1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sớm Yêu Trễ Cưới - Hạ Mạt Thu (Full 52c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yuna

      yuna Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      168
      *lót dép* đợi nàng tiếp
      thuyanbhdnyunaxhdp thích bài này.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hô hô chương mới zui quá...:yoyo19::yoyo19::yoyo19::yoyo19:..........thank nàng...............hóng típ :4::4::4::4:

    3. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 47:

      Edit: KateChou

      Thích Giai từ trong lòng Lâm Tiêu Mặc thức dậy mặt trời cao quá đầu, nhàng cuộn thân mình, toàn thân dưới đều đau mãnh liệt như kháng nghị “sử dụng quá độ”. nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh, tối qua tựa hồ có chút mất khống chế, vừa mạnh vừa nhanh, ôm lấy từ cửa phòng khách dày vò đến giường phòng ngủ, đường còn ngừng biến hoá tư thế, nhắc đến cũng khiến phải mặt đỏ tai hồng.

      Thích Giai muốn hỏi có chuyện gì, nhưng mỗi lần vừa gợi chuyện liền bị hôn loạn, đợi kháng nghị liền xoay người lại ngăn chặn , mãnh liệt ra vào, chiếm giữ. Vài lần như thế, mệt đến ngay cả sức lực cầu xin cũng có, chỉ hận thể bất tỉnh, sao còn dám hỏi lại? Cứ như thế, vẫn nhạy cảm cảm thấy được tối qua “quá hăng hái” là có liên quan đến Lục Tranh, bất quá nếu muốn , vậy cũng hỏi tiếp.

      Vươn tay cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường, khi nhìn thấy kim đồng hồ chỉ 12 giờ, Thích Giai giật mình ngồi dậy. Mẹ còn canh ở bệnh viện, biết có ăn cơm chưa?

      Vì động tác quá mạnh, Lâm Tiêu Mặc ngủ say cũng bừng tỉnh. dụi dụi mắt, ngơ ngác nhìn Thích Giai, “Sớm vậy?”

      còn sớm đâu, gần 12 giờ rồi.” Thích Giai xốc chăn lên xuống giường, chân vừa động liền hít sâu hơi.

      “Sao vậy?” Lâm Tiêu Mặc vội vàng ngồi dậy, khẩn trương hỏi.

      sao, nơi đó hơi đau.” Thích Giai đỏ mặt, khom lưng nhặt áo sơmi mặt đất.

      “Đừng , để xem xem.” Lâm Tiêu Mặc ngăn chặn Thích Giai, mạnh mẽ kéo lại, đẩy bả vai để nằm ngửa.

      “Nhìn gì ạ? Em sao?” Sắc mặt Thích Giai hồng lên lấy tay che khuất chỗ riêng tư, cho phép nhìn trộm.

      “Đừng che.” Lâm Tiêu Mặc quỳ gối trước giường, kiên quyết lấy ta ra.

      “Tiêu Mặc, em… cần!” Thích Giai nằm ngửa, trong lòng hoảng cực kỳ, nhìn thấy động tác của , xúc giác lại khá nhạy cảm. thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt kia nhìn chằm chằm vào chỗ non mềm của mình, vẻ mặt còn nghiêm túc nghiêm cứu thương tổn của . Khi ngón tay lành lạnh của chạm đến đúng chỗ, cảm giác đau đớn hiểu vì sao, trong nháy mắt bùng nổ, làm cho gần như phải rên lên tiếng, thân hình xinh cũng run .

      “Đau ?” Thanh trầm thấp của mang theo ma lực trấn an, quanh quẩn dưới thân .

      Đau, nhưng chỉ có đau, Thích Giai thở hổn hển ừ tiếng, hai mắt thẳng tắp nhìn đèn thuỷ tinh trần nhà, cắn răng, chống lại cảm giác xấu hổ còn tra tấn người hơn đau đớn.

      “Hơi hồng, hình như bị sưng.” Lâm Tiêu Mặc áy náy , “Bảo bối, xin lỗi.”

      có việc gì, mau để em đứng lên .” Thích Giai nôn nóng thúc giục. cảm thấy bị kiêng nể gì nhìn chằm chằm, cảm giác gig cũng làm quả thực so với tiến quân mạnh mẽ điên cuồng kia còn làm cho người ta mặt đỏ tim đập hơn.

      “Em nằm đây lát, mua thuốc mỡ cho em.” Lâm Tiêu Mặc nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị vào phòng khách kiếm quần áo ném xuống tối qua.

      cần thuốc mỡ, nghỉ ngơi vài ngày khỏi thôi.” Thích Giai ngồi dậy, giữ chặt tay giải thích, “Chỗ này thể tuỳ tiện dùng thuốc được, tốt đâu.”

      “Như vậy sao?” Lâm Tiêu Mặc khó nén lo lắng, “Nhưng mà hình như sưng đỏ rất khủng khiếp.”

      sao, trước kia cũng có cảm giác sưng như vậy, qua ngày khỏi rồi.” Cũng quản có hiểu hay , Thích Giai vẫn vào phòng vệ sinh rửa mặt, đánh răng, Lâm Tiêu Mặc liền ôm lấy từ sau lưng.

      “Xin lỗi, làm em đau.” Hơi thở ấm áp xâm nhập vào tóc , “Lần sau .”

      Thích Giai nhìn đôi mắt trong gương chứa vẻ day dứt kia, cười thoải mái. ngậm lấy nà chải, nặn kem đánh răng lên bàn chải của , lại nhét vào miệng , xúc động , “Đây là cảnh tượng em rất mơ ước.”

      “Cái gì?” Lâm Tiêu Mặc hỏi.

      nhìn gương .” Thích Giai chỉ chỉ hình ảnh bọn họ chen chúc đứng cùng chỗ trong gương, vòng tay quanh thắt lưng , tựa vào lòng , người là áo ngủ đáng , khoé miệng vẫn còn dính bọt biển… Cảnh tượng như vậy vô cùng thân thiết và ấm áp, chỉ có tình cảm vô cùng sâu đậm mới có thể ngay cả khi đánh răng cũng dính cùng chỗ với nhau.

      Lâm Tiêu Mặc dường như hiểu hàm nghĩa trong lời của , dịu dàng sờ đầu , miệng còn vương bọt biển , “Sau này còn nhiều hơn.”

      Thích Giai cười yếu ớt lấy nước súc miệng, nước cuối thu lành lạnh, trong lòng lại êm dịu, ấm áp.

      Rửa mặt xông, Thích Giai gọi điẹn cho mẹ mới biết họ mua cơm ở căn tin bệnh viện, ăn xong rồi.

      “Nếu vậy, dẫn em ăn bữa tiệc lớn nha.” Lâm Tiêu Mặc sờ cái cằm gầy rệt của , đau lòng, “Mấy ngày nay cũng chịu khó ăn cơm, gầy rất nhiều.”

      “Có rất nhiều đâu, hôm trước em mới vừa cân qua, mới 5 cân.” Thích Giai cố tình thoải mái, “Vừa may có thể đem quần áo chật trước kia ra mặc nữa.”

      “Ngốc.” Lâm Tiêu Mặc xoa tóc , “Mau thay quần áo, dẫn em ăn cơm.”

      Thích Giai muốn trực tiếp đến bệnh viện, nhưng nghĩ mình lâu chú ý ăn uống, hơn nữa Lâm Tiêu Mặc mỗi cuối tuần cũng theo mình tuỳ tiện ăn, băn khoăn, liền quyết định theo ra ngoài ăn cũng tốt.

      Thay quần áo xong, hai người ra cửa, Lâm Tiêu Mặc nắm tay hỏi, “Muốn ăn gì?”

      Thích Giai nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Đỉnh Thái Phong , nghe ở đường Nhân Dân vừa mới khai trương.”

      “Em thích bánh bao hấp?” Lâm Tiêu Mặc nghi hoặc liếc .

      “Cũng hẳn.” hất cằm cười, “Bất quá thích.”

      Nắm tay chặt, khoé môi Lâm Tiêu Mặc lộ ra nụ cười, “ cần chiều theo , dẫn em ăn lẩu.”

      được, rất nóng. Ăn ở Đỉnh Thái Phong .” Giọng của kiên định.

      “Thôi được.”

      xe đến quảng trường Phúc Sĩ, đúng giờ cơm trưa, trong cửa hàng gần như hết chỗ ngồi, Lâm Tiêu Mặc nhìn dòng người chờ bên ngoài, “Quên , đổi chỗ khác.”

      “Đừng mà, đến đây rồi.” Thích Giai lặng lẽ đếm số bàn xếp hàng, cười , “Chỉ hai ba bàn,so với Thượng Hải ít hơn, đợi lát nữa thôi.” Sợ cự tuyệt, lại làm nũng , “Em rất muốn ăn bánh báo thịt cua đó.”

      Lâm Tiêu Mặc bất đắc dĩ thở dài, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, “Vậy em ngồi , lấy số.”

      Lấy được số, bọn họ ngồi ở bên chờ đến lượt mình. Thích Giai buồn chán nghịch ngợm bàn tay thon dài của Lâm Tiêu Mặc, mở ra năm ngón tay, khép lại, gập lại, tiếp tục duỗi ra, sờ sờ khớp xương… chơi đùa quên hết xung quanh, bỗng nhiên nghe lên tiếng, “Con người Lục Tranh cũng tốt.”

      câu đầu khôg đuôi lại khiến Thích Giai sợ tới mức khẽ giật mình, não bộ cũng nhanh chóng liên tưởng đến tình huống cẩu huyết trong phim truyền hình: Lục Tranh dùng hành động thực tế chứng minh làm cho mình hạnh phúc hơn so với Lâm Tiêu Mặc, vì thế Lâm Tiêu Mặc quyết định chia tay ?

      bất an nghiêng đầu, tỉ mỉ tìm manh mối từ , “ có ý gì?”

      “Nhìn như vậy làm gì?” Lâm Tiêu Mặc bị ánh mắt nhìn chằm chằm của làm cho nổi cáu, đưa tay vỗ đầu , “ phải chỉ khen người khác tốt sao? Có thể có ý gì chứ?”

      Dứt lời, tựa hồ lại nghĩ ra được điều gì, màu mắt trầm xuống, híp mắt hỏi, “Em nghĩ rằng chuẩn bị đem em tặng cho ta?”

      dám!” Thích Giai lạnh lùng phun ra hai chữ, ánh mắt tràn ngập uy hiếp.

      Vẻ ngang ngược lộ ra trong lời này của thành công lấy lòng Lâm Tiêu Mặc. vòng tay qua cổ , để ý người xung quanh, hào phóng mổ mặt cái, cười hì hì, “ phải dám, là bỏ được.”

      “Mau buông ra, đông người như vậy!” Thích Giai ngăn lại bờ vai của .

      “Để cho họ nhìn.” Lâm Tiêu Mặc lần này trực tiếp cắn gương mặt đỏ hồng của .

      Nhìn thấy đôi tình nhân ngồi chờ bên cạnh nhìn trộm, Thích Giai véo thắt lưng phen, lại ra sức giãy dụa thoát ra, lấy mu bàn tay chùi qua chỗ vừa cắn, “Cắn em đau muốn chết, hoài nghi cầm tinh con cẩu.”

      “Đau ? Để thổi cái là khỏi.”

      Lâm Tiêu Mặc vừa xong muốn sáp lại, Thích Giai sợ đến mức vội vàng đẩy ra, giả vờ giận, “Đừng gây chuyện, gây chuyện nữa em giận đó?”

      gây chuyện a, bất quá bộ dáng em tức giận giống như cá nóc thở, rất đáng .” Lâm Tiêu Mặc xoa hai má càng đỏ hồng của , cố ý trêu đùa.

      Thích Giai cho cái nhìn xem thường. chắc là “người điên” , càng ngượng ngùng, càng phản kháng, đùa càng hăng hái hơn. phiền não làm sao để khôi phục vẻ đứng đắn, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, lớn tiếng hỏi, “ còn chưa báo cáo với em vì sao hôm qua uống nhiều rượu như vậy đó? mau, uống với ai?”

      “Lục Tranh.”

      “Sao lại uống rượu, các chuyện gì?”

      Lâm Tiêu Mặc thu lại nụ cười, ngồi thẳng thân mình nghiêm nghị nhìn , ngữ khí mỉa mai, “Chưa gì.”

      tin.” Thích Giai thẳng, “Chưa vừa rồi lộ ra loại cảm xúc này sao?”

      Lâm Tiêu Mặc mím môi, trầm mặc lát mới , “ ta rất thích em, muốn kết hôn với em.”

      “Vậy thế nào?” Thích Giai khẩn trương hỏi.

      có thể thế nào?” Thanh Lâm Tiêu Mặc khẽ lên cao, mang theo vài phần đắc ý và kiêu ngạo, “ , ta tới chậm, em là người của rồi.”

      Thích Giai cười khúc khích, ngón tay đâm đâm bàn tay , “Lừa quỷ thôi.”

      như vậy đó.” Lâm Tiêu Mặc trở tay bao lại ngón tay , “ cám ơn ta làm chuyện này, có cơ hội trả lại cho ta.”

      Lâm Tiêu Mặc xong vài ba câu, cũng định ra chuyện và Lục Tranh uống rượu với nhau, gọi ba chai rượu đỏ, ai cũng chịu thua trước.

      Bọn họ ngồi ở quán bar, giữa tiếng ca hơi khàn khàn của ca sĩ mà ly lại ly tiếp tục uống. Lục Tranh lấy tay xoa bình rượu, “Cậu thích ấy điều gì? Nếu có ngày cậu phát ấy tốt như cậu nghĩ cậu còn có thể thích ấy ?”

      muốn chuyện ấy làm ở hộp đêm sao?”

      “Cậu biết?” Lục Tranh kinh ngạc, ngày đó khi tìm Thích Giai ngả bài liền đoán được Thích Giai thẳng ra, bất quá tò mò, “Cậu thèm để ý sao?”

      Lâm Tiêu Mặc đón ánh mắt ta, trực tiếp trả lời vấn đề đó, “Với tôi ấy quan trọng hơn tưởng.”

      “Tôi cũng vậy.” Lục Tranh để ý trong mắt Lâm Tiêu Mặc nhóm lên ngọn lửa, tiếp tục , “Tôi có thể cho ấy tất cả.”

      Lâm Tiêu Mặc nắm chặt tay, ngừng nhắc nhở bản thân bình tĩnh, lạnh lùng mở miệng, “Tất cả là gì? Tiền, nhà, xe, thân phận phu nhân giàu có? Hay là toàn bộ bản thân ?”

      “Cậu cảm thấy còn chưa đủ sao?”

      Lâm Tiêu Mặc lắc đầu, khẳng định, “Thứ ấy cần phải như vậy.”

      “Tôi biết, cậu muốn ấy cần tình , tôi cũng có thể cho, hơn nữa ít hơn bất kì ai.” Lục Tranh kiên định .

      sai rồi.” Lâm Tiêu Mặc cười nhìn Lục Tranh, mang theo dáng vẻ người chiến thắng, gằn từng tiếng tuyên bố, “ ấy chỉ cần người tính cách của ấy, ấy càng cần người con người ấy hơn.”

      ấy, kỳ thực phải. chỉ cảm kích trước kia giúp ra khỏi cảnh khó khăn, nếu ngày đó người giúp phải Thích Giai, đổi lại thành Lí Giai, Vương Giai gì đó cũng cảm kích. sở dĩ muốn kết hôn với ấy, cũng phải do thứ gọi là , mà là ấy phù hợp với tiêu chuẩn chọn làm vợ của , nhân tiện cũng thoả mãn nguyện vọng báo ân của .”

      Thấy Lục Tranh muốn phủ nhận, Lâm Tiêu Mặc nhấc tay ý bảo nghe mình xong, “Tôi có ý định mắng chửi , nhưng hỏi bản thân chút, nếu Thích Giai phải thân phận hôm nay, mà là chân chính làm tiếp viên ở hộp đêm, thời điểm gặp lại ấy muốn cưới ấy làm bạn cả đời với sao?”

      đợi Lục Tranh trả lời, Lâm Tiêu Mặc bình tĩnh thay ta tuyên bố đáp án, “ . Nếu có, nếu chỉ là đơn thuần muốn kết hôn với người con từng giúp , vậy từ vài năm trước nên đến Việt Giới tìm ấy.”

      Lục Tranh nắm chặt ly rượu, có cảm giác bị người vạch trần lời dối, lúng túng khi bị nhìn thấu nội tâm. Lâm Tiêu Mặc muốn chấp nhận , luôn miệng mình để ý đến quá khứ của Thích Giai, thực ra mới là người chú ý đến thân phận kia nhất.

      Khi ở biển nhận ra Thích Giai, rất phấn khởi, bởi vì kinh hỉ phát người mình muốn cảm kích lại là người phụ nữ xuất sắc như thế, cảm thấy đây là trời cao ban cho cơ hội, nhưng mà…

      Lục Tranh nới lỏng lực đạo tay, giọng mỉa mai cười cười, “Thích Giai xuất sắc có gì sai, đừng với tôi cậu thích?”

      “Tôi đương nhiên thích.” Lâm Tiêu Mặc thanh thản thừa nhận, “Nhưng tôi chính là ấy thuần tuý nhất, mặc kệ ấy có giúp tôi , mặc kệ ấy có xuất sắc hay , mặc kệ ấy làm gì, tôi đều thích ấy, bấy luận ai cũng thay đổi được.”

      Lâm Tiêu Mặc thưởng thức ly rượu đỏ tay, thào , “Nếu gặp lại ấy, tìm người thích hợp để kết hôn, nhưng tôi , người tôi muốn mãi mãi chỉ là Thích Giai.”

      “Như nhau, ấy cũng , người ấy muốn chỉ có tôi.” Lâm Tiêu Mặc chắc như đinh đóng cột, “Đừng hoài nghi, đây là tôi và ấy dùng khoảng thời gian bảy năm để chứng thực đó.”

      “Các người sớm quen nhau?” Lục Tranh kinh ngạc hỏi.

      ấy là mối tình đầu của tôi, cũng là người phụ nữ duy nhất của tôi.” Lâm Tiêu Mặc nhìn thẳng vào ta, tuyên thệ chủ quyền và lập trường, “Cho nên, ai có thể lay động tình cảm của tôi đối với ấy.”

      Lục Tranh rủ mắt, quơ quơ rượu đỏ trong tay, bật cười, “Thích Giai đúng, tôi có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, thế nhưng ngay cả tin tức lớn như vậy cũng biết.”

      “Bây giờ biết cũng muộn.” Lâm Tiêu Mặc nâng ly rượu chạm vào ly của ta, “Tôi và Thích Giai đều cảm ơn tất cả chuyện làm, bất quá…” ngừng lại, vẻ mặt trang nghiêm nhìn nhằm chằm Lục Tranh, “Tôi hy vọng người phụ nữ của tôi bị loại chuyện này làm phiền lòng, cho nên nợ , tôi trả, cũng xin Lục Tổng cần lại đến quấy rầy ấy.”

      Lục Tranh đón nhận ánh mắt của , trầm mặc lâu sau mới chậm rãi , “Được, món nợ này tôi nhớ kỹ.”
      hamaxink, tart_trung, Snow14 others thích bài này.

    4. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 48:

      Edit: KateChou

      Kì hóa trị lần thứ hai chấm dứt, bác sĩ gọi mẹ con Thích Giai vào văn phòng, chỉ vào tấm phim nhựa, lấy làm tiếc , “Hóa trị hiệu quả lý tưởng, tế bào ung thư của ba muốn khuếch tán đến bộ phận dạ dày, mặt khác đầu ruột chúng tôi phát bóng mờ.”

      “Tại sao có thể như vậy?” Thích Giai lắc đầu muốn tin đây là , “Bác sĩ vài ngày trước phải thuốc đặc hiệu có hiệu quả rất tốt sao?”

      “Thuốc đặc hiệu phải thuốc cứu mạng. Tế bào ung thư sống có năng lực sản sinh rất mạnh, cơ thể cũng có tính kháng dược, thuốc đặc hiệu trong thời gian nhất định là có tác dụng, nhưng nếu thể hoàn toàn khống chế tế bào biến chứng, khi đó thời gian càng dài, tế bào ung thư càng kháng thuốc mạnh, tác dụng của thuốc cũng yếu .”

      “Vậy bây giờ phải làm sao?” Thích mẹ cắt ngang lời giải thích dài dòng chuyên nghiệp của bác sĩ, hỏi đúng trọng tâm, “Có phải ông ấy còn nhiều thời gian?”

      Bác sĩ liếc mắt đồng tình nhìn hai mẹ con Thích Giai, thở dài, “Dựa theo tốc độ của tế bào ung thư trước mắt, ông ấy nhiều nhất còn chống đỡ được ba tháng.”

      “Ba tháng?” Thích Giai đứng lên, kích động xua tay, “ thể nào, sao có thể chỉ ba tháng, trước kia đều năm. Phùng giáo sư, ông đổi loại thuốc khác , đắt chút cũng sao, chúng tôi nghĩ biện pháp xoay sở... tiền...”

      Có lẽ do quá kích động, Thích Giai chuyện chỉ cảm thấy trận mê muội mãnh liệt đánh úp lại, trước mắt sao vàng múa. lắc lắc đầu, biết cần phải thanh tỉnh, nhưng đầu lại càng ngày càng nặng, mới vừa há miệng, còn chưa kịp phát ra thanh gì, trước mắt tối sầm, ngã gục.

      Khi tỉnh lại hình ảnh trước mắt chính là chăn và trần nhà màu trắng, ngẩn ra lát mới phản ứng lại, đây hẳn là nằm giường bệnh.

      “Em tỉnh rồi?” Giọng quen thuộc vang lên bên tai.

      Thích Giai nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Tiêu Mặc, cười giễu, nhất định còn nằm mơ, chưa tỉnh lại, cho nên mới xuất ảo giác, thấy Lâm Tiêu Mặc ở Bắc Kinh xa xôi.

      Ngủ , tỉnh lại tốt rồi, tự thôi miên mình. ngờ vừa mới chợp mắt, giọng nam mát lạnh lại truyền đến, “Khát ? Có muốn uống nước ?” Hơn nữa lần này, còn nắm tay , bàn tay ấm áp khô ráo dán làn da , chân vô cùng.

      chậm rãi mở mắt, chớp chớp, “Em có phải còn chưa tỉnh, nằm mơ ?”

      “Em nếu chưa tỉnh, liền đánh mông em đến tỉnh thôi.” Lâm Tiêu Mặc hung tợn , “Em có biết mình ngủ bao lâu ?”

      Thích Giai lắc đầu.

      “28 tiếng, em mê man gần 30 tiếng, sắp bị em hù chết.”

      “Em hôn mê?” Thích Giai chuyển con ngươi, nhớ lại tình huống trước lúc bất tỉnh, nhớ lúc ấy bác sĩ Phùng giáo sư với về bệnh tình của ba , bản thân giống như có chút cảm xúc khống chế được, sau đó cái gì cũng nhớ , bất quá, “Em sao lại té xỉu?”

      “Bác sĩ em có thể quá mệt mỏi, huyết áp lại thấp đáng sợ, ngay cả 50 cũng chưa đạt.” Lâm Tiêu Mặc đưa tay ôm ngồi dậy, đem ly trà sâm ngăn tủ đưa tới bên môi , “Uống chút trà sâm, bác sĩ tốt cho huyết áp.”

      Thích Giai liền nhận lấy từ tay uống mấy ngụm, trả lại cái ly, thấp giọng, “Huyết áp thấp? Khó trách gần đây em lại cảm thấy đầu choáng váng nặng nề.”

      “Vậy sao cho biết?” Lâm Tiêu Mặc tức giận , “Em phải cái gì cũng báo cáo với sao?”

      “Em nghĩ có gì, sợ lo lắng.” Thích Giai mím môi.

      “Em như vậy càng lo lắng, em có biết sau khi dì gọi cho em té xỉu bất tỉnh, sợ đến mức mất hồn .”

      “Xin lỗi.” Thích Giai đưa tay vuốt đôi mày nhăn chặt của , giọng lặp lại, “Xin lỗi.”

      Lâm Tiêu Mặc bắt lấy tay , vẻ mặt nghiêm túc, “Thích Giai, đồng ý với , chăm sóc tốt cho bản thân. biết em lo lắng cho ba em, nhưng cũng rất lo cho em, đừng làm cho sợ được ?”

      Thích Giai lẳng lặng dừng lại gương mặt lo âu của Lâm Tiêu Mặc, gật đầu , “Được.”

      “Vậy em nằm trước , gọi bác sĩ đến.”

      Khi Lâm Tiêu Mặc trở về, phía sau có hai bác sĩ theo, họ đến trước giường Thích Giai, kiểm tra hồi, xác định khôi phục lại bình thường, hỏi, “Lúc trước từng té xỉu qua chưa?”

      có.” Thích Giai lên tiếng, “Chỉ vô tình ngồi chồm hổm lâu đứng lên hơi choáng chút, nhưng lập tức bình thường lại.”

      Bác sĩ gật đầu, lại hỏi, “Vậy trước kia thường xuyên xuất choáng váng sao?”

      “Cũng . Nhưng gần đây hơi nhiều, đặc biệt buổi sáng lúc rời giường, cảm thấy đầu hơi choáng.”

      “Ngoại trừ choáng đầu còn có gì thoải mái ?”

      Thích Giai cúi đầu suy nghĩ, , “Mấy ngày nay giống như dễ buồn nôn, lúc đánh răng bị nôn khan...”

      “Đúng rồi, giống như gần đây rất dễ mệt mỏi, cảm thấy mệt chết được.” bổ sung.

      Hai bác sĩ nghe vậy nhìn nhau cái, lại mỉm cười nhìn Thích Giai, “Kỳ kinh nguyệt gần đây nhất của là lúc nào?”

      “Lúc nào?” Thích Giai cẩn thận nhớ lại, lài thời điểm nào, hình như là tháng trước, nhưng hình như cũng đúng.

      Bác sĩ thấy nghĩ nữa ngày vẫn chưa trả lời, trong lòng đại khái biết, vì thế hướng đến y tá vẫy tay, “Giúp ấy kiểm tra thai.”

      Ngồi bồn cầu, Thích Giai nhìn thấy ràng que thử là hai vạch, ngơ ngác hồi, biết đây là tâm tình gì. Mãi đến khi y tá gõ cửa, thúc giục đem que thử ra, mới có vẻ đứng dậy mở cửa, trong tay ra ràng thí nghiệm “trung đội trưởng” đưa cho y tá.

      “Hai vạch, mang thai rồi.” Y tá cười hì hì , “Xét nghiệm máu lần nữa .”

      Tuy kết quả thử máu buổi chiều mới có, nhưng bác sĩ kết hợp bệnh trạng của cơ bản phán định là do mang thai.

      “Làm sao bây giờ?” nằm giường, tay bất an nắm chặt chăn.

      “Cái gì mà làm sao bây giờ? Đương nhiên là sinh rồi.” Lâm Tiêu Mặc tóm lấy tay , bao trong lòng bàn tay, “Hai ngày này em bớt chút thời gian theo về Bắc Kinh trước, chúng ta cục dân chính công chứng.”

      “Nhưng mà... mẹ ...” Thích Giai dừng chút, , “Em muốn tiền trảm hậu tấu.” Tuy lúc trước vì thực tâm nguyện của ba, quả thực rất muốn có đứa con, thậm chí chủ động cầu Lâm Tiêu Mặc chiều theo mình, nhưng lần đó cũng thành công, bao lâu dì cả lại đến báo danh. Mà trong thời gian ngắn này, nghĩ thông suốt, Lâm Tiêu Mặc đúng, nên mang đứa con làm công cụ, cũng quyết định bỏ ý định này. Nhưng lại ngoài ý muốn mang thai, biết có phải là ông trời đùa với họ ?

      “Bên mẹ cứ để , em bây giờ nhiệm vụ chủ yếu chính là dưỡng thai cho tốt, chăm sóc cho mình với cục cưng trong bụng.” Lâm Tiêu Mặc đau lòng vuốt mái tóc dài của , “Vừa rồi em cũng nghe bác sĩ , tình huống em bây giờ tốt, dinh dưỡng đủ nhu cầu của cục cưng, đối với đứa lớn lên tốt như người khác.”

      suy nghĩ chút rồi , “ thấy hay là tìm bảo mẫu , nếu dì phải chăm sóc cho em còn chăm sóc cho bác trai nữa.”

      “Được.” Thích Giai vuốt bụng, thể tin được bên trong sinh mệnh lớn dần.

      **

      Thích ba Thích mẹ biết tin Thích Giai mang thai vui mừng vô cùng, đặc biệt là Thích Lê Minh, lập tức tinh thần liền phấn chấn, cả ngày la hét phải nhanh chóng hồi phục, mang cháu ngoại ra ngoài chơi.

      Có thể là do ảnh hưởng của tâm lý, kì hóa trị lần thứ ba có hiệu quả tốt cách thần kỳ, mấy chỗ tế bào ung thư đều được khống chế hữu hiệu, bệnh tình cũng dần ổn định.

      “Ba bây giờ nghị lực rất lớn, có đôi khi tế bào ung thư đối với người bệnh mà ý chí so với thuốc cũng có tác dụng.” Phùng giáo sư với bọn họ, sau khi kết thúc kì hóa trị thứ ba, nếu tình huống ba ổn định, ông đặc biệt cho phép họ xuất viện, để ba ở nhà an hưởng thời gian còn lại.”

      Sau khi Thích Lê Minh biết, càng thêm tích cực phối hợp trị liệu, lúc tinh thần tốt còn có thể cùng Thích Giai dưới lầu tản bộ, phơi nắng.

      “Giai Giai, con mang thai, hôn lễ khi nào làm?” Thích ba hỏi.

      “Chúng con tính qua hai ngày chứng, hôn lễ chờ ba khỏe lại sau.” Thích Giai đáp.

      Thích Lê Minh xua tay, tán thành đề nghị của , “ được, chờ ba khỏe biết có thể chờ được .”

      “Ba, ba đừng bừa.” Thích Giai hốc mắt ửng đỏ, lắc tay ba hờn dỗi, “Ba ngày hôm qua còn muốn dẫn cháu ngoại chơi đó.”

      “Đúng vậy, ba muốn dẫn cháu ngoại chơi.”

      Thích Giai kéo ông ngồi xuống, tựa đầu vai ông, thấp giọng , “Ba, Tiêu Mặc để đứa con theo họ con.”

      “Thằng nhóc Tiểu Lâm này có tâm.” Thích Lê Minh cảm khái , “Nhưng mà chuyện này được, nào có đứa nào mang họ mẹ chứ.”

      ấy chúng con sinh hai đứa, đứa thứ nhất mang họ con, đứa thứ hai theo ấy.”

      “Vậy tốt đâu?” Thích Lê Minh giọng chần chờ, “Ba thấy hay là con trai mang họ Lâm, con ra có thể mang họ Thích.”

      “Vậy nếu như đều là trai hoặc hết sao?” Thích Giai cố ý đâm chọc.

      “Vậy đều là họ Lâm.” Thích Lê Minh vỗ tay con mình, thâm tình , “Họ gì quan trọng, bọn chúng đều là cháu ngoại của ba, ba thương như nhau.”

      “So với con còn nhiều hơn sao?” Thích Giai làm nũng.

      “Con ngốc.” Thích Lê Minh bật cười, vỗ về tay con , “Con vĩnh viễn là bảo bối ba thương nhất.”

      “Vậy bảo bối đói bụng, chúng ta lên lầu ăn gì .” Thích Giai vỗ vỗ bụng, gần đây hay đói, mới vừa ăn bao lâu lại đói nữa.

      “Đúng là nên ăn nhiều chút.” Thích Lê Minh đánh giá thân thể gầy yếu của con , tự đáy lòng, “Chờ ba xuất viện về nhà, ba nấu canh bổ cho con, thế nào cũng phải đem con dưỡng thành béo tốt.”

      Về nhà, động từ này tốt đẹp cỡ nào, đáng tiếc...

      Buổi sáng thứ ba, Thích Giai mang cà mên mới vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy đám bác sĩ, y tá giống như gió lốc xẹt qua bên người. nhanh nhẹn nép vào sát tường, vừa nhường đường cho người ta vừa bảo vệ bản thân bị đụng vào. Nằm viện gần nửa năm, trường hợp như vậy nhìn quen. Trong lòng ngoài việc mặc niệm cầu khẩn, sớm có cảm xúc kinh sợ, mà khi nhìn đến phòng họ vào, Thích Giai mới giật mình run lên, cà mên rơi đất.

      lê cơ thể ngây ngốc chạy về hướng phòng bệnh, tay còn chưa chạm vào cửa, cửa phòng bị người bên trong đẩy ra, hai y tá ngăn , vài người giúp đưa Thích ba nhanh chóng đến phòng giải phẫu, theo sau còn có mẹ nước mắt lưng tròng.

      Thích Giai vội vàng chạy đến bên mẹ, lo lắng hỏi, “Mẹ, làm sao vậy?”

      “Ba con... Ba con nôn ra máu, rất nhiều rất nhiều.” Thích mẹ vừa khóc thút thít trả lời, vừa kéo tay con chạy đến phòng giải phẫu.

      Chờ hai người đến cửa phòng, ba bị đẩy vào. Hai người đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu. Qua lát, Thích Giai mới nhớ tới việc gọi điện cho Lâm Tiêu Mặc, “Tiêu Mặc, ba em, ông nôn ra máu... cấp cứu.”

      “Nghiêm trọng ?” Lâm Tiêu Mặc hỏi.

      biết, mẹ em ông ấy nôn ra rất nhiều máu, làm cho chăn và sàn đều nhiễm đỏ.” Thích Giai khóc , “Tiêu Mặc, ba em có thể hay ?”

      “Suỵt, đừng khóc.” Lâm Tiêu Mặc giọng an ủi, “Em ở đó ngoan , lập tức tới.”

      Cấp cứu tiến hành rất lâu, trong lúc đó có hai y tá ra, Thích Giai đón đường hai người, hỏi, “Ba tôi thế nào?”

      Hai người đều là đáp án nghìn bài điệu, “Bác sĩ cấp cứu, các người ngồi bên kia chờ .”

      Chờ đợi, lại chờ đợi... Thời gian từng giây chậm chạp trôi, trong hành lang yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại thanh khóc thút thít khe khẽ của Thích Giai và mẹ.

      “Con có mang, đừng khóc.” Mẹ ôm bả vai , đem dựa vào trong lòng.

      “Chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng.” Thích mẹ giọng , biết là với con hay là ám chỉ chính mình.

      Thích Giai nhắm mắt lên tiếng, rất hy vọng đây là mơ, sau tỉnh lại mọi thứ liền tốt, ba khỏe, cục cưng của cũng khỏe mạnh trưởng thành... Lông mi và mí mắt ngừng run rẩy, mãi đến khi nghe được thanh chạy nhanh trong hành lang, mới mở mắt ra, nhìn thấy phía trước Lâm Tiêu Mặc chạy tới.

      Lâm Tiêu Mặc vừa thấy liền ôm chặt lấy, ngừng lặp lại, “ sao, ở đây.”

      Thích Giai thào với , “Tiêu Mặc, em còn chưa chuẩn bị tốt, em còn chưa chuẩn bị tốt...”
      hamaxink, tart_trung, Snow15 others thích bài này.

    5. thuyanbhdn

      thuyanbhdn Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      42
      Sau bao nhiêu ngày chờ đợi cuối cùng cũng đã đợi được

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :