1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 126 Đại vương giá lâm

      “Cháu là Tiểu Lục đúng ? Lý đây. có chuyện này muốn cho cháu biết, tình hình của mẹ cháu ổn lắm, bác sĩ cần phẫu thuật lần nữa, cháu có vẻ như khó quyết định.” Lý vội vàng .

      ạ? Chuyện lớn như thế, thấy ấy gọi điện cho cháu?” Lục Tử Khanh có chút hiểu.

      “Có lẽ là lo lắng cháu tốn kém, lúc cháu gọi điện cho nó, đừng đấy nhé.” Lý cố gắng tách biệt ra.

      yên tâm, cháu .” Lục Tử Khanh đáp ứng nhanh chóng.

      Trước khi Lục Tử Khanh nhận được điện thoại của Lý, đối với đề nghị của Chu Kiệt còn có chút do dự, khi biết được bà Lục còn phải làm phẫu thuật thêm 1 lần nữa, quyết định chấp nhận đề nghị của Chu Kiệt, lúc này, đối mặt nguy cơ gia đình nghiêm trọng, còn lựa chọn nào khác.

      Lục Tử Khanh gọi điện cho Lục Tử Minh, giả vờ biết: “Mẹ hôm nay thế nào rồi? Mẹ có khôi phục khỏe hơn ?”

      Lục Tử Minh cố gắng trấn tĩnh: “Mẹ tốt lắm, em ở Thẩm Dương đừng lo lắng, ba cũng tới rồi, và ba chăm sóc tốt cho mẹ.”

      , hôm nay em hỏi người bạn làm bác sĩ, ấy tình hình như mẹ mình, rất dễ xuất xuất huyết lần 2, khả năng phải mổ lần 2 là rất cao, mẹ mình chắc sao chứ?” Lục Tử Khanh lừa Lục Tử Minh.

      Lục Tử Khanh tới mức này, Lục Tử Minh mà còn tiếp tục lừa gạt, quá đáng quá, thế mới : “Bạn em đúng đấy, tình hình mẹ bây giờ tốt, cần mau chóng mổ, bác sĩ vừa mới với !”

      Lục Tử Khanh vờ như vừa mới biết: “, sao sớm với em? Mẹ nhất định phải mổ, hẹn thời gian với bác sĩ ngay , lát nữa em chuyển phí phẫu thuật cho !”

      Lục Tử Minh nghe thấy thế, gánh nặng trong lòng đôi chút, nhưng lại có lo lắng mới: “Tử Khanh, trong tay em chẳng phải có tiền à? Em định bán nhà à?”

      “Em bán nhà, bán nhà rồi hai đứa cháu ở đâu? yên tâm , em có cách!” Lục Tử Khanh quyết tâm rồi, lời cũng kiên định hơn hẳn.

      Lục Tử Minh thấy Lục Tử Khanh chắc chắn, cũng hỏi thêm nữa, cúp điện thoại xong liền tới văn phòng Chủ nhiệm Lý: “Chủ nhiệm Lý, tôi bàn bạc với người nhà, mẹ tôi muốn mổ. Bác sĩ xem sắp xếp vào khi nào được?”

      “Hôm nay tôi sắp xếp làm kiểm tra, lát nữa nhân tiện ký giấy phẫu thuật, bước đầu dự định ngày mai mổ, có gì thay đổi lại thông báo cho sau.” Chủ nhiệm Lý xong cúi đầu xuống trang giấy.

      Lục Tử Minh cầm lấy giấy về phòng bệnh, Lý thấy Lục Tử Minh định đẩy bà Lục ra ngoài, vội vàng hỏi: “Các cháu vẫn định mổ cho mẹ cháu à? Định khi nào làm?”

      Lục Tử Minh liếc Lý đầy thâm ý: “ Mổ là đương nhiên phải làm! Sao quan tâm chuyện này thế?”

      chút hoang mang: “ là hộ lý cho mẹ cháu, đương nhiên phải biết tình hình điều trị của bà ấy rồi, như thế mới dễ dàng công việc.”

      Lục Tử Minh đoán được là Lý mật báo cho Lục Tử Khanh, có điều, nếu Lục Tử Khanh chịu toàn bộ phí tổn, ta còn lo lắng, đương nhiên cũng chẳng có gì do dự, chính là dựa theo lời bác sĩ dặn dò để làm các công tác chuẩn bị trước khi phẫu thuật.

      Làm xong các loại xét nghiệm là 4 giờ chiều, Lục Tử Minh đưa bà Lục về phòng bệnh khoa não. Lục Tử Minh vội vàng chạy về phòng bệnh , Cốc Thư Tuyết ngủ, di động rơi xuống bên cạnh tay. Lục Tử Minh lắc đầu, cầm lấy định đặt lên tủ, lại nhìn thấy tin nhắn chưa đọc của Weibo có hình nam sinh đội mũ lưỡi trai gửi cho Cốc Thư Tuyết đôi môi đỏ mọng, Lục Tử Minh định mở ra xem, Cốc Thư Tuyết mở to mắt, cướp lấy di động: “Làm gì thế, giáo sư Lục, đừng tùy tiện xem đồ của người khác.”

      Lục Tử Minh ngượng ngùng cười cười: “ thấy em để di động để bên người, sợ phóng xạ lớn ảnh hưởng đứa bé.”

      Cốc Thư Tuyết cầm lấy điện thoại để vào bên trong giường, lật người, lại ngủ say.

      Lục Tử Minh để nguyên quần áo nằm vào giường bệnh trống, rất nhanh ngáy to. Cốc Thư Tuyết chịu nổi, dùng chăn trùm đầu chống lại tiếng ngáy như sấm.

      Khi Lục Tử Minh tỉnh dậy trời tối, Cốc Thư Tuyết dựa vào giường nghịch điện thoại, mặt còn mang nụ cười vui vẻ. Lục Tử Minh cố gắng đè nén bất mãn to lớn trong lòng, cố gắng khuyên bảo Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, phải với em à? Đừng nghịch di động nhiều, đối với con tốt.”

      Cốc Thư Tuyết tình nguyện bỏ di động ra: “Được rồi, được rồi. là Đường Tăng à? Có câu lại mãi chán à?”

      Lục Tử Minh dám trêu chọc bà trẻ này, chỉ có thể cẩn thận cười làm lành: “Tiểu Tuyết đừng nóng giận, muốn ăn gì mua nào?”

      Lục Tử Minh từ giường đứng dậy, vào phòng vệ sinh lau mặt, lại lấy khăn ấm ra lau cho Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết nghĩ: “Tối ăn cái gì nhàng chút, ăn canh sườn bí đao .”
      Lục Tử Minh nhận lệnh, liền cầm cặp lồng ra ngoài, sau khi trở về cầm theo hộp cơm qua phòng bệnh bà Lục trước, cùng Lý giúp bà Lục trở mình, sau đó lại bảo Lý đút cho bà Lục bát canh, rồi mới về phòng Cốc Thư Tuyết.

      Lục Tử Minh phục vụ Cốc Thư Tuyết ăn canh, Lâm Như Sơ và Phương Chi Viễn cùng tới phòng bệnh số 3, thấy trạng thái tinh thần của Cốc Thư Tuyết tốt, lại hỏi Cốc Thư Tuyết vài câu, Lâm Như Sơ gật đầu: “Giữ trạng thái như tại, cảm xúc đừng quá dao động, đứa bé có khả năng giữ được.”

      Lâm Như Sơ dặn dò Cốc Thư Tuyết xong liền ra khỏi phòng bệnh số 3, Phương Chi Viễn chính là cùng cả quãng đường, cũng câu nào, tất cả ý kiến về ẩm thực, điều trị, đều là từ Lâm Như Sơ phát biểu.

      Ra khỏi phòng bệnh, Phương Chi Viễn khẽ với Lâm Như Sơ: “Cả nhà này cũng dễ chọc, chuyện với họ, cũng cần chú ý chút nhé, đừng làm cho họ bắt được nhược điểm gì, tới lúc đó có miệng cũng .”

      “Họ có thể làm gì cơ chứ? Chẳng qua chỉ là muốn giữ đứa bé mà thôi. Tôi cảm thấy bệnh nhân và người nhà đều rất ổn mà. Mục đích của họ và bác sĩ chúng ta là thống nhất đấy thôi.” Lâm Như Sơ cho rằng lời dặn dò của Phương Chi Viễn là đúng, lại ấm lòng vì quan tâm của đối với mình.

      “Là tôi nhắc nhở chút, vừa tới bệnh viện, còn chưa biết phức tạp của quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. chỉ gặp người nhà tốt, chưa gặp người nhà khó xử, dù sao lời của tôi cũng đừng coi ra gì, về sau chuyện nên lưu ý chút.” Phương Chi Viễn tới điểm mới thôi.

      Lâm Như Sơ ánh mắt ngây thơ, trong trẻo nhìn Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, có làm chỗ dựa cho tôi, tôi sợ đâu!”

      Phương Chi Viễn lắc đầu: “Đối với những người nhà phân phải trái, chúng ta làm bác sĩ là quần thể thế yếu, tự lo cho bản thân còn chưa xong, sức đâu lo cho . Nếu họ tố cáo, chắc chắn tố cáo cả hai chúng ta!”

      Lâm Như Sơ vẫy tay với bác sĩ Phương, ra khỏi khu phòng bệnh, Lâm Như Sơ rời hồi lâu, Phương Chi Viễn vẫn còn đứng tại chỗ. Lâm Như Sơ, giống như mình lúc mới vào bệnh viện, tin tưởng rằng người nhà bệnh nhân đều là lương thiện, bác sĩ đều là vĩ đại, tất cả đều là tốt đẹp, nay cũng rời xa tâm tình ban đầu rồi.

      Phương Chi Viễn thở dài, quay người vào văn phòng, nhanh chóng vùi đầu vào công việc bận rộn gấp gáp, muốn nhanh chóng hoàn thành công việc, để có thể sớm tới nhà Trình Mai Tây thăm , Trình Mai Tây chính là ở thời kỳ khôi phục mấu chốt, mỗi ngày biến hóa đều rất lớn.

      Đợi Phương Chi Viễn hoàn thành công việc, có thể rời bệnh viện là hơn 8 giờ tối, lúc đó bà Trình gọi vô số cuộc điện thoại thúc giục, Phương Chi Viễn đều đứng lên nổi.

      Phương Chi Viễn ra ngoài gặp Lục Tử Minh đón người ở sảnh, người tới là ông già, căn cứ vào tuổi tác và bề ngoài Phương Chi Viễn đoán là ông Lục, gật gật đầu cùng Lục Tử Minh, rồi qua.

      Ông Lục nhìn Phương Chi Viễn gật đầu với bọn họ, hỏi Lục Tử Minh: “Ai thế, ta hình như quen con à?”

      “Là bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện, Cốc Thư Tuyết giờ còn là bệnh nhân của ta.” Lục Tử Minh rầu rĩ .

      ta là bác sĩ của Tiểu Tuyết, sao con cũng chuyện với bác sĩ thế? Cũng giới thiệu với ba?” Ông Lục thầm trách Lục Tử Minh.

      “Ở đây xính kiểu cũ, ba đừng nghĩ ngợi lung tung, bác sĩ cứu bệnh nhân là chuyện đương nhiên, đều là bị những người như ba làm hư.” Lục Tử Minh nhìn thấy Phương Chi Viễn liền khó chịu trong lòng.

      “Cũng như thế, ba còn dựa vào ta để giữ được cháu đích tôn bảo bối đấy. Lát nữa con dẫn ba văn phòng ta đưa cho ta cái phong bì.” Ông Lục giọng vào tai Lục Tử Minh.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 127 Mở cửa trái tim lần nữa

      Ông Lục còn muốn bàn bạc thêm về vấn đề vừa rồi kỹ hơn, Lục Tử Minh lại muốn dây dưa nhiều: “ thôi, vào trước .” Lục Tử Minh tới nhấc hành lý của ông Lục, dẫn ông vào bệnh viện.

      Ông Lục theo Lục Tử Minh vào bệnh viện, vừa vào cửa hỏi bà Lục: “Mẹ con đâu? Mau dẫn ba thăm mẹ con.”

      Lục Tử Minh về phía khoa não, đến cửa phòng bệnh, Lục Tử Minh dừng lại tiêm dự phòng cho ông Lục: “Ba, tình hình của mẹ có chút nghiêm trọng, ba nhất định đừng quá sốt ruột!”

      “Làm gì lắm lời thế? Ba con hiểu rồi. Mau dẫn ba thăm mẹ con.” Ông Lục đẩy cửa phòng bệnh, thẳng tới giường bà Lục.

      Nhìn thấy bà Lục mấy ngày trước còn khỏe mạnh nhanh nhẹn, giờ thành cái dạng này, tuy rằng có đủ tư tưởng chuẩn bị, ông Lục vẫn choáng váng, Lục Tử Minh vội đưa tay ra đỡ, ông Lục mới ngã xuống.

      Ông Lục nhờ Lục Tử Minh dìu tới bên giường bà Lục: “Bà nó, hàng ngày tôi bà đừng có kích động bà nghe, bà xem bà chịu thiệt chính là vì cái tính tình này đây, giờ thành thế này, bà mau khỏe lên, nghe tôi chuyện chứ?”

      Ông Lục xong liền có chút kích động, Lục Tử Minh lo lắng ông phát bệnh, liền mở miệng đề nghị: “ Ba, ba thăm cháu đích tôn của ba à? Chúng ta thăm Tiểu Tuyết ?”

      Ông Lục vừa nghe nhắc tới cháu đích tôn, chú ý lập tức thay đổi, lại dặn dò bà Lục: “Bà nó, bà nằm ở đây nhé, tôi thăm cháu trai bảo bối của tôi, lát nữa quay lại với bà.”

      Lục Tử Minh dẫn theo ông Lục tới phòng bệnh số 3, Cốc Thư Tuyết kêu ngọt ngào: “Bác trai, bác tới rồi à?”

      Ông Lục cười ánh mắt thành hình vầng trăng: “Ai chà, Tiểu Tuyết, con có khỏe ? Cháu trai bảo bối của bác có ngoan ?”

      Cốc Thư Tuyết bĩu môi: “Cháu trai bảo bối của bác, suýt chút nữa bị bà thông gia đánh cho mất luôn rồi.”

      “Cái gì, người đàn bà xấu kia dám đánh con à? Lá gan bà ta cũng lớn quá thể, để xem bác thu thập bà ta thế nào!” ông Lục xong liền đứng dậy muốn tìm bà Trình để tính sổ.

      Lục Tử Minh giữ chặt ông Lục: “Ba, ba đâu thế? Họ có trong viện.”

      “Trình Mai Tây phải là nằm viện à? Sao lại có trong viện?” ông Lục hồ nghi hỏi.

      “Trình Mai Tây xuất viện rồi, giờ ở trong nhà.” Lục Tử Minh bất đắc dĩ giải thích.

      “Cái gì? Người nhà họ Trình bọn họ khinh người quá đáng. Trình Mai Tây xuất viện, nhưng lại hại cháu ta suýt nữa mất, hại Tiểu Tuyết ở đây chịu khổ!” ông Lục lòng muốn lấy lại công đạo cho Cốc Thư Tuyết.

      Lục Tử Minh thể ngăn được ông Lục, đành đồng ý: “Ba, cho dù ba muốn , con cũng ngăn cản. Con với câu, để ấy sắp xếp thời gian qua đây trông Tiểu Tuyết, con và ba về được ?”

      Ông Lục nghĩ nghĩ, đồng ý ý kiến của Lục Tử Minh. Hai người cùng nhau về phòng bà Lục, Lục Tử Minh đơn giản dặn dò Lý vài câu, rồi lấy hành lý của ông Lục, hai người cùng nhau về nhà.

      Đến cửa nhà, ông Lục giục Lục Tử Minh mở cửa, Lục Tử Minh đồng ý, chỉ gõ gõ cửa. Bên trong mắt mèo, dường như có người nhìn qua hai người, nhưng mở cửa.

      Ông Trình ra bên ngoài nhìn thấy là hai cha con Lục Tử Minh, quay về thương lượng với bà Lục: “Ba Lục Tử Minh tới rồi, làm sao?”

      “Lão già đó, để cho lão ấy ở bên ngoài.” Bà Trình vẫn ghi nhớ mãi chuyện ông Lục dung túng cho chuyện của Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết.

      ra mặt cũng được, dù sao cũng là ba chồng Trình Mai Tây, nhốt ông ta ở ngoài cửa cũng thích hợp. Để ông ta vào , xem ông ta gì.” Ông Trình càng lo lắng chu đáo hơn.

      Bà Trình nhìn qua Phương Chi Viễn ở phía đối diện, Phương Chi Viễn thân phận xấu hổ khó phát biểu ý kiến, chỉ là im lặng , bà Trình thở dài: “Vậy mở cửa , dù sao trốn tránh cũng phải là cách.”

      Ông Trình mở cửa, ông Lục vọt vào như tên lửa, miệng kêu lớn: “Lý Mỹ Lan, người đàn bà thối tha này, bà giấu tâm tư gì hả, Cốc Thư Tuyết mang bầu cháu trai bảo bối của nhà tôi, bà đánh nó, là muốn hại nhà họ Lục chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn đấy hả?”

      Ông Trình thấy ông Lục khí thế ngút trời, đứng lên che trước mặt bà Trình: “Ông thông gia, chúng ta có chuyện gì chuyện, đừng động thủ được ? Mẹ Mai Tây cẩn thận lôi Cốc Thư Tuyết xuống đất, cũng phải cố ý hại ta sảy thai, hơn nữa, nó phải cũng chưa sảy thai hay sao?”

      Ông Lục thấy Phương Chi Viễn, lại thêm lúc trước Lục Tử Minh giới thiệu Phương Chi Viễn chính là bác sĩ của Cốc Thư Tuyết, ông Lục nhất thời ngộ ra: “Được lắm, các người Lục Tử Minh nhà ta có bồ nhí, vừa đánh vừa mắng nó, nó là đồ khốn kiếp này kia, giờ các ngươi mang đàn ông vào nhà, còn cùng ta cấu kết hại cháu đích tôn bảo bối nhà tôi!”

      Phương Chi Viễn từ ở gia đình gia giáo, bà ngoại cũng là tiểu thư nhà danh giá, chưa từng chứng kiến mắng mỏ thô thiển như vậy, thấy liên lụy tới mình, đành đứng dậy giải thích: “Bác trai, tôi nghĩ bác nhầm rồi, quan hệ giữa tôi và Trình Mai Tây chỉ đơn thuần là bác sĩ và bệnh nhân, Cốc Thư Tuyết cũng là bệnh nhân của tôi, xin bác đừng ngậm máu phun người!”

      Lục Tử Minh ôm chặt lấy ông Lục: “Ba, được rồi, đừng làm ầm ĩ. Lời ba muốn cũng rồi, chúng ta thôi.”

      “Tôi , muốn cũng là bọn họ phải , đây là nhà của con trai tôi, chỗ nào tôi cũng , tôi cứ ở đây!” Ông Lục ngồi xuống sofa, cho dù Lục Tử Minh kéo thế nào cũng .

      “Ba, nghe lời con, ra ngoài con tìm khách sạn cho ba ở, làm sao phải ở đây dây dưa tức giận? Ba mà tức đến bệnh rồi con phải làm sao?” Lục Tử Minh đau khổ cầu xin.

      “Tử Minh, ba tuyệt đối , ba có ngủ ở sofa, cũng phải ở tại nhà của con!” Lục Tử Minh có cách nào, nhất thời lâm vào bế tắc.

      Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa ầm ĩ, mấy người nhìn nhau, Lục Tử Minh đứng dậy mở cửa, bên ngoài có vài người cảnh sát, thấy Lục Tử Minh liền gật đầu: “Xin chào , chúng tôi là cảnh sát khu vực, nhận được điện thoại báo nhà việc đánh nhau. Rốt cuộc là thế nào?”

      Lục Tử Minh vẻ mặt cười cười: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều là người nhà, đánh nhau mà, chỉ là mọi người khi chuyện ngôn ngữ có chút phong phú, lại lôi lôi kéo kéo chút thôi.”

      Cảnh sát hiểu: “Trung tâm chỉ huy của chúng tôi ràng nhận được điện thoại báo, nhìn thấy đối diện bên này có nhà đánh nhau, chẳng lẽ người ta đùa?”

      “Có khi là người muốn đùa cảnh sát đấy, về sau các gặp được người như thế, nhất định phải nghiêm khắc trừng trị. Xem ta có còn dám có việc gì gọi cho cảnh sát nữa hay ?” Lục Tử Minh đem trách nhiệm đổ hết lên đầu người báo án.

      Phía đối diện , Bộc Tấn vẫn chú ý động tĩnh bên này, thấy Phương Chi Viễn vào phòng khách, Bộc Tấn cảm giác uy hiếp mạnh mẽ, ở lần chạm mặt ngắn ngủi lần trước, ràng cảm nhận được, Phương Chi Viễn này, đối với Trình Mai Tây tuyệt đối đơn giản là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Bây giờ ông bà Trình còn vô cùng hiển nhiên tin cậy ta nữa.

      Bộc Tấn toàn tâm toàn ý chú ý quan sát bên kia đường, nhìn thấy Lục Tử Minh và ông Lục vào, nhìn thấy họ hùng hùng hổ hổ, Bộc Tấn lo cuống lên, nhìn thấy hai bên giương cung bạt kiếm căng thẳng, Bộc Tấn lo sợ hai bên ra tay quá nặng, xúc phạm tới Trình Mai Tây, lúc cấp bách, liền gọi báo án cho cảnh sát.

      ngờ sau khi cảnh sát tới, hai ba câu liền bị Lục Tử Minh đuổi , Bộc Tấn hận thể trực tiếp tới bên nhà đối diện, lại là chính mình có tư cách gì, đành phải để mặc tình hình tiếp tục.

      Thấy ông Lục có ý định rời , Phương Chi Viễn suy nghĩ lát, rồi gọi ông Trình ra ngoài ban công: “Chú, cháu có ý này, biết chú thấy sao?”

      “Cháu .” Ông Trình khách sáo.

      “Chú, bây giờ Mai Tây cần hoàn cảnh yên tĩnh để tĩnh dưỡng. Nhà cháu rộng lắm, lại có nhà ấm thủy tinh trồng hoa, mỗi ngày ấy tiếp xúc nhiều với thực vật tốt hơn, có lợi cho khôi phục của ấy.” Phương Chi Viễn lấy hết dũng khí.

      Từ lúc cha mẹ gặp tai nạn máy bay, Phương Chi Viễn chưa từng dẫn ai tới nhà của mình, cũng phải là nhà quá hỗn loạn thể mời khách, mà ngược lại, là người đàn ông thích sạch . chỉ là muốn phô bày nhà mình với bất kỳ ai khác, cũng muốn người khác nhìn thấy nỗi đau của mình. Mười lăm năm sau, đây là lần đầu tiên mời khách tới nhà mình.

      Mỗi người bạn của Phương Chi Viễn, cũng chưa từng tới nhà của ,đối Phương Chi Viễn mà , dẫn họ về nhà, nghĩa là để chính mình thản nhiên, có gì dấu giếm đối mặt với họ, hoặc là các ấy, còn chưa thực tiến vào nội tâm của , cho nên khó có thể làm cho mở rộng trái tim, để cho đối phương chính thức vào.

      Ở tình hình đặc biệt như thế này, Phương Chi Viễn lại ra muốn mời Trình Mai Tây tới ở nhà , ông Trình mặc dù biết tính toán của Phương Chi Viễn, vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Bác sĩ Phương, cháu giúp chúng tôi nhiều việc lắm rồi, ngại vô cùng nếu tiếp tục làm phiền cháu.”

      Trong lòng Phương Chi Viễn sôi trào, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh tự nhiên như cũ: “Chú khách sáo quá, dù sao cháu cũng ở mình, bình thường trong nhà cũng để , chú qua ở , mỗi ngày cháu đều ăn được đồ nấu, cháu là được nhờ ấy chứ?”

      Ông Trình gật đầu với Phương Chi Viễn: “Được, bác sĩ Phương, cảm ơn cháu. Chú chuyện với Mai Tây chút.”

      Ông Trình vào phòng ngủ, tới trước giường của Trình Mai Tây: “ Lời bên ngoài kia con cũng nghe được chứ? Bác sĩ Phương muốn chúng ta tới ở nhà cậu ấy, con thấy sao?”

      Ánh mắt Trình Mai Tây hướng về phía ông Trình, nhàng nhắm lại, ông Trình gật đầu nghiêm túc: “ Mai Tây, nếu con đồng ý, chúng ta chuyển tới ở chỗ bác sĩ Phương. Nó là đứa bé ngoan, rất quan tâm tới con.”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 128 Vào ở nhà họ Phương

      Đón ông Trình ra khỏi phòng ngủ là Phương Chi Viễn ánh mắt mong chờ, ông mở miệng : “Mai Tây đồng ý tới nhà cháu, làm phiền cháu quá.”

      Ông Trình đưa mắt sang bà Trình: “ Bà nó, bà dọn dẹp đồ của Mai Tây chút , nếu quyết định qua đó, chúng ta cần nhanh chóng.”

      Thấy cả nhà Trình Mai Tây quyết định tới nhà Phương Chi Viễn, trong lòng Lục Tử Minh vô cùng thoải mái, do dự mãi vẫn là tới trước mặt ông Trình: “ Ba, ba ở lại nhà này , ba con ở lại vài hôm .”

      Ông Trình thở dài nhìn Lục Tử Minh: “Tử Minh, nhiều lời vô ích, chúng tôi quyết , cần khuyên nữa. Mọi người đều khó chịu, trong lòng bức bối, để tránh có xung đột, về sau chúng ta đều tự bảo trọng thôi.”

      Trình Mai Tây dù sao cũng là vợ luật pháp của Lục Tử Minh, trơ mắt nhìn Trình Mai Tây chuyển nhà họ Phương, trong lòng Lục Tử Minh rất khó chịu, định vào phòng tìm Trình Mai Tây lý luận, lại bị ông Trình ngăn cản ở bên ngoài, Lục Tử Minh lớn tiếng gọi: “ Trình Mai Tây, đừng quên, còn chưa ly hôn với tôi đâu. Bây giờ tới sống ở nhà bác sĩ Phương, còn ra thể thống gì nữa?”

      Trình Mai Tây nằm trong phòng thầm nghĩ, thoát khỏi cái gia đình nát này, bao giờ cần nhìn sắc mặt người nhà họ Lục nữa, hận thể phân giới hạn với bọn họ từ bây giờ, còn gì dây dưa.

      Bà Trình chân tay nhanh nhẹn, chẳng bao lâu liền thu thập gọn gàng, Phương Chi Viễn định tới cõng Trình Mai Tây, lại bị ông Trình ngăn cản: “bác sĩ Phương, để chú cõng Mai Tây, cháu giúp chú xách hành lý là được rồi, cháu trước giúp chú mở cửa xe nhé.”

      Phương Chi Viễn làm đúng như ông Trình dặn dò, nhấc vali ra khỏi cửa, ông Trình cõng Trình Mai Tây, bà Trình đỡ ở phía sau, 4 người thang máy xuống.

      Lục Tử Minh và ông Lục trơ mắt nhìn 4 người rời , trong lòng cũng khổ sở, cho dù bọn họ chấp nhận Cốc Thư Tuyết, nhưng dù sao Trình Mai Tây ngày xưa cũng là vợ và con dâu mình, nhìn quả quyết ra , tâm tình hai cha con nhà họ Lục khá là phức tạp.

      Lục Tử Minh chạy ra ban công, nhìn Trình Mai Tây lên xe, quyết đoán mà , biết, giờ phút này, chính là thời khắc cáo biệt của và Trình Mai Tây, từ nay về sau, hoàn toàn mất Trình Mai Tây, bao giờ còn có khả năng quay đầu lại.

      Ông Lục nhìn thấy Lục Tử Minh vội vàng nhìn Trình Mai Tây lần cuối, có chút cười nhạo: “ , nó muốn , con níu giữ cũng được!”

      Lục Tử Minh hề để ý tới ông Lục, cho dù Trình Mai Tây có chỗ nào sai nữa, họ cũng là vợ chồng kết hôn gần 7 năm rồi, người ta , ngày vợ chồng trăm ngày ân, ân tình giữa bọn họ, làm sao có thể tùy tiện ràng được, phải người trong cuộc là thể hiểu được cảm giác này của .

      Bộc Tấn ở phía đối diện lúc này tập trung chú ý bên đối diện, thấy mấy người mang theo hành lý ra ngoài, cũng cuống lên, vội vàng xuống lầu, xe của Phương Chi Viễn cũng rời , Bộc Tấn vội vàng chặn chiếc xe taxi: “Sư phụ, làm phiền đuổi theo xe phía trước.”

      “Được, tuyệt đối đuổi kịp cho cậu!” Bác tài dường như hàng ngày xem quá nhiều phim hành động, năng lực hóa thân vào nhân vật siêu mạnh mẽ, nhanh chóng tiến vào trạng thái truy kích.

      Đến khi xe dừng trước cửa nhà Phương Chi Viễn, Bộc Tấn có chút hiểu được tình hình nay, Trình Mai Tây chính thức vào ở nhà họ Phương, lại chỉ có thể ở nơi xa theo dõi , hoàn toàn bất lực.

      Bộc Tấn càng thêm xác định, tình cảm của Phương Chi Viễn đối với Trình Mai Tây, tuyệt đối đơn giản chỉ là bác sĩ và bệnh nhân. Nó đến từ địch ý trời sinh của đàn ông, cảm thấy Phương Chi Viễn dù có thế nào cũng vừa mắt, thậm chí hoài nghi Phương Chi Viễn có mục đích muốn cho ai biết với Trình Mai Tây.

      Sau khi ghi nhớ tên đường và địa chỉ, Bộc Tấn cầu lái xe quay về, lái xe thấy Bộc Tấn xuống xe, lại còn làm cho xe quay lại, vẫn còn do dự: “Thế này là xong rồi? TV chẳng phải vẫn diễn đuổi theo sau đó là đại chiến 200 hiệp sao?”

      Bộc Tấn tao nhã mỉm cười: “Tôi vừa nhìn thấy người bạn lâu gặp, cho nên nhờ đuổi theo, muốn biết địa chỉ của ấy, sau này tới thăm.”

      “Giờ tới rồi , sao vào?” Lái xe có chút hiểu.

      “Giờ còn chưa phải lúc gặp mặt. Chờ thời cơ chín muồi, mới có thể thăm ấy.” Bộc Tấn quay đầu nhìn lại tòa nhà hai tầng của Phương Chi Viễn, quay đầu dặn dò lái xe.

      Sau khi vào nhà, Phương Chi Viễn đón ông Trình đặt Trình Mai Tây lên sofa,: “Chú, tầng 1 có hai phòng ngủ, chú nghỉ ở tầng 1 ạ, như thế chăm sóc Mai Tây cũng tiện.”

      Phương Chi Viễn dẫn bà Trình vào phòng ngủ của ba mẹ mình: “Đây là phòng ngủ của ba mẹ cháu, sau khi họ ra , cháu vẫn giữ nguyên trạng, nếu chú ngại, cháu bỏ ảnh ba mẹ cháu xuống nhé?”

      Bà Trình liên tục xua tay: “ cần, cần, cứ để ảnh của ba mẹ cháu treo ở đó , có gì ngại đâu. Phòng vẫn dọn dẹp sạch thế này, chẳng giống mười mấy năm có người dùng chút nào.”

      Phương Chi Viễn thê lương cười: “Mẹ cháu thích sạch , nên mỗi tuần cháu đều đổi ga giường, có khi buổi tối ngủ được, cháu tới ngủ giường của họ, cảm giác như họ ở cùng cháu vậy.”

      Lời của Phương Chi Viễn làm cho bà Trình cảm giác cả người run lên, trong lòng nổi lên vô vàn mến với Phương Chi Viễn, đưa tay vỗ vỗ vai : “Bác sĩ Phương, cháu nên nhìn về phía trước, nếu mẹ cháu còn sống, cũng muốn cháu vì bọn họ mà sống vui vẻ như vậy!”

      Phương Chi Viễn hít sâu hơi, lo lắng mặt cũng biến mất, lại phục hồi thành bác sĩ Phương bình tĩnh thong dong thường ngày, bà Trình nhìn biểu tình nhanh như chớp của Phương Chi Viễn, trong lòng có chút khác thường.

      Phương Chi Viễn lại mang bà Trình tới căn phòng bên cạnh: “Đây là phòng bà ngoại cháu, vốn là tầng có phòng dành cho khách, nhưng Mai Tây lên xuống tầng tiện, nên chỉ có thể để ấy ở tạm nơi này.”

      Phòng của bà ngoại toàn là đồ dùng bằng gỗ Lim, vừa nhìn thấy giá trị rẻ, thấy bà Trình chú ý tới đồ đạc, Phương Chi Viễn nhàng giới thiệu: “ Bà ngoại cháu là con nhà thế gia, lúc đó xem như tiểu thư danh giá thế hệ quốc dân, lúc bà gả cho ông ngoại cháu đồ cưới tuy rằng cần dùng tàu hỏa chở, nhưng cũng xếp đầy ắp hai chiếc thuyền.”

      Bà Trình xuất thân là nhà nông bình thường, đối với thế giới những người giàu có danh vọng, đương nhiên là khó mà hiểu, Phương Chi Viễn lại thở dài tiếng: “Bà cháu tuy là xuất thân danh giá, , ông ngoại lại thương bà, ở bên ngoài có hai bà vợ bé, bà tuy rằng xuất thân hiển hách, nhưng mà cả đời cũng hạnh phúc, vẫn cứ là gia đình bình thường tốt hơn, có được hạnh phúc của người bình thường.”

      Bà Trình cười cười: “Mỗi người đều có hạnh phúc riêng, kẻ có tiền biết niềm vui của kẻ tiền, người tiền lại biết nỗi khổ của người có tiền!”

      Phương Chi Viễn gật đầu đồng ý, lấy từ trong tủ ra bộ ga mới: “Bà ngoại rồi, ga gối của bà cháu đều tiếc muốn đổi, cảm giác chỉ cần nằm giường, ngửi được mùi của bà ngoại, là bà còn giống như chưa mất, Trình Mai Tây chắc chắn thích loại hương vị này, giúp ấy đổi ga giường ạ.”

      Lời của Phương Chi Viễn làm bà Trình lại lần nữa toát mồ hôi hột, mọi người đều đứa bé con gia đơn thân tính cách kỳ quái, đứa bé lớn lên cùng với người thân lớn tuổi tính cách toàn kiện ( toàn diện + khỏe mạnh), hôm nay bà Trình bắt đầu có chút tin tưởng.

      Nhìn Phương Chi Viễn cũng hiền lành thiện lương như bọn họ nghĩ, chẳng lẽ Phương Chi Viễn giúp Mai Tây như vậy là có lý do gì thể cho ai biết? Chỉ nghĩ lại thôi làm bà Trình vô cùng sợ hãi, bà cố gắng khống chế chính mình được nghĩ theo cách tệ nhất.

      Bà Trình theo Phương Chi Viễn từ phòng ngủ của bà ra phòng khách, là phòng khách, nhưng ước chừng lớn bằng cả lớp học, Phương Chi Viễn giới thiệu: “Bà ngoại thích náo nhiệt, bạn của bà trước kia thường xuyên ở đây tụ tập, sau này ba mẹ cháu qua đời, tính tình của bà thay đổi lớn, liền chỉ lo sống cùng cháu, phòng khách này cũng còn phát huy tác dụng.”

      Ông Trình lại chú ý thấy vẻ mặt bà Trình có chút kỳ lạ: “Mẹ nó, bà sao thế? Sao sắc mặt kém thế? Có phải quá mệt mỏi ? Có cần nghỉ sớm ?”

      Bà Trình sờ sờ mặt, cố gắng cười cười với ông: “Tôi sao, tôi trải giường chiếu cho Mai Tây, để nó ngủ giường thoải mái hơn.”

      Bà Trình vào phòng ngủ của bà ngoại, cuối cùng vẫn là phòng của người mất, đối với Phương Chi Viễn mà , bà ngoại là người thân nhất, nhưng đối với bà Trình mà , đó chỉ là người xa lạ, cảm giác hơi thở của bà ngoại xunng quanh, cũng phải là trải nghiệm vui vẻ gì. Cũng may đổi xong ga giường, mùi vải mạnh mẽ đẩy lùi hương vị kỳ quái kia, toàn bộ khí trong phòng cũng vì thế mà thay đổi, cảm giác cũng u trầm như thế nữa.

      Phương Chi Viễn tới bên cạnh Trình Mai Tây nằm sofa, nửa quỳ thảm : “Mai Tây, hoan nghênh em đến nhà tôi làm khách, mong là em thích nơi này, chờ em khỏe lại, tôi mời bạn bè tới, làm cuộc party lớn, chúc mừng em khỏe mạnh.”

      Trình Mai Tây nhìn Phương Chi Viễn, mặt người đàn ông gần đây cho nhiều an ủi và ủng hộ nhất tràn đầy thân thiết, trong ánh mắt chỉ có bóng dáng nho của , dường như thế giới của chỉ có mình , lúc này, lại có cách nào báo đáp, chỉ có thể yên lặng nhìn Phương Chi Viễn, câu : “Cám ơn!”

      Phương Chi Viễn đưa tay cầm lấy đôi tay gầy guộc của Trình Mai Tây, muốn ôm vào lòng, cuối cùng vẫn là quyết định từ bỏ, cầm chặt đôi tay mình, thâm tình nhìn : “Mai Tây, tôi muốn nghe em cám ơn, tôi chỉ muốn em khỏe lên.”

      Bà Trình im lặng đứng bên cạnh, trong lòng có vô vàn đau đớn thầm, lúc trước bà nhận định Phương Chi Viễn chính là con rể tốt nhất, nay thực tới gần, hiểu biết Phương Chi Viễn càng sâu hơn, hiểu biết mặt khác của , bà lại sinh ra nghi ngờ với ý nghĩ lúc trước.

      Lời của Phương Chi Viễn làm ông Trình cảm động vô cùng, thầm nghĩ, con mình trải qua bao nhiêu đau khổ, cuối cùng cũng tìm được phu quân, ông Trình mấy lần muốn khóc, lại hận thể ngay lập tức làm cho Phương Chi Viễn và Trình Mai Tây kết duyên Tần Tấn ( duyên vợ chồng).

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 129 Kinh hồn lúc nửa đêm.

      Tiết mục dịu dàng này làm bà Trình cảm thấy vô cùng sợ hãi, giọng gọi ông Trình: “Ba nó, giường thay ga xong rồi, mau bế Mai Tây lên giường thôi.”

      Phương Chi Viễn nghe được lời của bà Trình, bản năng đưa tay định ôm lấy Trình Mai Tây, bà Trình có chút sốt ruột liền tiến lên bảo vệ Trình Mai Tây, thấy mình luống cuống, bà Trình có chút xấu hổ nhìn Phương Chi Viễn: “ Chú cháu bế nó quen rồi, biết làm sao cho nó dễ chịu nhất.”

      Phương Chi Viễn nhanh nhẹn đứng tránh ra, để ông Trình tới trước mặt Trình Mai Tây, ông Trình có chút bất mãn nhìn bà Trình cái, bực bà nhiều lời, bà Trình biết ý tứ của ông, chỉ cúi mặt .

      Ông Trình ôm Trình Mai Tây vào phòng, Phương Chi Viễn và bà Trình theo sát phía sau, ông Trình buông Trình Mai Tây xuống giường, Phương Chi Viễn có ý định rời , bà Trình khách khí với Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, để cởi quần áo ngoài cho Mai Tây.”

      “A, để cháu ra ngoài.” Phương Chi Viễn dường như bừng tỉnh, ngượng ngùng ra khỏi phòng.

      Phương Chi Viễn ra ngoài, ông Trình liền nhịn được trách móc bà Trình: “ Mẹ nó, bà hôm nay làm sao thế? Làm sao lại loạn lên rồi?”

      Bà Trình biết tính tình của ông, giờ mà cho ông những suy đoán của mình, chắc chắn ông tin, chỉ cười cười với ông, liền thản nhiên : “Tôi sao, chỉ là có chút mệt mỏi.”

      “Vậy bà cũng đừng lo lắng nữa, hôm nay chuyển tới chỗ bác sĩ Phương, cuối cùng cũng thoát khỏi người nhà họ Lục, bà nghỉ ngơi cho tốt.” ông Trình săn sóc bà Trình.

      Cảm giác lành lạnh ở sống lưng bà Trình hề giảm bớt bởi nhiệt độ cơ thể của ông, còn hơi run run, ông Trình có chút kinh ngạc: “Mẹ nó, bà sao thế? Làm sao mà hơi run thế kia? Có phải là do nhà cũ rồi nên có chút ẩm ướt ?”

      Bà Trình gật đầu lấy lệ, ông Trình cũng tiếp tục truy cứu: “ Bà chắc là quá mệt rồi, bà nghỉ , lát nữa tôi thu dọn cho Mai Tây, bà cũng đừng quan tâm.”

      Bà Trình lắc đầu: “, để tôi tắm rửa cho Mai Tây xong lại ngủ, đồ đạc này kia cứ để nguyên đó mai thu dọn.”

      Bà Trình lau mặt cho Trình Mai Tây, lại dùng chỉ nha khoa chà răng cho , sau mới vào phòng vệ sinh rửa mặt, thu dọn xong xuôi, mới về phòng ngủ: “Ba nó, tôi ngủ trước, ông ngủ cùng Mai Tây, đợi tôi tỉnh lại, đổi cho ông.”

      Ông Trình trợn mắt: “Chúng ta nghỉ ở ngay bên cạnh, có động tĩnh gì chúng ta cũng nghe được, cần ngủ cùng chứ?”

      “Hôm nay đổi hoàn cảnh mới, chúng ta ngủ cùng nó lát, đợi quen rồi ngủ cùng nữa.” Bà Trình kiên trì muốn thay phiên nhau ở cạnh Trình Mai Tây.

      “Được, thế bà ngủ , tôi ở đây với Mai Tây.” Ông Trình đồng ý.

      cần.” Trình Mai Tây mở miệng.

      Bà Trình lại giải thích: “Mai Tây,đừng lo lắng cha mẹ vất vả, chờ con quen thuộc hoàn cảnh này rồi, lại để con ngủ mình.”

      Trình Mai Tây hai mắt mở to hồi lâu chớp, bà Trình có chút lo lắng nhìn qua Trình Mai Tây, xoay người ra khỏi phòng ngủ, ra lại phát Phương Chi Viễn vẫn còn ở phòng khách, thấy bà Trình ra, liền đứng dậy “, quần áo của mẹ cháu ở trong tủ trong phòng, tắm rửa xong có thể mặc của bà ấy.”

      Bà Trình vội vàng lắc đầu: “ cần, chính cũng có mà.”

      “À, đồ đạc của mẹ cháu, có thể dùng luôn. Đồ bàn trang điểm của bà ấy, thích cũng có thể dùng.” Phương Chi Viễn cũng chưa từ bỏ ý đồ.

      Bà Trình nhìn chiếc áo khoác bông kiểu cúc Tàu cổ điển người mình, phối hợp với quần rộng rãi, rất hợp với khí chất của mình, cũng miễn cưỡng coi như hợp lý phóng khoáng, buồn bực trong lòng cũng vì lời của Phương Chi Viễn mà có chút hơi hơi giảm bớt.

      Phương Chi Viễn dẫn bà Trình tới phòng vệ sinh, bà Trình kêu lên: “Phòng vệ sinh mà to như vậy?”

      “Mẹ cháu thích nhất ở trong phòng vệ sinh, bà , phòng vệ sinh là thế giới bí của phụ nữ, năm ấy ba cháu mua căn nhà này, chính là vì thích nhà ấm trồng hoa, ngoài ra còn có cái phòng vệ sinh siêu to.” Phương Chi Viễn nhàng.

      Lúc này Phương Chi Viễn khôi phục dáng vẻ khiêm tốn như lúc trước, bà Trình nhất thời nghi ngờ, có phải là mình có chút quá nhạy cảm hay . Phương Chi Viễn thế kia, làm sao cũng dính dáng tới con người nhân cách có chỗ thiếu hụt và tâm lý kiện toàn.

      Phương Chi Viễn rút lui ra ngoài, để lại bà Trình ở lại trong phòng vệ sinh mình.
      Bồn tắm trang trí theo phong cách Rococo, trang sức cẩn thận và trang trọng có thể dễ dàng thấy ở khắp nơi, bồn tắm lớn có thể cho 5-6 người cùng tắm, phía trước bồn tắm chính là tấm gương lớn sát trần, làm người ta cảm giác nơi này phải dùng cho hoạt động bài tiết thấp kém nhất của loài người, mà dường như là nơi để làm sạch thân thể về cả mặt tinh thần và thẩm mỹ.

      Những bác mạnh mẽ của Trùng Khánh như bà Trình, ở phòng vệ sinh như thế này, thế mà cũng giống như rơi vào giấy mộng bí mà phiền phức, chờ sau khi bà tắm rửa xong, phục hồi lại tinh thần thời gian cũng qua 1 giờ.

      Bà Trình vào phòng ngủ của ba mẹ Phương Chi Viễn, vừa vào cửa, tấm ảnh chụp chung của ba mẹ tiến vào tầm mắt bà. Bà Phương đúng là người đẹp, giơ tay nhấc chân đều có khí chất tiểu thư khuê các, ông Phương mày kiếm mắt sáng, vẻ đẹp của Phương Chi Viễn dường như là di truyền từ ông, Phương Chi Viễn dường như còn có loại hấp dẫn di truyền từ mẹ, hai loại khí chất bất đồng cùng nhau, làm cho người Phương Chi Viễn có sức hấp dẫn đặc thù mê đảo mọi người.

      Bởi vì Phương Chi Viễn, bà Trình cảm thấy ông bà Phương cũng hoàn toàn là người lạ, nhưng mà, ngủ ở giường của người qua đời, còn nhìn ảnh của họ, bên người đều là di vật của họ, hoàn cảnh như thế, cho dù là to gan lớn mật kiêng kỵ gì như bà Trình cũng có chút sởn hết da gà.

      Bà Trình nằm giường trằn trọc đến nửa đêm cũng ngủ được, mãi mới mơ màng ngủ được, lại cũng ngủ sâu, mơ màng dường như cảm giác bên cạnh có người đứng, dáng vẻ có chút quen thuộc lại xa lạ, bà Trình muốn gọi lại gọi được, muốn động đậy cũng được, cho dù cố gắng giãy dụa thế nào cũng là phí công.

      Bà Trình vất vả mãi mới từ trong giấc mộng thoát ra được, đầu đầy mồ hôi, quần áo ngủ ướt đẫm, xuyên qua ánh sáng từ cửa sổ, người trong bức ảnh dường như là , dường như chất vấn bà vì sao chiếm phòng ngủ của họ.

      Bà Trình tâm thần chưa ổn định, vừa đúng lúc chuông đồng hồ tường vang lên, bà bị dọa tới mức chết kiếp, hai tay ôm lấy cánh tay, chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy vào phòng ngủ của Trình Mai Tây, ông Trình nghe tiếng tỉnh lại, nhìn thấy bà có chút bất ngờ: “Mẹ nó, bà làm sao thế? Làm sao mà như gặp ma thế kia?”

      “Tôi vừa nằm mơ thôi.” Bà Trình có chút hồn bay phách tán, cả người run run.

      “ Bà chẳng phải tự xưng sợ trời sợ đất à? Mơ cái gì? Sao mà bị dọa tới mức này?” ông Trình trêu đùa bà.

      “Tôi mơ thấy có người đứng bên giường của tôi, giãy dụa thế nào cũng tỉnh lại. Chờ lúc tôi tỉnh lại, lại có ai.” Bà Trình năng có chút lộn xộn.

      “Chẳng qua là giấc mơ thôi mà, có cần thiết bị dọa tới mức ấy ?” Ông Trình có chút cho là đúng.

      “Sợ lắm, cái chính là trong mơ tôi làm sao cũng động đậy được, cũng ra lời. Mãi mới tỉnh lại được.” Bà Trình thanh ngừng run rẩy.

      “Được rồi, tỉnh lại là sao rồi, bà ngủ với Mai Tây , để tôi qua bên kia ngủ, nếu người kia tới tìm tôi, để tôi đánh người ta trận cho bà.” Ông Trình đứng dậy nhường vị trí cho bà Trình.

      Bà Trình vẫn nhúc nhích, đứng ở bên giường, dường như vẫn chưa tỉnh lại sau cơn ác mộng, ông Trình đưa tay đỡ bà tới bên giường: “ Mau ngủ , bà ngủ với con tôi, tôi qua bên kia ngủ.”

      Bà Trình cố nhịn sợ hãi trong lòng để ngủ, nhìn thoáng qua Trình Mai Tây, may là ngủ say, bị hai người chuyện làm tỉnh giấc.

      Ông Trình đóng cửa thay cho hai mẹ con, đến phòng bên cạnh ngủ, cho dù vừa nãy chê cười bà Trình, nhưng sau khi vào phòng, ông cũng nhanh chóng đưa mắt nhìn khắp phòng lần, nhưng cũng phát ra điều gì bất thường.

      Bà Trình dậy sớm như thường lệ, sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào ngôi biệt thự 2 tầng cũ, xóa hết những u của tối qua, tâm tình của bà Trình cũng phút chốc trở nên sáng sủa hẳn lên. Bà vào phòng bếp, trong phòng mọi thứ đều đầy đủ, mở tủ lạnh, bên trong trừ bánh và sữa, dường như có gì khác, hiển nhiên là Phương Chi Viễn sống mình, chưa bao giờ vào bếp làm cơm.

      Ngay cả người phụ nữ khéo léo như bà Trình, cũng có cách nào, vì bột gột nên hồ, đành đơn giản làm nóng sữa, nướng bánh mì, bưng tới bàn ăn, gọi ông Trình và Trình Mai Tây ăn sáng.

      Bà Trình bảo ông Trình lên tầng 2 gọi Phương Chi Viễn xuống ăn sáng, Phương Chi Viễn cũng xuống, bộ vest cắt vừa vặn càng làm tôn lên vẻ tuấn phong lưu của Phương Chi Viễn, đến bà Trình cũng nghi ngờ, cảm giác trong phút chốc của ngày hôm qua là bà nhìn lầm.

      “Thơm quá, bao nhiêu năm qua cháu chưa ăn sáng ở nhà, cảm giác thực quá hạnh phúc.” Phương Chi Viễn vẻ mặt mỉm cười.

      Bà Trình chào đón Phương Chi Viễn: “Mau tới ăn sáng, ăn xong còn làm.”

      Phương Chi Viễn ngồi xuống, bà Trình đặt cốc sữa hai miếng bánh xuống trước mặt , lại chiên quả trứng gà vào đĩa của , ánh mắt Phương Chi Viễn có chút ươn ướt: “Ôi, giống mẹ cháu.”

      Lời của Phương Chi Viễn, trong phút chốc hòa tan sợ hãi và tối tăm trong lòng bà Trình ngày hôm qua. Ngược lại còn làm nảy lên trìu mến vô hạn, nhìn Phương Chi Viễn cưng chiều và thương như con của mình, có lẽ, đây chỉ là đứa bé đơn lâu lắm rồi thương của ba mẹ.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 130 Giải dược mất tình

      “Mau thôi, trưa cháu có về ăn cơm ?” Bà Trình nhìn dáng vẻ Phương Chi Viễn ăn đồ ăn, lòng mến.

      , trưa cháu về ăn cơm, cháu ăn cơm ở canteen bệnh viện, tối cháu cố gắng về sớm ăn cơm!” Phương Chi Viễn vui vẻ .

      Lúc này ông Trình đỡ Trình Mai Tây ra, Phương Chi Viễn muốn đứng dậy hỗ trợ, bà Trình vội ngăn lại, cưng chiều : “Bác sĩ Phương, cháu mau ăn sáng , lại muộn.”

      Phương Chi Viễn nghe lời ngồi xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn Trình Mai Tây, bà Trình nhìn Phương Chi Viễn khoan dung, thiên tính của người mẹ làm bà tự chủ được mà thương đứa bé mất cha mẹ lâu này.

      Trình Mai Tây dường như biết Phương Chi Viễn vẫn nhìn từ lâu, lặng lẽ cúi mi mắt, khuôn mặt yên tĩnh xinh đẹp lộ ra nụ cười thẹn thùng, ánh mắt Phương Chi Viễn vẫn rời khỏi Trình Mai Tây, cho tới khi Trình Mai Tây ngồi xuống sofa, Phương Chi Viễn quay đầu nhìn bà Trình : “ , Mai Tây hôm nay hình như khỏe hơn hôm qua nhiều.”

      “Phải ? cũng chú ý.” Bà Trình mừng rỡ .

      Ông Trình cũng đồng ý: “Mai Tây hôm nay quả có tiến triển, tôi đỡ nó cũng thấy thoải mái hơn so với hôm qua”.

      Phương Chi Viễn ăn xong bữa sáng, đứng lên: “Chú, cháu làm trước, buổi tối về kiểm tra lại cho ấy.”

      Phương Chi Viễn xong, ông Trình bắt đầu đút bữa sáng cho Trình Mai Tây, bà Trình bắt đầu ăn bánh uống sữa, tùy tiện ăn vài cái, liền đứng dậy ra cửa mua đồ ăn.

      Bà Trình ra cửa, thấy đối diện có chiếc xe taxi, bà đưa mắt nhìn, rồi chỉ lo ra đường, cách đó xa có siêu thị, bà Trình qua thêm đoạn vẫn thấy chợ, liền vào siêu thị.

      Mua xong đồ ăn, bà Trình cầm gói to gói về, tới cửa, thấy xe taxi còn đứng ở cửa, bà cảm thấy kỳ quặc, theo bản năng nhiều nhìn vài lần, nhưng xa quá thấy người trong xe, bà liền quay người vào sân, sau khi vào cửa còn cẩn thận khóa chặt cửa.

      Vào trong nhà, ông Trình cho Trình Mai Tây ăn sáng xong, chén bát cũng thu dọn xong xuôi, mát-xa chân tay cho Trình Mai Tây, thấy bà Trình vào liền : “Mẹ nó, bà mau lại đây, hôm nay Mai Tây có tiến bộ, chúng ta nhanh chóng nhân dịp này luyện tập thêm, để con tập luyện nhiều hơn.”

      Bà Trình buông gói đồ trong tay, có chút nghi hoặc nhìn ông Trình: “ Ba nó, ngoài ngõ có chiếc xe taxi, lúc tôi ra ngoài đứng ở đấy, lúc tôi về vẫn ở đấy, tôi thấy nghi nghi.”

      “Có gì mà nghi ngờ, chẳng phải là xe taxi dừng ở đó đón khách thôi mà. Có gì mà ngạc nhiên?” ông Trình có chút cho là đúng.

      Bà Trình vẫn cảm thấy nghi hoặc, lắc đầu tiến lên đỡ lấy Trình Mai Tây, vừa đỡ lấy, bà vui mừng reo lên: “Hôm nay thân thể Mai Tây nhàng hơn nhiều, xem ra là sắp khỏe lại rồi!”

      “Ai đúng chứ? Mai Tây của chúng ta cuối cùng cũng khỏe lại rồi, là làm cho người ta vui mừng mà!” thanh của ông Trình có vui sướng vô hạn.

      Chuyện luyện tập cũng vô cùng thuận lợi, ông Trình chỉ cần hơi dẫn đường, Trình Mai Tây có thể tự lên phía trước, bà Trình đằng sau để cẩn thận bảo vệ che chở.

      Sau khi rèn luyện, mặt trời bên ngoài chiếu vào tới trong vườn, ông Trình đưa Trình Mai Tây vào trong vườn, vô cùng ngạc nhiên phát ra trong vườn có nhà thủy tinh trồng hoa, chỉ đáng tiếc là nhà ấm trồng hoa nhiều năm dùng tới, lại chỉ có vài cây lá to lâu năm, hơn nữa, lại đúng là thời điểm cuối đông đầu xuân, tất cả đều là cảnh hoang tàn tiêu điều, ông Trình vội vàng dẫn Trình Mai Tây ra khỏi nhà ấm.

      Ông Trình có chút tiếc nuối, nhà ấm trồng hoa đẹp như vậy, tiếc là có ai trăm sóc. Căn vườn của ông ở Trùng Khánh giờ này chắc chắn là bức tranh xuân trăm hoa đua nở rồi, nghĩ thế ông liền quay đầu với Trình Mai Tây: “ Tây Tây, chờ con ở bên này xử lý xong, chúng ta cùng nhau về Trùng Khánh tĩnh dưỡng thời gian?”

      Trình Mai Tây phản ứng cũng trả lời, vẫn là bộ dáng nhiều tâm , ông Trình đặt Trình Mai Tây lên ghế nằm, ông nghĩ tới chuyện sau đó, dường như chuyện quay về Trùng Khánh lúc này, cũng còn là quá sớm.

      Bà Trình làm xong cơm trưa, gọi cha con hai người vào ăn cơm. Ông Trình thấy trạng thái của Trình Mai Tây khá tốt, liền đặt ngồi lên ghế cạnh bàn ăn, thế mà có thể ngồi vững vàng, ông Trình hưng phấn : “ Hôm nay chúng ta có thể cùng nhau ngồi ăn cơm rồi.”

      Bà Trình xới xong cơm, đặt lên bàn ăn, ông Trình nhíu mày: “Tiểu Phương về ăn cơm, bà liền làm vài món thế này qua loa cho hai ba con chúng tôi?”

      Bà Trình liếc mắt mắng ông Trình: “Ai bảo có hai món đồ ăn, chẳng phải còn có món canh à? Buổi trưa làm ít đồ ăn chút, tránh cho chiều lại phải ăn thừa, tối bác sĩ Phương còn về nhà ăn cơm.”

      “Ai dà, hai ba con chúng tôi còn chưa bằng mình bác sĩ Phương, là quá đáng!” ông Trình khoa trương thở dài.

      Lúc Lục Tử Khanh ngủ dậy, hai đứa bé còn trong giấc mộng, Lục Tử Khanh mở cửa phòng nhìn qua, quyết tâm trong lòng càng thêm kiên định, với ô-sin: “Tiểu Tống, chờ hai đứa ngủ dậy, cho chúng nó ăn sáng, để chúng nó làm bài tập, thời gian chơi máy tính cũng phải khống chế nghiêm khắc, tôi chắc về ăn cơm trưa, đừng cho chúng nó ăn đồ ăn tốt cho sức khỏe!”

      Tiểu Tống liên tục gật đầu, xong lại có chút muốn lại thôi, Lục Tử Khanh đoán được ý tứ của Tiểu Tống, đợi mở miệng liền dặn dò: “Hai lần tiền lương của tháng này tối về tôi đưa, chỉ cần yên tâm giúp tôi chăm sóc tốt cho chúng nó là được, chuyện khác cần lo lắng.”

      Lục Tử Khanh vừa ra cửa, Chu Kiệt liền từ xe bước xuống, mở cửa đón Lục Tử Khanh lên xe: “Tử Khanh, tôi còn tưởng là hôm qua em mệt mỏi, muốn ngủ thêm 1 lát. Sao dậy sớm thế?”

      Lục Tử Khanh cười: “Nếu làm được phu nhân giàu có, đương nhiên phải cố gắng vì sinh hoạt của hai đứa con bảo bối rồi!”

      Trong lòng Chu Kiệt vui vẻ, tuy rằng Lục Tử Khanh , nhưng cũng đủ cho thấy thái độ của . Chu Kiệt đóng cửa xe cho rồi sang bên kia. Khi Chu Kiệt lái xe về công ty, tâm trạng ta dường như nhảy nhót , trước kia là tới công ty người khác, nay công ty nửa là của ta.

      Chu Kiệt nhìn ra được 8-9 phần suy nghĩ của Lục Tử Khanh, chỉ còn chờ Lục Tử Khanh tự mình lên tiếng, Lục Tử Khanh lại nhìn phía trước chớp mắt, miệng ngậm chặt năng gì, Chu Kiệt cuối cùng vẫn nhịn được: “ Tử Khanh, chuyện ngày hôm qua, em suy nghĩ tới đâu rồi?”

      (*) cứ chuyên tâm lái xe , đến công ty rồi .” Lục Tử Khanh ràng, Chu Kiệt như là ăn được thuốc an thần, cả quãng đường tới công ty.

      Tới công ty, Lục Tử Khanh vào văn phòng Chu Kiệt, mà là dẫn Chu Kiệt tới văn phòng của Trương Bác Tùng: “Về sau, đây chính là văn phòng của tôi, tôi làm việc ở đây.”

      Chu Kiệt “a” lên tiếng, mở miệng hồi lâu chưa khép lại được: “Được, em có cầu gì, cứ trực tiếp ra.”

      “Văn phòng này giữ nguyên trạng tất cả, chỉ cần sắp xếp người làm vệ sinh sạch , đồ dùng giường tất cả đổi bộ mới cho tôi, đồ cũ kia tất cả đem vào kho cất .” Lục Tử Khanh bình tĩnh dặn dò.

      “Được, để tôi sắp xếp.” Chu Kiệt nhất thời còn chưa phục hồi.

      “Về hợp tác, hai chúng ta trước ký cái giao ước.” Lục Tử Khanh tiếp tục lên tiếng.

      “Được, vậy qua phòng làm việc của tôi .” Chu Kiệt dò hỏi.

      Lục Tử Khanh nhìn quanh bốn phía, văn phòng của Trương Bác Tùng dường như vừa bị quân địch càn quét, vô cùng thê thảm, vì thế gật đầu đồng ý ý kiến của Chu Kiệt.

      Sau khi ngồi xuống trong văn phòng Chu Kiệt, Lục Tử Khanh thẳng: “ nay có thể đầu tư bao nhiêu tiền?”

      “Khoảng 120 vạn.” Chu Kiệt tính toán qua rồi trả lời.

      “Được, vậy đưa cho tôi 20 vạn trước .” Lục Tử Khanh mở miệng

      “Em muốn 20 vạn làm cái gì? Phẫu thuật của mẹ em chẳng phải làm xong rồi à?” Chu Kiệt ngập ngừng hỏi.

      “Điều này cũng đừng quan tâm. có lấy 20 vạn cho tôi được ?” Lông mày Lục Tử Khanh dựng thẳng lên.

      Chu Kiệt lập tức gật đầu: “Được, Tử Khanh, em 20 vạn 20 vạn. chuyển khoản cho em luôn đây.”

      Lục Tử Khanh gật đầu: “Chúng ta bàn bạc cái giao ước, trước lúc đăng ký công ty mới, chúng ta vẫn hoạt động dưới danh nghĩa của hậu cần Bác Thông, chờ công ty đăng ký thành công, chúng ta lại bàn chi tiết chuyện hợp tác.”

      Chu Kiệt vội vàng tự hỏi, nếu trong lúc công ty đăng ký, Trương Bác Tùng quay lại, vậy tính toán của ta thất bại toàn bộ, Lục Tử Khanh thấy Chu Kiệt do dự, nhường ta quân: “ Nếu còn nghi ngờ, chúng ta lại đợi thêm , đợi công ty phá sản rồi lại bàn!”

      Chu Kiệt hít sâu hơi: “Tử Khanh, nghe em vậy. Chỉ cần có thể giúp em vượt qua lúc khó khăn này, dù thế nào cũng tình nguyện!”

      Ngay lập tức, Chu Kiệt chuyển 20 vạn vào tài khoản của Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh chuyển sang cho Lục Tử Minh trước, bà Lục cần đúng hẹn vào phòng mổ.

      Lục Tử Minh ngẩng đầu nhìn đồng hồ bên ngoài phòng mổ, 12 giờ rưỡi, bà Lục vào phòng mổ gần 3 tiếng, Lục Tử Minh chờ ở bên ngoài nóng lòng như lửa đốt, giữa chừng còn chạy qua thăm Cốc Thư Tuyết lần, bà Lục vẫn chưa từ phòng mổ ra, Lục Tử Minh ở bên ngoài qua lại, trong lòng càng lúc càng sốt ruột.

      Thẳng đến khi cửa phòng mổ “cạch” tiếng mở ra, Lục Tử Minh mới yên tâm, vội chạy tới hỏi bác sĩ: “Mẹ tôi thế nào?”

      Chủ nhiệm Lý gỡ khẩu trang xuống, lắc đầu với Lục Tử Minh: “Tình hình của mẹ nghiêm trọng hơn so với chúng tôi dự tính, lượng xuất huyết của bà ấy rất lớn, mặc dù chúng tôi làm sạch, nhưng khả năng bà ấy tỉnh lại là rất .”

      “Vậy mẹ tôi liệu có nguy hiểm đến tính mạng ? Liệu có xuống được bàn phẫu thuật hay ?” Lục Tử Minh vội vàng hỏi.

      Chủ nhiệm Lý gật đầu: “Phẫu thuật của mẹ là thành công, phần xuất huyết cũng được làm sạch rồi, về cơ bản là thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nếu sau phẫu thuật 24 tiếng mà bình thường, là qua cơn nguy hiểm, nhưng bà ấy có khả năng lớn sau này sống đời sống thực vật!”

      (*) Từ chương này, vị thế của Lục Tử Khanh trước Chu Kiệt là tương đương, thậm chí là thấp hơn chút, nên mình để xưng hô là “- tôi vs em- tôi” nhé. còn là bà chủ cao cao tại thượng như xưa nữa rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :