1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 100 Trở mặt đánh nhau

      Làm xong thủ tục nhập viện, Lục Tử Khanh và Lục Tử Minh đẩy bà Lục phòng bệnh số 3. Nhìn thấy bà Lục bị đẩy tới, ánh mắt Cốc Thư Tuyết trừng to, Lục Tử Minh sắp xếp xong cho bà Lục, tới bên giường Cốc Thư Tuyết, đón nhận ánh mắt tìm tòi của Cốc Thư Tuyết, giọng giải thích: “Mẹ bị ngã, là xuất huyết não cấp tính, làm thủ tục nhập viện!”

      “Sao mẹ cũng ở phòng bệnh này thế? thể để mẹ ở phòng khác được à?” Cốc Thư Tuyết vừa nghe có chút vui.

      “Là bác sĩ Phương sắp xếp, để hai người cùng ở 1 phòng bệnh, tiện cho chăm sóc.” Lục Tử Minh đưa ra bác sĩ Phương làm cớ.

      Cốc Thư Tuyết có cách nào, quay mặt vào tường gì, Lục Tử Minh tùy ý Cốc Thư Tuyết hờn dỗi. Y tá vào : “CT của bà Tống Xuân Lệ có rồi đây, ai là người nhà, theo tôi tới văn phòng bác sĩ thảo luận phương án phẫu thuật?”

      “Tôi là người nhà bà Tống Xuân Lệ, tôi theo chị tới văn phòng bác sĩ!” Lục Tử Minh xong liền đứng dậy theo y tá ra cửa phòng bệnh.

      Bác sĩ Phương xem bản CT của bà Lục, thấy Lục Tử Minh vào, gật đầu bảo: “ ngồi xuống , tình huống của mẹ gấp lắm rồi, lượng xuất huyết đạt tới mức 50ml, hơn nữa vừa rồi tôi kiểm tra có phát , hai đồng tử của bà ấy độ lớn khác nhau, phản xạ đồng tử chậm chạp, lâm vào hôn mê sâu, cần phẫu thuật ngay.”

      “Nghiêm trọng thế cơ à? Thế khi nào có thể sắp xếp phẫu thuật? Cần chuẩn bị bao nhiêu phí phẫu thuật?” Lục Tử Minh vừa nghe tình huống nghiêm trọng liền cuống lên.

      “Kết quả kiểm tra chắc là tối nay có, nhanh nhất là sắp xếp sáng sớm mai phẫu thuật cho mẹ , nhưng mà các chị phải chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, cho dù phẫu thuật, mẹ cũng có khả năng hoàn toàn hồi phục!” Vẻ mặt bác sĩ Phương lạnh lùng.

      “Phẫu thuật xong có thể khôi phục tới mức độ nào ?” Biểu tình của Lục Tử Minh rất nghiêm trọng.

      “Khoảng chừng 30% so với trước khi phẫu thuật!” Bác sĩ Phương cẩn thận.

      “Nếu phẫu thuật thế nào?” Lục Tử Minh hỏi bác sĩ.

      “Lượng xuất huyết của mẹ đạt mức 90ml, lượng xuất huyết 30ml là tuyệt đối phải phẫu thuật ngay, cần phẫu thuật gấp, mới có thể giảm được các tổn thương cho não và tỉ lệ gây ra tàn phế. Nếu phẫu thuật khả năng sống sót là rất thấp, có khả năng nửa tháng cũng sống được, các chị suy nghĩ cho kỹ!” bác sĩ Phương tăng giọng điệu.

      “Phẫu thuật là nhất định phải làm, chúng tôi muốn hỏi qua tình huống để yên tâm. Được rồi, chúng tôi nhanh chóng gom tiền phẫu thuật, để mẹ tôi nhanh chóng được mổ!” Lục Tử Minh vội vàng với bác sĩ, và ra khỏi văn phòng.

      Đến phòng bệnh số 3, Lục Tử Khanh vừa thấy liền hỏi: “Mẹ thế nào? Khi nào mổ?”

      “Tình hình của mẹ nghiêm trọng lắm, phải nhanh chóng mổ, bác sĩ nhanh nhất sáng sớm mai mổ cho mẹ.” Lục Tử Minh cau mày trả lời.

      “Vì sao cho mẹ làm phẫu thuật hôm nay? Bác sĩ Phương vẫn có thành kiến với chúng ta, có phải kéo dài thời gian phẫu thuật ? Cần chuẩn bị khoảng bao nhiêu chi phí phẫu thuật?” Lục Tử Khanh vẫn canh cánh trong lòng thái độ của bác sĩ Phương.

      “Bác sĩ còn phải chờ mấy loại kiểm tra có kết quả mới xác định được phương án phẫu thuật cuối cùng. Bảo chúng ta chuẩn bị 10 vạn chi phí phẫu thuật!” Khi Lục Tử Minh trả lời có chút yên lòng.

      Thấy biểu thất thần của Lục Tử Minh, Lục Tử Khanh có chút bực mình: “ Mẹ thành ra thế này rồi, còn thất thần cái gì nữa?”

      Lục Tử Minh có chút khó xử mở miệng: “Tử Khanh, Trình Mai Tây nằm viện tốn bao nhiêu tiền, nhưng Cốc Thư Tuyết khi quay về Thẩm Dương tiêu mất hơn 2 vạn, giờ nằm viện lại mất hơn 3 vạn, tiền riêng của tiêu hết sạch, giờ tiền phẫu thuật của
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 101 Tự làm tự chịu

      “Tử Khanh, Tiểu Tuyết mang bầu, em nhường ấy chút , đừng tranh cãi, đừng chấp nhặt với ấy, chờ ấy sinh con rồi, em lại lý với ấy, được ?” Lục Tử Minh làm người đứng giữa hai người cãi nhau.

      Cốc Thư Tuyết bày ra vẻ mặt vô tội, Lục Tử Minh hoàn toàn bị che mắt. Tín nhiệm và hiểu biết của bao nhiêu năm em thế mà địch lại được vài ba câu của con tiểu tinh Cốc Thư Tuyết. Lục Tử Khanh sau khi đau lòng vô cùng, là nội tâm hoàn toàn bình tĩnh: “Hai người ở cùng nhau như vậy đều bất tiện, có lợi cho bình phục của mẹ, vẫn cứ nên tìm bác sĩ Phương đổi cho mẹ phòng bệnh khác !”

      Lục Tử Minh có chút do dự: “Bác sĩ Phương rồi, hai người ở cùng phòng tiện cho chúng ta chăm sóc. Nếu tách ra khó chăm sóc mà!”

      cần quan tâm. Em chăm sóc mẹ, chỉ cần chăm sóc ta là được!” Lục Tử Khanh .

      Thấy Lục Tử Khanh và Cốc Thư Tuyết như nước với lửa, Lục Tử Minh thể điều hòa mâu thuẫn của hai người, cũng đành phải miễn cưỡng gật đầu theo ý kiến của Lục Tử Khanh.

      ở đây chăm sóc hai bọn họ, em tìm bác sĩ Phương, cầu ấy đổi cho mẹ phòng khác.” Lục Tử Khanh xong cầm túi ra ngoài.

      Tới phòng bác sĩ Phương, Lục Tử Khanh thẳng vào văn phòng, văn phòng bác sĩ Phương còn có 1 bệnh nhân, thấy Lục Tử Khanh cửa cũng vào, bác sĩ Phương nhíu mày, Lục Tử Khanh cúi xuống xin lỗi.

      Bác sĩ Phương giải quyết xong việc với bệnh nhân, ngẩng đầu hỏi Lục Tử Khanh, khẩu khí có chút bực: “Lại có chuyện gì?”

      “Bác sĩ Phương, mẹ tôi và Cốc Thư Tuyết ở cùng phòng được, tôi muốn xin bác sĩ cho đổi phòng bệnh!” Lục Tử Khanh trực tiếp đưa ra cầu.

      “Hả, ta chẳng phải mang thai con của à? Thế các chị phải giống như người nhà à? Tôi cố ý sắp xếp cho hai người đó ở chung phòng, tiện cho các chị chăm sóc, giờ sao lại muốn đổi?” Bác sĩ Phương có chút khó hiểu.

      “Cốc Thư Tuyết suốt ngày ở trong phòng bệnh ầm ĩ, chút nào để ý tới các kiêng kị với bệnh nhân khác là mẹ tôi, ảnh hưởng tới khôi phục của mẹ tôi!” Lục Tử Khanh có chút tức giận.

      “Mẹ phải là vì ta mới cãi nhau ầm ĩ với chị dâu à? Giờ sao lại hợp rồi?” Khẩu khí nghi ngờ của bác sĩ Phương có chút châm chọc.

      Lục Tử Khanh giả bộ nghe được ý tại ngôn ngoại trong lời của bác sĩ Phương: “Cũng phải hợp, chỉ là bây giờ mẹ tôi cần tĩnh dưỡng, mà Cốc Thư Tuyết tình tính hướng ngoại, ở phòng bệnh lại yên tĩnh được, đối với mẹ tôi có ảnh hưởng.”

      “Vậy tôi chuyển mẹ sang phòng bệnh số 2 , bây giờ cũng chỉ có phòng đó.” Bác sĩ Phương hỏi Lục Tử Khanh.

      “Được, chỉ cần có thể chuyển là được.” Lục Tử Khanh chỉ cần đổi được phòng cho bà Lục, những chuyện khác cũng kịp nghĩ liền chấp nhận sắp xếp của bác sĩ Phương.

      20 phút sau, bà Lục vào phòng bệnh số 2. Lục Tử Khanh nhìn mặt bà Lục có chút bẩn, quay trở lại phòng bệnh số 3 lấy chậu rửa mặt, Cốc Thư Tuyết cũng vui: “Chị cầm chậu , lát nữa tôi dùng bằng cái gì?”

      “Cái chậu cũ này tôi dùng trước, lát nữa bảo ấy mua cho chậu mới” Lục Tử Khanh xong liền ra cửa.

      “Thế để mua cái mới cho mẹ dùng. Chậu cũ của tôi tôi cũng muốn cho người khác dùng.” Cốc Thư Tuyết bắt đầu lên cơn.

      “Chẳng phải có cái chậu thôi sao, muốn lấy lấy dùng thôi, lát nữa ra ngoài mua cái mới cho em!” Lục Tử Minh ở giữa hòa giải.

      phải chuyện cái bồn! thấy là em cố ý đối địch với em à? ấy cố ý làm cho em tức chết!” Cốc Thư Tuyết nghiêng đầu dựa vào trán Lục Tử Minh làm nũng.

      Lục Tử Minh lắc đầu: “Tiểu Tuyết, em mang bầu cháu đích tôn nhà họ Lục, em là công thần nhà họ Lục, Tử Khanh làm sao có thể làm cho em khó chịu chứ? ấy đối tốt với em còn kịp ấy chứ!”

      Cốc Thư Tuyết nghe thấy thế vui mừng hơn chút: “Là em là công thần của nhà đấy nhé. Về sau phải bảo em đối xử tốt với em nhé! cho phép người nhà đối xử với em như với Trình Mai Tây!”

      “Em và ta sao mà giống nhau được? ta
      [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 102 Nguy cơ tứ phía

      “Siêu thị các chị rất có trách nhiệm. Hôm nay ràng cho tôi, cũng đừng !” Lục Tử Khanh thấy quản lý siêu thị định , cũng cuống lên, chạy tới giữ lấy áo ta, bảo vệ siêu thị nhanh tay nhanh mắt, chặn đường Lục Tử Khanh ngay lập tức.

      Lục Tử Khanh định giằng ra khỏi tay bảo vệ siêu thị, nhưng mà chênh lệch sức lực quá lớn: “ buông ra, tôi phải tìm quản lý của các !”

      “Chị đừng tìm quản lý của chúng tôi nữa, ấy vừa rồi, để chị Lục có chuyện gì gặp ấy, nếu chị thực hài lòng, có thể báo cảnh sát, chúng tôi có thể cung cấp cho cảnh sát video theo dõi làm bằng chứng!”

      Thái độ của quản lý siêu thị mạnh mẽ, video lại ghi lại ràng quá trình bà Lục ngã bị thương, Lục Tử Khanh tạm thời có cách nào, đành phải chạy ra khỏi phòng bảo vệ, bảo vệ siêu thị thấy cảm xúc có chút kích động, liền chạy theo ra. Đầy bụng tức giận Lục Tử Khanh đều đổ lên đầu bảo vệ: “Giờ theo tôi làm gì? Lúc mẹ tôi ngã xuống các làm gì?”

      Nhưng cho dù Lục Tử Khanh cãi vã thế nào, bảo vệ siêu thị chính là gì. Lục Tử Khanh mệt mỏi, lại vướng bận bà Lục, cuối cùng từ bỏ việc chống cự mà ra siêu thị, người vây xem bên cạnh cũng tản hết.

      Vừa tới bệnh viện, Lục Tử Khanh vừa vào phòng bà Lục, liền thấy mùi hôi thối, vừa kiểm tra thấy tình huống mình lo lắng xảy ra. Lục Tử Khanh đầy bụng tức giận chạy vào phòng bênh số 3, Lục Tử Minh cùng Cốc Thư Tuyết em em, Lục Tử Khanh xông lên vặn hỏi Lục Tử Minh: “ ở đây coi chừng, có qua xem mẹ thế nào ?”

      xem rồi mà, theo lời em cứ 20 phút lần!” Lục Tử Minh vẫn mạnh miệng như cũ.

      “Em bảo 20 phút qua lần, chắc chắn đúng giờ, ngược lại, còn ở bên cạnh canh cánh lo cho người này, giờ tốt rồi, mẹ nặng ra đầy người, xem làm thế nào?” Lục Tử Khanh tức giận tới thở phì phì.

      Lục Tử Minh vội vàng đứng lên: “Vậy chúng ta nhanh chóng qua đó dọn dẹp cho mẹ!”

      Lục Tử Khanh đứng dậy ra khỏi phòng bệnh số 3, Lục Tử Minh cũng vội theo ra ngoài.

      vào phòng bệnh số 2, Lục Tử Minh liền bị mùi hôi thối nồng nặng làm cho choáng váng đầu óc, phản ứng đầu tiên là lùi lại, nghĩ lại cũng được, đành phải tiến lên tiếp.

      Nhìn bộ dạng sợ hãi dám tới của Lục Tử Minh, cơn tức của Lục Tử Khanh lại có chỗ xả: “Lục Tử Minh, đây là mẹ đẻ đấy, trước đây chính là mẹ nuôi từ lúc bé xíu, bây giờ bà bị bệnh, phải chăm sóc cho bà cho tốt!”

      Lục Tử Minh ngừng thở: “ cũng chưa chăm sóc mẹ, là mẹ , đương nhiên phải chăm sóc bà cho tốt, , em bảo làm thế nào liền làm thế ấy!”

      Lục Tử Khanh bất mãn nhìn Lục Tử Minh liếc mắt cái, bắt đầu ra lệnh: “ , ôm mẹ, em cởi quần cho mẹ.. Ôm cao lên chút, đúng, chính là thế.”

      Lục Tử Minh đối với lời của Lục Tử Khanh gì nghe nấy. Cởi xong quần của bà Lục, Lục Tử Khanh lại đổ chậu nước ấm lau cho bà Lục. Bà Lục người cao lớn, lại béo, lát là Lục Tử Minh có chút chịu nổi. Lục Tử Khanh nhìn bộ dạng cố hết sức của Lục Tử Minh, khẩu khí có chút dịu : “ kiên trì chút, sắp xong rồi!”

      Lục Tử Minh cắn răng cố gắng, tới mức mặt mũi đỏ bừng Lục Tử Khanh mới lau xong cho bà Lục, lại lấy ra chăn đệm đổi mới, thế mới nhàng thở ra: “Được rồi, có thể đặt lại giường rồi!”

      Lục Tử Minh cánh tay mỏi chịu nổi, lúc buông bà Lục ra có chút khống chế được, gần như là ném bà Lục lên giường, Lục Tử Khanh lấy tay đánh Lục Tử Minh cái: “, , mẹ là xuất huyết não, bác sĩ được di chuyển mẹ quá mạnh, vừa rồi đặt mẹ nằm mạnh như thế, cẩn thận bệnh của mẹ lại nặng thêm!”

      Lục Tử Minh áy náy liên tục gật đầu: “Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi khống chế được. Lần sau nhất định
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 103 Chân tướng ràng

      “Tóm lại là làm sao? ràng cho em!” Lục Tử Khanh vừa nghe liền sốt ruột. giống như các bà vợ rộng rãi nhà khác, cùng Trương Bác Tùng là gây dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, công ty có được như ngày hôm nay, cũng đầu tư rất nhiều tâm huyết và sức lực. Giờ mới buông tay 2 năm, công ty lại xuất nguy cơ nghiêm trọng, đây là điều thể chấp nhận.

      Trương Bác Tùng qua quýt ậm ừ, cố gắng lái sang hướng khác: “ có gì, em cần phải sốt ruột. Mẹ thế nào rồi?”

      “Giờ việc của mẹ còn quan trọng à? Công ty đều thế này rồi. đừng có sang chuyện khác!” Lục Tử Khanh quyết bỏ qua.

      “Đó là, kế toán và người quản lý tài chính của công ty mình hai người cấu kết với nhau cuỗm hết tài sản giấy tờ rồi.” Trương Bác Tùng thấy mập mờ cho qua được, liền thẳng thắn ràng.

      “Cái gì? Chẳng phải em với được để cho kế toán và quản lý tài chính có cơ hội rồi còn gì? Em em rời công ty, giúp quản lý tài chính, giờ tốt rồi!” Lục Tử Khanh nghĩ tới điều mình lo lắng khi rời công ty cuối cùng ứng nghiệm.

      “Giờ điều đó còn có tác dụng gì? Việc cấp bách là nhanh chóng tìm được hai người đó.” Trương Bác Tùng có chút mất kiên nhẫn.

      “Lấy bao nhiêu tiền?” Lục Tử Khanh quan tâm nhất là điều này

      trăm năm mươi vạn!” Trương Bác Tùng trả lời có chút chần chừ.

      “Cái gì? 150 vạn? Tổng cộng vốn lưu động của có bao nhiêu?” Lục Tử Khanh sợ hãi kêu lên.

      “Hầu như toàn bộ vốn lưu động đều bị bọn họ lấy rồi. Nghiêm trọng nhất là, có khoản giao dịch hôm nay phải giao hàng cũng xảy ra vấn đề.” Giọng Trương Bác Tùng trầm thấp.

      phải với rồi à, chúng ta chỉ lấy phí vận chuyển, nhất định được có liên hệ với hàng hóa à?” Lục Tử Khanh chất vấn.

      “Đúng thế. Bình thường chúng ta chỉ là lấy phí vận chuyển, trực tiếp mua bán hàng hóa. Lần này chính là do Tiểu La kế toán có thể kiếm được lợi lớn, thấy lợi nhuận cũng khả quan nên đồng ý, ai ngờ, bọn họ chuyển tiền hàng , nhưng hàng lại chuyển tới, người cũng mất tích luôn.” Trương Bác Tùng thấy tình huống nghiêm trọng, cũng tránh được, đành đơn giản triệt để luôn.

      “Kế toán Tiểu La chẳng phải là cái con ẽo à ẽo ợt đấy à? Lần trước em tới công ty chẳng phải bảo cho nó nghỉ việc rồi cơ mà? Sao nó còn ở công ty? Nó làm kế toán biết kinh doanh cái gì? nghe lời của nó có gì tốt?” Lục Tử Khanh càng nghe càng tức giận.

      vốn là muốn cho nó nghỉ việc, nhưng chẳng phải cuối năm khó tìm người à? tính sang năm mới cho nghỉ, ai dè lại xảy ra việc này.” Trương Bác Tùng càng càng chột dạ.

      “Được lắm, Trương Bác Tùng, bị con tinh kia mê hoặc, nghe lời của em, giờ tốt rồi! Bao nhiêu năm tâm huyết của chúng ta bị hủy hoạt trong chốc lát, em xem làm sao bây giờ.” Lục Tử Khanh oán hận .

      “Giờ điều này còn có tác dụng gì? Cứ thế nhé. Công ty loạn hết cả lên rồi, còn cả đống việc phải xử lý, thế nhé.” Trương Bác Tùng xong liền cúp máy.

      Lục Tử Khanh lại gọi , là giọng nữ nhắc nhở rằng điện thoại liên lạc được, Lục Tử Khanh gấp tới mức nhảy dựng, lại chẳng có biện pháp nào, gọi về nhà, hỏi Ngữ Hoan xem bố có nhà nhận được trả lời vài ngày về, hỏi mẹ tìm ba có việc gì, Lục Tử Khanh cố gắng trấn định: “ có gì, mẹ thuận miệng hỏi thôi. Các con ở nhà nghe lời giúp việc nhé, bố về nhắc gọi lại cho mẹ.”

      Vừa cúp điện thoại, Lý tinh ý phát ra tình huống đúng, vội chạy tới hỏi: “Làm sao vậy, trong nhà xảy ra chuyện gì à?”

      Lục Tử Khanh miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “ đừng lo lắng, cứ yên tâm làm. Tiền chắc chắn thiếu của 1 đồng!”

      phải chuyện tiền. Là nhìn cháu cuống quýt lên liền hỏi thôi. Nhà ai chẳng có chút chuyện phiền lòng, đừng quá để trong lòng.” Lý an ủi Lục Tử Khanh.

      Lục Tử Khanh miễn cưỡng cười, nhìn Lý động tác nhanh nhẹn lau thân thể cho bà Lục, những năm gần đây chưa từng phải lo lắng vì tiền, giờ lại bắt đầu lo lắng việc phát tiền lương cho Lý.

      Hậu cần Bác Thông tương đương như đứa con lớn nhất của Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng, nay hoạt động của công ty Bác Thông gặp vấn đề, Lục Tử Khanh hận thể quay về Thẩm Dương ngay lập tức, nhưng mà bà Lục bệnh nằm giường, tuy rằng có hộ lý, nhưng sáng
      [​IMG]

      Chương 104 Mất liên lạc

      “Thế bây giờ phải làm sao? Mau mau tìm Hách Kiếm và Tiểu La , sao điện thoại lại gọi được cơ chứ? Cậu biết chỗ bọn họ ở ?” Lục Tử Khanh vừa nghe liền cuống.

      “Bọn chúng chắc hẳn là có kế hoạch từ lâu. Điện thoại gọi được, em hỏi mọi người ở công ty, ai biết bọn họ là người ở đâu, thậm chí bọn họ thuê nhà ở đâu cũng ai biết.” Chu Kiệt có chút bất đắc dĩ.

      “Thế báo cảnh sát chưa?” Lục Tử Khanh cũng có cách nào.

      “ Báo rồi, sau khi phát bọn chúng lấy tiền của công ty em báo rồi, chứng cớ cũng trình lên rồi, bọn họ chuyển tiền vào tài khoản nào cũng cung cấp, cảnh sát cũng thành lập vụ án, nhưng chẳng biết khi nào mới tìm được bọn họ.” Chu Kiệt thở dài.

      “Bây giờ tình hình công ty như thế nào?” Lục Tử Khanh quan tâm nhất vẫn là tình hình công ty.

      “Mùng 7 làm là có hai khoản phải thanh toán, còn có tiền mua thiết bị, tài liệu, ít nhất là phải 100 vạn. Bây giờ công ty thông báo khẩn cấp cho toàn bộ nhân viên làm lại, các đồng nghiệp khác vẫn nghỉ đông, nhưng mà chuyện Hách Kiếm cuỗm tiền của công ty bỏ trốn mọi người đều nghe được thông tin, rất hoảng loạn.” Chu Kiệt đơn giản qua cho Lục Tử Khanh tình hình công ty.

      “Giám đốc Trương nhà các cậu làm cái gì? Sao tôi gọi điện cũng được?” Lục Tử Khanh lo lắng hỏi.

      “Giám đốc Trương điên cuồng tìm kiếm Hách Kiếm và Tiểu La, nhưng mà hoàn toàn thấy. Hách Kiếm và Tiểu La biến mất như bốc hơi, tìm được chút manh mối nào!” Giọng Chu Kiệt trầm trọng.

      “Giám đốc Trương của các cậu sốt ruột lên là hay làm chuyện hoang đường, cậu chú ý theo dõi ấy chút nhé. Bây giờ tôi lại ở thành phố T, có tình huống gì cậu thông báo cho tôi nhé, chúng ta cùng nhau giải quyết.” Lục Tử Khanh dường như muốn dựng lại tam giác trước kia của Bác Thông.

      “Được, chị dâu, em tắt máy , em còn phải chỗ Công An hỏi chút xem vụ án có gì tiến triển .” Chu Kiệt xong liền cúp điện thoại với Lục Tử Khanh.

      Lục Tử Khanh nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu. Nhìn thấy Bác Thông phát triển lên, vốn Lục Tử Khanh tưởng rằng vất vả đều qua, về sau đều là ngày yên bình, cuối cùng cũng cần chạy ngược chạy xuôi vì bữa cơm bộ quần áo. Ai ngờ vô ý chút, thậm chí còn hoang phí vất vả bao năm của mình và Trương Bác Tùng.

      Lục Tử Khanh chấp nhận nổi thực tàn khốc này, lại có cách nào khác, bị bà Lục cầm chân, ít nhất phải chờ bà Lục thoát khỏi nguy hiểm rồi mới có thể rời được.

      Nghĩ cả buổi, Lục Tử Khanh đứng dậy vào phòng bệnh số 3. Tuy rằng muốn gặp lại Cốc Thư Tuyết, nhưng giờ phút này, người duy nhất có thể thương lượng được, chỉ có Lục Tử Minh.

      Vừa vào phòng, biểu tình nghiêm trọng của Lục Tử Khanh làm Lục Tử Minh chú ý: “Tử Khanh? Em làm sao thế? Có chuyện gì à? Sao mặt mũi nhăn nhó thế kia? Mẹ làm sao à?”

      “Mẹ tốt lắm, có Lý chăm sóc mẹ, chỉ là công ty có chuyện rồi!” Lục Tử Khanh vừa chuyện vừa khóc nức nở.

      “Em đừng vội khóc, ngồi xuống từ từ với . Công ty phải rất tốt à? Trước năm mới ở Thẩm Dương, Trương Bác Tùng chẳng phải công ty bây giờ giá hơn vài trăm vạn rồi à? Thu nhập năm cũng hơn 100 vạn rồi?” Lục Tử Minh giọng khuyên Lục Tử Khanh.

      “Đúng thế. Mấy năm nay tình hình công ty đúng là tệ. Nhưng ta tự ý đơn giản hóa và thay đổi chế độ tài chính, kết quả là quản lý tài chính và kế toán cùng nhau lập mưu cướp tiền chạy trốn, công ty ngay lập tức bị nguy cơ.” xong, Lục Tử Khanh cuống đến mức nước mắt rơi như mưa.

      Lục Tử Minh đưa cho Lục Tử Khanh cái khăn tay: “Tử Khanh, báo cảnh sát chưa?”

      “Báo rồi, nhưng mà có tác dụng gì cơ chứ? Công an thành phố T ngày có cả trăm vụ án như thế, còn chưa biết khi nào mới tìm được Hách Kiếm và Tiểu La, đợi tới lúc tìm được bọn họ, công ty sớm sập!” Vừa nghĩ tới bao nhiêu năm tâm huyết đều mất hết, nước mắt Lục Tử Khanh nhịn được lại rơi.

      “Đừng cuống, chừng nhanh chóng tìm được người ấy chứ. Công ty của các em vất
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 105 Hạnh phúc xa xôi

      Cốc Thư Tuyết nhún vai, cười lạnh cho là đúng: “ nhìn ra mà, Giáo sư Lục những đầy miệng nhân nghĩa đạo đức, mà lại còn vô cùng am hiểu tự tô điểm cho mình nhé.”

      Lục Tử Minh tức giận nhìn Cốc Thư Tuyết: “Cuối cùng là em có ý gì? Chẳng lẽ chính em cũng nghi ngờ giá trị của những hành động của mình ư? Lẽ nào em đối với phải là lòng?”

      “Cũng phải, chỉ là em tình nguyện làm tiểu nhân, cũng muốn làm ngụy quân tử. Đương nhiên, em vốn là có khả năng làm quân tử, thế nên lý giải được cảnh giới của ! Em làm bồ nhí sao chứ? Có ối đàn bà muốn làm bồ nhí còn được kia kìa!” Cốc Thư Tuyết cười lạnh.

      Lục Tử Minh liếc mắt nhìn Cốc Thư Tuyết cái, đơn thuần tinh khiết mà mình vẫn tưởng lại có thể có mặt bình thản lõi đời như thế, bản thân kìm được nỗi mất mát.

      tìm Tử Khanh qua chỗ bác sĩ Phương, em ở mình được chứ?” Lục Tử Khanh lúc này nhìn Cốc Thư Tuyết như là qua màn sương mù, nhìn !

      việc gì. Chẳng phải thường xuyên bỏ em cả nửa ngày đấy thôi. Có cái gì mà phải hỏi.” Cốc Thư Tuyết hề dùng bộ mặt ngọt ngào động lòng người nữa, giọng cũng lạnh nhạt rất nhiều.

      Tới phòng bệnh số 2, bận giặt quần áo cho bà Lục, Lục Tử Khanh ngồi ngẩn người ở ghế trước cửa sổ. Tiếng mở cửa của Lục Tử Minh đều làm ảnh hưởng tới , Lục Tử Minh yên lặng đứng nhìn Lục Tử Khanh. Em duy nhất của nhíu chặt mày, quanh mắt là đau thương nồng đậm.

      Lý thấy Lục Tử Minh nhìn chằm chằm Lục Tử Khanh, cũng chân tay lại, làm ảnh hưởng tới giây phút trầm lặng này.

      Cuối cùng, Lục Tử Khanh dường như mới giật mình tỉnh mộng, quay đầu nhìn xung quanh, thấy Lục Tử Minh: “, tới lâu chưa? Sao gọi em?”

      “Còn lo lắng chuyện của công ty à?” Trải qua vài năm vất vả dốc sức làm việc, mấy năm nay tình huống của công ty chuyển biến tốt đẹp, Lục Tử Khanh hưởng thụ cuộc sống sung sướng của phu nhân nhà giàu, đả kích bất ngờ, làm tiều tụy rất nhiều.

      Lục Tử Khanh định thần nhìn : “Em ở đây cũng chẳng có biện pháp nào mà. Nếu em ở Thẩm Dương, còn có khả năng cho ấy chút chủ ý, giúp đỡ.”

      “Chờ sáng mai mẹ mổ xong em quay về , ở đây có là được rồi.”Nhìn thấy Lục Tử Khanh như thế này, Lục Tử Minh vô cùng đành lòng, mở miệng bảo Lục Tử Khanh về trước.

      mình có thể chăm sóc hai bệnh nhân ư?” Lục Tử Khanh như cũ cau mày.

      “Em đừng lo. nhờ Lý chăm sóc mẹ vài ngày. Chờ mẹ đỡ hơn, chăm sóc cả hai bên.” Lục Tử Minh trấn an Lục Tử Khanh.

      “Chuyện tiền làm sao?” Lục Tử Khanh vốn quen làm hậu thuẫn kinh tế lo lắng nhất là vấn đề này.

      gọi điện cho ba, tiền lương hưu của ba chắc là vẫn còn chút ít, mấy năm nay hàng tháng cũng gửi về cho ba mẹ 1000 đồng, ba mẹ chắc là còn chút tiền tiết kiệm.” Lục Tử Minh vốn là…

      vừa chuyện tiền nong với ba, ba nhất định đoán được công ty có chuyện, nếu làm sao có thể hỏi ba tiền.” Lục Tử Khanh vẫn lo lắng ông Lục lo lắng sốt ruột.

      Lục Tử Minh hít vào hơi: “Chuyện này em đừng lo, nếu ba hỏi, là Cốc Thư Tuyết cần dùng tiền, ngượng với em, ông mong cháu trai, chắc chắn hỏi nhiều.”

      Lông mày Lục Tử Khanh giãn ra, đồng ý với ý kiến của Lục Tử Minh: “Vậy được rồi, cứ làm theo ý . Chúng ta qua chỗ bác sĩ Phương hỏi chuyện phẫu thuật ngày mai .”

      Vào văn phòng bác sĩ Phương, bác sĩ Phương xem kết quả kiểm tra vài hạng mục khác của bà Lục, thấy bọn họ vào liền ngẩng đầu lên, hơi suy nghĩ chút rồi mới mở miệng: “Tình huống của mẹ chị, so với tưởng tượng của tôi còn nghiêm trọng hơn. chị phải có đầy đủ chuẩn bị tư tưởng, cho dù làm phẫu thuật, cũng chỉ giữ được tính mạng, vẫn cần người chăm sóc.”

      “Cả đứng dậy cũng được ạ? Có thể chuyện được ?” Lục Tử Khanh lo lắng hỏi.

      “Đương nhiên. Nhưng đây cũng phải là tuyệt đối. Còn phải xem phẫu thuật có thành công hay , hai là tình hình phục hồi sau phẫu thuật, ba chính là chăm sóc của chị rồi, những nhân tố thể thiếu cái
      [​IMG]

      Chương 106 Sống sót sau tai nạn

      Phương Chi Viễn đứng chờ ở ngoài cửa, cửa mở ra chút tiếng động, ông Trình dường như đứng chờ ở bên trong cánh cửa, vừa nghe thấy tiếng bước chân của Phương Chi Viễn, liền mở cửa.

      “Mai Tây đâu? Hôm nay ấy thế nào ạ?” Phương Chi Viễn vội vàng hỏi.

      “Nó tắm. Mẹ nó ở cùng với nó trong nhà vệ sinh.” Ông Trình đưa tay ngăn cản Phương Chi Viễn định vào phòng ngủ.

      Phương Chi Viễn dừng lại, mặt xoát cái đỏ lên, ánh mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, rồi lại kích động mà di dời ánh mắt.

      Bộ dạng của Phương Chi Viễn làm ông Trình buồn cười, lại sợ cười làm Phương Chi Viễn xấu hổ, liền cố gắng kìm chế xúc động, chỉ lộ ra chút vui vẻ khuôn mặt.

      Ông Trình đứng lên pha trà cho Phương Chi Viễn, vừa quay người , nụ cười bị kìm nén liền nở rộ. Phương Chi Viễn giống như là kỵ sĩ, trực tiếp đưa người nhà họ Trình bước qua mùa đông tới mùa xuân.

      Ông Trình đưa cho Phương Chi Viễn cốc trà, Phương Chi Viễn nhận lấy, nhấp ngụm, khen: “Trà ngon.”

      “Đây là trà đặc sản của Trùng Khánh chúng ta, vốn là định đưa cho ông thông gia nếm thử, ai dè gặp được chuyện thế này, lại mang luôn tới đây. đáng tiếc trà ngon của chú!” Ông Trình thở dài.

      “Chú, đừng nghĩ nhiều quá, có số việc phải nghĩ thoáng lên ạ. Bây giờ quan trọng nhất là làm cho Mai Tây nhanh chóng khỏe lên, những việc khác đều đáng phải nhắc tới.” Phương Chi Viễn an ủi ông Trình.

      “Bác sĩ Phương, cháu đúng. Chú cũng nghĩ như vậy. Bây giờ toàn bộ sức lực của chú đều đặt người Mai Tây, chỉ mong nó có thể khôi phục khỏe mạnh, về sau sống cho tốt.” Ông Trình cầm khăn tay lau nước mắt ở khóe mắt.

      “Chú, về sau chú cứ gọi cháu là Tiểu Phương là được. Tuổi của cháu và Mai Tây chắc cũng chênh nhau bao nhiêu.” Phương Chi Viễn rất chân thành.

      “Được, Tiểu Phương, chàng trai ngoan. Nếu Lục Tử Minh được phần mười của cháu, chú cũng thấy đủ rồi.” Ông Trình hề che dấu hài lòng với Phương Chi Viễn.

      “Chú quá khen, cháu cũng làm gì mà. Cho dù là ở bệnh viện chăm sóc Mai Tây, cũng là việc trong trách nhiệm của cháu.” Phương Chi Viễn khách khí chối từ.

      “Đó là công việc, là chức trách của cháu, làm gì có chuyện bệnh nhân xuất viện rồi bác sĩ còn tới thăm nom cơ chứ?” Ông Trình oán trách .

      “Lần trước Mai Tây khám cấp cứu cũng là cháu khám, cho nên chúng cháu cũng hoàn toàn là quan hệ thầy thuốc và bệnh nhân, coi như là bạn cũ .” Phương Chi Viễn thuận tiện đem chuyện cũ ra.

      “Lần trước khám cấp cứu cũng là cháu khám? Lúc đó là tình hình gì? Chú cũng biết, cháu mau cho chú biết .” Ông Trình vội vàng hỏi.

      “ Lục Tử Minh cẩn thận bị ngã cầu thang, nhưng cháu xem miệng vết thương, giống như là va vào đâu đó bị thương, giống ngã bị thương.” Phương Chi Viễn nhìn ông Trình, cẩn thận.

      “Cái thằng Lục Tử Minh này, nó với chú là Mai Tây cẩn thận bị thương, chính là bị thương ngoài da, thằng khốn này, xem chú làm thế nào xử lý nó!” Ông Trình nghe xong lời của Phương Chi Viễn, tức giận lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tử Minh.

      Phương Chi Viễn giằng lấy điện thoại của ông Trình: “Chú, chú đừng kích động. Bây giờ mẹ ta bị ngã, còn hôn mê bất tỉnh, sáng sớm mai phải làm phẫu thuật, chuyện qua rồi bỏ qua thôi.”

      “Thể nào sáng nay Lục Tử Khanh nghe điện thoại xong liền vội vã bỏ , hóa ra là mẹ nó bị ngã, là ông trời có mắt mà, làm cho cả nhà họ nhận được báo ứng!” Ông Trình xong liền nghẹn ngào.

      “Đúng thế. Ông Trời là công bằng, làm cho Mai Tây chịu bao nhiêu đau khổ, sau này có được bấy nhiêu hạnh phúc, ấy bị nhận .” Phương Chi Viễn bằng giọng chắc chắn.

      “Chú tin là Mai Tây chịu nhiều đau khổ như thế, sau này nhất định càng ngày càng hạnh phúc.” Ông Trình gật đầu, chấp nhận lời của Phương Chi Viễn.

      Cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, bà Trình ở bên trong gọi ông Trình: “Ba nó, Mai Tây tắm xong rồi, ông mau tới bế nó lên giường .”

      Phương Chi Viễn nghe tiếng chạy vào phòng tắm, bà
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :