1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay sinh tồn khi bị chồng ruồng bỏ - Đạm Vũ (Chương 13/85)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieunhu

      tieunhu Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      1,555
      oh vậy mình xin lỗi nha

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3 : Có nợ lớn

      Tô Nhược Hàm vừa theo Lý thẩm nhi từ phòng bếp ra , liền nhìn thấy ở cửa tiểu viện đứng vài người , mà Lý đại thúc lúc này vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn người cầm đầu đám người kia , Đại thạch râu xồm mà Lý thẩm nhi là da mặt mỏng vẻ mặt phẫn nỗ nắm vạt áo người cầm đầu.

      Rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?

      Ngoài cửa tổng cộng đến năm người , trong đó người cầm đầu bị Đại thạch nắm vạt nhấc bổng lên. Nhìn Lý đại thúc ánh mắt phẫn hận, vừa rồi rống giận làm đối phương cút nhanh hẳn chính là người này rồi.

      Nhìn người nọ cái, Tô Nhược Hàm thầm may mắn, hoàn hảo vừa rồi còn chưa kịp ăn bữa sáng, bằng nhìn thấy người này dạ dày nàng nhịn được muốn chua , nhổ ra lãng phí lương thực.

      Kỳ lạ.. Người nọ hơn bốn mươi tuổi , miệng phiết hai đám râu, vừa nhìn thấy biết phải người tốt. Nhưng lại mặc thân trường bào màu vàng tục khí , cao chừng mét rưỡi , kia bề ngoài chính là Võ Đại Lang phiên bản thăng cấp ( chú thích : Võ Đại Lang là chồng Phan Kim Liên, trai của Võ Tòng. Là người lùn xấu xí nhưng hiền lành tốt bụng ), hơn nữa thể trọng người nọ tuyệt đối có thể nặng hơn so với lão heo mẹ mà mới vừa rồi lúc Tô Nhược Hàm ra cẩn thận đụng ở hàng rào..

      Ánh vàng rực rỡ như vậy ... Kia giống cái gì này nọ ???

      Ngươi a , thằng nhãi này đều phì thành như vậy , cư nhiên còn dám ra đây bộ, cũng làm mất mặt trư sống ở đại , phải biết rằng ở đại thịt heo là sang quý, mười đồng tiền cân nha. Thằng nhãi này mà giết thịt cũng có thể bán ít tiền đâu !

      Còn có a.. Đại thạch huynh cùng lão nhân gia cũng thực uy vũ..

      Tuy bộ dáng Đại thạch ngươi thực cao , nhưng là ngươi dẫn theo mộ cái đầu " Phì trư " tầm hai trăm cân chẳng lẽ ngươi thấy chua sao ? Ngài cầm chua , Tô Nhuuwocj Hàm nhìn xem đều cảm thấy trong lòng phát nhanh a!

      Về phần phía sau " Phì trư " kia bốn người , Tô Nhược hàm cũng khổng đoán thân phận, chỉ vì lúc Đại thạch đem ' phì trư ' kia túm lại, đối phương thanh bệnh tâm thần mắng : " Ngu xuân, các ngươi đứng ở nơi đó cho đẹp mặt a , còn mau lại đây hỗ trợ ?"

      Nghe vậy bốn vị nam tử thân mặc thống nhất áo thô màu xanh nhất tề thay đổi sắc mặt, khẩn trương thôi nhất tề xông lên đoạt từ trong tay Đại thạch trư của bọn họ ... Ách, à, chủ nhân.

      ' Trư ' kia vừa được giải cứu xuống dưới liền xanh cả mặt hướng Đại thạch sẵng giọng mắng, " Ngươi khốn khiếp, cư nhiên dám đối Lão tử động thủ , tin hay ta đem phòng ốc các ngươi cấp thiêu ?"

      Gặp ' Trư ' bị đối phương từ trong tay mình cướp còn dám lời đe dọa thiêu nhà, Đại thạch tức giận đến mặt đều đỏ lên, cả người run run , hai tay nắm chặt thành quyền , từng bước lên muốn hướng ' Trư ' kia động thủ .

      Mà ' Phì trư ' mới vừa xuất lời tìm về mặt mũi nhìn thấy Đại thạch hướng chính mình tới, nhất thời sợ tới mức trốn phía sau bốn gia đinh của mình.

      Ngay tại lúc quyền của Đại thạch sắp hạ xuống đối phương , Lý đại thúc vội vàng lớn tiếng quát , " Đại thạch .. Dừng tay !" Vốn nhóm người này là hội lưu manh , nếu Đại thạch động thủ lần nữa thương bọn họ, chỉ sợ tình đến lúc đó càng thêm phiền toái.

      Đại thạch khắc chế nắm đấm của mình, hung hăng trừng mắt nhìn cái người trốn sau lưng gia đinh kia. Nhìn bên vẻ mặt A cha nhà mình , cuối cùng cam lòng lui trở về. Kỳ trong lòng A cha nhà mình nghĩ cái gì , Đại thạch sao lại hiểu ? mặc dù thành hàm hậu, nhưng cũng phải là người si ngốc. Chính là -- này súc sinh trước mắt là khinh người quá đáng

      Gặp Đại thạch bị lệnh cưỡng chế cho phép nhúc nhích , mập mạp kia lại kiêu ngạo từ sau lưng gia đinh ra, thuận tiện hung hăng trừng mắt cái : " A phi .. Còn muốn đánh ta , cẩn thận lão Tử cho ngươi chịu nổi "

      " Ngươi .." Đại thạch giận trừng mắt nhìn lại

      Lý đại thúc gắt gao túm trụ nắm đấm của Đại thạch, thầm áp chế phẫn nộ trong lòng mình , mặt mang theo vài phần cứng ngắc mở miệng : " Hoàng lão gia, con ta làm hư của ngươi bình hoa kia, thỉnh cho chúng ta ít thời gian, ta nghĩ biện pháp đem bạc bồi cho ngươi , nhưng là vườn trái cây phía sau núi của nhà ta.. Chúng ta tuyệt đối bán !"

      Nghe đến đó Tô Nhược Hàm như là hiểu được cái gì , nhíu mày ,, như thế nào đoạn đối thoại này quen thuộc như vậy ?

      Cho nên xem ti vi nhiều, nhìn thấy cái tình tiết gì đều thấy tương tự, cũng làm người rối rắm.

      Tình cảnh tại , Tô Nhược Hàm tự lý giải vì Đại thạch làm hư bình hoa của tên mập mạp đáng chết kia mà ko bồi thường nổi tiền, sau đó đối phương liền muốn dùng vườn trái cái sau viện kia của Lý đại thúc làm bồi thường đâu ?

      Chính là.. Bình hoa gì mà cư nhiên muốn vườn trái cây làm bồi thường

      Tử mập mạp kia nghe Lý đại thúc , nháy mắt liền cười nhạo tiếng, từ trong lòng lấy ra tờ giấy gấp tốt, đến trước mặt Lý đại thúc , khóe miệng cười lạnh quơ quơ tờ giấy : " Hừ, ngươi vườn trái cây bán, muốn bồi bạc cho ta ? Hảo a, ngươi nhìn ràng , này giấy nợ nhưng là có dấu tay của con ngươi , đó cũng thừa nhận làm vỡ bình hoa cổ của ta. Như vậy tại bồi thường , bình hoa kia ta mua ở Tụ Bảo trai , nhiều ít chính là vừa vặn trăm hai mươi lượng bạc.. Ngươi lấy tiền ra a , lấy tiền lão tử hôm nay liền báo quan, đem con ngươi tới ăn cơm tù !"

      Mà bên kia Đại thạch cùng Lý đại thúc nhất tề thay đổi sắc mặt, liền cả Lý thẩm nhi theo ra cũng thay đổi sắc mặt

      Làm sao có thể là trăm hai mươi lượng ? Lúc trước phải hai mươi lượng sao ?

      Hai mươi lượng đối với gia đình nghèo khó như bọn họ muốn là con số lớn, huống chi là trăm hai mươi lượng. Phải biết rằng bọn họ tân tân khổ khổ làm ruộng năm, lưu lại lương thực trong nhà ăn , còn sót lại bán lấy tiền cũng bất quá mới hai lượng bạc mà thôi.. Hoàng lão gia này làm cho bọn họ bồi trăm hai mươi lượng bạc, phải buộc nhà tìm chết sao ?

      " Ngươi gạt người.. Lúc trước ràng là bồi thường hai mươi lượng bạc , vì sao lại biến thành trăm hai mươi lượng bạc ?" Đại thạch tức giận muốn nổ con mắt , hai con ngươi tràn ngập tơ máu phẫn nộ lên phía trước từng bước, nhìn Hoàng lão gia kia chột dạ ko kìm hãm được lùi ra sau hai bước .

      " Ngươi , ngươi muốn thế nào? Ta cho ngươi , ta sợ ngươi nha. Này giấy nợ là ngươi tự mình ấn dấu tay . Về phần trăm lượng kia bất quá bồi thường tổn thất tinh thân cho ta mà thôi " Hoàng lão gia mặc dù đối Đại thạch có chút e ngại nhưng vẫn đúng lý hợp tình giơ giơ giấy nợ trong tay

      Lý thẩm nhi nghe đến trăm hai mươi lượng bạc , chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, cả người là đổ ra phía sau , Tô Nhược Hàm ở đằng sau cả kinh chạy nhanh đỡ lấy nàng.

      Đại thạch nhìn mẫu thân mình té xỉu ,cuống quít vọt qua , từ trong tay Tô Nhược Hàm đỡ Lý thẩm nhi , khẩn trương lắc lắc nàng thôi : " A nương.. A nương .. Ngươi tỉnh tỉnh a , đừng dọa Đại thạch !"

      Bị Đại thạch lắc lắc, Lý thẩm nhi từ từ tỉnh lại , chính là phản ứng đầu tiên sau khi tỉnh lại là lớn tiếng khóc rống hướng viên ngoại bên kia hô : " Hoàng lão gia .. Ngươi này phải là muốn ép nhà ba người chúng ta tìm chết a .. Ngươi bảo chúng ta làm sao tìm trăm hai mươi lượng bạc cho ngươi nha ?" Nếu nhà có tiền, hội ngay cả tiền giúp Tô Nhược Hàm thỉnh thầy thuốc đều cần lấy ở trong bao túi của nàng.

      Hoàng lão gia kia vẻ mặt chanh chua hừ lạnh : " Hừ.. Ai cho các ngươi biết tốt xấu. Ta hảo tâm cho các ngươi dùng vườn trái cây kia gán nợ, kết quả còn cảm kích , lần lại lần đuổi ta ra khỏi cửa. Nếu muốn bồi tiền cho ta nhanh đưa đây "

      bên Tô Nhược Hàm nghe đến mơ hồ, lúc này nghe được Hoàng lão gia trong miệng nhắc tới vườn trái cây , trong đầu lên vài thứ , đột nhiên giống như nghĩ thông suốt cái gì , hai mắt nàng híp lại nhìn về phía đối phương , nhìn thấy tai to mặt lớn kia mang theo chút tính kế cùng đáy mắt khó nén gian trá nàng đem tình hiểu được bảy tám phần.

      Tuy rằng mọi người chưa chân tướng nhưng Tô Nhược Hàm vốn là sinh hoạt ở đại , mưu loạn thất bát tao này nàng gặp qua cũng ít, loại tình huống trước mắt này trong tivi diễn phải ngàn cũng có tám trăm.

      Tóm lại nhà Lý thẩm nhi là nhà nông hộ nghèo khó , ' phì trư ' trước mắt lại là phú hào nông thôn , người ta còn cầm giấy nợ Đại thạch ấn vào dấu tay . Chỉ sợ nếu gặp quan , Đại thạch bên này cũng là có cách nào !

      Chỉ có điều nghĩ ra là .. Hoàng lão gia này vì sao muốn vườn trái cây kia của nhà Lý thẩm nhi đâu?

      Lý đại thúc ở lúc đối phương ra số bác đó liền muốn ngây người, vẻ mặt lúc này là tuyệt vọng , nhận mệnh nhìn về phía kia Hoàng lão gia , thể làm cho đứa con còn lại ngồi tù, muốn mất cái nữ nhi, thể cả Đại thạch cũng mất a ...

      Tô Nhược Hàm ở bên trầm mặc , từ đầu tới cuối có thanh , nhìn bộ dáng mặt Lý đại thúc muốn đoán được phỏng chừng là thỏa hiệp.

      Chính là trước mắt diễn ra này , thực ràng là bị người khác thiết kế vòng, mà mục đích cuối cùng bất quá là vườn trái cây kia mà thôi. Dù là nhà Lý thẩm nhi biết đó là cái bẫy , tại biện pháp cũng có , dù sao tại lấy ra được tiền, Đại thạch bị Hoàng lão gia báo quan bắt .

      nhà Lý đại thúc cứu chủ nhân thân thể này, hơn nữa biết trong bao quần áo của nàng có bạc cùng nhân phiếu lại cũng có giấu nàng, nếu đối phương đem bạc lấy nàng tỉnh lại cũng biết.

      tại nàng vẫn là đành lòng nhìn toàn gia này bị người bắt nạt thảm như vậy . Nhớ lại mình lúc tỉnh lại nhìn đến trăm lượng ngân phiếu cùng với bạc vụn trong bao túi kia , nàng cuối cùng thở dài hơi , cũng biết bạc vụn kia có được mấy lượng, chỉ hy vọng ' phì trư ' trước mắt này thư thả thời gian cho bọn họ nghĩ biện pháp mới được.

      " Hảo. Ngươi muốn trăm hai mươi lượng , chúng ta liền cho ngươi trăm hai mươi lượng.. Chính là hi vọng ngươi ba ngày sau hãy đến lấy !" Tô Nhược Hàm nhìn Lý đại thúc muốn mở miệng thỏa hiệp, nhất thời trước bước mở miệng

      Tô Nhược Hàm thình lình ra làm cho ánh mắt mọi người ở đây đều nhìn lại , nhất là Hoàng lão gia lúc này mới chú ý tới nàng.

      Nhìn Tô Nhược Hàm trương ra kia khuôn mặt kiều diễm như hoa , Hoàng lão gia nháy mắt mặt liền lộ ra biểu tình mê đắm của ' trư ca ' , cái tay heo liền hướng tới khuôn mặt Tô Nhược Hàm muốn động , " A .. Này tiểu nương tử rốt cuộc là làm sao đến.. Xem hai má này ... A.. Đau quá , buông tay , ngươi mau buông tay "
      honglakDiệp Diệp thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 : Hoàn lại nhân tình

      " Hừ. Ta khuyên ngươi đem chân lùi lại , bằng nãi nãi ngại phế ngươi !"

      Chỉ thấy ở thời điểm tay heo của Hoàng lão gia kia tiến đến mặt Tô Nhược Hàm, lại bị tay bé non mềm nắm chặt, thuận tay xoay người cái cũng tới phía sau Hoàng lão gia , mà cái tay kia của Hoàng lão gia cũng bị kéo đến phía sau , cả người lâm vào trong khống chế của Tô Nhược Hàm

      Nhìn Hoàng lão gia kia đau đến vặn vẹo khuôn mặt , khó tưởng tượng tay Tô Nhược Hàm dùng sức có bao nhiêu lớn!

      " A . Hảo.., đau quá, muốn đứt, tay của ta muốn đứt .. Các ngươi vài cái là ngươi chết a .. Còn mau làm cho nàng dừng tay lại !" Hoàng lão gia hướng bốn gia đinh sững sờ rít gào

      Bốn người nghe được chủ nhân của mình gào , nhất thời khẩn trương thôi nhất thời muốn tiến lên, nhưng là mới tiên lên bước Tô Nhược Hàm cầm lấy tay kia thêm vài phần lực, nhất thời trận tiếng khóc như quỷ gào vang lên.

      Tô Nhược Hàm hai mắt híp lại , mắt lạnh nhìn về phía bốn gia đinh , sau đó uy hiếp đạp Hoàng lão gia cước, " Ai dám động ? Cánh tay này ngươi nghĩ muốn phế ?" Động tác của nàng làm cho bốn tên gia đinh nhìn xem thình lình đánh cái rùng mình

      " Được. Dừng tay .. Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào ?" Mồ hôi lạnh từng giọt từ trán Hoàng lão gia xuất ra, đau đến mặt trắng bệnh , run run lên tiếng hỏi

      " Hừ. Ta cũng muốn thế nào, chính là cho ngươi theo ta vừa mà làm. Ngươi muốn trăm hai mươi lượng bạc, chúng ta liền bồi cho ngươi trăm hai mươi lượng, chờ ba ngày sau đến lấy tiền " Tô Nhược Hàm liếc mắt nhìn nhà Lý thẩm nhi bị mình dọa lạnh giọng xong

      " Nhưng , nhưng vạn nhất các ngươi chạy làm sao bây giờ ?" Hoàng lão gia hoài nghi mở miệng

      Những lời này vừa ra lại đổi lấy cước của Tô Nhược Hàm, thân đau nhức làm cho mồ hôi lạnh trán hăn lại rầm rầm chảy xuống dưới

      " Ngươi có lựa chọn sao ? Lại , ngươi phải muốn vườn trái cây của bọn họ sao ? Người chạy vườn trái cây chạy được , đúng ko ? " Tô Nhược Hàm cười lạnh

      Đúng , đúng vậy ! còn có lựa chọn sao ?

      Hoàng lão gia giận mà dám gì bĩu môi , biết làm sao lại chạy đến ác phụ, vốn tưởng là cái phụ nhân nhát gan, kết quả này.. tay truyền đến cơn đau làm cho mồ hôi lạnh đầm đìa, này làm sao là phụ nhân nhát gan, quả chính là cái Mâu Dạ Xoa a !!!

      Hoàng lão gia thỏa hiệp đồng ý ba ngày sau đến lấy tiền xong, Tô Nhược Hàm hung hăng bắt tay ' phì trư ' đẩy ra ngoài , " Có thể lăn. Ba ngày sau lại đến !"

      Bốn gia đinh thấy thế chạy nhanh đem lão gia nhà mình đỡ dậy , đám chật vật thôi bước nhanh rời

      Mãi cho đến khi bóng dáng của đối phương hoàn toàn biến mất , nhà Lý thẩm nhi bên này ngây người mới phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Tô Nhược Hàm ánh mắt quái dị, có lẽ bọn họ ngờ , trong hưu thư nhắc tới nàng thân là thư hương thế gia, cư nhiên còn có thể có võ công ?

      Nhất là Lý thẩm nhi lúc này như là phản ánh lại đây , mặt toàn bộ đều là lo lắng khó nén.

      " Liễu nương,, ngươi , ngươi vừa rồi đắc tội Hoàng lão gia kia , vậy phải làm sao bây giờ mới tốt ? Người nọ tâm tư hẹp, tâm lý trả thù rất mạnh, nhất định cứ như vậy quên a "

      Tô Nhược Hàm sửng sốt giây ới phản ứng lại, Lý thẩm nhi Liễu nương là keey chính mình , nàng thản nhiên lắc lắc đầu hừ lạnh , " Hừ, dám đến trả thù, ta liền đánh răng rơi đầy đất. Tốt lắm, chúng ta vào nhà rồi sau , này tuyết rơi lớn như vậy , Lý thẩm nhi quần áo của ngươi đều ướt rồi, vạn nhất sinh bệnh tốt

      Nghe xong lời của nàng Đại thạch mới phản ứng lại , chạy nhanh đỡ Lý thẩm nhi hướng trong phòng , mà Lý đại thúc nhìn thấy mẫu tử bọn họ muốn vào nhà mới thở dài sâu, xoay người nhìn Tô Nhược Hàm ở bên nhúc nhích, Lý đại thúc mang theo tia cười khổ , " Vừa rồi đa lạ Liễu nương. Chính là.. ba ngày sau lão nhân ta cũng thể lấy ra trăm hai mươi lượng bạc a. Ba ngày sau bọn họ đến đây , phải làm như thế nào a ? Aizz"

      Tô Nhược Hàm nhíu mày nhìn Lý đại thúc trước mắt, lại nghĩ đến vừa rồi cái Hoàng lão gia kia , trong mắt của nàng lên chán ghét , thở dài hơi : " Lý đại thúc. Chúng ta vào nhà nghĩ biện pháp . bất quá ta muốn biết vì sao Hoàng lão gia lại muốn vườn trái cây của các ngươi " . Ở nàng nhìn đến phản ứng nhà Lý thẩm nhi phản ứng khi nghe trăm hai mươi lượng, theo lý thuyết hẳn là số tiền trời mới đúng, kia làm sao vườn trái cây bình thường có thể giá trị bằng ?

      tình có điểm kỳ quái!

      Tổng cảm thấy có chuyện gì bị nàng xe , xem ra xuyên qua xong cả người nàng vẫn là có điểm ko thích ứng, tư duy có điểm theo kip.

      Lý đại thúc vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Nhược Hàm cái, bộ pháp trầm trọng hướng tới phòng trong đến.

      Tô Nhược Hàm có chút suy nghi theo ở phía sau , nguyên nhân vừa rồi nàng ra tay , ngoài là nhìn Hoàng lão gia kia căn bản có trụ cột võ công , mà bốn gia đinh cũng giống người lợi hại cho nên mới ra tay đe dọa ' phì trư ' kia chút .

      đại Tô Nhược Hàm thân là con tổng giám đốc Tô thị , từ đến lớn gặp qua vài kiện bắt cóc, mà trải qua kiện này sau , Tô tổng giám đốc đau nữ thành si mới mời tới giáo luyện Nhu đạo cùng Taekwondo cấp nàng, cho nàng học tập năng lực tự bảo vệ mình . Cho nên nàng tuy phải là cái cao thủ nhất đẳng, nhưng tình huống đối phó với người bình thường, tự bảo vệ mình vẫn là thành vấn đề.

      theo Lý đại thúc tiến vào nhà tranh, gặp Lý thẩm nhi kuoon mặt u sầu ngồi ở chỗ kia , mà Đại thạch cũng vẻ mặt tự trách ngồi đó , " Đều do ta, ngày đó ta cẩn thận chút đụng vào Hoàng lão gia kia , lại càng đập nát bình hoa cổ gì đó của .. A nương, ngài đừng thương tâm khổ sở, chờ ba ngày sau Hoàng lão gia kia đến , ta liền với ta tự nguyện ngồi tù, vườn trái cây chúng ta tuyệt đối cho !"

      Đại thạch vừa mới ra Lý thẩm nhi liền đau khóc lên : " Con a "

      Vừa tới cửa , Lý đại thúc vẻ mặt phẫn nộ quát . " Câm mồm.. ngươi này bất hiếu tử muốn tức chết a nương ngươi phải ko? Chúng ta muốn mất cái nữ nhi, ngươi có phải hay uốn chúng ta hai cái lão xương cốt có người chăm sóc trước lúc lâm chung ? Ngươi.. Khụ.. khụ .." đến mặt sau, Lý đại thúc kích động liên tục ho khan, Tô Nhược Hàm bên chạy nhanh đến , " Lý đại thúc. Ngươi trước đừng kích động, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp "

      " Biện pháp ? Aizz. tại còn có biện pháp nào có thể nghĩ ? trăm hai mươi lượng bạc a.. Chính là đem nhà chúng ta tất cả đều bán đều được số lẻ a ! Bây giờ còn có biện pháp nào nghĩ , duy nhất biện pháp chính là đem vườn trái cây mà Hoàng lão gia muốn cho " Lý lão đầu tuyệt vọng lắc đầu, vô lực ngồi bên cạnh Lý thẩm nhi

      " , được. A cha, chẳng lẽ ngươi quên , Hoàng lão gia kia muốn vườn trái cây là làm sao sao ? là dùng để sửa phần mộ tổ tiên. Kia đại biểu mộ của tổ tông ta làm sao bây giờ ? A cha.. Ngươi để cho ta ngồi tù , tình đều là ta gây ra, ta người gánh vác, tuyệt đối thể vì ta người mà làm hại tổ tông còn nơi an nghỉ .. A cha. Ta cầu ngươi " Đại thạch xong mạnh mẽ lên quỳ trước mặt Lý đại thúc đụng đầu

      Trong phòng khí áp lực làm người ta khó chịu, nghe Đại thạch " bang bang ' dập đầu, Tô Nhược Hàm mày nhíu nhíu lại, nàng tán thành cái biện pháp ngồi tù gán nợ này , nhưng là này Lý thẩm nhi nhà..

      Aizz. Thôi thôi !

      Tuy rằng nàng cùng Lý thẩm nhi nhà quen thuộc, nhưng dù sao người ta cũng cứu nàng, hơn nwuxa .. biết nàng có hơn trăm lượng bạc , bọn họ lại có nhân cơ hội nàng chưa tỉnh lại mà giấu , này thiếu bọn họ ân cứu mạng vừa vặn liền cấp ! Dù sao thế giới này khó trả lại nhất là nhân tình , huống chi vẫn là ân cứu mạng đâu ?

      " Đại thạch , ngươi trước mau đứng lên, ngươi như vậy phải làm cho a cha a nương ngươi càng khó qua sao ?" Tô Nhược Hàm qua, dùng sức kéo Đại thạch lên

      Gặp nhà ba người Lý thẩm nhi tuyệt vọng bất lực, Tô Nhược Hàm phức tạp nhìn bọn họ , " Các ngươi chờ ta chút !"

      Dứt lời xoay người hướng tới phòng ở lúc buổi sáng tỉnh lại đến. Bao túi kia của nàng còn ở giường trong đó đâu

      Tìm được cái giường kia, Tô Nhược Hàm đem mấy khối bạc vụn lấy đổ ra, bạc bằng ngón tay cái lớn có bảy cục, còn có hai cái lớn hơn chút! Do dự chút , nàng để lại cái hơi lớn đặt ở trong hà bao người của mình! Lại từ người lấy trăm lượng ngân phiếu ra.. Aizz , vốn bạc này phải bảo quản , lưu lại làm tiền cứu mạng của nàng về sau , nghĩ tới lập tức dùng hết.

      Cầm đống bạc vụn cùng trăm lượng gân phiếu kia, Tô Nhược Hàm bước nhanh hướng tới Lý thẩm nhi bọn họ bên kia đến, nhìn ba người sau , nàng đem bạc cùng ngân phiếu đặt tùy ý bàn

      Ba ngươi nghi hoặc nhìn nàng, nhìn thấy nàng cầm trong tay cư nhiên là bạc, nhưng lại có hé ra phiến giấy thoạt nhìn như là ngân phiếu , Lý thẩm nhi nhất thời từ băng ghế đứng lên, vẻ mặt kích động : " Liễu nương.. Ngươi đây là làm gì , được nha !"

      " Này đó bạc các ngươi cầm dùng !"

      " được, được.. Này đó bạc chúng ta ko thể đụng, ngươi cái phụ nhân , tại lại có phu gia , nếu đem này đó tiền lấy ra ngươi về sau như thế nào sống a ? Liễu nương, hảo ý của ngươi chúng ta tâm lĩnh , ngươi mau đem bạc cất !" Lý thẩm nhi hốc mắt ửng đỏ cầm lấy tay Tô Nhược Hàm đem bạc cùng ngân phiếu vào.

      Gặp Lý thẩm nhi như vậy , trong lòng Tô Nhược Hàm có chút hờn giận , Lý thẩm nhi này còn muốn ràng tình huống ? Nếu nàng cầm bạc, con nàng phải ngồi tù , nàng lại vì ngoại nhân như mình suy nghĩ , có phải hay có điểm giống thánh mẫu Maria ?

      Hơn nữa Tô Nhược Hàm nàng đưa ra số tiền này phải có mục đích, nàng vừa tới thời đại xa lạ này , cái gì cũng biết , nếu nàng tùy tiện rời chừng chết như thế nào cũng biết, số tiền này đặt ở chỗ nàng, nàng biết giá hàng, bị người lừa nàng cũng biết. Cho nên Tô Nhược Hàm lúc xuất ra số tiền này liền quyết định tạm thời muốn ở lại trong nhà Lý thẩm nhi , trước trụ đoạn thời gian, hiểu biết thời đại này rồi sau.

      " Lý thẩm nhi. Ngươi đừng từ chối ta, ta cho các người số tiền này cũng phải cho . Ngươi cũng biết tình huống tại của ta, ta nghĩ muốn tạm thời ở nhà các ngươi trụ đoạn thời gian, cho nên số tiền này coi như là phí dừng chân cùng phí sinh hoạt của ta ở trong này tốt lắm " Tô Nhược Hàm cười , đem tiền đặt lên bàn lần nữa

      " Này.." Lý thẩm nhi biết làm sao nhìn Lý đại thúc bên cạnh
      honglak, Diệp Diệpsanone2112 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Tùy thân gian

      Lý thẩm nhi sớm làm cơm chiều tốt lắm, ăn cơm chiều xong , Đại thạch cùng Lý đại thúc nhưng là về buồng của bọn họ bàn chuyện .

      Mà Tô Nhược Hàm đứng ở trong phòng bếp có việc gì liền mở miệng muốn hỗ trợ, kết quả Lý thẩm nhi lại ngay cả bát cũng cho nàng đụng chút , thẳng nàng ở bên nghỉ ngơi , còn nhắc tới thân thể nàng suy yếu cần dưỡng cho tốt.

      Tô Nhược Hàm ngừng giải thích mình có việc gì, hơn nữa thân thể cũng tốt lắm, nhưng là Lý thẩm nhi vẫn cố ý cho nàng động thủ hỗ trợ.

      Mùa đông này khắc nghiệt , gió bắc thổi tới vù vù , hơn nữa bên ngoài còn có tuyết lớn rơi dày làm cho người ta cả người tay chân đều cứng ngắc lạnh lẽo.

      Tô Nhược Hàm thầm xoa xoa bàn tay bé cương cứng, bên thu thập tốt bát đũa Lý thẩm nhi vừa rửa sạch. Nhất thời Lý thẩm nhi xấu hổ thôi cười : " Liễu nương thân mình là rét run , cũng chú ý tới quần áo ngươi mặc đơn bạc , mau tới gần bếp lò ngồi lát "

      Nàng muốn quen nghe Lý thẩm nhi kêu mình là Liễu nương .

      Nghe được Lý thẩm nhi nàng chạy nhanh khoát tay áo cười , " A .. cần, có việc gì nhi !"

      Thấy nàng đứng ở nơi đó nhúc nhích, Lý thẩm nhi vội xoa xoa hai tay tạp dề , qua nhàng lôi kéo nàng tới gần bếp lò , trong giọng quan tâm : " Cái gì mà có việc gì nhìn ngươi tay đều nhanh lạnh như tuyết a. Mau tới .. Này bếp lò còn cháy , hẳn là hội ấm áp chút. Chờ ta nấu cho ngươi ít nước ấm rửa mặt , sau đó ngâm tay chân rồi vào nằm trong chăn, như vậy bị lạnh nữa "

      Vốn tay chân Tô Nhược Hàm đều đông cứng , lúc này bị kéo đến gần bếp lò ngồi , nhìn bên trong từng bó than cửi cháy đỏ , nàng thở ra ngụm lãnh khí. Đem hai tay lên huơ huơ , luồng nhiệt khí ấm áp dễ chịu bao trùm làm cho nàng cảm thấy thư thái hơn nhiều , nàng ngẩng đầu hướng Lý thẩm nhi cảm kích cười : " Cám ơn ngươi a Lý thẩm nhi , hảo ấm áp !"

      " Ha ha. Này có gì mà hảo tạ, muốn phải là nhà chúng ta cảm tạ ngươi mới đúng " Lý thẩm nhi cười , bất đắc dĩ lắc lắc đầu

      Nghe Lý thẩm nhi lại muốn nhắc lại chuyện bạc vừa rồi , Tô Nhược Hàm nhất thời xấu hổ cười ngăn đề tài : " Lý thẩm nhi , này bếp lò còn thêm củi sao ? Ta giúp ngươi thêm lửa !"

      " A .. Thêm, thêm lửa a !" Lý thẩm nhi sửng sốt chút, thế này mới nha nha xong

      Có lẽ Lý thẩm nhi là cảm thấy Tô Nhược Hàm đem toàn bộ bạc người nàng đều đem ra giúp nhà bọn họ , điều duy nhất bọn họ có thể làm đó là làm cho Tô Nhược Hàm lúc ở tại nhà bọn họ có thể thoải mái cùng an tâm chút !

      Nhìn Lý thẩm nhi còn rối rắm vấn đề tiền bạc nữa Tô Nhược Hàm mới lặng lẽ thở dài hơi , nhìn ngọn lửa trong bếp lò trước mặt cháy lách tách , nàng trầm tư đứng lên.

      Lúc ban ngày , Tô Nhược Hàm uyển chuyển hỏi thăm Lý thẩm nhi chút về niên kỷ tại , kết quả được đến đáp án cũng là làm cho nàng cực kỳ buồn bực , nơi này căn bản phải là niên đại quen thuộc mà lịch sử ghi lại . Duy nhất có vẻ tốt chính là thời đại này trước mắt quốc thái dân an, cũng phải là kỳ loạn thế chiến tranh tàn sát bừa bãi , điều này làm cho nàng thở dài nhõm. Bằng xuyên qua đều muốn bi kịch , lại xuyên tới loạn thế chiến tranh tàn sát còn bằng làm cho nàng trực tiếp tìm cái cây cổ thụ lại treo cổ !

      tại Tô Nhược Hàm ở chỗ này là Lý gia thôn bên ngoài thành Phượng Dương, cách Phượng Dương thành đại khái hơn mười km. Theo Lý thẩm nhi , lúc ấy Lý đại thúc chính là ở cách ngoài thành Phượng Dương xa phát nàng treo cổ, bà còn đoán câu , có lẽ Tô Nhược Hàm nàng chính là người trong thành kia đâu !

      Nghe xong lời này , Tô Nhược Hàm nhưng ra thầm hạ phiết phiến môi , nàng cũng mặc kệ chủ nhân thân thể này trước kia là người thế nào , chỉ cần chính mình về sau có thể an ổn cuộc sống là được, cái phụ nhân bị hưu khí , chỉ sợ có nhà mẹ đẻ cũng thể nào có thể tiếp tục chịu được nàng ?

      Tô Nhược Hàm nàng cứ cẩn thận hỏi thăm ít chuyện mình muốn biết, lại vẫn làm cho Lý thẩm nhi nhận ra có vấn đề. Cuối cùng nàng chỉ phải là chính mình tỉnh lại xong cái gì cũng đều nhớ . Nếu phải người có phong hưu thư kia , phỏng chừng nàng ngay cả chính mình kêu Liễu Hương cũng đều nhớ .

      Vốn đối với nơi này hoàn toàn ko biết gì cả , nàng cũng chỉ có thể tìm lý do này , nhưng liền vì lấy cớ như vậy làm cho Lý thẩm nhi lúc ấy hốc mắt phiếm hồng ở cửa khóc nửa ngày , nàng đáng thương như vậy , bị phu gia hưu khí cư nhiên còn mất trí nhớ, lại đem toàn bộ tài sản ra giúp bọn họ , điều này làm cho nàng cảm thấy phi thường áy náy.

      Ở lúc Tô Nhược Hàm còn trầm tư , Lý thẩm nhi muốn nhanh nấu nước xong , làm cho nàng nhanh qua rửa mặt sau đó ngâm chân nghỉ ngơi

      ***

      Tô Nhược Hàm đứng ở trong cửa sổ nhà tranh , nhìn bên ngoài trời bắt đầu tối cùng với những bông tuyết rơi , nàng có chút buồn bực hít thở dài , thuận tay buông cây gậy chống đỡ cửa sổ rồi trở lại chiếc giường ấm áp

      Này ngày .. đúng là...

      quen a !!!

      tại bất quá mới chạng vạng , tầm sáu bảy giờ sắc trời cũng nhanh tối , ko giống xã hội đại ngày đêm đều đèn đuốc sáng trưng làm cho người ta cảm giác được bóng đêm đến.

      Nằm ở giường nàng nhìn đỉnh màn đến ngẩn người , mình kế tiếp phải tính làm gì đâu ?

      Lúc ban đầu nàng tính dùng trăm lượng bạc kia tìm chỗ an cư xuống , kết quả tại tiền cũng có . Mà nhà Lý thẩm nhi vốn cũng rất nghèo khó , hơn nữa lần này Hoàng lão gia kia ác ý xảo trá, bọn họ hôm nay muốn sắp sửa đem con heo mẹ lớn kia bán cho hàng xóm để đổi tiền mặt , thế này mới gần gần đủ trăm hai mươi lượng bạc. Nếu nàng ở nhà Lý thẩm nhi ngắn ngủi vài ngày còn hoàn hảo , nếu thời gian dài thêm nàng cái miệng cơm như vậy , chỉ sợ bọn họ đói .

      Tuy rằng Lý thẩm nhi chưa nhưng là Tô Nhược Hàm lại ngoài ý muốn phát trong thùng gạo muốn còn bao nhiêu gạo

      Aizz. Tô Nhược Hàm bây giờ còn dám mình có thể giống nữ chủ trong tiểu thuyết, cái gì ra ngoài liền thành người giàu có , cái gì việc buôn bán liền phát tài , này đó đều phải .. Dù sao cổ nhân cũng phải kẻ ngốc , tuy rằng điều kiện kinh tế lạc hậu nhưng cũng có nghĩa là đầu óc người ta đều lạc hậu.

      Nằm ở giường khó có thể vào giấc ngủ , Tô Nhược Hàm hung hăng vận động thân mình , tay trái mạnh ẽ đánh mép giường gỗ , trực tiếp nghe được " Ba " tiếng thanh thúy vang lên, Tô Nhược Hàm bị đau từ giường nhỏm dậy . Bởi vì Lý thẩm nhi sợ Tô Nhược Hàm người ngủ sợ tối , cho nên cho nàng ngọn đèn dầu, lúc này nàng còn chưa có đem ngọn đèn thổi tắt cho nên ở trong ánh đèn mờ nhạt , Tô Nhược Hàm phát vừa rồi bị đụng kêu cư nhiên là chiếc vòng phỉ thúy cổ tay nàng.

      Nhìn cổ tay có chiếc vòng xanh biếc kia , Tô Nhược Hàm híp lại hai mắt, hôm nay tỉnh lại nàng vẫn có chú ý tới cổ tay mình có vòng tay , nếu phải vừa rồi ...

      Vấn đề là, có vòng tay kinh ngạc , dù sao trong hưu thư cũng Liễu Hương nguyên bản vẫn là xuất thân từ thư hương thế gia , có trang sức cũng có gì kỳ quái. Mà vấn đề là vòng tay phỉ thúy này ràng chính là khi Tô Nhược Hàm mười sáu tuổi ở đại , lúc ấy Tô lão gia tử - cũng chính là gia gia của Tô Nhược Hàm đưa cho nàng. Làm sao có thể tại đây mang cổ tay Liễu Hương ?

      Chẳng lẽ .. Tô Nhược Hàm nàng xuyên qua nguyên nhân vẫn là do vòng tay phỉ thúy này ?

      Vẫn là .. Vòng tay phỉ thúy này liền giống như ko gian trong tay gì đó ?

      Nghĩ đến đây Tô Nhược Hàm đột nhìn nhìn vòng tay lắc đầu cười khổ , xem ra chính mình vào thời đại xa lạ chịu kích thích điên rồi , cư nhiên ở trong này ảo tưởng vòng tay phỉ thúy trước mắt là cái vòng tay gian.

      Cười khổ xong , Tô Nhược Hàm như là xác minh chính mình như nổi điên, miệng nàng gợi lên chút tươi cười châm chọc lẩm bẩm : " Ngươi cái gian ?"

      Cây này vừa từ trong miệng của nàng thốt ra , vòng tay phỉ thúy cổ tay nhất thời phát ra trận bạch quang lóng lánh , mà cảm giác choáng váng huyễn cảnh cùng với Tô Nhược Hàm biến mất , đợi cho cảm giác đó qua , nàng trợn tròn mắt.

      Đứng ở tại chỗ Tô Nhược Hàm vẫn chưa nhúc nhích , nửa ngày sau nàng lấy tay véo má chính mình

      " Ngô . Đau !"

      Đau !!

      Hội đau , phải là có nằm mộng ?

      Nàng chính là tùy tiện , tùy tiện tưởng tượng chút được rồi , gian là vật nơi nơi đều có sao ?

      Nhưng là.. Trước mắt này phải gian là cái gì ?

      Lọt vào trong tầm mắt , phía trước bên phải có gian nhà tranh , bên cạnh nhà tranh lại có ao nước suối lớn , mặc kệ nước trong ao là như thế nào chảy xuống , nhưng là nước này lại quỷ dị có tràn ra khỏi ao .

      Mà ở đối diện nhà tranh , cũng chính là địa phương lúc này Tô Nhược Hàm đứng còn có hai ba mẫu ruộng tốt.

      Tô Nhược Hàm xem xét những thực vật bên chân mình. Búng búng vào lá cây , nàng nhìn đến này đó thực vật đều có điểm trợn tròn mắt. Nữ chủ người ta xuyên qua trong gian đều là cái gì kỳ trân dị bảo , cao cấp dược liệu thôi ? Như thế nào đến nàng .. Cư nhiên là cây đậu ? Đậu tương ? Đậu nành ?

      Ngẩng đầu nhìn thoáng qua , này đó đậu cư nhiên có tới mẫu. Bên cạnh kia giống như cũng là loại này nọ

      Vốn thực thất vọng , Tô Nhược Hàm lúc này lại có điểm kích động qua , chút cũng có chú ý lúc nàng từ giường tiến vào gian là chân trần. Đợi cho nàng vào sâu mới phát , mẫu bên trong này gieo trồng là ít hạt tiêu , còn có gừng ... Dựa vào .. ngay cả hành tỏi đều có , di... Kia là cái gì ?

      Ở cách mấy bụi gừng xa có gốc thực vật cao chừng thước, bên mọc đầy những thứ gì , đợi cho Tô Nhược Hàm đến gấn mới ngửi thấy từng trận mùi truyền đến. cần xem nàng cũng biết là cái gì , này chính là cây Hoa tiêu ...

      Đây là làm sao a ... Trong gian gì đó , tất cả đều là tập hợp gia vị sao ?

      Bất quá nhìn đến này đó gia vị, Tô Nhược Hàm nhưng là nghĩ đến chuyện. Hôm nay lúc Lý thẩm nhi nấu cơm nàng phát , bọn họ nơi này giống như cũng có hạt tiêu cùng hoa tiêu gia vị linh tinh gì , ngược lại chỉ có loại cùng loại như hương thảo làm gia vị, cảm giác hương vị đậm đà mà mang theo chút mùi cỏ .

      Nhìn đến mấy thứ này , Tô Nhược Hàm đột nhiên chống nạnh đứng ở nơi đó hét lên.

      nàng đột nhiên biết mình kế tiếp phải làm như thế nào rồi
      Tôm Thỏ, honglakDiệp Diệp thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 : Giấu tài

      Tô Nhược Hàm giản lược quanh gian vòng, phát toàn bộ diện tích gian hẳn chỉ có tầm năm mẫu đất, nếu là đổi thành cách đại phải là ba ngàn mét vuông . Hơn nữa trong gian nhà tranh kia nàng nhìn thấy tờ giấy do chủ nhân trước của gian lưu lại , theo thời gian đối phương lưu lại đến xem là công nguyên năm 875. Khoảng cách so với năm 2010 Tô Nhược Hàm sống muốn ngàn năm trôi qua , trang giấy này thoạt nhìn vẫn còn mới tinh , có lẽ gian này còn có tác dụng bảo đảm vẹn toàn chất lượng.

      Đối phương đề cập , gian vòng tay này là nàng ngoài ý muốn có được, lúc ấy phát gian diện tích bất quá là nửa mẫu đất . Mà gian là căn cứ theo gieo trồng thu hoạch này nọ mà chậm rãi mở rộng đến năm mẫu. Nhất là trong gian thực vật sinh trưởng tốc độ cực nhanh , muốn thăng cấp gian cũng khó.

      Nhìn đến gian có thể được mở rộng , Tô Nhược Hàm sung sướng ít . cách khác về sau nàng trồng này nọ có thể làm cho gian chậm rãi tăng trưởng.Chính là nội dung kế tiếp làm cho nàng nhíu mày suy nghĩ sâu xa

      Chủ nhân trước của gian đề cập , bởi vì phát gian xong nàng dần dần quên mình gieo trồng rất nhiều dược liệu quý trọng mang bán , tiến tới làm cho ngoại giới có người phát ra , đưa tới tiểu nhân tham lam chú ý dẫn đến họa sát thân, hại chết tướng công của mình. Nàng sau khi tướng công chết tràn đầy thống khổ , sâu trong lòng là áy náy cùng đau xót, lựa chọn bồi tướng công cùng cộng phó hoàng tuyền. Chính là vòng tay gian nay .. Suy nghĩ chút muốn chủ nhân kế nhiệm gian này dẫm vào vết xe đổ của mình , liền để lại phong thư đến báo cho người sau

      Về thực vật trong gian trước mắt là do chủ nhân tiền nhiệm trước kia , đem toàn bộ dược liệu quý trọng toàn bộ lấy , lần nữa gieo trồng những bình thường này xuống, chỉ vì nàng cảm thấy những dược liệu quý trọng kia làm hại nàng mê muội mà hại chết tướng công của mình

      Mà vì sao là trồng đậu tương, nguyên nân chính của nàng là phu quân nàng thích ăn đậu hoa, mà thực vật gia vị này cũng là phối hợp tốt nhất khi ăn với đậu hoa

      Tô Nhược Hàm trầm trọng buông thư , lâu sau thở dàu hơi.

      Chủ nhân trước của gian quá mức đại ý , Tiền tài phải giấu - đạo lý như vậy nàng đều , cũng khó trách đưa tới mầm tai vạ. Bất quá bởi vì phong thư này báo cho , trong lòng Tô Nhược Hàm cẩn thận lên , để cho mình phải tránh thể đắc ý vênh váo , trách bước vào vết chân người trước.

      Chính là tại ngẫm lại nàng có điểm đau lòng, chủ nhân trước kia đem dược liệu quý trọng toàn bộ nhổ , nếu lưu trữ đến tại cho nàng tiếp nhận , này dược liệu là được cái gì năm a ? .. Ai , là đáng tiếc

      Buông thư, Tô Nhược Hàm từ trong phòng trúc ra, nhìn bên ngoài gia vị cùng đậu tương trưởng thanh .. Nàng bắt đầu lo lắng, có cần thu hoạch bọn nó trước đâu ? Dù sao lưu ở nơi nào cũng như vậy , bằng thu hoạch, cũng làm cho mình có điểm thấy hứng thú gì đó.

      làm liền làm, ý niệm trong đầu vừa khởi phát nàng muốn xăn tay áo, hướng tới khu vực gieo trồng đậu tương tới. Thuận tay cầm cây đậu kéo chút, phát đậu này chỉ cần hơi dùng sức chút liền thoải mái lấy được hạt.

      Đợi cho Tô Nhược Hàm ở trong gian bận rộn đem toàn bộ hạt thu hoạch , lại thống nhất chuyển vào trong phòng trúc xong nàng mệt mỏi thôi thở ra hơi , đột nhiên nghĩ đến chính mình ở trong gian ngây người ít nhất có vài cái canh giờ, gian bên ngoài tại là khi nào rồi ?

      biết trong gian cùng ngoại giới thời gian tỷ lệ thế nào , vạn nhất Lý thẩm nhi đến phòng kêu nàng mà nàng lại ở trong phòng, chừng nàng hội nghĩ như thế nào .

      Nghĩ đến đây nàng lắc mình nghĩ muốn ra khỏi gian.. Đột nhiên cúi đầu nhìn thấy sam y muốn dính đầy đất , tất cả đều là vừa rồi ôm đậu dính lên, này nên làm cái gì bây giờ ?

      Nhìn thoáng qua ao nước suối bên kia , Tô Nhược Hàm bước nhanh qua , lấy tay sờ sờ nước suối lạnh lẽo , cắn răng cái cả người đứng ở trong áo sâu chưa đến thước, chịu đứng hàn ý , dùng sức tẩy trừ dơ bẩn người , lại thuận tiện tẩy trừ vết bẩn quên áo.

      Cũng may nước suối kia thời điểm vừa xuống lạnh lẽo tận xương, vài khắc sau có điểm nhè ấm áo rót vào trong làn da làm cho nàng cảm thấy cả người thư sướng thôi . Rất nhanh lau chùi xong thân mình , mặc quần áo còn ướt , Tô Nhược Hàm xuất lại trong nhà tranh.

      Ra khỏi gian, phát trong phòng vẫn là mờ nhạt mảnh , nghiêng đầu nhìn về phía nhọn đèn Lý thẩm nhi giao cho nàng, kia bấc đèn giống như tiêu hao bao nhiêu , vậy tỏ vẻ thời gian bên ngoài hẳn là chưa quá dài mới đúng

      sâu thở dài nõm, đột nhiên từ cửa gỗ bên cạhh thổi đến cơn gió lạnh , Tô Nhược Hàm mặc quần áo ướt run run chút , đánh cái hắt xì , chà xát hai tay rồi vội vàng tìm bao túi giường , ở bên trong cầm bộ quần áo sạch ra , đe quần áo người thay đổi xuống. Suy nghĩ chút liền đem quần áo ướt kia quăng vào trong gian cho khô , để tránh Lý thẩm nhi ngày mai nhìn thấy liền sinh nghi.

      Ở trong gian bận rộn nửa ngày làm Tô Nhược Hàm mệt mỏi chịu nổi , nghe ngoài phòng gió thổi vù vù , cùng với gió lạnh thổi qua ánh lửa , nàng tắt đèn chui vào trong ổ chăn.

      Tiến vào ổ chăn nàng nhận thấy trong ổ chăn vẫn đều là ấm áp , cũng liền đại biểu thời gian nàng tiến vào gian ở bên ngoài cũng dài, bằng trong ổ chăn ko còn hơi ấm.

      Bởi vì gian xuất làm cho nàng bàng hoàng có tia ký thác, Tô Nhược Hàm nằm ở trong ổ chăn rất nhanh liền nặng nề ngủ.

      Ngoài phòng mãnh liệt gió lạnh ngừng thôi , cùng với ít đinh đinh thanh tạp vật bay loạn , làm cho tại đây cái trời đông giá rét tất cả mọi người áp sát chăn người , mạnh mẽ áp đáy lòng bất an.

      Trong Liễu gia Phượng Dương thành cũng là mảnh khí áp lực, ở trong thư phòng vij nam tử trung niên sắc mặt nghiêm túc chắp hai tay sau lưng, nội tâm nôn nóng thôi tới lui.

      Nhìn nam nhân trung niên nôn nóng thôi ở nơi nào đó tới lui , trong phòng cái thiếu niên tuấn mỹ chừng mười lăm mười sáu tuổi phết hạ miệng : " Cha . Ngài cần lo lắng, nàng cũng phải kẻ ngốc, tìm địa phương để dàn xếp , hơn nữa ngài tại có gấp cũng vô dụng , ai bảo lúc ấy ngài đuổi nàng "

      Vừa nghe thiếu niên kia , nam nhân trung niên nhất thời giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn cái rồi quát : " Câm miệng. Đây là lời đệ đệ nên sao ? Bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy , nàng tại lại biết tung tích , ta có thể lo lắng sao ?"

      Thiếu niên bị tiếng quát câm miệng nghe được lão cha nhà mình xong , khinh thường bĩu môi, giọng than thở : " Nếu lo lắng, vậy lúc ấy làm sao lại đem nàng đuổi , này phải tự làm tự chịu ?"

      " Ngươi .. Ngươi xú tiểu tử , cố ý đối đầu với ta ?" Nam nhân trung niên khó thở

      Lại có thể thầm oán sao ? Nếu phải nha đầu chết tiệt kia tính tình quật cường, chịu để cho đưa nàng hồi phu gia nhận lỗi, cần gì bức bách quyết tuyệt nàng, đuổi nàng ra ngoài như vậy ? Kia còn ko phải muốn chặt đứt đường lui của nàng, nàng cùng đường phải về phu gia nhận sai , chẳng lẽ hiểu tình sao ?

      Nhưng là ... Nào biết đâu rằng nàng có về nhà chồng, cả người đều ko biết tung tích.

      Nghĩ đên đây , trung niên nam nhân kia, chúng chính là gia chủ Liễu gia Liễu Thiên Nguyên vẻ mặt sầu khổ , cho dù sớm biết rằng nha đầu kia muốn trở về , Liễu gia cũng phải nuôi nổi người . bất quá chính là nghĩ , nha đầu kia nam nhân kia chết sống lại , cho dù trở về chắc cũng chỉ là giận dỗi thôi. Cho dù nam nhân kia muốn viết hưu thư , nhưng Liễu Thiên Nguyên nghĩ , chỉ cần nha đầu kia nguyện ý trở về, kéo mặt già này mở miệng , đối phương nhất định thu hồi hưu thư. Dù sao nam nhân kia lúc trước cũng thiếu mình cái nhân tình.

      Nhưng là.. tại ..

      Nghe được trong phòng thanh hai người khắc khẩu , ngồi ở bên kia nam nhân vẫn cầm ly trà trầm tư có mở miệng , lúc này rốt cuộc ngẩng đầu , con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía hai người bên kia đạm mạc mở miệng : " Ta muốn phải người tìm, tin tưởng rất nhanh liền có tin tức. Chính là.. Tìm trở về rồi sao ? Phụ thân ngươi tính là vẫn nuông chiều gtuieeur muội , tình gì đều nghe theo lời của nàng sao ? Lúc ban đầu ta qua , nam nhân kia thương nàng, nhưng là nàng vẫn cố ý muốn gả cho , mà ngài .."

      " Nhưng là.. Nha đầu kia " Liễu Thiên Nguyên nghe con lớn nhất , nhất thời được gì .

      Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phụ thân, cặp con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng còn mang theo tia tình : " Đừng tưởng rằng người kia là , người gì đó ta đều nhìn thấu. Hy vọng phụ thân dùng lại nhân tình kia bức bách người kia , bằng hậu quả sợ rằng phải chúng ta có thể thừa nhận " . Dứt lời nam tử đứng dậy , chậm rãi ra khỏi thư phòng.

      bên thiếu niên nghe xong đại ca nhà mình cũng đồng ý gật đầu, phụ thân rất nuông chiều đại tỷ , hơn nữa nam nhân kia ... cũng thấy phải đại tỷ điêu ngoa bốc đồng nhà mình có thể khống chế.

      Liễu Thiên Nguyên thấy hai con trai đều như vậy , nhất thời có điểm trợn tròn mắt , chính mình chẳng lẽ mình thương nữ nhân là sai lầm rồi sao? Nhưng là .. Nha đầu kia cũng là muội muội duy nhất , tỷ tỷ duy nhất của hai người bọn ? Chẳng lẽ bọn liền chút cũng lo lắng sao ?

      Nhìn nam tử ra tới cửa phòng , Liễu Thiên Nguyên há miệng thở dốc kêu lên : " Phong Liệt .. Ngươi "

      Lời vừa ra khỏi miệng , nam tử tới cửa kia dừng bước chút, đứng ở nơi đó vẫn chưa quay đầu lại : " Phụ thân, đợi tiểu muội tìm trở về , để cho nàng ở lại Liễu gia , nam nhân kia lần này là làm , chỉ vì tiểu muội ... Lần này thực quá đáng " . xong , Liễu Phong Liệt ko quay đầu lại ra thư phòng , để lại Liễu Thiên Nguyên vẻ mặt phức tạp.

      Nhìn phụ thân bị đại ca làm cho sắc mặt khó coi , bên thiếu niên cũng là tuổi trẻ mà thành thạo thở dài hơi , lấy tay vỗ bả vai phụ thân mình : " Cha. Ngài hay là nghe đại ca quyết định , ta cảm thấy đại ca chút cũng sao . " Dù sao ko ai có thể tha thứ người khác đụng vào vẩy ngược của mình , huống chi đối phương còn ko đại tỷ, lúc trước cưới nàng bất quá là...

      Thiếu niên lắc lắc đầu , theo ra thư phòng, để ý tới phụ thân đau nữ như si kia. Nếu phải quá mức cưng chiều, đại tỷ mình cũng dưỡng thành tính cách điêu ngoa bốc đồng kia.
      honglakDiệp Diệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :