1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 136 Dưới trăng bên hoa

      Phương Chi Viễn ánh mắt chăm chú nhìn Trình Mai Tây, trong mắt lộ cưng chiều: “ Em cần cảm ơn . Em khỏe lại chính là an ủi lớn nhất đối với !”

      Ánh mắt Trình Mai Tây ươn ướt, mở to hai mắt, đôi mắt chuyển động , cố gắng nuốt xuống thứ chất lỏng chua xót đó, kìm chế nỗi xúc động muốn khóc: “ Bác sĩ Phương, cho cả nhà em tới đây ở, còn giúp em tìm luật sư. Em lại thể làm gì cho !”

      cần em làm gì cho , chỉ cần là thứ em cần, lại sẵn có, đó chính là may mắn của !” lời tỏ tình Phương Chi Viễn, dù chân thành, đơn giản nhưng lại vô cùng động lòng người.

      Có phụ nữ nào muốn nghe những lời thổ lộ như vậy đâu? Hơn nữa còn là gióng trống khua chiêng mà làm, nhưng lại vô cùng đơn giản nhàng mà ra. Thực ra, đời này, lời thổ lộ vĩ đại nhất, chẳng qua cũng chỉ là, cho em tất cả những gì có, mà em chịu nhận lấy.

      Trình Mai Tây chưa từng cảm nhận được hạnh phúc như thế này, cảm giác được người đàn ông toàn tâm toàn ý bảo vệ và thương. biết, hai lần mình gặp Phương Chi Viễn, đều là lúc mình chật vật nhất, trong hơn 30 năm cuộc đời , chưa từng bao giờ yếu đuối như thế trước mắt người đàn ông nào, mà lúc này, thực là yếu đuối.

      Cũng có thể là đáng thương tới cực hạn của Trình Mai Tây kích thích thiên tính muốn bảo vệ của Phương Chi Viễn, cũng có thể là những việc gặp phải khiến cảm thấy đồng cảm, nếu Trình Mai Tây xuất trước mặt Phương Chi Viễn với dáng vẻ bình thường hàng ngày của , hai người bọn họ chỉ là hai người xa lạ mà thôi, có lẽ tất cả những thay đổi này đều đến ngẫu nhiên.

      Nhưng mà, tình là gì? cùng thương, khi nào có thể phân biệt ràng? Là dáng vẻ xinh đẹp của em? Hay là năng lực xuất chúng của em? Hay là tiền tài em có? Tất cả tình , vốn chỉ là ý niệm, ý niệm mà tình đến, ý niệm khiến tình mất , đều là chuyện tự nhiên như vậy, phải bất kỳ ai có thể khống chế được.

      Trình Mai Tây biết người mà Phương Chi Viễn , phải đích thực là bản thân mình, nhưng mà đối mặt với Phương Chi Viễn chân thành, thâm tình, cũng có rất nhiều điều muốn né tránh. biết Phương Chi Viễn chỉ đơn thuần muốn giúp , mong khỏe lại, lại có cách nào mở miệng, cũng nhẫn tâm gạt bỏ ý niệm đó của Phương Chi Viễn.

      Đối với Trình Mai Tây mà , có người đàn ông ưu tú, xuất chúng như Phương Chi Viễn mình, làm sao lại chuyện tốt đẹp và hư vinh cơ chứ? ấy còn trẻ, tài hoa xuất chúng, dáng vẻ tuấn, thâm tình lại có lễ nghĩa, dùng tình ấm áp và bao dung của ấy, làm bạn để từng ngày khỏe lên.

      Trình Mai Tây cảm thấy hai người thực có chênh lệch quá lớn. Phương Chi Viễn là cực phẩm mỹ nam, lại là người đáng thương bị chồng ruồng bỏ. Lúc gặp phải phản bội của Lục Tử Minh, bị cảm giác hoang đường mạnh mẽ bao phủ, ràng người làm sai là Lục Tử Minh, nhưng lại có cảm giác đau đớn “Tôi bị bỏ rơi”. Chỗ bất đồng của đàn ông và phụ nữ là ở chỗ, đàn ông sau khi gặp phản bội, việc đầu tiên nghĩ tới là “ người phụ nữ làm sai”, còn đối với phụ nữ, việc đầu tiên là sinh ra cảm giác bị vứt bỏ mạnh mẽ và cảm giác hoài nghi với bản thân.

      Người phụ nữ mạnh mẽ, lại càng có nội tâm yếu ớt hơn những người phụ nữ bình thường. Giống như loài ốc sên có vỏ, là vì nó có phần thân mềm mại hơn. Trình Mai Tây chính là người phụ nữ miệng cọp gan thỏ như vậy. Cho dù Trình Mai Tây càng mạnh mẽ cứng rắn, trong công việc càng xuất sắc nữa, bỏ lớp vỏ bề ngoài, chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ bình thường.

      Áp lực công việc và cuộc sống ép cho và Lục Tử Minh phải cùng nhau chia sẻ gánh nặng, Lục Tử Minh càng yếu thế càng phải gồng mình lên, trở thành chỗ dựa cho cả gia đình, mới có thể chống chọi cho gia đình của mình ngừng trưởng thành, trong quá trình này, rèn luyện mình thành con người kim cương bất hoại, nhưng mà, Lục Tử Minh dưới bảo hộ của , lại dần dần có ý muốn thoát khỏi nó.

      Lần đầu tiên Trình Mai Tây gặp Phương Chi Viễn là lúc cái vỏ bên ngoài của vừa bị Lục Tử Minh đập nát, tuy là vết thương chồng chất nhưng vẫn còn có thể tự bảo vệ mình. Lần thứ hai gặp được Phương Chi Viễn, cái vỏ ngoài bảo vệ của bị Lục Tử Minh gỡ mất, Phương Chi Viễn chính là người cùng làm lành những vết thương kia.

      dịu dàng tình cảm giữa hai người, làm cho ông bà Trình đứng bên mình nước mắt vòng quanh, bà Trình dịu dàng : “ Mau ăn cơm , ăn xong hai đứa nhà ấm trồng hoa tâm , có chuyện gì ra đó .”

      Ông Trình gật đầu đồng ý, tưởng tượng được bà Trình cả đời chỉ biết nấu cháo làm canh cũng hiểu được việc dưới trăng bên hoa tình tứ.

      Phương Chi Viễn nhìn Trình Mai Tây, thấy vẻ mặt xấu hổ e thẹn, mong muốn bảo vệ càng thêm mãnh liệt, biết là, Trình Mai Tây khổ sở vì ba mẹ mình hiểu lầm, lại thể giải thích, trong ngoài đều hết sức khốn đốn, đành phải lặng im .

      Sau khi ăn xong bà Trình vào bếp thu dọn, Trình Mai Tây nghỉ ngơi lát, ông Trình và Phương Chi Viễn cùng đưa Trình Mai Tây ra vườn, ánh trăng vừa đẹp, ông Trình lấy cớ mình còn có việc, để Phương Chi Viễn cùng Trình Mai Tây tới nhà ấm trồng hoa.

      Ông Trình quay lại phòng bếp, bà Trình đưa mắt liếc nhìn ông: “ Lúc trước ông chẳng bảo giờ chuyện này còn sớm à? Sao giờ lại tự mình đưa Mai Tây tới tận tay bác sĩ Phương thế kia?”

      “Giờ Mai Tây nhà chúng ta đưa đơn kiện lên tòa án, nó và Lục Tử Minh tuy là còn chưa chính thức ly hôn, nhưng mà so sánh với ly hôn rồi cũng có gì khác nhau đâu.” Ông Trình thỏa mãn nhìn qua cửa sổ thấy đôi bích nhân (*) trong nhà ấm trồng hoa.”

      “Vẫn được coi thường đâu. Cho dù chúng ta có chứng cớ, nhưng giờ chúng ta lại ở nhà bác sĩ Phương, nếu lúc tới tòa án họ đưa ra, chúng ta cũng vẫn đuối lý.” Bà Trình vẫn là có chút lo lắng.

      “ Cho dù họ có ra cũng có gì đuối lý. Mai Tây và bác sĩ Phương cùng lắm có chút tiếp xúc thân thể, chứng cứ tay chúng ta xác thực hơn nhiều.” ông Trình thuận miệng .

      “Cái chứng cớ gì? Sao tôi nghe ông ?” Bà Trình có chút kinh ngạc.

      “Có video quay được Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết ở giường, cái này bà chẳng phải hiểu à?” Ông Trình có chút lỡ lời nên hối hận thôi.

      Bà Trình cầm lấy tay ông: “Ông là, chúng nó ở giường của Mai Tây, làm cái chuyện ám muội kia?”

      Vẻ mặt ông Trình trở nên tối tăm, nắm chặt tay: “Đúng thế, là đôi nam nữ chó má biết xấu hổ, Mai Tây nhà chúng ta nằm viện, chúng nó còn làm bừa trong phòng!”

      “Thực là bắt nạt người quá đáng mà, họ coi Mai Tây nhà chúng ta là gì chứ?” Bà Trình tức giận tới mức giậm chân đấm ngực.

      “Được rồi, được rồi, nghĩ nữa, Mai Tây nhà chúng ta khỏe lên, còn đau khổ nữa!” ông Trình cố gắng kìm nén lửa giận, an ủi bà Trình.

      “Chỗ hoa kia, chắc chắn là Bộc Tấn đưa tới. Tôi thực nghĩ ra người khác được. Nhiều hoa như thế, cũng phải tốn ít tiền.” bà Trình nhớ tới chuyện hoa cỏ.

      thể tưởng tượng được, nhiều năm như vậy rồi, nó còn nhớ Mai Tây nhà chúng ta. Sớm biết thế này việc gì lúc trước cơ chứ? Lúc trước nó chẳng phải bỏ Mai Tây nhà chúng ta sao? Giờ lại có chuyện này?” Ông Trình vẫn khó mà tha thứ cho Bộc Tấn, nhưng cũng có chút cảm động vì nặng tình của Bộc Tấn.

      Lúc này Bộc Tấn bưng rượu đỏ nhìn cửa sổ phía đối diện, ở khách sạn đối diện nhà Phương Chi Viễn. Sáng sớm hôm nhà Trình Mai Tây chuyển tới đây, cũng dọn tới đây theo, lúc này cái cảnh dịu dàng ở trong nhà ấm trồng hoa kia, làm cho lòng như có lửa đốt, cánh tay cầm ly rượu đỏ vô ý dùng sức, khớp xương phát ra tiếng rắc rắc.

      Lúc sáng sớm ngồi trong xe taxi đúng là . Vốn là muốn nhân lúc ông bà Trình chú ý vụng trộm vào thăm Trình Mai Tây lát, lại sợ mình làm việc tự tiện càng làm ông bà Trình hiểu lầm, sau khi cân nhắc, vẫn là quyết định ở lại khách sạn đối diện nhà Phương Chi Viễn rồi tính sau.

      Khi ông Trình vào nhà ấm trồng hoa, Bộc Tấn ràng nhìn được biểu tình tiếc nuối của ông, nhớ tới Trình Mai Tây thích hoa nhất, vừa nghĩ, rồi tra được công ty làm vườn gần đó nhất, cầu họ đưa tới xe hoa tươi, biến nhà ấm trồng hoa của nhà Phương Chi Viễn thành cả biển hoa.

      ngờ, nhà hoa này thành căn nhà ấm tình cho Phương Chi Viễn, chính mình lại chỉ có thể nhìn qua cửa sổ. Bộc Tấn càng nghĩ càng giận, cầm lấy điện thoại gọi cho phòng dịch vụ của khách sạn, sau hồi chuyện, đối phương đồng ý cầu của .

      Trong vườn nhà Phương Chi Viễn vang lên tiếng gõ cửa, Phương Chi Viễn đứng dậy mở cửa, bên ngoài là người của khách sạn, đưa lên chai rượu đỏ: “ Phương, đây là rượu vang đỏ mà Lục gọi giao tới cho !”

      Phương Chi Viễn đơ người, máy móc nhận lấy rượu vang trong tay người phục vụ. Người phục vụ kia rất xa, còn đứng sững trong vườn, chẳng lẽ Lục Tử Minh thấy được cảnh vừa rồi, nên mới có màn đưa tới rượu vang đỏ này?

      (*) Đôi bích nhân: đôi người ngọc, ý là kiểu trai tài sắc, vô cùng hợp nhau, xứng đôi.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 137 như trăng sáng

      Nghe được tiếng mở cổng, ông Trình từ trong nhà ra sân, tới trước mặt Phương Chi Viễn ngẩn ngơ, Phương Chi Viễn còn chưa phục hồi tinh thần, ông Trình thế mới hỏi: “Tiểu Phương, cháu sao thế? Vừa rồi là ai tới?”

      “Là người phục vụ của khách sạn đối diện, là rượu vang đỏ Lục đưa tới.” Phương Chi Viễn giơ chai rượu cho ông Trình xem.

      Lục? chả lẽ là Lục Tử Minh? ta đưa chai rượu vang đỏ tới là có ý gì?” ông Trình sửng sốt.

      Phương Chi Viễn cau mày: “ biết là có ý gì? Chẳng lẽ là cảnh cáo rằng chúng ta ở dưới giám thị của ?”

      Ông Trình cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đằng sau mỗi cánh cửa sổ dường như giấu đôi mắt thần bí, trong bất chợt có cảm giác gió thổi cỏ lay. Ông Trình cầm lấy chai rượu trong tay Phương Chi Viễn: “Cũng là chai rượu ngon, chúng ta cũng đừng phụ ý tốt của Lục Tử Minh, hai chúng ta uống .”

      Tuy rằng còn chưa biết bình rượu này từ đâu mà tới, nhưng có thể chắc chắn nó mang ý cảnh cáo, điều này đủ làm cho Phương Chi Viễn hết cả hứng thú, thở dài sâu: “Để cháu nhà ấm trồng hoa ôm Mai Tây ra.”

      Ông Trình gì, ngầm đồng ý với ý kiến của Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn vào nhà ấm, Trình Mai Tây vẫn duy trì tư thế như lúc ra ngoài, bước nhanh tới trước mặt Trình Mai Tây: “Mai Tây, thế nào? Chân có mỏi ?”

      Trình Mai Tây định nhấc nhấc chân, nhưng đột nhiên kêu lên bởi cơn tê dại truyền tới. Phương Chi Viễn vội vàng ngồi xuống, cầm lấy chân Trình Mai Tây, giúp mát-xa, đôi chân cứng ngắc của Trình Mai Tây dần dần trở nên linh hoạt trở lại. Phương Chi Viễn định ôm Trình Mai Tây đứng lên, Trình Mai Tây lại từ chối: “Ở đây cảm giác rất tốt, vào nhà , em còn muốn ở đây chút nữa.”

      Phương Chi Viễn có chút lo lắng nhìn Trình Mai Tây, Trình Mai Tây đưa mắt nhìn , ý bảo sao, mau . Lúc này, ông Trình ở bên ngoài lại gọi Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn đành lưu luyến mà ra khỏi nhà ấm trồng hoa.

      Nhìn thấy bình rượu vang đỏ của mình có tác dụng tách rời Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây rồi, Bộc Tấn vui vẻ nhảy dựng lên như đứa trẻ con. đoán chắc Phương Chi Viễn tìm Lục Tử Minh đối chất, trong lòng thầm câu với Lục Tử Minh: “ Lục, xin lỗi nhé, dùng danh nghĩa của , xin lỗi!”

      Bộc Tấn chăm chú nhìn Trình Mai Tây, Trình Mai Tây ngồi ghế mây, tóc mềm mãi xõa sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng có vẻ dịu dàng mà sáng ngời, áo khoác choàng người tạo nên những đường cong mềm mại, lặng im như pho tượng nữ thần. Bộc Tấn muốn xuyên qua gian và khoảng cách, dựa sát vào khuôn mặt mượt mà của , tựa đầu lên khuôn ngực đầy đặn của , để chính mình chìm đắm trong dịu dàng đó.

      Nhìn thấy Trình Mai Tây mà mình nhất, những tình cảm cất giữ bao năm đột nhiên bừng dậy, khát vọng sâu thẳm trong nội tâm mạnh mẽ lớn dậy, hô hấp của Bộc Tấn trở nên dồn dập, ngực phập phồng mạnh mẽ, cảm giác máu trong cả người mình dồn lên đầu, thân thể phản ứng mãnh liệt. Bộc Tấn đưa hai tay ôm lấy chính mình, lại cảm giác vòng tay càng thêm thiếu vắng, đưa tay ôm lấy Trình Mai Tây ở phía xa xa, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phí công.

      Tình cảm mãnh liệt có chỗ phát tiết, cuối cùng Bộc Tấn lựa chọn tự cầm lấy nó. Trong nháy mắt, dường như tất cả các khát vọng đều tìm được lối ra, nhìn Trình Mai Tây, dùng tất cả các tế bào của toàn bộ thân thể để nhớ lại cảm giác năm đó hoan ái cùng , mỗi bộ phận của cơ thể dường như đều tìm được cảm giác trong hồi ức, phối hợp nhịp nhàng, cuối cùng, Bộc Tấn trong mắt nhìn Trình Mai Tây, miệng gọi “Mai Tây”, chính mình hoàn thành vở kịch độc diễn.

      Bộc Tấn vào phòng vệ sinh tắm rửa, là người đàn ông bình thường, nếu phải trong lòng nhớ tới Trình Mai Tây, trong những ngày tháng buồn bã dài dằng dặc đó, nhất định là đêm đêm vui vẻ rồi. Nhưng mà bây giờ, lại ở đây nhìn ngắm mà kìm chế khát vọng, thực hoàn toàn phải là cách làm của . Nhưng mà, tình chính là như vậy, làm cho người ta chìm đắm trong đó, lại cũng khiến người ta cam tâm tình nguyện từ bỏ.

      Sau khi mệt mỏi, Bộc Tấn có cảm giác thỏa mãn cực kỳ. Nhưng mà cùng theo đó, cũng là cảm giác hư vô cùng. Nhìn người mình và tự mình giải quyết so với cùng tới cực lạc với người mình , là hai việc hoàn toàn khác nhau, so sánh với việc có được, là tốt và càng tốt hơn nữa. ( đoạn này khó hiểu quá  )

      Bộc Tấn biết là, lúc này , Trình Mai Tây cũng nghĩ tới . Nếu hoa trong nhà ấm này phải là do Phương Chi Viễn sắp xếp, khả năng duy nhất chỉ có thể là Bộc Tấn, chỉ có Bộc Tấn mới biết hoa tới mức nào, mỗi ngày sinh nhật , hoặc là ngày kỉ niệm, Bộc Tấn đều khiến cảm thấy vui vẻ ngọt ngào trong thế giới hoa. biết khi ở giữa hoa cỏ là cảm thấy thả lỏng nhất, và cũng chứng minh, chỉ mới ở nhà ấm trồng hoa có buổi chiều, chức năng ngôn ngữ của khôi phục.

      Phương Chi Viễn biểu lộ tình cảm của mình, Trình Mai Tây cho dù chậm chạp hơn nữa, cũng hiểu . Lúc này mình ngồi đây, cần hiểu tình cảm của Phương Chi Viễn đối với mình, cũng muốn nhận biết tình cảm của mình với Phương Chi Viễn.

      vài chốt lát, muốn chấp nhận tình cảm của Phương Chi Viễn, muốn trầm luân trong tình cảm ôn hòa, dịu dàng, bao dung của Phương Chi Viễn. Muốn làm người phụ nữ được người ta bảo vệ, quan tâm vô điều kiện, nhưng mà, thể để chính mình làm như vậy.

      từng có Bộc Tấn, lại có cuộc hôn nhân chịu nổi với Lục Tử Minh, trong cuộc hôn nhân này, bị lừa gạt và phản bội. Tuy rằng vết thương quá nhiều, nhưng cảm giác Phương Chi Viễn mang lại cho , dường như là trang giấy trắng thuần khiết. ấy có người và cuộc hôn nhân của chính mình, nhưng Trình Mai Tây có cách nào để liên hệ ấy với mình.

      Nếu như mình chấp nhận Phương Chi Viễn, chính là có trách nhiệm đối với Phương Chi Viễn. Là người phụ nữ kết hôn nhiều năm, hiểu được hôn nhân là nhiều chuyện vụn vặt như thế nào. Bây giờ Phương Chi Viễn vì đồng tình và thương hại mà mình, nhưng mà, cho rằng, đó phải là tình chân chính. Thời gian trôi qua, Phương Chi Viễn vì đoạn tình có quá nhiều thứ gia vị khác trộn lẫn này mà cảm thấy gánh nặng chịu nổi, cuối cùng ấy bị tình này làm cho suy sụp.

      Phương Chi Viễn giờ còn chưa ràng điều đó, cũng có thể để mặc mình buông xuôi theo dòng, xuôi theo dòng chính là dễ dàng nhất, nhưng cũng dễ dàng làm cả hai lâm vào kiếp nạn địa ngục vạn kiếp bất phục. biết chính bản thân mình ở chiều rơi xuống, nên thể để PHương Chi Viễn cũng rơi xuống theo mình.

      Trình Mai Tây lúc nào cũng phải nhắc nhở mình tỉnh táo, để trầm mê vào tấn công dịu dàng của Phương Chi Viễn. Bầu khí vừa rồi ở nhà ấm trồng hoa, làm ý loạn tình mê, nếu lúc đó Phương Chi Viễn hôn , giây phút đó, chắc chắn cũng đón chào theo .

      May mắn là có tiếng đập cửa bên ngoài làm ảnh hưởng tới ấm áp giữa hai người, lúc Phương Chi Viễn quay lại nhà ấm trồng hoa, tâm tình của bình tĩnh lại, có thể ứng đối bằng lý trí rồi. Có đôi khi, giữa lý trí và tình cảm, chỉ cách sơi dây mỏng manh, giây trước là lý trí, giây sau là tình cảm, nếu đầu kia của sợi dây vững, chuyện lâm vào cơn lốc xoáy của tình cảm cũng chỉ là trong nháy mắt.

      Trình Mai Tây cảm thấy may mắn vì để chính mình quá xa. Phương Chi Viễn là người đàn ông mà muốn mà thể có được. Ở phương diện nào đó, Phương Chi Viễn quả cho nhiều trợ giúp. Cho dù ở bệnh viện Phương Chi Viễn chức trách to lớn, trong xã hội cũng là thanh niên tài tuấn đáng chú ý. Nhưng, trong mắt Trình Mai Tây, Phương Chi Viễn vẫn chỉ là đứa trẻ chưa lớn, điều này liên quan tới việc ấy có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ liên quan tới nội tâm của ấy.

      Bộc Tấn tắm xong, quấn khăn tắm liền tới bên cửa sổ, cầm lấy ly rượu, nhìn Trình Mai Tây ở vườn hoa đối diện, liền tự chủ được quan tâm có lạnh ? Có mệt ?

      Bà Trình cầm cái chăn vào: “Mai Tây, con có lạnh ?”

      Trình Mai Tây làm nũng nhìn bà Trình: “Vẫn là mẹ quan tâm con, đúng là có hơi lạnh.”

      Bà Trình giúp Trình Mai Tây đắp chăn lên, hỏi: “Ngồi lát nữa, hay là vào nhà?”

      “Mẹ, ngồi với con lát, con muốn chuyện với mẹ.” Trình Mai Tây làm nũng.

      Bà Trình ôm lấy Trình Mai Tây: “Tây Tây, mẹ nghe bác sĩ có những người như con liền bao giờ tỉnh lại, còn chuyện, cử động được, mẹ chỉ sợ con tỉnh lại nữa, mẹ và ba biết làm sao bây giờ?”

      “Mẹ, con biết mình được cứ thế mà ngủ . Con làm sao nỡ để ba mẹ đau khổ? Con muốn nhanh chóng khỏe lên, báo thù Lục Tử Minh, còn phải chăm sóc tốt cho ba mẹ.” Trình Mai Tây dựa vào lòng mẹ, hai mẹ con ôm nhau khóc.

      “Giờ tốt rồi, cuối cùng cũng khỏe lại, ba và mẹ đều vui mừng muốn chết, chờ con và Lục Tử Minh ly hôn rồi, ba người nhà chúng ta về Trùng Khánh ở, bao giờ ở lại cái nơi quái quỷ này nữa!” Bà Trình bắt đầu miêu tả tương lai.

      “Mẹ, chờ con khỏe lại, con muốn quay về làm việc ở tập đoàn Nam Thiên. Còn muốn ly hôn với Lục Tử Minh, đem những đau khổ con chịu trả lại hết cho ta, làm cho ta sống bằng chết!” Trình Mai Tây nghiến răng .

      “Được, ba mẹ giúp con. Chúng ta bao giờ để con lại chiến đấu mình nữa!” bà Trình gật đầu thề.

      Hai mẹ con bàn kế hoạch chiến đấu, ông Trình vào: “Hai mẹ con mau vào ngủ, còn sớm nữa.”

      “Bác sĩ Phương đâu, nó thế nào rồi?” bà Trình thân thiết hỏi.

      “Nó tửu lượng kém quá, chai rượu vang đỏ chúng ta mỗi người uống nửa, nó liền say bất tỉnh nhân . Tôi đưa nó lên tầng 2 rồi mới ra đây.” Ông Trình tuy là chưa say, nhưng chuyện cũng có chút lắp bắp.

      “Cái ông già này, Tiểu Phương là bác sĩ, phải cầm dao phẫu thuật đấy, thể uống rượu nhiều đâu. Ông muốn uống chờ Mai Tây khỏe lên uống với ông, ông kéo Tiểu Phương uống rượu cái gì chứ? Đứa bé kia uống rượu rồi, mai làm sao làm cơ chứ?” bà Trình oán trách ông Trình.

      thôi, đừng lải nhải nữa. Mau đỡ Mai Tây vào nhà , trời có chút lạnh rồi.” ông Trình thúc giục.

      Ông bà Trình cùng nhau đỡ Trình Mai Tây vào phòng ngủ, rửa mặt cho Trình Mai Tây xong, bà Trình giục ông Trình quay về ngủ ở phòng bên kia. Ông Trình uống tí rượu, dựa vào giường chịu , đòi chăm con rượu, bà Trình bất đắc dĩ đành phải quay về phòng bên cạnh ngủ.

      --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

      Cuối tuần rồi, thời tiết đẹp quá, đọc xong chương này chơi thoai.

      Hẹn gặp lại vào thứ 2 tuần sau ...

      Chương 137 như trăng sáng

      Nghe được tiếng mở cổng, ông Trình từ trong nhà ra sân, tới trước mặt Phương Chi Viễn ngẩn ngơ, Phương Chi Viễn còn chưa phục hồi tinh thần, ông Trình thế mới hỏi: “Tiểu Phương, cháu sao thế? Vừa rồi là ai tới?”

      “Là người phục vụ của khách sạn đối diện, là rượu vang đỏ Lục đưa tới.” Phương Chi Viễn giơ chai rượu cho ông Trình xem.

      Lục? chả lẽ là Lục Tử Minh? ta đưa chai rượu vang đỏ tới là có ý gì?” ông Trình sửng sốt.

      Phương Chi Viễn cau mày: “ biết là có ý gì? Chẳng lẽ là cảnh cáo rằng chúng ta ở dưới giám thị của ?”

      Ông Trình cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đằng sau mỗi cánh cửa sổ dường như giấu đôi mắt thần bí, trong bất chợt có cảm giác gió thổi cỏ lay. Ông Trình cầm lấy chai rượu trong tay Phương Chi Viễn: “Cũng là chai rượu ngon, chúng ta cũng đừng phụ ý tốt của Lục Tử Minh, hai chúng ta uống .”

      Tuy rằng còn chưa biết bình rượu này từ đâu mà tới, nhưng có thể chắc chắn nó mang ý cảnh cáo, điều này đủ làm cho Phương Chi Viễn hết cả hứng thú, thở dài sâu: “Để cháu nhà ấm trồng hoa ôm Mai Tây ra.”

      Ông Trình gì, ngầm đồng ý với ý kiến của Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn vào nhà ấm, Trình Mai Tây vẫn duy trì tư thế như lúc ra ngoài, bước nhanh tới trước mặt Trình Mai Tây: “Mai Tây, thế nào? Chân có mỏi ?”

      Trình Mai Tây định nhấc nhấc chân, nhưng đột nhiên kêu lên bởi cơn tê dại truyền tới. Phương Chi Viễn vội vàng ngồi xuống, cầm lấy chân Trình Mai Tây, giúp mát-xa, đôi chân cứng ngắc của Trình Mai Tây dần dần trở nên linh hoạt trở lại. Phương Chi Viễn định ôm Trình Mai Tây đứng lên, Trình Mai Tây lại từ chối: “Ở đây cảm giác rất tốt, vào nhà , em còn muốn ở đây chút nữa.”

      Phương Chi Viễn có chút lo lắng nhìn Trình Mai Tây, Trình Mai Tây đưa mắt nhìn , ý bảo sao, mau . Lúc này, ông Trình ở bên ngoài lại gọi Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn đành lưu luyến mà ra khỏi nhà ấm trồng hoa.

      Nhìn thấy bình rượu vang đỏ của mình có tác dụng tách rời Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây rồi, Bộc Tấn vui vẻ nhảy dựng lên như đứa trẻ con. đoán chắc Phương Chi Viễn tìm Lục Tử Minh đối chất, trong lòng thầm câu với Lục Tử Minh: “ Lục, xin lỗi nhé, dùng danh nghĩa của , xin lỗi!”

      Bộc Tấn chăm chú nhìn Trình Mai Tây, Trình Mai Tây ngồi ghế mây, tóc mềm mãi xõa sau lưng, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng có vẻ dịu dàng mà sáng ngời, áo khoác choàng người tạo nên những đường cong mềm mại, lặng im như pho tượng nữ thần. Bộc Tấn muốn xuyên qua gian và khoảng cách, dựa sát vào khuôn mặt mượt mà của , tựa đầu lên khuôn ngực đầy đặn của , để chính mình chìm đắm trong dịu dàng đó.

      Nhìn thấy Trình Mai Tây mà mình nhất, những tình cảm cất giữ bao năm đột nhiên bừng dậy, khát vọng sâu thẳm trong nội tâm mạnh mẽ lớn dậy, hô hấp của Bộc Tấn trở nên dồn dập, ngực phập phồng mạnh mẽ, cảm giác máu trong cả người mình dồn lên đầu, thân thể phản ứng mãnh liệt. Bộc Tấn đưa hai tay ôm lấy chính mình, lại cảm giác vòng tay càng thêm thiếu vắng, đưa tay ôm lấy Trình Mai Tây ở phía xa xa, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phí công.

      Tình cảm mãnh liệt có chỗ phát tiết, cuối cùng Bộc Tấn lựa chọn tự cầm lấy nó. Trong nháy mắt, dường như tất cả các khát vọng đều tìm được lối ra, nhìn Trình Mai Tây, dùng tất cả các tế bào của toàn bộ thân thể để nhớ lại cảm giác năm đó hoan ái cùng , mỗi bộ phận của cơ thể dường như đều tìm được cảm giác trong hồi ức, phối hợp nhịp nhàng, cuối cùng, Bộc Tấn trong mắt nhìn Trình Mai Tây, miệng gọi “Mai Tây”, chính mình hoàn thành vở kịch độc diễn.

      Bộc Tấn vào phòng vệ sinh tắm rửa, là người đàn ông bình thường, nếu phải trong lòng nhớ tới Trình Mai Tây, trong những ngày tháng buồn bã dài dằng dặc đó, nhất định là đêm đêm vui vẻ rồi. Nhưng mà bây giờ, lại ở đây nhìn ngắm mà kìm chế khát vọng, thực hoàn toàn phải là cách làm của . Nhưng mà, tình chính là như vậy, làm cho người ta chìm đắm trong đó, lại cũng khiến người ta cam tâm tình nguyện từ bỏ.

      Sau khi mệt mỏi, Bộc Tấn có cảm giác thỏa mãn cực kỳ. Nhưng mà cùng theo đó, cũng là cảm giác hư vô cùng. Nhìn người mình và tự mình giải quyết so với cùng tới cực lạc với người mình , là hai việc hoàn toàn khác nhau, so sánh với việc có được, là tốt và càng tốt hơn nữa. ( đoạn này khó hiểu quá  )

      Bộc Tấn biết là, lúc này , Trình Mai Tây cũng nghĩ tới . Nếu hoa trong nhà ấm này phải là do Phương Chi Viễn sắp xếp, khả năng duy nhất chỉ có thể là Bộc Tấn, chỉ có Bộc Tấn mới biết hoa tới mức nào, mỗi ngày sinh nhật , hoặc là ngày kỉ niệm, Bộc Tấn đều khiến cảm thấy vui vẻ ngọt ngào trong thế giới hoa. biết khi ở giữa hoa cỏ là cảm thấy thả lỏng nhất, và cũng chứng minh, chỉ mới ở nhà ấm trồng hoa có buổi chiều, chức năng ngôn ngữ của khôi phục.

      Phương Chi Viễn biểu lộ tình cảm của mình, Trình Mai Tây cho dù chậm chạp hơn nữa, cũng hiểu . Lúc này mình ngồi đây, cần hiểu tình cảm của Phương Chi Viễn đối với mình, cũng muốn nhận biết tình cảm của mình với Phương Chi Viễn.

      vài chốt lát, muốn chấp nhận tình cảm của Phương Chi Viễn, muốn trầm luân trong tình cảm ôn hòa, dịu dàng, bao dung của Phương Chi Viễn. Muốn làm người phụ nữ được người ta bảo vệ, quan tâm vô điều kiện, nhưng mà, thể để chính mình làm như vậy.

      từng có Bộc Tấn, lại có cuộc hôn nhân chịu nổi với Lục Tử Minh, trong cuộc hôn nhân này, bị lừa gạt và phản bội. Tuy rằng vết thương quá nhiều, nhưng cảm giác Phương Chi Viễn mang lại cho , dường như là trang giấy trắng thuần khiết. ấy có người và cuộc hôn nhân của chính mình, nhưng Trình Mai Tây có cách nào để liên hệ ấy với mình.

      Nếu như mình chấp nhận Phương Chi Viễn, chính là có trách nhiệm đối với Phương Chi Viễn. Là người phụ nữ kết hôn nhiều năm, hiểu được hôn nhân là nhiều chuyện vụn vặt như thế nào. Bây giờ Phương Chi Viễn vì đồng tình và thương hại mà mình, nhưng mà, cho rằng, đó phải là tình chân chính. Thời gian trôi qua, Phương Chi Viễn vì đoạn tình có quá nhiều thứ gia vị khác trộn lẫn này mà cảm thấy gánh nặng chịu nổi, cuối cùng ấy bị tình này làm cho suy sụp.

      Phương Chi Viễn giờ còn chưa ràng điều đó, cũng có thể để mặc mình buông xuôi theo dòng, xuôi theo dòng chính là dễ dàng nhất, nhưng cũng dễ dàng làm cả hai lâm vào kiếp nạn địa ngục vạn kiếp bất phục. biết chính bản thân mình ở chiều rơi xuống, nên thể để PHương Chi Viễn cũng rơi xuống theo mình.

      Trình Mai Tây lúc nào cũng phải nhắc nhở mình tỉnh táo, để trầm mê vào tấn công dịu dàng của Phương Chi Viễn. Bầu khí vừa rồi ở nhà ấm trồng hoa, làm ý loạn tình mê, nếu lúc đó Phương Chi Viễn hôn , giây phút đó, chắc chắn cũng đón chào theo .

      May mắn là có tiếng đập cửa bên ngoài làm ảnh hưởng tới ấm áp giữa hai người, lúc Phương Chi Viễn quay lại nhà ấm trồng hoa, tâm tình của bình tĩnh lại, có thể ứng đối bằng lý trí rồi. Có đôi khi, giữa lý trí và tình cảm, chỉ cách sơi dây mỏng manh, giây trước là lý trí, giây sau là tình cảm, nếu đầu kia của sợi dây vững, chuyện lâm vào cơn lốc xoáy của tình cảm cũng chỉ là trong nháy mắt.

      Trình Mai Tây cảm thấy may mắn vì để chính mình quá xa. Phương Chi Viễn là người đàn ông mà muốn mà thể có được. Ở phương diện nào đó, Phương Chi Viễn quả cho nhiều trợ giúp. Cho dù ở bệnh viện Phương Chi Viễn chức trách to lớn, trong xã hội cũng là thanh niên tài tuấn đáng chú ý. Nhưng, trong mắt Trình Mai Tây, Phương Chi Viễn vẫn chỉ là đứa trẻ chưa lớn, điều này liên quan tới việc ấy có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ liên quan tới nội tâm của ấy.

      Bộc Tấn tắm xong, quấn khăn tắm liền tới bên cửa sổ, cầm lấy ly rượu, nhìn Trình Mai Tây ở vườn hoa đối diện, liền tự chủ được quan tâm có lạnh ? Có mệt ?

      Bà Trình cầm cái chăn vào: “Mai Tây, con có lạnh ?”

      Trình Mai Tây làm nũng nhìn bà Trình: “Vẫn là mẹ quan tâm con, đúng là có hơi lạnh.”

      Bà Trình giúp Trình Mai Tây đắp chăn lên, hỏi: “Ngồi lát nữa, hay là vào nhà?”

      “Mẹ, ngồi với con lát, con muốn chuyện với mẹ.” Trình Mai Tây làm nũng.

      Bà Trình ôm lấy Trình Mai Tây: “Tây Tây, mẹ nghe bác sĩ có những người như con liền bao giờ tỉnh lại, còn chuyện, cử động được, mẹ chỉ sợ con tỉnh lại nữa, mẹ và ba biết làm sao bây giờ?”

      “Mẹ, con biết mình được cứ thế mà ngủ . Con làm sao nỡ để ba mẹ đau khổ? Con muốn nhanh chóng khỏe lên, báo thù Lục Tử Minh, còn phải chăm sóc tốt cho ba mẹ.” Trình Mai Tây dựa vào lòng mẹ, hai mẹ con ôm nhau khóc.

      “Giờ tốt rồi, cuối cùng cũng khỏe lại, ba và mẹ đều vui mừng muốn chết, chờ con và Lục Tử Minh ly hôn rồi, ba người nhà chúng ta về Trùng Khánh ở, bao giờ ở lại cái nơi quái quỷ này nữa!” Bà Trình bắt đầu miêu tả tương lai.

      “Mẹ, chờ con khỏe lại, con muốn quay về làm việc ở tập đoàn Nam Thiên. Còn muốn ly hôn với Lục Tử Minh, đem những đau khổ con chịu trả lại hết cho ta, làm cho ta sống bằng chết!” Trình Mai Tây nghiến răng .

      “Được, ba mẹ giúp con. Chúng ta bao giờ để con lại chiến đấu mình nữa!” bà Trình gật đầu thề.

      Hai mẹ con bàn kế hoạch chiến đấu, ông Trình vào: “Hai mẹ con mau vào ngủ, còn sớm nữa.”

      “Bác sĩ Phương đâu, nó thế nào rồi?” bà Trình thân thiết hỏi.

      “Nó tửu lượng kém quá, chai rượu vang đỏ chúng ta mỗi người uống nửa, nó liền say bất tỉnh nhân . Tôi đưa nó lên tầng 2 rồi mới ra đây.” Ông Trình tuy là chưa say, nhưng chuyện cũng có chút lắp bắp.

      “Cái ông già này, Tiểu Phương là bác sĩ, phải cầm dao phẫu thuật đấy, thể uống rượu nhiều đâu. Ông muốn uống chờ Mai Tây khỏe lên uống với ông, ông kéo Tiểu Phương uống rượu cái gì chứ? Đứa bé kia uống rượu rồi, mai làm sao làm cơ chứ?” bà Trình oán trách ông Trình.

      thôi, đừng lải nhải nữa. Mau đỡ Mai Tây vào nhà , trời có chút lạnh rồi.” ông Trình thúc giục.

      Ông bà Trình cùng nhau đỡ Trình Mai Tây vào phòng ngủ, rửa mặt cho Trình Mai Tây xong, bà Trình giục ông Trình quay về ngủ ở phòng bên kia. Ông Trình uống tí rượu, dựa vào giường chịu , đòi chăm con rượu, bà Trình bất đắc dĩ đành phải quay về phòng bên cạnh ngủ.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :