1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 121 Hai mặt gặp địch

      Kiệt, chuyện gấp như vậy, cậu cũng sớm cho tôi. Cậu sớm cho tôi, cũng xảy ra chuyện hôm nay!” Lục Tử Khanh oán giận.

      “Chị dâu, việc này quả em dễ chuyện với chị, trước đây chuyện Trương ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, chị cũng mắt nhắm mắt mở. Em cũng nghĩ được là La Tư Vũ gây ra chuyện lớn như vậy.” Chu Kiệt tỉnh ngộ muộn.

      “Bây giờ việc cấp bách là cần tìm được La Tư Vũ và Hách Kiếm, hai là nghĩ biện pháp vực công ty đứng dậy, mới có thể giải quyết tình hình này.” Lục Tử Khanh suy nghĩ ràng.

      “Nhưng mà em hỏi các đồng nghiệp ở công ty rồi, hai người họ bình thường đều qua lại với ai, cũng chơi cùng ai, vốn có ai biết hai người đó ở chỗ nào.” Chu Kiệt hết đường xoay sở.

      xem hồ sơ gia nhập của họ xem, xem xem có dấu vết gì để lại hay ? Rồi điều tra cặn kẽ đừng bỏ qua cái gì, chuyện tiền nong, tôi còn nghĩ cách.” Chuyện của La Tư Vũ ảnh hưởng nhiều tới tâm tình của Lục Tử Khanh, lúc này hoàn toàn có rảnh bận tâm những chuyện đó, đành gác lại để sau này tính.

      Lục Tử Khanh đầu tiên gọi điện cho Tổng giám đốc Lưu của công ty cơ khí thương mại Thuận Tiệp. Ông Lưu vừa nghe là tiếng của Lục Tử Khanh, giọng liền có chút mặn nhạt, thái độ khác hoàn toàn so với tháng trước lúc còn cùng nhau đánh golf: “Em dâu à, ngại quá, bây giờ du lịch bên ngoài, tối gọi lại nhé.”

      Ông Lưu thế này còn là khách sáo, vài người giám đốc khác, vừa nghe thấy là Lục Tử Khanh, liền cúp điện thoại như là gặp ôn dịch. Lục Tử Khanh chưa từ bỏ ý định, cuối cùng gọi cho công ty kim loại vẫn dùng dịch vụ chuyển hàng của Bác Thông, Lục Tử Khanh sùi bọt mép, cuối cùng Tổng Giám đốc Đan chịu gặp lần.

      Lục Tử Khanh dường như bắt được cây cỏ cứu mạng, nắm được liền muốn xông ra ngoài, vừa đến nhà ông Đan, Lục Tử Khanh thở hồng hộc. Ông Đan và vợ chồng Lục Tử Khanh có quan hệ nhiều năm rồi. Lúc Trương Bác Tùng khởi nghiệp, là làm cùng với ông Đan, công ty hậu cần Bác Thông của Trương Bác Tùng thành danh, công ty kim loại của ông Đan cũng có tiếng.

      Ông Đan ngại vì là chỗ thân thiết cũ, nên cũng nhiệt tình tiếp đón Lục Tử Khanh, nhưng Lục Tử Khanh vừa nhắc tới chuyện vay tiền, thái độ của ông Đan lại y sì như những người khác: “Công ty của chỗ cũng là khó khăn lắm, công ty em còn nợ bên 20 vạn tiền nguyên liệu đấy, làm gì có tiền cho bọn em mượn? Hơn nữa đợt này bên em nguy cấp, cần nhiều tài chính, chút ít giải quyết được vấn đề đâu!”

      Đan, hậu cần Bác Thông chúng em tới hôm nay cũng dễ dàng gì, là nhìn chúng em từng bước tới. Nay Bác Thông tới bước này, sao có thể thấy chết mà cứu đây?” Lục Tử Khanh có hơi bừa.

      “Chị Trương, chị xem chị thế nào thế? Cái bè của chúng tôi, làm sao cứu được thuyền lớn nhà chị cơ chứ? Chị chụp cho tôi cái mũ này, tôi chịu nổi!” Ông Đan có chút vui.

      “Xin lỗi Đan, là em sai rồi, là bạn lâu năm với vợ chồng em, hai công ty chúng ta lại là bạn hợp tác, làm phúc giúp chúng em với?” Lục Tử Khanh phải nhờ vả người ta, có cách nào khác là đành phải cúi đầu.

      “Hừ, các chị lúc phất lên quên mất người bạn cũ này, giờ gặp khó khăn mới nhớ tới người bạn cũ này? Tôi vừa rồi gọi tới đây, chính là muốn nhìn chút Trương Bác Tùng cũng có ngày hôm nay, cho các ngươi nếm thử cảm giác phải cầu cạnh người khác.” Sau khi nghiệp của Trương Bác Tùng thành công liền có chút vênh váo đắc ý, ông Đan cuối cùng cũng xả được cơn tức.

      tới nước này, Lục Tử Khanh cảm thấy ý nghĩ của mình quả thực quá mức ngây thơ. Lúc có tiền là bạn bè, lúc còn tiền hết bạn bè, Lục Tử Khanh còn vẻ mặt cầu cạnh mỉm cười nữa, đứng dậy ra ngoài, ông Đan ở phía sau gọi: “Chị Trương, chị đừng vội, chị nóng lòng như lửa đốt, uống cốc nước rồi hãy .”

      Lục Tử Khanh nhấp nhấp đôi môi khô khốc vì nóng ruột, vừa vừa lấy son môi từ trong túi ra quệt. Mấy người lúc trước định gặp, cũng gặp nữa, sau khi gặp chuyện may, đến bạn cũ như ông Đan còn phải đạp cước, thái độ của những người khác cần phải nghĩ nữa.

      Lục Tử Khanh quay lại công ty, Chu Kiệt tràn đầy mong chờ, nhìn thấy bộ dáng hồn xiêu phách lạc của Lục Tử Khanh liền biết chuyến này là vô ích, chỉ có thể với Lục Tử Khanh: “Chị soi gương , son môi của chị bị lem rồi.”

      Lục Tử Khanh đứng dậy vào văn phòng của Trương Bác Tùng, chỗ giá sách bị chuyển ra rồi, lộ ra cửa ngầm đằng sau, vừa đẩy ra cánh cửa ngầm phía sau, Lục Tử Khanh nhất thời cảm thấy máu sôi lên, Trương Bác Tùng thực là quá to gan, đằng sau văn phòng thế mà có căn phòng bí mật hơn 10m2, bên trong có đầy đủ mọi thứ, còn có cả buồng vệ sinh, thậm chí cả bàn trang điểm cũng có. Đáng giận nhất là, mình tới đây biết bao nhiêu lần, mà hề hay biết.

      Lục Tử Khanh chạy ra khỏi văn phòng của Trương Bác Tùng, kêu lên: “Chu Kiệt, cậu mau lại đây.”

      Chu Kiệt tưởng rằng Lục Tử Khanh tìm được đầu mối quan trọng nào đó, vội vàng chạy tới, nhìn thấy cánh cửa ngầm và bộ dạng tức giận của Lục Tử Khanh, Chu Kiệt hiểu .

      Lục Tử Khanh chỉ vào Chu Kiệt: “Trương Bác Tùng làm chuyện hoang đường gì thế này? Lại kim ốc tàng Kiều ở công ty, Chu Kiệt, là Tổng giám đốc, sao giám sát ta?”

      Chu Kiệt giơ hai tay: “Chị dâu, những thứ này đều là ấy làm giấu em, đều là cái thằng Hách Kiếm kia gợi ý cho ấy, cũng có qua tay em, em cũng mới phát cánh cửa này thôi.”

      Lục Tử Khanh đột nhiên cảm thấy tim mình như bị Trương Bác Tùng đâm nhát đau nhói, vốn tưởng rằng Trương Bác Tùng chỉ chơi bời bên ngoài mà thôi, ai ngờ còn mang bồ nhí tới tận trong công ty, lại còn làm phòng bí mật ngay tại chỗ!

      Nếu như giữa hai người chỉ là quan hệ tình ái cũng đành thôi, Lục Tử Khanh chẳng qua chỉ trải qua nỗi đau đớn của Trình Mai Tây lần mà thôi, nhưng vì vô ý của Trương Bác Tùng, làm cho công ty Bác Thông mà mình đầu tư vào hết cả tinh lực cùng tuổi thanh xuân tới bước này, Lục Tử Khanh trong phút chốc có cảm giác hai mặt gặp địch!

      Lửa giận của Lục Tử Khanh có chỗ phát tiết, lấy điện thoại điên cuồng gọi cho Lục Tử Minh, nhưng thế nào cũng gọi được. Lục Tử Khanh biết, Trương Bác Tùng cũng truy tìm tung tích của Hách Kiếm và La Tư Vũ, bị chính người tín nhiệm và bồ nhí thương lừa gạt, chắc chắn là muốn trả thù phát điên.

      Lục Tử Khanh ở trong bóng tối đập nát đồ vật, nhìn tới bàn trang điểm tinh xảo kia liền thể kìm chế hình ảnh Trương Bác Tùng ôm La Tư Vũ mảnh áo che thân, bao nhiêu hoan ái nhu tình đều lên trong căn phòng bí mật này.

      Khuôn mặt Lục Tử Khanh trong gương trở nên phẫn nộ tới vặn vẹo, Lục Tử Khanh cầm lấy ghế trang điểm ném tới, chiếc gương “ầm” tiếng vỡ vụn, mỗi mảnh gương đều chiếu ra vẻ mặt vặn vẹo của Lục Tử Khanh, mảnh vỡ trong đó bắn đến mặt Lục Tử Khanh, Chu Kiệt vội chạy tới bắt lấy Lục Tử Khanh: “Chị dâu, chị sao cẩn thận thế? Có bị thương ?”

      Chu Kiệt ôm lấy Lục Tử Khanh cả người run rẩy tới bên giường, Lục Tử Khanh mềm nhũn ngồi ở mép giường, dám đưa mắt nhìn chăn đệm giường, dường như mỗi centimet đều từng có dịu dàng triền miên của Trương Bác Tùng và La Tư Vũ. Lục Tử Khanh cảm thấy nơi mông mình tiếp xúc như có lửa đốt, đùng cái đứng bật dậy.

      Chu Kiệt đỡ Lục Tử Khanh ra ngoài: “Chị dâu, chị đừng quá khó chịu . Giờ thành thế này rồi, chị hãy cố nhịn… Đừng quá đau lòng!”

      Lục Tử Khanh trào nước mắt: “Tôi làm sao mà khó chịu được cơ chứ? Cậu xem, tôi làm sao mà khó chịu được đây? Tim đều tan nát rồi!”

      nhân viên kế toán bên ngoài nhìn thấy Chu Kiệt ôm Lục Tử Khanh qua, định quay lưng lảng tránh, Chu Kiệt gọi ta lại: “Vương Bác Văn, mau đun ấm nước đưa đến phòng làm việc của .”

      Vương Bác Văn đồng ý ra, Chu Kiệt giúp Lục Tử Khanh ngồi sofa, lấy tờ giấy ăn đưa cho Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh cầm lấy giấy lau lung tung lên mặt, miệng ngừng : “ Báo ứng mà, báo ứng mà, đều là báo ứng!”

      “Báo ứng gì chứ? Tử Khanh em đừng quá đau lòng, Trương Bác Tùng vốn chẳng phải là đồ gì tốt!” Chu Kiệt quay đầu, đem toàn bộ sai lầm đổ lên đầu Trương Bác Tùng.

      Từ khi Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng kết hôn, Chu Kiệt liền đổi xưng hô gọi là Chị dâu, Lục Tử Khanh đắm chìm trong đau lòng của bản thân, hoàn toàn biết việc Chu Kiệt thay đổi các xưng hô với mình.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 122 Tự thân đồng cảm

      Năm đó Chu Kiệt vào công ty sau Lục Tử Khanh chút, công ty vào quỹ đạo liền tuyển thêm người làm chủ nhiệm hành chính, đó chính là Chu Kiệt. Vì thế, tam giác của Bác Thông bắt đầu hình thành, Trương Bác Tùng phụ trách tất cả các liên hệ với bên ngoài của Bác Thông, nghiệp vụ công ty là do Chu Kiệt làm, Chu Kiệt và Lục Tử Khanh hàng ngày ở chung, tuổi lại tương đương, chẳng bao lâu sau thầm mến Lục Tử Khanh.

      Chu Kiệt biết rằng Lục Tử Khanh thầm mến Trương Bác Tùng, tất nhiên là ngừng vây quanh , Lục Tử Khanh lo Trương Bác Tùng hiểu, dù thế nào cũng tâm ý của , cho dù ám chỉ thế nào cũng bị Trương Bác Tùng bỏ qua, gặp được người theo đuổi là Chu Kiệt, vì thế liền giả vờ chấp nhận Chu Kiệt, muốn mượn việc này đả kích Trương Bác Tùng, ai ngờ tâm tư của Trương Bác Tùng hoàn toàn đặt ở công ty, đối với đả kích này của Lục Tử Khanh nhìn như thấy.

      Cho tới lần ba người liên hoan say rượu, tình mới có chuyển biến. Khi đó công ty còn lúc mới thành lập, nghiệp vụ tăng lên, 3 người hay gặp nhau ở quán ven đường, Lục Tử Khanh tửu lượng tốt, lại vốn tính tình hào phóng, ba người thường xuyên ăn đồ nướng, uống bia, đồng thời với tình cảm sâu đậm thêm,áp lực cũng được giảm bớt.

      Ngày đó là đêm mùa xuân, Lục Tử Khanh vào công ty Hậu cần Bác Thông hơn nửa năm, Chu Kiệt cũng vào công ty hơn 3 tháng, mùa xuân vạn vật hồi sinh làm lòng người dễ dàng lay động, Lục Tử Khanh nhìn Trương Bác Tùng hiểu tình ái, trong lòng gấp rút lại có cách nào.

      Thấy Trương Bác Tùng và Chu Kiệt cụng ly hào hứng, lại căn cứ nguyên tắc người lúng túng là hay làm liều, Lục Tử Khanh nảy ra ý hay, cầm lấy chén cụng với Trương Bác Tùng và Chu Kiệt vài chén. Ba người uống rượu bình thường Lục Tử Khanh vẫn là tìm cách rút lui, lần này lại chủ động phóng khoáng, hai người ngoài ý muốn liền liên tục nâng cốc. Lục Tử Khanh dù tửu lượng tốt nhưng cũng là hữu hạn, mấy chén vào bụng, cũng có chút đứng vững.

      Chu Kiệt nâng Lục Tử Khanh dậy định đưa về nhà, ngờ Trương Bác Tùng chẳng rằng đứng dậy ôm lấy Lục Tử Khanh: “Tửu lượng của cậu tự mình bò về được tốt lắm rồi, còn đưa được Tiểu Lục về nhà? Để tôi đưa ấy về cho.”

      Chu Kiệt trơ mắt nhìn Trương Bác Tùng ôm lấy Lục Tử Khanh về phía chiếc xe Đông Phong của ta. Khi đó lái xe sau khi uống rượu còn chưa bị phạt, mỗi lần 3 người uống rượu xong, Trương Bác Tùng đều lái chiếc xe của ta đưa Chu Kiệt và Lục Tử Khanh về nhà, chính mình lại nửa vòng thành phố về nhà. Lúc này đây, Chu Kiệt bị Trương Bác Tùng bỏ lại ven đường vẫn còn thấy mờ mịt.

      Đêm đó, Chu Kiệt gọi xe, mà nhân dịp còn hơi rượu bộ mạch về nhà, cả đầu đều nghĩ xem Lục Tử Khanh về nhà chưa? Trương Bác Tùng có vào nhà hay ? Hai người họ có làm gì hay ? Đợi Chu Kiệt về tới khi về tới phòng trọ của mình rượu cũng tỉnh hơn nửa, nằm giường, đau đớn trong lòng làm dường như thể ngủ nổi, cái đêm khó ngủ đó, hoàn toàn từ biệt lưu luyến, tình cảm nơi làm việc của mình.

      Ngày hôm sau, Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng cùng nhau tới công ty, Chu Kiệt cần hỏi cũng biết tối qua xảy ra chuyện gì. Ánh mắt nhìn Lục Tử Khanh có chút trốn tránh, là Lục Tử Khanh lựa chọn rời khỏi , nhưng càng thấy bối rối. Lục Tử Khanh nhưng lại hào phóng, ánh mắt bằng phẳng nhìn Chu Kiệt, giống như trước đây tất cả chỉ là giấc mộng. Chu Kiệt thầm nghĩ, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, nhưng cũng chỉ có cách bị động chấp nhận.

      lâu sau đó, Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng làm nghi lễ kết hôn đơn giản, Lục Tử Khanh chính thức lấy thân phận bà chủ tham gia các công việc của công ty. Nhưng việc phụ nữ tham gia vào chính từ xưa tới nay vẫn nhiều cực đoan, tới người Lục Tử Khanh cũng khó tránh khỏi, chẳng bao lâu sau, công ty tiếp tục tuyển dụng thêm nhân , Trương Bác Tùng chính thức bổ nhiệm Chu Kiệt làm Tổng giám đốc, Lục Tử Khanh chuyên phụ trách tài chính, vì thế hợp tác của 3 người càng thêm được nâng cao, cho tới khi Bác Thông có thể tính là trong những công ty vận chuyển ( hậu cần) có tiếng của Thẩm Dương.

      Ai ngờ được việc thịnh suy cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi, cái gọi là vô ý nhất thời, từng bước mà thua được ứng nghiệm. Chu Kiệt trải nghiệm toàn bộ quá trình từ tới lớn, từ thịnh tới suy của Bác Thông, ta là người quản lý ở công ty, đương nhiên cái nhìn thấu triệt hơn so với Lục Tử Khanh, nhìn bộ dạng đau lòng muốn chết của Lục Tử Khanh, Chu Kiệt cũng đau lòng.

      Chu Kiệt kiên nhẫn trấn an tới khi Lục Tử Khanh ngừng khóc, Vương Bác Văn đưa vào ấm nước ấm, Chu Kiệt bảo Vương Bác Văn rót nước vào chậu, bỏ khăn mặt vào, Vương Bác Văn đưa chậu tới, liền biết điều mà ra ngoài, Chu Kiệt thay Lục Tử Khanh lau nước mắt, Lục Tử Khanh thấy chính mình luống cuống, vội vàng từ trong lòng ngẩng đầu lên Chu Kiệt.

      Chu Kiệt đưa khăn mặt cho Lục Tử Khanh, Lục Tử Khanh ngửi thấy khăn mặt có mùi lâu giặt, cau mày lau mặt, vứt khăn vào chậu, rồi quay lại hỏi Chu Kiệt: “Tài khoản của công ty còn bao nhiêu tiền?”

      “Tôi tới ngân hàng kiểm ta rồi, còn chưa tới 1 vạn tiền mặt.” Chu Kiệt nắm ràng con số.

      “Số tiền nợ có thể trả chậm, hỏi chưa?” Lục Tử Khanh hỏi.

      “Chỉ sợ là được, Bác Thông gặp khó khăn, mỗi người đều dẫm đạp, nhất là các đối thủ cạnh tranh, chắc chắn nhân cơ hội dậu đổ bìm leo, số tiền công ty chúng ta nợ họ cũng cho gia hạn. Khó giải quyết nhất vẫn là tiền của lô hàng kia, số tiền này bị bọn Hách Kiếm chuyển , hàng hóa lại nhập kho, sắp tới thời gian giao hàng rồi, sợ là chúng ta phải chịu trách nhiệm phá vỡ hợp đồng.” Chu Kiệt hoàn toàn tỉnh táo lại sau phút chốc dịu dàng kia.

      “Cậu cho tôi toàn bộ tình huống của công ty, đừng để tôi hỏi câu cậu trả lời câu.” Lục Tử Khanh cau mày.

      “Số nợ của công ty là khoảng 450 vạn, trong đó ngân hàng cho vay 300 vạn, tài khoản 50 vạn, những tiền hàng khác khoảng 100 vạn, nay tài khoản có tới 1 vạn tiền mặt, nếu lại chịu phạt vi phạm hợp đồng, dự kiến khoảng…” Chu Kiệt thấy sắc mặt Lục Tử Khanh càng lúc càng khó coi liền dừng lại.

      “Được, tôi hiểu rồi. Tài sản của công ty chúng ta còn bao nhiêu?” Lục Tử Khanh cần biết kết quả xấu nhất.

      “Dựa kết quả báo cáo của năm ngoái, tài sản của chúng ta nay có khoảng 1000 vạn cổ phiếu, nhưng kho hàng là thuê, các phần có thể thành tiền mặt được, cũng chỉ có xe tải, bán được khoảng 100 vạn, còn tiền hàng phải thu khoảng 50 vạn, vậy là vẫn còn thiếu khoảng 300 vạn.” Chu Kiệt càng càng thấy yên.

      “Vậy tóm lại hai năm nay Trương Bác Tùng làm cái gì? Lúc tôi rời công ty, tài khoản có tới 500 vạn?” Lục Tử Khanh đập ngực, dường như thể thở nổi.

      “Tử Khanh, em sao chứ? Tôi cũng là sau khi xảy ra chuyện, ngân hàng kiểm tra mới phát . Về mặt tài chính là Hách Kiếm làm, La Tư Vũ lại cầm con dấu của Trương, ngầm chuyển hết tài khoản của công ty rồi.” Chu Kiệt nhìn Lục Tử Khanh thân thiết.

      Lục Tử Khanh bất ngờ có chút hoang mang lo sợ, tất cả những kiên cường trước đây đều sụp đổ, lúc này, thậm chí thể làm như Trình Mai Tây chẳng quan tâm gì cả mà ngã xuống. Trình Mai Tây còn có cha mẹ để yên tâm dựa vào, lúc này, thể dựa vào ai cả! Mẹ thành người thực vật, bản thân cần người chăm sóc, người trai ruột thịt cũng chỉ là người cầm bút, lại vòng vòng giữa mẹ và bồ nhí, ốc còn mang nổi mình ốc, làm gì có sức quan tâm tới mình.

      chỉ có cha mẹ mà dựa vào, còn có hai đứa con cần chăm sóc, là vợ, cũng là con , nhưng cũng đồng thời là mẹ, hai đứa con từ bé lớn lên trong sung sướng, làm sao có thể cho chúng, bởi vì cha chúng tin tưởng bồ nhí, làm hủy diệt cuộc sống hạnh phúc của chúng?

      Lục Tử Khanh cảm thấy cả căn phòng đều chuyển động, lúc này, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác thống khổ phẫn nộ của Trình Mai Tây, thực muốn tận mặt câu “xin lỗi” với ấy, nhưng mà, tất cả đều kịp rồi, cho dù có đồng cảm thế nào với đau khổ của Trình Mai Tây nữa, hai người, cũng bao giờ còn có thể cùng nhau trải nghiệm bất việc gì trong đời nữ rồi.

      Điện thoại của Chu Kiệt vang lên, đầu bên kia là người ta thúc nợ, Chu Kiệt trả lời có chút kiên nhẫn: “Công ty Bác Thông chúng tôi từ trước tới nay vẫn lấy chữ tín làm danh dự làm ăn, tuyệt đối quỵt nợ trả, chúng tôi tích cực nghĩ biện pháp, giờ giục tôi cũng vô dụng.”

      Đối phương lại là người quyết bỏ qua: “Giám đốc Trương của các đều trốn rồi, nghĩ rằng tôi biết à? đừng lằng nhằng vô nghĩa với tôi, mau chuyển tiền vào tài khoản cho chúng tôi, tôi tìm nữa.”

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 123 Ác ma

      Cúp điện thoại xong, Chu Kiệt nhìn về phía Lục Tử Khanh: “Tử Khanh, trước kia chúng ta nợ tiền họ, họ đều sao, chúng ta nợ thoải mái, giờ nghe tài chính của chúng ta gặp vấn đề, bọn họ đều tất cả đều nhận.”

      Lục Tử Khanh nản lòng thoái chí: “ Thái độ của họ cũng là bình thường. Bây giờ ai chẳng như thế!”

      Chu Kiệt thử thăm dò Lục Tử Khanh: “Tử Khanh, bây giờ có biện pháp cần phá sản.”

      Hai mắt Lục Tử Khanh sáng ngời: “Biện pháp gì?”

      “Tôi đăng ký công ty khác, em lấy các tài sản có của công ty đầu tư vào, chúng ta kinh doanh tại đây luôn, sau khi thu được lợi nhuận trả các khoản nợ gấp, sau đó lại tính tiếp.” Chu Kiệt ra ý đồ trong đầu.

      Lục Tử Khanh liếc nhìn Chu Kiệt: “Cậu phải tính toán từ lâu, cho nên mới mặc kệ Trương Bác Tùng làm cho công ty rối tinh rối mù, chính là chờ chuyện này xảy ra cháy nhà hôi của đúng ?”

      Chu Kiệt liên tục xua tay: “Tử Khanh, tôi là người thế nào em còn chưa hay sao, tôi với em, là trung thành và tận tâm, giờ công ty thành ra thế này, sốt ruột thay em chứ.”

      Lục Tử Khanh chốc lát cũng có cách nào, đồng ý buổi tối về suy nghĩ.

      Hai người ở công ty lại tìm manh mối hồi lâu, cũng có kết quả gì. Chu Kiệt lái xe đưa Lục Tử Khanh về nhà, đường về, Chu Kiệt mời Lục Tử Khanh ăn tối: “Tử Khanh, sắp 9 giờ rồi, chúng ta ăn tối thôi. Gần đây có quán cơm Tây ngon lắm, em đừng để đói bụng ảnh hưởng sức khỏe.”

      Lục Tử Khanh mặt chút thay đổi: “Tôi đói, đói, tôi muốn về nhà với con tôi!”

      Thấy thái độ Lục Tử Khanh kiên định, Chu Kiệt cũng kiên trì nữa, đưa Lục Tử Khanh về tới nhà, Lục Tử Khanh liền xuống xe, Chu Kiệt thâm tình nhìn Lục Tử Khanh: “Tử Khanh, sáng mai tôi tới đón em. Việc hôm nay tôi với em, em suy nghĩ chút, đó là biện pháp tốt nhất!”

      Lục Tử Khanh trả lời, tay cầm tay nắm cửa hơi dừng vài giây, sau đó quyết đoán mở cửa xuống xe, để lại cho Chu Kiệt cái bóng lưng. Chu Kiệt nhìn người phụ nữ chiếm vị trí trong thời thanh xuân của mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.

      Vừa vào nhà, chỉ có đèn cửa còn sáng, Ngữ Hoan Ngữ Nhạc được ô- sin cho ngủ. Lục Tử Khanh bỏ túi xách, vào phòng ngủ đổi quần áo ở nhà, chân vào phòng ngủ của hai con . Phòng con từ trước tới giờ vẫn là phong cách công chúa, lấy màu hồng làm chủ đạo, khuôn mặt hai đứa bé bị ánh đèn màu hồng phản chiếu nhìn vô cùng đáng .

      Trương Ngữ Hoan Trương Ngữ Nhạc từ bé hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực, Lục Tử Khanh thể tin nổi, nếu công ty Bác Thông bị tuyên bố phá sản, nhà cửa tất cả phải đem bán đấu giá, hai đứa con còn được lớn lên ngọt ngào vui vẻ. Giờ phút này, Lục Tử Khanh quyết định, cho dù dùng đường vòng, cũng phải liều mạng giữa lấy cuộc sống cho hai con .

      Lục Tử Khanh nhàng ra khỏi phòng ngủ của hai đứa bé, cả đường vất vả, lại bị đả kích tinh thần, sớm sức cùng lực kiệt. Nhưng còn vướng bận bà Lục, cầm điện thoại gọi cho Lục Tử Minh: “, mẹ thế nào, mổ xong tình hình có ổn ?”

      “Mẹ ổn cả, chăm sóc, giờ mẹ cứ 2 tiếng phải xoay người làn, cứ 2 tiếng lại chạy qua đó, mình xoay nổi người cho mẹ, mẹ là xuất huyết não, nên hơi vô ý là tại thành xuất huyết tiếp.” Lục Tử Minh dồn dập.

      , đừng chỉ lo bên Cốc Thư Tuyết, cũng thăm mẹ chút, mẹ bây giờ còn rất nguy hiểm.” Lục Tử Khanh khuyên bảo Lục Tử Minh.

      “Biết rồi, biết rồi. Em quan tâm chuyện chính của em , đừng quan tâm mẹ, mẹ bên này có rồi. Công ty bên kia thế nào?” Lục Tử Minh ở phòng bệnh của Cốc Thư Tuyết, muốn vài chủ đề quá mẫn cảm.

      “Giờ còn loạn cào cào. Còn chưa có tin tức của Trương Bác Tùng, cũng có cách nào cả.” Lục Tử Khanh còn đường xoay sở.

      “Tử Khanh à, em đừng sốt ruột, cứ từ từ, rồi có biện pháp.” Lục Tử Minh vô vị an ủi.

      “Ừ, vậy em tắt máy đây. Có chuyện gì liên lạc với em nhé.” Lục Tử Khanh cúp điện thoại, vô cùng lo lắng cho bà Lục, lại bất đắc dĩ mình thể ở bên cạnh bà.

      Trở lại phòng ngủ, Lục Tử Khanh thay quần áo chui vào chăn, tuy rằng nhiều tâm , nhưng dù sao cũng quá mệt mỏi, rất nhanh liền vào giấc ngủ.

      Trình Mai Tây nếu biết cũng trải qua tất cả tương tự thế này biết có cảm tưởng gì, vui sướng vì Lục Tử Khanh bị báo ứng, hay là thương hại cho người từng là chị em tốt? Nhưng tất cả các giả thiết đều có thực.

      Trình Mai Tây lúc này đắm chìm trong thế giới bé của , hoàn toàn biết những mưa gió, thay đổi của bên ngoài. biết có đôi mắt yên lặng bảo vệ và dõi theo mình ngay gần bên, cũng biết ở xa tận Thẩm Dương, Lục Tử Khanh phải chịu đau khổ giày vò.

      Thế giới của Trình Mai Tây trở nên vô cùng thuần túy, chỉ có ba mẹ và , cho dù thế giới bên ngoài có thay đổi nhanh chóng hơn nữa, 3 người họ liền là thế giới … Tại thế giới bé này, chỉ có chờ mong, chính là có thể nhanh chóng khỏe lên, tự mình đem gấp bội những đau khổ mình phải trải qua, trả lại cho Lục Tử Minh.

      Tắt đèn phòng ngủ, toàn bộ thế giới đều im lặng, Trình Mai Tây yên lặng nằm trong bóng đêm, ánh mắt mở to, tư duy trở nên vô cùng sinh động và ràng. Lần này bị ốm, cái nhìn của về thế giới trở nên bất đồng, có thấu triệt ( thấu đáo, triệt để) hơn, thấy mỗi con người, mỗi kiện.

      Sáng sớm khi Trình Mai Tây tỉnh lại, bà Trình bận rộn ở phòng bếp hồi lâu. Thực lực mở quán bán hàng ăn nhiều năm ở Trùng Khánh được phát huy hoàn mỹ. Chỉ tiếc lúc này Trình Mai Tây vẫn chỉ ăn được đồ ăn lỏng, còn hạn chế biểu của bà Trình chỉ quanh quanh mấy món canh và cháo.

      Ông Trình nhìn vào phòng Trình Mai Tây vài lần, thấy tỉnh, vội vàng chạy tới: “Tây Tây, ngủ dậy rồi à? Tối qua ngủ ngon chứ?”

      Trình Mai Tây nhìn ông Trình, lúc này mỉm cười, tối qua hiểu sao, ngủ vô cùng say và yên ổn. Sáng sớm tỉnh lại, cả người đều cảm thấy vô cùng nhàng, con ma quỷ giam cầm mình bao lâu, dường như ra .

      Ông Trình giúp Trình Mai Tây rửa mặt, còn chải đầu cho Trình Mai Tây hất hết sang bên, tết cái bím tóc. Đúng lúc bà Trình vào gọi họ ra ăn sáng, nhìn thấy liền khen: “Ba nó, ông chải đầu cho Mai Tây như vậy là đẹp.”

      “Mẹ nó, bà xem, Mai Tây vừa buộc tóc như vậy, có phải giống y như bà hồi trẻ , là xinh đẹp!” ông Trình chăm chú thưởng thức Trình Mai Tây, hề chú ý tới mặt bà Trình đỏ lên.

      Bà Trình thẹn thùng nhìn ông: “Ông già rồi, cái miệng cũng đứng đắn, ăn sáng nào. Hai ba con ăn sáng bên ngoài, hay ở trong phòng?”

      Ông Trình lại quan sát Trình Mai Tây lát: “Tôi thấy hôm nay Mai Tây khá lắm, chúng ta phòng ăn ăn sáng , để Mai Tây ngồi dựa sofa, là sao!”

      Bộc Tấn từ trước tới giờ có thói quen dậy sớm, sau khi rời giường liền tới bên cửa sổ quan sát tình hình phía đối diện, lại ngoài ý muốn phát ra Trình Mai Tây ở phòng khách. Trình Mai Tây hôm nay dường như có chút khác biệt, Bộc Tấn quan sát vài lần liền phát , chính là do mái tóc đen kia của . Trình Mai Tây luôn xuất trước người khác với vẻ thông minh tháo vát, bởi vì kiểu tóc này mà có cảm giác nhàng thanh lịch, yên tĩnh.

      Ông Trình nhàng đặt Trình Mai Tây dựa nửa người vào sofa, bắt đầu cẩn thận đút thức ăn cho Trình Mai Tây, Bộc Tấn đứng dậy tìm số điện thoại của cửa hàng giao hàng tận nhà, gọi suất ăn sáng, rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Chờ lúc quay lại, bữa sáng đưa tới, bắt đầu ngồi vào cửa sổ cùng ăn, còn hướng về phía Trình Mai Tây ở đối diện nâng ly lên cụng.

      Ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi lát, ông Trình lại bắt đầu giúp đỡ Trình Mai Tây luyện tập. Bộc Tấn cũng để bát xuống, nhìn Trình Mai Tây ở đối diện, bắt chước động tác của , từng bước khó nhọc về phía trước, muốn dùng hành vi, động tác tương tự để trải nghiệm tâm tình của lúc này.

      Lúc này, hai bên tòa nhà dường như biểu diễn màn kịch lời có phong cách riêng. Bộc Tấn lúc này, biết khi nào có thể lại gần Trình Mai Tây, nhưng mà bây giờ, có thể nhìn là niềm vui sướng lớn lao.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 124 Oan gia gặp mặt

      Cùng lúc đó, Lục Tử Minh mệt mỏi chạy chạy lại giữa Cốc Thư Tuyết và bà Lục, bên kia ông Lục lên xe tới thành phố T, Lục Tử Minh đau cả đầu, biết ông Lục tới rồi, còn làm ra những sóng gió gì nữa.

      Ông bà Lục cũng phải vợ chồng ân ái gì, nhưng dù sao, chung sống nhiều năm như vậy, Lục Tử Minh vốn là lo lắng ông Lục biết được bà Lục bị bệnh bệnh theo, cũng may ông Lục qua được cửa ải đó, nhưng thấy được tình hình thực tế của bà Lục rồi, chắc chắn ông cuống quýt sốt ruột.

      Ông Lục cả đời làm việc ở lâm trường, nhiều năm làm việc ở nơi rừng rậm ẩm ướt u thấy mặt trời, khi vào mùa đông có bệnh thấp khớp, hơn nữa là lao động chân tay nặng nhọc, hoàn cảnh công tác làm cho ông tính tình nóng nảy, bà Lục mới chính là người lãnh đạo tinh thần đích thực của gia đình, ông Lục với bà chính là gì nghe nấy.

      Sáng sớm, Tiểu Thiên liền tới phòng bệnh lấy máu của Cốc Thư Tuyết mang xét nghiệm, kết quả vừa có là đưa tới văn phòng bác sĩ Phương. Phương Chi Viễn vừa nhìn, liền gọi điện cho Phó chủ nhiệm khoa sản Châu Khả: “Châu chủ nhiệm, khoa chúng tôi có bệnh nhân, là tới điều trị vào dịp tết, bây giờ có tình trạng dọa sảy thai, cần cùng hội chẩn với khoa sản các .”

      Đầu bên kia Châu Khả cười : “Bác sĩ Phương có khả năng, giờ ngay cả bệnh nhân khoa sản của chúng tôi cũng chăm sóc, đúng là nam nữ gì cũng ăn mà!”

      Phương Chi Viễn nghiêm mặt : “ cái gì thế? Bệnh nhân này là người nhà của bệnh nhân khác, có biểu sảy thai nên mới giữ lại cho người nhà tiện chăm sóc. Hơn nữa, mấy ngày trước bên các chẳng phải còn giường trống à? đừng có mà bừa!”

      Châu Khả vội vàng xin lỗi: “Đùa với chút, đừng cho là . Bác sĩ Phương chính là bác sĩ đa khoa số 1 số 2 của bệnh viện chúng ta, có bệnh nhân nào mà xử lý được? Được, lát nữa tôi cho bác sĩ qua bên đó hội chẩn.”

      Phương Chi Viễn cúp điện thoại, Cốc Thư Tuyết là bệnh nhân đặc biệt, bây giờ tình huống bệnh có biến hóa, với thân phận nay của , nếu xử lý mình phù hợp, về công về tư, đều cần thảo luận và xử lý với khoa sản.

      20 phút sau, bác sĩ khoa sản Lâm Như Sơ tới văn phòng bác sĩ Phương, đưa ngón tay gõ gõ cửa. Phương Chi Viễn vừa ngẩng đầu, thấy ánh mắt của Lâm Như Sơ truyền tới: “Xin chào, là?”

      “Tôi là bác sĩ khoa sản Lâm Như Sơ, là bác sĩ Phương đúng ?” Lâm Như Sơ mỉm cười nhàng, nụ cười như ánh mặt trời ấm áp chiếc sáng cả văn phòng.

      Lâm Như Sơ người cũng như tên, nhàng linh động, tóc đen dài thẳng, mềm mại rơi hai bên tai, tóc phía bên trái vén qua loa bên tai, lộ ra chiếc dái tai trắng trẻo, bác sĩ Phương dường như bị điện giật, đứng dậy: “Bác sĩ Lâm, xin chào, sao tôi chưa gặp qua nhỉ?”

      “Tôi vừa tới bệnh viện thực tập hồi cuối năm trước, đương nhiên biết tôi rồi. Có điều, danh tiếng của tôi sớm nghe thấy!” Lâm Như Sơ nhàng khen, nhưng lại khen đúng vào tử huyệt của Phương Chi Viễn.

      Phương Chi Viễn lên vài bước, cầm tay Lâm Như Sơ: “Xin chào, rất vui được gặp .”

      Phương Chi Viễn cầm tay Lâm Như Sơ hồi lâu cũng buông ra, Lâm Như Sơ xấu hổ nhìn Phương Chi Viễn cái, Phương Chi Viễn mới ý thức được bản thân mình luống cuống, vội vàng buông tay: “, tôi dẫn tới thăm bệnh nhân.”

      Phương Chi Viễn cầm lấy kết quả kiểm tra đưa cho Lâm Như Sơ xem, đứng dậy ra khỏi văn phòng về phía khu phòng bệnh, Lâm Như Sơ sát theo sau, vừa vừa xem kết quả kiểm tra, vừa nhìn vừa nhíu mày.

      Vào phòng bệnh số 3, Phương Chi Viễn giới thiệu cho Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết: “Đây là bác sĩ Lâm khoa phụ sản, ấy tới là để khám cho , cảm thấy thế nào cứ trao đổi thẳng với ấy.”

      Cốc Thư Tuyết nhìn nhìn đánh giá Lâm Như Sơ, mặt lộ ra vẻ hoài nghi: “Bác sĩ Phương, là có ý gì? Đầu tiên là cho tôi nằm viện giữ thai, giờ lại muốn đem tôi vứt sang khoa phụ sản, có phải động tay động chân gì người tôi, sợ bị chúng tôi phát chứ?”

      Phương Chi Viễn bình tĩnh mỉm cười: “Bệnh án của đều có ghi chép lại, các báo cáo siêu và kiểm tra xét nghiệm đều có lưu, dùng thuốc gì cũng ghi ràng, tôi cho rằng trong việc điều trị cho tôi làm chê vào đâu được, nếu có nghi ngờ, có thể hỏi chuyên gia cố vấn ở khoa phụ sản.”

      Lâm Như Sơ thấy hai người chuyện có chút lạ, liền mở miệng xoa dịu khí: “Chị là Cốc Thư Tuyết à? Bản thân tôi cho là chị có thể tiếp tục giữ thai, tuy là chỉ số HCG hơi thấp, nhưng còn chưa tới mức thể cố gắng, cần duy trì cảm xúc tốt, thai nhi vẫn còn có cơ hội giữ được.”

      Lục Tử Minh luôn ở bên cạnh lắng nghe, nghe xong lời của Lâm Như Sơ quá mức vui mừng: “Bác sĩ Lâm, chị là, đứa bé vẫn có thể giữ được?”

      “Tôi chỉ là còn có hy vọng, cũng đừng bỏ qua các điều kiện trong câu của tôi, phụ nữ có thai chỉ cần cảm xúc dao động, hoặc là dinh dưỡng đủ, khả năng khó giữ được thai.” Bác sĩ Lâm cẩn thận lựa chọn từ ngữ.

      “Điều này tôi biết, chỉ cần có thể giữ được, tôi cố gắng tạo ra hoàn cảnh phù hợp.” Lục Tử Minh lập tức vỗ ngực đảm bảo.

      “Vậy xem ấy tiếp tục ở bên chúng tôi, hay là chuyển qua khoa sản?” Phương Chi Viễn hỏi ý kiến bác sĩ Lâm.

      “Phụ nữ có thai cần có hoàn cảnh tương đối quen thuộc, hơn nữa, cũng biết bệnh của ấy, để ấy tiếp tục ở bên này , mỗi ngày hai lần sáng và chiều tôi qua thăm ấy.” Lâm Như Sơ có tư tâm.

      Phương Chi Viễn muốn nhân cơ hội chuyển Cốc Thư Tuyết tới khoa Phụ sản, thấy Lâm Như Sơ như thế, cũng thể quá mức miễn cường, đành gật đầu đồng ý.

      Lâm Như Sơ gật đầu với Cốc Thư Tuyết và Lục Tử Minh, rồi ra khỏi phòng bệnh, Phương Chi Viễn đưa tới hành lanh bên ngoài, rồi bắt tay tạm biệt. mặt Lâm Như Sơ đột nhiên đỏ ửng, Phương Chi Viễn giả bộ thấy, khách sáo chào tạm biệt.

      Thực ra Lâm Như Sơ gặp Phương Chi Viễn từ lâu. Ở đại hội toàn thể bác sĩ bệnh viện lần đầu tiên sau khi tới thực tập, chú ý tới Phương Chi Viễn ôn hòa nho nhã, thậm chí tối hôm đó, hai người gặp nhau cố tình làm rơi khăn lụa, Phương Chi Viễn tùy ý nhặt lên cho , nhưng lại hoàn toàn nhìn tới Lâm Như Sơ thẹn thùng động lòng người.

      Lâm Như Sơ biết, đêm đó chính là lần đầu tiên Trình Mai Tây vào khám cấp cứu, nếu sớm gặp Phương Chi Viễn 2 tiếng, có lẽ tất cả khác, nhưng mà, muộn 2 tiếng, quyết định vận mệnh về sau, chắc chắn thể thành tình của Phương Chi Viễn.

      Lâm Như Sơ rồi, Lục Tử Minh cao hứng ôm chầm lấy Cốc Thư Tuyết: “ Tiểu Tuyết, may quá con của chúng ta được bảo vệ rồi, từ hôm qua tới giờ lúc nào cũng lo lắng, nếu đứa bé giữ được, làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải 40 tuổi mới có con ư?”

      Cốc Thư Tuyết lạnh lùng đẩy Lục Tử Minh ra: “ Trong lòng cũng chỉ có đứa bé, trừ đứa bé còn biết cái gì? Có khi đó chính là điềm xấu, hại em chịu khổ như thế, biến đổi thình lình như thế, chắc chắn là đảm bảo rồi!”

      Lục Tử Minh che miệng Cốc Thư Tuyết: “Em cái gì đó, cẩn thận em bé nghe thấy!”

      Cốc Thư Tuyết hừ tiếng: “Đầu óc còn chưa phát triển hết, còn lo nó nghe được, đúng là hay lo lắng lung tung.”

      Lục Tử Minh nhấc tay nhìn thời gian, tới giờ sang chỗ bà Lục, cẩn thận nhận lỗi với Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, phải qua bên mẹ, em cẩn thận chút nhé, nhất định đừng buồn nhé, lát nữa mua món cá hấp em thích, được ?”

      , em muốn ăn thịt kho.” Đôi mắt Cốc Thư Tuyết liếc liếc, món thịt này cần làm mất hơn 1 tiếng, ăn cái này rất thích hợp.

      Lục Tử Minh vui mừng rạo rực ra cửa, bên này Cốc Thư Tuyết cũng bấm điện thoại: “Ừ, người ta nhớ mà. mau qua đây, yên tâm, ta ra ngoài rồi, phải hơn tiếng nữa mới về được.”

      Cúp điện thoại, Cốc Thư Tuyết im lặng ngồi giường, lộ ra nụ cười ngọt ngào, miệng ngâm nga bài hát xưa “Em thấy liền cười” và đợi người bên kia điện thoại đúng hẹn tới.

      Lúc Lục Tử Minh đẩy cửa vào sắc mặt Cốc Thư Tuyết hoảng hốt vô cùng: “ sao lại quay lại, phải là mua thịt kho cho em à?”

      “Làm sao thế? Làm gì mà dọa em đến thế? Bác sĩ phải em phải bình tĩnh à?” Phản ứng của Cốc Thư Tuyết làm cho Lục Tử Minh có chút hiểu.

      Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, thanh niên kiểu đường phố thò đầu vào, thấy Lục Tử Minh trong phòng, liền lễ phép gật đầu: “Xin lỗi, tôi nhầm phòng!”

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 125 Người khách đặc biệt

      Lục Tử Minh thấy sắc mặt Cốc Thư Tuyết rất kém, liền vội ra ngoài mua cơm, Cốc Thư Tuyết dường như tâm thần còn chưa ổn định lại, cố gắng trấn định, mỉm cười với Lục Tử Minh: “Em đói rồi, mau , em sao đâu.”

      sao chứ? Thế nhé, có chuyện gì nhớ gọi y tá, đừng có sơ suất!” Lục Tử Minh cẩn thận .

      Đoán là Lục Tử Minh tới cổng bệnh viện, Cốc Thư Tuyết gọi vào số điện thoại lúc trước: “ ta rồi, quay lại .”

      “Hay là thôi , lát nữa ta quay lại làm sao? Vừa nãy may mà ta vào phòng trước mới tới, suýt nữa bị bắt rồi.” Đối phương dường như cũng bị dọa .

      “Đứa bé sắp giữ được, trong lòng em hoảng loạn lắm. mau tới đây, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.” thanh Cốc Thư Tuyết dường như có chút nức nở, người bên kia đầu dây dường như bị ép đồng ý với cầu của Cốc Thư Tuyết.

      Cốc Thư Tuyết cúp điện thoại, lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, 10 phút sau thanh niên phố phường đó vào. Cốc Thư Tuyết vừa thấy người đó, nước mắt liền nhịn được rơi xuống, những tủi thân mấy ngày nay kìm chế được: “Mạch Tu Kiệt, em chịu nổi, em sắp chết mất, những ngày tháng như thế này phải là cho người sống mà.”

      Mạch Tu Kiệt cẩn thận khuyên nhủ: “ Tiểu Tuyết à, em thể thất bại trong lúc này mà, bây giờ còn thực tập, kiếm được tiền, nếu em ở nhà họ Lục, làm sao có tiền chăm sóc em và con cơ chứ? Em chịu khó nghe lời, chờ việc ở lại trường được chốt rồi, chúng ta ngả bài với Lục Tử Minh, được ? Sau đó để kiếm tiền nuôi hai mẹ con em?”

      Cốc Thư Tuyết đập bụng: “Em muốn có đứa bé này, nó hại em chịu khổ bao nhiêu như thế, để cho nó , chúng ta còn trẻ, về sau cũng có thể có con.”

      Mạch Tu Kiệt ôm Cốc Thư Tuyết vào lòng: “Nghe lời mà Tiểu Tuyết, em nghĩ là cũng muốn để em ở bên mỗi giây phút à? Giờ tháng chỉ có 1500 tệ tiền thực tập, ngay cả bản thân còn nuôi nổi, Lục Tử Minh cho là em mang bầu con của ta, đây là cơ hội tốt, em nhất định phải giữ đứa bé lại!”

      Ở trong vòng tay của Mạch Tu Kiệt, cảm xúc của Cốc Thư Tuyết dần ổn định lại: “Vậy chúng ta giao hẹn nhé, chờ sau khi chuyện ở lại trường được xác định, em chia tay với Lục Tử Minh, em bao giờ muốn hầu hạ ông chú biến thái kia thêm nữa, hơn nữa, ta hoàn toàn có tiền như chúng ta tưởng, người em rể có tiền của ta cũng trốn mất rồi, ngay cả tiền trả tiền hộ lý ta đều trả nổi!”

      “Được, được, được, em lại cố gắng chịu khó thêm thời gian nữa, chờ chuyện ở lại trường ổn rồi, chúng ta cùng nhau rời , cùng nhau có cuộc sống hạnh phúc, bao giờ thèm để ý tới ông chú biến thái kia nữa!” Mạch Tu Kiệt muốn cho Cốc Thư Tuyết bình tĩnh, thầm nghĩ chờ ta ổn định lại sau.

      “Hàng ngày khổ thân em phải hầu hạ ông chú biến thái kia, em muốn thanh niên thanh xuân như đây hầu hạ em à?” Mạch Tu Kiệt trêu chọc Cốc Thư Tuyết.

      Cốc Thư Tuyết có chút do dự, Mạch Tu Kiệt rúc đầu vào bụng dưới Cốc Thư Tuyết, răng cắn lấy điểm hồng hồng của Cốc Thư Tuyết, trận tê dại đột kích Cốc Thư Tuyết, ngay sau đó, đầu lưỡi mềm mại cứ thế mà lên, cảm giác sung sướng như cá vẫy đuôi làm cho Cốc Thư Tuyết dường như ở mây, lý trí còn sót lại cho ta biết, làm ảnh hưởng tới đứa bé, lại bị nhấn chìm trong cảm giác khoái cảm mạnh mẽ.

      Mạch Tu Kiệt lại rời khỏi đúng lúc Cốc Thư Tuyết hưởng thụ nhất, Cốc Thư Tuyết muốn, Mạch Tu Kiệt nhàng hôn lên phần bụng hơi nhô lên của Cốc Thư Tuyết: “ Tiểu Tuyết, những ngày tốt đẹp của chúng ta còn ở sau này, em chịu khó nhẫn nại chút nhé.”

      Mạch Tu Kiệt nhàng chỉnh lại quần áo cho Cốc Thư Tuyết, chỉ cần 3 phút thời gian, ta hoàn toàn an ủi được Cốc Thư Tuyết, lấy kinh nghiệm nhiều năm các loại quan hệ với phụ nữ, việc hoan ái như chuồn chuồn lướt nước thế này, làm cho Cốc Thư Tuyết khó mà dứt ra được, càng thêm lòng dạ với ta.

      “Gần đây mấy quán đêm đấy? Có mang con về cái tổ của chúng ta làm bừa thế?” Cốc Tiểu Tuyết có chút an tâm, vặn hỏi Mạch Tu Kiệt.

      “Làm sao có thể? Em vất vả vì con của chúng ta, ở nhà thủ thân như ngọc chờ em khải hoàn trở về mà!” Mạch Tu Kiệt nghĩ rằng, đúng ta ngọc đây, là khối ngọc mỗi ngày cả đống phụ nữ tranh cướp đổi chủ.

      Cốc Thư Tuyết “xí” cái, sau đó lấy di động ra nhìn thời gian, lưu luyến rời với Mạch Tu Kiệt : “Thời gian trôi nhanh quá, ta sắp trở lại rồi!”

      Mạch Tu Kiệt nhéo nhéo hai má Cốc Thư Tuyết, cầm lấy mũ lưỡi trai bàn, vẫy tay với Cốc Thư Tuyết, liền ra khỏi phòng bệnh rất nhanh.

      Cửa đóng chưa tới 1 phút, cửa phòng bệnh liền bị Lục Tử Minh đẩy ra, Lục Tử Minh vào, mũi ngửi ngữi mấy lần, cảm giác trong phòng có loại hương vị là lạ, lại ở đâu, ta nghĩ tới điều gì liền nhìn Cốc Thư Tuyết: “Vừa rồi lại gặp cái cậu nhầm phòng vừa nãy, là có duyên!”

      Cốc Thư Tuyết trả lời, giả bộ hưng phấn nhìn hộp cơm trong tay Lục Tử Minh: “Là thịt kho à? Em thèm quá!”

      “Em muốn ăn ăn nhiều chút, bác sĩ Lâm chẳng phải em phải ăn nhiều đồ ăn có dinh dưỡng à?” Lục Tử Minh đưa cặp lồng cơm cho Cốc Thư Tuyết như là hiến vật quý.

      Cốc Thư Tuyết nhanh chóng mở cặp lồng cơm, mùi thịt kho bay tới, Cốc Thư Tuyết biểu tình và hành động khoa trương, nhanh chóng làm cho Lục Tử Minh cũng sa vào niềm vui ẩm thực, lời phía trước liền dễ dàng bị quên .

      Sau khi ăn xong, Lục Tử Minh bất đắc dĩ nhìn Cốc Thư Tuyết, đứng dậy mở cửa sang chỗ bà Lục, Cốc Thư Tuyết vừa có được an ủi về cả thể xác lẫn tinh thần, đối với việc Lục Tử Minh sang bên kia đều đặn quan tâm, Lục Tử Minh bởi ví thấu hiểu của Cốc Thư Tuyết mà cũng thấy nhõm.

      Tình hình của bà Lục có xu hướng nặng hơn so với trước, Lục Tử Minh vừa tới, y tá khoa não liền mời tới văn phòng chủ nhiệm khoa. Chủ nhiệm Lý ánh mặt nặng nề nhìn Lục Tử Minh: “ là người nhà của bà Tống Xuân Lệ? Hôm nay xem hình ảnh chụp CT não của bà ấy, tình hình có vẻ tốt lắm, não liên tục xuất huyết, nếu tiếp tục như thế này, khả năng phải giải phẫu lần 2, khả quan lắm.”

      Lục Tử Minh kinh ngạc hô: “Mẹ tôi phải phẫu thuật rất thành công à? Vì sao còn phải làm lần 2?”

      “Phẫu thuật của bà ấy đúng là rất thành công, nhưng ở độ tuổi này, kết hợp với tình hình sức khỏe của bà ấy, tần suất phát sinh xuất huyết lần 2 quả thực lớn, người nhà các phải có tư tưởng chuẩn bị đầy đủ.” Chủ nhiệm Lý giới thiệu qua về tình huống của bà Lục.

      “Chúng tôi còn cần chuẩn bị tâm lý như thế nào? cho chúng tôi bà ấy có thể bị liệt toàn thân, chẳng lẽ vẫn còn tình huống xấu hơn nữa?” Lục Tử Minh gào lên như sấm.

      “Toàn thân tê liệt là còn có ý thức, tình huống càng nghiêm trọng hơn chính là trở thành người sống hoàn toàn đời sống thực vật” Chủ nhiệm Lý lấy thái độ nghề nghiệp khách quan bình tĩnh để phân tích lợi hại cho Lục Tử Minh.

      “Nếu mổ sao? Mẹ tôi có phải cũng là người thực vật ?” Lục Tử Minh dường như vô cùng phản cảm với việc càng phẫu thuật càng nghiêm trọng.

      “Tình huống của mẹ rất nghiêm trọng, nếu làm phẫu thuật, sợ là 1 tuần đều sống nổi, các phải thận trọng suy nghĩ.” Biểu của chủ nhiệm Lý rất nghiêm trọng.

      “Chủ nhiệm Lý, tôi hiểu rồi. Tôi bàn bạc với người nhà , sau đó lại quyết định.” Lục Tử Minh như con gà trống bị đánh bại, cúi thấp đầu rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Lý.

      Trở lại phòng bệnh, Lục Tử Minh mặt co mày cáu, Lý vừa nhìn thấy sắc mặt Lục Tử Minh, liền biết lành ít dữ nhiều: “Làm sao thế? Tình hình mẹ cháu ổn à?”

      “Đúng thế, bác sĩ Lý còn phải mổ lần nữa, nếu , mẹ cháu có thể qua nổi!” Lục Tử Minh nhìn bà Lục sắc mặt ảm đạm, khó có thể hạ quyết tâm cuối cùng.

      Lý thấy mặt Lục Tử Minh lúc đỏ lúc trắng, thăm dò hỏi: “Thời gian phẫu thuật định ra chưa? Khi nào mổ?”

      Lục Tử Minh làm đấu tranh tư tưởng, hoàn toàn nghe được câu hỏi của Lý, Lý lấy từ túi ra cái thẻ, cầm lấy điện thoại vụng trộm ra ngoài phòng bệnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :