1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 116 Gặp nhau hận muộn

      “Chỉ quan tâm có ích gì? Giờ quan tâm cũng quá muộn. Mai Tây thành ra như vậy, bọn họ cũng thể quay lại quá khứ được nữa!” Bà Trình thở dài.

      , Brian này thực rất quan tâm chị Trình đấy ạ, ấy biết được chị Trình từ chức, là đặc biệt tới tìm Tổng giám sát Lâm và Tổng giám đốc Viên của chúng cháu hỏi chuyện của chị Trình, cầu họ mời chị Trình về làm việc lại, mới chuyện tờ danh sách trước đó. Nghe cháu phụ trách việc tìm chị Trình, hàng ngày ấy đều gọi tới hỏi tình hình, hôm qua nghe có tin của chị Trình, ấy liền từ Thượng Hải về đây.” Tiểu Lý cố gắng giúp Bộc Tấn.

      “Muộn, quá muộn, cái gì cũng kịp nữa!” bà Trình lắc đầu.

      Thấy Bộc Tấn mãi chưa ra, bà Trình tới cửa phòng ngủ, hướng về phía Bộc Tấn, quát lên: “Mau thôi. Ba nó sắp về. Lát nữa ông ấy về gặp lại làm ầm ĩ lên.”

      Bộc Tấn lưu luyến rời bàn tay của Trình Mai Tây, cúi đầu hôn lên chiếc trán nhẵn mịn của , hai mắt chăm chú nhìn : “Mai Tây, trước . Em nghỉ ngơi cho tốt, mai lại tới thăm em!”

      Bộc Tấn tới trước mặt bà Trình, cúi đầu sâu: “, cháu xin lỗi, cháu nhất định bồi thường cho Mai Tây, nhất định phải cho cháu cơ hội nhé.”

      Bà Trình nhìn Bộc Tấn, trong lòng ngổn ngang. Năm đó, lần đầu tiên gặp Bộc Tấn, bà cũng từng bị ánh sáng chói lóa người chiếu sáng. Lúc đó, bà cũng có dự cảm, lo lắng, cảm giác người đàn ông xuất sắc như Bộc Tấn khó có thể cam tâm bình yên ở bên cạnh ai. Sau đó, quả nhiên Bộc Tấn ra , mà Trình Mai Tây đau khổ, lúc đó bà Trình vô cùng hối hận ngăn cản Trình Mai Tây, mới làm bị thương tổn như vậy. Nhưng mà, tình chẳng phải là ánh sáng sao? Làm cho vô số người như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

      Trình Mai Tây thành ra như bây giờ, cuối cùng gặp được Phương Chi Viễn, nhìn thấy tất cả các kiếp nạn sắp qua , Bộc Tấn lại quay về, nếu như lần trước gặp gỡ khiến cho Trình Mai Tây đầy thương tổn, nay trở về, bà Trình dù liều chết cũng phải bảo vệ Trình Mai Tây bị tổn thương.

      định chủ ý, bà Trình trừng mắt nhìn Bộc Tấn: “ với Mai Tây kết thúc rồi, nó cần bồi thường, chỉ muốn có cuộc sống bình lặng , nên về Thượng Hải về Thượng Hải, nên về Mỹ về Mỹ, đừng bao giờ làm phiền nó nữa.”

      Thấy thái độ lạnh lùng của bà Trình, Bộc Tấn cau mày, vẻ mặt đau đớn, cúi đầu chào bà: “, giữ sức khỏe, cháu trước đây.”

      Bộc Tấn xong nhìn Tiểu Lý, Tiểu Lý chạy tới: “ Brian, tôi đưa về!”

      cần đâu. Cậu về trước .” Bộc Tấn dường như bị tổn thương sâu sắc, muốn mình gặm nhấm vết thương.

      Tiểu Lý chuyện nữa, đưa tay chào bà Trình rồi lặng yên theo sau Bộc Tấn ra ngoài. Tổng giám đốc Viên dặn dò, Brian là khách quý của công ty, toàn bộ hành trình mình cần theo, nghe lời ấy.

      Xuống dưới tòa nhà, Tiểu Lý mở cửa xe, mời Bộc Tấn: “ Brian, muốn đâu, tôi đưa .”

      “Tôi muốn đâu cả, tôi ở đây!” Bộc Tấn ngơ ngác. Ngược lại với thương tâm ông bà Trình, càng là vì Trình Mai Tây mà khổ sở, người phụ nữ tươi sáng lại rơi đến tình cảnh như ngày hôm nay.

      Tiểu Lý đứng bên cạnh, tuy rằng hiểu chuyện cũ của Bộc Tấn và Tổng giám sát Trình, nhưng tâm tình của Bộc Tấn lúc này, cũng có thể cảm thụ được chút ít. Lúc này, ngoại trừ việc im lặng cùng Bộc Tấn, cũng lựa chọn nào khác.

      lâu sau đó, Bộc Tấn khẩn thiết nhìn về phía Tiểu Lý: “Tiểu Lý, tôi muốn nhờ cậu giúp việc, được ?”

      . Chỉ cần là việc tôi có thể làm!” Tiểu Lý đồng ý.

      “Bây giờ họ chắc chắn nhận giúp đỡ của tôi, nhưng mà họ chắc từ
      [​IMG]
      ly sắc thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 117 Quan vọng dài lâu (*)

      Bộc Tấn vào khách sạn, đăng ký xong liền cầu phòng sát đường tầng cao nhất, cũng quan tâm số phòng xấu đẹp. Cũng may vào phòng 1801, vừa vào phòng , bỏ vali, chạy vội tới trước cửa sổ, độ cao tương đương với nhà Trình Mai Tây, nhưng mà cách hẳn con phố, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy tình hình ở phòng đối diện.

      Đối với Bộc Tấn lúc này, có thể ở nơi xa xa ngắm nhìn Trình Mai Tây làm thấy hài lòng. Tương phản với 7 năm xa cách, với nhiều ngày tìm kiếm điên cuồng, lúc này, ít nhất biết được, ở căn nhà đối diện kia, ở khoảng cách thẳng có hơn 100m kia, có người phụ nữ nhất!

      qua bao nhiêu năm tháng như vậy, trải qua giày vò của giấc mộng và đủ các ràng buộc, giờ phút này cuối cùng có thể buông tha cho toàn bộ tất cả những băn khoăn và qua lại, lẳng lặng ở góc làm bạn và bảo vệ người phụ nữ từ đầu tới cuối quên được.

      Ở con đường dài dằng dặc này, cuối cùng cũng hiểu tình đầu tiên, cũng là cuối cùng này. Giờ phút này, bao giờ muốn mất người phụ nữ này nữa. Cho dù dùng cả cuộc đời để đổi, cũng có chút do dự.

      Bộc Tấn nhìn thấy Tiểu Lý và ông Trình chuyện với nhau trong phòng khách, sau đó, Tiểu Lý xuất trong phòng khách nữa, rồi sau đó xuất hành lang. Tiểu Lý bấm điện thoại, lát sau, di động của Bộc Tấn vang lên: “ Brian, dâu tây đưa rồi, cần tôi đưa ăn cơm ?”

      cần đâu. Hôm nay vất vả rồi, mau về nhà thôi. Có chuyện gì tôi lại liên lạc với !” Bộc Tấn cảm ơn xong cúp máy.

      Bộc Tấn thế mới phát mình cũng có chút đói. vui mừng khi tìm được Trình Mai Tây làm quên cả đói khát, cảm giác của thân thể phải xếp sau, lúc này mọi ràng, điều có khả năng làm, chẳng qua chỉ là chờ đợi và theo dõi .

      Tất cả đều bình thường, vì thế Bộc Tấn quyết định xem xét các dịch vụ của khách sạn. Khách sạn này tuy rằng điều kiện bình thường, nhưng cũng đầy đủ, Bộc Tấn muốn bỏ sót bất cứ tình huống nào bên kia cửa sổ, vì thế liền gọi điện đặt cơm, dự tính ăn tối ở khách sạn.

      Trong thời gian đợi bữa tối Bộc Tấn cũng nghỉ ngơi, vẫn luôn đứng bên cửa sổ ngắm nhìn chăm chú vào căn phòng bên kia đường, trời tối, phòng đối diện sáng đèn, so với ban ngày, dưới ánh sáng của ngọn đèn, lại càng nhìn cảnh tượng trong phòng hơn.

      Ông Trình ngồi mình sô-pha, hình như hỏi chuyện gì đó. Lúc này, bà Trình ra, tay cầm cái đĩa, cùng ông Trình gì đó, hai người đứng dậy ra phòng khách. Bộc Tấn đoán là bà Trình gọi ông Trình ăn cơm tối.

      Lúc này, Bộc Tấn khỏi nuốt nuốt nước miếng. Nghỉ hè năm thứ 3 đại học, từng Trùng Khánh chơi cùng Trình Mai Tây, trừ lẩu Trùng Khánh và món Tứ Xuyên cay tới làm người ta chảy nước miếng, làm cho vương vẫn mãi quên chính là các món ăn gia đình mà bà Trình làm. Bây giờ nhớ tới vẫn là vô cùng thèm, có điều cũng biết tới khi nào, mới có thể vào nhà họ Trình, nếm lại hương vị quen thuộc kia.

      Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Bộc Tấn ra mở cửa phòng, nhận lấy cả bàn đồ ăn nhanh, vẫn là hương vị đồ ăn ngoài hàng, hình như là món sườn xào chua ngọt, và món rau xào gì đó , tựa hồ như thể hết nghèo nàn của khách sạn, cũng cười nhạo vào khả năng chấp nhận của dạ dày thực khách ở khách sạn này.

      Dựa vào tiêu chuẩn hưởng thụ cuộc sống cao của Bộc Tấn, mỗi bữa cơm cũng phải nhà hàng nào đó nổi tiếng, nhưng chắc chắn tìm quán đặc sắc ở gần đó, mình hưởng thụ đồ ăn ngon. Việc lấy no bụng làm mục tiêu ăn uống như bây giờ, vừa phù hợp cầu của cái dạ dày, vừa thỏa mãn như cầu thẩm mỹ của . Nếu phải muốn ở đây coi chừng Mai Tây, đồ ăn này thực thể nuốt xuống. Đối với Bộc Tấn lúc này, cho dù đồ ăn có mỹ vị tới chừng nào, cũng khó có thể an ủi cái bụng đói của , huống chi còn là số đồ ăn hương vị ra gì này. Bộc Tấn hai ba miếng ăn xong đồ ăn, lại cảm thấy dạ dày mình càng thêm trống rỗng.

      Bộc Tấn giờ này mới hiểu, cơn đói của phải là từ dạ dày, mà ở nội tâm. Việc người lại thể, làm cho mỗi tế bào của đều bị đau đớn, giày vò, chỉ có ôm Trình Mai Tây vào lòng lần nữa, dùng thân thể của sưởi ấm lòng , dùng tình
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 118 Bôn ba trằn trọc

      Nhìn dáng vẻ cố gắng của Trình Mai Tây ở đối diện, Bộc Tấn có ngàn vạn lần đành lòng, cho dù bây giờ Trình Mai Tây có thành như thế này, cũng đồng ý chăm sóc cả đời, nhưng trong lòng ràng, Trình Mai Tây mạnh mẽ bao giờ cam nguyện chấp nhận.

      Đối với tình hình của Trình Mai Tây cũng ràng lắm. Nhưng nhìn dáng vẻ của chắc hẳn bệnh cũng , đột nhiên nhớ tới người bạn tốt của mình ở Mỹ là Kha Vũ, bây giờ công tác ở bệnh viện nội trú, vừa nhớ tới đây, liền lấy điện thoại ra gọi cho đối phương.

      Điện thoại vừa kết , Kha Vũ bên kia vừa được từ Hello, Bộc Tấn cũng tự giới thiệu, liền mở miệng hỏi: “Tôi có người bạn, bây giờ bị bệnh chuyện được, cũng dậy được, cậu có biết là bệnh gì ?”

      là ai nhỉ? giới thiệu sao tôi biết là ai?” Kha Vũ làm ra vẻ nhận ra Bộc Tấn.

      “Đừng có đùa với tôi, tôi bận lắm đây. Cậu đừng có giả vờ. Mau cho tôi biết là có chuyện gì?” Bộc Tấn vội vàng giục.

      được dậy được? Các chức năng khác của cơ thể có bình thường ?” Kha Vũ ngừng đùa, nghiêm túc.

      “Tôi mà biết tôi còn hỏi cậu à? Các chức năng khác của cơ thể chắc hẳn là bình thường. Chỉ là thể chuyện, cũng tự rời giường được.” Bộc Tấn nhớ lại tình hình của Trình Mai Tây lúc trước.

      “Nếu phải ngoại thương chắc đó là thần kinh chướng ngại.” Kha Vũ dường như bắt đầu tỉnh, chuyện bắt đầu có logic.

      “Thế, nếu như tới Mỹ điều trị có thể tốt hơn ?” Bộc Tấn hỏi khẩn thiết.

      cần. Chỉ cần tìm được nguyên nhân của bệnh, người nhà phải hết sức kiên nhẫn làm bạn và hướng dẫn, điều trị ở trong nước là được.” Kha Vũ có chút đồng ý.

      “Vì sao cần? Chẳng phải điều kiện điều trị ở Mỹ hơn hẳn trong nước à? Trong mắt bác sĩ các cậu, bệnh gì cũng là cần thiết nhỉ?” Đối với việc Kha Vũ để tâm , Bộc Tấn rất tức giận.

      “Ha ha, vậy người bị bệnh là ai? Lại có thể làm cho Bộc Tấn công tử hào hoa phóng khoáng để ý như thế?” Bộc Tấn tức giận, làm cho tinh thần Kha Vũ rất hưng phấn, còn trêu đùa thêm.

      “Đừng đùa nữa, cho tôi biết xem tình hình như vậy có cần phải tới Mỹ điều trị ?” Bộc Tấn vẫn chưa từ bỏ ý định.

      “Phương pháp và cơ sở vật chất của việc điều trị ở Mỹ đương nhiên tốt hơn chút, nếu như cậu muốn đưa ấy tới cũng phải là được. Có điều, đúng là thực cần thiết, bệnh này, chỉ cần phát sớm, có thể điều trị hiệu quả đúng lúc, ở trong nước cũng có thể khôi phục tốt!” Kha Vũ dừng cười, nghiêm túc với Bộc Tấn.

      “Được, vậy để ấy điều trị trong nước trước . Nếu có điều kiện, tôi lại đưa ấy Mỹ.”Bộc Tấn cúp điện thoại.

      Đưa mắt nhìn về phía đối diện, Trình Mai Tây dường như mệt, ông Trình đỡ ngồi lên sô – pha, dùng lưng của ông đỡ cho Trình Mai Tây. Trình Mai Tây dựa vào lòng ba, bà Trình cầm cốc đút nước cho , Bộc Tấn lấy khăn tắm quấn lên người, cũng uống cốc nước. Giờ phút này, trở nên ngây thơ như vậy, người, chính là muốn làm mọi việc cùng người đó, chẳng sợ là cách nhau xa xôi, cũng muốn cố gắng làm chuyện giống nhau, làm cho mình càng tới gần đối phương hơn.

      Lát sau, Bộc Tấn quay lại cửa sổ, Trình Mai Tây lại bắt đầu luyện tập, Bộc Tấn nhìn người phụ nữ chỉ cách mình khoảng cách chưa tới 100m, trong lòng vô cùng đau đớn, đưa tay ra muốn chạm tới bóng hình xinh đẹp đó, lại phát thể, đành phải nắm lại hai tay, đem nâng niu trong lòng bàn tay mình.

      Mười mấy phút sau, ông bà Trình giúp Trình Mai Tây rời khỏi phòng khách, sau đó đèn phòng ngủ sáng lên, xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy ông Trình nhàng đặt Trình Mai Tây lên giường. Căn cứ vào động tác, có thể thấy bà Trình giúp Trình Mai Tây cởi quần áo, trong đầu Bộc Tấn lên đường cong lung linh của cơ thể Trình Mai Tây, mặt nóng lên, bộ
      [​IMG]
      ly sắc thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 119 Mệt mỏi vô cùng

      phút trước Lục Tử Minh còn ở trong mơ đánh nhau cùng vô vàn kẻ địch, đột nhiên bừng tỉnh: “A, em đói bụng à? qua bên mẹ xoay người cho bà xong về mua đồ ăn sáng cho em!”

      “Mẹ quan trọng hay là em quan trọng hả? Trong lòng cũng chỉ có mẹ !” Cốc Thư Tuyết cố nhịn, Lục Tử Minh qua liền hôn cái lên mặt ta.

      chưa rửa mặt hôn em, bẩn chết được!” Cốc Thư Tuyết lấy tay lau mặt, miệng mất hứng .

      “Em cũng chưa rửa mặt mà, còn chê !” Lục Tử Minh mặt vẫn cười.

      “Em ghét bỏ sao nào? rửa mặt cho em !” Cốc Thư Tuyết cau mày .

      “Được, nương nương chờ chút, tiểu nhân làm ngay!” Lục Tử Minh xong liền vào phòng vệ sinh.

      Cốc Thư Tuyết cuối cùng cũng bị Lục Tử Minh chọc cười, mặt xì xuống nữa, Lục Tử Minh bê nước ấm tới lau mặt cho Cốc Thư Tuyết, rồi lại tự mình lau mặt.

      Lúc Lục Tử Minh chạy tới phòng bệnh của bà Lục Lý nhắc nhở khéo: “Tiểu Lục à, mẹ cháu cứ 2 tiếng phải xoay người, nếu cách thời gian quá lâu, tốt cho khôi phục của bà ấy đấy!”

      “Cháu biết rồi, tới muộn nữa!” Lục Tử Minh đồng ý mà có chút ngượng.

      “Nào, mau lại đây, xoay người xong, còn phải lau cả người cho mẹ cháu, cháu giúp tay nhé?” Lý thương lượng với Lục Tử Minh.

      “Đương nhiên rồi, là nhờ chăm sóc cho mẹ cháu, đừng khách sáo thế.” Lục Tử Minh hoàn toàn quên cầu của Cốc Thư Tuyết.

      “Ôi, sao lại nặng ra rồi.” Vừa mở chăn, kêu lên, đồng thời cả phòng nồng nặc mùi thối.

      Lý cau mày: “Cháu ôm lấy mẹ cháu, để đổi quần cho bà ấy.”

      Lục Tử Minh làm theo lời của Lý, ôm bà Lục hướng sang phải, Lý lau sạch mông bên phải, lấy ra tấm lót , rồi lại chuyển hướng bên trái, Lý lại xử lý mông bên trái, lần này cũng như lần trước cùng Lục Tử Khanh thay quần cho bà Lý, nhưng cảm giác dễ chịu gấp nhiều lần, Lục Tử Minh vô cùng tán thưởng Lý: “ Lý, đúng là biết cách làm!”

      mặt Lý mỉm cười: “Cái gì mà biết cách làm, làm hộ lý như chúng tôi, cả ngày chính là dọn dẹp vệ sinh nước tiểu này kia, làm lâu rồi cũng có chút phương pháp!”

      Dọn dẹp xong cho bà Lục, Lục Tử Minh nhìn đồng hồ, mất 1 tiếng, ta nóng lòng như lửa đốt, Cốc Thư Tuyết có chút huyết áp thấp, thời gian mang bầu hình như càng nghiêm trọng hơn, khi đói nhất định phải ăn cơm ngay, nếu hơi chậm, hụt hơi, hai tay run run, giờ cả tiếng trôi qua, ta có chút lo lắng cho Cốc Thư Tuyết.

      Lục Tử Minh mang theo sữa đậu nành và bánh bao vào phòng bệnh số 3 Cốc Thư Tuyết dựa vào giường, sắc mặt trắng bệch, trán đổ mồ hôi, đôi môi run rấy, Lục Tử Minh vội vàng cắm ống hút vào sữa đậu nành, đưa tới bên miệng Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, cái này bảo ông chủ cho thêm đường, em mau uống .”

      Cốc Thư Tuyết yếu ớt nằm giường, uống hơi hết sữa đậu nành vẫn chưa phục hồi tinh thần, Lục Tử Minh vội vàng mang bánh bao tới đút vào miệng Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết ăn vội ăn vàng cái bánh bao, dường như mới phục hồi lại đôi chút: “ làm gì mà làm em đợi lâu thế?”

      qua chỗ mẹ, có chút chuyện nên lâu, ai biết huyết áp của em lại tụt, khổ, là tốt!” Lục Tử Minh vô cùng áy náy.

      biết em chịu được đói, nhất định phải ăn gì đó, sau khi mang bầu càng nghiêm trọng hơn, còn chậm chạp như vậy!” Cốc Thư Tuyết hơi khôi phục lại, lại có sức lực mắng mỏ Lục Tử Minh.

      “Lần sau thế nữa,
      [​IMG]
      ly sắc thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 120 Trở lại với công việc

      Lục Tử Khanh về Thẩm Dương, đầu tiên là về nhà, ô-sin và Ngữ Hoan Ngữ Nhạc ở nhà, nhìn thấy Lục Tử Khanh rất ngạc nhiên: “ ấy chẳng phải chị ở lại 1-2 tuần à? Sao quay về nhanh thế?”

      Lục Tử Khanh liếc nhìn đồ ăn nhanh bàn: “ sao lại thế này? Chẳng phải cho Ngữ Hoan Ngữ Nhạc ăn đồ ăn tốt cho sức khỏe à? Sao tôi có nhà là coi lời tôi là gió thoảng bên tai thế?”

      “Hai đứa kiểu gì cũng đòi ăn, chị lại có nhà, tôi làm sao cũng được hai đứa, đành phải gọi giao hàng. Lần sau dám nữa.” ô sin Chu Quyên vội vàng thu dọn đồ ăn nhanh bàn.

      “Hai đứa chúng nó đâu? Đâu cả rồi?” Giọng Lục Tử Khanh nghiêm khắc.

      ở trong phòng chơi máy tính.” Chu Quyên sợ hãi nhìn về phía phòng máy tính.

      Lục Tử Khanh đùng đùng nổi giận vào phòng máy tính, hai đứa con vây quanh cái máy tính chơi quên trời đất, hoàn toàn phát được Lục Tử Khanh vào phòng.

      “Trương Ngữ Hoan, Trương Ngữ Nhạc, các con làm cái gì thế?” Công phu sư tử rống của Lục Tử Khanh là được gia truyền, làm cho hai chị em sợ run cả người.

      Dường như là phản xạ có điều kiện, nghe được tiếng mẹ quát, hai chị em Ngữ Hoan Ngự Nhạc nhảy dựng lên từ ghế xuống trước mặt Lục Tử Khanh: “Mẹ, mẹ về rồi ạ?”

      “Mẹ vào cũng nghe thấy gì, hai đứa chơi cái gì mà mê mẩn tới mức ấy? Hai con chơi bao lâu rồi? Còn cần đôi mắt này hả?” Nhìn hai đứa con say mê chơi, Lục Tử Khanh giận dữ quát.

      “Mẹ, con sai rồi, mẹ ở nhà, chúng con chơi máy tính lại biết nghỉ ngơi. Lần sau con dám nữa.” Trương Ngữ Hoan Trương Ngữ Nhạc hai đứa đồng thanh nhận lỗi.

      “Được rồi, ba con đâu rồi?” Vài ngày gặp, Lục Tử Khanh đành lòng vừa gặp nặng lời với con, giọng dịu hẳn .

      “Ba nhận được điện thoại có việc gì đó liền ra ngoài, giờ còn chưa về đấy.” Trương Ngữ Hoan là đứa bé rất người lớn, chuyện trong nhà đều có thể làm đúng lời dặn của người lớn tới 8-9 phần.

      “Lúc ba gì với bọn con ?” Lục Tử Khanh cố hỏi xem có ra chút gì ?

      , chỉ bảo chúng con phải nghe lời Chu, đừng chạy lung tung.” Trương Ngữ Nhạc nghe thấy nhịn được chen miệng.

      “Mẹ, làm sao thế ạ? Ba mấy ngày về, có chuyện gì chứ?” Trương Ngữ Hoan là đứa bé rất biết quan tâm.

      có chuyện gì, mẹ hỏi thăm thôi. Quần áo các con sao bẩn thế? Tiểu Tống, mau thay quần áo cho bọn trẻ, bẩn thế này rồi!” Lục Tử Khanh xong liền vào phòng ngủ.

      Mở két trong phòng ngủ, tiền mặt và sổ tiết kiệm đều còn, lúc này lòng Lục Tử Khanh liền cuống lên, tiền mặt và sổ tiết kiệm trong này ở lúc bình thường là thể sử dụng, thỏa thuận cùng Trương Bác Tùng, hai vợ chồng đồng ý mới được dùng, nay Trương Bác Tùng dùng tới số tiền này, là biết tình hình khẩn cấp tới mức nào.

      Mở ra ngăn kéo ở tủ quần áo , trong lòng Lục Tử Khanh mới có chút yên tâm. 10 vạn tiền riêng bên trong đó còn nguyên, như vậy ít ra đủ nửa năm sinh hoạt của ba mẹ con. Cho dù công ty có phả sản, hai đứa con của cũng chưa tới mức phải ra đường ăn xin.

      Lục Tử Khanh lấy quần áo che lại, khóa ngăn tủ lại như cũ, lại xóa dấu vết, rồi mới yên tâm thay quần áo. Quần áo người vẫn là bộ mặc từ hôm , mấy ngày ở thành phố T chạy ngược chạy xuôi giữa nhà và bệnh viện, mệt mỏi rã rời.

      Lục Tử Khanh lấy ra bộ đồ công sở 2 năm mặc tới, từ sau khi rời bỏ chức tổng giám sát tài vụ, mặc lại đồ công sở nữa. Nay lại áo giáp ra trận, tự nhiên là loại tâm tình khác, lúc ấy là xuôi dòng mà , còn giờ lại là ngược dòng mà lên.

      Giữa quần áo gia đình và đồ công sở, Lục Tử Khanh vẫn chọn vế sau. Lúc này 2 năm động tới nghiệp vụ của công ty rồi, lại ra trận, chỉ có tâm lý cần chuẩn bị vững vàng, càng cần dùng hình thức tới khích lệ chính mình, đối với hình thức phu nhân hoa lệ, hình ảnh nữ doanh nhân vẫn cứ để Lục Tử Khanh thấy tự tin hơn.

      Lục Tử Khanh từ phòng ngủ ra, Ngữ Hoan Ngữ Nhạc thấy mẹ như thế liền vỗ tay: “Mẹ mặc thế này rất đẹp đấy. Như là nữ doanh nhân ấy.”

      Lục Tử Khanh nhéo nhéo mũi hai đứa : “Hai con quỷ , mẹ có việc phải ra ngoài, hai con ở nhà nghe lời Tiểu Tống nhé.”

      Trương Ngữ Nhạc bĩu môi: “ Mẹ mấy ngày rồi, vừa về nhà, cũng ở nhà chơi với bọn con lát à?”

      “Ngoan nào, mẹ có việc, các con ở nhà chơi vui nhé, ít xem TV ít chơi máy tính thôi, có việc gì tự chơi đồ chơi, gọi Tiểu Tống tới chơi cùng các con. Đừng ăn đồ ăn tốt cho sức khỏe.” Lục Tử Khanh lại lải nhải, bản tính bà nội trợ lộ dưới bộ quần áo công sở.

      “Được rồi, được rồi, mẹ đừng lải nhải nữa, chúng con biết rồi.” Ngữ Hoan Ngữ Nhạc che lỗ tai.

      Lục Tử Khanh cúi đầu cười khổ, hai cái đứa bé còn hồn nhiên, chưa biết khủng hoảng kinh tế gia đình tới. Chỉ mong hai đứa vĩnh viễn lưu giữ được tinh khiết vui vẻ như giờ phút này, mãi mãi cần biết cuộc sống còn có hai chữ cực khổ.

      Khi ra ngoài gọi xe, vừa ra vài chữ “Công ty hậu cần Bác Thông”, người lái xe nhìn Lục Tử Khanh cái: “Bác Thông đóng cửa rồi, chị còn tới đó làm gì?”

      “Ai bảo Bác Thông đóng cửa? Lời như vậy cũng được lung tung.” Mỗi sợi tóc gáy của Lục Tử Khanh đều dựng ngược lên, hận thể tranh đấu cùng tài xế.

      “Tôi cũng chỉ hảo tâm nhắc nhở chị, đừng có theo công ty Bác Thông đó mà thôi. Bây giờ trong giới hậu cần, ai mà chẳng biết danh dự công ty Bác Thông đảm bảo, đưa hàng muộn lại có vấn đề, thậm chí còn đánh mất hàng, ai còn dám giao hàng chỗ họ cơ chứ?” Lái xe thấy phản ứng của Lục Tử Khanh quá mãnh liệt, vội vàng mềm giọng.

      “Đây là ai ? Công ty Bác Thông là công ty hậu cần hàng đầu Thẩm Dương chúng ta, luôn luôn giữ chữ tín, nhanh nhẹn, giá cả thấp, làm sao lại có uy tín?” Lục Tử Khanh đồng ý.

      “Được, được, công ty hậu cần Bác Thông tốt, chị tới đó gửi hàng là được, ai cản trở chị.” Lái xe thấy Lục Tử Khanh dễ chọc, hận cho mình hai cái bạt tai, vừa bực mình lắm miệng, lại bực chính mình có mắt như mù, biết rằng đó chính là chính cung nương nương tạo ra Bác Thông, còn ở trước mặt nương nương này kia, bị đánh cho là may mắn.

      Vừa vào công ty hậu cần Bác Thông, cảnh xe cộ tấp nập ngày xưa còn, vào khu văn phòng, khắp nơi đều là các loại bảng biểu và giấy tờ lộn xộn. Lục Tử Khanh tới văn phòng Tổng Giám đốc, Chu Kiệt ngồi ở bàn làm việc, vừa thấy Lục Tử Khanh, dường như nhìn thấy cứu tinh: “Chị dâu, sao chị lại tới đây? Chẳng phải chị thành phố T à?”

      “Hôm nay tôi vừa về gấp, vừa về nhà chuyến, liền chạy tới đây.” Lục Tử Khanh ngồi vào ghế đối điện Chu Kiệt.

      “Chị dâu, sang bên kia ngồi . Em nhiều việc choáng váng đầu óc, còn chưa đun nước đây. Để em gọi Tiểu Lưu mua cho chị chai nước nhé?” Chu Kiệt có chút bối rối xoa tay.

      “Tôi khát, uống nước đâu. Cậu cụ thể tình hình công ty cho tôi xem nào.” Lục Tử Khanh vội vàng thúc giục.

      “Chính là hôm mùng 1 em nhận được điện thoại của quản lý kho trực ban, vốn là định 8 giờ tối hôm đó có 1 lô hàng nhập kho còn chưa nhập kho, gọi điện cho quản lý Tài vụ Hách Kiếm lại gọi được.”

      “Lô hàng này tại sao lại là giám đốc tài vụ quản lý? Công ty chẳng phải có quản lý mua hàng sao?” Lục Tử Khanh có chút hiểu.

      “Đúng thế, theo lý mà , tất cả việc mua hàng đều do người quản lý mua hàng phụ trách, bao gồm cả xe, phụ kiện, nguyên liệu, cho dù to đều là quản lý mua hàng phụ trách. Nhưng lô hàng này là do Giám đốc tài vụ đề cử với Tổng giám đốc Trương, ta bạn ta có cách đặc biệt, Trương liền giao cho ta phụ trách, ai biết ta cấu kết cùng công ty đối phương, tiền chuyển toàn bộ, nhưng hàng hóa lại đúng hẹn chuyển tới.” Chu Kiệt vô cùng ảo não.

      ấy sao lại có thể tự mình tuân thủ quy định của công ty thế cơ chứ? Để cho tài vụ có quyền hạn lớn như vậy? loạn mới lạ! Cậu sao cũng khuyên ấy chút?” Lục Tử Khanh nghe xong vô cùng oán giận, còn trách ngược lại Chu Kiệt.

      biết cái thằng Hách Kiếm kia rót cho ấy cái mật gì, Trương đối với ta đúng là gì nghe nấy, còn làm sao nghe được lời can gián của trung thần như em?” Lời của Chu Kiệt có ghen tị mạnh mẽ.

      Kiệt, cậu cũng đừng tính toán chuyện đó. Trương Bác Tùng người kia cậu cũng phải , ấy cũng có ý gì. ấy tôn trọng cậu mà, Bác Thông có thể phát triển tới ngày hôm nay, thiếu được phụ giúp của cậu.” Lục Tử Khanh vô cùng trấn an Chu Kiệt.

      “Chỉ có những người cùng nhau trải qua những bước khởi đầu của công ty, mới biết công ty có được ngày hôm nay dễ dàng!” Lời của Lục Tử Khanh, làm Chu Kiệt có chút cảm khái, lại càng nhiều đau đớn.

      “Thế số tiền kia làm sao chuyển ra ngoài, phải là Tổng giám sát tài vụ, Tổng giám đốc và cậu ký mới chuyển được cơ mà? Vì sao cậu ngăn cản?” Lục Tử Khanh vẫn đưa ra câu hỏi vẫn trong đầu .

      “Khoản tiền này sau khi Hách Kiếm ký xong, Tiểu La chạy tới đòi em ký, em cần xin ý kiến Trương rồi mới ký, Tiểu La Tổng giám sát Hách xin chỉ thị của Tổng Giám đốc Trương, em , thế em đưa cho Trương ký là được, ký. Kết quả Tiểu La ở trước mặt em gọi cho Trương, em tình huống cụ thể cần Trương xem xét lại rồi hãy duyệt, Trương ấy biết tình hình, bảo em ký, em cũng đành ký thôi. Ai biết đó là bẫy của bọn họ?” Chu Kiệt vô cùng hối hận.

      “Cái Tiểu La này, làm sao ta dám uy hiếp cậu? ta chẳng phải chỉ là kế toán thôi à?” Đến bây giờ, Lục Tử Khanh ràng chân tướng việc, ngược lại cảm thấy khó hiểu với Tiểu La vô cùng mạnh mẽ này

      “Chị dâu, chị là biết hay giả vờ biết? Cái Tiểu La này, chính là tương đương với bà chủ thứ 2 của công ty, Hách Kiếm đối với ta, đúng là gì nghe nấy, ngay cả Trương đối với ta cũng là gì nghe đó!” Chu Kiệt cảm thấy hết sức kinh ngạc.

      “Tôi gặp ta lần, với Trương Bác Tùng, người phụ nữ này có vẻ vô cùng dụ dỗ đàn ông, bảo ấy cho ta nghỉ việc. ấy vẫn cho ta nghỉ rồi, hóa ra chỉ là lừa bịp!” Lục Tử Khanh mất hết bình tĩnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :