1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay sinh tồn khi bị chồng ruồng bỏ - Đạm Vũ (Chương 13/85)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 26: Tới biên cảnh. Editor: ChieuNinh Phượng Dương thành Liễu gia. Ở trong sảnh, thần sắc Liễu Phong Liệt lộ ra vẻ vui mừng nhìn bóng dáng nho úp sấp luyện viết chữ ở trước mặt, gương mặt lạnh lùng có ý cười hiếm thấy. " sai, Mặc nhi con tiến bộ , nhưng mà còn phải tiếp tục cố gắng!" Sau khi Liễu Phong Liệt nhìn chữ viết của đứa phỏng theo bảng chữ mẫu, khẽ gật đầu khen ngợi. Bóng dáng nho ngẩng đầu nhìn Liễu Phong Liệt ở bên cạnh mình, khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài có trầm ổn và lạnh lùng vượt ngoài lứa tuổi, nghe được lời khích lệ của đối phương cũng có lộ ra vẻ vui sướng tươi cười, chỉ đạm mạc gật gật đầu vẫn trả lời, rồi lại cúi đầu tiếp tục phỏng theo công khóa hôm phu tử giao cho. Nhìn khuôn mặt nhắn ràng còn vô cùng non nớt của Mặc nhi, nhưng đó có thiên chân vô tà của đứa bằng tuổi, có chăng chỉ là lạnh lùng vượt ngoài tuổi của bé. Liễu Phong Liệt hơi nhíu mày, trong lòng thầm thở dài hơi. Đứa này... từ khi trở về Liễu gia, vẫn rất ít chuyện, hơn nữa có vẻ hiểu biết giống như của đứa mới bốn tuổi. Thân ảnh nho lộ ra ý chí quật cường, làm cho người ta tự dưng cảm thấy có chút đau lòng. Nghĩ tới muội muội Liễu Hương còn có tin tức, mặt Liễu Phong Liệt thoáng lộ ra đông lạnh. Mạc Tử Khanh cho rằng , mình cũng tra được phải ? ChieuNinh%diendan^lequydon^ lúc Liễu Phong Liệt đứng ở bên thất thần, chiếc xe ngựa vừa mới dừng ở trước cửa Liễu. Liễu Phong Viêm nhảy ra từ bên trong xe ngựa, bất chấp người phía sau bung dù đuổi theo. liều lĩnh xông vào trong tuyết lớn như lông ngỗng vọt vào trong phủ, miệng lại khó nén kích động quát to: "Đại ca... Đại ca..." Đợi cho đến khi Liễu Phong Viêm vội vàng chạy đến cửa thiên sảnh, nhìn thấy đại ca của mình ở trong phòng, nhất thời kích động thôi hô lên: "Đại ca, có tin tức nhị tỷ... Ách... Ca kiểm tra công khóa của Mặc nhi sao?" vừa mới hai câu liền phát ánh mắt sắc bén của đại ca phóng tới, thế này mới hậu tri hậu giác phát Mặc nhi ở trong phòng luyện chữ. Liễu Phong Liệt nhíu mày nhìn Liễu Phong Viêm đứng ở ngưỡng cửa liếc mắt cái, cúi đầu phân phó hai tiếng với Mặc nhi xong, thế này mới theo Liễu Phong Viêm ra khỏi thiên sảnh. Ra khỏi thiên sảnh tới thư phòng mà hai huynh đệ Liễu gia vẫn chưa chú ý tới, bóng dáng nho vốn cúi người viết chữ, ở lúc đột nhiên nghe thấy câu có tin tức của nhị tỷ Liễu Phong Viêm ra, tay cậu khẽ dừng chút thể nhận ra, trong nháy mắt viết sai chữ. khuôn mặt nhắn non nớt giật mình, mày gắt gao nhíu lại, lâu sau cậu vẫn buông bút trong tay xuống, nhàng bước nhanh tới phương hướng thư phòng. Sau khi Liễu Phong Viêm theo đại ca mình vào trong thư phòng, khó nén sốt ruột ngồi vào trước bàn, rót chén nước trà uống ừng ực rồi mới : "Đại ca... Thương hội bên kia đưa tin tức tới, là tra được nhị tỷ từng xuất qua ở biên cảnh Lâm Lan thành." " người?" Liễu Phong Liệt cũng rót cho mình chén trà, nhàng nhấp ngụm hỏi. Đột nhiên mặt Liễu Phong Viêm lộ ra thần sắc ngưng trọng: " phải... Nghe lúc ấy có hắc y nam tử theo phía sau nàng, mặt đối phương mang theo cái mặt nạ màu bạc, nhưng mà biết vì sao... Sau khi tiến vào khách điếm ở Lâm Lan thành dùng cơm, đột nhiên nhị tỷ lại vội vàng mình rời , vẫn chưa trở về. Hơn nữa trong thời gian mấy ngày kế tiếp, lại có nhóm người xuất ở Lâm Lan thành tìm kiếm tung tích của nàng." Thời điểm tới đây, thả chén trà trong tay trở lại bàn rồi cúi đầu rơi vào trầm tư. ChieuNinh%diendan^lequydon^ "Có tra được nơi nàng ?" Liễu Phong Liệt ngưng mi mở miệng. Liễu Phong Viêm lắc lắc đầu : " có, đám người kia tìm kiếm ở trong Lâm Lan thành ba ngày, sau đó cũng có tìm được nàng, lại tìm kiếm tới hướng Phượng Lan quốc. Nhưng mà đệ cảm thấy..." tới đây, trong giọng của do dự. "Hả?" Liễu Phong Liệt hơi hơi nghiêng đầu, thần sắc khó hiểu nhìn sang. Liễu Phong Viêm lại cầm lấy chén trà mới vừa buông lần nữa, nhàng khua nắp trà nghi hoặc : " thư tín thương hội bên kia gửi đến có , bọn họ cũng phái người thầm điều tra qua, đáng nghi là vẫn chưa phát ghi chép nhị tỷ có ra khỏi thành, bọn họ hoài nghi nàng cải trang rời khỏi Phượng Lan quốc, hoặc là..." tới đây, Liễu Phong Viêm tiếp. Nghe xong Liễu Phong Liệt khoanh tay mà đứng ở nơi đó, hồi lâu sau híp hai mắt lại nhìn về phía Liễu Phong Viêm ngồi trước bàn, trong thần sắc có hoài nghi mở miệng: "Ý của đệ là... có khả năng nàng... căn bản có rời khỏi Lâm Lan thành, người ở trong thành?" Liễu Phong Viêm gật gật đầu, gương mặt tuấn mỹ như ánh mặt trời mang theo xác nhận gật đầu : "Cho nên... Đại ca, đệ nghĩ tự mình biên cảnh chuyến, nhưng mà nếu để cho phụ thân biết được nhị tỷ từng xuất qua ở nơi đó, chỉ sợ người..." Chỉ sợ lão cha kích động nhà mình nhất định chết sống muốn theo. Bởi vì lần trước chuyện ở Lý gia thôn, sau khi nhị tỷ vô cớ mất tích, Liễu lão gia tử liền thương nhớ con thành cuồng, hơi chút nghe được chút gió thổi cỏ lay, ông liền muốn vội vã chạy tìm. Hai ngày này bởi vì thương hội Liễu gia có việc, thế này mới làm cho ông hơi chút ổn định lại, nếu để cho ông biết được... "Phụ thân bên kia ta nghĩ biện pháp, đệ nhanh chóng xuất phát, cố gắng trở về ở trước đêm ba mươi tết." Liễu Phong Liệt trầm ngâm lát sau đó mở miệng, qua đêm ba mươi tết chỉ sợ cũng giấu giếm được. Liễu Phong Viêm thấy đại ca có ý kiến gật gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy : "Vậy đệ nhanh chóng thu thập hành lý, đợi lát nữa đệ liền xuất phát, kêu người trong phủ chuẩn bị tốt xe ngựa cho đệ." Sau khi xong vội vàng chạy ra khỏi thư phòng. Ở khắc trước khi Liễu Phong Viêm ra, bóng dáng nho lặng lẽ rời . Chỗ rẽ, nhìn thấy Liễu Phong Viêm sửa sang lại hành lý rồi, bóng dáng nho chậm rãi ra, trong con ngươi đen nhánh mang theo chút do dự, cuối cùng giống như là quyết định cái gì đó, dẩu môi hồng nhanh như chớp chạy tới phương hướng khác. **************** Ngoài hai mươi tháng chạp, từng nhà giăng đèn kết hoa chuẩn bị qua năm mới. Tô Nhược Hàm vội rời giường lấy xuống ít thịt khô hong khô và lạp xưởng nấu chín, sắp xếp xong nàng chăm đám gà, cho chúng nó thêm ít thức ăn. Sau đó nàng mới lấy ra cái hộp đựng thức ăn, thả thịt khô và lạp xưởng chuẩn bị tốt vào rồi mang theo ra cửa. Hôm nay địa phương nàng muốn , vừa vặn chính là tửu lâu 'Hương Phiêu Trai' nổi danh nhất Lâm Lan thành. ChieuNinh%diendan^lequydon^ Trước kia lạp xưởng trong nhà đều là trực tiếp mua đồ có sẵn, mà sở dĩ Tô Nhược Hàm biết làm, nguyên nhân là do có lần mua lạp xưởng với mẹ, vừa vặn trông thấy người khác làm, bằng chỉ sợ nàng cũng biết làm. Lần trước nàng mua tổng cộng tám mươi mấy cân thịt heo, nàng làm hai mươi cân thịt khô, sau đó tương thịt làm đến mười cân, sau này thịt khô được nàng ra ngoại ô tìm được ít nhánh cây Bách thụ trở về rồi dùng nó xông khói ngày, mỗi miếng thịt thoạt nhìn đều vàng rực, rất xa ngửi được hương vị thơm nức. Toàn bộ thịt còn thừa lại sau khi làm thịt khô nàng dùng hết làm thành lạp xưởng. Hai mươi cân tê cay và hơi cay, còn có mười cân thịt nạc được nàng làm thành lạp xưởng vị Quảng Đông. Bởi vì nàng thích ăn nhất chính là lạp xưởng vị Quảng Đông này, vì vị của nó ngọt, rất nhiều nữ nhân và đứa đều thích ăn. Bởi vì lạp xưởng này, bản thân Tô Nhược Hàm đánh chủ ý muốn làm buôn bán lấy tiền, cho nên nàng đều làm đủ cả ba loại hương vị, mỗi loại ít. Nhưng mà thời điểm làm hương vị tê cay, trái lại nàng hơi do dự phen. Dù sao ở thời đại này có hoa tiêu này nọ, hơn nữa hương vị tê cay này có lẽ rất nhiều người ăn vô, cho nên hôm nay nàng chỉ mang theo ít lạp xưởng hương vị cay, ngược lại vị Quảng Đông và vị hơi cay tràn đầy mâm. ChieuNinh%diendan^lequydon^ Đầu hai mươi tháng chạp, sau năm bận rộn mọi người sai biệt lắm bắt đầu nhàn rỗi, đường mang theo đứa ra ngoài dạo phố. Còn có số người chọn mua vật phẩm cần thiết qua năm mới, ngã tư đường nhân số đông đúc nhiều hơn vài lần so với ngày thường. Đến ngay cả người bán hàng rong bán này nọ đường tiếng thét to mời chào nghe qua cũng to hơn vài phần so với bình thường. Sau khi lên phố, Tô Nhược Hàm tùy ý tìm hai người hỏi thăm chút hỏi được phương hướng tới Hương Phiêu Trai. Nghe ông chủ đằng sau Hương Phiêu Trai này hình như là người Phượng Lan quốc. Những người từng qua Phượng Lan quốc đều , trong mỗi tòa thành ở Phượng Lan quốc đều có Hương Phiêu Trai. tại riêng gì Phượng Lan quốc, ngay cả Lâm Lan thành của Thương Lan quốc cũng mở Hương Phiêu Trai. Chẳng lẽ về sau toàn bộ bên trong Thương Lan quốc cũng muốn mở Hương Phiêu Trai sao? Tiếp xúc quen với văn hóa đại, Tô Nhược Hàm thể cảm khái, ở cổ đại này cũng thực nhiều chi nhánh hả... Hơn nữa còn là 'liên hoàn tửu lâu' vượt khỏi quốc gia, ông chủ sau lưng này đúng là lợi hại. Nhưng mà nghĩ đến mục đích hôm nay Hương Phiêu Trai, mặt Tô Nhược Hàm lại lộ ra vẻ tươi cười tự tin. Hương Phiêu Trai này càng nhiều chi nhánh càng tốt, nếu đối phương thực đồng ý hợp tác với nàng, như vậy về sau nàng cần lo lắng vấn đề sinh nhai. Thời điểm Tô Nhược Hàm tới bên ngoài Hương Phiêu Trai, hình như đối phương vừa mới mở cửa lâu, nhưng mà cũng có rất nhiều người ngồi ở bên trong điếm ăn bữa sáng. Nhìn trước quầy tiền ở trong đại sảnh có vị lão giả đánh bàn tính cách cách ở đó, nàng đặt hộp đựng thức ăn trong tay xuống mặt đất, đưa tay vuốt vuốt quần áo người. Hôm nay vì có thể bàn chuyện làm ăn thành công, Tô Nhược Hàm cũng có ăn mặc giống như ngày thường lui tới đường, bởi vì ngày thường phải xứng với vẻ nàng là phụ nhân thiếu hiểu biết để cho người ta nhìn thấy. Nhưng bây giờ bàn chuyện làm ăn với người ta, chỉ sợ với cách ăn mặc đó cho dù đối phương gài bẫy nàng, cũng cảm thấy nàng dễ bắt nạt. Cho nên đến khi ra cửa, nàng lại quay trở lại thay đồ, sau đó lại vì thuận lợi ra cửa mà mua bộ nam trang, tóc cũng cột lên cao cao giống nam tử bình thường. ChieuNinh%diendan^lequydon^ Đứng ở bên ngoài Hương Phiêu Trai, Tô Nhược Hàm hơi có chút do dự và yên. Dù sao tại nàng sắp sửa đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cùng với người ta, chuyện này quan hệ đến kế sinh nhai về sau của mình, đáy lòng nàng ít nhiều cũng có thêm khẩn trương. Nàng ở bên ngoài bồi hồi hồi lâu, phát trong Hương Phiêu Trai lại tới tới lui lui thay đổi đám khách nhân, nàng thầm an ủi bản thân, coi như giống như trước đây phỏng vấn tìm việc là được. Hơi ưỡng thẳng lưng, để cho bản thân thoạt nhìn càng thêm có chút tự tin, thế này mặt mới mang theo mỉm cười vào Hương Phiêu Trai. Ở thời điểm Tô Nhược Hàm cất bước tiến vào Hương Phiêu Trai, trước cửa sổ lầu hai có bóng dáng màu tím nhìn bóng dáng của nàng hơi hơi nhíu mày. Từ lúc nàng tiến vào Hương Phiêu Trai giọng chuyện với chưởng quầy ở nơi đó, tầm mắt người nọ vẫn dừng lại ở thân thể của nàng. Thẳng đến Tô Nhược Hàm nàng đưa tay lấy ra hộp đựng thức ăn mang theo bên người là lúc, trong mắt đối phương mới lộ ra vẻ hứng thú, đột nhiên khóe miệng khẽ giương lên với bóng người ở phía sau: " kêu Phúc bá dẫn nàng và đồ nàng mang theo đưa tới ta xem xem!" Người đứng ở phía sau bóng dáng màu tím hơi sửng sốt giây, nhưng mà lại lập tức hoàn hồn gật gật đầu cất bước xuống dưới lầu.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 27: Nam nhân nguy hiểm. Editor: ChieuNinh Tô Nhược Hàm cố lấy dũng khí rồi vào, nhìn thực khách ngồi trong đại sảnh đều ăn vận phú quý quan lại quyền quý, thầm than vậy phòng bao lầu chẳng phải là... Chưởng quầy thấy nàng đứng ở trước quầy nhìn mình, ngẩng đầu nhất thời liền muốn quát lớn tiểu nhị hai câu, có khách nhân đến, có nhìn thấy hay sao? mặt chưởng quầy mang theo vẻ nhiệt tình tươi cười tiếp đón: "Vị công tử này... Ngài muốn dùng cơm sao?" Lúc nghe được đối phương gọi mình là công tử, Tô Nhược Hàm hơi giật mình cái sau đó vẻ mặt tự nhiên, xem ra cải trang của nàng hẳn tính là thất bại. Nhưng mà nghĩ tới mục đích mình tới đây, mặt của nàng mang theo ý cười thản nhiên : "Chưởng quầy ... xin hỏi trong điếm các ngươi có cảm thấy hứng thú đối với món ăn mới ?" "Món ăn mới?" Tô Nhược Hàm thản nhiên ho khan tiếng, hơi hơi đè thấp thanh lại vài phần : "Tổ tông của ta truyền xuống vài công thức nấu ăn kỳ diệu, muốn hỏi chút tửu lâu các ngươi có hứng thú hay ." Vừa nghe lời ấy, trong ánh mắt chưởng quầy nhìn về phía Tô Nhược Hàm mang theo vẻ xem kỹ, mà nhiều hơn là vẻ cổ quái, hồi lâu sau mới đưa tay xoa mép môi của mình xuyên tạc : "Công tử... chẳng lẽ ngươi biết, món ăn ở Hương Phiêu Trai của chúng ta là đẳng cấp cao nhất trong nghề tửu lâu sao? Món ăn bình thường chúng ta chướng mắt." sai, món ăn trong tửu lâu ngay cả ngự thiện trong hoàng cung Phượng Lan quốc cũng có, món ăn bình thường ở bên ngoài làm sao lại có thể được nhận vào trong Hương Phiêu Trai? Nghe chưởng quầy , Tô Nhược Hàm hơi nhíu mày khó nhận ra, ra nàng cũng dự đoán được đối phương trả lời thế này. Nàng chỉ biết là lạp xưởng mình làm tuyệt đối là đồ hiếm lạ, nhưng nghĩ tới vấn đề người ta chướng mắt đồ ăn này, lúc này cũng chưa có thấy bị ghét bỏ, là trường hợp nàng có dự đoán được. Nhưng mà cũng may hôm nay nàng cũng phải mang theo lạp xưởng sống và thịt khô ra cửa, ngược lại là nấu chín rồi mới mang theo, bằng lúc này nghe xong chưởng quầy chỉ sợ muốn rút lui có trật tự. "Chưởng quầy, ta cũng thêm cái gì, vừa vặn hôm nay ta mang theo ít món ăn, chỉ cần ngươi tự mình nếm chút lại đến bàn bạc như thế nào? Cho dù đến lúc đó ngươi muốn cự tuyệt, ta cũng tuyệt chối cãi." Tô Nhược Hàm xong đặt hộp đựng thức ăn trong tay của mình chuẩn bị mở ra. Chưởng quầy vốn muốn khước từ, nhưng mà thấy gần đó có rất nhiều thực khách đều nhìn lại đây, dù sao cũng muốn thử xem hương vị món ăn của đối phương cũng thiệt thòi, đến lúc đó mình hài lòng dễ cự tuyệt đối phương. Khi Tô Nhược Hàm mở hộp đựng thức ăn ra, thời điểm chưởng quầy nhìn thấy cùng là mâm thoạt nhìn giống như là thịt khô, sắc mặt liền đen lại, ra tiểu tử trước mắt này là đến trêu chọc mình ? Mang theo mâm thịt khô nhà nào cũng có chạy tới thổi phồng với mình là món ăn mới tổ truyền? "Ngươi đùa giỡn lão phu?" Lúc này chưởng quầy muốn trở mặt đuổi người. đột nhiên lầu có bóng người chạy xuống, đối phương tới trước mặt chưởng quầy ngăn lại hành vi của sau đó trầm giọng : "Phúc bá... Thiếu gia mời vị công tử này mang theo hộp thức ăn kia lên lầu..." đến đây , người nọ còn liếc liếc mắt nhìn hộp thức ăn trong tay Tô Nhược Hàm cái. Nhưng mà vẫn giống như chưởng quầy lộ ra thần sắc thích hợp nào, chỉ là cái mũi hơi giật giật thể nhận ra, trong mắt nhanh chóng lên vẻ kinh ngạc. Thoạt nhìn thịt hun vô cùng bình thường, vì sao thơm như vậy? Tô Nhược Hàm quan sát vị nam tử trước mắt đột nhiên xuất này, vẻ mặt tương đối nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phương hướng lầu bên kia, nhưng mà cũng có nhìn thấy thiếu gia mà đối phương là ai, lại có phòng bao khép hờ. Tuy rằng đối phương với chưởng quầy Phúc bá, nhưng tầm mắt lại rơi ở thân thể của nàng. Hơi hơi suy nghĩ chút, cuối cùng nàng gật gật đầu, dù sao mới vừa rồi bàn bạc với chưởng quầy giống như có hứng thú đối với thứ nàng mang đến, thiếu gia nào đó ở lầu lại để cho nàng mang đồ lên. Tuy rằng biết vì sao đối phương lại biết nàng và chưởng quầy chuyện, nhưng mà thoạt nhìn đối phương giống như có quyền hạn lớn hơn rất nhiều so với chưởng quầy trước mắt này, có lẽ có thể bàn chuyện với đối phương cũng chừng. Lúc trước nàng làm nhiều lạp xưởng và thịt khô như vậy, mặt là chính nàng muốn ăn, nhưng mà càng nhiều hơn chính là muốn dùng bọn nó để kiếm tiền, tại nàng có lựa chọn khác. Chờ Tô Nhược Hàm mang theo hộp thức ăn theo đối phương lên lầu, căn phòng vào vừa vặn chính là căn phòng bao khép hờ vừa rồi nàng nhìn thấy. Thời điểm tới cửa, xuyên thấu qua khe cửa đóng kín hoàn toàn, Tô Nhược Hàm phát trong phòng có cái bàn đặt trước cửa sổ, có bóng dáng màu tím ngồi ở trước bàn. Khi bóng người kia nhìn thấy Tô Nhược Hàm và người khác đẩy cửa vào, đối phương chậm rãi quay đầu nhìn nàng cười... Ách, hoặc là , đối phương là cười nhìn hộp thức ăn tay nàng... Nam tử dẫn nàng lên lầu, lúc này cung kính đứng ở bên cạnh nam tử áo tím mở miệng : "Thiếu gia, người đến rồi." Nam tử áo tím gật gật đầu cười nhìn Tô Nhược Hàm mở miệng : "Tại hạ Phượng Vân Cẩm!" Tô Nhược Hàm nheo lại đôi mắt hạnh, mạnh mẽ áp chế kinh diễm trong mắt, nhịn được oán thầm trong lòng, nam nhân thời đại này ai cũng đẹp mắt như vậy? Chẳng lẽ non xanh nước biếc cổ đại nuôi dưỡng mỹ nhân? Tên tự xưng là Ám Tinh cũng tuấn mỹ giống như tinh, mà người trước mắt này cũng có vẻ ngoài bất phàm giống vậy. Chỉ là người trước mắt này thân trường bào màu tím viền vàng, khóe miệng mỉm cười tao nhã cười nhìn thân nam trang của nàng... thoạt nhìn, tuy rằng bộ dáng cười đến thực chói mắt thực ôn hòa, nhưng mà biết vì sao, nhìn quang mang chợt lóe rồi biến mất trong đôi mắt trong suốt của đối phương, Tô Nhược Hàm tổng thấy đối phương có vài phần nguy hiểm, nhìn giống như nhìn thấy con hồ ly giả dối. Đúng vậy, chính là hồ ly! ! ! Tế bào người nàng thống nhất kêu gào, nam nhân trước mắt này rất nguy hiểm, nếu chỉ sơ ý chút, có khả năng nàng bị ăn đến xương cốt cũng còn. Nếu đối phương là ông chủ Hương Phiêu Trai này, chỉ sợ nàng bàn chuyện làm ăn với đối phương, cùng đẳng cấp với cáo già này, đối phương ăn nàng đến mảnh vụn cũng còn. Thấy đối phương nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn của nàng rời, thân thể của nàng hoàn toàn là phản xạ có điều kiện liền có thái độ hết sức đề phòng. Đối phương đối với biến hóa của thân thể nàng ràng vừa thấy hiểu ngay, hồi lâu sau mí mắt đối phương cụp xuống, đôi mắt khôn khéo híp thành trăng khuyết, khóe miệng thoáng ý cười thản nhiên, giọng ôn nhu nhàn nhạt nhàng ra: "Ngươi cần khẩn trương, ta chỉ là thấy ngươi có vẻ chào hàng món ăn gì đó với Phúc bá, cho nên để ngươi đưa lên cho ta nhìn xem thôi!" "Ngươi là ông chủ ở đây?" Tô Nhược Hàm nhíu mày phán đoán. Đối phương từ chối cho ý kiến, chỉ là chỉ chỉ hộp thức ăn trong tay nàng : "Có thể cho ta nếm thử ? Hình như có vẻ rất thơm." Cặp mắt hồ ly lại nheo nheo lại, cái mũi dùng sức hít hơi. "Dù sao vừa rồi chưởng quầy cũng , món ăn bình thường thể vào được Hương Phiêu Trai. Đột nhiên ta hối hận, có lẽ đồ ăn của ta thích hợp với tửu lâu của các ngươi." Tô Nhược Hàm nhìn vẻ mặt đối phương ràng cười đến vô cùng ôn nhu, lại làm cho nàng khẩn trương thôi, nàng nhất thời bỏ lại câu xoay người liền muốn chạy. Nàng mới vừa chuyển thân, giọng của đối phương nhàng thoải mái truyền đến: "Ngươi sợ ta?" Cơ thể Tô Nhược Hàm hơi cứng ngắc, nhưng mà từ bóng lưng căng thẳng đó của nàng có thể thấy được, kỳ nàng thực khẩn trương. Tuy rằng nàng rất muốn mạnh miệng mình cũng sợ đối phương, nhưng mà nàng lại biết nếu nàng quay đầu, ánh mắt của nàng nhất định tiết lộ cảm xúc chân của bản thân. Cố chấp lại lần nữa nâng chân lên, khi chuẩn bị bước chân ra, đối phương lại mở miệng lần nữa: "Ngươi thử chút liền buông bỏ, cam tâm sao? Hay là ... Ngươi cam chịu món ăn ngươi mang đến kém hơn so với đồ ăn của Hương Phiêu Trai ta, ngươi có lòng tin?" Bước chân của nàng hung hăng dừng lại, tuy rằng Tô Nhược Hàm biết đối phương dùng phương pháp kích tướng, nhưng mà nàng lại cam lòng đồ mình vất vả làm ra lại bị người khác dùng giọng điệu ghét bỏ ra. Lập tức gương mặt trầm quay đầu trừng mắt nhìn đối phương, chống lại vẻ mặt đầy ý cười kia của Phượng Vân Cẩm, nàng nổi cáu vọt tới trước bàn 'Phanh' tiếng đặt hộp thức ăn ở bàn : "Ai ta có tin tưởng, chỉ sợ đồ ăn trong Hương Phiêu Trai này của ngươi so ra còn kém mấy thứ này của ta đấy!" "Hả, ?" Phượng Vân Cẩm khẽ mỉm cười nhíu mày, bàn tay trắng noãn thon dài như Bạch Ngọc đẩy cái nắp hộp đựng thức ăn ra, bên trong lộ ra gì đó. Mà cùng với gì đó ở bên trong lộ diện, mùi thơm nồng đậm nhàng xuất , hai mắt của nam nhân cong cong như hình trăng khuyết. Bàn tay hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật cầm đôi đũa lên liền hướng tới mâm thịt khô bàn, đột nhiên Tô Nhược Hàm tỉnh lại liền đánh qua cái tát : " lạnh rồi, để cho phòng bếp chưng nóng lại mới ăn được." Khi Phượng Vân Cẩm ở phía đối diện phát bàn tay xinh dùng sức vỗ vào tay của mình, tươi cười mặt hơi hơi cứng đờ, kinh ngạc nhìn bàn tay vừa bị đánh của mình, lúc sau cũng chưa có phục hồi tinh thần lại. Ôi... ông trời ơi, để cho nàng biến mất khỏi chỗ này ! Tô Nhược Hàm như gặp quỷ trừng mắt nhìn móng vuốt của mình đột nhiên nghe lời... Hận thể trừng cho móng vuốt mình cứ như vậy mà biến mất . "Kia, cái kia... Ta, ta phải cố ý, chỉ, chỉ là..." Gương mặt của nàng sung huyết đỏ bừng, trong lòng lại khẩn trương đến cực điểm, hận thể cho mình vài cái tát tai, nàng là bị não rút ? Biết nam nhân trước mắt này cũng ôn hòa dễ như vẻ ngoài, nàng lại còn to gan lớn mật vuốt ve tay người khác... mặt đối phương hơi hơi lên vẻ xấu hổ được tự nhiên, đưa tay che miệng hơi hơi ho , nhìn sang thủ hạ muốn há hốc mồm : "Phượng Thiên, ngươi mang đồ này để cho phòng bếp chưng nóng rồi đưa lại đây." Lúc này Phượng Thiên đứng ở bên đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng cúi đầu, sợ thiếu gia nhà mình phát trong mắt mình chợt lóe qua ý cười. Nhưng mà theo hai vai khẽ run run lúc xoay người cầm theo hộp thức ăn ra cửa, cũng khó để cho người ta nhìn ra cười... Phượng Vân Cẩm ở phía sau hai mắt nheo lại nguy hiểm liếc mắt nhìn bóng dáng Phượng Thiên cái, trong lòng cân nhắc, phải để cho gia hỏa kia làm nhiệm vụ ở đâu mới tốt đây? Ở lúc Phượng Thiên cầm hộp muốn ra ngoài, Tô Nhược Hàm giống như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở miệng : "Đợi chút!"
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 28: Ngươi dám đánh cuộc . Editor: ChieuNinh Tô Nhược Hàm ngồi đối diện, trong lòng như đánh trống. Nhìn Phượng Thiên bưng mấy cái khay xuống dưới lầu, đáy lòng của nàng có chút hối hận. Vì sao vừa rồi lại đột nhiên thiếu kiên nhẫn như vậy, làm cho mọi việc tới tình trạng tại này đây? Phượng Vân Cẩm cười tủm tỉm cầm ly trà xanh nhìn nàng, thấy mày liễu thanh tú gắt gao cau lại cùng chỗ, khóe miệng tươi cười có chút giảo hoạt hỏi: "Tô công tử... Ngươi khẩn trương sao?" Ánh mắt của quét về phía thái dương của nàng rịn ra mồ hôi tinh mịn. Nhưng mà chỉ cái liếc mắt này, khi tầm mắt của liếc qua lỗ tai trắng noãn, thần sắc hơi hơi dừng chút. "Có sao?" Tô Nhược Hàm giật mình. Phượng Vân Cẩm buồn cười lắc lắc đầu: "Chẳng lẽ là trong phòng quá nóng? Trán của ngươi cũng xuất mồ hôi." Vừa nghe Phượng Vân Cẩm , khóe miệng của nàng hơi run rẩy, mùa đông khắc nghiệt, nóng sao? Nghe vậy nàng khép mí mắt, nhanh chóng điều chỉnh lại nỗi lòng, mạnh mẽ tự áp chế tâm tình khẩn trương của mình xuống cười : "Phượng lão bản suy nghĩ nhiều... Ta đây có cái tật xấu, khi nghiêm túc suy nghĩ ra mồ hôi. Nếu ta ra, như vậy đối với đồ của mình có tin tưởng, chỉ là hy vọng đợi lát nữa sau khi có kết quả, Phượng lão bản ngài chuyện giữ lời là được." Những lời này của nàng thực ràng có ý tứ hàm xúc, chính là hy vọng sau khi có kết quả, nam nhân cười đến giống như hồ ly, cần giữ lời chơi xỏ lá mới đúng. Nhìn Phượng Thiên bưng lạp xưởng và thịt khô vừa rồi phòng bếp chưng nóng xuống mời thực khách nếm thử, suy nghĩ của nàng lại nhớ tới lúc nãy, khi Phượng Thiên bưng lạp xưởng chuẩn bị xuống lầu đưa cho phòng bếp. Lúc ấy thời điểm Phượng Thiên sắp ra cửa, Tô Nhược Hàm đột nhiên gọi đối phương lại: "Đợi chút!" Đối phương khó hiểu quay đầu nhìn về phía nàng. Nàng liếc hộp thức ăn cùng với cái khay ở bên trong cái : "Lúc phòng bếp chưng nóng, cho đầu bếp trong phòng bếp nếm thử chút có thể, nhưng mà thỉnh hạ miệng lưu tình, ít nhất phải để lại hai phần ba đưa lên cho chúng ta." Từ trong lời Tô Nhược Hàm vừa ra, thần sắc của Phượng Thiên và Phượng Vân Cẩm đều hơi kinh ngạc, nhất là Phượng Vân Cẩm, nụ cười vốn ôn nhã đột nhiên cương cứng ở mặt . Vừa vặn là, giờ phút này chưởng quầy Phúc bá ở dưới lầu lên. Vốn có gì, nhưng mà vừa nghe Tô Nhược Hàm lời này, lão nhân lập tức đen mặt. Bất chấp đối phương và thiếu gia nhà mình chuyện gì, chỉ biết là lời kia của Tô Nhược Hàm ràng có chút vũ nhục người khác, nổi cáu giận dữ hét lên: "Lời này của ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ý tứ của ngươi, đầu bếp và tiểu nhị trong phòng bếp của chúng ta còn có thể tham ăn ăn đồ của ngươi hay sao?" "Ta đây là đề phòng cho khỏi xảy ra." Tô Nhược Hàm nhíu mày mở miệng. Tuy rằng dự đoán được bị chưởng quầy nghe được, nhưng mà nàng dám như vậy cũng có đạo lý của nàng. Buổi sáng thời điểm nấu lạp xưởng và thịt khô, chính nàng ăn qua, đều bị hương vị kia làm cho thèm ăn chảy nước miếng. Huống chi là người chưa bao giờ ăn qua đồ ăn này. câu dặn dò như vậy, cũng hoàn toàn miễn cho người trong phòng bếp ăn ngon miệng, nhất thời dừng lại được mà ăn hết. Phúc bá bị nàng làm cho tức giận đến cả người phát run, đầu bếp trong Hương Phiêu Trai, có sơn trân hải vị gì mà chưa có ăn qua? Cho dù là ngự thiện của Thương Lan quốc và Phượng Lan quốc bọn họ cũng làm, chẳng lẽ còn tham ăn chút thịt hun khói của hỗn tiểu tử trước mắt này? là tức chết người mà... Phượng Vân Cẩm ở bên nhìn bộ dáng Phúc bá bị tức sắp trúng gió, nghĩ đến đối phương theo phụ thân của mình cũng nhiều năm. Vốn ông ấy cũng cáo lão nghỉ ngơi lúc tuổi già, nhưng mà nghe Hương Phiêu Trai mở ra ở Thương Lan quốc, lần này ông ấy mới có thể đột nhiên rời núi đến Lâm Lan thành tạm thay mặt chức chưởng quầy, đó hoàn toàn cũng là nhìn ở mặt mũi của phụ thân mình. Để tránh thực làm cho Phúc bá tức giận đến ngột ngạt, Phượng Vân Cẩm hơi hơi nhìn sang ra hiệu cho Phượng Thiên đứng ở bên kia mang theo hộp thức ăn xem náo nhiệt. Sau khi Phượng Thiên tiếp nhận tín hiệu, nhanh chóng tỏ thái độ mở miệng với Tô Nhược Hàm: "Này, vị công tử này..." "Tô Nhược Hàn..." Đột nhiên Tô Nhược Hàm mở miệng. Phượng Thiên ho cái rồi : "Khụ... Tô công tử, đầu bếp trong tửu lâu Hương Phiêu Trai của chúng ta đều là nhân tài kiệt xuất, mỗi chi nhánh cũng là sư phó đứng đầu..." "Ta hiểu được!" Tô Nhược Hàm đánh gãy lời Phượng Thiên : "Ta đối với thức ăn mình mang đến rất có tin tưởng, nhất là lạp xưởng kia... Ta dám nó là món ăn mới trong tam quốc tuyệt đối chưa từng xuất qua, ngươi hiểu ?" hiểu ? Phượng Thiên cúi đầu quan sát đồ ăn trong hộp thức ăn mang theo, tuy rằng lạnh, nhưng mà bên trong ngừng bay ra mùi thơm, ra cũng làm cho có vài phần hiểu . Nhưng mà... Có khoa trương như nàng ? Bên này hai người Phượng Thiên và Phượng Vân Cẩm đều mở miệng, Phúc bá ở bên kia bị tức giận đến xanh cả mặt, cả người trực tiếp nổi bão rồi. "Biết, biết cái gì mà biết... Làm sao đồ sấy khô còn phải là đồ sấy? Nhà nào cũng làm. Ngươi dám cầm đồ bình thường như vậy đến Hương Phiêu Trai quấy rối cũng quên , lại còn vũ nhục người khác. Nếu muốn dựa vào chút đồ sấy này mà khiến cho khách nhân của Hương Phiêu Trai chúng ta thích, chúng ta ở đây chẳng phải là biến thành tửu lâu hạng ba rồi hả?" Phúc bá bị bộ dáng tự tin của Tô Nhược Hàm làm cho tức giận hỏng người, nhất thời lời có vài phần lưu tình nể mặt. có chú ý tới Phượng Vân Cẩm ở bên mặt cười nhạt lộ ra chút thần sắc đồng ý. "Đồ sấy bình thường... có người thích phải ? Vậy ngươi có dám đánh cuộc với ta hay ?" Khóe miệng Tô Nhược Hàm tràn ra nụ cười lạnh. Vốn ban đầu nàng bởi vì hơi thở nguy hiểm người của Phượng Vân Cẩm, làm cho nàng có chút sợ hãi bị tính kế, liền đánh mất luôn ý niệm trong đầu muốn bán lạp xưởng cho Hương Phiêu Trai. Nhưng mà lúc này Phúc bá lời cố ý hạ thấp giá trị, làm cho tính ác liệt hiếm có trong người nàng xông ra. Đánh cược? Lông mày Phượng Vân Cẩm thâm thúy nhếch lên, nhìn hai mắt Phúc bá khóa chặt Tô Nhược Hàm, trong mắt thoáng lộ ra vẻ đăm chiêu. Có lẽ là Phúc bá ngờ rằng nàng đột nhiên mở miệng muốn đánh cược với mình, vẻ mặt hơi sững sờ chút nghe được Tô Nhược Hàm cười lạnh mở miệng lần nữa: "Lão ngài dám ?" "Đánh, đánh cuộc gì?" Phúc bá kinh ngạc mở miệng. Tô Nhược Hàm liếc mắt nhìn Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh cái, nhìn thấy mặt đối phương có vẻ đăm chiêu, mặt có nghiêm túc vươn ngón trỏ sờ sờ cái mũi mở miệng : "Liền đánh cược ở dưới lầu tùy tiện tìm mười khách nhân ăn thử món ăn ta mang đến, nếu tám người thích, tính là ta thắng như thế nào?" "Vậy nếu ngược lại?" Phúc bá phản xạ có điều kiện mở miệng. "Vậy tính ta thua!" Tô Nhược Hàm cất bước đến đối diện Phượng Vân Cẩm, vẫy vạt áo ngồi xuống. Tô Nhược Hàm mới ra, Phượng Vân Cẩm liền lạnh giọng ho khan cái, thế này mới bừng tỉnh lão nhân gia Phúc bá ... Giống như vừa rồi bởi vì quá mức tức giận, cho nên trước mặt thiếu gia nhà mình, lại ở chỗ này tranh chấp với tiểu tử này, có chú ý tới trước đó, tiểu tử này và thiếu gia nhà mình rốt cuộc chuyện gì. Tình cảnh lúc này, trong lúc nhất thời làm cho Phúc bá có chút xấu hổ nhìn về phía Phượng Vân Cẩm... tỏ vẻ chính mình làm cho thiếu gia khó xử. "Ha ha... Nếu muốn đánh cuộc, há có thể có tiền đặt cược đâu? Như vậy ... Nếu ngươi thắng, ta liền đưa phần ba cổ quyền Hương Phiêu lâu cho ngươi. Nhưng ngược lại nếu ngươi thua, ngươi lại nên làm cái gì bây giờ?" Đột nhiên Phượng Vân Cẩm biết từ nơi này lấy ra cái chiết phiến (quạt xếp), nhàng phe phẩy cười mở miệng. "Ngươi có thể toàn quyền làm chủ Hương Phiêu Trai?" Ánh mắt của nàng nhìn kỹ đánh giá . Phượng Vân Cẩm buông cây quạt trong tay, nâng chén trà uống ngụm mới cười khẽ mở miệng: "Tại hạ bất tài, vừa vặn là lão bản Hương Phiêu Trai này!" Tô Nhược Hàm nghe xong đối phương , hiểu gật gật đầu. "Ta thua." "Vậy nếu ngươi thua? Dù sao ngươi cũng phải ra tiền đặt cược chứ?" Phượng Vân Cẩm mạnh mẽ thu hồi chiết phiến trong tay, khóe miệng tươi cười có vài phần ý tứ hàm xúc . Lời của , làm cho trong lòng Tô Nhược Hàm cảm thấy là lạ, cảm thấy trong những lời này của đối phương có ý tứ gì đó, nhíu mày suy nghĩ chút sau đó mở miệng: "Nếu ta thua... Ta viết ra mười công thức đồ ăn mới cho Hương Phiêu Trai các ngươi... Cam đoan tuyệt đối là món ăn mới mẻ độc đáo trong tam quốc." "Ai biết ngươi hay giả, ngươi thua, phỏng chừng cái ngươi gọi là đồ ăn mới, có lẽ cũng có gì hay." Phúc bá ở bên phục thầm, nhưng mà thấy ánh mắt bất đắc dĩ của thiếu gia nhà mình nhìn sang, nhất thời giọng dần, biến thành thanh lầu bầu. Cho dù giọng Phúc bá rất , nhưng Tô Nhược Hàm lại tai thính nghe được. Vẻ tươi cười mặt nàng càng khắc sâu hơn, ngẩng đầu nhìn Phượng Vân Cẩm ở đối diện vẻ mặt nghiêm cẩn mở miệng: "Ngươi cảm thấy thế nào?" "Có thể!" Phượng Vân Cẩm thu lại nụ cười ôn nhu mặt, đôi mắt khôn khéo hơi nheo lại, thản nhiên gật gật đầu. "Nhưng mà..." Tô Nhược Hàm lại mở miệng lần nữa. "Nếu ta thắng, ta cần cổ quyền Hương Phiêu lâu này của ngươi..." phần ba cổ quyền gian Hương Phiêu lâu, căn bản phải là mong muốn của nàng. "Vậy ngươi muốn cái gì?" Phúc bá bệnh cũ lại tái phát, nhất thời gấp đến độ ở bên mở miệng chen vào. Tô Nhược Hàm vẫn chưa quan tâm Phúc bá, ngược lại là vẻ mặt ngạo nghễ mở miệng: "Chờ lúc nữa có kết quả rồi bàn lại !" Nàng muốn là toàn bộ chi nhánh sở hữu Hương Phiêu Trai... nhưng mà hành vi sư tử ngoạm như vậy . . . vẫn đợi lát nữa lấy kết quả rồi có vốn đàm phán lại tốt hơn. Toàn bộ mọi chuyện cứ như vậy mà đến, tại cũng còn con đường lui cho Tô Nhược Hàm. Phượng Thiên bưng lạp xưởng ba mùi vị, còn có ít thịt khô hun khói nàng mang đến xuống lầu, lát sau công bố kết quả. Mà lúc này khí trong phòng có chút cổ quái. Chỉ vì lúc này còn để lại phần lạp xưởng chưng nóng và thịt khô bàn ở trong phòng tại bốc khói, mùi thơm nồng đậm tràn ngập cả gian phòng. Tô Nhược Hàm mới mặc kệ khí có kỳ quái hay , buổi sáng ra cửa còn chưa ăn cơm, vừa rồi nàng còn cả buổi, lúc này đói bụng quan trọng hơn, cầm qua đôi đũa liền đưa tới đĩa lạp xưởng bàn. Phúc bá đứng ở phía sau Phượng Vân Cẩm, lúc này gương mặt già nua đầy nếp nhăn lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc, hai mắt tròn trịa nhìn chằm chằm lạp xưởng cắt thành lát , kìm chế được mà thầm nuốt nuốt nước miếng. Hình như... rất thơm... Cái kêu là lạp xưởng gì đó... Thoạt nhìn đỏ au, còn có vẻ óng ánh, được làm từ thịt gì vậy?
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 29: Mặc nhi mất tích. Editor: ChieuNinh " tốt ... tốt ... Đại thiếu gia, xảy ra chuyện rồi." Lúc này hạ nhân vội vã vọt tới trong thư phòng của Liễu Phong Liệt sốt ruột la to. "Chuyện gì mà hô to gọi rồi hả?" Vốn Liễu Phong Liệt kiểm tra sổ sách nhíu mày ngẩng đầu nhìn về đối phương, khi nào hạ nhân trong Liễu phủ có quy củ như vậy? Ở dưới ánh mắt sắc bén của Liễu Phong Liệt, lúc này sắc mặt hạ nhân kia xám trắng, cả người run run thôi mở miệng : "Đại, đại thiếu gia... Tiểu chủ tử , ..." Liễu Phong Liệt vốn lại cúi đầu xem xét sổ sách, nghe lời ấy mạnh mẽ ngẩng đầu, giọng điệu có vài phần tàn khốc lớn tiếng mở miệng : "Mặc nhi làm sao vậy?" "Tiểu chủ tử , thấy nữa!" Hạ nhân cả người run run cúi đầu ra. Liễu Phong Liệt mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt đại biến vọt tới trước mặt gia nô, phen túm cổ áo của : "Chuyện gì xảy ra? phải vừa rồi Mặc nhi còn ở thiên sảnh ôn tập công khóa sao?" Trong khoảng thời gian ngắn, vì sao lại đột nhiên thấy? Chẳng lẽ là... Mạc Tử Khanh? Ý tưởng mới vừa lên ở trong đầu Liễu Phong Liệt lập tức bị lắc đầu phủ quyết, nếu quả là như vậy, lúc trước cũng đồng ý để Mặc nhi trở lại Liễu gia. Vậy rốt cuộc Mặc nhi đâu? Chẳng lẽ... Là kẻ bắt tiểu muội , lúc này lại chạy tới bắt Mặc nhi? "Phân phó xuống, toàn bộ tìm cho ta, nhất định phải tìm được Mặc nhi." Liễu Phong Liệt vội vàng bỏ lại những lời này sau đó liền chạy ra bên ngoài. Mới vừa được hai bước, đột nhiên dừng lại, mày dần dần nhíu lại, đột nhiên nghiêng người nhìn về phía hạ nhân ở phía sau hỏi: "Lúc Tam thiếu gia rời , Mặc nhi có ở đây ?" Ách... Người hầu sửng sốt chút, suy tư hồi lâu sau mới do dự lắc lắc đầu: " ràng lắm..." Nghĩ đến hôm nay lúc Phong Viêm và mình chuyện ở thư phòng, còn có Mặc nhi trưởng thành sớm, trong lòng Liễu Phong Liệt có loại dự cảm ổn, nhanh chóng xoay người ở án thư nhanh chóng hạ bút viết xuống phong thơ đưa cho hạ nhân phân phó : "Nhanh chóng kêu người ra roi thúc ngựa đưa phong thư này đến phân hội Lâm Lan thành, để bọn họ chuyển giao gấp cho Tam thiếu gia." Sau khi thấy hạ nhân mang thư lui ra, Liễu Phong Liệt khó nén lo lắng ra bên ngoài, chuẩn bị phân phó người trong phủ đệ tìm. Hy vọng nên giống như phán đoán. ************** Lúc sáng sớm, gió lạnh vù vù thổi qua, chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy quan đạo hướng tới biên cảnh Lâm Lan thành. Liễu Phong Viêm ngồi ở bên trong xe ngựa, có chút phiền lòng nóng nảy lật chuyển sổ sách trong tay, nhưng mà chữ cũng đọc được. Từ sau khi xuất phát ở Phượng Dương thành, bọn họ vẫn luôn ngựa ngừng vó gấp gút lên đường. Trong lúc ở trong thành trấn đổi ngựa xong liền xuất phát, ngày đêm có nghỉ ngơi. Đột nhiên truyền đến tiếng hắc xì, phút chốc Liễu Phong Viêm liền sửng sốt. Suy nghĩ chút, đưa tay vỗ mành xe ngựa ra phía bên ngoài: "Liễu Nghị... Ngươi bị cảm lạnh sao? Nếu ngươi vào trong , ta đến đánh xe lúc !" Nghĩ tới mùa đông khắc nghiệt, ngày đêm đều là mình Liễu Nghị đánh xe, nghĩ đến tiếng hắc xì vừa rồi, hẳn là bị phong hàn. Liễu Phong Viêm thình lình vậy, làm cho Liễu Nghị đánh xe ở bên ngoài sửng sốt chút, khó hiểu : "Tam thiếu gia... Ta có bị phong hàn mà, người đánh xe làm gì, lập tức cũng sắp đến Lâm Lan thành." "Vừa rồi ta nghe ngươi hắt xì cái..." Liễu Phong Viêm nhíu mày. Liễu Nghị ở ngoài xe ngựa chỉ cảm thấy khó hiểu, đưa tay sờ sờ cái mũi của mình, bồn chồn mở miệng: "Nhưng là ta có..." Hai mắt Liễu Phong Viêm híp lại, ta hắt xì, mà có tiếng người hắt xì, chẳng lẽ là bản thân mình hay sao? Đột nhiên ở phía sau, bên trong xe ngựa lại truyền đến tiếng hắc xì... Hai người Liễu Phong Viêm và Liễu Nghị đồng thời mãnh liệt quay đầu nhìn về phía bên trong xe ngựa... Lúc này phía sau mấy bao hành lý có bóng dáng nho sắc mặt đỏ bừng ngã ra. ********* Trong phòng im lặng, nam tử áo tím ngồi trước bàn, nhìn chén dĩa bàn trống rỗng, sâu kín thở dài hơi. Mà lúc này Phúc bá thần sắc phức tạp ngồi ở chỗ kia, cầm ly trà xanh uống, sau khi giảm bớt vài phần cảm giác tê tê cay cay mang theo nóng đốt ở trong miệng, mới xoa xoa cái trán nhuễ nhại mồ hôi : "Thiếu gia... Hôm nay mắt lão nô là vụng về." Chưa từng nghĩ tới đồ sấy bình thường, còn có cái gọi là lạp xưởng gì đó, lại có hương vị đặc biệt như vậy. Nhất là khi lần đầu tiên miệng nếm thử lạp xưởng, chỉ cảm thấy khẩu vị có chút kỳ quái, cảm giác khó hiểu xuất ở trong miệng, làm cho người ta ăn xong miếng thứ nhất còn muốn ăn tiếp miếng thứ hai. Ba loại khẩu vị, hương vị hoàn toàn giống nhau, làm cho người ta muốn ngừng mà được, còn muốn ăn nữa. Khóe miệng Phượng Vân Cẩm hơi hơi giơ lên vẫn chưa trả lời, ngược lại là giơ lên bàn tay phải thon dài sạch như Bạch Ngọc nhìn xuất thần. lúc sau ngẩng đầu xuất thần nhìn về phương hướng cửa bên kia, nghĩ lại vừa rồi nàng tự tin ra câu kia: "Ta có thể đưa ra phương pháp làm món ăn này, nhưng mà ta muốn cầu phân chia phần lợi nhận của món ăn này bán ra ở mỗi chi nhánh Hương Phiêu Trai của ngươi... Nếu ngươi đồng ý, ta còn có thể cung cấp món ăn mới." ràng lúc ấy bộ dáng của nàng cũng rất khẩn trương, lại vẫn cố chấp nhìn . Vì sao nàng có thể chắc chắc nhất định đáp ứng nàng đây? Bỗng nhiên bóng dáng xuất ở ngoài cửa phòng, gõ gõ cửa vào. "Thiếu gia, ta trở về!" Phượng Thiên hé ra gương mặt táo bón vào. "Nàng đâu?" Bàn tay sạch như bạch ngọc của Phượng Vân Cẩm cầm ly rượu uống ngụm, thế này mới ngẩng đầu nhìn người tới thản nhiên mở miệng. "Sau khi ta theo người ra khỏi Hương Phiêu Trai, đầu tiên là bị mang theo ta hai vòng ở chợ, sau đó lại tới ngõ phía sau khách điếm bậc nhất, đợi đến lúc ta theo vào, lại đột nhiên còn thấy bóng dáng của ." Phượng Thiên nhíu mày đứng ở nơi đó bẩm báo. Có chuyện thể nào hiểu nổi, ngõ phía sau khách điếm ràng chính là ngõ cụt, đuổi theo vào người biến mất, việc này nghĩ như thế nào, cũng có vài phần cổ quái. " nghĩ tới, ngươi lại có thể cũng bị người quăng , là gần đây ngươi quá rảnh rỗi, cho nên năng lực thụt lùi rồi hả?" Phượng Vân Cẩm ôn nhu cười quay đầu nhìn về phía . Phượng Thiên rối rắm nhíu mày, thiếu gia nhà mình có thể đừng cười ôn nhu nhìn mình như vậy được , điều này làm cho đáy lòng của sợ hãi, thực có cảm giác an toàn... Mình theo dõi người có võ công lại có thể bị quăng, chuyện như vậy thực cũng có chút dọa người. "Tiểu tử kia hình như biết được ta theo ..." Phượng Thiên mở miệng giải thích. Lời vừa ra đưa tới Phúc bá ở bên liếc mắt khinh bỉ, tiểu tử này còn dám mê sảng nữa? Người kia ràng biết võ công, làm sao có thể phát được ? "Nàng có lỗ tai!" Phượng Vân Cẩm có vẻ đăm chiêu nhìn mu bàn tay của mình đột nhiên mở miệng. Phượng Thiên hơi giật mình sững sờ hỏi: "Có ý tứ gì?" Thấy chưa hiểu được, khóe miệng tươi cười của Phượng Vân Cẩm lại càng sâu hơn vài phần: "Nàng là nữ nhân." Vẻ mặt Phượng Thiên nhất thời kinh ngạc thất sắc: "Nữ, nữ nhân?" nữ nhân lại mặc nam trang chạy tới Hương Phiêu Trai chuyện làm ăn, hơn nữa... lại còn dám đánh cược với thiếu gia nhà mình... Càng quá đáng là, sau khi nàng thắng cược, lại còn có công phu sư tử ngoạm... nữ nhân dám dùng sư tử ngoạm đối với thiếu gia giống như hồ ly là thiếu gia nhà mình nàng rốt cuộc là... người biết nên sợ? Hay là nữ nhân này có tim gấu mật hổ? Ách, dù sao mặc kệ đối phương là nam nhân cũng tốt nữ nhân cũng thế, thiếu gia giao nhiệm vụ xuống cũng chưa hoàn thành, người cũng đánh mất... Chỉ có chờ thời điểm ba ngày sau nàng lại tới cửa, đến lúc đó cho dù thế nào cũng phải điều tra phen. "Nhưng mà thiếu gia à... Người tin tưởng nữ nhân kia sao? Dù sao sở hữu chi nhánh Hương Phiêu Trai... phân chia như vậy cũng phải là con số ." Phúc bá chép miệng, vừa rồi ăn qua chút gì đó còn chưa thỏa mãn, vòng vo mở miệng. Phượng Vân Cẩm thản nhiên liếc Phúc bá, tươi cười mặt có vài phần khôn khéo tính kế: "Đó đương nhiên phải con số ... Nhưng mà món ăn này lại kiếm bạc đến cho chúng ta, đó có thể càng thêm phải là con số . Hơn nữa các ngươi muốn biết, hương vị kỳ quái trong món ăn mới là gia vị gì sao?" Hai người Phúc bá và Phượng Thiên nghe xong đồng thời gật đầu, cái này ra là rất muốn biết. Phượng Vân Cẩm tin tưởng nữ nhân kia, xác thực có năng lực càng kiếm nhiều tiền cho , thể vì sao, chỉ là nén giận trong mắt đối phương thời điểm đánh cược với Phúc bá, cảm thấy ánh mắt của nàng có chút... Mà vào lúc này trong con ngõ Phượng Thiên đuổi theo, bóng dáng đột nhiên xuất ở tại nơi đó. Đối phương cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau khi phát cũng có ai, thế này mới mở miệng giọng thầm câu rồi vội vàng rời . Từ trong miệng đối phương mơ hồ nghe được câu: "Sớm biết nhất định cho người theo dõi ta, nhưng mà muốn theo dõi ta, có cửa đâu..." Người này vừa vặn chính là Tô Nhược Hàm mà Phượng Thiên đánh mất. Lúc nàng ở Hương Phiêu Trai ra, cũng đoán Phượng Vân Cẩm cười giống như hồ ly hẳn là phái người theo nàng cho coi. Nàng liền lung lay dạo lung tung vòng ở chợ, quả nhiên bị nàng nhìn thấy cái tên gọi là Phượng Thiên theo mình, nàng liền tới ngõ bên này. Sau khi tiến vào ngõ nàng liền trốn vào gian, sau đó nghe được bên ngoài còn thanh , nàng cũng dám ra. Bởi vì thời gian ở bên ngoài khác biệt với trong gian, nàng mình ở trong gian bận việc hơn nữa ngày, thu hoạch rất nhiều gia vị gừng, hạt tiêu, còn có hành và tỏi. Sau khi thu hoạch xong, nàng lại trồng đám lớn lần nữa, nàng mới ở trong gian thay bộ nam trang kia ra, ngược lại mặc vào quần áo thường ngày rồi mới lắc mình ra khỏi gian. Vì để cẩn thận, lần trước nàng chợ có mua cái đấu lạp (nón) mang theo sa mỏng mang ở đầu. Nàng cũng tin như vậy rồi, đối phương còn có thể nhận ra bản thân hay sao? Ra khỏi ngõ , Tô Nhược Hàm chuẩn bị sang đường đối diện mua vài cái bồn chậu chén muỗng, chuẩn bị dùng để đặt ở trong gian, vạn nhất ngày nào đó nàng gặp phải chuyện gì cần tránh ở trong gian, nàng còn có chút đồ dùng sinh hoạt nhà bếp, như vậy ở bên trong ngốc bao lâu cũng có vấn đề. Lúc ngang qua cửa khách điếm, nàng bị người phía trước lao nhanh vọt tới đụng phải cái. "Thực xin lỗi!" Đối phương vội vàng tiếng, sau đó liền cùng người phía sau nhanh chóng vọt vào trong khách điếm. Vào lúc nàng rũ mắt nhìn thấy đối phương là nam nhân ôm đứa , mà vẻ mặt đứa kia đỏ bừng, ánh mắt có chút mơ hồ, có lẽ là đứa kia sinh bệnh, cho nên nam tử đó mới lo lắng như vậy . Xoay người rời nàng có phát , đứa được đối phương ôm vào trong lòng vội vàng rời , khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng ở phía dưới đấu lạp, hơi suy yếu miệng mấp máy môi, hai chữ yếu ớt bật ra từ trong miệng. Mẫu thân...
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 30: Thích nhặt loạn. Editor: ChieuNinh "Liễu Nghị... Ngươi nhanh đến y quán gần nhất thỉnh thầy thuốc sang đây..." Liễu Phong Viêm ôm Mặc nhi sốt cao ngừng nhanh chóng vọt vào trong căn phòng tốt được giữ riêng, trong giọng có vài phần sốt ruột và lo lắng phân phó. Liễu Nghị vào ở sau cùng, mặt nghiêm túc gật gật đầu, nhanh chóng xoay người chạy ra bên ngoài. Mà lúc này tiểu nhị đưa bọn họ vào gian phòng, cũng bị Liễu Phong Viêm phân phó mang chậu nước lại đây. Đợi cho tiểu nhị bưng nước nóng lên, Liễu Phong Viêm nhúng ướt khăn lông đắp trán cho Mặc nhi. lấy giấy bút tới, rất nhanh viết xong phong thơ, xoay người đưa cho tiểu nhị khối bạc vụn rồi mới phân phó : "Ngươi lập tức đưa phong thư này đến thương hội Liễu gia trong Lâm Lan thành , để cho người phụ trách tiếp nhận phong thư này." Tiểu nhị vui rạo rực nhận lấy bạc vụn rồi mang theo phong thư rời . Liễu Phong Viêm nhíu mày cúi đầu nhìn chăm chú vẻ mặt đỏ bừng của Mặc nhi, lúc này mới phát miệng của cậu ngừng giọng nhắc tới hai chữ 'Mẫu thân', trong mắt của lộ ra vẻ lo lắng cùng với phức tạp. Nhị tỷ của trước kia đối đãi với Mặc nhi như thế nào, thời điểm đến Mặc gia đón Mặc nhi về Liễu gia xem như hiểu biết thấu triệt. Chưa từng nghĩ tới đứa này lại ở thời điểm sinh bệnh yếu ớt, tâm tâm niệm niệm của nó lại là người nương nhẫn tâm. đứa làm cho người ta đau lòng, nó mới bốn tuổi thôi! Sau khi nó biết mình đến Lâm Lan thành là vì tìm nương của nó, lại vụng trộm theo mình chạy đến biên cảnh Lâm Lan thành này. Hơn nữa là bởi vì vụng trộm trốn tránh ở bên trong xe ngựa, ngày đêm cũng có ăn cơm, cảm nhiễm phong hàn lại đói khát, nó hoàn toàn ngã bệnh. Cũng biết Mặc nhi vụng trộm chạy theo sau, tình huống của đại ca mình ở bên kia ra sao rồi? Nếu trong nhà thấy Mặc nhi, chỉ sợ là khiến cho đại loạn rồi. Lúc nghĩ đến đây, Liễu Phong Viêm trừ bỏ lo lắng bệnh tình của Mặc nhi, lại có chút lo lắng Liễu phủ hỗn loạn vào lúc này. Chỉ hy vọng Mặc nhi có thể nhanh chóng hạ sốt, sau đó mình lại phái người trở về thông báo cho đại ca tiếng. ********* Đợi cho đến khi Tô Nhược Hàm về tới nhà, là sau giữa trưa. Thời điểm ở chợ, nàng mua ít bồn chậu chén muỗng, lại dạo vòng quầy bán thịt heo, thương lượng chút với ở đại thúc bán thịt lần trước. Đối phương lấy giá bán so với lần trước rẻ hơn chút lại đưa tới cho nàng trăm cân thịt, hơn nữa lại tìm mấy bộ ruột non miễn phí cho nàng. Nhưng mà đối phương uyển chuyển hỏi nàng ruột non này ăn làm sao, đều bị Tô Nhược Hàm lơ đãng chuyển hướng câu chuyện. Sau đó đối phương nhiệt tình đưa thịt đến trong nhà cho nàng, lại để lại ít xương sườn và xương ống, là để cho nàng hầm canh dùng. Thịt heo tạm thời bỏ vào trong gian, nàng lại đặt cây giống quả quýt mua được ở chợ vào trong gian. Mùa đông khắc nghiệt vốn có hoa quả gì, vất vả nhìn thấy trong tiệm bán cây cảnh ở chợ có hai cây trụi lủi, vừa hỏi tỉ mỉ mới biết cây kia là quýt vàng. Tô Nhược Hàm nghĩ đến hương vị quả quýt chua chua ngọt ngọt, mạnh mẽ nuốt xuống nước miếng trong miệng. Chống lại ánh mắt cổ quái của Phương lão bản, nàng là mua hai cây ăn quả quýt vàng trở về. Có gian tồn tại, nàng hoàn toàn có thể trồng quýt vàng ở trong gian, tin tưởng rất nhanh có thể có quả quýt ăn. Mang theo lòng tràn đầy chờ mong, Tô Nhược Hàm ở trong gian trồng quýt. Dùng nước suối ở trong gian tưới cho cây quýt, Tô Nhược Hàm cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dáng đầy bùn đất người, nhíu mày tìm bộ quần áo đến ao nước suối trong gian. Bởi vì nước trong suối ngừng toát ra, dùng như thế nào cũng hết, cho nên tại nàng giặt quần áo nấu cơm cơ bản đều là dùng nước suối trong gian, hơn nữa ở bên cạnh ao nước suối cũng đặt cái bồn tắm, nàng chỉ dùng để tắm rửa. Tuy rằng lần đầu tiên dùng nước suối trong gian để tắm cảm giác lạnh thấu xương, nhưng mà sau khi quen rồi lại cảm thấy sau khi dùng nước suối tắm rửa thân thể cả người tốt lên ít. Tô Nhược Hàm cởi quần áo tắm rửa, trong lúc lơ đãng cúi đầu nhìn bụng mình, nếu phải bụng có nếp nhăn (vân thai), nàng nhất định tin tưởng thân thể lại làm mẹ sinh qua đứa . Đưa tay sờ sờ có nếp nhăn nhàn nhạt, thần sắc Tô Nhược Hàm có chút xuất thần nghĩ, đứa mà thân thể này sinh là đứa có bộ dáng gì đây? Hưu thư có đề cập, Liễu Hương gả cho Mạc Tử Khanh năm năm, nghĩ đến đứa kia chắc là vừa mới bốn năm tuổi ? đứa bốn năm tuổi có mẫu thân, có phải khổ sở hay ? Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hàm tự giễu lắc đầu cười khổ cái, nghĩ tới tình cảnh thời đại này nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, Mạc Tử Khanh hưu nguyên chủ thân thể này chỉ sợ cũng thê thiếp thành đàn , tình huống như vậy, chỉ sợ cuộc sống của đứa ... Bỗng nhiên, ngực trận đau đớn, nàng nhíu mày đưa tay đặt ở chỗ trái tim, thào mở miệng thầm : "Chẳng lẽ thân thể này làm mẫu thân, cho nên bản năng cơ thể vì đứa mà đau lòng sao?" Ở trong đầu tự giác lại xuất đứa hôm nay ở cửa khách điếm thoáng gặp qua kia. Bộ dáng đứa kia giống như cũng mới bốn năm tuổi, khuôn mặt nho có đỏ ửng khác thường, có lẽ là cảm nhiễm phong hàn phải, biết đứa thế nào rồi. Bộ dáng đứa kia phấn điêu ngọc mài rất là đáng , lại là vì sinh bệnh mà thoạt nhìn yếu ớt vô cùng. Ở đại cảm mạo thực là chuyện đơn giản, nhưng mà tại cổ đại lạc hậu này, phong hàn nho lại rất dễ chết người. Tô Nhược Hàm có phát , trong lòng nàng vì đứa gặp thoáng qua mà bỗng dưng thương nhớ. lúc sau phục hồi tinh thần lại, nàng nhanh chóng lắc lắc đầu thu hồi tâm tư. Sau khi tắm rửa xong, Tô Nhược Hàm vuốt ve chút cái bụng hơi đói, kế tiếp lắc mình cái ra khỏi gian, đến phòng bếp. Đêm qua nấu cơm giống như còn thừa ít, nhưng mà cũng có rau xanh rồi. Buổi sáng nấu lạp xưởng thịt khô tất cả đều mang Hương Phiêu Trai, mà vài thứ kia cũng bị tên gia hỏa kia ăn hết, mà nàng cũng có cách nào mang trở về, đối phương chỉ kém chút nữa nuốt mất chén dĩa của nàng. Nghĩ tới đống lớn thịt hôm nay mua được, còn có xương sườn đại thúc bán thịt đưa cho, con sâu tham ăn lại lần nữa bị câu ra. Ở trong gian hái được ít hạt tiêu xanh, sau đó lại rút cây củ cải trắng mập mạp, Tô Nhược Hàm vọt tới phòng bếp làm cơm. Canh cải củ hầm sườn, ớt xanh xào thịt. Ừ... Có nên làm cái trứng chiên nhỉ? Trong nồi hầm canh sườn, nàng bỏ thêm ít củi vào trong bếp rồi chạy tới chuồng gà kiếm trứng gà. Từ rất xa Tô Nhược Hàm còn chưa có tới gần chuồng gà, nàng nghe thấy gần chuồng gà truyền đến trận tiếng gà kêu oang oác, cùng với đó còn có thanh 'Phịch' 'Phịch' gà bay loạn, nàng nhíu mày qua... Đàn gà lại làm loạn cái gì? Chờ nàng đến bên ngoài chuồng gà thời điểm nhìn thấy màn kia, nàng lập tức nổi giận, thở phì phì giận dữ la hét với bóng dáng màu trắng ngồi canh giữ ở ngoài chuồng gà: "Tiểu Bạch... Ngươi được luôn luôn nhặt mấy đồ vô dụng trở về. Nếu ngươi cứ như vậy, ta giết thịt chó ăn." Ặc, kỳ muốn lượm lượm đồ có ích chứ. Nhìn đại cẩu bị thương lúc trước trong lúc vô tình nàng nhặt được, được nàng gọi là 'Tiểu Bạch', Tô Nhược Hàm hoàn toàn nóng nảy rồi. Con chó này có chút cổ quái, chính là thích chạy ra bên ngoài tha ít đồ ngạc nhiên cổ quái trở về, lớn nó tha trở về con dê, nó lượm trở về bộ quần áo rách... Nhưng mà trong quần áo có tấm ngân phiếu trăm lượng ... Mặc dù có bạc lấy nàng cao hứng, nhưng mà Tiểu Bạch lượm đồ càng ngày càng có điều cố kỵ ... Nó lại lượm con chồn trở về, lại còn tự ngậm nó ngồi ở ngoài chuồng gà hù dọa gà nàng nuôi, vạn nhất chúng nó sợ tới mức đẻ trứng làm sao bây giờ? Tiểu Bạch giương cặp đồng tử xanh lam vô tội nhìn nàng, thậm chí còn có thể nhìn ra cái mặt lông lá còn có chút ủy khuất, giống như là ủy khuất Tô Nhược Hàm nàng thích đồ nó lượm về, nhưng mà nó nghĩ rằng nàng thích, thế này mới nơi nơi lượm này nọ lấy lòng nàng. Tô Nhược Hàm bất đắc dĩ đưa tay che trán, có chút biết gì nhìn trời. Con cẩu trước mắt này ràng là thông minh quá mức, nhưng mà thói quen xấu của nó thể tiếp tục dung túng. Mặt nàng nghiêm sắc mặt, giọng điệu có cảnh cáo mở miệng: "Tiểu Bạch... Về sau được tùy tiện lượm đồ vô dụng về nhà..." Tô Nhược Hàm chưa từng nghĩ đến, bởi vì lúc này nàng oán giận Tiểu Bạch nhặt đồ vô dụng. Ở vài ngày sau đó, cái thói quen cổ quái khó sửa đổi của Tiểu Bạch lại nhặt về thứ khiến cho nàng bị dọa chết khiếp, chỉ vì nó lần này lại... lại tha người trở về. Hơn nữa... Nhìn bóng dáng nho kia, nàng hoàn toàn trợn tròn mắt...
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :