1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay sinh tồn khi bị chồng ruồng bỏ - Đạm Vũ (Chương 13/85)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13 : Liễu gia đến


      Đêm dông tố , mạo hiểm vượt qua mưa lạnh đoàn người xuất ở trước tiểu viện nông gia Lý gia thôn

      Làm Lý thẩm nhi nhà bị tiếng đập cửa ngoài phòng bừng tỉnh , Lý đại thúc ra mở cửa sân , nhìn thấy đoàn người bên ngoài lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. CHỉ vì bên ngoài dừng hai ve ngựa , lúc mở cửa đồng thời trong chiếc xe ngựa đầu tiên vị thiếu niên tuấn mỹ chừng hơn mười tuổi ra, theo sau lại ra vị nam tử sắc mặt đạm mạc lạnh lùng chừng hơn hai mươi tuổi , cuối cùng ra là vị trung niên nam tử hơn bốn mươi tuổi , mặt đối phương mang theo chút lo lắng khó nén

      Nhìn ba người quần áo khí chất ko chỗ nào ko phải đại biểu cho bọn họ phi phú tức quý , Lý đại thúc cầm ô đứng trong mưa, giọng điệu khó hiểu mở miệng , " Xin hỏi mấy vị gõ cửa là có chuyện gì sao ?"

      Lý đại thúc vừa mở miệng hỏi , nam tử trung niên xuống xe ngựa cuối cùng kia liền kích động đội mưa tới , kết quả bị nam tử lạnh lùng bên giữ chặt , bên thiếu niên tuấn mỹ bước nhanh tiêu sái đến trước mặt Lý đại thúc , mặt mang theo lễ phép tươi cười mở miệng , " Vị lão tiên sinh này , xin hỏi ngài hai ngày trước có phải hay ko cứu vị nữ tử ?"

      Cùng với thiếu niên hỏi chẳng bằng đối phương sử dụng giọng điệu khẳng định tự thuật

      Lý đại thúc nghe đối phương hỏi đến vị nương mình cứu kia , sửng sốt lát , giọng điệu đề phòng cùng nghi hoặc " Là cứu vị nữ tử, chỉ là các ngươi cùng vị nương kia là quan hệ như thế nào ?" cùng lão bà tử mình gặp được hưu thư người Liễu nương , đối với vài vị đột nhiên xuất trước mắt này ko thể khẳng định rốt cuộc đối phương có ý gì , cùng Liễu nương quan hệ là như thế nào . Nhưng là từ số bạc Liễu nương xuất ra vì Lý gia giải khốn , Lý đại thúc phải hỏi cẩn thận quan hệ của đoàn người trước mắt này với Liễu nương để tránh nàng bị người xấu bắt nạt

      Tuần mỹ thiếu niên kỳ chính là từ Phượng Dương thành vội vàng tới - Liễu Phong Viêm. Lý đại thúc ánh mắt đề phòng đương nhiên cũng nhìn đến nhưng cũng ko tức giận , ngược lại là màn theo cảm kích tươi cười hơi hơi khom người rồi mới mở miệng , " Đa tạ lão ân cứu mạng của lão tiên sinh , vãn bối Liễu Phong Viêm đến từ Liễu gia Phượng dương thành. Nữ tử tiên sinh cứu đó là nhị tỷ Liễu Hương của ta. Liễu gia nhị tiểu thư !"

      A.. Phượng dương thành Liễu gia ?

      Lý đại thúc hai mắt trợn to nhìn thiếu niên trước mắt , đồng thời ánh mắt dời đến nam nhân trung niên vẻ mặt lộ ra lo lắng cùng nam tử tuấn lãnh bên cạnh , chẳng lẽ bị kia chính là Liễu lão gia cùng Liễu gia đại thiếu gia ? Lúc ấy cứu nương kia mình cũng nhìn thấy hưu thư người nàng, biết nàng kêu Liễu Hương , cũng biết nàng sinh ra trong thư hương thế gia nhưng ko có dự đoán được nàng cư nhiên chính là Liễu gia nhị tiểu thư Phượng Dương thành

      Này.. nghĩ tới nương kia thân phận hiển quý như vậy. Nàng thân phận như vậy vì sao luẩn quẩn trong lòng chạy tới ngoài thành thắt cổ tự sát ?

      Lý đại thúc mang theo nghi hoặc giật mình lát rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần lại , đối thiếu niên gật gật đầu thỉnh bọn họ tiến vào , sau đó Lý đại thúc gọi Lý thẩm nhi để nàng thỉnh Liễu Hương lại

      Chính là Lý thẩm nhi vừa khỏi ko lâu nàng liền vội vàng chạy tới mặt mang theo bối rối

      " Liễu , liễu nương ko thấy , trong phòng ko có người "

      Nghe Lý thẩm nhi , đoàn người ở trong phòng khách đơn sơ sắc mặt đột biến

      Nhất là Liễu Thiên Nguyên nghe lời này mặt lộ ra đau lòng, chẳng lẽ Hương nhi còn trách mình , cho nên biết chính mình tìm đến mới cố ý né tránh tự mình ly khai sao ?

      Nhưng là ...?

      Làm đoàn người đến kia người ko phòng trống, Liễu Phong Liệt nhíu mày nhìn căn phòng đơn sơ , khi tầm mắt chạm đến bao túi vài món quần áo tinh xảo giường, mày nhíu lại vài phần , cuối cùng tầm mắt dừng lại đôi giầy ở trước giường, hai tròng mắt híp lại , giọng điệu có tia lãnh ý , " Nàng là bị người mang !"

      người nếu muốn vội vàng rời cũng ko đến mức quên giầy.

      Đôi giầy trước giường kia thực ràng là của Liễu Hương

      Là dạng tình huống gì nàng mới có thể ko giầy rời

      Chắc chắn phải là.. Bị người cưỡng chế mang

      Lời vừa ra mọi người sắc mặt đột nhiên biến

      Ở trong tòa miếu đổ nát, hắc y nhân đeo mặt nạ bạc đem nữ tử hôn mê vai đặt vào trong góc , phượng mâu liếc nàng cái , xác nhận nàng tạm thời ko tỉnh lại xong mới xoay người hướng tới phương hướng trong miếu đổ nát đến

      Khi mặt nạ bạc đứng dưới mái hiên đổ nát , cái hắc y nhân che mặt bỗng nhiên lắc mình tới trước người quỳ xuống trầm giọng , " Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần !"

      Mặt nạ bạc mắt lạnh nhìn nam tử quỳ đất, trong mắt hoa đào của tràn đầy hàn ý lạnh như băng , khóe miệng giơ lên chút cười lạnh , " Ngươi là tội đáng chết vạn lần ! Ai cho ngươi cái quyền giết nàng ?"

      Hắc y nhân quỳ run giọng kêu lên , " Chủ tử. Thuộc hạ nguyện ý tự kết liễu! Chính là nữ nhân kia .."

      ko , chủ tử ko phải thực chán ghét nữ nhân kia , cũng thực chán ghét nữ nhân kia lại bị người kia tìm về sao ?

      Vì sao ko cho mình động thủ giết nàng?

      Hơn nữa chủ tử cư nhiên còn vì nữ nhân kia...

      Trong mắt hắc y nhân quỳ tràn đầy phức tạp cùng hối hận ngẩng đầu nhìn nam tử mặt nạ bạc , tầm mắt chạm đến máu tươi ko ngừng chảy ra cánh tay đối phương làm cho trong mắt che kín tơ máu , vết thương này la...

      Nam tử quỳ đột nhiên lấy ra vũ khí bên hông đưa lên cổ của mình , cái nghiêng đầu nghĩ muốn tự mình kết liễu

      Nhưng ngay tại trong nháy mắt , chỉ nghe ' ' tiếng, vũ khí cổ bị gẫy thành hai đoạn

      " Hừ.. Ta bảo ngươi chết sao ?" Mặt nạ bạc hừ lạnh

      " Chủ tử ..."

      " Lần này liền lưu ngươi mạng, trở về tìm Quỷ Túc lĩnh phạt, lần sau còn dám tự mình làm ra quyết định ngươi liền tự kết liễu !"

      Nghe nam tử mặt nạ bạc , hắc ý nhân cảm kích gật đầu , nhưng thấy chủ tử của mình vẫn đứng ở tại chỗ bất vi sở động , do dự lát rồi mở miệng, " Chủ tử.. Ngài ko cùng ta trở về sao ?"

      " Trở về cho Quỷ Túc bọn họ , hần nhất chuyện lớn trong phủ giao cho bọn họ xử lý, có tình mấu chốt gì lại cho ta biết " . Mặt nạ bạc nghiêng đầu nhìn hắc y nam tử, liếc mắt cái rồi lạnh lùng phân phó xong liền xoáy người hướng tới hướng khác của miếu đổ nát đến

      Trong Mạc gia Lâm thành , bóng dáng hắc y nhanh như thiểm điện tiến vào phòng. Hắc y vào nhà, nhìn thấy nam tử áo trắng chuẩn bị mở miệng, lại bị con ngươi lạnh lùng của đối phương cảnh cáo ngăn lại. Tầm mắt dời xuống mới phát trong lòng đối phương còn bóng dáng nho muốn ngủ say.

      Thẳng đến khi đối phương đem đứa phấn điêu ngọc mài trong lòng nhàng đặt lên giường , nhàng đắp chăn cho xong hai người mới ly khai phòng ở

      Trong thư phòng , nam tử áo trắng khoanh tay đứng, đứng trước giường nhìn màn mưa bên ngoài

      Nửa ngày sau tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng mới cất lên , " Tìm được ?"

      " có !"

      " Ân? phải muốn tìm được rồi ?" Nam tử áo trắng lạnh lùng nghiêng mặt nhìn về phía hắc y u trong góc

      " Trước khi người Liễu gia tới nàng bị người mang !"

      " ko ?" Nam tử áo trắng đạm mạc

      " Cần điều tra là ai mang nàng sao ?" Hắc y nam tử trong góc trầm mặc lát rồi hỏi

      Nam tử áo trắng chậm rãi hướng ngoài phòng đến, thanh lạnh lùng truyền đến, " Thôi. Đáp ứng giúp Liễu gia tìm nàng, nếu muốn thay bọn họ tìm được tại Lý gia thôn kia , tại cũng ko cần để ý tới "

      Như vậy hẳn là thanh toán xong như lời Liễu Phong Liệt

      Chính là , là ai mang nàng đâu ?
      Diệp Diệp thích bài này.

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 14: Mỹ nam cổ quái
      Editor: ChieuNinh

      Trong đêm đông gió lạnh thấu xương, ngoài phòng vẫn còn dông tố bão bùng, Tô Nhược Hàm là bị lạnh mà tỉnh lại.

      Trong phút chốc mở mắt, nàng có chút nghi hoặc nhìn đỉnh nóc nhà mờ tối, cùng với tro bụi và mạng nhện che kín đó.

      Nàng ở đâu vậy?

      Trong giây lát, nàng nghĩ đến cảnh tượng trước khi mình hôn mê , lúc ấy nàng ngủ đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ màu bạc, còn gọi là Ám Tinh, người nọ gọi nàng là tiểu thư, cũng quan tâm ý nguyện của nàng liền điểm huyệt rồi mang nàng .

      Tuy lúc ấy hành vi của người nọ làm cho nàng hận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng mà làm cho nàng càng thêm buồn bực là, vừa bị đóng gói ra tới cửa lại còn gặp phải hắc y nhân rút kiếm công kích nàng, mà cái tên gọi là Ám Tinh, giống như bởi vì nàng mà cánh tay bị thương... Sau đó... Sau đó...

      Trí nhớ đến đây, nàng chỉ biết là tiếp theo đó mình lại đột nhiên hôn mê.

      Đột nhiên Tô Nhược Hàm xoay người ngồi dậy, phát lúc này mình ngồi trong gian phòng rách nát, mà ở cách đó xa còn có đống lửa , đó còn có ít than lửa cháy sạch hồng hồng. Nhìn quanh bốn phía, phát cũng có người mang mặt nạ kia, mà quần áo thân thể của nàng, vừa vặn chính là kiện áo bông lúc bị bắt chạy kịp chộp trong tay. Cúi đầu nhìn hai chân trơn nhẵn của mình, nàng khẽ cau mày, cảm giác hai chân đông lạnh run lên để cho nàng biết, cái loại lạnh thấu xương vừa rồi lúc nàng ngủ, chắc là do hai chân truyền đến.

      Bản thân tỉnh lại đơn độc thân nằm trong căn phòng rách nát, mà Ám Tinh bắt nàng rời khỏi nhà Lý thẩm nhi lại biết tung tích, đây rốt cuộc là cái tình huống gì?

      Tô Nhược Hàm khoanh chân ngồi tại chỗ, để cho váy áo người che phủ đôi bàn chân trắng noãn, ngồi ở đó cúi đầu rơi vào trầm tư.

      Nhìn giọt nước rơi tí tách mái ở bên ngoài, bên ngoài mưa to muốn dừng lại, chỉ là sắc trời lại vẫn tối đen mảnh, cũng biết tại là canh giờ nào. Nàng cứ như vậy vào nửa đêm canh ba bị người bắt , hơn nữa lúc ấy ở ngoài sân còn xuất hắc y nhân che mặt muốn ám sát mình.

      Cũng biết nhà Lý thẩm nhi có mạnh khỏe hay ?

      Chỉ hy vọng đêm qua hắc y nhân bịt mặt kia cần làm hại người vô tội mà ra tay với nhà Lý thẩm nhi mới tốt, hơn nữa... Cho dù hắc y nhân có làm hại nhà Lý thẩm nhi, chỉ sợ đến sáng sớm, khi nhà Lý thẩm nhi phát biết tung tích của nàng cũng bối rối thôi ? Còn nữa, hôm nay là ngày thứ ba, tính ra chính là ngày Hoàng lão gia tới cửa đòi nợ, hy vọng mấy người Lý thẩm nhi...

      Vừa nghĩ tới đây, Tô Nhược Hàm hơi hơi thở dài, lắc lắc đầu thèm nghĩ chuyện này nữa, chỉ vì tại nàng cũng biết mình ở nơi nào, lo lắng chuyện này cũng là dư thừa, hơn nữa cho dù đối phương có xảy ra chuyện gì, nàng cũng chỉ có lòng mà có sức mà thôi.

      Nam tử mặt nạ gọi là Ám Tinh kia, và nguyên chủ thân thể này là quan hệ như thế nào? Kêu nàng là chủ nhân, nhưng mà từ người của lại cảm giác được cung kính đối với thân thể này, thậm chí trong lúc lơ đãng Tô Nhược Hàm còn thoáng nhìn thấy qua trong mắt đối phương lên lãnh ý.

      Nguyên nhân bởi vì lãnh ý trong đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, làm cho Tô Nhược Hàm cũng quá tin tưởng đối phương, cho nên mới ra muốn cùng đối phương. Chỉ là dự đoán được, đối phương lại còn có thể bắt nàng mang .

      Đột nhiên có tiếng bước chân rất truyền đến, lập tức Tô Nhược Hàm ngẩng đầu nhìn ra cửa.

      bóng dáng màu đen xuất ở tại ngưỡng cửa, lộ ra dung nhan tuấn mỹ, trong đôi mắt hoa đào câu hồn có chút hơi thở đạm mạc khó giấu. Mà giữa trán lại lộ ra dấu vết phóng túng và chịu gò bó. Quần áo màu đen, cẩm bào màu đen, giày màu đen, đầu tóc dài tối đen dùng dây tơ tằm dày màu đen lại tùy ý cột lên, mà ngay cả chủy thủ dắt bên hông cũng là màu đen...

      Người này thực chuộng màu đen sao?

      Nếu đúng vậy, tại sao dùng miếng vải đen làm khăn che mặt , vì sao còn làm cái mặt nạ màu bạc?

      Đúng vậy, nam tử có khuôn mặt đẹp như nghiệt đứng ở cửa, chính là người tự xưng là Ám Tinh buộc Tô Nhược Hàm theo từ nhà Lý thẩm nhi. Chỉ vì trong trong đôi mắt hoa đào câu hồn của đối phương che giấu lãnh ý, để cho nàng ở ánh mắt đầu tiên liền xác nhận người đến chính là ...

      Vào lúc này dưới ánh sáng ràng, Tô Nhược Hàm mới biết được, lúc ban đầu ở dưới ánh sáng tia chớp kinh hồn thoáng nhìn kinh diễm, kỳ có bao nhiêu đáng kể. Lúc này hoàn toàn thấy ràng dung mạo đối phương, mấu chốt đầu tiên cũng phải Tô Nhược Hàm bị vẻ bề ngoài mị hoặc của đối phương hấp dẫn, ngược lại là trong lòng của nàng lại dâng lên tầng tầng đề phòng.

      nam tử toàn thân đều lộ ra hơi thở ngạo nghễ như vậy, gọi thân thể này là tiểu thư? Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này lộ ra vẻ khả nghi, hơn nữa người nam nhân như vậy, là người thuộc loại làm thủ hạ? giống...

      chỉ giống, cũng có thể là tuyệt đối có khả năng.

      Ở dưới ánh sáng yếu ớt, Tô Nhược Hàm nhìn thấy trong tay đối phương mang theo cái bọc tới.

      Đối phương thấy trong mắt nàng có đề phòng nhìn chính mình, chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng cái, tiện tay ném túi đồ trong tay cho nàng : "Mặc vào!"

      Cảm giác được giọng điệu lạnh lùng xa cách của đối phương, Tô Nhược Hàm khẽ nhíu mày, nhìn bao đồ trong tay đặt bộ quần áo hoàn toàn mới cùng giày vớ, nàng ngẩng đầu nhìn nam tử ngồi trước đống lửa.

      "Đến tột cùng ngươi là ai?"

      Kỳ mặc kệ đối phương là ai, nàng muốn hỏi là, vì sao phải bắt nàng , mà hắc y nhân rút kiếm đâm về phía mình là ai? Vì sao phải giết nàng?

      Đối với chuyện của nguyên chủ thân thể này nàng hoàn toàn biết gì cả, những người này đột nhiên xuất đánh vỡ tỉnh táo của nàng, lại làm cho nàng có loại cảm giác nguy cơ hiểu.

      Lời của nàng, đối phương coi như nghe thấy, mà là chuyên chú ... phấn đấu gì đó trong tay của chính mình? ? ?








      Tô Nhược Hàm thấy đối phương cũng trả lời mình, mà lúc này đối phương cũng có ý tứ muốn đả thương làm hại nàng, nàng liền ôm quần áo đến bên trước, mặc vào áo váy mang theo đường viền màu trắng lông cáo và áo khoát . Khi mang vào đôi vớ tinh xảo màu trắng và đôi hài lông trắng bạc, nàng phát bộ quần áo này thực giống như phục sức Hồ tộc trước kia thấy qua trong TV.

      Quần áo như vậy, cùng với la quần tinh xảo Liễu Hương cất giữ trong bao đồ căn bản giống như là phong cách của cùng quốc gia, nam nhân này tìm đến bộ quần áo như vậy cho nàng, là có dụng ý gì?

      Tô Nhược Hàm mặc xong, thấy đối phương còn ở trước đống lửa đập phá cái gì đó, nàng tới, vừa vặn đối phương cũng vừa xong chuyện trong tay. dây màu trắng đó có xuyên qua mấy cái chuông trong suốt như thủy tinh đưa tới trước mắt của nàng, đạm mạc câu: "Mang lên!"

      Thấy đối phương căn bản có quan tâm câu hỏi lúc ban đầu nàng hỏi ra, ngược lại đưa cho nàng chuỗi chuông quái quỷ gì đó, Tô Nhược Hàm nổi nóng rồi.

      "Tại sao ta phải mang cái chuông quỷ này? Ta hỏi ngươi là ai? Có quan hệ gì với ta?" Nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhanh chóng hỏi ra lời.

      Thời xa lạ, thân thể xa lạ, đột nhiên bị người bắt , lại ngay cả đối phương có mục đích gì, có quan hệ như thế nào với thân thể này cũng biết. Cảm giác mờ mịt biết như vậy, làm cho trong lòng Tô Nhược Hàm có chút phiền chán, càng có thêm vài phần bất an!

      Đối phương ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh lùng trong mắt hoa đào đẹp đẽ đổi thành nghi hoặc, nhưng trong chớp mắt biến mất.

      bàn tay thon dài trắng nõn có hơi lạnh lẽo túm tay trái Tô Nhược Hàm qua, trong lúc nàng kinh ngạc, mang xong vòng chuông kỳ quái ở cổ tay nàng.

      "Này ..." Tô Nhược Hàm nổi giận.

      "Ta là Ám Tinh, ngươi là tiểu thư. Hữu Diêu Linh !!" Đối phương nhìn nàng, thình lình toát ra câu như vậy.

      Tô Nhược Hàm trợn tròn mắt, người này phải cũng giống như chưa ?

      Nhưng mà, Hữu Diêu Linh ? Là ý tứ gì?

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 15: Đứa trẻ có nương
      Sau cơn mưa ẩm ướt quan đạo, bóng dáng màu trắng cẩn thận ở nơi đó nhảy về phía trước, ngừng tìm kiếm vị trí hơi chút khô cạn để đặt chân, lại phải cẩn thận lúc rơi xuống đất để cho bùn đất bắn tung tóe lên người.

      Nhảy lúc sau, bóng dáng màu trắng kia thở hồng hộc dừng lại, tức giận trừng mắt nhìn qua bóng dáng phía sau nhàn nhã thoải mái theo nàng, vì sao cái tên kia vẫn cứ theo mình? Cũng nàng thể nhớ được mọi chuyện trước kia, cho nên căn bản có nửa xu quan hệ với , tại sao vẫn còn chưa từ bỏ ý định?

      Mà thời điểm quay đầu tức giận trừng đối phương, nàng mới phát đối phương lại có thể đề khí đứng thân cây cao cách đó xa phía sau nàng... Nàng lập tức nổi nóng rồi, lạnh lùng nghiến răng : "Ta rồi, đừng theo ta nữa!"

      Đối phương thân hắc y nhàng bay lượn theo gió, đứng ở cao cúi xuống phía dưới nhìn bộ dáng tức giận trừng với mình của nàng, môi mỏng khẽ nhếch hờ hững mở miệng: "Chung đường mà thôi!"

      Chân Tô Nhược Hàm lảo đảo cái, thiếu chút nữa té lăn ở trong vũng bùn.

      Chung đường? lại còn chung đường?

      Nếu cùng đường đại gia ngươi trực tiếp nhanh chút là được, có tất yếu cùng đường đến mức từ nãy đến giờ vẫn duy trì khoảng cách gần xa mười thước sao?

      "Ngươi..." Tô Nhược Hàm tức giận đến hai mắt nheo lại.

      Đối với nam nhân nghiệt tự xưng là Ám Tinh, biết vì sao, chính là nàng cảm thấy quá tin tưởng . thể được là nguyên nhân gì, chỉ vì lúc ban đầu từ trong mắt nàng thấy được lãnh ý chợt lóe rồi biến mất, cho nàng loại cảm giác kỳ đối phương rất bài xích nàng.

      Hơn nữa người này lại cứ khăng khăng gọi nàng là tiểu thư, thậm chí đeo tay nàng chuỗi chuông cổ quái thôi, là thời điểm có nguy hiểm nàng rung chuông! Nhưng mà nàng vụng trộm thử chút, căn bản chuông này là rung phát ra tiếng vang, rất đáng nghi...

      Nhất là vẫn theo nàng, làm hại nàng căn bản dám tiến gian, chỉ sợ bị phát .

      Mặc kệ thế nào, nàng phải nghĩ biện pháp vứt bỏ cái tên Ám Tinh đột nhiên xuất này mới được. Mặc kệ thân phận nguyên chủ thân thể này là gì, lại có chuyện cũ gì, tất cả đều quan hệ với Tô Nhược Hàm nàng.

      Nếu thân thể do nàng tiếp nhận, có vòng tay gian tồn tại, đương nhiên nhân sinh kế tiếp cũng phải chính nàng đến an bài, hết thảy chuyện trước kia tốt nhất đừng dính dáng đến nàng. Nàng chỉ muốn tìm chỗ nhàn nhã dưỡng hoa ngắm cỏ bình thản qua ngày, ai cũng đừng nghĩ đánh vỡ nhân sinh của nàng.

      Ngẩng đầu nhìn thoáng qua quan đạo (con đường) phía trước tràn đầy vũng bùn lầy lội, trong mắt Tô Nhược Hàm lộ ra chút tinh ranh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên nam tử nghiệt đứng đỉnh cây : "Ám Tinh... Ngươi gọi ta là tiểu thư đúng ?"

      Nghe lời của nàng, mắt phượng dưới mặt nạ bạc lên chút nghi hoặc, nhưng mà lại hơi hơi gật gật đầu với nàng.

      Vừa thấy đối phương gật đầu, mặt Tô Nhược Hàm lập tức lộ ra tươi cười sáng lạn, môi hồng giơ lên nhe răng cười : "Ngươi gọi ta là tiểu thư, vậy có phải đại biểu, của ngươi của ta, của ta vẫn là của ta nhỉ?" Hừ, nếu nhất định kêu nàng là tiểu thư, nàng liền dày vò chết .

      Đối phương nghe xong lời của nàng, trái lại nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: "Ngươi muốn cái gì?"

      " người của ngươi có bạc ?" Tô Nhược Hàm thầm nuốt nuốt nước miếng, hai mắt hơi hơi tỏa sáng, nhưng đáy lòng lại lặng lẽ lộ ra chút chột dạ hỏi.

      Bạc?

      " có bạc!" Ánh mắt hờ hững nhìn nàng.

      Vừa nghe có bạc, con ngươi lóe sáng của Tô Nhược Hàm, lập tức ảm đạm xuống, khó nén thất vọng kêu lên: " phải chứ? người ngươi thỏi bạc cũng có sao?" Nàng suy nghĩ chút, cho dù muốn bỏ rơi Ám Tinh này, cũng phải moi ít bạc người mới được, dù sao ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ, cái nào mà cần bạc? Sống ở đại ngươi muốn toilet còn phải trả tiền đấy! Huống chi cuộc sống cổ đại lại nước lạ cái này, nàng muốn bao nhiêu bạc, nhưng ít nhất trước tiên phải tìm chỗ ở ?

      " có!" Quyết đoán lắc đầu.

      Tô Nhược Hàm có chút buồn bực thầm: " nghĩ tới ngươi lại nghèo như vậy, ngươi chết sống đòi theo ta, phải là muốn ăn cơm chùa của ta ?"

      Vừa dứt lời, trán nam tử dọc đường luôn dùng ánh mắt hờ hững tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng treo đầy vạch đen, bàn tay hoàn mỹ giống như bạch ngọc chuyển mấy tờ giấy qua: " có bạc, chỉ có ngân phiếu!"

      xấp ngân phiếu dày đưa tới, đôi mắt hạnh muốn ảm đạm ánh sáng lập tức lóe sáng óng ánh, hưng phấn phát đoạt lấy xấp ngân phiếu, đếm đếm ngân phiếu lại có ngàn năm trăm lượng.

      "Oa ha ha... tệ, tệ! Của ngươi là của ta, cho nên ngân phiếu này trước hết ta bảo quản giúp ngươi, ta là tiểu thư phải sao? tại tốt lắm, trước tiên vào thành tìm chỗ ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi chút !" Lúc này Tô Nhược Hàm hưng phấn cười thôi cất giữ ngân phiếu, lại phô trương đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương chuyện.

      Bởi vì lấy được bạc, lại nghĩ vào thành nhanh chút rồi chuồn nên Tô Nhược Hàm có phát , thời điểm khi bàn tay của nàng ở chụp ở vai đối phương thân thể đối phương hơi cứng ngắc, trong đôi mắt hoa đào đẹp đẽ có kháng cự cùng lãnh ý chợt lóe rồi biến mất.

      **********

      bóng dáng nho lưỡng lự bồi hồi ở hành lang ngoài thư phòng, khuôn mặt nhắn phấn điêu ngọc mài mang theo chút hơi thở lạnh lùng, nhưng mà trong ánh mắt lại che kín giãy dụa và bàng hoàng.

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 16: Dùng kế chạy trốn.
      đường cái ồn ào, người bán hàng rong lui tới thét to rao hàng ngừng, còn có quầy hàng hai bên đường rực rỡ hàng hóa muôn màu. Tô Nhược Hàm hít hơi sâu, giảm vài phần bàng hoàng lúc ban đầu mới vào thế giới biết này.

      Nhìn người qua đường lui tới, cùng với giọng cò kè mặc cả ở gần đó, khóe miệng hơi lộ ra cười thả lỏng. Kỳ mặc kệ là ở nơi nào cũng giống nhau, phải ăn cơm phải tồn tại.

      Thay vì bàng hoàng biết chuyện gì, còn bằng thả lỏng hưởng thụ nhân sinh ngoài ý muốn này.

      Hung hăng cắn miếng banh bao nhân thịt trong tay, lại đưa tay vuốt ve chiếc vòng tay cổ tay mình, mặt Tô Nhược Hàm lộ ra vẻ tự tin sáng rỡ, nàng tin tưởng có nó tồn tại, cuộc sống cũng khó khăn được.

      Nhưng mà...

      Hơi hơi nghiêng đầu, liếc liếc mắt nhìn bóng dáng màu đen cách thước ở phía sau khiến cho ánh mắt mọi người trộm nhìn, Tô Nhược Hàm ảo não nhíu mày lại. Vốn người nàng mặc thân váy áo màu trắng khảm lông cáo hơi có vẻ phú quý, ở đường cái có vẻ có chút phù hợp, lại còn tên Ám Tinh này nữa, cũng phải bộ dạng thể gặp người, mà ban ngày ban mặt cũng mang mặt nạ màu bạc ở mặt, dẫn tới dọc theo đường tầm mắt mọi người đều nhìn sang bên này.

      Dọc theo đường nàng thử qua đám đông chật chội, cứ nghĩ tên phía sau rời khỏi, hoặc là nàng muốn tận lực ném bỏ tên theo kia. Nhưng mà cũng biết có quan hệ gì với thân trang phục người này , đối phương vẫn luôn theo sát, nàng ở phía trước giống như ngọn đèn sáng nổi bật bắt mắt, làm thế nào cũng vứt được...

      Vẻ tức giận trong mắt Tô Nhược Hàm chợt lóe rồi biến mất, nhìn bên phải phía trước có tiệm quần áo may sẵn, trong đôi mắt hạnh đen nhánh lên ánh sáng, đột nhiên dừng chân nghiêng đầu nhìn Ám Tinh phía sau : "Vừa mệt vừa đói, tìm chỗ ăn cái gì đó rồi thuận tiện nghỉ ngơi chút !"

      Đối phương nhíu mày nhìn nàng, trong đôi mắt cụp xuống lên hoài nghi, đường nàng mua thức ăn năm lần, vào quán trà hai lần, hơn nữa trong tay nàng cầm đồ ăn vặt cũng còn chưa có ăn xong, lại đói bụng? Thò tay chạm đến cục giấy vo tròn trong cổ tay áo của mình vừa rồi thu được, ánh mắt của ngưng lại rồi gật gật đầu.

      Trong căn phòng khách điếm.

      Tô Nhược Hàm gió cuốn mây tan dùng sức ăn đồ ăn bàn, tới nơi này mấy ngày, bởi vì nhà Lý thẩm nhi gia cảnh bần hàn, đừng ăn thịt, cho dù là xào rau cũng tiết kiệm ít dùng dầu mỡ. Lúc này đột nhiên thấy bàn thịt cá, nàng như là người bị bỏ đói nửa tháng, chút để ý đến hình tượng của mình mà ăn như hổ đói.

      "Ưm... Hương vị sai, Ám Tinh... Ngươi cũng mau tới ăn , đứng ở đó làm cái gì?" Khóe miệng, quần áo Tô Nhược Hàm dính đầy dầu mỡ ngẩng đầu nhìn sang Ám Tinh.

      Ám Tinh đứng ở bên, nhíu mày nhìn bộ dáng ăn cơm, cùng với khóe miệng và quần áo dính đầy dầu mỡ của nàng, trong mắt nhanh chóng lên vẻ ghét bỏ, mà nhiều hơn là hoài nghi...

      Nếu phải trước kia thầm gặp qua nàng lần, muốn hoài nghi nữ nhân trước mắt này có là cái nữ nhân Liễu Hương kia ? Thân là nhị tiểu thư Liễu gia có hai đời làm Thái Phó (thầy của vua), tuy rằng trước kia Liễu Hương là bao cỏ điêu ngoa bốc đồng, nhưng mà ít nhất cử chỉ hành vi cũng phù hợp là tiểu thư khuê các, nhưng mà nàng tại. . .

      vân vê tờ giấy trong cổ tay áo, giấu chán ghét trong mắt, lạnh giọng : "Ta ra ngoài chút rồi nhanh trở về, tiểu thư dùng cơm xong mời ở lại trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe."

      Trong miệng Tô Nhược Hàm đầy mỡ hướng gật gật đầu vẫy tay : "Ưm, ưm... được, được, ngươi nhanh về nhanh." Sau khi xong nàng lại bắt đầu chiến đấu cùng đồ ăn bàn lần nữa cũng thêm gì. Trong đôi mắt đen nhánh của Ám Tinh đứng ở bên có chút trầm tư nhìn nàng cái, xoay người bước nhanh tới ngoài cửa.

      Lúc cửa phòng đóng lại lần nữa khi Ám Tinh ra ngoài, Tô Nhược Hàm ăn lang thôn hổ yết đột nhiên ngừng lại, phun cái đùi gà ngậm trong miệng ra, ghê tởm le lưỡi, nhìn cửa phòng Ám Tinh vừa rời , mặt của nàng lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt, rốt cục rồi.

      Cúi đầu nhìn đống hỗn độn bàn, nàng đắc ý nhếch miệng, cũng tin ghê tởm như vậy còn hù được tên kia. Từ khi theo nàng suốt đoạn đường này, ít nhiều vẫn bị nàng nhận ra được, cái tên tự xưng Ám Tinh này có tính thích sạch cực kỳ nghiêm trọng. Rất nhiều thời điểm Tô Nhược Hàm nàng cẩn thận đụng tới , cả người căng thẳng, trong mắt có thần sắc bài xích, chỉ chốc lát sau đó nàng phát Ám Tinh thay đổi bộ quần áo khác.

      Tô Nhược Hàm cầm lấy khăn mặt đặt ở bên lau chùi chút dầu mỡ dính đầy quần áo, khuôn mặt nhắn và tay, sờ sờ xấp ngân phiếu cướp được từ Ám Tinh, nàng đắc ý nở nụ cười.

      Bóng dáng mang mặt nạ màu bạc sau khi ra phòng nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay, đọc xong nội dung đó tay hơi hơi dùng sức, tờ giấy hóa thành bột phấn biến mất ở trong lòng bàn tay của , cất bước đến căn phòng ở lầu 3.

      Mà ngay tại lúc bóng dáng của biến mất ở chỗ rẽ cầu thang từ lầu hai lên lầu ba, bóng dáng yểu điệu màu trắng nhanh chóng né tránh rồi xuống lầu dưới.

      ********

      Ra khỏi khách điếm Tô Nhược Hàm liền cấp tốc chạy , rất nhanh vọt vào trong tiệm quần áo may sẵn lúc mới vừa rồi nàng nhìn thấy, với bà chủ ngủ gật: "Bà chủ, tìm hai bộ quần áo lại đây cho ta!"

      "A..." Vốn bà chủ ngủ gật, bỗng nhiên bị đánh thức, mặt mang theo tức giận trừng mắt hướng tới người kêu gọi. Nhưng nhìn thấy đối phương thân quần áo và trang sức Phượng Lan quốc, nhất là đường viền lông cáo màu trắng đó có thể thấy được, nhất định đối phương là nương nhà có tiền.

      Vừa rồi nàng cái gì, tìm hai bộ quần áo cho nàng?

      "Được, nương muốn dạng quần áo gì, ta lấy đến cho ngươi, ngươi yên tâm, ở đây chúng ta có đủ loại quần áo và trang sức. Hơn nữa cũng có rất nhiều phục sức Phượng Lan quốc như người ngươi vậy." Bà chủ nhiệt tình thôi giới thiệu với Tô Nhược Hàm, thực hiển nhiên ở trong mắt của nàng đối phương hóa thân trở thành con dê béo.

      "Phục sức người ta như vậy là Phượng Lan quốc?" Tô Nhược Hàm khẽ nhíu mày nghiêng người nhìn về phía quần áo treo ở bên kia, phát kiểu dáng ra lại có vài phần tương tự như người nàng mặc, chỉ là vải dệt hơi khác nhau mà thôi.

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 17: Ám Tinh khả nghi.
      Thiên hạ chia làm ba phần, phân biệt là Phượng Lan quốc, Cẩn Nguyệt quốc, Thương Lan quốc.

      Địa hình ba quốc gia phân chia rệt, thành thế chân vạc!

      Khi Tô Nhược Hàm biết, nàng là người Thương Lan quốc, mà nơi này là biên cảnh 'Lâm Lan thành' của Thương Lan quốc lân cận Phượng Lan quốc. Cái gọi là Lâm Lan... ý tứ chính là vùng tiếp cận Phượng Lan.

      "Bà chủ, ngươi nơi này là biên cảnh 'Lâm Lan thành' Thương Lan quốc lân cận Phượng Lan quốc?" Tô Nhược Hàm nghi hoặc mở miệng.

      "Đúng vậy! nương chẳng lẽ ngươi biết sao?" Bà chủ ở trong gian phòng của cửa hàng chuyện với Tô Nhược Hàm. Bởi vì vừa rồi đối phương cho bạc, nên tại nàng ta rất kiên nhẫn rảnh rỗi tán gẫu ở trong này. Dù sao bên ngoài cửa hàng có mướn người đến trông coi, ra nàng ta có thể ở trong này vụng trộm rảnh rỗi.

      Tô Nhược Hàm nhíu chặt mày, thời điểm từ trong miệng bà chủ biết được mình ở khu vực biên giới, trong lòng của nàng lên nghi hoặc, cảm thấy có cái gì đó đúng, giống như có cái gì đó trọng yếu bị nàng quên .

      Đột nhiên nàng nghe được có vị khách nhân tiến vào mua này nọ, trong lúc vô tình thúc giục câu nhanh lên chút, là như thế này phải gấp rút lên đường bằng cũng còn kịp thời gian rồi. Mà vừa vặn chính là những lời này nhắc nhở Tô Nhược Hàm, để cho nàng phát chuyện mấu chốt.

      Nhớ lúc trước khi ở nhà Lý thẩm nhi, nàng hỏi thăm qua Lý thẩm nhi thôn kia của bọn họ là Lý gia thôn, là địa phương ở cách mấy chục dặm ngoài Phượng Dương thành.

      "Bà chủ... Ngươi có biết Phượng Dương thành ?" Tô Nhược Hàm nghiêm túc nhìn nàng ta.

      Bà chủ đột nhiên bị biểu tình nghiêm túc của Tô Nhược Hàm làm cho bị hù nhảy dựng, mạnh mẽ gật đầu đáp: "Biết, biết ... Có vấn đề gì sao?"

      "Vậy từ nơi này ra roi thúc ngựa đến Phượng Dương thành, cần bao nhiêu thời gian?" Bàn tay của Tô Nhược Hàm hơi hơi căng thẳng, có vài phần khẩn trương hỏi.

      Lúc ấy tuy mặt bà chủ có nghi hoặc, nhưng mà cũng rất khẳng định qua lần trước tướng công nhà nàng vừa mới Phượng Dương thành bàn chuyện làm ăn, kết quả đột nhiên nàng ở bên này bị bệnh cấp tính, tướng công nhà nàng ra roi thúc ngựa gấp trở về cũng mất thời gian ngày đêm.

      ngày đêm sao?

      Đúng có vấn đề rồi ... Đối phương ra roi thúc ngựa cần ngày đêm.

      Mà sau khi tỉnh lại nàng tới Lâm Lan thành, đây là vấn đề rất lớn.

      Ra roi thúc ngựa từ Phượng Dương thành đến Lâm Lan thành phải mất thời gian ngày đêm, cho dù Lý gia thôn ở ngoài Phượng Dương thành cách mấy chục dặm, nhưng mà có khả năng thời gian đêm có thể đến bên ngoài Lâm Lan thành này, huống chi sau khi Tô Nhược Hàm tỉnh lại, căn bản bộ có bao nhiêu thời gian.

      tại vấn đề khả nghi lớn nhất, chính là ở người Ám Tinh. Chẳng lẽ ở trong lúc đường vẫn để cho nàng bị vây trong trạng thái mê man, sau đó thời điểm tỉnh lại, trùng hợp cũng là buổi tối, nàng mới có phát kỳ thời gian qua lâu, còn tưởng rằng là buổi tối cùng ngày?

      Nếu như vậy, rốt cuộc Ám Tinh có mục đích gì, biết nàng biết chuyện trước kia. Vì sao lại đưa nàng tới biên giới, lại chuẩn bị y phục cho nàng đều là phục sức Phượng Lan quốc?

      Nghi vấn, rất nhiều nghi vấn, làm cho Tô Nhược Hàm cảm thấy đầu óc choáng váng.

      Suy tư lát, thầm thở hắt ra, may mắn hoàn toàn vứt bỏ được Ám Tinh, bằng chỉ sợ bị bán còn đếm tiền cho mà cũng biết.

      Lại dò hỏi ít vấn đề với bà chủ, Tô Nhược Hàm lại bỏ lại lượng bạc nhắc nhở cho nàng ta, nếu có người tìm đến đây, nàng mua mấy bộ quần áo Phượng Lan quốc thay đổi rồi tới hướng Phượng Lan quốc.

      Còn nhấn mạnh cho nàng ta biết, được lung tung để tránh rước họa vào thân. Dù sao mục đích của Ám Tinh là gì chính nàng cũng ràng lắm, vạn nhất bà chủ cái gì đó nên gặp phải mầm tai vạ, nhưng mà nàng cũng quản được nhiều như vậy.

      Vội vàng rời khỏi tiệm quần áo, cẩn thận quan sát trái phải lát, sau khi phát cũng thấy bóng dáng Ám Tinh, Tô Nhược Hàm cải trang bước nhanh tới thành tây. Bởi vì nàng từ trong miệng bà chủ tiệm nghe được, trong thành có mấy nhà tòa nhà cần bán, mà so sánh căn nhà ở thành tây có vẻ phù hợp với điều kiện nàng mong muốn, nàng dự định tới thành tây nhìn xem.

      Vả lại, cho dù sau khi Ám Tinh phát nàng chạy trốn, muốn tìm nàng, hẳn là cũng ngờ được nàng có gan lớn còn ở lại trong thành, còn chạy mua phòng cư ngụ ?

      phải có câu danh ngôn là, thế giới địa phương nguy hiểm nhất chính là địa phương an toàn nhất sao?

      Giữ vững những lời này, Tô Nhược Hàm phải đánh bạc trận, chỉ mong Ám Tinh sau khi tìm được nàng nhanh chóng rời khỏi Lâm Lan thành. Tốt nhất là để cho cho rằng nàng tới Phượng Lan quốc.

      ******

      Khi 'Ám Tinh' thân hắc y mang mặt nạ màu bạc trở lại bên ngoài căn phòng vừa rồi của Tô Nhược Hàm, nhìn thấy cửa chính khẽ khép mà trong phòng lại lặng yên tiếng động, nhíu mày nghi hoặc dừng lại chút, nâng tay gõ gõ cửa: "Tiểu thư, ta trở về!"

      Sau hồi gõ cửa, trong phòng vẫn hề có động tĩnh, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ nháy mắt đầy vẻ lo lắng, đưa tay dùng sức đẩy, con ngươi màu đen nheo lại nguy hiểm thôi nhìn về phía chiếc giường. Thấy đó bóng người, thậm chí ngay cả chăn cũng chưa từng động qua, mà bàn ăn cũng chỉ còn lại có đống hỗn độn, chỉ riêng thấy nữ nhân kia đâu...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :