1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay sinh tồn khi bị chồng ruồng bỏ - Đạm Vũ (Chương 13/85)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 16: Dùng kế chạy trốn. Editor: ChieuNinh đường cái ồn ào, người bán hàng rong lui tới thét to rao hàng ngừng, còn có quầy hàng hai bên đường rực rỡ hàng hóa muôn màu. Tô Nhược Hàm hít hơi sâu, giảm vài phần bàng hoàng lúc ban đầu mới vào thế giới biết này. Nhìn người qua đường lui tới, cùng với giọng cò kè mặc cả ở gần đó, khóe miệng hơi lộ ra cười thả lỏng. Kỳ mặc kệ là ở nơi nào cũng giống nhau, phải ăn cơm phải tồn tại. Thay vì bàng hoàng biết chuyện gì, còn bằng thả lỏng hưởng thụ nhân sinh ngoài ý muốn này. Hung hăng cắn miếng banh bao nhân thịt trong tay, lại đưa tay vuốt ve chiếc vòng tay cổ tay mình, mặt Tô Nhược Hàm lộ ra vẻ tự tin sáng rỡ, nàng tin tưởng có nó tồn tại, cuộc sống cũng khó khăn được. Nhưng mà... Hơi hơi nghiêng đầu, liếc liếc mắt nhìn bóng dáng màu đen cách thước ở phía sau khiến cho ánh mắt mọi người trộm nhìn, Tô Nhược Hàm ảo não nhíu mày lại. Vốn người nàng mặc thân váy áo màu trắng khảm lông cáo hơi có vẻ phú quý, ở đường cái có vẻ có chút phù hợp, lại còn tên Ám Tinh này nữa, cũng phải bộ dạng thể gặp người, mà ban ngày ban mặt cũng mang mặt nạ màu bạc ở mặt, dẫn tới dọc theo đường tầm mắt mọi người đều nhìn sang bên này. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Dọc theo đường nàng thử qua đám đông chật chội, cứ nghĩ tên phía sau rời khỏi, hoặc là nàng muốn tận lực ném bỏ tên theo kia. Nhưng mà cũng biết có quan hệ gì với thân trang phục người này , đối phương vẫn luôn theo sát, nàng ở phía trước giống như ngọn đèn sáng nổi bật bắt mắt, làm thế nào cũng vứt được... Vẻ tức giận trong mắt Tô Nhược Hàm chợt lóe rồi biến mất, nhìn bên phải phía trước có tiệm quần áo may sẵn, trong đôi mắt hạnh đen nhánh lên ánh sáng, đột nhiên dừng chân nghiêng đầu nhìn Ám Tinh phía sau : "Vừa mệt vừa đói, tìm chỗ ăn cái gì đó rồi thuận tiện nghỉ ngơi chút !" Đối phương nhíu mày nhìn nàng, trong đôi mắt cụp xuống lên hoài nghi, đường nàng mua thức ăn năm lần, vào quán trà hai lần, hơn nữa trong tay nàng cầm đồ ăn vặt cũng còn chưa có ăn xong, lại đói bụng? Thò tay chạm đến cục giấy vo tròn trong cổ tay áo của mình vừa rồi thu được, ánh mắt của ngưng lại rồi gật gật đầu. Trong căn phòng khách điếm. Tô Nhược Hàm gió cuốn mây tan dùng sức ăn đồ ăn bàn, tới nơi này mấy ngày, bởi vì nhà Lý thẩm nhi gia cảnh bần hàn, đừng ăn thịt, cho dù là xào rau cũng tiết kiệm ít dùng dầu mỡ. Lúc này đột nhiên thấy bàn thịt cá, nàng như là người bị bỏ đói nửa tháng, chút để ý đến hình tượng của mình mà ăn như hổ đói. "Ưm... Hương vị sai, Ám Tinh... Ngươi cũng mau tới ăn , đứng ở đó làm cái gì?" Khóe miệng, quần áo Tô Nhược Hàm dính đầy dầu mỡ ngẩng đầu nhìn sang Ám Tinh. Ám Tinh đứng ở bên, nhíu mày nhìn bộ dáng ăn cơm, cùng với khóe miệng và quần áo dính đầy dầu mỡ của nàng, trong mắt nhanh chóng lên vẻ ghét bỏ, mà nhiều hơn là hoài nghi... Nếu phải trước kia thầm gặp qua nàng lần, muốn hoài nghi nữ nhân trước mắt này có là cái nữ nhân Liễu Hương kia ? Thân là nhị tiểu thư Liễu gia có hai đời làm Thái Phó (thầy của vua), tuy rằng trước kia Liễu Hương là bao cỏ điêu ngoa bốc đồng, nhưng mà ít nhất cử chỉ hành vi cũng phù hợp là tiểu thư khuê các, nhưng mà nàng tại. . . vân vê tờ giấy trong cổ tay áo, giấu chán ghét trong mắt, lạnh giọng : "Ta ra ngoài chút rồi nhanh trở về, tiểu thư dùng cơm xong mời ở lại trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Trong miệng Tô Nhược Hàm đầy mỡ hướng gật gật đầu vẫy tay : "Ưm, ưm... được, được, ngươi nhanh về nhanh." Sau khi xong nàng lại bắt đầu chiến đấu cùng đồ ăn bàn lần nữa cũng thêm gì. Trong đôi mắt đen nhánh của Ám Tinh đứng ở bên có chút trầm tư nhìn nàng cái, xoay người bước nhanh tới ngoài cửa. Lúc cửa phòng đóng lại lần nữa khi Ám Tinh ra ngoài, Tô Nhược Hàm ăn lang thôn hổ yết đột nhiên ngừng lại, phun cái đùi gà ngậm trong miệng ra, ghê tởm le lưỡi, nhìn cửa phòng Ám Tinh vừa rời , mặt của nàng lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt, rốt cục rồi. Cúi đầu nhìn đống hỗn độn bàn, nàng đắc ý nhếch miệng, cũng tin ghê tởm như vậy còn hù được tên kia. Từ khi theo nàng suốt đoạn đường này, ít nhiều vẫn bị nàng nhận ra được, cái tên tự xưng Ám Tinh này có tính thích sạch cực kỳ nghiêm trọng. Rất nhiều thời điểm Tô Nhược Hàm nàng cẩn thận đụng tới , cả người căng thẳng, trong mắt có thần sắc bài xích, chỉ chốc lát sau đó nàng phát Ám Tinh thay đổi bộ quần áo khác. Tô Nhược Hàm cầm lấy khăn mặt đặt ở bên lau chùi chút dầu mỡ dính đầy quần áo, khuôn mặt nhắn và tay, sờ sờ xấp ngân phiếu cướp được từ Ám Tinh, nàng đắc ý nở nụ cười. Bóng dáng mang mặt nạ màu bạc sau khi ra phòng nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay, đọc xong nội dung đó tay hơi hơi dùng sức, tờ giấy hóa thành bột phấn biến mất ở trong lòng bàn tay của , cất bước đến căn phòng ở lầu 3. Mà ngay tại lúc bóng dáng của biến mất ở chỗ rẽ cầu thang từ lầu hai lên lầu ba, bóng dáng yểu điệu màu trắng nhanh chóng né tránh rồi xuống lầu dưới. ******** Ra khỏi khách điếm Tô Nhược Hàm liền cấp tốc chạy , rất nhanh vọt vào trong tiệm quần áo may sẵn lúc mới vừa rồi nàng nhìn thấy, với bà chủ ngủ gật: "Bà chủ, tìm hai bộ quần áo lại đây cho ta!" "A..." Vốn bà chủ ngủ gật, bỗng nhiên bị đánh thức, mặt mang theo tức giận trừng mắt hướng tới người kêu gọi. Nhưng nhìn thấy đối phương thân quần áo và trang sức Phượng Lan quốc, nhất là đường viền lông cáo màu trắng đó có thể thấy được, nhất định đối phương là nương nhà có tiền. Vừa rồi nàng cái gì, tìm hai bộ quần áo cho nàng? "Được, nương muốn dạng quần áo gì, ta lấy đến cho ngươi, ngươi yên tâm, ở đây chúng ta có đủ loại quần áo và trang sức. Hơn nữa cũng có rất nhiều phục sức Phượng Lan quốc như người ngươi vậy." Bà chủ nhiệt tình thôi giới thiệu với Tô Nhược Hàm, thực hiển nhiên ở trong mắt của nàng đối phương hóa thân trở thành con dê béo. "Phục sức người ta như vậy là Phượng Lan quốc?" Tô Nhược Hàm khẽ nhíu mày nghiêng người nhìn về phía quần áo treo ở bên kia, phát kiểu dáng ra lại có vài phần tương tự như người nàng mặc, chỉ là vải dệt hơi khác nhau mà thôi. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh "Đúng vậy, nương là người Phượng Lan quốc hả? Ở nơi này của chúng ta cũng thường xuyên nhìn thấy rất nhiều người Phượng Lan quốc, cho nên phục sức cũng bán rất tốt." Bà chủ nhiệt tình giải thích. Phục sức Phượng Lan quốc? Lại , nàng còn biết bản thân mình ở quốc gia nào, thậm chí là nơi này có mấy quốc gia, cũng chưa có biết ràng. Suy nghĩ chút, Tô Nhược Hàm lắc lắc đầu, lấy ra bạc lẻ vừa rồi ở trong khách điếm ăn cơm dùng ngân phiếu tính tiền còn thừa lại, tùy tay quăng cho bà chủ : "Quên , ngươi lấy đến cho ta hai bộ vải thô quần áo như người ngươi, màu sắc hơi bình thường." Vốn vừa nghe Tô Nhược Hàm lại muốn mua quần áo vải thô, nháy mắt mặt bà chủ liền suy sụp xuống. Nhưng mà nhìn thấy Tô Nhược Hàm đột nhiên đưa bạc cho nàng, lập tức mặt liền cười như nở hoa, thầm nghĩ nương này con dê béo, lại có thể dùng mười lượng bạc mua quần áo vải thô, tiểu thư nhà có tiền chính là quái dị tật xấu nhiều, có việc gì cứ thích giả làm người nghèo. Sau khi tìm được quần áo, Tô Nhược Hàm mượn bà chủ chỗ thay đồ, mặc vào váy áo la quần màu xanh lam, thuận tiện bỏ ra lượng bạc để cho bà chủ vấn búi tóc phụ nhân ( có chồng) cho mình. Lập tức cả người nàng thoạt nhìn liền giống như là bộ dáng phụ nhân nhà nghèo, phải là khí chất chuyển biến nhanh chóng, bà chủ đứng ở bên cũng ghé mắt nhìn nàng vài lần. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nhìn váy áo lông cáo màu trắng vừa thay ra, Tô Nhược Hàm suy nghĩ chút cười với bà chủ: "Bà chủ, ta thấy trong tiệm của các ngươi giống như có bán quần áo cũ, váy áo này ta tặng cho ngươi, ngươi cầm lấy đặt ở trong điếm bán ! Chỉ là, ta mới tới nơi này, ta nghĩ muốn hỏi ngươi chút tin tức." Bà chủ vừa nghe, lập tức mặt tràn đầy tươi cười vui sướng, nhất thời nhiệt tình thôi : "Ôi, nương ngài là khách khí, nhưng mà ngươi muốn hỏi thăm cái gì, ta nhất định ràng cho ngươi." "Thành thị lớn nhất ở nơi này của các ngươi..." Tô Nhược Hàm sâu kín mở miệng. Bên trong căn phòng ở lầu ba của khách điếm. Thân ảnh màu đen tiện tay gỡ mặt nạ màu bạc mặt xuống, đôi mắt hoa đào sắc bén quét về phía đối phương: " ... Chuyện gì?" Đối phương nhìn thấy ánh mắt sắc bén hướng tới mình, nhất thời trong lòng thất kinh, cúi người quỳ xuống đất trầm giọng mở miệng: "Liễu gia đoạn tuyệt với Mạc gia rồi ! !" "Hả? Đoạn tuyệt rồi hả?" Mắt phượng thâm thúy, ngón tay như ngọc nhàng gõ mặt bàn thào tự .
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 17: Ám Tinh khả nghi. Editor: ChieuNinh Thiên hạ chia làm ba phần, phân biệt là Phượng Lan quốc, Cẩn Nguyệt quốc, Thương Lan quốc. Địa hình ba quốc gia phân chia rệt, thành thế chân vạc! Khi Tô Nhược Hàm biết, nàng là người Thương Lan quốc, mà nơi này là biên cảnh 'Lâm Lan thành' của Thương Lan quốc lân cận Phượng Lan quốc. Cái gọi là Lâm Lan... ý tứ chính là vùng tiếp cận Phượng Lan. "Bà chủ, ngươi nơi này là biên cảnh 'Lâm Lan thành' Thương Lan quốc lân cận Phượng Lan quốc?" Tô Nhược Hàm nghi hoặc mở miệng. "Đúng vậy! nương chẳng lẽ ngươi biết sao?" Bà chủ ở trong gian phòng của cửa hàng chuyện với Tô Nhược Hàm. Bởi vì vừa rồi đối phương cho bạc, nên tại nàng ta rất kiên nhẫn rảnh rỗi tán gẫu ở trong này. Dù sao bên ngoài cửa hàng có mướn người đến trông coi, ra nàng ta có thể ở trong này vụng trộm rảnh rỗi. Tô Nhược Hàm nhíu chặt mày, thời điểm từ trong miệng bà chủ biết được mình ở khu vực biên giới, trong lòng của nàng lên nghi hoặc, cảm thấy có cái gì đó đúng, giống như có cái gì đó trọng yếu bị nàng quên . ***************~ChieuNinh Đột nhiên nàng nghe được có vị khách nhân tiến vào mua này nọ, trong lúc vô tình thúc giục câu nhanh lên chút, là như thế này phải gấp rút lên đường bằng cũng còn kịp thời gian rồi. Mà vừa vặn chính là những lời này nhắc nhở Tô Nhược Hàm, để cho nàng phát chuyện mấu chốt. Nhớ lúc trước khi ở nhà Lý thẩm nhi, nàng hỏi thăm qua Lý thẩm nhi thôn kia của bọn họ là Lý gia thôn, là địa phương ở cách mấy chục dặm ngoài Phượng Dương thành. "Bà chủ... Ngươi có biết Phượng Dương thành ?" Tô Nhược Hàm nghiêm túc nhìn nàng ta. Bà chủ đột nhiên bị biểu tình nghiêm túc của Tô Nhược Hàm làm cho bị hù nhảy dựng, mạnh mẽ gật đầu đáp: "Biết, biết ... Có vấn đề gì sao?" "Vậy từ nơi này ra roi thúc ngựa đến Phượng Dương thành, cần bao nhiêu thời gian?" Bàn tay của Tô Nhược Hàm hơi hơi căng thẳng, có vài phần khẩn trương hỏi. Lúc ấy tuy mặt bà chủ có nghi hoặc, nhưng mà cũng rất khẳng định qua lần trước tướng công nhà nàng vừa mới Phượng Dương thành bàn chuyện làm ăn, kết quả đột nhiên nàng ở bên này bị bệnh cấp tính, tướng công nhà nàng ra roi thúc ngựa gấp trở về cũng mất thời gian ngày đêm. ngày đêm sao? Đúng có vấn đề rồi ... Đối phương ra roi thúc ngựa cần ngày đêm. Mà sau khi tỉnh lại nàng tới Lâm Lan thành, đây là vấn đề rất lớn. Ra roi thúc ngựa từ Phượng Dương thành đến Lâm Lan thành phải mất thời gian ngày đêm, cho dù Lý gia thôn ở ngoài Phượng Dương thành cách mấy chục dặm, nhưng mà có khả năng thời gian đêm có thể đến bên ngoài Lâm Lan thành này, huống chi sau khi Tô Nhược Hàm tỉnh lại, căn bản bộ có bao nhiêu thời gian. Mà tại vấn đề khả nghi lớn nhất, chính là ở người Ám Tinh. Chẳng lẽ ở trong lúc đường vẫn để cho nàng bị vây trong trạng thái mê man, sau đó thời điểm tỉnh lại, trùng hợp cũng là buổi tối, nàng mới có phát kỳ thời gian qua lâu, còn tưởng rằng là buổi tối cùng ngày? ***************~ChieuNinh Nếu như vậy, rốt cuộc Ám Tinh có mục đích gì, biết nàng biết chuyện trước kia. Vì sao lại đưa nàng tới biên giới, lại chuẩn bị y phục cho nàng đều là phục sức Phượng Lan quốc? Nghi vấn, rất nhiều nghi vấn, làm cho Tô Nhược Hàm cảm thấy đầu óc choáng váng. Suy tư lát, thầm thở hắt ra, may mắn hoàn toàn vứt bỏ được Ám Tinh, bằng chỉ sợ bị bán còn đếm tiền cho mà cũng biết. Lại dò hỏi ít vấn đề với bà chủ, Tô Nhược Hàm lại bỏ lại lượng bạc nhắc nhở cho nàng ta, nếu có người tìm đến đây, nàng mua mấy bộ quần áo Phượng Lan quốc thay đổi rồi tới hướng Phượng Lan quốc. Còn nhấn mạnh cho nàng ta biết, được lung tung để tránh rước họa vào thân. Dù sao mục đích của Ám Tinh là gì chính nàng cũng ràng lắm, vạn nhất bà chủ cái gì đó nên gặp phải mầm tai vạ, nhưng mà nàng cũng quản được nhiều như vậy. Vội vàng rời khỏi tiệm quần áo, cẩn thận quan sát trái phải lát, sau khi phát cũng thấy bóng dáng Ám Tinh, Tô Nhược Hàm cải trang bước nhanh tới thành tây. Bởi vì nàng từ trong miệng bà chủ tiệm nghe được, trong thành có mấy nhà tòa nhà cần bán, mà so sánh căn nhà ở thành tây có vẻ phù hợp với điều kiện nàng mong muốn, nàng dự định tới thành tây nhìn xem. Vả lại, cho dù sau khi Ám Tinh phát nàng chạy trốn, muốn tìm nàng, hẳn là cũng ngờ được nàng có gan lớn còn ở lại trong thành, còn chạy mua phòng cư ngụ ? phải có câu danh ngôn là, thế giới địa phương nguy hiểm nhất chính là địa phương an toàn nhất sao? Giữ vững những lời này, Tô Nhược Hàm phải đánh bạc trận, chỉ mong Ám Tinh sau khi tìm được nàng nhanh chóng rời khỏi Lâm Lan thành. Tốt nhất là để cho cho rằng nàng tới Phượng Lan quốc. ****** Khi 'Ám Tinh' thân hắc y mang mặt nạ màu bạc trở lại bên ngoài căn phòng vừa rồi của Tô Nhược Hàm, nhìn thấy cửa chính khẽ khép mà trong phòng lại lặng yên tiếng động, nhíu mày nghi hoặc dừng lại chút, nâng tay gõ gõ cửa: "Tiểu thư, ta trở về!" ***************~ChieuNinh Sau hồi gõ cửa, trong phòng vẫn hề có động tĩnh, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ nháy mắt đầy vẻ lo lắng, đưa tay dùng sức đẩy, con ngươi màu đen nheo lại nguy hiểm thôi nhìn về phía chiếc giường. Thấy đó bóng người, thậm chí ngay cả chăn cũng chưa từng động qua, mà bàn ăn cũng chỉ còn lại có đống hỗn độn, chỉ riêng thấy nữ nhân kia đâu... 'Phanh' tiếng, vẻ mặt 'Ám Tinh' rét lạnh đưa tay vỗ ở bàn, cái bàn ở dưới tay của hóa thành đống gỗ vụn. Nàng cứ như vậy mà chuồn mất rồi hả? ? Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của đối phương nhìn về phía mình khi rời , cẩn thận hồi tưởng lại mới phát , vừa rồi tuy rằng mặt và quần áo đối phương dính dầu mỡ lộ ra vẻ ghê tởm, nhưng mà trong đôi mắt mắt hạnh đen láy lại lên vẻ giảo hoạt, chỉ vì lúc ấy bởi vì chán ghét mà vội vàng bỏ , nên bị bỏ qua ... nghĩ tới mình cũng chỉ ra ngoài lát, nữ nhân này biết tung tích, chẳng lẽ bộ dáng thô lỗ ghê tởm của nàng lúc vừa mới bắt đầu kia, hoàn toàn là cố ý? Đúng rồi, nên biết, nữ nhân này dọc theo đường mua đồ ăn mấy lần ở đường, nhưng mà khi ăn cái gì cũng có quá mức thô tục, chỉ sau khi đến khách điếm thái độ lại khác thường... Như vậy chứng minh nàng cố ý đùa giỡn . Nữ nhân này, chẳng lẽ nhận ra cái gì? Nâng tay nhìn về phía cái chuông bằng tinh thạch màu tím cổ tay, trong cái chuông là con sâu im lặng cuộn mình vẫn nhúc nhích, 'Ám Tinh' chau mày. Nữ nhân có gặp gỡ nguy hiểm, vậy mà mẫu tử cổ lại căn bản tìm được nàng, là tính toán chu toàn rồi ... (cổ: cổ này là cổ trùng, sâu độc. Có 2 con kết hợp nên gọi là mẫu tử.) Nghĩ đến chuyện vừa rồi thủ hạ bẩm báo, vẻ mặt 'Ám Tinh' đầy phiền muộn, đưa tay lấy ra mảnh thân trúc hẹp ngắn từ cổ thổi ra đoạn tiếng động rồi ngồi xuống. lát sau người lầu ba còn chưa rời vội vàng chạy lại đây. "Chủ tử, ngài có gì cần phân phó?" "Nữ nhân kia chạy trốn, phân phó người ở lại điều tra xem nàng có Phượng Lan quốc hay . Thuận tiện ngươi chuẩn bị chút, chúng ta lập tức chạy về Lạc Lâm thành!" 'Ám Tinh' đưa tay lấy mặt nạ xuống ra khuôn mặt tà mị tuấn mỹ đầy tối tăm, giọng điệu lạnh lẽo mở miệng. nghĩ tới lại còn có thể bị cái nữ nhân mà mình cho rằng là bao cỏ đùa giỡn, tội thể tha! ! !
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 18: Mua nhà rẻ. Editor: ChieuNinh đường qua phố xá phồn hoa sầm uất, dần dần tới đường cái thành Tây đối diện trước tòa nhà muốn bán ra. Từ rất xa Tô Nhược Hàm thấy được cửa 'Tô phủ' có treo bảng thông báo chuyển nhượng ở bên sân. Từ chỗ bà chủ tiệm may nghe được, chủ nhân tòa nhà này họ Tô, bởi vì nhà tính Cẩn Nguyệt quốc làm buôn bán, cho nên tòa nhà này liền chuẩn bị chuyển nhượng bán ra ngoài. Lâm Lan thành là vùng biên cảnh nước láng giềng, dân cư tương đối phức tạp, mà tòa nhà này ở địa phương sát đường cái thành Tây, ở tại nơi này đa số là quan to quyền quý, cho nên phương hướng thành Tây này có thể là thủ vệ tuần tra rất siêng năng, cũng là nhiều nhất. Đây cũng là nguyên nhân Tô Nhược Hàm suy xét đến tòa nhà này, nếu nàng mua nhà này xong, khẳng định là tính thuê mua nha hoàn gì đó. Dù sao nàng muốn qua cuộc sống yên tĩnh, người tự cấp tự túc, cho nên nhân tố an toàn ở nơi này ra lại là cân nhắc quan trọng nhất của nàng. Để cho nàng còn có chút vừa lòng chính là, nơi này cách phố xá sầm uất mấy con phố, có huyên náo xôn xao ầm ỹ như vậy. Hơn nữa nhìn mấy tòa nhà ở lân cận cùng Hàn phủ trước mắt này, nhà nhà đều có tường vây vòng cao cao lên, cửa chính đóng chặt, người trong phòng làm cái gì người bên ngoài cũng biết, như vậy cũng cho Tô Nhược Hàm cảm giác an toàn. So sánh ra , cùng với tường vây quanh sân cao tới eo người lúc ban đầu của nhà Lý thẩm nhi bọn họ khác nhau trời vực. Tường vây này cao khoảng thước, hoàn hảo chính là có thể khoanh vùng làm cho gà con vịt con chạy ra ngoài được. Chỉ là Tô phủ trước mắt này tuy rằng diện tích so với nhà lân cận cũng tính rộng lớn, nhưng mà trông trang trí và điêu khắc trước cửa, cũng khó nhìn ra chủ nhân vốn là người cực kỳ sang trọng. biết tòa nhà như vậy, đối phương lấy giá bao nhiêu mới chuyển nhượng . Sờ sờ ngàn năm trăm lượng bạc trong túi, nàng nhếch môi, thầm tự động viên cho chính mình, mặc kệ thế nào vẫn phải hỏi giá cả với chủ nhân chút rồi sau. Vừa vặn thời điểm Tô Nhược Hàm đứng ở cửa nhấc tay chuẩn bị gõ cửa, cửa chính lại đột nhiên bị người mở ra từ bên trong, nàng kinh ngạc tay dừng ở trong trung, thực hiển nhiên người mở cửa cũng bị nàng làm cho giật mình. lúc sau Tô Nhược Hàm mới xấu hổ cười cười, nam nhân trung niên mở cửa tính ra ngoài cũng sửng sốt chút, sau đó mặt mang theo nghi hoặc hỏi: "Vị đại tẩu này, ngươi có chuyện gì sao?" Ách... Đại, đại tẩu? Tô Nhược Hàm sửng sốt chút, đột nhiên phản ứng lại đây là đối phương gọi đại tẩu hình như là gọi chính mình. Bởi vì vừa rồi ở tiệm may nàng sợ Ám Tinh hỏi người qua đường mà đuổi theo, cho nên nàng để cho bà chủ tiệm tìm cho nàng bộ quần áo vải thô bình thường, thuận tiện vấn búi tóc của kết hôn, cả người thoạt nhìn còn trẻ nhưng ra già thêm mấy tuổi. nhàng ho khan cái, nàng mạnh mẽ tự áp chế được tự nhiên quái dị ở trong lòng, sau đó xấu hổ nở nụ cười mở miệng hỏi: "Vị đại ca này, tòa nhà này của các ngươi là muốn bán qua tay đúng ?" Sau khi đối phương nghe Tô Nhược Hàm , hơi sững sờ, sau đó lại hoài nghi nhìn trang phục người nàng, nhìn xong lại cho rằng nàng giống như chỉ là phụ nhân bình thường mà thôi, nàng là người có thể mua được tòa nhà này sao? Nhưng mà nhìn đến tươi cười mặt Tô Nhược Hàm, mặt nam tử trung niên kia ra lại cũng có thần sắc hèn mọn hoặc là nịnh hót, chỉ thản nhiên gật gật đầu : "Căn nhà này là muốn qua tay, bởi vì chúng ta vội vã Cẩn Nguyệt quốc, buổi chiều hôm nay liền muốn xuất phát, cho nên ta còn tính ra ngoài ủy thác cho bằng hữu của ta giúp ta xử lý." Vừa nghe đối phương buổi chiều hôm nay xuất phát, phản ứng đầu tiên của Tô Nhược Hàm đó là ngạc nhiên mừng rỡ, bởi vì dưới tình huống này của đối phương, như vậy khẳng định giá cả chút ưu đãi, hơn nữa nếu như mua xong nàng cũng có thể ngay lập tức tiến vào ở. mặt Tô Nhược Hàm mang theo thành tâm cười : "Đại ca, ta đối với tòa nhà này có chút hứng thú, cho nên có thể để cho ta vào xem hoàn cảnh bố cục ?" Bên ngoài nhìn vẫn được , cũng biết bên trong thế nào. Nam tử trung niên suy nghĩ chút, gật gật đầu, nghĩ rằng dù sao buổi chiều xuất phát, nếu phụ nhân trước mắt này có thể mua căn nhà mình cũng bớt việc, miễn cho còn phải chạy tới nhờ bằng hữu hỗ trợ, đến lúc đó còn phải thiếu nhân tình với người ta. Tô Nhược Hàm theo nam tử trung niên vào trong nhà, lúc này tiến vào biết, vừa tiến vào mới phát tòa nhà này rất tệ, diện tích tiền viện và hậu viện sai biệt lắm có gần ngàn thước vuông. Hơn nữa để cho nàng vừa lòng chính là, trong sân còn có cái ao nho , bên trong còn có mấy con cá chép đuôi hồng bơi lội ở bên trong. Còn có kế bên tường vây hậu viện có hai khối đất rất lớn, nơi đó có trồng vài loại rau dưa, trong đó cải củ rau xanh xem ra cũng sắp trưởng thành, đến lúc đó nàng cần mua cũng có đồ ăn ăn. Nhìn quanh bốn phía, phát phụ cận tường vây cũng có loại cây cao to nào, Tô Nhược Hàm vừa lòng gật gật đầu. Xem ra ý thức an toàn của gia đình này cũng kém, biết ở phụ cận tường vây thể có loại cây rất cao, bằng người ta từ bên ngoài theo nhánh cây vào liền nguy hiểm. Càng xem càng vừa lòng, Tô Nhược Hàm xoay người nhìn nam tử trung niên ở bên cạnh hỏi: "Đại ca, sân cũng tệ lắm, tòa nhà này của ngài tính bán... giá bao nhiêu vậy?" Trong lòng cầu nguyện đối phương trăm ngàn lần cần cái giá vượt qua ngàn năm trăm lượng. Dù sao theo nhà Lý thẩm nhi bọn họ mà biết, bạc ở đây vẫn thực đáng giá, ngàn năm trăm lượng bạc có thể khoản tiền lớn giá trời rồi. Nhưng mà vì tòa nhà này của đối phương vốn chính là vị trí ở thành Tây, hơn nữa phương diện kỹ thuật tạo ra cũng rất chú ý, đủ loại điều kiện mà xem xét, nhưng ra ngàn năm trăm lượng bạc Tô Nhược Hàm có gì lo lắng. Vốn nam tử trung niên dạo cả buổi cùng Tô Nhược Hàm, trong lòng cũng hoài nghi, có phải mình nhìn lầm hay , phụ nhân trước mắt này căn bản chính là đến quấy rối, mua phòng ở của mình. Lúc này đột nhiên nghe được nàng hỏi giá, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng cái, cắn chặt răng trực tiếp ra giới hạn giá thấp nhất của mình: "Lúc trước giá trị phí tổn xây dựng tòa nhà này ta dùng ba ngàn lượng bạc, nhưng bởi vì ta ở lại thời gian năm năm, tính toán phí hao mòn cùng với phí tu bổ, nếu ngươi muốn ngàn năm trăm lượng bạc, ta có thể thỉnh người lập tức tới nhà làm chứng nhận chuyển nhượng đăng ký vào sổ." Tô Nhược Hàm thở dài nhõm hơi, hoàn hảo đối phương ra giá tiền ngàn năm trăm lượng, nếu nhiều hơn nàng thực sợ là mua nổi. Hơn nữa là thỉnh người lập tức tới nhà làm chứng chuyển nhượng đăng ký vào sổ, ra lại miễn cho nàng còn phải ra ngoài với đối phương chuyến, cũng hạn chế nàng ở bên ngoài bị người phát . Nhưng mà... "Ách... Đại ca, ta biết tòa nhà này sai, ngàn năm trăm lượng bạc cũng phải là giá cao, nhưng mà ta là phụ nhân, tướng công lại vừa mới chết, cuộn sống vốn gian khổ. Toàn bộ ngân lượng người cũng chỉ có ngàn bốn trăm linh hai lượng bạc đều là ta nghĩ muốn rời nơi thương tâm, mà bán hết gia sản gom góp tiền mặt mới có được, ngươi xem có thể hay ..." mặt Tô Nhược Hàm mang theo vẻ sầu khổ nhìn về phía nam tử trung niên kia. Quả nhiên... Đối phương vừa nghe Tô Nhược Hàm lại là quả phụ mất tướng công, ánh mắt của đối phương nhìn nàng hơi hơi mang theo chút thương hại, ngược lại có thêm vài phần do dự. Vừa vặn phía sau phu nhân của tới, có lẽ đúng lúc nàng nghe được lời mới rồi của Tô Nhược Hàm, nàng lập tức mở miệng : "Tướng công, chàng bán cho vị này đại tẩu ngàn bốn trăm lượng , nàng là phụ nhân gia mới mất phu quân, ít nhiều cũng phải chừa chút bạc cho nàng chi tiêu trong cuộc sống. Hơn nữa chúng ta cũng khỏi phải nhờ bằng hữu hỗ trợ, đẹp cả đôi đường phải sao?" Vừa nghe phu nhân nhà mình , ra mặt nam tử trung niên lại lộ ra vẻ tươi cười thỏa hiệp gật gật đầu : "Được rồi, ta đây lập tức phái người nha môn thỉnh quan gia lại đây làm chuyển nhượng đăng ký quyền tài sản." Đây xem như là đồng ý phu nhân mình rồi. Tô Nhược Hàm ở bên cạnh vừa nghe, mặt mang theo cảm kích tươi cười nhìn về phía phu nhân kia, mà trong lòng còn lại là lớn tiếng hoan hô, quả phụ vạn tuế, tướng công chết vạn tuế! ! ! nghĩ tới lấy cớ tướng công chết này dùng tốt, nàng chỉ là tướng công chết mà thôi, lại thuận tiện tiết kiệm được trăm lượng bạc, xem ra về sau nàng nên lợi dụng chút cái danh quả phụ này. Dù sao cái nam nhân chưa từng có gặp qua cũng hưu bỏ nguyên chủ nhân thân thể này, vậy Tô Nhược Hàm cũng có quyền coi như chết, nàng làm quả phụ là được.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 19: Bất ngờ gửi thư. Editor: ChieuNinh Tô Nhược Hàm đặt tay ở trước ngực, cảm nhận được dưới quần áo là khế ước mua bán nhà và giấy tờ chuyển nhượng phòng ốc sau khi hoàn thành thủ tục, nàng cảm khái thở dài hơi. Nhìn bên kia người nhà Tô Khuê chuyển bao lớn bao lên xe ngựa nàng lộ ra cảm kích tươi cười. Tô Khuê chính là nam tử trung niên bán phòng ốc cho nàng. Vừa mới bắt đầu đối phương đáp ứng ngàn bốn trăm lượng bạc bán tòa nhà cho nàng, sảng khoái huyện nha gọi quan viên làm công việc thủ tục tới giải quyết xong, loạt thủ tục phức tạp ở dưới tình huống đối phương có người quen, ra lại giải quyết rất nhanh. "Muội tử... Chúng ta trước, nếu ở đây ngươi gặp phải vấn đề gì, có thể huyện nha tìm Trương lão gia, tướng công của nhà ta quen biết với , bình thường việc đối phương vẫn có thể hỗ trợ!" Phu nhân Tô Khuê, cũng là phụ nhân tốt bụng, lúc này từ bên trong xe ngựa vươn đầu ra, vẻ mặt dịu dàng mở miệng. Tô Nhược Hàm cười gật đầu, hướng phụ nhân bên trong xe ngựa : "Vâng... biết, cám ơn các ngươi. Còn có, đường chú ý an toàn." Đối phương lại dặn dò vài câu sau đó mới đánh xe rời . Nhìn xe ngựa dần dần xa, Tô Nhược Hàm cảm khái, thế giới này vẫn còn nhiều người tốt. Sau khi tiễn bước nhà Tô Khuê, nàng nắm chìa khóa trong tay xoay người đóng cửa vào nhà. Ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, tòa nhà to này về sau là thuộc về chính mình. Tại cái thời xa lạ này, rốt cục có nơi thuộc về của nàng, có cái 'nhà'. ai biết, hôm nay trước khi nàng mua được tòa nhà này trong lòng có bao nhiêu bàng hoàng và bất an. Cho dù ngừng an ủi chính mình, ở đâu yên đó, nhưng có lẽ nàng thân là người đại có khuyết điểm, địa phương thuộc về chính mình, thủy chung cảm thấy mình cái gì cũng có. Cho dù là người mang vòng tay gian, nàng vẫn có cảm giác an toàn. Ở trong xã hội đại, nhất là người Hoa, rất nhiều người vội vàng kiếm tài sản thứ nhất đều chỉ vì muốn có cái nhà, hoặc là căn phòng để ở? Điều kiện tất yếu muốn có nhà có phòng ở, có phòng ở thuộc về chính mình, làm cho người ta có loại cảm giác bất an yên lòng, đây cũng là lý do vì sao Tô Nhược Hàm nóng vội kế tiếp muốn mua tòa nhà thuộc về chính mình. Cho dù biết tại cũng phải là thời cơ mua nhà, nhưng nàng vẫn làm như vậy. Nhìn tòa nhà thiết kế thanh lịch, Tô Nhược Hàm lộ ra tươi cười vui vẻ an tâm, nơi này chính là nhà của mình, ha ha... là nhặt được món hời, chủ nhân ban đầu của tòa nhà họ Tô, vừa vặn nàng mua tòa nhà sau đó ngay cả biển hiệu cửa cũng cần thay đổi. nhà Tô Khuê chỉ đóng gói ít vật phẩm quý trọng và thiết yếu, trong nhà còn lại rất nhiều thứ thể mang đều để lại đưa cho nàng. Có thể , nàng mua xong tòa nhà này, giống như thời đại mua nhà xong có thể chỉ cần xách giỏ vào phòng ở là được. Dầu muối tương dấm củi gạo, mấy thứ này đối phương đều có mang , tuy rằng còn lại cũng phải rất nhiều, nhưng mà nàng sinh sống mình, ăn trong hai tháng lại có vấn đề. Nhàn rỗi ngồi trong chốc lát, Tô Nhược Hàm nghĩ đến đậu tương trong gian của mình. Bởi vì vấn đề gian giữ tươi, đậu tương đặt để ở bên trong đều vẫn tươi mới như là mới hái, vẫn là màu sắc xanh đậm. Thời điểm ở nhà Lý thẩm nhi nàng cũng dám lấy ra ở trước mặt người khác, tại có nhà của chính mình, ra nàng lại có thể lấy bọn chúng ra hong cho khô. Dù sao nếu đậu tương hong khô mà , dùng móng tay bóc vỏ là mệt chết người. Nghĩ đến nhà Lý thẩm nhi, Tô Nhược Hàm thầm thở dài, chờ cho nàng yên ổn xuống đoạn thời gian, nàng lại nghĩ biện pháp nhờ người hỏi thăm nhà các nàng vậy. Tô Nhược Hàm lắc mình tiến vào gian, đều chuyển hết thân cây đậu và đậu tương chất đống ở trong nhà tranh ra, kế tiếp đặt toàn bộ lần lượt dựa vào tường ở chỗ dưới mái hiên, vạn nhất trời mưa cũng bị ướt, tin tưởng rất nhanh có thể hong khô... Đến lúc đó nàng có thể làm chút đậu hoa nếm thử rồi. Lúc ở trong khách sạn ăn cơm Tô Nhược Hàm biết, thời này giống như có rất nhiều thứ cũng giống với thế giới ban đầu của mình. Gia vị tốt nhất ở nơi này phần lớn là ít giống như cỏ, hơn nữa thực vật như đậu tương... Hình như là ở đây có, có cũng chỉ là oản đậu (giống như đậu Hòa Lan), hơn nữa hạt oản đậu so với nàng gặp qua muốn lớn hơn hai ba lần, hương vị giống nhau. Đậu tương này ở đây ra lại trở thành vật hiếm lạ, nếu dưới tình huống có thể, về sau nàng trồng nhiều thêm chút dùng để bán kiếm tiền cũng sai. Vừa bận rộn chuyển thân đậu, Tô Nhược Hàm đắc ý nghĩ. Tuy rằng nàng thể như nữ chính trong tiểu thuyết xuyên qua làm cái gì mà thương nhân thiên hạ đệ nhất linh tinh. Nhưng nếu nàng thiếu tiền, ra lại có thể bày quán bán đồ ăn, các loại điểm tâm cũng bán được ? Nếu được, bán dạo cặp lồng đựng cơm ở bên đường cũng được chứ? Bên này Tô Nhược Hàm vô cùng bận rộn lăn qua lăn lại đậu tương trong gian, lại còn thuận tiện thu thập tòa nhà thuộc về nàng. Lúc này xa xa Liễu gia ở trong Phượng Dương thành nhận được phong thư do Mạc Tử Khanh đưa tới, lại làm cho tất cả đều trầm trọng xuống. Nhiều thế hệ Liễu gia thân là thư hương thế gia, tổ tiên Liễu gia cũng từng có hai người làm Thái Phó. Chỉ là đến thế hệ Liễu Thiên Nguyên bắt đầu, dần dần thích cảm giác kinh thương và kiếm tiền. Cho đến hôm nay đến thế hệ hai đứa con trai của Liễu Thiên Nguyên , đối phương hoàn toàn thừa hưởng hứng thú thích kinh thương và kiếm tiền được di truyền từ , thậm chí còn có xu thế trầm trọng hơn. Tuy hai con trai có đầy bụng kinh luân, lại tự mình có hứng thú rất lớn đối với việc kinh thương. Hơn nữa là đứa so với đứa càng biết kiếm tiền, giống như là hai huynh đệ thi đấu vậy. thư hương thế gia yên lành cứ thế để cho bọn họ dày vò thành nhà giàu nhất Thương Lan quốc tại. Liễu Phong Liệt cũng hổ là thiên tài kinh thương, thủ hạ của kinh doanh các cửa hàng chỗ nào phải là ngày kiếm đấu vàng. Mặc kệ cái gì đến trong tay của đều có thể lại tăng trưởng giá trị nâng giá bán . Hơn nữa chủ yếu nhất là, tuy rằng Liễu Phong Liệt ngày kiếm đấu vàng, mỗi ngày kiếm tiền vô số, cũng là ông chủ cực kỳ tiền lại luyến tiếc tiêu tiền. dễ nghe chút là tiết kiệm, khó nghe chút là keo kiệt, vắt cổ chày ra nước, lâu ngày được cái danh hiệu là 'Tụ tài gà trống' ... ặc, đúng! Là 'Tụ tài công tử'. (tài: này là tiền bạc tài sản) Mà Liễu Phong Viêm thân là Tam thiếu Liễu gia, tuy rằng năm ấy mới mười bảy, nhưng có cái gì là thể kiếm tiền, lớn mở kỹ viện sòng bạc, bày quán bán bên đường. Ở đâu có thể tiền kiếm, ở đó có bóng dáng của , đương nhiên liền có danh hiệu 'Tam thiếu vơ vét của cải'. Nhưng mà tiền nhiều hơn có đôi khi cũng nhất định là chuyện tốt, nhất là tại thời điểm Liễu gia vốn sứt đầu mẻ trán này, phong thơ thình lình gửi đến đánh vỡ bình tĩnh của ba người tham tiền Liễu gia. Liễu Thiên Nguyên ngồi ở ghế chủ vị, bàn gỗ ở bên cạnh đặt phong thơ mới vừa rồi thương hội của Liễu gia đóng quân ở Lạc Lâm thành đưa tới, mày gắt gao nhíu lại. Hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn về con lớn nhất ngồi đối diện với mình, giọng điệu có chút ngưng trọng mở miệng: "Phong Liệt... con thấy thế nào?" Liễu Phong Liệt nhíu mày suy nghĩ sâu xa vẫn chưa mở miệng, ngược lại mặt Liễu Phong Viêm ngồi ở bên có chút hoài nghi mở miệng: "Có thể là quỷ kế của Mạc Tử Khanh hay ?" Dù sao từ ngày ấy sau khi nhìn thấy thái độ lạnh lùng của nam nhân kia đối với chuyện nhị tỷ của mình bị mất tích, liền cảm thấy Mạc Tử Khanh người này kì thực là người khác gì tên khốn. Lời của mới ra miệng, Liễu Phong Liệt lại hơi hơi lắc lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về phụ thân của mình: "Phụ thân. . . Mạc Tử Khanh người này, tuy rằng con tự nhận nhìn thấu , nhưng cũng cho rằng cũng phải là người dám làm dám nhận." "Nhưng mà... ràng chúng ta phát tín vật tùy thân của thủ hạ Mạc Tử Khanh ở trong cái phòng Hương nhi mất tích phải sao?" Liễu Thiên Nguyên có chút nóng nảy chắp tay đứng lên qua lại .
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 20: Quyết liệt đoạn tuyệt. Editor: ChieuNinh "Chuyện này, ra con lại cảm thấy có vài phần kỳ quái." Liễu Phong Liệt khẽ nhướng đuôi lông mày, khóe miệng nở nụ cười lạnh châm chọc lấy ra ngọc bài nho từ trong lòng, ở người Mạc Tử Khanh cũng có ngọc bài giống như đúc. Nhưng mà... người để cho người khác nhìn thấu bản thân, ngu xuẩn mà phạm phải sai lầm ràng như vậy sao? Để lại chứng cớ, để cho Liễu gia bọn họ biết là Mạc Tử Khanh phái người cướp Liễu Hương sao? Huống chi tại Liễu Hương và còn quan hệ, chỉ là phụ nhân bị hưu bỏ mà thôi, cần hao phí vòng lớn như vậy tìm được nàng sau đó thông báo cho Liễu Thiên Nguyên bọn họ, lại chạy tới cướp nàng? Cho dù lo sợ Liễu gia đưa Liễu Hương trở về cho , nhưng mà lúc trước thời điểm Liễu Phong Liệt để cho Liễu Phong Viêm tìm Mạc Tử Khanh hỗ trợ tìm người, cũng qua, nếu tìm được Liễu Hương, như vậy chuyện trước kia coi như thanh toán xong, Mạc Tử Khanh còn nợ ân tình gì với Liễu gia. "Kỳ quái? Làm sao kỳ quái? ? ? Nhớ ngày đó là phái người đến cho chúng ta biết Hương nhi ở Lý gia thôn, nhưng mà thời điểm chúng ta đến người cũng thấy, mà trong phòng kia chỉ còn lại ngọc bài trong tay mới có, đủ loại nguyên nhân đều vạch có liên quan hệ với Mạc Tử Khanh ." Lúc này giọng điệu của Liễu Thiên Nguyên phẫn nộ vung tay áo nhìn về phía con trai lớn nhất của mình, thực hiển nhiên có bất mãn đối với hành vi của Mạc Tử Khanh mà tín nhiệm. "Phụ thân... Người cảm thấy Mạc Tử Khanh là người để cho chính mình phạm vào sai lầm ngu dốt ràng như vậy sao? Biết chúng ta muốn đến Lý gia thôn, hơn nữa chỗ của tiểu muội cũng là người của tìm được, vác đá đập vào chân mình như vậy sao?" Vẻ mặt Liễu Phong Liệt thừa nhận ngẩng đầu, giọng điệu còn nghiêm cẩn hỏi ngược lại Liễu Thiên Nguyên phẫn nộ thôi. Lời Liễu Phong Liệt , làm sao lại phải là nghi hoặc trong lòng Liễu Thiên Nguyên? Nhưng mà nữ nhi của mình gả cho năm năm lại bị hưu bỏ, điểm ấy trong lòng Liễu Thiên Nguyên vốn vẫn còn oán niệm, lúc này Hương nhi lại bị người mang biết tung tích, mà để lại căn cứ chính xác trực tiếp chỉ Mạc Tử Khanh, làm sao có thể bình tĩnh? "Phụ thân, ra con cảm thấy đại ca lại sai, tuy rằng ngọc bài rơi xuống ở trong phòng là của Mạc Tử Khanh, nhưng mà... nhìn chung cứ cảm thấy cái ngọc bài này xuất ở nơi đó, giống như quá mức dễ thấy được và có cố ý." Lúc này mặt Liễu Phong Viêm có vẻ mặt vui cười cà lơ phất phơ của dĩ vãng, nếu có chỉ là trưởng thành sớm và trầm ổn hơn so với tuổi của . Tuy lần này nhìn thấy đối đãi của Mạc Tử Khanh với nhị tỷ mất tích lòng của có bất mãn, nhưng dựa vào việc ngọc bài xuất ở trong phòng nhị tỷ mất tích, ra lại cảm thấy hẳn là cũng phải Mạc Tử Khanh gây ra mới đúng. "Cố ý? Còn là có vài phần ý vị cố ý, chẳng lẽ thực phải là Mạc Tử Khanh làm sao? Vậy Hương nhi lại bị người nào mang , hơn nữa sau khi đối phương bắt Hương nhi , có thể làm gì nàng ?" Liễu Thiên Nguyên sau khi nghe hai con trai phân tích, ngược lại có thêm vài phần bình tĩnh hơn, nhưng mà lập tức lại nghĩ đến nữ nhi của mình bị đối phương bắt , nhất thời lại gấp gáp trán toát mồ hôi lạnh. Liễu Phong Liệt tiếng nào, ngón tay như ngọc nhàng gõ lên tay vịn ghế dựa ở bên cạnh, phát ra tiếng vang nhàng, trong đôi mắt đen thâm thúy như có vẻ đăm chiêu nhìn phong thư có kí hiệu của Mạc Tử Khanh, cùng với nửa khối ngọc bài lấy ra vừa rồi. lâu sau sau, nụ cười xuất khuôn mặt thanh nhã tuấn dật của Liễu Phong Liệt, giọng trầm thấp réo rắt nhàng phun ra: "Nếu đối phương muốn chúng ta và Mạc Tử Khanh quyết liệt, như vậy chúng ta liền chiếu theo mong mỏi của đối phương mà làm !" "A... Phong Liệt, con cái gì?" Liễu Thiên Nguyên kinh ngạc nhìn qua. Lúc này Liễu Phong Viêm ở bên cũng trợn tròn mắt, thoáng cái mạnh mẽ đứng lên, dám tin hỏi: "Đại ca... Ca điên rồi?" Khóe miệng Liễu Phong Liệt hơi hơi cong lên chút, vân đạm phong khinh cười nhìn hai người Liễu Thiên Nguyên và Liễu Phong Viêm đối diện với mình, trong giọng điệu có chân đáng tin quyết đoán mở miệng : "Phong Viêm ngươi cùng và ta cùng đón Mặc nhi về . Nếu tiểu muội phải người Mạc gia, dù thế nào Mặc nhi cũng là cốt nhục của tiểu muội, lẽ ra nên đón về Liễu gia ta." "Nhưng mà..." Liễu Phong Viêm nóng nảy muốn mở miệng, nhưng khi chạm đến đến cặp mắt mang theo ý cười nhưng có chút độ ấm của đại ca mình, yên lặng ngậm miệng lại. nguyên nhân vì sao đại ca đột lại nhiên ra quyết định như vậy, nhưng mà chuyện đón Mặc nhi trở về, ra lại có phản đối. Mặc kệ nhị tỷ có tìm được hay , ở thời điểm Mạc Tử Khanh hưu bỏ nàng, bọn họ cũng quyết định muốn dẫn Mặc nhi về Liễu gia. "Phụ thân... tại người truyền thư cho thương hội Liễu gia ta tại các tỉnh thành, đưa hình vẽ của tiểu muội qua, để cho bọn họ thầm điều tra tin tức của tiểu muội, thuận đường cho bọn họ... bắt đầu từ ngày hôm nay, Liễu gia ngưng hết thảy những liên quan liên hợp tác quan hệ cùng Mạc gia..." Liễu Phong Viêm rũ mí mắt xuống, trong mắt mang theo lạnh lùng mà câu phía sau lại lần nữa làm cho Liễu Thiên Nguyên khiếp sợ. quyết liệt quyết liệt, thậm chí còn muốn ngừng hết thảy quan hệ hợp tác? Rốt cuộc hiểu dụng ý của con là gì? Mà phong thư Mạc Tử Khanh đưa tới, cũng chỉ có bốn chữ ngắn gọn ' giả giả'. ******** Trong Mạc gia Lạc Lâm thành. Trong phòng của Mạc Tử Khanh là mảnh trầm tĩnh, giây lát sau, có bóng đen lung lay rơi xuống, mang theo khí lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng của đối phương cũng mang theo vẻ lạnh lùng hàn ý mở miệng: "Chủ tử!" Bóng đen đúng là thủ hạ Hàn Lệ của Mạc Tử Khanh. "Hả? Đưa rồi hả?" Mạc Tử Khanh có quay đầu, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn bóng dáng nho ở phía bên ngoài trong khoảng sân đứng trung bình tấn, tuy rằng hai chân run run, khuôn mặt non nớt nhắn đỏ bừng, từng giọt mồ hôi to chảy xuống dọc theo khuôn mặt nhắn non mềm, nhưng mà cậu nhóc vẫn quật cường đứng ở nơi đó nhúc nhích. Là con trai của , người chảy dòng máu của , cậu nên kế thừa kiêu ngạo và kiên quyết của . "Bẩm chủ tử! Thư dựa theo phân phó mà đưa đến thương hội Liễu gia ở trong thành, sau đó đối phương ra roi thúc ngựa đưa tới Liễu gia Phượng Dương thành." Hàn Lệ gật đầu, giọng lạnh lùng có chút phập phồng trả lời. Mà Mạc Tử Khanh đứng gần cửa sổ nghe Hàn Lệ xoay người, nhìn gương mặt lạnh lùng chút thay đổi của Hàn Lệ, hơi hơi trầm ngâm lát, khóe miệng khẽ giương lên nụ cười , giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ba nhàng mở miệng : "Ngươi ... Liễu gia hiểu ý tứ của ta sao?" Hàn Lệ đứng ở nơi đó im lặng , chỉ là im lặng đứng đó, biết những lời này của chủ tử cũng phải hỏi chính mình. Thay vì hỏi , chẳng bằng lại chủ tử tự hỏi bản thân. Mạc Tử Khanh nhìn bóng dáng nho trong sân ngoài cửa sổ, lúc này chật vật ngã xuống đất, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng lên chút cảm xúc, chậm rãi cất bước đến cửa. Ở thời điểm sắp tới cửa, Hàn Lệ ở phía sau trong giọng lạnh lùng chút gợn sóng mở miệng hỏi: "Chủ tử, chuyện ngọc bài, xử lý như thế nào? Cần báo cho Liễu gia biết tiếng ?" Mạc Tử Khanh tới ngưỡng cửa, cước bộ dưới chân dừng lại, lúc lâu sau vẫn đưa lưng về phía Hàn Lệ miệng bất giác nở nụ cười lạnh, phất ống tay áo, hờ hững: " cần. Từ hôm nay trở , phái người chặt chẽ nhìn chăm chú phủ đệ của 'Người nọ', đợi sau khi người nọ trở về, đưa bái thiếp cho đối phương, năm năm thấy, ta cảm thấy rất 'Tưởng niệm' ..." Sau khi dứt lời, bước chân của có chút ngừng lại tới bóng dáng nho bị té ngã. "Vâng!" Hàn Lệ lập tức khom người.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=403214

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :