1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 81: Vợ bé sảy thai

      Cốc Thư Tuyết địch lại bà Trình, té trực tiếp từ giường xuống, ngã sàn nhà cạnh giường, la lên tiếng “a”, cùng lúc đó, cảm thấy bụng đau, bà Trình thấy máu tươi từ giữa hai chân chảy ra, phản xạ có điều kiện theo kêu lên: "Máu!"

      Nghe được tiếng bà Trình kêu lên, Cốc Thư Tuyết cúi đầu nhìn thấy máu tươi, bị dọa sợ đến gào khóc: "Bác , ổn rồi, con nhất định là sảy thai!"

      " sảy thai? Rốt cuộc mang thai đứa bé của ai?" Giây phút khẩn cấp, bà Trình còn quên truy tìm chân tướng.

      "Bác , van xin bác cứu con, mau đưa con đưa đến bệnh viện !" Cốc Thư Tuyết té xuống đất, đôi tay ôm bà Trình đứng, miệng hết lời cầu xin.

      "Được, cho tôi biết, mang thai đứa bé của ai, tôi liền lập tức đưa bệnh viện." Bà Trình muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có này.

      Cốc Thư Tuyết căm hận nhìn bà Trình, hiểu bà Trình giờ phút này đem mình và con của bà làm tình địch, Cốc Thư Tuyết hề cầu xa vời bà có thể ra tay cứu giúp, thể làm gì khác hơn là cố nén bụng đau, từng bước từng bước bò hướng tới điện thoại di động tủ ở đầu giường.

      Mắt thấy sắp bò đến bên tủ ở đầu giường, tay có thể với tới lấy, bà Trình lại đoán được tâm tư của , vượt lên trước Cốc Thư Tuyết cầm điện thoại trong tay: " cho tôi biết mang thai đứa bé của ai, đừng mơ tưởng có thể tới bệnh viện, trễ đứa bé có thể giữ được, chính tự suy tính !"

      Mặt của Cốc Thư Tuyết trắng bệch như giấy, hoàn toàn chút tia sức sống: "Bác , chính bác cũng có con , bác cũng đành lòng nhìn con mình trở thành như vậy!"

      "Tôi có con , bây giờ con của tôi bị các người làm hại sống bằng chết ở trong bệnh viện, ngay cả tôi gọi nó cũng thể đáp trả, còn biết lúc nào có thể tỉnh lại? !" Nhắc tới Trình Mai Tây, cảm xúc bà Trình càng thêm kích động.

      "Bác , van cầu bác có thể thương xót cho con, đưa con đến bệnh viện có được ? Con chảy máu nhiều lắm rồi, con sợ tiếp tục như vậy nữa, chỉ có đứa bé cứu nổi, ngay cả con cũng sống nổi nữa !" thanh Cốc Thư Tuyết càng ngày càng suy yếu.

      Nhìn Cốc Thư Tuyết còn hơi yếu ớt, bà Trình rốt cuộc động lòng trắc , mặc kệ Cốc Thư Tuyết làm sai điều gì, nhưng nếu như bởi vì bà bỏ mặc quan tâm, mà làm cho Cốc Thư Tuyết chết, bà cũng phải chịu cắn rứt trong lòng.

      Bà Trình cõng Cốc Thư Tuyết lên vai còn bọc lấy Cốc Thư Tuyết cùng mình bao, đưa ra thang máy, ra khỏi cửa chính chung cư đưa tay đón xe taxi, mấy chiếc xe thấy Cốc Thư Tuyết máu me khắp người liên tục chạy qua, cũng chịu dừng xe, vất vả gặp được chiếc taxi ngừng lại.

      Bà Trình vội vàng mở cửa sau xe ra, đưa Cốc Thư Tuyết vào, chen theo lên xe, mới nặng nề thở phào nhõm, tài xế xoay người lại hỏi thăm: "Đến bệnh viện thành phố T?"

      "Đúng, cám ơn , xin lái nhanh chút! ấy có thể sảy thai!" Bà Trình thở hồng hộc.

      "Là con của bà? Sao lại sảy thai, cái người mẹ này quá cẩn thận!" Tài xế chừng năm mươi tuổi đoán chừng đứa con ở nhà cùng lứa với Cốc Thư Tuyết, vừa nhìn bộ dáng Cốc Thư Tuyết như vậy, nhịn được oán giận bà Trình.

      "A, nó cẩn thận ngã từ giường xuống, rơi mặt đất." Bà Trình giải thích mơ hồ , tài xế lắc đầu cái cũng truy cứu.

      Bà Trình lấy điện thoại ra, gọi cho ông Trình: "Ông à, Cốc Thư Tuyết sảy thai, tại tôi đưa ta đến bệnh viện."

      "Cái gì? như ta sao lại sảy thai?" Ông Trình ở bên kia đầu điện thoại sợ hết
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 82 Tế Ông đánh trận


      Thu xếp xong cho Cốc Thư Tuyết, bà Trình bỏ lại túi tiền cho Lục Tử Minh, quay người ra khỏi phòng quan sát số 3, Lục Tử Minh ở phía sau bà Trình giọng : “Mẹ, hôm nay may mà có mẹ!”



      Bà Trình mắt điếc tai ngơ bỏ về phòng bệnh của Trình Mai Tây, nhìn thấy Trình Mai Tây nằm im lặng giường, bà Trình vô cùng đau lòng. Cũng biết Trình Mai Tây là biết tất cả những chuyện này hay là hoàn toàn biết, bản thân mình hôm nay chạy trước chạy sau vì kẻ làm con mình thành ra như vậy, chồng của nó còn ở lại bên cạnh bồ nhí. Người làm mẹ như bà thực khó chấp nhận được hoang đường này.



      Ông Trình đến bên bà Trình, hai người nhìn nhau gì, cuối cùng vẫn là ông Trình mở miệng trước: “ Tóm lại là làm sao lại thế này?”


      Bà Trình tới bên cửa sổ, ông Trình cũng theo bà ra cửa sổ, bà Trình thở dài thườn thượt: “ Cốc Thư Tuyết chính là người thứ 3 chen giữa Mai Tây và Lục Tử Minh. Khi tôi về nó ngủ trong phòng ngủ của chúng nó.”



      “Nó thực là kẻ thứ ba, sao bà thoải mái mà đánh cho nó trận, để xả giận cho Mai Tây nhà chúng ta? Lục Tử Minh nó đâu? Để tôi tính sổ với nó!” Ông Trình vừa nghe kích động, đứng dậy định ra khỏi phòng bệnh.


      Bà Trình túm lấy ông: “Ông bình tĩnh chút, cẩn thận Mai Tây nghe thấy.”


      Ánh mắt ông Trình như phun ra lửa: “Mai Tây bị uất ức như thế, thành ra như vậy, bà còn cho tôi xử lý Lục Tử Minh, bà còn đau lòng nó?”


      “Cốc Thư Tuyết suýt nữa sảy thai, là tôi đánh đấy, vừa mới nhập viện, nằm ở phòng bệnh bên cạnh.” Bà Trình giọng giải thích.



      “Đánh, đánh cho Mai Tây xả giận. Tôi nhìn thấy nó cũng phải đánh. Bà nó suýt sảy thai? Nó có con với Lục Tử Minh?” Ông Trình bừng tỉnh.



      “Chính là của Lục Tử Minh. Cốc Thư Tuyết chính mồm với tôi.” Bà Trình thở dài.



      “Thảo nào, Lục Tử Minh hẹn với Mai Tây nhà mình ai về nhà nấy ăn tết, lại dẫn theo Cốc Thư Tuyết về Thẩm Dương. Mai Tây nhà mình về tới Thẩm Dương mới phát Lục Tử Minh dẫn theo Cốc Thư Tuyết trở về nhà ăn tết, nên mới tức giận như vậy. Cả nhà nó quá đáng, Lục Tử Minh làm chuyện kỳ cục như vậy, ba nó cũng mặc kệ nó?” Ông Trình phân tích chút ràng nguyên nhân bị bệnh của Trình Mai Tây.



      “Chắc chắn là như vậy. Khổ thân con chúng ta, bị chúng nó làm tức như vậy. Lục Tử Minh ra cái gì, trước kia Mai Tây nhà mình muốn lấy nó, tôi còn nghĩ nó nhìn có vẻ thành chân chất, vứt bỏ nó như là Bộc Tấn. Ai biết, thằng Lục Tử Minh này, thực phải là người, cả nhà chúng nó đều ra gì!” Bà Trình khóc ra nước mắt.


      được, tôi phải tìm nó, nó phải ràng cho tôi, chúng ta Thẩm Dương, bệnh viện, vẫn luôn tốt về nó, chuyện cũ bỏ qua hết, chỉ cần nó . Nó ngược lại, vẫn luôn , tôi phải xem nó giờ thế nào.” Ông Trình bức bối khó nhịn.



      “Ông già, ông cũng đừng tức giận, ông chẳng phải rồi à? Chỉ cần Mai Tây nhà ta nhanh chóng khỏe lại, cũng kệ chuyện của chúng nó thôi. Lục Tử Minh còn chưa biết là tôi đánh Cốc Thư Tuyết. Lát nữa Cốc Thư Tuyết tỉnh lại cho nó, chúng ta cũng đừng tìm bọn nó, kệ chúng nó thôi.” Bà Trình trải qua chuyện vừa rồi, gần kiệt sức, cũng muốn gặp mặt bọn họ nữa.



      “Lục Tử Minh biết bà đánh nó làm sao? Ai bảo nó làm bồ nhí, làm bồ nhí xứng đáng bị đánh. Bà chột dạ làm gì, cho dù toàn thế giới này biết bà đánh bồ nhí, cũng khen ngợi bà có nghĩa khí, ra dáng người làm mẹ. Lục Tử Minh nó dám trách cứ bà chuyện đánh Cốc Thư Tuyết, tôi cho nó trận.” Ông Trình an ủi bà Trình.


      “Nó dù sao cũng có bầu. Mai Tây nhà mình chính là vì sảy thai mà thể mang bầu nữa. Con có hàng ngàn hàng vạn lần sai, dù sao cũng là châu báu lớn lên bàn tay cha mẹ? Chuyện nó và Lục Tử Minh, cũng thể trách mình nó, bàn tay vỗ kêu mà.” Bà Trình có chút tự trách.

      thôi, bà muốn đừng gặp, bà ở đây chăm sóc Mai Tây. Tôi [​IMG]

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 83 Dần có ý thức


      Ông Trình đồng ý: “Hôm nay phải ràng với tôi vấn đề phân chia tài sản. Con tôi bây giờ nằm giường bệnh biết ra sao. Nó lo được việc ở đây mèo mả gà đồng với bồ nhí, nhưng tôi thể lo.”


      Lục Tử Minh lấy mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, Cốc Thư Tuyết ở bên cạnh đau lòng đưa tờ giấy ăn. Lục Tử Minh cầm lấy, lau khóe miệng, lại ngồi xổm xuống nhặt kính, lấy giấy lau cẩn thận.



      Nhìn thấy động tác chút hoang mang vội vàng của Lục Tử Minh, ông Trình sốt ruột, chạy tới bên cạnh Lục Tử Minh, định đánh tiếp, Lục Tử Minh đưa cánh tay ra ngăn lại: “Ba, vừa rồi con đánh lại, là vì con còn coi ba là ba, hơn nữa thực là con có lỗi với Mai Tây, nên ba đánh con đánh lại, mắng con dám gì, nhưng nếu ba dừng lại, cũng đừng trách con ra tay.”



      “Á à, cái thằng ranh này, mày dám ra tay với tay với tao, tao liều mạng với mày.” Ông Trình bị Lục Tử Minh đỡ lại, suýt ngã lăn ra đất.



      “Ba, ba là giáo viên ngữ văn, xin đừng ăn bừa bãi, ngậm máu phun người. Ông vồ vào người tôi, tôi chỉ đỡ lại mà thôi, chưa đánh nhau với ông.” Khẩu khí Lục Tử Minh rất lạnh nhạt.


      Ông Trình lại bị chọc tức, cầm lấy cái giá treo bình truyền trước giường bệnh đánh lên đầu Lục Tử Minh. Lục Tử Minh vội vàng đưa tay ra đỡ, trán lại bị cái giá đánh trúng, ngay lập tức rách toác, máu theo chỗ rách phun ra, Lục Tử Minh đưa tay che miệng vết thương, máu phun ra qua kẽ tay.


      Ông Trình đánh loạn chẳng có quy tắc, Lục Tử Minh từng bước lùi lại, ngã vào người Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết giúp được gì, đành phải liều mạng kêu to: “Cứu mạng, cứu mạng với! Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi!”


      Bà Trình ở đối diện nghe được động tĩnh, bỏ lại Trình Mai Tây chạy lại, nhìn thấy ông Trình ra tay với Lục Tử Minh, bà vội chạy lại kéo ông: “Ba nó, đừng xúc động. Tôi với ông đừng để ý tên khốn Lục Tử Minh này rồi, đừng tính sổ với nó. Ông tức giận mà xảy ra chuyện gì phải làm sao?” Bà Trình hai tay ôm chặt ông Trình, khóc lớn.


      Ông Trình mặt đỏ bừng, máy móc quơ quơ hai tay, tuyệt vọng gào thét: “Tao liều mạng với mày, tao từng này tuổi rồi, cùng mày cùng chết cũng thiệt thòi!”


      “Ông đừng có xúc động. Ông đừng so đo với nó như thế! Ông đánh nó có vấn đề gì, rồi ông lại gặp chuyện, Mai Tây thành ra thế kia rồi, ông để tôi sống sao đây?” Hai tay bà Trình ôm chặt ông, khóc to.


      Ông Trình đột nhiên dừng động tác tay, cả người ngã vật xuống. Bà Trình vốn ôm ông, lúc này chịu nổi sức nặng của ông Trình, cả người ngã vật theo.


      Lục Tử Minh thế này mới có cơ hội nghỉ chút, xoay người từ giường ngồi dậy, Cốc Thư Tuyết vội xem xét trán Lục Tử Minh, đau lòng thổi miệng vết thương của Lục Tử Minh: “Nhanh để em xem xem nào, người nhà này làm sao lại thế này? Ai ai cũng thích đánh người!”


      Bà Trình nằm đó nhìn động tác của ta, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại bị thân hình nặng nề của ông Trình đè lên, nhúc nhích nổi, đành phải trừng mắt nhìn Cốc Thư Tuyết cái: “ sao nào? Nhà chúng tao đúng là thích đánh người đấy, càng thích đánh người xấu và lũ tiện nhân!”


      Lúc này, y tá và bác sĩ Phương nghe thấy tiếng bọn họ đánh nhau đều chạy tới. Bác sĩ Phương nhìn cảnh này hoàn toàn hiểu được tình hình, dặn dò y tá băng bó miệng vết thương cho Lục Tử Minh, lại sắp xếp 2 y tá khác dìu ông Trình đo huyết áp.


      Ông Trình và bà Trình định ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ Phương ngăn bà lại: “Chú có phải có bệnh cao huyết áp ạ? Nhất định là do tăng huyết áp, cháu cho y tá đo huyết áp, rồi dùng thuốc, có vấn đề lớn. à, Mai Tây bên kia còn cần người chăm sóc, trước qua chăm sóc ấy, đừng [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 84 Ấu thơ lần nữa


      “Giống như trước đây ư? Dạy nó chuyện? Vậy là phải làm như thế nào?” Bà Trình có chút khó hiểu.


      “Đúng thế, dạy ấy chuyện. ấy bây giờ có mong muốn chuyện, nhưng lại nên lời. cách khác, ấy có ý muốn biểu đạt, ấy có năng lực ngôn ngữ, nhưng lại có cách nào điều chỉnh, tổ chức ngôn ngữ, thiếu mất cầu nối giữa ý nguyện và biểu đạt ngôn ngữ, biết cách nào để dùng ngôn ngữ. Việc phải làm, là dẫn dắt và dẫn đường ý nguyện này của ấy, đầu tiên có thể giúp ấy học phát cùng .” Bác sĩ Phương giải thích rất kiên nhẫn.


      “À, chính là từ, rồi dạy nó phát thành tiếng đúng ?” bà Trình có chút ràng rồi.


      “Đúng, nhưng lại có chút khác so với việc dạy trẻ con học . Dạy trẻ con học là dạy bọn chúng cách phát , nhưng dạy Mai Tây giống. ấy biết cách phát , nhưng giờ biết cách sử dụng chính xác, vì thế việc xây dựng hoàn cảnh ngôn ngữ chính xác, phù hợp là rất quan trọng. Phương pháp trực tiếp nhất là, dạy ấy số từ đơn tiết đơn giản, để ấy đọc theo, đợi sau khi có thể được từ đa tiết, rồi từ từ dạy ấy thêm các từ tượng thanh, đôi tiết, rồi từ từ dạy ấy những câu đơn giản.” Bác sĩ Phương hơn chút nữa.



      Bà Trình hiểu càng hơn: “ biết rồi, giống như hồi nó bắt đầu học bắt đầu dạy, cho dù làm gì, cũng nhắc nhắc lại để nó học theo.”


      Bác sĩ Phương gật đầu khen ngợi: “Đúng là như thế, nhưng nhất định phải chú ý, cần nóng vội, cần chú ý mong muốn của ấy, nếu ấy mệt mỏi hoặc là tâm tình tốt muốn chuyện, cũng đừng ép buộc. Nhất định phải luyện tập ở tình trạng ấy thoải mái, thả lỏng nhất, nếu có khả năng phản tác dụng.”



      biết rồi, bây giờ Mai Tây dần dần khỏe lên, tâm trạng của cũng tốt hơn nhiều rồi, sốt ruột đâu, kiên nhẫn từ từ học cùng nó, cùng lắm là coi như lại nuôi dạy nó thêm lần nữa .” Bà Trình tràn đầy tin tưởng.


      “Vâng, chú là bậc cha mẹ con cái như thế, có chú làm bạn, Mai Tây nhất định nhanh chóng tốt lên.” Bác sĩ Phương quay đầu chăm chú nhìn Mai Tây.



      “Bác sĩ Phương, muốn nhờ cháu việc.” Bà Trình nhìn thần sắc chuyên chú của bác sĩ Phương, chờ đợi lát mới mở miệng.



      , chỉ cần cháu có thể giúp, nhất định từ chối.” Bác sĩ Phương trịnh trọng .



      Về chuyện Mai Tây khôi phục ý thức, đừng cho Lục Tử Minh chồng nó biết. Nhìn tình hình này, hai đứa chúng nó chắc có cơ hội chia tay hòa bình, muốn giấu chuyện này, như thế đối với Mai Tây sau này có lợi hơn.” Bà Trình thở dài thườn thượt.



      , cháu hiểu được khó xử của , chồng ấy thực chẳng phải người tốt. Chuyện lo lắng phải có lý, yên tâm, cháu cho ta biết chuyện này đâu. Hơn nữa, chú nhất định được để cho cái bồ nhí kia đến phòng bệnh của Mai Tây nữa, tránh cho Mai Tây bị kích thích, bệnh tình lại tái phát, đến lúc đó là vô cùng phiền phức, cũng có khi hồi phục được.” Bác sĩ Phương vừa hứa hẹn với bà Trình, vừa tiêm cho bà liều thuốc dự phòng.


      Bà Trình gật đầu nhìn bác sĩ Phương: “Cháu yên tâm, biết cân nhắc cái quan trọng, từ [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 85 Hai mặt bị tấn công



      ra khỏi phòng bệnh số 2, nụ cười miệng bác sĩ Phương còn chưa mất . Lại ngẩng đầu nhìn Lục Tử Minh ở phòng bệnh số 3, nụ cười gương mặt bác sĩ Phương biến mất. qua dừng lại, đẩy cửa vào phòng bệnh, trán Lục Tử Minh được băng bó xong xuôi, ngồi cạnh Cốc Thư Tuyết bóc hoa quả.



      Bác sĩ Phương hoàn toàn có ấn tượng tốt với Lục Tử Minh. Lục Tử Minh lại làm ra hành động này với hai người phụ nữ làm hết sức khinh thường. Nhưng mà làm thầy thuốc, dù vợ hay bồ của cũng đều là bệnh nhân, đương nhiên thể bất công, bác sĩ Phương nhíu mày, hỏi Cốc Thư Tuyết: “ có khỏe ? Bụng còn đau ?”



      “Khỏe hơn nhiều rồi ạ. Thi thoảng cũng hơi đau đau.” Cốc Thư Tuyết nhàng trả lời.



      “Bụng có chút đau là chuyện bình thường. phải chú ý nghỉ ngơi. nay tuy là thai nhi bình thường, nhưng nếu cẩn thận vẫn có thể sinh non, đừng chú ý.” Bác sĩ Phương dù vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng vẫn là người thầy thuốc có tâm, vẫn quan tâm Cốc Thư Tuyết.



      Bác sĩ Phương lại hướng tới phía Lục Tử Minh: “ chú ý chăm sóc ấy. Ăn uống vệ sinh tất cả ở giường, cố gắng đừng xuống giường.”



      Lục Tử Minh vội vàng bày tỏ thái độ: “Bác sĩ Phương yên tâm, tôi cố gắng chăm sóc ấy.”



      “Tôi rất yên tâm, chăm sóc tốt cho ấy!” Bác sĩ Phương lời có kim.


      Lục Tử Minh giả vờ để ý tới ý khác trong lời của bác sĩ, chỉ liên tục gật đầu mở miệng.



      Bác sĩ Phương vừa ra đến cửa lại : “Tôi biết hai người giờ tình huống phức tạp, lúc nào cũng có thể ầm ĩ. Những mà, phụ nữ có thai sức khỏe yếu, chỉ hơi sơ suất là đứa bé giữ được, cần chú ý quan sát, nếu thấy có vấn đề ngay lập tức báo cho y tá.”


      Lục Tử Minh gật đầu như giã tỏi: “Bác sĩ Phương, tôi biết rồi, tôi nhất định chú ý quan sát!”



      Bác sĩ Phương gật đầu, ra khỏi phòng bệnh, lại nhìn thoáng qua phòng bệnh số 2, nhàng thở dài tiếng.



      Lục Tử Minh hỏi ý kiến Cốc Thư Tuyết: “Bây giờ em thế này, để gọi mẹ tới chăm sóc em nhé?”



      Cốc Thư Tuyết có hơi băn khoăn: “Mẹ nếu đến, liệu có ầm ĩ với cha mẹ Trình Mai Tây hay ? Bác sĩ vừa chẳng phải rồi à, sức khỏe em chịu nổi kích thích đâu.”



      “Giờ em xuống giường được, nhưng mình chăm sóc nổi. Mẹ tới chuyện với mẹ, để mẹ đừng xúc động, giữ con quan trọng hơn, mẹ nhịn được.” Lục Tử Minh cố gắng khuyên nhủ.



      “Vậy được, nhất định phải cùng mẹ nhé.” Cốc Thư Tuyết dặn dặn lại.


      Lục Tử Minh bấm điện thoại: “Mẹ à, con Tử Minh đây, Bác Tùng về đến nơi chưa?”


      “Nó vừa về được lát, ở nhà mình đây, chuyện bàn em con ngày mai thành phố T đây.” thanh bà Lục lộ ra vẻ kiên nhẫn.


      “À, giờ tình huống có chút thay đổi. Cốc Thư Tuyết hôm nay bị ngã, có dấu hiệu sảy thai, cần nằm viện giữ thai.” Lục Tử Minh uyển chuyển tình hình.


      Điện thoại đầu bên kia bà Lục ngay lập tức cuống lên: “Con gì? Để con chăm sóc Tiểu Tuyết cho tốt, con chăm sóc kiểu gì thế hả? Giờ lại còn dọa sảy, con gần 40 rồi, tóm lại là con có cần có con trai nữa hả?”



      “Ai bảo con muốn có con? Cũng là tình hình đặc biệt mà, con gọi điện là để mẹ cùng Tử Khanh cùng nhau, để chăm sóc cho Trình Mai Tây và Tiểu Tuyết.” Lục Tử Minh bạo gan .


      “Tôi bị tội nghiệt gì, con tìm hai đứa này, cả hai đều nằm viện là sao? biết kiếp trước tạo nghiệt gì!”


      “Mẹ cho là con muốn như thế à? Con lớn thế này [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :