1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 91: Chuẩn bị chiến đấu cấp

      Chàng trai để Trình Mai Tây xuống, mới đưa tay lau mồ hôi trán, bà Trình khách khí kêu cậu ngồi xuống: "Cậu thanh niên này, vất vả cho cậu rồi, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi chút, tôi nên gọi cậu như thế nào!"

      Chàng trai khoát khoát tay: " à, quá khách khí, này có tính là gì đâu! Cháu là tài xế của Trình tổng trong công ty, trước kia cháu thường cùng Trình tổng cùng công tác, ấy đối với cháu khá tốt, gọi cháu Tiểu Lý là được! Trình tổng đây xảy ra chuyện gì, ấy từ chức ở công ty ra, là cháu đưa ấy quay về, thời điểm đó ấy còn khỏe mạnh, cho dù từ chức cũng là nguyên nhân để cho ấy biến thành như vậy!" Tiểu Lý nhìn Trình Mai Tây, có chút hoang mang cũng rất thổn thức.

      "Haiz, chuyện này rất dài dòng, công việc của nó thuận lợi, trong nhà cũng xảy ra chút chuyện, chuyện này tiếp chuyện kia, trở thành như vậy." Bà Trình thở dài sâu.

      Tiểu Lý gật đầu cái, cũng thở dài ra: "Trình tổng là người tốt như vậy, cho tới bây giờ cũng có lòng hại người, thế nào biến thành như vậy."

      Lúc này, Trình Mai Tây nằm ở bên phát ra thanh mơ hồ, bà Trình tiến tới sau khi nghe hỏi: "Đổi ngồi?"

      Trình Mai Tây lo lắng con ngươi chuyển động, bà Trình biết mình đoán đúng, lại thử hỏi dò: "Đổi khóa."

      Trình Mai Tây thở phào nhõm, nhắm mắt lại,Tbà trình thấy mình đoán trúng ý đồ Trình Mai Tây, ngẩng đầu lên nhìn về phía ông Trình: "Ý của con bé là phải đổi khóa nhà, ông xem làm thế nào?"

      "Tôi cũng vậy ủng hộ con bé, vậy nhanh lên tìm người để đổi khóa !" Ông Trình tán thành quyết định của Trình Mai Tây .

      Tiểu Lý bên nghe vậy mở miệng: "Chú, cháu biết người thay khóa, có cần hay cháu giúp chú gọi điện thoại liên lạc!"

      "Tốt lắm, làm phiền cháu giúp chúng ta liên lạc, phải lập tức tới ngay." Ông Trình bình tĩnh giao phó.

      Tiểu Lý bấm điện thoại, sau khi ngắt điện thoại nhìn về phía ông Trình: "Ông ấy lập tức tới ngay! Hai mươi phút sau đến."

      Nhìn Trình Mai Tây thu xếp ổn thỏa, bác sĩ Phương đứng lên hướng ông Trình cùng bà Trình tạm biệt: " chú, vậy cháu về bệnh viện trước, buổi tối cháu còn có ca đêm, cháu trước, ngày mai sau khi cháu tan việc sang đây xem ấy."

      "Hôm nay rất cảm ơn cháu, nếu phải là cháu, cùng cha con bé căn bản có biện pháp mang con bé về nhà." Bà Trình đưa bác sĩ Phương lúc ra cửa lưu luyến rời.

      Đưa bác sĩ Phương , bà Trình trở lại hỏi Tiểu Lý: "Này, Tiểu Lý, cháu mới vừa Mai Tây là bị vội vã ép từ chức, đến cùng là có chuyện gì xảy ra à?"

      "Chuyện như vậy hai câu ràng, Quý Tổng giám tài vụ công ty chúng cháu rời , vốn là lúc ông ấy đề cử Trình tổng giám tiếp thay chức Tổng giám tài vụ, Trình tổng giám mặc dù là Phó Tổng Giám, nhưng vẫn làm Tổng thanh tra công việc, kết quả nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, Trình tổng giám bị cấp dưới lợi dụng sai lầm của đônng nghiệp, thành công cướp được vị trí Tổng thanh tra tài vụ, còn lên kế hoạch hãm hại Trình tổng, khiến trong công ty mọi người dưới cho là Trình tổng giam hại ta, Trình tổng tại sao phải chịu uất ức như vậy, trong cơn tức giận liền từ chức." Tiểu Lý dùng vài ba lời khái quát thực trải qua.

      Ông Trình bên mực yên lặng nghe có chút hiểu: "Đó chính là Tổng giám mới của cháu hãm hại Trình tổng, khó trách con bé từ từ chức công ty mậu dịch Nam Thiên, con bé đối với Nam Thiên rất có cảm tình, ta hiểu biết thời điểm con bé từ chức cũng cảm thấy kỳ quái."

      Tiểu Lý tiếp lời phụ họa: "Đúng vậy, Trình tổng giam đặc biệt chuyên nghiệp, ấy đối với công ty bỏ ra công sức chúng cháu đều nhìn thấy, ấy đúng, chính là đối với người nghiêm khắc chút, nhưng tất cả đều là từ công việc, có gì tư tưởng xấu, giống Tổng giám tài vụ tại, ngoài mặt hòa nhã, ở trong bóng tối ngáng chân cho người ta ngã, các đồng nghiệp đều Trình tổng giám là cấp tốt."

      Ông Trình thở dài: "Con của chú, cá tính quá mạnh mẽ, chuyện lại gọn gàng dứt khoát, luôn đắc tội với người khác. Cháu có thể xem con bé như vậy, dễ dàng, cám ơn cháu!"

      " Thời điểm Trình tổng giám từ chức cháu liền khuyên ấy đừng hành động theo cảm tình, ấy ở công ty chịu cay đắng nhiều năm như vậy, vất vả làm được vị trí Phó Tổng Giám tài vụ, bị tiểu nhân hãm hại làm mình rời , quá thuận lợi cho những người này rồi!" Tiểu Lý xong có chút tức giận.

      "Mai Tây phải từ chức sao? Cháu mới vừa công ty bây giờ tìm Mai Tây,
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 92 Hai quân đối chọi

      Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến thanh dùng chìa khóa mở cửa, ông Trình và bà Trình trao đổi ánh mắt, ông Trình thái độ lạnh lùng nhìn bà Trình: “Đừng lo lắng, bình tĩnh chút .”

      Tiểu Lý nhìn về phía ông Trình, ông Trình có chút áy náy: “ Ngại quá, việc xấu trong nhà lại để cậu thấy được, là người nhà chồng Mai Tây tới rồi, đành phải nhột cậu trong nhà được ra ngoài.”

      Tiểu Lý lắc đầu: “ ra được cũng sao, dù sao cháu cũng có việc gì, chỉ cần gọi điện về nhà là được, nhưng mà ổ khóa này cũng chịu được bao lâu , nhiều nhất tiếng đồng hồ, họ tìm thợ khóa tới mở khóa, vẫn là vào được.”

      “Muộn giờ là giờ, dù gì cũng có thể tranh thủ chút thời gian.” Ông Trình sắc mặt nghiêm túc.

      Ông Trình quay lại dặn dò bà Trình: “ Mẹ nó, bà đem cái chìa khóa ở trong túi Mai Tây lấy ra, vào phòng ngủ của Mai Tây, lấy các giấy tờ quan trọng với tài liệu để cẩn thận vào túi bảo quản lại.”

      Bà Trình theo lời vào phòng ngủ, lấy những đồ quan trọng như giấy tờ nhà đất, giấy kết hôn, giấy gửi tiết kiệm, trang sức từ trong tủ từ trong ngăn kéo tủ quần áo để vào túi xách bà mang theo bên người, khóa kỹ ngăn kéo và đưa chìa khóa cho ông Trình.

      Ông Trình dặn dò bà Trình: “Ý tứ của Mai Tây, chắc chắn là muốn giữ các tài liệu quan trọng trong tay, bà chắc chắn còn gì sai sót chứ? Bây giờ nếu cẩn thận suy tính, sau này nếu muốn tranh quyền chủ động hẳn là dễ dàng.”

      Bà Trình mở túi ra cho ông Trình kiểm tra: “ Những thứ quan trọng có thể tìm thấy tôi cất rồi, chắc là có gì quên”

      Lúc này tiếng mở cửa bên ngoài biến thành tiếng phá cửa, bà Lục bắt đầu nguyền rủa: “Con chó Trình Mai Tây, đồ tiện nhân, mày giả chết giả vờ cũng quá giống, lừa cả nhà chúng tao, bây giờ cả nhà chúng mày cũng phải người tốt, chạy tới đây chiếm nhà con tao!”

      Bà Trình ở bên trong nghe được tiếng chửi bậy của bà Lục xúc động muốn cãi lại, bị ông Trình kéo lại: “Tôi chẳng phải dặn bà đừng xúc động à? Giờ chúng ta lấy được những thứ quan trọng rồi, cửa nhanh chóng bị bọn họ phá được, bà nhanh chóng tìm giấy chứng nhận tốt nghiệp các loại của Mai Tây rồi cất .”

      Ông Trình lập tức chuyển ánh mắt sang phía Tiểu Lý: “ Mấy thứ này chúng tôi cầm tin tưởng lắm, có thể nhờ cậu tạm thời giữ hộ được ?”

      “Những thứ này giao cho cháu bảo quản thích hợp lắm đâu, đều là đồ quan trọng của Tổng giám sát Trình, nhỡ đâu đánh mất là phiền toái lắm!” Tiểu Lý có chút chần chừ.

      Căn cứ ánh mắt nhìn người nhiều năm nay của chú, chỉ dựa vào những lời này của cậu hôm nay, cũng làm chuyện làm Mai Tây thất vọng. giờ tình huống khẩn cấp, chú đưa những thứ này cho cậu. Cậu biết tính tình người nhà họ Lục, bọn họ nếu biết những giấy tờ này ở người chúng tôi, tới cướp .” Ông Trình thành .

      Bà Trình đem tất cả mọi thứ đều cất vào chỗ, đưa cho Tiểu Lý. Tiểu Lý nhận lấy, cất vào balo của mình, trịnh trọng hứa hẹn với ông Trình: “ Chú, cám ơn chú tin tưởng cháu, cháu bảo quản tốt đồ của Tổng giám sát Trình, đợi đến khi chị ấy tỉnh lại, tự tay đưa cho chị ấy.”

      “Được, lát nữa bọn họ gọi thợ khóa tới mở cửa ra, đến lúc đó chắc là hỗn loạn, cậu liền tìm cơ hội ra, đợi khi nào an toàn chú liên lạc lại, cháu hãy giao những đồ này lại cho chú.” Ông Trình cầm hai tay Tiểu Lý chặt.

      Bên ngoài Lục Tử Khanh khuyên bảo bà Lục: “Mẹ, mẹ cũng đừng mắng nữa. Mai Tây bây giờ còn là chị dâu của con, mẹ đừng mắng khó nghe như thế. Mẹ ở đây làm ầm ĩ náo loạn, người ta nghe thấy còn sợ mất mặt?”

      “Ôi, đều loạn tới mức này rồi, còn sợ mất mặt gì nữa? Bọn họ chiếm nhà của con trai mẹ, còn đổi khóa cửa, họ cũng sợ họ thiếu đạo đức, mẹ mắng hai câu có gì mà mất mặt?” bà Lục tức giận với Lục Tử
      [​IMG]
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 93 Chiến tranh thăng cấp

      “Bác trai, sao bác lại cháu như vậy? ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, ấy làm thế. Cho dù ấy thực muốn cùng Mai Tây ly hôn, cũng chờ ấy tỉnh lại, tôn trọng ý nguyện của bản thân ấy, tuyệt đối làm chuyện như bác đâu!” Lục Tử Khanh hết sức giải thích vì Lục Tử Minh.

      “Hừ, người cả nhà các đều có ai tốt. Tôi vốn tưởng rằng cùng Mai Tây làm bạn học nhiều năm như thế, ít nhất đứng ở lập trường trung lập, vì Mai Tây mà vài câu công bằng. Ai biết cũng bảo vệ trai mình như thế, cũng cần giải thích gì cho , còn cần thiết nữa!” Ông Trình muốn dong dài với Lục Tử Khanh.

      Lục Tử Khanh cũng cố gắng giành được chấp nhận của ông Trình, ngược lại quay lại hỏi bà Trình: “Bác , Mai Tây thế nào rồi? Cháu muốn thăm ấy!”

      Bà Trình ngăn lại Lục Tử Khanh: “ phải là bạn của con tôi, con tôi cũng muốn nhìn thấy . Nó tốt cũng được, tốt cũng được, đều liên quan tới . cần giả bộ quan tâm nó!”

      Lục Tử Khanh gỡ tay bà Trình, định vào phòng ngủ, Trình Mai Tây nghe được bà Trình tranh cãi với Lục Tử Khanh, cố gắng nhắm chặt hai mắt. Tất cả những điều này đều là điều muốn nghe thấy, muốn nhìn thấy!

      Lục Tử Khanh vọt tới bên giường Trình Mai Tây, nắm lấy tay lắc lắc: “ Mai Tây, nếu cậu tỉnh táo cũng đừng giả vờ! Nhanh chóng giải quyết ổn thỏa tình với trai mình . Ba cậu đánh cho ấy đầu rơi máu chảy, mẹ mình bị mẹ cậu làm cho đầy vết thương, cậu xem thế này còn giống người nhà sao? Làm cho ba mẹ theo chịu khổ tính là chuyện gì?”

      Hai hàm răng Trình Mai Tây cắn chặt, lông mi run rẩy kích động, Lục Tử Khanh lúc cảm xúc xúc động đẩy đẩy Trình Mai Tây, ông Trình chạy tới nắm bả vai Lục Tử Khanh đẩy ra ngoài : “ Đủ rồi, trai làm nó tức giận thành thế này, những giúp nó chuyện, còn những lời này tới kích thích nó, là muốn hại nó bao giờ tỉnh lại nữa phải ?”

      Thấy Lục Tử Khanh bị thua, bà Lục tiến lên ôm lấy chân ông Trình, bà Trình thấy ổn cũng tiến lên giúp ông Trình, Lục Tử Khanh đứng dậy túm lấy bà Trình, bốn người đánh nhau thành đoàn.

      Nhìn thấy ông bà Trình chiếm thế thượng phong, bà Lục và Lục Tử Khanh chiếm thế hạ phong, Lục Tử Minh ở bệnh viện chạy tới gào lên: “Dừng lại, tất cả đều dừng lại, đừng đánh nữa!”

      Bốn người ngay lập tức bị tiếng hô của Lục Tử Minh làm cho giật mình, nhất nhất dừng tay, nhìn Lục Tử Minh có lời gì muốn . Lục Tử Minh nhìn ông Trình: “Ba, tình tới nước này, xem ra tránh là tránh được rồi, hôm nay tất cả chúng ta ngồi xuống, đem tình ràng!”

      Ông Trình chấp nhận ý kiến của Lục Tử Minh, dẫn đầu về phía sô – pha, Lục Tử Khanh kéo theo bà Lục cũng tới sô-pha ngồi xuống, bà Trình rề rà lát rồi cũng ngồi xuống bên cạnh ông Trình. Lục Tử Minh tới trước mặt ông bà Trình, quỳ xuống: “Ba, mẹ, con chăm sóc tốt cho Mai Tây, làm ấy thành ra như vậy, con xin lỗi Mai Tây, con xin lỗi ba mẹ!”

      biết bây giờ có lỗi với Mai Tây, có lỗi với chúng tôi, trước đây làm cái gì? sớm biết mình sai lầm rồi, vì sao còn phạm sai lầm. Bây giờ điều này còn có ý nghĩa gì?” Ông Trình gào lên đau đớn.

      “Ba, mẹ, tình đều thành ra như thế này rồi. Con liền quỳ gối nơi đây, muốn đánh phải ạ? Muốn chém muốn giết thế nào tùy ba mẹ xử lý!” Lục Tử Minh cúi đầu nhận lỗi.

      Ông Trình đứng dậy, vọt tới bên người Lục Tử Minh, nắm đấm ập xuống hai vai Lục Tử Minh. Bà Lục ở bên định lên ngăn cản, Lục Tử Khanh kéo tay bà Lục ngăn cho lên quẩy rối.

      Ông Trình đánh hơn chục cái, cuối cùng ngừng lại, nắm đấm đấm vào lồng ngực già nua của mình, lão lệ tung hoành: “ Đều tại tôi nhận người sai, đều tại tôi đúng lúc nhắc nhở Mai Tây, đều tại tôi bảo vệ con cho tốt, đều tại tôi…””

      Bà Trình lên ôm lấy ông Trình: “Ba nó, phải là lỗi của ông. Khi Mai Tây về nhà, tôi thấy được nó bình thường, tôi hỏi nó, nó còn sao. Tôi tin nó, là người làm mẹ này sơ ý, vẫn giục chúng nó có đứa bé, làm cho Mai Tây có chuyện cũng dám với chúng ta, là lỗi của tôi, là của tôi!”

      Ông Trình bà Trình ôm đầu khóc rống lên, kịch liệt phẫn nộ nháy mắt
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 94 Chiếm lấy tiên cơ

      Thái độ của ông Trình kiên quyết như vậy, Lục Tử Minh cố sức mà thành, đành phải chịu thua: “Ba, con vào phòng ngủ lấy hai bộ quần áo rồi ra ngay, mấy ngày nay con chưa thay quần áo”.

      Ông Trình lắc đầu: “ muốn lấy quần áo đúng ? Mẹ vào lấy cho , muốn bộ nào bà ấy lấy cho bộ đó!”

      Bà Trình nghe thấy thế vào phòng ngủ: “ muốn bộ nào? !”

      Lục Tử Minh thấy mưu kế hiệu quả, đánh bừa ra hai bộ quần áo, bà Trình lấy từ tủ đồ ra ném cho Lục Tử Minh, Lục Tử Minh nhận lấy rời khỏi cửa phòng ngủ.

      Bà Lục mang va-li mang từ nhà vào phòng khách, mang túi đặc sản kia vào phòng bếp, tìm được sườn từ tủ lạnh ra bắt đầu hầm canh, Lục Tử Khanh khuyên bà Lục : “Mẹ cũng đừng ở đây thêm phiền phức, giờ này còn hầm canh gì nữa, con đưa mẹ ra khách sạn ở, tránh ở cùng với bọn họ lại cãi nhau!”

      “Nhà con mẹ, mẹ ở đây là chuyện đương nhiên, muốn cũng là bọn họ !” bà Lục kiên quyết chịu rời .

      Lục Tử Minh thấy Lục Tử Khanh khuyên được bà Lục, cũng lại đây thuyết phục: “Mẹ, Tử Khanh đúng, mẹ giờ nổi nóng, mẹ ở đây lúc lại tức giận, lúc lại chuyện cãi nhau, con còn muốn chạy qua chỗ Tiểu Tuyết, mấy người ầm ĩ con lại phải chạy tới đây, mệt chết được”.

      “Mẹ khách sạn, con yên tâm, mẹ cãi nhau với họ, có Tử Khanh ở cùng mẹ, mẹ yên lặng ở phòng của khách. Bọn họ gì mẹ cũng nghe, mẹ cũng trêu chọc họ. Mẹ hầm canh con mang đến bệnh viện cho Tiểu Tuyết !” bà Lục thề sống thề chết.

      Lục Tử Minh thấy thái độ bà Lục kiên quyết, đành cầm quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa, bà Lục ở sau lưng gọi Lục Tử Minh: “Tắm nhanh lên, tắm xong còn ăn cơm!”

      Lục Tử Khanh khuyên được bà Lục đành phải thôi, vào phòng của khách thay đổi quần áo mặc nhà, bà Lục chiếm phòng khách, bà Trình và ông Trình liền chiếm phòng khách và phòng ngủ làm cứ điểm.

      Bà Lục chiếm mất phòng bếp, bà Trình liền tìm chút đồ ăn vặt Trùng Khánh làm đồ ăn cho ông Trình, ông Trình có chút kiên nhẫn: “Ăn cái gì mà ăn, đều tức đến no rồi!”

      “Ông ăn, tôi ăn!” Bà Trình bị ông Trình trách móc, có chút dỗi.

      Ông Trình lại hướng bà Trình xin lỗi: “Tôi lời nóng giận, bà cũng đừng giận nhé. Tôi nhìn cái cảnh này mà cáu , bà đừng vội ăn, vào nhìn xem Mai Tây thế nào, vừa rồi ầm ĩ như thế, chắc là nó đều nghe thấy!”

      Bà Trình bỏ đồ ăn vặt trong tay, đứng dậy vào phòng ngủ. Trình Mai Tây nằm ở giường, cả người giống như còn chút sức lực, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, như cái xác hồn.

      Bà Trình thất thanh kêu to: “Ông già, mau vào nhìn xem, Mai Tây làm sao rồi ấy!”

      Ông Trình đứng dậy vội vàng chạy vào phòng ngủ, liên tục hỏi: “Làm sao thế, sao thế?”

      Bà Trình chỉ vào Trình Mai Tây: “Ông nhìn xem, xem nó bộ dáng như là làm sao vậy, có phải hay lại bị kích thích rồi?”

      Ông Trình vô cùng tự trách: “ nên nghe theo Tây Tây, cho nó xuất viện. Bác sĩ đừng làm nó lại bị kích thích, vừa rồi ầm ĩ lớn tiếng như vậy, chắc chắn nó nghe thấy hết, bây giờ nên làm sao đây?”

      Trình Mai Tây hướng mắt về phía ông Trình, ông Trình bảo bà Trình khóa cửa phòng ngủ, rồi mới ghé sát tai vào Trình Mai Tây: “Tây Tây, có phải có lời muốn với ba ?”

      Trình Mai Tây chớp mắt, ông Trình gật đầu: “Con , ba nghe đây!”

      Trình Mai Tây lại được thành tiếng, đưa mắt nhìn về phía tủ quần áo. Ông Trình thử thăm dò: “Con muốn thay quần áo?”

      Mắt Trình Mai Tây động đậy, ông Trình tự mình lắc đầu: “ phải thay đồ, thế có phải trong tủ có đồ vật gì quan trọng mà ba mẹ còn chưa phát ?”

      Ánh mắt Trình Mai Tây lại chớp , nhàng thở phào, ông Trình nhìn về phía bà Trình: “Mau tìm , Mai Tây nhất định là muốn cho chúng ta, trong tủ quần áo có đồ gì quan trọng, nhanh chóng tìm , nếu bị Lục Tử Minh phát liền nguy rồi!”

      Ông bà Trình vùi đầu vào tủ quần áo tìm kiếm , bà Trình chịu trách nhiệm ngăn bên dưới, ông Trình ngăn bên , khi kiểm tra ngăn cùng của tủ quần áo, ông Trình phát cái máy quay xíu, xem cẩn thận là phát được.

      Ông Trình đưa máy quay cho Trình
      [​IMG]

      Chương 95 Hai mặt gặp địch

      Lục Tử Minh và Lục Tử Khanh vội lên giúp đỡ phá cửa, nhưng cho dù 3 người dùng sức thế nào, cửa đều chút hư hao. Lục Tử Minh đoán ông Trình chặn cửa bằng tủ quần áo từ bên trong, liền ngăn cản bà Lục và Lục Tử Khanh: “ Thôi , đồ bên trong chắc chắn bị chuyển rồi, cho dù phá cửa, cũng chẳng có gì dùng được. Chúng ta vẫn cứ giữ sức nghĩ lại rồi tính!”

      Bà Lục đưa tay mạnh mẽ gõ trán Lục Tử Minh: “ Con là đầu óc heo à? Trình Mai Tây quay về Trùng Khánh trước, về lại thành phố T là bệnh viện luôn, chỉ có con và Cốc Thư Tuyết ở nhà. Con lại chẳng đem đồ đạc dọn , còn chờ người ta cầm đồ mất, chờ chuyến này chính là chờ con dao kề lên cổ con !”

      Lục Tử Khanh cũng quở trách theo bà Lục, Lục Tử Minh vốn đầy bụng tức, Lục Tử Khanh vừa mở miệng, vừa vặn nhân cơ hội phát tiết: “Sớm chút em làm gì nào? nghĩ tới chẳng phải em cũng nghĩ tới sao? Bây giờ trách có tác dụng gì?”

      “Em trách , dù sao quả đắng gieo, chính mà từ từ nuốt, muốn em trông nom em cũng giúp !” Lục Tử Khanh đơn giản rũ bỏ trọng trách ra sô- pha ngồi nghỉ ngơi.

      Lục Tử Minh thấy đắc tội với Lục Tử Khanh, vội vàng ra ngồi xuống sô-pha theo em , cẩn thận nhận tội: “Em tốt, là sai lầm rồi, em đều vì tốt, chuyện bây giờ thành như vậy, em mau nghĩ giúp nên làm cái gì bây giờ?”

      Từ bé đến lớn, Lục Tử Khanh có biện pháp đối với người trai hơn mình 5 tuổi này, vừa thấy bộ dạng chuyện khép nép, lòng liền mềm xuống: “Bây giờ, đem canh và đồ ăn đựng nhanh chóng đưa cho Cốc Thư Tuyết, từ bệnh viện về mấy tiếng rồi, trước tiên ổn định bên Cốc Thư Tuyết, chuyện Trình Mai Tây bên này, chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn, từ từ quyết định!”

      Lục Tử Minh nghĩ lại Lục Tử Khanh phải có lý, đứng dậy vào bếp. Lục Tử Minh từ bé ăn quen đồ ăn bà Lục nấu rồi, nhưng vẻ mặt Cốc Thư Tuyết khi nhìn đồ ăn này có thể tưởng tượng được. Phụ nữ Giang Nam như Cốc Thư Tuyết, lượng ăn ít nhưng lại cầu đồ ăn tinh tế, hết sức khó hầu hạ.

      Thu dọn sẵn sàng xong, Lục Tử Minh dặn dò bà Lục: “Mẹ nhất định phải nghe lời Tử Khanh nhé, nhất định đừng có mà động thủ nữa, được ?”

      “Biết rồi, mẹ làm ầm ĩ nữa, con với Tiểu Tuyết, ngày mai mẹ thăm nó!” bà Lục kiên nhẫn vẫy tay cho Lục Tử Minh .

      Lục Tử Khanh liếc mắt ý bảo Lục Tử Minh: “ , ở đây có em rồi!”

      Lục Tử Minh lắc đầu, tình tới mức bây giờ, lao tâm lao lực quá độ, lại có biện pháp, tình thế lưỡng nan là Cốc Thư Tuyết và Trình Mai Tây, bây giờ lại thêm bà Lục tạo thành thế chân vạc. Sớm biết thế này gọi bà Lục tới đây, coi như mình vất vả thêm chút, nhưng cũng tới mức hai mặt đều có địch!

      ra khỏi nhà, tâm tình Lục Tử Minh vô cùng rối rắm, bên này người nhà mà như hai nhà giương cung bạt kiếm, bên kia Cốc Thư Tuyết lại như quả bom hẹn giờ, chính mình bị kẹp giữa, hơi có chút vô ý tan xương nát thịt.

      Nhưng tất cả các tình huống nay đều do chính mình tạo ra, ngoại trừ đối mặt cũng có biện pháp nào khác. Hơn nữa tình huống nay chính là cục diện bế tắc, vừa có cách nào giải quyết ràng việc hôn nhân với Trình Mai Tây, lại có cách nào Cốc Thư Tuyết an tâm chờ đợi, chỉ có thể bước tính bước.

      Lục Tử Minh tới bệnh viện, Cốc Thư Tuyết sớm chờ tới bực mình, thấy Lục Tử Minh tiến vào, cố ý xoay người quay lưng lại. Lục Tử Minh thấy tình hình ổn, vội từ đằng sau ôm lấy thắt lưng Cốc Thư Tuyết, định làm Cốc Thư Tuyết xoay người lại đây, Cốc Thư Tuyết đưa tay gỡ bỏ tay Lục Tử Minh: “ Bỏ tay ra, đừng làm phiền em!”

      “Tiểu Tuyết vui, Tiểu Tuyết tức giận, con ngoan mau gọi mẹ con, để mẹ đừng tức giận, mẹ tức giận đẹp nữa đấy!” Lục Tử Minh cẩn thận làm trò trêu Cốc Thư Tuyết.

      Nghe thấy Lục Tử Minh lấy đứa bé trong bụng ra chuyện, Cốc Thư Tuyết cuối cùng lạnh mặt
      [​IMG]

      Chương 96 Kế hoạch kỹ lưỡng

      Nghe được tiếng đóng cửa bên ngoài, bà Trình hướng về phía ông Trình : “Lục Tử Minh rồi, chắc chắn là bệnh viện.”

      việc của , liên quan gì tới chúng ta. Bà chia ra trước, đừng chạm mặt với bọn họ.” Ông Trình tiêm mũi dự phòng cho bà Trình.

      “Tôi cũng muốn ra ngoài, nhưng vừa rồi Mai Tây chưa ăn bao nhiêu đồ ăn, nó ăn lại toàn là đồ loãng, tiêu hóa nhanh, chắc chắn là đói rồi, tôi vào bếp làm cơm cho nó ăn.” Bà Trình ánh mắt thương nhìn Trình Mai Tây.

      Thấy bà Trình là vì Trình Mai Tây, giọng điệu cùa ông Trình lập tức mềm xuống: “Mai Tây chắc là đói rồi, thế bà đợi lát . Mai Tây vốn là tốt hơn nhiều rồi, kết quả hôm nay ầm ĩ lại nghiêm trọng lên. Bà đợi bọn họ ngủ rồi hãy ra, đụng phải bọn họ lại ầm ĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

      Bà Trình lại lùi lại, ngồi vào bên giường Mai Tây. Mai Tây vừa mới tỉnh ngủ, lại trải qua cả hồi ầm ĩ vừa xong, tinh thần hao hết hồi phục, đồ quan trọng cũng chuyển , cũng hạ quyết tâm kiên quyết, giống như khoảnh khắc bình an ngắn ngủi sau cuộc chiến, giờ phút này ánh mắt bình tĩnh nhìn ba mẹ. Ở đời này, bọn họ vĩnh viễn là những người có thể toàn tâm toàn ý dựa vào.

      Bà Trình vẫn lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa. Tận tới khi thanh trong phòng khách hoàn toàn bình ổn xuống , bà Trình mới mở cửa phòng ngủ như làm giặc, quả nhiên, bà Lục và Lục Tử Khanh vào phòng của khách nghỉ ngơi. Bà Trình lúc này mới rón rén vào bếp.

      Bà Trình dùng cơm buổi chiều bọn họ ăn còn dư lại ở nồi cơm điện hầm cháo củ từ thịt nạc mà Trình Mai Tây thích nhất, làm món rau xào, nhìn tới món hầm thập cẩm nhà họ Lục ăn còn thừa, bà ghét bỏ ngửi ngửi vài cái, cười nhạt: “ Cái quái gì, như là đồ cho lợn!”

      Bà Trình định bê đồ ăn đổ vào thùng rác, nhớ tới lời ông Trình vừa dặn. Này mà đổ, chắc chắn lại dẫn tới hồi đại chiến, nghĩ lại lại để lại nồi đồ ăn: “Hừ, dù sao cả nhà họ cũng chẳng khác gì lợn, cũng chỉ xứng đáng ăn đồ ăn cho lợn!”

      Làm xong đồ ăn, bà Trình múc thêm bát cháo và rau xào mang vào phòng ngủ cho ông Trình: “Đây là của Mai Tây, ông sao? ra ngoài ăn hay ăn ở phòng ngủ?”

      “Mang hết vào , ở trong này ăn thôi. có việc gì cũng đừng ra ngoài, tránh gặp phải bọn họ lại phiền toái cần thiết!” ông Trình dặn dò.

      “Rồi, tôi mang vào ngay đây!” Bà Trình gì nghe nấy.

      Bà Trình vào ông Trình cẩn thận đút cháo cho Trình Mai Tây. Ba và con phối hợp rất ăn ý, mỗi lần ông Trình đút thìa xong, đều dùng khăn tay lau cháo thừa hai bên miệng cho Trình Mai Tây. Trình Mai Tây rất thích xinh đẹp, có chút xíu bẩn dính mặt nó đều thích, hiểu con ai bằng cha, ông Trình cho dù mình vất vả, cũng muốn làm cho Trình Mai Tây được thoải mái.

      “Ông ăn , tôi đút cho Mai Tây!” Bà Trình nhận lấy bát.

      “Tôi đút cũng được, dạ dày bà tốt, lát nữa lạnh rồi bà ăn lại khó chịu. Bà tranh thủ còn nóng ăn , tôi đút cho Mai Tây xong rồi ăn cũng được.” Ông Trình rất hưởng thụ cảm giác trong quá trình chăm sóc Trình Mai Tây, muốn nhờ tay người khác, cho dù đó là bà Trình, ông cũng yên tâm, miệng lại là bộ khác.

      Bà Trình lắc đầu, hiểu được tâm tư của ông Trình, vẫn con là áo bông của ba, Trình Mai Tây từ bé thân với ba hơn. Lúc bà Trình bận rộn với quán đồ ăn vặt, sáng sớm ra quán sớm, buổi tối đến khuya mới về nhà, Trình Mai Tây mở mắt ra là bố thay quần áo rửa mặt, tối ông Trình lại giúp nó ngủ, bà Trình mới dọn hàng về.

      Mỗi ngày bữa sáng và bữa tối đều là ông Trình làm cho Trình Mai Tây, thời gian giữa trưa kịp, hai cha con lựa chọn ăn luôn ở quán ăn vặt của mẹ, bà Trình cũng chỉ có giữa trưa mới gặp được Trình Mai Tây. Bà Trình làm món canh gà vằn thắn, mì cay, mì thịt băm chua là ngon nhất, mỗi ngày buổi trưa đều trùng lặp làm cho Trình Mai Tây ăn, ăn thêm trứng gà hoặc thêm xiên thịt, chính là bữa ăn ngon của Trình Mai Tây.

      Trình Mai Tây học cấp 2 trọ học ở trường. Các khác lớn rồi cũng xấu hổ khi làm nũng với ba, riêng Trình Mai Tây cùng ba cũng thế, tiếp xúc thân thể tuy rằng ít, nhưng trao đổi tinh thần cũng chưa bao giờ đứt đoạn. Trình Mai Tây ở trường gặp phải việc gì gấp hay khó khăn, lựa chọn đầu tiên chính là cho ba. Đọc được quyển sách, hay có người trong lòng cũng liên miên cằn nhằn cho ba nghe, ông Trình cũng đều kiên nhẫn lắng nghe, khi cần thiết còn giúp Trình Mai Tây phân tích giải thích.

      Cũng bởi vì thế, bà Trình thường dùng khẩu khí ghen tị : “ Ba con hai người là phe, Tây Tây có chuyện gì cũng chỉ cho ông, cho tôi ra rìa!” Thực ra Trình Mai Tây thân mật khăng khít với ba, bà vui mừng hơn tất cả.

      Ông Trình đút xong cháo cho Trình Mai Tây, lại vào phòng vệ sinh giặt khăn mặt nóng, cẩn thận lau sạch mặt cho Trình Mai Tây, thế này mới bưng cái bát nguội của mình lên, hai ba miếng liền ăn xong, bà Trình ở bên cạnh càm ràm: “Ăn nhanh như thế, tí nữa dạ dày lại thoải mái!”

      Bà Trình đứng dậy cầm bát đũa tới phòng bếp, thu dọn sạch xong trở về, ông Trình gọi bà Trình ngồi xuống bên cạnh. Ba
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 97 Mỗi người tâm

      Sau khi luyện tập 1 giờ, trạng thái của Trình Mai Tây tốt hơn rất nhiều, có thể nhờ giúp đỡ của ông Trình đứng thẳng hai phút. Ông Trình để bà Trình đỡ thân của Trình Mai Tây, ông ngồi xổm mặt đất cầm 2 chân của Trình Mai Tây chuyển động về phía trước. Tuy rằng Trình Mai Tây còn chưa có ý thức chủ động hoạt động, nhưng tình trạng thân thể cứng ngắc có cải thiện rệt.

      Ông Trình thừa thắng xông lên, chỉ hận thể làm Trình Mai Tây đứng thẳng lên trong ngày, bà Trình ngăn ông lại: “Ba nó, ông đừng sốt ruột, dục tốc bất đạt, bác sĩ Phương cũng , Mai Tây phải khôi phục dần dần.”

      Ông Trình hơi tình nguyện đặt Trình Mai Tây lên giường, bà Trình đứng lên lấy khăn nóng lau mặt cho Trình Mai Tây. Khi lau thân thể cho Trình Mai Tây, kinh ngạc phát ra cơ thể Trình Mai Tây linh hoạt hơn trước rất nhiều, bà Trình vui mừng gọi ông Trình: “Ba nó, ông xem, Mai Tây khá hơn nhiều rồi này!”

      Ông Trình rất được khích lệ: “Tôi con chúng ta kiên cường như vậy, nhất định nhanh chóng hồi phục. Lục Tử Minh, đến lúc đó cho đẹp mặt!”

      Thu thập xong rồi, bà Trình mang chăn đặt lên sô-pha, liền giục ông Trình: “Ông mau nghỉ , tôi với Mai Tây cũng ngủ. Sáng mai dậy sớm tranh thủ cùng nó luyện tập, chắc chắn vài ngày nữa khôi phục hoàn toàn.”

      Ông Trình lưu luyến muốn rời phòng ngủ, vào bà Trình trải chăn xong cho ông.

      Bà Lục đứng dậy vệ sinh, vừa mở đèn thấy sô-pha có người ngủ, ‘a’ tiếng hét ầm lên, nhìn kỹ ra là ông Trình, cố ý to tiếng ồn ào: “Tôi sao sô-pha lại có người, hóa ra là ông già khốn nạn này!”

      Ông Trình dùng chăn che lại mặt, để ý bà Lục thế nào, bà Trình trong phòng ngủ lại nhịn được xông ra: “Cả nhà họ Lục các người mới là đồ khốn, đồ khốn già đồ khốn trẻ, cả ổ đồ khốn!”

      Sức mạnh của bà Lục lại nổi lên: “Bà ai là cả ổ đồ khốn hả? Cả nhà bà mới là gà đẻ trứng ấy! Có người chỉ đẻ con đẻ được con trai, con sinh ra lại cả quả trứng cũng đẻ được!”

      Lục Tử Khanh nghe tiếng liền ra kéo bà Lục: “ thôi, vào phòng, phải với mẹ rồi à? Đừng ầm ĩ nữa, cuối cùng là mẹ muốn làm sao?”

      Bà Lục giằng ra khỏi Lục Tử Khanh: “ Đừng kéo mẹ, mẹ vệ sinh!”

      Lục Tử Khanh tắt đèn: “Mẹ, mẹ vệ sinh xong mau quay lại, đừng gây chuyện nữa. Có để cho người ta ngủ hay đây?”

      Ông Trình khuyên bà Trình: “Bà vào phòng ngủ , đóng cửa cẩn thận, đừng làm cho thanh bên ngoài ảnh hưởng tới Mai Tây, để nó ngủ cho yên.”

      Bà Trình hung dữ trừng mắt với bà Lục cái mới xoay người vào phòng ngủ.

      Bà Lục đắc ý cười, xoay người vệ sinh, cố ý gây ra tiếng động ‘ầm, rầm’ ầm ĩ, rồi ra phòng khách mở hết đèn lên, ở phòng khách chầm chậm rót nước uống. Uống xong nước ở phòng khách, vào phòng ngủ, đèn phòng khách cũng tắt. Đèn chiếu sáng chói làm ông Trình cơ bản là có cách nào để ngủ tiếp, đành phải đứng dậy tắt đèn xong lại quay lại sô-pha ngủ.

      Cũng chẳng bao lâu, Lục Tử Khanh lại dậy, tuy là bật đèn, rón ra rón rén lại, cũng làm thành thanh to như bà Lục, nhưng vốn ông Trình lớn tuổi khó ngủ, bị hai mẹ con ầm ĩ như vậy, cũng chẳng ngủ được nữa, đứng dậy ra ban công.

      Châm điếu thuốc, ông Trình bình tĩnh nghĩ lại tình hình thời điểm Trình Mai Tây quay về Trùng Khánh, thực ra lúc ấy Trình Mai Tây cũng để lộ ra manh mối, từ lúc về nhà chủ động gọi điện cho Lục Tử Minh, rồi khi bọn họ nhắc tới Lục Tử Minh cũng hờ hững, cũng có thể là lúc đó giữa Trình Mai Tây và Lục Tử Minh có rạn nứt, chỉ là mình và mẹ nó luôn luôn tự nguyện tin tưởng rằng hôn nhân của nó vẫn hoàn mỹ như ban đầu.

      Đến nhà họ Lục, biểu của cả nhà họ Lục bây giờ nghĩ lại thấy bình thường. Bà Trình vừa đến muốn gặp Mai Tây, bị cả nhà họ ra
      [​IMG]

      Chương 98 Bà Lục bị thương

      Bà Lục vội vàng tới bệnh viện, tới phòng bệnh gặp Lục Tử Minh vừa ngủ dậy, rửa mặt chải đầu cho Cốc Thư Tuyết, thấy bà Lục vào, vội bỏ lược trong tay xuống, nhận lấy bữa sáng bà Lục mang tới.

      Bà Lục tới bên giường, nhìn Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết à, tối qua con ngủ có ngon ? Đói rồi hả, nhanh dậy ăn sáng!”

      Lục Tử Minh lấy bữa sáng đặt lên tủ đầu giường, rồi tới nâng giường lên giúp Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết ngồi xuống cúi đầu chào bà Lục: “Bác , bác tới rồi, sớm vậy phải dậy làm bữa sáng cho con, bác vất vả quá!”

      “Bác chăm sóc cho cháu trai của bác, vất vả nữa cũng cam tâm tình nguyện. Đây cũng là lo con ăn cơm bệnh viện có đủ dinh dưỡng mà!” xong bà Lục tới bên tủ, múc cho Tiểu Tuyết bát cháo từ trong nồi, lại lấy chiếc bánh rán từ trong túi ra.

      Cốc Thư Tuyết nhìn bà Lục còn chưa rửa tay lấy bánh rán cho mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí bà Lục vừa cầm, Cốc Thư Tuyết cầm lấy bánh rán, ăn vài miếng ở vị trí bà Lục chưa cầm tới, rồi đưa cho Lục Tử Minh: “ Em có khẩu vị, muốn ăn!”

      Bà Lục vừa nghe sốt ruột: “ Con ăn ít như thế sao được? Cháu bác dinh dưỡng đủ mà.”

      Cốc Thư Tuyết bưng bát lên, uống miếng liền liên tục khen: “Bác , bác nấu cháo ngon quá, vừa đặc vừa nhuyễn, con ăn nhiều chút, là đủ dinh dưỡng rồi!”

      “Ngon à, ngon con ăn nhiều chút. Nào, ăn chút dưa muối .” Bà Lục nghe Cốc Thư Tuyết thế, mặt mũi hớn hở, lại đưa ra thêm bát dưa muối.

      Lục Tử Minh nhìn biểu tình khó xử của Cốc Thư Tuyết, nhận lấy bát dưa muối: “Mẹ, Tiểu Tuyết thích ăn dưa muối, cái này cũng có dinh dưỡng, đối với đứa bé có lợi, lần sau mẹ lại nấu cháo xào ít rau nhé.”

      Bà Lục vừa nghe có chút giận dỗi: “Mẹ sáng sớm dậy chuyên làm bánh rán cho Tiểu Tuyết, nó thích ăn, cháo này nó thích, lại chê dưa muối ăn cùng ngon. Lúc mẹ có bầu con và Tử Khanh, bữa nào cũng ăn dưa muối, các con chẳng phải cũng đều khỏe mạnh cả sao? Người bây giờ mà, đều là yếu ớt cả!”

      “Đây sao lại là yếu ớt? Dưa muối vốn là có dinh dưỡng, còn có độc tố. Mẹ sợ Tiểu Tuyết ăn ảnh hưởng tới cháu trai đích tôn của mẹ à?” Lục Tử Minh ra đòn sát thủ.

      Bà Lục vừa nghe ảnh hưởng cháu trai bảo bối của mình, thái độ lập tức xoay 180 độ: “Về sau mẹ nhất định xào rau, nhất định chú ý dinh dưỡng cân đối.”

      Lục Tử Minh nhân cơ hội góp lời: “ Về sau mẹ hầm canh cũng đừng làm như trước, cái gì cũng cho vào hầm cùng, thêm bí đao là thêm bí đao, thêm củ từ là thêm củ từ, đừng cái gì cũng cho vào!”

      “Mày cái thằng bạch nhãn lang (*) này, mẹ bỏ cả ba con ở lại Thẩm Dương, chuyên môn chạy tới vất vả khổ sở hầu hạ chúng mày, mày ngược lại, chọn này chọn kia. Mày ăn món hầm thập cẩm hơn 30 năm, giờ đột nhiên lại vừa miệng, hóa ra trước đây mẹ làm cơm đều là lãng phí à?”

      Cốc Thư Tuyết thấy bà Lục tức giận, vội vàng mở miệng lấy lòng: “Bác , bác đừng nghe ấy bừa! Bác làm đồ ăn ngon lắm, tới giờ con cũng chưa ăn món hầm nào ngon thế, nhất là khoai tây trong đó, vừa mềm vừa ngọt, hôm qua con ăn bát cơm to, còn uống bao nhiêu canh nữa!”

      Nghe xong lời của Cốc Thư Tuyết, bà Lục mặt mũi ngay lập tức hớn hở, quay đầu ‘hừ’ Lục Tử Minh cái: “Vẫn là Tiểu Tuyết nhà chúng ta biết ăn , nào giống con, vừa mở miệng chính là vặn vẹo!”

      Lục Tử Minh nhún nhún vai, chỉ cần Cốc Thư Tuyết có thể dỗ bà Lục vui vẻ, cũng vui mừng.

      Lục Tử Minh ăn bánh rán Cốc Thư Tuyết ăn còn thừa, bà Lục đoạt lấy: “Con đàn ông đàn ang, ai lại ăn đồ thừa của phụ nữ. Đưa cho mẹ .”

      Lục Tử Minh ăn hai bát cháo với dưa muối, ăn xong vỗ vỗ bụng: “ Ai chà, dưa muối của mẹ làm đúng là thơm, mấy ngày nay ăn cơm bên ngoài, con còn chưa ăn no!”

      Bà Lục nhìn Lục Tử Minh, thế này sắc mặt mới tốt lên chút, cố ra vẻ tươi cười: “Bữa trưa muốn ăn gì? Lát mẹ mua về làm cho?”

      Cốc Thư Tuyết đưa mắt nhìn Lục Tử Minh, lên tiếng, Lục Tử Minh thử
      [​IMG]

      Chương 99 Sinh tử

      Khi Lục Tử Khanh chạy tới siêu thị bà Lục nằm sàn siêu thị, bên cạnh có nhân viên trông nom, thấy Lục Tử Khanh vào, muốn chuyện lại nhúc nhích được. Lục Tử Khanh vừa thấy bộ dáng bà Lục, liền cuống lên, túm lấy người nhân viên bên cạnh bà Lục trách móc: “Mẹ tôi ngã xuống bao lâu rồi? Sao còn để bà ấy nằm đây, cũng đưa bà ấy bệnh viện?”

      “Nhân viên của chúng tôi gọi trung tâm điều hành xe cấp cứu rồi, chúng tôi sợ là mẹ bị xuất huyết não, sợ tự ý di chuyển bà ấy tạo ra thương tổn lần 2, nên đành phải sắp xếp khu cách ly ở đây, chờ nhân viên y tế tới xử lý. Chị đừng vội, chắc là cấp cứu cũng sắp đến rồi!” Nhân viên siêu thị nhàng an ủi Lục Tử Khanh.

      “Đừng vội. Đây đúng là phải mẹ , nếu như mẹ ngã xuống bị thương, tôi xem xem có thể chuyện nhàng như vậy được ?” Lục Tử Khanh bừa.

      “Siêu thị của các , công tác bảo vệ là làm thế nào vậy? Mẹ tôi làm sao lại ngã ở chỗ các ?”

      Nhân viên siêu thị ăn khép nép nhận lỗi: “ Xin lỗi, khi tôi tới mẹ chị ngã xuống rồi, tôi nghe người ta ở bên cạnh , bà ấy cùng người ta tranh nhau con cá, hai người giằng co bà ấy bị ngã xuống, thực phải là trách nhiệm của siêu thị chúng tôi!”

      “Mẹ tôi tới siêu thị của các mua sắm, ngã xuống bị thương đương nhiên là trách nhiệm của các . Nền nhà của các trơn như thế, người cao tuổi vào đương nhiên dễ bị ngã, các có để biển chú ý sàn trơn hay ?” Lục Tử Khanh khí thế bức người.

      “Siêu thị chúng tôi là siêu thị chính quy lớn, đầu mỗi lối đều treo biển, có điều, chúng tôi cũng có treo biển cấm khách hàng cãi nhau!” Nhân viên siêu thị cái miệng cũng nhường ai.

      Lục Tử Khanh thấy mình lại, có chút tức quá hóa giận: “ đây là thái độ gì? Tôi muốn nhiều lời với , gọi quản lý siêu thị các tới đây, tôi phải trực tiếp khiển trách !”

      Quản lý siêu thị nghe tin chạy tới, vội vàng tiến lên hai bước cầm lấy tay Lục Tử Khanh: “ Chào chị, chị chính là con của bác bị ngã xuống phải ạ. Đây là do siêu thị chúng tôi chăm sóc khách hàng chu đáo, làm mẹ chị ngã bị thương ở đây, tôi xin lỗi!”

      Thấy người quản lý thái độ thành khẩn, giọng điệu của Lục Tử Khanh có hơi chút dịu xuống: “Tôi nghe ta mẹ tôi là vì giằng co với người ta mà ngã xuống, thế người đẩy mẹ tôi ngã đâu rồi? Các chị sao giữ người ta lại?”

      “Khi tôi tới bà khách hàng kia nhân lúc đông người mất rồi, nên giữ lại được!” Thấy người quản lý chạy tới đây xin lỗi Lục Tử Khanh, thái độ của nhân viên kia ngay lập tức xẹp xuống.

      Quản lý xoay người cúi đầu với Lục Tử Khanh: “Cho dù thế nào, mẹ chị ở đây bị thương, trách nhiệm của chúng tôi là tránh được. Bây giờ mẹ chị được, cung cấp được manh mối có giá trị, lúc ấy nhân viên làm việc của chúng tôi cũng có mặt tại đây, lúc đó cũng là nghe người ta có khách hàng tranh giành cá với nhau mà ngã xuống, tôi sắp xếp nhân viên bảo vệ theo dõi, đến lúc đó nhất định cho chị xem chân tướng việc.”

      “Việc bảo vệ của siêu thị chị là làm thế nào vậy? Lúc mẹ tôi bị người ta xô ngã, nhân viên bảo vệ đâu rồi? Mẹ tôi sau khi bị đẩy ngã, nhân viên bảo vệ của các chị lại là làm gì? Vì sao bắt lấy bà ta?” Lục Tử Khanh từng bước ép tới.

      “Chị đừng vội. Đợi xem xong camera theo dõi, nếu xác định mẹ chị là bị người ta đẩy ngã, chúng tôi báo công an ngay, hỗ trợ cảnh sát tìm hung thủ, nếu điều tra ra siêu thị chúng tôi có trách nhiệm trong
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :