nhà nấy, ấy về nhà với ba mẹ chồng, con cũng ở nhà với ba mẹ.” Trình Mai Tây an ủi mẹ.


      “Mai Tây, con phải trẻ con, nên tùy hứng. nay dù con gả rồi như bát nước đổ , nhưng nếu gả tới làm con dâu nhà người ta, phải có con dâu bộ dáng, ba chồng ốm, con làm con dâu đều thăm, về tình về lý đều được. Ba mẹ sức khỏe đều tốt, con về thăm cũng yên tâm, lại ở nhà vài ngày với ba mẹ, rồi bay Thẩm Dương thăm ba chồng con, cùng ăn tết với người ta.” Ông Trình tận tình ngồi khuyên.


      Trình Mai Tây nghe lời của ba, hồi lâu cũng gì, mẹ cũng bắt đầu quay sang khuyên : “Ba con lúc nào cũng nghĩ chu đáo, con nếu là con dâu nhà họ Lục, cũng cần phải có dáng vẻ của con dâu, con về thăm ba mẹ là ba mẹ mừng rồi, con yên tâm Thẩm Dương , sức khỏe bố mẹ đều tốt, còn có thể chăm sóc lẫn nhau, con cần lo lắng.”


      Mũi Trình Mai Tây có chút chua sót, nước mắt đảo quanh hốc mắt hồi lâu, cuối cùng xịt xịt mũi gật đầu: “Ba mẹ, con nghe lời ba mẹ.”


      Ba người cuối cùng bàn bạc xong, Trình Mai Tây lại ở nhà 3 ngày, đặt vé máy bay Thẩm Dương ngày 29 tết, đêm hôm đó là tới, vừa vặn qua giao thừa.


      Bà Trình liền bắt đầu chuẩn bị lễ vật cho nhà thông gia, đồ đặc sản và đồ ăn vặt liền đủ hai thùng lớn, Trình Mai Tây ngại đồ nhiều tiện mang, lại chủ động sắp xếp lại, cuối cùng chuẩn bị thùng đồ làm quà tặng.


      Ngày hôm sau, sáng sớm cả nhà 3 người liền ra phố dạo hội chùa, ngày 25 tháng chạp, tập tục ở Trùng Khánh là phải ở hai bên cửa sổ nhà mình dán hoa và chữ phúc, nay rất nhiều nhà đều ở chung cư, nhưng nhà Trình Mai Tây vẫn ở tiểu viện ở ngoại thành thành phố, vẫn là loại nhà tứ hợp viện hiếm còn, nhà họ cũng giữ lại tập tục năm mới phải dán cửa sổ.


      tới con phố cổ nơi có hội chùa, tìm được ông lão nghệ nhân vẫn luôn bày đồ nơi này, lão nghệ nhân hơn 70 tuổi, đeo kính lão, cắt giấy lại như nước chảy mây trôi, bức tranh sống động liền nhanh chóng xuất , lão nghệ nhân còn nhiệt tình giảng giải cho bọn họ, nhưng hình ảnh cậu bé chúc thọ trong tranh trong nháy mắt lại làm tim Trình Mai Tây đau đớn.


      Mọi người cùng mọi dường như chỗ nào nhắc nhở đến tồn tại của vấn đề kia, dường như có con, cuộc sống của Trình Mai Tây liền mất phương hướng tiến tới, dường như đứa trẻ nay là giá trị và ý nghĩa lớn nhất trong cuộc sống của . Trình Mai Tây có chút cam lòng, lại thể làm thế nào, thậm chí muốn tuyên chiến với số phận. Nhưng số phận là thứ xấu xa thể nắm bắt, thể ra tay, cũng có chỗ trốn tránh, dù có liều mạng đánh ra quyền, cũng giống như đánh vào bị bông vậy, hoàn toàn biến mất.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 62 Chị dâu tới


      Sau vài ngày, dường như mỗi bữa mẹ đều thay đổi các món giúp Trình Mai Tây điều trị sức khỏe, tất cả các món Trình Mai Tây thích ăn đều được ăn, vì Trình Mai Tây ở nhà, nhà đoàn tụ, họ liền dự định đón năm mới luôn.


      Mỗi lần trước khi ăn cơm, bà Trình đều đưa Trình Mai Tây bát thuốc Đông y. Trình Mai Tây mặc dù tình nguyện, cũng chỉ có thể miễn cưỡng uống hết thuốc, đối với , kỳ tích xuất do uống thuốc là cực kỳ bé, có điều có thể làm cho mẹ yên tâm nên nhất định phải uống. Bà Trình lại đưa cho Trình Mai Tây hai liều thuốc được sắc xong đựng vào chai nước khoáng, dặn dò tới Thẩm Dương phải uống thuốc đúng giờ.


      Ngày 29 Tết, ăn xong điểm tâm, Trình Mai Tây liền đón xe sân bay Giang Bắc, mẹ dặn dặn lại, gần tới giờ , đành lấy cớ chính chịu được cảnh chia cách, chỉ cho ông Trình tiễn.


      Cho dù xa nhà rất nhiều lần, nhưng lúc này trong lòng Trình Mai Tây lại vô cùng yên, trước kia con vô tư lo sầu, tất cả tâm tư đơn giản chỉ là công việc và gia đình, với cha mẹ gần như là giấu giếm gì, giờ là thiếu phụ đa sầu đa cảm, hàng ngàn hàng vạn lo âu trong lòng, với cha mẹ cũng là có khổ khó .


      Trình Mai Tây tự mình kéo vali, ông Trình giúp mang thùng quà lên xe, Trình Mai Tây sau khi lên xe, vẫy tay chào ba, ông Trình ngừng vẫy tay, chỉ dặn dò: “ Đến nơi nhớ gọi về báo bình an nhé, để cha mẹ khỏi lo lắng.” Trình Mai Tây vừa vẫy tay vừa gật đầu.


      Xe taxi xa dần, Trình Mai Tây quay đầu nhìn ba, xe chạy càng lúc càng xa, ba dần dần biến thành bóng đen nho đơn, Trình Mai Tây đột nhiên có chút xót xa, cha mẹ nuôi lớn mình như hòn ngọc quý tay, cứ như vậy mà ra , càng lúc càng xa.


      Vài ngày ở nhà, trong bầu khí gia đình ấm áp, Trình Mai Tây dần dần hồi phục như cũ, bắt đầu chầm chậm tha thứ cho Lục Tử Minh, nhớ tới việc ta làm, cảm nhận sâu sắc cũng trở thành phai nhạt, thậm chí còn bắt đầu thuyết phục tha thứ cho Lục Tử Minh, lần này bất ngờ quyết định Thẩm Dương, cũng liên lạc với Lục Tử Minh, thậm chí hy vọng, vì mình đến mang đến cho ta bất ngờ.


      Lộ trình ban tiếng rưỡi dài cũng ngắn, Trình Mai Tây chỉ kịp hồi tưởng lần chuyện của mình và Lục Tử Minh, lại ngủ giấc ngắn, máy bay sắp hạ cánh. Nếu muốn cho Lục Tử Minh bất ngờ, cũng cho Lục Tử Minh chuyến bay của mình, ra khỏi sân bay, bắt taxi về khu chung cư nhà họ Lục.


      Ba Lục Tử Minh là công nhân viên của lâm trường quốc doanh ở ngoại thành Thẩm Dương, mẹ Lục Tử Minh có việc làm, cả nhà vẫn ở trong khu nhà của nhân viên lâm trường, tận đến 2 năm trước, công ty của Trương Bác Tùng- chồng Lục Tử Khanh làm ăn tốt lên, mới mua cho bọn họ căn hộ thương mại ở nội thành Thẩm Dương, cha mẹ Lục Tử Minh mới từ ngoại thành chuyển vào nội thành.


      Tận tới giây phút chuông cửa vang lên, Trình Mai Tây đối với Lục Tử Minh vẫn mang tâm trạng mong chờ như cũ, giữa hai người thân mật nhất nảy sinh chút rạn nứt và vấn đề, ở lúc chưa hoàn toàn quyết định chia tay, cũng còn mang tâm trạng mong muốn chữa trị cùng xây dựng lại, Trình Mai Tây giờ phút này, giống như những người phụ nữ mà chồng có người phụ nữ khác bên ngoài, đối với mối quan hệ sắp đổ vỡ, vẫn như cũ còn có niềm hi vọng cuối cùng.


      Người mở cửa là Lục Tử Khanh, thấy Trình Mai Tây, mặt ta ra vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, còn chưa chào hỏi Trình Mai Tây, xoay người gọi Lục Tử Minh: “ , mau ra đây, là chị dâu đến rồi!”









      Chương 63 Đối mặt phá tan


      Biểu của Lục Tử Khanh quá mức bất thường, Trình Mai Tây lập tức cảm giác được tình huống đúng, nhìn theo ánh mắt Lục Tử Khanh nhìn qua, thấy Lục Tử Minh ngồi ghế sofa, bên cạnh là mặc áo lông màu trắng ngà, dáng vẻ hai người quả thực vô cùng thân thiết, Trình Mai Tây tập trung nhìn đúng là Cốc Thư Tuyết, đầu óc Trình Mai Tây “ oanh” tiếng giận dữ, ném vali, đẩy Lục Tử Khanh, chạy vào phòng khách.


      Lục Tử Khanh theo sát Trình Mai Tây, định giữ lại, lúc tức giận, sức mạnh của Trình Mai Tây tăng vọt, gạt bỏ cánh tay Lục Tử Khanh, bước nhanh tới trước mặt Lục Tử Minh, kéo áo : “ Lục Tử Minh, là thằng khốn nạn, phải hứa gặp ta nữa? Vì sao mang cả bồ về tận quê thế này?”


      “ Chúng ta chẳng phải giao hẹn tự về nhà mình ăn Tết à? Vì sao chạy đến Thẩm Dương làm gì?” Lục Tử Minh bị bắt tại trận, thái độ rất cường ngạnh.


      hỏi tôi vì sao đến Thẩm Dương, tưởng rằng tôi muốn đến à? Chúng ta giao hẹn ai về nhà nấy, còn chẳng phải ba tôi vì ba ốm, tôi phải về Thẩm Dương thăm ông ấy, còn để tôi về cùng ăn tết với nhà . Nếu tôi bất ngờ trở về, làm sao thấy được cảnh gia đình đoàn tụ đầm ấm thế này, ầm ĩ hồi lâu, chắc hẳn là tôi nên trở về?” Trình Mai Tây vô cùng tức giận.


      Bà Lục chạy vội tới lôi Trình Mai Tây ra: “ Mai Tây, các con đều là dân trí thức, có chuyện đàng hoàng, đừng hơi tí lại túm áo Tử Minh, túm tóc Tiểu Tuyết. Chuyện ba người các con, các con ngồi xuống chuyện đàng hoàng, tại sao phải dùng vũ lực để giải quyết vấn đề? Con xem vết máu mặt nó này, nghỉ ngơi vài ngày rồi còn chưa tan, nó là Giáo sư đại học, con vừa cào vừa đánh nó, con bảo nó làm sao gặp mặt người khác được?”



      “ Có chuyện đàng hoàng, mẹ hỏi con trai quý của mẹ xem, ta đàng hoàng như thế nào với con? ta luôn mồm liên hệ với Cốc Thư Tuyết nữa, giờ hay rồi, còn mang cả bồ về nhà, sao mẹ hỏi xem vì sao con phải cào ta? Chẳng lẽ có việc gì cào lên mặt ta cho vui? Là ta làm chuyện đuối lý trước. Nếu sợ người khác chê cười, vì sao phải làm những chuyện mờ ám đó?” Trình Mai Tây nghe những lời bao che cho con trai của bà Lục, tức giận hết chỗ .


      “ Mai Tây, con nhìn xem, con có chút nào là giống phụ nữ? Chính vì con hơi tí là ầm ĩ, làm vương làm tướng ở nhà, Tử Minh ở nhà bị bắt nạt, mới có thể ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Nếu con dịu dàng chăm sóc chút, Tử Minh sao lại có thể như thế?” Xem ra Lục Tử Minh hoàn toàn tẩy não cho bà Lục.


      “ Mẹ, nhiều năm kết hôn như vậy, con làm việc mệt muốn chết, về nhà còn làm trâu làm ngựa cho Lục Tử Minh, hàng tháng đều gửi tiền cho cha mẹ, Tết năm nào cũng về, mua quần áo mua đồ cho mẹ với ba, trong nhà đồ ăn của nhiều người như thế đều là con làm. Con tự hỏi, gả vào nhà họ Lục nhiều năm như vậy, kể ra được điểm xấu gì, sao mẹ chuyện có chút lương tâm nào thế?” Trình Mai Tây vô cùng thương tâm.


      “ Mai Tây, mẹ thừa nhận, con gả vào nhà họ Lục nhiều năm như vậy, đối với chúng ta đúng là rất tốt, nhưng, con đem chuyện gửi tiền hàng tháng này ra có phải là xa cách quá ? Con cái ai chẳng phải hiếu kính cha mẹ? Mỗi lần về mua chút đồ cho cha mẹ cũng phải nhắc nhở, còn có mỗi năm làm cơm tất niên, phụ nữ Đông Bắc chúng ta ai chẳng làm chuyện đó? Đây là trách nhiệm của phụ nữ, có gì đáng khoe khoang?” Bà Lục với vẻ vui.

      Chương 64 lần hỗn chiến


      “ Mẹ, cho dù những gì con làm trong mắt mẹ đều đáng gì, chúng ta dù gì cũng là mẹ chồng con dâu nhiều năm như vậy, mẹ chồng, con cùng Lục Tử Minh còn chưa ly hôn, mẹ là mẹ ta, cũng thể để mặc ta tùy tiện đưa bồ về nhà chứ?” Trình Mai Tây chấn vấn bà Lục.


      “ Con lớn rồi cần mẹ, nó hơn 30 tuổi rồi, con nó muốn mời khách về nhà, mẹ chẳng lẽ còn bảo được?” Bà Lục hơi đuối lý, cúi đầu nhìn mặt Trình Mai Tây.


      “ Mẹ, ta là người đàn ông có gia đình, dẫn trẻ tuổi về nhà, mẹ thấy thế là bình thường sao?” Trình Mai Tây từng bước ép tới.


      Trình Mai Tây ép hỏi tới mức bà Lục còn gì để , Lục Tử Khanh thấy Trình Mai Tây chịu buông tha, bước sang lôi kéo Trình Mai Tây vào phòng ngủ ngồi xuống, lại vào trong bếp rót cốc nước vào đưa cho Trình Mai Tây: “ Đây là chuyện của cậu cùng Lục Tử Minh, sao cậu lại hỏi mẹ mình, trai mình lớn rồi, mẹ là người phụ nữ nông thôn, làm sao có thể quản chuyện của trai được?”


      Trình Mai Tây cười lạnh: “ có các người ủng hộ, có cha mẹ cậu ngầm đồng ý, ta dám kiêu ngạo như thế sao? Dám ngang nhiên mang bồ về nhà?”


      Lục Tử Khanh lắc đầu: “ trai tự mang người về nhà, cha mẹ mình làm sao được? Bọn họ dù có phản đối, mình cũng nghe.”


      “Nếu thế bọn họ ít nhất cũng phải tỏ thái độ, trai cậu lập lờ mang trẻ tuổi về nhà, bọn họ cũng chẳng gì, đây chẳng phải thành là ủng hộ .” Trình Mai Tây bỏ qua.


      Lục Tử Khanh nhàng bâng quơ : “ mãi, chẳng phải là có bồ à? Cái này tính chuyện quái gì, bây giờ đàn ông có bồ quá bình thường.”


      “Chuyện này đều là trách tôi đúng ? Đàn ông có bồ là bình thường, ý cậu tất cả đều là tôi sai? nên ngạc nhiên?” Trình Mai Tây hỏi lại.


      Lục Tử Khanh vội vàng giải thích: “ trai tớ là Giáo sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn, bên cạnh biết bao nhiêu là trẻ trung xinh đẹp, cũng khó tránh bị mê hoặc, xã hội bây giờ chẳng phải là vậy à? Tìm bồ thực bình thường, cái này cũng hoàn toàn là ấy sai, chính là ý chí ấy quá kém.”


      “Chẳng lẽ cứ mê hoặc nhiều hoặc là thuần phong xã hội tốt, là có thể tùy tiện tìm tình nhân, nuôi bồ nhí? trai cậu có bồ nhí ở bên ngoài, cậu những được câu công bằng, còn muốn tôi ngậm miệng nhịn xuống?” Lời của Lục Tử Khanh chỉ khiến cho Trình Mai Tây càng thêm tức giận.


      “Cũng phải muốn cậu nuốt giận. Tớ chỉ muốn cậu nghĩ thoáng chút, dù sao kiểu tình như thế này còn nhiều, rất nhiều, qua rồi là tốt thôi, tớ chẳng phải cũng gặp chuyện này rồi à, Trương Bác Tùng vài lần cãi nhau vì chuyện này. Lúc đầu tớ cũng làm ầm lên, nhưng cũng có cách nào giờ nào phút nào cũng buộc ta bên người, chỉ cần ta còn cần cái nhà này, còn có trách nhiệm với cái nhà này, tớ cũng đành nhắm mắt mở mắt.”


      cậu với Trương Bác Tùng giống nhau, làm sao có thể so sánh. Tớ tìm trai cậu vì ta thành phúc hậu, có thể thiên trường địa cửu, cứ nghĩ rằng ta bao giờ phản bội tớ, tốt với tớ cả đời. Ai ngờ lại xảy ra chuyện này?” Trình Mai Tây đau khổ.


      “ Con người đều thay đổi. Trương Bác Tùng trước kia có tiền cũng thế. Hai chúng tớ coi như là từ hai bàn tay trắng gian nan lập nghiệp, vất vả làm nên trò trống, có nhiều tiền liền nhiều mê hoặc, liền có nhiều trường hợp ăn chơi. Con bồ thứ nhất của ta, tớ làm loạn lên, nhưng nhiều rồi cũng chán, chỉ cần ta có trách nhiệm với gia đình, con cái, ở ngoài có nhiều đàn bà hơn nữa tớ cũng quan tâm. trách đàn ông lăng nhăng, chỉ trách rằng xã hội này nhiều mê hoặc quá, những đứa con muốn làm mà hưởng nhiều lắm.” Lục Tử Khanh thở dài.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 65: cả hai

      "Tớ thể nào giống cậu mắt nhắm mắt mở, chuyện như vậy tớ thể nào từ bỏ ý định, cậu cần phải khuyên tớ, tớ nhất định phải làm cho cậu cho tớ ý kiến!" Trình Mai Tây lắc đầu.

      "Đàn ông chính là như vậy, có mới nới cũ, chờ ấy qua cảm giác mới mẽ, còn phải là trở về bên cạnh của cậu . Đàn ông đều như vậy, dù cho phụ nữ bên ngoài khá hơn nữa, cuối cùng vẫn về bên cạnh vợ." Lục Tử Khanh muốn lại thôi.

      Trình Mai Tây phát Lục Tử Khanh khác thường, đứng dậy vào phòng khách. Bà Lục cùng Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh, ba người ngồi ở ghế sa lon chuyện gì đó, vừa nhìn thấy Trình Mai Tây từ phòng ngủ ra ngoài, vẻ mặt ba người có chút mất tự nhiên, bà Lục có ý thức cách xa Cốc Thư Tuyết chút.

      Trình Mai Tây về phía ba người, ba người họ nín thở nhìn Trình Mai Tây, quan sát tỉ mỉ phản ứng của . Trình Mai Tây mắt nhìn thẳng hướng ba người tới, Lục Tử Minh bày tư thế sẵn sàng đón quân địch tới, chuẩn bị tùy lúc đứng dậy chống đỡ Trình Mai Tây.

      Trình Mai Tây đến gần ghế sa lon, đột nhiên bổ nhào về Cốc Thư Tuyết nắm tóc: " là đồ thối tha, đuổi theo đến tận Thẩm Dương, da mặt của đúng là dày, để tôi xé nát cái mặt tiện nhân này của !"

      Tốc độ của Trình Mai Tây quá nhanh, Lục Tử Minh kịp ra tay, Cốc Thư Tuyết bị Trình Mai Tây kéo xuống sàn nhà, Lục Tử Minh liền vội vàng tiến lên kéo Trình Mai Tây ra, bà Lục liền vội vàng đứng lên đỡ Cốc Thư Tuyết đứng dậy, miệng kêu lên: "Trời ơi, cháu trai bảo bối của ta có chuyện gì chứ?"

      Trình Mai Tây nghe lời của bà Lục, đầu óc giống như bị sét đánh trúng: "Mẹ, mẹ cái gì, cháu trai bảo bối? Cốc Thư Tuyết mang thai, đứa bé trong bụng của ta là đứa bé của ai?"
      Bà Lục tránh né dám nhìn Trình Mai Tây, Trình Mai Tây bắt được Lục Tử Minh liều mạng lắc mạnh: "Lục Tử Minh, cho tôi biết, ta phải mang thai con của ?"

      Lục Tử Minh gật đầu cái: "Đúng, ấy mang thai đứa bé của ."

      " ta mang thai con của ? Lục Tử Minh, phải là người, đối với tôi có lỗi...tôi mất con của chúng ta, nghi ngờ mang thai được nữa, lại làm cho ta mang thai con của ?" Trình Mai Tây nước mắt giàn giụa.

      "Vậy cho tôi biết, ta mang thai bao lâu?" Trình Mai Tây hỏi tới.

      "Vừa được ba tháng." Lục Tử Minh trả lời.

      " cách khác, lần đầu tiên tôi bắt gặp hai người ở trong nhà của chúng ta ta mang thai?" Trình Mai Tây có chút dám tin, Lục Tử Minh mực dùng kế hoãn binh kéo dài thời gian.

      "Đúng, khi đó, ấy mang thai." Nếu đến bước này, Lục Tử Minh ngược lại đáp trả dứt khoát.

      "Lục Tử Minh, đồ khốn nạn nếu khi đó ta mang thai, tại sao với tôi, hại tôi bị lừa đến dễ dàng như vậy? !"

      "Khi đó là lúc ấy có triệu chứng sảy thai, cần điều dưỡng thân thể cho tốt, để cho tiện chăm sóc, mới đem ấy tới trong nhà chúng ta ở." Lục Tử Minh che giấu nữa.

      "Khi đó tại sao cho tôi hay...trước kia phải chúng ta sao? Bất kỳ bên nào còn đối phương nữa, nhất định phải trước tiên ra sao?" Trình Mai tây chịu buông tha.

      " còn em , chỉ là thêm người khác, đồng thời hai người các em, chỉ là đối với các em hai người là khác nhau." Lục Tử Minh liến thoắng cứ như đúng rồi.

      " biết tôi chịu chấp nhận, tôi tuyệt đối thể nào cùng người khác chia sẻ cùng người đàn ông." Trình Mai Tây hung hăng .

      "Cho nên mới vẫn dám đối mặt với em, có cách nào ở giữa hai người đưa ra lựa chọn, em là người phụ nữa thích nhất, nhưng ấy lại mang thai đứa bé của ."

      Chương 66: Gia đình hỗn chiến (Phần 1)

      Trình Mai Tây trừng to mắt nhìn Lục Tử Minh, người đàn ông cùng giường chung gối, vào thời khắc này rốt cuộc bộc lộ ra bộ mặt dối trá của mình, lộ ra mặt chân . Trình Mai Tây lần nữa liều mạng bổ nhào về Lục Tử Minh, Lục Tử Minh đưa tay bắt được Trình Mai Tây, tay Trình Mai Tây bị khống chế cách nào nhúc nhích, mặt đỏ bừng, miệng cũng liều mạng rống to: "Lục Tử Minh, đồ chó, là đàn ông liền buông tay tôi ra, chớ nắm tay của tôi!"

      Lục Tử Minh cắn chặt hàm răng, quai hàm lên cơ nảy thình thịch, tay hơi tăng lực: "Đủ rồi, động chút là tôi là khốn kiếp, đàn ông thối, sớm thành thói quen cưỡi người tôi làm mưa làm gió, đối với tôi gọi là tới đuổi là , tôi liền giống như đồ vật của , chừng nào coi tôi như chồng của đây, tôi chịu đựng đủ rồi!"

      Trình Mai Tây: "Tôi vì , vì cái nhà này bỏ ra tất cả, từ người hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi, với trợ giúp của tôi từng bước từng bước tới tại, bây giờ chịu đủ tôi, sao năm đó chịu đủ tôi, năm đó tại sao theo đuổi tôi, với tôi tôi, còn phải chăm sóc tôi cả đời?"

      " đừng đề cập năm đó với tôi, năm đó phải chỉ là chiếc giày rách bị dùng qua vứt bỏ cần, nếu phải là tôi chê , chăm sóc khuyên bảo , lại cưới về nhà, sớm tìm đến cái chết rồi, còn có thể sống đến bây giờ sao?" Lục Tử Minh liến thoắng cứ như đúng rồi.

      "Vậy ý của là, nếu như tôi chết, sớm còn thế gian này rồi, tôi còn nên cảm tạ ơn cứu mạng của ?" Trình Mai Tây cười lạnh.

      " quả nên cảm tạ ơn cứu mệnh của tôi, nếu như phải nhìn lúc ấy đáng thương, tôi vì sao phải đồng ý với Tử Khanh chăm sóc an ủi , sau lại xem đáng thương, bởi vì tôi đồng tình mới cưới ." Những câu của Lục Tử Minh giống như mũi khoan khoét vào trái tim Trình Mai Tây.

      "Tại sao muốn đồng tình với tôi...tôi cần thương hại, ban đầu nên lấy tôi, tôi cũng vậy nên gả cho , là mắt chó của tôi mù, là tôi tự mình chuốc lấy cực khổ, sớm biết năm đó tôi liền trực tiếp chết coi như xong rồi, cũng rơi vào kết cục sống bằng chết như hôm nay!" Trình Mai Tây cách nào tránh thoát khống chế của Lục Tử Minh, liền dùng sức cắn cái ở cánh tay Lục Tử Minh.

      Lục Tử Minh dùng sức hất Trình Mai Tây ra: "Cái đồ điên này, nghiện cắn người cắn đúng ? Hai ngày trước vết thương cắn còn chưa khỏi, tại lại cắn tôi, muốn cắn tôi chết đúng !"

      Trình Mai Tây bị Lục Tử Minh hất ra lảo đảo cái, liên tiếp lui về phía sau mấy bước đầu đụng trúng bàn ăn cơm, lại té lăn mặt đất, Trình Mai Tây đau đến khóe miệng thét chói tai, vất vả lật người bò dậy, thấy Cốc Thư Tuyết đứng ở trước cửa phòng ngủ nhìn và Lục Tử Minh hỗn chiến, thuận thế liền nhào qua túm lấy Cốc Thư Tuyết.

      Trình Mai Tây giữ Cốc Thư Tuyết, đôi tay ở đầu Cốc Thư Tuyết liều mạng kéo, Lục Tử Minh xông lại bảo hộ Cốc Thư Tuyết ở sau lưng, ba người vật lộn thành khối: " muốn đánh người cứ nhằm vào tôi, cần động đến Tiểu Tuyết, càng đừng làm tổn thương đứa bé của tôi?"

      Trình Mai Tây bị Lục Tử Minh ngăn cách đánh Cốc Thư Tuyết, miệng cắn răng nghiến lợi: "Tôi đánh ta đau lòng, tôi liền đánh ta sao, con mẹ nó hại tôi có thai, hại tôi cũng thể làm mẹ, tại con tiện nhân này mang thai con của , cũng đừng mong giữ được đứa bé này?"

      Bà Lục thấy ba người lộn xộn, vội vàng chạy tới đẩy Trình Mai Tây ra: "Trình Mai Tây, con đừng làm tổn thương tổn cháu trai của mẹ, mẹ mong cháu đích tôn nhiều năm như vậy, con đừng mơ tưởng hại cháu trai của mẹ!"

      Tiếp theo liền kéo Cốc Thư Tuyết đến bên: "Tiểu Tuyết, con nhanh đến bên này, cẩn thận chút, chớ tổn thương cháu của ta!"

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 66: Gia đình hỗn chiến (Phần 2)

      Trình Mai Tây ngược lại đối mặt bà Lục: "Mẹ, con là con dâu được Lục gia các người cưới hỏi đàng hoàng, mẹ chỉ chủ trì công đạo cho con, thế nhưng mẹ lại che chở cho tiện nhân này!"

      Bà Lục nhìn Trình Mai Tây: "Con là con dâu được chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, nhưng chính con giữ được tâm của Tử Minh tôi có biện pháp gì, nó hơn ba mươi tuổi rồi, mẹ làm sao mà quản được nó. Mẹ phải che chở Tiểu Tuyết, là mẹ che chở cháu của mẹ, con cũng thông cảm cho mẹ gần bảy mươi tuổi nên trong lòng trông mong cháu trai. Mẹ ba mươi tuổi mới sinh Tử Minh, kể từ khi các con kết hôn mẹ liền trông mong cháu, con cũng chưa cho chúng ta thêm đứa cháu nào, tại tốt rồi, dễ dàng gì có cháu, con hãy nghĩ cho chúng ta !"

      "Con thương các người, ai thấy đáng thương cho con đây, chúng con mới vừa kết hôn ba tháng con mang thai đứa bé, nhưng là lúc đó kinh tế của chúng ta đủ, nhà cửa đều là mướn, có cách nào giữ đứa bé, con cùng Lục Tử Minh thương lượng xong, tạm thời cần đứa bé mới phá bỏ . tại mẹ trách con có cho mẹ thêm cháu, mẹ trách con, con trách ai đây? !" Trình Mai Tây bắt được tay bà Lục lay động.

      Bà Lục bỏ tay Trình Mai Tây ra: "Vậy tại các con có xe cũng có phòng, tiền lương cũng cao, vì sao con còn sinh đứa bé, còn phải là sợ có đứa bé ảnh hưởng công việc của con, con thực người phụ nữ ác tâm, vì nghiệp đến đứa bé cũng cần!"

      "Con độc ác vì nghiệp cần đứa bé? Con liều chết làm nên nghiệp phải là vì kiếm tiền cho cái nhà này, con muốn đứa bé sao? Mùa đông năm ngoái con vốn là mang thai đứa bé, trở về nhà mừng năm mới, trong nhà ngày ngày khách ngừng, con lại phải nấu cơm lại rửa chén, mỗi ngày đều ở trong phòng bếp đứng cả ngày, tháng giêng ngày mồng về nhà liền sảy thai, đứa bé của con chính là bị các người hại chết!" Trình Mai Tây giận đến lỗ mũi phập phồng.

      "Mẹ mang thai Tử Minh lúc còn làm việc ở lâm trường, mỗi ngày làm việc kiếm sống còn phải chăm sóc nhà già trẻ, trước khi sinh Tử Minh trước vẫn còn làm việc ở đó, Tử Minh chào đời vẫn hoạt bát, chính có bản lãnh gánh nổi đứa bé, còn trách chúng ta hại chết con của !" Bà Lục hoàn toàn để ý tới lời Trình Mai Tây.

      Trình Mai Tây nhìn người mà trước kia mình kêu là mẹ chồng, cảm giác xa lạ: "Mẹ, con sáu năm trời gọi mẹ là mẹ, dù là nuôi mèo nuôi chó, cũng còn có cảm tình, tại sao mẹ đối với vô tình với con như vậy!"

      " phải là tôi đối với vô tình, ai bảo có tiền đồ, tìm vợ phải là vì sinh người nối dõi sao, sinh được cháu tôi biết làm sao, có bản lãnh sinh cho tôi đứa cháu mập mạp, tôi liền đuổi Cốc Thư Tuyết ra khỏi nhà." Bà Lục nhúc nhích chút nào.

      "Mẹ nó, tôi mua nhân sâm núi Trường Bạch thượng hạng, bà mau hầm cách thủy với chút cháo gà cho Tiểu Tuyết bồi bổ thân thể." lúc ấy ông Lục người chưa tới thanh đến.

      Thấy Trình Mai Tây cùng bà Lục giằng co ở trước cửa nhà hàng, ông Lục sửng sốt: "Mai Tây, sao con lại tới đây? Con tới vào lúc nào?"

      Trình Mai Tây bỏ qua bà Lục, nhìn về phía ông Lục: "Cha, phải là cha ngã bệnh sao? Sao lại còn ra ngoài mua nhân sâm? Chacon để cho con trở lại xem cha, ra là cha có ngã bệnh à?"

      "A, hai ngày trước huyết áp của cha tăng cao, nằm viện hai ngày ổn chút rồi ra viện, hôm nay ra ngoài lòng vòng, vừa lúc gặp phải người bán nhân sâm, thuận đường mua ít về, cha mẹ của con vẫn khỏe đó chứ?" Ông Lục cười ha hả.

      "Cha, cha mua nhân sâm là để hầm canh gà cho Cốc Thư Tuyết dùng đúng chứ? Bằng lấy ra con hầm cho ấy, có được ?" Trình Mai Tây cười hỏi ông Lục.

      Ông Lục mặt có chút ngượng ngùng, len lén đem nhân sâm bỏ vào trong ngăn kéo cạnh cửa: " cần cần, đề ngày mai mẹ con hầm cách thủy, tất cả mọi người uống bồi bổ thân thể."









      Chương 66: Gia đình hỗn chiến (Phần 3)

      "Đây là cha cho Cốc Thư Tuyết mang thai cháu trai Lục gia các người bồi bổ thân thể chứ? Cha, cha sao lại phân biệt được thị phi, tốt xấu , Lục Tử Minh đem vợ bé về nhà, con còn trông cậy vào cha cho con chủ trì công đạo, ngược lại, chỉ có trách cứ ấy đúng, lại dung túng như vậy ấy sai lầm, mẹ hồ đồ, chẳng lẽ cha cũng phân biệt được tốt xấu đúng sai?" Trình Mai Tây chất vấn ông Lục.

      Ông Lục thở dài: "Mai Tây, nuôi mà dạy là lỗi của cha, chỉ trách cha giáo dục Tử Minh được, Tử Minh cũng hơn ba mươi tuổi người, lời của cha nó cũng nghe lọt, các con đều là người lớn, chuyện của các con chính các con xử lý, chúng ta già rồi quản được chuyện của bọn con, chỉ muốn ôm cháu an hưởng tuổi già."

      Nghe giọng điệu của ông Lục, ông cũng đón nhận chuyện của Cốc Thư Tuyết, tia hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ, Trình Mai Tây ngồi sững mặt đất, nước mắt nước mũi giàn dụa chảy xuống, dính đầy cả khuôn mặt. Vẫn bên xem cuộc chiến, Lục Tử Khanh tới ôm lấy Trình Mai Tây, Trình Mai Tây quay đầu lại nhìn là Lục Tử Khanh, xoay người tay bắt được Lục Tử Khanh liều mạng lay động: "Lục Tử Khanh, tại sao cậu cho tớ cậu mang Cốc Thư Tuyết về nhà mừng năm mới, tại sao cậu cũng theo ấy cùng nhau lừa tớ thảm như vậy, để cho tớ như kẻ ngu bị lừa xoay vòng vòng, tại sao cậu lại cư xử với tớ như vậy!"

      Lục Tử Khanh ôm dìu Trình Mai Tây từ từ chuyển qua ghế sa lon ngồi xuống, đưa tay rút từ hộp khăn giấy cho Trình Mai Tây lau nước mắt nước mũi, nhìn bộ dạng Trình Mai Tây cực kỳ bi thương, mặt Lục Tử Khanh có nét ưu sầu, khẽ thở dài: "Mai Tây, đừng trách tớ...tớ cũng biết chuyện trai tớ và Cốc Thư Tuyết, cũng cùng ấy thông đồng lừa cậu, trước đó tớ cái gì cũng còn với tớ nữa, tớ cái gì cũng biết, ngày hôm qua tớ cũng vừa trở lại mới biết ấy mang Cốc Thư Tuyết về nhà."

      "Vậy ngày hôm qua cậu cũng có thể gọi điện thoại thông báo cho tớ, ít nhất để tớ chuẩn bị tâm lý, đến nỗi như hôm nay đột nhiên tập kích như vậy!" Trình Mai Tây trách cứ Lục Tử Khanh.

      Lục Tử Khanh thở dài: "Ngày hôm qua cậu ở lại nhà cha mẹ cậu, tớ gọi điện thoại cũng có cách nào . Mai Tây, tớ là người từng trải, loại chuyện như vậy tớ kinh nghiệm ít, tớ lần đầu tiên biết cũng hoảng hốt y như cậu, nhưng mặc cho cậu biết khi nào cũng có cách chuẩn bị tâm tư, dù gì thời điểm phát , đối với cậu đều là đả kích khổng lồ!"

      "Lục Tử Khanh, cậu vừa là em của Lục Tử Minh, vừa là bạn tốt của tớ, huống chi hai chúng tớ gặp nhau là cậu giới thiệu, mặc kệ từ góc độ nào, cậu đều nên mặc kệ hỏi tùy cho tình thế phát triển? !" Trình Mai Tây chất vấn Lục Tử Khanh.

      "Dù sao chuyện như vậy cũng là chuyện giữa cậu và tớ, nếu như ấy chính miệng cho cậu biết, tớ cho cậu biết cũng thích hợp, cá tính của tớ cậu cũng phải biết, cũng quản được chuyện của ấy, nếu tớ ấy, ấy cũng nhất định nghe lọt tai!" Lục Tử Khanh thở dài.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 67: Sống bằng chết (phần 1)

      Lục Tử Khanh đứng dậy vào phòng vệ sinh vắt cái khăn nóng đưa cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây nhận lấy lau mặt, Lục Tử Khanh nhận lấy khăn từ trong tay Trình Mai Tây ra ngoài. Trình Mai Tây lẳng lặng ngồi ghế sa lon, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh sáng pháo hoa rực rỡ thắp sáng tòa nhà cao tầng, mỗi tòa nhà có vô số ô cửa sổ, trong mỗi ô cửa sổ hình như cũng có đôi mắt, nhìn mình bằng ánh mắt chế nhạo.

      Nơi này vốn phải là nhà của mình, là con dâu được nhà này cưới hỏi đàng hoàng, nhưng chồng của mình lại bênh vực người phụ nữ khác, cha chồng mẹ chồng của mình cũng vây quanh người phụ nữ kia hỏi han ân cần, út trong nhà là bạn thân của mình, ngoài mặt chăm sóc mình kì thực là ủng hộ của , người nhà này, đều là người thân nhất của mình, hôm nay lại trở thành người xa lạ quen thuộc nhất, thậm chí còn bằng người xa lạ, người xa lạ ít nhất vô tình tổn thương tổn mình như thế.

      Lúc này Trình Mai Tây đột nhiên có loại cảm giác hoang đường biết mình ở đâu, mình là ai. chưa từng nghĩ tới, mình lâm vào tình cảnh lúng túng như vậy, chỉ khó có thể tự giải quyết, càng cách nào tiếp nhận vai trò của mình. Ngày hôm nay sau khi trải qua thăng trầm vui buồn lẫn lộn, tinh thần và thể lực của cũng tiêu hao quá mức, ngồi ghế sa lon lại như nổi bồng bềnh giữa trung, cả người mềm nhũn.

      Ánh mắt Trình Mai Tây ra nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ tới cùng Lục Tử Minh nơi này dây dưa oán giận , trong đầu giống như có ngàn vạn con ngựa lao nhanh, vô số điều xuất trong lòng, lại hoàn toàn có lấy chuyện ràng. Trước khi kết hôn tất cả gắn bó với nhau, bây giờ lại trở thành trò cười. tức giận, lại tìm được người có thể phát tiết; khổ sở, lại tìm được người có thể hiểu ; khóc, nhưng người có thể an ủi . Lúc này giống như lọt vào đáy giếng sâu, bị mọi người thế giới vứt bỏ, kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay.

      Khi Lục Tử Khanh bưng ly nước ấm khi trở lại, Trình Mai Tây còn duy trì tư thế lúc rời . Lục Tử Khanh đưa nước cho Trình Mai Tây, Trình Mai Tây nhìn Lục Tử Khanh, nhưng đưa tay lấy nước, Trình Mai Tây tay cứng ngắc nhận lấy, ly nước rơi mặt đất bể, nước bắn lên cả người Trình Mai Tây, Trình Mai Tây như cũ nhúc nhích.

      Lục Tử Khanh lúc này mới phát ra, Trình Mai Tây khác thường, kêu to tên Trình Mai Tây, Trình Mai Tây có phản ứng nào, Lục Tử Khanh nóng nảy, dùng sức lay mạnh thân thể Trình Mai Tây. Thân thể Trình Mai Tây đung đưa, Lục Tử Khanh ngừng lay động, Trình Mai Tây hồi phục trạng thái cứng nhắc, mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Lục Tử Khanh, vẫn có bất kỳ phản ứng nào.

      Lục Tử Khanh hoàn toàn mất thần, bắt đầu đầy hoảng sợ thất thanh kêu to: " hai, xong, xong rồi, mau lại đây, chị dâu có gì đúng!"

      Lục Tử Minh nghe tiếng mà đến: "Em vội cái gì? Trình Mai Tây rốt cuộc thế nào?"

      Vọt tới bên cạnh Trình Mai Tây, Lục Tử Minh thấy tình huống ổn, cũng bắt đầu liều mạng kêu và lay động Trình Mai Tây, Trình Mai Tây giống như người gỗ, mặc cho Lục Tử Minh bọn họ định đoạt, nhưng có bất kỳ đáp lại nào.

      Lục Tử Minh sợ hãi, thấy lay động Trình Mai Tây có tác dụng, liền ôm Trình Mai Tây chặt vào trong ngực, cố gắng dùng nhiệt độ của mình nhiệt độ và nhiệt tình gọi hồn Trình Mai Tây về, tiếc rằng Trình Mai Tây vẫn như cũ chút cử động nào.

      Lục Tử Minh còn cách nào, thể làm gì khác hơn là gọi ông bà Lục tới, hai người cũng bó tay hết cách, sống hơn sáu mươi năm, chưa từng gặp qua tượng này, bốn người hai mặt nhìn nhau, nhất thời hết đường xoay sở.

      Cốc Thư Tuyết lúc này cũng từ trong phòng ngủ ra, thấy bộ dạng Trình Mai Tây, ở bên hoài nghi châm chọc: "Chị Mai Tây, biểu diễn tuồng nào vậy, nhìn ra, vẫn còn có tài diễn xuất trời phú, nhất định phải diễn giống như chút, ngàn vạn lần đừng lộ ra!"

      Mặc dù thân thể Trình Mai Tây hoàn toàn thể nhúc nhích, nhưng đại não hết sức thanh tỉnh, nghe được lời của Cốc Thư Tuyết, tức giận đến nghiến răng, lại hoàn toàn cách nào mở miệng, câu cũng nên lời, đại não cách nào điều chỉnh động tác của tứ chi, chỉ có thể duy trì tư thế cố định nhúc nhích.

      Chương 67: Sống bằng chết (Phần 2)

      Lục Tử Khanh nhìn về phía Lục Tử Minh: "Em với Trình Mai Tây quen biết nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua bộ dạng này của cậu ấy, cậu ấy trước kia từng bệnh như vậy chưa? Cậu ấy phải có tiền sử bệnh di truyền gì ?"

      Lục Tử Minh lắc đầu cái: "Chưa từng xuất qua loại tượng này, ấy đều là có cái gì , thỉnh thoảng tức giận lại còn động tay đánh người, nhưng giận đến câu cũng nên lời giống như vậy, còn tượng nhúc nhích đúng là chưa từng gặp qua, từ trước đến nay chưa từng xảy ra."

      Lục Tử Khanh vội vàng: "Vậy làm sao bây giờ, trước kia thấy xuất qua tượng này, cha mẹ cậu ấy có thể biết hay ? Bằng hỏi bọn họ chút là chuyện gì xảy ra vậy?"

      " tại gọi điện thoại cho bọn họ hỏi chuyện này, bọn họ nhất định cảm thấy rất kỳ lạ, với lại cũng có cách nào cho bọn họ tình huống lúc này của Trình Mai Tây qua điện thoại cho bọn họ biết được!" Lục Tử Minh cũng rất bất đắc dĩ.

      "Vậy bây giờ cũng còn biện pháp khác, chỉ có thể thông báo cho cha mẹ nó tới, thứ nhất bọn họ tới có thể cùng nhau thương lượng, thứ hai bộ dạng này của nó ngộ nhỡ có chuyện gì, bọn họ ở nơi này, chúng ta cũng còn biện pháp theo chân bọn họ hỗ trợ." Ông Lục ở bên chen vào .

      Ba người họ cảm thấy lời của ông Lục có đạo lý, vì vậy nhất trí quyết định cho Lục Tử Minh lập tức gọi điện thoại mời cha mẹ Trình Mai Tây ngày hôm sau sáng sớm ngồi máy bay tới đây cùng nhau mừng lễ năm mới.

      Trình Mai Tây nghe bọn họ , muốn lời gì trong lòng rất ràng, lại hoàn toàn biết tổ chức ngôn ngữ như thế nào, thân thể lại càng hoàn toàn thể nhúc nhích, hình như đại não tổ chức ngôn ngữ và bộ phận tứ chi có lẽ hoàn toàn mất khống chế rồi, nghĩ muốn ngăn cản hành động của bọn họ, lại hoàn toàn có cách nào.

      Lục Tử Minh bấm số điện thoại của ông Trình: "Ba, Mai Tây đến nhà, đường rất thuận lợi, mới vừa ăn cơm xong, sau khi trở lại chúng con có thương lượng chút, hai người ở Trùng Khánh mừng lễ năm mới cũng rất đơn, cho nên cả nhà chúng con muốn mời cha mẹ đến Thẩm Dương mừng lễ."

      "A, Tử Minh, Mai Tây đến rồi à, đến là tốt rồi, tại sao con bé gọi điện thoại cho chúng ta báo tin bình an, ngày mai chúng ta tới được, thời gian quá gấp rút, ba và mẹ của con ở Trùng Khánh mừng lễ năm mới được rồi, đồ cũng đều chuẩn bị xong, năm mới chúng ta qua Thẩm Dương làm phiền các con quá." Ông Trình từ chối nhã nhặn.

      "Ba, Mai Tây vào lúc này bận đâu rồi, ấy giúp mẹ con chuẩn bị cơm tất niên cho ngày mai. Ba cũng đừng khách sáo, chúng con chuẩn bị xong toàn bộ, ba và mẹ cứ tới đây , nếu cả nhà chúng con đều thất vọng. Ba, con còn có lời với ba." Lục Tử Minh dối rất lưu loát tựa như soạn sẵn bản thảo, xong liền đem điện thoại di động đưa cho ông Lục.

      "Ông thông gia, mấy năm gặp, hai người vẫn khỏe chứ? Chúng ta gặp nhau lúc hai đứa nó kết hôn, nay lâu gặp rất nhớ hai người, các người cũng đừng từ chối, ngày mai tới đây cả nhà chúng ta nhiều người cùng nhau mừng lễ năm mới náo nhiệt vui mừng nha, hai chúng ta thừa cơ hội này kéo nhau ra ngoài uống chút rượu."

      Thấy khó từ chối nhiệt tình của ông Lục, ông Trình rốt cuộc còn nữa, đồng ý sáng sớm hôm sau ngồi máy bay tới đây, Lục Tử Minh nhận lấy điện thoại cho ông Trình, giúp bọn họ đặt vé chuyến bay sáng sớm mai từ Trùng Khánh đến thẳng Thẩm Dương.

      chuyện điện thoại xong, biết được ông bà Trình đồng ý ngày hôm sau tới đây, bốn người rốt cuộc yên lòng, nhất trí cho rằng Trình Mai Tây ngồi cứng ngắc ghế sa lon như vậy cũng phải là biện pháp, Lục Tử Khanh đề nghị trước tiên chuyển Trình Mai Tây vào phòng ngủ. Lục Tử Minh đưa hai tay ra ôm Trình Mai Tây lên, Trình Mai Tây thân thể mặc dù nhúc nhích được, trong nội tâm lại hết sức kháng cự, muốn cho Lục Tử Minh đụng đến mình dù chỉ đầu ngón tay, bất đắc dĩ bản thân cách nào giãy giụa, chỉ có thể mặc cho Lục Tử Minh ôm .

      Chương 67: Sống bằng chết (Phần 3)

      Cốc Thư Tuyết thấy Lục Tử Minh ôm Trình Mai Tây vào phòng ngủ của bọn học có chút vui mừng, cố gắng khiến Lục Tử Minh ôm Trình Mai Tây vào phòng khách, Lục Tử Minh trợn mắt nhìn Cốc Thư Tuyết cái, trực tiếp ôm Trình Mai Tây vào đặt lên giường, lại dịu dàng thay cởi quần áo ra, Cốc Thư Tuyết đứng ở cửa nhìn thấy giận dữ, bực tức dậm chân, nhưng có biện pháp gì, xoay người chạy ra phòng khách ngồi xuống.

      Kể từ lần trước Lục Tử Minh cường ép Trình Mai Tây đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, thân thể Trình Mai Tây phản ứng lại tiếp xúc, cơ thể bị Lục Tử Minh chạm vào chỗ nào lông tơ chỗ đó dựng đứng lên, nội tâm dâng lên từng trận ghê tởm mãnh liệt, nhưng cơ thể bất lực bị giam cầm, chỉ có thể như cái xác hồn mặc cho Lục Tử Minh đùa nghịch, cảm giác nhục nhã mãnh liệt khiến cho Trình Mai Tây vô cùng khổ sở, từng giọt nước mắt lăn dài má xuống.

      Thu xếp Trình Mai Tây xong, Lục Tử Minh mang cái ghế đặt ở bên giường ngồi xuống, đưa tay lau giọt nước mắt mặt Trình Mai Tây, Trình Mai Tây muốn né tránh, cho dù dùng hết toàn lực, cũng là phí công, liền dứt khoát nhắm mắt lại, nhìn sắc mặt giả dối của Lục Tử Minh.

      Lục Tử Minh bắt được tay Trình Mai Tây, đặt ở khóe miệng mình: "Mai Tây, em đừng như vậy, em đừng làm sợ, em tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, em mau chóng khỏe lại, mặc kệ hai chúng ta có còn ở bên nhau hay , đều muốn em sống tốt, dù là em giống như trước đây đứng lên mắng đánh , cũng cam tâm tình nguyện!"

      Lúc này Trình Mai Tây nghe Lục Tử Minh thực tình thổ lộ, thể nào cảm động, trải qua tất cả chuyện trong hôm nay, thể tiếp tục tin tưởng Lục Tử Minh. Hôm nay Lục Tử Minh tổn thương trái tim của , đau thương đến chết tâm, tim của Trình Mai Tây chết, từng bao nhiêu lần cố gắng thuyết phục mình tha thứ cho Lục Tử Minh, nhưng mỗi lần cũng bị Lục Tử Minh phản bội gây thương hại nặng hơn, mỗi lần tha thứ đều biến thành chuyện cười.

      Lục Tử Minh đứng dậy ra cửa rót ly nước vào, lại đỡ dậy Trình Mai Tây tựa vào ngực mình, đút cho Trình Mai Tây ngụm nước, Trình Mai Tây thể nào há mồm uống nước, nước theo khóe miệng Trình Mai Tây chảy xuống. Lục Tử Minh để Trình Mai Tây nằm xuống, cầm khăn giấy lau miệng cho Trình Mai Tây, vào trong phòng bếp lấy cái muỗng từng muỗng đút nước vào trong miệng Trình Mai Tây .

      Tất cả dịu dàng của Lục Tử Minh, đối với Trình Mai Tây mà , đều trở thành loại hành hạ, trước kia có bao nhiêu hưởng thụ giờ phút này có bấy nhiêu ghét bỏ, nhưng Trình Mai Tây cũng có cách nào phản kháng, chỉ có thể bị động tiếp nhận, Trình Mai Tây tuyệt vọng muốn từ trong khốn cảnh thoát ra, lại càng rơi vào tuyệt vọng sâu hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :