1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sợ cưới - Tân Di Chỉ (chương 137)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 72 Quả bom ngàn cân ( Phần 1)


      Vừa lên xe, Lục Tử Minh liền càu nhàu Cốc Thư Tuyết: “Sao em biết chừng mực thế hả, Trình Mai Tây thành như vậy, hơn nữa ba mẹ ta đều cùng ở đây, sao em có thể đòi quay về thành phố T. Trình Mai Tây tuy rằng được, cử động được, nhưng bệnh viện là ta lúc nào cũng có thể tỉnh lại, hơn nữa ba mẹ ta cũng có khả năng phát ra quan hệ của chúng ta, tóm lại là em muốn thế nào?”



      Cốc Thư Tuyết giả bộ tội nghiệp nhìn Lục Tử Minh: “Em theo tới Thẩm Dương ăn tết, quay về thành phố T, sao em còn ở nhà được. Em muốn rời xa mà.”


      xong Cốc Thư Tuyết liền vươn tay ôm lấy cổ Lục Tử Minh, lại tới gần hôn cái lên mặt Lục Tử Minh: “ , em chỉ muốn ở cùng với thôi mà, phút cũng muốn rời xa .”


      Lục Tử Minh quay đầu nhìn Cốc Thư Tuyết: “Lưu luyến như vậy, phút cũng muốn rời xa ư. cũng muốn rời xa em, chẳng phải bàn bạc chờ ly hôn với Trình Mai Tây cùng em kết hôn sao, đến lúc đó ngày ngày được ở bên nhau.”


      Cốc Thư Tuyết bĩu môi: “ chẳng phải tính tình như Trình Mai Tây chấp nhận à? Chỉ cần kiên quyết đòi ly hôn, ta nhất định ra thôi. muốn em đợi đến khi nào? nhìn xem, bụng em thế này, đến lúc đó mặc áo cưới xấu lắm.”


      Lục Tử Minh dùng tay trái cầm vô lăng, tay phải đưa tới nhàng xoa xoa bụng Cốc Thư Tuyết: “ bắt hai mẹ con em chờ lâu đâu. Đợi Trình Mai Tây tỉnh lại, cùng ta ly hôn ngay. Nhất định nhanh chóng cưới hai mẹ con em về nhà.”


      Cốc Thư Tuyết mong chờ nhìn Lục Tử Minh: “ ? Em tin tưởng , đừng làm em thất vọng đấy nhé.”


      Lục Tử Minh kiên định gật đầu: “Giờ muốn ở cạnh Trình Mai Tây dù là phút, thực muốn ở cùng em, giờ Trình Mai Tây bị bệnh, cũng có cách nào, chỉ có thể chờ ta tỉnh lại ký thỏa thuận ly hôn, ly hôn rồi mới có thể kết hôn cùng em chứ.”


      Cốc Thư Tuyết gật đầu: “Em biết nhất định làm em thất vọng. Em dù sao có thể chờ được, nhưng con trai chờ được. Em nhất định mang theo con gả cho đâu. Nếu cưới em trước khi con sinh ra, em biến mất hoàn toàn, để tìm được con trai nữa.”


      đâu, đâu. Thời gian đường lâu, em mang bầu dễ mệt mỏi, mau ngủ lát, lúc nữa gọi em.” Lục Tử Minh nhìn Cốc Thư Tuyết với vẻ cưng chiều.


      Cốc Thư Tuyết nghe lời nhắm mắt lại, Lục Tử Minh liền quay sang chuyên tâm lái xe.

      Chương 72 Quả bom ngàn cân ( Phần 2)


      Trương Bác Tùng ở ghế lái trước, bà Trình lên xe xong liền nhịn được mở miệng hỏi Trương Bác Tùng: “Tiểu Trương à, có chuyện này muốn hỏi cháu, nhưng biết có nên hỏi hay ?”


      có việc gì cứ hỏi ạ, đừng khách khí. Cháu biết việc gì nhất định trả lời ạ.” Trương Bác Tùng rất khách khí.


      “Chính là hỏi em họ cháu Cốc Thư Tuyết, trước kia sao chưa gặp bao giờ nhỉ? Cũng nghe Mai Tây bao giờ.” Bà Trình trong lòng đầy nghi ngờ.


      “À, Cốc Thư Tuyết à, nó lúc trước học, cũng chẳng mấy khi đến nhà chúng cháu chơi, hơn nữa, chú cũng chẳng mấy khi tới Thẩm Dương chơi mà.” Trương Bác Tùng cẩn thận trả lời.


      “Em họ cháu ở Thẩm Dương à, chẳng phải là nó thực tập ở thành phố T à? Sao mà tết nó cũng về nhà cùng ba mẹ thế? Lại chạy tới chỗ các cháu ăn tết?” Bà Lục truy ra manh mối quyết tha.


      Trán Trương Bác Tùng bắt đầu đổ mồ hôi: “Ôi, cái con bé đó, mỗi ngày mỗi ý ạ. Nhà nó ở Hàng Châu, nhất định là người miền Nam chưa bao giờ thấy trời tuyết, năm nay nghỉ lễ nhất định đòi tới nhà cháu ăn tết. Cháu bị nó làm cho hết cách, mới nhờ khi về đưa nó cùng về.”



      “Hóa ra là vậy. Có đứa em bướng bỉnh như vậy, cháu làm cũng phải quan tâm. Bây giờ bọn trẻ đều thiếu giáo dục, Mai Tây nhà trước đây khi học, lễ tết lúc nhất định phải về Trùng Khánh nghỉ lễ cùng chú.” Bà Trình cuối cùng hết câu hỏi.


      Trương Bác Tùng bị thẩm vấn toát mồ hôi, bà Trình nhìn vẻ mặt Trương Bác Tùng, hỏi: “Tiểu Trương à, trong xe cũng nóng mà, sao cháu toát hết mồ hôi thế kia? Mau lau .” xong, cầm tờ giấy từ hộp khăn giấy đưa cho Trương Bác Tùng.


      Trương Bác Tùng khẩn trương như dẫm đống lửa, chớp mắt nhìn phía trước, dám nhìn bà Trình. Bà Trình nhìn Trương Bác Tùng như có điều suy nghĩ.


      Ghế sau, ông Trình thờ ơ lạnh nhạt nghe hai người chuyện, lời. Thỉnh thoảng cầm khăn giấy lau mặt cho Trình Mai Tây, hoặc vén tóc, hoặc dùng ánh mắt thương nhìn Trình Mai Tây.


      Trình Mai Tây ở trong lòng ba ấm áp chậm rãi ngủ, ông Trình đổi cánh tay, để Trình Mai Tây ngủ càng thoải mái hơn, dùng tấm thảm mỏng chuẩn bị trước đắp lên cho Trình Mai Tây, rồi mới nhàng với bà Trình ở ghế trước: “Mẹ nó, đường tận 4 tiếng, mau tranh thủ lúc này nghỉ lát, tới bệnh viện phải kiểm tra cho Mai Tây, là nghỉ ngơi được.”


      Bà Trình ậm ừ tiếng, lại liếc mắt tìm tòi nghiên cứu Trương Bác Tùng, rồi mới bắt đầu dựa sâu vào ghế, chuẩn bị nghỉ ngơi.


      Đằng sau, ông Trình xong cũng ôm lấy Trình Mai Tây, thân thể cứng đờ dựa vào ghế ngủ. Trương Bác Tùng nhìn bà Trình bên cạnh, lại nhìn ông Trình và con ở ghế sau, cuối cùng thở phào hơi, thả lỏng lái xe.


      Nghe được tiếng thở phào của Trương Bác Tùng, bà Trình hơi giật mình, cuối cùng vẫn giả bộ nghe thấy, mở mắt, cũng lên tiếng.


      Khi Trương Bác Tùng lái xe tới bệnh viện thành phố T, cả nhà Trình Mai Tây vẫn còn ngủ say, Trương Bác Tùng đánh thức bà Trình ở bên cạnh: “ ơi, tới rồi.”


      Bà Trình nghe tiếng tỉnh lại, vươn vai cái, cử động phần cổ đau nhức, mới quay lại gọi ông Trình ở ghế sau: “Ông già, dậy , tới thành phố T rồi!”


      Ông Trình sau khi tỉnh lại, chậm rãi đỡ Trình Mai Tây ngồi thẳng sang ghế bên cạnh, động đậy tay chân, sau đó mở cửa xe. Trương Bác Tùng và bà Trình vội vàng chạy tới giúp đỡ nâng Trình Mai Tây xuống xe. Trương Bác Tùng giành đòi cõng Trình Mai Tây, ông Trình ngăn lại: “Tiểu Trương, cậu nhanh nhẹn, trước đăng ký , tôi và bà nó từ từ vào sau.”


      Trương Bác Tùng vừa bước tới bậc thang, xe của Lục Tử Minh cũng tới, Trương Bác Tùng liền dừng bước, nhìn Cốc Thư Tuyết xuống xe: “Tiểu Tuyết, giờ em về Ký túc xá, hay là ngày mai?”


      Cốc Thư Tuyết lắc đầu: “Ký túc xá giờ cũng mở cửa, cũng có ai. xem có chỗ nào cho em ở tạm hôm , nếu em ở khách sạn cũng được.”

      Chương 72 Quả bom ngàn cân ( Phần 3)


      Trương Bác Tùng còn chưa kịp mở miệng, Lục Tử Minh xuống xe, cố ý dùng giọng điệu khách sáo mời Cốc Thư Tuyết: “Nếu em chê về nhà chị , dù sao hôm nay bọn cũng ở bệnh viện về.”


      Cốc Thư Tuyết có vẻ chần chừ: “ nhờ xe , lại về ở nhờ nhà , có làm phiền chị ạ?”


      sao, đều là người nhà cả, đừng khách sáo thế.” Em ngồi xe chờ chút, lát nữa chị dâu em nhập viện xong đưa em về.” Lục Tử Minh đàng hoàng.


      Trương Bác Tùng thở dài , ông vợ dạo này thay đổi quá nhiều, còn có chút nhận ra, xem ra hiểu biết của mình với vợ vẫn chỉ là ở mặt ngoài.


      Lục Tử Minh chẳng chẳng rằng liền tới đòi cõng Trình Mai Tây. Ông Trình vẫn là lớn tuổi, lại bận rộn cả ngày, cũng giằng co với Lục Tử Minh, chỉ dặn dò bà Trình lấy giấy tờ của Trình Mai Tây, rồi theo sau Lục Tử Minh vào bệnh viện.


      Trương Bác Tùng hỏi ở bàn tư vấn, hôm nay là giao thừa nên chỉ có thể khám cấp cứu. Tiến hành kiểm tra điều trị ở khoa cấp cứu, chờ sau khi khoa thần kinh làm việc chuyển sang.


      Vừa vào phòng khám, Lục Tử Minh vừa để Trình Mai Tây xuống, bác sĩ ngồi trước bàn vội chạy tới, trách cứ Lục Tử Minh: “Sao lại là hai người, lần này Trình Mai Tây lại làm sao?”


      Ông Trình hết sức kinh ngạc: “Lại là hai người, mọi người quen nhau à? Mai Tây cấp cứu lúc nào thế?”


      “ Lần trước Mai Tây cẩn thận bị ngã, bọn con tới đây băng bó vết thương.” Lục Tử Minh có chút chột dạ.


      “Nó bị ngã sao ba mẹ biết gì? Hai bọn con có chuyện gì?” Ông Trình vô cùng vui vì tình huống mình được biết.


      “Chỉ là bị thương ngoài da, cũng phải vết thương lớn, nên cho ba mẹ, sợ ba mẹ lo lắng.” Bác sĩ thoáng nhìn Lục Tử Minh, gì.


      Ông Trình tuy có chút vui, nhưng cũng gì nữa. Bác sĩ cũng gì nữa, bắt đầu hỏi tình hình của Trình Mai Tây: “ ấy là khi nào bị như vậy?”


      “Đêm qua tầm khoảng xx giờ, hai chúng tôi cãi nhau vì chút việc , ấy liền thành ra như thế này. Lúc đầu tôi còn tưởng ấy dỗi tôi gì, cuối cùng mới biết ấy động đậy được.” Lục Tử Minh mơ hồ.


      “Vì việc mà tức giận thành thế này, phải việc chứ? Xem tình trạng của bệnh nhân, có lẽ do bị kích thích mãnh liệt dẫn tới tinh thần bị chướng ngại. nhất định được dấu giếm, tình huống chính xác, có biện pháp điều trị, bỏ qua thời gian điều trị tốt nhất, bệnh nhân khôi phục được hoàn toàn.” Thái độ của bác sĩ rất nghiêm khắc.


      Ông bà Trình cũng nhìn Lục Tử Minh với ánh mắt lo lắng, ông Lục cầu xin Lục Tử Minh: “Tử Minh à, con hãy với bác sĩ , chỉ cần Mai Tây khỏe lại, dù con có làm gì, chúng ta cũng tha thứ cho con.”


      Lục Tử Minh có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng: “Tính tình Mai Tây ba mẹ là nhất, con thực chẳng làm gì cả, ấy có thể là do công việc thuận lợi, mới nghỉ việc nên tâm trạng tốt, vừa mới tới cãi nhau với con, quá tức giận nên thành ra như vậy”.


      Lục Tử Minh tùy tiện vứt ra quả bom làm đầu óc ông bà Trình choáng váng, ông Trình nghe vậy cuống lên: “Con gì? Mai Tây làm việc ở Nam Thiên tốt như vậy, sao lại từ chức? Tóm lại hai đứa còn có bao nhiêu chuyện giấu ba mẹ?”


      Lục Tử Minh thấy mưu kế của mình thực được, vẻ mặt vô tội: “Con còn tưởng rằng Mai Tây quay về Trùng Khánh với ba mẹ mấy ngày, chắc chắn là có cho ba mẹ biết, nếu ấy dám cho ba mẹ, sao con dám cho ba mẹ chứ.”

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 73 phần ( Phần 1)


      Nghe xong lời của Lục Tử Minh, ông Trình có chút hiểu được vì sao Trình Mai Tây lại thành ra như vậy, nhưng mà, phần xuất , lại làm ông càng nghi ngờ, bởi vì tình cảm của Trình Mai Tây đối với Nam Thiên ông rất ràng, bất ngờ từ chức chắc chắn là có lý do bất đắc dĩ, nhưng nếu Trình Mai Tây vì từ chức mới thành ra như thế này, ông tuyệt đối tin.


      Lục Tử Minh Trình Mai Tây từ chức là trước khi về Trùng Khánh, đây chắc chắn cũng là nguyên nhân năm nay quay lại Trùng Khánh đầu tiên, lúc ở Trùng Khánh quả thực Trình Mai Tây có chút tâm trạng yên, vì thế lúc đó mình mới mượn cơ hội câu cá làm cho con bé thoải mái tâm tình chút, nhưng lúc Trình Mai Tây rời Trùng Khánh cảm xúc ràng là vững vàng, vì thế có thể suy đoán việc từ chức phải là nguyên nhân.


      Lời bác sĩ là kích thích mãnh liệt, nếu phải chuyện từ chức, vậy chắc chắn là việc xảy ra sau khi tới Thẩm Dương, theo suy đoán, phải có kích thích trầm trọng hơn mới khiến Trình Mai Tây trở thành như vậy, nhưng Lục Tử Minh kiên quyết lộ ra, chính mình cũng có cách nào ép hỏi, cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua, cẩn thận quan sát từ từ phát .


      Ông Trình nhìn kỹ Lục Tử Minh, Lục Tử Minh cố gắng trấn định nhưng ánh mắt mơ hồ, dám nhìn vào mắt ông Trình. Ông Trình hề để ý tới Lục Tử Minh, quay mặt về phía bác sĩ đón tiếp: “Bác sĩ, bác sĩ con của tôi là bị kích thích mãnh liệt, vậy có những khả năng nào?”


      ấy chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi nhân tố tốt mặt tâm lý xã hội đột nhiên hoặc lâu dài ảnh hưởng tới, nếu như ấy khi rời Trùng Khánh còn tất cả đều bình thường, như thế chúng ta nên suy nghĩ tới vấn đề ấy bị thương tổn mặt tinh thần hoặc trải qua kiện cuộc sống nào kích thích, mặc dù nay tình hình của ấy thoáng nhìn là khá nghiêm trọng, nhưng mọi người cũng cần quá lo lắng, chỉ cần được điều trị thích hợp, bệnh tình nhanh chóng tốt lên, dần dần khỏe mạnh trở lại.” Bác sĩ kiên nhẫn giải thích.


      Ông Trình nghe được lời của bác sĩ, có chút hiểu ra: “Vậy ý của bác sĩ là, con bé nhất định là bị kích thích bởi việc gì đó bất ngờ phải ? Nếu cãi nhau với người khác, có thể khiến nó thành ra như thế ?”


      “Cãi nhau có thể là đầu mối nguyên nhân, mấu chốt là phải xem nội dung họ cãi nhau là gì. Nếu nội dung việc cãi nhau là chuyện ấy vô cùng để ý hoặc coi trọng, có thể dẫn tới tình trạng này. Cần phải chú ý là, nếu như sau khi ấy hồi phục, loại nguyên nhân này vẫn tồn tại lại có khả năng xuất loại bệnh này, vì thế mọi người cần nhanh chóng tìm được nguyên nhân phát bệnh, để có thể chữa trị tận gốc.” Bác sĩ thận trọng trả lời.


      Ông Trình nhìn Lục Tử Minh bằng ánh mắt sắc bén: “Tử Minh, chúng ta cũng coi như là ba con lần, con hãy coi như thương hại cho ba và mẹ con, cho chúng ta biết tình huống thực được ? Chỉ cần con , chỉ cần Mai Tây có thể khỏi bệnh, mặc kệ con làm gì, ba và mẹ bỏ qua hết chuyện cũ.”

      Chương 73 phần ( Phần 2)


      Lục Tử Minh vẫn trốn tránh ánh mắt ông Trình như cũ, ông Trình nhịn được nữa, tiến lên dùng tay trái nắm lấy cổ áo Lục Tử Minh, tay phải nắm chặt định đánh Lục Tử Minh, Lục Tử Minh gồng mình chờ đợi nắm đấm của ông Trình, bà Trình chạy tới ôm lấy ông Trình: “Ông già, ông bị cao huyết áp, thể kích động, ông nếu lại bị bệnh, tôi biết chăm sóc ông, hay là chăm sóc Mai Tây đây?”


      Nghe được giọng kèm tiếng nức nở của bà Trình, ông Trình buông tay khỏi Lục Tử Minh, lại bởi vì quá tức giận, nước mắt đảo quanh mắt, đỏ cả hai mắt, ông tự tay lau mặt, gần như khóc thất thanh.


      Bà Trình giữ chặt lấy Lục Tử Minh: “Tử Minh à, con rể tốt của mẹ, mẹ luôn thương con, con nể mặt mẹ, cho mẹ biết tại sao Mai Tây lại thành ra thế này? Có phải con làm chuyện gì khiến nó tức giận thành như thế? Chỉ cần con với mẹ, mẹ trách con, nhé?”


      Mặc kệ bà Trình có khuyên bảo tận tình thế nào, Lục Tử Minh cũng vẫn im lặng như cũ, bác sĩ khám bệnh có chút nhịn được: “, chú, hai người cũng đừng với ta nữa, ta nếu nguyên nhân thôi, cháu làm vài lần kiểm tra, hai người đưa bệnh nhân kiểm tra, kết quả kiểm tra cũng xác nhận tình hình bệnh, chờ bệnh nhân tỉnh lại chúng ta lại hỏi ấy nguyên nhân.”



      biết nguyên nhân cũng chữa được à, thế tôi yên tâm.” Bà Trình nghe thấy thế thở phào nhõm, bỏ tay Lục Tử Minh ra, hằn học nhìn .


      Ông Trình nhận đơn thuốc bác sĩ kê, nộp tiền, Lục Tử Minh khó chịu vì lời của bác sĩ như chợt bừng tỉnh, muốn lấy đơn thuốc trong tay ông Trình nộp tiền, lại bị ông Trình quả quyết cự tuyệt: “Con của tôi, tôi có thể nuôi nó hơn 30 năm, cũng có thể để nó chữa bệnh, cần tiêu tiền của cậu.”


      Bên này bác sĩ sắp xếp y tá đẩy cáng tới, để Trình Mai Tây lên cáng, bác sĩ dặn dò bà Trình: “Kiểm tra xong hai người làm thủ tục nhập viện cho ấy trước, có kết quả đưa thẳng đến chỗ cháu, cháu sắp xếp cho ấy uống thuốc.”


      Bà Trình cùng Trương Bác Tùng mỗi người bên đẩy Trình Mai Tây xét nghiệm, thầy thuốc vừa ra lại quay lại: “ ấy nay ở trạng thái tê liệt, cần đúng giờ tiến hành vệ sinh khoang miệng, lật người mát-xa, tắm rửa thay quần áo, cho uống nước, ăn thức ăn lỏng phù hợp, còn phải đúng giờ đại tiểu tiện. Còn nữa, ấy tuy rằng bất động, nhưng ý thức rất tỉnh táo, cần tùy tiện bàn luận bệnh tình trước mặt ấy, nếu cảm xúc của bệnh nhân đột nhiên bất thường, phải kịp thời gọi y tá.”


      Bà Trình vô cùng cảm kích: “Cám ơn bác sĩ, làm bác sĩ lo lắng, chúng tôi nhất định làm theo lời bác sĩ.”


      , đừng sốt ruột, chỉ cần mọi người phối hợp xét nghiệm trị liệu, ấy nhanh chóng khỏe lại, có chuyện liên hệ với cháu.” Thầy thuốc nhàng dặn dò bà Trình.


      Bà Trình vừa gật đầu, vừa cùng Trương Bác Tùng mang cáng ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, bà Trình liền nghiêng đầu hỏi Trương Bác Tùng: “Tiểu Trương, cậu phải có chuyện giấu chúng tôi đấy chứ? Nếu cậu biết tình hình cứ với chúng tôi, cậu xem tôi với ông ấy đáng thương biết bao?”

      Chương 73 phần ( Phần 3)



      Trương Bác Tùng hơi chột dạ: “Cháu thực biết ạ, hôm đó mọi người đến lúc lâu cháu mới tới, bác sĩ chẳng phải rồi à, tình huống cũng có thể điều trị, đừng nghĩ nhiều, trước tiên cứ chữa bệnh cho chị dâu , cho dù có chuyện gì cũng đợi chị dâu tỉnh lại rồi hỏi, chúng ta lại bàn bạc.”


      Trương Bác Tùng là em rể Lục Tử Minh, chắc chắn là quan hệ thân thiết với người nhà họ Lục, bà Trình thấy hỏi được lời từ Trương Bác Tùng, cũng cố gắng vô vị nữa, hai người đẩy cáng, chỉ im lặng về phía trước.



      loạt các xét nghiệm làm xong là 2 giờ sáng. Kết quả phải 10 giờ ngày hôm sau mới có, mọi người trở về đến phòng bệnh, Lục Tử Minh liền bảo ông bà Trình về nhà nghỉ ngơi, ông Trình lắc đầu: “Con của tôi thành thế này, nó khỏe lên, tôi bao giờ xa nó nửa bước, muốn nghỉ cứ việc , tôi và mẹ ở lại bệnh viện.”


      Lục Tử Minh lại với Trương Bác Tùng: “Thế, Bác Tùng, cùng ba mẹ ở lại đây, tối cậu về nhà nghỉ ngơi .”


      Trương Bác Tùng lắc đầu: “ chú nhất định về, cháu về nghỉ ngơi vậy, còn em họ cháu nữa, còn ở xe chờ chúng ta đấy.”


      Ông Trình xua tay: “Tử Minh, chỗ này có tôi và mẹ là được, dẫn khách về nhà , ngày mai 10 giờ mới có kết quả, đến lúc đó các lại đến, sáng mai Tiểu Trương cũng đừng đến nữa, lái xe về thẳng Thẩm Dương thôi!”


      , , cháu tới đây là để hỗ trợ chăm sóc chị dâu, sáng mai cháu lại đến xem tình hình ra sao, nếu nghiêm trọng, cháu về Thẩm Dương, nếu tình hình nghiêm trọng cần hỗ trợ, cháu về ngay.” Trương Bác Tùng hợp tình hợp lý.



      Ông Trình hơi suy nghĩ: “Cũng được, vậy hôm nay Tiểu Trương vất vả rồi, còn phiền cậu cũng đợi đến tận bây giờ.”


      “ Chú thế là khách sáo, chúng ta đều là người nhà, lời hai nhà. Vậy tối nay chú vất vả, sáng sớm mai chúng cháu lại đến.” Trương Bác Tùng hề khách sáo.


      “Ba, mẹ, vậy ba mẹ vất vả, con đưa khách về, buổi tối sắp xếp ít đồ dùng cho Mai Tây, sáng sớm mai con lại đến.” Lục Tử Minh cẩn thận , ông Trình cũng muốn dây dưa vô nghĩa cùng , chỉ gật đầu nhàng.


      Lục Tử Minh và Trương Bác Tùng ra khỏi phòng bệnh, vừa ra cửa, Trương Bác Tùng liền nhíu mày, đùa với Lục Tử Minh: “ trai, nhìn ra, thủ đoạn lừa gạt phụ nữ của vẫn là hạng nhất, bên này vừa ổn định chị dâu, bên kia lại phải dỗ bồ bé . đúng là mọi việc đều thuận lợi, như cá gặp nước nhỉ?”


      “Cậu cũng đừng cười nữa, bây giờ trái phải đều mất lòng, hai bên đều ổn.” Lục Tử Minh cau mày.


      cũng đừng giả vờ đau khổ, em thấy rất hưởng thụ đấy chứ. Tình nhân mềm mại dịu dàng như thế, mừng thầm trong lòng chứ gì?” Trương Bác Tùng đánh cái vào ngực Lục Tử Minh.


      “Hưởng thụ cái gì, chị dâu cậu tính tình nóng nảy, vốn cho rằng cùng lắm đánh nhau với trận, rồi nhanh chóng đồng ý ly hôn. Ai biết được ta chưa năng gì về thẳng Thẩm Dương, náo loạn thế này, nếu ta cứ như vậy, cũng chẳng có cách nào mở miệng chuyện ly hôn, cứ thế này mãi, Cốc Thư Tuyết cũng chịu.” Lục Tử Minh chẳng có tâm trạng nào đùa với Trương Bác Tùng.



      Trương Bác Tùng dừng cười, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: “Ba mẹ vợ là có nghi ngờ rồi. đường cứ hỏi mãi về chuyện của Cốc Thư Tuyết, còn có việc Cốc Thư Tuyết dám theo đến thành phố T, em thấy cũng chẳng phải kẻ dễ bắt nạt đâu, phải chú ý.”


      chú ý, hôm nay vất vả cậu, vì chuyện của , năm mới rồi để cậu rời Ngữ Hoan Ngữ Nhạc, đường vất vả theo đến thành phố T, sáng mai nếu có chuyện gì lớn, cậu tự quay về Thẩm Dương .” Lục Tử Minh trong lòng cảm kích Trương Bác Tùng.


      “ Chúng ta là em mà, lời này là coi em là người ngoài rồi, phải lòng chứ, về sau có chuyện gì, cũng mong phải giúp em che dấu nhé.” Trương Bác Tùng cười to.


      “ Cậu dám làm chuyện gì có lỗi với Tử Khanh nhà chúng ta, cẩn thận đánh gãy chân chó của cậu.” Lục Tử Minh nghe thấy thế liền cuống.


      “Ha ha, đừng thà như vậy mà, em giống , cùng lắm ở bên ngoài có dịp chơi đùa, làm cho nội bộ mâu thuẫn như đâu.” Trương Bác Tùng vui vẻ.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 74 Ý loạn tình mê (Phần 1)

      Cười suốt đường , hai người ra khỏi bệnh viện, về phía xe của Trương Bác Tùng, Lục Tử Minh giờ mới mở miệng hỏi Trương Bác Tùng: “Có gọi điện về nhà đấy? Tử Khanh mẹ con về rồi hay ở nhà chúng ta?”


      “Còn ở nhà , hôm nay em mình đều , tâm trạng của ba mẹ chắc chắn là tốt, Tử Khanh cùng bọn trẻ ở lại cùng ba mẹ.” Trương Bác Tùng nhân tiện .


      Trương Bác Tùng lại nhìn về phía Lục Tử Minh: “ Chơi bời là chơi bời, chuyện cùng Cốc Thư Tuyết phải làm thế nào, đứa con này em thấy ít tuổi mà lòng dạ , Trình Mai Tây cũng phải dễ trêu, phải suy nghĩ cho chu đáo, đừng làm cho hai bên đều ra gì.”


      “Ôi, lúc nghỉ lễ Cốc Thư Tuyết cứ lèo nhèo đòi cùng về Thẩm Dương, Trình Mai Tây lại đề nghị năm nay ai về nhà nấy ăn tết, nghĩ thế này nhất cử lưỡng tiện, cứ thế thần biết quỷ hay đưa Cốc Thư Tuyết về nhà ăn tết, để mọi người trong nhà chấp nhận ấy, sau nghỉ lễ về thành phố T ngả bài với Trình Mai Tây. Giờ kế hoạch toàn bộ bị lộn xộn, bên kia Cốc Thư Tuyết ép kết hôn, bên này tình huống của Trình Mai Tây lại chưa ràng, là đau đầu.” Lục Tử Minh xong gãi đầu.


      “Chẳng có cách nào mà, muốn hưởng thụ trái ôm phải ấp, phải chịu áp lực cả hai bên thôi. dẹp yên được bên đau đầu, nếu cả hai bên đều yên, cẩn thận bị bọn họ ăn sống nuốt tươi!” Trương Bác Tùng cảnh báo Lục Tử Minh.


      Trước khi chuyện, hai người đến trước xe, Trương Bác Tùng ấn chìa khóa xe, Lục Tử Minh vội vàng ậm ừ tiếng rồi mở cửa hàng ghế sau, chỉ thấy Cốc Thư Tuyết ngủ say, bị tiếng mở cửa xe của bọn họ đánh thức, dụi mắt, thấy Lục Tử Minh ngồi vào xe, liền bổ nhào vào lòng Lục Tử Minh làm nũng: “Người ta ở trong xe sốt ruột chết được, lại dám gọi điện cho , mấy giờ rồi, người ta chờ hơn 4 tiếng rồi, vừa lạnh vừa đói.”


      “Ôi, bảo bai của phải chịu ấm ức rồi, mau chui vào lòng , giờ đưa em ăn.” Lục Tử Minh xong liền ôm Cốc Thư Tuyết vào lòng, để bàn tay bé lạnh lẽo của Cốc Thư Tuyết vào trong áo lót.


      “Thế này ấm áp quá, chẳng lạnh chút nào, tốt.” Cốc Thư Tuyết xong liền hôn lên mặt Lục Tử Minh cái.


      Lục Tử Minh lập tức liền cười như đóa hoa: “Bảo bai đói bụng phải ? Muốn ăn gì? Chúng mình ăn .”


      Trương Bác Tùng ho khan tiếng: “ Hai người, xin chú ý ảnh hưởng, đừng xem lái xe như là tồn tại, cứ thể tình .”


      Cốc Thư Tuyết cười duyên: “ họ, hâm mộ ghen tị, hận phải ? Em càng phải thể tình trước mặt , cho tức chết!”


      “Giờ này còn mở cửa chắc chỉ còn Kentucky.” Lục Tử Minh lẩm bẩm.


      “Vậy chúng ta ăn Kentucky, mặc kệ là cái gì, cứ ăn chút cho no bụng là được.” Trương Bác Tùng chẳng quan tâm.


      “Nhưng Tiểu Tuyết ăn được đồ ăn nhanh, ấy có thai, cần dinh dưỡng chứ.” Lục Tử Minh có chút bất đắc dĩ.


      sao, hôm nay tình huống đặc biệt, em chọn món nào thanh đạm chút ăn là được.” Cốc Thư Tuyết trả lời khéo léo thấu hiểu lòng người.


      Lục Tử Minh có chút áy náy: “ Xin lỗi, Tiểu Tuyết, hôm nay làm em phải chịu ấm ức, ngày mai nhất định nấu canh gà cho em bồi bổ.”


      “Ở cùng chỗ với , em ăn gì cũng vui vẻ, cũng thấy ngon.” Cốc Thư Tuyết trả lời làm cho Lục Tử Minh trong chớp mắt quên hết tất cả lo lắng, chỉ đắm chìm trong thời khắc ngọt ngào này.









      Chương 74 Ý loạn tình mê ( Phần 2)


      Đến cửa hàng Kentucky bán hàng 24h, Lục Tử Minh dặn dò Cốc Thư Tuyết yên tâm ngồi chờ xe, lao xuống mua đồ ăn, Trương Bác Tùng nhìn bóng lưng vội vã của Lục Tử Minh, nhịn được bật cười.


      Trương Bác Tùng quay lại trêu Cốc Thư Tuyết: “ phải xưng hô với em thế nào nhỉ? Là gọi em họ? Hay là gọi chị dâu?”


      “Khi nào có người gọi em là em họ , lúc có người gọi em là Tiểu Tuyết là được. Chị dâu ấy mà, cứ để qua thời gian ngắn nữa lại gọi .” Cốc Thư Tuyết nhanh mồm nhanh miệng .


      Trương Bác Tùng gật đầu: “Chẳng trách Lục Tử Minh bị em mê hoặc đầu óc choáng váng, em đúng là sát thủ của đàn ông trung niên, nếu phải em là bồ nhí của Lục Tử Minh, còn có chút mê em ấy chứ!”


      “Ha ha, Tổng giám đốc Trương cũng biết đùa, gặp mỹ nhân nhiều rồi, còn có thể mê em?” Cốc Thư Tuyết cười tới mức cả người run run.


      “ Mỹ nhân như em là có sức hấp dẫn đàn ông trung niên nhất đấy, vừa có hồn nhiên của con , lại có tao nhã của phụ nữ trí thức, còn có thành thục của phụ nữ trẻ, quả thực là phụ nữ hoàn mỹ, có thể làm vợ, làm con , làm mẹ!” Công phu lời ngon tiếng ngọt của Trương Bác Tùng thể coi thường, giờ này làm Cốc Thư Tuyết rất vui vẻ.


      chuyện, Lục Tử Minh quay lại, vừa lên xe liền thấy Cốc Thư Tuyết cười, mẫn cảm liền hỏi: “Hai người chuyện gì thế? Cười vui như vậy?”


      “Chúng em , Lục Tử Minh trung thực bị em họ em làm cho mê muội đầu óc, thực là thay đổi cả người, lại có thể cẩn thận quan tâm người khác như thế.” Trương Bác Tùng chớp chớp mắt với Cốc Thư Tuyết, hai người ngầm hiểu cười cười.



      “Tốt nhỉ, Tiểu Tuyết, em xấu sau lưng , lát nữa xem xử lý em thế nào? Em đói, ăn chút đồ trước .” Vừa chuyện Lục Tử Minh vừa lấy bắp ngô luộc bơ to đưa cho Cốc Thư Tuyết.



      “Chồng tốt, em hạnh phúc quá” Cốc Thư Tuyết thực đói, cầm lấy bắp ngô liền cắn miếng to.



      “Nghe được xưng hô của Cốc Thư Tuyết với Lục Tử Minh, Trương Bác Tùng đưa mắt sang nhìn Lục Tử Minh, Lục Tử Minh chăm chú nhìn dáng ăn đáng của Cốc Thư Tuyết, chẳng phát ra ánh mắt của Trương Bác Tùng.


      Lục Tử Minh chợt nhớ ra, lấy từ trong túi chiếc Hamburger to, cốc nước trái cây đưa cho Trương Bác Tùng: “Cậu cũng đói bụng lắm rồi, ăn uống xong lại lái xe.”


      Trương Bác Tùng cầm lấy humburger và nước trái cây, nhanh chóng ngấu nghiến ăn xong, liền lái xe về nhà. Lục Tử Minh ở ghế sau chuyên tâm hầu hạ Cốc Thư Tuyết ăn uống, Cốc Thư Tuyết kêu lên “khoai tây chiên” liền đưa khoai tây chiên, Cốc Thư Tuyết kêu “nước hoa quả” lại đưa nước hoa quả ở tay kia lên, Trương Bác Tùng ở ghế trước chỉ lắc đầu, Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết đắm chìm ở thế giới ngọt ngào của hai người coi như nhìn thấy.


      Ăn xong đồ ăn, Cốc Thư Tuyết kêu ngồi lâu chân tê, Lục Tử Minh chẳng quan tâm ăn uống, vội vàng bóp chân mát- xa cho Cốc Thư Tuyết.


      Trương Bác Tùng tới lần là khi Lục Tử Minh bọn họ chuyển nhà tới, đường còn nhớ , dưới chỉ đạo của Lục Tử Minh, cuối cùng cũng tới được dưới lầu nhà Lục Tử Minh.


      Xe dừng hẳn, ba người cùng nhau xuống xe, đêm đầu xuân gió lạnh thấu xương, Cốc Thư Tuyết vừa xuống xe liền rùng mình, Lục Tử Minh ở bên cạnh vội cởi nút áo khoác, kéo Cốc Thư Tuyết vào lòng, hai người ôm chặt vào nhà, Trương Bác Tùng theo sau cảm giác rất mất tự nhiên.


      Vào trong nhà, Trương Bác Tùng với Lục Tử Minh: “Em mệt chết rồi, muốn tắm nữa, luôn với em ngủ phòng nào, em ngủ luôn.”


      “Cậu ngủ cùng phòng với , để Cốc Thư Tuyết ngủ phòng khách .” Lục Tử Minh nghĩ nghĩ rồi .


      được, ràng ngày hôm qua ở cùng em, cuối cùng làm em ngồi xe cả nửa buổi tối, hôm nay nhất định phải ở cùng em.” Cốc Thư Tuyết cong miệng .

      “Em ngủ phòng khách, hai người ngủ phòng ngủ , chuyện giữa hai người em cũng chẳng phải , cần gì làm những việc che dấu kia.” Trương Bác Tùng có hơi mất kiên nhẫn, xong liền vào phòng khách.

      Chương 74 Ý loạn tình mê ( Phần 3)


      Cốc Thư Tuyết lao vào lòng Lục Tử Minh: “Chồng à, cuối cùng chỉ còn lại hai chúng ta, chúng ta cuối cùng cũng đón năm mới cùng nhau.”


      Lục Tử Minh nhìn bộ dạng Cốc Thư Tuyết vui mừng phấn chấn, cũng lộ ra nụ cười: “Em ngủ luôn hay là tắm rửa?”


      “Em là mệt quá, rất muốn ngủ, nhưng mà chân hơi sưng, rất khó chịu.” Cốc Thư Tuyết hơi động hai chân.


      “Vậy tắm cho em, được ?” Lục Tử Minh bế Cốc Thư Tuyết vào phòng vệ sinh.


      Lục Tử Minh xả đầy bồn nước ấm, bên này Cốc Thư Tuyết cởi quần áo xong, Lục Tử Minh bế Cốc Thư Tuyết vào bồn tắm lớn, nhàng tắm sạch từng phần cơ thể, tắm lúc, trước mặt là thân thể trẻ trung tươi đẹp của Cốc Thư Tuyết, Lục Tử Minh khí huyết phương cương có hơi cầm lòng được, dưới giúp đỡ của Cốc Thư Tuyết, hai ba cái là cởi xong quần áo người, cũng nhảy vào bồn tắm, nhất thời làm bọt nước văng khắp nơi.


      Cốc Thư Tuyết tránh bọt nước, kêu tiếng, Lục Tử Minh nhàng che miệng Cốc Thư Tuyết: “ khẽ chút, Trương Bác Tùng ngủ rồi, đừng để nó nghe thấy.”


      Cốc Thư Tuyết thuận theo ngã vào trong lòng Lục Tử Minh, cánh tay Lục Tử Minh ôm lấy Cốc Thư Tuyết, hai tay chạy loạn trước ngực Cốc Thư Tuyết, môi hôn tấm lưng trơn bóng của Cốc Thư Tuyết, như con cá nhàng chạm, cả người Cốc Thư Tuyết tê dại, rơi vào ý loạn tình mê.


      Chút lý trí còn sót lại của Cốc Thư Tuyết nhắc nhở ta về tồn tại của đứa bé: “ chẳng phải mang thai được à? Sao còn quyến rũ em?”


      sao, hôm qua đủ 3 tháng, trong khi mang thai phải ml thích hợp còn có lợi cho phát triển của thai nhi, hơn nữa, ở trong nước, áp lực mà thai nhi phải nhận hơn, em đừng lo lắng, cứ yên tâm hưởng thụ .” Lục Tử Minh bên nhàng an ủi, bên hai tay ngừng, tận cho tới lúc cả hai người tiếp xúc còn kẽ hở.


      Cốc Thư Tuyết nhắm hai mắt, hoàn toàn thả lỏng, dựa vào lòng Lục Tử Minh, nhàng lắc lư trong nước, tới lúc thể khống chế được rên rỉ thành tiếng.


      Xong chuyện, Lục Tử Minh ra khỏi bồn tắm trước, mặc thêm áo dài, ôm lấy Cốc Thư Tuyết ra khỏi bồn nước bọc vào áo dài liền bế thẳng vào phòng ngủ. Cốc Thư Tuyết mềm yếu như xương mặc Lục Tử Minh sắp đặt.


      Lục Tử Minh nhàng đặt Cốc Thư Tuyết ở giường, lại đắp chăn cho ta, nhàng hôn lên khuôn mặt Cốc Thư Tuyết, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ: “ Chồng đừng , em muốn ở lại với em.”


      xả nước phòng tắm, lập tức quay lại với em. Em ngủ trước .” Lục Tử Minh quay lại hứa hẹn, Cốc Thư Tuyết liền yên tâm nhắm mắt.


      Đợi đến khi Lục Tử Minh quay lại phòng ngủ, Cốc Thư Tuyết ngủ say, Lục Tử Minh nhìn khuôn mặt non nớt của Cốc Thư Tuyết, nhàng thở dài cái, bản thân này còn đứa trẻ, trong bụng có đứa con của mình, coi như chút thương hại cùng đồng tình cuối cùng của mình đối với Trình Mai Tây, ở đối diện với tình thân cốt nhục, cuối cùng vẫn chịu nổi kích.


      Lục Tử Minh nhàng nhấc chăn, nằm ở sau lưng Cốc Thư Tuyết, giống như cái thìa lớn, hoàn toàn bao bọc cái thìa Cốc Thư Tuyết, thỏa mãn ngủ.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 75 Hồn về nơi nào ( Phần 1)



      Sau khi Lục Tử Minh khỏi, bà Trình nhìn ông Trình: “Ông già, ông có cảm thấy Lục Tử Minh có chút là lạ ? Có cảm thấy Trương Bác Tùng với cái Cốc Thư Tuyết kia có vẻ quen thuộc cho lắm, ở đường tôi hỏi Trương Bác Tùng cảm giác có vẻ trả lời trước sau bất nhất.”


      “Thiếu kiên nhẫn như bà thế, làm sao tìm ra được ? Bà cho dù có hoài nghi cái gì, cũng thể hết ra, bà vừa ra, bọn họ có đề phòng, càng biết được tình hình .” Ông Trình trách cứ bà Trình.


      “Ông đúng, tôi vừa thấy hoài nghi liền nhịn được hỏi, sớm biết thế chịu nhịn hỏi, quan sát hành vi của chúng nó rồi.” bà Trình hết sức tự trách.


      sao. Bà cũng đừng quá tự trách mình, bác sĩ chẳng phải à? Chỉ cần ngày mai có kết quả kiểm tra, điều trị đúng bệnh cho Mai Tây, nó nhanh chóng khỏe lại, tới lúc đó tất cả điều tra ra manh mối.” Ông Trình an ủi bà Trình.


      “Hôm nay dậy sớm, lại ầm ĩ cả ngày, bà mệt lắm rồi hả? Có đau lưng ?” Ông Trình ý bảo bà Trình ghé vào bên cạnh giường bệnh, đưa tay mát-xa phần lưng cho bà Trình.


      Mới bóp được vài cái, bà Trình kêu lên: “Được rồi, được rồi, bóp nữa, ông cũng mệt rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi lát.”


      “Lão già, đừng lo lắng. Chúng ta trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, dễ dàng ngã xuống, chúng ta chăm sóc tốt cho Mai Tây, chờ con bé tỉnh lại, ai dám bắt nạt con bé, chúng ta phải ra mặt giúp nó xử lý, tôi để cho con tôi phải chịu chút ấm ức.” bà Trình giường đứng phắt dậy.


      Bà Trình lấy ít đậu phụ cay mang theo làm đồ ăn vặt từ trong túi mang bên người, đưa cho ông Trình: “Cả ngày đói bụng, lại bận rộn suốt hồi lâu, mau ăn chút, đừng để đói quá.”

      Ông Trình nhận tới đặt ở ngăn tủ ở đầu giường, lắc đầu: “Mai Tây nó thành thế này, tôi làm gì có khẩu vị.”

      “Ông à, có khẩu vị cũng phải ăn chút chứ, người là sắt cơm là thép, ông là người hơn 60 tuổi rồi, cũng đừng đùa như thanh niên.” Bà Trình lấy đậu xé ra đưa cho ông Trình.


      Ăn xong đồ ăn, ông Trình lại cầm cốc từng giọt nước cho khoang miệng Trình Mai Tây dễ chịu, nhìn Trình Mai Tây bình yên vào giấc ngủ. Hai người cũng bắt đầu chuẩn bị ngủ, cũng may là năm mới, bệnh nhân cũng phải rất nhiều, phòng bệnh của Trình Mai Tây còn chiếc giường trống, ông bà Trình có thể ngủ tạm đêm.


      Theo bác sĩ dặn dò, nửa đêm ông bà Trình còn thức dậy cho Trình Mai Tây vệ sinh, Trình Mai Tây ngồi bồn cầu, hồi lâu có phản ứng, bà Trình làm giống như trước kia cho Trình Mai Tây vệ sinh, gọi : “Tây Tây, tiểu thôi, mau tiểu nào.”


      Nghĩ cũng biết, lớn như thế, còn cần cha mẹ đưa nhà vệ sinh tiểu, còn phải như lúc trẻ con để mẹ giục tiểu, nước mắt bà Trình từng giọt rơi xuống.

      Chương 75 Hồn về nơi nào ( Phần 2)


      Nước mắt của bà Trình làm trong lòng Trình Mai Tây vô cùng chua xót, nước mắt cũng ngừng cuồn cuộn chảy ra, thành dòng suối từ hai má chảy vào trong cổ.


      Ông Trình là suy cho cùng đàn ông, tuy rằng trong lòng đau như dao cắt, lại cứng rắn kiên cường: “Bà nó, bà quên lời bác sĩ dặn rồi à, Mai Tây của chúng ta cũng cử động được, nhưng ý thức nó tỉnh táo, bà khóc lóc như thế, trong lòng nó đau đớn thế nào. Bà xem , Mai Tây cũng khóc!”


      Bà Trình cầm lấy khăn lau sạch nước mắt cho Trình Mai Tây, lại lau sạch nước mắt cho mình: “Ông đúng, tôi vừa nãy xúc động quá. Sau này tôi khống chế cảm xúc, thể rắc muối lên vết thương của Mai Tây.”


      Cứ thế vật lộn gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Trình Mai Tây cũng tiểu xong, ông Trình bà Trình lại cố sức đưa về giường bệnh, đắp chăn cho , hai ông bà mới quay về giường trống, còn dặn dò nhau cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai mới có tinh thần chăm sóc cho Trình Mai Tây.


      Quá mệt mỏi, đêm cả 3 người đều ngủ ngon, sáng sớm y tá tới kiểm tra phòng cả nhà 3 người Trình Mai Tây mới tỉnh giấc, y tá cặp nhiệt độ cho Trình Mai Tây, làm sạch khoang miệng, báo cho họ biết cần tự mình lấy kết quả báo cáo xét nghiệm, y tá lấy.


      Ông Trình sau khi rửa mặt xong liền canteen mua bữa sáng cho Trình Mai Tây, bà Trình lau mặt cho Trình Mai Tây, lại lấy đồ dưỡng da ra bôi cho Trình Mai Tây, bà biết Trình Mai Tây thích làm đẹp, từ lúc bị bệnh tới giờ mặt còn chưa từng bôi kem dưỡng, nếu phải bị bệnh, chắc chắn chịu nổi.


      Bên này vừa xong, ông Trình cũng mang bữa sáng về. Trình Mai Tây chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng, ông Trình vốn thương con nhất liền quấy trứng thành từng miếng cho vào cháo, để tăng dinh dưỡng.


      Đút cho Trình Mai Tây ăn xong, lại lau sạch miệng cho , bà Trình mới ăn chỗ cháo Trình Mai Tây vừa ăn còn thừa, lại ăn mấy miếng bánh bao, bà Trình ăn vài miếng liền muốn ăn, ông Trình khuyên bà phải ăn cơm giống như uống thuốc, bà Trình nhịn rơi lệ liều mạng nuốt, bữa sáng ăn xong, đau khổ như bị hành hình.


      Ăn sáng xong, ông Trình cùng bà Trình thấy Trình Mai Tây tinh thần tốt, liền ngồi cạnh giường chuyện phiếm với , ông Trình cầm lấy tay Trình Mai Tây: “Tây Tây, con là đứa thông minh, cuối cùng là có chuyện to lớn gì, mà phải tra tấn mình thành như vậy hả, con thế này bản thân con khó chịu biết bao?”


      Trình Mai Tây cố gắng đưa mắt về phía ông Trình, trong lòng có hàng ngàn vạn lời , lại được câu, lại càng cảm giác cha mẹ cách mình càng xa hơn, thân thể càng bị buộc chặt.


      Ông Trình nhìn ánh mắt đau khổ của Trình Mai Tây, tay kia khẽ khàng vuốt trán Trình Mai Tây: “Mai Tây, đừng quá miễn cưỡng bản thân, được chúng ta , cử động được chúng ta cử động, nhỡ con có cứ nằm mãi khỏe lên, cha mẹ cũng quyết tâm chăm sóc con cả đời. Lời bác sĩ con cũng nghe thấy, chờ có kết quả kiểm tra, dùng thuốc xong nhanh chóng khỏe hơn, con đừng sốt ruột nhé, Mai Tây.”


      Bà Trình ở bên cạnh cũng ra sức gật đầu, muốn làm Trình Mai Tây bỏ sức ép, tâm tình thoải mái để tiếp nhận điều trị.

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 75 Hồn về nơi nào ( Phần 3)



      Lúc này, cửa phòng bệnh kêu tiếng “chi”, thấy là bác sĩ vào, ông Trình đứng dậy khách khí : “Bác sĩ, bác sĩ đến rồi, là là khó bác sĩ đến thăm Mai Tây nhà tôi sớm như thế, hôm qua vội quá còn chưa kịp hỏi tên bác sĩ, biết nên xưng hô thế nào.”


      “Chú đừng khách sáo, đây đều là việc cháu phải làm, chú, cháu họ Phương.” Bác sĩ Phương trả lời nho nhã lễ độ.


      “ À, bác sĩ Phương, hôm qua cám ơn bác sĩ!” Bà Trình vội vàng cám ơn.


      “Tối qua tình huống bệnh nhân thế nào ạ? Kết quả kiểm tra sáng nay chắc là có.” Bác sĩ Phương mở mắt Trình Mai Tây kiểm tra đồng tử, lại lấy ống nghe nghe nhịp tim Trình Mai Tây.


      “Hôm qua nó ổn cả, ngủ cũng rất ngon.” Ông Trình trả lời câu hỏi của bác sĩ Phương.


      Bác sĩ Phương muốn lại thôi: “ chú là cha mẹ cũng phải quan tâm ấy hơn chút, loại bệnh này chính là do áp lực thời gian dài, hơn nữa bất ngờ bị kích thích, hai lần đả kích mới dẫn đến.”


      “Bác sĩ Phương, bình thường tôi và ba nó ở Trùng Khánh, nó và con rể ở thành phố T, năm chẳng gặp được mấy lần, chúng tôi cũng muốn quan tâm, nhưng nó tình tình mạnh mẽ, chỉ toàn chuyện tốt, chuyện xấu, bình thường hỏi đến lúc nào cũng rất tốt, ai biết được lần này lại xảy ra vấn đề lớn thế này.” Bà Trình giải thích có hơi bất đắc dĩ.


      có chuyện gì đâu, giờ đừng chuyện này, có bệnh chữa bệnh trước, sau này mọi người chịu khó ở bên ấy, quan tâm ấy nhiều hơn.” Bác sĩ Phương thấy bà Trình quá đau lòng, liền nhàng an ủi.


      Đúng lúc này, Lục Tử Minh đẩy cửa bước vào, tay còn cầm hộp giữ nhiệt, vừa đúng lúc bác sĩ Phương, Lục Tử Minh có chút chột dạ: “Bác sĩ Phương, bác sĩ tới sớm quá!”


      sớm, sắp 10 giờ rồi, giống thế kia nào có dáng gì là người nhà bệnh nhận, làm sao chăm sóc tốt cho bệnh nhân, làm bệnh nhân yên tâm dưỡng bệnh được?” Bác sĩ Phương đưa tay xem đồng hồ, biểu có chút hài lòng.


      “Tôi thấy ấy mấy ngày nay cũng chưa ăn uống đàng hoàng, thế nên sáng sớm hầm nồi canh gà cho ấy tẩm bổ.” Lục Tử Minh bên kể công bên đưa bình giữ nhiệt trong tay lên.


      “Vẫn là Lục Tử Minh nghĩ chu đáo, tối qua mẹ cũng nghĩ ra.” bà Trình nhìn Lục Tử Minh khen ngợi.

      Lục Tử Minh vội múc canh gà ra bát, đưa đến bên cạnh Trình Mai Tây, cầm thìa múc ngụm, nếm thử thấy nóng mới chầm chậm đút vào miệng Trình Mai Tây.


      Trình Mai Tây tuy rằng có sức lực phản kháng, nhưng lại lấy hết sức đảo mắt, cả người có chút bất thường, ông Trình vừa thấy, vội đón lấy cái bát trong tay Lục Tử Minh.


      Nhìn thấy đổi thành ông Trình đến đút, ánh mắt Trình Mai Tây liền trở nên dịu ngoan phối hợp, bác sĩ Phương nhìn dáng vẻ chán nản của Lục Tử Minh, yên lặng lắc đầu, lại với bà Trình: “, cháu các phòng khác kiểm tra, đợi có kết quả kiểm tra, cháu bảo y tá đến gọi mọi người.”


      Bà Trình gật đầu đồng ý, bác sĩ Phương cầm hồ sơ bệnh án ra ngoài.


      Đút xong canh gà, ông Trình chuyển hướng Lục Tử Minh: “Tiểu Trương và em họ nó đâu? Hay là bảo Tiểu Trương về Thẩm Dương trước ?”


      “Bọn họ còn ngủ ba ạ. Trương Bác Tùng hôm nay tới bệnh viện xem tình hình Trình Mai Tây ra sao rồi lại quyết định hay , sợ bên này còn cần giúp đỡ.” Lục Tử Minh trả lời.


      Y tá đẩy cửa vào: “ có kết quả kiểm tra, tôi đưa tới chỗ bác sĩ Phương, bác sĩ mời người nhà bệnh nhân sang đó chuyện tình hình bệnh tình.”


      Lục Tử Minh vội : “Ba, để con .”


      Ông Trình cũng đứng dậy: “Vậy hai ba con ta .”


      Ông Trình lại dặn dò bà Trình: “Bà chăm sóc cho Mai Tây, tôi và Lục Tử Minh tới văn phòng bác sĩ.”


      xong hai người liền theo y tá, đến văn phòng bác sĩ, thấy hai người đến, bác sĩ Phương xem tập báo cáo kiểm tra ngẩng đầu lên: “Mọi người đến rồi à, tình huống bệnh nhân nghiêm trọng hơn so với dự đoán của tôi, mọi người cần chuẩn bị tư tưởng, xem ra trận đánh lâu dài.”









      Chương 76 Ba người đối mặt ( Phần 1)


      Ông Trình vừa nghe thấy thế liền vội vàng: “Bác sĩ Phương, phải bác sĩ hôm qua chờ có kết quả kiểm tra, chỉ cần nhanh chóng dùng thuốc là tốt lên hay sao?”


      “Chú, chú đừng vội, cháu chỉ mọi người cần chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài thôi, tuy rằng thời gian phục hồi dài hơn so với dự đoán, nhưng ấy có thể khỏi hoàn toàn, sau khi chữa khỏi về cơ bản là có thể khôi phục khỏe mạnh như trước khi bị bệnh.” Bác sĩ Phương nhàng an ủi.


      Nghe được lời của bác sĩ Phương, ông Trình hơi yên lòng: “Thế là nó khỏe lên chứ?”


      “Đương nhiên rồi, chỉ cần người nhà phối hợp tích cực, còn cần bản thân người bệnh chính mình có ý thức khôi phục mạnh mẽ, như thế hiệu quả điều trị có thể rất lý tưởng.” Bác sĩ Phương đón nhận ánh mắt mong chờ của ông Trình, gật đầu chắc chắn.


      “Như bác sĩ thời gian khôi phục khoảng bao lâu?” Lục Tử Minh có hơi chần chừ.


      “Vậy phải xem liệu có muốn ấy khôi phục nhanh chút?” Bác sĩ Phương có ý trêu đùa nhìn Lục Tử Minh.


      “Đùa gì chứ? ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi hy vọng ấy khôi phục.” Lục Tử Minh có chút chột dạ, ngược lại thẹn quá thành giận.


      Bác sĩ Phương chẳng quan tâm Lục Tử Minh, cúi xuống ghi hai đơn thuốc đưa cho ông Trình: “Chú, đây là thuốc của Trình Mai Tây, chú nhanh chóng lấy thuốc cho ấy uống. Khi lấy thuốc cầu dược sĩ ghi liều dùng và cách dùng nhé.”


      Ông Trình cầm đơn thuốc ra ngoài, Lục Tử Minh lại ra theo, bác sĩ Phương ngẩng đầu, có chút ghét bỏ : “Còn có việc à?”


      Lục Tử Minh hơi nịnh nọt : “Bác sĩ Phương, tôi có cầu quá đáng, xin bác sĩ đừng với ba mẹ vợ tôi về việc lần trước Trình Mai Tây tới cấp cứu, hơn nữa, tôi còn muốn hỏi, người bị bệnh như Trình Mai Tây khi chăm sóc cần chú ý những mục nào?”


      Nghe xong lời của Lục Tử Minh, Phương Xa đầu tiên là cau mày, sau khi nghe được nửa, mới dần dần giãn lông mày, : “Chăm sóc cho người bị bệnh động được, cần chú ý vệ sinh cơ thể và khoang miệng, cần đúng giờ sắp xếp đại tiểu tiện, quan trọng nhất là cần chuyện bệnh tình trước mặt bệnh nhân, lại càng được cho bệnh nhân nhìn thấy người mà ấy muốn thấy.”


      xong câu cuối cùng, Phương Xa như có điều suy nghĩ nhìn về phía Lục Tử Minh, hơi dừng lại, rồi mới tiếp tục .


      “Vậy tốt rồi.” Lục Tử Minh tâm có chút nặng nề.


      Về đến phòng bệnh, ông Trình lấy xong thuốc, xem hướng dẫn cho Trình Mai Tây uống, thấy Lục Tử Minh lâu thế mới quay lại, có chút vui: “ đâu thế? Lâu như vậy.”


      “Con hỏi bác sĩ xem khi chăm sóc cần chú ý những gì. Lại gọi điện cho Trương Bác Tùng.” Lục Tử Minh cười cười giải thích.


      Nghe thấy lời của Lục Tử Minh, bà Trình dùng khuỷu tay huých ông Trình, sắc mặt ông Trình mới hơi buông lỏng, chỉ quan tâm đưa thuốc vào miệng Trình Mai Tây, lại nâng dậy cho uống thuốc uống nước.


      Bà Trình đứng bên kêu: “Ông già, ông cho nó uống như thế, nó nuốt được đâu, thuốc dính ở cổ họng đắng lắm. Con tôi tuy rằng được, nhưng ý thức tỉnh táo, bác sĩ chẳng phải rồi à?”

      Chương 76 Ba người đối mặt ( Phần 2)



      Ông Trình hết sức tự trách mình: “Mẹ nó à, là lỗi của tôi, tôi chưa nghĩ chu đáo, bà bảo làm sao bây giờ?”


      sao, Mai Tây ngoan ngoãn như thế, chắc chắn trách ông đâu, lần sau ông nghiền viên thuốc thành bột nước, lại đút cho nó, đừng để nó nuốt được.” Bà Trình vội vàng an ủi ông Trình.


      “Vẫn là bà có cách, tôi sao nghĩ ra nhỉ? Đúng là già rồi, đầu óc dùng được rồi.” Ông Trình xong có chút thương cảm.


      “Tôi già, tôi còn trẻ, ông cũng già, chúng ta còn phải chăm sóc con . Ông đừng có mong dồn hết cho tôi.” Bà Trình cố tình làm ngược lại với ông Trình.


      Ông Trình kiên định gật đầu, đưa tay vỗ vai bà Trình: “Tôi cùng với bà chăm sóc con , tận tới khi nó khỏe trở lại.”


      Lục Tử Minh nghe ông bà Trình chuyện nhưng trong lòng dường như có ám chỉ, có chút đứng ngồi yên, định đứng dậy ra ngoài: “Mọi người bận suốt, còn chưa ăn sáng phải ạ? Con mua bữa sáng cho hai người.”


      cần con lo lắng, sáng sớm ba con mua đồ ăn sáng rồi. Mai Tây cũng ăn rồi, con ăn chưa, còn có bánh bao và sữa đậu nành chưa ăn, có muốn ăn gì ?” Bà Trình chỉ bữa sáng ở đầu giường.



      Lục Tử Minh tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực, hôm nay sáng sớm lại chạy tới bệnh viện, quả thực đói lắm rồi, đưa tay nhận lấy bánh bao bà Trình đưa vội vàng ăn.


      Bà Trình đưa mắt nhìn dáng ăn của Lục Tử Minh: “Đừng vội, có ai tranh với con, cứ từ từ ăn.”


      Lục Tử Minh ăn cửa phòng bệnh bị đẩy ra, y tá vào truyền nước cho Trình Mai Tây, vừa cắm ống truyền vừa nhàng giải thích: “Đây chủ yếu là đường gluco và chất dinh dưỡng, nay tình huống của ấy sợ là dinh dưỡng từ việc ăn uống đủ, cho nên cần bổ sung số thành phần dinh dưỡng.”


      Chọc kim xong, điều chỉnh tốt tốc độ, y tá dặn dò mọi người có việc ấn chuông gọi y tá, liền ra khỏi cửa phòng.


      Cửa vừa đóng lại lại bị mở ra, mọi người tưởng lại là y tá đến, kết quả cửa vừa mở, là Trương Bác Tùng cùng Cốc Thư Tuyết tới, Lục Tử Minh như gặp địch dữ, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì, bỏ bánh bao, vài ngụm lớn uống hết cốc sữa đậu nành.


      Trương Bác Tùng cùng Cốc Thư Tuyết tới trước giường, Trương Bác Tùng nhìn Trình Mai Tây giường bệnh: “Chị dâu, chị phải nhanh chóng khỏe lên nhé, bác trai bác đều ở đây, em cũng giúp được gì, em lái xe về Thẩm Dương đây, qua vài ngày Lục Tử Khanh tới thăm chị.”


      Cốc Thư Tuyết đứng bên cạnh Trương Bác Tùng, nhìn thấy cam lòng và thống khổ trong ánh mắt Trình Mai Tây, khóe miệng Cốc Thư Tuyết ra nét cười lạnh thấu xương, lời ra lại ngọt như đường: “Chị Mai Tây, chị sao còn tỉnh lại, em thực rất đau lòng. Chị phải nhanh chóng khỏe lại nhé.”


      Ông bà Trình đứng bên quan sát phản ứng của ba người, cũng hiểu làm sao, bà Trình đứng bên quan sát ông Trình, ông Trình biểu rất nghiêm trọng.


      Trương Bác Tùng quay lại đối mặt với ông bà Trình: “Bác trai, cháu nghe chị dâu còn cần thời gian nữa mới hồi phục, cháu ở đây cũng giúp được việc gì, hôm nay cháu lái xe về Thẩm Dương trước ạ. Tử Khanh sắp xếp xong hai đứa bé tới giúp đỡ chăm sóc chị dâu.”


      Ông Trình gật đầu: “Thế này là làm phiền cậu rồi, làm cậu đêm giao thừa và mùng 1 đều ở đường chạy, bác và bác cháu rất băn khoăn. Cháu cẩn thận nhé.”


      Trương Bác Tùng đưa tay cầm lấy tay ông Trình: “Bác trai, chị dâu như vậy chúng cháu ai cũng đau lòng, thế này được , bác xem giờ cũng sắp đến giờ ăn cơm, chúng ta ra ngoài tìm quán ăn gần khách sạn, cùng nhau ăn bữa cơm?”


      Ông Trình định từ chối, Lục Tử Minh mãi mới tìm thấy cơ hội thể : “Con vừa ăn bánh bao, lại uống sữa đậu nành, chẳng đói chút nào. Con ở lại bệnh viện chăm sóc Mai Tây, ba mẹ cứ ăn .”


      Ông Trình còn muốn từ chối, Trương Bác Tùng để ông phân trần liền kéo tay ông Trình ra ngoài, ông Trình thấy chối từ được, liền bảo bà Trình cùng .


      Trương Bác Tùng bảo Cốc Thư Tuyết cùng , nhưng Cốc Thư Tuyết lại phản đối: “Mọi người đều rồi, nếu chị Mai Tây muốn vệ sinh tiện, em ở chỗ này có thể giúp Tử Minh tay.”


      Thấy Cốc Thư Tuyết có lý, Trương Bác Tùng cũng trả lời: “Cũng được, lát nữa đóng hộp mang về cho em.


      Ba người vừa ra khỏi cửa, Cốc Thư Tuyết liền dính vào người Lục Tử Minh, Lục Tử Minh có chút né tránh, ánh mắt nhắc nhở còn có Trình Mai Tây , Cốc Thư Tuyết có chút hờn giận: “ chẳng phải ta chính là người thực vật sao? Làm sao còn phải trốn tránh như vậy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :