1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 107 Tình gần kề

      Phương Chi Viễn thực mong thời khắc này dừng lại vĩnh viễn, để được trầm mê nơi hương thơm mềm mại này, cần tỉnh lại. Nhớ tới người con này vừa gặp khiến mình thương tiếc, cuối cùng cũng gần mình trong gang tấc, đưa tay liền chạm tới , nhưng cũng thể để mặc mình sa vào đó.

      Phút chốc mặn nồng chung quy vẫn là hi vọng xa vời, Phương Chi Viễn đỏ mặt ngẩng đầu, vẻ mặt xấu hổ nhìn Trình Mai Tây, ngượng ngùng nhìn ánh mắt Trình Mai Tây: “Mai Tây, xin lỗi, quên mất em còn chưa mặc đồ. xin lỗi.”

      xong, Phương Chi Viễn liền chủ động đắp chăn cho Trình Mai Tây, nhưng càng vội càng hay mắc lỗi, lòng bàn tay lại chạm vào điểm hồng nhạt của Trình Mai Tây, trong nháy mắt tiếp xúc, hai người cả người run lên như bị điện giật. Phương Chi Viễn thực ngờ, cho dù bị hôn mê lâu, nhưng Trình Mai Tây vẫn như các bình thường khác săn chắc mềm mại.

      Hai lần tiếp xúc, làm cho sắc mặt Trình Mai Tây càng thêm kiều diễm, lúc này đôi mắt long lanh nằm giường, lại có vẻ mê hoặc khác. Trình Mai Tây ngây ngốc nhìn người đàn ông hô hấp như cậu con trai mới lớn, từng chút từng chút vui mừng tràn ngập trong lòng , giống như đóa hoa lặng lẽ nở, Trình Mai Tây cho phép bản thân mình chìm đắm trong cảm giác bao lâu mới có này, để niềm vui mừng này kéo dài thêm chút.

      Sau khắc cho phép bản thân mình trầm luân, lý trí khôi phục, Trình Mai Tây thu lại ý cười nơi khóe miệng, yên lặng đóng cửa trái tim, Phương Chi Viễn có thể tùy hứng làm càn, nhưng Trình Mai Tây trong lòng vô cùng ràng, đời này, mình chỉ có thể coi Phương Chi Viễn là phong cảnh đẹp bắt gặp ven đường, có thể thưởng thức, có thể động lòng, nhưng cũng thể tùy ý bản thân dừng lại nghỉ chân.

      Nhìn nụ cười mặt Trình Mai Tây từng chút biến mất, Phương Chi Viễn mẫn cảm thấy lòng trầm xuống, thấp giọng hỏi : “Làm sao thế? Em đừng tự trách, thực cố ý, vừa kích động ôm lấy em, còn… phải cố ý tranh thủ đâu!”

      … sao!” Mặt Trình Mai Tây chút biểu cảm, có phản ứng đối với lời của Phương Chi Viễn, thanh lạnh lùng xa cách, giống như giây trước đây chính là giấc mộng.

      Phương Chi Viễn hơi trấn định lại, bình phục tâm trạng, mặt ra nụ cười ôn hòa nhân hậu, ra phòng ngủ gọi bà Trình: “, giúp Mai Tây thay quần áo .”

      Bà Trình đồng ý vào phòng ngủ, có ý tứ liếc Phương Chi Viễn cái, Phương Chi Viễn thay đổi vẻ mặt, chính là vuốt vuốt cằm, lễ phép nhìn bà.

      Ông Trình nhiệt tình đón tiếp Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, mau lại đây. Chú vừa thêm nước nóng cho cháu, cháu mệt rồi, mau tới uống nước.”

      Phương Chi Viễn cầm lấy cốc nước liền uống ngụm nước lớn, tất cả việc vừa qua làm cả người khô nóng, miệng lưỡi khô rát, quả cần ngụm trà.

      “Tiểu Phương, cháu là người ở đâu?” Trong lòng ông Trình nhận định Phương Chi Viễn, liền bắt đầu hỏi thăm tình huống của Phương Chi Viễn.

      “ Chú, cháu là người địa phương thành phố T, từ lớn lên ở đây.” Phương Chi Viễn lễ phép trả lời.

      “À, thế chắc ba mẹ cháu cũng ở đây? Chắc cháu sống cùng ba mẹ à?” Ông Trình hỏi chắc chắn.

      “Ba mẹ cháu qua đời rồi ạ.” thanh của Phương Chi Viễn có chút trầm trầm.

      “Tiểu Phương, xin lỗi. Nhắc tới chuyện buồn của cháu rồi.”Ông Trình có chút áy náy.

      có gì, họ mất nhiều năm rồi. Lúc cháu 10 tuổi, máy bay chuyến của họ có chuyện, cháu sống mình nhiều năm rồi.” Phương Chi Viễn trấn an ông Trình.

      “Cháu từ sống mình, chắc chắn dễ dàng rồi?” ông Trình cảm động vì những gì bi thảm mà Phương Chi Viễn trải qua.

      “May mà có bà ngoại thương cháu nhất, bà cháu cháu sống nương tựa vào nhau. Năm kia bà mới mất, nên cuộc sống của cháu nhìn qua cũng phải là bi thảm lắm đâu.” Phương Chi Viễn nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đam, bình tĩnh.

      Nghe được lời của Phương Chi Viễn, ông Trình thở phào nhõm. Ở trong tâm tưởng của ông, ở cùng với người có quá khứ quá mức bi thảm, đại khái là hạnh phúc. Bởi vì trong lòng có quá nhiều nỗi đau khổ, nên rất khó để bao dung người khác. Biết được thời kỳ niên thiếu của Phương Chi Viễn vượt qua là vững chắc, ông Trình yên tâm rất nhiều.

      Lại ngồi lát, Phương Chi Viễn đứng dậy chào: “Chú, cháu về đây, mai còn có phẫu
      [​IMG]

      Chương 108 Gặp nhau quá muộn

      Giờ phút này Phương Chi Viễn dường như nhìn thấu được tâm tư của Trình Mai Tây: “Mai Tây, em cần lo lắng, bây giờ chính là bác sĩ của em, cũng là bạn của em, chỉ cần em yên tâm tận hưởng chăm sóc của dành cho em, cần suy nghĩ nhiều, cũng cần em làm gì, em có thể khôi phục hoàn toàn, đó chính là nguyện vọng to lớn nhất của . Chỉ cần em khỏe mạnh, về sau em ở cùng ai, đều chấp nhận lựa chọn của em!”

      Lời của Phương Chi Viễn, làm trong lòng Trình Mai Tây càng thêm cảm động. Phương Chi Viễn, dường như là hiệp sĩ được ông Trời phái xuống cứu vớt , ở bên cạnh làm bạn hề có cầu nào,Trình Mai Tây khỏi tự hỏi bản thân, mình có tài đức gì, mà có thể làm cho Phương Chi Viễn khăng khăng mực như vậy.

      Trình Mai Tây tuy còn chưa mở to mắt, nhưng biểu mất vẻ xa cách, dần dần trở nên bình tĩnh, Phương Chi Viễn biết nghe theo lời của mình, tiếp tục thổ lộ: “Em đừng nghĩ nhiều, người, có lý do, trả giá vì ai đó, cũng có đáng giá hay đáng giá, chỉ đơn giản là, gặp được em, chỉ là em, gặp được .”

      Trình Mai Tây cố gắng ngăn chặn cảm giác vui mừng, lại chống lại được nỗi buồn từ sâu trong lòng, buồn là gặp nhau quá trễ, thực đau lòng khôn xiết. Sao gặp nhau lúc còn trẻ, để được làm bạn bên nhau.

      “Bác sĩ Phương, ăn cơm thôi.” Bà Trình gọi, đúng lúc xóa tan được khó xử giữa hai người. Bác sĩ Phương lên tiếng trả lời rồi ra cửa, Trình Mai Tây mở to mắt nhìn, giọt nước mắt nhịn lâu cuối cùng rơi xuống nhanh như chớp mắt, mạnh mẽ cố gắng gượng ở trước mặt bác sĩ Phương lúc nãy, cuối cùng có chút cố kỵ nào cứ thế vọt lên.

      “Hôm nay biết cháu ở lại ăn cơm, nên chỉ làm gà xào cung đình, cá xào thịt, quả đậu đũa xào, còn có trứng chưng thịt, lại có chút canh thôi (*). Ngày mai cháu lại qua đây, làm vài món ngon nhé.” Bà Trình có chút áy náy đón Phương Chi Viễn vào chỗ ngồi.

      “ Ngon quá, mấy năm rồi cháu chưa được ăn đồ ăn nhà nấu ngon thế này!” Phương Chi Viễn có chút buồn bã.

      “Cháu ngại hàng ngày cứ tới đây ăn!” Bà Trình nhiệt tình mời Phương Chi Viễn.

      Bà Trình cầm bát con, bới bát cơm, rồi múc hai thìa trứng chưng thịt, lại thêm bát canh, đứng lên vào phòng ngủ: “Bác sĩ Phương, cháu ăn tự nhiên nhé, ăn nhiều chút, cho Mai Tây ăn cơm trước .”

      , , cần lo cho cháu, cháu làm khách đâu.” Phương Chi Viễn cười ngại ngùng.

      Ông Trình cầm thìa, múc cho Phương Chi Viễn món gà xào cung đình: “Đừng nhìn món ăn gà xào cung đình này đơn giản, học vấn bên trong rất là sâu sắc, trăm người làm ra lại có trăm hương vị khác nhau, nhưng mà, chú vẫn thấy là nhà cháu làm ngon nhất, ăn , cháu thử .”

      Phương Chi Viễn ăn miếng gà cung đình lẫn cơm, luôn miệng khen ngon: “Cháu ăn khá nhiều quán món cay Tứ Xuyên làm món gà xào cung đình này, nhưng mà món gà xào
      [​IMG]

      Chương 109 Giải phẫu đoạt mệnh

      Ông Trình cúp điện thoại, tới phòng bếp, bà Trình hiểu được ý của ông: “Xong ngay rồi đây, ông cho Mai Tây hoạt động chân tay tí , có lát nữa vận động luôn làm ảnh hưởng cơ bắp.”

      Ông Trình nghe thấy vậy vào phòng, đầu tiên rót cho Trình Mai Tây ly trà hoa, Trình Mai Tây có thói quen ăn xong uống ly trà hoa, ông Trình biết từ lâu. Ông dùng thìa từ từ bón vào miệng Trình Mai Tây: “Phải nhanh chóng khỏe lại nhé con, tự mình uống nước, đừng để ba phải chăm sóc con.”

      Bón nước xong, trước tiên ông mat-xa tay và bắp chân, tận đến khi cảm giác tứ chi còn cứng nhắc nữa, ông mới thử cầm lấy cánh tay và chân làm động tác co duỗi.

      Lúc bà Trình vào các động tác khởi động của Trình Mai Tây làm gần xong, ông Trình vui mừng với bà: “Chân Mai Tây dường như có chút lực phản ứng, hôm nay chắc là có tiến bộ lớn.”

      ? Tôi mong chờ Mai Tây nhanh chóng khỏe lại, nó cố gắng tốt, tôi tin tưởng con chúng ta lúc nào cũng là giỏi nhất.” Ông Trình với bà Trình và Trình Mai Tây, cũng là với chính mình.

      Trạng thái của Trình Mai Tây tồi, sau hơn nửa giờ vận động, có thể tự đứng thẳng 5 phút, dưới dẫn dắt của ông Trình, cũng có thể bước . Tuy là vẫn bước tập tễnh giống như trẻ con tập , nhưng ông Trình bà Trình vô cùng vui sướng.

      Tận đến khi trán Trình Mai Tây xuất tầng mồ hôi, bà Trình với ông Trình: “Ba nó, Mai Tây mệt rồi, chúng ta đừng vội, ngày mai lại luyện tập .”

      Ông Trình nhìn Trình Mai Tây đầy thương: “Được, để con nghỉ ngơi lát, tôi lại chuyện với nó chút.”

      Ông Trình nhàng đỡ thắt lưng Trình Mai Tây, đặt nằm giường, bà Trình đột nhiên phát quần Trình Mai Tây có vết máu, bà Trình đẩy ông ra ngoài: “Ông già, ông mau ra ngoài, Mai Tây tới ngày rồi.”

      Ông Trình cũng chịu: “Giờ đều lúc nào rồi, bà còn phong kiến như vậy nữa? Tôi bế nó vào trong nhà vệ sinh, bà rửa sạch cho nó chẳng phải là được à?”

      Bà Trình thấy ông có lý, cũng kiên quyết bắt ông ra ngoài, lấy quần áo tắm rửa của Trình Mai Tây trong tủ quần áo, rồi dặn dò ông Trình bế Trình Mai Tây vào phòng tắm.

      Trình Mai Tây tựa đầu vào lòng ông Trình, từ sau khi trưởng thành, từ trước tới giờ vẫn duy trì khoảng cách với ba, đến nay, chuyện bí nhất của phụ nữ, lại bị ba nhìn sót gì, cho dù là con của ba nhưng cũng vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

      Ông Trình trấn an Trình Mai Tây: “Tây Tây, con đừng nghĩ nhiều như thế, ba biết trong lòng con đau khổ, nhưng đây là con bị ốm, ba mà ốm nghĩ nhiều đến thế, con phải nhanh chóng khỏe lên mới là nguyện vọng lớn nhất của ba.”

      Bà Trình theo hai cha con vào phòng vệ sinh, đặt Trình Mai Tây xuống, ông liền ra ngoài, ông biết, giờ phút này, đứa con mạnh mẽ của ông trong lòng nhất định rất khổ sở. Lúc này nó hoàn toàn thể tự phục vụ bản thân, phải có cha mẹ đẻ phục vụ những chuyện vệ sinh cá nhân, nó chắc chắn cảm giác sống bằng chết.

      Ông Trình sau khi ra ngoài, bà Trình giúp Trình Mai Tây cởi quần, lại phát Trình Mai Tây cầm chặt quần của mình, bà Trình đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng: “Mai Tây, con có thể tự cởi à?”

      Trình Mai Tây chầm chậm khép mắt, bà Trình ngừng tay, chờ Trình Mai Tây tự mình cởi. Trình Mai Tây cầm chặt quần, dường như dùng hết sức lực toàn thân, mới cởi được quần xuống chút, nhìn động
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 110 hồi hiểu lầm

      Đấm Lục Tử Minh lúc lâu mà vẫn chưa nguôi giận, đứng dậy chạy ra khỏi phòng bệnh: “Em muốn tới phòng làm việc của bệnh viện, nhất định được để cho Phương Chi Viễn làm phẫu thuật cho mẹ!”

      “Em đừng làm loạn, bây giờ tính mạng của mẹ nằm trong tay bác sĩ Phương rồi, em làm ầm như thế, ngược lại làm hại mẹ đấy!” Lục Tử Minh vội vàng chạy tới ngăn Lục Tử Khanh, nhưng còn kịp.

      “Chúng tôi muốn đổi bác sĩ. thể để cho bác sĩ Phương làm phẫu thuật cho mẹ tôi!” Lục Tử Khanh chạy vào phòng y tế liền kêu ầm lên.

      “Mẹ chị tên là gì? Ở khoa nào? Chị đừng có rối, để tôi tra xem mẹ chị là ai làm phẫu thuật!” nhân viên y tế hỏi.

      “Mẹ tôi là Tống Xuân Lệ, ở phòng bệnh số 2. Tôi đồng ý bác sĩ Phương ở phòng cấp cứ làm phẫu thuật cho mẹ tôi.” Phản ứng của Lục Tử Khanh vô cùng mãnh liệt.

      Nhân viên y tế cầm lấy điện thoại, bấm dãy số, hỏi vài câu, sau đó cúp điện thoại, với Lục Tử Khanh: “Mẹ chị là Tống Xuân Lệ đúng ? Ai là bác sĩ Phương phòng cấp cứu làm phẫu thuật cho mẹ chị? Phẫu thuật của bà là bác sĩ Lý ở khoa não thực chính nhé.”

      “Ơ, phải hôm nay bác sĩ Phương chuyện với chúng tôi à? Còn cầu chúng tôi ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật mà!” Lục Tử Khanh có chút hiểu.

      “À, là thế này. Bác sĩ Lý về nhà ăn tết, nhưng nghe bệnh của mẹ chị rất nghiêm trọng, vô cùng nguy hiểm, nên ấy suốt đêm quay lại đây, tự mình mổ chính cho mẹ chị. chuyện trước phẫu thuật giao cho bác sĩ Phương, có gì đúng à?” Nhân viên y tế kiên nhẫn giải thích tình hình cho Lục Tử Khanh.

      Lục Tử Khanh cả người, Lục Tử Minh vừa chạy tới nghe được câu cuối cùng, vừa vặn xua tan nghi ngờ của , Lục Tử Minh bước lên kéo Lục Tử Khanh ra ngoài, cúi người cám ơn: “Xin lỗi, em tôi có chút kích động, mong chị hiểu cho tâm tình trước khi phẫu thuật của người nhà chúng tôi.”

      Nhân viên y tế nở nụ cười khoan dung: “ có gì, chị có cái gì chưa , hỏi ràng là được, về sau lúc nào có gì chưa , cũng có thể tới đây tìm tôi.”

      Ra phòng y tế, Lục Tử Minh liền oán trách Lục Tử Khanh : “Em xem em, gào to gọi , em xem lát nữa em làm sao còn mặt mũi gặp bác sĩ Phương.”

      chỉ biết em. Vừa nãy phải cũng lo lắng như em à? Em vì sao phải gào thét, chẳng phải do làm hại à?” Lục Tử Khanh liếc mắt nhìn Lục Tử Minh.

      “Được, được, đều là lỗi của , đều là làm hại.” Lục Tử Khanh trong ngoài khổ sở, Lục Tử Minh muốn lại so đo cùng .

      Lục Tử Minh tội nào cũng nhận, Lục Tử Khanh cũng đành lòng ép sát thêm, tùy ý Lục Tử Minh lôi vào phòng bệnh số 3, Cốc Thư Tuyết thấy hai người vào, mở miệng cười : “Các người đổi bác sĩ chính à? Đổi ai rồi?”

      đổi, đổi, phải là bác sĩ Phương mổ cho mẹ, là bác sĩ chủ nhiệm Lý chuyên khoa não.” Lục Tử Minh trả lời.

      , mai làm phẫu thuật xong, em phải quay về Thẩm Dương, bây giờ điện thoại của Trương Bác Tùng cũng gọi được, giám đốc Chu cũng liên lạc được với ấy, em thực cam lòng trơ mắt nhìn công ty phá sản.” Lục Tử Khanh hạ quyết tâm.

      “Cũng đúng, công ty bây giờ lúc nguy cấp, em thực nên quay về giúp Trương Bác Tùng vượt qua lúc khó khăn này.” Đối mặt với việc lớn, Lục Tử Minh vẫn là có hiểu biết.

      , bên này phải dựa vào , cố gắng chút nhé, chờ tình huống công ty có chút chuyển biển tốt đẹp, em lại chạy tới đây chăm sóc mẹ.” Lục Tử Khanh nhắc nhở cẩn thận.

      “Yên tâm , mẹ bên này có rồi, còn có Lý, em cứ yên tâm thôi.” Lục Tử Minh khuyên bảo Lục Tử Khanh.

      “A, diễn xuất này, cũng giống nhau! Mẹ sao vừa bệnh, em chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ nữa. nghe còn hay hơn hát nữa, công ty tốt đẹp tự nhiên xong là xong? Là chuyên lừa gạt người ta ?” Cốc Thư Tuyết chỉ sợ rằng thiên hạ loạn.

      Lục Tử Khanh lục phủ ngũ tạng đều sốt ruột, câu
      [​IMG]


      Chương 111 Khó mà gặp gỡ

      Bà Trình sau khi ngủ dậy, tới phòng bếp hầm cháo trước, sau đó vội vàng chợ gần đó mua thức ăn, hôm qua bác sĩ Phương ở nhà ăn cơm mà có đồ ăn gì, bà Trình vội vàng chợ chuẩn bị đồ ăn và rau quả, chuẩn bị sẵn bữa tối, chờ ông Trình và bác sĩ Phương từ chỗ luật sư về ăn cơm.

      Tới chợ, bà Trình nhanh chóng mua được cả rổ đầy đồ ăn và rau, phụ nữ Trùng Khánh chính là có khả năng này, cho dù đến thành phố lạ nào nữa, cũng có thể tìm được chợ nhanh nhất, cũng mua được đồ ăn mình thích bằng giá thích hợp, bà Trình đương nhiên chính là người xuất sắc trong số những nhân tài đó.

      Về tới nhà, ông Trình cho Trình Mai Tây rửa mặt chải đầu xong, đút cháo cho Trình Mai Tây, thấy bà Trình thắng lợi trở về liền trêu chọc bà: “Bà nó, có phải bà mua cả chợ về rồi hả? Đây chắc là chuẩn bị cho tối nay bác sĩ Phương tới ăn cơm chứ gì?”

      “Đó là đương nhiên, bác sĩ Phương muốn tới nhà ăn cơm, tôi phải chuẩn bị cẩn thận chứ!” Bà Trình coi trêu chọc của ông Trình ra gì.

      “Bà chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, có khi còn có đất dụng võ ấy chứ. Chúng tôi tới chỗ Luật sư, nếu chuyện được, định mời luật sư ăn cơm tối, để chuyện thêm bước.” Ông Trình ngừng cười, chuyện nghiêm túc.

      “Tôi mặc kệ, dù sao ngày mai bác sĩ Phương cũng có thể tới ăn cơm được mà.”bà Trình chút để ý tới công kích của ông Trình.

      “Thế bà mau ăn chút gì , nấu cơm sớm chút, 2 giờ Tiểu Lý mang tài liệu tới đây, đừng có tới lúc đó chúng ta còn chưa cơm nước xong, lại mất lịch .”

      Bà Trình đứng dậy vào bếp múc hai bát cháo, gọi ông Trình tới phòng ăn, rồi thuận tay đưa bánh rán vừa mua về cho ông Trình: “Ông cũng mau ăn chút, đồ điểm tâm còn phải đợi lát.”

      Bà Trình cũng cầm lấy bánh rán và cháo liền bắt đầu ăn, bà đột nhiên nhớ tới việc: “Sáng nay bác sĩ Phương có phẫu thuật, mấy giờ tới đón ông?”

      hẹn hai giờ tới đây rồi, ba giờ văn phòng luật sư, luật sư có giờ rảnh từ 3 tới 4 giờ chiều, vừa văn có thể gặp chúng ta.” Bà Trình nghe xong liền yên tâm.

      Ăn xong bữa sáng, ông Trình cùng bà Trình đỡ Trình Mai Tây đứng dậy luyện tập, sau khi vào nhà, Trình Mai Tây cố gắng tập ngồi dậy, nhưng lại chỉ có thể hơi hơi rời giường chút, hoàn toàn thể tự mình ngồi dậy, mặt đỏ bừng, mồ hôi từng giọt lớn rơi xuống chăn.

      Bà Trình xông tới giúp Trình Mai Tây, ông Trình giữ chặt tay bà: “Có số việc, phải dựa vào chính nó, cho dù chúng ta giúp nó thế nào nữa, nó cũng phải tự đứng lên bằng sức của chính nó.”

      Bà Trình đau lòng nhìn Trình Mai Tây, khi Trình Mai Tây còn bé bà bận việc buôn bán, sau khi lớn lên lại ở cùng bọn, sau khi kết hôn, lại phải qua lại suốt giữa nhà chồng và nhà mẹ đẻ, ngờ, sau khi lớn lên, lúc bọn họ gần nhau nhất, chính là lúc Trình Mai Tây bị bệnh.

      Vì thế, bà Trình rất coi trọng quãng thời gian này, vừa nguyền rủa ông Trời làm con bà bị bệnh, đồng thời cũng cảm ơn ông Trời tặng mình khoảng thời gian quý báu, để bà có thể nâng niu đứa con từng bé yếu đuối của mình trong lòng bàn tay.

      Ông Trình nhìn động tác ngồi dậy của Trình Mai Tây càng lúc càng mềm yếu vô lực, liền bảo bà Trình tới, đặt Trình Mai Tây xuống giường: “Tây Tây, con nghỉ ngơi chút , để ba mẹ tới giúp con luyện tập.”

      Trình Mai Tây nghe lời nằm giường, khoảng 10 phút sau, ông Trình bảo bà Trình cùng nâng Trình Mai Tây dậy, hôm nay tiến bộ của Trình Mai Tây rất lớn, có thể di chuyển 5 bước về phía trước nhờ giúp đỡ của ông Trình.

      Sau khi luyện tập xong, bà Trình liền vào bếp. Cơm trưa hôm nay cần làm sớm, bà chỉ làm hai món rau xào đơn giản, hầm món canh sườn cho Trình Mai Tây.

      Ăn cơm xong, bà Trình thu dọn xong phòng bếp là hơn 1 giờ rưỡi chiều, biết bạn của Trình Mai Tây tới, bà lại nhanh chóng rửa mặt chải đầu cho Trình Mai Tây, thay quần áo, lúc mọi việc xong xuôi đồng hồ chỉ 1 giờ 55 phút.

      Ông Trình kiểm tra di động mấy lần, chỉ
      [​IMG]
      duyenktn1 thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 112 Luật sư ly hôn

      Vừa nãy chỉ lo cãi nhau với Bộc Tấn, lúc này ông Trình mới nhớ ra Tiểu Lý tới. Thấy ông Trình cuối cùng cũng có thời gian, Tiểu Lý cầm tài liệu lấy ra đưa cho ông: “Chú, đều ở đây, cháu cũng chưa mở ra xem đâu.”

      Ông Trình cầm tài liệu hai tay: “Cám ơn cậu, Tiểu Lý, làm phiền cậu quá!”

      Tiểu Lý khoát tay: “Chú, chú đừng khách sáo, chẳng qua là chuyện ấy mà.”

      Bác sĩ Phương nhìn đồng hồ, ông Trình liền khách sáo mời Tiểu Lý: “ Tiểu Lý, cậu vào chơi lát, tôi ra ngoài có chút việc.”

      “Chú, chú cứ . Cháu vào thăm Tổng giám sát Trình rồi luôn ạ.”

      Ông Trình tâm tình phức tạp nhìn Bộc Tấn, rồi lại nhìn về phía Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, chúng ta thôi.”

      Phương Chi Viễn thoáng nhìn qua Bộc Tấn, Bộc Tấn mặc bộ quần áo thể thao đơn giản bình thường, tùy ý đứng trong phòng như vậy, trong nháy mắt, Phương Chi Viễn có cảm giác kỳ quái, tựa như có loại nguy hiểm giấu từ từ tới gần.

      Vừa muốn ra cửa lên xe, Phương Chi Viễn dường như vô ý hỏi: “ vừa nãy hình như nhìn quen quen, bình thường ấy là sống ở thành phố T hả chú?”

      Ông Trình muốn nhiều, nhưng lại ngại, vì gần đây cũng hay làm phiền Phương Chi Viễn, đành mở miệng: “ ta là bạn năm trước Mai Tây quen, mới gần đây lại liên hệ lại, chú cũng gần đây ta sống ở đâu.”

      Phương Chi Viễn là người thông minh, vừa nghe giọng của ông Trình, liền biết trong đó có vấn đề, cũng di dời đề tài ngay: “Chú, tài liệu đều mang đủ cả chứ?”

      “Mang đủ rồi, mấy thứ quan trọng như giấy kết hôn, sổ hộ khẩu, giấy tờ nhà, sổ tiết kiệm… đều mang theo.” Ông Trình xong định mở túi tài liệu.

      “Chú, chú đều mang là được rồi, cần mở ra đâu. Lát nữa cho luật sư xem ,” Cho dù trong lòng Phương Chi Viễn vô cùng để ý, nhưng cũng muốn để ông Trình nhìn ra vội vàng.

      2 giờ 25 phút, Phương Chi Viễn dừng xe ở cửa sau văn phòng luật sư Khả Hướng, nhấc tay nhìn đồng hồ: “Chú, thời gian vừa kịp, chúng ta vào .”

      Phương Chi Viễn xuống xe, quay người khóa xe rồi chờ giây lát, ông Trình ôm túi tài liệu xuống xe, hai người trước sau vào tòa nhà, dựa vào hướng dẫn, hai người tới văn phòng luật Khả Hướng.

      “Khả Dĩ An có đây em? có hẹn với ấy.” Phương Chi Viễn hỏi lễ tân.

      Lễ tân thấy Phương Chi Viễn tuấn nho nhã, thanh ngay lập tức dịu dàng rất nhiều. Hôm nay Phương Chi Viễn tuy là so với ngày thường ít chiếc áo blouse hỗ trợ, nhưng lại là vẻ tuấn phong trần khác, với phản ứng như của này, Phương Chi Viễn sớm quen, ngày thường ở bệnh viện, các nhân viên y tá thấy đều là vẻ mặt như thế.

      lễ tân đỏ mặt, dám nhìn Phương Chi Viễn: “Luật sư Dĩ An à, đợi chút, tôi gọi điện thoại hỏi ấy.”

      “Luật sư Khả mời hai người vào.” Cúp điện thoại xong, lễ tân dẫn Phương Chi Viễn và ông Trình vào gian phòng.

      lễ tân e lệ gật đầu với Phương Chi Viễn, rồi lui ra. Khả Dĩ An ngồi sau bàn làm việc, thấy hai người tới liền đón bọn họ ra sô-pha ngồi.

      “Lâu lắm gặp rồi nhỉ, bác sĩ lớn Phương Chi Viễn của chúng ta hôm nay lại có rảnh tới đây, là người nào mời được cậu vậy?” Khả Dĩ An có vẻ rất quen thuộc với Phương Chi Viễn, vừa thấy liền đùa với Phương Chi Viễn.

      “Tôi cả ngày khổ sở cứu mạng người khác, giống cậu đâu, cả ngày vội vàng kiếm tiền riêng, tôi chỗ nào phong lưu bằng cậu.” Phương Chi Viễn cũng chịu cho Khả Dĩ An chiếm thế.

      “Hôm qua cậu gọi điện vụ án ly hôn gì đó, chú đây là?” Khả Dĩ An thôi đùa cợt, quay lại chủ đề chính.

      “Bây giờ người bạn kia của tôi còn bệnh, đây chính là ba của bạn tôi, ông ấy muốn nhờ cậu cố vấn tình huống vụ này.” Phương Chi Viễn giới thiệu ông Trình với Khả Dĩ An.

      “Chào
      [​IMG]



      Chương 113 Thẳng về quá khứ

      “Khả luật sư, cậu có rảnh ? biết có thể mời cậu ăn bữa cơm được ?” Ông Trình bắt tay luật sư Khả thuận tiện hỏi.

      “Chú, lát nữa cháu còn có cuộc họp, cháu ăn cơm với mọi người được. Việc vụ án chú cần lo lắng, cháu giao lên tòa đơn xong liên lạc lại với chú.” Khả Dĩ An khéo léo chối từ.

      Khả Dĩ An đưa ông Trình và Phương Chi Viễn ra cửa, Khả Dĩ An tới gần Phương Chi Viễn, vào tai : “Bác sĩ Phương, cậu từ khi nào nhiệt tình với chuyện của người khác như vậy? Cậu cùng con người ta là quan hệ như thế nào? đơn giản là quan hệ bạn bè thôi chứ?”

      Mặt Phương Chi Viễn trầm xuống: “Đừng lung tung, con chú ấy là bệnh nhân của tôi.”

      Khả Dĩ An nháy nháy mắt với Phương Chi Viễn: “Cậu cần giấu đầu hở đuôi. Làm sao vẫn giống như khi còn học thế? Cố ý làm ra vẻ thần bí, trong lòng có chuyện gì cũng thoái mái mà ra.”

      Cơ mặt của Phương Chi Viễn hơi giật giật, chuẩn bị phát giận, Khả Dĩ An liền vỗ vỗ vai : “Được rồi, đùa với cậu tí mà, có chuyện cũng gọi điện liên hệ, có thời gian chúng ta đánh tennis!”

      Khả Dĩ An lại với ông Trình: “Chào chú, có gì liên lạc ạ.”

      Khả Dĩ An vẫy tay bước vào văn phòng luật sư, ông Trình và Phương Chi Viễn ra, hai người men theo cầu thang xuống, ông Trình vẫn chìm đắm trong hình ảnh kích thích vừa nãy, ông thể tưởng tượng, nếu Trình Mai Tây nhìn thấy cảnh này, liệu có lại phát bệnh nữa hay .

      Phương Chi Viễn dường như nhìn tâm của ông, hiểu tâm tình lúc này của ông chắc chắn tuyệt đối tốt, lựa chọn im lặng lúc lâu, Phương Chi Viễn cẩn thận lựa chọn lời : “Chú, tình hình như thế, chú cũng đừng quá đau khổ, bây giờ tìm được bằng chứng Lục Tử Minh ngoại tình, Mai Tây chắc chắn thắng vụ kiện này.”

      “Chú đau khổ vì bản thân mình, mà đau khổ vì Mai Tây, nó bị ốm còn nằm viện, Lục Tử Minh lại mang bồ nhí về nhà vui vẻ, cái nhà đó, là Mai Tây khổ sở gây dựng nên.” Ông Trình cực kỳ đau lòng.

      “Chú, Mai Tây quay về Trùng Khánh cũng cho chú biết chuyện Lục Tử Minh ngoại tình. ấy chắc chắn là muốn chú đau lòng vì chuyện của ấy. Bây giờ ấy và Lục Tử Minh xong rồi, giờ nguyện vọng duy nhất của ấy là tranh được tài sản, làm cho Lục Tử Minh và con bồ nhí kia bị báo ứng, bao giờ dám nghênh ngang như thế nữa.” Phương Chi Viễn khuyên nhủ ông Trình.

      Phương Chi Viễn mở khóa xe, rồi tới bên ghế lái phụ, giúp ông Trình mở cửa xe, đưa tay đỡ ông lên xe, ông Trình nhất thời có chút được coi trọng mà sợ, tất cả những kính trọng mà ông có được từ chỗ Lục Tử Minh, đều được bồi thường từ người Phương Chi Viễn.

      Phương Chi Viễn nhìn tất cả phản ứng của ông Trình, năng gì mà lên xe, lại hơi nghiêng người giúp ông Trình cài dây an toàn, ông Trình lại càng thêm vừa ý Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn hoàn toàn cảm nhận được thiện ý của ông Trình, chỉ là cố gắng kìm chế nụ cười.

      Đến dưới khu nhà, ông Trình mở miệng mời Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, cháu lên nhà ăn cơm tối
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 114 Khó tránh sảy thai

      Tiểu Thiên chạy vọt vào phòng bệnh số 3, đến bên giường Cốc Thư Tuyết: “ Vừa rồi tôi tiêm ở phòng bên cạnh, nghe người nhà chị chị bị đau bụng, còn chảy máu, chị chảy máu có nhiều ?”

      với các chị bao lâu rồi, giờ các chị mới tới đây khám, các chị bệnh nhân chính là Thượng đế, các chị đối xử với Thượng đế như thế nào vậy?”

      “Rất xin lỗi, vừa rồi tôi có chút việc, nên giờ mới tới đây. Chị ra máu đại khái là khoảng bao nhiêu?” Tiểu Thiên vội vàng xin lỗi, nhàng hỏi.

      “Có muốn tôi mang quần lót vừa thay cho chị xem ? Tôi đo được, ai biết là khoảng bao nhiêu?”Cốc Thư Tuyết trả lời có thiện ý.

      “Tôi tìm bác sĩ siêu cho chị và làm kiểm tra HC, xem xem các chỉ tiêu của chị thế nào.” Tiểu Thiên mặt đỏ bừng, tranh chấp cùng bệnh nhân để bị tới văn phòng, người chịu thiệt vẫn là mình, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lại cố nhịn xuống.

      Cốc Thư Tuyết chiếm thế thượng phong, nhìn Tiểu Thiên cười đắc ý, Lục Tử Minh trừng mắt liếc: “ ấy sao lại đau bụng chảy máu? Liệu thế nào?”

      “Cần kiểm tra các chỉ tiêu chút, nếu tình huống nghiêm trọng, có khả năng khó tránh được sảy thai.” Tiểu Thiên cho Lục Tử Minh.

      “Cái gì cơ, sảy thai? Giờ chẳng phải nằm viện giữ thai à? Sao còn đảm bảo? Lại còn có thể sảy thai?” Lục Tử Minh nghe được lời của Tiểu Thiên liền trở nên kích động.

      “Giữ thai cũng chắc chắn hoàn toàn có thể giữ được mà, cũng phải là nhất định sảy thai, còn phải xem kết quả kiểm tra, đừng kích động.” Tiểu Thiên xong liền ra khỏi phòng bệnh số 3.

      bảo em đừng có cảm xúc giao động, em sao cũng có việc tìm việc, lát ầm ĩ với , lát lại cãi nhau với Tử Khanh, em xem , giờ nhỡ sảy thai em tha hồ vui.” Lục Tử Minh bị đả kích quá lớn, liền có chút liều.

      “Ý là em muốn bị sảy thai à? Em cả ngày nằm giường, chẳng được đâu, cho rằng em muốn thế à?” Cốc Thư Tuyết nghe xong lời chỉ trích của Lục Tử Minh, càng thêm tủi thân.

      Lục Tử Minh đứng dậy: “Từ lúc mẹ ở phòng mổ ra tới giờ, còn chưa qua thăm mẹ. Em nằm đây , qua đó thăm bà lát.”

      “Chẳng phải có hộ lý rồi à? hôn mê bất tỉnh rồi, có cái gì mà thăm. chính là muốn ở cùng em!” Cốc Thư Tuyết có chút thần kinh.

      “Tự em bình tĩnh lại chút, hai chúng ta bây giờ ở cùng chỗ cũng có lời gì hay mà , lát nữa về đưa em kiểm tra.” Lục Tử Minh xong ra khỏi phòng bệnh số 3.

      Cốc Thư Tuyết cả bụng tức giận có chỗ phát tiết, cầm lấy gối đầu ném ra ngoài, nhưng mà Lục Tử Minh rồi, chiếc gối ném vào cửa rồi lại rơi xuống.

      Cốc Thư Tuyết nằm vật xuống giường gào khóc, thấy tủi thân và bất lực, cảm giác dường như chỉ cần còn đứa bé, Lục Tử Minh rời xa ta, tất cả những gì ta trả giá trước đây đều uổng phí.

      Đứa bé là vũ khí để Cốc Thư Tuyết chút sợ hãi trước mặt Lục Tử Minh, nhưng đồng thời cũng là thứ mà Lục Tử Minh quan tâm nhất người Cốc Thư Tuyết, chỉ cần đứa bé còn, Lục Tử Minh bảo hộ và dung túng
      [​IMG]
      duyenktn1 thích bài này.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 115 Bộc Tấn trở lại

      Lục Tử Minh đỡ Cốc Thư Tuyết trở lại phòng bệnh số 3, rồi cầm kết quả siêu tìm Tiểu Thiên, Tiểu Thiên vừa nhìn thấy kết quả siêu vẻ mặt liền thay đổi, Lục Tử Minh vội vàng hỏi: “Làm sao thế?”

      “Nhìn kết quả siêu khả năng sảy thai là rất lớn. Sáng mai lại cho ấy làm xét nghiệm máu rồi xem lại, khả năng 80% là giữ được.” Tiểu Thiên nhìn về phía Lục Tử Minh.

      có cách nào ư? Bệnh viện lớn thế này, đến đứa bé cũng giữ được là sao? Vậy chúng tôi tới bệnh viện làm cái gì?” Lục Tử Minh nghe xong lời của Tiểu Thiên liền cáu.

      đừng cuống, để tôi gọi cho bác sĩ Phương hỏi xem làm sao bây giờ.” xong Tiểu Thiên bấm máy gọi cho bác sĩ Phương.

      Tới khi đầu bên kia truyền tới thanh của bác sĩ Phương cả người Tiểu Thiên rơi vào trạng thái căng thẳng, ngực cũng ngừng hô hấp dồn dập mà trở nên phập phồng, Lục Tử Minh nhìn Tiểu Thiên chớp mắt, giống như thưởng thức bức tranh mỹ nhân xinh đẹp.

      “Được, em chú ý quan sát tình huống của ấy. Vâng, được, yên tâm.” Tiểu Thiên nhận được chỉ thị của Phương Chi Viễn, cả người nhõm hẳn.

      “Bác sĩ Phương ấy liên hệ ngay với bác sĩ Vương Chủ nhiệm khoa phụ sản, ngày mai chuyển ấy tới khoa phụ sản, sáng sớm mai tôi làm xét nghiệm HCG cho ấy xong, kết quả cũng chuyển tới khoa phụ sản.” Tiểu Thiên dặn dò Lục Tử Minh.

      Lục Tử Minh vừa nghe đồng ý: “ Các chị làm ấy trở thành sắp sảy thai, giờ lại đổ sang khoa phụ sản. Chúng tôi đồng ý.”

      Tiểu Thiên vừa nghe lời của Lục Tử Minh liền cười to: “Bệnh nhân vốn là thể cứ ở mãi khoa cấp cứu. Bệnh tình ổn định xong tiến hành phân loại điều trị, yên tâm , ngày mai bác sĩ Phương hội chẩn cùng khoa phụ sản, ấy dặn dò khoa phụ sản tình hình của bệnh nhân, chắc chắn ảnh hưởng tới việc điều trị.”

      Trở về phòng bệnh số 3, Cốc Thư Tuyết ánh mắt chờ mong nhìn Lục Tử Minh, làm lòng Lục Tử Minh trầm xuống: “Y tá nhìn kết quả kiểm tra, gọi cho bác sĩ Phương, sáng mai em chuyển sang khoa phụ sản.”

      “Cái bác sĩ Phương này là định làm cái gì? ta để em ở đây giữ thai, bây giờ giữ được ta cho em chuyển khoa, ta định trốn trách trách nhiệm à?” Cốc Thư Tuyết có chút tình nguyện.

      “Em chẳng phải là ghét ta sao? Chuyện trước kia ầm ĩ ta cũng biết, ta cũng chẳng ưa gì chúng ta, chúng ta chuyển qua khoa phụ sản cũng tốt mà, bác sĩ y tá biết chuyện, nhóm ngó em.” Lục Tử Minh nhàng an ủi Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết ngẫm lại cũng thấy đúng, liền chấp nhận việc chuyển khoa.

      Ông Trình ra ngoài xong, Bộc Tấn liền cầu xin bà Trình: “, cháu biết năm đó cháu có lỗi với Mai Tây, cho dù thế nào, mong cho phép cháu gặp Mai Tây lần!”

      “Có gì mà gặp? hại nó còn chưa đủ à? Năm đó , bỏ lại Mai Tây mình, Mai Tây tìm đến phát điên rồi, chỉ còn chưa tự sát nữa thôi. Năm đó kiên quyết rời khỏi nó, giờ có mặt mũi gì gặp lại nó đây?” Bà Trình kiên quyết đồng ý.

      , cháu sai rồi, nhưng lúc đó đúng là cháu có nỗi khổ riêng mà, cho cháu gặp Mai Tây trước được ? Cháu thực lo lắng cho ấy. Chuyện trước kia cháu từ từ giải thích, cháu nhất định chính mình cầu xin tha thứ của ấy.” Bộc Tấn đau khổ cầu xin.

      “Mai Tây tha thứ cho , bỏ lại nó, để nó thê thảm, để nó gả cho thằng khốn Lục Tử Minh kia, bây giờ Lục Tử Minh ở ngoài có bồ nhí, nó lại bị tức giận thành bệnh như vậy, xem nó có tội gì cơ chứ?” Bà Trình đổ hết tất cả những gì Trình Mai Tây gặp phải ngày hôm nay cho Bộc Tấn.

      “Cái gì cơ? Sao chồng ấy có thể như thế? Có thể cưới người phụ nữ như Mai Tây là phúc mấy đời của ta,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :