1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay sinh tồn khi bị chồng ruồng bỏ - Đạm Vũ (Chương 13/85)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 36: Tâm tư của Mặc nhi. Editor: ChieuNinh Ban đêm, ánh trăng màu bạc. Trong nhà thanh tĩnh u nhã, có hồ nước , mặt cầu đá hình vòm thông tới giữa hồ, giữa mặt hồ có xây tòa lương đình bát giác. Lúc này có người cản gió mà đứng ở nơi đó nghiêng nhìn mặt hồ nước kết băng, mà phía sau cách xa lại là bóng dáng cung kính quỳ ở đó. lâu sau đó, Thanh Nguyên nhìn mặt hồ kết băng mở miệng hỏi: "Ngươi là... hai huynh đệ Liễu Phong Viêm và Liễu Phong Liệt đều Lâm Lan thành, mà đứa của nữ nhân kia cũng mất tích?" Đứa mất tích ... Ám Tinh quỳ mặt đất nhúc nhích, giọng trầm thấp truyền đến: "Vâng!" Sau khi nghe Ám Tinh trả lời, bên trong đình cũng yên tĩnh trở lại. bầu trời ánh trăng lơ đãng xuyên thấu qua mái hiên dưới lương đình chiếu sáng ở bóng dáng màu đen của Thanh Nguyên. Chiếu thân trường bào màu đen có thêu Mặc Trúc của , dung nhan diễm tuyệt luân được mạ lên tầng ánh sáng bàng bạc mị hoặc, làm cho cả người thoạt nhìn có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại lộ ra vẻ tà mị hoặc nhân. Đôi mắt phượng cực kỳ câu hồn hơi nhíu, đứng nghiêng người nhìn về phía Ám Tinh quỳ mặt đất ở trong đình, môi mỏng nhếch lên mở miệng : "Ngươi đứa mất tích vào thời khắc này, người kia có cho rằng là ta mang hay ?" Chỉ sợ người thứ nhất hoài nghi chính là mình ! mặt đất Ám Tinh cúi đầu trầm mặc hồi lâu sau mới : " phái thủ hạ ảnh vệ Liễu gia điều tra tin tức, sau đó những ảnh vệ này về hướng Lâm Lan thành." "Hả? Người của cũng Lâm Lan thành?" Mắt phượng của Thanh Nguyên khẽ nheo lại, như có vẻ đăm chiêu . Nghĩ đến Lâm Lan thành, Thanh Nguyên nâng lên tay trái ở giữa trung, xuyên thấu qua ánh trăng màu bạc chiếu xuống, cổ tay lộ ra cái lục lạc màu tím sáng óng ánh, khẽ lay động, bên trong lục lạc lại có thể mơ hồ thấy được vật rất lắc lư. Nữ nhân chạy trốn ở Lâm Lan thành, người mang theo chuông tử cổ vẫn có phản ứng. Nhíu mày buông tay, Thanh Nguyên phiền muộn lắc lắc tay áo, sắc mặt là vẻ lo lắng. lại có thể bị nữ nhân bao cỏ trêu đùa, là làm cho người ta bốc hỏa! "Triệu hồi người Phượng Lan quốc tra xét về, để cho bọn họ toàn lực chú ý trong Lâm Lan thành, ngày mai chúng ta khởi hành Lâm Lan thành." Thanh Nguyên phất ống tay áo, xoay người rời khỏi lương đình. "Nhưng mà chủ tử... Lão chủ tử phân phó..." Ám Tinh há miệng muốn gì đó. Thân ảnh Thanh Nguyên ra ngoài lương đình dừng chút, người mạnh mẽ tản mát ra rét lạnh nhìn về phía , mắt phượng nguy hiểm bắn phá nhìn về phía : "Chuyện của ta tới phiên đến quản... hay là , phái ngươi tới giám thị ta?" Ám Tinh quỳ mặt đất, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhất thời vẻ mặt kinh hoảng mở miệng : " có... Chỉ là thuộc hạ sợ lão chủ tử trách cứ với người." Thanh Nguyên lạnh lùng nhìn , hồi lâu sau đột nhiên xoay người rời . " có lần sau!" "Vâng!" Sắc mặt Ám Tinh xám trắng gật đầu. Nhìn bóng dáng chủ tử nhà mình rời , Ám Tinh khó nhìn ra, chủ tử là có ý kháng cự lại với lão chủ tử. Thanh Nguyên xa khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh. Cho dù người kia có là phụ thân thân sinh thân thể của mình như thế nào, thời điểm mình và Thanh Linh bơ vơ nơi nương tựa ở đâu? Sau khi Thanh Linh mới xuất , còn vọng tưởng mình nghe theo điều khiển của , ý tưởng cũng khỏi quá mức ngây thơ? Tạm thời thỏa hiệp, cũng chỉ là vì mượn dùng thế lực trong tay thôi, muốn điều khiển mình, người si mộng. Nếu huynh đệ Liễu gia cùng với người kia đều Lâm Lan thành, vậy mình cũng qua tham gia náo nhiệt ! Trò chơi từ lúc mình lại lần nữa đặt chân lên địa giới Thương Lan quốc cũng bắt đầu, Liễu Hương và Liễu gia, cùng với người kia... thiếu nợ Thanh Linh, chính mình giúp nàng đòi lại hết thảy. ******** Tô Nhược Hàm xoa xoa cái trán mồ hôi, nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng nho của Mặc nhi ở trong sân, khóe miệng của nàng thoáng nụ cười nhàn nhạt. Đứa này... rất hiểu chuyện, rất nhu thuận, có đôi khi khôn khéo hiểu chuyện đến nỗi làm cho nàng cảm thấy, bé sợ hãi nàng đuổi bé , cho nên cẩn thận cẩn thận ở chung với nàng. Nghĩ đến đây, nàng có chút đau lòng, nhưng cũng biết tại thể gấp gáp được, chỉ có thể chậm rãi dỡ xuống lo lắng trong lòng của đứa . Ngồi ở tấm thảm lót sàn mặt đất, Tô Nhược Hàm thả lỏng toàn thân sau khi vừa luyện xong bài Yoga của mình. Nàng quay đầu về phía Mặc nhi mở miệng : "Mặc nhi... sắp canh giờ, nghỉ ngơi chút !" Lúc này bóng dáng nho của Mặc nhi đứng thẳng ở cách Tô Nhược Hàm mấy thước, khuôn mặt nhắn trắng noãn tràn đầy mồ hôi, nhưng mà bé lại vẫn đứng thủ trung bình tấn ở đó hề nhúc nhích. Mà lúc này gia hỏa Tiểu Bạch kia cũng rất có cảm giác vui vẻ, nó đứng song song ở bên cạnh người Mặc nhi, hai cái chân trước nhàng giơ lên lơ lửng giữa trung, toàn bộ thân mình ngồi hai chân sau, hai chân giơ lên cao cao, Tô Nhược Hàm nhìn thấy có chút nghĩ mà bật cười. Mãi cho đến khi tiếng gọi của Tô Nhược Hàm truyền đến, Mặc nhi chỉ nhìn nàng cái sau đó còn mở miệng : "Phụ thân qua nhất định phải được hai cái canh giờ mới có thể nghỉ ngơi." Lúc Tô Nhược Hàm nghe như thế, chân mày hơi nhíu lại. Vừa rồi nàng nhìn thấy hai chân Mặc nhi bắt đầu run lên, cứ tiếp tục như vậy bé chịu nổi, trước kia rốt cuộc phụ thân bé nghĩ như thế nào vậy? Để cho đứa đứng trung bình tấn lại còn muốn phải đứng hai canh giờ, đừng là đứa bốn năm tuổi, chỉ sợ nếu để cho nàng đứng trung bình tấn canh giờ nàng cũng chịu nổi. Có thể thấy được phụ thân của Mặc nhi đối với là nghiêm khắc cỡ nào, trong đầu của nàng lại phác thảo hình ảnh cha mẹ nhẫn tâm ngược đãi đứa bé. Nghĩ đến đây, nàng lại càng đau lòng Mặc nhi. Xoay người đứng lên, Tô Nhược Hàm đến trước mặt Mặc nhi, lấy ra khăn tay xoa xoa cái trán mồ hôi của bé : "Nghe lời... Mọi phải tiến hành theo chất lượng, luyện võ vốn là vì cường thân kiện thể, con nóng nảy hấp tấp như vậy làm bị thương căn bản thân thể, như vậy dễ bị phản hiệu quả đạt được lúc ban đầu." "Nhưng mà..." khuôn mặt nhắn non nớt của Mặc nhi có chút do dự mở miệng. Bé nhớ phụ thân ... Nam tử hán phải chịu khổ từ , nhất là làm đứa của , lại... "Đừng nhưng mà ... Con nghe nương, hôm nay con đứng trung bình tấn canh giờ, ngày mai con lại gia tăng thời gian thêm chút, ngày qua ngày chậm rãi gia tăng lên, như vậy vừa tổn thương thân thể, con cũng có tiến bộ, con có được ?" Tô Nhược Hàm thấy mặt bé có thần sắc do dự, liền lắc đầu trấn an qua. Mặc nhi nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hàm, nhìn thấy nụ cười ôn nhu mặt nàng hơi có chút hoảng thần, hồi lâu sau mới ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi Tô Nhược Hàm thấy Mặc nhi đáp ứng mình, lúc này mới yên lòng, thay lau khô mồ hôi ở khuôn mặt nhắn rồi : " đổi quần áo khác, tránh cho lại bị nhiễm phong hàn, hôm nay là đêm ba mươi... Nương làm đồ ăn ngon cho con ăn, đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi." Ăn cơm... Ăn cơm... Ngao ngao ngao... Tiểu Bạch vốn đứng hai chân ở bên, lúc vừa nghe Tô Nhược Hàm nấu cơm, trực tiếp hưng phấn thả móng vuốt xuống dưới, liền vui vẻ vọt tới bên cạnh Mặc nhi rồi ngậm quần áo của xông tới phòng ngủ. Nhìn thấy màn này, Tô Nhược Hàm quả thực muốn phát hỏa rồi, lập tức giận dữ la hét với Tiểu Bạch nhanh chóng biến mất: "Tiểu Bạch chết tiệt... Ta bao nhiêu lần rồi hả, được ngậm Mặc nhi , ngươi như vậy vạn nhất tổn thương đến bé làm sao bây giờ? Nó là người, phải là thứ gì đó mà thường ngày ngươi nhặt đâu." tới đây nàng vừa tức lại vừa giận, Tiểu Bạch này chính là cái cật hóa... Nhất là khi nàng lấy ra đồ ăn rau cải gì đó trong gian để nấu, tên kia là mặn nhạt gì cũng chê, ngay cả ớt vô cùng chua cay và hạt tiêu vô cùng tê cay gì sánh được, cái tên cật hóa này cũng hề cự tuyệt. (cật hóa: ý là thích ăn uống) Lúc này vừa nghe ăn cơm, nó lại tính nết đổi ngậm Mặc nhi để cho bé thay quần áo. Nhưng mà ngày thường Mặc nhi lại cực kỳ thân thiết với Tiểu Bạch, cũng biết có phải bởi vì nguyên nhân Tiểu Bạch nhặt Mặc nhi trở về hay . Dù sao tại là người cẩu cả ngày xa rời nhau, để cho Tô Nhược Hàm có đôi khi nhìn có chút ghen tị, đáy lòng có chút lên men. Cũng biết là lúc ban đầu hành vi của nàng làm tổn thương Mặc nhi hay sao, hay là vì nguyên nhân gì khác, tuy rằng Mặc nhi ở lại ... Nhưng mà bé lại còn kêu nàng là mẫu thân lần nào nữa. Dù rằng trong hai ngày này nàng dụ dỗ bé vài lần, nhưng mà cuối cùng Mặc nhi chỉ nhếch môi trừng mắt với nàng, trong mắt có thần sắc ủy khuất nhìn nàng, làm hại trong lòng Tô Nhược Hàm trận thịt đau, sau đó buồn bực dỗ bé. Chỉ là mỗi lần buồn bực dỗ Mặc nhi Tô Nhược Hàm lại có phát , khuôn mặt nhắn non nớt của Mặc nhi có chút giảo hoạt. Lúc này Mặc nhi ở trong phòng ngủ thay quần áo, nghe được bên ngoài tiếng Tô Nhược Hàm rống giận với Tiểu Bạch, khuôn mặt nhắn phấn nộn, thoáng chốc lộ ra tươi cười vui vẻ đáng . Mình càng ngày càng thích mẫu thân ... Mẫu thân và trước kia giống nhau ... Trước kia mẫu thân thích mình kêu nàng là mẫu thân... Hơn nữa đối với mình đều là lạnh băng băng. Nhưng mà tại mẫu thân giống vậy, mặc dù có thời điểm nàng cũng lạnh băng băng, nhưng mà lại thường xuyên cười nhìn mình, tươi cười mặt mẫu thân làm cho mình cảm thấy ấm áp, thực vui vẻ. Mỗi lần thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng đến dụ dỗ bé gọi mẫu thân, đáy lòng Mặc nhi đều cực kỳ vui vẻ, mẫu thân thích bé gọi nàng là mẫu thân... Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy biểu tình nàng trông mong nhìn mình, chờ đợi mình kêu nàng là mẫu thân, Mặc nhi liền cảm thấy mẫu thân thực thích bé. Nhất là nếu bé gọi nàng, ủy khuất nhìn nàng chằm chằm, mẫu thân lại ôn nhu an ủi bé, như vậy mẫu thân chính là rất thích, cho nên... bé vui vẻ chơi đùa với mẫu thân cái trò chơi dụ dỗ kêu mẫu thân. Tô Nhược Hàm ở bên ngoài liên miên cằn nhằn hồi, thế này mới xoay người vào phòng bếp nấu cơm. đến thời này sắp ba tháng rồi. Nàng hoàn toàn thích ứng cuộc sống nơi này, giặt quần áo nấu cơm chẻ củi, chuyện như vậy nàng hoàn toàn có thể làm thuận buồm xuôi gió. Sau khi vào phòng bếp, nàng rất nhanh lắc mình vào gian, lấy ra vài thứ rau cải do chính mình trồng, sau đó lại bắt con cá hôm qua mua ở chợ trở về liền ném vào trong ao... Hôm qua thời điểm bỏ vào là cá bột, ngày hôm nay, cá này cũng trưởng thành ít. Sau khi Tô Nhược Hàm tìm ra này nọ, lại vô cùng bận rộn ở trong phòng bếp đổi tới đổi lui. Hôm nay là đêm ba mươi, thời điểm trước đây người, nàng cũng cảm thấy lễ mừng năm mới có cái gì giống. Hơn nữa cũng cảm giác khí lễ mừng năm mới, dù sao tại đây ở cái thời này nàng cũng là người từ bên ngoài đến, thuộc về nơi này. Nhưng mà tại có Mặc nhi, đứa thích nhất lễ mừng năm mới, nàng muốn cho Mặc nhi hài lòng vui vẻ mừng năm mới, trong bất tri bất giác chính nàng cũng có cảm giác vui sướng qua năm mới. Canh cá trích, gà xào ớt xanh, thịt bò hầm củ cải, thịt khô xào rau xanh, còn có mấy món chay nho , cùng với lạp xưởng ba loại khẩu vị đều nấu ít. Thời gian hầm thịt bò hơi lâu, cho nên sáng sớm hôm nay nàng hầm ở trong nồi, sau đó chỉ cần quăng vào trong bếp lò cây củi rắn chắc, lâu sau mới bỏ thêm bó củi, cứ hầm ở trong nồi như vậy là được. Sau khi Tô Nhược Hàm bận rộn nửa ngày, làm ra bàn đồ ăn tràn đầy, hai người nàng và Mặc nhi, có thể ăn xong kỳ quái. Mùi thức ăn cám dỗ Tiểu Bạch kêu ngao ngao ngao, mà Mặc nhi cũng là hé ra vẻ mặt non mềm phấn hồng trông mong nhìn nàng. Tô Nhược Hàm buồn cười lắc lắc đầu, đều cho người cẩu tự cây thịt sườn sấy khô. Thịt sườn sấy khô thơm ngào ngạt dẫn tới Mặc nhi và Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng. "Được rồi... Hai đứa ra ngoài trước, chờ ta lấy món canh cuối cùng chuẩn bị xong chúng ta liền ăn cơm." Tô Nhược Hàm buồn cười lắc lắc đầu, đuổi Mặc nhi và Tiểu Bạch ra khỏi phòng bếp. Sau khi có Mặc nhi và Tiểu Bạch, Tô Nhược Hàm phát mình càng ngày càng thích nở nụ cười. Ngay tại lúc Tô Nhược Hàm và Mặc nhi, cùng với Tiểu Bạch hưng phấn dùng sức phe phẩy cái đuôi cứng ngắc của nó chuẩn bị ăn cơm, bên ngoài sân lại truyền đến tiếng đập cửa. Tô Nhược Hàm nhíu mày đứng dậy ra bên ngoài, giờ phút này là ai chứ?
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 37: Mẫu tử giống nhau. Editor: ChieuNinh Trong lòng Tô Nhược Hàm tràn đầy nghi hoặc ra cổng, nghe được bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa lần nữa, nàng chạy đến lỗ vòm ngắm nhìn chăm chú, mày hơi cau lại. Như thế nào lại là bọn ?? Bên trong cánh cửa nàng ngây người lát, nghe được tiếng đập cửa cố chấp lại nặng , nàng bừng tỉnh, lập tức mở cửa ra. Người gõ cửa ở bên ngoài, tay thu lại kịp thiếu chút nữa liền vỗ ở mặt của nàng, sau khi nhìn thấy nàng mở cửa, kịp thời ngừng lại cách mặt nàng mấy ly (cm). Phượng Thiên ngượng ngùng thu hồi tay của mình, rồi lui thân trở lại phía sau thiếu gia nhà mình. "Tô nương..." Phượng Vân Cẩm đứng ở cửa cười đến ôn nhuận như ngọc mở miệng. biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy tươi cười mặt Phượng Vân Cẩm nàng liền cảm thấy trong lòng mất bình tĩnh. Nụ cười ấy làm cho nàng cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, chung cứ cảm thấy giống như là mang theo tính kế vậy. "Tại sao các ngươi đến đây?" Thời điểm Tô Nhược Hàm nhìn thấy Phượng Vân Cẩm cười chào hỏi với mình, nhất thời chút khách khí chất vấn. Phượng Vân Cẩm thấy nàng khách khí chất vấn, cũng giận, nụ cười mặt nóng lạnh trả lời: "Ha ha... Là ngươi có chuyện có thể tới Tô phủ thành Tây tìm ngươi." Những lời này là nàng , nhưng là... Tô Nhược Hàm có chút buồn bực, nàng cũng kêu tất niên ba mươi chạy đến trong nhà mình . Nhất thời có chút buồn bực hỏi: "Có chuyện gì, mau !" "Khụ... Ngươi xem, hôm nay lạnh như thế, ngươi mời chúng ta vào uống chén trà nóng rồi lại bàn bạc sao?" Phượng Vân Cẩm thấy nàng trực tiếp đứng ở ngoài cửa có ý đồ đuổi chủ tớ hai người , nhất thời xấu hổ đưa tay che miệng giả bộ ho tiếng rồi . Tô Nhược Hàm vừa nghe nhíu mày lườm Phượng Vân Cẩm, thấy có vẻ như lạnh chịu được nghi hoặc nhìn vài lần. Hôm nay cũng giống như là rất lạnh ? Nhất là tại vốn là buổi trưa, mặt trời cũng ló dạng, chiếu ánh sáng lên người ấm áp. Nhưng mà bởi vì nguyên lý trước cửa quả phụ thị phi nhiều, nếu nàng tuyên bố với bên ngoài mình là quả phụ, tốt nhất vẫn nên có chút chú ý tốt hơn, như vậy ở ngoài cửa giằng co với chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm vạn nhất bị người ngang qua nhìn thấy, chừng lại khơi màu thị phi. Tuy rằng trong lòng muốn, nhưng mà Tô Nhược Hàm vẫn là thản nhiên gật gật đầu: "Vào nhà rồi !" Chủ tớ hai người theo phía sau nàng, thời điểm theo nàng vào bên ngoài đại sảnh phòng khách, Phượng Vân Cẩm ngửi được mùi thức ăn thoang thoảng trong khí, môi mỏng đẹp mắt hơi giơ lên : "Giống như ngửi được mùi thơm mỹ thực. . . Chẳng lẽ chúng ta quấy rầy Tô nương dùng cơm?" Tô Nhược Hàm ở phía trước cau mũi, thầm nghĩ cái mũi này của Phượng Vân Cẩm cũng nhạy bén, đại sảnh này cách nhà ăn có chút xa, cũng có thể bị ngửi được mùi đồ ăn. Nhưng mà nghĩ đến hôm nay đột nhiên tới cửa, lại nghĩ đến quan hệ hợp tác của mình và , nhất thời bàn tính trong lòng cách cách vang lên. Đột nhiên nàng quay đầu lại mặt mang theo tươi cười : " biết chủ tớ Phượng thiếu gia dùng qua cơm hay chưa? Nếu chưa dùng qua, ngại ở nơi này của ta chấp nhận dùng chút cơm rau dưa..." Dù sao bàn đồ ăn kia, hai người nàng và Mặc nhi cũng ăn hết. "Hả? Tất nhiên là tốt, vậy từ chối bất kính rồi." Phượng Vân Cẩm cười nheo mắt, khẽ gật đầu. Phượng Thiên đường theo , cổ quái liếc mắt thiếu gia nhà mình cái, chẳng lẽ thiếu gia nhà mình biết được lúc này đến trong nhà nữ nhân này có thể cọ cơm? Vừa rồi lúc còn ở trong Hương Phiêu trai, Phúc bá sớm làm bàn bữa cơm đoàn viên, thiếu gia chỉ uống hai ly rượu, liền bỏ chén lại rồi mang theo tới nơi này. (cọ cơm: ăn chực cơm @_@) Nghe trong khí mùi thơm mê người, Phượng Thiên lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, trong lòng bắt đầu oán thầm đối với thiếu gia nhà mình. Thiếu gia nhà mình cái gì cũng tốt, chính là quản được cái miệng thích ăn mỹ vị. Đợi cho đến lúc Tô Nhược Hàm mang theo chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm tới nhà ăn, đúng lúc nhìn thấy hai gia hỏa Mặc nhi và Tiểu Bạch hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm bàn tràn đầy thức ăn. Lúc Phượng Vân Cẩm vào nhà ăn, tầm mắt ở đảo qua bóng dáng màu bạc ngồi xổm ở bên cạnh bàn bỗng chốc hơi sững sờ. Mà Tiểu Bạch vốn trông mong ngóng chờ chủ nhân của mình trở về để ăn cơm, lúc này đột nhiên phát có người xa lạ bước vào, thân mình biếng nhác lập tức buộc chặt, toàn thân làm ra tư thế chờ phân phó công kích. Tô Nhược Hàm nhanh chóng ngăn cản : "Tiểu Bạch ngồi xuống, người tới là khách!" Tiểu Bạch nghe xong cam lòng ngao ô hai tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên đều kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng cái. "Nó..." Ánh mắt Phượng Vân Cẩm nguy hiểm liếc mắt quét qua Tiểu Bạch ngồi mặt đất cái. Tô Nhược Hàm chú ý tới vẻ nguy hiểm trong mắt , chỉ thuận miệng đáp: "Ngươi yên tâm, Tiểu Bạch là con chó rất nghe lời, cắn ngươi." Nghe lời của nàng, Tiểu Bạch ủy khuất thôi ngao ô tiếng, u oán liếc mắt nhìn chủ nhân của mình cái, con chó làm sao cao quý, nào có uy mãnh như nó chứ? Hừ... phân biệt tốt xấu. Lúc này chỉ có Tiểu Bạch thầm mắng Tô Nhược Hàm biết nhìn hàng, mà ngay cả hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên cũng cổ quái liếc nàng cái, bên trong ánh mắt kia có thần sắc hết thuốc chữa. Đường đường là Ngân Lang cực kỳ trân quý hiếm thấy của Phượng Lan quốc, lại có thể bị nàng coi thành con chó mà nuôi dưỡng, mà bộ dáng Ngân Lang kia xem ra tuy có ủy khuất, nhưng mà lại cam tâm tình nguyện. "Mặc nhi đói bụng lắm ... Lập tức liền ăn cơm nha!" Tô Nhược Hàm nhìn khuôn mặt nhắn hồng hào của Mặc nhi lúc này nhíu mày nhìn nàng, chỉ cho là bé đói bụng, cho nên vỗ vỗ đầu của bé trấn an cười . Lúc tầm mắt của Phượng Vân Cẩm đảo qua Mặc nhi, trong mắt của càng lộ ra vẻ ngoài ý muốn, cười mang theo thăm dò mở miệng: "Nó là con ngươi?" Tô Nhược Hàm vừa nghe lập tức cười tủm tỉm gật gật đầu, ánh mắt nhu hòa liếc mắt nhìn Mặc nhi bên cạnh cái : "Đúng vậy... nó là con của ta, chẳng lẽ ngươi có phát bộ dạng hai chúng ta rất giống nhau sao?" Sau những lời này, Tô Nhược Hàm nàng hoàn toàn dùng giọng điệu giỡn, nhưng mà những lời này lại làm cho tầm mắt hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên nhìn quét qua lại ở mặt nàng và Mặc nhi. "Đúng là rất giống!" Phượng Vân Cẩm cười , như có vẻ đăm chiêu mở miệng. Tô Nhược Hàm chỉ cho là đối phương đồng ý đùa theo mình, cho nên mới theo phụ họa, cũng đặt ở trong lòng. Có lẽ chính nàng có phát , kỳ ngũ quan của nàng và Mặc nhi là có chút tương tự. Lúc Mặc nhi thấy Tô Nhược Hàm và nam tử xa lạ biết từ nơi đâu xuất mà cười cười , trong lòng bé lập tức có khủng hoảng, đưa tay túm túm vạt áo Tô Nhược Hàm, tiếng mềm mại ủy khuất mở miệng : "Mẫu thân... Mặc nhi đói bụng!" Hả... Nương, mẫu thân!! Lực chú ý của Tô Nhược Hàm người Phượng Vân Cẩm, bởi vì Mặc nhi kêu câu mẫu thân kia mà kích động lên. Từ lần đó trong lúc vô tình hành vi của nàng làm tổn thương Mặc nhi, đến bây giờ đây là lần đầu tiên bé lại kêu nàng là mẫu thân, nhất thời nàng vô cùng kích động, Mặc nhi tha thứ cho nàng rồi sao? ? ? Trong khoảng thời gian này, tuy rằng Mặc nhi ở lại, nhưng mà nàng dò xét được gì từ trong miệng bé. Chỉ biết là bé gọi là Mặc Mặc, về phần sinh hoạt trước kia của bé sao, cha nương thế nào các loại, tiểu tử kia hé răng tiếng. Tô Nhược Hàm cũng biết là, khi đó Mặc nhi là Mạc Mặc, chứ phải là Mặc Mặc... Hiểu lầm rồi! ! ! Lúc này nghe Mặc nhi lại lần nữa kêu mình là mẫu thân, nàng cười đến cực kỳ vui vẻ, kích động sờ sờ đầu của Mặc nhi : "Chờ mẫu thân lấy hai bộ bát đũa lại đây liền ăn cơm." Sau khi xong, đợi hai người Phượng Vân Cẩm chuyện, nàng chạy tới phòng bếp, lấy thêm bát đũa chuẩn bị cho hai người tới cọ cơm. Tô Nhược Hàm chân trước vừa biến mất khỏi nhà ăn, trong phòng ở sau lưng nàng Mặc nhi và Tiểu Bạch người cẩu liền thay đổi sắc mặt. Vừa rồi Mặc nhi còn ủy khuất thôi nháy mắt khuôn mặt nhắn liền lạnh xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Vân Cẩm ngồi ở đối diện với mình, đôi môi phấn nộn căng ra thành đường thẳng trầm mặc hé răng. Trái ngược với Mặc nhi áp dụng thái độ trầm mặc, mà Tiểu Bạch ngồi đất hiển nhiên trắng trợn hơn, nó trực tiếp nhe răng trợn mắt ngao ô vài tiếng với chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm, bộ dáng hung ác, cùng với vừa rồi ở trước mặt Tô Nhược Hàm quả thực là trời vực. Lúc này trong mắt Phượng Vân Cẩm có vẻ hứng thú, vừa rồi còn thấy kỳ quái, ràng Ngân Lang là tính tình thực hung ác tàn bạo, vì sao vừa rồi thời điểm nhìn thấy nữ nhân kia dịu ngoan như cẩu. Hóa ra là nó thu liễm lại tính tình hung ác tàn bạo kia ở trước mặt nàng, đợi cho đến khi nàng mất bóng, thế này mới hiển lộ ra. Mặc nhi nhìn Phượng Vân Cẩm ở đối diện, nhìn thấy lúc này đối phương cười nhìn mình, trong mắt mang theo vẻ hứng thú tìm tòi nghiên cứu, khuôn mặt nhắn non nớt hơi nhíu mày, nhất là khi nghe được Tiểu Bạch ở bên nhe răng uy hiếp hai người, giọng thanh thúy trẻ con trách mắng: "Tiểu Bạch, im lặng!" Tiếng vừa ngừng lại, quả thực Tiểu Bạch lại yên tĩnh trở lại. Phượng Vân Cẩm nhíu mày liếc mắt nhìn Mặc nhi cái, đứa này... tầm thường. Nhìn tuổi chẳng qua mới bốn năm tuổi, lại dám đối mặt cùng với mình, tâm tư trưởng thành vô cùng sớm, hơn nữa còn có ý tứ hàm xúc cảnh cáo và khiêu khích đối với mình. "Mẫu thân là của ta..." Đột nhiên Mặc nhi lạnh lùng nhìn Phượng Vân Cẩm lạnh giọng . Trong mắt Phượng Vân Cẩm nhìn Tô Nhược Hàm có hứng thú, làm cho Mặc nhi nho sinh ra cảm giác nguy cơ. Vào lúc Tô Nhược Hàm phòng bếp cầm chén đũa, bé nhanh chóng phát ra cảnh cáo và cho thấy thái độ đối với Phượng Vân Cẩm đột nhiên xuất này. Ngoài ý muốn... đúng là ngoài ý muốn... Nghe được Mặc nhi , Phượng Vân Cẩm lộ ra vẻ ngoài ý muốn. Nhất là nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến đây, tươi cười khóe miệng trở nên càng có thâm ý. Còn chưa đợi mở miệng, bên kia Tô Nhược Hàm cầm bát đũa trở lại, nhìn thấy Phượng Vân Cẩm cười đến cổ quái, nàng khó hiểu nhíu mày: "Cười cái gì?" "Ha ha... Ta cười con ngươi thực đáng , ta thực thích!" Phượng Vân Cẩm hứng thú nhìn sang Mặc nhi nở nụ cười, làm cho Mặc nhi ở trong tầm mắt Tô Nhược Hàm nhìn tới, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn lại. Ai cần thích? Bé chỉ cần mẫu thân thích bé là được. "Thích cũng vô dụng, Mặc nhi chỉ là con ta." Tô Nhược Hàm đối với việc Phượng Vân Cẩm thích Mặc nhi hề phản ứng, Mặc nhi đáng như vậy, được người thích cũng thực bình thường. "Được rồi ngồi xuống ăn cơm , thuận tiện chuyện... hôm nay các ngươi chạy tới đây rốt cuộc có chuyện gì ." Thêm hai chén cơm cho Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên mỗi người chén. Khi Phượng Thiên nhận được bát đũa Tô Nhược Hàm đưa qua, hơi do dự chút, nhìn thấy thiếu gia nhà mình gật đầu, thế này mới nhận lấy chén ngồi xuống ăn cơm. Sau khi nhìn thấy hai người ngồi vào bàn, nàng mới lại thêm chén cơm đặt tới trước mặt Mặc nhi, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, động đũa gấp thức ăn bé thích cho Mặc nhi. Thuận tiện gắp phần mỗi loại đồ ăn ở bàn bỏ vào cái khay trống , sau đó bưng cho Tiểu Bạch ở bên nước miếng sớm tràn ra, cười lắc đầu : " quên mất tên cật hóa nhà ngươi." Nhìn những món ăn này, Phượng Thiên lại cổ quái càng thêm kinh ngạc liếc mắt nhìn Tiểu Bạch cái. Tại sao lại chưa từng biết, sinh vật như Ngân Lang vậy mà còn có thể ăn chay? Vừa rồi thức ăn trong mâm Tô Nhược Hàm lấy cho nó, hình như có chút rau xanh củ cải, nó ăn sao? Tiểu Bạch cũng làm cho nghi hoặc lâu lắm, trực tiếp chứng minh cho , nó đối với thức ăn trong khay cũng cự tuyệt, bắt đầu thích ý ăn vào. Ái chà... ra động vật ăn thịt Ngân Lang này, còn ăn chay nha... "Hôm nay các ngươi tới cửa, là có chuyện gì vậy?" Sau khi Tô Nhược Hàm gắp miếng thịt bò giúp Mặc nhi, ngẩng đầu nhìn hai nam nhân đối diện động tác tao nhã, mà tốc độ hai tay vung cực nhanh ở mâm hỏi. "Hả... cái này à... Chính là hôm nay có người cầm hai bức vẽ đến Hương Phiêu Trai của ta tìm người." đôi mắt đẹp rạng rỡ của Phượng Vân Cẩm híp lại thành trăng rằm, ăn vào thức ăn mỹ vị bàn, tùy ý đáp. "Hả? Tìm người?" Tô Nhược Hàm nhíu mày. Tìm người, vậy chủ tớ hai người chạy tới nhà mình làm cái gì? Như là nhận thấy được nghi hoặc trong lòng nàng, Phượng Thiên lang thôn hổ yết nuốt miếng thịt khô to vào trong miệng sau đó trả lời giúp thiếu gia nhà mình: " hình vẽ, bức trong đó là ngươi... Mà bức khác... sau khi đến đây mới biết được, là con ngươi!" Cái gì? ? ? Sắc mặt của Tô Nhược Hàm nhất thời đại biến.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 38: Nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Editor: ChieuNinh Đầu 'ong' tiếng, cảm xúc tên là khẩn trương gắt gao bao phủ Tô Nhược Hàm. Tiếp nhận hai trang giấy gấp lại Phượng Thiên đưa qua, ngón tay run nhè mở ra, khi nhìn thấy gương mặt đó đúng là bức họa nàng và Mặc nhi, mặt nàng trắng bệch. Bức họa vẽ rất giống, chỉ cần là người từng gặp qua nàng, lại nhìn thấy bức họa này, tuyệt đối có thể nhận ra được nàng. Rốt cuộc là ai? Người mang theo hai bức họa này tìm kiếm nàng, rốt cuộc là ai? Lúc này trong lòng Tô Nhược Hàm có chút bối rối nhìn chủ tớ Phượng Vân Cẩm trước mắt phấn đấu chiến đấu với đồ ăn, huyết sắc mặt nàng tụt xuống, có chút tái nhợt đứng ở nơi đó. Có người cầm bức họa của nàng tìm nàng, hơn nữa... Còn có bức họa là Mặc nhi. Chẳng lẽ... Là người nhà của Mặc nhi tìm đến đây sao? Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hàm khẩn trương nhìn thoáng qua Mặc nhi ở bên cạnh, lúc này bé mở to mắt to đen nhìn nàng, trong ánh mắt có chút nghi hoặc và vô tội, nếu như người nhà của bé tìm đến đây nên làm cái gì bây giờ, bé bị mang sao? Hơn nữa đối phương làm sao có thể biết được Mặc nhi ở đây, hơn nữa lại biết được tướng mạo của nàng? Hai vấn đề này làm cho nàng có chút . Nhìn chủ tớ hai người sau khi quăng cho mình vấn đề bối rối thôi ngồi đó vùi đầu tận lực ăn uống, Tô Nhược Hàm đầu đầy hắc tuyến, dùng sức ho khan vài tiếng, giọng điệu có chút khẩn trương hỏi: "Vậy là cùng người tìm đúng ? Đối phương có cái gì ? Ngươi có cho người kia tin tức ta ở trong này hay ?" Lúc này trong lòng của nàng có chút đại loạn, biết người mang theo hình vẽ tìm kiếm nàng và Mặc nhi là ai, lại biết mục đích của đối phương. Trong lúc nhất thời nàng cũng biết nên suy đoán theo phương diện nào. Dù sao lúc ấy trong lúc nàng mơ hồ cũng bị người tự xưng là Ám Tinh lừa gạt đến nơi đây? Phượng Vân Cẩm cầm miếng thịt sườn khô cắn, động tác tao nhã giống như làm chuyện vô cùng nghệ thuật, đối với vấn đề của Tô Nhược Hàm chỉ hơi nhíu mày, khóe miệng khẽ nhếch mở miệng: "Đối phương chính là nam tử trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, ừ... Khuôn mặt coi như tệ, cũng lấy ra hai bức họa đến Hương Phiêu Trai tìm hiểu tin tức. Mà lúc ấy xác thực ta chỉ nhận thức ngươi mà biết Mặc nhi con trai ngươi, cho nên ngươi hy vọng ta trả lời như thế nào?" Vừa nghe lời này, trong lòng Tô Nhược Hàm căng thẳng, ánh mắt nguy hiểm thôi nhìn chằm chằm Phượng Vân Cẩm: "Ngươi cho người nọ, ta ở trong này ?" Ngay cả đối phương là ai nàng cũng biết, nếu Phượng Vân Cẩm cho đối phương nàng ở đây, nàng... nhất định bóp chết . Phượng Vân Cẩm buông xương cốt cắn xong ở trong tay, tiếp nhận khăn lụa trắng Phượng Thiên đưa qua, nhàng chà lau ngón tay của xong, thế này mới nhìn Tô Nhược Hàm cười mở miệng: "Ha ha... phải ta tới cửa để báo cho ngươi biết sao, thuận tiện đến đây tìm ngươi hỏi thăm tình huống sao? Dù sao tại như thế nào chúng ta cũng coi như là đồng bọn hợp tác, như thế nào đối với an toàn của ngươi ta cũng phải quan tâm chút phải sao?" Ánh mắt Tô Nhược Hàm rũ xuống, vẻ khôn khéo lên từ trong mắt nàng, nàng có thể lý giải vì sao, trong những lời này của Phượng Vân Cẩm là chứng tỏ với nàng, bởi vì nàng và có quan hệ hợp tác, cho nên gặp phải tình huống có gì nguy hiểm đến an toàn, là có thể tìm kiếm trợ giúp của sao? Chỉ là nam nhân trước mắt này mặt cười giống như hồ ly, nàng có chút thể tưởng tượng, nếu nàng tìm hỗ trợ bị thu cái giá phải trả là bao nhiêu. Nàng mới tin tưởng, vô duyên vô cớ giúp đỡ nàng đâu, cho dù là giữa nàng và có hợp tác... Nhìn thấy lo lắng và nghi hoặc trong mắt Mặc nhi nhìn mình, Tô Nhược Hàm áp chế lo lắng trong lòng, trấn an vỗ vỗ đầu của bé, gắp chút thức ăn mới cho bé, thế này mới nhíu mày hỏi Phượng Vân Cẩm: "Vậy ý tứ của ngươi chính là, đối phương cũng biết chỗ ở tại của ta, còn có chính là... Ngươi cho đối phương biết?" "Đương nhiên phải xem quyết định của ngươi, nếu ngươi để ta báo cho đối phương biết, ta có thể phái người tuyên bố vị trí của ngươi ra ngoài, tin tưởng đối phương tới canh giờ có lẽ tìm tới." Phượng Vân Cẩm ăn uống no đủ, thích ý lau miệng sau đó cười tủm tỉm mở miệng. Tô Nhược Hàm nghe lời của , nhất thời sắc mặt tối đen, nụ cười mặt nghiêm lại, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn cái. "Ta muốn ngẫm lại!" Nàng nhíu mày mở miệng. Sau khi xong bắt đầu bưng bát trầm tư suy nghĩ ăn cơm, Mặc nhi bởi vì mẫu thân mình sau khi chuyện với Phượng Vân Cẩm thất thần. Thừa dịp nàng thất thần, khuôn mặt nhắn phấn nộn của bé nhăn thành bánh bao, hung hăng trừng mắt với Phượng Vân Cẩm ngồi đối diện. Người này đáng ghét, luôn khiến cho mẫu thân chú ý, làm hại mẫu thân ngồi ở đó thất thần, cũng có giống như ngày thường cùng nhau vui vẻ ăn cơm với Mặc nhi. Nhìn Phượng Vân Cẩm ở đối diện thích ý hơi híp mắt, vẻ mặt lười nhác trêu tức nhìn bé, lại nhìn đến cái tên kêu Phượng Thiên kia gió cuốn mây tan (quét sạch) thức ăn mà mẫu thân làm cho bé. Mặc nhi lườm sang Tiểu Bạch ở bên cạnh cơm nước xong nằm úp sấp nghỉ ngơi, khuôn mặt nhắn tức giận nghĩ, sớm biết rằng vậy vừa rồi liền thừa dịp lúc mẫu thân ở đây, để cho Tiểu Bạch cắn hai vị này, hừ! Đợi cho Tô Nhược Hàm giống như ăn sáp mà ăn xong cơm trong bát, cuối cùng nàng ngẩng đầu nhìn sang Phượng Vân Cẩm : "Nhớ lấy thể để lộ ra chỗ ở của ta và Mặc nhi..." Giờ khắc này nàng chưa từng có cảm thấy may mắn như vậy vì bình thường thời điểm ra ngoài đều cải trang phen. Tuy rằng mơ hồ còn có thể có chút tương tự, nhưng thể vừa nhìn thấy bức họa lập tức khẳng định là nàng. "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn biết, rốt cuộc là ai tìm ngươi?" Phượng Vân Cẩm đột nhiên mở miệng. Tô Nhược Hàm liếc mắt nhìn , đừng tưởng rằng nàng có nhìn thấy tò mò trong mắt . " muốn!" Tuy rằng tại nàng cũng có chút hiếu kỳ đối phương là ai, nhưng mà nàng cũng biết mục đích cùng với thân phận của đối phương, nàng cũng dám mạo hiểm, nhất là tại nàng phải chỉ có người, còn có Mặc nhi... Nghĩ đến đây, hơi nghiêng đầu nhìn nhìn Mặc nhi, nhìn khuôn mặt nhắn đáng có vẻ ủ rũ, nàng nhàng ôm bé đến ngồi đùi giọng hỏi: "Mặc nhi mệt sao? Ngủ lát !" Mấy ngày gần đây sau khi cơm nước xong Mặc nhi cũng ngủ trưa lúc, vừa rồi ở trong này chuyện cùng Phượng Vân Cẩm, lại lơ là đứa này. Đôi mắt Mặc nhi mang chút bối rối chống lại ánh mắt của nàng, nhìn thấy nàng hơi nhíu mày, tay bé duỗi ra nhàng vuốt lên giữa vùng lông mày của nàng lầu bầu : "Mẫu thân... Đừng nhíu." "Được... Mẫu thân nhíu mày, Mặc nhi mệt nhọc ngủ lát, chờ con tỉnh lại mẫu thân làm đồ ăn ngon cho con ăn." Tô Nhược Hàm ôn nhu nhéo nhéo bàn tay bé non mềm của Mặc nhi, giọng dỗ dành. Mặc nhi liếc liếc mắt nhìn Phượng Vân Cẩm cái, toàn bộ thân mình lại chui chui vào trong lòng Tô Nhược Hàm, bao lâu liền truyền đến tiếng hít thở đều đều. Phượng Vân Cẩm buồn cười nhìn sang đứa ngủ say, nhưng lại xem hiểu ánh mắt gần ngủ của đối phương. Mẫu thân là của ta... Lúc ấy biểu đạt trong mắt chính là như vậy. Thấy Mặc nhi ngủ say, Tô Nhược Hàm áy náy liếc mắt nhìn chủ tớ Phượng Vân Cẩm cái, giọng : "Ta trước ôm nó lên giường, các ngươi chờ chút, ta lập tức quay lại." Đợi cho Tô Nhược Hàm trở lại nhà ăn lần nữa, lúc này Phượng Thiên cũng cơm nước xong đứng ở phía sau Phượng Vân Cẩm. "Ta muốn để cho người khác biết ta và Mặc nhi ở đây, ngươi có biện pháp nào?" Tô Nhược Hàm còn nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Phượng Vân Cẩm. Từ lần đầu tiên gặp mặt nàng biết, Phượng Vân Cẩm này là nam nhân rất có tâm kế, nhất là tươi cười mặt bị nàng nhìn thấy chính là mặt nạ dùng để che giấu lòng dạ tính kế của , lần này nàng mở miệng xin giúp đỡ, chỉ sợ muốn lên giá ngay tại chỗ rồi. Quả nhiên, nàng vừa mới mở miệng, Phượng Vân Cẩm bưng lên chén canh cá Phượng Thiên vừa múc cho nhàng uống ngụm, khóe miệng hơi giơ lên : "Canh cá này thực là rất ngon... phương pháp giống với ? Ta có ngửi được chút mùi tanh nào." "Đừng để cho người tìm tới cửa, điều kiện !" Tô Nhược Hàm nhếch môi phấn hồng ngồi ở đối diện . Trong mắt Phượng Vân Cẩm lên vẻ tính kế, khóe miệng tươi cười nâng lên vài phần, nữ nhân này thực thông minh, có ngu ngốc nghĩ rằng mình vô duyên vô cớ hỗ trợ. Hơn nữa nếu như quả là vô duyên vô cớ ra tay giúp nàng, chỉ sợ ngược lại bị nàng cho rằng có mưu đồ gì đó, làm giao dịch như vậy đến lúc đó để cho nàng càng có thể tín nhiệm mình. "Ta có thể giúp ngươi, nhưng mà ta muốn phương pháp làm canh con cá này, ừ... còn có... Muốn mầm móng gia vị trong tay ngươi..." Ánh mắt Phượng Vân Cẩm khôn khéo như hồ ly cười nhìn Tô Nhược Hàm, tươi cười mang theo vẻ chắc chắc mở miệng. xác định Tô Nhược Hàm đáp ứng , bởi vì từ trong ánh mắt của nàng nhìn đứa kia nhìn ra ít manh mối. Quả nhiên... tuy rằng sau khi Tô Nhược Hàm nghe muốn mầm móng gia vị sắc mặt khó coi, nhưng cuối cùng gật gật đầu. Nếu dùng mấy thứ này có thể đổi được an toàn của mình và Mặc nhi, nàng ngại dùng mấy thứ này đến đổi lấy. "Có thể... Nhưng mà mầm móng cho ngươi sau, có thể trồng được hay phải xem bản lĩnh của chính ngươi." Tô Nhược Hàm giọng điệu lạnh lùng mở miệng, thực hiển nhiên nàng đối với hành vi nhân lúc cháy nhà mà hôi của Phượng Vân Cẩm có chút bất mãn. Phượng Vân Cẩm cũng giận, cười gật đầu: "Nếu Tô nương đáp ứng rồi, ta đây đương nhiên nghĩ biện pháp thay ngươi giải quyết hết phiền toái trước mắt, nhưng mà ta muốn biết... trong Lâm Lan thành này, có bao nhiêu người gặp qua diện mạo chân chính của ngươi?" cũng nhớ , nữ nhân này khi ra ngoài hoặc là cải trang, hoặc là mang theo đấu lạp. Bao nhiêu người? Tô Nhược Hàm nhíu mày tự hỏi, nếu như muốn tới, giống như... "Là tiểu nhị tiệm tạp hoá phố chính, Hồng Môi Quán Tiết tam nương, ông chủ tửu lâu Phùng kí Phùng lão gia..." Tô Nhược Hàm ngưng mi kể ra những người thấy qua bộ dạng chân chính của mình. Về phần ông chủ sạp bán thịt, khi nhìn thấy Tô Nhược Hàm, cả người nàng quấn cái khăn quàng cổ, cũng chỉ còn ánh mắt ở bên ngoài, nên thể nhận ra nàng mới đúng. Phượng Vân Cẩm gật đầu, tiệm tạp hoá chính phố kỳ mở, nhưng mà muốn bị người ngoài biết, cho nên vẫn chưa để lộ ra tiếng gió, trái lại cũng dễ giải quyết. Về phần hai người còn lại... Phùng kí tửu lâu... Họ Phùng... "Cái tên mập mạp đùa giỡn ngươi, phải chính là Phùng lão gia ?" Lúc này đột nhiên Phượng Thiên chen vào. "Đúng!" Khuôn mặt Tô Nhược Hàm chuyển đen, trong mắt nhanh chóng lên vẻ chán ghét, cái tên mập chết tiệt... Nhìn thấy chán ghét chợt lóe rồi biến mất trong mắt nàng, ánh mắt Phượng Vân Cẩm híp lại, trong mí mắt rũ xuống xẹt qua lãnh ý, ánh mắt như có chút chỉ thị nhìn qua Phượng Thiên. Trong nháy mắt Phượng Thiên liền sáng tỏ, khẽ gật đầu thể nhận ra với Phượng Vân Cẩm. Phượng Thiên biết nên làm như thế nào! "Đúng rồi... Nếu ngươi muốn về sau bị người tìm được, ta nghĩ ngươi còn cần thứ." khuôn mặt tuấn mỹ như bạch ngọc của Phượng Vân Cẩm lộ ra hơi thở gian thương phù hợp với tươi cười nhìn Tô Nhược Hàm. Cái gì vậy? Tô Nhược Hàm đề phòng nhìn , người này lại muốn đánh cướp cái gì của nàng nữa vậy?
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 39: Số tiền lớn treo giải thưởng. Editor: ChieuNinh Đợi cho đến khi Tô Nhược Hàm tiễn bước chủ tớ Phượng Vân Cẩm , là nửa canh giờ sau. Trong nửa canh giờ này, Tô Nhược Hàm mới biết được, chuyện cùng với nam nhân khôn khéo như Phượng Vân Cẩm là mệt mỏi cỡ nào. Chỉ vì thời khắc nào cũng phải cảnh giác cạm bẫy trong lời của đối phương, còn có cái tên kia trong lơ đãng lại lộ ra tính kế, làm cho nàng cũng thể phòng bị. Cuối cùng nàng đáp ứng dùng phương pháp nấu canh cá cộng thêm mầm móng gia vị trong tay để đổi lấy Phượng Vân Cẩm ra tay giúp đỡ. Nhưng mà bởi vì tính tình Phượng Vân Cẩm khôn khéo, Tô Nhược Hàm vẫn có quá hoàn toàn tín nhiệm , chỉ tại cũng chưa đến thời kỳ gieo trồng gia vị này, nàng sử dụng cũng chỉ là đồ tích trữ thu hoạch trước kia. Nàng dám như vậy, thực ràng nàng có chú ý tới, chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm đều hề động đũa ăn qua bàn ớt xanh xào thịt gà, hơn nữa ớt xanh kia bị nàng xào có chút cháy khét, muốn phân biệt ràng quả thực dễ dàng, huống chi là chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm chưa từng có gặp qua thực vật này. Mà cuối cùng nàng có thể đáp ứng giao ra mầm móng còn có nguyên nhân chính yếu đó là, nàng ở đây thân phận cũng chỉ là quả phụ, mà nếu Phượng Vân Cẩm có ý định muốn cướp lấy mầm móng, tuy rằng nàng có gian, nhưng mà Mặc làm sao bây giờ? chung nàng vẫn thể mang theo Mặc nhi trốn mãi trong gian được? Cái đó ngược lại với cuộc sống mà nàng muốn. Về phần những người tìm mình, mặc kệ tại mục đích bọn họ là gì, chẳng sợ đối phương có là người thân của khối thân thể này, nàng cũng tính đối mặt. Dù sao linh hồn của thân thể này thay đổi, tại nàng chính là Tô Nhược Hàm... linh hồn đến từ thời khác mà thôi. Người và chuyện trước kia, cũng có quan hệ nào với nàng cả. Nhất là phát sinh chuyện lần kia cái tên kêu Ám Tinh lừa nàng đến Lâm Lan thành này, nàng có mâu thuẫn sâu đậm đối với người lần này mang theo hình vẽ tìm kiếm nàng và Mặc nhi. Tuy rằng đáy lòng có chút đoán đối phương có thể là người nhà Mặc nhi hay , nhưng mà... sau đoạn thời gian sinh hoạt cùng Mặc nhi… Chẳng sợ bị là ích kỷ, nàng cũng luyến tiếc Mặc nhi rời khỏi mình, huống chi chính Mặc nhi cũng muốn rời . Cho nên những người tìm nàng, thấy là tốt nhất. Cho dù Phượng Vân Cẩm biết nguyên nhân Tô Nhược Hàm như vậy là thể tín nhiệm , nhưng vẫn có mở miệng phản bác. Tiếp theo đó lại ra điều kiện, mầm móng có thể đợi cho đến mùa gieo trồng đến lấy, nhưng mà nàng nhất định phải cho phương pháp gieo trồng gia vị này. Vốn Tô Nhược Hàm muốn đáp ứng, nhưng khi nhìn thấy Phượng Vân Cẩm lấy ra mặt nạ da người mỏng như cánh ve, vội vàng đáp ứng, đây chính là thứ tốt... Dù sao mầm móng cũng đáp ứng cho , cho phương pháp gieo trồng lại có cái gì mà được? Dù sao cũng còn có mấy tháng, nàng hoàn toàn có thể dựa vào gia vị này kiếm được khoản. Trước khi Phượng Vân Cẩm lấy ra ngân phiếu ngàn lượng đưa cho Tô Nhược Hàm, sau đó mang theo phương pháp nấu canh cá nàng viết rồi , là coi như mua của nàng, mà mỗi phần canh cá được bán ở trong Hương Phiêu Trai, chia phần mười lợi nhuận cho nàng. Tuy rằng so với phần lớn Phượng Vân Cẩm kiếm được, phần mười này của nàng cũng tính là nhiều, nhưng mà nàng cũng chỉ ra cái phối phương mà thôi. Hương Phiêu Trai trải rộng Phượng Lan quốc, bây giờ còn có ý đồ phát triển tới Thương Lan quốc, được chia xuống từ mỗi khách điếm, tích tiểu thành đại cũng vẫn có thể xem là con số . Lúc này tâm tình của Tô Nhược Hàm vì bị người nhân lúc cháy nhà mà hôi của mới hơi dễ chịu chút, có bạc lấy cũng là sai, lấy cũng uổng. Hơn nữa sờ ngàn lượng bạc ở trong lòng... đúng là khoản tiền lớn... Căn nhà mới mua này cũng là ngàn bốn trăm lượng bạc. Tiễn bước Phượng Vân Cẩm, Tô Nhược Hàm đóng cửa trở lại thu dọn sạch nhà ăn xong, thừa dịp Mặc nhi còn trong giờ ngủ trưa, nàng lắc mình tiến vào trong gian, thu hoạch toàn bộ gia vị thành thục lại lần nữa, sau đó lại trồng xuống cái mới. Nhìn những bao tải tràn đầy trong trúc phòng, khóe miệng nàng gợi lên nụ cười lạnh. Phượng Vân Cẩm muốn gia vị mầm móng thế nào? Cho nhiều hay cho ít là do nàng quyết định, hơn nữa... Tên kia có những thứ này sau đó còn biết ăn như thế nào, lại biết cách phối hợp giữa những gia vị này. Đến lúc đó còn có đống lớn vấn đề cầu nàng, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây. Hôm nay nhân lúc cháy nhà mà hôi của nàng, chẳng lẽ đến lúc đó nàng thể lên giá sao? Nàng là người cái gì cũng ăn, chính là ăn mệt! Hôm nay Phượng Vân Cẩm dám nhân lúc cháy nhà mà hôi của với nàng, cũng đừng oán trách nàng ngày sau tàn nhẫn bắt bí khoản. Phượng Vân Cẩm mang theo Phượng Thiên rời khỏi Tô phủ, lúc này hiểu sao cả người rùng mình cái, Phượng Thiên ở bên khó hiểu mở miệng: "Thiếu gia... Người làm sao vậy?" "Khụ... có gì." Phượng Vân Cẩm lắc đầu, trong lòng thầm oán thầm, vì sao vừa rồi trong lòng có loại cảm giác giống như bị người tính kế vậy? Thấy Phượng Vân Cẩm chính mình có việc gì, Phượng Thiên ngược lại buồn bực thêm nghi hoặc liếc vài lần, cuối cùng nhịn được hỏi Phượng Vân Cẩm ở phía trước: "Thiếu gia... hôm nay người thực thích hợp!" "Hả?" Bước chân Phượng Vân Cẩm hơi ngừng, nghiêng người nghi hoặc nhíu mày nhìn về phía Phượng Thiên. Phượng Thiên cong khóe miệng, giống như là rang đậu bùm bùm lốp bốp mở miệng : "Đúng là thực thích hợp! Ngày thường trong việc buôn bán người có thể áp đối phương phần là áp phần. Nhưng mà hôm nay lúc giao dịch với nữ nhân kia, tuy rằng ràng thoạt nhìn giống như là người nhân lúc cháy nhà mà hôi của, nhưng mặt nạ da người mỏng như cánh ve kia lại là tác phẩm của đại sư bậc nhất của Phượng Lan quốc làm ra, chỉ riêng nó cũng là giá trị xa xỉ, người lại... lại còn trả thêm bạc cho nàng, ưu đãi đối nàng như vậy... Mặc kệ thấy thế nào, đây, đây cũng thực phù hợp với tính tình trong ngày thường của thiếu gia." Thiếu gia ngày xưa, chỉ sợ áp chế đối phương tới cực điểm là nhả ra. Hơn nữa để cho Phượng Thiên khó hiểu là, nữ nhân kia cũng chưa muốn lấy bạc phương pháp nấu canh cá kia, ngược lại thiếu gia nhà mình là chủ động tặng ngàn lượng bạc ra ngoài, còn muốn chia lời cho nàng... Đây là cái gì với cái gì hả? Ngày thường thiếu gia khôn khéo đến hận thể cướp hết bạc trong túi của đối phương, hôm nay là bị Tà Thần bám vào người hay sao? Nghe xong Phượng Thiên oán giận, Phượng Vân Cẩm chỉ cười gì nhìn cái rồi xoay người bước , chuẩn bị bắt tay vào xử lý việc thương nghị với nữ nhân kia. Về phần chuyện khó hiểu trong lòng Phượng Thiên... Ha ha, coi như hôm nay tâm tình tốt mà gây nên ! Trong thương hội Liễu gia Lâm Lan thành. Liễu Thiên Nguyên nhíu chặt mày trầm mặc ngồi ở chủ vị trong phòng hội nghị, hai người Liễu Phong Viêm cùng Liễu Phong Liệt ngồi ở hai bên trái phải của . Lúc này bọn họ đều cau chặt mày, sắc mặt mang theo lãnh liệt nhìn bảy tám quản phía dưới trong thương hội Liễu gia ở Lâm Lan thành. Nhìn mấy người đứng đối diện ở phía dưới, tầm mắt Liễu Thiên Nguyên lạnh như băng đảo qua người mấy người này, tay phải mạnh mẽ đập lên bàn trà bên cạnh cái, chén trà bằng Bạch ngọc hảo hạng mang theo nước trà nóng bỏng bên trong bị đập vỡ bay qua bảy tám người phía dưới. Khi bạch ngọc vỡ vụn mang theo nước trà nóng bỏng văng tung toé đến người mấy người, tất cả đều run rẩy, lại cứ thế mà đứng ở nơi đó dám tránh , chỉ cúi đầu thân mình run run thôi. người Liễu Thiên Nguyên mang theo hơi thở cuồng nộ nhìn mấy người đó, giọng điệu tức giận đến cực điểm lạnh giọng : "Được... Tốt lắm... Ta chưa bao giờ biết, Liễu gia chúng ta toàn nuôi dưỡng đám phế vật." Lúc đến hai chữ phế vật, giọng điệu của có thể là gằng giọng đến cực điểm, làm cho đám người phía dưới vốn kinh hoàng, lúc này lại vạn phần hoảng sợ, trong đó có người mập mạp đứng ở cuối cùng sợ tới mức ngã quỳ gối xuống đất. "Lão, lão gia... Ngài, ngài bớt giận, thuộc hạ phái người đưa bức họa của nhị tiểu thư và tiểu chủ tử từng cửa hàng ở Lâm Lan thành hỏi thăm, tin tưởng rất nhanh có tin tức." Có nam tử cao gầy thấy tên mập phía sau sợ tới mức ngã ngồi ở đó liền dẫn đầu ra, lúc này xoa xoa mồ hôi lạnh trán khẩn trương mở miệng. "Rất nhanh, rất nhanh? Rất nhanh là bao lâu? như vậy ta nghe xong vô số lần, tại ngay cả gật đầu cái cũng có, ta nuôi nhóm các ngươi dùng để làm gì?" Liễu Thiên Nguyên tức giận đến sắc mặt đỏ lên trừng mắt mấy tên thuộc hạ phía dưới. Thời gian từ khi Mặc nhi mất tích đến bây giờ cũng bảy tám ngày, mình và Phong Liệt từ Phượng Dương thành chạy tới cũng năm ngày, nhưng mà chút tin tức cũng có, điều này làm cho làm sao nóng vội, lo lắng? Lúc này Hương nhi còn chưa tìm được, mà Mặc nhi là hài tử duy nhất của Hương nhi tại cũng mất tích, Liễu Thiên Nguyên tức giận đến thổi râu trừng mắt nhưng mà lại có cách nào. Phân hội Liễu gia trải rộng cao thấp khắp Thương Lan quốc, trong Lâm Lan thành cũng có thương hội của bọn họ. Theo lý thuyết muốn tìm hai người ở trong Lâm Lan thành này, đối với bọn họ mà cũng phải rất khó khăn mới đúng. Nhưng mà biết là nguyên nhân gì, mà chút tin tức cũng điều tra được, cứ giống như là đá chìm đáy biển. Liễu Thiên Nguyên hô hấp dồn dập sau đó ngồi xuống, nhìn hai đứa con trai bên cạnh, khó nén vẻ tiều tụy mỏi mệt mở miệng : "Phong Liệt, Phong Viêm... các con Mạc Tử Khanh bên kia có tin tức ?" Lúc phụ tử hai người Liễu Thiên Nguyên và Liễu Phong Liệt tiến đến Lâm Lan thành, biết được Mạc Tử Khanh mang theo thủ hạ ảnh vệ của cũng chạy tới Lâm Lan thành. Mặc dù bọn họ báo cho Mạc Tử Khanh biết, nhưng mà Mạc Tử Khanh cũng biết được Mặc nhi mất tích ... Tuy rằng bởi vì nguyên nhân kia, Liễu gia và Mạc Tử Khanh hoàn toàn quyết liệt, nhưng mà tại gặp phải tình huống Mặc nhi mất tích, Liễu Thiên Nguyên vẫn nhịn được mà chờ đợi, Mạc Tử Khanh ở bên kia có thể có được ít tin tức tìm được Mặc nhi cũng tốt. Trong con ngươi của Liễu Phong Liệt che kín tơ máu, sau khi từ Phượng Dương thành chạy tới Lâm Lan thành cũng chưa từng nghỉ ngơi qua. Lúc này mặc dù thần sắc của lộ vẻ mỏi mệt, nhưng mà sắc mặt lại lạnh lùng mở miệng: " bên kia có thể có tin tức rất tốt, nhưng chúng ta thỏa mãn ký thác hy vọng ở người người khác, để cho người phát bố cáo treo giải thưởng tìm người !" Số tiền lớn cám dỗ xuống, nếu có người gặp qua Mặc nhi và nhị muội, nên xuất mới phải. Hơn nữa để cho mấy người phụ tử Liễu gia lo lắng là, hôm nay là đêm ba mươi, cách ngày Mặc nhi mất tích bảy tám ngày, vào thời gian mùa đông khắc nghiệt này, Mặc nhi nó chịu được đói rét sao? Lại hoặc là , Lâm Lan thành này là vùng biên cảnh, bé có bị bọn buôn người bắt cóc hay ?? Nghĩ đến bóng dáng gầy của Mặc nhi, cùng với khuôn mặt nhắn giống như Hương nhi, lúc này còn biết ở cái góc nào đó chịu đói chịu khổ, gương mặt già nua có nếp nhăn của Liễu Thiên Nguyên liền tràn đầy ưu thương, cả người thoạt nhìn già nua ít. Nữ nhi đáng thương của , còn có đứa cháu ngoại đáng thương, ai... Đều phải trách , nếu ngày đó ra như vậy với Hương nhi, mọi chuyện tới cục diện hôm nay có phải hay ? Nghĩ đến đây, mặt Liễu Thiên Nguyên giăng đầy vẻ tự trách, nhìn mấy quản phía dưới còn run rẩy đứng ở nơi đó, suy sụp phất phất tay, thần sắc mỏi mệt mở miệng: "Cứ chiếu theo đại thiếu gia làm , chỉ cần có người đưa ra manh mối của Hương nhi và Mặc nhi, đều dùng số tiền lớn tạ ơn." Chỉ cần có thể tìm được mẫu tử bọn họ, bao nhiêu tiền cũng sợ.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :