1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 54: Ghế mát xa cho mẹ

      Trình Mai Tây dùng sức cầm tay của ba, ba phải là người hay nhiều, đây là lần đầu tiên trưc tiếp biểu lộ cảm xúc với con , trong lúc này thân thiết và tình cảm giữa hai mẹ con lời nào có thể miêu tả được, tình cảm giữa cha và con luôn tinh tế và sâu sắc hơn, Trình Mai Tây biết ba thương , nhưng đây là lần đầu tiên nghe chính miệng ba ra, trong lòng cảm kinh ngạc đồng thời, cũng cảm thấy vui vẻ đặc biệt.

      Giống như thời thơ ấu, dắt tay ba mẹ cùng nhau về phía trước, Trình Mai Tây chỉ mong muốn có thể vĩnh viễn như vậy cùng với mọi người, cho đến khi cùng với ba mẹ tới điểm cuối cùng của thời khắc sinh mệnh.

      tới cửa hàng bán dụng cụ thể thao, Trình Mai Tây đề nghị vào để xem chút ghế mát xa có thích hợp cho mẹ hay , mẹ kiên trì : "Nếu như mẹ đau thắt lưng, nằm xuống giường để cho ba con đấm bóp là được, mua cái này đâu phải tốn vài ngàn, mẹ muốn, các con mặc dù thu nhập ngày càng nhiều, nhưng sau đó còn phải có em bé, hãy cứ tiết kiệm chút tiền."

      Trình Mai Tây kéo mẹ vào: "Mẹ đừng nóng vội, có cái thích hợp chúng ta mua, chúng ta cũng miễn cưỡng mua, được , chừng con nhìn vừa ý, lại đắt nữa chúng ta , xem trước chút thế nào!"

      Ông Trình ở bên khuyên bảo: " xem chút thôi, là con rể bà an bài mua cho bà, con rể hiếu thuận như vậy, chớ phụ tấm lòng thành của nó, có mua hay chúng ta xem xét lại rồi quyết định, giá tiền quá mắc chúng ta cần."

      Bà Trình cố chấp nữa, theo Trình Mai Tây vào cửa, tới chuyên khu ghế xoa bóp, hàng ghế mát xa được đặt dọc theo chân tường, Trình Mai Tây cho mẹ thử chức năng của từng ghế mát xa, ba nhiệt tình cùng Trình Mai Tây bàn luận ưu việt về mỗi ghế mát xa, cuối cùng chọn trúng cái ghế mát xa rộng rãi đa chức năng, khuyến mãi dịp tết giá mười nghìn tám, mẹ vốn là rất thích cái này, vừa nhìn giá tiền, lập tức từ ghế mát xa bước xuống ra ngoài, kiên quyết cần.

      Trình Mai Tây tay kéo mẹ: "Mẹ, nhìn kỹ chúng ta mua, cái ghế mát xa này mẹ và ba cũng có thể dùng, con ở nhà, nó thay thế con mát xa cho mẹ, mẹ nghĩ xem, thuê người chăm sóc năm phải tốn ba mươi nghìn nhân dân tệ, chỉ hơn mười nghìn nhân tệ mua ghế mát xa so với thuê người tiện nghi hơn nhiều, chỉ có thể giảm đau đớn cho mẹ, còn nâng cao chất lượng cuộc sống lúc về sau, có hiệu quả!"

      Mẹ lắc đầu: "Quá mắc, tốn mấy ngàn đồng mua ghế mát xa, mẹ còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, đây hơn mười nghìn, mẹ cũng luyến tiếc, đủ tiền cho mẹ và cha con ăn cả năm, cái này thể được!"

      Trình Mai Tây lấy thẻ ra đưa cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ nhận lấy thẻ bắt đầu làm việc, bà Trình còn muốn ngăn trở: "Đừng vội, chúng ta mua."

      Trình Mai Tây ngăn lại mẹ, với nhân viên phục vụ: "Cậu đừng nghe bà ấy , lập tức viết hoá đơn cho tôi."

      Trình Mai Tây có vẻ giận: "Mẹ, mẹ đừng như vậy có được , chúng ta phải mua cho mẹ cái ghế mát xa hay sao, nếu muốn mua, chúng ta mua cái tốt, hai người có thể hưởng thụ, tiền nào của nấy, rẻ mà có hiệu quả khẳng định là có!"

      Thấy thái độ Trình Mai Tây kiên quyết, mẹ cố chấp nữa: "Được, con của mẹ con rể có lòng hiếu thảo, mẹ đón nhận. Cám ơn con !"

      Sau khi thỏa thuận với cửa hàng giao hàng ngày hôm sau, ba người ra cửa tiệm, vừa , bà Trình còn có chút đau xót: "Mai Tây, cái con bé này tiêu tiền như nước, mua cái ghế mát xa đắt như vậy làm gì, phải chỉ mát xa lưng thôi sao, đáng đắt tiền như vậy."

      Ba ở bên làm người hiền lành: "Con con rể có lòng, bà cũng đừng lảm nhảm nữa, mua rồi dùng cho tốt, chăm sóc thân thể cho tốt mới là tâm nguyện của chúng nó!"

      Chương 55: Bỏ lỡ đứa bé

      Nhiệm vụ kế tiếp của Trình Mai Tây là mua cho ba cái cần câu mới, Ba Trình trực tiếp đưa Trình Mai Tây đến cửa hàng dụng cụ câu cá mà ông thường hay đến, Mẹ Trình trêu ghẹo: "Ông xem trước rồi đặc biệt chờ Mai Tây trở lại mua cho ông nga!"

      Ba Trình cười: "Tôi còn lâu mới giống như bà, tôi mong con mua cần câu cho tôi, giống như bà, muốn con mua cho bà mà lại mắc cỡ ngại ngùng cần, con tôi mua cho tôi tôi liền muốn, là chồng của con đưa, là tâm ý của bọn nó, phải là chuyện tiền nong."

      Mẹ Trình méo miệng: "Ông muốn, vậy chọn nhanh !"

      Ba Trình chọn cái cần câu giá hơn ngàn đồng, Trình Mai Tây hỏi chủ tiệm: "Cần câu tốt nhất ở đây giá bao nhiêu, chọn cho ba tôi cái tốt nhất ấy."

      Chủ tiệm vội chạy ra phía sau tiệm lấy ra cái khác: "Đây là cần câu vừa ráp xong được nhập khẩu từ Nhật Bản, giá bán 3500, thầy Trình là khách quen, xem như 3000 !"

      Ba Trình khăng khăng muốn lấy cái cần câu do chính ông chọn kia: "Con ngốc, ba cũng đâu phải là tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ là giải trí mà thôi. Hơn nữa, cần câu phải càng mắc càng tốt, lấy kỹ thuật của ba con, cho dù là sào tre cũng có thể câu được cá lớn."

      Trình Mai Tây kiên trì nữa, trả tiền mua cái cần câu do chính Ba Trình chọn, nhìn đồng hồ sắp chín giờ, ba người liền bắt đầu chậm rãi dạo trở về .

      đến vườn hoa trước cửa nhà gặp được đám trẻ con đốt pháo hoa, trong đó có đứa bé khoảng năm tuổi hấp dẫn chú ý của Trình Mai Tây, mắt đứa bé tròn to, thân thể rất khỏe mạnh, mỗi khi pháo hoa được đốt lên ở bên cạnh vỗ tay vui mừng nhảy nhót và cười to, khi nhìn thấy pháo hoa vừa xoay tròn vừa phát ra tia lửa cùng tiếng pháo hoa, nó nhảy đặc biệt hăng say.

      Trình Mai Tây nhìn đứa bé này, có chút mất hồn, nếu như năm đó sinh đứa bé kia, vậy cũng lớn chừng này rồi, có thể trong lễ mừng năm mới cũng cười nhảy xem pháo hoa , đáng tiếc thể chuẩn bị tốt để nghênh đón đứa bé kia đến.

      Nhìn thấy dáng vẻ thương cảm của Trình Mai Tây, Mẹ Trình có chút đau lòng: "Làm sao vậy, nhớ tới đứa bé kia rồi, nếu như giữ lại đứa bé đó chắc hẳn cũng lớn như đứa bé trai kia vậy. Thoáng cái cũng nhiều năm trôi qua rồi sao vẫn chưa mang thai."

      xong, Mẹ Trình nhịn được thở dài hai tiếng, sau đó lại phấn chấn tinh thần khuyên Trình Mai Tây: " giữ lại đứa bé kia chung quy cũng xem như là có duyên phận với các con, đừng đau lòng, các con còn trẻ rồi cũng có đứa bé."

      Trình Mai Tây gật đầu, cúi đầu bước , Ba Mẹ Trình bên cạnh cũng chuyện, ba người lặng lẽ về phía trước.

      Đó là thời điểm Trình Mai Tây và Lục Tử Minh kết hôn được ba tháng, Trình Mai Tây bất ngờ phát mình mang thai, bởi vì công việc của hai người đều bề bộn, cũng có cơ sở kinh tế gì, hai bên cũng chưa chuẩn bị tinh thần để nghênh đón đứa bé. Sau khi bàn bạc liền quyết định bỏ đứa bé này.

      Lúc ấy việc giữ hay giữ đứa bé được xin ý kiến của mẹ Trình Mai Tây, ý của Mẹ Trình là giữ lại đứa bé, nếu bọn họ chăm sóc được bà có thể đến đây giúp tay. Lúc đó Trình Mai Tây bọn họ còn ở phòng thuê, Mẹ Trình còn đưa ra phương án khác, chính là đứa bé sau khi được sinh ra đưa về Trùng Khánh cho bà chăm sóc.

      Trình Mai Tây lúc ấy mới vào làm tại Nam Thiên, tâm cường khí thịnh, muốn sinh đứa bé để bị trói chặt tay chân, muốn đánh liều hai năm, khi điều kiện kinh tế chuyển biến tốt hơn suy nghĩ về chuyện đứa . Kết quả, gần hai năm điều kiện về mọi mặt cũng từ từ tốt lên, hai người sớm ngừa thai nữa rồi, thế nhưng đứa bé hy vọng lâu lại chậm chạp đến, đây hầu như trở thành tâm bệnh chung của cả hai bên.

      Chương 56: khám trung y

      Về đến nhà, Trình Mai Tây vào phòng vệ sinh tắm trước, tắm xong sấy khô tóc rồi ra phòng khách ngồi lên ghế sa lon cùng ba mẹ xem ti vi, mẹ Trình chuẩn bị mâm trái cây cùng với chân đạp, Trình Mai Tây ngồi xuống, chân gác lên chân đạp. Mẹ Trình đem mâm trái cây ra, Trình Mai Tây dùng tăm lấy miếng táo bỏ vào miệng, thở hơi sâu: "Mẹ, ở nhà như thế này chính là cuộc sống của Thần Tiên a!"

      Mẹ Trình nhìn Trình Mai Tây: "Cũng đến tuổi làm mẹ người ta rồi mà vẫn còn làm nũng với mẹ, chờ khi con có em bé, con bắt đầu làm trâu làm ngựa cho đứa của con !"

      Trình Mai Tây tựa đầu vào vai Mẹ Trình: " phải còn có mẹ sao, có đứa bé, mẹ vừa phải chăm sóc con, còn phải giúp con chăm sóc đứa bé!"

      "Được, mẹ chỉ mong được như vậy, con nhanh chóng sinh cháu trai cho chúng ta , thừa dịp mẹ và ba con thân thể vẫn còn khỏe, còn có thể giúp bọn con đưa nhà trẻ." Mẹ Trình rất mong đợi đến lúc đó.

      Ngực Trình Mai Tây trầm xuống, dám tình trạng thân thể của mình với mẹ, bà biết đối với bây giờ mà muốn đứa bé so với lên trời còn khó hơn. Trình Mai Tây có chút hối hận năm đó nghe lời của mẹ giữ lại đứa bé kia, nhưng cũng dám với mẹ những lời này, chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng.

      "Tây Tây, mẹ gọi cho dì Lưu của con, để cho bà ấy hỏi thăm giùm con vị thầy thuốc kia ngày mai có rãnh , mẹ đưa con đến chỗ ông ấy chẩn bệnh, như vậy kê thuốc mới có hiệu quả." Mẹ Trình tràn đầy mong đợi nhìn Trình Mai Tây.

      Trình Mai Tây gật đầu, Mẹ Trình vội vàng đứng dậy gọi điện thoại cho dì Lưu, gọi xong mang vẻ mặt vui vẻ trở lại: "Tây Tây, vận khí con tốt, vị thầy thuốc đó ngày mai có làm việc tại phòng khám, dì Lưu của con bảo chúng ta nên sớm chút, sáng sớm xem mạch mới có hiệu quả tốt."

      Mẹ Trình thúc giục Trình Mai Tây ngủ sớm ngày hôm sau dậy sớm khám Trung y, Trình Mai Tây vào phòng nằm xuống nửa ngày vẫn ngủ được. Tây y sớm kết luận Trình Mai Tây bởi vì thai đầu sanh non dẫn đến tắt ngẽn ống dẫn trứng, Trình Mai Tây phẫu thuật thông ống dẫn trứng nhưng vẫn có thai. Lục Tử Minh đáp ứng cầu của Trình Mai Tây cũng đến bệnh viện làm loạt kiểm tra, kết quả biểu hai bên tất cả bình thường, nhưng vẫn mang thai.

      Mẹ nhiệt tình như vậy, Trình Mai Tây khó có thể cho mẹ , quyết định ngựa chết làm như ngựa sống mà chữa, ngộ nhỡ Trung y có phương pháp trị liệu khác, có thể chữa khỏi dĩ nhiên tốt hơn, ngộ nhỡ trị hết cũng tổn thất gì.

      Bảy giờ, Trình Mai Tây ngủ say, Mẹ Trình ở bên ngoài gõ cửa: "Mai Tây, mau rời giường, ăn sáng xong chúng ta bắt đầu xuất phát!"

      Trình Mai Tây còn chưa tỉnh ngủ, dùng chăn che đầu nhắm mắt lại ngủ tiếp, Mẹ Trình đẩy cửa vào thẳng đến bên giường, thò tay vén chăn lên: "Đồ lười, thức dậy mau, ba con làm xong bữa sáng rồi!"

      Trình Mai Tây ngáp dài, từ từ ngồi dậy, Mẹ Trình đem quần áo của Trình Mai Tây tới, hận thể tự mình mặc vào cho Trình Mai Tây .

      Trình Mai Tây rửa mặt xong ra ngoài, Ba Trình dọn lên ba chén cháo , bàn là bánh quẩy đều là thức ăn mà Trình Mai Tây thích nhất, bình thường ở thành phố ăn được món ăn vặt đặc sản của Trùng Khánh .

      Ăn sáng xong, Mẹ Trình dặn dò Ba Trình nên ra ngoài, ở nhà chờ ngừơi đưa ghế mát xa đến , mẹ con hai người liền lên đường xem Trung y.

      Hai mươi bốn tháng chạp rồi, ngạn ngữ đều người làm công nhật 24 mãn công, vị thầy thuốc hôm nay chẩn bệnh cũng kết thúc công việc rồi. Mặc dù mẹ con Trình Mai Tây ra cửa từ sớm, nhưng có người còn tới sớm hơn, chỉ thấy ghế dài hai bên cửa ngồi đầy người, dì Lưu nhìn thấy bọn họ đến đây, vội đưa qua mẩu giấy: "Tôi trước cho đem số xếp lên , còn ba người nữa là đến lượt Mai Tây rồi, hai người ở bên ngoài chờ chút."

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 57: Tâm bệnh cần tâm dược

      Trình Mai Tây cùng mẹ ngồi xuống ghế dài ở bên ngoài, Dì Lưu từ bên trong bưng hai ly trà ra, lúc này Mẹ Trình mới quay đầu lại giới thiệu với Trình Mai Tây : "Đây là Dì Lưu bạn tốt của mẹ, tại dì ấy làm việc tại phòng khám Trung y này, nếu phải nhờ dì ấy đăng ký giúp hôm nay chúng ta vào khám được rồi."

      Dì Lưu khoát tay lia lịa: "Đây chỉ là việc thôi, sao bà lại khách khí như vậy, Mai Tây là con của bà, cũng giống như là con tôi đâu khác nhau chỗ nào, thế nào, vẫn chưa mang thai à?"

      Trình Mai Tây có chút ngượng ngùng gật đầu : "Dạ, còn chưa có mang thai."

      " sao, tìm thầy thuốc bắt mạch lại, kê chút thuốc bắc về điều dưỡng, được bao lâu mang thai, rất nhiều phụ nữ có chồng chưa mang thai cũng tìm đến thầy thuốc, sau này cũng có thai." Dì Lưu đến cùng là nhìn quen, đến những chuyện này tùy tiện cứ như heo mẹ sinh con, Trình Mai Tây đến cùng là quen bà, nghe bà như vậy cảm thấy mất hết mặt mũi, có chút được tự nhiên.

      Nhìn Trình Mai Tây có chút thoải mái lại tiện phát tác, Mẹ Trình vội vàng ngắt lời Dì Lưu: "Tuyết Mai, bà làm việc của bà , tôi cùng Mai Tây ở đây chờ là được, bà cần phải tiếp đón chúng tôi."

      Dì Lưu dặn bọn họ đừng gấp rồi cấp số cho hai người mới tới, Trình Mai Tây và mẹ đợi gần đến giờ, Dì Lưu vén rèm, ngắc bọn họ, trong miệng còn giọng kêu tên tuổi Trình Mai Tây, hai người liền đứng dậy theo khe hở của rèm vào trong.

      Vị thầy thuốc ngồi ở phía sau bàn, đầu trọc, hốc mắt sâu, thân áo Tôn Trung Sơn, thân cao người gầy, hơi có khí chất thần tiên. Đoán chừng là ngày xem bệnh quá nhiều, thấy Trình Mai Tây đến cũng nhiều lời, chỉ cái ghế trước mặt: "Ngồi."

      Trình Mai Tây theo lời ngồi xuống, làm theo chỉ thị của thầy thuốc, đưa tay phải đặt lên mảnh vải trắng gối ở trước mặt. Vị thầy thuốc đưa tay giữ chặt cổ tay Trình Mai Tây, đầu ngón tay hơi lạnh, lúc nắm chặt lúc nới lỏng, qua chừng năm phút đồng hồ, vị thầy thuốc hơi nhíu mày: "Có phải kinh nguyệt thường đều hay ?"

      Trình Mai Tây gật đầu, vị thầy thuốc trầm ngâm trong chốc lát, lại mở miệng: "Có phải thường xuyên bị đau bụng hay , * tăng triệu chứng.

      Trình Mai Tây gật đầu, vị thầy thuốc kêu Trình Mai Tây lè lưỡi, ông nhìn sau đó sâu kín thở dài: "Lưỡi hồng ban mỏng, có phải bình thường cá tính vội vàng hấp tấp ?"

      Trình Mai Tây trong lòng thầm thán phục, có chút ràng, Mẹ Trình bên cạnh sớm gật đầu liên tục: "Thầy xem là chính xác a, con tôi chính là tranh cường háo thắng, tính tình rất ư là hấp tấp vội vàng!"

      Vị thầy thuốc buông tay ra, nhìn Trình Mai Tây: " kiểm tra chưa? Theo tôi thấy, là can úc hình vô sinh, dùng Tây y mà , chính là tắc nghẽn ống dẫn trứng, hơn nữa chức năng rụng trứng bị trở ngại, muốn mang thai sợ là rất khó!"

      "Tôi kiểm tra, tôi bị tắc nghẽn ống dẫn trứng, hơn nữa năm ngoái cũng phẫu thuật thông ống dẫn trứng, nhưng mà hơn năm nay vẫn có mang thai, đến đây muốn xin ngài xem cho tôi chút, có thể tìm được nguyên nhân để điều trị hay ?" Trình Mai Tây rất khẩn thiết.

      Vị thầy thuốc lắc đầu: "Nếu như làm phẫu thuật thông ống dẫn trứng mà vẫn có thai cái này chỉ sợ là tâm bệnh, cần phải có tâm dược chữa trị. Tôi kê cho ít thuốc bắc để điều trị, loại chuyện như vậy chỉ có thể làm hết khả năng, nghe theo ý trời, mọi việc hướng đến chiều rộng mà nghĩ, thể hướng đường hẹp mà a!"

      Trình Mai Tây phản bác được, chỉ có thể gật đầu liên tục, đều là Trung y Bác Đại Tinh Thâm của tổ quốc, hôm nay xem như là biết thêm kiến thức, làm thầy thuốc chỉ là cầm hạ mạch, xem khí sắc mặt mũi của , đều có thể hết * thiếu mười, chỉ hy vọng thuốc của vị thầy thuốc này có thể giúp mình tìm về đứa bé bỏ lỡ.









      Chương 58 Cùng mẹ làm cơm


      Theo thói quen của thầy thuốc, mỗi lần chỉ cho 3 thang thuốc Đông y, đợi uống xong, căn cứ theo tình huống của bệnh nhân rồi xem xét điều chỉnh vài vị thuốc để đạt tới hiệu quả điều trị tốt nhất. Bởi vì Trình Mai Tây sống ở Trùng Khánh, nên liền cầu thầy thuốc bán lần 10 thang, hẹn trao đổi tình trạng bệnh qua điện thoại, rồi do bà Trình mang thuốc kê gửi cho Trình Mai Tây.


      Mang theo cả túi thuốc to, Trình Mai Tây cười khổ: “Người khác ăn tết mua đồ ăn uống, con đây ngược lại, mua cả đống thuốc to ăn mừng năm mới.”

      “Tết năm nay con chịu khó uống thuốc, sang năm đẻ cho mẹ thằng cháu mập mạp, cả nhà chúng ta đều ăn cái tết đoàn viên vui vẻ.” Bà Trình ở bên cạnh khuyên giải.


      Trình Mai Tây gật đầu, bộ lát bà Trình liền vội vàng về nấu cơm cho ông Trình, Trình Mai Tây đề nghị ăn luôn bên ngoài, bà Trình lại kêu quá đắt, chẳng bằng về nhà nấu, vừa thoái mái vừa rẻ, Trình Mai Tây biết ngày hôm qua mình tiêu 2 vạn đồng mua đồ cho cha mẹ, mẹ đau lòng muốn cho mình lại tiêu tiền, liền nghe theo ý mẹ cũng kiên trì nữa.


      Vừa về tới nhà, ghế mát-xa đưa tới nhà, Trình Mai Tây bỏ túi thuốc Đông y tay, vội chạy tới xem xét, lại gọi bà Trình tới dùng thử, bà Trình ngồi xuống thử, liên tục gật đầu: “Cũng đừng , cái này mua mất hơn vạn, giống với cái mua vài ngàn đồng, là thoải mái hơn hẳn!”


      “Tiền nào của nấy mà, con bảo cái ghế này tốt mà lại!” Trình Mai Tây nháy mắt quên chuyện buồn khi vừa khám Đông y, hứng trí vô cùng cùng ông Trình nghiên cứu các chức năng của ghế mát-xa.


      Bà Trình đứng dậy: “Vừa mát-xa, cái thắt lưng đau của mẹ đỡ hơn hẳn, hai cha con cứ nghiên cứu , mẹ nấu cơm trước, hôm nay thời tiết tốt, hai cha con có thể câu cá.”


      Nghe thấy vậy, Trình Mai Tây cơ hồ muốn nhảy lên: “Được câu cá cùng ba, là quá tuyệt, là vui quá, buổi tối còn có thể nấu canh cá tươi, cuộc sống này như thần tiên.”


      Nghiên cứu ghế mát-xa lát, ông Trình liền ra ngoài viện đào giun làm mồi câu, loại mồi câu này bảo vệ môi trường lại rẻ, hơn nữa cá lại đặc biệt thích ăn, Trình Mai Tây có chứng sợ hãi các động vật nhuyễn thể, liền cùng ông Trình, chỉ còn vào bếp cùng nấu cơm với bà Trình.


      Bà Trình lấy cớ Trình Mai Tây mệt mỏi, muốn đẩy ra ngoài: “Đợi cả sáng con cũng mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi , mẹ chỉ làm 3 món ăn lại nấu nồi canh, cần con hỗ trợ, mình mẹ làm là được.”


      Trình Mai Tây chịu ra ngoài, đưa tay giằng lấy rau trong tay bà Trình: “Mẹ, cùng mẹ nấu cơm là vui nhất, chẳng phiền chút nào, ràng là loại hưởng thụ mà.”


      Trình Mai Tây rửa rau, Mẹ Trình sắp thức ăn, chuẩn bị xong nguyên liệu, Mẹ Trình bắt đầu xào rau, Trình Mai Tây đứng ở cạnh cửa, Mẹ Trình muốn lại thôi: "Con sớm biết được có vấn đề, sao lại với mẹ sớm chút?"

      " với mẹ cũng chỉ có thể làm cho mẹ lo lắng suông, cho nên cho mẹ, chờ khi nào trị hết bệnh, báo cho mẹ tin tốt." Trình Mai Tây cúi đầu nhìn mũi chân.

      "Mẹ là mẹ con mà, có chuyện gì thể với mẹ? Giải phẫu thông ống dẫn trứng, có đau ?" trong giọng của Mẹ Trình có trách cứ nhưng nhiều hơn là thương tiếc.

      "Cũng may, đau lắm." Trình Mai Tây giọng ra vẻ hời hợt.

      "Khẳng định là rất đau, mẹ hiểu con, đau chẳng qua là muốn mẹ đau lòng, con chịu khổ nhiều như vậy cũng với mẹ, đứa bé này, chuyện gì cũng tự mình gánh, làm giải phẫu cũng phải với mẹ tiếng, mẹ còn có thể chăm sóc cho con a!" xong Mẹ Trình có chút kích động.

      "Những chuyện này đều qua rồi, con phải tốt sao! Đừng lo lắng, mẹ." Trình Mai Tây vội an ủi mẹ.

      Chương 59 Cha con câu

      Hai cha con phân công công việc, sau 40 phút, bàn ba món mặn món canh đủ màu sắc, hương vị xong, Trình Mai Tây dọn bát đũa rồi tới gọi ba ăn cơm. Ông Trình đào xong nửa thùng giun, Trình Mai Tây nhìn đống động vật thân mềm ngừng động đậy bên trong thùng, toàn thân nổi da gà, rùng mình, ông Trình thấy thế cười ha ha: “ Tây Tây sợ trời sợ đất, lại sợ con giun à?”


      Trình Mai Tây so vai, lắc đầu: “ Con nổi hết da gà rồi, ba mau đậy nắp lên .”


      Ông Trình đậy xong cái nắp, rửa tay rồi vào nhà ăn cơm, ngồi xuống bàn liền cảm thán: “ Bình thường chỉ có hai món mặn, món canh, con vừa về tới nhà, mẹ con nâng cấp thành ba món mặn món canh, con muôn năm.”


      Bà Trình đưa chiếc đũa ra gõ đầu Ông Trình: “ Lão già này, chuyện có lương tâm, con có ở nhà tôi cũng tỉ mỉ chăm sóc cuộc sống của ông, bữa nào phải sắp xếp món ăn hợp lý, đầy đủ dinh dưỡng, đừng có mà đem chuyện này ra với con ông!”


      đùa với bà thôi, đừng cho là nhé. May mà có bà bao năm qua chăm sóc cho tôi, xin nhận lễ của tướng công tôi đây.” xong, ông Trình liền giả làm tư thế hành lễ với bà Trình.


      Trình Mai Tây ở bên nhịn được mỉm cười, cha mẹ ở bên nhau hơn 30 năm, hai người thường xuyên trêu ghẹo lẫn nhau, bà Trình ra vẻ ghê gớm, thực ra mọi việc lớn đều là ông Trình quyết định, mặc dù thi thoảng cũng có những lúc cãi vã , nhưng ở các vấn đề nguyên tắc chưa bao giờ trái ngược. Nhìn cảnh cha mẹ ở bên nhau khiến người ta cảm thấy, tình chân chính chính là như vậy, trong bình thản lộ ra mộc mạc, trong chi tiết chứa an ổn.


      Trong khi ăn cơm, ông Trình có nhắc tới tình hình khám Đông y, Trình Mai Tây chi tiết lắm, chỉ bác sĩ cần phải uống vài đợt thuốc điều trị, ông Trình liền dặn dò Trình Mai Tây phải uống thuốc đúng giờ, cũng thêm gì.


      Sau khi ăn cơm xong, Trình Mai Tây cùng ba ra Đập San Hô gần đó, nơi này trước khi là hồ câu thiên nhiên cực tuyệt, hồi Trình Mai Tây thường theo ba ra đây câu cá, nay bởi vì hồ nước Tam Hiệp chứa nước, do đó năm có tận 6 tháng đều ngập nước, nhưng giờ là mùa đông, là thời gian vui chơi khó có được.


      Hai người ngồi xe tới Công viên Tân Giang, xuống theo cầu thang là tới Đập San Hô, ông Trình vội vàng hạ câu, mình Trình Mai Tây chạy lên chạy xuống, ông Trình phàn nàn: “ Còn câu với ba, muốn ba đào mồi, lại muốn ba câu, chẳng giúp được gì, còn chẳng bằng mình ba cho yên tĩnh.”


      Trình Mai Tây biết, dù ngoài miệng ông Trình phàn nàn thế, nhưng thực ra rất mong mình câu cùng. ngắm phong cảnh, ôn lại những thời khắc ấm áp khi cùng ba vui chơi ở nơi này.


      “ Ba, năm nay ba có tới đập này thả diều ?” Trình Mai Tây quay đầu hỏi ông Trình.


      “ Lần trước thả là khi con học cấp ba, ba dẫn con thả diều, con ở nhà mình ba chơi có gì thú vị đâu.” Ông Trình có chút đơn .


      “ Ba có thể dẫn mẹ chơi mà. Hai người thân thiết, âu yếm chơi diều, rất vui ấy chứ?” Trình Mai Tây trêu chọc ba.


      chơi diều với mẹ con á, chẳng có gì thú vị, chờ con có con, ba dẫn nó chơi diều.” Chủ đề trầm trọng này, đột nhiên làm cho Trình Mai Tây có chút buồn.


      Thấy Trình Mai Tây cảm xúc có vẻ buồn bã, ông Trình mới phát ra mình lỡ lời, vội có cái cần câu động rồi, kêu Trình Mai Tây chạy qua xem, Trình Mai Tây chạy ra xem, quả có cá mắc câu, hai ba con vội vàng nhấc cần câu, cũng bỏ qua đề tài kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :