1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sớm Yêu Trễ Cưới - Hạ Mạt Thu (Full 52c+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. katee

      katee Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      153
      Được thích:
      1,380
      CHƯƠNG 39:

      Edit: KateChou

      Thích Giai quên mình chấm dứt cuộc gọi khi nào, chỉ nhớ câu kia của Lâm Tiêu Mặc, “Em xem thường , cũng xem thường tình cảm của đối với em.”

      Mấy năm nay, phải chưa từng hối hận qua quyết định đó, cũng ít lần tự hỏi bản thân, nếu thời gian quay lại, có thể thay đổi lựa chọn hay . Nhưng dù là lúc nhớ nhất, đáp án của đều là phủ định. thà rằng lựa chọn câu lạc bộ đêm làm công chúa cũng muốn giúp đỡ của Lâm Tiêu Mặc, thừa nhận rằng bỏ được tự tôn và kiêu ngạo của mình, người có thành tích học tập như Lâm Tiêu Mặc làm sao có khả năng đảm nhận trọng trách đặt người .

      Nợ tiền trong nhà sao có thể trả hết? Năm vạn tiền bảo lãnh lấy gì để đóng? Nếu để biết, cũng chỉ có thể nhờ gia đình và ba mẹ giúp đỡ. Vậy ba mẹ đối với mình như thế nào? Ba mẹ đối với việc nhận cứu giúp của nhà thông gia tương lai có suy nghĩ gì? Bọn họ nhất định lo lắng, bởi dính dáng đến tiền bạc vật chất, con trở thành người tư thái thấp kém được nhận ân huệ, bọn họ nhất định lo ngẩng đầu lên được.

      từng đem mọi chuyện đổ lỗi cho tự tôn, nhưng khi Lâm Tiêu Mặc dùng thanh bi thương chất vấn , “Tự tôn của em vì sao chỉ nhằm vào ?”, bừng tỉnh nhận ra, tự tôn của bất quá chỉ là do tự ti, vẫn luôn cảm thấy bé lọ lem xứng với hoàng tử, cho nên thà chết cũng nhận trợ giúp của hoàng tử.

      bỗng nhiên có phần hiểu được tức giận và thương tâm của Lâm Tiêu Mặc đến từ đâu, phải do che giấu, lại càng phải chịu nổi quãng thời gian trải qua ở câu lạc bộ đêm, mà là vô cùng đau đớn khi được tín nhiệm và tán thành, khó trách , “Thích Giai, việc gì cũng biết.”

      nhớ tới lời qua điện thoại, “Chúng ta thử suy nghĩ chút, con đường tương lai thế nào?” Sau này? Họ có sau này sao? rất sợ, sau này chính là có về sau.

      Thích Giai ôm lấy gối đầu của Lâm Tiêu Mặc cuộn mình giường ,khóc lâu, mắt và yết hầu vừa đau vừa sung, mũi cũng bị nghẽn, khó chịu gần như thể hô hấp. dùng sức hấp háy mũi, xoay người giường, khóc thút thít, khóc thút thít… Sau đó mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

      Trong mộng là mảnh mưa bụi, ôm sách đứng dưới lầu giảng đường, ngơ ngác nhìn xa xa thân ảnh tới, tuy thấy mặt, vẫn biết đó chính là Lâm Tiêu Mặc. từng bước đến gần mình, mắt có thể thấy bộ dáng của , thân ảnh lại đột nhiên thay đổi phương hướng rời . Thích Giai vội vàng lắc đầu, trong lòng hô lớn, “, thể để .” kinh hoảng muốn chay đến ngăn lại, nhưng chân lại bị những thứ ngổn ngang mặt đất đột nhiên bám lấy, mặc kệ dùng sức giãy dụa thế nào đều thoát được, muốn gọi, nhưng giọng cũng như bị che lại, phát được thanh nào.

      Nhìn thấy bóng người xa dần, Thích Giai gấp đến độ rơi nước mắt, khi bóng dáng hoàn toàn bị chôn vùi trong mưa bụi, chỉ có thể tuyệt vọng ngồi xổm xuống, khóc lóc van xin, “Đừng .”

      cứ khóc như vậy, tựa như ngày đó họ chia tay, trong mưa khóc đến tê tâm liệt phế. Ngay khi khổ sở thể giữ lại Lâm Tiêu Mặc, bên tai dường như có thanh , “Đừng sợ, là mơ thôi.”

      Đúng, khẳng định là mơ. Tỉnh lại tốt rồi.

      Thích Giai cố sức muốn mở to mắt, thậm chí hoảng hốt cảm thấy mình gần tỉnh lại, nhưng ý thức ràng nhắc nhở vẫn ở trong mơ. cứ như vậy ngừng giãy dụa, bối rối, hoang mang… Cho đến lúc tiếng chuông chói tai vang lên, đột nhiên cắt ngang cảnh tượng hư ảo trong mơ, đưa thoát khỏi trạng thái mê man.

      Thích Giai mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm trần nhà, trái tim đập thình thịch, nhàng nâng tay, chặn lại lồng ngực phập phồng, khóe miệng lên nụ cười thư thái. Đồng thời di động ở bên gối vang lên ngừng cũng nhắc nhở , phải nằm mơ.

      Thích Giai dùng nửa phần tinh thần tập trung lại, chờ đến khi nhớ đến việc phải nhận điện thoại, tiếng chuông ngừng. trở người ,cầm lấy di động, màn hình là cái tên quen thuộc.

      Nhấn nút gọi , khẽ kêu, “Mẹ.” Chất giọng khàn khàn như chiêng bị hỏng khiến Thích Giai hoảng sợ. nghĩ nên như thế nào tìm cớ giấu mẹ đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc.

      Phút chốc, tim Thích Giai nhảy dựng, “Mẹ, xảy ra chuyện gì?”

      “Bệnh của ba con… lại tái phát.” Mẹ xong lời này khóc thành tiếng.

      Thích Giai ngây người vài giây, ngồi bêt xuống, cố chống lại cơn chóng mặt mãnh liệt, kích động hỏi, “Tại sao có thể như vậy? Bác sỹ phải trong năm năm có vấn đề gì sao? Vì sao lại tái phát?”

      Thích Giai chất vấn mẹ, nhưng chỉ nhận được tiếng khóc thảm thiết bi thương. khó chịu đến mức muốn hét lên với mẹ, “ được khóc.” Nhưng biết, thể làm vậy, thể loạn, nhất định thể loạn.

      Hít hơi sâu, Thích Giai giọng, “Mẹ, mẹ trước hết đừng khóc, cho con biết bác sỹ sao?”

      Thích mẹ tiếp tục khóc thút thít vài cái mới khôi phục cảm xúc, sau đó đem lời của bác sỹ thuật lại cho con , “Gan có bóng mờ, đề nghị chúng ta kiểm tra, nhưng bác sỹ …”

      “Bác sỹ sao?” Thích Giai cắt ngang tiếng khóc của mẹ, hỏi vấn đề mấu chốt nhất.

      “Bác sỹ , mười phần là ung thư khuếch tán.”

      “Nghĩa là chưa có chẩn đoán chính xác?” Thích Giai cẩn thận dò hỏi.

      “Ừ.” Thích mẹ nức nở , “Giai Giai, mẹ còn chưa dám với ba con, mẹ sợ sau khi ông biết…”

      Chưa chẩn đoán chính xác nghĩa là còn hy vọng. Thích Giai thở dài hơi, , “Mẹ, trước tiên mẹ đừng với ba, chờ con về sau.”

      “Khi nào con về?” Thích mẹ giờ phút này hoang mang lo sợ, nghe được con muốn về, giống như thở dài nhõm, “Mẹ sợ mình giấu được.”

      “Hôm nay.” Thích Giai quyết đoán , “Con hôm nay về.”

      Buông điện thoại, Thích Giai bằng tốc độ nhanh nhất gọi điện đến công ty hàng đặt vé máy bay, xin phép Tô Hà rồi thu dọn hành lý đơn giản. Nhưng trong lúc vội vàng sơ suất, cho đến khi ra cửa lớn, mới phát di động để quên trong phòng ngủ, càng hay chính là, buổi chiều vào cửa lo lắng cho Lâm Tiêu Mặc chân tướng mọi chuyện, cái chìa khóa bỏ lại trong túi, bị để bàn cơm.

      Thích Giai vỗ vỗ đầu, gấp đến độ nước mắt tuôn ra. cái chìa khóa nhà khác ở trong tay Lâm Tiêu Mặc, nhưng chờ từ Hàng Châu trở về có kịp ?

      được, vẫn nên đến sân bay trước. Khi xuống thang máy, Thích Giai bỗng nghĩ tới hẳn là nên báo với Lâm Tiêu Mặc chút, bất quá sao tài nào nhớ nổi số điện thoại của , tự giễu lắc đầu, mắng đúng, căn bản phải người bạn đủ tư cách. Nếu , như thế nào mà ngay cả số điện thoại của người mình cũng nhớ được?

      Thích Giai cười khổ bước ra khỏi thang máy, gọi nhờ điện thoại của bảo vệ, bấm dãy số thuộc nằm lòng, “Sư huynh, ba em bệnh tái phát, em phải lập tức trở về, bây giờ chuẩn bị ra sân bay. Nhưng di động và chìa khóa đều để quên trong nhà, có thể giúp em liên lạc với Lâm Tiêu Mặc . Em…” dừng chút mới , “Em nhớ số của ấy.”

      Giang Thừa Vũ sửng sốt, cũng thêm gì, chỉ hỏi, “Chuyến bay mấy giờ?”

      “7h45 tối.”

      đưa em .”

      cần, em bắt xe nhanh hơn.”

      Giang Thừa Vũ trầm ngâm lát, , “Cũng được, nhưng em tới nơi chờ .”

      Thích Giai vừa định cần, Giang Thừa Vũ lên tiếng, “Em cần di động.”

      Giang Thừa Vũ tới sân bay sớm hơn cả Thích Giai. Thích Giai vừa xuống xe taxi thấy thân thường phục đứng chờ ở cửa, thấy lập tức tới chào đón, tiếp nhận túi hành lý, lại đem di động nhét vào tay , “Đây là số riêng của , em cầm lấy, đến nơi nhớ gọi trước cho người nhà, để tránh bọn họ lo lắng.”

      “Cám…”

      Từ cám ơn Thích Giai còn chưa kịp ra bị Giang Thừa Vũ cắt ngang, “ cần với lời này.”

      “Trong di động có lưu số của người tên Lí Bác, là bạn học của ở thành đô, em tới nơi ta sắp xếp xe đưa em về huyện Y.”

      “Mặt khác, nếu trong huyện thể chẩn đoán chính xác mau chóng chuyển đến thành phố C, hoặc trực tiếp đến thành phố B. Bệnh viện Vũ Cảnh là bệnh viện về gan tốt nhất trong nước, nhờ người liên hệ…”

      Nghe an bài mọi chuyện đâu vào đấy, tâm Thích Giai dần dần bình ổn, gật đầu, ghi nhớ lời .

      Giúp đăng ký vé máy bay, Giang Thừa Vũ thấy còn chút thời gian, liền dẫn đến cửa hàng Đông Ký ở lầu, gọi phần ăn, đặt ở trước mặt , “Ăn chút, buổi tối còn phải ngồi xe.”

      “Ân.” cầm thìa nhựa, ăn miếng cơm trắng, nhưng ăn lúc nước mắt liền rơi xuống, rơi vào trong bát.

      “Đừng lo lắng, có việc gì đâu.” Giang Thừa Vũ vỗ vỗ tay , khuyên giải, “Bây giờ em nhất định thể suy sụp, họ còn cần em.”

      Thích Giai khóc gật đầu, thào lặp lại, “Đúng, em thể suy sụp, thể suy sụp!”

      Ăn cơm xong, đưa qua trạm kiểm tra, dặn dò, “Nhớ kỹ, tới nơi gọi điện cho .”

      “Ân” tiếp nhận hành lý tiến vào trong.

      máy bay, Thích Giai muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng khi nhắm mắt lại là tất cả hình ảnh hỗn độn, ba , Lâm Tiêu Mặc, Giang Thừa Vũ… Thậm chí còn có ba cầm thú kia, lên kỳ lạ, ngừng quấy nhiễu đầu óc . cách nào nghỉ ngơi, đành phải uống hết ly nước này đến ly khác.

      Hơn ba giờ bay là quãng thời gian bay lâu nhất trong cả đời cảm thấy. Máy bay vừa đáp, liền khẩn trương mở di động, tin nhắn của Lí Bác và Giang Thừa Vũ đến cùng lúc.

      “Xin chào, tôi là bạn của Thừa Vũ, tôi đến sân bay, tới nơi hãy liên hệ với tôi.”

      “Đừng sợ, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều còn có .”

      Thích Giai nhìn chằm chằm màn hình, hốc mắt nóng lên. Thời gian trùng hợp đến đáng sợ, 8 năm trước bất lực ngồi xổm trong đồn công an, là Giang Thừa Vũ với , “Đừng sợ.”; 8 năm sau khi hoang mang lo sợ, lại là với mình, “Đừng sợ.”

      lau khoé mắt, để nước mắt rơi xuống, trong đám đông gửi tin trả lời lại Lí Bác, “Xin chào, tôi tới nơi.”

      có gửi hành lý mang theo, cho nên sau khi xuống máy bay thẳng ra ngoài. Mới ra khỏi sân bay, lập tức có người chào đón tự giới thiệu, “Tôi là Lí Bác.”

      Lí, làm phiền rồi.” Thích Giai cảm ơn chân thành.

      Lí bác tiếp nhận túi hành lý, dẫn hướng đến chiếc xe thương vụ, “Tôi cũng học đại học P, cứ gọi tôi là sư huynh.”

      “Sư huynh.” Thích Giai nghe theo, lên xe .

      Ngồi xe mới phát , ngoài Lí Bác còn có người lái xe. Dường như biết được nghi vấn của , Lí Bác giải thích, “Đây là sư phó Lưu, từ thành phố C đến huyện Y phải mất hơn năm giờ, buổi tối người lái xe mệt rã rời, tôi và ấy thay nhau.”

      “Tôi cũng có bằng lái.” Thích Giai .

      Lí Bác khép cửa xe, cười cười, “Thừa Vũ đặc biệt giao phó, thể để em lái xe, em cứ ngồi ở phía sau ngủ lúc, đến đường cao tốc gọi em.”

      Thích Giai nhắm mắt lại, mơ hồ nghĩ, khó khăn hơn cũng sống qua, gì là qua được, mình nhất định có thể cố gắng tiếp.

      biết ngủ bao lâu, mơ hồ cảm giác xe dừng lại, cả kinh sợ hãi, ngồi thẳng dậy, “Tới rồi?”

      Lí Bác xoay người, trả lời, “Chưa, nhưng được nửa đường, tôi và Lưu sư phó thay phiên.”

      Thích Giai thấy vẻ mệt mỏi của người lái xe, cảm kích , “ rất cảm ơn mọi người.”

      Xe lại khởi động, Thích Giai chút cũng buồn ngủ. quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dãy núi xa xa trong bóng đêm mơ hồ chỉ có thể thấy hình dáng, ước chừng ra khỏi khu xuyên Tây, đường cao tốc nhìn thấy được chiếc xe nào, chỉ có đèn xe của bọn họ trong bóng đêm tối đen, tạo ra dãy sáng trắng bệch, độc, u đến sợ hãi, khiến ôm chặt tay, rùng mình cái.

      Xe đến huyện Y là nửa đêm, Thích Giai an bài Lí Bác và Lưu sư phó dừng chân ở khách sạn tốt nhất huyện, tự mình bắt taxi về nhà.

      Xe nửa, mơ hồ nghe được tiếng còi hiệu truyền đến dồn dập, thanh ngày càng gần, bao lâu chiếc xe cứu thương lướt nhanh qua bọn họ. Nhìn đèn đỏ đỉnh chiếc xe đó, trong đầu Thích Giai đột nhiên xẹt qua ý niệm đáng sợ, cuống quýt lấy điện thoại ra, gọi cho mẹ, gọi được, lại gọi tiếp, vẫn ai nghe máy.

      Lòng Thích Giai hồi hộp, đưa người về phía trước ghế, lớn tiếng , “Bác tài, chạy nhanh chút.”

      Người tài xế dường như cũng nhìn ra điểm khác thường của , giẫm chân ga, xe lao nhanh , lâu sau đến dưới lầu khu nhà tập thể ba mẹ ở.

      Thích Giai trả 50 đồng tiền mặt, vội vàng rời , với tài xế nhưng quay đầu lại, “Tiền cần thối.” Khi chạy đến, đèn trong khu nhà cơ hồ đều sáng, trong sân cũng đứng đầy người. Thích Giai muốn lên lầu nhà mình bị người giữ lại, “Giai Giai, là con sao?”

      Thích Giai quay đầu, nhận ra đối phương là dì Trương dưới lầu nhà mình, “Dì, là con, có phải nhà của con…”

      Dì Trương đợi hỏi xong, liền đáp án cho , “Giai Giai, ba con nôn ra rất nhiều máu, vừa mới được xe cứu thương đưa , ở bệnh viện huyện, con nhanh lên.”
      hamaxink, Snow, lonkon9516 others thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      mấy tháng nay mình chỉ đợi chờ thôi ,cám ơn @katee nhé :034::034:

    3. yuna

      yuna Active Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      168
      mình chờ lâu lắm r đó
      yunaxhdp thích bài này.

    4. yunaxhdp

      yunaxhdp Active Member

      Bài viết:
      163
      Được thích:
      203
      @katee cuối cùng bạn cũng way lại
      thank much much
      yuna thích bài này.

    5. huongtron092

      huongtron092 Active Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      42
      LTM có xuất lúc chị khó khăn ko? hay lại là a GTV? hóng chương tiếp theo...
      Cảm ơn vì bạn quay lại:tungtung:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :