1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sở Vương Phi - Ninh Nhi (90) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: lạnh nhạt.

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Lão Thái Thái nghĩ sắp được nhìn thấy lão Thái Quân vui mừng ra mặt, cặp mắt sắc bén kia dần dần tản ra thần sắc ngưỡng mộ và thích.

      Vân Dịch Dịch như vậy, chỉ thấy nàng gắt gao kéo ống tay áo Vân Thiên Mộng, phòng trường hợp có gì thắc mắc hỏi.

      Vân Thiên Mộng nhìn ống tay áo vốn thẳng thớm của mình bị vò cho đến nhìn ra bộ dáng ban đầu, sắc mặt lạnh nhạt lên vẻ kiên nhẫn, định rút ống tay áo ra thấy Vân Yên tiến lên, kéo tay Vân Dịch Dịch :

      – Tiểu muội, ngày vui như hôm nay, chúng ta phải chuyện nhiều mới được.

      Vân Dịch Dịch nhìn bàn tay bị Vân Yên nắm chặt, nhất thời biết nên rút ra hay để nàng nắm.

      Nhưng nghĩ đến nay Liễu di nương làm quản gia, vẻ tức giận trong mắt Vân Dịch Dịch lập tức tan , trong mắt tràn ngập ý cười, kéo tay Vân Yên, thân thiết :

      – Đa tạ Yên tỷ tỷ nhắc nhở! Dù sao hôm nay là ngày mừng thọ của lão Thái Quân, nữ quyến các phủ đều đến rồi, tướng gia chúng ta là thông gia với phủ Phụ Quốc Công, tất nhiên thể để mất thể diện được!

      Vân Yên thấy Vân Dịch Dịch vốn định trách cứ mình, nháy mắt lại thành thân thiết như thế, liền tự giác liếc Vân Thiên Mộng cái, tháy nàng thầm gật đầu, liền cười :

      – Đúng vậy! Chúng ta mau đuổi theo nội tổ mẫu thôi, bị rớt lại, lát lạc đường gay to!

      xong, Vân Yên còn lôi kéo Vân Thiên Mộng và Vân Dịch Dịch, thẳng tắp hướng tới lão Thái Thái đuổi theo.

      Vân Nhược Tuyết thấy bộ dáng gió chiều nào theo chiều ấy của Vân Dịch Dịch, lại thấy Vân Yên nịnh bợ Vân Thiên Mộng như thế, trong mắt lên vẻ khinh thường.

      định đuổi theo, nhìn thấy xe ngựa của Tô phủ tới trước cửa phủ Phụ Quốc Công, liền biết biểu tỷ đến đây, liền bỏ lại tỷ muội nhà mình, đứng bên chờ.

      Xe ngựa chậm rãi dừng lại, tên sai vặt lập tức đem tới cái ghế , nha đầu xoay người ra, bóng hình theo yểu điệu theo sau khiến sắc mặt Vân Nhược Tuyết rất vui mừng.

      – Biểu tỷ!

      Vân Nhược Tuyết lập tức tiến lên, gọi tiếng với từ xe ngựa xuống.

      kia tầm mười lăm tuổi, bộ dáng tuy phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng coi như là thanh tú ưa nhìn, ngũ quan cùng Tô Thanh có phần tương tự, nhưng so với Tô Thanh quyến rũ động lòng người.

      này có vẻ tương đối ngây thơ, cả người toát ra khí phái tiểu thư, giơ tay nhấc chân đều rất duyên dáng, hơn nữa hôm nay nàng còn mặc bộ váy màu xanh dương, càng khiến nàng thêm xinh đẹp, tựa như đóa bách hợp tươi mát tự nhiên.

      Mà lúc này so với vẻ kích động của Vân Nhươc Tuyết, cháu trưởng nữ Tô gia Tô Thiến Nguyệt có vẻ rất bình tĩnh, chỉ ngẩng đầu, cặp mắt khôn khéo nhìn Vân Nhược Tuyết lộ ra nụ cười, lập tức châm rãi mở miệng:

      – Nhược Tuyết muội muội, lâu gặp.

      Sau đó, nghiêng thân mình, nâng cánh tay lên, bên trong xe xuất phu nhân sáu mươi tuổi, nàng cẩn thận đỡ lão phu nhân xuống xe ngựa.

      Vân Nhược Tuyết vừa nhìn thấy lão phu nhân kia, vui vẻ mặt liền tản ít, hơi bất đắc dĩ hành lễ với lão phu nhân:

      – Tôn nhi thỉnh an ngoại tổ mẫu!

      Lão phu nhân đó chính là vợ kế của Tô lão gia, mẫu thân kế của Tô Thanh – Lưu thị.

      Lưu thị nhìn thấy Vân Nhược Tuyết, liền thản nhiên gật đầu, sau đó mở miệng:

      – Mẫu thân người dạo này khỏe ? Sao thấy hai mẹ con về thăm phủ?

      Vân Nhược Tuyết thấy Lưu thị lại bắt đầu tra hỏi, nhất thời trong lòng khó chịu, lại ngại cửa phủ Phụ Quốc Công kẻ đến người , chỉ có thể nhẫn nại trả lời, sau đó liền lấy cớ, theo đám người lão Thái Thái….

      – Kia phải Nhược Tuyết biểu muội sao?

      Lúc này, gã thiếu niên cưỡi ngựa từ phía sau tới, chỉ thấy thân nguyệt sắc trường bào, vẻ mặt nho nhã, giống Tô Thiển Nguyệt đến tám phần.

      Tô Thiển Nguyệt nghe thấy câu hỏi, lại nghĩ tới bộ dạng chạy trối chết của biểu muội lúc nãy, nhất thời nhịn được cười:

      – Đúng là Tuyết muội muội! Đại ca, huynh tới chậm nửa bước, thấy được biểu tình lúc nãy của Nhược Tuyết.

      Trưởng tôn (trưởng nam) Tô gia Tô Trình Ngôn nghe thấy câu của muội muội, lại thấy bộ dạng nhịn cười khổ sở của nàng, liền biết tổ mẫu lại dọa Vân Nhược Tuyết đến nỗi nàng sợ bỏ chạy rồi, cũng nhịn được mà nhếch khóe môi.

      – Trình Ngôn, nơi này là chỗ nhập phủ của nữ quyến, ngươi là nam nhi sao có thế ở lâu? Còn mau đuổi theo phụ thân ngươi , đừng có rảnh rỗi đứng đây nữa!

      Lúc này Lưu thị thấy hai đứa cháu ở nơi nguy hiểm này mà đứng chuyện phiếm, liền trầm giọng nhắc nhở.

      Tô Trình Ngôn cùng Tô Thiển Nguyệt nhìn nhau cười, lại thấy Tô Thiển Nguyệt lè lưỡi trêu mình, liền giao ngựa cho gã sai vặt, tiện đà xoay người, đuổi theo cước bộ của phụ thân mà .

      – Thiển Nguyệt, chúng ta mau vào thôi!

      Lưu thị vừa đuổi Trình Ngôn xong, liền kéo Tô Thiển Nguyệt về hướng cửa, đường cũng quên nhắc nhở:

      – Về sau được qua lại với Nhược Tuyết! Con xem bộ dáng lông nhông của nàng ta hồi nãy, giống hệt mẫu thân nàng ta khi trẻ.

      Tô Thiển Nguyệt sau Lưu thị, nghe bà cằn nhằn, xấu mình, đồng tử trong suốt lên hận ý.

      Người Tô phủ đều biết Tô Thanh năm đó vì Vân Huyền Chi mà ủy khuất làm thiếp, trong lòng mọi người mặc dù thầm than Tô Thanh quá ngốc, nhưng dù sao vẫn chung dòng máu.

      Hơn nữa từ lúc Tô Thanh được gả cho Vân Huyền Chi, con đường làm quan của Tô gia cũng ngừng phát triển, thời gian trôi qua, mọi người đều cho rằng lựa chọn của Tô Thanh năm đó là đúng.

      Nhưng Lưu thị này lại cho rằng Tô Thanh làm ô danh Tô gia, từ đầu đến cuối đều vừa mắt mẹ con Tô Thanh.

      Mỗi khi nhìn thấy đều châm chọc khiêu khích, thường xuyên ở trước mặt đám hạ nhân xấu về Tô Thanh.

      Khiến cho hai huynh trưởng của Tô Thanh bất mãn, cũng khiến nàng và Tô Trình Ngôn mang hận trong lòng.

      Mà bên này, Vân Nhược Tuyết cũng nhanh chóng đuổi theo đám Vân Thiên Mộng, thấy lão Thái Thái được nha hoàn dẫn tới viện của Lão Thái Quân.

      Lúc này trong viện tràn ngập khí vui vẻ, những cây hoa nở rộ, tơ lụa màu đỏ giăng khắp nơi, khí rất vui tươi.

      Mà mọi người còn chưa vào chính thất, bên trong truyền ra tiếng cười.

      Điều này làm cho lão Thái Thái có chút khẩn trương, cúi đầu nhìn trang phục mình mặc hôm nay, có chút lo lắng hỏi Vân Thiên Mộng:

      – Mộng nhi, trang phục của ta có được ?

      Vân Thiên Mộng nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy hôm nay lão Thái Thái thân áo đỏ được cắt may tinh tế, hoa văn vô cùng tinh xảo, bên dưới mặc váy dài cùng màu, cả người toát ra thần thái quý phái, tựa hồ có chút ý tứ lấn át chủ nhà.

      Vân Thiên Mộng thấy lão Thái Thái như thế liền cho rằng, hôm nay bà ta muốn là nhân vật được chú ý nhất ở kinh đô đây mà.

      Nhưng mà, cảm xúc của lão Thái Thái có phần mãnh liệt, chắc bởi vì mấy ngày trước được lão Thái Quân cho hai cây Huyết San Hô.

      Chỉ là hôm đấy cữu mẫu đùa, nhưng lão Thái Thái cao hứng nghe vào, nên mới dẫn đến sai lầm hôm nay.

      Lát nữa vào, chắc chắn thành trò cười cho mà xem.

      Vân Thiên Mộng có chút khó xử, hỏi ngược lại:

      – Nội tổ mẫu, hôm nay là mừng thọ ngoại tổ mẫu, người mặc màu đỏ sậm thế này có phải hơi quá ?

      Quả thực, thấy Vân Thiên Mộng đồng ý với hành động của mình, khuôn mặt tươi cười của lão Thái Thái nhất thời trầm xuống, con người đầy ý vị cảnh cáo nhìn về phía Vân Thiên Mộng, thấp giọng :

      – Con vậy chẳng phải là ngoại tổ mẫu của con là người mọn sao? Huống hồ, quan hệ của chúng ta vốn rất tốt, mặc như thế này càng chứng tỏ tỷ muội tình thâm.

      Vân Thiên Mộng nghe vậy thản nhiên hạ mắt, sâu thẳm trong con ngươi xẹt qua ý cười lạnh.

      Trong mắt lão Thái Thái lại thành nàng thấy mình đúng, liền dẫn bốn cháu vào Noãn các.

      – Lão tỷ tỷ, ta đến rồi!

      Vừa vào cửa, lão Thái Thái liền mở miệng, ý cười trong mắt tràn lan.

      Lão Thái Thái còn sợ mình đủ nhiệt tình, kéo Vân Dịch Dịch tới bên người lão Thái Quân, vui vẻ :

      – Tỷ tỷ, người còn nhớ ta ? Hôm nay là ngày mừng thọ sáu mươi của tỷ, ta đặc biệt đến chúc mừng tỷ.

      Lão Thái Quân nhìn thấy người vào thân đỏ sậm, trong mắt lên vẻ kiên nhẫn, chỉ thản nhiên :

      – Ngươi đến rồi!
      minhminhle thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: Tứ đại gia tộc.

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Tươi cười mặt lão Thái Thái chợt cứng lại, thái độ lạnh nhạt của lão Thái Quân nhất thời khiến cho bà kịp phản ứng, sắc mặt vô cùng xấu hổ.

      Noãn các bỗng trở nên tĩnh lặng, mới vừa rồi còn nghe tiếng cười đùa vui vẻ của các lão phu nhân, bây giờ bọn họ đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn lão Thái Thái, khi nhìn thấy bộ trang phục đỏ sậm của lão Thái Thái, trong mắt lập tức lộ ra tia chán ghét.

      – Mộng nhi thỉnh an ngoại tổ mẫu! Hôm nay nội tổ mẫu với bốn tỷ muội chúng con đến chúc thọ ngoại tổ mẫu, chúc tổ mẫu phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!

      Lúc này, Vân Thiên Mộng cùng đám người Vân Yên đồng loạt quỳ xuống trước mặt lão Thái Quân, thanh vang dội khắp noãn các yên tĩnh, thanh có vẻ rất êm tai.

      Lão Thái Quân mới vừa rồi còn bực bội, khi nhìn thấy ngoại tôn quý của mình, mặt lập tức xuất tia vui mừng, chỉ tay vào Vân Thiên Mộng quỳ rồi giới thiệu với các phu nhân bên cạnh:

      – Đây là đứa ta hay nhắc tới, bây giờ cũng trưởng thành rồi! Mộng nhi, mau đứng lên thỉnh an các vị trưởng bối!

      Vân Thiên Mộng lập tức nghe lời đứng lên, hơi cúi đầu, tay khẽ phủ bụi ở hai đầu gối, rồi thi lễ với các vị phu nhân:

      – Trưởng nữ Tướng phủ Vân Thiên Mộng bái kiến các vị trưởng bối, chúc các vị trưởng bối sức khỏe dồi dào!

      Mọi người nhìn nữ nhân lão Thái Quân tự mình giới thiệu, mặc dù đều biết chuyện nàng bị Thần Vương từ hôn, nhưng xem dáng vẻ Vân Thiên Mộng hôm nay, cử chỉ đoan trang, tướng mạo có phần giống nhị tiểu thư phủ Phụ Quốc Công, lại từng nghe lão Thái Quân khen dứt miệng, nên mọi người đều cởi ra chút đồ trang sức trân quý, làm lễ vật tặng cho Vân Thiên Mộng.

      Vân Thiên Mộng tiếp nhận lễ vật, cúi đầu cảm tạ:

      – Trưởng bối ban quà thể từ chối! Thiên Mộng xin được cảm tạ các vị trưởng bối.

      Mọi người nghe thấy nàng ăn lễ phép, ngoan ngoan như vậy, liền ngừng khen ngợi.

      – Con chính thất của Tướng phủ quả nhiên hiểu lễ nghĩa, đứa Mộng nhi này rất ra dáng, vừa nhìn là biết con nhà danh môn!

      Lão Thái Quân Nguyễn gia thấy Vân Thiên Mộng thanh lệ thoát tục, cử chỉ đoan trang, liền ngay lập tức có thiện cảm với đứa này, mở miệng khen.

      Nguyễn gia là nhà ngoại tổ mẫu của đương kim thánh thượng Càn Đế.

      Năm đó, trong tứ phi là Nguyễn thục phi vì khó sinh mà mất, tiên đế liền đem Càn Đế nay cho Khúc quý phi đứng đầu tứ phi nuôi nấng.

      Người ta đều ân sinh thành bằng ân nuôi dưỡng.

      Khúc quý phi là tâm nuôi dưỡng tiểu hoàng tử mới mất mẫu thân này, bởi vậy tình cảm giữa hoàng tử và Khúc quý phi rất bền chặt.

      Mà Nguyễn gia mất Nguyễn thục phi, cho nên càng thể mất tiểu hoàng tử này, lại thấy Khúc quý phi tâm đối đãi tiểu hoàng tử, hơn nữa trong tương lai hoàng tử có hậu thuẫn hùng hậu là phủ Phụ Quốc Công, cho nên Nguyễn gia cũng nguyện ý giao hảo cùng Khúc gia.

      Bởi vậy, trong tứ đại gia tộc ở kinh đô, Nguyễn gia cùng Khúc gia có quan hệ rất tốt, mà hai mối quan hệ này lại liên quan chặt chẽ đến nhau, có thể là “nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn” (1)

      Nhân mối quan hệ này, hôm nay Khương lão thái quân của Nguyễn gia đưa cho Vân Thiên Mộng lễ vật gặp mặt trân quý nhất.

      Chuỗi vòng màu xanh phỉ thúy này theo Khương lão thái quân gần 50 năm, nhưng hôm nay lại hào phóng đưa cho Vân Thiên Mộng như vậy, có nghĩa là còn nể mặt Cốc lão thái quân, cũng là hồi báo Thái Hậu năm đó tận tình đối đãi Càn Đế.

      Mà Cốc lão thái quân thấy Khương lão thái quân nhiệt tình như thế, nhất thời khỏi có chút thương cảm :

      – Đáng tiếc đứa này từ khi còn bé còn mẫu thân, lại có ai chăm sóc tử tế, có thể lớn lên như vậy là tốt lắm rồi!

      Lời của lão Thái Quân vừa ra, bên kia lão Thái Thái như cảm thấy vạn mũi tên đâm vào người, lại bị rất nhiều người nhìn với ánh mắt soi mói, khiến cho lão Thái Thái nhất thời có chút lo sợ.

      Vân Thiên Mộng thấy lão Thái Thái trong tình trạng nguy khốn, đành mở miệng giải vây:

      – Con có nội tổ mẫu bên cạnh, như vậy cũng là hạnh phúc lắm rồi!

      Lão Thái Thái nhìn Vân Thiên Mộng cười ngọt ngào, vì mình mà ra những lời này, nhất thời cảm khái, khỏi thầm nghĩ, Vân Thiên Mộng rốt cục vẫn là họ Vân, trong lòng thủy chung hướng về Vân gia.

      Chỉ là lão Thái Thái bây giờ ngập trong suy nghĩ Vân Thiên Mộng giải vây cho mình, mà nhìn ra trong câu ấy còn có ý nghĩa khác.

      Lời ấy của Vân Thiên Mộng, chính là ám chỉ Vân Huyền Chi vẫn chưa làm tốt vai trò của phụ thân.

      Huống hồ, việc Vân tướng sủng ái di nương Tô phủ là chuyện từ mời mấy năm trước, các vị ngồi trong đây đều là người khôn khéo, sao có thể biết chuyện này?

      Bây giờ Vân Thiên Mộng lại ngấm ngầm khơi nó lên, sợ là lần thọ yến này kết thúc, các phủ lại được lần thầm cười nhạo.

      Lão Thái Quân thấy Vân Thiên Mộng thay lão Thái Thái Vân phủ, trầm suy nghĩ hồi, rốt cục lão Thái Quân cũng thu hồi ánh mắt nhìn về phía lão Thái Thái, lớn tiếng phân phó nha hoàn:

      – Thế này là thế nào? Thông gia đến đây mà cũng biết lấy ghế ra mời ngồi sao? Để bà thông gia đứng mệt như vậy nửa ngày, là sai lầm của lão thân!

      Lão Thái Thái tưởng lão Thái Quân định nổi giận với mình, thấy bà ra lệnh cho bọn nha hoàn, tâm trọng mới dần thả lỏng.

      Lại thấy thái độ của lão Thái Quân với mình hòa nhã hơn, trong lòng nhất thời vui vẻ, cười :

      – Hôm nay là ngày lành của lão Thái Quân, ngài thể tức giận! Các vị phu nhân, ta như vậy có đúng ?

      Lão Thái Quân thấy lão Thái Thái bắt đầu gây dựng quan hệ, khóe miệng chậm rãi giương lên nụ cười lạnh như có như , rồi nhiệt tình kéo tay lão Thái Thái, giới thiệu với các vị phu nhân trong phòng:

      – Đây là nội tổ mẫu ngoại tôn nữ của ta! Đáng tiếc là bà ấy rời kinh đô nhiều năm, bây giờ chúng ta mới có duyên gặp mặt!

      Lão Thái Thái thấy lão Thái Quân cố ý giới thiệu giúp mình, cũng khách khí, nhớ tới khoảng thời gian mình rời kinh đô, cũng thấy đáng tiếc, mặt mang theo nồng đậm mất mát:

      – Đúng vậy, muội vẫn được lão Thái Quân nhớ tới, lại còn đem Huyết San Hô tặng cho, làm lão thân cảm động thôi! Bởi vậy hôm nay mới mang theo bốn cháu , tự mình tới đây mừng thọ!

      Có người trong nhà vừa nghe vậy, liền hướng ánh mắt hồ nghi về phía lão Thái Quân, thấy sắc mặt bà lạnh nhạt, trong mắt có ý cười, liền biết lời của lão Thái Thái Tướng phủ phải giả, trong lòng khỏi thầm giật mình.

      Huyết San Hô kia có giá trị liên thành tương đương bảo vật, nghe lúc trước Thái Hậu lo lắng cho sức khỏe lão Thái Quân nên mới ban cho mười gốc cây.

      Bây giờ lão Thái Quân đưa bảo vật này chia cho lão Thái Thái, lại nhìn bộ dáng khoe khoang của bà ta, mọi người khỏi thấy bất công thay cho lão Thái Quân, đồng thời bất mãn đối với lão Thái Thái lại tăng lên.

      Nhưng lão Thái Thái bây giờ đâu có bận tâm tới điều đó, bà ta sa vào cảm giác được sống trong thế giới quyền quý, đều nghĩ sâu xa gì, chỉ mong gây được chú ý với mọi người.

      Tâm tư ấy của lão Thái Thái mọi người đều nhận ra, nhất thời thấy nực cười.

      Mọi người cùng quay sang chuyện với lão Thái Quân, nhưng ra là gạt lão Thái Thái sang bên.

      Đúng lúc này, nha hoàn gian ngoài tiến vào bẩm báo, Trần lão thái quân Dung phủ đến đây, lão Thái Quân liền bảo cho họ vào.

      Rèm cửa noãn các được nha hoàn kéo lên, lão nhân xấp xỉ tuổi lão Thái Quân vào, bà mặc áo xanh đen, đầu đội khăn được khảm ngọc bào, tay có chống cây gậy được chạm khắc tinh tế.

      Thấy bà tiến vào, ngoại trừ lão Thái Quân và Khương lão thái quân Nguyễn gia chưa đứng lên, mọi người đều đứng lên rồi ngồi xuống, mà từ biểu tình mặt mọi người cùng nhìn ra Trần lão thái quân Dung phủ này tiếp xúc với người ngoài nhiều nên ít người biết bà.

      Mà lúc lão Thái Quân sai người đến mời Trần lão thái quân cũng hi vọng nhiều, lúc này thấy bà ấy đến, nhất thời rất cao hứng, lập tức sai nha hoàn lấy ghế bành lại, bỏ thêm miếng lót, sau đó mới mời Trần lão thái quân ngồi xuống.

      Trần lão thái quân này cũng rất là cổ quái, ngồi xuống rồi vẫn vội chuyện, ngược lại quan sát lượt quanh noãn các, cuối cùng ánh mắt dừng người Vân Thiên Mộng.

      Đôi mắt cơ trí lập tức lóe lên tia vừa lòng, sau đó mới với lão Thái Quân:

      – Lão thân đến chậm, mong tỷ tỷ trách tội!

      câu này khiến mọi người đều kinh ngạc, từ khi nào Trần lão thái quân tính cách cổ quái của Dung phủ lại trở nên hòa nhã như thế này?

      Nhắc tới Trần lão thái quân, cũng là câu chuyện được bàn tán nhiều ở Tây Sở.

      Nếu , Dung phủ xuất Dung Vân Hạc tóc bạc trắng khiến cho tất cả mọi người đều cười chê, bàn tán, vì sao Trần lão thái quân lại coi trọng người ấy như trân bảo?

      Cách hành xử quái dị như vậy, ngày thường thấy người khác cũng chuyện, nhưng hôm nay lại đích thân tới phủ Phụ Quốc Công, lại còn tỏ thái đọ ôn hòa như vậy, thực khiến mọi người kinh ngạc.

      Bất quá, lão Thái Quân dù sao cũng là người từng trải, nếu đối phương tỏ thái độ như vậy, bà cũng muốn giữ mặt mũi cho đối phương.

      Tính cách Trần lão thái quân có hơi kì quái, nhưng cũng phải là hạng người tiểu nhân hiểm, lão Thái Quân cũng vui vẻ giao hảo với bà ấy, liền cười mở miệng:

      – Lão thái quân khiêm tốn rồi, tới giờ này, bà cũng là tới sớm rồi! Chúng ta đều lớn tuổi rồi, đều muốn ở trong phủ, muốn ra ngoài. Hôm nay ra lại là cơ hội tốt, có thể tán gẫu thoải mái phen!

      Mọi người nghe vậy, đều cười gật đầu.

      Nhưng vừa mới chuyện được lúc, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo ngoại tổ phụ nguyên gia Thần Vương Lâm lão thái quân đến.

      Chỉ thấy lão Thái Quân và Khương lão thái quân nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó mới bảo bọn nha đầu mời người mới tới vào.

      Người bước vào là Lâm lão thái quân, bà hơn tuổi lão Thái Quân chút, ngoại hình bà giống mẫu thân Thần Vương Nguyên Đức phi đến bảy phần, có thể dễ dàng biết hồi còn trẻ, bà cũng là mĩ nữ quốc sắc thiên hương.

      [Chú thích:

      (1) nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: người vinh hoa tất cả vinh hoa, người tổn hại tất cả tổn hại, tức là trong tập thể liên kết nhau, kết quả của cá nhân cũng là của cả tập thể ]

      Chương 88: Sinh .

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Nhưng mà, so sánh với những người khác người vị Lâm lão thái quân này tản mát ra hơi thở sắc bén, đôi đồng tử cười chứa đầy hàm uy kia khiến người ta nhìn thấy mà sợ, bộ dạng giống tới chúc thọ.

      Lão Thái Quân khi nhìn thấy bà ta vào ý cười mặt cũng phai tám phần, trong mắt nổi lên phòng bị, nhưng ngoài miệng vẫn cười khách khí:

      – Người đâu, lấy ghế bành ra, đón khách quý tới phủ Phụ Quốc Công.

      Lâm lão thái quân khi vào noãn các cũng nhìn bên trong lượt, ánh mắt dừng tại Trần lão thái quân và Vân Thiên Mộng lúc, ánh mắt nhìn Vân Thiên Mộng có chút dò xét, nhưng rất nhanh chuyển làm nàng thể nắm bắt được.

      Lâm lão thái quân khôi phục thần sắc ban đầu, gật đầu với lão Thái Quân, sau đó liền khách khí ngồi xuống.

      – Hôm nay là mừng thọ lão Thái Quân, ta tất nhiên muốn đến chúc mừng. Bất quá cũng có chút ý tứ muốn đến gặp người lâu rồi gặp.

      Lâm lão thái quân vừa ngồi xuống, liền câu mang rất nhiều hàm nghĩa.

      Người suy nghĩ sâu xa nhận ra được lời này là ám chỉ Trần lão thái quân Dung phủ.

      Dù sao Dung gia cũng có Dung Hiền phi chống lưng, nhưng Tây Tĩnh Đế thấy Dung gia là thương nhân đại gia tộc, dù trong lúc Tây Sở khó khan Dung gia cũng bày ra được ít thế lực, nên mới tuyển nữ nhi của Trần lão thái quân làm Dung Hiền phi.

      Tuy vậy, Tây Tĩnh Đế vẫn sợ Dung gia ỷ vào Dung Hiền phi mà làm bá chủ thương trường ở Tây Sở, bởi vậy mới cho Dung Hiền phi uống thuốc độc, để bà ta thể sinh con được nữa.

      Từ đó chặt đứt được ít ý tưởng an phận của Dung gia, song lại vẫn tiếp tục sủng ái Dung hiền phi, khiến cho Dung gia tiếp tục bán mạng vì Tây Sở.

      Bởi vậy, trong tứ đại gia tộc ở kinh đô, Dung gia là tồn tại rất đặc thù.

      Mà người của Dung gia trong tứ đại gia tộc lại có vẻ hành động độc lập, ít khi cùng người ngoài kết thâm giao.

      Bởi vậy, hôm nay lúc Lâm lão thái quân nhìn thấy Trần lão thái quân, trong lòng nổi lên rất nhiều ý nghĩ, thậm chí còn nghĩ tới chuyện Dung gia tính cùng Nguyễn gia và Khúc gia liên thủ đối phó bà ta.

      Mọi người nghe được câu của Lâm lão thái quân, liền biến sắc mặt, duy chỉ có Cốc lão thái quân, Khương lão thái quân và Trần lão thái quân mặt đổi sắc, làm cho Lâm lão thái quân có chút thất vọng.

      – Lão thái quân, đại tiểu thư mời biểu tiểu thư và vài vị tới Cán Khê viện.

      Lúc này, nha hoàn của Khúc Phi Khanh ở ngoài tiến vào, chỉ thấy nàng yếu ớt với lão Thái Quân.

      Cốc lão thái quân lúc nãy cũng nhìn thấy ánh mắt của Lâm lão thái quân nhìn Vân Thiên Mộng, cũng cảm thấy Vân Thiên Mộng ở đây tiện lắm, liền vội mở miệng:

      – Mộng nhi, con dẫn theo ba vị muội muội của con tới chỗ Phi tỷ tỷ chơi !

      Vân Thiên Mộng cũng nhận ra khí ở noãn các có chút ngưng trọng, liền biết ở lại chỗ này tiện lắm, liền cùng ba người Vân Yên cúi chào các vị trưởng bối rồi theo nha hoàn tới Cán Khê viện.

      Cán Khê viện là phủ dành cho nữ quyến ở phủ Phụ Quốc Công, diện tích rất rộng lớn, cảnh trí trong viện bày biện rất tinh xảo, mà từ nơi ở của lão Thái Quân phải qua hoa viên của phủ Phụ Quốc Công.

      Hôm nay lại ngày mừng thọ của lão Thái Quân, nam nhân ở các phủ cũng tới, nữ quyến được sắp xếp ở Cán Khê viện, nam nhân ở Tiền viện, do Hầu gia Khúc Lăng Ngạo và trưởng tôn Khúc Trường Khanh tự mình tiếp đón

      Nha đầu kia sợ gặp được nam nhân vô tình vào hoa viên, nên dẫn bọn Vân Thiên Mộng vào hậu viện, lúc này vừa vặn qua Xuất Vân các, nơi ở của Khúc Trường Khanh, bên trong lại truyền tới tiếng nam nhân thấp giọng chuyện….

      Vân Nhược Tuyết tưởng Khúc Trường Khanh ở bên trong, liền vào chào hỏi, để ý tiểu nha đầu kia nhắc nhở, thẳng tới cửa Xuất Vân các.

      Lại phát bên trong ngoài Khúc Trường Khanh, còn có nam tử mặc nguyệt sắc trường bào, đầu đội Tử Kim quan.

      Chỉ thấy chuyện với Khúc Trường Khanh bằng ánh mắt băng lãnh, đôi lông mi cong cong khẽ rủ xuống, cả người tản ra khí chất vương giả, trong nhất thời khiến cho Vân Nhược Tuyết choáng váng.

      Mà Vân Dịch Dịch thấy nàng nhất thời đứng ngây ngốc ở cửa , cũng tò mò ngó vào, lập tức cũng bị nam tử kia hấp dẫn.

      – Người nào?

      Mà lúc này hai người thấp giọng chuyện với nhau cũng cảm nhận bất thường, Khúc Trường Khanh liền quát lớn, khiến Vân Dịch Dịch sợ tới mức lui từng bước, mà Vân Nhược Tuyết lại rất nhanh sửa sang lại y phục của mình, bước vào Xuất Vân các, bày ra bộ dạng yểu điệu :

      – Đại biểu ca, là ta!

      Nhưng lúc câu này, đôi mắt quyến rũ của Vân Nhược Tuyết lại nhìn chằm chằm vào nam tử đứng bên cạnh Khúc Trường Khanh, có ý đồ hấp dẫn ánh mắt .

      Mà cử chỉ lỗ mãng như vậy chỉ đổi lấy nhạo báng trong mắt nam tử kia và tức giận của Khúc Trường Khanh:

      – Ai cho phép ngươi tiến vào sân? Quy củ của Tướng phủ tùy tiện như vậy sao?

      Bị Khúc Trường Khanh chút lưu tình chế nhạo, cho dù là Vân Nhược Tuyết da mặt dày, bây giờ cũng trở nên rất khó coi.

      Chỉ thấy lệ trong mắt nàng sắp rơi xuống, Vân Thiên Mộng vào sau cũng nhíu mày nhìn nàng ta, có lỗi với Khúc Trường Khanh:

      – Là chúng ta thất lễ!

      Khúc Trường Khanh nhìn thấy Vân Thiên Mộng, tức giận trong mắt mới tiêu tán chút, ánh mắt nhìn Vân Nhược Tuyết có thêm chút hận ý, sau đó quay sang với Vân Thiên Mộng:

      – Phi nhi ở Cán Khê viện chờ muội, mau !

      Vân Thiên Mộng gật đầu, sau đó bảo Vân Yên nhanh chóng kéo Vân Nhược Tuyết rời , tự mình thi lễ với Khúc Trường Khanh, cũng rồi khỏi Xuất Vân các.

      Nhưng lúc rời , nàng khẽ nâng mắt nhìn Sở Phi Dương được lời bên cạnh Khúc Trường Khanh, chỉ cảm thấy hôm nay rất lạnh lùng, cùng với vài lần gặp trước khác nhau hoàn toàn.

      Dọc đường , Vân Nhược Tuyết mang theo bộ dáng rất nặng nề, nhưng lại tùy ý để Vân Yên kéo hay biết….

      Còn Vân Dịch Dịch tràn đầy tò mò hỏi Vân Thiên Mộng:

      – Đại tỷ tỷ, người vừa rồi là đại biểu ca sao? Bên người là ai? Người đó tuấn, nhưng mà có chút lạnh nhạt!

      Vân Nhược Tuyết nghe Vân Dịch Dịch thế, sắc mặt trầm xuống, tức giận với Vân Dịch Dịch:

      – Cái gì mà lạnh nhạt? Chẳng lẽ ngươi thích loại nam tử bình thường sao?

      Vân Dịch Dịch vốn là ưa Vân Nhược Tuyết, bây giờ thấy nàng ta quát mắng mình như vậy, tính tình tiểu thư cũng nổi lên, quay lưng cãi lại:

      – Ngươi chỉ là thứ nữ,có tư cách gì ta? Người nọ chính xác là khối băng! Nhìn thấy nam nhân là sáng mắt lên, cả đường chỉ nghĩ vớ vẩn, mới vừa rồi còn biết xấu hổ vào làm phiền người ta! Ngươi với mẫu thân của ngươi cũng cùng loại người!

      xong, Vân Dịch Dịch còn nhướng mắt khiêu khích Vân Nhược Tuyết, hoàn toàn đem Vân Nhược Tuyết đặt vào trong mắt…..
      minhminhle thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 89: xấu sau lưng.

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.


      Vân Nhược Tuyết thấy Vân Dịch Dịch những hủy hoại danh dự của nàng, mà mẫu thân nàng cũng buông tha, lập tức đỏ mắt, muốn tiến lên đánh Vân Dịch Dịch.

      Đối với tranh cãi của hai người này, Vân Thiên Mộng thiết quản, nhưng hôm nay là mừng thọ lão Thái Quân, bởi vậy Vân Thiên Mộng thể làm cho hai người này phá hỏng hứng trí của lão Thái Quân, cũng cho phép hai người này làm mất mặt phu Phụ Quốc Công.

      Chỉ thấy nàng bước tới giữa hai người, tay cầm bàn tay Vân Nhược Tuyết vung tới, tay chặn nắm đấm của Vân Dịch Dịch, hai tay đồng thời dùng sức, khiến cho Vân Nhược Tuyết và Vân Dịch Dịch đau tái mặt.

      – Hai người các ngươi làm loạn đủ chưa? Nếu thấy đủ, tại ta có thể sai người đưa hai ngươi trở về!

      Thấy hai người đau tới thắt lưng, Vân Thiên Mộng mới buông tay, nhìn xuống khuôn mặt khó coi của hai người, thanh băng lãnh .

      Vân Dịch Dịch và Vân Nhược Tuyết đều dùng vẻ mặt thể tin nhìn Vân Thiên Mộng, hai người ôm cổ tay đau, trong mắt vốn đầy tức giận, nhưng nghe thấy giọng lạnh lẽo của Vân Thiên Mộng nhất thời đều dám gì.

      – Nếu như còn làm như vậy lần nữa, xem như các ngươi to gan, cần phụ thân ra mặt, ta lấy thân phận trưởng tỷ khiển trách các ngươi.

      Vân Thiên Mộng thấy các nàng bị mình dọa sợ, ngay sau đó mở miệng, để hai người nhận ra địa vị của mình bây giờ.

      Hôm nay có thể tiến vào phủ Phụ Quốc Công , phải vương công cũng là quý tộc, chỉ cần có chút hành vi sơ sẩy, liền trở thành đề tài cho bọn họ chê cười.

      Vân Thiên Mộng mặc dù ngại để Vân Dịch Dịch và Vân Nhược Tuyết trở thành mục tiêu, nhưng hôm nay, nàng cho phép bất cứ ai phá hỏng thọ yến của lão Thái Quân, nên trách nàng thủ hạ lưu tình.

      Quả thực, nghe lời cảnh cáo nghiêm trọng như vậy, Vân Dịch Dịch cùng Vân Nhược Tuyết đều im lăng, mặc dù nhìn nhau chằm chằm, nhưng cũng có động thủ.

      Vân Thiên Mộng vừa lòng nhìn biểu vủa các nàng, tiếp tục đến Cán Khê viện.

      Mà lúc này, Khúc Phi Khanh thân váy hồng phấn đứng trước cửa viện, nhìn thấy bóng dáng Vân Thiên Mộng, lập tức tươi cười nghênh đón:

      – Chào mừng muội đến đây!

      Vân Thiên Mộng nhìn thấy Khúc Phi Khanh niềm nở với mình như vậy, từ tận đáy lòng bật cười, kéo tay Khúc Phi Khanh :

      – Ta cũng mong ngóng cả ngày để gặp biểu tỷ đây!

      Từ khi Khúc Phi Khanh biết được cảnh ngộ của Vân Thiên Mộng ở tướng phủ, liền đối với biểu muội này càng thêm đau lòng, vừa định kéo nàng cùng chuyện, nhưng lại thấy ba muội muội đứng sau lưng Vân Thiên Mộng, liền ghé sát vào bên tai Vân Thiên Mộng, thấp giọng :

      – Muội bảo ta chuẩn bị gì, ta đều chuẩn bị tốt! Thừa dịp tại nhiều người lắm, chúng ta có thể chuồn êm!

      Nghe vậy Vân Thiên Mộng bật cười, gật đầu với Khúc Phi Khanh.

      Khúc Phi Khanh hiểu ý, lập tức phân phó với nha đầu dẫn đường:

      – Trước hết hướng dẫn ba vị tiểu thư này vào trong ngắm cảnh, ta muốn chuyện với biểu muội lúc.

      Tiểu nha đầu nghe vậy thi lễ với Khúc Phi Khanh và Vân Thiên Mộng, sau đó dẫn ba người kia vào Cán Khê viện….

      Thấy bóng nhóm người khuất dạng, Khúc Phi Khanh nhìn Vân Thiên Mộng cười, lập tức kéo tay nàng tới chỗ ở của Khúc Phi Khanh:

      – Hôm nay nhà bếp chuẩn bị hết rồi, mẫu thân lo lắng kho thức ăn làm muội thích, nên giao cho phòng bếp bên Vũ Hiên phụ trách chuẩn bị. Nhưng muội cần số nguyên liệu thức ăn này làm gì?

      Vân Thiên Mộng thấy đại cữu mẫu chuẩn bị chu toàn, vì chính mình suy nghĩ nhiều như vậy, trong lòng cảm động, cũng có ý che giấu gì, thấp giọng bên tai Khúc Phi Khanh:

      – Mộng nhi cũng được học nhiều nữ công gia chánh, nhưng cũng biết chút ít về nấu nướng! Hôm nay là ngày mừng thọ ngoại tổ mẫu, Mộng nhi có gì để tặng, liền muốn tự tay làm bàn thọ yến cho người vui vẻ! Bất quá cũng đa tạ cữu mẫu và biểu tỷ giúp đỡ, Mộng nhi mới có thể hoàn thành tâm nguyện này!

      Khúc Phi Khanh nghe nàng thế, trong lòng lại dâng lên chút thổn thức.

      Nếu còn sống, Mộng nhi đường đường là trưởng nữ đương kim tể tướng sao có thể thông thạo cầm kì thi họa, làm sao phải tự mình nấu cơm?

      Vân Thiên Mộng thấy Khúc Phi Khanh thỉnh thoảng lại đỏ hốc mắt, lập tức nắm chặt cánh tay nàng, đùa:

      – Biểu tỷ cần như vậy! Nếu như có chút cực khổ này, Mộng nhi cũng thể kiên cường như bây giờ, coi như là trong họa có phúc .

      Khúc Phi Khanh biết đây là Vân Thiên Mộng cũng tự an ủi chính mình, bất quá nàng cũng muốn Vân Thiên Mộng có thể vui vẻ chút, liền áp chế đau buồn trong lòng đối với Vân Thiên Mộng, cười :

      – Hôm nay muội hãy biểu tốt vào, để lát nữa ta ăn nhiều cơm chút!

      Hai tỷ muội vừa vừa tâm , trong phút chốc đến Vũ Hiên, bên trong có người chờ sẵn, thấy hai nàng đến, liền biết là biểu tiểu thư mà lão Thái Quân rất coi trọng, nhất thời dám chậm trễ, đều thi lễ:

      – Chúng nô tỳ thỉnh an biểu tiểu thư!

      Vân Thiên Mộng gật đầu, biết đại cữu mẫu sớm thông báo, cũng khách khí, cùng Khúc Phi Khanh dẫn mọi người xuống phòng bếp.

      Tại Xuất Vân các, Khúc Trường Khanh ngờ Vân Nhược Tuyết đột ngột vào như vậy, còn bày ra bộ dạng háo sắc với Sở Phi Dương , trong nhất thời chán nản xin lỗi Sở Phi Dương:

      – Là hạ nhân trong nhà thất trách, mong Tướng gia thứ lỗi!

      Hai người lúc nãy chuyện xong, Sở Phi Dương cũng còn bộ dáng lạnh lùng như vậy nữa, trong mắt dần dần ra hình ảnh Vân Thiên Mộng chầm chậm tiến vào lúc nãy, lạnh nhạt :

      – Hôm nay là ngày mứng thọ lão Thái Quân, trong phủ bận rộn, tránh phải phạm sai lầm, người cần gì phải xin lỗi?

      Khúc Trường Khanh thấy Sở Phi Dương để ý lắm, tâm trạng dần thả lỏng, lập tức sang chuyện khác:

      – Tướng gia, hành động lần này của Thần Vương…..

      Lời còn chưa dứt, bị Sở Phi Dương chen ngang, giơ cao tay phải, ngăn Khúc Trường Khanh tiếp:

      trốn được ánh mắt Hoàng Thượng! Chúng ta chỉ cần chú ý bào vệ biên cương!

      Lúc này phải thời cơ để đấu với Thần Vương!

      Thần Vương nghĩ rằng thừa dịp thọ yến lão Thái Quân, liền điều động bộ phận binh mã, Càn Đế biết.

      Tuy nhiên lường được, nhất cử nhất động của đều bị Hoàng Thượng giám sát gắt gao.

      Chẳng qua Càn Đế để ý tới con cá này, cho nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.

      Mặc kệ năm đó di chỉ của Tây Tĩnh Đế khi băng hà là cho ai đăng cơ, nhưng Càn Đế nay là Hoàng Đế Tây Sở, Sở gia bọn họ cùng tiên đế sát cánh vào sinh ra tử mới nên được giang sơn này, thể để chuyện tranh quyền đoạt vị này khiến dân chúng phải chịu khổ.

      Bởi vậy, đến mức vạn bất đắc dĩ, quân đội trong tay Sở Phi Dương luôn ở phe trung lập, tùy tiện tham gia vào việc phân tránh quyền lực có thể khiến dân chúng đổ máu này.

      Khúc Trường Khanh khẽ nâng tay, thấy trưởng quan quân doanh mình tham gia bình tĩnh như thế, tâm trạng cũng chầm chậm bĩnh ổn.

      Sở Phi Dương liếc cái, liền biết Khúc Trường Khanh là vì lo nghĩ cho phủ Phụ Quốc Công nên mới nóng vội như vậy.

      Bất quá, trải qua cuộc chuyện vừa rồi, nhận ra Sở Phi Dương này là vị tướng dũng mãnh thiện chiến, nhưng cũng rất mưu trí, biết suy tính thiệt hơn, nên tâm trạng mới bình ổn lại.

      Trong lòng Khúc Trường Khanh cũng phải chỉ có chuyện của Thần Vương.

      Lúc từ biên quan trở về, mẫu thân liền kể cho nghe việc Sở Phi Dương giúp Vân Thiên Mộng hôm nàng bị Thần Vuong từ hôn, mà Khúc Trường Khanh bây giờ biết có nên lời cảm tạ với Sở Phi Dương .

      Nhưng chuyện này lại liên quan đến khuê danh của Vân Thiên Mộng nên liền nhịn xuống, nữa.

      Ở Cán Khê viện, ít khuê tú danh môn tới, Vân Nhược Tuyết ỷ vào việc mình có thể tham gia kiện trọng đại như vậy, liền đắc ý tiêu sái trước mặt Vân Dịch Dịch và Vân Yên, ngững chào hỏi các vị phu nhân cùng tiểu thư thế gia.

      Vân Dịch Dịch vốn còn tức giận với Vân Nhược Tuyết, bây giờ thấy bộ dạng nàng ta vênh váo như vậy, khỏi hừ lạnh tiếng, kéo Vân Yên chỗ khác, để đỡ nhìn thấy bộ dạng đáng giận của Vân Nhược Tuyết.

      Vân Nhược Tuyết cũng nghĩ lúc lại gặp nhóm Tô Thiển Nguyệt chuyện, liền vui mừng chạy qua:

      – Biểu tỷ!

      Tô Thiển Nguyệt nghe thấy tiếng của Vân Nhược Tuyết, cười đứng dậy kéo nàng ngồi xuống:

      ngờ gặp muội sớm vậy, chúng ta cũng vừa nhắc đến muội!

      Vân Nhược Tuyết thấy mọi người đến mình, trong lòng khỏi tò mò, liền hỏi:

      về ta? Biểu tỷ, tỷ gì vậy?

      Tô Thiển Nguyệt cười:

      – Chúng ta lâu rồi gặp muội! Tiệc trà mỗi tháng của các tiểu thư cũng thấy muội đến, chẳng lẽ trong người khỏe?

      xong, ánh mắt Tô Thiển Nguyệt nhìn đến tóc mai trước trán Vân Nhược Tuyết, khỏi nghi vấn….

      Vân Nhược Tuyết nghe nàng hỏi như thế, trong lòng hối hận vì sao mình phải truy hỏi kĩ việc, lại thấy mấy vị tiểu thư xung quanh nhìn mình với ánh mắt khác thường, liền ngượng ngùng cười, bất đắc dĩ :

      – Các vị tỷ tỷ biết, trưởng tỷ nhà ta bị Thần Vương từ hôn, tâm tình tốt, ta thân làm muội muội, đương nhiên muốn ở bên cạnh an ủi, để trưởng tỷ suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng.

      hai ba câu, Vân Nhược Tuyết liền đêm chú ý của mọi người hướng tới Vân Thiên Mộng.

      Lúc này khuôn mặt thanh lệ của mấy vị tiểu thư kia cũng lộ ra thần sắc tò mò, liền hỏi:

      – Rốt cuộc là việc như thế nào? Chúng ta cũng nghe việc Vân tiểu thư bị Thần Vương từ hôn, còn có ý đồ tự vẫn đại điện, biết nay tỷ tỷ muội thế nào? Hay là suôt ngày khóc lóc?

      Vân Nhược Tuyết nghe vậy, trong lòng nhất thời đắc ý, cùng Tô Thiển Nguyệt trao đổi ánh mắt, liền bày ra bộ dạng đau lòng :

      – Các tỷ nghĩ xem, phận là nữ nhi, mà lại bị từ hôn trước mặt bao nhiêu người, làm sao có thể cảm thấy gì được chứ? Nhưng tỷ tỷ ta cũng khá mạnh mẽ, có ý đồ linh tinh gì, nhưng cũng rất là khó hiểu.

      – Ồ, ta biết, trong mắt muội muội, ta khó hiểu đến vậy đấy!

      Lúc này, ở bên ngoài truyền đến thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Thiên Mộng.

      blog của nhà tới chương 120 nhé

      Link:https://nguocaitantam2.wordpress.com/so-vuong-phi/
      minhminhle thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 90: ghen ghét.

      Editor: An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.

      Mấy người bên trong đều quay đầu, chỉ thấy ánh dương vàng óng bao lấy thân tử y của Vân Thiên Mộng, đầu cài trâm khắc hoa tinh xảo, đôi khuyên tai xanh biếc như giọt mưa khẽ đung đưa theo nhịp bước của nàng.

      Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, những bảo bối tỏa sáng khiến người ta khó quên.

      Vân Nhược Tuyết ngờ được những lời của mình lại bị Vân Thiên Mộng nghe được, các phu nhân trong Cán Khê viện đều nhìn mình, trong lòng nhất thời căng thẳng, định mở miệng nhưng lại bị Tô Thiển Nguyệt giành trước.

      – Thiển Nguyệt Tô phủ thỉnh an Vân tiểu thư!

      Tô Thiển Nguyệt đứng giữa lương đình, thân lam y như đóa bách hợp tươi mát tự nhiên, da thịt trắng nõn dưới ánh nắng càng trở nên trong suốt tinh tế, làm cho người ta trong khoảnh khắc thể rời mắt.

      Lúc này lại nghe thanh ôn như của nàng, phu nhân nhà Niên Nam Tử chưa đón dâu liền lặng lẽ đánh giá Tô Thiển Nguyệt.

      Vân Thiên Mộng thấy có người thay Vân Nhược Tuyết lộ diện, ánh mắt khỏi nhìn sang Tô Thiển Nguyệt, cười :

      – Thiên Mộng Tướng phủ thỉnh an Tô Tiểu thư!

      Ý cười trong mắt hai người chạm nhau, trong nhất thời nổi lên vô số tia phức tạp.

      Người ngoài chỉ cho rằng đây là hai tiểu thư hiểu lễ nghĩa, chẳng qua Vân Thiên Mộng bị từ hôn, nên mọi người đánh giá Tô Thiển Nguyệt có cao hơn chút, nhưng ngại phủ Phụ Quốc Công, nên dám quá lộ liễu.

      – Mọi người đều ngồi cả , thọ yến sắp bắt đầu rồi!

      Lúc này, đại tiểu thư phủ Phụ Quốc Công Khúc Phi Khanh đứng ra hòa giải, lôi kéo Vân Thiên Mộng làm quen với mấy vị tiểu thư trước mặt, hề để ý đám người Tô Thiển Nguyệt cùng Vân Nhược Tuyết.

      kiêu ngạo! Còn biết chính mình mang tiếng xấu, còn đòi so sánh với Nguyệt tỷ tỷ! Hừ!

      tiểu thư nhìn theo bóng Vân Thiên Mộng xa dần, liền lập tức lấy lòng Tô Thiển Nguyệt.

      – Điệp nhi, được vô lễ! Nàng ta dù sao cũng là trưởng tỷ của Tuyết muội muội, người như vậy, bị nàng ta nghe được tính sao?

      Tô Thiển Nguyệt thấy có người về phe mình, liền kéo nha đầu kia qua nhắc nhở.

      Vân Nhược Tuyết quét mắt với nha đầu vừa lên tiếng, thấy nàng là thiên kim Thị Lang Bộ Hình, mà phụ thân Tô Thiển Nguyệt là Hình bộ Thương Thư, liền biết nha đầu này muốn lấy lòng Tô Thiển Nguyệt.

      Chẳng qua, dù ai lấy lòng Tô Thiển Nguyệt cũng chẳng liên quan gì tới nàng.

      Lúc này, nghe thấy người khác mắng Vân Thiên Mộng, trong lòng rất vui sướng, liền mang bộ mặt tươi cười ngồi xuống, che mặt uống trà.

      Tô Thiển Nguyệt sau khi khuyên tiểu thư kia câu, liền thêm gì nữa, tùy ý để mấy người bên cạnh tiếp tục thấp giọng chửi bới Vân Thiên Mộng.

      Nàng bưng lên tách trà uống ngụm, con ngươi giấu sau tách trà kia nhìn thẳng về phía Vân Thiên Mộng, lộ ra chút vui sướng khi người khác gặp họa.

      – Phi tỷ tỷ, lúc nãy tỷ chạy đâu, chúng ta tìm nửa ngày trời!

      Mấy tiểu thư đứng bên hồ sen ngắm phong cảnh thấy Khúc Phi Khanh dẫn theo Vân Thiên Mộng, cười mở miệng hỏi.

      – Mộng nhi, kia là Tần tiểu thư của Đô Ngự Sử Đô Sát viện, nàng là bạn tốt của ta!

      Khúc Phi Khanh chỉ tay vào người vừa lên tiếng, giới thiệu với Vân Thiên Mộng.

      Vân Thiên Mộng, nhìn qua, liền thấy người vị Tần tiểu thư này có khí chất khá mạnh mẽ, chắc bị ảnh hưởng bởi Tần đại nhân.

      Mà vị Tần đại nhân này ở Tây Sở cũng là người nổi danh, từ thời Tây Tĩnh Đế đảm nhiệm chức vụ Đô Ngự Sử Đô Sát viện, tính tình cẩn trọng, là người công tư phân minh, nịnh bợ kẻ quyền thế, khiến cho người đời khen ngợi.

      Đối với vị Ngự Sử đại nhân gần bảy mươi tuổi này, nàng rất kính trọng!

      Mà Tần đại nhân là người rất nghiêm khắc, chính trực, nên gia môn cũng rất trong sạch.

      Vân Huyền Chi làm quan nhiều năm như vậy rồi, nhưng có thăng quan tiến chức, đó là bởi vị Tần đại nhân này liên tục ngăn cản, buộc tội Vân Huyền Chi gia môn bất chính, khiến cho con đường làm quan của Vân Huyền cho mấy năm nay giậm chân tại chỗ, nhưng cũng thể làm gì.

      Chẳng qua Vân Thiên Mộng thấy trong đôi mắt vị Tần tiểu thư lộ ra tia chính khí, liền biết người này giống những người khác chỉ biết nịnh bợ.

      Nàng cảm thấy rất vui mừng, đây đúng là người đáng để giao hảo.

      – Vân Thiên Mộng bái kiến Tần tiểu thư!

      Vân Thiên Mộng hành lễ với Tần tiểu thư, trong mắt mang theo ý cười.

      dám! Bái kiến Vân tiểu thư!

      Tần tiểu thư thấy Vân Thiên Mộng thành tâm kết giao với mình, lại là người bạn thân mình dẫn tới, nên phòng bị ít , cũng hành lễ với Vân Thiên Mộng.

      Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng và Tần Dịch An bộc lộ thái độ ôn hòa như thế, trong lòng cũng vui mừng, liền dẫn Vân Thiên Mộng giới thiệu với số vị tiểu thư khác:

      – Đây là tiểu thư Thẩm Tùng Yên của Lễ Bộ Thượng Thư, vị này là Hàn Oánh Ba thiên kim của Lại Bộ Thương Thư, cuối cùng là cháu của viện trưởng viện Hàn Lâm Tư Nhu.

      Vân Thiên Mộng quan sát kĩ, những người này đều là nhân trung long phượng, ngoại hình xinh đẹp, khí chất xuất chúng, cả người toát ra phong thái quý tộc, đều biểu các nàng được giáo dục rất tốt.

      Mà các vị tiểu thư này mặc dù thấy kết giao với người bị từ hôn có chút tự hạ thấp bản thân, nhưng hôm nay gặp Vân Thiên Mộng thanh lệ thoát tục, cử chỉ thanh lịch, cách năng khiến người ta thể dị nghị, đối mặt với ánh mắt khinh thường của người khác cũng có trợn mắt lại mà bình tĩnh ứng đối, khuôn mặt luôn nở nụ cười thản nhiên.

      Bởi vậy có thể thấy được, tiểu thư chính thất Tướng phủ này là người cứng cỏi, bị Thần Vương từ hôn cũng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng vẫn bình thản được như vậy!

      Nghĩ thế, các vị tiểu thư cũng chào hỏi Vân Thiên Mộng, chuyện vui vẻ.

      biết các nàng chuyện gì? Sao vui vẻ như vậy? Mấy vị tiểu thư kia sợ Vân Thiên Mộng làm hỏng thanh danh sao?

      Kim Điệp – con của Thị Lang Bộ Hình vừa chửi bới Vân Thiên Mộng bây giờ lại mở miệng, có chút tò mò quan sát bóng mấy vị tiểu thư kia phản chiếu dưới hồ, trong lúc nhất thời tức giận đỏ mắt.

      Tô Thiển Nguyệt cũng chú ý tới tình huống bên này, nàng ta rất ngạc nhiên, thấy Vân Thiên Mộng trò chuyện vui vẻ với mấy thiên kim thân phận vô cùng quyền quý, trong lòng Tô Thiển Nguyệt cũng có chút bực bội.

      Phụ thân nàng là quan nhị phẩm Hình Bộ Thượng Thư, ngày thường cũng giúp người ở những bộ khác, nhưng lại qua lại với Lại Bộ Thương Thư và Lễ Bộ thương Thư nhiều lắm, nên nàng cũng quen biết mấy vị tiểu thư kia.

      Nhưng hôm nay Vân Thiên Mộng cùng những tiểu thư kia lần đầu gặp mặt, lại trở nên thân thiết thế kia, cục tức này Tô Thiển Nguyệt nuốt trôi sao được?

      – Nhược Tuyết, muội thân là muội muội Vân tiểu thư, sao có thể ngồi đây mãi được? Hay chúng ta qua bên kia cũng các vị tiểu thư chuyện, kết giao chút cũng tốt.

      Tô Thiển Nguyệt đứng ngồi yên, rốt cục buông tách trà, đạm bạc mở miệng.

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 91: Tiêu Đại (1)

      " May mà Ánh Thu nhanh trí giấu vú Hạ dưới gầm giường. Nàng dùng thân mình che khe hở giữa gầm giường với mặt đất. Nếu nàng làm như vậy vú Hạ chết rồi!" Nghênh Hạ nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi .

      Nàng nhớ khi mình vừa bước vào phòng, cả căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, trong khi đó Ánh Thu mặt trắng bệch, cả người đầy máu nằm mặt đất, huyệt Ấn đường còn màu đen. Lúc đó trong lòng Nghênh Hạ nổi lên nỗi phẫn nộ vô cùng.

      Mấy ngày nay, Nghênh Hạ ngày nào cũng đến tiểu viện đó cùng Ánh Thu nghiên cứu thuốc giải. Nàng vô cùng khâm phục y thuật của Ánh Thu, hơn nữa sau khi nàng biết thấn thế của Ánh Thu, lại nghĩ mình cũng là nhi cha mẹ, hai người tình cảm càng thêm thắm thiết.

      Mặc dù bên ngoài Ánh Thu tỏ ra là người lạnh lùng ít . Nhưng những ngày cùng Nghênh Hạ chăm sóc vú Hạ, chứng minh rằng nàng là người ngoài lạnh nhưng trong nóng. Khi nàng quan tâm ai toàn tâm toàn ý quan tâm người đó. Vì thế trong lúc nguy hiểm nàng nghĩ tới sống chết của mình mà giấu vú Hạ dưới gầm giường.

      Điều này khiến cho Nghênh Hạ từ sống trong gia đình nhà quan, quen với cảnh những tiểu nha hoàn trong phủ đấu đá hãm hại lẫn nhau khỏi sinh ra cảm động thể bằng lời.

      Nàng chưa từng nghĩ rằng, ra giữa người với người vẫn có thể có tỉnh cảm chân thành tha thiết đến như vậy.

      Khi nàng nhìn thấy vú Hạ dưới giường phát sớm nước mắt đầy mặt. Bà cố gắng kéo cái chân bị thương đến gần Ánh Thu, bà đưa tay ôm Ánh Thu vào lòng xem nàng như con ruột mà khóc nức nở.

      "Ánh Thu giờ sao rồi?" Vân Thiên Mộng nhíu mày, trong mắt sớm kết băng, lời của nàng mang theo vẻ uy nghiêm.

      Mà khi nghe nàng hỏi câu này, mọi người trong phòng đều thấy được quan tâm chân thành của Vân Thiên Mộng đối với Ánh Thu, cùng với cả nỗi giận dữ mà nàng cố gắng kiềm chế.

      " Cũng may là Ánh Thu tránh được đao trí mạng, đao kia đâm trúng chỗ hiểm! Chỉ là do mất máu quá nhiều nên giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh. Những nhà xung quanh tiểu viện nghe tiếng động nên đến xem rất đông. Đám nô tỳ sợ bọn xấu trà trộn vào cho nên nhờ các đại thẩm đưa Ánh Thu và vú Hạ lên xe ngựa. Nô tỳ sợ những người trong phỉ nghi ngờ, nên để xe ngựa ở khúc cua phía tây Tướng phủ!" . Nghênh Hạ lau nước mắt mặt, ràng mọi việc.

      Nhưng trong mắt Vân Thiên Mộng vẫn còn lo lắng, nàng nhanh chóng rời khỏi thư án lạnh lùng bảo: "Cùng ta ra đó xem" .

      Mọi người chỉ kịp thấy gió thổi qua, bóng lưng Vân Thiên Mộng đến cửa.

      Đám người vú Mễ nhanh chóng theo, Vân Thiên Mộng và mọi người thẳng đến khúc cua phía tây Tướng phủ đúng là có chiếc xe ngựa.

      Vân Thiên Mộng tự nhảy lên xe ngựa, khi nàng vén rèm xe lên, mùi máu tươi nồng nặc bay vào mũi nàng. Vú Hạ ngồi sàn xe ôm Ánh Thu, bà nhìn thấy người đến là Vân Thiên Mộng nước mắt chảy càng nhiều, run run : " Tiểu. . . thư. . ."

      Vân Thiên Mộng nhìn vú Hạ dùng tấm thân tàn tật che chở cho Ánh Thu, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác chua xót,cố kiềm chế nước mắt sắp trào ra khỏi hốc mắt. Nàng vào xe ngưa ngồi bên cạnh Ánh Thu, nắm tay vú Hạ an ủi: " Vú yên tâm, ta nhất định để hai người chịu oan ức đâu!"

      " Tiểu. . . thư. . . là lỗi của nô tỳ. . . là. . . nô tỳ. . . làm liên lụy. . . đến đứa này. . ." Vú Hạ lời đứt quãng, giọng bà mang theo tự trách, hai tay bà siết chặt thân thể Ánh Thu chịu buông ra.

      Vân Thiên Mộng quan sát Ánh Thu, nàng thấy sắc mặt Ánh Thu trắng bệch, môi nhợt nhạt nhíu mày lại, nàng thử nắm tay Ánh Thu thấy rất lạnh. Vân Thiên Mộng nhanh chóng nhìn bên ngoài xe ngựa cất tiếng gọi: " Mộ Xuân!"

      " Tiểu thư" . Mộ Xuân đợi ở bên goài xe ngựa lâu, nàng vừa nghe Vân Thiên Mộng gọi nhanh chóng vén rèm xe vào. Mộ Xuân nhìn tình hình Ánh Thu so với lời tường thuật của Nghênh Hạ càng nghiêm trọng hơn. Nàng trong lòng lo lắng nhưng làm như có gì ngồi xuống bên cạnh Vân Thiên Mộng, chờ nàng phân phó.

      " Ngươi bây giờ đến phủ Phụ Quốc Công, xin Lão Thái Quân mới Niếp lão thái y đến Thiên Phúc Lâu!" . Vân Thiên Mộng nhanh chóng ra lệnh.

      Mộ Xuân thoáng do dự, nàng có chút hiểu nên hỏi: " Tiểu thư, sao mời Tiều Nhiếp đại phu?"

      Ở Phủ Phụ Quốc Công có đại phu, tại sao tiểu thư lại bỏ gần mà tìm xa, lãng phí thời gian.

      Vân Thiên Mộng kẽ nhíu mày lắc đầu : " Bên chỗ cậu ta vẫn cần người chăm sóc, ngươi nhanh !"

      Mộ Xuân nghe vậy, lúc này mới thầm tự trách mình sơ ý. Nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa nhằm hướng phủ Phụ Quốc Công mà .

      Sau khi Mộ Xuân khỏi, Vân Thiên Mộng gọi vú Mễ và Nghênh Hạ lên xe, nàng ra lệnh Nguyên Đông đánh xe, bọn họ nhanh chóng đến Thiên Phúc Lâu.

      "Nguyên Đông, cho xe dừng ở cửa kề của Thiên Phúc Lâu, chớ để hấp dẫn chú ý!" Vân Thiên Mông đấy góc màn xe thấy xe ngựa sắp tới cửa lớn Thiên Phúc Lâu rất nhanh đưa ra mệnh lệnh.

      Nguyên Đông hiểu ý, trả lời mà chỉ gật đầu cái, lập tức đánh xe qua con hẻm , dừng ở cửa lệch của Thiên Phúc Lâu, nơi có mấy người qua lại.

      Vân Thiên Mộng thấy xe ngựa an bài xong xuôi trước cùng Vú Mễ và Nghênh Hạ dìu Vú Hạ xuống xe, chỉ lưu lại Nguyên Đông bảo vệ Ánh Thu. Bốn người vào cửa lệch của Thiên Phúc Lâu, để Vú Mễ lại làm bạn với Vú Hạ cùng đợi ở phòng khách. Hai người Vân Thiên Mộng và Nghênh Hạ mới mượn chưởng quỹ cái nhuyễn tháp, nhờ hai gã tiểu nhị hỗ trợ cùng mang Ánh Thu hôn mê vào trong phòng khách.

      Tuy người Ánh Thu được bọc trong hai lớp chăn bông, nhưng hai gã tiểu nhị vẫn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. Hơn nữa nhìn sắc mặt Ánh Thu tái nhợt như xác chết, càng làm cho bọn họ sợ đến nỗi mới buông được người xuống nhuyễn tháp vội vàng rời khỏi phòng khách ngay. đến thời gian nửa ly trà lại thấy bọn họ mời chưởng quỹ Thiên Phúc Lâu tới.

      Vân Thiên Mộng cùng đám người hầu thân cận nâng Ánh Thu lên giường, lúc này ở ngoài lại truyền đến hồi tiếng đập cửa gấp gáp. Nàng dặn Nguyên Hạ chiếu cố Ánh Thu còn mình theo Nguyên Đông cẩn thận tới chỗ cửa phòng.

      "Khách quan, tiểu nhân là Chưởng quỹ Thiên Phúc Lâu! Nghe tiểu nhị của lầu trong mấy vị khách quan bên trong có vị nương thân thể khó chịu, có cần tiểu nhân thay, mời vị Đại phu qua đây a!" Chưởng quỹ kia mặc dù rất nóng ruột với tình huống ở bên trong nhưng dù sao Thiên Phúc Lâu cũng là tửu lâu lớn nhất kinh đô, có tình cảnh gì mà chưởng quỹ như lão chưa từng thấy qua. Tất nhiên lão nhào vào để mà đắc tội với người.

      Ít nhất lão cũng phải nghe ngóng tình cho ràng mới có thể kết luận được, tránh cho đến lúc đắc tội rồi mới biết đó là người mà mình thể đắc tội.

      Vân Thiên Mộng nghe lão ta vậy biết ngay là do hai gã tiểu nhị nhát gan chuyện của Ánh Thu cho lão chưởng quỹ rồi.

      Tuy cũng biết rằng Chưởng quỹ lòng nóng như lửa đốt nhưng thái độ xử này làm cho Vân Thiên Mộng rất kính phục, cũng khó trách Thiên Phúc Lâu ở trong tay lão kinh doanh hai mươi mấy năm rồi mà khách ra khách vào vẫn nườm nượp.

      Chỉ là, chuyện mình bí mật đem Vú Hạ cùng với Ánh Thu giấu ở Thiên Phúc Lâu này, lại dưới tình huống biết địch nhân giấu nơi nào tự nhiên càng làm cho người ta ít thấy mặt hai người họ càng an toàn hơn!

      Vì vậy, Vân Thiên Mộng ngăn lại Nguyên Đông sắp sửa mở cửa ra. Nàng ở bên trong cửa mở miệng, giọng nhàng "Đa tạ Chưởng quỹ quan tâm! Chỉ là muội tử nhà ta mỗi tháng khó chịu đều gần như là như thể này, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày có việc gì rồi! Chẳng qua phải làm phiền chưởng quỹ thay ta tìm gã xa phu trông chừng xe ngựa nhà ta ở cửa lệch, với lại nhờ phòng bếp làm vài món thanh đạm, bổ khí huyết, lát sau ta đưa ngân lượng đến!"

      Chưởng quỹ kia nghe Vân Thiên Mộng thế trong lòng hiểu chuyện gì xảy ra! Lại thấy thanh của vị tiểu thư bên trong nhàng ấm áp như vậy làm cho trong lòng thư sướng ít lão hoàn toàn tin lời Vân Thiên Mộng , lên tiếng đáp ứng rồi dẫn hai gã tiểu nhị ủ rũ xuống lầu ba.

      Nửa canh giờ sau, Mộ Xuân dẫn Nhiếp Thái y tìm được tới lầu ba rồi khe khẽ gõ cửa phòng khách, Nguyên Đông nhòm qua khe cửa thấy là người nhà liền mở cửa, dẫn Mộ Xuân cùng Nhiếp Thái y vào phòng trong.

      Nghênh Hạ cùng Vú Mễ từ lâu buông màn che xuống, tượng điêu khắc gỗ hình hoa của giường lớn bị màu vàng của màn che che mất tầm nhìn, trái phải hai bên là dải màn màu xanh lẳng lặng buông xuống, màu sắc mặc dù rất tinh tế khiến cho người ta vui mắt nhưng từ bên trong tỏa ra nồng nặc mùi máu tươi, làm cho Nhiếp Thái y phải nhíu đôi lông mày lại.

      "Lão hủ gặp qua Vân tiểu thư!" Nhiếp Thái y thấy Vân Thiên Mộng đứng thẳng trước giường gỗ liền lập tức tiến lên thi lễ.

      Nhưng vân Thiên Mộng lại tiến lên trước lão bước, hai tay đưa ra đỡ Nhiếp Thái y. Liền theo đó, nét mặt nàng đầy cảm kích : "Nhiếp Thái y, trời nóng như thế mà làm Ngài phải cất bước tới đây chuyến, thực là cháu có lỗi quá. Nhưng mà tiểu muội muội của cháu hôm nay thụ thương, cháu nghĩ thấy cũng chỉ có Nhiếp Thái y là đáng tín nhiệm nhất nên mới nhờ Lão Thái quân mời Ngài chuyến!"

      Chú yếu nhất chính là Cốc Lão Thái quân mười phần tín nhiệm Nhiếp Thái y, Vân Thiên Mộng tất nhiên cũng bỏ gần tìm xa làm gì, trực tiếp cho người mời rồi đưa lão đến đây luôn.

      Hơn nữa, lấy uy vọng của Nhiếp Thái y ở Kinh đô trừ khi chính lão muốn tiết lộ tin tức bệnh nhân, bằng người ngoài muốn từ miệng lão mà lấy được chút tin tức nào là chuyện thể. Đó cũng là điều làm Vân Thiên Mộng yên tâm mà mời lão.

      Nhiếp Thái y nghe Vân Thiên Mộng thế, biết rằng nàng có lừa dối mình về tình huống của bệnh nhân. Lão gật đầu với Vân Thiên Mộng rồi được Mộ Xuân đỡ đến trước giường, ghế ngồi được Vú Mễ chuẩn bị từ trước, Nghênh Hạ lấy tay Ánh Thu từ trong màn che ra rồi lấy khăn lụa của mình giữ lấy cánh tay vô lực kia. Lúc này, Nhiếp Thái y mới cẩn thận bắt mạch cho Ánh Thu.

      "Vân tiểu thư, nha đầu kia thụ thương rất nặng, biết có thể để lão hủ xem vết thương chút !" Sau lát, Nhiếp Thái y thu hồi tay bắt mạch về. Thần sắc lão đầy nghiêm túc, trầm trọng mở miệng.

      "Nhiếp Thái y, bên trong chính là vị nương!" Vú Mễ cảm thấy thích hợp, dù sao Ánh Thu cũng là nương chưa xuất giá, há có thể cho người ta nhìn thấy da thịt? Huống hồ vết thương kia lại nằm ở vùng bụng nữa, chỗ đó là vị trí khá nhạy cảm.

      Nghe vậy, thần sắc Vân Thiên Mộng đột nhiên lạnh xuống, lập tức phân phó Nghênh Hạ treo màn che lên "Vú hồ đồ rồi sao? Nhiếp Thái y là thầy thuốc, có cái gì mà kiêng kỵ chứ? Huống chi chúng ta hiểu chữa thương, tất nhiên phải nhờ Nhiếp Thái y giảng giải làm thế nào để chăm sóc, điều dưỡng vết thương cho Ánh Thu nữa!"

      Nhiếp Thái y thấy Vân Thiên Mộng lại có phong thái trí tuệ như vậy, hoàn toàn giống với những tiểu nữ nhi dáng vẻ kệch cỡm, điệu bộ ưỡn ẹo nhăn nhó mà lão thường hay gặp, nhất thời hiểu được vì sao Cốc Lão Thái quân đối với Ngoại tôn nữ này từ trước đến giờ luôn thương cóthêm. Mà ngay cả lão mới tiếp xúc với nha đầu tháo vát này lâu cũng cảm thấy vô cùng mến.

      Trong đôi mắt Nhiếp Thái y mơ hồ dâng lên ý cười, chỉ là nhìn đến Ánh Thu nằm giường, lông mày lão liền nhăn cả lại. Lão nắm lấy cổ tay Ánh Thu tỉ mỉ bắt mạch thêm lần nữa, sau đó vươn tay phải ra, hai ngón tay lão vạch con ngươi của Ánh Thu đóng chặt ra, tinh tế quan sát kỹ. Sau đó lão mở hòm thuốc tùy thân ra, từ bên trong lấy ra bộ ngân châm, cẩn thận châm vào mấy huyệt vị trọng yếu nhất người Ánh Thu.

      Sau khi làm xong mọi thứ, Nhiếp Thái y mới nhìn Vân Thiên Mộng mở miệng "Vân tiểu thư, lão hủ ở bên hướng dẫn, để nha hoàn thay thuốc đắp cho nàng ta !"

      "Tiểu thư, để nô tỳ làm cho!" Lúc này, Nghênh Hạ tiến lên trước tiếp lời. Vân Thiên Mộng thấy Nghênh Hạ dù sao cùng hiểu chút y lý, nàng liền gật đầu yên tâm giao Ánh Thu cho hai người trước mặt lo liệu!

      Nghênh Hạ cẩn thận vén áo của Ánh Thu lên, làm lộ ra người nàng là vết thương do đao gây ra trông dữ tợn. chỉ bọn Mộ Xuân sợ đến ngây ngốc mà ngay cả Nhiếp Thái y cũng có thần sắc lạnh lẽo thêm vài phần. biết là ai! Chỉ là nương mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy!

      Từ trong hòm thuốc lấy ra thuốc bột cầm máu tốt nhất đưa cho Nghênh Hạ, Nhiếp Thái y hướng dẫn cho Nghênh Hạ đắp, bôi thuốc vào vết thương. Lúc hết thảy tình hoàn thành qua trọn canh giờ!

      Xong việc, Nhiếp Thái y cũng lập tức rời phòng trong ra ngoài. Lão viết ra mấy tờ hướng dẫn rồi tinh tế giảng giải cho Vân Thiên Mộng cùng Nghênh Hạ nghe, cũng để lại vài bình bột thuốc cầm máu. Lúc này, Nhiếp Thái y mới đứng dậy cáo từ.

      ""Vú, Nghênh Hạ, Nguyên Đông, các ngươi tạm thời ở lại chỗ này chiếu cố cho Vú Hạ cùng Ánh Thu!" Vân Thiên Mộng thấy nếu để Ánh Thu cùng Vú Hạ ở lại nơi này quá nguy hiểm rồi! Dứt khoát để mấy người có thể sử dụng bên cạnh mình đều ở lại đây , chỉ giữ lại mình Mộ Xuân ở bên người hầu hạ là được rồi!

      "Tiểu. . . Thư. . . . . . Nhưng. . . "là Vú Hạ ngồi ở phía sau bình phong lại mở miệng lên tiếng, giọng đứt quãng, liên tục. Trong lòng bà lo lắng vạn phần, há có thể chỉ để bên người tiểu thư có nha hoàn hầu hạ. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, bà làm sao mà ăn được với cố tiểu thư qua đời kia a!

      Vân Thiên Mộng tới phía sau bình phong cười : "Vú đừng có khách khí như vậy, bây giờ Vú cùng Ánh Thu đều là người nhà của ta. Sao ta lại chiếu cố cho được, là đạo lý mà! Chỉ là ủy khuất cho Vú ở tạm chỗ này mấy ngày, chờ ta sắp xếp mọi việc thỏa đáng rồi quay lại đón Người hồi phủ!"

      xong, Vân Thiên Mộng vỗ vỗ bàn tay vú Hạ, lại thấp giọng dặn ba người Vú Mễ chút, sau đó mới dẫn theo Mộ Xuân rời !

      Bởi vì vừa rồi vội vàng chạy đến mà Vân Thiên Mộng cũng có mang theo mũ sa. Chỉ thấy lần này nàng xuất ở đại sảnh Thiên Phúc Lâu, nhất thời làm cho các loại thực khách đều nhao nhao liếc mắt ngưỡng mộ. Ngay cả chưởng quỹ Thiên Phúc Lâu tính toán sổ sách cũng kềm được phải nhìn Vân Thiên Mộng vài lần, trong lòng cảm thấy tiểu nha đầu phía sau Vân Thiên Mộng hình như từng gặp qua rồi!

      "Tiểu thư, về phủ sao?" hai người dưới ánh mắt của nhiều người khó khăn tới chỗ cửa lệch. Quả thực chưởng quỹ kia tìm được gã xa phu, nàng để cho Mộ Xuân đưa cho xa phu kia lượng bạc, xong rồi phân phó " Sở Vương phủ!" ánh mắt Mộ Xuân vẫn còn vô cùng kinh ngạc ngồi vào trong xe ngựa.

      Sau trận đường xóc nảy, lâu lắm thấy xe ngựa từ từ dừng lại ở trước cổng lớn của Sở Vương phủ. Mộ Xuân nhảy xuống xe ngựa vào gõ cửa, trong ba cái cửa ( cửa chính, hai cái cửa phụ bên hông), chỉ thấy cái cửa hông hé ra cái khe, người ở trong hỏi người đến là ai, sau đó cái cửa hông này đóng lại như trước.

      Chỉ sau thời gian nửa ly trà , ba cái cửa kia vừa rồi vẫn đóng chặt lúc này lại đồng thời được mở ra, Sở Vương vẻ mặt đầy vẻ tươi cười mang theo Tiêu Đại từ bên trong phủ nhanh chân bước ra.

      Chỉ thấy đầy mặt Sở Vương là vẻ tươi cười mà Tiêu Đại bên cạnh vẻ mặt vẫn biểu tình như trước, nhưng trong mắt lại thêm tia bất đắc dĩ. Nhất là khi thấy ở cửa chính của Vương phủ xuất binh sĩ áo giáp xếp thành hàng đứng hai bên cửa, càng làm cho sắc mặt Tiêu Đại đen thêm vài phần.

      "Nha đầu, đúng là ngươi đến rồi?" Sở Vương đến chỗ xe ngựa đến lúc cự ly chỉ còn có ba bước dừng lại, ông cười híp mắt xoa xoa hai tay, biết rồi mà còn hỏi, lại mười phần ôn nhu mà mở miệng. Làm cho toàn thân Mộ Xuân kềm được mà nổi da gà, mà Tiêu Đại ở phía sau ông cũng lập tức trợn trắng to hai mắt.

      "Đúng vậy, Vương gia!" Vân Thiên Mộng ở bên trong xe tiếp lời Sở Vương. Nếu Sở Vương này thích đùa như thế mình phụng bồi lão hồ ly này đùa chút vậy!

      Bàn tay trắng nõn của nàng vén rèm xe lên, khuôn mặt nhắn như đóa phù dung kia dần dần từ trong xe ngựa ra. Đó là khuôn mặt thanh lệ lại trang điểm phấn son làm cho ý cười trong mắt Sở Vương càng đậm hơn.

      Nhưng Vân Thiên Mộng lại cực kỳ ôn nhu phối hợp trả lời với Sở Vương, lại làm cho Mộ Xuân phát ngây ngốc, còn Tiêu Đại bên cạnh thiếu chút nữa há ngoác miệng rồi. Đầu óc gã nhất thời xoay chuyển nổi, cũng thể nào nghĩ ra. Ngày thường Vân tiểu thư lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt khách khí với Sở Vương, từ lúc nào mà nàng lại trở nên ôn nhu như nước như vậy rồi?

      Nhưng Vân Thiên Mộng lại cực kỳ ôn nhu phối hợp trả lời với Sở Vương, lại làm cho Mộ Xuân phát ngây ngốc, còn Tiêu Đại bên cạnh thiếu chút nữa há ngoác miệng rồi. Đầu óc gã nhất thời xoay chuyển nổi, cũng thể nào nghĩ ra. Ngày thường Vân tiểu thư lúc nào cũng đối xử lạnh nhạt khách khí với Sở Vương, từ lúc nào mà nàng lại trở nên ôn nhu như nước như vậy rồi?

      Nghĩ như thế, trong lòng Tiêu Đại nhất thời nổi lên nghi hoặc, gã tiếng động đến chỗ Sở Vương, ở bên tại ông mà giọng nhắc nhở "Vương gia, thái độ Vân tiểu thư hôm nay có chút cổ quái nha."

      Nhưng gã lại được Sở Nam Sơn "thưởng" cho , sau đó rất nhanh lão quay đầu lại, vẻ mặt đầy giận dữ : "Đứng xa ra chút!"

      Lòng Tiêu Đại tràn đầy oan ức nhưng cũng thực ra đứng ở chỗ xa, mặc kệ mọi chuyện trước mặt luôn. Dù sao Vân tiểu thư chỉ là tiểu nha đầu tay trói gà chặt, Vương gia võ công cao cường lại có nhiều hộ vệ áo giáp như vậy. Tin chắc nàng gây thương tổn gì cho Vương gia được.









      CHƯƠNG 91.2


      Sở Nam Sơn thấy!Tiêu|Đại quả đãtránh !rất xa:rồi lập tức quaylđầu trở lại,:mặt mũi tươi|cười|nghênh:đón Vân Thiên Mộng|lúc này đãixuống xe:ngựa, bằng! giọng vô|cùnginịnh!nọt:|" Nha đầu hôm nay cũnglđã:chịu|đến Sở!Vương phủ của tallàm khách rồi!lNgươi biết:đâu,:từ|sau khi ngươi rời điiSởlVương phủ lần trước đến giờ,!lão phu thực! thiết ăn|uống, ngươi nhìnlxem,|mới cólmấy ngày:mà!đầu tóc ta!lại bạc thêm:vài sợi rồi a!"

      xong:còn thực||cúi đầu tiến|đến trước mặt Vân Thiên Mộngiđể:nànglnhìn!cho thậtikỹ.

      cái đầu tollập tức chặn|trước mặt,lVân Thiên Mộng:mỉm cười!cúi đầu liếc! cái,lthấyltóc bạc |đầu SởiVương này còn bằng Cốc lão thái:quân, trong lòngiliền!cảm thấy!buồn:cười, nhưng vẫn mởlmiệng an:ủi: "Đa tạlVương gia đãinhớ đến,!tất cảlđều làilỗi của thầninữ|ạ!"

      Những lời này,|Sở:Nam Sơn nào có:muốninghe? Lão chỉ chờ Vân Thiên Mộng! "Thần nữ!sẽlchămlđến Sở:vương phủ nhiều hơn!" chứ đâu thèm!đểiý đến chuyện!ai, cái gì!sai chứ?

      Nhưng|thấy|Vân Thiên Mộng!tỏ|ra|đau lòng:vì|mình, SởlNam Sơn trong lònglvẫn cảm thấy:vôicùng|thỏalmãn,|quả vẫn là!nữlnhi người taihiểuibiết:chu đáo nha.:Lão nhiệt tình|chỉ vào hai hàngiquânlthiết giáp!đứng!nghiêm:trước cửa lớn,!nhiệt tìnhihỏi:l"Nhalđầu,|khí thế thế này !hài lòngichưa? Cái tên tiểuitử:phi Dương chết:tiệtikia biếtiđiềulgì!cả, lần trước còn đưa ngươi vào bằng|cửa ,lhôm nào gia gia nhấtiđịnh|phảillột da|nólcho ngươi nguôi giận."

      VânlThiên Mộng|nhìn|theo!tay Sở|Nam Sơn chỉ,|thấyitrước cửa Sở|Vương Phủ mộc mạc đơn sơ!có!hai hàng:binh!lính|thânlmặc áo:giáp, chỉ nhìn|khí thế trang nghiêmltản raitừitrên:người những binh:lính|kia đãibiếtlđây là!đội ngũ quân!nhân:hang!thậtigiá !đượclhuấn|luyện nghiêm!khắclđãitừng:chiến đấu :saitrường, tốlchấtlnhư vậy,!so|với quânlbảo vệ!thành của Thần|Vương,lvới Cấm vệ:quân!của Hoàng đế! biếtlhơn gấp mấy lần.

      Chỉlcó|điều, giờ phút:này những binh|línhiấylđứng!trước cửa Sở|Vương Phủ mangiphong cách!cổixưa này thậtlquá gây chú ý,lmà|trước tới giờ Sở!Vương cũnglrất ítlxuất::trước mặt nhiều người,ichỉ e nếu hôm nay mìnhikhông đến,llão cũng! long|trọng như vậy.lHơn nữa,!chỉ cần nhìnibiểu!cảm khó coi như nuốtiphải!ruồi!kia của TiêuiĐại :biết| bất mãn với chuyệninày như thế nào.

      "Lại khiến Vương gia nhọc:lònglrồi!iGióng trống khualchiêng!rầm rộlnhư thế thựclkhiến thần:nữ!thụ sủnginhược kinh, lại càng| dám bước!vào cửa lớn SởlVương phủ." Mắt nhìnlbốn phíaicóidân c hỗng:tụltập lại xem náo nhiệt ngàylcàng|nhiều,|Vân Thiên Mộng:cólchút:khó xử, nànglkhông hiivọng!ngày!mai chỉ vìihànhiđộng|này của Sở|Vương mà:"được":Ngôniquan!"tặng"!cho bản tấu lên triều đìnhlđâu!l! !

      Sở:Nam Sơn tất nhiên là!ngheira!được!ý nhắcicủa Vân Thiên Mộng, lập tức ghé mắt muốnira|hiệulcho Tiêu:Đại,llại phátlhiện|Tiêu|Đại đanglngẩng đầu ngắm|trờiixanh!mây trắng,lchọc:cho Sở!Nam Sơn tức giậnltới mức hai chòmlrâu run lẩy bẩy cảibuổi, chỉ cóithể tự:mìnhlvungltay để|cho đám Thân|vệlquân!kia lui vào trong vương phủ.lXong|xuôillão mới quay|ra|tủm tỉm cườilcùnglvới Vân Thiên Mộngiđiivào Vương phủ.

      Sở Vương phủ cólsự!nguylnga tráng lệ|của hoàng cung, cũng| có!trân!kỳldị|thú như Hải Vương phủ,!mà:ngay|cả!cảnh!lầu các tinhlxảo nơi Tướng phủ cũnglkhông có:nốt.lỞ đây,!đập vào mắt chí là| mảng|xanhltươi|dạt dào.lTùng!xanh!trúc:đá!chính làlhai loàilthựclvật phổ biếnlnhấtlở đây,ltất cả!đình|đài lầu các nơi này đều mang: hơi thở rất xưa,!lắng|đọngltrong đó|là!lịch:sử, là:tháng năm,!là!kílức, lại khiến cho người ta!chỉ cần nhìnlqua cảnh!vật làlđã!có|thể cảm nhậnlđược!chiều sâu bên trong đó.

      Đây làllần thứ hai Vân Thiên Mộng!lần thứ hai đilvào SởiVương phủ,|so!với lần thứ nhất!vội vội vànglvànglthì lúc này mặc dùitrong lòng!Vân Thiên Mộng!cũng|nóng:như lửa đốt những khi tiếnlvào Sở|Vương phủ nỗi lo!lắng!sốt ruột!trong lòngidường như :được!làm dịu bớt,ldần dần bìnhitĩnhilại.

      "Vẫn nghelnói cảlđời Vương gia chỉ cướilmột mình!Vương phi,|từlkhi Vương phi qua đời vẫn ở trong phủ mình. Thần!nữltừ|lúc đilvào Sở|Vương phủ liền|cảm thấyltrong lònglvôicùnglanlbình, chắc!hẳn cólliên:quaniđến phong cách!sống|hànglngày|của Vương gia!" Vân Thiên Mộngiđảo mắt qua hết thảy|mọi thứ trong Vương phủ,!chỉ cảm thấylmàu sắc trước mắt mặc dùlcóichútiđơn điệu, nhưng lại mang| sức sống|tràn|đầy khiến con người talcólthêm!sinhikhí,|làlnơi dưỡng sinh|tốt nhất.

      SởiVương ngheiVân Thiên Mộng!ca!ngợi, trong lònglkhông khỏilđắc ý hồi,!chỉ là|cặp mắt thâm!trầm:như biểnikia lại nhìn|về| đình!đài phía:xa, ánh mắt dường như toát!raichútidịu dàng|và|hoàilniệm, nhàn!nhạt!mở|miệng:|"Nàng mặc dùlkhông thông minhltuyệt đỉnh, nhưng bản tính|thuần khiết lương thiện,imặc dù|trở thành Vương phi những vẫn sống: cuộclsống|như bình!thường. SởlVương phủ này từlkhi Tổiđếiban cho talđến giờ,lngoại trừ tulsửa lại vài phòng ốc|cũ|nát,!những thứ khác!đều thaylđổi gì|cả, chỉ cólvườn|cây này,|làltựltay nàngitrồng,lvốn địnhlđể!hai người dựa vào nhaulsống|nốt quãng đời còn lại,! ngờ nàngllại đilsớm như vậy."

      Khi những lời này,:vẻ!"Lãoingoan đồng" |người Sở!vương còn nữa,lchỉ lưu lại ông chồng già thâmltìnhiđangiđắm chìm:trong hồi ứclvềlngười vợ||khuất.

      VânlThiên Mộng!nắm hai tay,lnhìn!ánh mắt sâu thẳm!của Sở|Nam Sơn,| cái thở dài chanlchứaikhông biết:bao nhiêu là:hoàiiniệminhấtlthời!phá vỡ|hìnhltượng trước đó!của lão,ilại khiến cho Vân Thiên Mộng!lập tức nảy sinhlmột chút|hiếu|kỳlvới SởlVương uy=Danhllừngilẫy này.

      "Nhưng màlhôm nay cólnha đầu đến chơi|với ông già này,:bàllão nhà ta|cũnginên yên tâm vui mừng!rồi!lĐi:nào,!gia gia dẫn ngươi đilthămlVương phủ của chúng ta, miễn:cho ngươi về:sau vào ở lại cẩn thận|lạc đường mất." Chỉ giâyisau vẻlthâm!tình|trêningười Sở!Nam Sơn lập tức biếtimất tăm mất tích, đầy mặt vui sướng dẫn Vân Thiên Mộng!đilqua hành|lang|dài,lvui vẻlchỉ trỏ,:giới|thiệu cho Vân Thiên Mộng|từnginơi ,:hoànltoàn! hỏi trước ý kiếniVân Thiên Mộnglcó|muốnlgả:vào Sở!Vương phủ làm dâu hay ,!chỉ mìnhlnói đến sunglsướng.

      "Vương gia,|người tới là:khách,|ngàiiítlnhất!cũng|phảiiđể!Vân tiểuithư vào ngồilxuống nghỉlngơi|uống!chénltrà :chứ?" Tiêu|Đại thấy|Sở|Vương hí|ha:hílhửng!dẫn Vân Thiên Mộngiđildạo loạn|lên,lchỉ còn thiếu mỗi nước=Dẫn vào trong phòng hồi của Sở!Phi Dương thôi, liền!lập tức mở:miệng can ngăn.

      Vân Thiên Mộng:thấy|SởiVương càng|ngàylcàngiđildần vào trong,!trong lòng:cũngithấy| ổn, cũnglmượn|lời Tiêu!Đại dừnglbước, giọng:i"Thần nữihôm nay đến,|là|để|cảm tạ:ơnicứu mạng!của Tướng gia trước đây lâu!!Thần:nữlnhận:lời với Tướng gia tới nấu bữa thậtlngonicho Vương gia,!kinh!xin Vương gia dẫn thầninữitới phòng bếp của Sở!Vương phủ ạ!"

      Sở!Nam Sơn còn chưa|kịp |thầm|tức giậnlvìlTiêu:Đại phá hưichuyện|tốt của lão,llúc này nghe|Vân Thiên Mộnglnói thế,lgiận|còn chưa|kịp giận!:cười|tóe lóe,icũng:quên!luôn!chuyện=Dẫn Vân Thiên Mộng!vào phòng ngủ của Sở|Phi Dương rồi,lvừa cười:tủm tỉm vừa liên!tục gật đầu,lnhanh chóng xoayibước, tay vuốtive|chòm|râu dài,|bước:chânilại càng!nhanh !về:phíalphòng bếp.

      Vân:Thiên Mộng!nhìnibước!!của Sởivương vừa mạnhimẽ|lại vừa có|lực :biếtlrằngithân!thể lão rất cường tráng.!Lão vốn xuấtlthânllàivõ!thướng, hànglngàylchắcllàicũngithường!xuyên rèn luyện thân:thể,| giống như Vân Huyền Chi sốngibuông thả,lnên khi !lại có!vẻ:yếu ớt! biếtilàlkém xalSở|vương bao nhiêu lần.

      Tiêu Đại thậtlkhông ngờ đây lại làimục đíchiVân Thiên Mộng:đến đây hôm nay,:nhưng phòng bếp lại là|nơi trọng yếu nhất|của gia tộc lớn,:tuy biếtlVân tiểu!thư cóilýldo|gìlđể:hại Vương gia,!nhưng vẫn phải!cẩn thận:nên cũng:nhanh chóng |theoiSở|Nam Sơn.

      "lPhù phù.:. . Tiểulthư,!SởiVương gia này đilnhanh quá!:Nôltỳ|phải!chạylmới theo:kịp nha!" Bây giờ là:thời|điểm|nóng!bức,:màingaylcả!Mộ|Xuânllà:nha hoànisai vặt trong phủ thườngixuyên chạy!tới chạy!lui hôm nay cũng:đuổi: kịp bước||của Sở:vương.

      Nhưng:việcinày cũnglkhông có!gìilạ, Sở:vương thường!dẫn binhiđánh|giặc, nếu lão ngaylcảlviệc||lại này cũng! làm được, lão nên cáo lão từ|quan!về:quê làm ruộng cho rồi,|đểlđỡ!phải|xấu hổlvới mọi người.

      Mộ Xuân|tuy hàngingày|có!đillại nhiều,:nhưng nàng:cũng|chỉ quanh quẩn!trong Tướng phủ,lnàng|làm sao so|sánhivới người cólvõ!cônginhư Sở|vương chứ.

      Nhưngilạ|là, MộlXuânlthấy|tiểu|thư nhà nàng!trước sau vẫn chỉ !cách|Sở:vương có|hai bước, vậy màitiểulthư chảy|chútimồ|hôi nào,lcũng| thở hổn hển như nàng, sắc mặt tiểuithư vẫn giống như ngàyithường. Trong lòng|nàng|thậtlsự! hiểu, hàng!ngày|nàng|đillại còn nhiều hơn tiểulthư vậy mà|giờ sao tiểulthư lại bị|mệt giống như mình?

      Mà:Tiêu:Đại vẫn !phíaisau Vân Thiên Mộng!cũng!!phát!!điều!này.|Phải:biếtilà, tốc độ|:bộ!của Sở:vương là|nổi tiếng nhanh ở Tây Sở, vậy màlVân tiểuithư những có!thể theo!sát Vương gia,!mà|vẻ!mặt nàng|vẫn bình|tĩnh, bước:đilthoải mái,|việclnày khiến cho phải:nhìn!nàngibằng|con mắt khác.

      Sở!Nam Sơn đilđằngltrước cũnglđãlđể:ý tới việclnày.! biết|thiên kim tiểu|thư trước nay thânlthể luôn!yếu đuối:làldoiít!vận động. Hôm nay,!lão cốitìnhithử Vân Thiên Mộng, nghĩ|nha đầu này |có:bản lĩnh, khiến cho trong lòng:lão càngithêm! thích.

      Trong!nhà bếp từngltrậnlmùi thức|ănltỏa ra:thơm!nức,lthật|khiến cho lòng|người rung|động, làm người ta:hận thể nhanh chóng ăn|vào bụng. Sởivương tay sờ:bụng, lão quay!lại cười|lây lòng:vân Thiên Mộng: " Nha đầu,!gia gia hôm nay muốn!được:ăn|đồ!ngon, ngươi biếtiđó:|tại thời|tiết|rất lộng, ta!|: cólhứng!thú ăn|cái gì! Ụclục|"

      Vừa làlkhông muốn:ăn, trong bụng!Sở!vương liền:phát:ra|tiếng kêu đói của bao tử, khiến Mộ!Xuân|phảiicúi đầu nhịn|cười, TiêulĐại lập tức nghiêng người nhìnlqua chỗ khác, xem như là: nhìnlthấy|chuyệnlmất mặt của chủ tử:mình.

      Vân Thiên Mộng!nhịnlcười, nàng|giả vờ|nghe!lời suy nghĩ, đúng|là!hôm nay rất nóng, nàng|lập tức mở:miệng:l" Thầnlnữ|sẽlvì|Vương gia làm cho người bát mì:lạnh!":.

      Sở!vương vừa ngheichỉ có:"|bát"|mì|lạnh, lập tức vui,!giả vờ!ai|oán :i" Ngươi lần trước làm cho bàlngoại bàn đầy món ngon, vậy mà|hôm nay làm cho ta:chỉ bát mì!lạnhithôi|sao?:Ngươi khi dễ:ta, dù!sao ta!cũngllà!gia gia,lcòn bà!ta!chỉ là|bà:ngoại thôi!mà!"

      Vân|Thiên Mộnglnghe|mấy câu này mà|!sựlkhông biết:phải:cãi lại như thế nào,|Cốc lão thái|quân!dù|sao cũng:làlbà!ngoại ruột|của nàng, còn Sởlvương với Vân Thiên Mộng| chútihuyết thống cũng: cólnha.

      Nghĩ nghĩlnhư vậy thôi, Vân Thiên Mộng|vẫn cười|gian!xảo nhanh chóng : " Vương gia,!mì!lạnh!này nghe| đơn giảninhưng cáchllàm khá là|phức:tạp đấy ạ,|mọi thứ chiên xào đều thể thiếu được, có!thể phứcltạp tương đương với làm bàn tiệc|rượu!lần trước!lThầninữ:thậtllòngiquanltâm người nên mới đến đây,:!chuẩn bị|xong:hết rồi!!Vương gia muốn|món khác, vậy thầnlnữ:phải|có!điềulkiệnlnha!"

      Sở:Nam Vương nghe:có|món ngoniliềnlvui vẻ!gật đầu,|lão chỉ cần cóiđồ!ăningon, cho dù!muốnilão bán đứng!Sở!Phi Dương,:kể:lại mấy "tai|nạn"|xấu hổ:hồi còn bé, lão cũnglđồngiý.

      Lãollập tức đến trước mặt Vân Thiên Mộng, vẻ!mặt chở đợi hỏi:i" ! Gia gia nhấtiđịnh|đồngiý,|kểlcảlcóimuốn:ngày!mai Sở|Phi Dương lập tức cưới|ngươi,:gia gia cũngisẽ!nhất!định|suốtlđêm chuẩn bị:tốt toànlbộisính!lễ!":.

      Mộ|Xuân|và!Tiêu!Đại còn gì!để|,|SởiVương ở bất cứlthời|khắcinào cũng|muốnidụ|Vân Thiên Mộnglgảlcho Sở|Phi Dương.|Lúc đầu là!Vân Thiên Mộng|đặt điều|kiện, bây giờ sao lại thành Sở|vương ra!điều|kiện:vậy?

      Vân!Thiên Mộng|chỉ cười! tiếng,|mà!nụlcười:của nàng|giống như giọt|nước!suối!trong lành!chảy|vào lòng|Sở:vương,ikhiến cho trong lúc đó!cảm thấy|rất sảng!khoái.

      Vân|Thiên Mộng!tuy cườiinhưng ánh mắt nhìniqua Tiêu!Đại,!khiến cho TiêulĐại cólcảm giác!như có!thú dữ|theo=Dõi,itrong lòng|lập tức dâng:lên dựlcảm chẳng lành.

      Còn đợi Tiêu|Đại tìm cớ!rời , bên tai |vang|lên tiếng Vân Thiên Mộnglbìnhltĩnhlmà!giảolhoạt: " Gia gia,!ta!muốn:mượniTiêu!Đại thúc:thúclvài ngày."

      Chỉ| câu " gia gia"lđãikhiến cho Sở|Nam Sơn bay hết ba!hồn bảy vía.!Lão vui sướng kíchlđộnglđến nướclmắt lưng!tròng,! cần biết:vân Thiên Mộngimuốn!Tiêu|Đại làm gì, lão liềnlnhanh chóng gật đầu đồng|ý.

      Chỉllà|nghĩ|tới Vân Thiên Mộnglkêu TiêulĐại lài"thúc thúc",iSởlNam Sơn trong lòng! đượclvui,|dựa vào cái gì|lão làm nhiều việclnhư vậy mới đổi lại được!nàngimới gọi lão là!" gia gia"l. Trong khi đó|Tiêu!Đại làm gì!cũng!:được:lên chức|giống ,ilàm "thúc thúcl".

      Nhất thời, chạm!đến lòng|dạ:hẹp hòi của Sở!Vương thành ra, lão nhìnithế nào vẫn thấylTiêulĐại vừa mắt.

      Nhất làltrước đây TiêuiĐại còn ở cùng|phe với Sở|Phi Dương,!thù mới hận cũ|cộng|c hồng|lại,:lão liềnlquaylsang:liếclxéo Tiêu|Đại cái.

      Tiêu Đại thậtlsự:bịloan mà, Vân Thiên Mộngimuốn!gọi làm sao mà!cản được, càng! thể bịt miệng Vân Thiên Mộng, mà|làm như vậy Vương gia nghiền!nát xương mới là!lạ!đó.

      Chắc|chắn:là!mấy ngày|tới Vương gia sẽlkhông vừa mắt với mình, còn bằng|nhân!cơlhội này trốn:khỏi|Vương phủ chuyến. Tiêu|Đại thầm!nghĩ!nên nhanh chóng :i" biếtltiểu!thư cần ty|chức:làm việclgì?"

      Vân|Thiên Mộnglngưng nụ!cười!:mặt,:nàng!nghiêm!túc chậmlrãi :l" Talmuốnlnhờ thúc!thúc|bảo vệ!mấy nha hoàn:trong phủ ta" .

      Nànglnghĩ|muốnlmượn:người phải! rõllý=Do, để|cho Tiêu|Đại tự:quyết định|làihắn có:đồng!ý bảo vệ!đám người của Ánh Thu hay .

      Tiêu Đại cần suy nghĩ|lập tức trả lời:l" Ty!chứcituân|lệnh!"

      Mọi!việclthuận lợi ngoài dự:kiến:của Vân Thiên Mộng, nàng|và!MộlXuân|chuẩn bị|điivào nhà bếp.

      "lCó!đồiăn|ngon, Vân tiểuithư đừng|quênlcho bổn tướng phầnlnha?" . Sở|Phi Dương người chưa|!vào nhưng đãlnghelgiọng của truyền|đến.

      Vân!Thiên Mộng|ngạc:nhiên,!ở cổ|đại có!điện|thoại,! cóiinternet, hiểu:tại sao tin tức lại |nhanh như vậy?!Nàng:mới đến Vương phủ chưalđượcibao lâu,lvậy mà!Sở|Phi Dương :biếtltin mà|tới.

      Tronglkhi đó, Sở!Nam Sơn thằng cháu!trai:|!lại gần,!toànlthânllập tức xùigai nhọnihoắt, vẻlmặt phòng bị!:|" Nha đầu này hôm nay tới làlđể!đặc biệtllàm cơm trưa!cho ta, ngươi đừngimơ!tưởng giành với ta."

      Tiêu Đại của lão !bịicướp:|rồi,iSở:phi Dương giờ còn muốnlcướpiluôn!bữa trưa, Sở!vương lão chưalbao giờ cảm thấylnhư thế này,|SởlPhi Dương là|tên khốn!kiếp! ^^

      "lGia gia,inếu nhờ tailiều|mạng|cứu nàng, người làm sao có|phúc:màiăn!bữa trưa!này chứ?|Làm người thể ngang ngược,lkhông lý:như vậy được!"iSởiPhi Dương lạnh!lùng!liếc:mắt nhắc:nhở Sở|vương.|Sở:vương :muốnicãi lại,lnhưng những gìltên tiểu|tửinày đều là|, biếtiphải|phảnlkháng như thế nào,lhắn chỉ có|thề mở|to!mắt tức giận|trừng Sở|Phi Dương.

      ":Tướng gia yên tâm,!thầnlnữlnhất|địnhibáo đáp ơn!cứu mạng:của tướng gia!" Vân Thiên Mộng!manglbộidạng|ân|cần dịu dàng!đáp lại câu liềnlcùnglMộ!Xuân!:vào nhà bếp.

      "iNgươi tới!đây làm|gì?!Chẳng:phải ngươi quan|tâm đếnlsống chết củaigia gia này sao?" Sở Nam Sơn nhìn hình dáng dịuldàng củalVân Thiên Mộng vừaiđiivàolnhà!bếp, hắnllập|tức|dẹp!bỏ nụ cười !mặt, ánhlmắt| hàillòng nhìn sang!Sở Phi Dương.

      "!Talchỉllà |ngang qua,inhìn thấy xe:ngựa củalTướnglphủ|nên muốn vào|xem thửlthôi!"!Sở Phi Dương rất nhàng đơn giảnigiải thíchllý dolhắn|vàolVương phủimột lần như vậy.

      Sởivương hừ lạnh :tiếng, :: " Ngươi cũngirảnhinhư vậy mà:đilqua SởlVương phủ?:Rồillại trùng hợp như vậy nhìn thấy xelngựa của|nha đầulsao?|Sao trước|giờltalkhông thấy ngươi có nhiềuitrùnglhợp:như vậylđiiqua Sở!Vương phủ,!đến thămlông lão lẻlloi hiu quạnh là:ta!đây?iHết lần này tới lần khác|chọn!đúnglhôm nay!lSở Phi Dương!:Đừng tưởng:là ta| biết trong lòng ngươi đangitínhltoán!cái|gì!"

      " Vậy:gia gia !xem,italđanglsuy nghĩ cái|gì?" Hiếm có được Sở Phi Dương chịu mởlmiệng:gọi|Sở vương là " gia gia "

      Nhưng lời||này|rơi vào|tai Sở Vương,:lão thấy tiếngl" gia gia Sở Phi Dương gọiikhông bằng Vân Thiên Mộng dịu|dàng gọi|lão " Gia gia"!đâu!

      Sở:Nam Sơn lắc!lắc đầu,ilắc cho giọng của SởiPhi Dương bay khỏi!tai,lchỉiđể lạiltiếnglgọi!củalVân Thiên Mộng,:lúcinày!Sở Nam Sơn trong mắt:mớilxuất ý|cười.

      "!Vương gia,lTướng!gia hay là vào!phóng!kháchlnóilchuyện nha"iTiêulĐại!thấy hai ông cháu nhà|này:cứ đứng ngoàilnắng mà tranh luận,|hắnllập|tức!đưa ra|lời|khuyên.

      " Gia gia HộclCátlcó trong tay người:?" Sở Phi Dương đột:nhiên lên tiếngihỏi.

      " Cái gì?"lSở Nam Sơn như bị đạpltrúng!đuôi, !toàn thânlcảnh giác,!nhìn chằm chằm Sở Phi Dương,ihắn!muốn xem tên tiểu tử nàylđịnh giở|trò!gì.

      "lHôm nay,lPhủ=Doãn đạilnhân:của kinhlthành báollại, !!trong kinh:có nhà!dân bị cướp,iđánh ngườilbị thương, quanlviên|kiểm tra trường báollạillà phát trong lò lửaicòn|lưu lại|dấu|vết|của:Hộclcát!"!Cặp mắt đen của SởiPhi Dương sángllên,|nhìnlVân Thiên Mộng:!vội vàng!nhào:bột,:thái|thịtiở bên trong,!trong lòng|xẹt qua tia dịu dàng.

      " Ngươi cái gì?"|Vẻ mặtiSở Vương trởlnên nghiêm|túc, ánh:mắtlhắn|thâm!trầm nhìn về phía Vân Thiên Mộng,ltrong lòng | hiểu,lnha đầulkia cũng :đến:chuyện này, nàng chỉ mượn Tiêu|Đạiichắc là để bảo:vệ ngườilbị thương!đó.

      "|Gia gia cólcòn ,|trướciđây người:và đám!người!Hải:vương đánh Đông=Dẹp|Bắc, tìm|được balhộplHộc!cát. Theo|thông tin ta|biết !|hộplđã bị hủy, |hộp!ở:trong tay Cửu|Huyềnisưithái,:vậylcònihộplcuối cùng đanglở|đâu?" Sở Phi Dương chậm:rãi ,lvẻ|đaimưu túc trí kém Sở!Vương chútlnào.

      ":|trong tay Hảilvương." Sở Nam Sơn tứclgiận :ra:năm chữ.

      " Phải ?|Như vậylthìlcó!chút|khó giảiiquyết rồi!" Tuy !như vậy:nhưng trênlmặtiSở Phi Dương vẫn!tỏa!ra:chờ:mong, lại chọc|cho Sở|Vương tức trắng mắt.

      "|Vương gia,lTướngigia hai ngườilmuốn đứng dừnglbữa sao?" Lúc này|Vân Thiên Mộng và Mộ Xuân:!điira. Sở Phi Dương nhìn thấy trán nàng lấm|tấmlmồ hôi,lhắn|nhanh chóng|đillên dùng thân!thểlche nắng cho nàng.

      "!|thôi, chúngitalđến!đình cao đằng kia ăn:cơm,!bên kia mát|hơn." Sở Nam Sơn thấy hai người!quanitâm lo|lắng!cho nhau!như vậy,ltrong lòng mừng rỡ,lnhanh chóng!sai người!dọn!cơm lên,|Sở vương lập|tứclthẳng!hướnglđình đài|điltới.

      Sở Nam Sơn và Sở|Phi Dương ngồi xuống, Tiêu|Đạilcũng được Sở Nam Sơn cho cùng ngồi,lthểihiện mình là ngườilrộng lượng.

      Vân Thiên Mộng đứng mộtibên nhìn Mộ Xuânlgấplđồ ăn!cho ba|người, nàng đứng bên cạnh giải thích: " Vương gia,iđây làlmón mì|lạnhldành:riêng cho ngài. Món|ăn!nàyltoàn dùng kiều mạch làmlthành:mì,:bên trong cho thêm|trứng, tương thịt bò,:táo, cảiitrắnglcay,!mùi|vị chualngọt thêm:chút cay thíchlhợpivớilthời tiết mùalhè nóng bức! Bên cạnh đó ta|còn|cho thêm!!ít dầulmè,lthanh mát!vừa|miệng. Người:ăn!thử|!"

      Saulkhi |xong!nàng kêu Mộ Xuân:bưng:lên món!thứ!hai cho TiêulĐại, đó là mộtlcáiitôlcỡ trung,lmùi|gạo:tẻ thượng hạng thơmllừng,|bên trong cònicó hơn mười loại rau dưa,!thịt đầylmàuisắc, mà ở!trênlmặtlcòniphủimột:lớpltrứnglgà,| khiến|cho ngườilta!nhìn thôilđã thấy thèm ăn.

      Vân Thiên Mộng nhìn Tiêu|Đạiltrong mắt có!vẻ!khó hiểu, nàng liền cầmimuỗngibạc|đảo|qua lại:trong tô, trọn đềulớt tương ngọt doimình!tự!chế lên,!qua thời|gian!nửa ly trà|!nàng đưa muỗngibạc:cho Tiêu|Đại, dùng ánh|mắtlý!kêu hắnlăn|thử.

      " Để bản|vương giúp ngươi ăn|thử!":Sở vương chưalăn|phần ăn!của!mình,!hắniđã dòm|ngó!phần ăn!kỳ lạ củalTiêulĐại, !nhanh chónglđưa cáilmuỗng|lớn|qua,!múc!đúng mộtlphần|năm mónlăn, Sở vương để trước|mặt|ngắm nghíalhếtlnửa buổiimới!quyếtlđịnh cho vàolmiệng. . .

      " Ơ,ithế còn!bữa!trưalcủalbổn:tướng!đâu?" Thấy Sở vương ănlrất:ngon, lại thấy!cáchldùnglbữa kì|lạ|của Tiêu|Đại,:Sở Phi Dương luônibình tĩnh giờ!có chút trông chờ, !hai mắt:manglý:cười nhìn về phía Vân Thiên Mộng,:chờ|nàng cho hắnlmộtlphần ăn|ngon|nhất.

      Nhưng!Vân Thiên Mộng chỉ!mỉm|cười,|nàng sai Mộ Xuân|đem phần ănltoinhất,|nặng nhất đến:trước!mặt:Sở Phi Dương,|lậpltứcimột!luồng!khí!nóng|phả vào hai mắt!Sở Phi Dương,|thấy bát súp khói!ngùn:ngụticho bữa trưa!của:mình,lSở Phi Dương nháy|mắt đen mặt.

      "!Tướnglgia!|Đây là món|cảiltrắngicay nấuivới:đậulhũ, ngườilăn|thử|xem,lmùa!hè mà ănimón!nàylsẽ ra|hết!mồ hôi,ingài cũng cònitức:giận nữa!":vân Thiên Mộng cười tươi:như hoa,lcánh tay :nhắn dùng lựclđẩylmón:canhlđậu|hũlđang:nóng hôi hổi đến!trước mặt Sở Phi Dương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :