1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sở Vương Phi - Ninh Nhi (90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 157: Canh

      Dịch: Xích Hạo
      Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
      Nguồn: bachngocsach.com


      Hải thế tử phi chú ý tới chuỗi động tác lưu loát của Hải Trầm Khê, ngực lập tức xiết chặt, quay đầu nhìn về phía những tỳ nữ đứng ở phía sau kia, đáy lòng khỏi dâng lên luồng hơi lạnh. Theo cử chỉ Hải Trầm Khê mới vừa rồi, có thể đoán được những tỳ nữ này của mình hiển nhiên là nghe lệnh Hải Trầm Khê. Ngày bình thường mình quản giáo hạ nhân nghiêm như vậy, hôm nay hậu viện Hải Vương Phủ còn bị khống chế trong tay Hải Vương phi lại có thể để cho cái kẻ nên tồn tại đời kia gài người vào bên cạnh.

      Hải Trầm Khê làm được, thậm chí làm thần biết quỷ hay, đem đổi những tỳ nữ mình khổ tâm chọn lọc biến thành người của , tâm cơ thủ đoạn như vậy lại làm ánh mắt Hải thế tử phi khỏi chuyển hướng đến Hải Việt ở xa xa, cả người nhất thời bao phủ trong áp lực vô tận.

      Chỉ là, Hải thế tử phi lại có chút , tại sao Hải Trầm Khê lại để lộ việc xếp người bên cạnh mình vào lúc này, ở đây?

      Hải Vương Phủ xưa nay tranh đấu để cho người ngoài chứng kiến, mặc dù huynh đệ tương tàn cũng chắc chắn để cho ngoại nhân biết, mà tất cả tiểu viện đều được phòng bị sâm nghiêm, đem người của mình xếp vào sân nhà người khác chẳng những là việc cực kỳ khó mà còn vô cùng nguy hiểm, thế nhưng Hải Trầm Khê dễ dàng để lộ cho nàng biết bên người mình đến cùng có bao nhiêu người của , chẳng phải là muốn với nàng rằng ai ở Hải Vương phủ có thể chống lại hay sao?

      Những nghi vấn liên tiếp trong nội tâm Hải thế tử phi nhao nhao xông ra, có điều, thể chất vấn Hải Trầm Khê trước mặt Khúc Phi Khanh và Hạ Hầu An, mà từ xa lại thấy người thân phận tôn quý tới, liền cố gắng nuốt cơn giận xuống, mặt mang nụ cười lạnh lùng mở miệng: " thể tưởng được Ngũ đệ cũng có tâm tư thương hoa tiếc ngọc!"

      " sao? Vậy phụ vương phải phiền lòng việc hôn nhân của ngũ đệ rồi!" giọng ôn hòa từ bậc thềm ngọc chậm rãi truyền đến, mang theo tia sang sảng vui vẻ, lập tức làm tản vẻ khẩn trương ngưng trọng trong đình, nhưng lại làm trong lòng Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An xiết chặt. Vốn trong chòi nghỉ mát chỉ có con sói Hải Trầm Khê, giờ, Hải Việt đến, các nàng lấy hai địch ba, chỉ sợ là có chút thua thiệt.

      "Thế tử rất đúng, thiếp thân vừa rồi muốn giữ Khúc Tiểu Thư cùng Hạ Hầu công chúa ở lại chuyện, Ngũ đệ lại vui, tựa như sợ người ta khi dễ hai vị tiểu thư vậy!" Hải thế tử phi lập tức hướng phía Hải Việt hành lễ, nhanh lẹ mở miệng cười chút nào giống bộ dáng trầm vừa rồi, khả năng diễn làm người ta thể khe ngợi.

      Nghe đối thoại giữa vợ chồng Hải Việt, trong lòng Khúc Phi Khanh và Hạ Hầu An cười lạnh.

      Hải Trầm Khê vẫn như trước, ngồi mặt ghế đá, tay nhàng đung đưa ly trà xanh, hai mắt hơi liễm, khóe miệng khẽ nhếch, trầm tĩnh làm cho lòng người khẽ run, cá chẳng ai muốn tiếp tục ở cái lương đình này thêm.

      "Thế tử muốn thay Phụ vương phân ưu, sao chuyện cùng mấy vị Vương Gia nhiều hơn. Thấy Thế tử phi ở đây liền tự mình đến, phải là quá lộ vẻ nhi nữ tình trường rồi hả?" Hải thế tử phi nghe nửa câu đầu của Hải Trầm Khê mà mừng thầm, nửa sau lại khiến nụ cười nơi khóe miệng nàng cứng lại. Hải Trầm Khê quả bụng lời ác, chỉ chửi Hải Việt mà còn ám chỉ mình chiếm lấy Thế tử cho tham dự chính .

      Mà Hải Việt lại như nghe ra ý trong lời Hải Trầm Khê, chỉ thấy cười ưu nhã ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt ôn hòa nhàn nhạt quét Hạ Hầu An rồi mới mở miệng: "Tất cả mọi người chúc mừng Sở Tướng vinh dự trở thành Sở Vương, Bản thế tử như chúc mừng rồi nên đem vị trí tốt cho cho người khác thôi. Ngũ đệ phải cũng như thế nên mới trốn đến cái chòi nghỉ mát này sao? Thực Ngũ đệ từ thông linh, chọn được nơi cảnh đẹp ý vui như thế này."

      Cái gọi là cảnh đẹp ý vui, chính là chỉ Hạ Hầu An cùng Khúc Phi Khanh, phóng nhãn ra hoa viên bây giờ, chỉ có Tạ Viện Viện và Tạ Uyển Uyển dung mạo có thể cùng Hạ Hầu An so sánh khách quan hai, nhưng thân phận hai người đó lại bì kịp tôn quý Hạ Hầu An, ánh mắt chọn người của Hải Trầm Khê quả là tinh chuẩn, vừa muốn mỹ nhân, vừa muốn tài phú.

      Hải Trầm Khê có chút ngước lên, tà khí lộ ra ngoài, hai mắt cười lạnh xẹt qua biểu lộ cười nhạt của Thế tử phi, chút lưu tình mở miệng: " so được Thế tử, ăn trong chén, nhìn xem trong nồi*!"

      *Tương tự đứng núi này trông núi nọ.

      Lời vừa ra liền thấy đôi mắt đẹp mỉm cười của Hải thế tử phi có chút híp lại, mang theo tia nguy hiểm bắn về phía Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An, càng nhìn càng thấy dung nhan Hạ Hầu An làm người ta sinh chán ghét. Nàng hơi cau mày, thận trọng nhìn về phía Hải Việt, lại chỉ thấy mặt Hải Việt mỉm cười nhàn nhạt hữu lễ, khiến trong lòng Hải thế tử phi ổn định nổi, cảm thấy lúc này Hải Việt hệt như đầm nước sâu, làm cho người ta đoán ra ý nghĩ của .

      "Ha ha ha... Ngũ đệ thực là thích giỡn! Ngươi cũng sợ tiểu thư nhà người ta thẹn thùng!" Hải Việt phản bác suy đoán của Hải Trầm Khê, ngược lại càng thêm can đảm nhìn chằm chằm dung nhan Hạ Hầu An, đáy mắt lộ vẻ vẻ hân thưởng.

      So với lời ác độc của Hải Trầm Khê ánh mắt Hải Việt rơi người nàng càng làm cho Hạ Hầu An chán ghét.

      Chỉ là nàng biết, lúc này tối kỵ nhất mở miệng, nếu cái thứ 'phong cảnh' lẫn 'tiểu thư nhà người ta' ám chỉ trong miệng hai người thực thành mình, đến lúc đó còn biết muốn sinh ra bao nhiêu lời ong tiếng ve ra.

      " biết Thế tử cùng Quận vương những gì mà thoải mái như thế?" tình biết mấy người bọn họ ngồi trong chòi nghỉ mát chuyện phiếm nhiều đến độ nào rồi mà ngay cả người vốn ngồi ở chủ bàn cũng qua đây.

      Sở Phi Dương nắm tay Vân Thiên Mộng bước cầu , mỗi động tác, mỗi ánh mắt đều để lộ ra che chở cùng cẩn thận, có chút nào thèm quan tâm ánh mắt khác thường bốn phía ném tới.

      Vân Thiên Mộng cười nhè bước cùng , vì ánh mắt ghen ghét của người bên ngoài mà hành động như nữ tử yếu ớt chỉ biết phu quân là trời, nàng thoải mái bên người Sở Phi Dương, mặc dù chỉ là ánh mắt mang ý cười cũng tản ra ánh sáng tự tin.

      "Sở Vương và Vương phi quả nhiên là phu thê tình thâm, dù là vài bước cũng để ý vịn Vương phi như vậy, chỉ có điều lại thiếu hùng phong ngày xưa chiến trường." Dưới gương mặt mỉm cười ra mấy lời cực kỳ châm chọc, ánh mắt Hải Việt chớp lên nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng bước từng bước mặt đá ngang mặt nước, cảm thấy dung mạo của nàng so với Hạ Hầu An mặc dù chiếm ưu thế, nhưng thần thái nơi đáy mắt lại là độc nhất vô nhị!

      Ở Hải Vương phủ cũng thường nghe được hạ nhân bàn tán vị Đại Tiểu thư Vân Tướng phủ này cực thủ đoạn, bị Giang Mộc Thần từ hôn, ngờ lại leo lên được cạnh Sở Phi Dương, tâm cơ là khiến người ta sợ hãi.

      Nhưng hôm nay xem xét, ánh mắt Vân Thiên Mộng lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, nụ cười nhàng tán ra phải tính toán hãm hại mà là cơ trí. Người có thể làm cho Sở Phi Dương quý trọng như vậy nhất định phải loại người cả ngày chỉ biết lục đục với nhau.

      Nữ tử này, thể khinh thường!

      "Thế tử còn chưa ra chiến trường, há lại biết bộ dáng Bổn Vương khi ấy?" Vững vàng nắm tay Vân Thiên Mộng bước lên từng bậc đá trong veo như ngọc, Sở Phi Dương cao giọng mở miệng, dáng người phong thần tuấn lãng dưới ánh trăng bạc tựa như trích tiên nhưng thân cẩm bào màu đen khiến cho tiên khí được đắp lên tầng thần bí, làm cho người ta cảm nhận sâu sắc lợi hại cùng thủ đoạn của .

      " tích về Vương Gia cần gì tận mắt nhìn thấy? Dân chúng sớm coi Vương Gia là Chiến thần, quả nhiên là Bản thế tử theo kịp!" Hải Việt hề rơi xuống hạ phong chút nào, mặc dù ít lộ diện ở các yến hội nhưng cũng nghe hết chuyện bốn phương tám hướng, lại có phản ứng cực nhanh. Xem ra, cho dù Hải Vương cưng Hải Trầm Khê nhưng đối với việc dạy bảo các nhi tử còn lại cũng chẳng lơ là chút nào.

      "Hải Vương mới là Chiến thần bách chiến bách thắng. Bổn Vương chỉ là kẻ hậu bối, há có thể cùng Hải Vương so sánh. Thế tử khen trật rồi!" Sở Phi Dương tứ lạng bạt thiên cân đem cân hỏa dược nặng Hải Việt ném tới đẩy ra, lần nữa trở về trong ngực Hải Việt.

      "Những cái kia đều thoảng qua như mây khói, hôm nay Phụ vương cũng chỉ muốn an ổn vượt qua quãng đời còn lại, chuyện đánh đánh giết giết chiến trường đối với Phụ vương mà , chỉ sợ là phảng phất giống như cách thế hệ rồi! Sở Vương tuổi trẻ phong nhã hào hoa, tương lai chắc chắn có tư cách." nhàng chỉ ra tuổi cùng tình trạng cơ thể của Hải Vương, so sánh với Sở Phi Dương, người khác tự nhiên là cho rằng Sở Phi Dương tương lai có thừa tư cách.

      "Bổn Vương ngược lại là hâm mộ Hải Vương! cư núi Dương Minh, làm bạn với sơn thủy, con cháu đầy đàn, phúc khí như vậy ai cũng có thể có. Nếu Hải Vương nguyện ý, Bổn Vương thực muốn cùng Hải Vương trao đổi phủ đệ, có thể cùng Mộng Nhi làm đôi thần tiên quyến lữ!" xong, Sở Phi Dương có chút cúi đầu về phía Vân Thiên Mộng bên cạnh, hai người nhìn nhau cười cười, khí hài hòa lại làm cho Giang Mộc Thần vội vàng đuổi tới mà nhíu mày mạnh.

      Lời của Sở Phi Dương cũng là hóa giải tội danh Hải Việt mới áp đặt đầu , nay có vương vị còn muốn thêm tư cách, ràng là ám chỉ Sở Phi Dương hề có lòng thần phục, vương vị thỏa mãn được khẩu vị của , chỉ sợ ngôi vị hoàng đế chí cao vô thượng mới để vào mắt.

      Tiếc là, Sở Phi Dương khôn khéo cường hãn, lấy ngữ điệu thăm dò mình chỉ lòng muốn cùng Vân Thiên Mộng bình thản sống đời, rồi lại dò hỏi tâm tư người trong Hải Vương Phủ, nhìn như Vương phủ núi Dương Minh nơi Hải Vương tu thân dưỡng tính này mặc dù trao đổi cùng Sở Vương Phủ cũng có tổn thất, nhưng nếu như bên trong Hải Vương Phủ dấu diếm huyền cơ, chỉ sợ Hải Việt là tự tát tai rồi.

      "Bổn Quận vương ngược lại là thấy đề nghị của Sở Vương rất hay. Cả ngày sinh hoạt núi thực là rất thú vị, chẳng bằng đổi lại phủ đệ. Nếu Phụ vương biết việc này, hẳn cũng ca ngợi Thế tử đấy!" Lại nghĩ, lần này Hải Trầm Khê lại mở miệng.

      Trừng mắt nhìn Hải Trầm Khê, trong lòng Hải Việt lên vòng tức giận. Nếu Phụ vương biết được việc này có mà giận tím mặt, đến lúc đó chớ ca ngợi, chỉ sợ vị trí Thế tử khó mà giữ được.

      Hải thế tử phi cũng trắng bệch cả mặt, trừng mắt về phía Hải Trầm Khê, tuyệt đối ngờ rằng Hải Trầm Khê hôm nay lại hồ đồ như thế, chẳng những đem tranh đấu bên trong Hải Vương Phủ đưa đến trước mặt người ngoài, còn muốn mượn việc này hãm hại phu quân của mình. Người chẳng phân biệt được thị phi như vậy, tại sao Hải Vương thương , là khiến người ta nghĩ mãi mà ?

      "Hải Vương Phủ phụ thuộc Vương gia đương triều, hình như chưa tới phiên Ngũ đệ làm chủ phải!" Lúc này mặt Hải Việt rốt cục có thần sắc phải tươi cười, trong mắt lóe lên tia vui, sắc mặt hơi trầm xuống trừng mắt về phía Hải Trầm Khê nhơn nhơn buông lỏng, đáy mắt ý tứ cảnh cáo hàm xúc mười phần.

      "Yến hội hôm nay là Phụ vương dặn dò ta tới tham gia." Hải Trầm Khê hề nhượng bộ chút nào phản bác lại. Lập tức khiến chân mày Hải Việt giật cái.

      Hải Vương phi vì Hải Điềm lấy chồng xa tận Bắc Tề mà những ngày gần đây tâm tình tốt, liền lệnh cho vợ chồng Hải Việt thay nàng dự tiệc tối đêm nay.

      Lại nghĩ dù có Hải Việt, Hải Vương vẫn như cũ phái Hải Trầm Khê đến đây, sức nặng của hai phe này, cần so sánh cũng biết cái gì cái gì nặng, thực làm cho mặt Hải Việt nhất thời có chút khó chịu nổi, trong nội tâm càng thêm căm hận Hải Trầm Khê.

      "Hải Vương phủ đích khối của quý, đất thiêng sinh hiền tài, hồn nhiên thiên thành. Chỉ là, ánh mắt Sở Vương từ trước đến nay độc đáo, luôn nhìn chằm chằm thứ tốt của người khác chịu buông tay!" Giang Mộc Thần thanh lãnh khốc truyền đến, trong miệng Hải Vương Phủ rất được mà hai mắt lại đặt người Vân Thiên Mộng được Sở Phi Dương đứng cạnh bảo hộ, ý lời mang theo phục trong lòng. Người từng được xem là vị hôn thê của mình nay thành Vương phi người khác, Giang Mộc Thần hận thể đẩy tay Sở Phi Dương ra.

      "Dù sao cũng tốt hơn là bị người chà đạp. Có ít người phân cá mục và trân châu, về sau bị người ngoài nhặt mất trân châu, nhìn lại mình có mắt tròng lại tức tối người bên ngoài ánh mắt tinh chuẩn, quả nhiên là ăn được bồ đào bồ đào còn xanh! Ờ nhưng mà Vương gia trời sinh cao quý, chắc hẳn người Vương gia phát sinh mấy chuyện mất mặt như vậy làm cho người ta ảo não. Chỉ cần nhìn Thái phi vì Vương gia tinh thiêu tế tuyển chọn lựa Vương phi đều là tiểu thư khuê các, thục nữ điển hình, tin là Vương gia nhất định thoả mãn thôi!" Sở Phi Dương nhìn hai chân Giang Mộc Thần vừa bước vào đình nghỉ mát, thân thể cao lớn có chút chớp động, lập tức dựng ở giữa Giang Mộc Thần và Vân Thiên Mộng, thay Vân Thiên Mộng tách ra hồn bất tán.

      Mà nghe lời châm chọc từ Sở Phi Dương, sắc mặt Giang Mộc Thần lại có chút nào cải biến, vẫn là ánh mắt lạnh lùng, mở miệng: "Mặc dù người nọ nhặt được trân châu như thế nào? Vẫn là người ngoài mà thôi, giống như ăn trộm vậy, trộm trân châu thuộc về người khác lại vẫn quay bốn phía khoe khoang. Người như vậy, hành vi đáng xấu hổ, lại còn quay sang chỉ trích chủ nhân trân châu, quả nhiên là đồ vô sỉ, làm cho người ta thấy trơ trẽn!"

      xong, chân Giang Mộc Thần dần chuyển hướng sang phía Vân Thiên Mộng đứng.

      "Nếu Thế tử cùng Quận vương còn chuyện gì khác, chúng ta về trước." Vân Thiên Mộng cười mở miệng, lập tức qua dắt tay Khúc Phi Khanh cùng Hạ Hầu An, bình tĩnh ra khỏi cái chòi nghỉ mát tràn ngập khói thuốc súng.

      "Khó được dịp cùng Vương gia ngồi nghỉ mát ngắm cảnh, chỉ là Bổn vương phải về cùng Vương phi, thể cùng Vương gia thưởng trăng rồi!", mặt Sở Phi Dương mang theo tia áy náy đối với Thần Vương mở miệng, sau đó lập tức theo sát sau lưng Vân Thiên Mộng rời .

      " nghĩ viên trân châu lại khiến hai vị Vương gia thảo luận hăng say như vậy, khẩu tài hai vị đúng là để cho chúng ta mở rộng tầm mắt!" Hải Việt nhìn sắc mặt Giang Mộc Thần đột nhiên trầm xuống, cười .

      "Chẳng lẽ giữa cá mục và trân châu, trong lòng có thể sinh ra bất kỳ ý gì sao?" Đối với trào phúng từ Hải Việt, Giang Mộc Thần lập tức trả lời lại cách mỉa mai.

      Cho dù đối mặt chuyện Vân Thiên Mộng khiến Giang Mộc Thần thoáng mất chút ít lý trí, nhưng những chuyện khác, vẫn thấy rành rành.

      Dưới ánh mắt mọi người trong lương đình này cũng như trong yến hội hôm nay, ngoại trừ Giang Mộc Thần, việc Hải Việt nhìn Hạ Hầu An vài lần biểu thị hàm nghĩa gì, chẳng nhẽ còn chưa ràng?

      Cộng thêm ánh mắt lăng liệt từ Hải thế tử phi đảo qua đảo lại dung nhan Hạ Hầu An, Giang Mộc Thần nhìn ra há chẳng phải mắt có vấn đề! Hoặc nữa, nên Thần Vương về nhà lắp não gấp .

      Hải Việt lại cười nhưng , ánh mắt lộ vòng sáng lạnh lùng bắn về phía màn đêm bàng bạc nguyệt sắc...

      Lúc này, yến hội dứt, tất cả phu nhân, tiểu thư các phủ rối rít cáo từ, Sở Khiết cùng Tạ Uyển Uyển, Tạ Viện Viện sớm cùng Phu nhân Văn gia ly khai Đoan Vương phủ. Khi Vân Thiên Mộng cùng Hạ Hầu An, Vân Yên ngồi vào xe ngựa Sở Tướng phủ, ba người các nàng sớm ngồi bên trong…

      Bánh xe bắt đầu chuyển động, dần dần tăng tốc. Ở bên trong, Sở Khiết mở miệng cười "Mẫu thân nếu biết Đại tẩu được phong Vương phi, chắc chắn thay đại tẩu vui vẻ!"

      "Tiệc tối hôm nay bề bộn nhiều việc, lại tiếp chuyện Đoan Vương phi, có lo cho ba người các muội được, chị dâu thất trách." Vân Thiên Mộng lại trả lời lời của Sở Khiết, chỉ đổi lại góc độ mở miệng, dễ dàng dời chủ đề.

      "Đâu có, chị dâu vừa được tấn phong Vương phi, đương nhiên là muốn thân cận Đoan Vương phi nhiều hơn!" Thấy khóe miệng Vân Thiên Mộng mặc dù ngậm vui vẻ nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng, Sở Khiết liền thu thêm vài phần vui vẻ, mang theo tia cẩn thận mở miệng.

      Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lên tiếng nữa, đến khi xe ngựa dừng sát ở bên ngoài Vân Tướng phủ mới lên tiếng dặn dò Vân Yên vài câu, rồi để Tập Lẫm đánh xe tiễn mấy người Sở Khiết hồi Sở Vương Phủ.

      Xong xuôi, lại nghĩ tới, đứng đợi ở cửa ra vào Sở Tướng phủ, ngoài Hồng Quản gia còn có Tiêu Đại.

      "Ty chức/Nô tài chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi!" Cửa ra vào Tướng phủ vỗn yên tĩnh vang lên thanh chỉnh tề chúc mừng.

      "Đều đứng lên !" Sở Phi Dương đón ánh trăng cưỡi lưng ngựa, thần sắc nghiêm túc và trang trọng nhưng lại trong sáng lên tiếng.

      "Tạ ơn Vương gia!" Mọi người đứng dậy, vú Thượng Quan dẫn bọn nha đầu tiến lên, cẩn thận vịn Vân Thiên Mộng cùng Hạ Hầu An xuống xe ngựa.

      "An Nhi, muội về phòng nghỉ ngơi !" Thấy bóng dáng Tiêu Đại, Sở Phi Dương phi thân xuống khỏi lưng ngựa, giọng dặn dò Hạ Hầu An rồi nắm tay Vân Thiên Mộng, dẫn theo Tiêu Đại bước vào của lớn Sở Tướng phủ.

      "Ông nội đến?" Tiêu Đại cơ hồ là tấc cũng rời mà trông coi Sở Nam Sơn, lúc này xuất ở Tướng phủ, chắc hẳn Sở Nam Sơn cũng ở đây.

      "Hồi bẩm Vương phi, lão Vương gia cùng Tộc trưởng đánh cờ trong thư phòng!" Tiêu Đại hơi cúi đầu trả lời, lẩm bẩm lão Vương gia sợ được Tôn nhi chào đón liền đơn giản xách Tộc trưởng thư phòng cùng lão đánh cờ.

      Sở Phi Dương quét mắt khiến Tiêu Đại hơi chột dạ, trong nội tâm sớm như lòng bàn tay hành vi của gia gia nhà mình.

      "Ha ha ha... Lão ca, ngươi lại thua rồi, nhanh nhanh, lấy bạc ra!" Còn chưa vào thư phòng truyền đến tiếng Sở Nam Sơn sang sảng cười!

      "Lại thua rồi! Ngươi đưa hai tay ra đây, để ta kiểm tra phen xem có phải ăn gian hay ?" Kèm theo thanh lầu bầu cam lòng của Hạ Hầu Tộc trưởng.

      "Ta đường đường là Sở Vương, há có thể ăn gian?" Hạ Hầu Tộc Trưởng nghi vấn lập tức nhắm trúng Sở Nam Sơn la hoảng lên.

      "Sở Vương là cháu ngoại của ta, ngươi chẳng qua là cái lão già mang đầu trẻ mà thôi!" Nhưng ngay sau đó liền truyền đến giọng cười khinh bỉ của Hạ Hầu Tộc Trưởng…

      "Ây..." còn lời nào để , Sở Nam Sơn kéo dài ngữ điệu "Ta... là ông nội của Sở Vương Gia!"

      Thế nhưng khi lời này, lão cảm thấy được tự nhiên cho lắm, ràng Sở Vương là mình, bây giờ thành ông nội của Sở Vương Gia, ngượng miệng!

      Cái trán Tiêu Đại khỏi toát ra mồ hôi lạnh, chủ tử nhà mình là khiến người ta xấu hổ vô cùng!

      Vân Thiên Mộng nhìn Tiêu Đại biểu lộ hơi mất tự nhiên, cười nhạt lắc đầu, đưa tay gõ khung cửa, thiển tiếng : "Ông nội, ông ngoại, chúng con vào nhé?"

      ra, lời của Vân Thiên Mộng còn chưa xong, Sở Phi Dương tay đẩy cửa ra, nhìn hai lão già nằm sấp sách của mình đánh cờ uống rượu ăn khuya, sắc mặt lập tức khó coi.

      Sở Nam Sơn nhìn cháu trai mang ánh mắt bất thiện, lập tức giấu hai cái đùi gà mập vào tay áo, hủy thi diệt tích, : "Chậc chậc chậc, nay thành Vương gia, ánh mắt cũng càng lăng lệ ác liệt rồi!"

      Mà Hạ Hầu Tộc Trưởng càng là thừa lúc Sở Nam Sơn đem chú ý đặt ở người Sở Phi Dương, đem tất cả đồ ăn đẩy sang phía Sở Nam Sơn, mình thân sạch từ ghế thái sư đứng lên, sắc mặt trầm ổn : "Phi Dương đến rồi?"

      "Ông nội, ông ngoại!" Vân Thiên Mộng nín cười hướng hai người hành lễ, lập tức gọi Mộ Xuân vào thu dọn canh thừa bàn, dâng mỗi người ly trà nóng mới cho lui, lại để Tiêu Đại cùng Tập Lẫm canh giữ ở bên ngoài thư phòng, được bất luận kẻ nào tới gần.

      "Ngươi cũng biết phụ thân ngươi trúng loại tên nào?" Trầm ngâm nửa buổi, Sở Nam Sơn thu hồi cợt nhả mặt, uy nghiêm tràn ngập quanh thân, người nào biết hẳn cho là mắt mình hỏng rồi.

      Ánh mắt Sở Phi Dương nhìn về phía ông nội mình, thấy Sở Nam Sơn đáy mắt có vẻ lo âu, liền gật đầu, từ trong tay áo móc ra mật báo đưa cho Sở Nam Sơn: "Là mũi tên trúc đặc hữu của Nam Tầm, có tẩm kịch độc, chỉ sợ phải điều dưỡng mấy tháng."

      Sở Nam Sơn mở mật báo ra, Vân Thiên Mộng ghé mắt nhìn, mũi tên trúc này hình dạng tinh , giống cung tiễn thông thường phải dùng sức kéo bắn mà chỉ cần chút lực liền có thể bắn ra.

      "Mũi tên có tầm bắn bao nhiêu?" Tuy chưa hề tiếp xúc qua binh khí cổ đại, nhưng kinh nghiệm vũ khí dày dạn cùng ánh mắt tinh tế khiến Vân Thiên Mộng lập tức phát loại mũi tên trúc này tầm bắn tuyệt đối xa hơn bình thường, mà mũi tên ngắn , lúc rời cung cơ hồ là nghe được tiếng vang, phải nghiên cứu thêm.

      "Hơn hai trăm trượng." Nghe được vấn đề của Vân Thiên Mộng, ánh mắt Sở Phi Dương lập tức nhu hòa chút, mặt tỉnh bơ phun ra câu có nội dung được khởi sắc cho lắm.

      "Cung tiễn của chúng ta sao?" Lực chú ý của Vân Thiên Mộng như trước đặt mật báo miêu tả mũi tên, lông mày kẻ đen tỉ mỉ có chút vặn lên, trong não lướt qua lượng tương đối các loại vũ khí.

      "Trăm trượng." Tầm bắn kém khá xa, chủ yếu quyết định bởi tính chất dây cung, thứ này chỉ Nam Tầm mới sản xuất được, Tây Sở nơi nào có, là đau đầu.

      Vân Thiên Mộng nghe xong chỉ gật đầu, an tĩnh bên lên tiếng nữa.

      "Nha đầu, cái này cho con!" Sở Nam Sơn là thu hồi mật báo, từ trong lòng móc ra phong thư giao cho Vân Thiên Mộng.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 158: Canh hai


      Dịch: Thiên Ý


      “Đây là?” Trong lòng đoán ra nhưng nàng vẫn bày ra vẻ mặt nghi hoặc. Vân Thiên Mộng nhìn Sở Phi Dương, thấy gật đầu cười với mình liền thò tay nhận lấy, sau đó mở phong thư ra. Bên trong là miếng ngọc màu vàng in hình hoa mẫu đơn lớn chừng bàn tay, ở giữa mặt khắc chữ “Ca”, mặt đối diện khắc mấy chữ “Hiệu cầm đồ Ngọc gia”.

      Nếu Vân Thiên Mộng đoán nhầm đây là lệnh bài chưởng quầy của tiệm cầm đồ Ngọc gia.

      “Ngọc bài này từ nay là của con. Chắc hẳn Phi Dương cho con biết vai trò của tiệm cầm đồ này, nha đầu, dùng tài trí của con, ông nội tin tưởng con có thể thay ta quản lý tốt nơi này. Nó vừa giúp con phải lo chuyện tiền bạc, mà vào lúc nguy cấp nào đó có thể cứu con mạng!” Sở Nam Sơn thấy Vân Thiên Mộng còn nghi hoặc mở miệng giải thích, trong giọng mang theo chút hoài niệm. Đôi con ngươi luôn đầy ý cười dần mất vui vẻ, thay vào đó là chút đau thương, rồi lại trở nên bình tĩnh, chỉ còn chút tưởng niệm.

      Vân Thiên Mộng trong lòng nhảy dựng, càng thêm tò mò về vị Sở Vương Phi kia. Phải là nữ tử thế nào mới có thể làm cho nam nhân cổ đại ưu sầu về bà như thế?

      Ngón tay mảnh khảnh nhàng vuốt ve chữ “Ca” mặt ngọc bài, cảm xúc lắng đọng của Sở Nam Sơn khiến mọi người khỏi trầm mặc, đắm chìm vào đó.

      “Ông nội càng già càng dẻo dai, bằng sau này hãy giao lại cho Mộng Nhi !” Thấy Sở Nam Sơn bộ dáng thể buông bỏ như thế, Vân Thiên Mộng dè dặt đề nghị.

      Sở Nam Sơn kiên quyết lắc đầu, lập tức thu hồi suy nghĩ trong lòng, khôi phục lại vẻ lão ngoan đồng, cười : “Giữ cho tốt, giao nó cho con có tác dụng hơn ở trong tay ta nhiều. Có lẽ tương lai còn có chỗ dùng được.”

      Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương liếc nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu.

      Sở Phi Dương lấy từ trong ngăn kéo bàn trà ra sợi dây màu đỏ, luồn qua ngọc bài rồi đeo nó lên cổ cho Vân Thiên Mộng. Sau đó, nhìn Sở Nam Sơn và tộc trưởng Hạ Hầu tộc, tỉnh táo hỏi: “Ông nội và ông ngoài còn có gì cần dặn dò sao?”

      Hai người đều tới Sở Tướng phủ vào lúc này, hẳn là lo cho mình lần này về phía Nam.

      “Mặc dù Lạc thành và U Châu cùng hướng, nhưng ta cũng từng nghe qua, dân chúng Nam Tầm dáng người nhắn xinh xắn nhưng thân thủ rất linh mẫn, sử dụng mũi tên tinh xảo làm vũ khí, nếu có xảy ra xung đột phải cẩn thận.” Tộc trưởng Hạ Hầu tộc cẩn thận dặn dò Sở Phi Dương, dường như rất lo lắng.

      Nhìn hai vị lão nhân gia lo lắng cho mình như thế, Sở Phi Dương cười cười: “Chúng con cẩn thận. Sau này những chuyện ở trong kinh phải nhờ tới ông nội và ông ngoại rồi. Nhất là An Nhi, thân phận muội ấy đặc thù, hôm nay tham dự yến hội bị ít kẻ nhìn trúng rồi.”

      Nghe Sở Phi Dương vậy, Hạ Hầu tộc trưởng khỏi nhíu mày, trong lòng chỉ hy vọng cháu đừng như con trước đây.

      “Được rồi, có ông nội nhà ngươi ở đây, còn sợ mấy thằng ranh con kia sao? Các con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm !” Sở Nam Sơn kéo tộc trưởng Hạ Hầu tộc đứng lên, kéo lão ra khỏi thư phòng, sau đó phân phó cho Tiêu Đại: “Trời tối rồi, đêm nay bổn vương về Vương phủ nữa.”

      xong, Sở Nam Sơn liền mạch về sân của mình ở Tướng phủ.

      Nhìn hai vị lão nhân gia cùng nhau rời , Vân Thiên Mộng cảm thấy ấm áp trong lòng, hai tay khỏi xoa lên ngọc bài ngực, sau đó cất kỹ sau vạt áo.

      Sở Phi Dương nhìn nàng chăm chú, thấy nàng cất ngọc bài kỹ như thế tới dắt tay của nàng bộ về Mộng Hinh Tiểu Trúc.

      “Chàng muốn hỏi gì?” Thấy Sở Phi Dương biểu lộ dáng vẻ trầm tư, Vân Thiên Mộng nhịn được hỏi.

      Sở Phi Dương nhìn gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh trăng của nàng, chỉ cảm thấy toàn thân nàng tràn đầy thần bí, giống như lần đầu gặp nàng trong Hoàng cung. Khi đó tuy nhìn nàng chật vật nhưng ánh mắt lại vô cùng quật cường, để cho tự chủ được mà từng bước nhích tới gần nàng, càng tới gần nàng lại càng muốn hiểu nàng.

      Vừa rồi trong thư phòng, Vân Thiên Mộng lại làm sinh ra hiếu kỳ. Môi mỏng cong lên, Sở Phi Dương nhìn nàng bằng ánh mắt nhu tình, cười : “ thể tưởng tượng được là Mộng Nhi lại có hứng thú với cung tiễn.” Khó trách lần trước nàng lại chăm chú xem binh thư trong Phong Mặc Trai như thế.

      Vân Thiên Mộng chỉ cười tiếng, hai mắt sáng ngời vẻ mẫn tuệ, đến chủ đề có liên quan tới mình, hào hứng của nàng bỗng nhiên tăng vọt. Nàng nắm chặt tay Sở Phi Dương, cao hứng bừng bừng : “Phi Dương, có lẽ chúng ta có thể chế tạo ra vũ khí còn lợi hại hơn cả mũi tên trúc.”

      Nhìn dung nhan rạng rỡ của nàng, đôi con ngươi linh động và vui vẻ, cảm thụ được chân thành muốn chia sẻ của nàng, Sở Phi Dương cười chiều, bàn tay càng nắm chặt, nguyện vì nàng thực bất kỳ nguyện vọng nào. “ ta nghe chút, xem vi phu có thể làm cho Vương phi mấy thứ đó hay ?”

      Thấy Sở Phi Dương vậy, ánh mắt Vân Thiên Mộng tỏ vẻ hơi giận, thế nhưng đáy lòng nàng vẫn tràn đầy kích động, bước chân như muốn nhảy lên, làn váy dát đầy ánh trăng bạc, kiều nhan nhìn Sở Phi Dương, tiếp: “Chàng cũng biết là trong lễ mừng năm mới chúng ta thường đốt pháo hoa. Nhưng những pháo hoa này còn có tác dụng khác nữa.”

      xong, nàng nhìn Sở Phi Dương bằng ánh mắt thần thần bí bí, dường như chắc chắn trong lòng là Sở Phi Dương đoán ra suy nghĩ của mình.

      Đúng là Sở Phi Dương đoán ra . Nhưng tâm tình căng thẳng cả ngày giờ được thư giãn nên cũng thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn ánh mắt Vân Thiên Mộng, liền thuận theo ý nguyện của nàng, cố gắng giả vờ đoán biết nữa, lắc đầu : “Xin lắng tai nghe!”

      Vân Thiên Mộng đột nhiên lại lao vào lòng . Sở Phi Dương kinh hãi, mở hai tay ôm lấy nàng, mở miệng trách cứ: “Cẩn thận chút, nếu đầu va vào đâu lại khóc nhè bây giờ!”

      Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn đắm chìm trong suy tưởng của mình. Nàng kéo tay Sở Phi Dương nhanh về Mộng Hinh Tiểu Trúc, giọng đầy vẻ bức thiết: “Mau về phòng, để ta cho chàng nghe.”

      Sở Phi Dương ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng khỏi than thở, tiếc cho đêm trăng đẹp, sau đó dợm bước theo Vân Thiên Mộng về phòng.

      Vân Thiên Mộng vừa vào trong phòng gạt Sở Phi Dương sang bên, chính mình tới trước bàn sách, cầm lấy bút lông tập trung vẽ cái gì đó.

      Sở Phi Dương tới giường ngồi xuống, hai mắt chăm chú nhìn Vân Thiên Mộng, nhìn dung nhan thiên kiều bá mị lại đầy thông tuệ, trong lòng vô cùng ấm áp.

      Vân Thiên Mộng nghiêm túc như thế, đừng , cho dù nam tử trong thiên hạ vừa nhìn cũng động lòng rồi. May mà nhanh chân tới trước, nếu chẳng phải bây giờ kết cục của mình cũng giống Thần Vương sao?

      “Xong rồi!” Vân Thiên Mộng lên tiếng, sau đó nàng cầm tờ giấy Tuyên Thành lên thổi thổi mấy hơi, cũng đợi mực khô hẳn mà lập tức trải nó ra bàn, để Sở Phi Dương tiến lại nhìn.

      “Đây là???” Nhìn vật vẽ giấy Tuyên Thành, Sở Phi Dương khỏi nhíu mày. Dù cho kiến thức rộng rãi nhưng cũng chưa từng thấy vật nào giống thế này, càng hiếu kỳ hiểu phu nhân nhà mình làm sao vẽ ra được?

      Thấy Sở Phi Dương nghi hoặc, Vân Thiên Mộng cười thần bí, ngón tay mảnh khảnh chỉ lên vật vẽ giấy Tuyên Thành, chậm rãi giải thích: “Đây là súng kíp. Cụ thể là loại thương. Đem hỏa dược đổ vào đây, thông qua lực áp súc phóng ra ngoài, trở thành loại vũ khí sát thương. Vũ khí này gọi là hỏa dược, chính là pháo hoa mà chúng ta vẫn dùng đó. Nếu chúng ta nghiên cứu chế tạo cái này mũi tên kia cũng phải đối thủ của nó. Tầm bắn của nó xa, cũng có thể chọi ở khoảng cách gần, giúp giảm bớt thương vong rất nhiều cho tướng sĩ.”

      Vân Thiên Mộng cố gắng dùng từ ngữ đơn giản, dễ hiểu nhất để giải thích cho Sở Phi Dương về thứ súng ống nàng vẽ giấy.

      May mà nàng cũng từng trải qua nghiên cứu lịch sử của súng ống, càng may hơn là ở Tây Sở phát minh ra pháo hoa rồi.

      Mà thứ nàng vẽ là mô hình đầu tiên của súng, nguyên liệu chế tạo cũng khó tìm. Tin tưởng với năng lực của Sở Phi Dương nhất định tìm ra được nguyên liệu để chế tạo.

      Mặc dù Vân Thiên Mộng vui vẻ như thế nhưng Sở Phi Dương vẫn cảm thấy nan giải. Nhìn thứ súng ống kỳ quái giấy, lông mày của càng cau chặt, ngón tay thon dài nhàng vẽ tới vẽ lui theo hình đồ vật giấy, trong lòng vô cùng vui sướng. Nếu như Mộng Nhi , quân đội Tây Sở chẳng phải thiên hạ vô địch sao?

      Chỉ là trang bị như thế này người Tây Sở chưa từng gặp qua, biết có thể chế tạo ra được nữa.

      Vân Thiên Mộng thấy trong mắt Sở Phi Dương ra chút mong chờ biết hiểu lời mình rồi, mặt lập tức vui vẻ, trong lòng kích động, hai tay ôm lấy cổ , năn nỉ: “Vương gia…”

      được! Nếu thứ này lợi hại như lời nàng có nghĩa nó cũng rất nguy hiểm. Ta phái người nghiên cứu chế tạo, nàng chỉ cần hướng dẫn qua thôi!” Sở Phi Dương sao nhận ra tâm tư của nàng cơ chứ.

      Lúc nãy thấy thần thái sáng lán của nàng, biết là nàng muốn tự mình làm thử thứ này rồi. Sao có thể để nàng thích làm gì làm được, muốn nàng phải mạo hiểm. Lúc này, Vân Thiên Mộng càng nũng nịu, càng muốn cho nàng thêm cơ hội thương lượng nào.

      Khuôn mặt tinh xảo của Vân Thiên Mộng lập tức xụ xuống. Nàng định buông hai tay ra, ngờ Sở Phi Dương nhanh tay hơn ôm chặt lấy nàng, về giường…

      Hôm sau, khi Vân Thiên Mộng dậy Sở Phi Dương vào triều từ sớm rồi.

      Vừa ăn xong bữa sáng vú Mễ xốc màn cửa bước vào, cười : “Vương Phi, sáng nay Đoan Vương phủ, Thần Vương phủ, Lại bộ Thượng thư, Lễ bộ thượng thư và các phủ quan viên đều đưa tới lễ mừng, chúc mừng Vương gia và Vương phi!”

      Vân Thiên Mộng buông bản vẽ súng kíp xuống, nghe vú Mễ vậy hơi gật đầu, phân phó: “Tất cả lễ vật đều ghi lại danh sách cụ thể sau đó đưa vào nhà kho. Lấy bộ tranh chữ này đưa tới phủ Tần tả tướng, chúc mừng Tần Ngự sử thăng làm tả tướng!”

      Tần ngự sử làm quan thanh liêm, từ trước tới nay đều thu lễ vật, nhưng sau khi trở thành tả tướng rồi cũng thể lạnh nhạt được nữa. Vân Thiên Mộng chọn bộ tranh chữ cổ đem tặng, như thế ông ấy cũng dễ tiếp nhận hơn.

      “Vâng!” Vú Mễ nhận lấy hộp gấm đựng tranh chữ, sau đó quay người rời khỏi nội thất.

      Vú Thượng Quan bước vào, cung kính phúc thân với Vân Thiên Mộng, sau đó thấp giọng bẩm báo: “Hồi bẩm Vương phi, tất cả thiệp mời của các phủ, biết Vương phi có muốn dự họp nhà nào ?”

      Vân Thiên Mộng khỏi than thở trong lòng, thu lại hơn mười bức vẽ vũ khí, chuyên tâm xử lý chuyện nhà: “Đều từ chối ! Sau hôm nay phải chuẩn bị U Châu nữa, trong phủ còn có nhiều tình cần chuẩn bị, thay ta cảm ơn ý tốt của các phủ.”

      “Vâng!” Vú Thượng Quan lĩnh mệnh rời .

      “Vương Phi, Tập thị vệ dẫn theo hai người tới đây, biết Vương Phi có thể gặp ?” Mộ Xuân từ bên ngoài vào, giọng hỏi.

      “Là ai?” Vân Thiên Mộng đứng lên, thoáng duỗi chân tay chút rồi theo Mộ Xuân.

      “Tập thị vệ , sáng sớm nay Vương gia lệnh cho tìm hai người này cho Vương phi!” Nhớ tới hai người ăn mặc nghèo khó kia, trong lòng Mộ Xuân vô cùng tò mò, biết Vương gia tìm hai người kia cho Vương phi để làm gì?

      Vân Thiên Mộng nghe thấy thế hai mắt sáng lên hào quang kì dị, đáy mắt có chút hưng phấn, sau đó theo Mộ Xuân rời khỏi nội thất, tới nhà kề, mặt phân phó Nghênh Hạ đưa ba người đó tới.

      “Ty chức tham kiến Vương phi!” Tập Lẫm dẫn hai người đàn ông da dẻ rám nắng vào, ba người ngay ngắn hành lễ với Vân Thiên Mộng.

      “Tất cả đứng lên !” Vân Thiên Mộng lấy từ trong tay áo ra tập giấy Tuyên thành, thanh đoan trang.

      “Tạ ơn Vương phi!” Ba người đứng dậy, nha đầu trong nhà kề lúc này mới nhìn hai người kia. Chỉ thấy trời lạnh mà họ mặc quần áo mỏng manh và ngắn, dường như bị ảnh hưởng gì bởi thời tiết bên ngoài vậy.

      Vân Thiên Mộng nhìn màu da đồng cổ của hai người biết hai người này rất khỏe, chắc là thường xuyên làm việc nặng nhọc.

      Mà màu da đồng cổ cùng với thể chất sợ lạnh, chắc họ là những người luyện gang nhiều năm. Chỉ có thường xuyên tiếp xúc với nhiệt độ cao nên bọn họ mới sợ lạnh như thế.

      “Các ngươi cũng biết Vương gia tìm các ngươi là có việc quan trọng chứ?” Cảm thấy rất hài lòng với hai người này, Vân Thiên Mộng mở miệng hỏi.

      Nghe nàng hỏi, hai người kia nhìn nhau, lập tức người tiến lên, cung kính trả lời: “Mời Vương phi chỉ .”

      Vân Thiên Mộng đem giấy Tuyên Thành giao cho Mộ Xuân, để nàng ta cầm đưa cho hai người kia nhìn kỹ, đồng thời mở miệng: “Đây là bức họa bổn phi vẽ trong lúc rảnh rỗi, hai ngươi xem có thể tạo ra được thứ vũ khí như thế ?”

      Hai người kia tiếp nhận đống giấy tờ sau đó nghiêm túc nghiên cứu, càng lật qua các trang sau ánh mắt họ càng tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ. Nhìn tới tờ cuối cùng rồi, hai người dường như thành lời, lại cúi đầu xem lại lần nữa, sau đó mở miệng hỏi: “Vương phi chẳng lẽ sợ chúng thảo dân tiết lộ bản vẽ này ra ngoài sao?”

      Bọn tin nữ tử lớn lên trong khuê phòng mà lại có tài hoa bực này, chỉ sợ ngay cả những người làm ở kho quân giới cũng thể nào nghĩ ra thứ vũ khí như thế.

      Vân Thiên Mộng nhàng cười, tay bưng ly trà hạ nhân dâng lên, chậm rãi mở miệng: “Ta tin tưởng con mắt nhìn người của Vương gia!”

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :