1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay sử dụng đàn ông - Lam Bạch Sắc (75c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 39

      Lúc Cố Thắng Nam kể lại tình hình khi gặp mặt mẹ Lộ Tấn lần đầu tiên với Từ Chiêu Đễ, ngay cả Từ Chiêu Đễ cũng cực kì kinh ngạc: “Sao lại thế? phải bà ta nên rút tờ chi phiếu ra ném thẳng vào mặt bạn, sau đó với bạn bằng giọng điệu cực kì khinh bỉ ‘Đừng có bám lấy con trai tôi’ hay sao?”

      Đầu bên này điện thoại, Cố Thắng Nam im lặng gật đầu biểu thị đồng ý.

      “Vậy tiếp theo thế nào? Bà ta còn những gì nữa?”

      “Bà ấy...” Cố Thắng Nam tỉ mỉ nhớ lại: “ bây giờ bà ấy ở tạm du thuyền Victoria, chính là chiếc du thuyền của Tử Kinh trước kia Lộ Tấn ở, sau đó còn dặn tớ đừng với Lộ Tấn chuyện bà ấy về nước vội. Trước khi bà ấy còn... đặt trước bữa tối ở chỗ tớ làm”.

      Nghĩ tới đây, Cố Thắng Nam nhịn được rùng mình. Khi đó, sau khi trơ mắt nhìn Trương Lâm kê ra thực đơn bữa tối dài dằng dặc, Cố Thắng Nam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

      Đúng vậy, có chi phiếu chó má, chỉ có thực đơn dài dài.

      Chả chim câu non kiểu Pháp, gan ngỗng chiên ướp nước ép việt quất, bánh Tartare cà chua với hàu tươi, cá hồi kiểu Pháp và trứng cá muối, súp rau kem tươi, súp hải sản kiểu Pháp, kem trái cây, tôm hùm nướng phô mai Pháp bỏ lò, thăn bò Mỹ và tôm càng sốt rượu vang đỏ Bordeaux, bánh tiramisù với trái cây tươi, bánh soufflé dâu tây…

      người gọi phần ăn của sáu người, dù thế nào Cố Thắng Nam cũng tưởng tượng được quý bà Trương Lâm với dáng người được giữ gìn tốt như vậy làm sao có thể tiêu hóa được chừng đó đồ ăn.

      m thanh của Từ Chiêu Đễ gọi suy nghĩ của Cố Thắng Nam trở lại: “Vậy bà ta định ở khách sạn bạn làm bao lâu?”

      “Cái này tớ cũng biết...” Lúc này Cố Thắng Nam lái xe rẽ vào cổng tiểu khu nhà mình: “Hôm nay đến đây thôi, tớ về đến nhà rồi”.

      Chỉ chốc lát sau Cố Thắng Nam đỗ xe xong, thang máy lên tầng bốn, ra khỏi thang máy dọc hành lang về nhà mình. Khi qua trước cửa nhà Lộ Tấn, cánh cửa đó đột nhiên bật mở.

      Cố Thắng Nam quay sang nhìn, chỉ thấy Lê Mạn lạnh mặt đứng sau cửa nhìn chằm chằm.

      Cố Thắng Nam suy nghĩ chút rồi giơ tay lên chào: “Chúc buổi tối tốt lành!”

      Lê Mạn đóng cửa lại đánh sầm.

      Tiếng sập cửa rung trời chuyển đất này làm tai Cố Thắng Nam vang lên ong ong. im lặng xoa tai, vừa lắc đầu tiếp tục về nhà vừa nghĩ: Chẳng lẽ này đứng chờ cả mấy tiếng sau cánh cửa này chỉ để đợi đến lúc về nhà, đột nhiên mở cửa ra, ném cho ánh mắt lạnh như băng?

      nghĩ như vậy, Cố Thắng Nam tới ngoài cửa nhà mình. định lấy chìa khóa mở cửa, cửa nhà cũng đột nhiên mở ra, Lộ Tấn đen mặt đứng sau cửa.

      Cố Thắng Nam sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới giận dữ đẩy vai Lộ Tấn ra, ngúng nguẩy vào cửa, đá đôi giầy ra: “Lê Mạn hòa nhã với em còn hiểu được, nhưng làm quái gì mà cũng hằm hằm với em?”

      Lộ Tấn trả lời , chỉ khoanh tay im lặng hất cằm về phía phòng khách.

      Cố Thắng Nam cau mày nhìn vào phòng khách theo gợi ý của Lộ Tấn. Lúc này, Vivian ngồi sofa uể oải giơ tay lên vẫy: “Tôi đến quấy rầy thế giới của hai bạn đây”.

      Cố Thắng Nam quay lại nhìn Lộ Tấn với sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo, lại nhìn va li của Vivian đặt ở bên cạnh sofa, còn chưa kịp hiểu ra vấn đề Lộ Tấn đột nhiên bước dài tới, đưa tay choàng qua vai Cố Thắng Nam, kéo tới ghé sát tai vào miệng mình: “Bảo ta đến khách sạn ở”.

      xong Lộ Tấn lập tức buông ra, lại lùi sang bên cạnh, khoanh tay tạo dáng lạnh lùng kiêu ngạo.

      “Ơ...” Cố Thắng Nam do dự đến sofa: “Sao bạn lại đến đây?”

      Vivian liếc mắt: “Đều vì bạn chứ vì sao!”

      Cố Thắng Nam vội che mắt lại để mình khỏi bị ánh mắt cao quý băng lạnh của Vivian chém tan nát: “Liên quan gì đến tớ?”

      “Nếu bạn với Liêu Trạch Nam cách liên lạc với tôi tôi rơi vào kết cục như bây giờ”.

      Liêu Trạch Nam...

      Trong đầu Cố Thắng Nam lên hình ảnh con người khôi ngô nhưng lại mang chút tà khí nọ: “ thể như vậy được. Lúc tớ đọc số điện thoại của bạn cho ta, tớ nhanh đến mức chính mình cũng nghe , làm sao ta...”

      Vivian cũng rất bất đắc dĩ: “Khi đó quả nghe , nhưng ai ngờ bỏ nguyên ngày ra gọi thử hơn bốn trăm số, cuối cùng cũng dò được đúng số của tôi”.

      Cố Thắng Nam toát mồ hôi, đồng thời thể thầm than thở: Đúng là người đàn ông cố chấp...

      Vivian lại trịnh trọng vỗ vai Cố Thắng Nam, dường như rất lấy làm phiền: “Bây giờ tất cả các cứ điểm của tôi đều bị Liêu Trạch Nam khám phá rồi. Để trốn ta, tôi chỉ có thể đến ở tạm nhà bạn”.

      Ánh mắt Cố Thắng Nam bất giác liếc qua liếc lại giữa hai người đàn ông đến nhà lánh nạn này, sau đó thở dài : “Nhà tớ sắp trở thành trại tị nạn rồi...”

      Vừa thấy ánh mắt nhìn tới, Lộ Tấn dùng ánh mắt hỏi : Bạn em đồng ý đến khách sạn ở chưa?

      Cố Thắng Nam đành phải nhún vai bất đắc dĩ với Lộ Tấn. Thấy hành động này của Cố Thắng Nam, Vivian cũng quay lại nhìn Lộ Tấn. Hiển nhiên ánh mắt sắc như dao, tuyệt chiêu có thể chém chết mọi sinh vật thế giới của Lộ Tấn lại hoàn toàn chút sức sát thương nào đối với Vivian. Vivian thờ ơ vén tóc, đứng dậy kéo va li, ràng hạ quyết tâm phải định cư ở đây: “Tôi vào phòng ngủ dành cho khách để cất hành lí...”

      Cố Thắng Nam thầm nghĩ: Toi rồi...

      quay lại nhìn Lộ Tấn, quả nhiên Vivian vừa xong, Lộ Tấn lập tức cảnh giác nheo mắt lại, như loại động vật mạnh mẽ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

      Nhưng giây sau, Lộ Tấn chợt ngẩn ra...

      Chỉ vì ta nhìn thấy Vivian nhướng mày với mình, dường như : Lộ tiên sinh, đây chính là tôi giúp ...

      Phòng ngủ dành cho khách, cất hành lý...

      Lộ Tấn nhớ lại lời Vivian vừa . Rồi, hiểu!

      Cố Thắng Nam chỉ mải để ý Lộ Tấn mà hoàn toàn phát hai người đàn ông trong nhà mình đạt được thỏa thuận ngầm nào đó.

      giây sau, Lộ Tấn biến từ con sói trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu thành con chó Husky lười nhác. Cố Thắng Nam lại hoàn toàn biết chuyện gì vừa xảy ra, vừa nghe tiếng Vivian kéo va li vào phòng ngủ vừa nhìn Lộ Tấn cảnh giác khoanh tay đề phòng đột nhiên đút tay vào túi quần, thong thả đến trước mặt như con mèo mệt mỏi: “Được rồi, nhường phòng ngủ cho ”.

      Cố Thắng Nam sửng sốt khi thấy ta hào phóng rộng lượng như thế. Thấy ta thảnh thơi buông người nằm xuống sofa, đồng thời còn gối đầu lên đùi , Cố Thắng Nam thể lay đầu ta: “Làm gì thế? bắt đầu tập làm quen với việc ngủ sofa à?”

      Lộ Tấn đưa tay nắm bàn tay lay đầu ta, tay kia đưa lên vít gáy , kéo đầu xuống gần.

      Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn khoảng cách giữa hai người giảm xuống đủ năm xen ti mét. Gần quá, Cố Thắng Nam định ngồi thẳng lên theo phản xạ có điều kiện, nhưng bàn tay sau gáy lại kéo xuống, những giãn ra được mà còn bị kéo xuống gần hơn.

      Chóp mũi chạm vào chóp mũi, nụ cười lộ trong mắt người đàn ông này: “Giường em ngủ rộng lắm mà, cần gì phải ngủ sofa?”

      Cố Thắng Nam bị ép phải nhìn thẳng vào mắt ta, chìm càng ngày càng sâu vào đôi mắt như hồ nước sâu đó, Cố Thắng Nam đột nhiên nhận ra điều: Vivian vừa bán đứng mình...

      Bàn tay sau gáy buông ra nhưng Cố Thắng Nam lại hoàn toàn phát giác, đến tận lúc đôi mắt gần trong gang tấc bên dưới lóe lên ánh sáng tinh quái: “Nếu em tránh hôn em...”

      Nhưng có ý định né tránh...

      Vẻ mặt Lộ Tấn cũng trở nên nghiêm túc. Thực ra ta chỉ cần hơi nhấc cằm lên là có thể hôn , và thực tế ta cũng làm như vậy, từ từ đưa cằm lên. Có điều biết người phụ nữ này nghĩ thế nào mà né tránh cũng nhắm mắt lại, cứ thế mở mắt nhìn ta áp tới gần...

      Lộ Tấn cảm thấy mình bị ánh mắt nghiêm túc mà bình lặng của làm say đắm, giây sau, ta đột nhiên xoay người đè xuống dưới, đưa tay vuốt gương mặt .

      Cảm giác trơn nhẵn truyền đến từ đầu ngón tay với Lộ Tấn...

      “Em khỏi hẳn dị ứng rồi...”

      ta hôn lên trán , rồi xuống đến... môi.

      Cắt ngang hành động của bọn họ là tiếng ho của Vivian: “Cho dù muốn âu yếm nhau cũng nên đợi đến tối đóng cửa phòng lại . Đừng làm kẻ độc thân này phải tủi thân”.

    2. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 40

      “Cho dù muốn âu yếm nhau cũng nên đợi đến tối đóng cửa phòng lại . Đừng làm kẻ độc thân này phải tủi thân”.

      Vivian vừa xong, Cố Thắng Nam lập tức đẩy Lộ Tấn ra, ngồi dậy.

      Miếng ăn đến mồm mà còn rơi mất, vù, Lộ Tấn liếc lên, trợn mắt nhìn Vivian, cực tàn, cực lạnh lẽo, cực sắc bén.

      Lần này ngay cả Vivian luôn coi trời bằng vung cũng nhịn được rụt cổ lại.

      Vivian làm động tác xin mời: “Các vị đại nhân cứ tiếp tục, tiểu nhân quấy rầy nhã hứng của các ngài nữa”.

      giây sau ta thức thời quay đầu về phòng ngủ, trả lại phòng khách cho hai người bọn họ.

      Lúc này Lộ Tấn mới lặng lẽ đưa ánh mắt về, nhìn đôi mắt to vô tội còn trợn tròn của Cố Thắng Nam, ngọn lửa trong lòng Lộ Tấn vừa bị Vivian dập tắt lại nhanh chóng bùng cháy.

      Nhưng khi ta định kéo lại để tiếp tục hôn tiếng chuông điện thoại di động lại vang lên rộn rã.

      Liên tục bị làm hỏng việc hai lần, Lộ tiên sinh nổi giận!

      Cố Thắng Nam thấy ta cắn răng cực kì tức giận bất bình, đứng thẳng người dậy lấy điện thoại di động đặt bàn uống nước, hai mắt bốc lửa. Nhìn tên người gọi đến màn hình điện thoại, lửa giận trong mắt Lộ Tấn càng bùng cháy dữ dội: “Mạnh Tân Kiệt!”

      Hiển nhiên Mạnh Tân Kiệt ở bên kia điện thoại bị giật mình .

      Cố Thắng Nam lại nghe thấy Lộ Tấn tiếp với ý cảnh cáo ràng: “Nếu cậu gọi điện thoại cho tôi phải vì chuyện khẩn cấp nào đó tôi lập tức đuổi cậu về Thượng Hải”.

      Cố Thắng Nam hoàn toàn nghe thấy Mạnh Tân Kiệt gì, nhưng nhìn thấy toàn bộ quá trình thay đổi sắc mặt của Lộ Tấn, từ giận dữ đến sững sờ, cuối cùng dừng lại ở lạnh lùng.

      Cố Thắng Nam tò mò, chợt nghe thấy Lộ Tấn buông câu lạnh lùng: “Ông ta có gan mời tôi tại sao tôi lại đến? Đương nhiên phải đến”.

      xong Lộ Tấn dừng cuộc gọi, đập mạnh điện thoại xuống bàn.

      Thấy ta hoàn toàn còn ý loạn tình mê như vừa rồi mà chỉ cau mày, dường như tâm tình bị đám mây đen bao phủ, Cố Thắng Nam nhịn được hỏi: “Mạnh Tân Kiệt gì với vậy?”

      Lộ Tấn nhìn , định nhưng rồi lại thôi, lông mày hạ thấp xuống, dường như suy nghĩ xem nên diễn đạt như thế nào. Cuối cùng ta ngước mắt lên nhìn thẳng vào nhưng lại chỉ hỏi : “Mai ngày kia em có rảnh ? đưa em thử lễ phục”.

      Sao tự nhiên lại chuyện này? Cố Thắng Nam hơi lúng túng.

      Nhưng sau đó Lộ Tấn lại bổ sung: “Ba ngày sau cùng dự tiệc tối”.

      “Tiệc gì cơ?”

      “Tiệc chúc mừng tập đoàn Minh Đình thành lập tròn hai mươi năm”.

      Tập đoàn Minh Đình?

      Cố Thắng Nam lại nhìn sắc mặt Lộ Tấn, cuối cùng cũng hiểu ra.

      Trong đầu Cố Thắng Nam lập tức lên hai hình ảnh, là bà mẹ của Lộ Tấn vừa mới gặp lâu trước, nữa là vị phu nhân trước đó đuổi Lộ Tấn ra khỏi khách sạn Minh Đình đó.

      Khi còn trẻ, hẳn hai người phụ nữ này đều là người đẹp...

      Cố Thắng Nam vội kéo luồng suy nghĩ càng chạy càng xa của mình quay lại, bắt đầu suy tính cẩn thận. Từ hôm nay đến ngày kia đều phải làm, vì vậy Cố Thắng Nam thể cảm thấy khó xử: “Em phải làm, có thời gian thử lễ phục”.

      Khóe miệng Lộ Tấn lập tức lộ vẻ hài lòng.

      Cố Thắng Nam suy nghĩ lát rồi thêm: “Bộ lễ phục em mặc dự tiệc nửa năm trước đó ba ngày sau vẫn có thể mặc được”.

      Lộ Tấn nhanh chóng nhớ ra bộ lễ phục đó và lập tức lắc đầu: “Bộ đó ổn. Đẹp đẹp, nhưng đủ lộng lẫy, căn bản đủ để làm cả hội trường chấn động”.

      Lộng lẫy?

      Làm cả hội trường chấn động?

      giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy xuống dọc theo sống lưng Cố Thắng Nam, bắt phải làm cả hội trường chấn động, hình như ta coi trọng quá rồi?

      Chợt cảm nhận được áp lực đè xuống như núi, Cố Thắng Nam đưa ra lời đề nghị từ nội tâm: “Hay là tìm ngôi sao điện ảnh nào đó đóng giả làm bạn ? Từ Chiêu Đễ quen rất nhiều người trong giới giải trí, chắc là có thể bắt mối giúp được”.

      Vừa xong, thấy Lộ Tấn lại bắt đầu lặng im suy nghĩ. tưởng ta suy nghĩ đề nghị này của , ngờ đột nhiên ta đứng lên, thẳng tới gõ cửa phòng ngủ dành cho khách.

      Vivian vừa mở cửa nhìn thấy Lộ Tấn với vẻ mặt hề hòa nhã chút nào, kiểm điểm xem mình lại đắc tội gã hung thần mặt đen này khi nào nghe thấy Lộ Tấn : “Trước nghe Cố Thắng Nam cậu là nhà thiết kế thời trang?”

      Nhận ra gã hung thần mặt đen này phải có ác ý, Vivian lập tức lười nhác khoanh tay dựa người vào cạnh cửa, giọng cũng khôi phục vẻ ngạo nghễ quen thuộc: “ sai, sao?”

      “Tôi đồng ý để cho cậu ở nhờ ở đây, ngược lại, cậu phải giúp tôi làm việc”.

      Cố Thắng Nam vẫn ngồi trong phòng khách, thò đầu ra nhìn về phía phòng ngủ, thấy Lộ Tấn và Vivian cùng nhau trở lại phòng khách.

      Cố Thắng Nam hết sức tò mò: “Vừa rồi hai người chuyện gì thế?”

      Vừa dứt lời, bị Vivian lôi dậy khỏi sofa.

      Vivian định kéo Cố Thắng Nam ra cửa, chợt khóe mắt thoáng nhìn thấy gã họ Lộ nào đó đứng bên cạnh nhìn bàn tay nắm cổ tay Cố Thắng Nam với ánh mắt lạnh buốt.

      Vivian ung dung buông cổ tay Cố Thắng Nam ra rồi trước ra cửa.

      Lúc này Lộ Tấn mới lộ vẻ hài lòng, bước tới cầm tay Cố Thắng Nam dẫn Cố Thắng Nam theo: “Đến văn phòng lát. chịu trách nhiệm may bộ lễ phục cho em.

      ***

      quen biết Vivian rất nhiều năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Cố Thắng Nam tới văn phòng của ta, khỏi cảm thấy hơi lạ lẫm.

      Trời tối, tất cả mọi người đều nghỉ, nhìn những con ma nơ canh đứng lù lù bên cạnh bàn làm việc khi trời nhá nhem quả thực làm người ta sợ hãi. May mà Vivian nhanh chóng bật đèn điện, cả văn phòng trở nên sáng như ban ngày. Đồng thời, Vivian cầm lấy chiếc thước dây để bàn, với Cố Thắng Nam ba chữ: “Cởi quần áo”.

      Cố Thắng Nam lập tức trợn tròn mắt: “Hả?”

      Nghe thấy lời này, Lộ Tấn vào văn phòng đột nhiên khựng lại.

      Vivian liếc mắt nhìn hai người kinh ngạc này: “Bạn cởi quần áo làm sao tôi đo ba vòng cho bạn được? đo ba vòng được, làm sao tôi tiến hành vẽ mẫu được? vẽ mẫu được, làm sao tôi có thể bắt đầu...”

      Thấy hai người này vẫn tỏ vẻ cam tâm tình nguyện, Vivian mới ý thức được mình hoàn toàn cần phải giải thích cho hai kẻ ngoài nghề này nhiều như vậy, liền đổi giọng với Lộ Tấn: “ tránh ra lát, ra ngoài kia chờ chút xíu”.

      Lộ Tấn hề nhúc nhích, chỉ nhìn với vẻ nghi ngờ hơn.

      Vivian đành phải nhún vai: “Tôi nhìn người mẫu khoả thân còn nhiều hơn nhìn phụ nữ. còn lo tôi có ý đồ xấu gì với người phụ nữ của à?”

      Lộ Tấn suy nghĩ chút rồi tới trước mặt Vivian: “Tôi đo giúp ấy”. Vừa vừa xòe tay ra đưa về phía Vivian, ra hiệu cho Vivian đưa chiếc thước dây trong tay cho mình.

      Vivian lập tức ngẩng đầu lên, ôm trán, làm động tác bó tay chán nản: “Tôi thích phụ nữ, có thể hoàn toàn yên tâm”.

      Lộ Tấn vẫn hề cử động.

      Cuối cùng người thoả hiệp chỉ có thể là Vivian.

      vỗ sợi thước dây vào lòng bàn tay Lộ Tấn: “Được rồi, tôi chạm vào bảo bối của là được”.

      Thoáng cái Vivian biến mất ngoài cửa, còn hiểu ý đóng cửa lại giúp bọn họ.

      Cố Thắng Nam đứng yên, rất khó xử. Nhìn thấy Lộ Tấn cầm thước dây đến chỗ mình như đúng rồi, Cố Thắng Nam cảm thấy hai tai bắt đầu nóng lên.

      Trơ mắt nhìn ta tới trước mặt mình, Cố Thắng Nam nhịn được nuốt nước bọt.

      Lộ Tấn nhìn , lại cúi đầu nhìn chiếc thước dây trong tay mình, đột nhiên đưa tay tới nắm cổ tay Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam lập tức thấy tim mình đập thình thịch: Làm thế nào bây giờ? ấy sắp cởi đồ cho mình rồi...

      ấy sắp cởi quần áo mình rồi, làm thế nào, làm thế nào, làm thế nào...

      Nhưng lúc này Cố Thắng Nam hoàn toàn thể ngờ được Lộ Tấn lại đặt chiếc thước dây vào tay : “Thôi, em tự đo . sợ đến lúc đó lại cầm lòng được mà phạm phải sai lầm thể cứu vãn nào đó ngay trong văn phòng của ta, để rồi em lại trách cái gì mà tốt đẹp hoàn hảo!”

      Lộ Tấn như súng liên thanh, xong bỏ lại mình rồi nhanh như trốn chạy.

      Khi tiếng đóng cửa vang lên bên tai Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam chớp chớp mắt, lúc này vẫn chưa phản ứng kịp: Vừa rồi ấy cái gì ấy nhỉ?

      Ngoài cửa, tay Lộ Tấn vẫn nắm chặt đấm cửa.

      Lộ Tấn dựa vào cửa, trong đầu vẫn còn mơ mộng. Đúng lúc này, giọng thăm thẳm của Vivian vang lên từ góc tối xa...

      “Ngàn vạn lần đừng với tôi rằng xấu hổ đấy...”

      Lộ Tấn sửng sốt.

      ta lập tức đứng thẳng người lên, buông tay ra khỏi nắm đấm cửa, vẻ mặt lạnh lùng, bước chân ngạo mạn sang góc khác, đâu hề có vẻ gì là xấu hổ?

      ***

      Ba ngày sau.

      Hội trường rộng rãi tầng cao nhất toà nhà Minh Đình cực kì náo nhiệt, ánh đèn trang trí hầu như chiếu sáng nửa bầu trời đêm khiến muôn vì sao trời cũng phải trở nên ảm đạm.

      Lộ Tấn mặc nguyên bộ âu phục ngồi xe, tông màu đen trắng kinh điển, chiếc nơ thắt cẩn thận cổ áo, ánh sáng phản xạ từ kim cài áo, cúc tay áo và đôi mắt đen láy khiến khuôn mặt ta trở nên cực kì nghiêm túc.

      Xe của Lộ Tấn dừng nửa tiếng tại khách sạn Tử Kinh, tài xế bắt đầu sốt ruột vì phải chờ quá lâu, ngón tay ngừng gõ lên tay lái.

      Lộ Tấn xem đồng hồ, nhịn được lấy điện thoại trong túi ra bấm số.

      Để tránh bị Lê Mạn phá đám, buổi chiều ta cố ý sai Mạnh Tân Kiệt đặt phòng ở Tử Kinh, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc cũng đến chờ trong phòng từ sớm, Cố Thắng Nam vừa xin nghỉ được là có thể đến thẳng đó trang điểm, thay đồ. Nhưng thời gian trang điểm và thay đồ hình như cũng hơi dài quá phải.

      Vừa gọi thấy nghe máy ngay, Lộ Tấn lập tức lên tiếng: “Còn chưa xong à?”

      Giọng Cố Thắng Nam ở bên kia điện thoại cũng rất sốt ruột: “Đến rồi đến rồi! Em nhìn thấy xe của rồi”.

      Lộ Tấn cất điện thoại, mở cửa xe, xuống xe đón .

      Nhưng giây sau ta sững sờ.

      Người phụ nữ mặc váy dạ hội hoa mĩ, cái tóc vấn cao kiêu ngạo đến chỗ ta này...

      Lần đầu tiên trong đời Lộ Tấn được biết cái gì gọi là choáng ngợp.

      Nếu người phụ nữ này thẳng đến chỗ ta, với ta: “Đứng ngẩn ra làm gì? Đỡ vạt váy giúp em, em mặc cái váy này lên xe nổi” Lộ Tấn cũng nhận ra mình thất thần nhìn lâu như vậy.

      Lộ Tấn tập trung tinh thần đỡ vạt váy cho người phụ nữ này lên xe.

      Lộ Tấn cũng lên xe theo, ta vừa đóng cửa xe lại, tài xế lập tức đạp ga.

    3. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 41
      Lúc Cố Thắng Nam và Lộ Tấn đến khách sạn Minh Đình số 1 nhà nhà cũng lên đèn.

      Bảo vệ khách sạn mở cửa xe cho Lộ Tấn.

      Sau khi xuống xe, Lộ Tấn đưa tay ra đón Cố Thắng Nam với tư thế rất tao nhã.

      Cố Thắng Nam ngồi xe, luống cuống tay chân bỏ đôi giầy đế bằng ra, thay giày cao gót. Ném đôi giầy đế bằng trong xe, gạt mấy sợi tóc buông xuống bên má, đưa tay nắm tay Lộ Tấn, hết sức thận trọng bước xuống xe.

      Lộ Tấn hoàn toàn nhìn mà chỉ liếc mắt thấy cậu bảo vệ sững sờ. Lộ Tấn hơi nhếch miệng khinh thường, đắc ý thấy .

      Nhưng tiểu thư Cố chưa được hai bước làm hỏng hết cả hình tượng Lộ Tấn vất vả gây dựng.

      Vì sợ vấp ngã, Cố Thắng Nam thể bám chặt cánh tay Lộ Tấn, mỗi bước đều phải rón ra rón rén.

      Lộ Tấn nhịn được dừng bước, hết lòng chỉ bảo : “Đừng sợ đầu sợ đuôi gì cả, bước phải khí thế vào!”

      Còn bận tâm vì đôi giày cao gót phải đến mười xen ti mét dưới chân, Cố Thắng Nam hỏi lại: “Khí thế gì cơ?”

      “Khí thế nữ hoàng ấy!”

      Thấy người phụ nữ này hoàn toàn có lòng tin đối với chính mình, vẫn cúi đầu kiểm tra xem mình có giẫm lên tà váy hay , Lộ Tấn ung dung bật ngón tay để Cố Thắng Nam ngẩng đầu lên nhìn ta.

      Lộ Tấn ngẩng mặt lên kiêu ngạo: “Nào, học theo . Đầu tiên, em phải thu bụng dưới lại”.

      Cố Thắng Nam làm theo.

      “Tiếp theo, mở vai, ngẩng đầu, ưỡn ngực”.

      Cố Thắng Nam vẫn làm theo.

      “Cuối cùng, thầm nghĩ: Mình giết người”.

      Cố Thắng Nam lúng túng, nhưng kịp đưa mắt nhìn Lộ Tấn làm mẫu, bày ra tư thế lạnh lùng như chuẩn bị giết người.

      “Giữ vẻ mặt coi khinh thiên hạ này, , hai, ba, bước tiếp!”

      Cứ thế, đôi nam nữ cao ngạo đạp lên ánh mắt của vô số người ngoài, coi ai ra gì, vào đại sảnh khách sạn.

      Cố Thắng Nam ngừng tự nhủ: Mình giết người, mình phải giết người...

      Đến tận lúc đột nhiên bị Mạnh Tân Kiệt ngăn lại.

      Mạnh Tân Kiệt đứng chờ trong đại sảnh từ sớm, lúc Cố Thắng Nam và Lộ Tấn xuất trong tầm nhìn của cậu ta, cậu ta lập tức nhận ra Lộ Tấn, vì thế vội vàng chạy tới chỗ hai người bọn họ.

      Nhưng ràng cậu ta nhận ra Cố Thắng Nam. Bị ánh mắt lạnh như băng và tràn đầy khinh thường của Cố Thắng Nam quét qua người, Mạnh Tân Kiệt rụt cổ lại theo phản xạ có điều kiện. Tránh khỏi ánh mắt giết người này, Mạnh Tân Kiệt quay sang và gặp ngay ánh mắt coi trời bằng vung của Lộ Tấn, cậu ta lập tức cảm thấy dường như mình chết vô số lần dưới ánh mắt của hai người này.

      giày cao gót, Cố Thắng Nam gần cao bằng Lộ Tấn. Ba người đều rất cao cùng nhau, những người khác đều tự giác cùng thang máy với bọn họ. Đến tận lúc thang máy lên, thấy xung quanh còn có người ngoài, Cố Thắng Nam cần phải lẩm bẩm “Mình phải giết người nữa”, toàn thân mới thả lỏng ra.

      vừa dựa vào thành thang máy như loại động vật thân mềm vừa nhìn về phía Mạnh Tân Kiệt: “Từ Chiêu Đễ đâu? ấy cùng với cậu à?”

      Vẻ mặt Mạnh Tân Kiệt lập tức cứng đờ.

      Sau khi phản ứng lại, đôi mắt Mạnh Tân Kiệt lập tức quét về phía Cố Thắng Nam giống như chiếc radar.

      Đáng tiếc là sau khi quan sát hồi lâu, Mạnh Tân Kiệt vẫn dám xác nhận, đành phải nhìn về phía Lộ Tấn giống như cầu cứu. Nhận được ánh mắt ngầm thừa nhận của Lộ Tấn, cuối cùng Mạnh Tân Kiệt mới dám gọi thành tiếng: “ giáo Cố?”

      Cố Thắng Nam định gật đầu với Mạnh Tân Kiệt, lại nghe thấy Mạnh Tân Kiệt bổ sung thêm câu: “ làm phẫu thuật thẩm mĩ quá thành công đấy!”

      “...”

      “...”

      Bây giờ Cố Thắng Nam cần lẩm nhẩm cũng có thể bày ra vẻ mặt “Ta phải giết người” với Mạnh Tân Kiệt.

      Mạnh Tân Kiệt bị vẻ mặt của làm cho rùng mình.

      May mà lúc này thang máy lên đến tầng cao nhất. tiếng “Tinh!” vừa vang lên, Mạnh Tân Kiệt vội vã bấm phím mở cửa liên tục. Cửa thang máy còn chưa mở hẳn ra, cậu ta lách người chạy ra ngoài.

      Lộ Tấn yên lặng cầm tay đặt lên khuỷu tay mình. Lúc này Cố Thắng Nam cũng có tâm tư để ý đến những chuyện khác, lập tức đứng thẳng người lên, thu bụng, mở vai, ngẩng đầu, ưỡn ngực, , hai, ba, nào!

      Hai nhân viên phục vụ mở cánh cửa dẫn đến phòng tiệc cho họ.

      Đưa mắt nhìn quanh, toàn bộ đều là trai thanh lịch quần áo sang trọng chuyện trò vui vẻ ăn uống linh đình. Xung quanh có người ngoài, trạng thái nghiêm nghị giả tạo của Lộ Tấn tự động được kích hoạt, thậm chí Cố Thắng Nam cũng lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Tân Kiệt tỏ ra đứng đắn như thế.

      Bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh, chỉ chốc lát sau Cố Thắng Nam cũng học được lễ nghi giao tiếp ra vẻ đạo mạo như vậy, mỗi khi ánh mắt gặp ánh mắt người lạ, lại nở nụ cười khách sáo mà xa cách.

      đường vào trong hội trường, ánh mắt đám đàn ông xung quanh tới tấp nhìn đến làm khóe miệng Lộ Tấn thầm nhếch lên. Cố Thắng Nam lại bị vô số ánh mắt bám dính người làm cho rất khó chịu, may mà Mạnh Tân Kiệt bắt đầu giới thiệu tình hình ở đây nên mới có thể phân tâm chút: “Lộ Minh Đình, chủ tịch tập đoàn Minh Đình còn nằm viện, người chủ trì tối nay là Lộ Chinh, thiếu chủ của tập đoàn Minh Đình, chính là người kia...”

      Vừa , Mạnh Tân Kiệt vừa quên chỉ người đàn ông chuyện bên cạnh bàn chủ tịch.

      Chỗ Cố Thắng Nam đứng cũng cách bàn chủ tịch xa, nhanh chóng nhận ra Lộ Chinh...

      phải tên người mẫu nam cao ngạo gặp ở bệnh viện khi ngồi cùng Lộ Tấn còn ai?

      Cố Thắng Nam thể nhìn về phía Lộ Tấn.

      Vẻ mặt Lộ Tấn có gì thay đổi, vẫn ở trạng thái đạo mạo, Cố Thắng Nam lại cảm thấy hơi nhụt chí: “Lộ Chinh mời đến à?”

      Vừa nhắc tới Lộ Chinh, Cố Thắng Nam nhìn thấy Lộ Chinh quay lại nhìn bọn họ sau khi được người bên cạnh nhắc nhở.

      Sau đó Lộ Chinh lại thẳng tới chỗ họ.

      Lộ Tấn yên lặng cười cười với Cố Thắng Nam, ánh mắt lại với : Mau kích hoạt trạng thái giết người cho !

      Sau đó ta dẫn lên đón Lộ Chinh.

      Cố Thắng Nam đành phải tiếp tục lặp lại bí quyết: Thu bụng, mở vai, ngẩng đầu, ưỡn ngực, , hai, ba, bước tới!

      Quả nhiên sau khi có ánh mắt giết người, lập tức nhận được đãi ngộ cực kì bất đồng. Lúc ở bệnh viện hề nhìn bằng nửa con mắt, giờ đây Lộ Chinh cực kì khách sáo với và Lộ Tấn: “Vừa rồi tay phó tổng còn với nhìn thấy phụ nữ cực kì xinh đẹp, chắc hẳn người đó chính là bạn của chú!”

      Lộ Chinh cười cười với : “Xưng hô thế nào?”

      Cố Thắng Nam lập tức mỉm cười đáp lễ: “Tôi họ Cố”.

      “Hân hạnh được gặp ”. Lộ Chinh đưa tay về phía .

      Cố Thắng Nam định bắt tay Lộ Chinh, đột nhiên lại có người cắt ngang...

      Có người đến tìm Lộ Tấn, hình như là trợ lí của Lộ Chinh: “Tổng giám đốc Lộ, mẫu thân ngài đến dưới lầu”.

      Vẻ mặt cả hai người Lộ Tấn, Lộ Chinh đều sầm xuống.

      Lộ Chinh khẽ gật đầu với Lộ Tấn: “Xin lỗi, phải lát”.

      xong liền bước nhanh rời .

      Cố Thắng Nam quay lại nhìn thoáng qua bóng lưng Lộ Chinh, cầm được nhíu mày: “Mẹ ta phải là bà già lần trước đuổi chúng ta ra khỏi khách sạn Minh Đình đấy chứ?”

      Lộ Tấn trả lời .

      “Tại sao có vẻ như Lộ Chinh ngờ mẹ ta lại đến đây thế nhỉ?”

      Rốt cục Lộ Tấn cũng mở miệng, nhưng lại phải để trả lời câu hỏi của , mà là...

      cho phép bắt tay ”.

      Lộ Tấn hơi bất mãn ra lệnh cho .

      Nghe vậy, Cố Thắng Nam thu ánh mắt lại, thoáng nhìn Lộ Tấn. Vẻ mặt ta hết sức lập lờ làm người ta đoán được ta nghĩ gì.

      Cố Thắng Nam định mở miệng tiếp lời ta, lại có người đàn ông mặc âu phục xa lạ tới bên cạnh , ngân nga: “Vị tiểu thư này...”

      Cố Thắng Nam nhìn về phía người nam giới xa lạ, nhanh chóng nghe thấy đoạn dạo đầu của đối phương: “ là nhân viên của Minh Đình à? Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp nhỉ?”

      Người này đến để ...bắt chuyện sao?

      Cố Thắng Nam chưa từng phải xử lí tình huống như thế này bao giờ, vô thức liếc nhìn Lộ Tấn.

      còn tưởng rằng Lộ Tấn ngăn cản người đàn ông xa lạ đó, ngờ ta lại ung dung đứng xem.

      Cố Thắng Nam đành phải tự mình ứng phó.

      Người đàn ông xa lạ nhanh chóng đưa ra danh thiếp của mình: “Đây là danh thiếp của tôi”.

      Ý là muốn hai bên trao đổi phương thức liên lạc.

      Nhưng đúng lúc này...

      “Xin lỗi, ấy mang danh thiếp”. Lộ Tấn rốt cục cũng nhịn được chen vào, giọng lạnh lẽo.

      Người đàn ông xa lạ cầm được nhìn về phía Lộ Tấn.

      Hình như Lộ Tấn bẩm sinh tuyệt chiêu bí truyền: Chỉ cần dùng ánh mắt lạnh nhạt có thể khinh bỉ người khác xuống tận bùn đen. Đối mặt với ánh mắt như vậy của Lộ Tấn chưa được nửa giây, người đàn ông nhịn được tránh ra khỏi ánh mắt ta, lại tập trung đánh hạ Cố Thắng Nam: “Rất vui được biết . Lúc nào có thời gian liên lạc cho tôi?”

      Cố Thắng Nam gật đầu.

      Trước khi cáo từ, người đàn ông xa lạ định bắt tay Cố Thắng Nam. Đúng lúc này, Lộ Tấn lại đưa tay ra nắm tay Cố Thắng Nam, sau đó kéo tay lại giấu sau lưng mình.

      “Xin lỗi, ấy có tật sạch ”.

      Thấy Lộ Tấn vẫn tỏ ra coi ai ra gì, người đàn ông xa lạ đành phải cụt hứng bỏ .

      giây sau khi đối phương rời khỏi, tấm danh thiếp vừa tới tay Cố Thắng Nam bị Lộ Tấn lấy mất.

      Lộ Tấn dẫn tiếp tục tới bàn ăn có tên bọn họ. Lúc qua chiếc bàn, Lộ Tấn tiện tay đặt tấm danh thiếp đó lên bàn rồi thản nhiên tiếp.

      Cố Thắng Nam kháng nghị: “Đây là lễ nghi xã giao hết sức bình thường mà?”

      bình thường”.

      ta đáp rất nhàng.

      Cố Thắng Nam lúng túng: “Vậy sao lôi em sớm chút? Cứ phải đợi người khác trò chuyện với em hồi rồi mới chen vào làm gì?”

      Lộ Tấn quay lại liếc gã đàn ông vừa bắt chuyện lúc nãy, khóe miệng giương lên tạo thành độ cong ngạo mạn: “ phải cho bọn nó nhìn được mà ăn được”.

      Đúng là sở thích quái ác...

      Cố Thắng Nam chỉ có thể ôm đầu ngán ngẩm.

      lâu sau khi ngồi vào chỗ, hai người bọn họ thấy Lộ Chinh quay lại, tuy nhiên thấy bóng dáng quý bà nọ.

      Mà tiệc tối cũng nhanh chóng bắt đầu.

      Người dẫn chương trình mời tất cả mọi người cùng vỗ tay để hoan nghênh Lộ Chinh lên phát biểu khai mạc.

      Lập tức tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.

      Cố Thắng Nam giơ cả hai tay lên chuẩn bị cùng vỗ tay với mọi người, thấy Lộ Tấn ngồi bên cạnh vẻ mặt vẫn bình tĩnh hề cử động, lại hậm hực bỏ tay xuống.

      “Gia phụ thân thể có bệnh, tạm thời thể đến dự buổi tiệc chúc mừng hai mươi năm thành lập này. Tôi trịnh trọng thay mặt cho gia phụ, biểu thị lời sâu sắc đối với những gì các vị có mặt tại đây nỗ lực đóng góp cho tập đoàn Minh Đình trong hai mươi năm qua...”

      bục phát biểu, Lộ Chinh giơ tay nhấc chân đều lộ phong phạm của bậc đại tướng. Sau khi phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay lại vang lên dồn dập như nước thủy triều.

      Cố Thắng Nam vô thức lại liếc Lộ Tấn, vừa vặn nhìn thấy ta đẩy ghế đứng dậy.

      Thấy nhìn về phía mình, Lộ Tấn bỏ lại câu với vẻ lười nhác: “ hút điếu thuốc”.

      Mặc dù Lộ Tấn hút điếu thuốc, nhưng Lộ Chinh phát biểu xong mà Cố Thắng Nam còn chưa thấy ta quay lại. Mạnh Tân Kiệt chỉ lo ngồi nhắn tin trò chuyện với Từ Chiêu Đễ, Cố Thắng Nam hoàn toàn bị bỏ rơi, cũng dứt khoát đứng dậy ra.

      Được nhân viên phục vụ dẫn đường, Cố Thắng Nam nhanh chóng tìm được phòng hút thuốc.

      Cố Thắng Nam định đẩy cửa vào, trong hai cánh cửa lại bị người khác mở ra từ bên trong. Cố Thắng Nam giật nảy, vội buông tay ra.

      Nhưng cửa chỉ bị kéo ra khe hở rồi đối phương lại dừng tay.

      Sau đó, giọng nửa lạ nửa quen của người phụ nữ lớn tuổi vọng ra que khe cửa: “Tao biết mày dùng thủ đoạn gì làm cho Lộ Chinh buông lỏng cảnh giác với mày, thậm chí còn mời mày đến dự bữa tiệc chúc mừng quan trọng như vậy mà cho tao biết. Nhưng tao thẳng với mày luôn, chỉ cần ngày tao còn sống trong danh sách thừa hưởng tài sản của Lộ Minh Đình vĩnh viễn có tên hai mẹ con mày”.

      Cố Thắng Nam sững sờ.

      Giọng của bà già này ràng là vang ra từ sâu bên trong phòng nghỉ, như vậy lúc này người cách chỉ cánh cửa đó có thể chính là Lộ Tấn.

      người kiêu ngạo như Lộ Tấn lại bị lăng nhục như vậy, lúc này ta đứng sững sau cửa, biết vẻ mặt ta như thế nào.

      Cố Thắng Nam dám nghĩ tiếp, cắn răng, mạnh tay đẩy cánh cửa còn lại ra rồi thẳng vào.

      Quả nhiên Lộ Tấn đứng sau cửa, tay vẫn còn nắm tay nắm cửa. ta ngẩng đầu nhìn Cố Thắng Nam đột nhiên xông vào, ánh mắt ảm đạm lập tức trở nên kinh ngạc.

      Cố Thắng Nam chỉ chốc lát, nửa chữ, thẳng đến chỗ Lộ phu nhân ngồi chiếc sofa kê sát tường.

      Lộ phu nhân kẹp điếu thuốc dành cho nữ tay, sắc mặt rất xấu.

      Thấy lại có người khách mời vào, bà ta hung ác dụi điều thuốc vào gạt tàn: “Đây phải phòng nghỉ dành riêng cho VIP à? Tại sao đám người phận cũng có thể vào được?”

      Cố Thắng Nam để ý đến lời này mà hỏi ngược lại: “Lộ phu nhân, có thể nghe tôi câu hay ?”

      Lộ phu nhân cảnh giác nhìn về phía Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam mỉm cười rất đúng mực: “Người luôn treo cái từ tài sản ở miệng hình như là bà đúng ? Ngược lại, Lộ Tấn hoàn toàn chưa hề nhắc tới việc này. Người tự cho mình siêu phàm luôn rơi vào loại sai lầm là cho rằng người khác nhất định chen nhau vỡ đầu để tranh đoạt thứ mà mình coi là bảo bối. Nhưng thực tế, chừng mấy thứ này chẳng là cái chó gì trong mắt người khác cả”.

      Ánh mắt Lộ phu nhân lập tức rét lạnh: “...”

      “Lộ phu nhân, bà đừng nổi giận. Tôi tượng phổ biến, phải cố tình nhằm vào bà. Bà cũng còn ít tuổi nữa, giận dữ tốt cho thân thể”.

      Lộ phu nhân sầm mặt đứng dậy thẳng đến chỗ Cố Thắng Nam: “ là cái thứ gì mà dám đến đây lên lớp tôi?”

      Cố Thắng Nam hề né tránh, vẫn mỉm cười, nhưng trong nụ cười này còn mang theo khí thế giận mà vẫn uy nghiêm: “Hơn nữa, lần trước lúc bà đuổi tôi và Lộ Tấn ra khỏi khách sạn Minh Đình, tôi kịp nhắc nhở bà điểm: Lộ Tấn trở lại thành phố B hoàn toàn phải vì mơ ước tài sản của nhà bà, ấy trở lại là vì tôi. Vẫn là câu đó, trong mắt người khác, thứ bảo bối mà bà giữ chặt buông đó cơ bản chẳng phải là cái...”

      Hiển nhiên cả đời này Lộ phu nhân đều chưa từng bị người khác miệt thị như thế. Dáng vẻ bà ta bây giờ giống như là giây sau giận dữ xông lên móc đôi mắt cao ngạo như Thượng Đế nhìn con sâu cái kiến của Cố Thắng Nam ra.

      Thấy đủ dừng, Cố Thắng Nam xoay người ra cửa kéo Lộ Tấn bước .

      cảm nhận được cả người ta vẫn cứng đờ, vì vậy nắm tay ta chặt hơn nữa.

      quay đầu lại, giơ tay lên vẫy Lộ phu nhân phía sau: “Cáo từ!”

      ***

      Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, hai người về hội trường mà thẳng đến thang máy.

      Vốn là nắm tay ta, nhưng được đoạn lại đổi thành ta nắm tay .

      Tay nắm tay, Lộ Tấn cảm nhận được ấm áp người phụ nữ này truyền lại cho mình.

      Cảm giác ấm áp chưa từng có bao giờ.

      Lộ Tấn càng càng nhanh, bước chân nhàng, khí quanh người hình như vẫn còn mang mùi trong phòng nghỉ lúc nãy nhưng lại khiến ta cảm thấy chán ghét.

      ta còn nhớ đến những thành kiến và bất công gặp phải trong phòng nghỉ vừa rồi.

      Mà chỉ nhớ câu của : ấy quay về là vì tôi...

      Người phụ nữ này, tất cả mọi người đều cảm thấy cùng lắm ấy cũng chỉ là khoảnh rừng hoang, chỉ có ta mới biết, ấy có thể mang đến cho người khác những bài tình ca du mục tuyệt vời nhất.

      “Người hát tình ca du mục” của ta nhìn về phía ta với vẻ hơi đắc ý: “Thế nào? Em cũng có bản lĩnh đấy chớ?”

      Lộ Tấn điều chỉnh lại tất cả những cảm xúc nhấp nhô dưới đáy lòng, chỉ mơ hồ nhướng mày với : “Giết người trong vô hình. tồi, học được vài phần chân truyền của rồi”.

      Cố Thắng Nam quyết định lời nào mà dùng ánh mắt khinh bỉ ta.

      Thang máy tới rất nhanh, Lộ Tấn vừa cất bước nghe thấy tiếng gọi xa xa: “Chờ !”

      Người đuổi theo là Lộ Chinh.

      Lộ Tấn vẫn dừng lại, kéo Cố Thắng Nam thẳng vào thang máy.

      giây cuối cùng trước khi cửa thang máy khép lại, Lộ Chinh lách được tay vào khe hở giữa hai cánh cửa.

      Cửa thang máy lại mở ra.

      Lộ Chinh rất nhanh: “Bố suy gan rất nhanh, nhưng bọn dùng hết cách mà đến giờ vẫn chưa tìm được nguồn. biết cầu này rất quá đáng, nhưng vẫn phải . Chú có thể đến bệnh viện kiểm tra tính tương thích ?”

      “...”

      “...”

      Cửa thang máy lại khép lại trong yên lặng của cả ba người.

      Thang máy xuống dưới đều đều, Cố Thắng Nam ngập ngừng nhìn Lộ Tấn, chỉ thấy sắc mặt ta như bị bao phủ bởi lớp mây mù.

    4. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 42

      Tài xế dừng xe dưới căn hộ nhà Cố Thắng Nam nhưng Lộ Tấn lại chưa hề có ý định xuống xe mà vẫn giữ tư thế nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Cố Thắng Nam dè dặt gọi ta tiếng: “Này!”

      Nghe vậy, Lộ Tấn bỗng dưng quay đầu lại nhìn , lại nhìn cửa xe bên phía mở. ta day day trán rồi mới mở cửa xuống xe.

      Hai người cùng vào cổng chung cư, mà đường , câu Cố Thắng Nam hỏi nhiều nhất là: “ sao chứ?”

      Lộ Tấn vẫn nghiêm nghị, chỉ trả lời bằng cách lắc đầu.

      Bầu khí cực kì nặng nề. Khi hai người Cố Thắng Nam và Lộ Tấn lên đến tầng 4, mới ra khỏi thang máy nhìn thấy cảnh cửa nhà Lộ Tấn bật mở, tiểu thư Lê hùng hổ đứng ở cửa nhìn bọn họ.

      Đúng là nhà dột gặp phải mưa cả đêm, Cố Thắng Nam nhìn ánh mắt Lê Mạn và kìm được rùng mình.

      Lộ Tấn lại vẫn kéo Cố Thắng Nam, bước chân ngừng lại giống như có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc hai người bọn họ sắp qua trước mặt Lê Mạn, Lê Mạn đột nhiên mở miệng: “Lộ Tấn!”

      “...”

      Lê Mạn chỉ Cố Thắng Nam: “Cố Thắng Nam của đâu rồi? ta vừa vắng là dẫn người phụ nữ khác về rồi?”

      Cố Thắng Nam toát mồ hôi hột.

      Lộ Tấn mang đầy bụng tâm , cơ bản có tâm tư đọ sức với Lê Mạn. Nhưng sau khi qua chỗ Lê Mạn hai bước, Lộ Tấn đột nhiên dừng lại, sau đó kéo Cố Thắng Nam quay trở về trước mặt Lê Mạn.

      Đứng trước mặt Lê Mạn, Lộ Tấn ôm chặt ngang eo Cố Thắng Nam: “ ấy chính là Cố Thắng Nam”.

      Đôi mắt to của Lê Mạn lập tức trợn lên còn to hơn cả mắt trâu, nhìn Cố Thắng Nam từ xuống dưới lượt, lắc đầu hết sức quả quyết: “ thể, ta làm sao có thể là con bé vừa già vừa xấu kia...”

      Lộ Tấn thở dài, rốt cục lúc này ta cũng lột bỏ lớp vỏ ngoài lạnh lùng, giọng chứa đầy thương: “Ở trong mắt tôi, bất kể bề ngoài ấy biến thành hình dạng gì vẫn là người phụ nữ đẹp nhất”.

      Toàn thân Cố Thắng Nam cứng đờ.

      Ánh mắt Lê Mạn cũng trợn ngược.

      Cảm giác cứng đờ từ thân thể nhanh chóng lan đến đầu óc khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều thể hoạt động được. Còn Lê Mạn lại nhanh chóng trở lại bình thường, tiếp tục lắc đầu hết sức chắc chắn: “Trước đây còn mực khẳng định với em là thích Mạnh Tân Kiệt. Biết chiêu này có tác dụng với em, nên mới...”

      Ai cũng ngờ được hành động tiếp theo của Lộ Tấn là gì.

      ta đột nhiên đưa tay tới đỡ gáy Cố Thắng Nam rồi hôn tới.

      sai, ngay trước mặt Lê Mạn.

      Toàn thân cứng đờ của Cố Thắng Nam bỗng chốc hoạt động trở lại, đặc biệt là trái tim lập tức đập còn rộn ràng hơn đánh trống, còn Lê Mạn ngẩn ngơ.

      Lộ Tấn buông Cố Thắng Nam ra, thoáng nhìn qua Lê Mạn, lời, kéo Cố Thắng Nam về nhà.

      Cửa đóng lại đánh sầm tiếng.

      Cố Thắng Nam dựa lưng vào cánh cửa, nhưng hồn phách của bị đánh rơi mãi ngoài hành lang.

      Lộ Tấn hoàn toàn còn vẻ thương như vừa rồi mà biến trở về bộ dáng lười nhác nhìn chỉ muốn cho ăn đòn như mọi ngày: “Ngẩn ra ở đấy làm gì?”

      Thấy ta lại tỏ ra thờ ơ như , Cố Thắng Nam quyết định nhặt hồn phách vương vãi ngoài hành lang về, hất rơi đôi giày, kéo vạt váy lên cao. Lộ Tấn vẫn đứng đợi , thấy hành động này, ta bình luận: “Lại lộ ra nguyên hình rồi...”

      Cố Thắng Nam gì, đẩy vai Lộ Tấn ra, thẳng vào phòng ngủ hề rụt rè chút nào.

      Tháo trang sức, tắm rửa, thay chiếc áo phông cỡ XXL và chiếc quần thể thao màu xám mà thích nhất vào rồi trở lại phòng khách, phát Lộ Tấn lấy toàn bộ bia để trong tủ lạnh ra đặt bàn uống nước.

      Rượu bia là thứ tốt.

      Lộ Tấn ngồi dưới đất, tự rót tự uống.

      Bình thường người đàn ông mắc bệnh sạch này vẫn chê sofa nhà bẩn, chỉ hận thể ngày ngày thuê nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, nhưng bây giờ ta lại ngồi dưới đất, là kì dị cực kì.

      Nhìn ta như vậy, đặc biệt là dáng vẻ lộ cảm tình gì mặt của ta, trong đầu Cố Thắng Nam tự động vang lên câu kia của Lộ Chinh: Bố suy gan rất nhanh, nhưng bọn dùng hết cách mà đến giờ vẫn chưa tìm được nguồn. biết cầu này rất quá đáng, nhưng vẫn phải . Chú có thể đến bệnh viện kiểm tra tính tương thích ?

      cũng dứt khoát tới, đặt mông ngồi xuống sofa, cầm lon bia lên uống.

      Nhưng Cố Thắng Nam vừa uống ngụm, lon bia bị ta giật mất: “Em được uống”.

      “Vì sao?”

      “Vì lần trước uống say, em làm quá nhiều chuyện chấp nhận được với ”.

      ta lại nhắc tới lần trước...

      Cố Thắng Nam phục: “Lúc đó em uống say quá, có bịa chuyện thế nào em cũng thể phản bác được gì”.

      Lộ Tấn tiếp lời mà vẫn tiếp tục uống.

      Cố Thắng Nam rất bực mình. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến giờ Vivian còn chưa về, vẫn mới uống được có ngụm bia, sau đó mỗi lần định sờ vào lon bia lại lập tức bị ta chặn lại, lần nào đạt được mục đích.

      Nhìn mặt bàn sắp chất đầy vỏ lon rỗng, thấy ta uống gần say, Cố Thắng Nam lại lần nữa cố gắng lấy trộm lon.

      Lần này quả nhiên bị ta phát . Cố Thắng Nam dương dương tự đắc mở lon bia, ngẩng đầu chuẩn bị uống, đúng lúc đó...

      cho phép uống”.

      ta vừa vừa đưa tay ra đè lon bia mà vất vả lắm mới lấy được xuống.

      Lần này Cố Thắng Nam có ý định thoả hiệp, giữ chặt lon bia, sống chết buông tay: “Đừng nhắc tới chuyện lần trước với em. Em rồi, lần trước em uống say nhớ gì, có dựng chuyện thế nào em cũng cãi được...”

      Ánh mắt ta nhìn ràng trở nên tối hơn.

      phần ba giây sau...

      Đột nhiên Lộ Tấn lao về phía , đè ngã xuống nền nhà.

      ...”

      Cố Thắng Nam chỉ kịp ra chữ bị ta ngắt lời: “Vậy tả lại cho em thấy rằng em làm những chuyện xấu xa nào...”

      m cuối của Lộ Tấn biến mất trong nụ hôn của ta.

      Áo phông của bị ta lột mất, chiếc khăn quàng cổ cũng bị lột luôn. ta vẫn nguyên bộ âu phục giày da, người hề thiếu mảnh vải, nhưng trần nửa người ...

      Thiên lôi gọi địa hỏa, Cố Thắng Nam cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa này nuốt trọn rồi, vội vã đẩy vai ta ra: “... ...”

      muốn là: được luồn tay vào quần em!

      Nhưng ta lại hôn , hơn nữa trong lúc lưỡi chạm lưỡi, môi chạm môi còn lúng búng: “Khi đó em luồn tay vào quần như thế...”

      Cố Thắng Nam ngẩn người.

      ấp úng bên miệng ta: “ thể...”

      Sau đó...

      bắt đầu là thể cứu vãn được nữa.

      ta : “Khi đó em hôn cổ ...”

      ta : “Khi đó em hôn ngực ...”

      ta : “Khi đó em cắn bụng ...”

      ta : “Khi đó em ...”

      Cố Thắng Nam hoàn toàn có tâm trí nào để nghe xem ta còn những gì, hai tay vô thức giữ đầu ta hạ thấp xuống bụng dưới rồi kéo ta lên.

      nhìn vào trong mắt Lộ Tấn...

      Lúc này, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn.

      Tâm trí bị dục vọng mê người trong mắt ta xáo trộn.

      Lúc Cố Thắng Nam hôn đáp lại ta, trong đầu vẫn còn suy nghĩ: Vivian có nhà...

      Cho nên...

      Nhưng đột nhiên lúc đó nghĩ đến chuyện khác, giây sau đột nhiên đẩy ta ra.

      Vừa đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời khi được chủ động hôn lại, Lộ Tấn sững người, định kéo tới để tiếp tục nụ hôn dang dở lại bị che miệng lại.

      có cái kia!” có vẻ rất sợ hãi.

      “Cái gì?”

      “Chính là... cái ấy...” Cố Thắng Nam xấu hổ dám : “Chính là... ấy ấy...”

      Lộ Tấn nhanh chóng hiểu ra. Đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng của ta nhìn lên đồng hồ treo tường: Mười giờ. Siêu thị trong tiểu khu đóng cửa, mà siêu thị mở cửa 24 tiếng cách nơi này gần nhất cũng phải mất mười phút cả lẫn về...

      Lộ Tấn thu ánh mắt lại, nhìn , nhanh chóng kích hoạt mô hình đáng thương: “ dùng có được ?”

      được!”

      Ánh mắt Lộ Tấn nhìn như ánh mắt của chú nai con lạc mẹ, rồi lại nhìn , nhưng vẫn trả lời: “ được”.

      Sắc mặt Lộ Tấn lập tức xịu xuống, ta nheo mắt nhìn , lại nhìn hai tay che trước ngực, cuối cùng cúi đầu nhìn xuống quần mình, sau đó cắn răng đứng bật dậy.

      “Đợi !”

      ta vừa chạy ra cửa vừa .

    5. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 43

      Lần đầu tiên trong đời đến siêu thị mua thứ này, Lộ tiên sinh hết sức bỡ ngỡ, hơn nữa còn cảm thấy việc này tổn hại đến hình tượng siêu phàm nhiễm khói lửa nhân gian của mình.

      ta chạy như điên đến siêu thị 24 giờ mà chỉ mất hai phút thay vì năm phút như bình thường, nhưng chỉ cầm giỏ hàng do dự lại lại trong siêu thị tốn mất của ta đến mười hai phút.

      Chiến lợi phẩm của Lộ tiên sinh gồm có: Ba túi khoai tây chiên, ba bịch khăn giấy, ba chai nước ngọt, ba thanh sô la.

      Cuối cùng, Lộ tiên sinh hài lòng xách chiếc giỏ mua hàng đầy tràn tới quầy tính tiền. Trong lúc nhân viên thu ngân quét giá từng món hàng, Lộ tiên sinh nhanh chóng với hộp Durex giá để hàng bên cạnh ném vào trong giỏ.

      Nhân viên tiện tay với món hàng tiếp theo lên quét giá, cúi đầu nhìn, lại là hộp Durex.

      Nhân viên ngẩng đầu lên cười kín đáo với người đàn ông mặt lạnh đẹp trai, ngờ lại lập tức bị vị khách khó tính khó nết này trừng mắt nhìn.

      Ý là: Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người ta mua vật phẩm kế hoạch hóa gia đình bao giờ à? Có gì mà ngạc nhiên hả?

      Ý nhân viên thu ngân phải như vậy, tủi thân rụt cổ, ngoan ngoãn thu nụ cười lại: “Bây giờ chúng tôi có khuyến mãi, hộp thứ hai giảm giá 50%”.

      Khách hàng vẫn lạnh mặt, nhận ra mình tự làm mất mặt, nhân viên thu ngân đành phải hậm hực cúi đầu tiếp tục quét giá các món hàng khác. Nhưng, đúng lúc này, khóe mắt nhân viên thoáng nhìn thấy lại hộp Durex bay vèo vào giỏ mua hàng. Nhân viên kinh ngạc ngẩng đầu, vị khách trước mặt này vẫn lạnh mặt như cũ, dường như người vừa rồi ném hộp Durex thứ hai vào giỏ hoàn toàn phải ta vậy.

      Vẻ mặt ngạo mạn đó của Lộ tiên sinh vẫn giữ nguyên cho đến khi ta ra khỏi siêu thị.

      ta nhìn chiếc túi nhựa trong tay mình, gật đầu hài lòng.

      Đúng lúc này, người phụ nữ đến trước cửa siêu thị, chuẩn bị đẩy cửa vào chợt phát trước cửa siêu thị có đứng gã đẹp trai.

      Người phụ nữ cầm được nhìn gã đẹp trai thêm vài lần, chợt ánh mắt lạnh lẽo của gã đẹp trai lia tới.

      Bị ánh mắt như mang theo ánh đao bóng kiếm đó lia tới, người phụ nữ sửng sốt, giây sau chợt cảm thấy tay mình nằng nặng.

      Gã đẹp trai đặt nguyên túi đồ ăn vặt lên tay chị ta.

      Chị ta lập tức đỏ mặt.

      Gã đẹp trai này muốn bắt chuyện với mình sao? Người phụ nữ ngượng ngùng cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên lại sửng sốt lần nữa...

      Ơ? ấy đâu mất rồi?

      Người phụ nữ nhìn quanh bốn phía, mới phát lúc này gã đẹp trai hai tay trống chạy như điên cách xa mình những mấy chục mét rồi.

      ***

      Cuối cùng Lộ tiên sinh cũng trở lại trước cửa nhà Cố Thắng Nam. Sờ sờ túi quần, hộp Durex vẫn còn, ta thở đều, ấn chuông cửa...

      “Reng reng!”

      Chỉ chốc lát sau, cánh cửa trước mặt ta nhàng mở ra.

      Cố Thắng Nam nhìn ta với vẻ mặt cực kì phức tạp, hình như muốn gì đó nhưng rồi lại thôi.

      Lộ Tấn lại để ý đến điều này, bước dài tiến lên ôm , vừa hôn vừa loạng choạng vào nhà.

      Cố Thắng Nam lập tức hoảng hồn: “Này! này này này! ! !”

      Nhưng lời kháng nghị của bị môi ta chặn lại, lập tức biến thành tiếng kêu như mời đón. Lộ Tấn tay đỡ gáy , tay kia luồn vào cổ áo phông của như ngựa quen đường cũ.

      Sau đó...

      Tay ta bị sức mạnh khủng khiếp giật ra.

      Sau đó nữa...

      Cả người ta bị sức mạnh còn khủng khiếp hơn lôi ra, đập thẳng vào tường, dường như xương cốt cũng phải kêu lên lách cách.

      Ánh mắt kinh ngạc của Lộ Tấn lướt qua gương mặt lo lắng của Cố Thắng Nam, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông lớn tuổi giận dữ.

      Ánh mắt ta nhanh chóng trở lại gương mặt Cố Thắng Nam, dường như dùng ánh mắt hỏi : Chuyện gì vậy? Tại sao trong nhà đột nhiên có thêm người đàn ông?

      Cố Thắng Nam còn chưa kịp trả lời ta, người đàn ông lớn tuổi đó tóm cổ áo Lộ Tấn rồi vung tay đấm tới.

      Cố Thắng Nam sợ đến mức vội vã hét lên với lượng đủ để hất tung nóc nhà: “Bố, bố mau buông tay ra. ấy là bạn trai con, bạn trai con...”

      quá muộn.

      Rầm tiếng, Lộ Tấn lập tức ngã xuống đất dậy nổi.

      phút sau...

      Lộ Tấn ngồi sofa, gò má có cục u to đùng.

      Ánh mắt trách móc của Cố Thắng Nam liếc nhìn bố mình ngồi sofa.

      Cố Kiến Trung mặt mũi nào nhìn thẳng vào mặt con , ông cúi đầu vẽ vòng tròn tự kỉ chiếc ba lô leo núi cao chừng nửa người của mình đặt nền nhà.

      Mỗi lần bố phạm sai lầm là lại hành động y như đứa con nít làm việc gì sai, Cố Thắng Nam biết làm sao, đành phải nhìn về phía Lộ Tấn với vẻ hết sức áy náy: “Chuyện này... Em cũng ngờ bố em lại đột nhiên về nhà. Xin lỗi , cả năm giời bố em phải khảo sát địa chất ở vùng hoang dã nên hơi khỏe hơn người thường chút...”

      Đâu phải chỉ khỏe hơn người thường chút? Ít nhất cũng phải ngang cơ vua quyền Mike Tyson!

      Lộ Tấn oán thầm, sao vàng vẫn bay vòng vòng quanh đầu.

      Cố Thắng Nam lại nhịn được thở dài: “Em vào trong phòng lấy hộp thuốc...”

      Vừa vừa đứng dậy vào phòng.

      Cố Kiến Trung lặng lẽ ngước mắt lên, thấy bóng dáng con biến mất sau cánh cửa phòng ngủ, ông lập tức ngồi sáp tới, hoàn toàn còn dáng vẻ của đứa trẻ tủi thân sau khi làm sai vừa rồi, hung ác trợn mắt nhìn Lộ Tấn: “Thằng nhóc này, bạn trai sao nào? Lại phải chồng nó. Trừ phi mày với nó đăng kí rồi, còn nếu , lần sau còn để tao nhìn thấy mày luồn tay vào trong quần áo con tao mày biết mặt!”

      Lộ Tấn nhìn ông, vẻ mặt hoàn toàn có biểu cảm gì, cũng hoàn toàn có ý định trả lời. Thấy tên nhóc này coi mình ra gì, Cố Kiến Trung định đưa tay túm cổ áo Lộ Tấn lên, chợt khóe mắt thoáng liếc thấy con ra.

      Cố Kiến Trung lập tức ngồi về chỗ cũ, tiếp tục nghiệp cúi đầu vẽ vòng tròn ba lô leo núi vừa rồi.

      Cố Thắng Nam xách hộp thuốc chạy về phòng khách, bố im lặng ngẩng đầu lên, hết sức áy náy nhìn cái rồi lại áy náy cúi đầu.

      Cố Thắng Nam cũng đành lòng trách bố mình nữa. Nhưng ánh mắt vừa chuyển qua chỗ Lộ Tấn, Lộ Tấn vốn đen mặt lập tức day huyệt thái dương, có vẻ cực kì đau đớn.

      Cố Thắng Nam vội đặt hộp thuốc xuống, ngồi xuống bên cạnh Lộ Tấn, ngón tay khẽ gõ gõ huyệt thái dương ta: “Thế nào rồi?”

      Lộ Tấn xuýt xoa vì đau, tránh để ngón tay chạm vào: “Đau đầu quá...”

      “Đau đầu?” Cố Thắng Nam hoảng lên. là người hiểu sức mạnh đáng sợ của bố mình nhất, vì vậy vội bảo Lộ Tấn nằm xuống dọc sofa: “ phải là chấn thương sọ não đấy chứ?”

      vừa dứt lời, đột nhiên Lộ Tấn che mũi, nhíu mày nhìn về phía Cố Thắng Nam: “Chảy máu mũi rồi”.

      Cố Kiến Trung cực kì cảnh giác ngồi yên nhìn Lộ Tấn, đột nhiên thấy con quay lại với mình bằng giọng đầy oán trách: “Bố! Bố xem bố làm chuyện tốt gì này!”

      tay Lộ Tấn vẫn che mũi, tay kia mệt mỏi kéo vạt áo Cố Thắng Nam, uể oải : “Em cũng đừng trách bác nữa”.

      Cố Kiến Trung lập tức giận dữ trợn mắt nhìn Lộ Tấn nhưng Lộ Tấn làm như thấy.

      Cố Thắng Nam tìm được chìa khóa xe và ví tiền của mình bàn uống nước đầy vỏ lon bia, sau đó lập tức nâng Lộ Tấn dậy ra cửa: “Em đưa đến bệnh viện”.

      Lộ Tấn tựa vào bên người Cố Thắng Nam, dìu ta chậm rãi ra cửa.

      Vừa , Lộ Tấn vừa quên quay đầu lại, tỉnh bơ nhướng mày với Cố Kiến Trung vẫn ngồi sofa, dường như : Bác ạ, phải chỉ có bác mới biết diễn kịch đâu...

      ***

      Lộ Tấn được Cố Thắng Nam dìu lên ghế trước xe.

      Lúc Cố Thắng Nam khởi động xe, vẻ đau ốm của Lộ Tấn lập tức tan thành mây khói. ta nhấc cổ áo sơ mi, ngồi thẳng người lên. Cố Thắng Nam vội vã lái xe, hoàn toàn phát thay đổi gần trong gang tấc của người nào đó, đến tận lúc bàn tay đưa sang giữ bàn tay đặt vô lăng của lại.

      Cố Thắng Nam giật nảy, vội phanh xe rồi nhìn lại theo cánh tay giữ tay mình. Lộ Tấn bình tĩnh chờ nhìn tới.

      Cố Thắng Nam ngẩn ra mất ba giây.

      bị chảy máu mũi à?”

      Lộ Tấn đưa tay kéo gương chiếu hậu quay về phía mình, vừa ngẩng đầu kiểm tra mặt mình trong gương vừa dặn: “Chạy đến khách sạn gần nhất”.

      Cố Thắng Nam lại cầm được ngẩn ra mất ba giây nữa.

      “Chẳng lẽ vẫn còn muốn...”

      Lộ Tấn yên lặng liếc coi như câu trả lời.

      Cố Thắng Nam có vẻ sa sút tinh thần: “Em cảm thấy em với chắc chắn đều là sao Thiên Sát, xem, vừa rồi chúng ta hôn nhau, lập tức đến phiên xui xẻo bị bố em đấm rồi”.

      Lộ Tấn cau mày suy nghĩ chốc lát, sau đó quyết định nhanh: “ vẫn tin cái chuyện mê tín này. ! Đến khách sạn”.

      Bó tay, qua lại, đề tài lại quay về với khách sạn.

      Cố Thắng Nam biết làm sao, đành phải khởi động xe lần nữa.

      ***

      Khách sạn.

      Dù luôn miệng mê tín, nhưng vừa vào phòng khách sạn, Lộ tiên sinh bắt đầu kiểm tra khắp nơi.

      Điện thoại di động tắt nguồn, tránh khả năng ông bố có tài diễn xuất tầm cỡ Hô li út của Cố Thắng Nam đến quấy rối.

      Cửa khóa hai lần, tránh khả năng lát nữa có người phận nào đó xông vào.

      Đèn treo ở bên giường, tránh khả năng lát nữa đèn treo rơi xuống đập vào người.

      Cửa kính phòng tắm rất dày, tránh khả năng lát nữa cửa kính bị vỡ vô cớ.

      Cố Thắng Nam ngồi bên mép giường vừa nhìn ta dò xét lượt tất cả mọi ngóc ngách trong phòng như chó nghiệp vụ dò xét ma túy vừa mỉm cười. Nụ cười của vẫn còn nằm môi, Lộ Tấn ra từ trong phòng tắm rồi ôm đứng dậy: “ kiểm tra phòng tắm, có vấn đề gì. Em tắm trước ”.

      Cố Thắng Nam bị ta đẩy về phía phòng tắm mà hiểu ra sao, nhịn được quay lại hỏi ta: “Thế còn ?”

      Lộ Tấn nhếch miệng, vẻ mặt lập tức trở nên tà ác: “Tắm uyên ương nhất định có, đừng vội, lát nữa vào...”

      Tai Cố Thắng Nam đỏ bừng lên, lập tức gạt bàn tay Lộ Tấn đặt vai ra: “Ai mà thèm tắm uyên ương với chứ?”

      Tiếng vừa dứt, chạy thẳng vào phòng tắm. Lộ Tấn nhìn hình bóng xuất sau lớp cửa kính mờ, bất giác mỉm cười. Nhưng vừa quay lại nhìn chiếc giường trong phòng, vẻ mặt ta lại lập tức trở nên nghiêm túc.

      ta ở lại bên ngoài chỉ để kiểm tra kĩ thứ quan trọng nhất:

      Giường!

      Lộ Tấn châm điếu thuốc, vừa hút vừa vòng quanh giường. Dùng chân đá bốn chân giường, chân giường hề nhúc nhích; dùng tay kéo bốn chiếc cọc màn, cọc màn cũng chỉ hơi lắc lư; Lại kéo chiếc màn đầu, màn cũng buộc rất chặt.

      Lộ Tấn hài lòng gật gật đầu, dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn đặt tủ đầu giường, bật nhảy mạnh đủ mười lần.

      Kết luận ra lò: Giường rất chắc, tránh khả năng lát nữa hoạt động quá mạnh làm sập giường!

      Rốt cục Lộ tiên sinh cũng có thể vừa tháo cà vạt vừa nghênh đón cuộc tắm uyên ương chờ mình hồi lâu.

      Cố Thắng Nam nằm trong bồn tắm, tên quỷ Sa Tăng tà ác trong đầu vừa mới chuẩn bị lột sạch gã Lộ Tấn âu phục giày da trong tưởng tượng, đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra.

      lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông có dáng người cực chuẩn vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đến gần giữa làn hơi nước mờ ảo. cần phải động thủ, khi tới bên cạnh , ta cũng chỉ còn chiếc quần âu??? người.

      Trước đây Cố Thắng Nam chưa bao giờ nghĩ rằng hành động cởi đồ chậm chạp của người đàn ông lại có thể gợi cảm đến thế.

      nhìn ta bước vào bồn tắm, nhìn nước trong bồn tràn ra ngoài quá nửa, đầu óc trở thành mớ hỗn độn.

      Lộ Tấn đưa tay kéo người tới, trong chớp mắt, Cố Thắng Nam thấy cả người mình nằm ở người ta.

      Khuỷu tay Cố Thắng Nam chống lên thành bồn tắm để bị trượt ngã. ghé tới sát mặt ta, hôn môi ta.

      nụ hôn kết thúc, hai bên tách ra, hai người Cố Thắng Nam và Lộ Tấn đều yên lặng chờ đợi hai giây, phát bồn tắm bị vỡ, ống nước cũng vỡ, giá phơi khăn mặt cũng rơi xuống. Lập tức hai người đều thầm thở phào nhõm, yên tâm tiếp tục nụ hôn này.

      Bàn tay ở dưới nước của ta chậm rãi lần theo người xuống dưới, cuối cùng đưa đến giữa hai chân .

      Cố Thắng Nam lập tức sững người.

      Lộ Tấn cũng cau mày: “ phải chỗ này à?”

      Con ngươi Cố Thắng Nam đảo quanh: “Ơ... Em cũng biết”.

      Vẻ mặt hai người cùng nghệt ra, sau đó đồng thời nhìn nhau kinh ngạc, đồng thời lên tiếng hỏi: “ lẽ /em vẫn còn...”

      Hai người lại đồng thời sửng sốt, sau khi bừng tỉnh lại gần như đồng thanh giải thích cho chính mình: “Đó là /em giữ mình trong sạch”.

      xong cả hai người đều biết phải làm sao, nhìn em, em nhìn ...

      Lộ Tấn đột nhiên cắn răng, ngón tay linh hoạt bắt đầu lên đường tìm kiếm.

      Ngón tay ta chậm rãi tìm kiếm, đồng thời mắt vẫn quan sát vẻ mặt . Cố Thắng Nam đành phải căng mắt nhìn mắt ta. Chợt biết bị chạm vào đâu, Cố Thắng Nam chỉ cảm thấy dường như có dòng nước nóng chảy qua trong người khiến nhịn được cắn môi, lông mày cũng cau lại.

      Khả năng quan sát nhạy cảm có thể giúp người đàn ông nắm giữ kĩ năng trong lĩnh vực này rất nhanh, Lộ tiên sinh nhếch môi, đầu ngón tay dừng lại tại điểm đó và chậm rãi vân vê.

      Cố Thắng Nam nhịn được rên rỉ, hai tay chống thành bồn tắm vô thức ôm cổ ta: “ đừng...”

      ta hôn lướt qua môi : “Đừng gì cơ?”

      Dáng vẻ của người đàn ông này giống như trêu đùa con mèo con chưa biết đến chuyện đời, tùy tiện mà suồng sã. Lúc này giáo Cố lại thảm hại hơn cả con mèo con đó, được lời nào, gục đầu lên vai ta, dám nhìn ta.

      Lộ Tấn hôn lên má , vuốt mái tóc ướt của , tay vẫn tiếp tục vân vê điểm nhạy cảm được tìm ra, tay kia lướt xuống dọc sống lưng , đặt ngang thắt lưng, kéo mạnh về phía mình.

      Đột nhiên hai người dính sát vào nhau, Cố Thắng Nam nhận ra thứ cộm cứng dưới bụng mình là gì, lập tức toàn thân mềm nhũn...

      Toàn thân còn chút sức lực nào, hai chân run lên, chợt cảm thấy ngón tay ta len vào nơi chưa từng có ai động chạm đến.

      Cố Thắng Nam vô thức cắn vai ta, tiếng rên rỉ hơi đau đớn vang lên, hoàn toàn phát ánh mắt người nào đó chợt mờ , ngón tay lập tức xâm nhập vào sâu.

      Lần này Cố Thắng Nam thể chịu được nữa, giữ tay ta lại cho ta tiếp tục tiến vào.

      học sinh ngoan tràn đầy tinh thần học hỏi và khám phá, Lộ Tấn sao có thể dừng lại ở đây? Đột nhiên ta nghiêng người đè xuống, mặt nước rung động dữ dội cùng với hành động của ta.

      Ngón tay đưa được vào sâu, ta liền rút ngón tay lại, đặt lên điểm nhạy cảm nhất của , cổ tay rung động càng ngày càng mạnh, đồng thời đầu cũng từ từ trượt xuống.

      Lúc này bên tai Cố Thắng Nam chỉ còn lại tiếng ong ong, nụ hoa bị ta xoa nắn càng ngày càng cứng, ngực bị ta mơn trớn cũng càng ngày càng tê dại. lại chỉ có thể cúi đầu, trơ mắt nhìn ta cúi đầu trước ngực , trong đầu nghĩ ra bất cứ lời nào để cự tuyệt.

      Cảm nhận được run rẩy của , Lộ Tấn thoáng dừng chút, ngước mắt lên nhìn .

      Cố Thắng Nam hơi vặn eo, đón ánh mắt ta, trong mắt có kháng cự, có khát khao, làm nơi nào đó người ta căng thẳng nhức nhối.

      Lộ Tấn bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người rồi quay lại dùng khăn tắm bọc người và bế ra khỏi bồn tắm.

      Trời đất quay cuồng, Cố Thắng Nam chỉ kịp ôm chặt cổ ta.

      Phòng tắm tối hơn bên ngoài rất nhiều, ta bế ra ngoài phòng sáng sủa làm cho Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy xấu hộ như lộ ra giữa ban ngày ban mặt, vô thức nhắm mắt lại, úp mặt vào hõm cổ ta.

      Dáng vẻ chưa rành thế hề tương xứng với tuổi tác của hình như khiến ta bật cười, Cố Thắng Nam cần mở mắt cũng đoán được điều này từ rung động trong lồng ngực ta.

      Lúc người được đặt xuống giường, ánh sáng bị chiếc màn treo giường che bớt ít, mới mở mắt ra. giây sau, trước mắt người đàn ông với ánh mắt ngập tràn dục vọng.

      Đây ràng cũng là người đàn ông hết sức mê người, ánh mắt lọ vẻ quyết tâm nhất định phải nhận được, vẻ mặt vừa kiên nghị vừa bình tĩnh, miệng khẽ mím lại mang theo ngạo khí thể xâm phạm, thân hình hoàn mĩ như tác phẩm điêu khắc được tính toán chính xác, thêm phần thừa, bớt phần thiếu.

      Nếu như có vết thương bên má khuôn mặt này hầu như có thể coi là hoàn mĩ...

      Cố Thắng Nam đắm chìm trong cảm giác choáng ngợp thể tự giải thoát, biết vì sao trong đầu lại vang lên lời nhận xét của Từ Chiêu Đễ dành cho Lộ Tấn: Với kinh nghiệm từng trải bao năm của tớ, đây tuyệt đối là cực phẩm trăm năm khó gặp...

      Quả nhiên là cực phẩm...

      Cố Thắng Nam rơi vào trạng thái mê mẩn lặng lẽ thở dài, giây sau lại đột nhiên bừng tỉnh.

      “Em muốn mùi dâu tây hay là mùi chuối?”

      ta đột nhiên hỏi .

      Bức tượng điêu khắc tinh xảo như tuyệt tác trong đầu Cố Thắng Nam lập tức vỡ vụn vì câu hỏi này.

      tập trung tinh thần, nhìn thấy tay trái ta cầm chiếc Durex, tay phải chiếc Durex, hỏi : “Muốn loại nào?”

      “Ơ...” Cố Thắng Nam cảm thấy dường như hai chiếc Durex đó làm vấy bẩn ngón tay đẹp đẽ của ta: “Tùy...”

      Lộ Tấn lại lôi thêm chiếc từ trong hộp ra: “ ngờ lại còn có cả mùi cà phê nữa”.

      Ba loại mùi bày trước mặt, vì đây là lần đầu tiên dùng đến trong đời nên Lộ Tấn quyết định suy nghĩ thận trọng rồi mới lựa chọn, bộ dáng đó giống như gặp phải vấn đề cự kì khó khăn, làm nhiệt độ cơ thể Cố Thắng Nam lập tức giảm mạnh.

      Lộ Tấn nghiêm túc suy nghĩ hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn mùi chuối.

      Dục vọng của giáo Cố nguội ngắt, nhưng sao, ta lại nhanh chóng làm cho thân thể nóng lên...

      Cho dù nơi nào đó vẫn tự động khước từ xâm chiếm của ta, nhưng có kinh nghiệm mới tổng kết được trong phòng tắm, Lộ tiên sinh với khả năng tiếp thu rất nhanh hiểu được phải tách đầu gối ra, sau đó ngón trỏ đưa vào thăm dò, ngừng rung động ma sát.

      Đau, nhưng nhiều hơn là tê dại, Cố Thắng Nam cau mày, định kẹp chặt hai chân lại theo bản năng, nhưng đầu gối bị ta mạnh mẽ chặn lại, thể động đậy, chỉ có thể để mặc thân thể mình bị ta giày vò còn chút sức mạnh nào.

      Bờ môi ta hôn lên trán, lên chóp mũi, khóe miệng, trước cổ, xương quai xanh của ... Từ từ hạ dần xuống dưới, dùng môi và đầu lưỡi để cảm nhận mềm mại của da thịt , đến tận lúc ta cúi đầu giữa hai chân .

      Cố Thắng Nam cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập rồi ngay sau đó lại đập cực nhanh. bối rối kéo ta lên, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên ta liếm liếm môi với vẻ tà ác.

      Khi đó Cố Thắng Nam xấu hổ chỉ muốn chết cho xong, vì vậy ta rút ngón tay ra lúc nào cũng hề phát . Nhưng xấu hổ của còn chưa giảm bớt, ta lại lặng lẽ tách hai đầu gối ra, điều chỉnh vị trí, hơi cọ sát lát ròi lập tức đâm vào nơi chật hẹp trơn ướt đó.

      Lập tức cơn đau như nghẹn ở cổ họng, Cố Thắng Nam thể há to miệng, muốn hét lên nhưng hét được, chỉ há miệng thở mạnh như con cá mắc cạn.

      Đột nhiên Cố Thắng Nam đưa tay bắt được góc màn bên cạnh.

      cố gắng cuộn mình lên, nhưng lại bị ta chiếm cứ, hoàn toàn thể cử động.

      Lộ Tấn cúi đầu vào sát cổ thầm: "Thả lỏng..."

      " rút ra trước".

      "Em thả lỏng trước".

      " rút ra trước em mới thả lỏng được".

      Lúc như thế này mà vẫn còn cò kè mặc cả với ta, Lộ Tấn lau mồ hôi trán: "Em thả lỏng ra".

      " rút..." Mới được nửa, Cố Thắng Nam đột nhiên rên rỉ : "Ư..."

      ta nâng hai chân lên, gập người lại, giữ chặt lấy rồi bắt đầu tăng tốc lên rất nhanh...

      Dưới thế công mãnh liệt của ta, Cố Thắng Nam triệt để đánh mất mọi giác quan khác, chỉ thấy từng dòng nước ấm từ chỗ sâu trong người tràn ra thể khống chế, điều duy nhất có thể làm là nắm chặt góc màn, nhịn được rên rỉ.

      Chiếc màn rung động cùng với tiết tấu của ta, biết đột nhiên bị ta chạm vào điểm nào mà ngoài cơn đau tràn ngập toàn thân, Cố Thắng Nam chợt cảm thấy chút ngây ngất.

      Lập tức nhịn được run rẩy, mơ mơ màng màng ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt ta.

      Đôi mắt long lanh như nước, Lộ Tấn nhịn được cúi xuống hôn , khẽ cắn cổ : "Ôm chặt nào".

      Trong ánh mắt gợi cảm của ta, Cố Thắng Nam ngây ngất từng đợt, vô thức cong người lên ôm chặt ta, nghênh đón những đợt tấn công sâu hơn của ta...

      Cả người lâng lâng, Cố Thắng Nam rất sợ tim mình đột nhiên ngừng đập trong thế công càng ngày càng nhanh của người đàn ông này.

      Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm phía xa xa, hai ngôi sao Thiên Sát ngoan cố cuối cùng cũng tắt lịm.

      Mà lúc này, Lộ Tấn chợt cau mày dừng lại.

      Bởi vì ta ngửi thấy mùi rất lạ...

      Cố Thắng Nam ngơ ngác nhìn ta, thấy ta hỏi với giọng rất căng thẳng: “Em có ngửi thấy mùi gì ?”

      Thần trí Cố Thắng Nam chỉ còn lại non nửa sau cơn gió táp mưa sa vừa rồi làm phản ứng kịp: “Mùi chuối à?”

      đúng...

      Cố Thắng Nam hít hít. phải mùi chuối.

      Lại giống như...

      Mùi cháy khét???

      Hai người vừa rồi vẫn còn chìm đắm trong nhục dục lúc này lập tức cả người cứng đờ, nhìn em, em nhìn ...

      Cháy rồi???

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :