1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay sinh tồn khi bị chồng ruồng bỏ - Đạm Vũ (Chương 13/85)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 21: Đặc biệt gặp lại. Editor: ChieuNinh "Khụ, khụ khụ... muốn chết, nấu nồi cơm thôi mà, sao lại giống như phóng đạn mù vậy nè?" Tô Nhược Hàm chật vật thôi vọt ra từ trong phòng bếp mịt mù sương khói, gương mặt trắng nõn đầy khói bụi màu đen, giống như con mèo hoa chui ra từ trong tro bếp. Đứng ở trong sân hô hấp khí mới mẻ, nàng buồn bực phun ra ngụm trọc khí. Vẫn chưa có thói quen, từ lúc ban đầu nấu cơm đun được bếp, đến bây giờ nấu cơm giống như phóng đạn mù, nàng tiến bộ rất nhiều. Dù sao mấy ngày hôm trước thời điểm lần đầu tiên nàng nấu cơm, đốt lửa mất giờ, sau đó tất cả món nấu được đều còn sống, lần thứ hai nấu cháy đen như than. Đến tại, tuy rằng thời điểm nàng nấu cơm trong phòng bếp là mảnh sương khói, nhưng mà ít nhất đồ ăn nấu ra tuy rằng hương vị kém chút, nhưng mà ít ra ăn vào bị tiêu chảy. Tô Nhược Hàm nghỉ tạm chút ở trong sân, sau khi nhìn thấy trong phòng bếp sương khói xông người dần dần tán , nàng đầu đầy mồ hôi mới tới trong phòng bếp, trong lòng tức giận nghĩ, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện bếp nấu quái đản này chút, thể để cho nó mỗi lần nấu cơm đều xông chết người như vậy ? Hơn nữa cũng biết chuyện gì xảy ra, lúc trước khi ở nhà Lý thẩm nhi, hình như nàng có hỗ trợ bổ sung củi vào trong bếp lò, cũng có thấy khói lớn như vậy ? Chẳng lẽ là bếp nấu của Tô gia có vấn đề? Quên , trước nghĩ nữa, nhanh chóng cơm nước xong còn phải thu thập đống hỗn loạn ở hậu viện. Vốn tưởng rằng sau khi mua xong tòa nhà, nàng có thể sống nhàn nhã. Nhưng mà, trời biết... ra cuộc sống nhàn nhã cũng phải dễ dàng như vậy. Chỉ là bữa cơm đầu tiên lúc mới tiến vào Tô gia, nàng bị ép buộc quá mức, còn muốn nhàn nhã qua ngày, vậy chuyện thứ nhất chính là phải học làm sao dùng được bếp nấu lạc hậu này, còn có chính là phải học được nuôi gà... Lúc nhà Tô Khuê rời , trong nhà còn để lại mấy con gà mái già và hai con gà trống mang , là để lại về sau đẻ trứng cho nàng ăn, thuận tiện thay nàng giải quyết chút về sau đồ ăn cơm thừa linh tinh. Nắm chắc ý tưởng về sau có trứng gà miễn phí ăn, Tô Nhược Hàm vô cùng cảm tạ để lại mấy con gà, nhưng mà nàng vừa tiếp nhận trắc trở đến đây. Chính là thời điểm nàng vừa vào trong hàng rào nhặt trứng gà quên đóng cửa, tất cả mấy con gà chạy ra từ trong hàng rào, lại nhanh như chớp liền lẻn đến bên trong hậu viện, thế là toàn bộ rau xanh cải củ lá cây gặp tai ương. Nàng gấp đến độ muốn bắt đầu sỏ gây nên, nhưng mà lại bi kịch phát , sao cổ đại nuôi gà lại trơn trượt lợi hại như vậy chứ? Trước bất luận là gà mái chạy trốn giống nhau phi cơ trực thăng nhảy lên nhảy xuống, chỉ là hai con gà trống thoạt nhìn nặng gần tám cân, chúng nó có thể so với 'máy bay chiến đấu'. Tay nàng vừa đưa qua còn chưa có bắt được chúng nó, cái mỏ sắc bén cũng hung hăng mổ ở tay nàng... Bi kịch bị mổ đến máu tươi chảy ròng. Đợi cho đến khi nàng vất vả lùa toàn bộ đàn gà chạy về chuồng, hậu viện thành đống hỗn độn, rau xanh xanh mượt và cải củ lá cây bị ăn chỉ còn lại có cành cây trụi lủi, mà cái hậu viện to như vậy nơi nơi đều là gà béo ục. Muốn nàng là người lớn lên ở trong thành thị, bao giờ gặp qua trận chiến này? Lúc ấy hoàn toàn trợn tròn mắt. Hai ngày trôi qua, sau khi đánh giá gà béo ục này hẳn là khiến người ta ghét bỏ như vậy, nàng mới quyết định hôm nay sửa sang lại hậu viện, thuận tiện bổ cứu rau xanh cải củ chút. Nếu thành thục thu hoạch hết, nếu thành thục lại biến thành rau, chỉ có thể nhổ lên rồi dời đến trong gian trồng lại, thử xem còn có thể bổ cứu hay ! Hơn nữa ở nhìn thấy rau xanh có lá cây chỉ còn lại có thân cây, đột nhiên đầu nàng thoáng qua ý tưởng, mới phản ứng kịp rau xanh này nọ đối nàng mà , đúng là có chút trọng yếu... Người nơi này chỉ biết xào rau nấu canh, hơn nữa chỉ biết hong khô làm dưa muối. Nhưng mà bọn họ lại biết đem rau xanh làm thành đồ chua, như vậy rất dễ bảo tồn, hơn nữa lại là phương pháp làm món ăn ngon mỹ vị, ở đây lại có người biết. Nghĩ tới đậu tương của mình, còn có rau xanh trong hậu viện, Tô Nhược Hàm nở nụ cười ngây ngất. Nàng quyết định làm toàn bộ rau xanh này thành đồ chua, đợi cho sau khi sửa sang lại sai biệt lắm cuộc sống của mình được yên ổn, mở cái quán ven đường hoặc là khai trương tiệm cơm , giữ độc quyền về đậu phụ mặn mà nơi này có... Hơn nữa lại là dưa chua đậu phụ mặn. Trong lòng tưởng tượng tình hình tự mình kiếm tiền, Tô Nhược Hàm cười lắc lắc đầu, vẫn là nên trước thu dọn hậu viện cho tốt rồi lại mơ mộng phát tài tốt hơn. Nhanh chóng cơm nước xong, Tô Nhược Hàm hăng hái mười phần cầm cái chổi lên tới hậu viện. ****** Trong phòng chữ Thiên lầu hai của đệ nhất tửu lâu 'Túy Mãn Trai' Lạc Lâm thành. Mạc Tử Khanh mặc quần áo cẩm bào màu trắng khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người đường qua lại như nước chảy ở ngã tư đường dưới lầu. Hàn Lệ cung kính đứng ở phía sau của , khi nhìn thấy ngã tư đường phía dưới xuất chiếc xe ngựa vô cùng hoa lệ, Hàn Lệ thản nhiên mở miệng: "Chủ tử... đến đây." Mạc Tử Khanh hơi hơi nhíu mày nhìn lại, nhìn thấy xe ngựa đứng ở dưới lầu Túy Mãn Trai, bóng dáng màu đen như mực ra từ bên trong xe ngựa. Hình như là đối phương cũng nhận thấy được có người đứng ở phía trước cửa sổ nhìn mình, đôi mắt hoa đào mang theo mị hoặc nhìn lại đây. Nhìn thấy trong đôi mắt phượng quen thuộc bao hàm khiêu khích, đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạc Tử Khanh chút dao động, bình tĩnh nhìn chăm chú vào đối phương. Người dưới lầu hai mắt gắt gao tập trung bóng dáng đứng trước cửa sổ, lần đầu gặp lại sau năm năm, đôi mắt bình tĩnh của đối phương làm cho trong lòng vốn yên ổn lại thêm vài phần phiền chán, ánh mắt mang theo tức giận trừng tới trước cửa sổ mà Mạc Tử Khanh đứng. Thời điểm chú ý tới hai mắt đối phương híp lại mang theo tức giận nhìn tới mình, Mạc Tử Khanh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt mở miệng với Hàn Lệ ở phía sau: " thỉnh lên !" Hàn Lệ lên tiếng trả lời rồi ra ngoài, rất nhanh cửa phòng bị đẩy ra, Mạc Tử Khanh thản nhiên xoay người nhìn sang đối diện. Nhìn bóng dáng đứng ở ngoài cửa năm năm thấy, giọng réo rắt của bình tĩnh mở miệng: "Vẫn mạnh khỏe?" Người ngoài cửa thân hình hơi dừng chút thể nhận ra, lập tức tuấn nhan tuyệt sắc khuynh thành cưỡng chế vẻ châm chọc thoáng lên, chậm rãi cất bước đến, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi rũ xuống, khóe miệng khẽ nâng lên cười : "Ha ha... Năm năm có nhìn thấy ngươi, đương nhiên là ta rất tốt, hơn nữa là càng ngày càng tốt." Nhìn gương mặt đối phương khó nén ý châm chọc, cùng với lời khiêu khích, Mạc Tử Khanh chỉ lạnh nhạt gật gật đầu, bình tĩnh ngồi xuống xuống, nhìn người đối diện lạnh lùng mở miệng: "Thanh Nguyên... Năm năm!" Nghe được tiếng réo rắt của Mạc Tử Khanh lại kêu ra tên của bản thân, tay cầm chén trà của hơi ngừng lại, thân mình tự kìm hãm được mà hơi cứng ngắc, giọt nước trà tràn ra khỏi chén mà biết. lát sau miệng của mới thoáng lên nụ mỉm cười mê hoặc lòng người thản nhiên mở miệng : "Đúng vậy, ta biết, năm năm!" lâu rồi. Mạc Tử Khanh lạnh lùng ngẩng đầu nhìn đối phương, nhìn thấy khóe miệng mỉm cười của đối phương giống như lần cuối cùng của năm năm trước khi rời , mày của dần dần nhíu lại. Ý tứ của (MTK) rất ràng, năm năm ... cũng đủ cho (TN) bình phục tâm tình của mình, chẳng lẽ còn bỏ xuống được sao? thích nữ nhân kia, cho nên (MTK) hưu nàng, nhưng mà nên cướp nàng , lại nên châm ngòi hợp tác giữa mình và Liễu gia, thậm chí còn liên lụy đến Mặc nhi... chẳng lẽ thời gian năm năm còn chưa đủ?
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 22: Ân oán cũ. Editor: ChieuNinh "Là ngươi mang Liễu Hương sao? Miếng ngọc bài cũng do ngươi đặt ở trong phòng hộ nông gia kia." Mạc Tử Khanh bình tĩnh mở miệng. "Đúng như thế nào?" Khóe miệng Thanh Nguyên hơi giương lên, khiêu khích nhìn . Đối với chuyện Mạc Tử Khanh biết mình mang Liễu Hương , có thể Thanh Nguyên sớm dự đoán được, cũng có thể chính là cố ý để cho ta biết được, là chính mang Liễu Hương . ta muốn hưu Liễu Hương, mình lại trả thù nàng sao? khỏi nghĩ quá mức tốt đẹp rồi. "Thả nàng ! Năm năm, hẳn là ngươi buông xuống." Mạc Tử Khanh lướt ống tay áo cầm qua chén trà rót cho mình chén, giọng điệu nhàng mở miệng. Thanh Nguyên cụp đôi mắt xuống trong đó mang theo chút phức tạp liếc mắt nhìn người mặc áo bào trắng ngồi đối diện, cả người Mạc Tử Khanh thanh nhã như trích tiên nâng trà mà uống, trong đôi mắt sáng trước sau như là trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, giống như vạn vật thế gian này đều thể nhập vào trong mắt . Trong lơ đãng, khóe miệng Thanh Nguyên hơi kéo ra nụ cười khổ tự giễu thể nhận ra, quen biết với Mạc Tử Khanh hai mươi mấy năm, bao giờ thấy qua chuyện gì có thể làm cho đánh vỡ lạnh lùng và bình tĩnh trong đáy mắt? Kể cả lúc trước bởi vì nữ nhân bao cỏ kia tính kế và bức hôn, đồng thời cũng bao gồm Linh nhi bởi vì cự tuyệt mà... hương tiêu ngọc tổn, chuyện nào có thể đánh vỡ gương mặt bình tĩnh của . Buông? Kêu làm sao có thể buông? Nếu như phải nữ nhân bao cỏ kia tính kế, làm sao Mạc Tử Khanh lại có thể cưới nữ nhân bao cỏ kia? Mà Thanh Linh... muội muội sinh đôi của mình thuở thân thể yếu kém nhiều bệnh, làm sao nàng lại có thể để cho mình mang theo nàng rời xa nơi thương tâm này, lại vì sao khi biết được ngày đại hôn của liên tục hộc máu, dẫn tới hương tiêu ngọc tổn (chết)? Trong đôi mắt hoa đào của Thanh Nguyên mang theo hơi thở hơi mị hoặc lạnh như hàn băng ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Tử Khanh, tất cả trong mắt đều mang phẫn nộ lạnh lùng. là muội muội chính mình từ bảo bọc lớn lên, mà người là bạn thân cùng nhau lớn lên với mình, điều này kêu có thể buông như thế nào? Nghĩ tới chuyện của năm năm trước, bàn tay trong tay áo của Thanh Nguyên nắm rất chặt, đôi mắt phượng nheo lại vài phần, trong mắt tràn đầy hàn ý nhìn về phía Mạc Tử Khanh, trong giọng đau xót và phức tạp khó nén: "Nếu năm đó ngươi khẳng định cưới Thanh Linh, nàng , ... Vì sao ngươi chịu cưới nàng? Kiêu ngạo như nàng cũng chấp nhận buông bỏ toàn bộ kiêu ngạo của mình mà gả cho ngươi làm thiếp, vì sao ngươi lại cự tuyệt nàng?" Trước khi muội muội của mình chết khóe miệng dính đầy máu giống như hồng mai vào đông, lúc này ở trong đầu của lại vô cùng ràng. Tươi cười gương mặt tuấn mỹ tà tứ của Thanh Nguyên trở nên lãnh liệt hơn, thản nhiên dời tầm mắt của mình lại nhìn về phía Mạc Tử Khanh đối diện. Bắt đầu từ lúc đó, giao tình giữa mình và , cũng còn tồn tại nữa. Mạc Tử Khanh ngồi ở đối diện, thời điểm nghe Thanh Nguyên đề cập tới cái tên Thanh Linh, thân thể hơi cứng đờ, hồi lâu sau nhếch môi mỏng, ngẩng đầu đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ba nhìn về phía Thanh Nguyên, nhíu mày, giọng điệu có vài phần lạnh nhạt mở miệng: "Ta thương Thanh Linh, cưới nàng cũng cho nàng được hạnh phúc, chỉ làm cho nàng càng thêm thống khổ mà thôi." Vì sao chuyện như vậy qua năm năm, vẫn đủ để nhìn thấu đây? Nghe Mạc Tử Khanh , Thanh Nguyên mãnh liệt đứng lên, hai mắt tràn đầy châm chọc lạnh lùng cười rộ lên, lâu sau trong giọng điệu có châm chọc hừ lạnh ra tiếng : "Nhưng mà ngươi cũng Liễu Hương kia, vì sao ngươi có thể cưới nàng? Vì sao cũng thể cưới Thanh Linh?" Mạc Tử Khanh bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, khuôn mặt tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng có chút giật mình nhìn ngoài cửa sổ. Bởi vì thương, cho nên mới cưới Liễu Hương. Cũng từ năm đó nàng ở trong phủ đệ của , nhưng mà số lần thấy nàng có thể đếm được đầu ngón tay, đây cũng là lý do vì sao nàng oán hận , cũng là nguyên do dẫn tới nàng phát tiết tức giận ở người Mặc nhi ? Đồng dạng, bởi vì thương, cho nên cự tuyệt cưới Thanh Linh làm thiếp, chỉ vì nàng và quen biết lâu, lại là muội muội của Thanh Nguyên, đành lòng thương tổn nữ tử kiêu ngạo có thân thể suy nhược đó. Chỉ là kết quả như thế này cuối cùng nàng cũng... hương tiêu ngọc tổn! Thanh Linh chết, chung quy cuối cùng cũng là bởi vì . "Đưa nàng về Liễu gia , hại chết Thanh Linh chung quy là ta!" Thần sắc Mạc Tử Khanh đạm mạc ngẩng đầu nhìn Thanh Nguyên mở miệng. Lại biết lời của vừa ra, mặt đối phương lại mang theo khiêu khích cười lạnh: " đưa về được rồi." Mạc Tử Khanh nhíu mày: "Có ý tứ gì?" "Ha ha... Có ý tứ gì sao? Ý tứ của ta chính là, ý tứ chính là... sau khi ta mang nữ nhân kia , phát nàng lại mất trí nhớ, cùng với trước kia quả thực giống như là hai người khác nhau. Cho nên ta liền mang nàng tới vùng biên cảnh... Trực tiếp bỏ ở đó. A phải... Ngươi ngẫm lại xem, nữ tử độc thân lưu lạc ở địa phương biên cảnh phức tạp kia, gặp phải tình huống gì đây? Giựt tiền cướp sắc? Hay có lẽ lưu lạc tới hoa lâu nào đấy?" mặt Thanh Nguyên có khoái cảm trả thù, khiêu khích nhìn Mạc Tử Khanh. cũng ra, kỳ mang theo Liễu Hương mất trí nhớ, nghĩ đến nàng mất trí nhớ, dựa theo đức hạnh bao cỏ trước kia của nàng, hẳn là thực dễ dàng bị quyến rũ. tính làm cho nữ nhân bao cỏ kia thương , sau đó hung hăng vứt bỏ nàng, thương tổn nàng, làm cho nàng thể nghiệm được tâm như tro tàn của muội muội trước kia, cuối cùng tức giận đến liên tục nôn ra máu mà chết . Chỉ là biết nên cảm khái cái nữ nhân bao cỏ kia sau khi mất trí nhớ biến thông minh, hay là muốn vận khí nàng tốt. Dù sao bởi vì và thủ hạ liên hệ trong thời gian chốc lát, lại có thể để nữ nhân kia chạy mất. Nhất là chuỗi lục lạc truy tung có mẫu cổ cho nàng mang vẫn có vang lên, vậy cũng chứng minh nữ nhân kia lúc này sống rất tốt, bệnh đau, lại có nguy hiểm tính mạng... Dù sao người cũng bị làm mất, tại tuyệt đối có biện pháp trả lại cho Liễu gia. Hơn nữa người của ở biên cảnh tím kiếm rất lâu cũng có được được tin tức cụ thể, chỉ là điều tra được nữ nhân kia ở tiệm may mua hai bộ quần áo, sau đó liền rời khỏi Phượng Lan quốc. Nhưng mà thủ vệ giữ thành có chú ý tới nàng có ra khỏi thành hay . Nhưng mà nghĩ tới nữ nhân kia sau khi mất trí nhớ giả dối xảo quyệt, hơn nữa nàng còn ở trong tiệm may mua mấy bộ quần áo, phải là có khả năng sau khi đối phương cải trang mới rời Phượng Lan quốc. Dù sao mặc kệ nàng nơi nào cũng tốt, dù sao tại làm đánh mất nàng, giữa Mạc Tử Khanh và Liễu gia bởi vì nữ nhân kia mà đấu đến ngươi chết ta sống, ha ha... màn kia hẳn là rất phấn khích ? Nhìn mặt Thanh Nguyên càng tươi cười, lông mày lạnh lùng thản nhiên của Mạc Tử Khanh cuối cùng là gắt gao nhíu lại. Nữ nhân kia mất trí nhớ? Lại bị Thanh Nguyên đánh mất? Có nên báo tin tức này cho Liễu gia biết ? ******* Tại Lâm Lan thành ở phía xa, trong Tô phủ. Tô Nhược Hàm ở trong gian bận rộn thôi, lúc này lại đầu đầy mồ hôi từ trong gian rất nhanh lắc mình mà chạy tới cửa viện. Bởi vì hôm nay nàng nhổ rau xanh và củ cải dời vào trong gian, mà gian cùng với việc nàng gieo trồng lại còn có thăng cấp chút, nàng ở trong gian cũng có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, tin tưởng về sau tiếp tục thăng cấp nữa, có lẽ ngay cả cảnh tượng bên ngoài cũng có thể nhìn được. Vừa rồi ở trong gian bận rộn nàng nghe được có người ở gõ cửa, nàng vội vã chạy tới cổng chính ngoài sân. Bởi vì xuất phát từ ý thức an toàn, ở phía cửa chính Tô Nhược Hàm khoan cái lỗ , có thể từ bên trong nhìn về phía bên ngoài, từ đó biết được người gõ cửa là ai. Khi xuyên thấu qua lỗ này nàng nhìn thấy bên ngoài là bà thím hơn bốn mươi tuổi, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Mở cửa viện ra, Tô Nhược Hàm nghi hoặc mở miệng: "Vị đại thẩm này, xin hỏi có chuyện gì ?" "Ngươi là Tô quả phụ?" Tầm mắt của đối phương nhìn chằm chằm soi mói vào nàng. Lúc Tô Nhược Hàm nghe thấy ba chữ Tô quả phụ trán toát ra mấy đường hắc tuyến, nhưng mà vẫn được tự nhiên gật gật đầu : "Là ta, ngươi là?" Ngày ấy vì muốn làm đồ chua, thời điểm nàng chợ mua muối, vì để cho người ta đưa đống muối lớn đến trong nhà, nàng tự xưng là Tô quả phụ. Dù sao nữ nhân lại ở mình, nếu mình là quả phụ mà là người bị chồng ruồng bỏ, chỉ sợ chọc người gièm pha. Chỉ là đại thẩm trước mắt này là ai vậy? "Ta là bà mối ở trong Lâm Lan thành, là tới làm mai cho ngươi ..." Lúc này đối phương cong khóe miệng, lạnh nhạt mở miệng. "Cái gì? Làm mai?" Vị đại thẩm kia bình tĩnh, nhưng Tô Nhược Hàm cũng bình tĩnh, nàng cũng tự xưng là quả phụ, lại còn có bà mối đến cầu thân
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 23: Giận đuổi bà mai. Editor: ChieuNinh Tô Nhược Hàm mờ mịt mời nữ tử trung niên vào trong phòng, đợi sau khi nàng châm nước trà dâng lên, đối phương uống ngụm trà nóng chậm rãi phun ra ngụm hàn khí, thế này sắc mặt mới thoáng có chút sắc màu ấm áp mở miệng : "Ta là thay ông chủ tửu lâu Phùng Kí Phùng lão gia tới làm mai ..." Bởi vì lời của đối phương, điều này làm cho Tô Nhược Hàm ngồi đối diện với nữ tử trung niên trong đại sảnh khẽ cau mày. Vừa rồi phụ nhân trước mắt này tự mình giới thiệu, là bà mối kim bài của Hồng Môi Quán trong Lâm Lan thành, gọi là Tiết tam nương. Nghe là chỉ cần nàng ra tay tác hợp nhân duyên đều là duyên trời định. Đương nhiên những lời này đều là Tiết tam nương vừa rồi tự biên tự diễn ra, bằng chiếu theo Tô Nhược Hàm nàng mới tới đây, hơn nữa cũng có tiếp xúc qua với nhiều người, làm sao có thể biết việc này? Chỉ là... Phùng lão gia trong miệng Tiết tam nương đề cập... Rốt cuộc là người phương nào? Vì sao đối phương nhờ bà mối chạy đến trong nhà nàng cầu hôn rồi hả? Lòng tràn đầy nghi hoặc Tô Nhược Hàm cẩn thận hồi tưởng, tất cả những người từng tiếp xúc qua từ lúc vào trong Lâm Lan thành, suy tư rất lâu sau trong đầu có chút manh mối. Phùng lão gia trong miệng Tiết tam nương này, phải chính là nam tử trung niên ngày ấy khi nàng đến tiệm tạp hoá mua muối, ở bên ngoài tiệm tạp hoá nhìn thấy ? Bộ dáng phì nhiêu, bụng giống như phụ nhân mang thai mười tháng ? Lúc ấy Tô Nhược Hàm giống như nghe thấy người ta gọi là Phùng lão gia tới. Từ trong miệng Tiết tam nương vào ít, mà trong lòng Tô Nhược Hàm lại sắp xếp phen, liền ra kết luận. Nhớ lại ánh mắt ngày đó của tên mập mạp chết bầm lúc nhìn nàng có chút cổ quái, ánh sáng trong đôi mắt đậu xanh làm cho nàng cảm thấy ghê tởm. Mặc dù đối với ánh mắt mê đắm của người nọ có chút chán ghét, nhưng mà lúc ấy đối phương vẫn chưa lên bắt chuyện với nàng, chỉ dùng ánh mắt ghê tởm nhìn nàng. Cho nên nàng ở tiệm tạp hoá mua xong vật phẩm mình cần rồi đưa địa chỉ cho họ, để cho đối phương đưa tới sau đó nàng liền vội vàng rời . Cũng hề nghĩ tới, heo mập với ánh mắt mê đắm kia, lại có thể từ tiệm tạp hoá nghe được địa chỉ của nàng, còn biết được nàng là quả phụ, lại quan tâm như vậy, nhờ Tiết tam nương đến cầu hôn. Tên mập chết bầm lại còn muốn kết hôn với mình, tưởng tượng đến cảnh mình gả cho tên mập háo sắc, nhất thời nổi da gà cả người. "Tiết tam nương, ngươi trở về thay ta từ chối hảo ý của Phùng lão gia , ta nghĩ gả làm vợ cho ." Tô Nhược Hàm hơi hơi rũ mắt xuống, đưa tay vuốt vuốt ống tay áo của mình, cố nén ghê tởm dưới đáy lòng, thản nhiên mở miệng . Lời vừa ra, lập tức đưa tới giọng cười nhạo của Tiết tam nương, mặt đối phương mang theo vẻ hèn mọn mở miệng : "Ta nghĩ ngươi nghe lầm rồi, Phùng lão gia để cho ta tới làm mai cũng phải cưới ngươi về làm vợ, mà là thiếp... Ngươi là quả phụ chết chồng, chẳng lẽ còn muốn gả cho người khác làm vợ? Cũng quá người si mộng rồi." Trong giọng điệu khách khí, làm cho trong mắt Tô Nhược Hàm ra ánh sáng lạnh. Mắt hạnh đen nhánh hơi nheo lại, trong con ngươi của Tô Nhược Hàm mang theo vài phần lãnh ý trừng Tiết tam nương. Tiết tam nương này cũng là nữ nhân, nên biết nữ nhân ở thời đại này, bình thường đều là nữ hầu hai chồng. Nàng ta lại chạy đến nhà quả phụ là mình để cầu hôn, đối phương lại còn muốn nạp nàng làm tiểu thiếp... Hơn nữa trong khẩu khí của nàng ta còn mang theo nhục nhã, làm cho nàng hết sức vui. Tuy rằng thân phận quả phụ của Tô Nhược Hàm nàng là giả mạo, nhưng mà đối phương có hành vi như vậy, ở thời đại này chính là loại hành vi nhục nhã người khác, huống chi thần sắc hèn mọn cười nhạo của Tiết tam nương cũng hoàn toàn chọc giận nàng. Lập tức sắc mặt Tô Nhược Hàm liền lạnh xuống, vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía Tiết tam nương, trong giọng chút khách khí : "Tiết tam nương... ta nhiều, mặc kệ là làm vợ cũng được làm thiếp cũng tốt, ta cũng đồng ý cửa hôn nhân này. Ta còn có việc bận rộn rảnh tiếp ngươi, mời trở về !" Nếu phải vấn đề tu dưỡng của bản thân, nàng muốn lấy cây chổi ở trong sân đuổi Tiết tam nương này ra khỏi nhà, là khinh người quá đáng. Tiết tam nương vừa nghe lời cự tuyệt kiên quyết của Tô Nhược Hàm, gương mặt vẫn còn phong vận lập tức đen lại, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh châm chọc : "Ngươi phải biết , ngươi là quả phụ, có người chịu cưới ngươi làm thiếp là việc vui trời rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm chính thê người ta hay sao?" Nàng ta chỉ cho là Tô Nhược Hàm vừa nghe là làm thiếp, cho nên mới náo loạn như vậy. Vốn đáy lòng Tô Nhược Hàm lửa giận ngập trời, nghe xong lời này hoàn toàn phát cáu rồi, lập tức vỗ bàn đứng lên nổi giận : "Nếu Tiết tam nương ngươi cảm thấy là việc vui, vậy ngươi tự gả mình thôi!" xong sau đó cũng mặc kệ đối phương còn chưa có trả lời, trực tiếp đứng dậy đuổi người. Nhìn Tiết tam nương hùng hùng hổ hổ rời , đối phương còn cái gì là nàng biết tốt xấu linh tinh, làm cho Tô Nhược Hàm muốn lấy cây chổi đập tới nàng ta. Tô Nhược Hàm quyết định về sau nhìn thấy người biết tiến đến gõ cửa tuyệt đối ra. Đây quả thực chính là, người ngồi ở trong phòng, họa từ trời giáng xuống, êm đẹp mua vài thứ, lại có thể cũng bị Phùng lão gia kia nhớ thương tới? Trong lòng có bụng oán khí, nàng thu thập xong trà cụ rồi đến hậu viện, tính thu hoạch rau xanh cải củ rồi làm đất chút, đến lúc đó cân nhắc lấy ra ít cây đậu tương ra trồng để làm vật che chắn. Dù sao tại nàng gieo trồng rất nhiều đậu tương ở trong gian, bên ngoài chuẩn bị chút đậu tương làm che chắn, vạn nhất bị người biết được có thể có phiền toái lớn. Mua được tòa nhà gần nửa tháng, từ lúc ban đầu mọi chuyện đều thuận tay, đến bây giờ quen tay hay việc, nàng thích ứng với cuộc sống trước mắt, mặt trời mọc làm việc mặt trời lặn nghỉ ngơi cũng tệ. Nhưng mà đến đậu tương ơi đậu tương, cái gì cũng , chỉ là thu hoạch đậu tương vẫn tương đối phiền toái. Nhổ nhiều cây đậu, bàn tay nàng vốn trắng noãn non mềm bị cào đến nơi nơi đều có vết rách nho . Sau đó nàng lại làm cái bao tay bao lại ngược lại có vẻ tốt hơn chút, chỉ là cuối cùng sau khi hong khô cây đậu, nàng có công cụ chuyên môn tách hạt. Bất đắc dĩ nàng chỉ phải suy nghĩ biện pháp ngốc, dùng tấm ga giường lớn trải mặt đất, sau đó đặt hết cây đậu phơi nắng khô giòn đặt lên đó. Nàng tìm cây gậy gỗ gõ lên, sau đó hạt đậu tương bung ra từ trong trái đậu. Tuy rằng tốc độ chậm ít, nhưng mà so với lúc ban đầu nàng lấy tay lột vỏ tốt hơn rất nhiều, sau nửa tháng đậu tương thành phẩm nàng thu hoạch được khoảng bao. Cũng trong nửa tháng này, Tô Nhược Hàm mới chính thức biết được, khi bản thân hoàn toàn ở thời đại này mới hiểu được, rất nhiều chuyện cũng dễ dàng như trong tưởng tượng, cũng giống như trong tiểu thuyết gian liền vô địch, rất nhiều chuyện vẫn cần phải dựa vào hai bàn tay cố gắng. Trong truyện nữ chính có gian liền vênh váo hò hét, trồng lúa có cơm ăn, muốn ăn cái gì có cái đó. Trời mới biết ngày ấy khi Tô Nhược Hàm nàng nhìn thấy túi hạt thóc mà nhà Tô Khuê để lại mới nghĩ đến, trước kia chỉ biết là muốn ăn gạo mễ siêu thị mua là có sẵn gạo, còn loại hạt thóc mang theo vỏ này, để cho nàng ăn như thế nào đây?
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 24: Mua thịt qua năm mới. Editor: ChieuNinh gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạc Tử Khanh có chút giật mình ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Thanh Nguyên đứng phía trước cửa sổ đưa lưng về phía mình, mới chẳng có bao lâu sao giữa mình và lại tới bước này? Là từ lúc mình cưới Liễu Hương, hay là từ khắc Thanh Linh mất kia? Nhớ tới lúc ban đầu xa xưa ấy, cuộc sống nấu rượu mơ luận hùng đúng là xa rồi, đây là bạn thân cùng nhau lớn lên, cuối cùng cũng vẫn là người xa lạ. Bóng lưng Thanh Nguyên khẩn trương căng thẳng mang theo tịch và đau xót, làm cho Mạc Tử Khanh cuối cùng thở dài tiếng : "Nếu báo thù có thể làm cho nội tâm của ngươi dễ chịu hơn chút, ngươi cứ làm !" Sau khi dứt lời, Mạc Tử Khanh đứng dậy hờ hững ra ngoài. Mà bóng dáng màu đen đứng trước cửa sổ, thời điểm khi nghe đến câu kia của Mạc Tử Khanh, thân hình hơi dừng chút, môi mỏng mím lại thành đường thẳng, trong đôi mắt phượng mang theo vẻ phức tạp nhìn dưới lầu; Khi bóng dáng màu trắng của Mạc Tử Khanh mang theo trong trẻo nhưng lạnh lùng đến dưới lầu, Thanh Nguyên mới chậm rãi thở dài hơi, trong mắt hoa đào mang theo vẻ phức tạp nhìn bóng dáng ấy rời . Thân ảnh Quỷ Túc xuất ở bên cạnh Thanh Nguyên, phức tạp nhìn bóng dáng Mạc Tử Khanh dưới lầu sau khi rời , thế này mới nhìn chủ tử của mình, do dự mở miệng : "Chủ tử... Vì sao người trực tiếp cho , người làm hết thảy, đều là vì..." Chữ cuối cùng Quỷ Túc còn chưa ra thành lời, lại bị ánh mắt sắc bén của Thanh Nguyên ngăn lại, chỉ đành phải ngậm miệng. cho ? Để làm gì! **** Ngày hai mươi tháng mười , sáng sớm sau đêm tuyết rơi trắng xóa. Lúc sắc trời dần sáng, hai huynh đệ Liễu gia xuất ở trước cổng Mạc phủ trong Lạc Lâm thành. Liễu Phong Viêm đưa tay phủi tuyết rơi đọng áo choàng của mình, rồi tiến lên gõ cửa, mở cửa vẫn là gã sai vặt lần trước kia. Lúc đối phương thấy người ngoài cửa là Liễu Phong Viêm, mặt lộ ra khẩn trương kinh ngạc mở miệng : "Liễu, Liễu Tam thiếu... Ngài, ngài tới?" Trong lòng lại thầm, chủ tử nhà mình đúng là thần ? Đêm qua lúc trở về liền , trong hai ngày này người Liễu gia đến, để cho đến lúc đó cần phải mang đối phương gặp chủ tử, chưa từng nghĩ tới mới sáng sớm ngày hôm sau người Liễu gia tới rồi. Liễu Phong Viêm nhìn vẻ mặt gã sai vặt kinh ngạc cũng có ngoài ý muốn hơi hơi nhíu nhíu mày, nghiêng người liếc mắt nhìn về huynh trưởng ở phía sau cái, thế này mới quay đầu nhìn về phía gã sai vặt hỏi: "Chủ tử nhà ngươi có ở nhà ?" "Ở đây, ở đây! Chủ tử phân phó các ngài trong hai ngày này tới, để cho nô tài trực tiếp mang các ngài gặp ." Gã sai vặt cung kính mở cửa ra đáp lại. Nghe lời này, nghi hoặc của Liễu Phong Viêm dần dần dày lên, dựa vào đâu Mạc Tử Khanh biết được và huynh trưởng trong hai ngày này đến đây? Ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu cùng với trưng cầu ý kiến nhìn về phía Liễu Phong Liệt, Mạc Tử Khanh này và đại ca trong lúc đó rốt cuộc có quan hệ bí hiểm gì? Nhưng mà mặc kệ thế nào, hôm nay đến đây là vì tiếp đón cốt nhục của nhị tỷ về, cái khác mình cần nghĩ nhiều. **** Trong khoảng thời gian này Tô Nhược Hàm trừ bỏ đậu tương, lại thích thứ khác, đó là mai vàng. Đó là thời điểm lần trước đường mua muối về nhà, bên ngoài tòa nhà lớn ở cách vách nhà nàng có mấy chạc cây mai vàng. Lúc ấy nụ hoa chạc cây trổ ra sai biệt lắm, nàng thích mùi hương thoang thoảng của mai vàng, liền nghĩ lúc trở về nhặt lấy đặt vào trong gian thử xem có thể nuôi sống hay . Mấy cành mai vàng sau khi được nàng đặt ở trong gian, rất nhanh liền ở trong gian mọc rể đâm chồi trổ cành. Hơn nữa thời gian trong gian và bên ngoài cách biệt, chỉ vì thời gian bên ngoài trôi qua ba ngày, mấy cành mai vàng kia biến thành mấy cây mai vàng rồi. tại toàn bộ hậu viện, gần giống như bị nàng biến thành Mai viên (vườn hoa mai) rồi. Hơn nữa sau khi gieo trồng mai vàng, chỗ trống bên dưới cũng có thể trồng rau ăn, có thể là nhất cử lưỡng tiện. Nhìn căn nhà được mình thay đổi dần dần, trong lòng Tô Nhược Hàm có thản nhiên vui sướng, thay đổi trong căn nhà, tất cả đều là tự tay nàng cải biến. Cái loại cảm giác tự mình động thủ cơm no áo ấm, làm cho người ta vô cùng vui mừng. gian tăng cấp từ lúc ban đầu nàng nhận được đến bây giờ lại tăng thêm trăm thước vuông. Phần đất tăng nhiều ra này được nàng trồng gừng còn có hạt tiêu lên đó. Nếu nàng quyết định muốn mở tiệm cơm bán đậu hoa này nọ, như vậy khẳng định gia vị là thể thiếu. Nhất là những thứ gia vị này, ở thời đại này còn có chút giống. Đương nhiên mỗi loại nàng muốn trồng nhiều chút, đợi cho đến lúc đó nếu tài chính mở quán cơm đủ, còn có thể thử chút đem gia vị này bán cho tửu lâu khác, dùng để đổi lấy tiền nhất định là vẫn có thể. Thời kì bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt nàng ở Lâm Lan thành ngây người hai tháng. Trong lúc nàng còn lo lắng qua Tiết tam nương và Phùng lão gia kia có thể chạy tới huyên thuyên tìm mình phiền toái hay , nhưng mà sau đoạn thời gian cũng có thấy người tới cửa, nàng cũng đặt ở trong lòng lắm. Nhưng mà bởi vì chuyện lần đó nên nhận được giáo huấn, về sau thời điểm nàng ra đường, ra luôn nhớ phải mang cái khăn quàng cổ, che toàn bộ khuôn mặt đến độ sai biệt lắm chỉ còn chừa lại có đôi mắt, để ngăn ngừa bị người nhận ra, lại tránh cho xuất nam nhân giống như Phùng lão gia. Ngày hôm đó Tô Nhược Hàm lại phen cải trang xong rồi mới khoá cửa mang cái rổ trúc tới phố chính Lâm Lan thành. Trong nhà gạo cũng còn, túi hạt thóc bị nàng dùng cối đá tìm thấy ở trong nhà tìm cách giã chút, sau đó toàn bộ biến thành gạo nát. Hơn nữa có thể dùng được có bao nhiêu, quả thực bị nàng lãng phí hết, cuối cùng chỉ đành phải làm lương thực nuôi đám gà kia của nàng. Người là sắt cơm là thép, ăn bữa đói cực kỳ. Trong nhà có gạo cũng còn dầu, cho dù nếu muốn ra đường, nhưng đói bụng đến hoảng, thế này Tô Nhược Hàm mới bất đắc dĩ mang theo ít bạc ra phố. sắp hết tháng mười nhanh chóng đến tháng chạp, người phố rất nhiều, phần lớn đều là những người chuẩn bị chọn mua hàng tết. Tổng cộng Tô Nhược Hàm mới vào trong Lâm Lan thành có ba bốn lần, sau khi nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt ngã tư đường, nàng lại hít sâu chút, trong lòng cũng có phen tính toán. Nhập gia tùy tục, nhìn rất nhiều người mua khối lớn khối lớn thịt heo trở về, chuẩn bị đông lạnh làm chút thịt khô qua năm mới ăn, là nàng chảy nước miếng. Sau khi mua xong căn nhà, người nàng tổng cộng cũng chỉ có gần trăm lượng bạc, mà nàng còn tính mở tiệm cơm , cho nên bạc cũng để dành cần dùng. Tuy rằng trong ngày thường dầu mỡ xào rau nàng cắt xén chính mình, nhưng mà cũng rất ít mua thịt. tính biết, tính toán rồi mới hay giống như lâu như vậy mà nàng chỉ mua qua hai lần thịt heo. Trong ngày thường cũng chỉ lấy chút trứng gà ăn, hoặc là niếm thử chút những rau dưa mới quý giá vào mùa đông ở trong gian. Mặc kệ, dù thế nào cũng thể cắt xén thức ăn của chính mình phải sao? Trong lòng có quyết định, Tô Nhược Hàm sờ mười lượng bạc ở trong ngực, trước tiệm lương thực mua ít gạo, sau đó để cho tiểu nhị đưa qua cho nàng. Tiếp đó xoay người đến con phố bên cạnh, nàng cũng tính mua mấy cân thịt trở về, chuẩn bị làm chút thịt khô và lạp xưởng ăn đỡ thèm, thuận tiện cũng có thể cho là bản thân mình chọn mua hàng hóa qua năm mới phải sao? Chỉ là Tô Nhược Hàm chưa từng nghĩ đến, hành động thèm ăn này của nàng, mang đến cho nàng phát tài thùng tiền đầu tiên khi tới cổ đại.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 25: Tâm tư phát tài. Editor: ChieuNinh Sau khi Tô Nhược Hàm hỏi đường ở tiệm lương thực sang con phố tiếp theo chính là chợ, nàng liền dạo lòng vòng rồi qua. Dọc theo đường thấy rất nhiều tiểu thương bán vật , nàng cảm thấy vô cùng hứng thú nên dừng lại quan sát phen. Mặc kệ là đại hay là cổ đại, tượng cò kè mặc cả đều giống nhau, nàng nhìn thấy người ở trước quán vẽ tranh mua bộ tranh chữ, từ lúc ban đầu là lượng bạc đến sau cùng là mười văn tiền mua được, nàng thầm líu lưỡi thôi. Trả giá cũng là môn học vấn, nếu muốn tiết kiệm tiền, trước tiên còn phải học được môn mặc cả. ChieuNinh~dien~dan~lequydon Đến chợ, nhìn bên trong chỉ có vài loại rau cải mùa này thường có, hỏi giá chút, giống như đều đáng giá bao nhiêu. Nếu để cho nàng trồng rau cải rồi mang bán, phỏng chừng cũng kiếm được bao nhiêu tiền... Trừ phi rau cải nàng bán là thứ người khác có. tới phía trước quầy thịt, nhìn phía trước vừa vặn có đôi phu thê trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi ở đó mua thịt. Tô Nhược Hàm đứng ở phía sau hai người nghe hai vợ chồng ở đó thầm, là mua chút thịt béo (mỡ), có chút dầu mỡ như vậy về nhà bọn mới có thể ăn đỡ thèm. Nhắc tới thịt béo... Đột nhiên Tô Nhược Hàm thoáng nghĩ tới hạt tiêu xanh xào thịt, thịt ba chỉ cắt xào khô nửa, vừa cay lại thơm ngon... thầm nuốt nuốt nước miếng, nàng nhịn được ở trong lòng phỉ nhổ mình có tiền đồ, chỉ là lâu chưa ăn thịt xào mà thôi, đến mức nghe được người khác thảo luận thịt chảy nước miếng sao? Đợi lát nữa nàng nhất định phải mua mấy cân thịt trở về hung hăng ăn cho đỡ thèm, con sâu tham ăn trong bụng cũng nhanh bị câu ra. Đợi cho đôi vợ chồng kia mua xong thịt béo ở bụng heo rồi rời , Tô Nhược Hàm mới đứng ở trước mặt ông chủ sạp thịt khoảng chừng năm mươi tuổi chỉ vào đống thịt hỏi: "Đại thúc... Ta muốn mua chút thịt, nhưng mà ở đây ngươi có ruột non của heo ?" Ruột non và ruột già giống nhau, bình thường ruột non có ngon như ruột già, nhưng mà làm lạp xưởng, Tô Nhược Hàm nhất định phải mua được ruột non này. Vừa nghe Tô Nhược Hàm mua thịt, lại hỏi ruột non, mặt ông chủ quầy thịt hơi lộ ra thần sắc khó hiểu: "Rốt cuộc ngươi muốn mua ruột non hay là mua thịt?" Lại tiếp ruột non này nọ ở thời đại này cũng có nhiều người muốn ăn, hơn nữa bán giá cũng cao, bình thường tiểu thương bán thịt heo cũng để lại cho nhà mình ăn luôn, rất ít có người chủ động hỏi mua cái này. "Ách... Mua thịt, nhưng mà cũng muốn ruột non..." Tô Nhược Hàm sửng sốt chút sau đó nhanh trả chóng lời. ChieuNinh~dien~dan~lequydon Ông chủ hàng thịt nhìn thoáng qua ruột non bên trong cái thùng ở phía sau, sau đó quay đầu với nàng: "Được... Hôm nay vừa vặn còn có bộ ruột non, ngươi đưa năm văn tiền rồi cầm !" Kỳ năm văn tiền xem như có vẻ rẻ, chủ yếu ruột non này bình thường có rất ít người ăn, đều là bản thân bọn ăn. Ăn thời gian lâu vẫn có chút ngán, có thể bán lấy tiền nhiều hơn chút cũng tệ. Thời điểm nghe đối phương có năm văn tiền bộ, Tô Nhược Hàm vụng trộm nở nụ cười, nàng biết bộ chính là chỉ ruột non của con heo... Xem ra là được tiện nghi rồi. Nhìn Tô Nhược Hàm nghe có ruột non sau đó mặt lộ ra tươi cười, đại thúc bán thịt nghi hoặc giọng thầm: " là kỳ quái, lại còn có người đặc biệt tiêu tiền mua ruột non ăn... Ngày thường dù có rẻ cũng bán được." Ách... Ngày thường có người mua ruột non? "Đại thúc, ngươi ngày thường có người mua ruột non, vậy làm sao làm lạp xưởng được hả?" Tô Nhược Hàm khó hiểu hỏi. Vừa nghe lời của nàng, đối phương lại hiểu ra sao cả liếc nhìn nàng cái: "Lạp xưởng cái gì?" Hả... Chẳng lẽ ở đây có người làm lạp xưởng ăn sao? Thoáng cái Tô Nhược Hàm hơi trợn tròn mắt, nhưng mà rất nhanh phản ứng lại, đây có lẽ là cơ hội. Lập tức nàng ngượng ngùng thoáng nở nụ cười : "À, có gì đâu! Vậy thịt này bao nhiêu cân?" Tô Nhược Hàm chỉ vào thịt ba chỉ vừa rồi đôi vợ chồng kia mua hỏi. "Cái này mười văn tiền cân." Ông chủ có chút do dự liền ra giá. Tô Nhược Hàm lại chỉ chỉ thịt đùi heo hỏi: "Cái này?" "Cũng là mười văn tiền cân." vậy... Vì sao thịt mỡ và thịt nạc lại đồng giá? Quên , nếu thịt nạc quý tốt nhất. "Vậy thịt nạc đùi cho ta năm mươi cân, thịt ba chỉ cho ta ba mươi cân ! Nhưng mà ngươi có thể hỏi sạp thịt chung quanh giúp ta chút hay , có còn bán ruột non hay vậy?" Tô Nhược Hàm trầm ngâm lát rồi . Nếu biết thời đại này có lạp xưởng, nàng quyết định làm nhiều lạp xưởng bán lấy tiền. ChieuNinh~dien~dan~lequydon Sau khi mua được thứ mình cần ở chợ, nàng liền được đại thúc bán thịt heo hỗ trợ chuyển mấy chục cân thịt kia tới trong nhà. Nhất là sau khi nàng mua nhiều thịt như vậy của đối phương, đối phương lại tốt bụng sang mấy quầy thịt lân cận mua giúp nàng mấy bộ ruột non, thậm chí là tặng miễn phí cho nàng. Đơn giản là đại thúc bán thịt đủ tám mươi cân thịt, lại phân ít cho hai quầy thịt ở phụ cận, đối phương biết được nàng muốn ruột non, dù sao ngày thường cũng có người mua, thế là ứng biến làm lễ vật đưa cho nàng, là về sau mua thịt chiếu cố cho bọn họ. Trở về vừa chuyển thịt đến phòng bếp lâu nghe được tiếng đập cửa, lần này Tô Nhược Hàm xuyên thấu qua khe cửa nhìn chút. Sau khi thấy đối phương là tiểu nhị tiệm lương thực mới mở cửa ra để cho đối phương chuyển hai bao tải gạo vừa mua vào, thuận tiện cho đối phương hai văn tiền làm phí vất vả, đối phương mừng rỡ rời . Nhưng mà trong lúc đối phương vận chuyển gạo, nàng cũng từ trong miệng của đối phương mà biết được, trong Lâm Lan thành này tửu lâu nổi danh nhất phải kể tới là 'Hương Phiêu Trai'. Trong lòng Tô Nhược Hàm cân nhắc, sau khi làm xong lạp xưởng, hong khô nấu chín trước rồi đưa Hương Phiêu Trai, để cho chưởng quầy của đối phương thử hương vị, lại đến xem đối phương có hứng thú chuyện làm ăn hay . Ở đường dạo nửa ngày, Tô Nhược Hàm thế mới biết, thứ bạc này nên dùng loạn, mười lượng bạc sau khi bị nàng mua hai túi gạo và đống thịt, chỉ còn lại có năm văn tiền... Còn lại chín mươi lượng bạc kia để đụng đến, lúc này chuyện kiếm bạc vô cùng cấp bách. ChieuNinh~dien~dan~lequydon Nhìn mấy bồn thịt lớn trong phòng bếp, Tô Nhược Hàm nhíu nhíu chân mày, hôm nay nàng hỏi thăm đại thúc bán thịt, người ở nơi này làm thịt khô cũng chỉ dùng muối để ướp chút sau đó liền treo bếp, để cho lúc nấu cơm hun khói. Nhớ tới kiếp trước khi mẹ của nàng làm thịt khô, giống như là dùng muối ướp thịt trước vài ngày mới hong khô, dùng loại nhánh cây tên là Bách thụ nhóm lửa có khói trắng mới xông khói, như vậy thịt khô mới thơm nhất. Thời đại này cũng có Bách thụ, nhưng mà ai dùng để xông khói làm thịt khô, lát nữa nàng tìm ít dùng để xông khói thịt . Nhưng mà tại nàng mua đống thịt lớn, đúng là phiền toái, còn có đống lớn công việc phải bận rộn. Làm thịt khô thả muối vào thịt ướp là được rồi, nhưng thịt làm lạp xưởng lại còn phải cắt miếng , thịt nhiều như vậy... cắt người chết à. Tô Nhược Hàm suy nghĩ chút, trừ bỏ thịt để làm thịt khô để bên ngoài còn lại đều bỏ vào trong gian bảo tồn. Sau đó rất nhanh hái ít hạt tiêu và hoa tiêu đưa ra ngoài gian, dùng cái sàng đựng rồi đặt ở trong sân phơi nắng. tại nàng muốn chuẩn bị chút hạt tiêu và hoa tiêu ra ngoài, thời điểm làm lạp xưởng, hai loại gia vị này thể thiếu. Nhất là ở thời đại này có hai loại gia vị này, làm lạp xưởng nhất định phải có chúng nó... Cho dù đối phương biết phương pháp làm ra lạp xưởng, nhưng mà có gia vị cũng coi như phí công, như vậy đến lúc đó nàng mới có vốn bàn chuyện làm ăn với ông chủ Hương Phiêu Trai.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :