1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 86 Cuối đường hôn nhân

      Vốn là Lục Tử Minh còn ngượng ngùng, ngại mất thể diện, nhưng nếu trở mặt, cũng chẳng thèm làm màu mặt mũi nữa. Bởi vì cần phải giả bộ làm con rể quý nữa, thực cảm thấy thoải mái, lúc ra khỏi phòng bệnh số 2, thậm chí còn huýt sáo. Gặp phải bác sĩ Phương tới , nhìn thấy Lục Tử Minh, bác sĩ Phương nhíu nhíu mày, Lục Tử Minh vội vàng dừng nụ cười mặt, gật đầu chào bác sĩ Phương rồi qua.

      Gặp bác sĩ ít nhiều làm ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của Lục Tử Minh, với , tình huống trước mắt là tệ nhất rồi. Cũng giống như bị rơi xuống vách núi vậy, khi còn chưa rơi xuống đáy lơ lửng trung là lúc đau khổ nhất, mà nay, rơi xuống tận đáy cốc rồi, có tệ hơn nữa cũng chỉ đến thế này mà thôi.

      Lục Tử Minh có bồ nhí, lại còn mang bầu đứa , vốn là muốn giấu Trình Mai Tây, nhưng giấu diếm được. Vốn là cho bố mẹ vợ biết, nhưng giờ cũng biết cả rồi. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, làm ầm ĩ cũng làm rồi, lời nên cũng được 7-8 phần rồi, còn bước cuối cùng, đơn giản chính là ly hôn mà thôi. Cuộc hôn nhân cũ làm cho cảm thấy chán ghét, muốn từ bỏ lại e sợ kịp, sau khi ly hôn có thể danh chính ngôn thuận kết hôn cùng Cốc Thư Tuyết. Kết hôn, rồi lại thuận lợi có con của mình, ở cuộc chiến hôn nhân này, là người toàn thắng. Cái gọi là đạo đức trách móc, cũng chẳng ảnh hưởng gì to tát, cùng lắm cũng chỉ là chốc lát mà thôi.

      Đạo đức là cái gì? Chẳng qua là công cụ mà người thống trị tạo ra. Đạo đức ngoài việc giam cầm nhân tính, chẳng dùng cho việc gì khác, mà giới hạn đạo đức đầu tiên của người chính là duy trì hệ thống hành vi của chính mình. Việc phát sinh thay đổi căn cứ theo hành vi của chính mình mà cách khách quan. Trước đây trong lòng Lục Tử Minh cũng phải là có giới hạn đạo đức, sau này cùng Cốc Thư Tuyết từng bước vượt qua giới hạn đạo đức đó, cuối cùng giới hạn đạo đức của cũng từng bước mở rộng.

      tồn tại của bác sĩ Phương, luôn luôn nhắc nhở Lục Tử Minh, chính là kẻ đạo đức bại hoại, mặc dù Lục Tử Minh có nữa, ta dường như luôn nhìn như lòng bàn tay. Lục Tử Minh đương nhiên cũng có bị bác sĩ Phương nắm thóp, thế nên cũng đành phải cun cút ngoan ngoãn trước mặt bác sĩ.

      ra khỏi bệnh viện, cuối cùng Lục Tử Minh mới thở phào nhõm. Nhìn thấy đối diện có quán đồ [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 87 Chạy tới thành phố T

      Sau khi nhận được điện thoại của Lục Tử Minh, biết được Cốc Thư Tuyết suýt nữa sảy thai, bà Lục bắt đầu vội vàng chuẩn bị, vừa than thở với ông Lục: “ Sớm biết như thế cho Tiểu Tuyết nó , tôi sao mấy ngày nay mắt phải tôi cứ nháy liên tục, thế là có chuyện, nhất định đừng có làm mất cháu đích tôn bảo bối của tôi mới được!”

      Ông Lục nghe xong cũng rất hối hận: “Bà xem, Tiểu Tuyết có bầu còn theo chúng nó làm cái gì, Lục Tử Minh cũng đúng là, lớn tuổi thế rồi, còn chăm sóc tốt bà bầu, là làm người ta lo lắng.”

      Lục Tử Khanh và Trương Bác Tùng thương lượng xong, chào tạm biệt ông bà Lục: “Ba, mẹ, bọn con cho hai đứa bé về nhà trước , cũng chưa biết phải mấy ngày, con phải sắp xếp chuyện trong nhà chút , còn phải thu dọn đồ đạc.”

      “ Được rồi, ngày mai xe gì?” Ông Lục hỏi sắp xếp lịch trình.

      “ Con lát nữa về nhà thông báo cho giúp việc ngày mai làm, Bác Tùng ở nhà chăm sóc hai đứa bé, con với mẹ ngày mai tàu hỏa .” Lục Tử Khanh trả lời đơn giản.

      “Được rồi. Sáng mai mẹ con mình gặp nhau ở đâu?” Bà Lục hỏi ý kiến Lục Tử Khanh.


      “Lát nữa con lấy vé tàu, mẹ cứ thu dọn đồ đạc . Sáng mai Bác Tùng đưa con qua đây, đón mẹ cùng ra ga.” Lục Tử Khanh sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy.

      “Được rồi, thế sáng mai các con qua đây ăn sáng, ăn xong chúng ta cùng .”

      “Vậy cũng được.” Lục Tử Khanh nghĩ ngợi rồi đồng ý.

      Người lớn vội vàng bàn bạc chuyện của mình, Ngữ Hoan Ngữ Nhạc cũng có hứng thú. Khó khăn lắm mẹ mới gọi chúng dậy về, hai chị em song sinh uể oải đứng dậy, Lục Tử Khanh dặn dò hai đứa chào bà ngoại. Hai đứa bé chào hỏi qua quýt , bà Lục vẫy vẫy tay : “Trẻ con cũng mệt rồi, mau dẫn chúng nó về nhà nghỉ . Sáng mai qua đây sớm chút!”

      Trương Bác Tùng trước lái xe, Lục Tử Khanh dẫn theo hai đứa bé sau, sau khi lên xe, Lục Tử Khanh quay đầu nhìn Trương Bác Tùng: “ cũng đừng ngày ngày biểu có gì, đùng cái mang về bồ nhí như trai em!”

      Ngữ Nhạc có chút hiểu hỏi: “Mẹ, bồ nhí là gì?”

      “Đồ ngốc, bồ nhí chính là kẻ xấu phá hoại làm cha mẹ náo loại cãi nhau.” chị Ngữ Hoan ngữ điệu trách móc khinh thường.

      “Ba, ba có bồ nhí ba?” Ngữ Nhạc truy hỏi Trương Bác Tùng.

      “Ba có mà. Ba nhất là mẹ của các con, tuyệt đối tìm bồ nhí, các con cứ yên tâm .” Trương Bác Tùng hứa hẹn nghiêm túc.

      “Có phải bác có bồ nhí ạ? Dì Tiểu Tuyết kia có phải là bồ nhí của bác ?” Trương Ngữ Hoan biểu thông minh lanh lợi của bé.

      “Đừng lung tung. Trẻ con cái gì mà bồ nhí này bồ nhí kia, còn ra thể thống gì nữa?” Lục Tử Khanh tức giận .

      Ngữ Hoan lè lưỡi với Ngữ Nhạc, Ngữ Nhạc che miệng cười ha ha. Hai chị em cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, chẳng bao lâu, liền dựa vào ghế sau ngủ mất.

      Lục Tử Khanh quay đầu nhìn về phía Trương Bác Tùng: “Tóm lại là làm sao thế này? cũng trong điện thoại.”

      Trước khi về, bác hình như cũng hoài nghi Cốc Thư Tuyết là bồ nhí của , ép hỏi vài lần. Xem ra Cốc Thư Tuyết suýt sảy thai, chắc là có liên quan tới bọn họ.” Trương Bác Tùng đoán.

      “Nghĩ lại cũng khó trách bọn họ. Em cũng là người làm mẹ rồi, cũng nuôi con , có thể hiểu được tâm trạng của họ.” Lục Tử Khanh thở dài.

      “Chuyện này, lại liên quan tới suy nghĩ của chúng ta. Quan trọng là em nghĩ gì!” Trương Bác Tùng nhắc nhở Lục Tử Khanh.

      cũng quá hiểu em rồi. Em lung tung.” Lục Tử Khanh có chút kiên nhẫn với việc nhắc nhở lặp lại của Trương Bác Tùng.

      “Vậy thôi, cũng thêm nữa. Chính là em qua đó chuyện làm việc chú ý chút thôi. có việc gì đừng dính tay vào việc của bọn họ, nhất định phải đứng ở phía trung lập.” Trương Bác Tùng dặn dò Lục Tử Khanh.

      bên là bạn thân của em, bên là trai, xem lập trường của em, nên [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 88: thể tha thứ

      Trương Bác Tùng đưa Lục Tử Khanh lên xe, sau khi ngồi xe taxi đến trạm, trước lấy điện thoại ra gọi, vẻ mặt lúc trò chuyện cùng Lục Tử Khanh hoàn toàn bất đồng, thanh cũng vô tình nhàng hơn vài độ, sau khi lời ngon tiếng ngọt, Trương Bác Tùng hết sức từ chối cầu muốn gặp mặt của đối phương, trả lời điện thoại “ừ” tiếng, cúp điện thoại rồi mới cười.

      Trương Bác Tùng vô cùng hài lòng mình có thể dễ dàng giữa vợ và nhân tình, vợ tốt là gia đình ổn định, tình nhân tốt là dịu dàng và tình , hai người này và đây nghiệp thuận buồm xuôi gió đối với Trương Bác Tùng mà , đều phải là việc khó, tuyệt đối giống như Lục Tử Minh hai bên đều là kẻ thù như vậy.

      Hôm nay tình nhân La Tư Vũ mãnh liệt cầu muốn gặp mặt Trương Bác Tùng, lẽ ra mà hôm nay Lục Tử Khanh rồi, Trương Bác Tùng lại cần vội chuyện của công ty, hoàn toàn có thể vui vẻ gặp gỡ tình nhân bé , nhưng Trương Bác Tùng muốn tình nhân cho là thể rời bỏ , hơn nữa muốn cho tình nhân hiểu là ngày nghỉ lễ mừng năm mới nhất định phải cùng với người nhà, cho dù trong lòng cũng nhớ tới La Tư Vũ trẻ trung, chắc chắn sau ngày mười lắm tháng giêng cung người tình bé say đắm trong bể tình, Lục Tử Khanh là là người vợ kết tóc cùng mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hơn nữa cho mình thêm cặp con sinh đôi đáng , Trương Bác Tùng cũng muốn vì biến cố gia đình ảnh hưởng đến nghiệp, phụ nữ thôi, thử chút là được, làm cho tổn thương lẫn nhau là hoàn toàn cần thiết.

      Lục Tử Minh gây ra trò hay ra, trong mắt Trương Bác Tùng là hoàn toàn cần thiết, thậm chí có chút coi thường, người đàn ông nếu như ngay cả người phụ nữ của mình cũng giải quyết được, còn có thể làm được gì? Nhưng ngại quan hệ của hai người, Trương Bác Tùng chỉ tỏ vẻ khinh thường, ngược lại còn chạy trước chạy sau thu xếp, cũng biểu ra thái độ gì.

      Đối với Trình Mai Tây, Trương Bác Tùng cũng quan tâm, mặc kệ vợ của ấy là dạng chị dâu như thế nào đối với em rể mà căn bản là quan trọng, đổi thành Cốc Thư Tuyết cũng có gì hơn là người chị dâu khác, có nhiều hơn chủ đề để nhạo báng Lục Tử Minh mà thôi, Lục Tử Minh ở phương diện phụ nữ càng phóng túng, Trương Bác Tùng lại càng có bia đỡ đạn, cho dù có ngày Trương Bác Tùng bị bại lộ , tất nhiên Lục Tử Minh còn gì để , thậm chí cha mẹ Lục chuyện cũng đủ tự tin.

      Bên
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 89: Đánh nhau tàn nhẫn

      Vào phòng bệnh số 2, thấy bà Lục, ông Trình xoa bóp tay chân cho Trình Mai Tây ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt bà Lục xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó lạnh lùng : "Bà thông gia, bà đến rồi?"

      Ông Trình cùng bà Trình từ lúc rời Thẩm Dương , mặc dù có chút hài lòng, nhưng tất cả mọi người chạm đến tính thực chất vấn đề, lần này gặp lại, bà Lục ràng cảm giác thái độ của ông bà Trình chuyển biến 180 độ, có chút hiểu cũng có chút tức giận, đối với ông Trình, chỉ “hừ” lạnh tiếng.

      Ông Trình cảm thấy người nhà họ Lục nữa có lời nào để nữa, đối với bà Lục mà , cũng là nóng lòng muốn gặp Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết, muốn trước người nhà Trình Mai Tây qua loa xong chuyện, trong lúc nhất thời, mấy người lại nhìn nhau chẳng gì, giống như là thông gia gặp nhau, giống như là oan gia gặp mặt.

      Lục Tử Khanh vừa nhìn tình huống bất thường, vội lên tiếng đánh vỡ tẻ nhạt: "Bác trai, Mai Tây như thế nào? Bác sĩ sao?"

      Ở trong mắt ông Trình, người nhà họ Lục đều là cá mè lứa, cũng có ý tốt trả lời: "May nhờ Mai Tây phúc lớn mạng lớn, bị người nhà học Lục các người hại chết, còn giữ lại cái mạng, bác sĩ con bé mặc dù phải cần khoảng thời gian trị liệu, nhưng cuối cùng vẫn khôi phục!"

      Lục Tử Khanh vừa nghe giọng điệu ông Trình, coi người nhà họ Lục là đầu sỏ gây nên bệnh của Trình Mai Tây, biết sau khi đến bệnh viện thành phố T, khẳng định ông bà Trình hoàn toàn biết việc làm của trai, nhất thời cũng biết ứng phó ra sao với chỉ trích của ông Trình, chỉ im lặng .

      Bà Lục từ trước đến giờ ở nhà làm mưa làm gió, trước tới nay luôn là người vô lý cũng muốn bằng ba lần người khác, làm sao mà chịu được uất ức này, lập tức nhảy bật lên: "Ông thông gia, chuyện với ông cũng thể ngậm máu phun người, Trình Mai Tây ngã bệnh, đó là mạng của nó, là thân thể nó tốt, sao có thể trách được người nhà họ Lục chúng tôi?"

      Bà Trình nghe lời bà Lục, xông lại liền bắt được tóc bà Lục: "Cái người làm mẹ này, dung túng con trai của bà ở bên ngoài tam thê tứ thiếp, tại có đứa con riền, khiến con tôi sinh ra trở thành như vậy? phải là các người làm hại, là ai làm hại?"

      Bà Lục hiển nhiên chịu nhận thua, liền đưa tay ôm lấy bà Trình, hai người liền bắt đầu tấn công lẫn nhau, ông Trình và Lục Tử Khanh thấy hai người nhanh chóng đánh nhau, nhất thời hoàn toàn phản ứng kịp, rốt cuộc Lục Tử Khanh trẻ tuổi, trước tiên xông lên ôm lấy bà Trình, bà Lục nhân cơ hội cào lên mặt bà Trình mấy vệt máy, bà Trình bị thua thiệt, hiển nhiên chịu phục, liền cao giọng gọi ông Trình: "Lão già chết tiệt, mẹ con bọn họ hai liên hiệp ức hiếp tôi, ông cũng nhanh tới đây giúp tôi!"

      Ông Trình xuất thân là giáo sư, loại trường hợp này giống như những người đàn bà đanh đá cấu xé nhau làm cho ông tay chân luống cuống, biết như thế nào cho phải, bà Trình bên này nóng nảy: "Ông qua giữ chặt bà ta, tránh cho bà ta tóm lấy, tôi đánh bà ta cho chết!"

      Ông Trình vội theo chỉ đạo như bà Trình xông lên từ phía sau ôm lấy bà Lục, bà Trình dùng sức cào lên cổ bà Lục mấy vết, coi như là bù thua thiệt mới vừa rồi trở lại.

      Ông Trình cùng Lục Tử Khanh cùng chung sức, mới dễ dàng kéo hai người ra nổi, hai người hình như vẫn chưa thỏa mãn, hét to muốn bổ nhào vào nhau, bà Lục rốt cuộc là điển hình của các bà lão Đông Bắc, ngay cả bà Trình phụ nữ Trùng Khánh có chồng cay cú như vậy, cũng phải là đối thủ của bà, rốt cuộc bị bà đá mấy đá mới cam tâm tình nguyện bị kéo ra.

      Mặc dù hai người ngưng đụng chạm cơ thể, miệng lại chịu ngừng nghỉ, bà Trình mở miệng mắng: "Cái đồ đàn bà xấu xa, có người mẹ như bà, khó trách sinh ra Lục Tử Minh cũng ra gì như vậy!"

      Bà Lục rống lên cãi lại: "Bà là đàn bà tốt, còn phải là sinh ra đứa con sinh được, hại nhà họ Lục tôi người nối dõi!”

      Lục Tử Khanh thấy hai người chửi nhau càng ngày càng biết điều, tới kéo bà Lục ra ngoài: "Mẹ, mẹ tạm thời bớt tranh cãi,
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 90: Bỏ trốn hoàn hảo

      Thời điểm bốn người ra tay đánh nhau lộn xộn, Trình Mai Tây vốn ngủ bị tiếng ồn ào của bốn người này đánh thức, cả người càng ngừng run rẩy, nước mắt từ hai mắt nhắm chặt ngừng trào ra, dùng sức cắn chặt hàm răng thậm chí đến nỗi phát ra thanh "ken két".

      Sau khi Lục Tử Khanh kéo bà Lục ra ngoài, Trình Mai Tây mở mắt, cố gắng đảo mắt tìm kiếm cha mẹ mình, thấy vết thương bà Trình chồng chất và ông Trình đau lòng muốn chết, tim đau đớn như bị dao cắt, cha mẹ cực nhọc nuôi lớn mình, kết quả lại bởi vì chính mình biết nhìn người, để cho bọn họ gặp tổn thương ô nhục như vậy, Trình Mai Tây hận thể tự tay giết chết Lục Tử Minh, kết thúc mọi chuyện.

      Nhưng mà, Trình Mai Tây dốc sức cố gắng, cũng chỉ phát ra được vài thanh như muốn gào lên, ông bà Trình chìm trong đau xót nghe được Trình Mai Tây phát ra thanh cực kì khổ sở, vội chạy lại, bà Trình lau nước mắt mặt, an ủi Trình Mai Tây: "Tây Tây, con đừng buồn, mẹ đau lòng, mẹ coi như là bị chó cắn, bị mèo cào , mẹ chỉ cần con mau chóng khoẻ lại."

      Ông Trình cầm tay Trình Mai Tây: "Tây Tây, mặc kệ trong lòng nhiều khổ sở, cũng cần để tâm những chuyện nhặt, chỉ cần con mạnh khỏe, cha và mẹ con chịu nhiều uất ức, nhiều đau khổ hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện."

      Lời cha mẹ khiến Trình Mai Tây càng thêm đau lòng, nước mắt càng rơi thêm cách nào kiềm chế được, ông bà Trình nắm chặt tay Trình Mai Tây, dường như những bàn tay nắm chặt này, liên tục ngừng truyền động lực cho .

      lúc sau, Trình Mai Tây hình như có lẽ hấp thu đầy đủ năng lượng từ cha mẹ, rốt cuộc bình tĩnh lại, lúc này, Lục Tử Khanh cầm thuốc cùng bông băng vào phòng bệnh, Trình Mai Tây nghe tiếng nhắm mắt lại, lúc này, vốn muốn gặp bất kỳ người nào của nhà họ Lục, ngày xưa khi Lục Tử Khanh đứng ở trước giường mùi nước hoa quen thuộc phả vào mặt, Lục Tử Khanh hôm nay, lại chỉ khiến Trình Mai Tây cảm thấy xa lạ và đáng sợ.
      Tại thời điểm này Lục Tử Khanh cũng gì, thấy Trình Mai Tây như bình tĩnh trong lòng cũng nhàng yên ổn, hai người là bạn cùng nhau vượt qua năm tháng xuân xanh tươi đẹp nhất, tất cả ký ức về Lục Tử Khanh đều liên quan chặt chẽ đến Bộc Tấn, hai người đàn ông trong cuộc đời Trình Mai Tây đều liên quan chặt chẽ với Lục Tử Khanh này.

      Lúc Lục Tử Khanh xoay người rời , hai người mới chính thức trở thành hai người hai chiến tuyến, ở Thẩm Dương mặc dù Lục Tử Khanh cũng bảo vệ Lục Tử Minh, vẫn còn cố gắng duy trì thái độ trung lập, hôm nay ở chỗ này, bà Lục là trợ thủ đắc lực nhất cho , tất cả hoài nghi còn sót lại của Trình Mai Tây đối với Lục Tử Khanh, đều còn nữa.

      Lục Tử Khanh ra khỏi phòng bệnh, Trình Mai Tây mở mắt, yếu ớt vậy mà tinh tường ra hai chữ: "Về nhà."

      Bà Trình trong nháy mắt liền quên mất tất cả đau lòng, kích động nhào tới phía trước Trình Mai Tây: "Quay về nhà nào, nhà của mình con, vẫn là nhà ở Trùng Khánh?"

      Bà Trình đến "nhà của mình con" Trình Mai Tây nhắm mắt lại, bà Trình khuyên Trình Mai Tây: "Tây Tây, ta nghĩ để cho con trở về cái nhà kia rồi, con cùng cha mẹ trở về Trùng Khánh !"

      Trình Mai Tây lại mở to hai mắt, sử dụng ánh mắt cho ba mẹ, nàng kiên quyết phải về nhà của mình, ông Trình thở dài tiếng: "Con lớn rồi, có chủ ý của riêng mình, ý nghĩ của con cũng có lý do, con bị Lục Tử Minh hại thành như vậy, nếu như chúng ta cứ như vậy dẫn con trở về Trùng Khánh, cũng quá dễ cho nhà họ Lục rồi!"

      Ông Trình ngay sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ Phương: "Bác sĩ Phương, chú có chuyện này muốn tìm cháu chút, được, vậy chú
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :