1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 131 Lòng sinh khúc mắc

      “Sống thực vật? Mẹ tôi có khả năng khôi phục ý thức sao?” Lục Tử Minh có chút tuyệt vọng.

      “Đúng thế. Đương nhiên cũng loại trừ khả năng có kỳ tích xảy ra.” Chủ nhiệm Lý thận trọng .

      Lục Tử Minh thở dài tiếng, chủ nhiệm Lý với Lục Tử Minh: “Mẹ sau khi ở phòng phẫu thuật theo dõi 1 giờ có thể về phòng bệnh.”

      xong, chủ nhiệm Lý đứng dậy ra khỏi phòng mổ, Lục Tử Minh ngồi ngay như phỗng ở cửa phòng mổ. Ngày hôm qua ta cho ông Lục biết tình hình thực tế, dặn ông ở nhà ăn cơm trưa xong hãy tới, ông Lục sắp tới bệnh viện rồi, tình hình của bà Lục cuối cùng cũng giấu được ông nữa.

      Lục Tử Minh lấy điện thoại gọi cho ông Lục: “Ba, ba tới chưa? Ba ở cửa lớn chờ con, con đón ba.”

      Ông Lục vừa tới cửa bệnh viện, nhìn thấy Lục Tử Minh, liền sốt ruột hỏi: “ Con ở phòng bệnh chăm sóc mẹ con, chạy ra đón ba làm cái gì? Ba cũng có phải biết phòng bệnh ở đâu đâu.”

      “Mẹ phẫu thuật, ra ngay bây giờ.” Lục Tử Minh cúi đầu ủ rũ.

      “Mẹ con mổ, sao cho ba, để ba tới đây với bà ấy?” ông Lục xong định lấy tay đánh vào đầu Lục Tử Minh.

      Lục Tử Minh cúi đầu chấp nhận, ông Lục lại rụt tay lại giữa chừng: “Phẫu thuật của mẹ con có thành công ? Ba vào thăm bà ấy.”

      “Bác sĩ chưa cho vào, mẹ vừa mổ xong, còn phải ở trong phòng mổ theo dõi 1 giờ, sau đó đưa về phòng bệnh. Ba đừng vội, đợi tới giờ y tá đẩy mẹ ra.” Lục Tử Minh khuyên bảo ông Lục.

      “Hộ lý con mời cho mẹ con đâu? Sao chờ ở bên ngoài?” ông Lục có chút bất mãn.

      ấy chăm sóc Cốc Thư Tuyết, chờ mẹ về phòng bệnh lại qua chăm sóc mẹ.” Lục Tử Minh giải thích cho ông Lục.

      Ông Lục nghe thấy thế yên tâm, buông gói đồ ăn trong tay ra, lấy từ trong người ra cái túi vải, muốn mở ra lấy sổ tiết kiệm trong đó: “Đây là hơn 6 vạn mẹ con tiết kiệm, giờ mẹ con nằm viện cần tiền, còn phải thuê hộ lý, con cần lấy .”

      cần, Tử Khanh chuyển 20 vạn qua đây rồi, con thiếu tiền.” Lục Tử Minh lắc đầu từ chối.

      “Cầm , giờ thuê hộ lý cho mẹ con mỗi ngày 200 rồi, con cứ cầm , mật mã là 6 chữ số cuối của thẻ, nếu dùng đến, mang đưa hết cho ba là được rồi.” Ông Lục cố ý đưa sổ tiết kiệm cho Lục Tử Minh.

      “Vậy cũng được, nếu dùng tới, con đưa lại cho ba.” Lục Tử Minh cất sổ vào trong túi.

      Lý cũng vội vã chạy tới, thấy ông Lục và Lục Tử Minh đều đứng ở cửa phòng phẫu thuật, Lý lễ phép chào ông Lục: “ tới rồi à?”

      “Ừ, hôm qua tôi vừa tới.” Ông Lục yên lòng trả lời Lý.

      Lúc này, cửa phòng mổ mở ra, hộ lý kêu lên: “Người nhà Tống Xuân Lệ đâu, đón bệnh nhân .”

      Ông Lục, Lục Tử Minh và Lý cùng chạy tới cửa phòng mổ, bà Lục nằm giường, sắc mặt tái nhợt, tóc hoa râm toán loạn bên má, người nhìn có vẻ đặc biệt gầy yếu và bất lực, ba người đem bà Lục đẩy ra khỏi khu cách ly, tới phòng bệnh bên ngoài khu cách ly.

      Về tới phòng bệnh, Lý đẩy ông Lục và Lục Tử Minh ra, giúp bà Lục lau tay chân, ông Lục lấy ra cơm mang từ trong góc phòng bệnh: “ Lý, cơm canh tôi vừa mang tới từ nhà, biết có ăn quen hay .”

      Lý có chút ngượng ngùng: “ mang cho Tiểu Lục và Tiểu Tuyết ăn , lát nữa em ra canteen ăn cơm.”

      đừng lo cho bọn nó, Tiểu Tuyết nó kén ăn, để chúng nó tự ra ngoài mua lấy, cứ kệ chúng nó.” Ông Lục cố đưa hộp cơm cho Lý.

      có cách nào, cầm lấy hộp cơm: “Vậy, em ăn nhé?”

      ăn , tôi cũng biết làm cơm. Sợ vừa miệng ấy chứ.” Ông Lục có chút tin tưởng nào với tay nghề của mình.

      Lý mở hộp cơm ra nếm miếng: “Hương vị tồi, món đậu hầm nhừ này, chính là mùi vị em thích!”

      Lý thích ăn à, vậy ăn nhiều chút, đây còn có cơm, ăn cùng cơm.” Ông Lục xong đưa cơm cho Lý.

      Lục Tử Minh thấy ông Lục và Lý ở chung hòa hợp , liền lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng bệnh của bà Lục, trở về phòng bệnh số 3 thăm Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết quay lưng ngủ. Lục Tử Minh dùng mũi nghĩ, cũng biết Cốc Thư Tuyết chắc chắn là tức giận, ta tự tay xoay Cốc Thư Tuyết lại, hỏi: “Tiểu Tuyết, em muốn ăn gì mua cho nào?”

      “Trong lòng làm gì có con và em cơ chứ? chỉ biết mẹ , ở chỗ mẹ cả ngày, chẳng buồn quan tâm em.” Cốc Thư Tuyết tức giận.

      “Mẹ hôm nay làm phẫu thuật, em xem, làm con trai chẳng lẽ ở kia chăm sóc?” Lục Tử Minh nổi trận lôi đình.

      “Mẹ mổ có phải làm đâu, nếu phải mổ, đứng canh ở đó có tác dụng gì? Chờ bà ấy từ phòng mổ ra, đón phải là được rồi sao? Làm sao cần ở đó suốt hầu hạ?” Cốc Thư Tuyết cũng cướp .

      “Rốt cuộc em có phải là người ? Mẹ mổ, ở bên ngoài chờ vài tiếng chẳng lẽ là sai sao?” Lục Tử Minh thể nhịn được.

      có phải là người thế? Tôi là mẹ của con trai đấy, giờ sắp mất mạng rồi, biết sao? ở bên cạnh tôi chẳng lẽ là sai à?” Cốc Thư Tuyết vô cùng có trật tự.

      “Tiểu Tuyết, em chắc là đói rồi. Muốn ăn gì mua?” Lục Tử Minh cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng.

      “Tùy tiện mua gì , em muốn ăn.” Cốc Thư Tuyết bất đắc dĩ hạ giọng.

      Lục Tử Minh đứng dậy ra cửa. Món “tùy tiện” này thực là khó mua nhất. Cốc Thư Tuyết bây giờ tuy là tùy tiện mua cái gì cũng được, thực đến lúc mua về rồi, ta chắc chắn lại có ý kiến, hơn nữa là ý kiến mà Lục Tử Minh hoàn toàn tưởng tượng đến được.

      Lục Tử Khanh và Chu Kiệt cùng nhau sửa sang lại sổ sách của công ty cho ràng, xác định tình hình tài chính của công ty. Chu Kiệt muốn dựa vào phương pháp này để lại có liên hệ chặt chẽ với Lục Tử Khanh, làm giấc mộng ôm cả mỹ nhân lẫn giang sơn.

      Thời gian làm việc buổi sáng trôi qua, Chu Kiệt hẹn Lục Tử Khanh cùng ăn cơm tối. Lục Tử Khanh nhàng từ chối, Chu Kiệt đành phải tự quyết gọi pizza ở bên ngoài, Lục Tử Khanh ăn vài miếng, Chu Kiệt lại khuyên nhủ thế nào, Lục Tử Khanh cũng ăn thêm nữa.

      Hách Kiếm và La Tư Vũ mưu đồ lâu. Công ty hậu cần Bác Thông bị bọn họ biến thành cái xác . Cả gia tài công ty lớn như vậy, giờ chỉ còn lại nhà xưởng thuê và xe tải, hơn nữa tiền thuê nhà xưởng cũng nợ nửa năm rồi, danh sách đăng ký mua là xe tải mới cũng bị lén đổi thành xe cũ.

      Lục Tử Khanh càng tìm hiểu ra càng tức giận, lại ngược lại đổ hết lửa giận lên đầu Chu Kiệt: “Chu Kiệt, Tổng giám đốc như là làm cái gì vậy? ở công ty Bác Thông của chúng tôi kiếm được ít tiền nhỉ? Tiền gửi ngân hàng của có tới 120 vạn, tiền lương của chắc chắn nhiều như vậy đúng ? Đây phải là cũng có phần công lao của đấy chứ?”

      Chu Kiệt là người đàn ông, đời nào chịu khuất nhục như vậy: “Tử Khanh , em chuyện quá làm tổn thương người khác rồi! Tiền của tôi đều là tôi vất vả kiếm được, ở đây có tiền lương của tôi, cũng có tiền tôi kiếm từ chơi cổ phiếu, chỉ là có tiền của công ty!”

      “Này cũng phải phải chính là phải! lấy được bằng chứng ra, có cách nào chứng minh lấy tiền của công ty.” Lục Tử Khanh cười lạnh.

      “Em đừng tưởng rằng Chu Kiệt tôi là con chó các người nuôi trong nhà. cho em biết, có 2 công ty mời tôi làm Tổng Giám đốc, lương gấp đôi ở đây. Tôi là thấy Bác Thông nay gặp khó khăn, em nhi quả phụ đáng thương, tôi còn có tình cảm với Bác Thông, cho nên tôi mới ở đây giúp em!” Chu Kiệt cười lạnh.

      “Ai là chó nhà tôi nuôi? Chúng ta là bạn cũ nhiều năm rồi. nhất định được hành động cảm tính! chẳng phải còn muốn hợp tác đưa công ty mới vào hoạt động à?” Lục Tử Khanh thấy thái độ Chu Kiệt mạnh mẽ, liền xoay đổi 180 độ luôn.

      “Em đừng nghĩ rằng có cái mác Hậu cần Bác Thông nữa là tôi có cơm ăn. thực cho em biết, giờ tôi chỉ cần ra cần vận hành công ty như Bác Thông, có ối người muốn đầu tư kia, chỉ có chút tài sản rách nát như em, cơ bản là thế chấp được bao nhiêu tiền. Giờ tôi tiếp tục hợp tác với em, những thứ này còn được coi là tài sản, nếu tôi làm ăn với em, những thứ này cũng chỉ là đống sắt vụn!” Chu Kiệt cười khinh miệt.

      Kiệt, đừng suy nghĩ quá. Là tôi còn hiểu biết mà. Tôi mở miệng có kiến thức, biết chuyện, đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi, ba mẹ con tôi cũng chỉ có thể dựa vào mà sống thôi.” Lục Tử Khanh đành chấp nhận cúi đầu, cố gắng giữ Chu Kiệt lại.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 132 Lòng như lúc ban đầu

      Lục Tử Khanh cũng là bất đắc dĩ, giờ vừa muốn chăm sóc hai đứa con , còn phải quan tâm người nhà mẹ đẻ, công ty nếu thực phá sản, cuộc sống của hai đứa con được đảm bảo, cả nhà họ Lục đều lâm vào cảnh khốn cùng, Trương Bác Tùng lại tung tích, đành phải tóm lấy cây cỏ cứu mạng là Chu Kiệt, mượn điều đó để làm lại từ đầu.

      Chu Kiệt cũng có dự tính của ta, Lục Tử Khanh ăn nhàng cầu xin ta, ta cũng thuận thế xuống nước, dù sao hai người đều có dự tính của riêng mình, tạm thời đạt được quan hệ hợp tác.

      Ăn xong cơm trưa, Trình Mai Tây lại ngủ lát, bà Trình bắt đầu chuẩn bị làm bữa tối, bà hầm canh trong nồi cơm điện, nguyên liệu đồ ăn cũng làm như mây trôi nước chảy. Trình Mai Tây dần khỏe lại, lo lắng đối với Phương Chi Viễn ngày hôm qua cánh mà bay, ngược lại có quan tâm thương nhiều hơn sau khi hiểu lầm, tâm tình tăm tối của bà Trình lúc trước trở thành hư , khôi phục lại thành bà chủ vui vẻ hoạt bát, chịu trận nơi phòng bếp.

      Ông Trình lại tận dụng thời gian Trình Mai Tây nghỉ mà vào vườn, quét sạch sân vườn, sau đó mở nhà ấm trồng hoa, dự định chăm sóc cây cối lát. Ông nghĩ Trình Mai Tây bây giờ ở giai đoạn khôi phục, nếu như sống ở hoàn cảnh có chút cỏ cây hoa lá, chắc chắn khôi phục nhanh hơn.

      Lúc này ở trong nhà họ Phương, tái ngọt ngào hạnh phúc mười mấy năm trước, Trình Mai Tây ở trong phòng ngủ say, bà Trình ở phòng bếp vui vẻ nấu nướng, ông Trình chuyên tâm làm vườn trong nhà ấm trồng hoa, nếu như Phương Chi Viễn nhìn thấy cảnh này, chắc chắn thấy hạnh phúc lại quay lại rồi!

      Nhưng Phương Chi Viễn giờ này lại có thời gian quan tâm mọi thứ ở nhà. Ông Lục sau khi tới bệnh viện, biết được bạn đời của mình dù mổ 2 lần cũng khó thoát được vận mệnh sống đời sống thực vật. Ông sao chấp nhận nổi người vợ mấy hôm trước còn khỏe mạnh của mình bao giờ tỉnh lại nữa. Đầu tiên ông cứ khăng khăng rằng phẫu thuật của Chủ nhiệm Lý bị thất bại, bệnh viện làm cho vợ ông biến thành như vậy.

      Cho tới khi biết được Phương Chi Viễn là bác sĩ chuẩn đoán của bà Lục, cảm xúc của ông Lục càng thêm kích động, đứng dậy chạy tới khu khám bệnh tìm bác sĩ Phương: “A, hóa ra là thằng nhóc này, nó chính là bồ của con dâu tôi, người bạn già của tôi rơi vào tay nó làm sao khỏe được? Nhất định là nó nhân cơ hội hại bạn già của tôi thành ra như vậy!”

      Bác sĩ y tá hai mặt nhìn nhau, bác sĩ Phương từ trước tới nay làm người vẫn trầm tĩnh, tuy là y tá thích rất nhiều, thậm chí có bệnh nhân còn thổ lộ trước mặt mọi người, nhưng chưa từng có tiếng tăm xấu về chuyện tình cảm. Huống chi, tư cách làm việc của bác sĩ Phương, bởi vì khúc mắc chuyện tình cảm với bệnh nhân mà xuất hành vi trái với đạo đức nghề nghiệp, thực là chuyện tưởng tượng được.

      Tiểu Thiên nghe thấy ông Lục xấu bác sĩ Phương như thế liền xông lên ra mặt cho bác sĩ Phương: “Bác là người già, chuyện chú ý chút , bác sĩ PHương của chúng tôi phải là người như thế, ấy làm sao có thể là bồ của con dâu bác? Bác sĩ Phương muốn tìm phụ nữ thế nào mà chẳng có? Có thể coi trọng con dâu bị bệnh của bác?”

      Ông Lục vừa thấy Tiểu Thiên xông lên cãi nhau vì bác sĩ Phương liền cười ha ha: “ bị bác sĩ Phương mê lú tâm thần, còn chưa biết lai lịch của nó chứ? Bác sĩ Phương của các chỉ chạy tới nhà tôi quyến rũ con dâu tôi, mà còn đem con dâu còn chưa ly hôn của tôi tới nhà ta! cũng đừng coi trọng ta, rồi còn ngốc nghếch ra mặt cho ta.”

      Tiểu Thiên ngay lập tức vừa tức giận vừa xấu hổ, hận có cái lỗ nào mà chui vào. Lời của ông Lục vừa thô vừa to, mỗi câu đều đánh trúng vào tấm lòng của con này, phải những như Tiểu Thiên có khả năng tiêu thụ được. Qua vài hiệp, Tiểu Thiên liền bại trận, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống: “Ông linh tinh, ngậm máu phun người, bác sĩ Phương phải là người như thế!”

      Ông Lục thấy Tiểu THiên còn sức chống trả, càng thêm gào thét to: “Tên khốn Phương Chi Viễn kia, nó hại bà nhà tôi thành ra như thế kia, giờ còn trốn gì nữa? Có giỏi ra cho ràng!”

      Lâm Như Sơ vào khu phòng bệnh thăm Cốc Thư Tuyết, vừa hay gặp được ông Lục náo loạn, vội vàng vào văn phòng bác sĩ Phương: “Làm sao lại thế này, ai vậy? Sao lại tìm ?”

      Bác sĩ Phương cười khổ: “ lời khó hết, đây là bố chồng tương lai của Cốc Thư Tuyết!”

      “Cái gì? Cái Cốc Thư Tuyết kia còn chưa kết hôn à? Em còn tưởng là người đàn ông kia là chồng của ấy, nghe ấy chồng ơi chồng à suốt thôi?” Lâm Như Sơ ngạc nhiên hô to.

      Bác sĩ Phương lắc đầu: “Con bây giờ tùy tiện thế đấy, mở miệng là chồng đây chồng kia, Cốc Thư Tuyết là bồ nhí của người đàn ông kia, giờ làm loạn là ba của người đàn ông đó.”

      “Sao lại náo loạn vì Cốc Thư Tuyết, cái mối quan hệ này, có chút làm em muốn ngất rồi.” Lâm Như Sơ có chút hiểu.

      “Rất loằng ngoằng, đơn giản mà , vợ, bồ nhí, mẹ của Lục Tử Minh người đàn ông này lần lượt nhập viện, hơn nữa đều là tôi khám ban đầu. Giờ ông ta tới làm loạn là vì vợ của mình, cố ý tôi ở giữa động tay động chân.” Phương Chi Viễn nhún nhún vai.

      “Vậy ca mổ của mẹ Lục Tử Minh là do làm à?” Lâm Như Sơ bắt đầu có chút hiểu ra.

      phải . Nhưng mà là tôi khám cấp cứu. Sau khi sắp xếp các thủ tục kiểm tra sau đó, tôi thông báo khoa ngoại não. Là Chủ nhiệm Lý khoa não vội vàng quay lại làm phẫu thuật.” Phương Chi Viễn vẫn bình tĩnh như cũ.

      “Cũng phải là mổ, vì sao lại tìm ? Chẳng qua chỉ là khám cấp cứu thôi mà, sau khi khoa cấp cứu khám xong cũng chẳng phải là đều phải chuyển khoa khác sao? Ông ta tìm làm gì?” Lâm Như Sơ mới bình tĩnh lại.

      còn mới tới, chưa tình hình bệnh viện, bác sĩ như chúng ta chính là quần thể yếu thế. Chỉ cần người nhà bệnh nhân tới náo loạn, cho dù chúng ta làm việc có tốt hơn nữa, vì giảm bớt náo loạn của người nhà, bệnh viên cũng chỉ có thể để bác sĩ tạm thời nghỉ việc để điều tra, cuối cùng chịu thiệt vẫn là bác sĩ chúng ta.” Phương Chi Viễn cười hết cách với Lâm Như Sơ.

      “Làm sao lại như thế được? Bác sĩ chúng ta cố gắng hết sức cứu tính mạng bọn họ, cuối cùng lại phải chịu thiệt thòi, đây là đạo lý gì vậy?” Lâm Như Sơ bất bình thay cho Phương Chi Viễn.

      chính là gặp việc đó ít quá, gặp nhiều rồi quen thôi. Thực tâm tình của bọn họ cũng có thể hiểu được, bệnh nhân đối với chúng ta mà , chỉ là trong số hàng ngàn hàng vạn bệnh nhân, nhưng đối với họ mà , chính là người nhà sớm chiều ở chung. Cảm xúc khống chế được là có thể lý giải mà.” Phương Chi Viễn vẫn duy trì bình tĩnh, thậm chí còn giúp cho người nhà bệnh nhân.

      Ánh mắt Lâm Như Sơ nhìn Phương Chi Viễn càng thêm nồng cháy, cố lấy dũng khí hỏi vấn đề vừa rồi vẫn luôn tò mò: “Ông ta là bồ của con dâu ông ta, là chuyện gì vậy?”

      Biểu cảm mặt Phương Chi Viễn hơi thay đổi, ánh mắt có chút mơ hồ, nhưng nháy mắt lại khôi phục lại bình thường: “ có gì, là tôi thấy ấy đáng thương, sau khi xuất thăm vài lần, giờ họ bị người ta đuổi ra khỏi nhà, nên tôi bảo họ tạm thời đến nhà tôi ở.”

      “Làm sao lại 3 người cùng nhà nhập viện, nhà này cũng quá là bất hạnh rồi.” Lâm Như Sơ cảm thán.

      “Cũng hoàn toàn là bất hạnh. Đều là do cái tên Lục Tử Minh kia tự mình làm ra, nếu , mẹ ta cũng ra nông nỗi như hôm nay.” Trong giọng của Phương Chi Viễn có bất mãn vô cùng, Lâm Như Sơ vô cùng kinh ngạc nhìn Phương Chi Viễn cái, Phương Chi Viễn vẫn phát ra.

      “Sao lại là như vậy? Mau cho em biết với?” Lâm Như Sơ vội vàng hỏi, mượn cớ này để tìm hiểu nội tâm Phương Chi Viễn.

      Phương Chi Viễn mới giật mình thấy tâm tình của mình bị bại lộ, hơi điều chỉnh xong mới mở miệng : “ Vợ của Lục Tử Minh là Trình Mai Tây. Có lần ấy tới khám cấp cứu, là tôi khám. Lục Tử Minh ấy cẩn thận ngã cầu thang. Nhưng tôi nhìn vết thương hẳn là, ở lực bên ngoài tác động mạnh, đập phải vật gì đó sắc nhọn mà tạo thành, liền nghi ngờ rằng ấy bị bạo lực gia đình.”

      “Đó là vào khi nào?” Lâm Như Sơ vội vàng muốn biết lần đầu gặp gỡ của Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây là khi nào.

      “Đại khái vào khoảng mùng 10 tháng chạp năm ngoái, thời gian cụ thể tôi cũng nhớ , chỉ nhớ là ngày đó có đại hội toàn thể viên chức, tôi vừa dự nửa liền bị Tiểu Thiên gọi về khám cấp cứu.” Phương Chi Viễn cố gắng nhớ lại, cũng chỉ nhớ được thời gian đại khái.

      Cả trái tim của Lâm Như Sơ dường như chìm xuống, thậm chí có thể nghe được thanh cõi lòng mình tan nát, xem ra thời gian mình gặp được Phương Chi Viễn, cuối cùng vẫn là muộn, lòng chàng như trước, là chuyện còn có khả năng rồi.

      Lâm Như Sơ hoàn hồn, tiếp tục hỏi: “Giờ là lần thứ 2 ấy tới bệnh viện của chúng ta?”

      “Đúng thế. 30 tháng chạp giao thừa, tôi đơn mình nên xung phong đến trực, kết quả gặp ấy lần thứ 2.” thannh của Phương Chi Viễn đột nhiên trở nên thương cảm, dịu dàng và tinh tế, bây giờ Lâm Như Sơ mới nghe ra lời của ông Lục, tuy rằng phải tất cả là , nhưng cũng giả.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 133 Đại náo bệnh viện

      “Tình hình cụ thể tôi cũng ràng, chắc là ấy lúc về Thẩm Dương gặp kích thích mãnh liệt, dẫn tới bị tinh thần chướng ngại. Bác sĩ ở Thẩm Dương đề nghị ấy quay về chữa bệnh ở môi trường quen thuộc, nên ba mẹ và chồng ấy đưa ấy về bệnh viện thành phố T. Lúc đó là tôi khám.” Phương Chi Viễn đơn giản toàn bộ cho Lâm Như Sơ.

      “Thế Cốc Thư Tuyết sao lại tới bệnh viện chúng ta? Sao ở bệnh viện khác? Vợ và bồ nhí ở cùng chỗ, cái này loạn sao?” Lâm Như Sơ có chút khó hiểu.

      bồ nhí và mẹ của Trình Mai Tây lúc ở nhà, hiểu có chuyện gì mà đột nhiên đau bụng, chảy máu, xuất dấu hiệu sinh non.” Phương Chi Viễn nhàng .

      “Chẳng phải là mẹ của vợ tức quá đánh bồ nhí đấy chứ?” Lâm Như Sơ nhịn được phỏng đoán.

      “Làm sao thế được? Mẹ của Trình Mai Tây đối xử với người khác tốt lắm. Làm sao có thể đánh Cốc Thư Tuyết được?” Phương Chi Viễn nhanh chóng bênh vực bà Trình.

      “Thế mẹ của Lục Tử Minh làm sao lại nhập viện?” Lâm Như Sơ càng nghĩ càng thấy tình huống quá mức phi thường.

      “Hình như bồ kia muốn ăn món gì đó, bà Lục liền siêu thị mua, nào ngờ xảy ra xung đột với người ta, kết quả là đột ngột não xuất huyết. Lúc đưa tới bệnh viện vừa đúng là tôi trự ban, cho nên là tôi khám cấp cứu.” Phương Chi Viễn nghe được thanh ồn ào bên ngoài, liền lắng tai nghe ngóng.

      Lúc này ông Lục giao thủ với Tiểu Thiên, đồng nghiệp của văn phòng bệnh viện cũng tới khuyên bảo ông Lục, nhưng ông Lục nhất định chịu tới văn phòng bệnh viện, đòi tìm Phương Chi Viễn cho bằng được. Phương Chi Viễn nghe được thanh ông Lục náo loạn, đứng dậy muốn ra ngoài, Lâm Như Sơ cố gắng níu lấy Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, cảm xúc của người nhà bệnh nhân xúc động, đừng ra ngoài va chạm với người ta, để người bên văn phòng xử lý , họ chính là chuyên môn làm việc này mà.”

      “Lòng tôi thẳng thắn, nếu làm gì sai, sợ gì họ tới làm ầm ĩ, tôi thẳng với họ là xong!” Phương Chi Viễn nghe Lâm Như Sơ, cố ý muốn ra ngoài, Lâm Như Sơ cũng có cách nào, đành theo ra ngoài.

      Ông Lục vừa thấy Phương Chi Viễn liền lao lên, hoàn toàn quan tâm tới ngăn cản của các bác sĩ y tá, Phương Chi Viễn tránh kịp, bị ông Lục làm rơi kính. Lâm Như Sơ sát ngay sau ngồi xuống nhặt kính cho Phương Chi Viễn, ông Lục nở nụ cười: “Bác sĩ Phương, có bản lĩnh đừng làm cho phụ nữ thay mình xuất đầu, chính ràng cho tôi, có động tay động chân gì người Tống Xuân Lệ vợ tôi hay ?”

      “Tôi động tay động chân gì được? Bệnh nhân Tống Xuân Lệ này đúng là tôi khám cấp cứu, nhưng tôi khám xong, trước tiên tiến hành sắp xếp các nội dung kiểm tra, rồi cũng cùng lúc liên hệ với khoa não ngoại. Khoa não ngoại cử chuyên gia tốt nhất làm phẫu thuật cho bà ấy. Ông còn điều gì hài lòng?” Phương Chi Viễn hổ thẹn với lương tâm.

      “Nếu vợ tôi xuất huyết nghiêm trọng như thế, tại sao mổ ngay cho vợ tôi? Chính là cố tình làm lỡ thời gian, hại vợ tôi thành người thực vật, phải ràng chuyện này cho tôi!” Ông Lục túm lấy Phương Chi Viễn buông.

      Phương Chi Viễn rút tay ông Lục ra: “Nếu ông có gì bất mãn đối với tôi, có thể thẳng tới văn phòng bệnh viện mà trách cứ. Giờ tôi còn phải phòng bệnh, có thời gian đôi co với ông!”

      xong Phương Chi Viễn liền đứng dậy ra ngoài văn phòng bác sĩ, ông Lục còn muốn đuổi theo, nhân viên văn phòng bệnh viện kết hợp đúng lúc: “Chú, chú ở đây ảnh hưởng tới việc làm việc của khoa cấp cứu, có gì chú tới văn phòng với chúng cháu .”

      “Tôi văn phòng. Chỗ này nhiều người, vừa hay để họ biết được bộ mặt của bác sĩ bệnh viện này. Miễn cho họ lại mắc mưu các bác sĩ.” Ông Lục hung hăng .

      “Ở chỗ này, có chuyện gì cũng khó , vẫn là tới văn phòng chúng tôi ? Có việc gì chúng ta ngồi lại ?” Nhân viên văn phòng nhìn quen việc này rồi, cố gắng khuyên bảo ông Lục.

      Lục Tử Minh vẫn theo sau lưng ông Lục, lại từ đầu tới cuối năng gì. ta là thân phận xấu hổ dám lên tiếng, hai là cũng muốn bị cuốn vào sóng gió. Thấy nhân viên văn phòng vậy, cũng vội lên kéo tay ông Lục: “ Ở chỗ này ầm ĩ cũng được, vẫn là tới văn phòng thôi. Có chuyện chúng ta ở đó , có lý còn sợ gì đổi chỗ khác?”

      Ông Lục vẫn đứng yên bất động, thấy nhân viên văn phòng cố gắng khuyên mình, nghĩ rằng mình bắt được nhược điểm của bệnh viện, cho nên mới nhàng cúi đầu mà cầu xin mình như thế, càng thêm có tình có lý: “Tôi đâu hết. Hôm nay các người cách chức Phương Chi Viễn, cho tôi câu trả lời, tôi ở đây luôn!”

      Nhân viên văn phòng thấy ông Lục động đậy, có chút cuống, khẽ vào tai ông : “Chuyện này chúng tôi lại thương lượng. Viện phí của vợ ông, có thể thương lượng hạ xuống.”

      Ông Lục vừa nghe thấy lời này, thái độ chuyển biến luôn: “Được, tôi tới văn phòng với các , có gì từ từ !”

      Ông Lục trước khi , còn cứng với Phương Chi Viễn: “Họ Phương kia, tôi bỏ qua cho . ràng với con dâu tôi, lại hại vợ tôi bất tỉnh, tôi bỏ qua cho !”

      Khu khám cấp cứu bị người nhà vây quanh chật như nêm cối, nhân viên văn phòng trước, vẫy tay cho mọi người tản ra. Bệnh nhân, người nhà thấy việc được giải quyết, cũng đều tự tản , có người thở dài lắc đầu: “Bác sĩ Phương này, thoạt nhìn là đàng hoàng, thế mà lại là mặt người dạ thú.”

      Tiểu Thiên vừa nghe thấy thế liền cuống lên, muốn lý luận với người ta, Phương Chi Viễn đưa tay ngăn Tiểu Thiên lại: “Bọn họ muốn luyên thuyên kệ họ . còn sợ chưa đủ loạn à?”

      Tiểu Thiên vô cùng tủi thân: “ nghe xem họ gì về , là mặt người dạ thú!”

      Phương Chi Viễn nhàng khuyên: “Vậy tôi có phải là mặt người dạ thú ? Bọn họ cái gì tôi là cái đó à?”

      “Đương nhiên là phải rồi!” Tiểu Thiên nhìn Phương Chi Viễn ngưỡng mộ.

      “Vậy là được rồi. Tôi phải là được rồi mà, người trong sạch tự nhiên trong sạch mà.” Phương Chi Viễn cười cười nhéo nhéo khuôn mặt khóc như mèo của Tiểu Thiên.

      Tiểu Thiên nháy mắt hóa đá, gương mặt bị Phương Chi Viễn nhéo nhéo đỏ bừng, có chút tin nổi Phương Chi Viễn lạnh lùng như băng thế mà đối xử thân thiết với mình, Tiểu Thiên kinh ngạc nhéo mình cái, còn đau, vậy là !

      Phương Chi Viễn cười cười nhìn Tiểu Thiên: “Nha đầu ngốc, mau làm việc, còn bao nhiêu bệnh nhân chờ chăm sóc kìa.”

      Tiểu Thiên giật mình bừng tỉnh, thẹn thùng chạy , Lâm Như Sơn mỉm cười nhìn Tiểu Thiên. Tâm của Tiểu Thiên quá ràng, giống như chính mình lúc còn trẻ.

      Lâm Như Sơ quay đầu nhìn Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, giờ em thăm Cốc Thư Tuyết đây.”

      Phương Chi Viễn trầm ngâm lát: “ , tôi cùng với . Hôm nay tôi muốn gặp người nhà này.”

      Lâm Như Sơ có hơi chút thất vọng, nhưng vẫn cười cười: “ vừa bị làm loạn lên thế, chắc là cũng mệt mỏi, có khi về nghỉ ngơi sớm .”

      “Vẫn tốt, tôi sao, việc của khoa cấp cứu nhiều, tôi cũng về được. Chuyện này tôi cũng quen rồi, chỉ là nghĩ lại có chút tức giận mà thôi.” Phương Chi Viễn lắc đầu.

      “Vậy tôi đây.” Lâm Như Sơ mình ra văn phòng bác sĩ khoa cấp cứu, về phía phòng bệnh của Cốc Thư Tuyết. Trong lòng vô cùng phiền muộn, giữ Cốc Thư Tuyết ở lại đây, vì muốn gặp được Phương Chi Viễn nhiều hơn, ai dè cũng được như ý.

      Lâm Như Sơ càng thêm tò mò. Là người phụ nữ như thế nào, có thể làm cho Phương Chi Viễn thương nhớ như vậy? Lại bị chính chồng mình phản bội. Khi nhìn thấy Cốc Thư Tuyết, tâm tình của Lâm Như Sơ cũng có chút khác xưa, làm bồ nhí chiếm chồng người ta, sinh con với chồng người ta, còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Lâm Như Sơ có chút ghét Cốc Thư Tuyết.

      hôm nay cảm cảm giác thế nào? Người nhà đâu? đâu rồi?” Lâm Như Sơ cố gắng kìm chế ghét bỏ ở trong lòng, mở miệng hỏi tình hình Cốc Thư Tuyết.

      “Còn chẳng phải chăm bà mẹ nửa sống nửa chết của ta à? Cảm giác của tôi ấy à? Còn tốt. Bụng vẫn hơi đau, nhưng máu có.” Cốc Thư Tuyết mất hứng, chuyện cũng có tin tức tốt.\

      Lâm Như Sơ nhíu mày, người phụ nữ cướp mất chồng của người tình trong mộng của Phương Chi Viễn, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi. Xem ra Lục Tử Minh người đàn ông này cũng chẳng phải tốt đẹp gì, phải người nhà vào cùng cửa!

      “ Vậy chịu khó nghỉ ngơi, ngày mai tôi lại tới khám cho !:” Lâm Như Sơ quay người muốn .

      “Bác sĩ Phương tôi khó mà tránh được sảy thai, còn để tôi ở lại đây, ta là cố ý hại tôi, muốn làm cho tôi giữ được đứa bé này!” Cốc Thư Tuyết chất vấn Lâm Như Sơ.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 134 Dấu tích động lòng

      Lâm Như Sơ vừa nghe lời của Cốc Thư Tuyết, gương mặt xinh đẹp lập tức cố nén giận, lông mày dựng lên: “ cái gì thế? Bác sĩ Phương mọi cách giúp giữ lại đứa bé này, linh tinh cái gì thế hả?”

      Cốc Thư Tuyết bĩu môi: “Ai biết ta tìm mọi cách giúp tôi giữ lại đứa bé này? Hay là giúp tôi làm mất đứa bé này đây?”

      đừng có mà lung tung, bác sĩ Phương phải là người như vậy.” Lâm Như Sơ cố nén giận, đôi mắt xinh đẹp cơ hồ muốn phun ra lửa.

      Cốc Thư Tuyết liếc nhìn Lâm Như Sơ cái: “ Là người thích phải ? bảo vệ ta như thế? ta có đôi mắt hoa đào, đừng nhìn hay chuyện, đúng là rất được phụ nữ thích đấy!”

      làm bồ nhí của người ta, còn có tư cách người ta cái này cái kia? Cũng nhìn xem chính mình làm gì?” Lâm Như Sơ bị Cốc Thư Tuyết trúng tâm , lúc này nổi giận.

      “Tôi làm bồ nhí sao nào? Là tôi được đàn ông thích, đàn ông chính là mất hồn mất vía vì tôi, giống ai đó, cho dù thích bác sĩ Phương nữa, cũng chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình thôi!”

      “Tôi thích bác sĩ Phương sao nào? Bác sĩ Phương thích tôi sao nào? Là tôi tự nguyện! mượn xen vào!” Lâm Như Sơ tâm tư đơn thuần, bị Cốc Thư Tuyết hai ba câu làm thẳng tâm .

      “Đáng tiếc mà, có tự nguyện cũng vô dụng thôi. Bác sĩ Phương thích, là cái Trình Mai Tây bị Lục Tử Minh vứt bỏ cơ, chỉ có thể làm người dự bị!” Cốc Thư Tuyết kì quái.

      Lâm Như Sơ nước mắt tràn mi, Phương Chi Viễn là người đàn ông đầu tiên thương. Nữ sinh ở học viện y vốn ít, tài mạo song toàn như lại càng ít hơn, nam sinh theo đuổi nhiều đếm được, nhưng những tiểu tử mới ra xã hội đó, đều thích. Cho tới khi gặp được Phương Chi Viễn, trong nháy mắt rung động trước người đàn ông tao nhã mà mang chút u buồn này.

      Bác sĩ cùng bệnh viện nhau, ở bệnh viện có thể là kinh điển. Mỹ nữ bác sĩ nam bác sĩ vĩ đại như Phương Chi Viễn, cho dù tính là ông trời tác hợp, cũng là đoạn giai thoại, ngờ chỉ là mình đâm đầu vào, hơn nữa, còn bị loại bồ nhí kiêu ngạo ương ngạnh này nhục nhã.

      Phương Chi Viễn xuất như thiên binh thiên tướng, nhìn thấy Lâm Như Sơ vẻ mặt đầy nước mắt, Phương Chi Viễn nhanh chóng bước vào, giận dữ mắng mỏ Cốc Thư Tuyết: “ là làm sao vậy? Đứa con của giờ giữ được hay còn chưa , bác sĩ Lâm mỗi ngày có ý tốt tới đây thăm , còn làm ầm ĩ với ấy, tóm lại là muốn gì? Nếu bệnh viện chúng tôi chịu nổi, có thể cầu chuyển viện!”

      Cốc Thư Tuyết bị Phương Chi Viễn trách mắng, khí thế ngay lập tức giảm phân nữa, im miệng gì.

      Lâm Như Sơ thấy Phương Chi Viễn vào, vừa rồi toàn bộ tâm của mình chắc chắn bị Phương Chi Viễn nghe thấy rồi, vừa tức giận vừa xấu hổ, liền gục đầu vào vai Phương Chi Viễn, khóc trận cho thỏa.

      Thân thể Phương Chi Viễn cứng nhắc mà ôm lấy Lâm Như Sơ, đơn thuần tốt đẹp này ở trong lòng khóc lên, thân thể trẻ trung của khít khao dựa sát vào thân thể trẻ trung khác, cổ bị mái tóc của Lâm Như Sơ cọ vào ngưa ngứa, trước ngực bị hơi thở của Lâm Như Sơ làm ấm áp, bộ phận nào đó của thân thể nhanh chóng có phản ứng.

      Phương Chi Viễn đưa hai tay ôm lấy Lâm Như Sơ, muốn ôm vào lòng, lại có chút lo lắng, muốn đẩy ra, lại nỡ, cuối cùng đành nhàng đỡ lấy Lâm Như Sơ, chờ bình tĩnh lại.

      lâu sau đó, Lâm Như Sơ cũng thôi nức nở, thân thể Phương Chi Viễn cũng từ từ bình tĩnh lại, Phương Chi Viễn nhàng đẩy Lâm Như Sơ ra, Lâm Như Sơ ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên mê mang nhìn Phương Chi Viễn, trong chốc lát, hai người đều biết gì.

      Lâm Như Sơ cúi đầu ra ngoài, vừa chuẩn bị ra ngoài nghe tiếng Phương Chi Viễn gọi: “Bác sĩ Lâm”, Lâm Như Sơ lúc đầu còn ngây dại cả người, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng nhìn Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn lại biết gì, lúc sau mới mở miệng hỏi: “Ngày mai có qua đây nữa ?”

      Ánh sáng trong ánh mắt Lâm Như Sơ ảm đạm dần: “Đương nhiên là có.”

      “Vậy, ngày mai gặp.” Phương Chi Viễn dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng vẫn chỉ ra câu này.

      Nếu như lúc trước, Phương Chi Viễn còn có thể giả vờ biết tâm ý của Lâm Như Sơ, giờ đây, còn có thể giả vờ mình biết được nữa. Tình cảm giữa nam và nữ, luôn luôn tồn tại đường ranh giới ở đó, trước khi bước qua đường ranh giới này, hai bên đều có thể ở chung hòa bình, nhưng mà, sau khi bên thổ lộ, mà bên kia lại có ý, điều này nghĩa là đa số đều còn cả quan hệ tình bạn bình thường.

      Phương Chi Viễn dù trong lòng thương nhớ Trình Mai Tây, nhưng dù sao, cũng biết tâm ý của Trình Mai Tây. Mà Lâm Như Sơ lại là người con đơn thuần tốt đẹp đến thế, vừa biết tâm ý của Lâm Như Sơ, cùng với bất ngờ, còn có chút ngọt ngào nho . Lâm Như Sơ thấy Phương Chi Viễn đáp lại, gần như sắp khóc, thực ra hiểu, sau khi mình bày tỏ, mà bị Phương Chi Viễn ghét bỏ, liền là bước đầu tiên cho những bước tiến tình cảm sau này.

      Đương nhiên, Phương Chi Viễn lúc này, cũng chỉ luống cuống mà thôi. Nữ y tá đáng như Tiểu Thiên, chỉ có thể làm fan của , dù nhiều hay ít, đông hay vắng, cũng thể tiến vào nội tâm của . Việc biểu lộ tình cảm, chẳng qua cũng nhận được nụ cười của mà thôi. Mà Lâm Như Sơ lại giống thế, bên ngoài bình tĩnh đơn thuần, làm việc cố chấp chuyên tâm, chốc lát thể làm rung động, nhưng lại dẫn tới gợn sóng trong lòng .

      Lâm Như Sơ buồn buồn rời , Phương Chi Viễn quay đầu với Cốc Thư Tuyết: “ đừng có mỗi ngày đều gây chuyện. có việc gì nghỉ ngơi , còn ngại việc của Lục Tử Minh chưa đủ nhiều à?”

      CỐc Thư Tuyết quay người sang chỗ khác, đưa lưng quay vào mặt Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn lắc đầu, ra khỏi phòng bệnh, quay về văn phòng bác sĩ.

      lát sau, Tiểu Thiên tới văn phòng, tủi thân nhìn Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn nhìn y tá dường như em nhà hàng xóm này: “Tiểu Thiên, vừa nãy cám ơn ra mặt giúp tôi. Nhưng lần sau đừng , bọn họ làm bị thương làm thế nào?”

      “Bác sĩ Phương, em chính là nhìn quen những người đó chuyện phân biệt phải trái trắng đen, ngậm máu phun người. Họ làm gì chứ?” Lời của Tiểu Thiên giấu được ý quan tâm.

      “Cám ơn , họ làm gì được tôi chứ? Buổi chiều tôi mời ăn cơm!” Phương Chi Viễn vừa viết bệnh án vừa .

      à? muốn mời em ăn cơm?” Ánh mắt Tiểu Thiên có bất ngờ.

      mà, gọi y tá và bác sĩ khoa mình cùng nhé, tôi mời mọi người ăn cơm.” Phương Chi Viễn cũng ngẩng đầu lên.

      Tiểu Thiên nháy mắt như bóng xì hơi : “Tất cả các y tá và bác sĩ ạ?”

      “Có gì ổn à? Tôi chắc là phải tạm nghỉ việc điều tra thời gian, vừa hay nhân cơ hội này ra ngoài du lịch vài ngày, trước khi mời mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.” Phương Chi Viễn ngẩng đầu, nhìn thẳng Tiểu Thiên.

      Tiểu Thiên dám nhìn thẳng ánh mắt Phương Chi Viễn, ở trước mặt nam thần mến, chỉ có nước gật đầu đồng ý: “Được rồi, để em gọi mọi người.”

      Tiểu Thiên được nửa đường, Phương Chi Viễn lại gọi lại: “Tiểu Thiên, tôi quên mất, hôm nay tôi phải về nhà ăn cơm. Để mai mời mọi người ăn , ngại quá.”

      “Chị Trình Mai Tây đó, thực là ở nhà ạ?” Hôm nay Tiểu Thiên có công hộ giá, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi câu này.

      “Đúng thế, cả nhà ấy đều ở nhà tôi. Dù sao nhà tôi cũng để trống, nhiều ngưởi ở còn náo nhiệt hơn.” Phương Chi Viễn nhàng bâng quơ.

      Tiểu Thiên le lưỡi, Phương Chi Viễn làm việc ở bệnh viện 5-6 năm, cùng làm việc với bác sĩ Phương ở khoa cấp cứu này 2 năm rồi, chỉ nghe người khác nhà bác sĩ Phương là biệt thự hai tầng kiểu châu Âu, đồng nghiệp còn chưa ai tới qua nhà của bác sĩ Phương, Trình Mai Tây này có địa vị thực lớn trong lòng bác sĩ Phương, lại có thể đến ở trong nhà của ấy.

      Phương Chi Viễn mỉm cười nhìn Tiểu Thiên: “Còn có việc gì sao?”

      có chuyện gì, vậy bác sĩ Phương, em ra ngoài nhé.” Tiểu Thiên trốn.

      với mọi người ngày mai tôi mời cơm. Đúng rồi, gọi cả bác sĩ Lâm khoa Phụ sản, gần đây ấy hay tới thăm bệnh nhân phòng số 3, coi như là đồng nghiệp khoa cấp cứu chúng ta.” Phương Chi Viễn dặn dò.

      Đây là cái tình huống gì vậy? Trình Mai Tây còn chưa đủ xử lý, lại còn lòi ra bác sĩ Lâm. Tiểu Thiên nhăn mặt, quái đánh chết, xem ra thích Phương Chi Viễn, chính là việc vừa phiền não lại vừa thương tâm.

      Điện thoại vang lên, vừa thấy số gọi tới, Phương Chi Viễn liền mỉm cười: “Chú, là chú à? Cháu có lẽ phải 7 giờ mới về ăn cơm. Mọi người đói cứ ăn trước, hoa gì ạ? Hôm nay cháu bận tối mắt tối mũi, còn chưa kịp liên hệ với công ty làm vườn để người ta mang hoa tới!”

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 135 Cuối cùng tỉnh

      Khi Phương Chi Viễn vào sân trời tối, bà Trình ở trong bếp làm những việc cuối cùng, cả ngồi nhà đều thơm nức mùi thức ăn, ông Trình nhịn được mà đưa Trình Mai Tây tới nhà ấm trồng hoa.

      Phương Chi Viễn đứng trong vườn, nhìn cảnh tượng ấm áp này, giờ phút như này, mười mấy năm xuất ở nhà rồi, vậy mà giờ lại tái như giấc mơ trước mắt , hương thơm của thức ăn cùng hương thơm của hoa cỏ, dường như xuyên qua màn sương mờ của năm tháng, chính thức bắt tay cùng những ngày xưa cũ.

      Xuyên qua bức tường thủy tinh, chỉ có thể nhìn thấy ông Trình và Trình Mai Tây đứng trước cây lan hồ điệp, ông Trình nâng lên cành hoa, đưa tới trước mũi Trình Mai Tây, Trình Mai Tây nhắm mắt lại, cả phòng tràn ngập hương hoa, Phương Chi Viễn vô cùng muốn bước vào căn phòng thủy tinh đó, lại sợ giấc mơ trước mắt, chỉ cần động , là vỡ tan.

      Tận tới khi ông Trình ngẩng đầu nhìn thấy Phương Chi Viễn ở trong vườn, bước vội ra: “Tiểu Phương về rồi à?”

      Ông Trình vội vàng to về phía phòng bếp: “Mẹ nó, bác sĩ Phương về rồi, mau ăn cơm thôi!”

      “Được, ăn cơm ngay đây, ông bế Mai Tây vào .” thanh của bà Trình lộ ra vui vẻ từ đáy lòng.

      Phương Chi Viễn còn đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, dường như bị dẫn dắt bởi sức mạnh vô hình, bước chân như bay mà về phía nhà ấm trồng hoa, Trình Mai Tây ở giữa muôn ngàn hồng tía, ngủ say giống như chờ hoàng tử của nàng tới đánh thức.

      Phương Chi Viễn nhàng tới trước mặt Trình Mai Tây, cúi đầu nhìn Trình Mai Tây nhu nhược, xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy tiếc thương và đau đớn, Trình Mai Tây mắt nhắm chặt, đắm chìm trong mùi hương hoa thơm ngát.

      Ông Trình ở bên ngoài chăm chú nhìn đôi bích nhân trong phòng, đó cũng là giấc mộng ông mong đợi lâu, con của ông có thể sống vui vẻ hạnh phúc, bao giờ bị đau khổ nữa, giờ phút này, dường như phần giấc mộng của ông được thực .

      Khi Trình Mai Tây mở mắt nhìn thấy Phương Chi Viễn đứng im lặng hồi lâu, mở miệng tự nhiên: “ tới rồi!”

      Phương Chi Viễn quá sức vui mừng, vội vàng nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Trình Mai Tây: “Mai Tây, em thực khỏe lại rồi?”

      Trình Mai Tây có chút dám tin tưởng lời vừa rồi là mình ra, Phương Chi Viễn nắm lấy vai Trình Mai Tây: “Mai Tây, chính là như thế, em lặp lại lần nữa “ tới rồi.”

      tới rồi!” Trình Mai Tây từng chữ từng chữ ra, giống như đứa bé tập .

      “Đúng, ở đây rồi!” Phương Chi Viễn cầm lấy tay Trình Mai Tây mà ngừng run run. chưa từng nghĩ tới, phục hồi của bệnh nhân có thể làm mình vui mừng như vậy. Đương nhiên, đối với , Trình Mai Tây cũng phải là bệnh nhân bình thường.

      Bà Trình vừa thấy cả 3 người đều vào ăn cơm, liền từ phòng bếp ra ngoài, vừa thấy ông Trình đứng ngây ra trong vườn liền quở trách: “ Ông xem xem, bảo ông ôm Mai Tây vào ăn cơm, ông đứng ngẩn ở đây làm gì?”

      Ông Trình giữ chặt bà Trình, bĩu môi ý bảo bà nhìn vào chỗ nhà ấm trồng hoa, bà Trình nhìn thấy cảnh hai người ấm áp như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần. để tâm của Phương Chi Viễn đối với Trình Mai Tây bà nhìn thấy , nhưng sâu trong lòng vẫn có chút buồn.

      Phương Chi Viễn tay trái vòng qua lưng Trình Mai Tây, tay phải nâng chân của Trình Mai Tây, ôm như là ôm công chúa, ông Trình lôi bà Trình: “Mẹ nó, mau lên, chúng ta mau vào nhà!”

      Ông bà Trình chạy tới phòng ăn như là trộm, sợ cho Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây nhìn thấy họ xấu hổ, ngồi ở bàn ăn, hai người nhìn nhau cười như là hai đứa trẻ con.

      Phương Chi Viễn ôm Trình Mai Tây vào, đầu hơi hướng vào lòng Trình Mai Tây. Trình Mai Tây vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẻ mặt Phương Chi Viễn vẫn là bình tĩnh tự nhiên, nhàng đặt Trình Mai Tây xuống ghế, rồi với ông bà Trình: “Mai Tây có thể chuyện rồi.”

      Ông bà Trình hai người đồng thanh quay sang Trình Mai Tây: “ ?”

      “Đúng thế, con khỏe rồi!” Trình Mai Tây nhìn về phía ba mẹ. Ông bà Trình cùng đứng dậy hướng về phía Trình Mai Tây, trong chốc lát, ba người ôm nhau khóc lớn. Giờ khắc này, đối với họ mà , đến dễ dàng. Hạnh phúc đến muộn rồi lại muộn đó, họ cứ tưởng bao giờ tới nữa, lại ở lúc người ta hoàn toàn chuẩn bị mà bất chợt đến. Hạnh phúc tới quá đột ngột, họ chỉ có thể dùng nước mắt biểu lộ vui sướng.

      Phương Chi Viễn lặng yên nhìn nhà ba người ôm nhau khóc, thực cảm thấy vui mừng cho họ, giống như chính gia đình mình lại có được hạnh phúc, viên mãn, mà chính mình lại là người tạo ra hạnh phúc đó. Trong lòng Phương Chi Viễn bởi thế mà vô cùng thỏa mãn sung sướng.

      Sau khi vừa khóc vừa cười, bà Trình đẩy Trình Mai Tây từ trong lòng ra, nhìn trước nhìn sau, lại càng thêm thương mà ôm vào lòng: “ Tây Tây ơi, con làm cho ba mẹ lo lắng gần chết mà. Cái đứa bé này, sao có chuyện gì cũng với ba mẹ, trong lòng con cất giấu bao nhiêu đau khổ cơ chứ?”

      Trình Mai Tây cũng khóc lớn, đây là những giọt lệ đau lòng, mà cũng là vui sướng: “Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi làm ba mẹ lo lắng. Con sợ ba mẹ lo lắng mới cho ba mẹ!”

      “Tây Tây à, con có điều gì cho ba mẹ được cơ chứ? Ba mẹ chỉ mong con khỏe mạnh vui vẻ, chuyện khác đều quan trọng. Cái thằng Lục Tử Minh kia ở bên ngoài có bồ nhí, làm bao nhiêu chuyện có lỗi với con như vậy, con cho ba mẹ biết, làm ba mẹ chẳng hay biết gì, chúng ta bị nó lừa cho thê thảm mà!” bà Trình có bao nhiêu lời muốn với Trình Mai Tây.

      “Đừng vội, ăn cơm , cơm canh nguội mất. Mai Tây khỏe rồi, sau này chúng ta còn nhiều thời gian chuyện!” ông Trình khuyên bà Trình.

      “Được, Tây Tây, chúng ta ăn cơm trước, có gì rồi sau.” Bà Trình cẩn thận buông Trình Mai Tây ra.

      Chức năng cơ của cơ thể Trình Mai Tây vẫn phục hồi nhanh như chức năng . vẫn lại tự nhiên được, hai tay vẫn chưa phối hợp được động tác, vẫn cần bà Trình đút thức ăn.

      Ông Trình tiếp Phương Chi Viễn ăn cơm. Ánh mắt Phương Chi Viễn vẫn tự chủ được mà nhìn theo Trình Mai Tây. dùng đũa gắp đồ ăn, xong lại ngây người nhìn Trình Mai Tây, đôi đũa dừng trước trung, ông Trình cười thông hiểu. Ông cũng có thời trẻ, đương nhiên cũng hiểu cảm giác của người trẻ tuổi.

      Phương Chi Viễn phục hồi lại tinh thần , hỏi ông Trình: “Chú, hoa trong nhà thủy tinh là khi nào đưa tới ạ?”

      “À, khoảng hơn 2 giờ chiều. Là người của công ty làm vườn là có người hẹn giao hoa tới, chú còn tưởng là cháu sắp xếp chứ.” Ông Trình trả lời.

      phải cháu đâu. Hôm nay cháu bận quá, có thời gian lo chuyện đó, có điều, nhà ấm trồng hoa có nhiều hoa, quả thực là có lợi với phục hồi của Mai Tây.”
      Phương Chi Viễn có chút nghi ngờ, cuối cùng là ai lại đưa nhiều hoa tới như vậy.

      phải cháu, là ai nhỉ?” Ông Trình nghe được lời của Phương Chi Viễn, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ là ta?

      Bà Trình nhìn ông, ánh mắt có chút phiêu lãng: “Chẳng lẽ là ta?”

      Ông Trình lên tiếng, trong lòng buồn bực thầm nghĩ, Trình Mai Tây có chút kinh ngạc nhìn Phương Chi Viễn: “ Hoa là hôm nay mới đưa tới à?”

      Phương Chi Viễn gật đầu: “Mẹ khi còn sống thích hoa cỏ, ba còn mời người làm vườn chuyên nghiệp mỗi tuần tới nhà xử lý hoa cỏ ở nhà ấm trồng hoa. Sau này mẹ qua đời, bà ngoại lớn tuổi còn quan tâm được, cũng chẳng có sức mà quan tâm nên nhà ấm trồng hoa dần dần hoang tàn.”

      “Cám ơn , bác sĩ Phương, làm bao nhiêu việc cho tôi thế.” Trình Mai Tây lời cảm ơn chân thành tới Phương Chi Viễn.

      “Thực ra cũng làm được gì, đều là việc phải làm mà. Sau khi mọi người dọn tới, vốn muốn thuê người tới chăm sóc nhà trồng hoa, định tạo môi trường tốt cho em phục hồi. Giờ hùng vô danh tặng bao nhiêu hoa tới như vậy, nhà ấm trồng hoa hoàn toàn thay đổi dáng vẻ rồi, em có thể yên tâm tĩnh dưỡng.” Phương Chi Viễn có chút biết làm sao đối với việc Trình Mai Tây chính thức lời cảm ơn.

      đừng thế, làm cho em nhiều lắm rồi. Trước đây tuy em được, nhưng những chuyện giúp em, em đều nhìn trong mắt. cám ơn !” Trình Mai Tây cố ý lên lời trong lòng mình.

      “Nếu muốn cảm ơn , vậy phải nhanh chóng khỏe lên, để dạy dỗ cho tên Lục Tử Minh kia trận, về sau sống vui vẻ hạnh phúc!” Phương Chi Viễn cổ vũ Trình Mai Tây.

      Trình Mai Tây nghe xong lời của Phương Chi Viễn, nghẹn lời hồi lâu , ngẩng đầu lên lã chã khóc: “Bác sĩ Phương, em biết phải cảm ơn thế nào mới được đây.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :