1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay sinh tồn khi bị chồng ruồng bỏ - Đạm Vũ (Chương 13/85)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 31: Gặp lại đứa bé. Editor: ChieuNinh Mạc phủ Lạc Lâm thành. bóng đen thần tốc lướt qua, rất nhanh xuất ở ngoài cửa thư phòng. Nhìn bóng dáng dưới ánh đèn còn ở trong phòng, đối phương có gõ cửa, mà đẩy cửa vào. Bóng đen cúi người quỳ xuống trước bàn nơi Mạc Tử Khanh cầm quyển sách: "Chủ tử!" " có động tĩnh gì?" Mạc Tử Khanh có ngẩng đầu, vẫn như trước nhìn sách trong tay, giọng lạnh lùng mở miệng. " có, ngày ấy sau khi người và gặp mặt, trở lại sân viện kia vẫn có động tĩnh gì, cũng có ra ngoài, ngược lại là..." Hàn Lệ do dự, mím môi dưới. Mạc Tử Khanh nghe xong giọng điệu do dự của Hàn Lệ, hơi dời tầm mắt vẫn đặt sách, ngẩng đầu nhìn nhíu mày: "Hử?" "Tiểu thiếu gia ... hôm qua mất tích." Hàn Lệ lạnh lùng ra tin tức thủ hạ thân ở bên ngoài Liễu gia thám thính đưa lên. Mạc Tử Khanh ngồi trước bàn, tay cầm cuốn sách khẽ run cái, nếu phải ánh mắt Hàn Lệ sắc bén, có lẽ cũng phát chủ tử nhà mình có hành vi khác thường. Chủ tử ràng cũng rất quan tâm tiểu thiếu gia, vì sao lại đồng ý cho Liễu gia mang ? Hàn Lệ cụp xuống đôi mắt vừa mới lên nghi hoặc khó hiểu trong đó, Mạc Tử Khanh ngồi ở trước bàn trong giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng mang vẻ lạnh nhạt nghiêm nghị truyền tới: "Chuyện gì xảy ra?" Vì sao chuyện của ngày hôm qua, tại mới bẩm báo cho ? "Tình huống cụ thể bị Liễu Phong Liệt phong tỏa, chỉ thăm dò được đêm qua sau khi tiểu thiếu gia mất tích, toàn bộ người Liễu gia tham gia tìm kiếm." Hàn Lệ mở miệng. "Có thể tìm ra ?" " có! !" Hàn Lệ cắn răng trả lời. Tay Mạc Tử Khanh giấu dưới cái bàn hơi nắm lại, lông mày bắt đầu nhíu chặt. Chính là sao? Biết hận mình và Liễu Hương, chính là bắt Mặc nhi sao? Dù sao Mặc nhi cũng là đứa , mặc kệ ân oán gì cũng nên dính dáng đến Mặc nhi, cho nên mới đồng ý Liễu gia đón Mặc nhi . Hy vọng phải bắt Mặc nhi , bằng ... Nghĩ đến chỗ này, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Mạc Tử Khanh thoáng lên vẻ rét lạnh, người phóng xuất ra sát khí hủy diệt nồng đậm. ******* Ba ngày sau khi Tô Nhược Hàm giáo huấn bạn Tiểu Bạch. Sáng sớm ngày đó nàng dựa theo ước định lúc trước với Phượng Vân Cẩm ở Hương Phiêu Trai, mang theo lạp xưởng làm tốt và thịt khô thành phẩm đưa tới Hương Phiêu Trai. Lạp xưởng hong khô nửa bán cho bọn họ giá mười lượng cân, tiếp đó là thịt khô ra rẻ hơn chút, tính là năm lượng bạc cân. Bởi vì ba ngày trước đó, Phượng Vân Cẩm cũng có trực tiếp đáp ứng điều kiện của nàng, mà ngược lại là, để cho nàng ba ngày sau mang ít thành phẩm lại đây bán cho Hương Phiêu Trai. Phải để cho bọn họ xem thử hiệu quả ở trong tửu lâu trước, thuận tiện trong lúc đó cân nhắc giá cả của lạp xưởng và đồ sấy rốt cuộc bán với giá nào có vẻ thích hợp, sau đó cũng quyết định nhượng phần lợi nhận để cho nàng lấy ra bao nhiêu tiền. Đối với điều kiện này, ra Tô Nhược Hàm có cự tuyệt, dù sao vừa vặn nàng bán ít thành phẩm cho bọn . Mang theo hai mươi mấy cân đến Hương Phiêu Trai, sau khi bán được hơn hai trăm lượng bạc, Tô Nhược Hàm cố gắng nhìn vẻ ôn nhu tươi cười của Phượng Vân Cẩm làm cho da đầu của nàng có chút run lên, lại cực lực bỏ qua đối phương ngừng bố trí cạm bẫy trong lời muốn từ trong miệng nàng hỏi thăm gia vị trong lạp xưởng làm cho bọn họ cảm thấy mới lạ. Sau khi nhận bạc, nàng liền ước định thời gian lần sau gặp mặt chuyện cùng đối phương, sau đó lại khước từ ý muốn giữ lại của đối phương mà vỗ mông chạy lấy người. Nhưng mà ở thời điểm tới cửa, đột nhiên nàng đứng ở cửa quay đầu nhìn về phía Phượng Vân Cẩm, mày liễu thanh tú chau lại mở miệng : "Ta hy vọng ngươi đừng lại phái người theo ta, ta thích mang theo người lượn vòng quanh." Sau khi bỏ lại câu như vậy, nàng để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Phượng Vân Cẩm xoay người rời khỏi Hương Phiêu Trai. Mà Phượng Vân Cẩm còn ở lại kinh ngạc nhìn nàng tiêu sái rời , hồi lâu sau bóng dáng của Phượng Thiên xuất ở bên cạnh của , ta rối rắm nhíu nhíu mày rồi mở miệng : "Thiếu gia... còn muốn ta theo ?" Vừa rồi cái nữ nhân kia, thực ràng chứng minh, mấy ngày hôm trước nàng biết được theo nàng, sau đó cố ý mang theo vòng vòng, sau đó lại nhân cơ hội đá bay chạy lấy người. Chỉ là Phượng Thiên vẫn là làm sao hiểu được, rốt cuộc là Tô Nhược Hàm nàng làm sao rời khỏi cái ngõ cụt kia. " có nghe thấy sao?" Phượng Vân Cẩm nhếch môi mỏng, thu lại ý cười mặt thản nhiên mở miệng . "Hả?" Phượng Thiên khó hiểu lên tiếng trả lời. Phượng Vân Cẩm đứng dậy ra bên ngoài, ánh mắt khinh bỉ quét qua Phượng Thiên cái, trong giọng có vẻ trêu tức: "Nếu ngươi muốn bị nàng mang theo vòng vèo, vậy ngươi cứ theo nàng , dù sao kết quả cũng đều như vậy." Nếu nàng có thể ném Phượng Thiên lần đầu tiên, như vậy muốn ném lần thứ hai, hoàn toàn thành vấn đề. Nữ nhân này, là làm cho cảm thấy càng ngày càng cảm giác được ngoài ý muốn, nhất là nàng giống như... càng ngày càng sợ . ràng thời điểm lần trước gặp mặt, nàng đối với còn có chút e ngại đấy! Phượng Thiên bị lời của thiếu gia nhà mình đả kích mà thầm giật giật khóe miệng, nhưng lại thể phủ nhận thiếu gia nhà mình đúng! buồn bực lại chú ý tới phương hướng sau khi Phượng Vân Cẩm xuống lầu, mà phương hướng kia là tới phòng bếp, đột nhiên phản ứng lại thiếu gia nhà mình muốn làm gì, nhanh chóng tăng tốc cước bộ dưới chân theo. nhớ hôm nay nữ nhân kia mang theo đồ sấy lại đây bán cho thiếu gia, nghĩ tới hương vị mấy ngày hôm trước làm cho khó quên, Phượng Thiên thầm nuốt nước miếng cũng chạy tới phòng bếp. Sau khi Tô Nhược Hàm ra khỏi Hương Phiêu Trai, phát sau hai ngày sáng sủa thời tiết lại bắt đầu có tuyết nhàng rơi, nhìn sắc trời u, giống như sắp có trận tuyết lớn. Vốn muốn thuận tiện lại ra chợ nhìn xem có cái gì muốn mua , nhưng bởi vì tuyết rơi thình lình mà từ bỏ. Vội vàng chạy về nhà, lúc ngang qua con phố xá sầm uất, nhìn thấy có công tử ăn chơi trác táng đùa giỡn nữ tử trẻ tuổi. Nàng phát chung quanh có rất nhiều người cũng xem náo nhiệt, mà cũng có ai tiến lên ngăn cản khẽ nhíu mày cái. Lòng người dễ thay đổi, mọi người là tự quyét tuyết trước cửa. (ý chuyện ai nấy lo, lo chuyện bao đồng của người khác) Tô Nhược Hàm có nhảy ra làm thánh mẫu, bởi vì nàng nhìn thấy lúc này nam tử trẻ tuổi tiến lên ngăn trở công tử ăn chơi trác táng, thuận tiện còn ra tay giáo huấn đối phương chút, ở trong tiếng tiếng thổn thức và trầm trồ khen ngợi chung quanh, nàng nhàng xoay người chuẩn bị rời . Ở thời điểm xoay người, nàng biết bên chân đột nhiên xuất bóng dáng nho , bất ngờ va chạm làm cho bóng dáng nho mặt đất. Nàng nhanh chóng đỡ tiểu gia hỏa kia lên, giọng điệu lo lắng hỏi: "Tiểu tử kia... Ngươi có việc gì ?" thanh huyên náo xôn xao ở chung quanh, cùng với mấy tầng người trong trong ngoài ngoài xem náo nhiệt vây quanh, có ai chú ý tới bên này có đứa bị nàng đụng ngã. Lúc này sau khi Tô Nhược Hàm nâng đứa dậy, hơi kinh ngạc, đứa này rất nhìn quen mắt... Đây phải là đứa sinh bệnh ngày ấy nàng nhìn thấy ở ngoài cửa khách sạn sao? Thấy lúc này sắc mặt đối phương bình thường, có lẽ khỏi hẳn, biết vì sao trong lòng Tô Nhược Hàm thở dài nhõm hơi. Nhìn khuôn mặt nhắn non mềm đô đô của đối phương, nàng nhịn được thích trong lòng, lại duỗi thân tay khẽ nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của , miệng lại quan tâm hỏi câu: "Ngã có đau ?" Lúc này đứa xuất thần nhìn Tô Nhược Hàm, thời điểm nhìn thấy nàng đưa tay vuốt ve đầu mình còn quan tâm hỏi thăm 'Ngã có đau ?', sắc mặt của nó đại biến... Đột nhiên mở to hai mắt, dám tin nhìn Tô Nhược Hàm. Mà Tô Nhược Hàm thấy đối phương cũng trả lời mình, ngược lại giống như là kinh hãi nhìn mình. Nàng nghiêng đầu đánh giá xung quanh, phát hai người Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên lại dạo đến nơi này, thời điểm muốn tới bên này giúp vui, nàng cảm thấy quýnh lên, thuận tay lấy ra quà vặt vừa rồi mua ở đường, chuyển hai khối điểm tâm vào trong tay tiểu nam hài ở trước mắt vội vàng : "Tiểu tử kia nhanh tìm người nhà của ngươi , chớ để lạc mất." Bỏ lại câu dặn dò này, nàng nhanh chóng cúi đầu lắc mình tới phương hướng khác. Nhưng mà sau khi rời khỏi Hương Phiêu Trai nàng cũng thay đổi nam trang, lúc này ăn mặc thân nữ trang, bởi vì sợ phiền toái... vừa nãy nàng quên mang đấu lạp, nếu lúc này bị Phượng Vân Cẩm đụng phải, mọi chuyện dễ giải thích rồi. Bởi vì muốn chạy trốn, cho nên Tô Nhược Hàm có phát , ở sau khi nàng vội vàng rời khỏi, bóng dáng nho xuất thần đột nhiên hoàn hồn nhìn hai khối điểm tâm còn dính nhiệt độ cơ thể nàng ở trong tay, khuôn mặt nho biết nghĩ xuất thần cái gì. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên kia nam nhân giải quyết xong tên công tử ăn chơi trác táng tìm mình, khuôn mặt nhắn đột nhiên lộ ra vẻ kiên định, nhanh như chớp đuổi theo phương hướng Tô Nhược Hàm vừa rời . Trước kia chưa bao giờ biết, mùa đông lại có nhiều tuyết rơi như vậy. Cuộc sống ở đại của Tô Nhược Hàm, ít nhất có mười năm có gặp qua tuyết lớn. Nhưng mà sau khi tới thời này, lại phát mùa đông ở đây tuyết rơi rất nhiều, làm cho nàng thể lại cảm thán, cho dù thích nhưng nhìn nhiều cũng ngấy. Trước kia nàng thích ngắm nhìn tuyết rơi, nhưng mà lúc này nhìn cũng còn nhiệt tình nữa. Bước chân Tô Nhược Hàm rất vội vàng, bởi vì tuyết bầu trời rơi càng lúc càng lớn, thầm nghĩ nhanh chút về nhà, sau đó uống chén canh nóng, ngâm người trong nước ấm, sau đó lại làm tổ trong trong ổ chăn ấm áp của mình. Tuy rằng lúc này cũng mới buổi trưa, nhưng mà dưới tuyết rơi trời cũng u, làm tổ ở giường ấm áp ngày cũng là chuyện nàng muốn làm nhất. Ở phía sau Tô Nhược Hàm cách đó xa, bóng dáng nho nghiêng ngả lảo đảo theo phía sau của nàng. Trong lúc cẩn thận té ngã vài lần, bàn tay bị đứt vài chỗ, mỗi lần té ngã bé cố nén đau, gương mặt nho tràn đầy vẻ quật cường lại bò lên, cố chấp tiếp tục theo Tô Nhược Hàm ở phía trước, bé sợ nếu vì chậm hơn chút lạc mất nàng. Tuyết bay lả tả, thời tiết rét lạnh, Tô Nhược Hàm vội vàng cho rằng vừa rồi Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên có nhìn thấy mình, cho nên nàng cũng có lo lắng có người theo mình. Vốn cũng có chú ý động tĩnh phía sau, càng có chú ý tới phía sau có bóng dáng nho vẫn theo nàng. Vảo thời điểm nàng vội vàng trở lại thành tây, tuyết ngấm thấm ướt cả người, thở ra ngụm khí lạnh, nàng vọt tới mở cửa viện Tô phủ ra rồi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại. Mà bóng dáng nho kia, lại lần dẫm đất tuyết mà ngã sấp xuống, thời điểm cố nén nước mắt đứng lên, bé lại hoảng sợ phát bóng dáng Tô Nhược Hàm ở phía trước sớm còn thấy đâu. Tuyết lớn như lông ngỗng bay đầy trời, bóng dáng gầy lẻ loi trơ trọi đứng thẳng ở đó, vẻ mặt hoảng sợ nhìn quanh bốn phía. Ở đây là đâu? ? ? Nữ nhân có bộ dạng giống như đúc với mẫu thân đâu rồi?
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 32: Nhặt đứa bé. Editor: ChieuNinh Thân ảnh nho đơn bạc khủng hoảng đứng ở giữa lộ, chuyển động thân mình cuống quít nhìn quanh bốn phía, tuyết lớn như lông ngỗng nhanh chóng dừng ở đầu của bé, dính ở áo bông , lại chậm rãi hòa tan, thấm ướt... có ai, chung quanh cũng có người nào... Nàng đâu rồi? Ở đây là đâu vậy? khuôn mặt nhắn non nớt có quật cường cố nén sợ hãi trong lòng, mờ mịt bất lực nhìn quanh bốn phía, phát ở gần đó có mấy tòa nhà lớn, ngã tư đường cũng có ai. Thời điểm người vừa lạnh vừa đau, đôi môi phấn nộn hơi mím chút, trong hốc mắt có nước mắt lóng lánh, bộ dáng muốn khóc lại quật cường chịu khóc. Đến tột cùng mình đến chỗ nào vậy, nàng đâu rồi? Nữ nhân kia là mẫu thân của mình sao? Gương mặt giống như đúc, nhưng mà nàng lại có vẻ như biết mình, rốt cuộc nàng... Thân ảnh nho chật vật ngã xuống ở dưới cửa tòa nhà, cả người run run co quắp thân mình lui thành đoàn, trong lòng tất cả đều là bất lực và khủng hoảng, hình như mình lạc mất... người của cậu phái theo an bài cho bé vừa rồi bị bé bỏ lại ở chợ, mà nàng... cũng lạc mất, mình nên làm gì bây giờ? Thân mình cuộn tròn ở dưới mái hiên lúc này run run, mặt lại nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt khác thường, hô hấp cũng trở nên dồn dập, thần tình khuôn mặt nhắn non nớt bắt đầu hoảng hốt. Mặc nhi rất lạnh, người Mặc nhi đau quá... hu hu... Mẫu thân... Vì sao người cần Mặc nhi? Cách bóng dáng nho run run xa, bóng dáng màu trắng thoăn thoắt nhảy lên chạy qua. Sau khi bóng dáng màu trắng chợt lóe rồi biến mất, đột nhiên lại quay trở về, đồng tử màu xanh lam nhìn chằm chằm thân mình cả người run run sau đó ngưng lại lát. Cái đầu lông lá xù xì để sát vào khuôn mặt nhắn non nớt liếm liếm, há mồm cắn quần áo đối phương xoay người muốn , nhưng mà bước ra bước rồi đột nhiên bóng dáng màu trắng kia lại dừng lại. Nếu ngươi còn dám tùy tiện nhặt vô dụng gì đó về nhà, ta liền giết ngươi chưng thịt chó ăn... Trong đôi mắt xanh lam có chút do dự, cuối cùng nó lại buông lỏng áo ngậm trong miệng, sau khi liếm liếm khuôn mặt vô cùng non nớt, nhanh chóng rời . Sau khi Tô Nhược Hàm về nhà, đầu tiên là đun nồi nước ấm, đun nóng xong lại mang nước đến trong thùng tắm, sau đó lại ở trong gian đào ra củ gừng cắt miếng , bỏ thêm chút đường đỏ ở bên trong rồi đặt ở trong nồi nấu lên. Mùa đông khắc nghiệt, vừa rồi thời điểm nàng trở về quần áo đều ướt đẫm, vì để ngừa vạn nhất bị phong hàn, làm chút canh gừng dự phòng vẫn tốt hơn. Nàng bỏ thêm ít củi vào trong bếp, mang theo thùng nước nóng, vừa mới chuẩn bị vào trong gian tắm rửa, bóng dáng màu trắng nhảy lên đến trước mặt của nàng, cái đuôi cứng ngắc hết sức đong đưa hai cái, đôi mắt màu xanh lam hưng phấn nhìn nàng chằm chằm. Tô Nhược Hàm thấy Tiểu Bạch biết vừa chơi đùa ở đâu trở về, lúc này thấy nó toàn thân là tuyết đứng ở nơi đó, nàng nhất thời nhíu mày quát lớn: "Tiểu Bạch... ra bên ngoài lắc cho hết tuyết người , nếu ngươi nhiễm bệnh phong hàn chết , ta lột da của ngươi nấu thịt ăn." Nàng biết chú cẩu thông minh quá mức ràng này nhất định có thể nghe hiểu nàng . Lúc nghe được nấu thịt cẩu, trong đôi mắt xanh lam có chút ủy khuất, cẩu làm sao cao quý như nó chứ? Nhất thời ánh mắt màu xanh lam ảm đạm vài phần, cúi đầu bắt đầu giả bộ đáng thương. Nhưng mà lại ở thời điểm Tô Nhược Hàm mang theo thùng nước qua bên cạnh nó cái mũi khẽ giật giật. người chủ nhân... có hương vị cái tên vừa rồi nó muốn lượm... Tình huống gì vậy? Tô Nhược Hàm rời cũng biết, con cẩu ràng an phận của nàng, bởi vì lúc này ngửi được người nàng cẩn thận va vào mà còn giữ lại mùi của đứa , hưng phấn chạy tới cửa sau hậu viện có cái lỗ chó dành cho nó ra ngoài, mục tiêu chạy tới là chỗ vừa rồi nó muốn nhặt. Đợi đến khi Tô Nhược Hàm tắm rửa xong ra khỏi gian, ở trong phòng bếp vừa chuẩn bị uống chén canh gừng vừa nấu xong, nàng nghe được thanh 'Ngao ngao ngao' của Tiểu Bạch truyền đến từ hậu viện, nàng nhíu mày đến đó. Tiểu Bạch tên kia trong ngày thường kêu cũng thôi , lúc này kêu to còn giống như sói. Nếu phải tên Tiểu Bạch vẫy đuôi, nàng cũng nhịn được mà hoài nghi Tiểu Bạch là sói ... Nhưng mà có con sói nào dịu ngoan với con người như vậy? Ngẫm lại cảm thấy có khả năng, ý tưởng Tiểu Bạch là sói bay ra khỏi đầu óc của nàng. Lúc này Tiểu Bạch ở phía sau viện nhiệt tình tru lên cái gì chứ? Thời điểm Tô Nhược Hàm vào hậu viện phát toàn bộ thân mình của nó nấp ở trong lỗ chó, lại ra được, chỉ đứng ở đó mà 'Ngao ngao' tru lên. Sau khi nhìn thấy nàng đến, đột nhiên nó lại cổ quái lui ra ngoài, sau đó Tô Nhược Hàm liền nghe được bên cửa hậu viện truyền đến tiếng móng vuốt cào vào cửa... Nhìn thấy tình hình này, đáy lòng Tô Nhược Hàm bỗng nhiên sinh ra cảm giác ổn... Lần trước Tiểu Bạch cũng vừa kêu gào như vậy, kết quả chính là lần đó Tiểu Bạch nó nhặt được con dê bị cắn chết ít nhất bốn năm tháng trở về, nó ở bên trong lỗ chó kéo vào được, cho nên cũng ở bên ngoài cào móng vuốt kêu mở cửa... Rất nhiều lúc nàng cũng hoài nghi, làm sao Tiểu Bạch có thể tha về thứ gì đó nặng như vậy đây? Lần trước là tình hình như vậy, lần này lại thế nào... Tô Nhược Hàm đứng ở nơi đó có chút dám ra mở cửa, chỉ sợ lần này tên gia hỏa Tiểu Bạch lại nhặt được cái gì đó ngạc nhiên cổ quái trở về cho nàng. Hơn nữa, vừa rồi phải nó cũng ở nhà sao? Tại sao nàng tắm rửa cái ra, nó lại bỏ chạy đâu nhặt này nọ trở về? Nghe bên ngoài tiếng Tiểu Bạch tru lên dồn dập, còn có tiếng móng vuốt cào cửa càng ngày càng cấp bách, Tô Nhược Hàm rối rắm qua mở cửa... Mà trong nháy mắt mở cửa ra, bóng dáng Tiểu Bạch liền thoăn thoắt ngậm lấy đống gì đó có kích cỡ khác gì thân hình của nó nhanh chóng nhảy lên tiến vào. Đợi đến lúc Tô Nhược Hàm đóng cửa viện xoay người, thế này mới phát gia hỏa Tiểu Bạch ngậm gì đó trong miệng tới nàng, vẻ mặt lấy lòng đặt ở trước mặt của nàng, dùng sức đong đưa cái đuôi ra vẻ tranh công với nàng. Nàng cúi đầu vừa thấy gì đó đặt ở trước mặt, nhất thời sắc mặt đại biến... Làm sao mà là đồ này nọ chứ hả, ràng chính là người, nhưng mà lại còn là đứa ... Tô Nhược Hàm nhất thời chán nản thôi rít gào với Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch chết tiệt... Ngươi lại còn nhặt người trở về cho ta... còn có cái gì khác mà ngươi dám nhặt hay ?" Tiểu Bạch vốn tưởng rằng chủ nhân khích lệ mình, kết quả phát chủ nhân rít gào rống mình, nó vô tội ư ử vài tiếng, trong đôi mắt màu xanh lam có khó hiểu, chẳng lẽ chủ nhân thích đồ mình nhặt về? ràng ở người chủ nhân nó ngửi được có hơi thở của người kia mà. Nhìn kỹ thấy quần áo người đứa kia quen mắt, nàng lập tức cả kinh sắc mặt đại biến, khom lưng xoay mặt đứa lại đây. Lúc nhìn thấy mặt đứa đáng muốn xanh đen, nàng sợ tới mức khẽ run rẩy. Đưa tay sờ lên mũi thăm dò, khi cảm giác được còn có hơi thở, thế này mới thở dài nhõm hơi, lập tức sắc mặt lại đại biến ôm bé chạy vào trong phòng ngủ của mình. tại nàng rảnh lại giáo huấn Tiểu Bạch, trong lòng chỉ còn có đứa sắc mặt xanh đen, cả người lại nóng hầm hập. Lúc này nàng chỉ nghĩ đến, nếu thay quần áo ướt đẫm ngay cho đứa , giúp nó hạ sốt, chỉ sợ đứa này khó giữ được cái mạng , hơn nữa rất dễ dàng nóng sốt hỏng người thành kẻ ngốc. Nhất là mấy ngày trước đây, tình huống đứa này còn giống như bị nhiễm qua phong hàn, như bây giờ, thể nghi ngờ là thương tổn trí mạng cho nó. Đến phòng ngủ của nàng, Tô Nhược Hàm hai ba cái rút hết áo bông ướt đẫm của đứa . Sau đó lao qua bên cạnh lấy vải bông sạch của mình lau khô thân thể ướt đẫm của bé, sau đó thuận tay lau tóc hai cái rồi trực tiếp nhét bé vào trong ổ chăn. Tô Nhược Hàm nghĩ đến canh gừng vừa rồi nàng vừa nấu xong, lập tức phóng nhanh tới phòng bếp, lấy chậu băng, thuận tiện cũng mang canh gừng tới trong phòng ngủ. Lúc vừa mới tiến vào trong phòng, nàng nghe được thanh đứt quãng rên khẽ của đứa giường: "Nóng... là khó chịu... Mặc nhi là khó chịu." Bưng canh gừng, Tô Nhược Hàm dùng chăn bông bọc đứa trong ổ chăn ở giường rồi ôm vào trong lòng, giọng dỗ dành: "Bé con... tỉnh tỉnh, đến uống chút canh gừng nóng, là ngọt nha, uống rồi khỏe lại, ngươi khó chịu nữa." Đứa trong lòng mơ mơ màng màng, lúc canh gừng đưa đến bên miệng, theo bản năng hé miệng uống vào, rất nhanh liền uống xong chén canh gừng. Tô Nhược Hàm buông chén sang bên, tay ôm đứa , tay lấy khăn mặt ở trong bồn nước lạnh ở bên cạnh, nhàng đặt ở trán của nó rồi : "Bé con ngoan ngoãn ngủ giấc ở trong này, ta thỉnh thầy thuốc cho ngươi, thầy thuốc xem bệnh cho ngươi xong khỏe, còn khó chịu." Vốn đứa ở trong lòng nàng, lại bởi vì lời của nàng mà mơ hồ mở to mắt, thời điểm nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhắn hơi hơi nhăn lại, mím miệng cái, thình lình nước mắt liền xông ra từ trong ánh mắt. Bàn tay nho dùng sức túm vạt áo trước ngực của nàng, khuôn mặt nhắn tràn đầy quật cường và ủy khuất, giọng mũi nồng đậm đáng thương hề hề kêu lên: "Mẫu thân... Người đừng cần Mặc nhi, Mặc nhi ngoan, ngoan, cần bỏ lại Mặc nhi." Vừa nghe lời này, tay Tô Nhược Hàm cầm khăn mặt ngừng lát, nhìn đứa bé ở trong lòng gắt gao ôm nàng buông, trong cơn sốt mơ mơ màng màng lại kêu nàng là mẫu thân, đáy lòng của nàng có chút cảm nhận khác thường. Vốn tính buông đứa trong tay, trong bất tri bất giác lại thầm ôm chặt hơn, thuận tay đặt khăn lạnh tới trán của . Đứa sinh bệnh, biết vì sao lại bị Tiểu Bạch nhà mình tha trở về, nam tử ôm đứa ngày ấy, lúc này có phải lo lắng tìm kiếm hay ? Ai... Trước mặc kệ thôi, lúc này phải làm cho đứa hạ sốt trước, sau đó lại xử lý chút vết thương người nó tốt hơn. Cũng biết đứa này đến tột cùng gặp phải chuyện gì, vừa rồi lúc nàng cởi quần áo của nó, phát vài chỗ người nó đều là vết thương xanh xanh tím tím, hơn nữa bàn tay bé trắng noãn cũng có vài miệng vết thương , lúc này vết máu đó muốn khô cạn. Tô Nhược Hàm đưa tay vuốt trái tim của mình, vì sao nàng có cảm giác nhìn thấy đứa đầy người là vết thương, cảm thấy trái tim có chút đau đớn?
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 33: Đừng đưa con . Editor: ChieuNinh Đợi cho đến khi hạ sốt, là rạng sáng ngày hôm sau. Bởi vì uống vào canh gừng, sau đó nàng dùng khăn lạnh đắp cho hạ nhiệt, cho nên nhiệt độ cơ thể của đứa trở lại bình thường, Tô Nhược Hàm mạnh thở dài nhõm hơi. Cũng may hài tử hạ sốt, có trời mới biết đêm qua nàng muốn thỉnh thầy thuốc cho đứa , nhưng mà bé lại sống chết túm nàng buông tay, chỉ cần nàng hơi chút dùng sức muốn bỏ tay bé ra để rời , bé liền hoảng sợ gọi mãi: 'Mẫu thân, đừng bỏ lại Mặc nhi.' Liên tục nghe như vậy, Tô Nhược Hàm đau lòng khó chịu. Đứa này, chẳng lẽ là bị mẫu thân thân sinh vứt bỏ, cho nên ở trong thời điểm nó phát sốt mơ hồ, cũng còn nhớ kỹ mà như vậy? có cách nào, nàng cũng chỉ có thể dùng nước lạnh tẩm ướt khăn bông sau đó đặt ở trán cho bé, để tránh cho bé con đáng thương bị sốt thành kẻ ngốc. Cũng may khi gà gáy, trời còn chưa sáng, rốt cục đứa cũng hạ sốt, mà bàn tay vẫn luôn túm tay nàng coi như là buông lỏng ra. Nhìn đứa có khuôn mặt nhắn ngủ say, Tô Nhược Hàm tay chân buông đứa , đứng dậy duỗi thân cái vì ngồi cả đêm mà thắt lưng đau nhức rồi tới phòng bếp. vào phòng bếp, nàng nhanh chóng vào gian rút cây củ cải trắng, sau đó thuận tiện làm chút thịt nạt băm, cải củ cắt thành hạt lựu, cùng với gạo và thịt bỏ vào trong nồi chậm rãi hầm thành cháo. Sau khi đứa sinh bệnh hẳn là chỉ có thể ăn chút thức ăn , mà nếu nấu cháo hoa chỉ sợ có khẩu vị gì, nàng liền nghĩ tới thêm chút cải củ và thịt vào. Bởi vì cải củ lấy ra từ trong gian, hương vị vô cùng tươi ngọt, hầm cháo xong cho ra hương vị mê người. Tô Nhược Hàm mang cháo chuẩn bị tốt cho đứa ăn, đợi đến khi bình minh nàng lại tới khách điếm kia hỏi chút về tình huống người nhà đứa này. Dù sao bé mất tích như vậy, chỉ sợ người nhà của bé vô cùng lo lắng ? "Mặc nhi... Tỉnh tỉnh, tỉnh dậy nhanh nào... Đến ăn chút cháo, rất thơm rất thơm! Ăn xong rồi ta giúp ngươi tìm thân nhân." Tô Nhược Hàm bưng cháo còn nóng ngồi vào bên giường, đưa tay vỗ kia khuôn mặt nhắn non mềm đô đô. Tìm thân nhân?? Mặc nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng nhìn Tô Nhược Hàm, thấy nàng ôn nhu bưng bát ngồi ở trước mặt bé, còn vô cùng ôn nhu kêu tên của bé. Cái mũi đau xót, nước mắt nhanh chóng tụ lại, quật cường nhếch cái miệng nhắn nhìn Tô Nhược Hàm, để cho mình chảy nước mắt ra. ... Ngươi phải là người thân nhất của Mặc nhi sao? phải nằm mơ... Thời điểm bé mơ mơ màng màng nhìn thấy mẫu thân, phải mộng. là nàng! ! ! Nàng kêu bé là Mặc nhi, còn ôn nhu chuyện với bé. Nàng có giống trước kia hung dữ với bé, càng có như trước kia trong mắt chỉ có chán ghét nhìn bé, lúc này nàng... Làm cho bé có cảm giác nàng là mẫu thân. Tô Nhược Hàm dự đoán được, sau khi nàng đánh thức đứa , đối phương trực tiếp kinh ngạc nhìn nàng, nhưng trong hốc mắt lại rưng rưng, bộ dáng muốn khóc lại phải chịu đựng. Hơn nữa ánh mắt cực kỳ u oán nhìn nàng, điều này làm cho nàng có chút mờ mịt vô thố ngồi ở chỗ kia. lúc sau nàng mới lại mở miệng : "Khụ... đến đây, trước ăn cháo, còn nóng, nếu để lạnh thể ăn." Dứt lời nàng cầm thìa đút đến bên miệng của bé. Rốt cuộc nước mắt ở trong hốc mắt Mặc nhi nhịn được mà rơi xuống dưới, Tô Nhược Hàm cả kinh tay cầm thìa run lên chút, muốn buông bát xuống để lau nước mắt cho bé, lại phát Mặc nhi há miệng ngậm thìa, nuốt hết cháo bên trong. Sau khi ăn xong thấy nàng còn thất thần, Mặc nhi ngừng rơi nước mắt, lúc này nhếch môi, nức nở hai cái, khuôn mặt nhắn phấn nộn đô đô tràn đầy nước mắt, được tự nhiên mở miệng: "Còn muốn..." Sau khi Tô Nhược Hàm phản ứng lại sững sờ đút thìa cháo thịt nạc củ cải qua, có chút kinh ngạc nhìn Mặc nhi trước mắt. Thoạt nhìn khuôn mặt của bé nhắn vô cùng non nớt, lúc này mặt che đầy nước mắt, lại quật cường được tự nhiên khóc thành tiếng. Chỉ là tiếng động rơi nước mắt, sau đó lại ngoan ngoãn ăn mỗi muỗng cháo nàng đút cho, mãi cho đến khi toàn bộ bát cháo vào bụng của bé, thế này Tô Nhược Hàm mới thở dài nhõm hơi. "Ăn cháo xong ... Ngươi ngủ tiếp lát, chờ đến bình minh ta tìm người nhà thất lạc giúp ngươi há, ngươi cần sợ hãi." Tô Nhược Hàm thấp giọng trấn an đứa vẫn nhìn nàng chằm chằm rời, chỉ cho là bé vì thất lạc người thân mà trong lòng sợ hãi. Hơn nữa nàng chưa bao giờ biết, nàng lại có thể có nhiều kiên nhẫn đối đãi với đứa như vậy, trước kia phải nàng sợ nhất giao tiếp với tiểu hài tử sao? Bởi vì nàng cảm thấy khi đứa khóc nháo lên khiến cho nàng nhanh chóng bị đau đầu, nhưng mà đứa trước mắt này lại làm cho nàng cảm thấy thực đau lòng. Cũng chưa từng nghĩ tới, sau khi nàng câu, đứa ngồi ở giường, lúc này nước mắt mặt lại lạch cạch lạch cạch rơi nhanh hơn. Ánh mắt bi thương trừng mắt liếc nhìn nàng cái, lập tức nằm ở giường, đưa lưng về phía nàng, giọng mũi nồng đậm mang theo trưởng thành sớm đơn run run mở miệng : "Ta có người nhà... nương cần, cha cũng cần ta ... Mặc nhi là đứa có ai muốn." Tuy rằng tiểu cữu và đại cữu cữu đối với bé tốt lắm, nhưng bé muốn ở bên mẫu thân mà... Vì sao muốn đưa bé ? (tiểu cữu và đại cữu cữu: cậu út và cậu cả của bé) Tô Nhược Hàm nhíu mày nhìn bóng dáng run run đưa lưng về mình có chút nghi hoặc, vì sao đứa này lại có thể có người thân? Ngày ấy ở khách điếm nam tử ôm bé là ai? Phải làm cái gì bây giờ? Đứa này còn tuổi, chuyện lại có chút trưởng thành sớm làm cho người ta đau lòng, nhất là lúc nghe được bé câu kia, cha cần bé, nương cũng cần bé, nàng liền nghĩ đến màn khi bé phát sốt, khẩn trương túm nàng gọi mẫu thân. Ai... Tô Nhược Hàm hơi thở dài, vẫn là chờ trời sáng, nàng tới khách điếm nhìn xem tình huống rồi sau! Bưng bát ra bên ngoài, bóng dáng nho vốn đưa lưng về phía nàng nghe được bước chân nàng rời , gắt gao nghiêm mặt ở tại nơi đó. Rốt cục lúc nàng sắp ra cửa phòng, tiếng mềm mại yếu đuối lộ ra tuyệt vọng vng lên: "Mẫu thân... Đừng đưa Mặc nhi rời được ? Mặc nhi cam đoan ngoan, đừng đưa Mặc nhi rời ..." Khi nghe câu như thế, bóng lưng Tô Nhược Hàm đứng ở cửa cương cứng lại, trong miệng đứa này nàng trở thành mẫu thân vứt bỏ nó sao? Trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy hốc mắt chua sót, nước mắt lẳng lặng rơi xuống, trái tim xoắn lại đau đến cực điểm. Phản ứng của cơ thể, làm cho nàng nhíu mày... Đây là cảm nhận của nàng, hay là của thân thể này? Nàng rất muốn giữ đứa này lại, khi nghe được bé gọi nàng là mẫu thân, trong lòng kêu gào rất muốn giữ bé lại. Nhưng vạn nhất... Ngày ấy nam tử ôm bé là người nhà của bé, nếu nàng giữ bé lại, người nhà của bé có nhiều lo lắng và khổ sở! ! ! "Ngươi ngoan ngoãn ngủ giấc... Đợi sau ngươi tỉnh ngủ, ta giúp ngươi tìm được người nhà của ngươi." Tô Nhược Hàm cắn chặt môi ra những lời này rồi bước nhanh ra cửa, sau đó đóng cửa lại, chỉ cho là đứa sinh bệnh nên ý thức còn chưa thanh tỉnh. Sau khi nàng đóng cửa, nàng đứng ở ngoài cửa, nghe được trong phòng tiếng nức nở dồn dập hồi của đứa , tiếng khóc đè nén từ trong phòng truyền ra, câu tràn đầy tuyệt vọng làm cho thân nàng lay : "Mẫu thân...vì sao cuối cùng người vẫn cần Mặc nhi..." Nước mắt tiếng động chảy xuống, Tô Nhược Hàm hết sức phức tạp đứng ở cửa, đưa tay sờ sờ lồng ngực co rút đau đớn, vì sao đứa này tác động đến tâm tư của mình như vậy? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? ****** Liễu gia Phượng Dương thành. Thời điểm trời tối đen Liễu Nghị cưỡi ngựa về tới Liễu gia, đúng lúc bắt kịp đoàn người Liễu Phong Liệt tìm ở bên ngoài trở về. Lúc nhìn thấy Liễu Phong Liệt, Liễu Nghị há miệng thở dốc muốn mở miệng, ở bên kia lúc Liễu Phong Liệt nhìn thấy đột nhiên xuất trong lơ đãng liếc liếc mắt cái về phương hướng nào đó ngoài cửa, ánh mắt ý bảo Liễu Nghị vào rồi sau. Vừa theo Liễu Phong Liệt vào thư phòng, Liễu Nghị lập tức mở miệng : "Đại thiếu gia... Tam thiếu kêu thuộc hạ trở về cho ngài, tiểu chủ tử theo đến biên cảnh Lâm Lan thành! !" "Mặc nhi nó thực lại biên cảnh, nó..." Liễu Phong Liệt thấp giọng tự , hồi lâu sau đột nhiên lại ngẩng đầu dò hỏi: "Vậy vì sao ngươi trở về, lại mang Mặc nhi về đây?" Liễu Nghị sau khi nghe Liễu Phong Liệt hỏi, sắc mặt tái nhợt vài phần, đột nhiên 'Phịch' tiếng quỳ gối trước mặt Liễu Phong Liệt trầm giọng : "Tiểu chủ tử ở đường nhiễm phải phong hàn, sau khi đến Lâm Lan thành ít nhiều cũng đúng lúc cứu trị, thân thể cũng lo ngại, nhưng mà..." đến đây, đầu Liễu Nghị càng cúi thấp hơn. Nhìn vẻ mặt cùng với giọng điệu của Liễu Nghị, mày Liễu Phong Liệt gắt gao nhíu lại, trong lòng có dự cảm tốt: "Mặc nhi nó xảy ra chuyện gì?" Liễu Nghị quỳ mặt đất, tràn đầy tự trách trầm giọng : "Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần, sau khi tiểu chủ tử khỏi bệnh, Tam thiếu đến thương hội hỏi thăm về chuyện tìm kiếm nhị tiểu thư, để cho thuộc hạ trông tiểu chủ tử, nhưng mà... nhưng là bởi vì thuộc hạ sơ sẩy, lại làm lạc mất tiểu chủ tử." tới đây, mặt Liễu Nghị tất cả đều là áy náy và hối hận sâu sắc. Nếu biết ngày ấy ở đường cứu người làm hại tiểu chủ tử lạc đường, thà rằng bản thân mình vi phạm mệnh lệnh của tiểu chủ tử, cũng ra tay giúp đỡ. "Ngươi cái gì? Mặc nhi ở biên cảnh bị các ngươi làm lạc mất?" Rốt cục bình tĩnh mặt Liễu Phong Liệt cũng lộ ra vẻ tức giận, mạnh mẽ đập bàn đứng lên. Vẻ mặt Liễu Nghị xấu hổ và áy náy gật đầu: "Vâng." cúi người quỳ mặt đất, lúc này Liễu Nghị hận thể lăng trì xử tử chính mình, cũng tại mới làm cho tiểu chủ tử lạc mất, nếu... nếu tiểu chủ tử lại xảy ra chuyện gì, là muôn lần chết cũng khó chối tội này. "Ngươi... Liễu Nghị, ngươi làm cho ta rất thất vọng rồi, ngươi cũng biết , Mặc nhi nó chỉ có bốn tuổi. Nếu nó lạc đường ở cái loại địa phương như biên cảnh, là cái hậu quả gì?" Sắc mặt Liễu Phong Liệt mang theo phẫn nộ và trách cứ nhìn Liễu Nghị. Liễu Nghị áy náy ra lời, nếu phải tại tiểu chủ tử tung tích, nhất định lấy cái chết đền tội, chỉ là bây giờ còn chưa thể chết được... phải tìm được tiểu chủ tử về. Tức giận xong bước chân của Liễu Phong Liệt bắt đầu có chút luống cuống qua lại ở trong phòng, thỉnh thoảng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Liễu Nghị quỳ mặt đất cái. Lúc này tung tích nhị muội còn chưa có tìm được, Mặc nhi lại mất tích. Mặc nhi là đứa của nhị muội, là cốt nhục của Liễu gia... Đứa trưởng thành sớm có chút làm cho người ta đau lòng lúc này mới có bốn tuổi, mà mùa đông khắc nghiệt này, ở địa phương biên cảnh hỗn loạn kia, rốt cuộc nó gặp phải cái dạng tình cảnh gì đây? Nghiêng đầu nhìn thời tiết bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi, mặt Liễu Phong Liệt tràn đầy vẻ tối tăm lo lắng. lúc lâu sau ngẩng đầu, lạnh giọng mở miệng : "Ngươi nhanh chóng thỉnh lão gia về nhà, là trong nhà có việc gấp." Vốn muốn gạt phụ thân chuyện Tam đệ tới biên cảnh, lúc này bởi vì Mặc nhi đột nhiên mất tích, mọi chuyện cũng thể nào giấu diếm được nữa. Đợi đến khi phụ thân từ thương hội chạy về, sau khi Liễu Phong Liệt khai báo hết mọi nguyên do, liền quyết định tự mình dẫn người qua biên cảnh tìm kiếm Mặc nhi, cùng với nhị muội từng xuất qua ở biên cảnh... Hy vọng... Hy vọng trong khoảng thời gian Mặc nhi mất tích này, cần nhận phải thương tổn nào là được.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 34: Đắc tội tiểu nhân. Editor: ChieuNinh Trời dần sáng, mặt đất là mảnh trắng xóa, bầu trời tuyết còn bay phất phới, nhưng có rơi lớn như đêm qua. Thu dọn phòng bếp xong, Tô Nhược Hàm cũng tùy ý ăn qua chén cháo, sau đó ở dưới ánh mắt lấy lòng của gia hỏa Tiểu Bạch, múc chén cháo to cho nó, thấy nó vù vù vài cái ăn xong cháo có thịt nạt củ cải, nàng mới lại tới phòng ngủ. Mà gia hỏa Tiểu Bạch kia, sau khi nó ăn no ánh mắt thích ý híp híp, nhìn bên ngoài gió lạnh từng cơn, trong đồng tử có tồn tại vẻ giảo hoạt, nó mới cần ngốc ở bên ngoài hứng gió lạnh đâu! Tiểu Bạch lập tức vui vẻ theo Tô Nhược Hàm đến phòng ngủ. Khi trở lại phòng, Mặc nhi ở giường mang theo nước mắt ngủ say, nhìn thấy chăn rơi xuống tới ngực bé, nàng qua nhàng nhét bàn tay bé lạnh lẽo lộ ở bên ngoài của bé vào ổ chăn, lại đắp kín cho bé. Tiểu Bạch theo vào nhà, lập tức bước đến bên cạnh giường nằm úp sấp xuống, mắt hơi híp lại bắt đầu ngủ gật. Tô Nhược Hàm ngồi ở đầu giường, mắt hạnh nheo lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn của Mặc nhi ở giường, khi nhìn thấy hai mắt sưng lên của bé, nàng lại nhịn được bắt đầu rơi vào trầm tư. Từ ngày ấy ở cửa khách điếm chỉ liếc mắt cái thấy qua đứa này, nàng... liền có chút thích hợp. Đầu tiên là đối với đứa xa lạ hiểu sao lại lo lắng, sau đó cho tới tại lại ngoài ý muốn mà cứu bé, thân thể này lại bởi vì nhìn thấy đứa này khóc kêu mà cảm thấy đau lòng, lại hiểu sao muốn giữ bé ở lại bên cạnh mình. Tình huống như vậy, quả thực có chút khác thường. Nhất là, đến tột cùng bao nhiêu lâu nàng có khóc? Tô Nhược Hàm đưa tay nhàng sờ sờ khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài, đứa này... Thoạt nhìn cũng chỉ có bốn năm tuổi, vì sao lúc nàng muốn tìm người nhà giúp bé, phản ứng của bé lại lớn như vậy? Bé , cha cần bé, nương cũng cần bé, là vậy chăng? Còn có thương tích người... Xanh tím dọa người, người đứa lại có nhiều vết bầm tím như vậy. Hay là bé bị cha mẹ vứt bỏ, vết thương người bé là gia bạo (bạo lực gia đình). Khi vừa mới bắt đầu nàng muốn đưa bé rời , làm cho bé sinh ra liên tưởng tới hồi ức, cho nên mới khóc kêu nàng là mẫu thân cần vứt bỏ bé? Suy nghĩ lâu, cuối cùng Tô Nhược Hàm cũng đưa ra được kết quả nào, quyết định trước tới khách điếm hỏi thăm tình huống chút rồi sau. Nhìn bên ngoài trời sáng choang, tuyết ngừng rơi, nhưng gió lạnh thổi mạnh mãnh liệt. Tô Nhược Hàm tìm nam trang ngày hôm qua chuẩn bị mặc vào, đột nhiên nghĩ đến hôm nay thời tiết giá lạnh, nhíu nhíu mày bỏ nam trang trở lại, thay vào bộ váy áo màu xanh lam mua còn chưa mặc. Đổi quần áo xong chuẩn bị ra cửa, Tiểu Bạch ghé vào trước giường hơi mở mắt ra nhìn nàng, đứng dậy muốn theo. "Ở nhà trông chừng đứa này, được chạy loạn khắp nơi." Tô Nhược Hàm nhíu mày giọng quát Tiểu Bạch, cho phép nó theo nàng ra ngoài. Tiểu Bạch kháng nghị ngao ô tiếng, nhưng mà lại bị ánh mắt nghiêm khắc của nàng đánh bại, cuối cùng đáng thương hề hề lại nằm úp sấp trở về trước giường. Tô Nhược Hàm thấy thế gật đầu khen ngợi, đại cẩu Tiểu Bạch này quả thực thông minh quá mức, bỏ tật xấu nó thích nhặt bậy bạ đồ kỳ quái này nọ, kỳ nàng nhặt được nó coi như là nhặt được bảo vật. tại nàng còn biết, chính là 'Cẩu' Tiểu Bạch thích nhặt này nọ này, trừ bỏ nhặt được đứa cho nàng, sau đó lâu trong tương lai, nó lại nhặt về cho nàng tồn tại làm cho nàng vô cùng rối rắm... nhưng mà đó cũng là sau. Lấy đấu lạp để ở bên, quay đầu nhìn đứa còn ngủ say, Tô Nhược Hàm xoay người ra ngoài. Thừa dịp bé còn chưa tỉnh, trước đó tìm hiểu tình huống chút lại quyết định. Gió lạnh từng trận, vừa sáng tinh mơ. đường rất ít người, cửa hàng mặt tiền dọc theo con phố chính và phố xá sầm uất bắt đầu lác đác mở cửa. Tô Nhược Hàm ra cửa liền lập tức đến phương hướng khách điếm bậc nhất của Lâm Lan thành. Lúc Tô Nhược Hàm vào khách điếm, khách điếm mở cửa, lúc này vị chưởng quầy trung niên cầm cây chổi lông gà hung hăng ở đuổi theo thiếu niên: "Hỗn tiểu tử, tuổi còn lo học hành, cũng dám trộm tiền của Lão Tử đánh bạc, xem ta đánh chết ngươi !" Thiếu niên bị đuổi theo chạy khắp phòng, lúc này vừa chạy vừa lớn tiếng ồn ào: "Phụ thân... con sai rồi, người đừng đánh." Vốn nàng muốn cất bước tới, đột nhiên đứng ở cửa, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Ngày ấy bởi vì chạy vội vàng, khi ở chỗ này đụng vào nam tử ôm Mặc nhi, nàng mang đấu lạp, căn bản có ngẩng đầu nhìn đối phương, cho nên cũng biết được diện mạo của đối phương. Nàng chạy đến nơi đây như vậy, làm sao mà biết ai là nam tử ngày ấy đụng vào? lát sau, Tô Nhược Hàm cất bước bước vào trước quầy tiền, hỏi chưởng quầy giáo huấn thiếu niên: "Xin hỏi... Hai ngày trước có hai người mang theo đứa có ở trọ lại nơi này của các ngươi hay ?" Lúc này chưởng quầy bận giáo huấn con mình, đuổi theo mệt muốn chết thở ra hơi, lúc này nghe Tô Nhược Hàm là tới hỏi thăm tin tức, nhất thời tức giận quát: "Nơi này là khách điếm, ngày nào mà có người mang theo đứa vào ở?" Sau khi xong cũng quan tâm nàng, trực tiếp cầm theo chổi lông gà trong tay liền đuổi theo đứa con chuẩn bị chạy trốn. "Là hai nam nhân... Xác định có vào ở nơi này của các ngươi sao?" Tuy Tô Nhược Hàm chạm phải cái đinh, nhưng mà vẫn chưa từ bỏ ý định lại chạy theo hỏi. Lúc này trong lòng chưởng quầy vốn trong cơn giận dữ, thấy Tô Nhược Hàm còn ở nơi này mè nheo với , nhất thời kiên nhẫn vẫy tay : " có, có... Muốn tìm người nơi khác mà tìm, đừng phiền ta!" Sau khi rống xong chưởng quầy trung niên phủi phủi chổi lông gà 'Đặng đặng đặng' đuổi theo thiếu niên chạy tới lầu, bỏ lại Tô Nhược Hàm nhíu mày đứng ở nơi đó. nghe được tin tức người muốn tìm, còn bị chưởng quầy coi như ruồi bọ mà xua đuổi, trong lòng nàng quả thực có chút khó chịu. Nhíu mày mím môi xoay người ra bên ngoài, được phải y quán hỏi chút. Ngày ấy đứa sinh bệnh, đối phương hẳn là thỉnh thầy thuốc mới phải. Nàng rời cũng biết được, lúc nàng chân trước vừa rời khỏi khách điếm, lầu chưởng quầy đột nhiên dừng lại, sắc mặt đại biến phóng xuống dưới lầu, khi nhìn thấy bóng dáng của nàng, mặt lộ ra vẻ hối hận thôi. Tại sao lại quên mất, hai ngày trước chẳng những có hai nam tử mang theo đứa đến ở trọ, hơn nữa sau đó đứa kia còn mất tích. Hai nam tử có dặn dò , là nếu có người đến khách điếm tìm bọn họ, hoặc là mang theo đứa đưa đến khách điếm, làm ơn nhất định giữ đối phương lại, sau đó phái người tới thương hội Liễu gia thông báo cho bọn họ ... Thương hội Liễu gia... Là thương hội Liễu gia đó... Vừa rồi mình lại đuổi nữ nhân tìm hai nam tử kia chạy ra ngoài. Sắc mặt chưởng quầy xám trắng vài phần, hơn nữa đối phương mang theo cái đấu lạp, cũng biết đối phương có bộ dáng gì, điều này để cho làm sao ra ngoài tìm ra người nọ chứ? Trong lòng chưởng quầy có vài phần chột dạ, sợ hai nam tử ở trọ kia trách trách mình, quyết định giấu diếm chuyện này , thương hội Liễu gia cho nam tử kia có người tìm . Chưởng quầy cũng biết là, bởi vì giấu diếm, khiến cho Tô Nhược Hàm cuối cùng giữ đứa lại, lại làm cho Liễu gia và bọn họ bỏ lỡ người muốn tìm... ******* Mục tiêu của Tô Nhược Hàm đến là y quán, ở phố bắc phương hướng đến y quán, lúc ngang qua chỗ rẽ, 'Phanh' tiếng, nàng bất ngờ kịp phòng bị nên va chạm vào người khác rồi ngã ngồi xuống đất, đấu lạp ở đầu nàng cũng theo đó mà rớt xuống. Người đụng vào nàng, sau khi nhìn thấy nàng, trong ánh mắt nhanh chóng sáng lên vài phần, cặp mắt đậu xanh gắt gao nhìn Tô Nhược Hàm mặt đất, mặt mang theo vẻ tươi cười ghê tởm mở miệng : "A... Đây phải là Tô quả phụ ở tại thành tây sao... Khéo như vậy, ngươi muốn đâu hả?" Vốn Tô Nhược Hàm bị ngã xuống đất muốn đứng lên, đột nhiên nghe được đối phương mở miệng, ngẩng đầu nhìn về phía , khi phát trong cặp mắt đậu xanh lóe lên vẻ gian trá làm cho nàng phản cảm, lập tức chân mày gắt gao nhíu lại. Tên mập mạp trước mắt này đúng lúc chính là Phùng lão gia nhờ bà mối Tiết tam nương tới cửa đề thân, hình như là có cái tửu lâu. Lần trước cự tuyệt Tiết tam nương tới cửa làm mai, sau đó cũng có động tĩnh, chuyện này bị nàng quăng ra khỏi đầu, nghĩ tới hôm nay lại đụng phải ở trong này. Nghĩ đến con heo mập trước mắt này lại muốn cưới mình làm thiếp, trong lòng Tô Nhược Hàm lập tức liền nổi giận trận, đứng dậy nhặt lên đấu lạp ở bên, sắc mặt lạnh như băng muốn xoay người rời từ bên cạnh. Cũng ngờ tới đối phương đột nhiên lại lắc mình chắn ở trước mặt của nàng, mặt mang theo vẻ bỉ ổi mở miệng: "Như thế nào gặp mặt cũng câu muốn ? như thế nào lúc trước ta cũng cậy bà mối tới cửa đề thân phải sao?" Thời điểm tới đây, trong cặp mắt đậu xanh lên vẻ oán độc, nữ nhân trước mắt này rất thức thời, nguyện ý cưới nàng là quả phụ làm thiếp cũng coi như xem trọng nàng, nàng lại còn cự tuyệt, quét sạch mặt mũi của . Vừa nghe lời này, nắm tay Tô Nhược Hàm hơi khẩn trương, cực khắc chế bản thân cần tức giận bốc hỏa tới hành hung con heo mập trước mắt này. Dù sao nàng ở trong Lâm Lan thành, có thể đắc tội người cần đắc tội người, mà tên béo trước mắt này vừa thấy biết là kẻ tiểu nhân, vạn nhất bị ở sau lưng ngáng chân tốt lắm. "Tránh ra! !" Tô Nhược Hàm lạnh lùng . " tránh lại như thế nào? Muốn ta tránh ra cũng được... Ngươi để cho lão gia hôn cái, ta tránh ." Lúc này Phùng mập mạp đưa tay hướng tới mặt Tô Nhược Hàm, trong lòng ung dung nghĩ, Tô Nhược Hàm nàng chẳng qua là người đàn bà hơn nữa còn là quả phụ, lẽ ra dám phản kháng , hơn nữa lúc này mới sáng tinh mơ, đường cũng có người nào, có ai lo chuyện bao đồng. Thực hiển nhiên con heo mập này nghĩ sai rồi. Trước mắt Tô Nhược Hàm cũng phải là loại nữ nhân như nghĩ nhát gan sợ phiền phức, lúc nhìn thấy móng heo sờ tới mặt mình, hàn quang lên trong mắt của nàng, lập tức liền muốn đập qua . Nhưng mà đợi nàng động thủ, nàng thấy trước mặt có cái gì đó chớp qua, liền nghe được tiếng giết heo truyền đến. Vốn tay của Phùng mập mạp muốn sờ mặt nàng, lúc này nhanh chóng ôm lấy tay phải của mình, lớn tiếng kêu rên: "Ôi mẹ ta nha... Tay của ta, tay của ta đau quá." Tô Nhược Hàm híp mắt nhìn thấy, tay phải của Phùng mập mạp vừa rồi muốn vươn tới người nàng lại có lỗ thủng đổ máu... Mà đó còn có cục đá dính máu. Nhìn thấy tình hình này, đồng tử của nàng mãnh liệt co rút lại vài cái. Dùng cục đá có thể bắn thủng bàn tay người, là ai mà lợi hại như vậy? "Còn chưa cút? Nếu rời , bắn thủng chính là đầu của ngươi." tiếng hừ lạnh truyền đến. Mà Phùng mập mạp ở đó kêu rên nhưng câu đe dọa 'Nếu rời , bắn thủng chính là đầu.' sắc mặt liền trắng bệch co cẳng chạy trốn. Tô Nhược Hàm nhíu mày, chỉ sợ hôm nay Phùng mập mạp tính toán khoản nợ này lên đầu nàng ! Nhưng mà cho dù vừa rồi có người ra tay, chính nàng cũng tính giáo huấn tên mập kia, như vậy cũng đắc tội tên tiểu nhân đó. Nàng nhìn quanh bốn phía, phát phía sau nàng biết từ khi nào xuất hai bóng dáng, khi nhìn thấy đối phương thân y bào màu tím và Phượng Thiên theo phía sau , Tô Nhược Hàm biết vậy là xong rồi, nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía đối phương, đội đấu lạp lên đầu vội vàng câu: "Cám ơn!" Sau khi xong, xoay người muốn , nàng hận lòng bàn chân thể sinh ra gió để nhanh chóng rời khỏi nơi này. Mới sáng tinh mơ, sao bọn họ lại ở chỗ này? Cũng biết vừa rồi đối phương có nhận ra bản thân hay , tại nàng ăn mặc nữ trang, hẳn là thể liên tưởng tới người nàng ? Nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất trong đầu nàng, chợt nghe được giọng ôn nhuận như ngọc từ phía sau truyền đến: "Tô công tử hả? Có lẽ... Ta nên gọi ngươi là Tô nương?"
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 35: Giật mình tỉnh ngộ. Editor: ChieuNinh Vốn đánh chủ ý đối phương nhận ra bản thân nên muốn tránh , kết quả lại bị đối phương lời toạc ra. Tô Nhược Hàm dừng cước bộ lại, hơi hơi nghiêng người, dưới đấu lạp nàng bĩu môi ấp úng : "Làm sao mà biết được?" Ngữ khí của đối phương cũng kinh ngạc, làm cho nàng thấy đối phương sớm biết nàng là nữ. "Ha ha... cẩn thận nhìn thấy Tô nương có xỏ lỗ tai." Phượng Vân Cẩm lay động chiết phiến cười đến trước mặt nàng. Dưới đấu lạp khóe miệng của nàng hung hăng run rẩy vài cái, vào mùa đông gió lạnh thấu xương, lại ở chỗ này đong đưa chiết phiến, là đầu óc có bệnh, hay là giả bộ tuấn tiêu sái? Nhưng mà nghĩ đến việc đối phương biết được mình là nữ nhân, nàng nhíu mày lấy đấu lạp xuống, nhìn thẳng Phượng Vân Cẩm hỏi: "Biết được ta là nữ nhân, ngươi còn đồng ý cùng ta hợp tác?" Nàng cũng biết thân phận địa vị của nữ nhân ở thời này cũng phải rất cao. Mặc dù có đến nỗi cầu bó chân được xuất đầu lộ diện, nhưng nữ nhân ra ngoài kinh thương là cực ít, cho nên ngày đó nàng mới có thể ăn mặc thành nam trang xuất . "Ngươi cảm thấy ngươi kém hơn so với nam tử sao?" Phượng Vân Cẩm mỉm cười nhíu mày nhìn về phía nàng. Biết ý tứ nàng hỏi, cũng trả lời chính diện. Hơn nữa Phượng Vân Cẩm này rất khả nghi, vừa rồi để cho Phượng Thiên ra tay cứu nàng, theo lý thuyết là nghe Phùng mập mạp kêu nàng là Tô quả phụ, nhưng mà lại cố ý kêu nàng là Tô nương... Rốt cuộc có ý tứ gì? Tô Nhược Hàm thầm cong khóe miệng, trong lời của người này cạm bẫy nhiều lắm. Nếu đối phương biết được mình là nữ nhân còn hợp tác với mình, nàng cũng có gì phải cố kỵ, trực tiếp nhíu mày : "Được rồi! Nếu ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác, vậy nếu có gì ta trước." Nàng còn muốn y quán nhìn xem, hơn nữa đứa kêu Mặc nhi cũng biết tỉnh lại hay chưa, để mình đứa ở nhà ít nhiều nàng có chút lo lắng. Tuy có Tiểu Bạch nhìn, nhưng gia hỏa Tiểu Bạch kia có bao nhiêu đáng tin chính nàng còn ràng lắm sao? Chỉ hy vọng gia hỏa kia trước khi nàng chưa về nhà, nó đừng lại phát tác tật xấu chạy ra ngoài nhặt này nọ. "Đợi chút!" Phượng Vân Cẩm mở miệng gọi lại nàng chuẩn bị chạy lấy người. "Như thế nào?" Tô Nhược Hàm quay đầu nghi hoặc nhìn . Phượng Vân Cẩm thản nhiên cười cười, chiết phiến trong tay bất tri bất giác lại mở ra ở đó nhàng lay động rồi mở miệng : "Nếu là quan hệ hợp tác, dù sao ta đây cũng nên biết tên của người mình hợp tác ?" Tô Nhược Hàm ngưng mi suy nghĩ chút, chậm rãi phun ra: "Tô Nhược Hàm!" Nếu có nhớ lầm, ngày ấy nàng tự báo là Tô Nhược Hàn. "Hả?" Phượng Vân Cẩm lay động chiết phiến trong tay tạm dừng lại, thần sắc nghi hoặc nhíu mày nhìn về phía nàng, đây phải là tên ngày ấy nàng sao? "Hàm trong hàm dưỡng (hàm dưỡng: tu dưỡng) ..." Nàng mở miệng giải thích. Phượng Vân Cẩm cười tủm tỉm gật gật đầu: "Tô Nhược Hàm? tệ, tệ!" Có cái gì tệ? Nhìn thấy tươi cười mặt Phượng Vân Cẩm hiểu sao nàng liền khó chịu, mình còn vội, lại bị người này lôi kéo ở đây chuyện tào lao, cũng biết y quán có thể nghe được tin tức của hai nam tử ngày ấy mang theo Mặc nhi hay . Hai nam tử... Đột nhiên thần sắc của nàng khó hiểu liếc mắt nhìn Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên ở đối diện cái, trong ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu và dò xét, hồi lâu sau đột nhiên mở miệng : "Phượng thiếu gia... Ngươi có đứa (con) chưa?" Đứa ? Phượng Vân Cẩm hơi ngẩn ra, vẻ tươi cười mặt ngưng lại, có vài phần khó hiểu nhìn về phía nàng, trong thần sắc mang theo ý cười hiểu. "Bản thân chưa hôn phối, cho nên cũng chưa có con nối dòng, Tô nương... Ngươi còn có vấn đề gì ?" lúc sau, gương mặt ôn nhu tuấn nhã của Phượng Vân Cẩm có vẻ hứng thú, đôi mắt khôn khéo khẽ nheo lại, hơi giương khóe miệng lên, làm cho tươi cười của lộ ra ý tứ hàm xúc . " có vấn đề gì, ta còn có chút việc gấp phải trước, nếu có việc gì gấp, cho người truyền tin đến Tô phủ ở thành Tây." Lúc Tô Nhược Hàm nghe được mình chưa hôn phối, liền trực tiếp phủ định khả năng Phượng Vân Cẩm là nam tử trước khách điếm, nhất thời cũng có tính nhẫn nại quanh co với . Nàng dám khẳng định Phượng Vân Cẩm nghe được Phùng mập mạp kêu nàng là Tô quả phụ, cũng biết nếu căn cứ theo cái này muốn điều tra, cũng có thể biết nàng ở tại Tô phủ thành Tây. Nếu mọi chuyện thể che giấu, cũng cần phải giấu diếm, trực tiếp cho là được. Vội vàng bỏ lại câu như vậy, Tô Nhược Hàm rất nhanh xoay người đến phương hướng y quán. y quán hỏi thăm hai nam tử kia là nguyên do, còn lý do nữa đó là tuy rằng Mặc nhi hạ sốt, nhưng mà vết bầm tím và vết thương rách xước bàn tay người bé, cần chuẩn bị chút dược cho bé uống, y quán đúng lúc mua chút dược cho bé. Nghĩ đến mình ra ngoài gần nửa canh giờ, lo lắng đứa tỉnh lại chỉ có mình khủng hoảng, cước bộ dưới chân nàng cũng nhanh hơn vài phần. Nhìn bóng dáng nàng rất nhanh rời , Phượng Vân Cẩm nheo lại con ngươi đen nhánh, khóe miệng tươi cười vẫn luôn treo bờ môi, để cho Phượng Thiên đứng ở bên thầm cong khóe miệng. cũng hiểu thiếu gia nhà mình, người ta chỉ hỏi có đứa hay mà thôi, tại sao cười đến làm cho da đầu người ta tê dại như vậy. Hơn nữa... "Thiếu gia, nàng là... quả phụ!" Phượng Thiên nhíu mày mở miệng. Vừa rồi lúc Tô Nhược Hàm từ trong khách điếm ra lâu, vốn Phượng Vân Cẩm và Phượng Thiên chuẩn bị Hương Phiêu Trai gặp được nàng. Thấy nàng vội vàng thôi, hai người liền theo ở phía sau, kết quả lại nhìn thấy nàng bị tên mập đùa giỡn. Đương nhiên cũng nghe được đối phương kêu nàng là Tô quả phụ... Nàng lại là quả phụ? Nhìn tuổi của nàng chưa quá hai mươi, hơn nữa cũng có thấy nàng sơ búi tóc, như thế nào cũng giống như là người gả , còn là quả phụ chết trượng phu. Nhưng mà trong giọng điệu của Phượng Thiên ràng mang theo vẻ bài xích đối với thân phận quả phụ này. Phượng Vân Cẩm vì Phượng Thiên lời này mà nhíu mày, nụ cười khóe miệng biến mất, trong ánh mắt lãnh liệt mang theo vui quét về phía Phượng Thiên. ******* Thời điểm Tô Nhược Hàm về tới nhà, sắp buổi trưa, gió lạnh ngừng, mặt trời lặng lẽ chui ra chiếu sáng nền đất tuyết. Sau khi về nhà, nàng bước nhanh tới phòng ngủ của mình, ra ngoài lâu như vậy, khẳng định đứa tỉnh lại, chỉ là biết tại nó thế nào. vào y quán, cuối cùng nàng cũng có tra được nhiều lắm chuyện về hai nam tử kia, chỉ nghe thầy thuốc tới, hai ngày trước là chẩn bệnh cho nam hài bốn năm tuổi, mà địa phương chẩn bệnh cũng là khách điếm bậc nhất kia. Hai nam tử đó hình như là quan hệ chủ tớ, mà người chủ tử thoạt nhìn cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi... Chỉ nghe câu này, Tô Nhược Hàm nàng liền khẳng định, đối phương khẳng định phải phụ thân của Mặc nhi. Dù sao thoạt nhìn Mặc nhi cũng bốn năm tuổi, vị thiếu niên chủ tử kia mới mười sáu mười bảy tuổi, cho dù có tảo hôn... Hẳn là cũng có con sớm như vậy ? Bởi vì nguyên nhân này, mặc dù nàng biết hai người kia vào ở trong khách điếm bậc nhất, nhưng mà nàng có trở lại khách điếm hỏi thăm, mà là lựa chọn về nhà trước. Khi đứng ở cửa phòng ngủ, nàng liền nghe được tiếng 'Ngao ô ngao ô' trầm thấp của Tiểu Bạch ở trong phòng. Khi nàng mở cửa vào, nhìn thấy chính là Tiểu Bạch lăn qua lăn lại ở mặt đất, mà người nó cực lực lấy lòng đối với biểu diễn của nó cũng giống như nhìn thấy. Thân mình nho cuộn lại trong chăn bông, cuộn mình ngồi ở giường, khuôn mặt nhắn phấn nộn đáng chau mày, mắt to đen nhánh có chút vô thần. Khi nghe được tiếng mở cửa, người ngồi xuất thần ở giường, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tô Nhược Hàm, đôi môi phấn nộn gắt gao mím lại hề hé răng, trong ánh mắt có cảm xúc bi thương rất nhanh lên, ánh mắt có chút tuyệt vọng cùng trống rỗng. Có phải nàng lại cần Mặc nhi hay ? Tô Nhược Hàm sửng sốt chút, tuy rằng nàng đoán được Mặc nhi tỉnh lại, nhưng mà nàng có dự đoán được phản ứng lúc này của bé. Bé có kêu nàng là mẫu thân nữa... Cảm xúc bi thương trong mắt Mặc nhi nàng thấy được, tiếp theo trái tim như bị kéo cái mà đau đớn, nhìn bóng dáng nho ngồi im lặng ở giường, ưu thương lời nào, để cho nàng biết, hành vi buổi sáng của nàng làm thương tổn đứa này. Đến tột cùng là nàng làm sao vậy, lại làm cho đứa còn rất có cảm giác tuyệt vọng này. Đột nhiên trong lòng Tô Nhược Hàm tự giễu cười cười, đến tột cùng nàng lo lắng và e ngại cái gì? Nếu muốn giữ đứa này lại, vì sao nàng dám nhận bé?? Làm sao phải ở đây khổ sở lo lắng vấn đề người thân của nó tìm đến? Đứa như vậy là đơn thuần nhất trong sáng nhất, làm bộ giở thủ đoạn. Mặc kệ Mặc nhi nó có thân nhân hay , đối phương có thể làm cho bé muốn trở về, vậy chứng minh bọn họ cũng thích bé, cũng chỉ có thể có lẽ bọn họ cũng thương Mặc nhi. Nhất là đứa bình thường với tuổi này, nếu như ở dưới tình huống như vậy, chỉ sợ phản ứng đầu tiên chính là khóc kêu muốn tìm cha mẹ... Mà Mặc nhi lại là cần vứt bỏ bé. Nghĩ đến câu kia, tim Tô Nhược Hàm mãnh liệt co rút đau đớn vài cái, đau đớn càng ràng, làm cho trong lòng nàng có quyết định. Nếu nó muốn rời cần rời ! Nhìn ánh mắt người giường nhìn thẳng nàng kia, lúc này bên trong đó là trống rỗng mang theo tuyệt vọng, trong lòng nàng hơi hơi thở dài lại có chút khó chịu. Chậm rãi qua nhàng ôm thân hình nho cuộn mình ở giường vào trong lòng, nhàng sờ sờ đỉnh đầu cúi xuống của bé, giọng hỏi: "Mặc nhi, ngươi nguyện ý ở lại làm hài tử của ta sao?" Mặc nhi được nàng ôm vào trong ngực thân hình hơi cương cứng giây, trong ánh mắt bị trống rỗng và tuyệt vọng chậm rãi có cảm xúc. Bên trong đó có dám tin, có chút kích động trong nháy mắt rồi biến mất, chính là cảm xúc chợt lóe rồi biến mất đó, Tô Nhược Hàm vẫn chưa nhìn thấy. Nàng chỉ phát , sau khi nàng hỏi ra những lời này, Mặc nhi gì, nhưng mà lại vươn tay ôm nàng, tay bé gắt gao túm vạt áo của nàng, giống như người chết đuối bắt được bè gỗ cứu mạng, gắt gao ... gắt gao ... muốn buông tay. Nhìn đứa trong lòng vẫn trầm mặc hé răng, Tô Nhược Hàm có phát ánh mắt của mình mang theo ôn nhu, có phát đáy lòng của mình có nơi chậm rãi trở nên mềm mại. Chỉ kinh ngạc nghĩ, đứa trong lòng này ở lại cùng nàng sinh hoạt sao? Vốn nàng vào thời xa lạ này, nàng có bao nhiêu lý tưởng khát vọng lớn lao, thầm nghĩ thản nhiên tự tại vượt qua cả đời này. Chuyện đầu tiên đó là mua cho mình căn nhà thuộc về chính mình cho nàng có cảm giác an toàn, trong kế hoạch nhân sinh của nàng, có kết hôn sinh con... Nhưng mà đứa trong lòng này lại ngoài ý muốn xâm nhập vào trong sinh mệnh của mình, làm cho đáy lòng của nàng có chờ mong, muốn giữ bé lại, đưa đứa này đến trong kế hoạch nhân sinh của mình. Mặc kệ là cuộc sống nhàn nhã, hay là phú quý qua ngày, nàng đều muốn chiếu cố đứa làm cho nàng đau lòng này. Tô Nhược Hàm ngồi ở mép giường, ôm bóng dáng nho của Mặc nhi im lặng ngồi ở chỗ kia, nàng có thúc giục Mặc nhi trả lời mình, ngược lại là đem hai bàn tay bé hơi có chút lạnh lẽo đến trong tay mình. Từ trong lòng ngực lấy ra dược vừa rồi mua ở y quán trở về, chậm rãi bôi thuốc lên miệng vết thương bị cắt qua cho bé. hiểu sao khí trong phòng có chút ấm áp. Tiểu Bạch vốn lăn qua lăn lại bán manh, lúc này im lặng ghé vào trước giường, giống như chiến sĩ bảo vệ mảnh ôn hòa trong phòng này. lâu sau, trong phòng vang lên tiếng trẻ con rầu rĩ mang theo giọng mũi: "Về sau cũng lại đuổi Mặc nhi sao?" " !" Giọng nữ bình tĩnh lại ôn nhu trả lời. " được gạt người!" Bàn tay bé được bôi thuốc gắt gao túm ống tay áo của nàng. "Ừ, gạt người." Vuốt ve cái đầu rồi mới trả lời.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :