1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sở Vương Phi - Ninh Nhi (90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 106: Bà vú vạch trần bí năm nào (2)

      Lúc này, ngoài cửa có tiếng Lưu hộ vệ truyền vào bẩm báo: “Tướng gia, Nhiếp thái y tới.”

      “Nhanh mời vào đây.” Vân Huyền Chi gần như nhảy dựng lên, để ýtới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tự mình vén rèm, đỡ vị Nhiếp thái y ngoài 70 tuổi vào.

      Vị Nhiếp thái y kia tính tình cũng cổ quái, vừa vào cửa cũng khôngnhìn tới gia chủ Vân Huyền Chi, cũng để ý tới lão thái thái mà đôi mắt đánh về phía Vân Thiên Mộng, sau đó lạnh giọng với Vân HuyềnChi: “Tướng gia, ngài muốn tìm lão phu để chơi đùa sao? Đại tiểu thưđang khỏe mạnh ngồi đây, sao ngài lại tiểu thư bệnh nặng?”

      Bị Nhiếp thái y lập tức vạch trần, vẻ mặt Vân Huyền Chi hơi lúng túng chút, bây giờ con trai mới là quan trọng nhất, còn chưa kịp giải thích với Van Thiên Mộng, thế nên vội vàng kéo Nhiếp thái y quamột bên, giọng qua tình huống của con trai mình, sau đó khẩncầu: “Nhiếp thái y, bản tướng cũng còn cách nào khác. Mong ngàinhìn tới tình cảnh đáng thương của đứa mà thử nối xương cho nó xemthế nào.”

      Nhưng Nhiếp thái y này tính tình cổ quái, ai nắm bắt được, sẽkhông bao giờ xem bệnh cho người thích. Huống chi năm đó KhúcNhược Ly vì xuất giá vào Tướng phủ mới thành hồng nhan bạc phận, mà hắnlại giao hảo với phủ Phụ Quốc Công, tất nhiên cũng coi Khúc Nhược Ly như con . Hôm nay Vân Huyền Chi lại mời tới xem bệnh cho con củatiểu thiếp, chỉ sợ là Nhiếp thái y sớm tức giận rồi.

      “Nhiếp thái y, lòng thầy thuốc như lòng cha mẹ, cầu mong ngài xembệnh cho đệ đệ. Trẻ con vô tội, đó cũng là sinh mệnh!” Lúc này, VânThiên Mộng lại nhàng mở miệng.

      Nghe thấy thế, Vân Huyền Chi quay đầu nhìn con , trong mắt đầy vẻ rung động và vui mừng.

      Nhiếp thái y lẳng lặng nhìn Vân Thiên Mộng chút, chỉ cảm thấy đôi con ngươi trong sáng hoàn toàn có tâm tình gì khác, mới khe khẽthở dài, theo nha đầu tiến vào nội thất.

      Vân Huyền Chi nhìn biểu cảm bình tĩnh của Vân Thiên Mộng, định mấy lời, lại nghe thấy tiếng khóc lóc thút thít truyền tới.

      Mọi người nhìn tới, chỉ thấy vú Hạ lệ rơi đầy mặt.

      Vân Huyền Chi nhíu mi, vui : “Vú Hạ, ngươi cũng là lão nhântrong phủ, hôm nay đáng lẽ phải vui vẻ, ngươi khóc lóc cái gì? Có phảimuốn tiểu thiếu gia gặp xui xẻo hay ?”

      Nếu là người khác, khi nghe thấy thế chắc chắn kinh hoàng quỳxuống mà xin tha. Nhưng sắc mặt vú Hạ vẫn đầy lạnh lẽo, chỉ chậm rãiđáp: “Tướng gia, lão nô chỉ cảm thán mà thôi. Nếu năm đó tiểu thiếu gia có tiểu thư che chở thế này, sợ là cũng trưởng thành rồi.”

      Mọi người nghe bà ta vậy chỉ cảm thấy mờ mịt, nhưng Vân Thiên Mộng lại lớn tiếng quát lớn: “Vú Hạ, được bậy! Ngươi khôngnhìn xem đây là nơi nào sao?”

      Vú Hạ dường như vẫn chìm trong tâm tưởng, hoàn toàn để ý tớilời cản của Vân Thiên Mộng, lại ra giữa phòng, quỳ xuống, khóc lóc kể lể: “Tướng gia, tiểu thiếu gia của chúng ta mới đúng là chết oan. Ngàicứ tưởng vị thiếu gia trong kia là Đại thiếu gia, nhưng ngài biếtnăm đó phu nhân sinh ra thai long phượng, sau tiểu thư còn có vịtiểu thiếu gia. Nhưng tiểu thiếu gia vừa ra đời bị những kẻ ác độcdìm chết!”

      xong, vú Hạ ngậm miệng tiếp nữa, chỉ có dòng lệ chuaxót vẫn ngừng chảy xuống, khỏi làm người ta động dung.

      Phòng ngoài lập tức lâm vào yên tĩnh, sắc mặt Vân Huyền Chi táinhợt chút máu, lão thái thái mặt đầy kinh ngạc, ngay cả vị vúThượng Quan trong mắt cũng tràn đầy khiếp sợ.

      Vân Thiên Mộng lẳng lặng nâng vú Hạ dậy, đứng thẳng nhìn Vân HuyềnChi, chỉ thấy đầy hoang mang lo lắng, biết có phải tinnày làm cho bị đả kích quá lớn hay , hồi lâu sau vẫn khôngthấy có phản ứng gì.

      “Vú, cơm có thể ăn bậy nhưng lời thể loạn. Bà nội từ ái,cha nghiêm minh, nếu có chuyện đó sao họ lại biết chứ? Huống hồ bây giờ là lúc nào, ngoại trừ ngươi biết, những người hầu hạmẫu thân ta năm đó cũng đều chết hoặc rời , lấy đâu ra bằng chứng.Ngươi ăn ba hoa vậy sợ cha trị tội hay sao? Huống chi hôm naycòn có vú Thượng Quan là khách của tướng phủ, ngươi hồ đồ, ranhững chuyện này là bôi nhọ thể diện của phụ thân đó. Nếu mẹ ta cònsống, ngươi có cái dũng khí này ?” Vân Thiên Mộng thấy Vân HuyềnChi vẫn có phản ứng gì lạnh lùng răn dạy vú Hạ, sau đó kéo vúHạ định rời .

      “Đứng lại!” Đúng lúc này, Vân Huyền Chi lại lớn tiếng quát lên, làmcho tất cả mọi người trong phòng đều run rẩy, biết Vân Huyền Chirốt cuộc bị làm sao.

      Lúc này, vú Vương ở trong phòng nghe thấy tiếng Vân Huyền Chi rốnglên, mặc dù biết lý do gì khiến Vân Huyền Chi kích động như thế,nhưng hai hàng lông mày của bà ta vẫn nhăn lại, trong lòng khỏithầm mắng chửi Vân Thiên Mộng. Biết phu nhân và thiếu gia gặp nguyhiểm mà tiện nhân này còn tới chọc cho tướng gia tức giận, quấy nhiễuphu nhân nghỉ ngơi, để xem sau này phu nhân thu thập tiện nhân này thếnào.

      “Cha?” Bị Vân Huyền Chi làm cho giật mình, Vân Thiên Mộng rụt rè dừng lại, sợ sệt quay người nhìn , con ngươi nén lại nỗi đau lòng nhưnglại cố giả vờ kiên cường nhìn về phía Vân Huyền Chi.

      “Mộng Nhi, con ngồi sang bên, cha có chuyện cẩn phải hỏi vú Hạ!”Vân Huyền Chi tức giận đầy người, nhìn Vân Thiên Mộng nữa mà đôicon ngươi ác liệt nhìn chăm chăm vào vú Hạ, chậm rãi từng tiếng: “Vú Hạ, những điều ngươi vừa ra, từ đầu tới cuối kể lại cho bản tướngmột cách ràng.”

      Trong lòng mọi người đều run lên, biết là Vân Huyền Chi động nộrồi, nếu vú Hạ này ra điều gì vô căn cứ Vân Thiên Mộng cũng sẽbị liên lụy.

      Nhưng khi nhìn tới vú Hạ, mọi người thấy bà ta cũng tỏ ra yếuđuối, trong mắt lóe lên kiên định, sau khi nghe Vân Huyền Chi hỏi kiêu ngạo, cũng siểm nịnh, từ tốn đáp: “Vâng. Năm đó khiphu nhân sinh những nha đầu bà tử theo phu nhân tới từ phủ Phụ QuốcCông đều bị Tô di nương thanh lý, đuổi hết. Bên mình phu nhân, ngoàitrừ lão nô còn ai đáng tin cậy cả. Ngày ấy phu nhân đột nhiênđau bụng, bảo là muốn sinh, nô tỳ muốn xuất môn tìm bà đỡ, ngờ Tôdi nương lại mang người tiến vào, sớm chuẩn bị bà đỡ cho phunhân rồi. Sau đó đám bà tử kia giữ chặt nô tỳ, cho nô tỳ lại gầnphu nhân nửa bước. Còn những người Tô di nương mang tới mặc kệ sốngchết của phu nhân quan tâm, để mặc phu nhân lăn lộn giường vì đau đớn. Phu nhân cũng khó sinh, thuận lợi sinh ra Đại tiểu thư,sau đó lại sinh tiếp công tử. ngờ…”

      tới đây, dù vú Hạ có vẻ mặt kiên cường tới đâu giọng cũng đãnghẹn lại, nhịn được mà khóc lóc. Mọi người thấy bà ta như thế sớm có kết luận, còn Vân Thiên Mộng tay dấu dưới áo siết chặt lấy khăn lụa, gương mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt luân chỉ có mộttầng băng sương làm cho người ta phải sợ hãi.

      ! Tiếp tục !” Vân Huyền Chi kiên nhẫn nhìn vú Hạ khóc, vỗ bàn quát.

      Vú Hạ cố nén đau nhức đầu, dùng ống tay áo quẹt nước mắt, sau đó tiếp tục : “Tô di nương thấy Nhị công tử sai người… sai người…đem công tử vừa sinh dìm vào thùng phân… Sau đó để ý tới phu nhânvừa sinh xong, sai người mở cửa sổ nội thất ra giữa mùa đông lạnh giá.Phu nhân trúng gió, lại thêm tức giận uất ức trong người nên chỉ trongmột tháng liền…”

      xong, vú Hạ che lại gương mặt đau khổ. Sắc mặt của Vân Thiên Mộng trắng bệch, đôi môi mím chặt khiến cho mọi người nhận ra nàng đangcố nén lại thống khổ, kiên cường rơi lệ trước mặt người khác.

      Sau nàng, vú Mễ cũng sớm khóc thành tiếng, quỳ xuống trướcmặt Vân Huyền Chi, thốt lên: “Tướng gia, lão nô cũng có tội. Năm đó contrai của lão nô phạm sai, Tô di nương có thể rửa sạch tội danh chonó, chỉ cần lão nô rời khỏi tướng phủ. Thế nên lão nô bỏ lại phu nhân mang thai mà rời . Nếu lão nô , sợ là bây giờ thiếu gia đãtrưởng thành, trở thành đại công tử rồi.”

      xong, vú Mễ dập đầu ngừng trước mặt Vân Huyền Chi.

      Vân Huyền Chi tức giận đầy người, trán nổi gân xanh, đôi môimím chặt thành lời, đôi con ngươi tràn đầy tơ máu nhìn haingười trước mặt, sau đó chỉ vào vú Mễ, quát: “ vào, mang vú Vương rađây cho ta.”

      Lão thái thái thấy nhi tử tức giận thành bộ dáng này, lại thấy vúVương sắp bị xui xẻo trong lòng vui vẻ, nhưng mặt lại đầy thanthở: “Đây đúng là chuyện nhẫn tâm, uống phí bọn họ được gọi là conngười. Thậm chí cả cháu trai bé của ta cũng tha. Nếu đứa nhỏấy còn sống bây giờ thành nam nhi đỉnh thiên lập địa rồi. Con à,con cũng phải vì tình con nối dõi mà phiền lòng tới giờ. Có lẽlý do Vân gia chúng ta tích đủ đức nên mới có con nối dònglà do những kẻ lòng dạ hiểm độc giở trò sau lưng kia. biết cóbao nhiêu hài tử chết oan mà chúng ta biết đây.”

      Lão thái thái vừa vừa lấy khăn chùi khóe mắt vất vả lắm mới rỉ ra giọt lệ.

      Vân Huyền Chi nghe lão thái thái vậy sắc mặt càng thêm âmtrầm. Chỉ thấy bàn tay dùng sức túm lấy góc bàn, ngón tay trắng bệch, đúng là đại giận rồi.

      Vú Vương bên trong lại biết tình bên ngoài, thấy vú Mễ đivào nội thất kéo mình ra, lại thấy sắc mặt tối tăm của Vân Huyền Chi,tưởng rằng Vân Huyền Chi lo lắng cho đứa trẻ, lập tức bẩm báo:“Tướng gia, Nhiếp thái y cứu tiểu thiếu gia, ngài có muốn vàonhìn chút hay …”

      “Vú Vương!” Nhưng bà ta còn chưa xong nghe Vân Huyền Chi lạnh giọng mở miệng.

      Vú Vương ngẩng đàu nhìn Vân Huyền Chi, chỉ thấy vẻ mặt của cóchút thích hợp, biểu cảm quá mức bình tĩnh kia như chứa cơngiận ai thừa nhận nổi. Vú Vương nhìn tới những người khác trongphòng, chỉ thấy lão thái thái vẻ mặt đầy châm biếm, Vân Thiên Mộng băngsương, vú Hạ và vú Mễ ánh mắt chứa đầy cừu hận.

      Trong lòng vú Vương lộp bộp, dự cảm có gì đó tốt phát sinh, lập tức quỳ gối xuống đất dám ngẩng đầu lên nữa.

      “Vú Vương, ngươi là lão nhân bên cạnh Tô di nương, lại là vú nuôi của nàng, mấy năm nay theo nàng từ Tô phủ tiến vào tướng phủ chưa từng rờimột tấc, chắc chắn biết tất cả những gì Tô di nương làm phải ?” Vân Huyền Chi muốn mở miệng lão thái thái chen vào.

      Vú Vương tuy chỉ là nô tài, địa vị kém xa lão thái thái, nhưng mấynăm nay theo Tô Thanh xử lý việc lớn trong phủ nên có bản gặp nguy loạn, hơn xa tưởng tượng của lão thái thái. Lúc nàybà ta biết có gì đó tốt, nhưng mặt lại tỏ ra hoảng hốt, sau khi nghe thấy lão thái thái ra câu kỳ quái, bà ta thấpgiọng đáp: “To di nương mấy năm nay tận tâm hầu hạ tướng gia, xử lý tốtcác chuyện trong phủ, nô tỳ cũng chỉ là theo bên người Tô di nương giúpđỡ chút mà thôi.”

      “Bộp!” ngờ Vân Huyền Chi đập mạnh tay xuống bàn, sau đó nổitrận lôi đình vọt tới cạnh vú Vương, chỉ vào bà ta, mắng: “Mụ gia khôngtim phổi này, phu nhân có đắc tội gì ngươi mà khiến ngươi xúi giục di nương hãm hại cả phu nhân và tiểu thiếu gia.”

      Vú Vương nghe Vân Huyền Chi chất vấn trong lòng nổi lên trậnlạnh lẽo, đồng thời nhìn về phía Vân Thiên Mộng, thấy nàng cũng lại nhìn mình, đôi con ngươi lạnh buốt như hắc ngọc làm cho vú Vương sinhra sợ hãi. Bà ta biết, tội danh này thể nhận, khi nhận, đừngnói là phu nhân, ngay cả tiền đồ của Nhị tiểu thư và tiểu thiếu gia cũng bị hủy hết.

      Nghĩ như thế, vú Vương lập tức túm lấy bên chân của Vân HuyềnChi, ôm lấy vạt áo của , khóc ròng, : “Tướng gia, ngài nghe lời ởđâu mà ra chuyện này? Di nương của ta lòng vì ngài, ngài tại sao lại nghi ngờ nàng? Nàng sinh hạ tiểu thiếu gia, giờ phút này vẫn còn đanghôn mê, nếu người tỉnh lại mà nghe tin hàm oan này càng thêmthương tâm. Tướng gia, có bàng chứng sao có thể tin được. Cókhi là có kẻ muốn di nương sinh tiểu thiếu gia nên mới giở trò quỷ sau lưng, nếu tướng gia cũng tin như thế chẳng phải di nương rất đau khổ sao?”

      xong, vú Vương lại lớn tiếng khóc lớn, làm cho mọi người càng thêm phiền chán.

      Nhưng đúng là vú Vương là kẻ cực thông minh, điểm danh ai là kẻ tố giác, miễn cho đánh khai, lại còn đem cả Tô Thanh vừa sinhxong làm cho vẻ giận dữ mặt Vân Huyền Chi cũng bớt chút, đôi mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng với vẻ hoài nghi.

      Vân Thiên Mộng thản nhiên nhìn Vân Huyền Chi, sau đó lạnh lùng mởmiệng: “Vú Vương, ngươi cũng biết di nương nhà ngươi cần tĩnh dưỡng, còn làm ầm lên như thế ra thể thống gì? Đây là quy củ của Tô phủ hayTướng phủ vậy, bao nhiêu chủ nhân ở đây mà ngươi lại để ai vàotrong mắt. giảo nô như ngươi để tôn ti vào trong mắt tình gì mà ngươi làm được.”

      Vân Thiên Mộng câu nào câu nấy đều đánh vào lòng người làm cho vú Vương sắc mặt càng thêm trắng bệch, muốn mở miệng phản bác, lại bị Vân Thiên Mộng cướp lời: “Hôm nay trước mặt cha và bà nội mà ngươi còncàn rỡ như thế, ai biết sau lưng các chủ tử ngươi làm ra những chuyện thế nào nữa? Huống hồ, ở đây còn có vú Thượng Quan của phủ Sở Tướng,ngươi ở đây hô to gọi còn ra thể thống gì, muốn người khác cười nhạo Vân Tướng phủ phải ? Hay ngươi muốn ta còn chưa gả vào Sở Tướngphủ bị người ta cười nhạo nô tài còn biết quản chế?”

      xong, Vân Thiên Mộng hơi thở ra, sắc mặt trắng bệch, sau gòmá lại đỏ lên, dường như nàng thực tức giận, nếu với vẻ tĩnh lặng thường ngày của nàng làm sao lại nghiêm nghị giáo huấn người khácnhư thế.

      Vân Huyền Chi nghe Vân Thiên Mộng , trong lòng cũng hiểu ra vì TôThanh được sủng ái nên nô tài mới ngang ngược như thế. Hôm nay cólão thái thái ở đây, lại có cả vú Thượng Quan nữa, nếu vú Vương cònkhông biết thu liễm đúng là làm mất thể diện của rồi. Sau mộtkhắc, tức giận của Vân Huyền Chi lại bùng nổ, trút hết lên người vúVương. gọi Lưu hộ vệ vào, kéo vú Vương ra đánh 30 trượng.

      Trong sân có tiếng ghế băng được kéo ra, sau đó là tiếng gậy đánh lên da thịt. Vú Vương bị giáo huấn nên dám hét to nữa, chỉ cắnchặt răng, gắng gượng chịu trận.

      Lúc này, vú Thượng Quan đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, : “Đây là chuyện nhà của Vân tướng phủ, nô tỳ xin cáo từ.”

      Vân Huyền Chi thấy vú Thượng Quan vậy lập tức gật đầu, sai bà tử bên ngoài tiễn bà.

      Nhưng vú Thượng Quan trước khi lại liếc nhìn Vân Thiên Mộng, sauđó dừng bước, nhìn Vân Huyền Chi, lạnh nhạt : “Vân tướng, nô tài cócau này biết có nên hay ?”

      Mặc dù Vân Huyền Chi rất hy vọng vú Thượng Quan rời nhanh,nhưng sau lưng bà chính là Sở Tướng phủ và Sở Vương phủ, thế nên cũngphải cấp cho bà ba phần mặt mũi, gật đầu : “Mời vú cứ !”

      Vú Thượng Quan thấy như thế khách khí nữa, nóithẳng: “Tướng gia, việc hôm nay mặc kệ là hay giả, nhưng nô tỳ thấy Đại tiểu thư đều là người bị thiệt thòi. Làm gì có nô tài nào dám ngồilên đầu chủ nhân như thế. Chủ yếu đuối mà nô tài mạnh mẽ nên chúng mớikhông đặt chủ vào trong mắt, chính vì vậy mà đám nô tài gian giảo nàymới làm ra những chuyện chủ nhân biết được. Hơn nữa, năm đó nếuchuyện xảy ra như hai vị vú kia mong tướng gia xửchuyện này cho công bằng, nên để Đại tiểu thư phải chịu ủy khuất.Chưa tới nửa năm nữa là Đại tiểu thư gả vào Sở Tướng Phủ, tương laicòn có thể là Sở Vương Phi, tướng gia nên vì tình riêng mà chônvùi tình cha con. Nô tỳ chỉ tới đây, xin cáo lui trước.”

      xong, vú Thượng Quan khẽ gật đầu với Vân Thiên Mộng, sau đó rời khỏi Phong Hà Viên.

      Vân Huyền Chi vẻ mặt xanh xám, tràn đầy tức giận, đợi người ngoài mở miệng bèn vén rèm nội thất vào trong.

      Trong nội thất, Tô phu nhân ôm đứa bé, Nhiếp thái y dùng chỉ khâu lại cánh tay đứt kia vào cơ thể.

      Vân Huyền Chi thấy tình trạng này trong lòng cũng đành, lên tiếng hỏi: “Nhiếp thái y, chuyện này…”

      Nhiếp thái y thèm nhìn Vân Huyền Chi, chỉ thản nhiên : “Chodù có làm tiếp cánh tay của đứa trẻ này cũng bị hỏng rồi, làm thế này cũng chỉ giúp nó nhìn đỡ chướng mắt hơn mà thôi.”

      Van Huyền Chi nhìn con trai mặt chút máu vừa sinh ra đãchịu khổ như thế, trong lòng vạn lần đau đớn. lại nghĩ tới những lời của vú Hạ, nếu những lời bà ta đúng là Tô Thanh gâynghiệp chướng rồi. Con trai của lành lặn như vậy mà lại chết ràng.

      Nghĩ như thế, toàn thân Vân Huyền Chi lại tản mát ra trận tứcgiận, ngay cả Tô phu nhân ở gần đó cũng cảm nhận được. Bà ta đưa mắtnhìn Vân Huyền Chi, thấy sắc mặt trầm, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn,bên tai lại vẳng tới tiếng người bị đánh, thêm chuyện vú Vương ra mãi thấy trở vào, Tô phu nhân trong lòng thầm kêu ổn, chỉ sợhôm nay có chuyện nghiêm trọng hơn phát sinh.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 107: Kết cục của Tô Thanh

      “Nhiếp thái y, vất vả cho ông rồi!” Thấy băng bó xong, Vân HuyềnChi lạnh giọng cảm ơn Nhiếp thái y, còn Nhiếp thái y chỉ lẳng lặng thuthập lại hòm đồ của mình, sau đó xoay người rời khỏi nội thất.

      “Nhiếp thái y, cảm ơn người!”

      Vân Thiên Mộng thấy Nhiếp thái y ngần này tuổi rồi vẫn phải quađây khám bệnh nên lập tức đứng lên, lễ phép cảm ơn với . Nhiếpthái y nhìn hai người vú Hạ và vú Mễ sau Vân Thiên Mộng, ôn hòa :

      “Tiểu thư, sau này nếu than thể khỏe cứ bảo bà tử bên mình tới Niếp phủ, cần động tới thị vệ của tướng gia.”

      Vân Thiên Mộng nghe thấy lời của Nhiếp thái y cười đáplại, sau đó xoay người với lão thái thái ngồi ở ghế chủ vị: “Bà nội, cháu tiễn Nhiếp thái y rời phủ.”

      Lão thái thái thấy Nhiếp thái y tính tình lạnh lẽo, dường như làngười cao ngạo thích chuyện với người khác, thấy bản thân mình cũng thèm chào tiếng, trong tâm rất vui. Nghe thấy Vân Thiên Mộng vậy phất phất tay, thần sắc đầy vẻ phiền chán,chỉ hận thể làm cho những người bà ta ưa biến mất ngay lậptức.

      Đối với thái độ coi thường của lão thái thái, Vân Thiên Mộng chỉ cười cười, sau đó làm tư thế mời đối với Nhiếp thái y, đưa ông ra khỏiPhong Hà Viên.

      “Nha đầu, đứa trẻ kia bị làm sao thế?” Nhiếp thái y mặc dù rất phiềnchán đám người Vân Huyền Chi, nhưng đối với Vân Thiên Mộng rất giốngKhúc Nhược Ly lại tỏ ra vô cùng hiền lành.

      Vừa rồi trước mặt Vân Huyền Chi ông hỏi nhiều, bởi vì bản thânông mặn mà gì với Vân Huyền Chi cả, hơn nữa ông cũng cảm thấy VânThiên Mộng dáng tin hơn nên mới đưa ra nghi vấn của mình. Vân Thiên Mộng thở dài tiếng, đem toàn bộ chuyện Tô Thanh khó sinh kể lại, nhưnglại nửa chữ liên quan tới tình cái chết của Khúc Nhược Ly.Dù sao đây cũng là chuyện của Vân phủ, nếu sau này để lan truyền rangoài dù đối với Vân phủ hay Phụ Quốc Công phủ đều là chuyện khônghay.

      Nhiếp thái y sau khi nghe Vân Thiên Mộng kể lại giấu nổi vẻ lo lắng, chậm rãi : “Đứa bé kia sợ là sống được. Nó ở trong cơ thể mẹ quá lâu, lại phải sinh ra tự nhiên, mất máu quá nhiều, rất khó nuôi được.”

      Mặc dù rất ghét Vân Huyền Chi nhưng Nhiếp thái y vẫn là thầythuốc, thầy thuốc có tấm lòng như cha mẹ, huống chi đứa trẻ kia mới vừađược sinh ra, rất đáng thương.

      Vân Thiên Mộng nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu.

      tới chuyện đứa trẻ sinh non hơn nửa tháng, riêng chuyện ởtrong bụng mẹ quá lâu, tại bị chết non cũng là phúc lớn mạnglớn rồi. Ở thời đại, trẻ con sinh non đều phải ở lại bệnh viện theo dõi thời gian rồi mới có thể xuất viện, vào thời cổ đại có y họclạc hậu thế này, về sau có thể nuôi sống được hay cũng là chuyệnkhó .

      Vân Thiên Mộng đưa Nhiếp thái y ra khỏi hậu viện, tới tận phòng khách mới dừng bước. Nhiếp thái y sau khi lên xe ngựa cũng trở về Niếpphủ ngay mà lệnh cho xe ngựa chạy tới phủ Phụ Quốc Công.

      “Tiểu thư, chúng ta quay lại Phong Hà Viên thôi!” Mộ Xuân thấy ngoài trời dần tối, giọng nhắc Vân Thiên Mộng.

      cần, về Khởi La Viên thôi!”

      tình hôm nay cũng coi như xong, Tô Thanh giờ vẫn trong tìnhtrạng hôn mê, chẳng còn kịch hay để xem nữa, quay lại đó chỉ lãng phíthêm thời gian mà thôi.

      “Vâng!” nghe vậy, Mộ Xuân giúp vú Mễ đỡ vú Hạ, nhóm người lập tức quay trở về Khởi La Viên.

      Sắc trời càng lúc càng tối, lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng nửangày cũng chưa thấy quay lại, đoán là nàng quay về Khởi La Viên, màVân Huyền Chi vào cũng chẳng thấy trở ra, chỉ chừa lại mình bà tangồi ngoài phòng khách. Lão thái thái mệt mỏi đứng lên, biểu cảm tỏ rahơi tức giận, cứ thế rời khỏi Phong Hà Viên.

      Lúc này, trong nội thất, Vân Huyền Chi sai vú nuôi ôm đứa bé từ tayTô phu nhân . Đại phu sau khi xem qua tình hình đứa trẻ cũng theoTô phu nhân về Tô phủ.

      Mặc dù Tô phu nhân rất oán hận Tô Thanh về chuyện Phán Lan, nhưng bây giờ nhìn sắc mặt Vân Huyền Chi, trong lòng thầm đoán tốt, cũngkhông dám nhiều lời, lập tức rời khỏi tướng phủ, chỉ muốn lập tức về đểbàn bạc với Tô Nguyên chút.

      Thấy mọi người đều rời , Vân Huyền Chi lại ra lệnh cho bọn nôtài nấu cho Tô Thanh ít cháo, còn bản thân ngồi yên lặng ở bêngiường, chờ Tô Thanh tỉnh lại.

      Tại Sở Tướng phủ, sau khi vú Thượng Quan trở về, lập tức tới thư phòng của Sở Phi Dương.

      “Vú tới!” Tập Lẫm canh giữ thư phòng, thấy vú Thượng Quan lập tức lên tiếng chào.

      Vú Thượng Quan gật đầu, sau đó hỏi: “Tướng gia có ở bên trong thưphòng ?” xong, ánh mắt vú Thượng Quan lại nhìn tới thư phòng,thấy bên trong có ánh nến, chắc chắn Sở Phi Dương ở trong đọc sáchrồi.

      Tập Lẫm gật đầu, xoay người nhìn vào trong, sau đó cung kính : “Tướng gia, vú Thượng Quan về!”

      “Mời vú vào !” Bên trong có thanh đáp lại. Tập Lẫm nhàng đẩy cửa thư phòng, để vú Thượng Quan tự mình vào.

      “Lão nô bái kiến Tướng gia!” Tuy Sở Phi Dương do tay vúThượng Quan nuôi lớn, nhưng ở trước mặt , vú Thượng Quan vẫn khôngquên tôn ti, lễ nghi.

      “Vú mau đứng dậy !” Sở Phi Dương rời mắt khỏi cuốn sách, chậm rãi ngẩng đầu nhìn, sau đó tiếp: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

      Vú Thượng Quan ở trong mắt người khác là người khó thân cận, nhưng ở trước mặt Sở Phi Dương lại vô cùng tình cảm.

      Chỉ thấy bà hơi nhíu mày, sau đó đem mọi chuyện xảy ra ở tướng phủnói ra lượt, cuối cùng chậm rãi kết luận: “Nếu những lời vú Hạ nóilà , đúng là ái thiếp của Vân tướng giết vợ . Đệ đệ mới ra đời của Vân tiểu thư đáng thương, nếu khong… Ôi, bằng thìVân tiểu thư ở tướng phủ cũng đến nỗi có người nương tựa, làm cho người ta thấy thương cảm!”

      Sở Phi Dương chỉ lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt lạnh dần, cho thấy lúcnày giận rồi. buông cuốn sách xuống bàn, nhàng : “Vấtvả cho vú rồi, người về nghỉ ngơi trước !”

      Vú Thượng Quan nhìn thần sắc Sở Phi Dương, biết là nên thêm nữa, lập tức hành lễ với , sau đó rời khỏi thư phòng.

      Vú Thượng Quan vừa , gương mặt ôn hòa của Sở Phi Dương lập tức biến mất, trong mắt mảnh lạnh buốt, như mặt hồ đóng băng làm người taphát lạnh. Ánh nến phản chiếu trong đồng tử cũng làm tan đượcphiến băng giá đó.

      “Tập Lẫm, chuẩn bị ngựa!” bật dậy, phân phó với Tập Lẫm ở bên ngoài cửa.

      Ban đêm, ánh trăng xuyên thấu qua tầng mây mỏng, xuyên qua những tánlá cây bông gòn nơi cửa sổ, lặng lẽ tiến vào trong phòng. Vân Huyền Chisai bọn nha đầu thắp nến lên, còn bản thân vẫn ngồi yên lặng cạnh giường của Tô Thanh.

      Nửa đêm, Tô Thanh cựa mình cách nặng nhọc, chỉ cảm thấy dưới thân truyền tới trận đau nhức sao chịu nổi, hai mắt lập tức mở ra, lại bị bóng đen trước mặt dọa cho giật mình. định mở miệng thétlên bên tai truyền tới thanh lạnh lùng của Vân Huyền Chi:

      “Thanh Nhi, là ta!”

      Tô Thanh cảm thấy chới với, mặc dù nghe thấy thanh quen thuộc củaVân Huyền Chi nhưng mãi lúc sau mới có phản ứng. Theo ánh trăng nhìn tới, quả đúng là Vân Huyền Chi ngồi đó, lúc này nàng ta mớiyên lòng, động động môi muốn chuyện. Nhưng ban ngày cổ họng nàng tagần như câm, giờ phút này sung lên đau đớn, nửa lời cũng nóiđược.

      Vân Huyền Chi chăm chú nhìn, biết nàng khó chịu nên đứng dậy, tớibên bàn rót ly nước ấm bưng tới, sau đó cẩn thận đỡ Tô Thanh ngồidậy, đưa ly nước tới bên môi nàng ta, giúp nàng ta uống vài ngụm ,sau đó mới lại mở miệng hỏi: “Nữa ?”

      Sau khi uống vào vài ngụm nước, Tô Thanh mới thấy dễ chịu hơn mộtchút, khẽ gật đầu. Vân Huyền Chi thấy nàng ta gật đầu mới buôngchung trà xuống, sau đó ôm lấy nàng ta, chậm rãi : “Vất vả cho nàngrồi, Thanh Nhi!”

      Tô Thanh thấy khắp phòng có nha đầu bà tử nào, lại nghe thấyVân Huyền Chi vậy trong lòng nổi lên bất an, chẳng lẽ mình sinhcon sao?

      Mới sinh con còn rất đau, lại bị Vân Huyền Chi ôm chặt lấy làm cho Tô Thanh giãy ra được, khó thở, khàn giọng hỏi: “Huyền Chi, conchúng ta, là nam hay nữ?”

      Vân Huyền Chi ôm nàng từ phía sau nên Tô Thanh cũng thấy mặtcủa sau khi nghe nàng ta hỏi câu này chợt lạnh , chỉ thấy hắnnhàn nhạt đáp: “Con trai!”

      Nghe thấy thế, tâm tình của Tô Thanh cũng nhàng hẳn. Mặc dù lúcsinh sản gần như mất nửa cái mạng, nhưng ông trời cũng phụ lòngngười, cuối cùng giúp cho mình được như ước muốn, vì Tướng phủ sinh ramột Đại công tử. Điều này làm cho Tô Thanh vui mừng như điên, đau đớntrên thân cũng hoàn toàn tan biến, chỉ còn nụ cười môi.

      “Thanh Nhi, còn nhớ năm đó nàng sinh Tuyết Nhi, nó chỉ như mộtcon mèo, thế mà giờ cũng là đại nương rồi, năm tháng khiến ngườita nhanh già!”

      hiểu vì sao hôm nay Vân Huyền Chi dường như hứng chí mà lại những tình trước kia với Tô Thanh.

      Lúc này Tô Thanh còn mải nghĩ tới con trai mới sinh, trong mắtđã tràn đầy ảo tưởng về bộ dáng của con nên nhất thời phát ra khác thường của Vân Huyền Chi, chỉ chậm rãi đáp:

      “Đúng thế! Có ai nghĩ tới, đứa trẻ da đỏ hỏn, nhăn nheo ngày đó giờđã thành tiểu thư kiều! Huyền Chi, phòng tối quá, bảo vú Vươngthắp thêm đèn . Còn nữa, thiếp muốn nhìn con trai chúng ta chút!”

      Vừa Tô Thanh vừa hạnh phúc áp vào lòng Vân Huyền Chi, nụ cườicàng thêm sáng lạn, cứ nghĩ tới sau này Vân Thiên Mộng gặp mình phải cúi thấp đầu là Tô Thanh cảm thấy sung sướng hẳn, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể trút . Vân Huyền Chi vẫn ôm nàng ta, nghe cầu đó từ từ đáp:

      “Chúng ta chuyện thế này tốt sao? Con được vú nuôi đưađi ngủ rồi, ngày mai gặp cũng muộn. Hôm nay trăng đẹp, bao lâu rồi chúng ta chưa cùng chỗ chuyện phiếm thế này?”

      Bên tai vang lên thanh ôn nhu của Vân Huyền Chi làm cho Tô Thanhcàng thêm hạnh phúc. Tuy biết hết thảy đều là do bản thân mới sinh contrai mà có, nhưng trong lòng Tô Thanh vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào,gối đầu lên đầu gối của Vân Huyền Chi, sung sướng : “Lâu lắm rồi,chàng lâu rồi bước vào Phong Hà Viên nửa bước. Cũng biếtnhững lời ngon ngọt này chàng với bao nhiêu di nương khác rồi!”

      Giọng điệu của Tô Thanh hàm chứa chút oán hờn, may mà nàng sinhcon trai, nếu bị những tiện nhân kia cười nhạo tới chết.

      Tô Thanh chọc cho Vân Huyền Chi cười khẽ tiếng, sau đó nắm lấy tay nàng ta, hai má dựa vào đỉnh đầu nàng, chiều :

      “Nàng đó, vẫn cái bộ dạng tinh nghịch như năm ấy. Ta nhớ lần đầu tiên ta thấy nàng, nàng cũng tầm tuổi Tuyết Nhi bây giờ. Lúc ta thấy nàngcùng với nha đầu và vú nuôi ở hội đèn hoa đăng, ta nghĩ, tiểu thư nhà ai mà lại xinh đẹp như thế, tương lai nếu ta đỗ Trạng nguyên chắc chắnsẽ cưới nàng về làm vợ!”

      “Chẳng phải sau đó chàng thi đỗ Trạng Nguyên sao, nhưng vợ màchàng cưới lại là Nhị tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công!” Tô Thanh chậm rãi tiếp lời, khẩu khí với Vân Huyền Chi đầy ai oán và với Khúc Nhược Lyđầy oán hận.

      Vân Huyền Chi sao lại nghe ra tâm tình của nàng ta, chỉ thấyhắn quay mặt về phía góc tường tối khẽ cười, sau đó nhàng :“Chuyện này ta và nàng thương lượng qua, lúc ấy nếu nàng đồng ý ta đâu có cưới Khúc Nhược Ly!”

      Tô Thanh nghe vậy cười , hạnh phúc trong mắt cũng tiêu tán điphân nửa. Đúng thế, nếu năm đó bản thân nàng ta vì con đường làmquan của Vân Huyền Chi sau này mà suy nghĩ, tự mình thiết kế để mạophạm Khúc Nhược Ly vào miếu dâng hương sao phủ Phụ Quốc Công lại gảtiểu thư tôn quý lại thuộc chi chính cho Vân Huyền Chi mới chỉ có danhhiệu Trạng Nguyên mà chưa có quan hàm gì? Mà bản thân nước cờ như thế nên hôm nay con của mình cũng chỉ có thể làm con thứ mà thôi.

      Vị trí của Vân Thiên Mộng đáng lẽ thuộc về Tuyết Nhi, nghĩ tới congái của Khúc Nhược Ly giờ đây chiếm giữ vị trí trưởng nữ, trong lòng TôThanh khỏi nảy lên lửa giận, chỉ hận thể đào thi thể KhúcNhược Ly lên mà đánh trận mới tiêu tan được nỗi hận trong lòng.

      “Thanh Nhi oán ta sao?” Thấy Tô Thanh trả lời mình, VânHuyền Chi lại giọng hỏi, thanh như lông vũ làm cho trong đáylòng Tô Thanh nổi lên ít nhu tình, càng rúc sâu vào lòng Vân HuyềnChi, hơi lắc lắc đầu.

      “Dù có oán hận thiếp cũng oán hận chàng!” Từ đầu đến cuối,người Tô Thanh hận trong lòng chỉ có Khúc Nhược Ly mà thôi. Nữ tử kiaxuất thân cao quý, dung mạo khuynh thành, tài năng thua kém nam tử nào, lại tốt số lần sinh thai long phượng. Ban đầu Tô Thanh còn cómột chút áy náy với Khúc Nhược Ly, nhưng sau đó thấy Khúc Nhược Ly cóđược hết thảy trong lòng lại phát sinh ghen ghét. May mà năm đó nàng xuống tay với đứa trẻ kia, nếu bây giờ nàng và Tuyết Nhi saocó thể sống yên trong tướng phủ đây.

      Vân Huyền Chi nghe nàng ta câu này trong mắt lóe lên hungác, nhưng khẩu khí vẫn mực ôn hòa, : “ như thế là nàng hậnKhúc Nhược Ly? Oán hận tới mức phải động chân động tay lúc nàng ấy sinhsản sao?”

      Bị hỏi câu thình lình như thế, nụ cười miệng Tô Thanh lậptức cứng lại, toàn bộ thân thể trong nháy mắt như rơi vào hầm băng lạnhlẽo, trong lòng tự hỏi, chẳng lẽ biết chút gì đó sao?

      Nhưng nghĩ lại, tình năm đó chỉ có hai người biết được, thế nênmới đè xuống nghi vấn trong lòng, cố gắng trấn định mở miệng hỏi: “Huyền Chi, chàng gì thế? Thiếp hiểu. Huống hồ, chàng trước giờ đềukhông thích nhắc tới Khúc Nhược Ly, sao hôm nay lại nhắc đến ả ta?”

      xong, Tô Thanh muốn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Vân Huyền Chi,nhưng Vân Huyền Chi lại ôm chặt lấy nàng ta làm cho nàng ta thểđộng đậy, chỉ có thể sốt ruột ở trong lòng Vân Huyền Chi, khẩn trươngchờ tiếp.

      Nhưng giờ phút này Vân Huyền Chi lại có tâm tư mở miệng nữa.Theo phản ứng của Tô Thanh biết lời vú Hạ mười phần là thậtrồi, chỉ là nghĩ tới, Tô Thanh ghen ghét với Khúc Nhược Ly tới mức cả con của nàng cũng buông tha. Trong não lại vang lênlời của lão thái thái lúc ban ngày, lòng Vân Huyền Chi càng thêmlạnh lẽo.

      “Huyền Chi, chuyện kia ra là…” Tô Thanh thấy Vân Huyền Chi mãikhông đáp trong lòng càng khẩn trương, mở miệng định giải thích.

      Nhưng Vân Huyền Chi cho nàng ta có cơ hội giải thích, lậptức mở miệng: “Phải, ta thích Khúc Nhược Ly, nhưng khôngcó nghĩa là ta thích có con. Nhưng nàng thích mẹ con cácnàng tới mức cả đứa trẻ cũng buông tha sao?”

      Tô Thanh thấy Vân Huyền Chi muốn nghe mình giải thích trong lòng phát lạnh, sau đó kiên trì : “Khúc Nhược Ly chỉ sinh congái là Vân Thiên Mộng, lấy đâu ra con trai nữa? Nếu là sinh con trai đó chính là thiếp! Là thiếp dùng hết thảy khí lực, vì chàng mà sinh ramột công tử cho tướng phủ này. Vân Huyền Chi, chàng làm thiếp quá thấtvọng, thiếp đối với chàng như thế, vậy mà chàng hồi báo thiếp thế nàysao? Chẳng lẽ thiếp sinh con trai cho chàng còn chưa đủ? Mấy năm naychàng được bao nhiêu thứ tốt, phải vì thiếp nhân nhượng hạ thấpmình với người khác để thành toàn cho chàng sao? Bây giờ chàng có niềmvui mới nên muốn bỏ rơi thiếp, hôm nay lại nghe ở đâu những lời bậy bạnày, để ý thiếp vừa mới sinh con xong bức cung thiếp rồi, chàng còn có lương tâm hay ? Chàng làm thiếp đau lòng quá!”

      biết lấy khí lực ở đâu mà Tô Thanh kiên quyết rời khỏi cái ômcủa Vân Huyền Chi, liều mạng xoay người, ánh mắt oán hận nhìn vào ,gằn giọng ra từng câu từng chữ.

      Mà vẻ mặt của Vân Huyền Chi cũng trầm nhìn thẳng Tô Thanh, haingười cứ thế giằng co. Hồi lâu sau, Vân Huyền Chi mới chậm rãi mở miệng: “Mặc kệ chuyện năm đó có do nàng làm ra hay , nhưng từ nay về sau nàng cũng thể tự mình dạy dỗ con trai nữa.”

      Lời vừa ra làm cho sắc mặt Tô Thanh tức trắng bệch, làm chovẻ mặt suy yếu vô cùng khó coi sau khi sinh càng thêm ràng. Trongnháy mắt mắt đầy nước, hai tay nàng ta lập tức túm lấy tay áo VânHuyền Chi, nỗ lực lắc đầu, miệng cầu khẩn: “, đó là con trai củata, chàng đừng hòng để người khác cướp . Trong tướng phủ này càngkhông có người nào đủ tư cách dạy con ta, ta cho phép chàng mangcon . Con ở đâu? Vú Vương, ôm con tới cho ta…”

      Trong phòng ngừng vang lên thanh khàn khàn của Tô Thanh,nhưng trong Phong Hà Viên lúc này, ngoại trừ Vân Huyền Chi ra chẳngcòn ai khác nữa.

      Vân Huyền Chi gạt tay Tô Thanh ra, sau đó đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn tới nữ nhân nằm sấp đầy thống khổ giường lạnh lùng đáp: “VúVương ư? Nàng tưởng ta còn để cho ả nô tài to gan lớn mật kia sống sao?Hôm nay nể tình nàng vừa sinh sản xong nên ta so đo với nàng. Đợiđến ngày mai, chúng ta tính toán xem những năm này nàng giết chếtbao nhiêu đứa trẻ rồi!”

      “Dựa vào cái gì? Ta làm sai cái gì? Khúc Nhược Ly chết chẳng lẽkhông có trách nhiệm của chàng sao? Chàng yên tâm thoải mái sao? Khôngcó chàng ngấm ngầm đồng ý, ta dám làm như thế sao? Ngay cả vú nuôi củata chàng cũng buông ta, chàng mới chính là kẻ nhẫn tâm. Còn concủa ta nữa, con của ta chỉ có thể do ta nuôi dưỡng, người khác nhất định làm hại nó!”

      Tô Thanh nằm sấp giường, hay tay túm lấy áo ngủ bằng gấm, toàn thân run rẩy, gào thét với Vân Huyền Chi.

      Nhưng Vân Huyền Chi chỉ đáp lại bằng ánh mắt khinh thường, nhìn TôThanh gần như phát điên, lạnh lùng đáp: “Nàng đúng là khôngcó tim. Để nàng nuôi dạy con, liền dạy ra Vân Nhược Tuyết lòng langdạ sói. Bản thân em trai nó mà nó cũng buông tha, nếu để nàng tiếp tục dạy con, sợ rằng dạy ra toàn quân cầm dao giết người!”

      Tô Thanh nghe vậy thanh gào thét dần ngưng lại, nâng đôi mắtđầy tức giận nhìn lên, sâu trong đó là nghi hoặc, khó hiểu, nhưngkhi chạm tới ánh mắt lạnh lùng của Vân Huyền Chi tâm nàng ta độtnhiên nảy lên, cảm thấy hơi bất an, lắc đầu lẩm bẩm: “ , TuyếtNhi làm sao có thể hại em trai nó được. Vân Huyền Chi, ngươi muốn chiarẽ tình cảm mẹ con chúng ta sao, ngươi cho rằng ngươi làm được sao? Vôduyên vô cớ như thế chỉ làm người ta cười nhạo thêm cho mà thôi.”

      Vân Huyền Chi thấy nàng ta mực tin cũng chỉ có thể nhẹthở dài, tình hôm nay quá mức đột nhiên, ngay cả cũng kịpchuẩn bị tâm lý. Nếu muốn Tô Thanh tiêu hóa được những lời mình vừa nóithì cũng phải mất cả đêm, hơn nữa cũng cần phải hòa hoãn lại tâmtình trước những việc vô cùng đáng sợ xảy ra ngày hôm nay.

      Vân Huyền Chi để ý tới Tô Thanh hai mắt đầy lệ giường nữa, lập tức rời khỏi phòng ngủ, sau đó phân phó cho nha đầu ở bênngoài, sai mang cháo vào cho Tô Thanh, còn rời khỏi Phong HàViên.

      “Ngươi , vú Vương đâu? Bà ấy có phải bị tướng gia dụng hình hay ?” Thấy có người vào, Tô Thanh lập tức lau nước mắt, ánh mắtđầy tàn nhìn nha đầu bưng cháo vào, móng tay dài xuyên qua cả quầnáo, bấm vào da thịt của nha đầu kia làm cho nàng ta sợ hãi suýt đánh đổbát đũa khay.

      Nhưng nàng ta cũng phải tâm phúc của Tô Thanh nên Tô Thanh cũng chẳng thèm thương tiếc làm gì. Nhìn vào bộ dáng quá mức nũng nịu củanàng ta, To Thanh giận dữ, dùng toàn sức lực vươn tay tát cho nha đầu đó cái làm cho nha đầu đó lập tức ngã nhào vào chân bàn. Tiểu nha đầuđáng thương ngã trúng phải chân bàn, máu tươi đầu chảy xuống. TôThanh vẫn nằm phủ phục giường, lạnh lùng nhìn nha đầu run rẩy, hỏi lần nữa: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Ngươi mau đầu đuôicho ta nghe!”

      Tiểu nha đầu cũng là được Vân Huyền Chi từ nơi khác điều tới hầu hạTô Thanh, lúc nàng ta tới Phong Hà Viên gặp ai ngoài Lưu HộVệ, thế nên Tô Thanh đúng là hỏi sai người. Tiểu nha đầu chỉ biết giọng khóc lóc ở phía xa, cũng dám tới gần vì sợ Tô Thanh hứnglên giết chết nàng.

      Tô Thanh tự biết bản thân thể chịu đựng được nữa, lại thấy mộtcon nha đầu đần độn chỉ biết khóc trước mặt trong lòng căm tức, phất phất tay đầy khó chịu: “Cút!”

      Tiểu nha đầu như nhận được lệnh ân xá, vội vàng thu lại chén đĩa vỡnát nền nhà, sau đó ôm đầu chạy ra khỏi nội thất. Mà Vân Huyền Chisau khi rời khỏi Phong Hà Viên tới ngay Khởi La Viên.

      Đứng ở vườn ngoài Khởi La Viên, nhìn lên lầu sáng ánh nến, VânHuyền Chi bảo bà tử trông vườn vào thong báo, sau đó bản thân mộtmình lên.

      Lúc vào khuê phòng Vân Thiên Mộng, thấy Vân Thiên Mộng yên lặng đọcsách, Vân Huyền Chi nén lại lửa giận trong lòng, chậm rãi mở miệng:“Muộn như vậy rồi sao Mộng Nhi còn chưa nghỉ ?”

      Vân Thiên Mộng sớm đoán được Vân Huyền Chi tới đây nên buôngcuốn sách trong tay xuống, đứng lên hành lễ: “Con xin bái kiến cha!”

      Thấy nàng nho nhã lễ độ như thế, Vân Huyền Chi dù có giận trong lòngcũng thể phát tác, chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi ngồi xuống, ngoắc tay ra hiệu cho nàng tới ngồi cạnh mình, hỏi gọn lỏn: “Vú Hạ đâu rồi?”

      Vân Thiên Mộng nhìn Vân Huyền Chi, biết trong lòng lo lắng,khóe môi hơi cong lên, sau đó đáp: “Vết thương ở chân của vú Hạ lại phát tác nên con sai người đưa bà ấy tới phủ của Nhiếp thái y khám bệnhrồi!”

      Vân Huyền Chi nghe vậy mặt lên vẻ châm biếm, sau đólạnh lùng : “Chân bà ấy phát tác đúng lúc. sớm muộn, lại đúng lúc bản tướng tới tìm bà ấy bỏ chạy tới phủ Nhiếp thái y.Chẳng lẽ bà ta biết Niếp phủ và phủ Phụ Quốc Công có giao tìnhsao?”

      xong, trong mắt Vân Huyền Chi ánh lên vẻ ác liệt, nhìn Vân Thiên Mộng đầy hàn ý.

      Nhưng Vân Thiên Mộng vẫn lạnh nhạt cười làm cho chất vấn trong lòngVân Huyền Chi cũng dần tiêu tán. Thần sắc của nàng lặng lẽ như mặt hồkhông gợn song làm cho người ta nhìn thấu chút tâm tình nào. Nànghỏi ngược lại Vân Huyền Chi: “Chẳng lẽ phụ thân lo rằng vú Hạ sựtình của mẹ và đệ đệ cho Nhiếp thái y sao?”

      Vân Huyền Chi thấy nàng tâm tình bình ổn như thế cũng cảm thấyngượng ngùng, đáp: “Đây dù sao cũng là chuyện trong nhà, cha cũng khôngmong người ngoài biết được!” xong, Vân Huyền Chi nhìn chằm chằm vàoVân Thiên Mộng, muốn nghe nàng cam đoan chút.

      Vân Thiên Mộng cười cười, chậm rãi đáp: “Cha lo lắng quá rồi, vú Hạđã liều chết ôm cái bí mật này mấy chục năm, nếu phải may mắn được vào tướng phủ và gặp người, cái bí mật này sợ là phải theo vú Hạ vào quan tài. Nhưng muốn người ta biết trừ khi làm. Hôm nay ở đây có nhiều người như thế, cha có thể xử trí đám nha đầu trong phủ,nhưng lão thái thái và vú Thượng Quan phải là người mà cha có thểxử lý được, nếu tin tức này lọt ra ngoài, cha có thể traxét gì sao? Huống hồ, mẹ là nhị tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công, bà ngoại và cậu mợ đều có quyền biết mọi chuyện, cho dù chúng ta có giấu thìmẹ và đệ đệ chết cũng nhắm, đây chẳng phải rất bất công sao?”

      Vân Thiên Mộng càng càng kích động, dưới ánh nến lay động, VânHuyền Chi chỉ thấy con mình gần đây thay đổi rất nhiều, khóe mắt lại có nước làm cho Vân Huyền Chi biết cái gì cho phải.

      Vân Thiên Mộng nâng khăn tay lau nước mắt, tiếp tục : “Hôm nay cha chỉ thấy Tô di nương sinh sản đau đớn, nhưng sao nghĩ tới nỗi đau khổ của mẹ khi năm đó tận mắt thấy con mình bị dìm chết. Mộng Nhi biếttrong lòng người vẫn còn nhiều lo ngại, sợ làm oan uổng Tô di nương,nhưng con cũng sợ cùng họ đối chất. Công đạo ở trong lòng người,tà thẳng nổi chính, con tin tưởng cuối cùng cha cũng nhìn thấychân tướng mọi chuyện!” xong, bàn tay Vân Thiên Mộng đặt trênbàn tự chủ được siết lại thành quyền, giống như tức giận màkhông thể phát tiết.

      Vân Huyền Chi thấy con như thế nén nổi cảm thán: “Xem ra, Mộng Nhi cất giấu trong lòng hận thù rất sâu!”

      “Hận ư? Con chỉ hận bản thân phải là nam nhi, thể tự taybáo thù cho mẹ và em trai được. Con hận bản thân mình là nữ nhi, taykhông thể cầm, vai thể khiêng, đừng là vì thân nhân báo thù,ngay cả ngày thường cũng phải nhìn sắc mặt của di nương kia mà sống!”

      Đổi lại lời cảm thán của Vân Huyền Chi là lời tự hận của Vân ThiênMộng. xong những lời này, Vân Thiên Mộng cũng gì nữa, tứcgiận cũng tiêu tán trong nháy mắt, phảng phất như nàng chưa từng nóichuyện kịch liệt với Vân Huyền Chi bao giờ.

      Vân Huyền Chi nhìn vào Vân Thiên Mộng, đột nhiên phát sau ngườinữ nhi của mình bây giờ phải có gì nữa, mà chính là Sở NamSơn và Sở Phi Dương. Vân Huyền Chi chấn động cản người, sau đó khẩu khíhòa dịu : “Mộng Nhi, nếu mọi việc như vú Hạ , con muốn cha xử lý Tô di nương thế nào?”

      Vân Thiên Mộng nghe hỏi thế nhàng lắc đầu, đáp: “Tô dinương là thiếp thất của người, cho dù là xử phạt cũng do người quyếtđịnh. Nhưng nếu nàng ta xem mạng người như cỏ rác con muốngiao nàng cho quan phủ thẩm vấn. Nhưng Hình bộ thượng thư lại là anhtrai của Tô di nương, có ám muội gì bên trong, cần con cha cũng . Huống chi, nếu cha tự mình đưa Tô di nương tới quan phủ, sợ là nàng ta ăn lung tung, thế nên con cảm thấy tốt nhất là cha tựmình thẩm vấn Tô di nương . Hoặc là đem nàng giao cho phủ Phụ QuốcCông, cái này cũng là biện pháp hay!”

      Lời phân tích của Vân Thiên Mộng mang theo uy hiếp, nếu Vân HuyềnChi nỡ xử Tô Thanh, lại lo lắng Tô Nguyên vì tình riêng làm tráipháp luật sợ là thể cấp cho phủ Phụ Quốc Công cái công đạo, sợ là chuyện này được yên lành. Cuối cùng nếu là chọc giận Cốclão thái quân, chỉ sợ người bị mang , mà thể diện của Vân Huyền Chi cũng mất hết.

      Chẳng bằng Vân Huyền Chi tự mình động thủ, vừa cấp cho các bên mộtcái công đạo, mà còn có thể giúp cho chuyện này bị truyền rangoài, đúng là biện pháp tốt nhất.

      Nhưng biện pháp này sợ là tàn nhẫn nhất với Tô Thanh. Bản thân mìnhlại bị người mình nhất đưa ra thẩm vấn, e là thương của Tô Thanh với Vân Huyền Chi cứ thế tiêu tán .

      Lời của Vân Thiên Mộng cũng nghĩ qua, nhưng ngờ congái mình cả ngày bước bước ra khỏi cổng lại có thể đưa ra kiến giải như thế, trong lòng lập tức nổi lên phòng bị với Vân ThiênMộng.

      Vân Thiên Mộng chú ý tới tầm mắt đầy phòng bị của Vân HuyềnChi. Rốt cuộc, cho dù hôm nay có chuyện này hay Vân HuyềnChi vốn cũng yên tâm với mình rồi.

      Đến lúc này, cha con hai người có gì để với nhau nữa, cứthế ngồi tĩnh tọa lúc. Sau đó Vân Huyền Chi đứng dậy, dặn dò VânThiên Mộng nghỉ, sau đó rời khỏi Khởi La Viên.

      “Tiểu thư còn giả bộ chưa ngủ sao, nhìn xem giờ nào rồi, hai mắt tiểu thư cũng đỏ lên rồi kìa.” Vân Huyền Chi rồi, Mộ Xuân tiến vào nângVân Thiên Mộng dậy, thấy mắt nàng hơi đỏ đau lòng .

      Vân Thiên Mộng khẽ lắc đầu, : “ sao!”

      Nếu bản thân nàng ngủ, chỉ sợ rằng Vân Huyền Chi cho là nàngđang vu oan Tô Thanh, chẳng bằng cứ thản nhiên đối mặt, đến lúc đó chodù Vân Huyền Chi có lo ngại trong lòng cũng làm nặng nề.

      “Ngươi cũng ngủ sớm , ngày mai còn phải xem kịch hay nữa!” VânThiên Mộng tin tưởng, với giao tình của Nhiếp thái y và lão thái quân,sợ là lúc này lão thái quân biết được tình ở tướng phủ. Mà về phần vú Thượng Quan chắc chắn báo lại tình hình cho Sở Phi Dương.

      Khóe miệng nàng cong lên, những ngày tháng lành của Tô Thanh cũng nên kết thúc rồi. lần này thiên thời, địa lợi, nhân hòa, xem Tô Thanhcòn cãi chày cãi cối được hay .

      Còn Vân Huyền Chi sau khi rời khỏi Khởi La Viên gọi Lưu hộ vệ tới, giọng hỏi: “Bà ta sao rồi?”

      Lưu hộ vệ nhìn tới Khởi La viên tắt ánh nến, sau đó thấp giọng trả lời: “Ty chức dụng hình, nhưng bà ta vẫn ngậm miệng, khai cáigì, ty chức sợ bà ta cắn lưỡi tự vẫn nên sai người canh giữ rồi.”

      Vân Huyền Chi nghe xong cười lạnh, giọng : “Nếu phải thể vu oan giá họa, nhưng nếu là phải mà khai ra chủ tửbà ta cũng chết!”

      “Ý tướng gia là?” Lưu hộ vệ nhìn vào Vân Huyền Chi đột nhiên cười lạnh, lo lắng hỏi.

      gặp bà ta!” Vân Huyền Chi xoay người hướng tới sân bỏ hoang ở hậu viện.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Thiên Mộng vừa rửa mặt xong thấy Mộ Xuân sắc mặt ngưng trọng nhanh vào.

      “Làm gì mà hốt hoảng như thế? Xảy ra chuyện gì?” Vú Mễ thấy Mộ Xuânđi theo Vân Thiên Mộng lâu như thế mà vẫn cứ mang bộ dáng nôn nôn nóngnóng khẽ lắc đầu chán nản.

      “Tiểu thư, lão thái quân, Hầu phu nhân và Sở tướng cùng đến!” Mộ Xuân vừa nhận được tin tức liền ra. Vân Thiên Mộng và vú Mễ chỉ nhìn nhau cười, xem ra hôm nay bản thân cũng tốn nhiều khí lực lắmđâu.

      “Ngươi có nghe ngóng ràng đấy? Hôm nay Sở Tướng phảilên triều sao?” Vú Mễ cười cười, vươn tay dí vào trán Mộ Xuân, cườitrêu.

      Mộ Xuân vểnh môi, sờ vào trán, : “Nô tỳ nghe hình như hôm naySở Tướng báo ốm. Mà Sở Tướng sắp là gia của chúng ta, chúng ta tựnhiên là phải vì tiểu thư nghe ngóng hành tung của ngài ấy rồi!”

      Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cũng khẽ cười. Nếu phải Sở Phi Dươngcố ý để người ta biết được hành tung của mình cho dù là vua Ngọc Càn cũng thể biết được muốn làm gì, ngờ Mộ Xuân lại còn đắc ý như thế.

      Nhưng Mộ Xuân trung thành với nàng như thế, nàng sao có thể khônglĩnh tình cho được. Nàng cầm trái đào trong đĩa trái cây, đặt vàotay Mộ Xuân, như dỗ dành trẻ con:

      “Thưởng cho ngươi đây, cầm lấy ăn !”

      Chỉ thấy lông mày Mộ Xuân nhíu lại, nhìn vào tiểu thư của mình đangcười tươi như hoa, thấp giọng kêu lên: “Tiểu tư, ta phải trẻ con!”

      Trong phòng lập tức vang lên trận cười vui vẻ.

      Đúng lúc ấy, ở cửa phòng vang lên tiếng bước chân nhàng, sau đócó thanh của bà vú truyền tới: “Đại tiểu thư, tướng gia mời người tới phòng khách!”

      Nghe thấy thế, nụ cười của Vân Thiên Mộng ngưng lại, vú Mễ bèn trả lời thay nàng: “Được rồi, tiểu thư tới ngay!”

      xong, mấy người đều đứng lên tới phòng khách.

      Lúc Vân Thiên Mộng vào phòng khách Tô Thanh bị mấy bà tử đè bắt quỳ ở giữa phòng, Cốc lão thái quân và lão thái thái ngồi ở vị tríchủ tọa, Vân Huyền Chi và Sở Phi Dương ngồi ở hai bên, Quý The Vũ đứng ở sau người Cốc lão thái quân. Thấy Vân Thiên Mộng tới, Quý Thư Vũnhìn nàng đầy vẻ đau xót. Vân Thiên Mộng lặng lẽ đưa mắt nhìn mọi người, cuối cùng nhìn vào Sở Phi Dương, chỉ thấy trong mắt hàm chứa thầnsắc khiến nàng cảm thấy yên tâm trong lòng, sau đó nàng mới rời ánh mắtđi.

      “Thiên Mộng bái kiến các vị trưởng bối, bái kiến Sở Tướng!” Nàng tiến lên chân thành hành lễ.

      Đến tận khi nhìn thấy Vân Thiên Mộng, vẻ giận dữ mặt lão tháiquân mới vơi chút, lập tức lên tiếng : “Hài tử, mau tới đây!”

      Vân Thiên Mộng nghe lời tới bên cạnh Cốc lão thái quân, chỉ thấybà nắm lấy bàn tay lạnh bé của nàng, đôi mắt phẫn nộ nhìn về phía Tô Thanh ở trung tâm, cả giận :

      “Tô di nương, ngươi cũng làm mẹ, ngươi nhìn Mộng Nhi có nghĩ tớicháu trai ta bị ngươi dìm chết hay ? Ngươi là lòng dạ rắnrết, con ta đắc tội gì với ngươi, cháu trai ta còn chưa mở mắt nhìntrời đất này bị các ngươi hãm hại. Ngươi định lừa dối phủ Phụ QuốcCông ta tới bao giờ? Là ai cho ngươi cái lá gan đó, ngay cả chủ mẫu vàcông tử của tướng phủ cũng dám xuống tay giết hại?”

      Qua màn cả kinh đêm qua, so với lúc điên loạn khi đối mặt với VânHuyền Chi, lúc này Tô Thanh trấn định hơn nhiều. Mặc dù mất hơnnửa nguyên khí sau khi sinh, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, nhưng trước lờichất vấn nghiêm nghị của Cốc lão thái quân, nàng ta lại sợ hãi chút nào, chỉ cười lạnh đáp:

      “Lão thái quân, nô tỳ biết bà thích ta, nhưng phu nhân và thiếu gia chết liên quan gì tới ta, mong bà đừng đem cái bô thối đó úplên đầu ta. Huống chi, đây là Vân Tướng phủ, khôn phải phủ Phụ QuốcCông, cho dù có muốn thẩm vấn ta cũng phải là do tướng gia làm, mong lão thái quân ngồi yên nghe là được!”

      xong, Tô Thanh cúi đầu nữa, mà Cốc lão thái quân thìthật ngờ đời này còn có dạng người lưu manh như thế, đãlàm sai lại còn có bộ dáng hối cải, lập tức bà bị chọc giận tới đỏ bừng cả mặt.

      Vân Thiên Mộng vỗ vỗ tay Cốc lão thái quân, an ủi bà chút,sau đó xoay người lạnh lẽo nhìn vào Tô Thanh ở dưới, cười : “Tô dinương tư cũng lớn, ngay cả cha gặp bà ngoại cũng phải dùng lễđối đãi, cái di nương như ngươi lấy đâu ra cái điệu bộ lớn như thế,lại còn dám phạm thượng, năng lỗ mãng? Chẳng lẽ ngươi ỷ vào chuyệnhôm qua sinh ra con trai sao? Nhưng biết Tô di nương gặp đứatrẻ chưa, bằng sao giờ phút này lại trấn định đến thế?”

      Tô Thanh nghe Vân Thiên Mộng như vậy ngẩng phắt đầu lên, ánhmắt đầy ngoan độc, nhưng sau khi thấy nụ cười lạnh lẽo của Vân ThiênMộng lập tức tĩnh lặng lại, nhàn nhạt đáp:

      “Đại tiểu thư gì thế? Nô tỳ có thể sinh hạ Lân nhi cho tướnggian, đấy là phúc khí của nô tỳ, hài tử có phúc khí của tướng gia baophủ, tương lai nhất định nam hài xinh xắn, khỏe mạnh.”

      Nhưng nàng ta vừa xong, lão thái thái giận dữ mắng: “Tô di nương, ngươi dạy con giỏi , hủy cả đời của cháu trai ta khôngnói, vậy mà di nương như ngươi còn dám ở đây trâng tráo, ngươi muốnlàm hết mặt của Vân phủ hay sao?”

      Tô Thanh dù mặt vẫn tỏ ra trấn định, nhưng nhiều lần nghe ngườita tới con trai mình như thế, trong lòng tránh khỏi lo lắng,chỉ sợ con trai mình có bệnh khó . Nàng ta rưng rưng nhìn vềphía Vân Huyền Chi, đau khổ cầu khẩn:

      “Tướng gia, con là do nô tỳ hoài thai mười tháng mới sinh ra, mong tướng gia cho nô tỳ gặp con lần!”

      Vân Huyền Chi vốn muốn mang đứa trẻ ra trước mặt người khác,rốt cuộc đứa trẻ tàn tật ấy còn có thể lớn lên được hay cũng khónói, làm gì có tâm tư khoe mẽ chứ. muốn mở miệng từ chối thìlại nghe lão thái thái mở miệng tranh: “Mang đứa bé lên !”

      Nghe vậy, sắc mặt Vân Huyền Chi trầm xuống, nhìn lão thái thái mộtcách tức giận, nhưng lúc này vú nuôi mang đứa bé lên, có muốnngăn cản cũng kịp, chỉ có thể trở mắt nhìn Tô Thanh ôm lấy đứa bétừ tay bà vú nuôi kia, sau đó giở bọc tã ra kiểm tra.

      “Chuyện này…”

      Nhìn vào bả vai được cố định của đứa bé, đầu óc Tô Thanh hoàn toàntrống rỗng, biết phản ứng thế nào, ánh mắt dại ra nhìn về phía Vân Huyền Chi. Bên tai lại vang lên tiếng cười lạnh của lão thái thái:

      “Đây là chuyện tốt do con bảo bối của ngươi làm ra đấy, cườngngạnh kéo đứt cả tay trái của đứa bé! Tô di nương, tâm địa của ngươi độc ác , nhưng ngay cả con của ngươi cũng bị dạy thành thếnày, ngươi định để tương lai nó lập gia đình thế nào? Còn có công tử nhà nào chịu lấy nữ tử như thế?”

      Lão thái thái tới đây liếc nhìn Sở Phi Dương, thấy thần sắc của vui lại nhìn về phía Tô Thanh đầy đắc ý.

      Tô Thanh nghe lão thái thái vậy đôi con ngươi hung ác nhìn về phía bà ta, sau đó lạnh lùng đáp trả:

      “Lão thái thái, từ trước tới nay người đều thích nô tỳ, lời của người nô tỳ làm sao có thể tin nổi. Tuyết Nhi của ta rất thiện lương,nàng chắc chắn làm ra chuyện như thế!”

      “Ôi, tỷ tỷ có làm hay đều phải chuyện quan trọng, trọngyếu nhất chính là cánh tay của đệ đệ bị phế rồi. Di nương, ngườiđau khổ sinh ra đứa trẻ lại có bộ dáng thế này, quả thực là khiếnngười đau lòng!” Vân Dịch Dịch từ sau viện vào, giọng điệu vô cùng hả hê .

      Sau đó Vân Dịch Dịch đặc biệt tới bên mình Sở Phi Dương thi lễkhiến cho Sở Phi Dương nhìn chớp mắt, hại Vân Dịch Dịch dámngẩng đầu lên, ngượng ngùng lui về phía sau lão thái thái.

      Mà lúc này mặt Tô Thanh sớm còn chút máu, nhìn thân thể đứacon trai nhắn xinh xắn cực kỳ yếu ớt, lòng Tô Thanh như bị dao đâm.Đây là con trai của mình, lại bị biến thành bộ dạng này, tức TôThanh đứng lên, tay ôm chặt đứa bé, ngón tay chỉ về phía đámngười Vân Thiên Mộng, quát:

      “Là ngươi, là ngươi mang vú Hạ về làm cho ta tâm thần yên, hạita khó sinh, hại con trai của ta thành thế này. Vân Thiên Mộng, con tiện nhân này, ngươi…”

      Nhưng nàng ta chưa xong lại bị người ở phía sau lung đá cho mộtcước, lập tức quỳ gối trở lại. đau nhức lập tức làm Tô Thanh tỉnh ra, cảm thấy bản thân vừa rồi lỡ lời. Nhưng lời ra rồi làm sao có thể thu lại, cho dù Tô Thanh hối hận thôi nhưng cũng thểnuốt trở lại được nữa rồi.

      “Tâm thần yên? Tô di nương, tại sao ngươi phải sợ vú Hạ? Chẳnglẽ vì năm đó khi ngươi dìm chết đệ đệ của ta bị vú Hạ nhìn tận mắt,ngươi sợ vú Hạ ra tội ác của ngươi năm đó, bởi vậy sau khi biết tađưa vú Hạ về tướng phủ ngươi mới ăn uống trôi, ngủ yên? Nếutrong lòng ngươi có quỷ, sao ngươi phải sợ như thế? Chuyện tớinước này ngươi còn có gì để tranh cãi? Hết thảy những chuyện này đều làdo ngươi gieo gió gặt bão mà thôi.”

      Vân Thiên Mộng tất nhiên bỏ qua cái sai lầm này của Tô Thanh,lập tức chất vấn lại. Sở Phi Dương nhìn nàng, chỉ thấy hai mắt nàng đỏửng, ngôn từ sắc bén, giống như thanh kiếm đâm thẳng vào Tô Thanh,có thể thấy lúc này Vân Thiên Mộng thực tức giận, nếu với vẻ điềm đạm thường ngày của nàng, sao lại có thể để người ta phát giác ratâm tình nàng chấn động.

      “Vân tiểu thư gì vậy? Vú hạ năm đó được phê chuẩn là người mất tích, nhiều năm trôi qua như thế, ai cũng cho rằng bà ta chết, bâygiờ đột nhiên lại được Vân tiểu thư đưa về tướng phủ, đừng là muộimuội ta mang thai bị kinh hãi, cho dù là người bình thường khi biết chuyện này cũng bị dọa mà thôi. Vân tiểu thư lời ấy chẳng phảiđang cố ý làm cho người ngoài nghĩ lung tung, cố ý gán tội cho muội muội của ta!” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh của Tô Nguyên, sau đó mọi người lập tức nhìn thấy thân quan phục, sắc mặt mệt mỏitiến vào trong phòng.

      Vân Thiên Mộng thấy Tô Nguyên như hung thần ác sát vọt vào phòng khách cười khẽ, sau đó lạnh lùng đáp:

      “Tô đại nhân là huynh muội tình thâm, Tô di nương vừa mớiphạm sai Tô đại nhân tới cứu trận. Nhưng lúc này chuyện quanhệ tới mạng người, biết Tô đại nhân muốn vì tình riêng làm tráipháp luật hay xử công bằng đây?”

      Tô Nguyên phải kẻ nhu nhược, thấy Vân Thiên Mộng châm biếm mình lập tức lấy ra uy phong ngày thường khi thẩm vấn phạm nhân, hùnghùng hổ hổ :

      “Tô di nương là muội muội của bản quan, chẳng lẽ bản quan quan tâmhỏi han cũng được sao? Nếu bản quan có tư cách này phủPhụ Quốc Công và phủ Sở Tướng càng có. Nhưng hôm nay lão thái quân và Sở Tướng đều ngồi ở đây, đại tiểu thư phải nhất bên trọng,nhất bên khinh . Chuyện này nếu truyền ra ngoài phải người khácsẽ ngươi ăn hiếp di nương trong phủ sao?”

      Vân Thiên Mộng biết Tô Nguyên cũng phải quả hồng mềm, hôm naythật biết tới lợi hại của . Nhưng nếu nghĩ chỉ mấy câuđã có thể khuất phục được nàng là sai lầm rồi.

      Vân Thiên Mộng sắc mặt lạnh nhạt, thanh trong trẻo đáp:

      “Tô đại nhân lời này là vô căn cứ, Thiên Mộng nóikhông chào đón ngài, sao Tô đại nhân lại tỏ ra bực tức như thế? Chẳng lẽ Tô đại nhân sợ muội muội mình bị người khác tố ra những bê bối bà ta làm, nên ngài mới thẹn quá hóa giận sao?”

      “Ngươi…” Bị Vân Thiên Mộng làm cho rối tung rối mù, mắt Tô Nguyên lộhung quang, định mở miệng lại nghe thấy thanh vui của VânHuyền Chi: “ đến rồi ngồi xuống . Lưu hộ vệ, mang vú Vương vàTuyết Nhi lên đây!”

      Vân Huyền Chi vốn định lặng lẽ xử lý việc này, nhưng mấy người ngồi ở đây ai ai cũng có vai vế lớn cả, bọn họ chắc chắn để cho xửlý mọi việc qua loa đại khái được.

      Nếu phải xử lý cho tất cả mọi người câu trả lờithỏa đáng. Vì vậy Vân Huyền Chi dứt khoát sai Lưu hộ vệ mang tất cảnhững người liên quan dẫn tới, miễn cho người khác nghĩ Vân tướng phủcủa là địa phương có thể dự do ra vào.

      Nghĩ tới đây, Vân Huyền Chi lạnh lùng liếc nhìn Tô Nguyên, trong lòng tránh khỏi tức giận. Tô Nguyên chức quan thấp hơn cấp,vậy mà từ sau khi dựa được vào cái cây lớn là Thần Vương quan uy của dường như lớn hơn cả mình, bây giờ lại cường hoành xông vào VânTướng phủ, đúng là quá to gan. Mặc dù rất muốn thiên vị TôThanh, nhưng nàng có ca ca như thế, lòng thương tiếc của Vân HuyềnChi với Tô Thanh cũng nhạt rồi.

      Chỉ chốc lát, vú Vương quần áo rách rưới bị hai hộ vệ lôi vào phòngkhách, còn Vân Nhược Tuyết mặt trắng bệch, mắt dại ra được hai nha đầuđỡ vào.

      “Vú Vương, ngươi biết tội của ngươi chưa?” chờ ai đặt câu hỏi, Vân Huyền Chi lập tức chất vấn.

      tiếng chất vấn này của là cho sắc mặt của Tô Thanh cũng cứng đờ, nhìn Vân Huyền Chi đầy vẻ thể tin nổi, :

      “Tướng gia, ngươi là lòng dạ ác độc, ngươi vu oan giá họa bắt vú Vương nhận tội, chẳng lẽ sợ gây ra án oan sao? Cho tới tại,nô tỳ cũng biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết con trai ta bịngười khác kéo đứt cánh tay, ngài đau lòng con thôi, tại saocòn xuống tay với người bên cạnh nô tỳ? Ngài sợ làm nô tỳ thấtvọng sao?”

      Mọi người thấy Tô Thanh chống cự kiểu này ai cũng ra vẻ chán ghét, chỉ có Vân Nhược Tuyết khi nghe đến mấy chữ “kéo đứt” điêncuồng thét lên, thân thể giật lùi về sau nhưng muốn tránh xa Tô Thanh và đứa trẻ, trong miệng điên cuồng kêu lên:

      “Con cố ý… Con cố ý mà… Con chỉ muốn giúp đệ đệ ra đời sớm chút… Ai ngờ cánh tay của đệ đệ tự nhiên bị đứt… A…”

      Toàn bộ phòng khách lúc này chỉ có tiếng la hét của Vân Nhược Tuyết.Tô Thanh nghe thấy mấy câu này của con thân thể cũng mềm nhũnra, đổ nhào xuống đất, dọa cho vú Vương nhảy dựng lên, vội vàng đưa đứabé trong tay Tô Thanh cho vú nuôi, còn bà ta nâng Tô Thanh dậy, khóc lóc:

      “Di nương, di nương sao thế này? Người đừng dọa nô tỳ…”

      Tô Nguyên đưa cho vú Vương ly trà, kêu bà ta cho Tô Thanh uống ngụm.

      Tô Thanh xoay người lại, biết lấy đâu ra sức lực, đứng vụt lên, lao tới trước mặt Vân Nhược Tuyết, tay túm lấy tay Vân Nhược Tuyết, tay kia nâng lên hung hăng tát mấy chục cái vào mặt Vân Nhược Tuyết,miệng mắng:

      “Ngươi chết cho ta. Ngươi sao lại hãm hại đệ đệ của mình nhưthế? Nó vẫn chỉ là đứa trẻ, sao ngươi lại có thể làm thế được? Saota lại sinh ra thứ súc sinh như ngươi chứ?”

      Vân Nhược Tuyết bị đánh phải tỉnh táo lại, đột nhiên quỳ gối trướcmặt Tô Thanh, khóc rống lên, : “Mẹ, phải tại con mà, con khôngcố ý đâu. Con muốn tốt cho đệ đệ, muốn hại đệ ấy, mẹ, mẹhãy tin con, mong mẹ hãy tin con…”

      xong lời cuối cùng, Vân Nhược Tuyết khóc thành tiếng.Nhưng ánh mắt của Tô Thanh lúc này vô cùng đáng sợ, dường như hai thanhđao muốn lăng trì Vân Nhược Tuyết ngay lập tức làm cho nàng ta vô cùngsợ hãi.

      “Đủ rồi, các ngươi làm loạn xong chưa?”

      Vân Huyền Chi cảm thấy thể diện hôm nay của mình mất hết rồi, nghĩ thể để Tô Thanh thấy Vân Nhược Tuyết nữa nên lệnh cho Lưu hộ vệmang Vân Nhược Tuyết , sau đó hai bà tử lại lập tức đè Tô Thanh quỳxuống đất.

      “Vú Vương, đem toàn bộ lời tối qua lại cho mọi người nghe, mộtchữ cũng được bỏ sót!” Vân Huyền Chi thèm nhìn tới Tô Thanhmà mở miệng với vú Vương.

      Nghe thấy thế, Tô Thanh như hoàn hồn, trong lòng biết giờphút này có tình quan trọng hơn cần giải quyết, lại nhìn vú Vương mặt mũi đau thương nhìn mình tim của Tô Thanh cũng đập loạn lên tronglồng ngực.

      Vú Vương hướng Tô Thanh dập đầu ba cái, sau đó quỳ thẳng dậy, chậmrãi : “Tướng gia, năm đó khi phu nhân sinh, đích thực là thai longphượng. Lúc ấy di nương cũng mang bầu nên thể tới phòng sanhcủa phu nhân, hết thảy đều do nô tỳ chỉ huy đám bà đỡ làm việc. Ngay cảchuyện dìm chết tiểu công tử, di nương cũng biết, chỉ có mình nôtỳ phụ trách. Mong tướng gia đừng nên nghe lời vú Hạ kia mà hoài nghi di nương. Vú Hạ kia vốn là vú nuôi của phu nhân, tất nhiên là muốn bênhvực phu nhân, lời bất lợi cho di nương, mong tướng gia minh xét. Hôm nay lão thái quân, Sở Tướng ở đây làm chứng, nô tỳ những lời nàyđều là , tuyệt dối nửa lời. Mong tướng gia minh giám.”

      xong, ánh mắt vú Vương đưa mắt nhìn về phía cột nhà ở phòngkhách. Sở Phi Dương lập tức đề cao cảnh giác, lại nghĩ vú Vươngchỉ muốn giương đông kích tây, để mọi người nghĩ rằng mình định đập đầutự tử, còn bà ta lại cắn lưỡi, trước khi chết hai mắt cũng đónglạ. Chỉ thấy khóe miệng bà ta tràn ra máu tươi, sau đó đổ ập xuống bêncạnh Tô Thanh.

      Thân thể Tô Thanh nhịn được run rẩy, chỉ biết trơ mắt nhìn vúnuôi vì bảo toàn cho mình mà phải cắn lưỡi tự vẫn, trong lòng nổi lênlửa giận, tức chạy về phía Vân Thiên Mộng:

      “Tiện nhân, đều là do ngươi mang vú Hạ vào tướng phủ, ngươi còn lấy tính mệnh của vú Vương. Con tiểu tiện nhân này…”

      Lúc này, lòng Tô Thanh ngập tràn lửa giận, chỉ muốn lập tức giết chết Vân Thiên Mộng.

      Sở Phi Dương ngồi bên sớm có phòng bị, lập tức lắc mình chắntrước người Vân Thiên Mộng, mà Tập Lẫm trông coi bên ngoài cũng lướt tới sau người Tô Thanh, ra chiêu đánh ngất ả.

      “Tô phủ gia giáo tốt, di nương mà cũng dám hô to gọi nhỏtrước mặt Vương phi tương lai. Kiểu người biết tôn ti lễ nghĩanày, cho dù Tô đại nhân có chạy tới cầu tình chủ nhân mới của ông thìcũng ích gì đâu.” Ánh mắt của Sở Phi Dương lạnh lẽo làm cho TôNguyên muốn phát uy phải lập tức nhịn lại, bình tĩnh ngồi yên tạichỗ của mình.

      là gia môn bất hạnh, lại rước kẻ độc ác như thế vàocửa!” Lúc này, lão thái thái nhìn sắc mặt Cốc lão thái quân, sau đó chỉvào Tô Thanh ở dưới mặt đất, mắng.

      Vân Huyền Chi còn kiên nhẫn được nữa, : “Mẫu thân nuôichúng con lớn lên, vậy đứa trẻ cũng mong người giúp đỡ con nuôi dạynó.”

      Lão thái thái nghe thấy vậy lập tức từ chối: “Sao có thể thếđược, mẹ của nó còn sống, làm sao tới phiên ta dạy dỗ? Huống hồ trongphủ còn có nhiều di nương có con nối dòng, đại khái là cứ giao cho bọn họ !”

      Vân Thiên Mộng thấy lão thái thái mấy ngày nay nhìn náo nhiệt cũng đủ rồi, uy phong cũng đủ rồi, lúc này lại muốn vung tay từ chối tráchnhiệm, mà Tô Nguyên quan uy cũng lắm uy vũ, thế nên lúc này nhẹnhàng :

      “Bà nội dạy hai vị đường ca, đường muội xuất sắc như thế, cháutin tưởng đệ đệ được bà nội giáo dục cũng thành tài trong tương lai!”

      “Nhưng đứa trẻ kia rất là khó…” Lão thái thái định là“khó sống”, nhưng nhìn tới sắc mặt đen lại của Vân Huyền Chi đành nuốt lời vào trong bụng.

      Tô Nguyên thấy lão thái thái của Vân gia này tốt lành gì, liền mở miệng :

      “Nếu Vân tướng cảm thấy trong Vân phủ có ai có thể nuôi đượcđứa bé để ta đưa nó và Tuyết Nhi về Tô Phủ. Tô phủ mặc dù cókhí thế to lớn như tướng phủ nhưng nuôi dạy đứa bé vẫn dư sức!”

      Vân Huyền Chi nghe Tô Nguyên vậy hừ lạnh, đáp:

      “Đây là con trai của Vân phủ ta, khi nào cầu người ngoài tới dạyhộ. Tô đại nhân nếu còn việc gì mời rời khỏi đây !”

      xong, Vân Huyền Chi sai Lưu hộ vang mang thi thể vú Vương , lại để mấy nha đầu đưa Tô Thanh về hậu viện, còn bản thân với Cốclão thái quân:

      “Lão thái quân, chân tướng của tình ràng rồi, hung thủ hãmhại Nhược Ly và đứa trẻ cũng tự sát, mong ngài đừng nên truy cứu thêm chuyện này nữa, miễn cho Nhược Ly ở dưới suối vàng thể yên lòng!”

      Lão thái quân nào phải kẻ ngu, nhìn vào việc Vân Huyền Chi xử tội TôThanh hôm nay liền cho thể nhận ra cái trò chết thế mạng mà thôi, thếnên sắc mặt bà vô cùng khó coi, đáp:

      “Thế sao? Vậy Vân tướng định xử lý Tô di nương ra sao? Vú Vương có lá gan giết hại chủ mẫu như thế, chẳng lẽ Tô di nương có chút tráchnhiệm nào? Chỉ sợ là ngươi cũng đừng hòng đòi trốn trách nhiệm!”

      Vân Huyền Chi nghe thấy thế lông mày nhíu lại, sau đó quyết tâmnói: “Lão thái quân, ta chắn chắn cấp cho Nhược Ly cái công đạo!”

      xong, bèn xoay người rời khỏi phòng khách.

      Đám người lão thái quân hôm nay phải chứng kiến vở kịch như thếthì tâm tình vô cùng nặng nề. Chỉ nghĩ tới con ruột của mình và cháu ngoại chưa nhìn thấy mặt, lão thái quân như già cả chục tuổi. Nhìnvào tướng phủ khí nặng nề, lão thái quân để cho Quý Thư Vũ dìu lên xe ngựa. Quý Thư Vũ trước khi lên xe kéo Vân Thiên Mộng tới, nhàng :

      “Mộng Nhi, có những chuyện lão thái quân cũng thể làm gì được, con đừng trách người!”

      xong câu này, Quý Thư Vũ cũng lên xe, để lại câu đầy dư vị này cho Vân Thiên Mộng.

      Bờ vai nàng lại lập tức ấm áp, chỉ thấy Sở Phi Dương quàng lên vai nàng tấm áo choàng gấm, còn tay cầm roi ngựa, dường nhưmuốn rời khỏi tướng phủ.

      “Về , bên ngoài gió to lắm!” Nhìn sắc trời gần đến trưa, Sở PhiDương kéo chiến mã của mình tới, phi thân lên lung ngựa, sau đó chạy vềphía Hoàng cung.

      Lúc này, Phong Hà Viên còn quang cảnh như dĩ vãng nữa. Chỉsau ngày, đám nha đầu của Phong Hà viên bị điều hết nơi khác,chỉ có Lưu hộ vệ ở đây canh chừng.

      Mà lúc này, Vân Huyền Chi tay bưng cháo vào trong buồng.

      Tô Thanh sớm tỉnh lại, nằm giường, coi như nhìn thấy Vân Huyền Chi.

      “Nàng mệt lâu như thế, cũng đói rồi, ăn chút cháo gạo !” Vân HuyềnChi ngồi xuống bên giường, tự mình múc thìa cháo trắng thơm nức, đưa tới bên miệng Tô Thanh.

      “Vú Vương chết còn chưa đủ sao? Bây giờ ngay cả ta mà ngài cũng buông tha?” Tô Thanh đột nhiên mở miệng hỏi.

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 108: Tâm của Phi Khanh, Mộng - Dung hợp tác làm ăn



      Dịch giả: Phượng Vũ
      Biên tập: Phượng Vũ
      Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
      Nguồn: bachngocsach.com




      Cánh tay đưa thìa cháo tới của Vân Huyền Chi hơi dừng lại, sauđó cười : “Thanh Nhi, nàng gì thế, đây chỉ là bát cháobình thường mà thôi.”

      Tô Thanh nhìn khuôn mặt của Vân Huyền Chi, đột nhiên bật cười mộtcách bi ai, sau đó lạnh lùng tiếp: “Nhiều năm như thế, ngươi chorằng ta còn hiểu ngươi sao? Hôm nay ngươi bắt vú Vương nhận tất cả tội lỗi chỉ vì muốn ép ca ca quá, cũng muốn bị đắc tội vớiphủ Phụ Quốc Công. Vân Huyền Chi, ngươi biết tính toán, vừa lợidụng lòng trung thành của vú Vương với ta, lợi dụng tình cảm của ta dành cho ngươi, ngươi mới là người có lợi sau cùng. Uổng phí từ trước tớinay ta hy sinh quá nhiều cho ngươi, nhưng xem ra trong mắt ngươi, côngdanh lợi lộc vẫn là hết. biết là ngươi quá khôn hay do ta quá ngốc.”

      xong, Tô Thanh khóc, nước mắt bi ai trượt xuống gò má, hai mắtchứa đầy nỗi hận nhìn chằm chằm Vân Huyền Chi, chỉ hận thể bất tửđể ghi nhớ dung mạo của , như thể nỗi hận này cho dù thịt nát xươngtan, cho dù luân hồi cũng bao giờ quên được.

      Vân Huyền Chi nghe Tô Thanh vậy nét cười nhàng mặtcũng dần tán , cuối cùng chỉ còn biểu cảm trầm. thu bát cháolại, đặt lên bàn ở cạnh giường, sau đó lạnh lùng :

      “Nàng tin ta? Nàng cũng biết trong lòng ta có bao nhiêu nỗi hận ? Cho dù biết nàng giết con của ta, ta cũng chưa từng mắng mỏnàng nửa câu. Nếu vú Vương gánh lấy cái tội này, nàng cho rằngnàng thoát chết được sao? Ta vì nàng khổ tâm trù tính, nàng lại báolại ta thế này? Bây giờ ta bị nàng liên lụy quá nhiều, mấy năm nay, nàng dù phải phu nhân của Tướng phủ nhưng nàng sống có khác gì chínhthê trong phủ này ? Ngay cả Mộng Nhi cũng phải nhìn sắc mặt nàng mà sống. Thanh Nhi, làm người cũng phải có lương tâm chứ!”

      Vân Huyền Chi lạnh nhạt , càng sắc mặt Tô Thanh càng khócoi, cuối cùng chuyển thành xanh xám, chắc chắn là bị chọc giận tớimức thể nhẫn nhịn được rồi.

      Nàng ta hừ lạnh tiếng, vung tay lên, ngắt lời Vân Huyền Chi, khóe miệng nở nụ cười đầy châm chọc, chậm rãi :

      cái lý do đàng hoàng. Theo lời ngươi ta bị thế này làdo ta làm ra, còn ngươi liên quan gì. Vân Huyền Chi, ngươithật giỏi tính toán, chắc cũng sợ ta đem những chuyện năm đó làmlộ ra ngoài. Dù sao hôm nay ta cũng khó mà sống được ở đây, ta cần gìphải vì ngươi che che giấu giấu thêm nữa!”

      Nghe Tô Thanh trở mặt lời tàn nhẫn, Vân Huyền Chi chỉ cười cách lạnh nhạt, lạnh nhạt :

      “Thanh Nhi, nàng những lời này mà cũng được sao? Nếu ta có lòngthương xót cũng chỉ đối với đứa con đáng thương của chúng ta màthôi. Cho dù Tô Nguyên là trai của nàng sao? tình nàng đưaPhán Lan tới cho Tô Nguyên làm cho Tô phu nhân cực kỳ bất mãn, nàngnghĩ đứa con này có thể nhận được nuôi dạy tử tế ở Tô phủ sao?”

      Vân Huyền Chi làm cho Tô Thanh ngơ ngẩn, bản thân nàng ta chỉ nghĩtới việc trút giận lên mà quên mất những đứa con của mình.

      Nhưng vừa nghĩ tới đứa con tàn nhẫn kéo đứt tay của em trai nó,lòng Tô Thanh lại lạnh . Vân Nhược Tuyết giống mình chút nào, đối với em trai ruột mà cũng có thể ra tay được, trong lòng lạinghĩ tới hình ảnh đứa con tật nguyền, khóe mắt Tô Thanh tự chủđược đỏ hồng lên. Bi thống như kinh đào hải lãng nổi lên cuồn cuộn trong lòng làm nàng ta chẳng còn tâm tình trách móc Vân Huyền Chi nữa.

      “Ta muốn gặp con!” Cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng xuống, Tô Thanh kiên trì mở miệng.

      “Con còn , ta đưa nó nhờ mẫu thân nuôi dưỡng. Mẫu thân nuôinhiều đứa trẻ rồi, chắc chắn đứa trẻ được bà ấy chăm sóc trưởng thành khỏe mạnh.” Vân Huyền Chi lắc đầu.

      Lúc này trong lòng Vân Huyền Chi cũng đầy mâu thuẫn, nếu lúc đầu hắnmong mỏi nhi tử ra đời bao nhiêu giờ đây, khi nghĩ tới con mình sẽtàn tật cả đời, chỉ thấy đau đầu, muốn đưa nó tới nơi mà bảnthân mình muốn tới.

      “Bốp!”

      Tô Thanh vừa nghe thấy Vân Huyền Chi đưa con cho lão thái thái nuôi dưỡng, tức hướng mặt tát cái, sau đó run run chỉ vàomặt , mắng:

      “Có phải ngươi thấy con trai tàn tật như thế làm mất mặt cha nó là tể Tướng đại nhân phải ? Cho nên ngươi mới ném nó cho lão thái tháinuôi dưỡng. Vân Huyền Chi, hổ dữ ăn thịt con, sao ngươi lại có thể vô tình như thế được? Ngươi biết là lão thái thái căm hận ta, thế mà còn để cho bà ấy nuôi dưỡng con mình. Bà ta có thể nuôi dưỡngnó sao? Ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi. Ngươi đáng sợ!”

      xong, Tô Thanh mặc kệ thân thể yếu ớt của mình, muốn xuốnggiường chạy tới Bách Thuận Đường, nhưng vừa được nửa bước bị VânHuyền Chi túm lấy cổ tay, thương tiếc ném trở lại giường. VânHuyền Chi xoay người đè lên nàng ta, hung ác :

      “Trước khi nàng chỉ trích ta nên nghĩ kĩ lại hành động mấy nămnay của mình . Bây giờ ta vẫn còn nể tình cảm của chúng ta ngày xưanên giữ lại mạng cho nàng, nếu nàng cảm thấy cần cái mạng này nữathì ta thành toàn cho nàng, kể cả đứa trẻ kia cũng chẳng có kết cụcgì tốt đâu.”

      Tô Thanh điên cuồng phản kháng, nhưng thân thể sau khi sinh quá mứchư nhược, giờ phút này lại bị Vân Huyền Chi đè ép xuống, nàng ta chỉ cảm thấy chân tay như đứt gãy. Bao nhiêu bi thống, oán hận với Vân HuyềnChi cũng thể nào ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn nam nhântrên người mình, nửa ngày sau cũng thành lời.

      “Vâng lời mà ăn cháo . Yên tâm, ta cũng lấy mạng nàng đâu!”

      Vân Huyền Chi thấy nàng ta ngoan ngoãn buông lỏng tay, với lấychén cháo, ngờ Tô Thanh lại há mồm cắn tới, như hoàn toàn mấtđi lý trí, muốn sống mái cùng địch nhân vậy.

      Cánh tay Vân Huyền Chi truyền tới đau nhức, quay đầu nhìn, chỉthấy cổ tay chảy máu, mà Tô Thanh cũng chẳng có dấu hiệu buông bỏ.Trong lòng giận dữ, Vân Huyền Chi thèm nghĩ ngợi gì, lập tức đánhvào sau ót của Tô Thanh. Tô Thanh cảm thấy đầu choáng, mắt hoa lên, sauđó ngất luôn. Vân Huyền Chi nhìn xuống cánh tay mình, chỉ thấy chỗ bị Tô Thanh cắn suýt nữa mất cả mảng da thịt. Máu tươi từ cánh tay xuống người Tô Thanh nằm giường, nhìn cực kỳ kinhkhủng.

      Vân Huyền Chi chẳng thèm để tâm nữa, lập tức gọi nha đầu ở bên ngoàiđi vào, sai các nàng đút cháo cho Tô Thanh, còn cắn răng chịuđau, đến khi tận mắt thấy Tô Thanh ăn hết cả tô cháo mới rời khỏi PhongHà Viên.

      Hai ngày sau, vú Mễ vội vàng vào nội thất, thấy Vân Thiên Mộngđang luyện chữ đứng yên ở bên, mặt lại có chút biểu cảm vui vẻ.

      Vân Thiên Mộng viết xong chữ cuối cùng, để cho Nghênh Hạ và Mộ Xuânđặt tờ giấy ra xa, nhìn lại chỉ thấy tàm tạm buồn cười lắc đầu, sauđó đặt bút lông xuống, thấy vú Mễ chờ bên cạnh lâu, liền hỏi:

      “Hôm nay vú có chuyện gì mà vui vẻ thế?”

      Vú Mễ thấy Vân Thiên Mộng viết xong tiến lên, cười báo: “Tiểuthư, ở bên Phong Hà Viên vừa truyền tới tin tức, Tô di nương vì lửagiận công tâm nên trở thành người ngu ngốc!”

      Nghe thấy thế, Vân Thiên Mộng lau tay hơi dừng lại, sau đó nhìn tới vú Mễ, trong lòng như nghĩ gì đó.

      Người ngu ngốc?

      Nàng chưa từng nghe qua người nào vì giận quá mà trở thành người ngungốc cả. Cho dù trong lòng có oán hận lớn nhiều nhất cũng chỉ tứcchết mà thôi, Tô Thanh này sao lại trở thành người muốn chết được, muốn sống xong như thế?

      Chỉ sợ, có người muốn chặn miệng người đời, lại thể giết chết nàng ta nên mới làm ra như thế mà thôi.

      Kết cục này, sợ là Tô Thanh cũng chưa từng dự liệu được.

      Nghe thấy cái đáp án ngoài ý định nhưng vô cùng hợp tình hợp lý đó,Vân Thiên Mộng thể cao hứng như vú Mễ, lông mày lập tức cau lại,trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

      “Tiểu thư cảm thấy có gì ổn ư?”

      Nghênh Hạ và Mộ Xuân cũng rất cao hứng, nhưng chỉ thấy Vân Thiên Mộng chẳng những vỗ tay chúc mừng mà còn nhíu lông mày khiến cho haingười dần dần cũng cảm thấy chuyện này kỳ quặc, người ta thể nghi ngờ.

      có gì. Bảo người chuẩn bị xe ngựa cho ta, chút nữa chúng tatới phủ Phụ Quốc Công thăm biểu tỷ!” Vân Thiên Mộng cắt đứt suy nghĩtrong lòng, sắc mặt bình tĩnh phân phó.

      “Vâng!” Mộ Xuân hỏi nhiều nữa mà hành lễ với Vân Thiên Mộng, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

      nén nhang sau, Vân Thiên Mộng bước vào Xuất Vân Các của Khúc PhiKhanh, đúng lúc nàng ngồi thêu cách chăm chú, dù Vân Thiên Mộng tới gần cũng hề phát ra.

      Lúc này qua giờ ngọ, ánh mặt trời mùa thu rực rỡ chiếu lên thâncủa Khúc Phi Khanh làm cho toàn thân nàng như có thêm quầng sángvàng nhạt. Khúc Phi Khanh lại tĩnh tâm thêu thùa, nhìn tựa như mộtbức tranh thiếu nữ cổ đại, đẹp thể tả.

      Vân Thiên Mộng đưa tay lên trán che mi và nhìn lên bầu trời, thấy ánh mặt trời sáng lạn rất dễ làm tổn thương tới mắt. Nàng bèn giọng sai bọn nha đầu mang tới cái ô bằng giấy dầu, tự thân mình che trênđỉnh đầu cho Khúc Phi Khanh.

      Khúc Phi Khanh chuyên chú may ván, chỉ cảm thấy đỉnh đầu độtnhiên có bóng râm che lấy, ánh sáng hơi thay đổi, nàng bên ngẩng đầunhìn lên, thấy Vân Thiên Mộng cười ở đằng sau mắng:

      “Đáng ghét, đến mà cũng chút nào!”

      Vân Thiên Mộng le lưỡi cười tiếng, sau đó đưa ô cho Mộ Xuân, cònmình cúi xuống nhìn tấm khăn thêu của Khúc Phi Khanh, thấy tơlụa màu đỏ thêu cặp uyên ương cười đáp:

      “Biểu tỷ thêu đồ cưới cho mình sao? Tay nghề của biểu tỷ thậtxuất thần nhập hóa, bức tranh đôi uyên ương này nhìn như vậy, MộngNhi rất bội phục tỷ đấy!”

      Bị Vân Thiên Mộng tán dương như thế, hai má của Khúc Phi Khanh hơihồng lên, vẻ thẹn thùng ấy qua được cặp mắt của Vân Thiên Mộng.Nàng cúi xuống gần, thầm vào tai Khúc Phi Khanh:

      “Biểu tỷ, phải biểu tỷ tưởng Mộng Nhi đấy chứ?”

      Nghe thấy thế, sắc mặt của Khúc Phi Khanh càng thêm đỏ ửng, lập tứcđứng lên làm bộ muốn đánh Vân Thiên Mộng, nhưng Vân Thiên Mộng lại tháochạy. Trong sân ở Xuất Vân Các lập tức vang lên tiếng vui cười trong trẻo.

      “Nha đầu xấu xa, có lương tâm, ta đây chuẩn bị cho muội đó!”

      Đuổi hồi lâu mà Khúc Phi Khanh cũng bắt được Vân Thiên Mộng, nghĩ rằng cước bộ của Vân Thiên Mộng nhìn nhanh nhưng lạinhanh nhẹn tới khó tin, mỗi lần tưởng chừng nàng sắp bắt được rồi thìVân Thiên Mộng lại lắc mình tránh được. Khúc Phi Khanh từ bỏ việc đuổibắt nàng, sai bọn nha đầu cất đồ thêu thùa , nhìn Vân Thiên Mộng đầyhờn dỗi:

      đuổi nữa, mau lại đây. Coi như hôm nay muội gặp may, ta saibọn nha đầu mang trà Thái hậu mới ban thưởng tới cho muội thưởng thứcmột chút!”

      Vân Thiên Mộng quan sát thần sắc của Khúc Phi Khanh, thấy nàng đúnglà còn ý muốn đuổi đánh mình nữa cười cười tiến lại, hai người cùng vào phòng.

      “Làm khổ biểu tỷ rồi, lại vì chuyện đồ cưới của muội mà nhọc lòng!”Đến gần Khúc Phi Khanh, Vân Thiên Mộng nũng nịu kéo cánh tay nàng, nháymắt .

      Khúc Phi Khanh vươn tay điểm lên trán nàng, cười mắng:

      “Gần đây tướng phủ phát sinh nhiều chuyện như thế, ta nghĩ chẳng cóai nhớ tới chuyện của muội đâu. Mà thủ nghệ của muội cũng bằng ta, ta tất nhiên phải giúp đỡ chút rồi. Trừ ta ra, mẹ và lão thái quâncũng chuẩn bị cho muội rồi đấy!”

      Nghe Khúc Phi Khanh , Vân Thiên Mộng cũng đoán là nàng ta biếtđược tình ở tướng phủ. Nhưng đây là chuyện tình thể che dấu lâu dài, thế nên Vân Thiên Mộng cũng chỉ cười.

      Sau khi hai người ngồi xuống, Nhạc Dao mang trà lên, rót cho mỗingười chén. Vân Thiên Mộng bưng ly trà xinh lên nhấp ngụm, chỉ cảm thấy hương trà tràn ngập trong phổi, nước trà ngọt dịu nơi yếthầu, cả miệng đầy hương trà: “Quả là trà ngon!”

      “Trà tất nhiên là ngon rồi. Nhưng người cung tiến trà lại làm chongười ta phiền chán!” Khúc Phi Khanh thấy trong phòng chỉ còn tâm phúccủa mình và Vân Thiên Mộng còn kiêng kỵ gì nữa, lập tức caumày, ưu sầu .

      Vân Thiên Mộng thấy ngón trỏ của nàng miết quanh ly trà, hềcó tâm tư thưởng thức đặt ly trà của mình xuống, giọng hỏi:

      “Chẳng lẽ đây là trà của phu gia mà thái hậu chọn cho tỷ biếu ư?”

      Nàng vừa xong thấy Khúc Phi Khanh ngẩng phắt đầu lên, ánh mắtđầy cam lòng nhìn nàng, sau đó phiền não : “Người này cũng tốt, chỉ là…”

      được nửa, mặt Khúc Phi Khanh lại đỏ lên.

      Vân Thiên Mộng nghe vậy trong lòng cũng ngầm hiểu ra, nhưng trong tâm vẫn đầy nghi hoặc. Tiểu thư nửa ngày bước ra khỏi cửa nhưKhúc Phi Khanh làm sao có thời gian kết bạn với nam tử bên ngoài chứđừng là ái mộ gì.

      Nhưng nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng lúc này làm người ta thấy khó hiểu.

      “Phải rồi, hôm nay muội tới đây có việc gì vậy?” Khúc Phi Khanh muốn chuyện về mình nữa nên lập tức chuyển chủ đề.

      Vân Thiên Mộng nhìn vào đôi mắt đầy ngượng ngùng của nàng, cũng bức bách hỏi han gì nữa, chỉ cười tiếp:

      “Ngày ấy ở bữa tiệc trong cung, nhờ có dược hoàn của Tiểu Nhiếp đạiphu giúp đỡ, hôm nay Mộng Nhi tới là muốn lời cảm ơn tới .”

      xong, Vân Thiên Mộng bất ngờ nhìn thấy vẻ vui sướng trong mắtKhúc Phi Khanh, tuy là xẹt qua nhưng nàng hoàn toàn nhận thấy.

      “Muội tới đúng lúc rồi, gần đây thân thể của cha tốt hơn nên Tiểu Nhiếp đại phu ba ngày mới tới lần. Hôm qua mới về VinhThiện Đường rồi.”

      Khúc Phi Khanh cười , giống vẻ chán nản lúc vừa rồi mới uống trà. Lúc này nụ cười của nàng sáng lạn, lại mang theo vẻ ngọt ngào,càng khẳng định hơn phỏng đoán trong lòng Vân Thiên Mộng.

      đúng là may rồi. thế chỉ có thể tới Vinh ThiệnĐường chuyến thôi. Nhưng biểu tỷ biết đấy, muội và Tiểu Nhiếp đạiphu quen nhau, nếu đột nhiên đến thăm sợ là ổn. Hay là biểutỷ cùng với muội, có được ?” Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm vàoKhúc Phi Khanh, chậm rãi đề nghị.

      Khúc Phi Khanh nghe Vân Thiên Mộng vậy vô cùng tình nguyện, vui vẻ đáp:

      “Đúng lúc ta cần phải hỏi thêm về mấy vị thuốc của cha, vậy chúng ta cùng .”

      xong, Khúc Phi Khanh để cho Nhạc Dao thay quần áo giúp mình, mặcmột bộ váy màu tím nhạt, lại lấy xuống chiếc trâm mà thái hậu ban cho,cài lên mấy cây trâm bằng cẩm thạch trang nhã, sau đó cùng với Vân Thiên Mộng rời khỏi phủ Phụ Quốc Công.

      “Lâu lắm rồi ra ngoài. Lần trước ra ngoài du ngoạn là lễ thấttịch. Đáng tiếc là hôm ấy gặp phải thích khách, dọa ta sợ nhảy lên, maymà còn có Mộng Nhi ở đó, nếu ta e là đêm ấy mất mạng rồi!” Nhẹkéo màn xe, Khúc Phi Khanh nhìn phố phường náo nhiệt bên ngoài, trongmắt tràn đầy vui vẻ.

      Vân Thiên Mộng chăm chú nhìn nhất cử nhất động của nàng, sau đó đáp lời:

      “Nếu lúc ấy biểu tỷ phát ra Mộng Nhi tin là biểu tỷ cũng sẽbảo vệ Mộng Nhi như thế thôi. Nghe mấy ngày nay nhiều đại thần cònmời những người Bắc Tề kia về nhà làm khách quý, quên huyếthải thâm cừu ngày ấy!”

      Khúc Phi Khanh nghe Vân Thiên Mộng như thế hừ lạnh tiếng, tiếp:

      “Đều là đám người chỉ biết nịnh nọt. Thấy Hải Điềm quận chúa được ban hôn cho thái tử Bắc Tề, bọn họ lại nghĩ rằng nữ nhi của mình antoàn rồi. Bọn họ biết Đại hoàng tử và Thập hoàng tử của Bắc Tề kia còn chưa thành thân sao? nay Thụy Vương cũng còn trong tayngười Bắc Tề, hai người kia nếu mở miệng, chỉ cần quá phận thìHoàng thượng chấp nhận ngay. Còn nữa, cái Tề Linh Nhi quốc sắcthiên hương kia, đám công tử tên nào mà nhìn tới nhìn lui, chỉmuốn mượn tiệc chiêu đãi để hấp dẫn cái nhìn của nàng ta mà thôi. Nóiđến cùng, tất cả chỉ là đám sắc quỷ tiền đồ!”

      Vân Thiên Mộng thấy Khúc Phi Khanh hôm nay ăn sắc sảo, hoàn toànkhông ôn hòa giống mọi khi kéo Khúc Phi Khanh, nhìn chằm chằm vàođôi mắt đầy lửa giận của nàng, sau đó cười :

      “Biểu tỷ làm sao thế? Tỷ có thù oán gì với đám công tử đó à?”

      Nghe thấy thế, trong mắt Khúc Phi Khanh nổi lên vẻ mất mát, khóe miệng cười tự giễu, lại chậm rãi :

      “Những gia đình cao quý sao có thể sánh được với những người chỉ cầu tự do, màng danh lợi!”

      xong, nàng lại nhìn ra ngoài xe, dường như rất hâm mộ cuộc sống tự tại bên ngoài.

      Vân Thiên Mộng nghe nàng lời này lên tiếng nữa, trongxe lâm vào mảnh yên tĩnh. Chỉ chốc lát, xe ngựa tới cửa của VinhThiện Đường, Vân Thiên Mộng cảm thấy thanh ồn ào như lúc nãynữa. Nàng xuống xe, nhìn Vinh Thiện Đường nằm ở góc phía tây nam của kinh thành, mặc dù phải địa phương hẻo lánh nhất, nhưng người đitới lui cũng nhiều, bởi vậy mới có vẻ yên tĩnh thế này.

      Vinh Thiện Đường có mặt tiền rất lớn, có hơn mười cửa mở ra, chínhgiữa cửa chính có treo bảng màu đen, viết ba chữ “Vinh ThiệnĐường” bằng mực xanh sẫm, nhìn qua rất trang trọng, lại mang chúthương vị của ngành y.

      Nhìn vào cửa, chỉ thấy người dân xếp hàng nghiêm chỉnh, các học đồcủa Vinh Thiện Đường tay cầm đơn bốc thuốc, hoặc dẫn người bệnh lấythuốc, náo nhiệt khác xa với cảnh bên ngoài.

      Dân chúng xem bệnh ăn mặc cũ nát, có thể thấy Tiểu Nhiếp đại phu làmột người tốt bụng, nếu những người nghèo như thế này làm sao cócơ hội vào đây xem bệnh.

      “Chúng ta vào thôi!” Hai người vừa xuống ngựa bèn kéo mũ che mặt, Khúc Phi Khanh được Nhạc Dao dìu vào trong Vinh Thiện Đường.

      Qua mũ che mặt, Vân Thiên Mộng nhìn bộ dáng nóng vội của Khúc PhiKhanh, lông mày hơi nhăn lại, sau đó cũng tiến vào Vinh Thiện Đường.

      Vừa vào Vinh Thiện Đường nhìn thấy Tiểu Nhiếp đại phu, lúc này ngồi bắt mạch cho người bệnh. Khi nhìn thấy , bước chân của Khúc Phi Khanh cũng dừng lại.

      “Hai vị tiểu thư đến khám bệnh sao?” Lúc này, tên học đồ bước lên, kính cẩn hỏi thăm.

      “Tiểu thư của chúng ta có việc muốn gặp Tiểu Nhiếp đại phu, khôngbiết bây giờ có rảnh ?” Mộ Xuân tiến lên hỏi thăm, thay VânThiên Mộng chuyện.

      Gã học đồ cười cười đáp: “Vậy mời hai vị tiểu thư chờ lát. Nhiếpđại phu khám bệnh, còn ba người nữa mới xong. Mong hai vị yên lặngchờ đợi lát!”

      Vân Thiên Mộng nhìn cấu trúc của Vinh Thiện Đường, sau đó gật đầu với gã học đồ, rồi cùng Khúc Phi Khanh ngồi yên ở chỗ, chờ Tiểu Nhiếpđại phu khám bệnh xong.

      Trong thời gian chờ này, trong đầu Vân Thiên Mộng lại nảy ra kếhoạch rất hay, nếu có thể nhận được đồng tình của Tiểu Nhiếp đại phu, hẳn là thu được khối sinh ý rất lớn.

      Nửa nén hương sau, Tiểu Nhiếp đại phu mới khám xong cho những ngườibệnh ngày hôm nay. Gã học đồ lập tức chạy tới bên cạnh , ghé vào lỗtai thầm mấy câu. rửa tay xong bèn nhanh chóng bước tới.

      Nhưng sau khi vào lại phát hai vị đại tiểu thư của phủ PhụQuốc Công và Tướng phủ, mặt giấu được vẻ kinh ngạc, sau đóbèn lời xin lỗi: “ để hai vị tiểu thư đợi lâu rồi!”

      Vân Thiên Mộng cười cười : “Người bệnh vẫn quan trọng hơn. Hôm nay chúng ta tới đây là muốn cảm ơn Tiểu Nhiếp đại phu, đa tạ dược hoàn của Tiểu Nhiếp đại phu hôm ấy!”

      Nghe Vân Thiên Mộng thế, Tiểu Nhiếp đại phu chỉ mỉm cười, sau đóđáp: “Đối với tại hạ mà chỉ là chút chuyện thôi, Vân tiểuthư khách khí rồi!”

      Vân Thiên Mộng cười , ánh mắt đánh giá khắp Vinh Thiện Đường, sauđó chậm rãi : “Vinh Thiện Đường rộng rãi như thế, nhưng lại khôngbiết tận dụng cách tốt nhất. Tiểu Nhiếp đại phu y thuật tinh thôngnhưng chắc am hiểu kinh doanh!”

      ngờ được Vân Thiên Mộng câu này, mặt của Tiểu Nhiếp đạiphu hơi đỏ lên như bị người ta trúng yếu điểm, sau đó khẽ ho, nhẹgiọng giải thích:

      “Tại hạ giỏi buôn bán, hơn nữa lại chuyên tâm nghiên cứu y thuật nên chưa có thời gian nghĩ tới những chuyện này.”

      Mặc dù Tiểu Nhiếp đại phu cũng chỉ vô tâm ra lời này, nhưng rơi vào tai Khúc Phi Khanh lại mang ý tứ khác.

      Vân Thiên Mộng cũng cảm nhận được Khúc Phi Khanh cười ở sau mạng che mặt tâm tình chấn động, vội sang chuyện khác:

      “Ta có biện pháp, biết Tiểu Nhiếp đại phu có muốn hợp tác ?”

      Nghe vậy, trong lòng Tiểu Nhiếp đại phu nổi lên nghi hoặc, trong lòng hoài nghi biết Vân Thiên Mộng tới đây để cảm ơn hay còn có mưu đồ gì?

      Mặc dù lúc này Vân Thiên Mộng mang mũ che mặt nhưng Tiểu Nhiếp đạiphu vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt rạng rỡ của nàng, giống như ngày đó nàng chăm chú nhìn vào hòm thuốc của , khiến cho trong lòng khôngkhỏi nảy lên cảnh giác.

      “Là biện pháp gì tốt vậy? Hay chúng ta cứ hợp tác với nhau xem, cókhi lại là chuyện tốt?” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âmtrong trẻo, mọi người nhìn ra thấy Dung Vân Hạc và Tứ Nhi vào.

      Tiểu Nhiếp đại phu nhìn thấy Dung Vân Hạc tới vẻ mặt hơi kíchđộng, nhưng lại cảm thấy ở đây quá nhiều người nên cũng tiện biểulộ, vội vàng nụ cười mừng rỡ môi.

      Vân Thiên Mộng cũng ngờ Dung Vân Hạc xuất hiệ ở đây, trong mắt khỏi ra ý cười:

      “Đúng là Tây Sở đệ nhất phú thương, nơi nào có làm ăn là có mặt ở đó!”

      Dung Vân Hạc dù cười nhạt nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ vui mừng, thấy Vân Thiên Mộng như thế giải thích:

      “Cũng vừa lúc ta thị sát ở cửa hàng kế bên, thấy xe ngựa của Tướng phủ dừng ở trước Vinh Thiện Đường nên muốn vào xem, đúng lànàng!”

      Hai người chuyện như bằng hữu làm cho Khúc Phi Khanh và TiểuNhiếp đại phu đối với Dung Vân Hạc cũng nhiệt tình hơn chút.

      Vân Thiên Mộng lại quay đầu nhìn Tiểu Nhiếp đại phu, với :“Tiểu Nhiếp đại phu, Dung công tử giỏi buôn bán, hẳn người cũng tintưởng huynh ấy. Lúc này để huynh ấy gia nhập, biết ngài nghĩ sao?”

      Nếu Tiểu Nhiếp đại phu còn hoài nghi năng lực của Vân Thiên Mộng thìvới Tây Sở đệ nhất phú thương là Dung gia lại bội phục sát đất. Dung Vân Hạc này mặc dù tuổi tác lớn, nhưng chỉ cần phụ trách quản lýthì cam đoan là sinh ý kiếm ngừng. Mà bản thân Vinh Thiện Đườngdanh tiếng cũng tệ, nhưng mấy năm nay toàn bố thí thuốc thang, lại nề hà khám bệnh cho người nghèo, bây giờ cũng khó lòng màgánh nối chi phí rồi. Nếu có biện pháp tốt, lại có thể cứu cho ngườinghèo, tất nhiên rất nguyện ý hợp tác.

      Suy nghĩ hồi, Tiểu Nhiếp đại phu lại nhìn vào đôi mắt chân thành của Dung Vân Hạc, cuối cùng cũng gật đầu.

      Vân Thiên Mộng hơi nâng mi lên, đến gần Khúc Phi Khanh, than phiền:“Biểu tỷ, huynh ấy tin năng lực của ta, đáng giận!”

      Nghe thấy thế, sau mạng che mặt của Khúc Phi Khanh cũng truyền tiếng cười .

      “Rốt cuộc là có kế hoạch gì hay ho, nàng thử ra chút?” Dung Vân Hạc nhìn Vân Thiên Mộng cười hỏi.

      Bị vị thiên tài buôn bán này hỏi câu, trong lòng Vân Thiên Mộng vui vẻ, mặt mày hớn hở :

      “Vinh Thiện Đường này rộng rãi, nhưng lại chỉ có tầng, quả thậtrất lãng phí. Ta nghĩ nên tu sửa thành lầu các, tầng phụ trách bốcthuốc, tầng hai khám bệnh cho nam tử, tầng ba khám bệnh cho nữ tử, cònlại là khám bệnh cho người bị bệnh truyền nhiễm, đảm bảo an toàn chonhững người khác.”

      Khi Tiểu Nhiếp đại phu nghe Vân Thiên Mộng hai mắt tỏa sáng,vừa rồi còn chút nghi ngờ bây giờ hoàn toàn còn nữa.

      Dung Vân Hạc khiếp sợ nhìn Vân Thiên Mộng, ngờ nàng lại đưa ra chủ kiến như thế.

      Vân Thiên Mộng trong lòng thổn thức, đây là kiến thức cơ bản nhất ở thời đại thôi mà.

      Nhưng thấy hai người kia có biểu chăm chú như thế, Vân Thiên Mộng biết cách này có thể làm rồi, nên tiếp tục :

      “Vừa rồi ta nhìn Tiểu Nhiếp đại phu khám bệnh, quả là vất vả! bằng dùng cách vừa rồi ta , lại tuyển thêm đại phu tới làm,phân theo giờ làm, như vậy vừa có thể khám chữa bệnh được nhiều mà cácđại phu cũng bị mệt. Huống hồ, với ít bệnh tình hiếm gặp, nếuVinh Thiện Đường giúp bọn họ sắc thuốc lãng phí thời gian, tốthơn hết làm làm thành dược hoàn, để người bệnh mang về nhà dùng nước ấmdùng, vừa đề cao hiệu suất, vừa làm lãng phí thời gian của mọingười. Như thế sao lại làm?”

      “Mộng Nhi, đây là ý rất hay. Chúng ta sinh ra ở gia đìnhkhá giả, tất nhiên biết tới khó khăn của dân gian, nếu có thể làmthế rất tốt!”

      Khúc Phi Khanh đứng nghe ở bên nhịn được khen dứtmiệng, mà hai gã nam tử đứng ở bên nhìn Vân Thiên Mộng đầy khiếp sợ.

      “Hơn nữa, ta cho rằng y thuật chỉ là trị bệnh cho người ốm đau. Y thuật của Tiểu Nhiếp đại phu tốt như thế, sao nghiên cứu mộtchút thánh phẩm làm đẹp, ví dụ như kem dưỡng da. Nếu như thế sinh ýcủa Vinh Thiện Đường ngừng gia tăng, từ đó nếu muốn làm từ thiệnthì cũng lo đủ lực!” Vân Thiên Mộng cười , tiếp.

      “Đúng là ý kiến hay, nếu làm Vinh Thiện Đường trở thànhnhà thuốc độc nhất vô nhị ở Tây Sở rồi. Tiểu thư quả làm cho ngườita thể khinh thường!” Tiểu Nhiếp đại phu mặt đầy kinh hỷ, nhìn Vân Thiên Mộng tán dương.

      Nhưng mà, khi nghĩ tới thánh phẩm làm đẹp, còn có kem dưỡng da gì gìđó, những thứ này chưa từng nghe qua nên lại khiêm tốn hỏi:

      “Kem dưỡng da kia là thứ gì? Làm sao để điều chế?”

      Vân Thiên Mộng hơi le lưỡi, vừa rồi đúng là quá lời rồi, với trình độ y học tại sợ là tinh luyện nổi thứ này.

      Nhưng lời rồi, Vân Thiên Mộng cũng chỉ có thể trả lời: “Ngàilà đại phu hay ta là đại phu, sao lại hỏi ta vấn đề này, buồn cườiđó!”

      Tiểu Nhiếp đại phu bị Vân Thiên Mộng như thế mặt đỏ lên, chỉ có thể cúi đầu “à” tiếng.

      Vân Thiên Mộng lại cùng với Dung Vân Hạc thảo luận về kết cấu nội bộ của Vinh Thiện Đường.

      Trong quá trình thảo luận, Vân Thiên Mộng phát Dung Vân Hạc nàycực kỳ có đầu óc buôn bán, vô cùng nhanh nhạy, tốc độ tiếp thu cũng đáng khiếp sợ, khó trách Dung gia có thể trở thành Tây Sở đệ nhất phúthương.

      “Nếu biện pháp này hiệu quả, về sau chúng ta mở những Vinh ThiệnĐường thứ hai, thứ ba ở các nơi khác nữa. Đến lúc đó trăm họ Tây Sở đềucó thể được xem bệnh, bốc thuốc rồi.” Vân Thiên Mộng thấy Dung Vân Hạcsửa chữa vài chỗ trong kế hoạch ban đầu của mình trong lòng bội phục cực điểm, cười .

      “Vậy ta cung cấp cho cửa hàng!” Dung Vân Hạc càng cao hứng đáp.

      Vừa lúc ấy, Tập Lẫm lại từ bên ngoài, thấy Vân Thiên Mộng giao cho nàng cái hộp gỗ.

      “Cái gì thế?” Nhận lấy hộp gỗ, Vân Thiên Mộng nhàn nhạt hỏi Tập Lẫm.

      Tập Lẫm cung kính đáp: “Bẩm tiểu thư, Tướng gia sai ty chức giao thứ này cho tiểu thư!”

      xong, Tập Lẫm lập tức rời khỏi Vinh Thiện Đường!

      Vân Thiên Mộng khó hiểu, mở nắp hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong có mộtchồng kế đất dày, lập tức hiểu ra ý tứ của Sở Phi Dương, đưa mắt nhìn ra ngoài nhưng lại thấy ai cả.

      Dung Vân Hạc vừa thấy chồng khế đất kia nụ cười cũng nhạt ,trong mắt nhịn được chớp qua vẻ cười khổ. Sở Phi Dương đúng là quá hiểu Mộng Nhi, bọn họ vừa mới tới tình cửa hàng hắnđã sai người mang khế đất tới, chắc là muốn mình nhúng ta vàochuyện này rồi.

      Vân Thiên Mộng sao lại hiểu dụng ý của Sở Phi Dương, trong lòng mặc dù vui vẻ vì người này đối với bản thân như thế, nhưng làm ăn phải là chuyện dễ, làm sao có thể thiếu Dung Vân Hạc được.

      Nhưng nàng cũng thể phụ lòng tốt của Sở Phi Dương, bèn mở miệng:

      “Cửa hàng do ta lo liệu , khám bệnh do Tiểu Nhiếp đại phuphụ trách, còn nghiên cứu chế tạo thánh phẩm làm đẹp và biện pháp buônbán phải phiền Dung công tử rồi!”

      Dung Vân Hạc thấy nàng an bài mọi chuyện thỏa đáng gật đầu cười,mà Tiểu Nhiếp đại phu cũng vui vẻ đồng ý, còn sai học đồ mang tới giấybút, ba người cùng ký tên hợp tác làm ăn, bắt đầu thực thi từ hôm nay.

      Sau khi thương lượng thêm chút vấn đề, thấy sắc trời tối thìVân Thiên Mộng liền cùng Khúc Phi Khanh rời khỏi Vinh Thiện Đường!”

      nghĩ tới Mộng Nhi còn có thiên phú này nữa. Ta thấy Dung côngtử cũng phải bội phục muội sát đất!” Ngồi xe ngựa, Khúc Phi Khanhtháo mũ sa xuống, cười .

      tới Dung Vân Hạc và Tiểu Nhiếp đại phu, ngay cả Vân ThiênMộng mà nàng hiểu rất , rất quen thuộc cũng làm cho nàng ít ngạc nhiên.

      Vân Thiên Mộng bình tĩnh nhìn vào vẻ mặt của Khúc Phi Khanh, sau đóthấp giọng : “Biểu tỷ, người mà biểu tỷ thích có phải là Tiểu Nhiếpđại phu đúng ?”

      Lời vừa dứt, nụ cười mặt Khúc Phi Khanh trở nên cứng đờ, sau đósắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt lảng tránh Vân Thiên Mộng, tay cầm mũsa siết chặt lấy vành nón, biết nên trả lời thế nào.

      Vân Thiên Mộng thấy phản ứng của nàng như thế hiểu ra.

      Vừa rồi mặc dù mực cùng Dung Vân Hạc và Tiểu Nhiếp đại phu bànbạc, nhưng nàng cũng quên quan sát Khúc Phi Khanh, chỉ thấy KhúcPhi Khanh mặc dù im lặng nhưng nhìn rất vui vẻ, khác xa với vẻ ưu sầu lúc uống trà ở Xuất Vân Các, thế nên mới dám khẳng định tâm tưcủa Khúc Phi Khanh.

      “Mộng Nhi, ta…” Cố gắng lấy dũng khí để mở miệng, nhưng Khúc PhiKhanh lại biết cái gì, chỉ nhàng đáp: “Huynh ấy toàn lựcchữa trị cho cha, sắc thuốc khám bệnh cũng tự tay làm, vẻ nghiêm túc đóso với đám hoàn khố đệ tử trời vực!”

      xong, khóe mắt của Khúc Phi Khanh cũng hơi hồng lên:

      “Nhưng ta biết, hôn của ta cho dù là cha mẹ cũng thể địnhđoạt. Nếu Thái hậu mà biết chết nghi ngờ, thế nên tamới cố nén. Mộng Nhi, ta cam lòng, nếu phải sinh ra tronggia đình này ta đâu bị quản thúc như thế!”

      xong, Khúc Phi Khanh òa khóc.

      Vân Thiên Mộng nhìn đôi vai run lên của nàng, trong lòngcũng cảm thấy bức bối, ngồi sát vào Khúc Phi Khanh, vươn tay nắm lấy đầu vai của nàng, đôi mi thanh tú lại khẽ nhăn.

      Tiểu Nhiếp đại phu phải Sở Phi Dương, dù y thuật của cótinh thông thế nào dù phong quan cũng chỉ có thể là thái y, thái hậu chắc chắn gả Khúc Phi Khanh cho thái y có đất dụng.

      Huống chi, tại Tiểu Nhiếp đại phu cũng chỉ là thảo dân, thái hậu nếu biết tâm này của Khúc Phi Khanh, chắc chắn làm ra nhữngsự tình rất tiêu cực.

      Nghĩ như thế, Vân Thiên Mộng lại thấy bản thân mình may mắn, cóthể gặp được nam nhân tốt bụng và mạnh mẽ như Sở Phi Dương, thảo nào mà đám người Hải Điềm hận nàng thấu xương.

      “Mộng Nhi, việc này muội cũng biết, liệu có thể…” Khúc Phi Khanhdù tin tưởng Vân Thiên Mộng, nhưng chuyện này liên quan tới mạng người,nàng thể cẩn thận.

      “Biểu tỷ yên tâm, việc này Mộng Nhi tuyệt đối ra!” VânThiên Mộng đợi nàng dứt câu lên tiếng cam đoan, sau đó ômchặt lấy thân thể tịch của Khúc Phi Khanh, đến tận khi đưa nàng trởvề phủ Phụ Quốc Công.

      Vân Thiên Mộng đưa Khúc Phi Khanh về, sau đó mới quay về Khởi LaViên, lần nữa lấy từ trong hộp ra những khế đất, xem qua lượt.Trong lòng nàn tràn đầy kinh ngạc, nhịn được thở dài, Sở Phi Dương này chẳng lẽ quyết định cho nàng làm chủ gia đình sao? Những khế ướcmua bán nhà này đều ở trong những khu vực tốt nhất, nghĩ lạicó thể hào phóng như thế.

      Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng trong lòng Vân Thiên Mộng nénnổi cảm giác ấm áp, ngọt ngào, khóe miệng hơi cười . Nàng xem lạinhững khế ước đó vài lần, bắt đầu cầm bút lông tính toán xem vị trí nàothì nên dùng để làm gì mới tạo ra lợi nhuận nhiều nhất.

      Nhưng trong lòng nàng vẫn thở than cho Khúc Phi Khanh. Hai người cóbối cảnh xa cách như thế, ở thời cổ đại thể chấp nhận được.

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 109: Trừng trị Tô Thiển Nguyệt lòng dạ hiểm độc
      Dịch Vivian Nhinhi
      Nguồn: bachngocsach.com

      Sau khi phân loại tất cả khế ước mua bán đất xong, Vân Thiên Mộng lấy cái hộp gỗ ra định thả hết vào hộp ngoài ý muốn phát cái hộp kia có thiết kế hai tầng, ngón trở khẽ nhấn vào cái chốt bên vách hộp, lập tức thấy miếng gỗ đó tách ra, lộ ra pháo cùng với các loại ám khí bên trong.

      Vân Thiên Mộng lấy ở trong đó ra cái ám khí như que diêm, nhìn sợi bông gắn đầu, liền biết đây chắc chắn là thứ mà Sở Phi Dương cho mình để phòng thân, mặt ra ý cưới nhạt, Vân Thiên Mộng lại lần nữa đưa tất cả lễ vật vào trong hộp cất kĩ, thả vào trong hòm gỗ chuyên chứa những đồ quan trọng của nàng, khóa lại.

      Đúng lúc này, Liễu Hàm Ngọc tay cầm tấm thiệp cưới màu đỏ, sắc mặc hồng nhuận tới.

      "Bái kiến Đại tiểu thư!" Tô Thanh ngày hôm nay thành ra như thế, người cao hứng nhất ngoại trừ Lão thái thái có lẽ chính là mấy di nương này , mà những di nương mới vào phủ kia, căn cơ còn thấp, tất nhiên có tư cách so sánh với Liễu Hàm Ngọc con này.

      Thấy hôm nay Liễu Hàm Ngọc mặc bộ váy mày hồng đào, cổ áo, gấu váy thêu hình hoa thược dược tinh xảo, càng tôn thêm vẻ trẻ trung của nàng ta, phối hợp với sắc mặt hồng nhuận của nàng, càng lộ ra dung mạo xinh đẹp động lòng người của Liễu Hàm Ngọc, cỗ khí chất thành thục, hàm súc toát ra từ từng cử chỉ, khiến cho người ta thể ghé mắt chú ý.

      "Sao hôm nay di nương lại rảnh rỗi tới đây?" Vân Thiên Mộng cười đến trước bàn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Liễu Hàm Ngọc ngồi xuống, chậm rãi mở miệng.

      Liễu Hàm Ngọc mặt mày hớn hở ngồi xuống, cung kính dâng tấm thiệp cưới trong tay lên, cẩn thận trả lời: "Đại tiểu thư, đây là thiệp cưới mà Nguyên phủ gửi đến Tướng phủ chúng ta, mồng tháng sau chính là ngày đại hỉ của công tử Nguyên phủ với tiểu thư phủ Ngô Quốc Công."

      Vân Thiên Mộng nghe Liễu Hàm Ngọc như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, chuyện của Ngô Thấm Thấm mới xảy ra được vài ngay mà hai phủ định ngày kết hôn, gấp gáp như vậy, xem ra hai phủ đều có tâm tư tổ chức buổi hôn lễ này nhưng lại thể làm, chỉ có thể hỏa tốc cho hai người vốn dĩ là liên quan gì tới nhau kia thành hôn rồi.

      Nhưng mà, thiệp cưới này vốn nên đưa cho Vân Huyền Chi chứ, sao lại đưa đến tay nàng?

      Vân Thiệp mộng mở tấm thiệp cưới kia ra, chỉ thấy mặt chỉ ghi mời Vân Tướng phủ tham gia hôn lễ, về phân nhân số cũng hạn định, tò mò hỏi: "Phụ thân biết chuyện này ? Bây giờ, mọi chuyện trong phủ do phụ thân chủ , di nương nên hỏi thăm ý kiến của phụ thân trước chứ."

      Liễu Hàm Ngọc nghe vậy khẽ nhíu mày, có chút đau lòng đáp: "Đại tiểu thư có chỗ biết, thời gian gần đây Hoàng Thượng sai Tướng gia chủ trì kì thi Hương năm nay, Tướng gia bận tối mày tối mặt, liền lại để cho nô tỳ đem thiệp giao cho người."

      Nghe nàng ta giải thích xong, Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu.

      Ba năm lần khoa cử, vốn thi Hương phải được tổ chức vào ba ngày mồng chín, mười hai, mười lăm tháng tám.

      Nhưng năm nay bởi vì xảy ra chuyện với Bắc Tề hôm Thất Tịch, sau đó lại là đại điển phong phu, bởi vậy Ngọc Càn Đế mới hạ chỉ trì hoãn thi Hương, đến ngày mồng chín, mười hai, mười lăm tháng mười.

      Mà lúc này, chỉ có cách tháng mười vài ngày thôi, khó trách Vân Huyền Chi lại bận rộn như vậy.

      "Nếu như thế, thiệp này cứ đặt ở chỗ ta . Có điều, lễ vật đưa đến hai phủ còn phải nhờ di nương hao tâm nhiều hơn!" Đặt tấm thiệp cưới lên bàn, Vân Thiên Mộng nhàn nhạt .

      Liễu Hàm Ngọc mỉm cười gật đầu, sau đó mắt nhìn Vân Thiên Mộng, có vẻ muốn lại thôi.

      Thấy nàng như thế, Vân Thiên Mộng cười : "Di nương với ta còn có gì thể hay sao? Làm thế chẳng khác nào tỏ ra xa cách."

      Liễu Hàm Ngọc vốn tưởng rằng Vân Thiên Mộng chỉ mượn mình để kiềm chế Tô Thanh, hôm nay thấy Tô Thanh đổ bắt đầu hướng mũi nhọn về phía mình. Nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Vân Thiên Mộng những lo lắng trong lòng mất phân nửa, vẻ mặt cũng buông lòng, vài câu chuyện nhà vặt vãnh: "Năm nay hai vị công tử nhà Nhị lão gia cũng muốn tham gia thi Hương, theo quản phòng bếp bào lại , từ hôm qua trở , Lão thái thái bắt đầu dùng đồ ăn chay, cầu phúc cho hai vị công tử. Hôm nay còn phái vú Nhuế đến thư phòng của Tướng gia cầu xin hai lần, muốn cùng Tướng gia dùng cơm, nhưng Tướng gia lại ở trong phủ, khiến Lão thái thái thất vọng!"

      Nghe vậy, Vân Thiên Mộng cười cười, Lão thái thái có lòng suy nghĩ vì cháu trai như thế là tốt, chỉ là ngày thường chịu làm việc thiện, chẳng có thiện tâm, chuyện nước đến chân rồi mới nhảy này cũng có chút khó .

      "Là vàng chắc chắn là sáng, nhưng nếu là bùn nhão, chỉ sợ cũng trát chẳng nổi tường. Hai vị đường ca nếu hăng hái tranh giành, bà nội dù cho chẳng làm gì cũng có thể thấy được kết quả như ý, còn nếu chỉ là công tử bột, cho dù trải tốt đường cho bọn , chỉ e cũng chẳng được bao xa! Di nương có thời gian lo lắng những cái này, chẳng bằng quản lý Tướng phủ cho tốt, phụ thân chắc chắn nghĩ ngươi lo lắng vất vả mà tìm mối hôn nhất tốt cho Tam muội muội đó!" Liễu Hàm Ngọc đến chuyện Lão thái thái cùng với hai huynh đệ Dịch Hoành kia, chẳng quả cũng là lo lắng Vân Dịch Hoành, Vân Dịch Kiệt trong lần thi Hương này giành được giải cao, đến lúc đó cái giá của Vân Dịch Dịch sợ còn cao hơn xưa, vạn nhất đoạt mất mối nhân duyên tốt của Vân Yên, Liễu Hàm Ngọc cũng chỉ biết cắn răng mà thôi.

      Nhưng lo lắng của nàng ta quả có chút thừa, dù hai an hem Vân Dịch Hoành có thể nêu danh bảng vàng, nhưng muốn làm quan trong triều cũng phải chuyện dễ, huống chi, bằng phòng bị cùng chán ghét của Vân Huyền Chi đối với Lão thái thái này, chỉ sợ con đường làm quan của bọn họ chưa chắc thuận lợi.

      Bởi vậy, lo lắng về mấy chuyện này cũng vô ích, chẳng bằng làm tốt bổn phận của mình.

      Huống hồ, Vân Dịch Dịch kia còn hai năm nữa mới cập kê, Liễu Hàm Ngọc lo lắng thừa quá.

      Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng thê,s cũng cảm thấy mình quả thực có hơi chim sợ cành cong rồi, vẫn nghĩ hôm nay thiếu Tô Thanh đối kháng Lão thái thái, biết Lão thái thái có đem đầu mâu chỉ về mình hay , hôm nay nghe Vân Thiên Mộng như thế, mối lo lắng trong lòng lại được gỡ bỏ ít, liền cười đứng lên, phúc thân với Vân Thiên Mộng, lui ra ngoài.

      Thấy nàng rời , vú Mễ ngoài cửa lập tức vào, thi lễ với Vân Thiên Mộng xong, thấp giọng bẩm báo chuyện Vân Thiên Mộng phân phó nàng trước đó: "Tiểu thư, đưa vú Hạ qua rồi."

      Vân Thiên Mộng vuốt vuốt tấm thiệp cưới đỏ trong tay, khóe miệng hàm chứa ý cười yếu ớt, gật đầu.

      Vú Mễ có chút khó hiểu, đến bên người Vân Thiên Mộng, trầm thấp hỏi: "Tiểu thư, hôm nay vạch trần mưu Tô Thanh hãm hại phu nhân năm xưa, vì sao còn phải đưa vú Hạ ? Nô tỳ cho rằng, nếu đưa phủ Phụ Quốc Công có lẽ càng tốt hơn.

      Nghe nàng ta như vậy, Vân Thiên Mộng chỉ cười , nếu như mọi chuyện đơn giản như vú Mễ nghĩ kết cục của Tô Thanh kia sợ là còn thê thảm hơn hôm nay gấp trăm ngàn lần.

      Năm đó Vân Huyền Chi mới chỉ ngồi vị trí Hữu Thừa Tướng, bằng thế lực của phủ Phụ Quốc Công, muốn điều tra nguyên nhân cái chết của con mình là chuyện dễ như trở bàn tay, Lão thái quân sốt ruột, thương con như vậy lại điều tra triệt để, qua nhiều năm như thế lại càng tiếp xúc nhiều lắm với Vân Thiên Mộng, cộng thêm câu kia của Quý Thư Vũ, càng khiến trong lòng Vân Thiên Mộng nảy sinh vô số nghi ngờ.

      Chỉ sợ, có người ngăn trở phủ Phụ Quốc Công điều tra nguyên nhân cái chết của Khúc Nhược Ly, mà người này lại khiến Cốc Lão thái quân rơi vào mâu thuẫn.

      Nếu đưa vú Hạ vào phụ Phụ Quốc Công, khó có thể bảo toàn tính mạng của vú Hạ. Còn trong Tướng phủ, Vân Huyền Chi để che giấu ái thiếp diệt chính thê năm xưa chỉ e cũng nổi sát tâm với vú Hạ. Nếu hai phe chịu nhượng bộ, mình tự nhiên chỉ có thể đưa vú Hạ nơi khác, bảo vệ tính mạng của bà.

      Ngày đầu tháng mười, cây phong thấp thoáng sắc hồng, sáng sớm, Vân Thiên Mộng lấy cớ thân thể khỏe, thoái thác tiệc cưới lần này, chỉ bảo Liễu Hàm Ngọc phân phó quản gia đưa hạ lễ tới Nguyên phủ.

      Nhưng mọi chuyện vừa phân phí xong, cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa dừng trước cửa ra vào của Vân Tướng phủ, từ xe bước xuống lại là công chúa Bắc Tề- Tề Linh Nhi.

      Liễu Hàm Ngọc đứng trước cửa ra vào của Tướng phủ phân phó bọn hạ nhân cẩn thận di chuyển hạ lễ lập tức tiến lên hành lễ, nhưng trong lòng vị công chúa của Bắc Tề này sao lại đích thân tới Vân Tướng phủ.

      " biết công chúa giá lâm, kinh xin công chúa thứ tội!" Liễu Hàm Ngọc cúi đầu, chỉ cảm thấy Tề Linh Nhi này chỉ chằm chằm nhìn mình cười yếu ớt, trong lòng càng hiểu đầu đuôi ra sao.

      "Vân tiểu thư có trong phủ hay ?" Đúng lúc này, Tề Linh Nhu lại tỏ vẻ vô cùng bình dị gần gũi, mặc dù đứng trước mặt chỉ là di nương của Tướng phủ, thanh của nàng lại tỏa ra cỗ nhu hòa, khác biệt hoàn toàn với thân phận cao quý của nàng ta.

      Liễu Hàm Ngọc nghe Tề Linh Nhi hỏi, lập tức trả lời: "Hồi bẩm công chúa, Đại tiểu thư thân thể khỏe, bây giờ nghỉ ngơi trong phòng."

      Nghe vậy, nét vui vẻ trong mắt Tề Linh Nhi càng lỡn, lời ra lại tỏ vẻ quan tâm: " có gì trở ngại cả. Nếu có gì gấp, kính xin di nương dẫn đường cho bổn cung gặp Vân Tiểu thư."

      Thấy Tề Linh Nhi đến mức này, Liễu Hàm Ngọc mà còn từ chối, chính là nể mặt Bắc Tề, đến lúc đó, nếu như Hoàng Thượng trách tội xuống, đừng di nương nho như nàng, chỉ sợ ngay cả Vân Tướng phủ cũng chịu nổi trách nhiệm, lập tức khẽ gật đầu, tự mình dẫn Tề Linh Nhi về phía Khởi La Viên.

      Mà Tề Linh Nhi vừa mới bước vào hậu viện Tướng phủ, Liễu Hàm Ngọc phái nha đầu tắt đến chỗ Vân Thiên Mộng thông báo trước.

      "Tiểu thư vì sao công chúa Bắc Tề lại đến Vân tướng phủ?" Mộ Xuân phủ thêm chiếc áo choàng cho Vân Thiên Mộng, trong lòng nghi ngờ hỏi Vân Thiên Mộng.

      Vân Thiên Mộng thầm than tiếng, lập tức cởi áo choàng ra, bảo Mộ Xuân cất kĩ, xem ra kế hoạch đến Vinh Thiện Đường hôm nay đổ bể rồi.

      Tề Linh Nhi kia lần này đến đây, chắc chắn phải chuyện gì tốt đẹp, chỉ là Nguyên đức thái phi kia hôm nay nịnh bợ Tề Linh Nhi như thế, nàng ta lại còn có thời gian rảnh chạy tới Vân Tướng phủ, khiến Vân Thiên Mộng cảm thấy tò mò về ý đồ của nàng.

      Nghẽ như vậy, Vân Thiên Mộng liền nghiêng nghiêng nằm mỹ nhân tháp, tay cầm quyển sách có chút tinh thần bất lực chậm rãi lật xém, cho tới tận lúc cửa truyền đến vài tiếng bước chân, Vân Thiên Mộng mới mệt mỏi lên tiếng: "Mộ Xuân xem, xảy ra chuyện gì?"

      Mộ Xuân lên tiếng, muốn quay người thấy Tề Linh Nhi đầy mặt cười yếu ớt đến, liền lập tức hành lễ: "Bái kiến công chúa!"

      "Tiểu thư nhà người thân thể thế nào?" Tề Linh Nhi giọng mở miệng, giống như là sợ quấy rầy yên tĩnh của Vân Thiên Mộng.

      Vân Thiên Mộng nghe vậy, lập tức để quyền sách tay xuống, nhìn về phía cửa ra vào, thấy Tề Linh Nhi mặc dù bước qua cánh cửa lại vào, liền lập tức cười đứng lên, : "Công chúa, xin mời vào, thần nữ mệt mỏi quá, khiến công chúa chê cười."

      Thấy Vân Thiên Mộng tự mình mở miệng, Tề Linh Nhi mới chậm rãi vào, Vân Thiên Mộng ở gian trong, chẳng qua là khi chứng kiến phòng ngủ của Vân Thiên Mộng đơn sơ như vậy, trong mắt khỏi lên vẻ kinh ngạc, có chút giật mình : " thể tưởng tượng được Vân tiểu thư bình thường lại sống đơn giản thế này."

      Liễu Hàm Ngọc ở phía sau nghe nàng ta như vậy, mặt lập tức đỏ lên, sợ Tề Linh Nhi này tới nơi khác lung tung, hãm hại thanh danh của Tướng phủ.

      Vân Thiên Mộng lại chẳng để ý mà cười cười, đơn giản giải thích: "Đây là chỗ ở của mẫu thân qua đời của Thiên Mộng, phụ thân và di nương từng đề nghị sửa chữa qua Khởi La Viên này, chỉ là Thiên Mộng ngày đêm tưởng nhớ mẫu thân, muốn phá hư bất cứ cọng cây ngọn cỏ, từng viên ngói nào ở chốn này, mới bảo lưu lại bộ dáng lúc trước! Chỉ là biết hôm nay Công chúa đến đây có việc gì quan trọng ? Thân thể Thiên Mộng khỏe, thể ra ngoài nghênh đón công chúa, xin công chúa đừng trách tội."

      xong, Vân Thiên Mộng dẫn Tề Linh Nhi ngồi xuống, lại sau Mộ Xuân dâng trà.

      Hai mắt của Tề Linh Nhi đánh giá gian phòng của Vân Thiên Mộng, vừa cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, thấy Vân Thiên Mộng lúc giải thích tỏ vẻ ủy khuất, liền cười : "Hôm nay đến đây, chỉ là muốn cùng Vân tiểu thư cùng nhau Nguyên phủ tham gia tiệc cưới."

      Lí do của Tề Linh Nhi lại khiến cho đám người Mộ Xuân khỏi lộ vẻ kinh ngạc, cái công chúa Bắc Tề này quen thân gì với tiểu thư nhà mình, sao lại chỉ mời mỗi tiểu thư cùng nhau Nguyên phủ? Huống hồ, Nguyên phủ với Dịch quan chỗ đoàn sứ giả nghỉ chân cũng bao xa, công chúa này lại tới trước Tướng phủ, quả có chút kì quái.

      Vẻ tươi cười mặt Vân Thiên Mộng thể giảm bớt, nhìn về phía Tề Linh Nhi, thấy hai mắt của nàng ta lóe lên vẻ chân thành, ý cười yếu ớt cũng mang theo thiện ý, đành tỏ ý áy náy: "Ý tốt của công chúa, Thiên Mộng xin tâm lĩnh, chỉ là thân thể Thiên Mộng hôm nay bất tiện thể ra ngoài, kính xin công chúa thứ lỗi."

      Thấy Vân Thiên Mộng nhã nhặn từ chối mình, Tề Linh Nhi cũng giận, chỉ có chút thương cảm mà rằng: "Ta cũng biết thế này là có chút miễn cưỡng Vân Tiểu Thư! Chỉ là, trong số những tiểu thư ở đây, người hợp ý với ta ngoài Hòa Thuận công chúa của Hải Vương Phủ, chỉ còn có Vân Tiểu thư mà thôi. Thời gian bọn ta rời Tây Sở cũng sắp đến rồi, Hòa Thuận công chúa tât nhiên muốn ở chung với người nhà thêm mấy nghày, hôm nay đến dự tiệc ở NGuyên phủ. Vì thế ta mới mặt dày mày dạn đến Tướng phủ, kính xin Vân tiểu thư đừng từ chối. Huống hồ, chúng ta cũng chỉ qua trình diện chút, ngồi tạm lát là có thể trở về rồi, làm mất quá nhiều thời gian của Vân tiểu thư."

      xong, Tề Linh Nhi khẽ cúi đầu, hai đầu chân mày được tô vẽ cực kì cần thận kia hơi hơi chau lại, đừng là nam tử, ngay cả Vân Thiên Mộng thấy cũng phải thương tiếc.

      Đám người Liễu Hàm Ngọc đứng bên lại lo lắng Vân Thiên Mộng, sợ nàng chọc giận Tề Linh Nhi màng mang họa sát thân lại cho Tướng phủ.

      Trong lòng khỏi thầm thở dài, Vân Thiên Mộng biết hôm nay nếu với Tề Linh Nhi, sợ là nàng có muốn thanh nhàn cũng được nữa, chỉ có thể cố gắng gật đầu, lập tức để Mộ Xuân lấy áo choàng lên cho mình, cùng Tề Linh Nhi bước ra khỏi Khởi La Viên.

      Tề Linh Nhi thấy Vân Thiên Mộng đồng ý cùng nhau Nguyên phủ, mặt lập tức vui vẻ, lập tức sau cung nữ dìu Vân Thiên Mộng lên phượng liễn của mình.

      Nhưng Vân Thiên Mộng lại chỉ vào hạ lễ chuẩn bị tốt ở cửa Tướng phủ, cười : "Ý tốt của công chúa vốn là nên cự tuyệt, chỉ là bên Thiên Mộng này còn có hạ lễ cần mang đến Nguyên phủ, nên thể cùng công chúa lên xe, kính xin công chúa thứ lỗi."

      Theo tay Vân Thiên Mộng chỉ nhìn lại, Tề Linh Nhi quả thấy hạ lễ chuẩn bị tốt, trong mắt có chút thất vọng, lại chỉ có thể gật đầu, ngồi vào phượng liễn của mình trước.

      Mà Vân Thiên Mộng để Mộ Xuân Nghênh Hạ chuyển hạ lễ lên xe, lập tức bảo xa phu theo phương liễn , chậm rãi về phía Nguyên phủ.

      "Nghênh Hạ, có phát chuyện gì ổn ? Ngồi vào trong xe ngựa, Vân Thiên Mộng liền mở miệng hỏi Nghênh Hạ.

      Nghênh Hạ cúi đầu nghĩ tỉ mỉ lại mọi chuyện, tròng mắt nhất thời sáng lên, lập tức kề sát vào tai Vân Thiên Mộng, thầm vài câu.

      Vân Thiên Mộng nghe xong lời của nàng, hai mắt trầm xuống, khóe miệng lên ý cười lành, lập tức mở miệng phân phó. lúc nữa đến Nguyên phủ, ba người các ngươi nhất định phải theo sát ta, thể tách ra."

      "Vâng!" Mộ Xuân, Nguyên Động, Nghênh Hạ tất nhiên đoán được tiệc cưới hôm nay chính là Hồng Môn Yến, sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

      Sau thời gian khoảng nửa nén hương, phượng liễn cùng với xe ngựa của Tướng phủ dừng trước cửa ra vào của Nguyên phủ.

      Lúc này cửa ra vào của phủ Hàn Quốc Công có xe ngựa ra vào như nước chảy, đặc biệt là hàng khách khứa đến chúc mừng nối liền dứt, mà quản gia của phủ Hàn Quốc Công ứng đối thỏa đáng đứng ở cửa chính, nhận lấy lời chúc của khách khứa khắp nơi.

      Lúc này phượng liễn của Bắc Tề công chúa đến càng khiến cho người ta chú mục, những khách khứa tiến về trước nhao nhao dừng lại nhìn về phía phượng liễn, đều mở to hai mắt, muốn nhìn cho kĩ phong thái của đệ nhất mỹ nhân Bắc Tề.

      Cũng ngờ, lúc này phủ Hàn Quốc Công phái ra hai chiếc nhuyễn kiệu, đặt tại trước phượng liễn của xe ngựa Tướng phủ, đợi Tề Linh Nhi, Vân Thiên Mộng ngồi vào, liền nhanh chóng đưa vào nội viện phủ Hàn Quốc Công, khiến cho tất cả mọi người thất vọng thu hồi ánh mắt.

      Hôm nay mặc dù là cử hành hôn lễ của Nguyên Khánh Chu và Ngô Thấm Thấm, nhưng là trong ngoài có khác. Tiền viện của phủ Hàn Quốc Công chiêu đãi khách nam, còn hậu viện chuyên dùng chiêu đãi khách nữ.

      Lúc Tề Linh Nhi với Vân Thiên Mộng vào hậu viện, bên trong ít thiên kim tiểu thư, phu nhân quý tộc, thấy mọi người thần sắc nhõm, chuyện trời dưới đất, cảnh tượng vui vẻ.

      "Aaaaa! Là công chúa đến rồi!" biết là ai phát ra Tề Linh Nhi trước, mọi người nhao nhao đứng dậy chào, mà Tô Thiền Nguyệt ngồi cách đó xa lại đầy mặt cười ngọt ngào tới: "Nếu công chúa ghét bỏ, xin ngồi ở chỗ bên này của thần nữ !"

      xong, liền thấy Tô Thiển Nguyệt vội vã cùng nhà hoàn của mình vây quanh Tề Linh Nhi cùng Vân Thiên Mộng, về hướng về vị trí mà nàng ta mới đứng dậy."

      "Công chúa, mời ngồi, Vân tiểu thư cũng mới ngồi!" Chỉ thấy Tô Thiển Nguyệt nhường vị trí bên cho Tề Linh Nhi, vị trí chính giữa tặng cho Vân Thiên Mộng, còn mình ngồi ở bên dưới, cử chỉ khác thường lần này khiến ba người Mộ Xuân liếc nhau, lập tức ánh mắt nhìn về phía Tô Thiển Nguyệt có thêm tầng phòng bị.

      Trừng trị Tô Thiển Nguyệt lòng dạ hiểm độc (2)

      Dịch & Biên: Vivian Nhinhi
      Nguồn: bachngocsach.com

      "Nghe thi Hương lần này, hai vị đường ca của Vân tiểu thư cũng tham gia phải ?" Sau khi ba người ngồi xuống, Tô Thiển Nguyệt lại mở lời trước với Vân Thiên Mộng càng lộ ra kì quái trong hành vi của nàng.

      Mà Vân Thiên Mộng yên lặng theo dõi động tĩnh, chỉ trả lời đúng mực: "Tin tức của Tô tiểu thư quả là tinh thông!"

      Nghe Vân Thiên Mộng như thế, Tô Thiển Nguyệt chỉ cười nhạt, lập tức bưng ly rượu trong tay lên, hướng về phía Vân Thiên Mộng, chậm rãi : "Vậy trước tiên xin chúc hai vị đường ca của Vân tiểu thư có thể vinh danh bảng vàng!"

      Nhìn ly rượu trước mặt, Vân Thiên Mộng cầm lên, chỉ nhàn nhạt : "Thiên Mộng hôm nay thân thể được khỏe, quả thực thể uống rượu, kính xin Tô tiểu thư thứ lỗi."

      "Vân tiểu thư, chỉ là ly rượu ủ hoa quế thôi, tổn hai đến thân thể mảy may. Tô tiểu thư chân thành như vậy, kinh xin Vân tiểu thư đừng từ chối."

      Lại ngờ, chưa đợi Tô Thiển Nguyệt mời thêm, Tề Linh Nhi cười mở miệng trước.

      Mà Tô Thiển Nguyệt đợi Vân Thiên Mộng cự tuyệt mình lần nữa, uống cạn ly rượu trước xong, lập tức cười nhìn Vân Thiên Mộng, chờ nàng đáp lại mình.

      Vân Thiên Mộng lại đầy mặt khó xử, thấy hai người trước mặt đều nhiệt tình như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng ngửa đầu uống hết ly rượu, lập tức làm như có chút khỏe che miệng nôn ọe, cau mày nuốt rượu xuống, lúc này mới thoáng thở dài thư thái hơn chút: "Công chúa với Tô tiểu thư đừng rót rượu cho Thiên Mộng nữa, tửu lượng của Thiên Mộng tốt, chỉ sợ thất lễ trược mặt người khác."

      Hai người kia thấy Vân Thiên Mộng uống xong ly rượu kia liền liếc nhau cười cười, đồng thời gật đầu tán thưởng.

      Lúc này, tiếng pháo rộn ràng ngoài cửa truyền đến, lập tức các phu nhân tiểu thư trong hậu viện nhao nhao đứng dậy, vọt tới chỗ cổng vòm xem cảnh tượng náo nhiệt ở tiền viện, ngay cả Tề Linh Nhi với Tô Thiển Nguyệt cũng hiếu kỳ hưng phấn chen vào trong đám người, nghển cổ nhìn ra ngoài.

      Vân Thiên Mộng lúc này nhanh chóng ném viên thuốc màu nâu bằng hạt đậu xanh vào ly rượu của Tô Thiển Nguyệt, lập tức lại từ trong tay áo lấy ra ám khí mà Sở Phi Dương đưa cho, kéo sợi bông mảnh cuối cùng, chỉ thấy màn sương mù màu hồng cực nhạt nhanh chóng bay lên trời xanh, chỉ trong chốc lát liền biết mất trong gió .

      Làm xong hết thảy, Vân Thiên Mộng mới cầm khăn lụa thấm ướt trong tay đưa cho Mộ Xuân cất kĩ, còn mình lại ủ rũ ngồi ghế, chờ mọi người quay trở lại chỗ ngồi.

      Lúc này, tiếng pháo ngoài tiền viện cũng dần ngừng lại, mà tiếng nhạc lại liên tiếp vang lên, cùng với đó là từng đợt vỗ tay và tiếng hò hét, có lẽ cảnh bái đường kia náo nhiệt lắm đây!

      Chỉ là những nữ tử trong hậu viện này đều là người có thân phận cao quý, dám xuất đầu lộ diện như vậy, các nàng chỉ có thể đứng từ trong cổng nhìn ra cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài mà được ra chiêm ngưỡng, quả thực có chút đáng tiếc.

      Thẳng đến khi mơ hồ nghe thấy quan tư lễ hô to: "Đưa vào động phòng" mọi người mới đầy mặt chưa thỏa mãn mà ngồi lại vào chỗ của mình.

      Tô Thiển Nguyệt ríu rít thảo luận cảnh tượng lúc nãy với Tề Linh Nhi, cảm thấy hơi khát liền bưng ly rượu trước mặt lên, uống liền ba chén mới thấy khoan khoái.

      Vân tiểu thư hình như mệt mỏi , mặt nàng ủ rũ như vậy!" Đúng lúc này, Tề Linh Nhi lo lắng nhìn Vân Thiên Mộng, sau đó tự trách: "Tất cả là do ta tốt, biết Vân tiểu thư khỏe lại cứng rắn lôi kéo ngươi đến Nguyên phủ."

      Vân Thiên Mộng lấy ta chống má, có chút khỏe mở miệng: "Công chúa, thứ cho Thiên Mộng thể tương bồi, Thiên Mộng vẫn xin cáo lui trước hơn!"

      xong Vân Thiên Mộng liền đứng lên, nhưng chân nàng lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngồi mặt đất, dọa cho ba người Mộ Xuân vội vã đỡ lấy nàng, dìu Vân Thiên Mộng ngồi trở lại ghế, trong mắt lại khó dấu được vẻ lo lắng: "Tiểu thư, người ngồi trở lại , nô tài gọi kiệu phu."

      Nhưng Mộ Xuân còn chưa bước ra nửa bước liền thấy Tô Thiển Nguyệt đứng lên ngăn lại: "Tiểu thư nhà ngươi như vậy rồi, sức đâu mà ngồi kiệu nữa? Trước hết đưa nào đến phòng cho khách nghỉ ngơi lát, đợi thân thể khỏe lại rồi hãy về Tướng phủ cũng chưa muộn."

      Nghe vậy, Vân Thiên Mộng lại vô lực khoát tay, có chút cố sức : "Như thế được, Mộ Xuân, đỡ ta đứng dậy !"

      xong, Vân Thiên Mộng lại miễn cưỡng đứng dậy, chỉ là nàng cảm thấy hồi váng đầu hoa mắt, lần này đúng là chỉ vừa đứng lên lại ngã ngồi trở lại ghế.

      Tô Thiển Nguyệt thấy nàng như vậy, trong mắt đầy nộ khí trừng Mộ Xuân: "Đều như vậy rồi mà các ngươi còn dám làm bậy. Mau đỡ tiểu thư nhà ngươi theo ta."

      xong, Tô Thiển Nguyệt liền tự mình nâng Vân Thiên Mộng dậy, cùng với Mộ Xuân, mỗi người bên, dìu Vân Thiên Mộng bước nhanh về phía sương phòng của hậu viện.

      Bởi vì tất cả khách khứa đều ở trong tiền viện và hậu viện hoặc hoa viên nên cơ bản toàn bộ nha hoàn gia đinh đều ở đó hầu hạ, những nơi mà mấy người Vân Thiên Mộng qua thấy bóng người.

      Tô Thiển Nguyệt nhanh chóng dìu Vân Thiên Mộng vào gian sương phòng sạch , lại sai nha hoàn dìu Vân Thiên Mộng nằm xuống giướng, sau đó phần phó nha hoàn nhà mình ở ngay sau lưng mời đại phu.

      Đợi đến khi mọi chuyện đều an bài xong, liền gọi ba người Mộ Xuân ra ngoài đứng, đừng ở trong phòng ảnh hưởng đến Vân Thiên Mộng nghỉ ngơi.

      Chỉ là, Tô Thiển Nguyệt vừa xoay người liền cảm giác thân thể lúc nặng lúc , chân vững, lập tức lắc lắc đầu mình, ý thức có chút mơ hồ, cố gắng làm mình tỉnh táo, ngờ càng nghĩ càng thấy mơ hồ, ánh mắt càng mờ , điều này khiến Tô Thiển Nguyệt lập tức tỏ ra cảnh giác, định lên tiếng gọi người thân thể ngã sõng xoài mặt đất. Nguyên Đông nhanh chóng lách mình đến phía sau nàng ta. Bàn tay chặt vào ót Tô Thiền Nguyệt Mộng cái, liền nhàng khiến Tô Thiển Nguyệt lâm vào giấc mộng.

      Vân Thiên Mộng – vào lúc nàng ta ngã xuống đất ngồi dậy, bảo ba người Mộ Xuân đỡ Tô Thiển Nguyệt lên giường nằm.

      Lúc này là lúc hiệu lực của thuốc phát tác, Tô Thiển Nguyệt dù hôn mê, nhưng bắt đầu khó chịu xé quần áo của mình, sắc mặt nàng ửng đỏ, bày ra loại đỏ hồng rất mất tự nhiên, khiến người ta vừa nhìn biết đó là chuyện gì.

      "Xem ta, ta đến rất đúng dịp!" Đúng lúc ấy, trước cửa sương phòng xuất bóng dáng của Sở Phi Dương, phía sau là Tập Lẫm, vai Tập Lẫm là Nguyên Khánh Châu bị đánh ngất xỉu.

      Vân Thiên Mộng chau mày, nhìn vẻ hiểu trong mắt Sở Phi Dương, xem ra Sở Phi Dương chẳng những an bài thị vệ ngoài sáng mà sợ là trong chỗ tối cũng có ít ám vệ theo dõi, nếu mình chỉ phát tín hiệu thôi sau biết được bên cạnh mình xảy ra chuyện gì?

      "A. . . a. . ." Giờ khắc này, Tô Thiển Nguyệt ở giường vô ý thức phát ra tiếng rên , tiếng rên có chút khêu gợi kia lập tức khiến đám người Mộ Xuân đỏ hai gò má, nhưng lại khiến con ngươi có ý cười của Sở Phi Dương lập tức ra sát ý. dùng ánh mắt ra hiệu cho Tập Lẫm, còn mình nhanh chóng kéo Vân Thiên Mộng ra khỏi phòng trọ, mấy người bọn họ lách mình trốn trong góc rẽ yên tĩnh, nhìn nha đầu nhà Tô Thiển Nguyệt dẫn đại phu cùng học đồ vào.

      "Á! ! !" tiếng kêu bén nhọn lập tức phá tan mây xanh, kinh động đến lũ chim trong tàng cây sợ hãi vỗ cánh bay lên bầu trời, mà những người ở trong hoa viên lập tức bỏ lại mọi chuyện mà chạy đến bên này.

      " xảy ra chuyện gì vậy?" Mọi người tranh nhau về phía có chuyện, thấy trước cửa phòng có đại phụ cùng với học đồ, hai người này, kẻ mặt có chút máu ngây người ở cửa ra vào, mặt đỏ tới mang tai nhìn xuống bàn chân, khiến cho mọi người càng cảm thấy kỳ quặc, khỏi đem lực chú ý dời đến cửa sương phòng đóng chặt kia. truyện copy từ tunghoanh.com

      "Sao vậy?" Lúc này, Lâm lão thái quân và Nguyên Đức thái phi cũng vội vàng chạy tới, thấy thế, mọi người tự động tách ra thành đường. Cặp mắt lợi hại của Lâm lão thái phu lập tức quét đến tên đại phu kia, giọng điệu ác liệt hỏi: "Ngươi là đại phu ở đâu đến? Tại sao lại xuất trong phủ Hàn Quốc công này?"

      Đại phu kia chưa bao giờ gặp lão thái thái nào có khí thế như vậy, lại nghĩ tới mình vừa nhìn thấy màn kia, trong lòng lập tức có dự cảm bất hảo, ấp úng biết phải trả lời thế nào.

      Mà Lâm lão thái quân cũng có nhẫn nại chờ trả lời, trực tiếp gọi gia đinh sau lưng nhanh chóng trói hai người này lại, muốn mở miệng sung quân hai người này trong sương phòng lại truyền đến tiếng rên rỉ vô cùng mập mờ, khiến tất cả những người ở đây suy nghĩ miên man. . .

      "Phá cái cửa này ra cho ta! Ta muốn nhìn là kẻ nào dám ở địa bàn của phủ Hàn Quốc Công ta giương oai!" Lâm lão thái quân giận dữ rống to, dọa cho gia đinh nhao nhao đánh vào cánh cửa gỗ kia, chẳng mất mấy giây, cái cửa gỗ kia đổ rầm cái, tỉnh cảnh bên trong lại khiến cho tất cả mọi người chấn động.

      Nha hoàn của Tô Thiển Nguyệt vốn thừa chút thời gian này mặc quần áo cho tiểu thư nhà nàng, nhưng lại ngờ Nguyên công tử này khỏe như vậy, mặc kệ nàng là ai liền trực tiếp xong vào, hai lời liền lột quần áo của nàng ta ra.

      Nàng ta vốn định kêu cứu, nhưng ngoài cửa còn có hai người đứng, mà đây còn là phủ Hàn Quốc Công, nếu mà lúc này hô lên sợ là danh dự của nàng với tiểu thư đều bị hủy.

      Nhưng ai ngờ, tấm cửa gỗ kia đột nhiên đổ xuống, nha đầu kia mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ nhìn cửa ra vào đầy người, mà Lâm lão thái quân và Nguyên Đức thái phi đầy mặt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào này, khiền nha đầu kia hai mắt khé đảo, thân thể lập tức ngã xuống đất, mà tên Nguyên Khánh Châu kia cũng bị tiếng vang lớn này đánh thức, dừng động tác, nhìn chăm chú lại trong ngực mình lại ôm nha hoàn chưa từng thấy qua bao giờ, giường là Tô Thiển Nguyệt vẫn mê man.

      Thực tế, Tô Thiển Nguyệt này quần áo cởi ra hết, mấy vết máu như những đóa hồng mai chình ình mặt đệm trải giường màu trắc bạc lập tức khiến Nguyên Khánh Châu hiểu làm ra chuyện tốt gì rồi.

      Mọi người đều bị màn trước mắt này hù dọa, ai nghĩ tới, tiểu thư Tô gia này lại dám ngang nhiên quyến rũ chú rể trong ngày đại hôn của tiểu thư phủ Ngô Quốc Công, mà dựa theo tình huống lúc này, Tô Thiển Nguyệt này ngay cả nha hoàn nhà mình cũng dùng đến rồi. Hành vi bực này, có gì khác với dâm phụ đâu? Dám đoạt chồng người ta ngay trong lễ cưới, chính là tát lên mặt tiểu thư Ngô gia cái bạt tai!

      "Các vị, mời về!" Lâm lão thái quân chỉ cảm thấy mặt mũi mất hết, đứa cháu này trước kia có muốn thế nào nàng ta cũng có thể dung túng.

      Nhưng trong ngày trọng đại như thế này, vẫn phân biệt được nặng , còn là trước mặt tất cả các quý tộc mà làm ra chuyện tày đình thế này, quả thực là gia môn bất hạnh, khiến Lâm lão thái quân như bà biết sau nay phải ra ngoài gặp người thế nào.

      lời này của Lâm lão thái quân vừa dứt, gia đinh trong phủ liền khỏi phân trần, bắt đầu đuổi người, cho đến khi chỉ còn lại hai người là Lâm lão thái quân với Nguyên Đức thái phi mới thôi.

      "Bà nội, , cháu. . ." Nguyên Khánh Chu lập tức xách quần quỳ rạp xuống trước mặt hai người muốn giải thích, nhưng ngay cả cũng biết phải giải thích thế nào.

      "Chát!" Lâm lão thái quân tràn đầy tức giận vung cho bạt tai, đánh cho đầu Nguyên Khánh Chu lập tức lệch về bên kia.

      .

      Mà Nguyên Khánh Chu cũng tự biết lúc này ngay cả bà nội thương nhất cũng nổi giận thực rồi, dám phản bác, chỉ im im lặng lặng quỳ gối trước mặt hai người, dám mở miệng.

      "Ngươi, gọi tiểu thư nhà ngươi dậy cho ta!" Sau đó, Lâm lão thái quân giơ quải trượng trong tay lên chỉ tiểu nha hoàn nấp trong góc phòng giọng thút thít nỉ non, bảo nàng gọi Tô Thiển Nguyệt dậy.

      Tiểu nha hoàn kia ôm chặt thân thể của mình dậy, ngừng lôi kéo áo quần rách nát, mặt đầy nước mắt chạy đến bên cạnh Tô Thiển Nguyệt, tay kéo chăn giường lại đắp cho Tô Thiển Nguyệt mảnh vải che thân kia, sau đó dùng sức lay Tô Thiển Nguyệt, khẽ gọi: "Tiểu thư. . . tiểu thư. . ."

      Thế nhưng, tiểu nha đầu kia kêu cả buổi vẫn thấy Tô Thiển Nguyệt tỉnh lại, mà Lâm lão thái quân bên này còn kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh cho gia đinh ở bên ngoài: " lôi Tô Nguyên đến đây cho ta! Để cho nhận đứa con ngoan nhà về!"

      Mà lúc này, Nguyên Đức thái phi cũng bằng giọng lạnh như băng: "Đồng thời mời cả Thần Vương đến, đừng kinh động người của phủ Ngô Quốc Công."

      "Ngươi muốn kinh động là có thể kinh động à? Vừa rồi có bao nhiêu ánh mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra trong phòng này, những phu nhân kia rảnh rỗi nhất, ngày nào cũng mở to hai mắt chờ xem danh môn nào xảy ra chuyện hay ho, ngươi cho rằng việc này có thể gạt được cả đời? Có thể lúc này người Ngô gia biết việc này rồi!" Lâm lão thái quân cảm thấy khó thở rồi, hai tay chống quải trượng dùng sức dằn mặt đất, cặp mắt trừng Tô Thiển Nguyệt tràn ngập hận ý như nhìn kẻ thù vậy.

      Y như lời Lâm lão thái quân vừa , Ngô Thấm Thấm kia ràng tự lột khăn đỏ đầu xuống, lo lắng chạy vào trong sương phòng cùng với Ngô phu nhân, đến khi hai người bọn họ chứng kiến tình cảnh trong sương phòng kia, Ngô Thấm Thấm lập tức giận dữ quá đầu, vọt đến bên giường, đẩy mạnh nha hoàn kia ra, giơ tay lên liều mạng đánh vào mặt Tô Thiển Nguyệt: "Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân. . ."

      Trong lòng Ngô Thấm Thấm lúc này chỉ có hận ý, gả cho Nguyên Khánh Chu vốn là tâm cam tình nguyện, hoa danh ở bên ngoài của Nguyên Khánh Chu như vậy, có ai muốn gả cho chứ?

      Nhưng từ lúc xảy ra chuyện lần trước, Ngô Thấm Thấm dù có muốn cũng chỉ có thể bị người nhà mẹ đẻ ép lên kiệu hoa.

      Cũng ngờ, nàng với vừa mới bái đường xong, lại ở ngay trong nhà mình ngang nhiên tằng tịu với nữ tử khác, điều này bảo Ngô Thấm Thấm biết giấu mặt vào đâu? Phủ Ngô Quốc Công so ra kém tên quan nhị phẩm nho là Tô Nguyên sao? Hay là Ngô Thấm Thấm nàng so ra kém con ả lẳng lơ Tô Thiển Nguyệt này? Mà để Nguyên Khánh Chu thể chờ được mà chọn đúng ngày thành hôn mà tằng tịu với ả như vậy?

      Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy tủi, Ngô Thấm Thấm ra tay càng nặng, ngay cả Lâm lão thái quân cùng với Nguyên Đức thái phi đều biết chuyện này đích thị là đứa cháu nên thân nhà mình có định lực mà làm bậy nên cũng coi như có nhìn thấy, mặc cho Ngô Thấm Thấm như điên như dại đánh Tô Thiển Nguyệt.

      Ngô phu nhân thấy con nhà mình ngày đầu tiên về nhà chồng bị ức hiếp thế này, lại thể nổi giận với Lâm lão thái quân và Nguyên Đức thái phi cũng vọt lại bên giường, cùng Ngô Thấm Thấm giày vò Tô Thiển Nguyệt.

      Tô Thiển Nguyệt chỉ cảm thấy hai má mình nóng rát đến đau nhức, thân thể khó chịu như vỡ ra, lại cảm thấy hai bên tai ong ong, liền cố gắng mở hai mắt ra.

      Chỉ là, khắc sâu vào tầm mắt nàng ta lúc này lại là khuôn mặt dữ tợn của hai mẹ con Ngô gia, Tô Thiển Nguyệt còn chưa mở miệng được chữ nào, mặt của nàng liền bị đánh tới tấp, da đầu đau xót, là Ngô Thấm Thấm kia thấy nàng ta tỉnh lại càng thêm giận dữ, trực tiếp túm lấy tóc của Tô Thiển Nguyệt, ngừng đập côm cốp xuống thành giường.

      "Cứu. . . cứu. . . cứu mạng!" Hồi lâu, Tô Thiển Nguyệt mới tìm lại được thanh của mình, nhưng vừa mở miệng liền bắn ra hai cái răng, búng máu theo miệng nàng ú ớ mà phun đầy lên quần áo Ngô Thấm Thấm, lại khiến cho thân đồ cưới đỏ thẫm của Ngô Thấm Thấm càng thêm rực rỡ.

      Chỉ là lúc bấy giờ hai mẹ con Ngô gia người đè chặt Tô Thiển Nguyệt, người kia tát tới tấp vào mặt nàng ta, cho nàng ta có cơ hội đáp trả.

      "Chậc chậc, thực thảm!" Vân Thiên Mộng nhìn hai má sưng to của Tô Thiển Nguyệt, hai đầu lông mày nhăn lại, thảo lẩm bẩm.

      "Xuỵt, đừng lên tiếng!" Mà lúc này, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy bên hông mình bị xiết chặt, Sở Phi Dương từ phía sau lưng ôm thân thể của nàng vào trong ngực , bên tai đồng thời cũng truyền đến giọng cực của .

      Cùng lúc đó, đối diện chỗ góc cua xuất Thần Vương thân lạnh như băng, mà sau lưng Giang Mộc Thần còn có Tô Nguyên đầy mặt lo lắng, nếu như động tác của Sở Phi Dương chỉ chậm hơn nửa nhịp chỉ e Vân Thiên Mộng bại lộ hành tung rồi.

      khỏi thè lưỡi, Vân Thiên Mộng có kinh nghiệm, dù sao náo nhiệt cần xem cũng xem xong, tại Giang Mộc Thần xuất , so với hai người biết võ công là Lâm lão thái quân và Nguyên Đức thái phi còn khó chơi hơn nhiều, Vân Thiên Mộng liền nổi lên ý niệm trở về.

      Mà Sở Phi Dương lại tới gần Vân Thiên Mộng, ở bên tai nàng trầm thấp hỏi lại câu: "Mộng Nhi, hôm nay ta giúp nàng đại ân, nàng định cám ơn ta thế nào đây?"

      xong, đợi Vân Thiên Mộng trừng mắt với liền cười buông lỏng ta ra, lại để Tập Lẫm dẫn các nàng né qua đám người Nguyên phủ trở lại trong hoa viên, còn lại thẳng về phía tiền viện.

      "Vân tiểu thư đâu vậy? Vừa trở lại hoa viên liền thấy Tề Linh Nhi sắc mặt nghiêm túc mở miệng.

      Vân Thiên Mộng nhìn khuôn mặt chút thay đổi của Tề Linh Nhi, cười hỏi: "Vừa rồi bị váng đầu, ta liền dẫn nha hoàn tản bộ lung tung thôi! Ô, Tô tiểu thư đâu rồi vậy?"

      xong, Vân Thiên Mộng nhìn khắp nơi lại phát bóng dáng Tô Thiển Nguyệt.

      Mà Tề Linh Nhi lại khẽ thở dài cái, lập tức lôi kéo Vân Thiên Mộng ngồi xuống, thấp giọng mở miệng: "Vân tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!"

      Thấy bộ dáng như gặp chuyện lạ của Tề Linh Nhi, trong mắt Vân Thiên Mộng toát ra vẻ khó hiểu, lập tức cười cười: "Công chúa, ngài sao vậy? Đây là phủ Hàn Quốc Công, sao có thể xảy ra chuyện lớn gì được?"

      Tề Linh Nhi nhìn chằm chằm biểu cảm của Vân Thiên Mộng, khẩu khí lại vừa kinh vừa sợ như việc này xảy ra người nàng ta vậy: "Chuyện này. . . haizz. . . Việc này ngươi bảo ta phải với người thế nào đây?"

      "Nếu là việc khó mở miệng như thế, vậy công chúa cần phải nữa! Thân thể của Thiên Mộng quả thực khỏe, xin cáo từ trước!" xong, Vân Thiên Mộng liền đứng dậy rời , chỉ là vừa xoay người thấy Thần Vương thân lãnh đứng ở lối vào hoa viên. . .


    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 110: Thần Vương gây khó dễ - Sở Tướng tới giải vây (1)



      Người dịch:vivian Nhinhi
      Biên tập: Vivian Nhinhi
      Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
      Nguồn: bachngocsach.com

      hấy Thần Vương đứng ở lối vào hoa viên, trong mắt đầy băng sương quét qua mọi người bên trong, những phu nhân, tiểu thư còn xì xào bàn tán thảo luận chuyện Nguyên Khánh Châu và Tô Thiển Nguyệt vội vàng ngậm miệng, cả đám cúi đầu yên lặng nhìn đồ ăn trước mặt.

      Chỉ có điều, thân phận, địa vị cùng với vẻ ngoài tuấn lãng của Thần Vương vẫn khiến nhưng vị tiểu thư kia nhịn được mà vụng trộm ngẩng đầu liếc , lòng mong ngóng Thần Vương có thể vừa liếc cái là có thể nhìn thấy mình.

      Nhưng làm các nàng thất vọng, sau khi Thần Vương quét qua lượt khắp hoa viên ánh mắt lập tức bắn thẳng về phía Vân Thiên Mộng và Tề Linh Nhi.

      Thấy hai mắt Thần Vương nhìn chằm chằm về bên này, trong lòng Vân Thiên Mộng có chút thoải mái, nhưng mặt vẫn đầy ý cười nhìn về phía Tề Linh Nhi, trêu chọc: "Công chúa, vương gia nhìn người đấy. Người nhanh đến với vương gia mấy câu !"

      Tề Linh Nhi vốn muốn mở miệng đánh đòn phủ đầu, ngờ Vân Thiên Mộng có đầu óc nhanh nhạy như vậy, bị nàng đoạt mất tiên cơ, quả , Vân Thiên Mộng vừa thốt lên xong Tề Linh Nhi liền cảm thấy từ bốn phía bắn tới ít ánh mắt oán hận.

      Lại nhìn về phía Vân Thiên Mộng lần nữa, chỉ thấy nàng vẫn giữ nụ cười xinh đẹp, vẫn vẻ liên quan đến mình, điều này khiến cho trong lòng Tề Linh Nhi giận sôi, nhưng mặt lại vẫn hiền hòa đáp lời: "Vân Thiên Mộng đùa sao? Vương gia sợ là vì chuyện của Tô tiểu thư mà đến, nếu tiểu thư tin chúng ta thử đánh cược xem nhé!"

      "Đánh cược?" Vân Thiên Mộng tinh tế cân nhắc những lời của Tề Linh Nhi, lúm đồng tiền bên má phải như như làm người ta thích thôi, mang vẻ phong tình rất riêng.

      "Đúng rồi! Đánh cược xem ai đoán chính xác hơn!" Thấy Vân Thiên Mộng có chút do dự, Tề Linh Nhi cười trấn an: "Vân tiểu thư cần lo lắng quá mức, đây chỉ là trò chơi nho thôi, để Vân tiểu thư tổn thất gì cả, lại làm mất mặt Vân tiểu thư đâu!"

      Nghe thấy ý khích tướng hàm trong lời của Tề Linh Nhi, ánh mắt của Vân Thiên Mộng hơi chuyển hướng về phía Thần Vương, thấy ánh mắt của đầy vẻ tàn nhẫn bắn về phía mình lập tức nhanh chóng chuyển mắt nhìn về phía Tề Linh Nhi, cười : "Công chúa chính là khách quý của Tây Sở, Thiên Mộng có hiểu chuyện cũng tuyệt đối dám đánh cược như thế với công chúa. Huống chi, Thiên Mộng tuy là nữ nhi chốn khuê phòng nhưng cũng biết hai chữ đức hạnh là vô cùng quan trọng, há có thể tự phá đức hạnh để cho thế nhân chê cười? Kính xin công chúa thứ lỗi!"

      Ánh mắt Vân Thiên Mộng sáng như sao nhìn chằm chằm vào Tề Linh Nhi, chậm rãi những câu này, chẳng những cự tuyệt cầu của Tề Linh Nhi mà còn cho Tề Linh Nhi biết, những tiểu thư khuê các của Tây Sở tuyệt đối lấy đức hạnh ra làm trò đùa mà cùng người khác đánh cược chuyện làm tổn hại tới khuê danh như vậy!

      Thanh của nàng lớn, nhưng vì Thần Vương đến mà lúc này cả hoa viên lặng ngắt như tờ, bởi vậy mà toàn bộ những người có mặt ở đây đều nghe được câu trả lời của Vân Thiên Mộng.

      Mặc dù có rất nhiều người vì chuyện Vân Thiên Mộng có thể gả cho Sở Phi Dương mà còn giữ địch ý trong lòng với Vân Thiên Mộng, nhưng mà trước mặt đệ nhất mỹ nhân nước Tề, lại còn là công chúa Tề Linh Nhi này chút ghen ghét kia với Vân Thiên Mộng là gì cả. Huống hồ, ở thời điểm tại nam nhất tốt nhất của Tây Sở chỉ còn lại mình Thần Vương, mà nhìn từ thế cục này mà cơ hội Tề Linh Nhi được gả cho Thần Vương thực là quá lớn, cũng vì thế mà địch ý của mọi người đối với Tề Linh Nhi lại càng lớn. Ngược lại, đối với Vân Thiên Mộng bị Tề Linh Nhi làm khó dễ lại có thêm ý bảo vệ.

      Bầu khí trong hoa viên vì mấy câu của Vân Thiên Mộng mà lập tức thay đổi, Tề Linh Nhi cảm nhận được biểu lộ chán ghét từ bốn phía đối với mình trong lòng tự nhủ, Vân Thiên Mộng này là người thể khinh thường, chỉ bằng mấy câu mà có thể làm thay đổi bầu khí ở đây quả nhiên là mồm miệng lanh lợi!

      Chỉ có điều, nhìn Vân Thiên Mộng như vậy, Tề Linh Nhi đột nhiên càng có thêm hứng thú, thấy nàng cự tuyệt mình lần nữa, liền thấy Tề Linh Nhi khẽ cúi đầu, giọng mang theo tia khổ sở: "Vân tiểu thư có phải chán ghét Linh Nhi lắm ? Vì sao lại thể cho Linh Nhi thổ lộ chút tình cảm vậy? Linh Nhi coi ngươi là khuê trung mật hữu* mà, kinh xin Vân tiểu thư đừng cự tuyệt Linh Nhi nữa!"

      *khuê trung mật hữu: bạn thân thiết chốn khuê phòng

      Nghe vậy, Vân Thiên Mộng nhíu mày, chỉ cảm thấy Tề Linh Nhi này trở mặt cực nhanh, quả thực có thể đóng phim chuyên nghiệp!

      Chỉ có điều, chuyện này cũng làm cho Vân Thiên Mộng nhìn ra, Tề Linh Nhi này quả nhiên là thông minh đến cực điểm, biết bắt buộc được mình liền hạ thấp tư thái, dùng vẻ đáng thương mà tranh thủ lòng đồng tình của mọi người, lại để mình bị gán cái danh lạnh lùng, quả nhiên là cao thủ cung đấu!

      "Vân tiểu thư là to gan, ngươi cho là hôm nay có chỗ dựa mà ngay cả khách quý của Tây Sở cũng để vào mắt sao?" Đúng lúc ấy, Thần Vương tới trước mặt hai người, lạnh lùng mở miệng.

      Lời của Thần Vương mặc dù là ủng hộ ý của Tề Linh Nhi, nhưng ánh mắt của lại lạnh lùng bắn về phía Vân Thiên Mộng, ánh mắt mang sóng ngầm mãnh liệt và cuồng dại như bão tuyết khiến cho Vân Thiên Mộng cảm thấy lời này của phải là ủng hộ ý của Tề Linh Nhi mà là Thần Vương chỉ trích thái độ của nàng đối với .

      "Vương gia quá lời rồi, bổn cung chỉ đùa với Vân tiểu thư thôi. Hôm nay Vân tiểu thư được khỏe lại vẫn tới đây cùng bổn cung, điều này đủ để chứng minh Vân tiểu thư vô cùng nhiệt tình với bổn cung rồi! Mong Vương gia đừng hiểu lầm ý của bổn cung vừa nãy!" Đúng lúc này, Tề Linh Nhi lại cười mở miệng, còn kéo hai tay của Vân Thiên Mộng mà cầm vô cùng thân thiết.

      Chỉ là, Tề Linh Nhi nhưng vẫn chăm chú nhìn Thần Vương, chỉ thấy ánh mắt của Giang Mộc Thần dán chặt lên người Vân Thiên Mộng, chỉ đợi nàng trả lời.

      Trong lòng vô cùng phiền chán chuyện kiểu như này lại phát sinh lần nữ, Vân Thiên Mộng cười yếu ớt gỡ hai tay của mình bị Tề Linh Nhi nắm chặt ra, lập tức thi lễ với hai vị trước mặt cái, biểu cảm lạnh nhạt mà rằng: "Thân thể thần nữ khỏe, xin được cáo lui trước!"

      xong, liền định xoay người rời , nhưng Thần Vương lại có ý định buông tha cho nàng, lắc mình cái liền chặn lấy đường của Vân Thiên Mộng, bên tay chỉ nghe thấy giọng lạnh lẽo của : "Chuyện hôm nay, kính xin Vân tiểu thư giải thích phen!"

      Ngẩng đầu, Vân Thiên Mộng dùng ánh mắt đầy lãnh ý nhìn về phía Giang Mộc Thần – kẻ chặn đường nàng còn mạnh miệng tra hỏi, cười lạnh trả lời: "Thần nữ bất tài, thực biết tới tham gia tiệc cưới còn phải giải thích thế nào. Chẳng lẽ quý phủ mời khách phải dựa vào thiệp cưới mà là cần khách khứa mở miệng giải thích trực tiếp sao?"

      Giang Mộc Thần nhìn vẻ mặt nàng lạnh như băng sương, lại thấy Vân Thiên Mộng dùng ngôn từ sắc bén như thế trong lòng có chút đành, thấy mình vừa rồi có lẽ quá nghiêm khắc nên định mở miệng giải thích.

      Nhưng Tề Linh Nhi lại cho cơ hội ấy, thấy Vân Thiên Mộng hình như tức giận, Tề Linh Nhi liền tiến lên kéo nàng lại, trấn an: "Vân tiểu thư sao phải tức giận? Người tới là khách, há có chuyện để khách nhân giải thích? Chắc hẳn ý vương gia là chyện khác, kinh xin Vân tiểu thư nghĩ kĩ mà tường thuật lại chuyện mới xảy ra trong phủ Hàn Quốc Công vừa rồi!"

      Nghe ý trong lời của Tề Linh Nhi liền hiểu nàng ta buộc mình vào chuyện của Tô Thiển Nguyệt, Vân Thiên Mộng lạnh lùng thu hồi tay mình lại, giấu vào trong tay áo, vẻ lạnh lùng lúc đối mặt với Thần Vương vừa nãy lần nữa quay về phía Tề Linh Nhi, trong lời phản bác còn mang ý cười nhạo: "Công chúa cũng biết đây là chuyện xảy ra trong phủ Hàn Quốc Công, thân phận của Thiên Mộng hôm nay lại chỉ là khách của phủ Hàn Quốc Công mà thôi. Thường ngày Thiên Mộng lại ru rú trong nhà tiếp xúc gì nhiều với người bên ngoài, lấy cái gì ra mà giải thích với vương gia chuyện xảy ra trong phủ chứ? Kính xin công chúa đừng ép buộc thần nữ nữa!"

      xong Vân Thiên Mộng liền cất bước về phía cửa ra vào, thèm để ý đến hai người trước mặt nữa.

      Thấy Vân Thiên Mộng dùng giọng điệu như thế với mình, vẻ tươi cười mặt Tề Linh Nhi hơi cứng lại, dưới đáy mắt lập tức lên tia mờ ám, mím môi, ánh mắt lại nhìn về phía Thần Vương, chờ .

      Mà Thần Vương lại nhíu mày, cùng Tề Linh Nhi đuổi theo Vân Thiên Mộng, cản lại nàng ở chỗ cửa vòm của hoa viên, thấp giọng : "Theo như lời nha hoàn của Tô Thiển Nguyệt lúc tiểu thư nhà nàng ta gặp chuyện may kia chỉ có ngươi cùng với Tô Thiển Nguyệt ở chỗ. Vân tiểu thư thấy là cần phải giải thích phen sao?"

      Thần Vương vốn hiểu miệng lưỡi Vân Thiên Mộng sắc bén như thế nào, nếu chuyện quanh co vòng vèo với nàng chỉ sợ Vân Thiên Mộng đem đề tài kéo đến chỗ liên quan đến mình, chẳng bằng dứt khoát thẳng xem nàng có thể giải thích ra sao.

      Đám phu nhân, tiểu thư ở đây tất nhiên bỏ qua cơ hội tốt như vậy, riêng chuyện của Tô Thiển Nguyệt với Nguyên Khánh Chu thôi đủ cho các nàng cười nhạo được đoạn thời gian rồi.

      Mà Thần Vương lúc này lại cùng với Tề Linh Nhi nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng tha, giữa ba người xảy ra chuyện gì, điều này khiến cho các nàng rất hiếu kì, chỉ có điều giọng của Thần Vương quá , làm cho bọn họ nghe ba người về cái gì nữa.

      Nhưng Vân Thiên Mộng nghe xong câu hỏi của Thần Vương lại hơi nghiêng nghiêng đầu cau mày, làm như lâm vào trầm tư, hồi lâu mới bất đắc dĩ lắc đầu, bằng giọng điệu rất có lỗi: "Lúc ấy thần nữ khỏe, chỉ là được nha hoàn dìu nghỉ ngơi, những chuyện còn lại thực sư biết. Nha hoàn của Tô tiểu thư bảo vệ được chủ nhân, tất nhiên là muốn đổ trách nhiệm cho người ngoài, kính xin vương gia minh xét, chớ để bất kì ai phải chịu oan uổng!"

      Trong lời , Vân Thiên Mộng coi mình là người bị hại, biểu lộ buồn bã bất lực khiến người ta đau lòng.

      Trong mắt Tề Linh Nhi sớm tràn đầy nước mắt, có chút đành lòng tới gần Vân Thiên Mộng, ân cần : "Vương gia, chuyện nhà như vậy bằng cứ quay trở về hậu viện trước. Vân tiểu thư nếu sợ oan ức bổn cung cùng ngươi nhé! Coi như là đáp lễ của bổn cung hồi báo chuyện tiểu thư cùng đến phủ Hàn Quốc Công làm khách với bổn cung!"

      Nhìn hai kẻ trước mắt, mặt đỏ lên, mặt tái , kẻ xướng người họa như này, Vân Thiên Mộng thực cảm thấy bọn họ là đôi lứa tốt đôi, xứng để đâu cho hết.

      Nhưng là, nàng có hứng thú đùa với bọn họ, chỉ cười : "Công chúa cũng biết đây là chuyện nhà Vương gia rồi chứ! Nào có chỗ cho những người ngoài chúng ta chen vào? Thiên Mộng chỉ là nữ nhân hiểu biết nông cạn nhưng cũng biết thế nào là đúng mực, vốn là chuyện mình hay biết, há có thể làm chuyện vượt bổn phận của mình?"

      Lời này vừa , đưa nàng vào danh sách người ngoài, còn Tề Linh Nhi quy về danh sách những kẻ có việc gì làm mà xen mũi vào chuyện của người khác!

      Sắc mặt của Thần Vương trầm xuống, cặp con ngươi hung ác nham hiểm như chim ưng nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, dường như muốn moi tim nàng ra xem có phải là màu đỏ hay .

      Còn Tề Linh Nhi xấu hổ cười trừ, hai hàng lông mày khẽ nhướng lên, muốn mở miệng giải thích, lại sợ người khác nghĩ mình có tật giật, vì thế mới ngậm miệng đứng an phận hơn chút.

      "Đạo đãi khách của vương gia khiến cho bổn tướng mở rộng tầm mắt, lại để cho khách khứa đứng chuyện, cũng khó trách ở tiền viện bây giờ đàm tiếu chuyện phủ Hàn Quốc Công gần đây liên tục xuất chuyện may, chắc hản mấy nô tài ở đây được việc lắm nhỉ, lại cứ đứng đó nhìn chủ tử chuyện mà chẳng thèm nhắc nhở tới tiếng!" Loại lời này, chỉ có Sở Phi Dương mới dám ngay trước mặt Thần Vương.

      Vừa dứt lời, ba người thấy Sở Phi Dương đầy mặt cười yếu ớt tới, vẻ mặt ấm áp như thế làm người ta có ảo giác, những lời vừa rồi phải là vậy.

      Chương 110: Thần Vương gây khó dễ- Sở Tướng tới giải vây (2)

      Người dịch:vivian Nhinhi
      Biên tập: Vivian Nhinhi
      Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
      Nguồn: bachngocsach.com



      Thần Vương nhìn Sở Phi Dương lúc nào cũng xuất kịp thời, đáy mắt kết thành hàn băng, với giọng trào phúng: "Sở Tướng lại tự do quá,chẳng qua ngươi đừng quá coi ai ra gì, đừng quên đây là phủ HànQuốc Công chứ phải là Sở Tướng phủ nhà ngươi!"

      Đối mặt với vẻ giận dữ của Thần Vương, ý cười mặt Sở Phi Dương lại càng rạng rỡ, bằng giọng vô tội: "Vương gia có lý! Chỉ là bổntướng thấy sắc trời còn sớm, thân thể của Mộng Nhi khỏenên muốn tranh thủ thời gian đưa nàng về Vân Tướng Phủ, miễn cho VânThừa Tướng lo lắng!"

      Vừa , Sở Phi Dương vừa đến trước mặt Vân Thiên Mộng, dưới góc độmà Thần Vương và Tề Linh Nhi nhìn thấy được mà trừng mắt với VânThiên Mộng cái rất nhanh, còn Vân Thiên Mộng nghịch ngợm nhếchnhếch miệng, trong mắt lên vẻ phiền chán với hai người đối diệnkia.

      Thấy dáng vẻ đó của nàng, khóe miệng Sở Phi Dương lên ý cười thoải mái, lập tức xoay người : " như vậy bổn tướng cùng Mộng Nhixin cáo từ trước! Vương gia là quý nhân nhiều việc, cần tiễn đâu."

      xong, Sở Phi Dương liền lấy thân mình ngăn lại Thần Vương, nhường cho Vân Thiên Mộng con đường.

      Lại nghĩ đến Tề Linh Nhi cũng lập tức lên tiếng theo: "Bổn cungra ngoài lâu, chỉ sợ chỗ Thái Tử cũng bắt đầu lo lắng rồi, vậy tacũng về cùng Vân Tiểu thư với Sở Tướng thôi! Vương gia, cáo từ!"

      xong, Tề Linh Nhi liền gật đầu với Thần Vương, lập tức đuổi theo Vân Thiên Mộng.

      Giang Mộc Thần nhìn Sở Phi Dương tự tung tự tác, định đuổi theothì thấy Trữ Phong vội vàng chạy lại, ghé vào bên tai vàicâu, sắc mặt Giang Mộc Thần lại càng tái , hai mắt nhìn bóng người đãđi xa kia, phất mạnh tay áo, xoay người về hậu viện.

      Hậu viện lúc bấy giờ loạn thành mớ, Tô Thiển Nguyệt vừa mơ màngtỉnh lại bị Ngô Thấm Thấm và Ngô phu nhân đánh cho suýt bất tỉnh giường, chân tay có chút sức nào, lại có người nào đến kéohai mẹ con dữ như hổ này, Tô Thiển Nguyệt chỉ có thể thều thào kêu loạnlên. Trong sương phòng lúc này tiếng bàn tay tát lên da thịt, tiếngván giường kẽo kẹt, tiếng Ngô Thấm Thấm nguyền rủa chửi bới, tiếng thétchói tai của Tô Thiển Nguyệt như ma chú luẩn quất ngừng bên taimọi người ở đây.

      Lâm lão thái quân cùng Nguyên Đức Thái Phi trước sau vẫn thờ ơ đứng đó, cho người đến giải cứu Tô Thiển Nguyệt chỉ còn nửa cái mạng,cũng kéo hai mẹ con Ngô gia trong cơn thịnh nộ kia ra.

      "Các ngươi làm cái gì thế hả? Còn mau buông ra?" Tô Nguyênđược người dẫn đến sương phòng, vừa thấy con của mình lập tức hétlớn tiếng, người tản mát ra thứ hơi thở tàn độc, dọacho hai mẹ con Ngô gia sợ đến mức lập tức ngừng tay.

      Chỉ là Ngô Thấm Thấm ngồi người Tô Thiển Nguyệt có bước xuống giường ngay, mà Ngô phu nhân vì sợ Tô Thiển Nguyệt làm con gáimình bị thương lại càng túm chặt hai tay và tóc của Tô Thiển Nguyệt. Hai người họ mặc dù vì câu của Tô Nguyên tiếp tục xuống tayvới Tô Thiển Nguyệt nữa, nhưng lửa giận trong hai cặp mắt phẫn nộ kialại đủ để tiêu hủy cả tòa phủ Hàn Quốc Công này.

      "Giữa thanh thiên bạch nhật mà các ngươi dám hành hung người trước mặtthiên hạ, chẳng lẽ các ngươi sợ đại lao Hình Bộ của ta sao?" Thấyhai người này vẫn tiếp tục chịu thả Tô Thiển Nguyệt ra, Tô Nguyêncàng giận dữ, lập tức phất tay cho hai gã gia đinh phía sau lưng tiếnlên, định túm hai mẹ con giường kia xuống.

      "Hừ! Ta biết Tô đại nhân là Hình Bộ Thượng Thư, nhưng ngài cũng khôngnhìn xem đây là chỗ nào, hôm nay là ngày gì mà còn dám mạnh miệng nhưthế? Ngài lại mà nhìn xem chuyện tốt mà con của làm ra ! Chớ có hổ thẹn quá mà hại thân già!" Ngô phu nhân thấy hai tên gia đinh định túmlấy Ngô Thấm Thấm lập tức cười lạnh lên tiếng.

      Hai tên gia đinh kia thấy Ngô phu nhân ngang ngược như thế, ràng làkhông sợ Tô Nguyên, lại nghĩ tới tiểu thư Ngô gia này giờ là Thiếuphu nhân của phủ Hàn Quốc Công vội vã chậm lại bước chân, khó xửquay đầu nhìn về phía Tô Nguyên.

      Tô Nguyên bị lời kia của Ngô phu nhân đả kích nặng nề, thẹn quáhóa giận, hét lên với hai tên gia đinh kia: "Các ngươi là người chết cảrồi à? Bọn họ tự dưng hành hung thiên kim tiểu thư, chẳng lẽ bổn quankhông thể lôi bọn họ báo quan? Thiên tử phạm pháp còn xử như thứ dân, hành vi của các nàng hôm nay là thể tha thứ được! ! !"

      xong Tô Nguyên liền xông lên trước, đây hai tên gia đinh ra, định tự mình ra tay.

      "Tô đại nhân bớt giận! Đây dù sao cũng là phủ Hàn Quốc Công, nếu là ởTô phủ ta cũng mặc kệ rồi!" Là Lâm lão thái quân ngồi yênlặng ở góc phòng chậm rãi lên tiếng, chỉ là khẩu khí của bà ta lúcnày là vô cùng lạnh nhạt, lại để cho Tô Nguyên tức giận ngập đầukhông khỏi khẽ run lên cái, lý trí vốn bị tức giận vùi lấp lậptức khôi phục tỉnh táo, dừng chân quay người nhìn sang.

      Thấy trong phòng bây giờ chỉ có Lâm lão thái quân mà ngay cảNguyên Đức Thái Phi cũng ngồi ở bên, lúc này hai người lại dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng mà theo dõi , khiến trong lòng TôNguyên khỏi dâng lên cảm giác bất an. dám vội chạy lênkiểm tra tình hình của Tô Thiển Nguyệt lúc này mà vội cười hành lễ vớiLâm lão thái quân và Nguyên Đức Thái Phi: "Hạ quan biết lão tháiquân cùng thái phi ở chỗ này, nếu có gì mạo phạm, kính xin lão thái quân cùng thái phi thứ tội!"

      Nghe vậy, Lâm lão thái quân liền hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên KhánhChu quỳ trước mặt, còn Nguyên Đức Thái Phi nhàn nhạt mở miệng:"Người đâu, dìu Thiếu phu nhân cùng với Hầu phu nhân ngồi xuống!"

      Cũng để cho hai mẹ con Ngô gia này phát tiết xong rồi, Tô Nguyên dùgì cũng là kẻ đứng đầu Hình Bộ, chút thể diện này vẫn phải cho bởi vậyNguyên Đức Thái Phi bấy giờ mới lên tiếng như thế, cho hai phetiếp tục tranh cãi nữa, nếu , sau này nếu xảy ra nội chiến bịảnh hưởng chính là tiền đồ của Thần Vương!

      Ngô Thấm Thấm còn chưa cam lòng, vẫn chịu leo xuống khỏi ngườicủa Tô Thiển Nguyệt, hai tay càng túm chặt mái tóc của Tô ThiểnNguyệt làm Tô Thiển Nguyệt lại đau hồi kêu cha gọi mẹ. Cho đến tậnkhi nha hoàn bên cạnh Nguyên Đức Thái Phi tới lôi Ngô Thấm Thấm xuốngthì tiếng kêu của Tô Thiển Nguyệt mới chút, nhưng khi mọingười nhìn đến bàn tay của Ngô Thấm Thấm thấy trong tay nàng talà mớ tóc dài, có thể thấy Ngô Thấm Thấm kia xuống tay hết sức vớiTô Thiển Nguyệt rồi. Nếu , chỉ dựa vào sức lực của thiên kimtiểu thư sao có thể bứt hết nửa đầu tóc dài của Tô Thiển Nguyệt chứ? ? ?

      Ngô Thấm Thấm sau khi bị đám nha hoàn kéo xuống thể tiếp tục đánh chửi người nữa liền khóc òa lên, biểu lộ đau khổ chỉ khiến lòngngười phiền chán. Thấy nàng bổ nhào tới trước mặt của Lâm lão thái quânvà Nguyên Đức Thái Phi, lớn tiếng khóc thét lên: "Lão thái quân, tháiphi, hai người phải làm chủ cho con! Hôm nay là ngày đại hôn của con,thế mà con tiện nhân lẳng lơ này chịu nổi đơn làm cái trò. . . sau này con biết sống làm sao chứ? Hôm nay còn có nhà mẹ đẻ ở đây,nếu còn có lần sau chẳng phải con hiu quạnh cả đời, bị mấy contiện nhân này nhảy lên đầu cả đời à! ! !"

      xong, Ngô Thấm Thấm liền ghé lên gối Lâm lão thái quân dùngsức khóc rống lên, mặc kệ người ta khuyên giải thế nào cũng chịu.

      Ngô phu nhân kia thấy con mình ngay ngày đầu tiên vào cửa bịngười bắt nạt như thế cũng rơi lệ mà rằng: "Lão thái quân, thái phi, nếu Hàn Quốc Công phủ thực chào đón Thấm Thấm nhà chúng tôithì bây giờ tôi dẫn con mình về phủ Ngô Quốc Công ngay, cho dù bị ngườiđời chỉ trỏ cười nhạo chúng tôi cũng chịu, chứ tuyệt đối thểlại để con cháu phủ Ngô Quốc Công chịu nhục nhã này!"

      Dứt lời, ánh mắt độc ác, cay nghiệt của Ngô phu nhân ngay lập tức bắnvề phía Tô Nguyên, cười lạnh: "Tô đại nhân, ngài ỷ vào mình là ThượngThư Hình Bộ liền muốn áp bách phủ Ngô Quốc Công nhà ta sao? Mà dám dùngbiện pháp táng tận lương tâm như vậy làm nhục phủ Ngô Quốc Công nhà ta,ngài cho là phủ Ngô Quốc Công ta dễ bắt nạt, hay là quá mức tự tin vàolệnh thiên kim rồi?"

      Tô Nguyên bị Ngô phu nhân oanh tạc hồi, sắc mặt càng thêm khó coi,ánh mắt khỏi chuyển về phía Tô Thiển Nguyệt nằm giường,chỉ thấy Tô Thiển Nguyệt lúc này đầu tóc rối bù, khuôn mặt vừa sưng vừatím, khóe miệng còn chảy máu, khiến cho Tô Nguyên càng thêm thịnh nộ,hai tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt thành đấm, trong lòng hận haimẹ con Ngô gia thấu xương.

      Tô Thiển Nguyệt mặt đầy nước mắt nhìn Tô Nguyên, miệng lẩm bẩm: "Cha. . . cha. . ."

      Tô Nguyên bây giờ chỉ có thể nhẫn nại nhìn xuống, thấy người congái mình mặc dù đắp áo ngủ bằng gấm, nhưng cặp chân ngọc lộ ra bênngoài kia lại khiến cho Tô Nguyên như bị sét đánh giữa trời quang, đầuóc trống rỗng, thân thể lui về sau mấy bước, trong mắt tràn ngập vẻkhông thể tin nhìn về phía Tô Thiển Nguyệt, giận dữ hét lên: "Là kẻ nàohại con ra như vậy?"

      xong, cặp mắt hung ác nham hiểm của Tô Nguyên liền sục sạo bóngdáng ả tỳ nữ của Tô Thiển Nguyệt, khi chứng kiến con tỳ nữ núpcạnh góc tường dám lên tiếng lao tới, túm lấy con nha hoànđang run rẩy kia, mắng: "Cho ngươi theo tiểu thư, ngươi lại để mặcngười ta hại nàng thành như vậy, cái thứ vô dụng ăn cây táo rào cây sung này còn mau rốt cục xảy ra chuyện gì? ? ?"

      Tiểu nha hoàn vừa rồi mới bị hung ác của Nguyên Khánh Chu hù dọa mất mật giờ lại bị Tô Nguyên đe dọa cách hung thần ác sát như thế, lậptức bị đọa dến ngất xỉu tại chỗ.

      Nhìn con nha hoàn bị dọa đến ngất xỉu rồi, Tô Nguyên hất nàng ta ngãxoài mặt đấy, sau đó đầy mặt trầm đến trước mặt Lâm lão tháiquân và Nguyên Đức Thái Phi, thái độ rất kiên quyết: "Lão thái quân,thái phi, con của hạ quan nhất định là bị người khác hãm hại, chỉ là kính xin lão thái quân cùng thái phi thương tình, cho hạ quân đưa nó về nhà trước! Ở chốn đông đúc kẻ đến người này, hạ quan sựkhông đành lòng nhìn con mình chịu nhục nhã như thế, kinh xin lãothái quân cùng thái phi rủ lòng thương!"

      xong, sắc mặt Tô Nguyên biến thành vẻ thê lương buồn bã khôn tả, trong mắt lại chứa vẻ ác độc căm hận nồng đậm.

      Ngô Thấm Thấm lúc này lại nhảy dựng lên, chỉ vào Tô Thiển Nguyệt trêngiường mà mắng: " được, con tiện nhân kia thể , hôm nay tatuyệt đối cho con tiện nhân này còn sống mà rời khỏi căn phòng này bước!"

      Mắng xong, Ngô Thấm Thấm lại muốn phóng tới bên giướng, may mà có vú Tưởng đứng bên cạnh ôm lấy.

      Lâm lão thái quân ném mạnh ly trà trong tay xuống, tiếng chén sứthanh hoa vỡ choang mặt đất khiến cho tất cả những kẻ ồn àotại chỗ này vội vã ngậm miệng.

      Cặp mắt sắc bén của Lâm lão thái quân nhìn về phía Ngô Thấm Thấm, lạnhlùng quát: "Còn ra thể thống gì nữa? Ngươi hôm nay phải là loại tiểu thư quý tộc rành thế nữa rồi, trước mặt trưởng bối sao có thể tùy tiện chửi bới, hô to gọi như thế, hả? Lễ nghi quy củ ngươihọc được đâu hết rồi? Đừng quên, hôm nay ngươi là Thiếu phu nhâncủa phủ Hàn Quốc Công, cho dù có gặp phải chuyện khó khăn hơn nữa thìcũng phải nhịn! Nào có thứ như ngươi nhảy nhào lên giường đòi mạng người ta? Ngươi như thế đem gia giáo lễ nghi của phủ Hàn Quốc Công để chỗ nào? Đem mặt mũi phủ Hàn Quốc Công quẳng đâu? ? Hả?"

      Quát Ngô Thấm Thấm xong, cặp mắt sắc như dao của Ngô lão thái quân lạichuyển về phía Ngô phu nhân, giọng cũng hòa hoãn chút ít: "Ngôphu nhân, ta biết ngươi thương con mà sốt ruột! Có điều đây là phủHàn Quốc Công, mọi chuyện tự nhiên phải dựa theo quy củ của phủ Hàn Quốc Công mà xử lý. Nào có chuyện như ngươi , đưa thiếu phu nhân phủ HànQuốc Công nhà ta về nhà? Ngươi làm như vậy, chẳng phải để cho ngườingoài chỉ trỏ phủ Hàn Quốc Công với phủ Ngô Quốc Công mà cười nhạo haysao? Huống hồ, chuyện hôm nay còn chưa biết ràng ngọn ngành đầu đuôi, phu nhân cũng giáo huấn Tô tiểu thư này rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ để tiêu hết mối hận trong lòng phu nhân à?"

      Được Lâm lão thái quân cứng mềm phen, dù cho trong lòng Ngô phu nhân có lửa giận cũng có cách nào phát ra nữa.

      Dù sao, mới rồi mình cũng thất lễ trước mặt người ta, giờ này mà còn thiên vị con mà tiếp tục giáo huấn Tô Thiển Nguyệt sợ là mặtmũi trong ngoài của của phủ Ngô Quốc Công đều mất hệt, còn nữa, bịphủ Phụ Quốc Công kia xem nghe, vì thế Ngô phu nhân đứng yên ở bênđợi xem Tô Thiển Nguyệt giải thích thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :