1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay sử dụng đàn ông - Lam Bạch Sắc (75c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 34

      Mạnh Tân Kiệt còn sa lầy trong nỗi khiếp sợ mang tên “dáng người tuyệt đẹp + gương mặt giáo Cố”, radar của Từ Chiêu Đễ quét đến người đàn ông vừa bước xuống từ ghế lái kia.

      “Tình hình này là thế nào?” Từ Chiêu Đễ tóm cổ áo Mạnh Tân Kiệt: “ phải ông chủ theo đuổi Thắng Nam nhà chúng tôi sao? Hôm nay người cùng với Thắng Nam nhà chúng tôi trong ngày sinh nhật tại sao lại là gã này...”

      Từ Chiêu Đễ chỉ Trình Tử Khiêm cách đó xa, còn biết người đàn ông này là người nào. Nhưng Mạnh Tân Kiệt chỉ thoáng nhìn nhận ra Trình Tử Khiêm, vì vậy cậu ta lập tức chuyển sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu, với Từ Chiêu Đễ: “Em chờ chút , để gọi điện thoại cho Lộ tiên sinh hỏi chút xem là chuyện gì!”

      Bất kể là số làm việc hay là số riêng tư của Lộ Tấn đều có người nghe máy, Mạnh Tân Kiệt nóng lòng như lửa đốt, mà lúc này Cố Thắng Nam tạm biệt Trình Tử Khiêm, mình đến cửa xoay của nhà hàng.

      Thấy Trình Tử Khiêm lại ngồi vào xe, Từ Chiêu Đễ thở phào nhõm, nhân tiện an ủi Mạnh Tân Kiệt mặt mày nhăn nhó bên cạnh: “Hình như gã đó chỉ chịu trách nhiệm đưa đón thôi, phải đến hẹn hò với Thắng Nam nhà chúng tôi”.

      Hiển nhiên Mạnh Tân Kiệt bằng lòng với lời an ủi đó của , ta vẫn nhất quyết phải gọi điện cho ông chủ mình bằng được. Tâm tư Từ Chiêu Đễ lúc này bay đến tận đẩu tận đâu, nhìn chiếc siêu xe của Trình Tử Khiêm, lại nhìn bóng lưng Cố Thắng Nam sắp biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng lặng lẽ than thở: Đồng chí Cố Thắng Nam, đúng là ba ngày gặp phải nhìn nhận lại! Mấy ai tìm được gã đẹp trai như vậy làm tài xế?

      Đúng lúc này, Cố Thắng Nam chuẩn bị vào cửa xoay chợt hắt hơi mạnh.

      Cố Thắng Nam cầm được sờ chóp mũi, đẩy cánh cửa xoay, chuẩn bị bước vào buổi xem mắt đầu tiên sau khi tròn hai mươi chín.

      Cuối cùng cũng nhìn thấy đối tượng xem mắt được coi là có điểm số rất cao đó, Cố Thắng Nam ngồi nghệt mặt, trán ba chữ: Bị lừa rồi!

      Người đàn ông trước mặt này và người trong bức ảnh gửi kèm thư điện tử đó là cùng người sao?

      Chiều cao mét tám hai đâu rồi? Hàng lông mày kiếm sắc đâu rồi? Đôi mắt phượng Hẹp dài đâu rồi? Sống mũi dọc dừa thẳng tắp đâu rồi? Đôi môi mỏng như cười như đâu rồi?

      Cho nên chúng ta hoàn toàn thể trách Cố Thắng Nam hỏi ba lần liên tiếp sau khi ngồi xuống: “ là Liêu tiên sinh? Liêu Trạch Nam? Liêu Trạch Nam, Liêu tiên sinh?”

      Tại sao hề giống trong ảnh chút nào?

      Hiển nhiên đối phương cũng có cùng nghi vấn với : “Tiểu thư Cố hoàn toàn giống trong ảnh, nhìn bên ngoài đẹp hơn nhiều!”

      Đây toàn bộ là công lao của Trình Tử Khiêm, có điều bây giờ Cố Thắng Nam hoàn toàn biết là nên cảm ơn Trình Tử Khiêm hay là nên oán trách ta.

      Người phục vụ đưa hai quyển thực đơn cho Cố Thắng Nam và Liêu Trạch Nam, có điều vị Liêu tiên sinh này thèm nhìn thực đơn, ánh mắt soi mói vẫn nhìn Cố Thắng Nam chằm chằm khiến sợ hãi trong lòng. Cố Thắng Nam chỉ có thể cố gắng xem ánh mắt như hai tia laser đó, cố bình tĩnh gọi đồ ăn.

      Thoạt nhìn mỗi món ăn thực đơn đều hết sức ngon miệng, nhưng mỗi tế bào toàn thân Cố Thắng Nam đều cảm thấy ánh mắt đối diện mà tự chủ được, hoàn toàn thể chú ý đến những thứ khác. Đúng lúc này, chuông điện thoại của vang lên.

      Tiếng chuông điện thoại giống như cọng rơm cứu mạng , Cố Thắng Nam vội lấy điện thoại từ trong túi ra, nhưng vừa nhìn thấy ba chữ “Lộ bắt bẻ” màn hình điện thoại, tâm tình Cố Thắng Nam lại trở nên vô cùng phức tạp.

      Do dự. Nghe máy? Hay nghe máy?

      Cố Thắng Nam ngẩng đầu liếc vị Liêu tiên sinh ngồi đối diện, thấy ta còn nghiên cứu khuôn mặt mình, lập tức nghe máy mà còn do dự gì nữa.

      ở đâu?”

      Cố Thắng Nam sửng sốt. Giọng trong điện thoại ràng là giọng thuộc về Lộ Tấn mà quen thuộc, nhưng... mệt mỏi lộ ra trong lời đó lại là thứ Cố Thắng Nam chưa bao giờ nghe thấy.

      Vì vậy Cố Thắng Nam ngẩn ra hồi rất lâu rồi mới nhớ ra mình phải trả lời: “Tôi ... ăn tối”.

      “À...”

      “...”

      “Tôi muốn gặp , ngay bây giờ...”

      Cố Thắng Nam đứng bật dậy. Trong vẻ mệt mỏi tràn ngập đó lại lộ ra thoáng... đau buồn. Cố Thắng Nam cảm thấy mình nghe nhầm, giọng cũng bất giác trở nên căng thẳng: “ ở đâu?”

      Lộ Tấn bên kia hình như hít sâu hơi rồi mới chậm rãi: “Bệnh viện”.

      Cố Thắng Nam vội vã cắt điện thoại, xách túi lên ra ngoài. được hai bước, mới nhớ ra phải chào từ biệt đối tượng xem mắt, thế là lại vội vã lộn về: “Liêu tiên sinh, xin lỗi, bạn tôi xảy ra chuyện, tôi phải đến đó ngay. Lần sau chúng ta...”

      tràng dài hề dừng lại, vị Liêu tiên sinh muốn chen vào nhưng hoàn toàn có cơ hội. Lúc Cố Thắng Nam xong, lần thứ hai xoay người bước , mới sốt ruột gọi câu: “Ơ... Tiểu thư Cố...”

      Cố Thắng Nam cơ bản nghe thấy tiếng gọi của , lúc này trong đầu chỉ có thanh của Lộ Tấn.

      Tôi muốn gặp ...

      Ngay bây giờ...

      Bệnh viện...

      cắm đầu chạy ra bên ngoài, hoàn toàn chú ý đến người đàn ông ngồi ở chiếc bàn trong góc đột nhiên sầm mặt đứng dậy đuổi theo . Đến lúc Cố Thắng Nam phát người đàn ông này đứng chặn trước mặt .

      vội vã chạy như điên, lần này Cố Thắng Nam thể dừng bước, ngẩng đầu nhìn mặt người đàn ông này.

      kinh ngạc.

      Người đàn ông trước mặt này hình như rất giống vị Liêu Trạch Nam trong bức ảnh nhận được.

      đúng! phải rất giống! ràng chính là giống nhau như đúc!

      Đầu óc Cố Thắng Nam lập tức trống rỗng, ngơ ngác quay lại nhìn chiếc bàn ngồi lúc nãy. Vị Liêu tiên sinh bụng bia tai to mặt lớn kia nhìn với vẻ mặt lúng túng.

      Chuyện... chuyện này là sao?

      Cố Thắng Nam quay đầu lại, lần nữa nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt: “Ơ...”

      Người đàn ông trước mặt nghiêm nghị: “Xin lỗi tiểu thư Cố. Vì lí do cá nhân, tôi nhờ ban tôi thay tôi đến gặp . Nhưng...”

      Nhưng làm sao?

      Nhìn thấy khủng khiếp như trong ảnh chụp, vị đối tượng này ngồi nổi nữa?

      Cố Thắng Nam đoán rằng chân tướng việc đại khái cũng chỉ có thế, nhưng bây giờ hoàn toàn có thời gian đọ sức với hai vị Liêu tiên sinh giả này, chỉ có thể làm cho ta dừng lại: “ sao sao! cần xin lỗi, chỉ cần để tôi là được. Tôi có việc gấp”.

      Thấy Cố Thắng Nam có vẻ rất vội, Liêu Trạch Nam cau mày suy tư chút, sau đó ngước mắt nhìn Cố Thắng Nam, nghiêm mặt : “Vậy tôi ngắn gọn, làm ơn cho tôi biết cách liên lạc với Cao Toàn An”.

      “Hả?”

      Cố Thắng Nam cực kì hoài nghi phương thức tư duy của vị Liêu tiên sinh này cùng ở thế giới với , tại sao thoáng cái đề tài nhảy đến chỗ Cao Toàn An rồi?

      ràng vị Liêu Trạch Nam này đoán sai nguyên nhân làm trố mắt lúc này, vì vậy lại bổ sung thêm: “Hoặc... Bây giờ các đều gọi ta là Vivian?”

      Cho dù rất vội vã, nhưng Cố Thắng Nam vẫn nhịn được bắt đầu quan sát tỉ mỉ người đàn ông này. Đáng tiếc qua gương mặt cực kì xa lạ của đối phương, Cố Thắng Nam nhận được bất cứ tin tức hữu dụng nào. Cố Thắng Nam sốt ruột cầm điện thoại xem giờ, nghĩ nghĩ lại, dứt khoát cắn răng: “ đưa tôi đến nơi, tôi cho số của ta”.

      Người đàn ông trước mặt ngẩn ra ba giây, sau đó đột nhiên quay đầu co giò chạy như điên ra cổng nhà hàng. Tốc độ như gió của ta làm tóc Cố Thắng Nam rối tung, sau khi bừng tỉnh mới vội vàng đuổi theo.

      Ngồi vào xe vị Liêu tiên sinh này, Cố Thắng Nam yên lặng làm ba việc.

      Gửi tin nhắn cho Lộ Tấn: “Tôi rồi. Chắc khoảng nửa tiếng nữa tới nơi”.

      Gửi tin nhắn cho Vivian: “Bạn có biết người tên là Liêu Trạch Nam hay ?”

      Gửi tin nhắn cho Mạnh Tân Kiệt: “Có biết ông chủ xảy ra chuyện gì ?”

      thấy Lộ Tấn trả lời.

      Sau khi gửi tin nhắn chưa được ba giây, Mạnh Tân Kiệt gọi điện thoại lại: “Làm sao? Thế nào? Lộ tiên sinh xảy ra chuyện gì?”

      Chính bản thân Cố Thắng Nam cũng hiểu ra sao, đương nhiên biết phải trả lời câu hỏi Mạnh Tân Kiệt như thế nào.

      Kết cục là còn phải an ủi Mạnh Tân Kiệt sốt ruột: “ đừng căng thẳng, tôi đến bệnh viện XX tìm ấy, sau khi tìm được báo tin cho ”.

      Còn Vivian...

      Đến tận lúc xe của Liêu Trạch Nam chạy vào cổng bệnh viện XX, Vivian mới trả lời tin nhắn của Cố Thắng Nam.

      Hai chữ cực kì ngắn gọn, cũng cực kì mang nhiều ý nghĩa: “Oan gia”.

      thể đoán được ý của Vivian qua hai chữ này, trước lúc xuống xe Cố Thắng Nam cố ý đọc số điện thoại của Vivian với tốc độ cực nhanh, hơn nữa còn phát . Thấy Liêu Trạch Nam cau mày, hiển nhiên là còn chưa nghe , Cố Thắng Nam yên tâm mở cửa xe chạy thẳng hề ngoái lại.

      tìm được Lộ Tấn bên ngoài phòng mổ khoa ngoại.

      ta ngồi ghế băng, xem ra bị thương, cũng ốm đau gì, có điều vẻ mặt tỏ ra rầu rĩ. Trái tim Cố Thắng Nam vừa buông lỏng lại thắt chặt, do dự hồi lâu, Cố Thắng Nam mới đến gần ta.

      Lộ Tấn cúi đầu ngồi, hai khuỷu tay chống đầu gối, giống như muốn cuộn mình lại. Lúc tới bên cạnh ta, vai ta hơi run lên, có lẽ là phát ra , nhưng lại có sức mạnh để ngẩng đầu lên. Cố Thắng Nam nhìn, chợt thấy trái tim như thắt lại.

      khí u buồn tỏa ra quanh người ta giống như bức tường ngăn cách Cố Thắng Nam bên ngoài, Cố Thắng Nam cứ đứng ngẩn ra bên người ta như vậy hồi lâu, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.

      Cố Thắng Nam vừa ngồi xuống, đầu ta nghiêng sang dựa vào vai .

      Toàn thân Cố Thắng Nam lập tức căng thẳng.

      Sau khi được lĩnh giáo khó tính, khó chơi, khó hầu hạ, sạch , cố chấp, bắt bẻ, ăn độc địa, thay đổi chóng mặt, logic tư duy khác hẳn người thường của ta, dáng vẻ ta lúc này làm Cố Thắng Nam chợt thấy xa lạ, làm Cố Thắng Nam có dũng khí nhìn thẳng vào ta.

      hồi lâu sau Cố Thắng Nam mới tìm lại được giọng của mình: “Ai phẫu thuật trong đó?”

      Lộ Tấn ngước mắt lên nhìn ba chữ “ phẫu thuật” sáng lên bên ngoài phòng mổ, buồn bã thu ánh mắt lại, yếu ớt: “ biết”.

      “Ơ?”

      Dạo này Cố Thắng Nam thường xuyên phải “ơ” vì ngạc nhiên, bởi vì bị logic tư duy khác hẳn với người thường của người đàn ông này đánh bại hết lần này tới lần khác.

      Thua còn mảnh giáp.

      biết... Thế ngồi ở đây làm gì?”

      Còn bày ra dáng vẻ như con hươu non bị thương nữa?

      Lộ Tấn giơ ngón trỏ chỉ chỉ lên tầng : “Ông ấy ở phòng mổ tầng . Người thân của ông ấy đều ở đó, tôi thể lên được, chỉ có thể ngồi dưới này”.

      Trái tim Cố Thắng Nam như bị kim đâm, đâm rất mạnh.

      Vì vậy bây giờ rất muốn , nhưng lại phát cổ họng mình hơi run run.

      Cố Thắng Nam hít sâu, cố gắng làm cho thanh của mình bình tĩnh chút: “Là... bố à?”

      Lộ Tấn trả lời .

      “...”

      “...”

      Trong yên lặng, Cố Thắng Nam nhịn được hạ thấp tầm mắt nhìn ta. Nhưng, đúng lúc này...

      “Cố Thắng Nam”. Đột nhiên ta gọi tên .

      Giọng ta rất bình tĩnh nhưng vẫn khiến tầm mắt Cố Thắng Nam khựng lại ở giữa trung.

      “Nhắm mắt lại, đừng nhìn tôi”.

      Cố Thắng Nam suy nghĩ chút rồi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại theo cầu của ta.

      biết trong năm giây nhắm mắt này người đàn ông đó làm gì, nhưng biết rất rằng, trong năm giây tối tăm nhắm mắt đó, có thứ gì đó thay đổi...

      “Thịch thịch! Thịch thịch! Thịch thịch!”

      Cố Thắng Nam cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, hơi hoảng hốt. Cùng lúc đó, em bé trong lồng ngực vừa chỉ thẳng vào trái tim càng đập càng nhanh vừa mắng to: Ngươi là đồ biến thái! Người ta đau buồn như vậy, thế mà ngươi lại trốn ở đây mà rung động?

    2. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 35

      Cố Thắng Nam cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, hơi hoảng hốt. Cùng lúc đó, em bé trong lồng ngực vừa chỉ thẳng vào trái tim càng đập càng nhanh vừa mắng to: Ngươi là đồ biến thái! Người ta đau buồn như vậy, thế mà ngươi lại trốn ở đây mà rung động?

      ***

      Đêm lạnh dần.

      Cố Thắng Nam nhìn đồng hồ, ba tiếng trôi qua, lại nhìn cái đầu vẫn dựa vai , có loại cảm giác muốn vuốt ve an ủi ta như vuốt lông cho chú cún cưng.

      Đúng lúc ngón tay Cố Thắng Nam khẽ động, chuẩn bị nhịn được, đưa tay vuốt lông cho ta, tiếng bước chân vững vàng và quả quyết chợt vang lên.

      Có tật giật mình, Cố Thắng Nam lập tức giấu hai tay ra sau lưng. Tiếng bước chân đó từ xa tiến lại gần, cuối cùng dừng lại trước mặt và Lộ Tấn.

      Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn, thấy người đàn ông có vẻ mặt nặng nề nhưng khí trường vẫn rất mạnh mẽ.

      Người đàn ông nhìn rồi lại nhìn cái đầu dựa vai , vẻ mặt hề thay đổi. Hiển nhiên trong cuộc sống của Cố Thắng Nam tự nhiên xuất người đàn ông mang khí thế bá vương hoàn toàn tự nhiên như vậy, Cố Thắng Nam đoán rằng đây có lẽ là bạn của Lộ Tấn, vì vậy khẽ nhấc nhấc vai.

      Sau đó Lộ Tấn từ từ mở mắt ra nhìn về phía , ánh mắt mơ màng đó...

      “Thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch...”

      Cố Thắng Nam chuyển ánh mắt khỏi gương mặt Lộ Tấn, khẽ hất cằm ra hiệu cho ta nhìn về phía người đàn ông trước mặt này.

      Lộ Tấn nhìn lại theo ánh mắt , hơi sững sờ.

      Sau ba giây yên lặng, Lộ Tấn lạnh mặt đứng lên, chỉ với Cố Thắng Nam câu: “Tôi quay lại ngay”, sau đó bước , dường như bước chân hơi gấp gáp.

      Người đàn ông toàn thân tỏa ra khí thế bá vương đó cùng Lộ Tấn đến cuối hành lang.

      Người đàn ông xa lạ nọ cao xấp xỉ Lộ Tấn, tóc ngắn hơn Lộ Tấn chút, cũng có vẻ già dặn hơn Lộ Tấn chút. Nhưng hai người đều có đôi mắt hơi dài, sống mũi cao và đường nét gương mặt khiến người khác liên tưởng đến lưỡi đao sắc bén.

      Ánh mắt Cố Thắng Nam vừa rời khỏi gương mặt hai người đàn ông, bắt đầu chuẩn bị so sánh quần áo của họ, Lộ Tấn chợt xoay người lại về phía .

      Lộ Tấn tới chỗ , gương mặt cực kì cao ngạo và lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại như tro tàn cháy lại, còn tỏ ra sa sút như lúc vừa rồi.

      ta rất nhanh về đến trước mặt .

      Cố Thắng Nam vẫn ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn Lộ Tấn, còn chưa đoán được ta muốn làm gì ta đưa tay kéo đứng lên khỏi ghế.

      ta kéo tay thẳng ra ngoài, càng càng nhanh, tay càng nắm càng chặt. Cố Thắng Nam cảm nhận được bàn tay và bàn tay ta truyền nhiệt độ cho nhau, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực mình dồn dập như hành khúc nghĩa dũng quân, nhịn được dừng chân, định rút tay ra khỏi tay ta.

      Nhưng đúng lúc này, vừa đến trước cửa thang máy sau chỗ ngoặt, Lộ Tấn buông tay Cố Thắng Nam ra trước, sau đó dang rộng tay ôm chặt.

      Cuối cùng ta cũng cười.

      Hiển nhiên dáng vẻ u buồn lạnh lẽo của ta vừa rồi là để cho người đàn ông xa lạ mang đầy khí thế bá vương kia xem, còn dáng vẻ thở phào hơi như vừa buông được tảng đá nặng lúc này mới là khắc họa tâm tình chân thực của ta.

      Nhưng điều này lại làm khó Cố Thắng Nam, lập tức đứng sững, ngẩn ngơ như cây gỗ, đến tận lúc ta buông tay ra.

      “Vừa rồi còn đầy tử khí, tại sao bây giờ sống lại rồi?”

      ta nhướng mày, vừa ấn phím gọi thang máy vừa làm động tác bất đắc dĩ: “Lão già chết tiệt đó có việc gì nữa rồi”.

      loại người, khi ta đau buồn khiến bạn thấy rất thương, lúc ta dương dương tự đắc lại luôn khiến bạn chỉ muốn cho ta vài đấm. Cố Thắng Nam nhìn Lộ Tấn lúc này, suy nghĩ trong lòng chính là như vậy.

      Cố Thắng Nam phải cố gắng lắm mới đè được cảm giác muốn đè hai hàng lông mày nhướng cao vì đắc ý của ta xuống, hỏi: “Vừa rồi tay người mẫu đó với à?”

      Cố Thắng Nam vừa đến đây, sắc mặt Lộ Tấn lại sầm xuống.

      ta quay lại, liên tục bấm nút gọi thang máy xuống: “Mắt có vấn đề à? Người mẫu nào ở đây?”

      “Kia kìa...” Cố Thắng Nam chuẩn bị đưa tay chỉ về phía hành lang bên kia chỗ rẽ Lộ Tấn lôi thẳng vào trong thang máy.

      Nếu gã người mẫu vừa rồi phải họ hàng của “Lão già chết tiệt” trong miệng Lộ Tấn cũng là thuộc hạ của “Lão già chết tiệt” đó. Cố Thắng Nam suy nghĩ cẩn thận hồi, cuối cùng định hỏi thêm mà chỉ đứng nhìn con số chỉ thị tầng giảm dần rất đều bảng điều khiển.

      Lộ Tấn lại mở miệng trước: “ để thứ xe, vốn dự định buổi sáng hôm nay...”

      Giọng của ta là lạ, hơi lúng túng, hình như còn hơi rụt rè, chung là giống như giọng nên có của Lộ khó tính... Tại sao giọng ta đột nhiên biến thành như vậy? Cố Thắng Nam cố đè tò mò dưới đáy lòng, định nghe tiếp cho , đột nhiên chuông điện thoại của vang lên.

      Là Trình Tử Khiêm.

      Giọng ấm áp của Trình Tử Khiêm vang lên bên kia điện thoại theo làn sóng điện lẹt xẹt: “Thế nào? Vẫn ổn chứ?”

      Cố Thắng Nam nhìn Lộ Tấn, Lộ Tấn khoanh tay, hơi sốt ruột ngẩng đầu nhìn những con số màu đỏ bảng điều khiển. Dường như ta hơi bất mãn, biết là bất mãn vì Trình Tử Khiêm cắt ngang lời mình hay là bất mãn vì thang máy mãi xuống đế tầng hầm.

      “Tôi có việc phải trước, hơn nữa đối tượng xem mắt kia cũng rất lạ...”

      Vừa tới đây, Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy khí trong thang máy cũng trở nên đúng, hầu như là dựa vào phản ứng theo bản năng của thân thể, ngẩng đầu lên nhìn.

      giây trước Lộ Tấn còn nhìn bảng điều khiển, lúc này mắt ta nhìn chằm chằm, trong mắt toát ra... ánh đỏ.

      Mặc dù biết ánh đỏ toát ra trong mắt ta là vì mắt ta phản xạ ánh sáng bảng điều khiển, nhưng Cố Thắng Nam vẫn thể rùng mình, lặng lẽ lui lại bước.

      Đầu bên kia, Trình Tử Khiêm vẫn còn tiếp: “Rất lạ? Em gặp phải kẻ lưu manh hay là biến thái?”

      “Ơ...” Cố Thắng Nam lại nhìn Lộ Tấn trước mặt: “Tôi gặp phải...”

      Trong nháy mắt, điện thoại di động của bị Lộ Tấn giật mất. Lộ Tấn giơ điện thoại lên bên tai, liếc nhìn : “ ấy gặp được tình rồi”.

      xong ta cắt cuộc gọi, nhét điện thoại vào túi quần mình.

      Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, đến tận lúc báo của thang máy vang lên bên tai, Cố Thắng Nam mới bừng tỉnh lại. Nhưng lúc này Lộ Tấn vẫn bình thản như có việc gì, hai tay đút túi quần, lạnh lùng ra khỏi thang máy.

      Cố Thắng Nam nhìn bóng lưng cực kì bình tĩnh của ta, thậm chí còn nghi ngờ, chẳng lẽ việc ta giật điện thoại của rồi trả lời thay chỉ là ảo giác của mà thôi?

      Nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy Lộ Tấn lấy điện thoại của từ trong túi ra, hình như bắt đầu tìm kiếm gì đó trong điện thoại của .

      Lần này Cố Thắng Nam nổi giận rồi. lời, lao tới định giật lại điện thoại, ngờ vừa chạy đến gần Lộ Tấn ta nhàng tung điện thoại lại cho .

      Cố Thắng Nam vội bắt lấy.

      Phản ứng đầu tiên của chính là kiểm tra điện thoại của mình, chỉ thấy màn hình là danh bạ điện thoại.

      Trước đó đặt tên cho Lộ Tấn trong danh bạ là “Lộ khó tính”, bây giờ cái tên này được đổi thành danh xưng dài đến gần ba mươi chữ:

      - người độc nhất vô nhị đời, người có đủ 180 cm, 180 mm, 180 m2, em sống nổi.

      Sặc, tốc độ gõ chữ của gã này quả là bá đạo!

      Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Thắng Nam.

      Phải biết toàn bộ thời gian từ lúc đứng trong thang máy nhìn thấy ta lấy điện thoại ra đến lúc chạy đến bên cạnh ta để giật lại điện thoại tuyệt đối quá mười giây.

      Sau khi khiếp sợ, phản ứng thứ hai của mới tới: Ọe, cái danh xưng này buồn nôn đến mức thể buồn nôn hơn được nữa.

      cố nén cảm giác mắc ói này, Cố Thắng Nam lại nghe thấy thanh của Lộ Tấn vang lên: “Ngẩn ra ở đấy làm gì? Còn mau qua bên này!”

      Cố Thắng Nam nhìn lại theo hướng phát ra thanh, biết Lộ Tấn tới bên cạnh xe ta từ khi nào. mới ngẩn ra được vài giây mà thôi, thế mà ta được xa như vậy? Quả nhiên tốc độ nhanh, còn kém dịch chuyển tức thời bao nhiêu cả.

      Cố Thắng Nam đành phải chạy về phía xe ta.

      định mở cửa ra ngồi lên xe nhưng lại thấy ta vẫn đứng yên ở cuối xe nên thể dừng lại: “Vừa nãy còn vội vã giục tôi qua đây, tại sao bây giờ lại nữa?”

      ta vẫy tay ra hiệu cho đến đuôi xe.

      Đúng là nhìn dáng vẻ chỉ muốn cho ăn đòn của gã này như bây giờ vẫn thoải mái nhất, nếu ta còn chơi trò yếu đuối đáng thương như lúc ở trong bệnh viện Cố Thắng Nam sợ rằng mình chết vì tim đập quá nhanh...

      Cố Thắng Nam vừa tới vừa cảm thán như vậy, mới vừa đến bên cạnh ta, bị ta ra lệnh: “Nhắm mắt lại”.

      Cố Thắng Nam thể quan sát ta, ánh mắt nghi hoặc.

      cau mày suy nghĩ vài giây: “ muốn hôn tôi cứ thẳng, đừng có làm cái trò xưa như Diễm này”.

      “A, giáo Cố cũng biết cách hài hước cơ đấy?”

      ta mỉm cười, lông mày hơi nhướng lên, rất gợi cảm.

      Nụ cười như thế này cũng là thứ người đàn ông này chưa hề lộ ra trước mặt , trước đây hình như Lộ Tấn chỉ kiêu ngạo nhếch môi, nửa cười nửa , còn lúc này ta...

      Hai kiểu cười này vừa ra trong đầu Cố Thắng Nam, khóe miệng ta từ từ hạ xuống, rất nhanh trở lại thành kiểu như cười như đó: “Muốn hôn mà tôi còn phải ra à? Chắc chắn là tôi cứ hành động trực tiếp thôi...”

      Lời ta đột nhiên ngừng lại, nháy mắt sau nghiêng người về phía .

      Vì tính cách cực kì đáng ghét của ta nên những người khác hầu như đều chú ý rằng thực ra gương mặt ta cũng rất đẹp trai.

      Gương mặt này của ta nhanh chóng phóng đại trước mắt Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam cả kinh nhắm hai mắt lại.

      có nụ hôn nào như dự kiến.

      Cố Thắng Nam thể xác định được lúc này đột nhiên trái tim mình hơi trĩu xuống là vì vui mừng khi thấy đây chỉ là trò đùa dai hay là vì tiếc nuối gì đó.

      Thay cho nụ hôn trong chờ đọi đó là tiếng “cạch” Giống như thanh khi cốp xe bị mở ra.

      Cố Thắng Nam vẫn còn nhắm mắt lại mà ngửi thấy mùi hoa.

      Thôi xong!

      Trong đầu Cố Thắng Nam đột nhiên bật ra hai chữ này.

      Sau đó...

      “Hắt xì!”

      Tiếng hắt hơi của làm Lộ Tấn giật bắn.

      ta ơ tiếng rồi nhìn lại, chỉ thấy Cố Thắng Nam mở choàng mắt, ngẩn ngơ nhìn về phía những bông hoa hồng xếp kín cốp xe.

      Đây chính là món quà hôm qua ta tỉ mỉ chuẩn bị cả đêm, sáng sớm này bở lỡ cơ hội đưa ra, bây giờ rốt cục cũng thành công xuất trước mặt ...

      Nhưng vẻ mặt cực kì kinh hoàng của dường như với ta, biển hoa trước mắt này chính là tai họa lớn nhất trong đời.

      Lộ Tấn nhanh chóng liên tưởng đến khả năng: “ phải là ...”

      “Hắt xì! Hắt xì hắt xì hắt xì!”

      Trả lời Lộ Tấn là tiếng hắt hơi liên tiếp của người phụ nữ này.

      ***

      Mặt Cố Thắng Nam sưng húp như mặt lợn.

      Hồi tưởng lại tình hình chính mình buổi tối lúc ở nhà hàng, lúc trong bệnh viện, hình ảnh những người đàn ông xung quanh nhịn được liếc nhìn mình, lại nhìn bộ mặt lợn trong gương trước mặt lúc này, Cố Thắng Nam muốn suy nghĩ gì nữa.

      Thượng đế chỉ để xinh đẹp được mấy tiếng đánh nguyên hình. Cố Thắng Nam lại nhìn chính mình trong gương, lặng lẽ sửa lại: đúng, là đánh biến thành xấu hơn vạn lần so với nguyên hình.

      cốc nước được đưa tới trước mặt Cố Thắng Nam. nhìn lên theo cánh tay cầm cốc nước, nhìn thấy mặt Lộ Tấn.

      Tiếp theo ta lại đưa cho mấy lọ thuốc to: “Tôi vừa ra ngoài mua thuốc dị ứng phấn hoa”.

      Cố Thắng Nam lập tức quay mặt .

      Lộ Tấn chỉ có thể đặt thuốc lên bàn trang điểm.

      đúng ra, đây thể xem như bàn trang điểm, bàn có bất cứ loại mĩ phẩm nào, gần như toàn bộ mặt bàn đều bày đầy đồ ăn vặt và đủ loại sách hướng dẫn nấu ăn.

      Nhưng cho dù người phụ nữ này còn có cả cái bàn trang điểm ra hồn, cũng luôn luôn quá để ý đến dáng vẻ bề ngoài, cũng vẫn hết sức buồn bực khi thấy mặt mũi sưng vù như bây giờ.

      Lộ Tấn bóp trán, mặc dù biết bất cứ lời giải thích nào cũng thể cứu vãn được khuôn mặt lúc này, nhưng vẫn phải dùng ngôn ngữ an ủi chút: “Ơ... giáo Cố, môi sưng lên như vậy lại thành ra gợi cảm hơn đấy”.

      Vai Cố Thắng Nam run lên, lập tức chỉ muốn giết người.

      Thấy vai run lên, Lộ Tấn tự cho là lời an ủi của mình có tác dụng, lại bổ sung thêm: “Gợi cảm như môi Angelina Jolie ấy”.

      nhịn được nữa!

      phải nhịn nữa!

      Cố Thắng Nam đột nhiên quay đầu lại về phía ta, đưa tay định véo ta, nhưng ta nhanh chóng tránh ra. Đợt tấn công đầu tiên thất bại, ngay sau đó Cố Thắng Nam lại khởi xướng đợt tấn công thứ hai, bước từng bước tiến lên: “Gợi cảm đúng ? Angelina Jolie đúng ? Vậy tôi cũng đấm cho vài cái, bảo đảm mồm gợi cảm hơn cả Angelina Jolie luôn!”

      “...”

      “Đấm phát đảm bảo gợi cảm gấp đôi, đấm hai phát gợi cảm gấp ba, cứ thế mà cộng thêm!”

      vừa lẩm bẩm vừa liên tục tiến công, nhưng lại gặp phải loại đối thủ nhanh tay nhanh mắt, bình tĩnh né tránh như Lộ Tấn, nắm đấm của Cố Thắng Nam đấm trượt năm lần. Bực mình, thu nắm đấm lại, lao thẳng tới, nhưng...

      Vẫn vỗ trượt mất!

      Thấy sắp ngã sấp xuống đất, Lộ Tấn vội đưa tay đỡ lại. Sau hồi liên tục bị ép lui lại, Lộ Tấn lùi đến cuối giường, khoeo chân chạm vào thành giường. Lúc này ta đưa tay đỡ Cố Thắng Nam, dù đỡ được lại nhưng đồng thời cũng bị quán tính của đẩy tới, hai người cùng ngã thẳng xuống giường.

      Cố Thắng Nam đè người Lộ Tấn, Lộ Tấn sa sầm sắc mặt. Phản ứng đầu tiên của Lộ Tấn là: May mà sáng nay ta gọi công ty vệ sinh cho người đến dọn dẹp phòng , nếu bây giờ phải ngã vào trong lòng ta, mà là hai người bọn họ cùng ngã vào đống nôn của tối qua.

      Lúc này ta và cách nhau bao nhiêu xen ti mét? Ý thức được điểm này, Cố Thắng Nam nhất thời được gì.

      Suy nghĩ chút, Cố Thắng Nam xoay người ngồi dậy: “ nhìn cái mặt tôi ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn hề có biểu khó chịu nào, thôi được, lợi hại, xem như lợi hại!”

      xong đứng dậy định , nhưng cổ tay Cố Thắng Nam bị tóm lấy, giây sau bị Lộ Tấn kéo về giường.

      Hai bên yên lặng hơn ba giây, đột nhiên Lộ Tấn chống cùi tay xuống giường, lật người, cả người đè lên người Cố Thắng Nam.

      Bây giờ ta và lại cách nhau bao nhiêu?

      Cố Thắng Nam còn đầu óc nào để suy nghĩ vấn đề này, bởi vì ta từ từ cúi đầu xuống, rút ngắn khoảng cách này, rút ngắn mãi.

      “Tôi còn có chiêu lợi hại hơn...” ta cực kì nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

      “...”

      Giọng của ta cũng càng ngày càng trầm, càng nặng nề: “Mặt em thế này mà vẫn muốn hôn em...”

    3. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 36

      Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy.

      Cố Thắng Nam mở mắt nhìn trần nhà, cảm thấy buổi sáng thứ tư thể tầm thường hơn này lại trở nên rất chân thực.

      Vì sao lại cảm thấy chân thực? Bởi vì nhớ lại những tình tiết hỗn loạn xảy ra tối qua...

      Những chuyện xảy ra giữa người đàn ông đẹp trai và người phụ nữ có bộ mặt sưng như mặt lợn...

      ***

      “Mặt em thế này mà vẫn muốn hôn em...”

      Đây tuyệt đối là lời âu yếm có sức sát thương mạnh nhất thế giới này.

      Mặc dù từ đến lớn Cố Thắng Nam cũng mới chỉ được nghe quá hai lời âu yếm (Bao gồm, là khi Cố Thắng Nam học trường mầm non, cậu bé cùng bàn rụt rè chia nửa đồ ăn giáo viên phát khi nghỉ giữa giờ cho : “Này! Tớ biết bạn chưa no, cho bạn cái này!” Hai là, vẫn là khi Cố Thắng Nam học trường mầm non, vẫn là cậu bé cùng bàn kia, vẫn rụt rè như vậy, nhét thanh sô la cậu mang từ nhà đến vào tay Cố Thắng Nam: “Đây là sô la mẹ tớ mang từ nước ngoài về, ngon lắm. Tớ nỡ ăn, để dành cho bạn!”), nhưng Cố Thắng Nam vẫn khẳng định, cho dù Từ Chiêu Đễ dày dạn kinh nghiệm tình trường, tung hoành sa trận như vào chỗ người nghe thấy lời này cũng cảm động biết phải làm sao giống như .

      Đúng lúc cái miệng với khóe môi tạo thành độ cong cực kì gợi cảm của ta sắp hôn lên đôi môi sưng vù khiến chính cũng nỡ lòng nào nhìn thẳng vào, Cố Thắng Nam đột nhiên đưa tay che miệng ta lại: “Chờ chút!”

      Ánh mắt Lộ Tấn lộ ra vẻ nghi hoặc.

      “Bây giờ được”. Cố Thắng Nam nhìn thấy bóng chính mình trong mắt ta, chỉ thoáng nhìn qua dám nhìn nữa, vội chuyển ánh mắt qua nơi khác: “Em biết lợi hại, môi em thế này mà cũng hôn được. Nhưng... em lại thể vượt qua được chính mình”.

      Lộ Tấn suy nghĩ chốc lát, lần đầu tiên ta khư khư cố chấp mà suy nghĩ cho . Thấy có vẻ rất muốn, ta cúi đầu hôn lên cổ : “Vậy tránh hôn lên mặt em là được, hình như người em bị dị ứng...”

      Cố Thắng Nam bị ép phải ngẩng đầu lên, cảm thấy cổ mình trở nên tê dại. Mà cảm giác tê dại đó nhanh chóng lan xuống dưới, đến khi Cố Thắng Nam tóm lấy tóc ta ta kéo khóa áo xuống và luồn tay vào trong.

      Cảm giác trơn nhẵn truyền đến từ đầu ngón tay với Lộ Tấn: “Quả nhiên người em bị dị ứng”.

      Sau đó... Sau đó... Sau đó... ta bắt đầu cởi chiếc quần jean của ra...

      Chiếc quần jean bó sát giống như đối thủ ương ngạnh nhất quyết chịu thua ta, ta dùng hết sức mà chỉ kéo chiếc quần xuống được quá năm xen ti mét.

      Bàn tay linh hoạt mà xảo quyệt của ta dứt khoát bỏ chỗ khó tìm chỗ dễ, buông tha chiếc quần jean khó chinh phục, lại chuyển lên luồn vào dưới áo, vuốt ve bên ngoài lớp áo lót.

      Huyệt thái dương Cố Thắng Nam đập thình thịch, lúc này trong đầu chỉ có thanh: Có phải là quá nhanh ? Có phải... Có phải?

      mới chỉ động lòng chút, vậy mà sắp xx rồi? Hơn nữa mấy tiếng trước người đàn ông này còn đau buồn như vậy, thế mà bây giờ có tinh thần xx rồi?

      Cảm thấy tay ta vòng ra sau lưng, cố gắng cởi chiếc móc áo, Cố Thắng Nam đè tay ta lại hầu như là theo bản năng: “Các bước này có chính xác ? Tại sao em cứ cảm thấy là lạ?”

      Lộ Tấn sửng sốt tạm thời dừng hành động lại: “Bình thường em quen làm theo các bước nào?”

      Bình thường? Quen?

      phương diện đó hoàn toàn là nhi đồng chưa đến tuổi học, làm gì có thói quen bình thường?

      Trong lúc Cố Thắng Nam biết nên trả lời như thế nào, ta lại bắt đầu đoán mò: “Em quen tắm trước? Hay là quen uống vài li rượu trước?”

      Nghe ta hỏi như vậy, Cố Thắng Nam càng biết phải trả lời thế nào.

      ta lại hành động rất nhanh, lập tức định xuống giường lấy rượu. Thấy thế, Cố Thắng Nam đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt góc áo ta: “Ý em là, như chúng ta bây giờ có phải hơi nhanh quá ?”

      Hiển nhiên logic của Lộ Tấn hoàn toàn giống như : “Nếu hợp nhau, mới gặp nhau ngày cởi đồ vật lộn cũng thành vấn đề. Nếu hợp nhau, sau khi quen biết thế kỉ mới cầm tay cũng là quá nhanh”.

      Lí luận hoàn toàn kín kẽ...

      Cố Thắng Nam suýt nữa vỗ tay khen hay, nhưng...

      “Lần đầu tiên nên hoàn hảo chút”.

      “Có gì hoàn hảo?”

      Lộ Tấn nhìn quanh bốn phía, trình độ của công ti vệ sinh ta thuê tuyệt đối thuộc về hạng nhất, giờ đây khí trong phòng đều tràn ngập mùi hương thoang thoảng tao nhã.

      Cố Thắng Nam ngẩng đầu lên, chu môi nhìn ta: “Có cái này”.

      Tại sao người phụ nữ này thể hiểu vấn đề được nhỉ? Lộ Tấn ôm đầu chán nản: “ ngại cái này”.

      “Nhưng em ngại”. Cố Thắng Nam càng càng cảm thấy mình có lí: “Mặt em dị ứng sưng vù, dù thế nào cũng thể hoàn hảo được. Nhất định phải hoãn lại, để sau”.

      xong cũng kéo khóa áo lên.

      Nghe thấy tiếng kéo khóa, lông mày Lộ Tấn lập tức nhăn lại cau có.

      Thấy ta áp gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác tới gần mình, Cố Thắng Nam lập tức căng thẳng ngửa người về sau. ta tiếp tục cúi người xuống gần người , hình ảnh cái mặt lợn trong mắt ta cũng càng ngày càng ràng. Tiếp theo ta định dùng sức mạnh cưỡng bức? Hay là giận dữ cho quả đấm? Cố Thắng Nam đoán sai hết.

      Lộ Tấn tủi thân mếu máo: “Thế em định hoãn tới khi nào?”

      Cố Thắng Nam thở phào nhõm, ánh mắt cũng thả lỏng ra, sau đó...

      nhìn thấy mái lều ở nơi nào đó quần người đàn ông trước mặt...

      Giọng của Cố Thắng Nam trở nên lúng túng: “Dù sao cũng phải chờ đến lúc em hết dị ứng...”

      Lộ Tấn ngẫm nghĩ lời đủ ba giây sau đó đột nhiên sầm mặt xoay người lời.

      Chuyện này là thế nào? ta chơi nữa à?

      Cố Thắng Nam vô thức đứng lên, sau khi kéo quần lên còn do dự rất lâu rồi mới từ từ ra cửa phòng ngủ. Tức giận bỏ à? Cố Thắng Nam hơi thất vọng, nhưng mới vừa đến cửa va thẳng vào Lộ Tấn vừa quay lại.

      Cố Thắng Nam kêu đau tiếng, đưa tay ôm chỗ vừa đập thẳng vào vai ta trán.

      Vừa mới cúi đầu xuống, lại nhìn thấy mái lều ở nơi nào đó...

      Mái lều này hình như, dường như, có lẽ... thấp hơn lúc nãy chút.

      Còn đợi Cố Thắng Nam dời mắt khỏi nơi nào đó, Lộ Tấn nhét hai thứ vào trong tay : “Kí hợp đồng này ”.

      “Hả?”

      Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn Lộ Tấn với vẻ mặt vẫn thay đổi, lại nhìn thứ vừa bị nhét vào tay mình.

      chiếc bút và tờ giấy.

      ra vừa rồi người đàn ông này quay lời là để chuẩn bị bản hợp đồng này.

      Cố Thắng Nam hơi nghi hoặc ngẩng đầu thoáng nhìn Lộ Tấn rồi mới bắt đầu xem nội dung hợp đồng.

      Nét chữ cứng cáp của Lộ Tấn.

      Cố Thắng Nam khẳng định mình biết tất cả những chữ hợp đồng, nhưng vì sao khi những chữ này xếp lại cùng nhau tạo thành bản hợp đồng này lại thể hiểu được?

      Nội dung then chốt của hợp đồng như sau:

      Bên A: Cố Thắng Nam.

      Bên B: Lộ Tấn.

      Bên A chấp thuận sau khi triệu chứng dị ứng biến mất lập tức thực nghĩa vụ xx với bên B (Lộ Tấn vẽ thêm hai người hình que quấn chặt lấy nhau, hình vẽ trông rất sống động).

      Dưới phần kí tên, Lộ Tấn kí vào bên B.

      trách Cố Thắng Nam thể hiểu được, chỉ có thể trách phương thức tư duy của người lập hợp đồng hoàn toàn giống như người bình thường.

      Cố Thắng Nam chỉ do dự lát rồi lập tức bị Lộ Tấn tóm tay. ta cầm tay , kí ba chữ “Cố Thắng Nam”.

      Lộ Tấn rốt cục hài lòng gập tờ giấy lại ngay ngắn, nhét vào túi áo sơ mi.

      ***

      Mà lúc này, Cố Thắng Nam vừa tỉnh dậy. Tắm mình trong ánh nắng ban mai, Cố Thắng Nam nhìn trần nhà, suy nghĩ miên man: Hợp đồng viết như vậy có hiệu lực trước pháp luật ?

      Lại sờ sờ mặt mình, đêm qua, các triệu chứng dị ứng của giảm bớt ít. Dựa vào kinh nghiệm trước đây, khoảng tuần dị ứng hết hẳn, như vậy tuần sau là phải thực ...

      Hình ảnh hai người Lộ Tấn vẽ lập tức lên trong đầu Cố Thắng Nam, giây sau, hai hình người đó lại biến ảo thành và Lộ Tấn, quấn chặt lấy nhau, tuy hai mà ...

      Cố Thắng Nam vội lắc lắc đầu, xua đuổi các hình ảnh nên có ra khỏi đầu.

      Ngày đầu tiên của tuổi hai mươi chín bắt đầu như thế.

      Giống như mọi khi, Cố Thắng Nam rời giường, rửa mặt, thay đồ, làm như thường lệ.

      giống như mọi khi là bình thường bước thay đồ chỉ cần mất hai phút, nhưng hôm nay Cố Thắng Nam đứng trước gương đủ nửa tiếng, thay bốn bộ quần áo, buộc tóc hai lần, lần buộc mái lệch, lần buộc ngôi giữa, cuối cùng vẫn quyết định buộc đuôi ngựa. Sau khi đeo khẩu trang, quay ba vòng trước gương, Cố Thắng Nam mới hài lòng ra cửa.

      Giống như mọi khi, Cố Thắng Nam phải qua trước cửa nhà Lộ Tấn trước khi đến thang máy.

      giống như mọi khi là sau khi qua cửa nhà Lộ Tấn, chưa được hai bước, chân dừng lại, suy nghĩ chút rồi lộn lại.

      Chỉnh lại đầu tóc, xác định khẩu trang đeo lệch, sau đó Cố Thắng Nam mới bấm chuông cửa nhà Lộ Tấn.

      Có người ra mở cửa rất nhanh.

      Cửa mở rộng.

      Cố Thắng Nam vừa nhìn vào sau cửa vừa : “Trong tủ lạnh nhà em có...”

      Đột nhiên Cố Thắng Nam im bặt.

      Người đẹp trẻ măng sau cửa băn khoăn quan sát bà chị đeo khẩu trang ngoài cửa: “Chị tìm ai?”

      Cố Thắng Nam há miệng được gì. May mà có khẩu trang che chắn nên cũng cần lo người đẹp sau cửa bị đôi môi quá gợi cảm của mình làm ngất xỉu.

      Đúng lúc này lại có tiếng bước chân vang lên sau cửa, sau đó Lộ Tấn cũng tới trước mặt Cố Thắng Nam.

      Lúc này đứng trước mặt Cố Thắng Nam dường như là đôi tuấn nam mĩ nữ do tạo hóa sinh ra, mà tối qua vị tuấn nam này vừa mới kí bản hợp đồng gần giống như “Khế ước bán thân” với .

      Thời gian mới trôi qua đêm, hình như mọi thứ thay đổi quá nhanh...

      Cố Thắng Nam cứ đứng trợn mắt nhìn, Lộ Tấn lại lên tiếng trước, tiến lên bước ôm Cố Thắng Nam, kéo Cố Thắng Nam về nhà thèm quay đầu lại: “ phải sang nhà em lánh nạn”.

      Người đẹp trẻ măng lập tức kêu lên: “Lộ Tấn! quay lại cho tôi!”

      Cố Thắng Nam quay lại thoáng nhìn người đẹp đó, lại thoáng nhìn bàn tay choàng qua vai mình: “Phải chăng nên giải thích với em chút, tình hình nay là như thế nào?”

      Vẻ mặt Lộ Tấn nghiêm túc, bất kể người đẹp đó níu kéo thế nào ta cũng quay lại mà chỉ kéo Cố Thắng Nam bước nhanh hơn: “Để trong trắng của bị cướp mất, chúng ta phải chuồn khỏi đây nhanh!”

    4. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 37

      Vì vậy, Cố Thắng Nam vừa mới ra khỏi nhà chưa được ba phút bị lôi trở lại.

      Cửa đóng lại sầm tiếng, mặc dù gương mặt Lộ Tấn vẫn có biểu gì như cũ, nhưng ràng ta vừa thở phào nhõm. Cố Thắng Nam quan sát ta, lại nhìn ra ngoài qua lỗ quan sát cửa, người đẹp đó hề đuổi theo qua bên này.

      Cố Thắng Nam lập tức khoanh tay nhìn về phía Lộ Tấn, làm động tác bình tĩnh quan sát: “Bây giờ có thể rồi chứ?”

      đó”, Lộ Tấn chỉ ra ngoài cửa, có vẻ ta rất kiêng kị: “Là hàng xóm của khi ở Sydney, năm mười bốn tuổi ấy tuyên bố lấy , khi đó cả mẹ và bố mẹ ấy đều cho rằng đó là lời trẻ con đùa cho vui, ngờ ấy lại làm . Thậm chí vào sinh nhật hai mươi tuổi, ấy còn...” tới đây, đột nhiên Lộ Tấn dừng lại rồi chuyển qua chuyện khác: “Nếu phải hôm qua nhận được tin lão già chết tiệt đó nhập viện nên gọi điện thoại về Sydney chuyện này với mẹ con bé này cũng biết địa chỉ của ở Trung Quốc. Phải biết rằng trốn ta được ba năm rồi, để ta tìm được ”.

      Cố Thắng Nam nghe mà thấy đầu óc quay mòng mòng, chẳng lẽ trong thế giới của Lộ Tấn lại người bình thường nào?

      là... ấy thẳng từ Sydney tìm đến đây?”

      Lộ Tấn gật đầu.

      “Lẽ nào ấy là FBI? gọi cuộc điện thoại tới mà bị ấy lần ra tung tích?”

      “Cụ thể ta làm thế nào cũng , nhưng dám khẳng định là ta tìm được đầu mối qua cuộc điện thoại gọi cho mẹ . Phải biết tối qua từ nhà em về, nghe thấy tiếng chuông cửa, còn tưởng rằng em qua tìm cơ. Nhưng vừa mở cửa, nghênh đón lại là...”

      Lộ Tấn muốn lại thôi.

      Thái độ cực kì muốn đề cập đến chuyện đó của ta làm Cố Thắng Nam càng tò mò: “Lại là cái gì?”

      Lại là liên tiếp hàng chục nụ hôn tràn tới, may mà khi đó ta nhanh mắt nhanh tay che miệng lại, nếu ta nuốt chửng cả miệng ta luôn...

      Lộ Tấn nhìn Cố Thắng Nam trước mặt mình, hỏi đằng trả lời nẻo: “Hình như mặt em bớt sưng hơn nhiều...”

      Vừa ta vừa quên đưa tay sờ sờ mặt Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam lại đẩy tay ta ra, lúc này trong đầu toàn là bóng dáng xinh đẹp tươi tắn động lòng người của bé đó.

      “Năm nay ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

      Đây mới là vấn đề băn khoăn nhất lúc này.

      Lộ Tấn lại nhớ lắm: “Hai ba hay hai tư gì đó, làm sao?”

      ta vừa dứt lời, con số hung ác đập thẳng vào trán Cố Thắng Nam...

      6!

      bé đó trẻ hơn mình những sáu tuổi!

      Cố Thắng Nam đột nhiên cảm thấy trước mắt mình tối sầm.

      bé trẻ trung, đầy sức sống, lại chủ động như thế ở cùng phòng với suốt đêm, ta làm gì ? Hoặc, làm gì ta?”

      ta là bóng tối cực lớn bao trùm cả thời thanh niên của , em cảm thấy có hứng thú với ta sao?”

      “Nhưng ta xinh đẹp như vậy...”

      Phải biết trừ các ngôi sao điện ảnh, Cố Thắng Nam chưa bao giờ thấy sinh vật giống cái nào xinh đẹp động lòng người hơn Từ Chiêu Đễ. Vậy mà bây giờ bé đó xuất , ngay cả sắc đẹp của Từ Chiêu Đễ cũng lập tức bị đẩy xuống thứ hai.

      Hiển nhiên Lộ Tấn cho rằng như vậy: “Đẹp à? hoàn toàn thấy thế”.

      Cố Thắng Nam cầm được quan sát ta kĩ để suy đoán xem ta có dối hay . Thần sắc ta lại tỏ ra hết sức chân thành, hơn nữa, Cố Thắng Nam suy nghĩ lại, hình như lần đầu tiên gã Lộ Tấn này nhìn thấy Từ Chiêu Đễ cũng thèm nhìn lại lần thứ hai.

      Chẳng lẽ người đàn ông này miễn dịch người đẹp bẩm sinh?

      Quả phải người bình thường.

      Cố Thắng Nam cố gắng sắp xếp lại luồng suy nghĩ trong đầu, đúng lúc này thoáng liếc thấy kim đồng hồ treo tường sắp chạy đến số 9, Cố Thắng Nam lập tức cuống lên.

      “Em phải làm đây. bảo trọng nhé!”

      xong Cố Thắng Nam định ngay, Lộ Tấn giơ tay cản đường lại: “Ngày nào Lê Mạn chưa ngày đó phải ăn nhờ ở đậu bên nhà em, em chuẩn bị tốt chưa?”

      “Chuẩn bị cái gì?”

      Ánh mắt Lộ Tấn mang ý tứ sâu xa, nếu phải Cố Thắng Nam còn đeo khẩu trang dám cam đoan mình có bị ta nhìn đến đỏ mặt hay . Đến lúc Cố Thắng Nam sắp bị nhìn chịu nổi, sắp nhịn được phải bịt mắt ta lại, rốt cục ta cũng mở miệng: “Chuẩn bị sống chung ấy”.

      Sống chung? Cố Thắng Nam lập tức nheo mắt lại suy nghĩ.

      Đột nhiên mọc ra đến chiếm nhà, sau đó là cầu sống chung của ta... Tại sao Cố Thắng Nam cứ có cảm giác tất cả những chuyện này đều là mưu?

      Nhưng còn thời gian để suy nghĩ chuyện này, vội đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường: “Em sắp muộn giờ rồi, việc này chờ em làm về tiếp nhé!”

      Lần này Lộ Tấn ngăn cản nữa mà để mở cửa ra ngoài.

      Cố Thắng Nam bước nhanh đến chỗ thang máy quay đầu lại, qua cửa nhà Lộ Tấn, lập tức cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm rất căm thù. bất ngờ quay mặt sang nhìn cửa nhà Lộ Tấn, chỉ thấy lỗ quan sát tối đột nhiên sáng lên...

      ràng là có người nhìn qua lỗ quan sát, vừa quay lại nhìn, người đó nhanh chóng tránh ra, lỗ quan sát bị che nữa nên mới sáng lên như thế.

      Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy lạnh buốt, xoa xoa cánh tay, nhanh chân rời khỏi chỗ này.

      ***

      người phụ nữ cao ráo với dáng người hấp dẫn bước nhanh vào nhà hàng Tử Kinh.

      đường , vô số ánh mắt người ngoài dõi theo.

      Mới từ kho hàng ra, Loa Phóng Thanh quay về bếp sau, được nửa đường chợt nhìn thấy người phụ nữ có dáng người tuyệt vời phía trước.

      Loa Phóng Thanh lập tức trợn tròn mắt nhìn, ánh mắt cậu ta cứ dính chặt vào người đối phương, lẽo đẽo theo phía sau đối phương về phía nhà hàng.

      Thấy người đẹp đó sắp vào bếp u, Loa Phóng Thanh lập tức chạy vội lên kéo cửa ra cho đối phương.

      Người đẹp lập tức quay đầu lại nhìn cậu ta.

      Người đẹp đeo khẩu trang làm người khác nhìn thấy tướng mạo, Loa Phóng Thanh có chút tiếc nuối trong lòng nhưng vẫn ân cần hỏi: “Người đẹp cần tìm ai vậy?”

      Người đẹp đó liếc cậu ta cái, lại liếc thêm cái nữa, hình như thở dài. Loa Phóng Thanh nhíu mày nghi hoặc, người đẹp chậm rãi bỏ khẩu trang xuống: “Cậu nghĩ là tôi tìm ai?”

      Loa Phóng Thanh lập tức giống như bị sét đánh, cả người run lên, bàn tay kéo cửa hoảng sợ từ từ buông xuống: “ giáo... Cố...”

      “...”

      Sáng sớm bị trúng đòn nặng như thế, cả ngày Loa Phóng Thanh đều cảm thấy trạng thái tinh thần rất kém.

      ***

      Loa Phóng Thanh ồn ào như mọi ngày khiến bếp sau trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Cố Thắng Nam rất hài lòng với kết quả này, hiệu suất làm việc của cả bếp sau cũng được nâng cao hơn ít. Lúc nghỉ trưa, thấy làm bánh ngọt, vốn Loa Phóng Thanh còn định tới hỏi xem vì sao còn khách gọi đồ mà còn làm bánh ngọt cho ai, nhưng vừa nghĩ đến cú sốc tâm lí buổi sáng, Loa Phóng Thanh lại quyết định lặng lẽ thưởng thức vẻ mặt chăm chú của giáo Cố khi làm bánh ngọt... Tại sao trước đây mình phát gương mặt giáo Cố nhìn nghiêng lại mê người như vậy? Cho dù mang khẩu trang cũng vẫn cứ rất mê người.

      Vì vậy Cố Thắng Nam có thể bình yên làm xong chiếc bánh.

      Sabayon vừa ra lò, cho thêm sô la, cả mùi thơm khi vừa nướng xong cũng được Cố Thắng Nam giữ kín trong chiếc hộp đựng bánh ngọt.

      xách hộp bánh ngọt thẳng đến toà nhà hành chính.

      Đáng tiếc là Cố Thắng Nam đến đúng lúc, thư kí Tổng giám đốc với : “Tổng giám đốc Trình họp”.

      Cố Thắng Nam đành phải giao bánh ngọt cho thư kí rồi quay về.

      mới vừa ra cửa toà nhà hành chính, đột nhiên tiếng quát to vang lên sau lưng: “Đứng lại!”

      Giọng này nghe quen quen, Cố Thắng Nam dừng lại, quay người.

      Lộ Tấn chậm rãi tới trước mặt , bước chân phóng khoáng.

      “Tại sao... lại ở đây?” Cố Thắng Nam thể tưởng tượng được người nào đó buổi sáng còn tử thủ trong nhà , buổi chiều lại xuất ở nơi làm việc.

      “Họp!”

      “Họp?”

      Cố Thắng Nam vừa hỏi ra miệng tự trả lời cho ta - ta là cổ đông Tử Kinh, tới đây họp là chuyện hoàn toàn hợp lí.

      Nhưng hiển nhiên còn có nghi vấn mà Cố Thắng Nam thể tự giải đáp được: “ phải có nữ ma đầu trông coi à? Làm sao chuồn ra khỏi nhà em được?”

      Vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Lộ Tấn xấu , sắc mặt sa sầm, hàm cắn chặt, sau đó mới bật ra mấy tiếng: “Leo ống nước”.

      “Nhà em ở tầng bốn cơ mà?”

      Lộ Tấn nhếch miệng, dáng vẻ rất coi thường: “Dạo ở Sydney, để tránh ta, từng leo xuống từ tầng sáu”.

      Cố Thắng Nam phải mất thời gian mới tưởng tượng được những gì ta làm.

      yên lặng, đột nhiên nghe thấy Lộ Tấn hỏi: “Em hỏi xong rồi chứ?”

      “Tạm thời chưa có câu hỏi nào khác”.

      Nghe vậy, Lộ Tấn gật đầu, chợt chuyển giọng: “Vậy bây giờ đến phiên hỏi”.

      Tư duy của Cố Thắng Nam theo kịp tư duy của Lộ Tấn.

      “Vì sao em phải làm sabayon cho Trình Tử Khiêm?”

      Cố Thắng Nam lập tức trợn mắt.

      Lộ Tấn tự động đánh đồng dáng vẻ này của với vẻ chột dạ khi bị người khác bắt quả tang làm chuyện xấu, giọng càng trở nên trầm thấp: “Em làm như vậy là quá đáng, dùng đồ ăn dụ dỗ người đàn ông khác là quá đáng rồi, mà quá đáng hơn là em còn chưa bao giờ làm sabayon cho ăn cả”.

      “Hôm qua ấy giúp em, em cảm ơn ấy thôi. Hơn nữa...”

      Cố Thắng Nam càng càng cảm thấy đúng. Dụ dỗ? Thế này mà gọi là dụ dỗ?

      lập tức đưa tay chỉ vào mũi ta, biện hộ cho chính mình: “ cho rằng ai cũng giống như , hoàn toàn phản ứng gì với ngoại hình của phụ nữ, vậy mà lại bị tay nghề nấu ăn của phụ nữ làm cho mê mẩn biết trời đâu đất đâu à?”

      Lộ Tấn lắc đầu: “Cũng chả biết được”.

      người như Trình Tử Khiêm lại đứng chảy nước miếng nhìn người đẹp, hoặc đứng chảy nước miếng nhìn bàn đồ ăn cộng thêm đầu bếp nữ với gương mặt dị ứng sưng vù... Cố Thắng Nam hoàn toàn thể tưởng tượng ra bất cứ hình ảnh nào trong hai hình ảnh .

      “Có điều vẫn còn may...” Khóe miệng Lộ Tấn khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Cố Thắng Nam mang theo vẻ thần bí, sau đó ta giơ bàn tay giấu sau lưng lên trước mặt Cố Thắng Nam.

      ngờ tay Lộ Tấn lại là hộp bánh ngọt của .

      Cố Thắng Nam sửng sốt, sau khi bừng tỉnh lập tức sợ hãi kêu lên: “Ngay cả bánh ngọt mà cũng ăn trộm?”

      Lộ Tấn lập tức lia ánh mắt hình lưỡi dao tới.

      “Sau khi và bọn họ họp xong, Tổng giám đốc Trình của bọn em hẹn đến văn phòng của ta trao đổi. Thư kí của ta mang bánh ngọt đến cho ta, chỉ liếc nhìn vài lần mà thôi, vậy mà Tổng giám đốc Trình của bọn em hào phóng cho chiếc bánh này rồi. vừa mở hộp ra đoán được là em làm nên đuổi theo ra đây. Lí do gì mà em bảo ăn trộm?”

      Cố Thắng Nam còn có ý định tranh luận gì với đối thủ có tâm lí vững vàng, hành động nhanh nhẹn, hơn nữa còn theo đuổi mĩ thực có giới hạn như ta nữa.

      Đúng lúc này hai người đồng thời nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

      Cố Thắng Nam lấy điện thoại ra, nhìn thấy là điện thoại của ban quản lí chung cư, cầm được nhìn Lộ Tấn.

      Lộ Tấn lấy điện thoại ra, nhìn thấy là điện thoại từ Sydney xa xôi gọi tới, cũng cầm được ngẩng đầu nhìn Cố Thắng Nam.

      Hai người đồng thời nghe điện thoại.

      Cố Thắng Nam: “Chú Trương, có việc gì vậy?”

      Lộ Tấn: “Mẹ à!”

      Trong điện thoại của Cố Thắng Nam, quản lí Trương cực kì sốt ruột: “Tiểu thư Cố, có người đứng bên ngoài rào chắn ban công nhà , hình như là tên trộm. Hơn nữa còn là tên trộm nữ... trẻ tuổi!”

      Trong điện thoại của Lộ Tấn, giọng bình tĩnh cao quý của bà mẹ vẫn mang theo vẻ uy nghiêm: “Mẹ nghe con Melody rằng con chung sống bất hợp pháp với người phụ nữ ba mươi tuổi?”

    5. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 38

      Trong điện thoại của Lộ Tấn, giọng bình tĩnh cao quý của bà mẹ vẫn lộ vẻ uy nghiêm: “Mẹ nghe con Melody rằng con chung sống bất hợp pháp với người phụ nữ ba mươi tuổi?”

      ***

      Lúc Cố Thắng Nam nhìn về phía Lộ Tấn, Lộ Tấn lạnh mặt với người ở bên kia điện thoại: “Việc này mẹ cần bận tâm”.

      Vừa xong, Lộ Tấn nghiến răng tắt máy, nhét điện thoại vào trong túi.

      Hiển nhiên phiền phức của Cố Thắng Nam khó khăn hơn của Lộ Tấn nhiều, chỉ thấy quản lí Trương căng thẳng hỏi : “Tiểu thư Cố, có cần chúng tôi báo cảnh sát giúp hay ?”

      Cố Thắng Nam suy nghĩ chốc lát, chợt nghĩ đến khả năng, vội hỏi: “Có phải tên trộm đó rất cao, ngực rất lớn, chân rất dài, tóc dài tung bay ?”

      Hiển nhiên câu hỏi của làm quản lí Trương xấu hổ, chỉ thấy ông ta lập tức lắp bắp: “Tôi tôi tôi... tôi ở tầng , ta ở tầng bốn, làm sao tôi thấy được? Có điều... tóc dài quả là đúng”.

      Trong đầu Cố Thắng Nam ra hình tượng của tên trộm xinh đẹp trẻ trung đó: “Quản lí Trương, hình như cháu biết ấy. ấy phải kẻ trộm đâu. Chú giúp cháu gọi 114 nhờ cảnh sát phòng cháy chữa cháy đưa ấy xuống, cháu lập tức về ngay”.

      Lộ Tấn đứng bên cạnh Cố Thắng Nam, nghe xong , ta nheo mắt lại suy nghĩ. Cố Thắng Nam cất điện thoại, liếc nhìn Lộ Tấn. Chỉ liếc cái, dường như Lộ Tấn cũng đoán được: “ lẽ là...”

      Cố Thắng Nam gật đầu: “Cuối cùng em cũng thấy có người còn đáng sợ hơn ...”

      Vừa vừa kéo ta chạy .

      ta gây ra chuyện gì đấy chứ?”

      Cố Thắng Nam vừa chạy vừa , giọng lên xuống đều: “ ta bò sang rào chắn ban công nhà em, trẻ con bây giờ là lớn mật, rơi xuống xong đời luôn”.

      Lộ Tấn vẫn tỏ ra rất ung dung, có vẻ muốn nhanh như vậy: “ ta tham gia câu lạc bộ tàu lượn, lên trời xuống đất xuống biển ta cũng chết được”.

      Cố Thắng Nam để ý nhiều như vậy, kéo ta chạy thẳng đến bãi đỗ xe: “Xe đâu?”

      Lộ Tấn cam lòng móc chìa khóa xe ra, giơ chìa khóa lên bấm bấm. tiếng bíp vang lên, đồng thời chiếc xe cách đó xa nháy đèn.

      Cố Thắng Nam kéo ta tới, mở cửa xe ấn ta vào chỗ ngồi.

      Xe của Lộ Tấn chạy vào cổng tiểu khu, quản lí Trương chờ rất lâu trong phòng bảo vệ vội ra chào hỏi.

      Bọn họ nhanh chóng theo quản lí Trương đến toà nhà quản lí, chỉ thấy đám bảo vệ đứng quanh cửa phòng làm việc của quản lí Trương nhìn ngó vào trong. Lúc đầu Cố Thắng Nam cũng hiểu ra sao, sau khi quản lí Trương đẩy đám người ra dẫn và Lộ Tấn vào phòng làm việc, Cố Thắng Nam mới vỡ lẽ. Lê Mạn ngồi giữa phòng làm việc, mặc áo sát nách, quần soóc bò, ngực to, eo , chân dài, xinh đẹp làm mọi người loá mắt. Các nhân viên bảo vệ đều là đám trai trẻ, thảo nào cứ đứng ngoài cửa dòm vào trong mãi, những đôi mắt đều phát sáng.

      và Lộ Tấn vừa vào phòng làm việc, Lê Mạn ngồi quay vai ra cửa chợt quay mặt ra nhìn, phản ứng nhanh kém gì chó nghiệp vụ ngửi thấy hơi thở của kẻ tình nghi.

      Thấy Lộ Tấn đứng gần cửa, Lê Mạn ô tiếng, đứng lên, dang rộng hai tay lao tới chỗ Lộ Tấn: “Em biết vẫn lo lắng cho an nguy của em mà!”

      Lê Mạn chỉ còn cách Lộ Tấn nửa mét, hai tay Lê Mạn sắp ôm chặt lấy Lộ Tấn, trong chớp mắt, Lộ Tấn kéo Cố Thắng Nam đến trước mặt mình.

      giây sau, Lê Mạn ôm chầm lấy Cố Thắng Nam. giây sau nữa, cặp môi đỏ gợi cảm của Lê Mạn để lại dấu son ràng khẩu trang của Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam cảm thấy ngực mình bị cặp gò bồng đảo của đối phương ép đến ngạt thở.

      Lê Mạn mở mắt, sững sờ ba giây, sau đó mới nhận ra mình ôm hôn người phụ nữ. Lê Mạn hoảng sợ vội vàng đẩy người phụ nữ này ra: “ là ai? Tại sao cứ chen vào giữa hai chúng tôi thế?”

      xong đôi mắt vốn rất lớn lại trợn to hơn nhìn về phía Lộ Tấn: “Lộ Tấn, rốt cục và con bé nam nam nữ nữ này có quan hệ gì?”

      Cố Thắng Nam giận rồi: cái bao tải sao? Bị Lộ Tấn xách đến xách , lại bị con bé này đẩy đẩy đến!

      Hơn nữa, cái gì gọi là nam nam nữ nữ?

      Lê Mạn vẫn còn tiếp tục: “Còn nữa còn nữa, bọn họ chỉ là đám bảo vệ chung cư, dựa vào cái gì mà dám hạn chế tự do của em, cho phép em rời...”

      Cố Thắng Nam hít sâu ba giây, đột nhiên kéo khẩu trang ra, bùng nổ chiêu sư tử hống: “Câm miệng lại cho tôi!”

      Lê Mạn lập tức hoảng sợ im bặt.

      Từ đầu đến cuối vẫn bình thản đứng sau lưng Cố Thắng Nam lên tiếng, lúc này nhìn thấy Lê Mạn bị Cố Thắng Nam quát hoảng sợ dám lời nào, Lộ Tấn vẫn im lặng lên tiếng, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, sau đó lặng lẽ giơ ngón tay cái ra dấu với Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam vừa quay đầu lại nhìn thấy ngón tay cái giơ lên của Lộ Tấn, ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Lộ Tấn cảnh cáo, dường như với Lộ Tấn: mà còn làm con rùa rụt đầu nữa là tôi lôi cái đầu rùa ra khỏi mai rồi chặt mất!

      Lúc này Lộ Tấn mới làm bộ ho tiếng, nắm tay lại đặt nắm đấm lên chóp mũi làm ra vẻ ngạo mạn, liếc mắt nhìn Lê Mạn: “Cái gì mà nam nam nữ nữ?” xong, Lộ Tấn đưa tay choàng qua vai Cố Thắng Nam rồi đột nhiên kéo vào lòng mình: “Đây là bạn của tôi”.

      Đây là... bạn ... của tôi...

      Trái tim Cố Thắng Nam đập mạnh: Thịch!

      Ngay sau đó lại: Thịch!

      Cuối cùng đập ngừng như bản giao hưởng: Thịch thịch thịch thịch thịch...

      Cùng lúc đó, Lê Mạn cũng cực kì kinh ngạc, hai mắt trợn tròn sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

      “Hơn nữa...” Trong khi hai người phụ nữ đều bị chấn động tâm lí cực mạnh, mỗi người ôm suy nghĩ khác nhau, Lộ tiên sinh lại ung dung đến mức chỉ muốn cho ăn đập: “Bạn trai bạn sống chung là chuyện rất bình thường, sau này đừng có mách lẻo mẹ tôi cái gì mà chung sống bất hợp pháp nữa!”

      Dường như Lê Mạn bị những gì Lộ Tấn làm bừng tỉnh, ta giơ ngón tay chỉ thẳng vào mũi Lộ Tấn lên án: “ thể như vậy được! ràng trước đây với em, người của là... Mạnh Tân Kiệt cơ mà?”

      Trái tim đập thình thịch của Cố Thắng Nam đột nhiên ngừng đập.

      suýt chết vì choáng váng.

      Lộ Tấn nhận ra bờ vai Cố Thắng Nam đột nhiên cứng đờ. ta cúi đầu, ghé sát vào tai Cố Thắng Nam, giải thích với lượng chỉ có mới nghe thấy: “ như vậy thể thoát khỏi ta được”.

      Nhưng thực tế chứng minh, cho dù như vậy, ta vẫn thể thoát khỏi được Lê Mạn...

      ***

      Ngày thứ ba Lộ Tấn chuyển sang nhà Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam làm về nhà, là 10 giờ tối, vậy mà vẫn còn bị hành hạ cả bên trong nhà lẫn bên ngoài cửa.

      Hành hạ bên ngoài cửa đến từ hàng xóm...

      Từ khi Lê Mạn chuyển đến làm hàng xóm của , lần đầu tiên Cố Thắng Nam nhận ra Lộ Tấn là người hàng xóm tốt đẹp đến mức nào. Ít nhất Lộ Tấn cũng đứng khoanh tay lạnh lùng bên phòng bếp đối diện nhìn lom lom sang bếp bên này như Lê Mạn.

      Điều này khiến lần đầu tiên trong đời Cố Thắng Nam cảm thấy nấu ăn là loại hành hạ.

      Vì vậy chỉ úp vội hai bát mì rồi lập tức chạy từ phòng bếp về phòng khách.

      đặt bát lên bàn uống nước, bưng bát còn lại ăn ngon lành.

      Lộ Tấn nhìn bát mì với vẻ chán ghét: “ chuyển sang nhà em, dù sao cũng nên có bữa tiệc chào mừng chứ? Bắt ăn uống kham khổ thế này là định đuổi à?”

      Hành hạ trong nhà đến từ vị Lộ tiên sinh chăm bẵm kiểu gì cũng vừa lòng này.

      Cố Thắng Nam gắp đũa mì to, vừa nhai nhồm nhoàm vừa phát lúng búng: “Tự vào bếp mà xem, có mì ăn liền cho ăn là tốt lắm rồi”.

      Lộ Tấn nghi hoặc nhìn rồi đứng dậy xỏ dép lê vào trong bếp. Cố Thắng Nam mặc kệ ta, tiếp tục thưởng thức bát mì của mình. Chỉ chốc lát sau Lộ Tấn đen mặt quay lại, hiển nhiên ta cũng nhìn thấy pho tượng nữ thần mặt đen đứng bên phòng bếp đối diện: “Được rồi, lần này tha cho em”.

      Lộ Tấn đẩy bát mì ăn liền bàn sang bên cạnh, khuất mắt trông coi, đồ ăn ngon được làm ô nhiễm ánh mắt ta.

      Chỉ chốc lát sau Cố Thắng Nam ăn xong bát mì của mình, thấy ta thèm động đũa, lập tức bưng bát mì của Lộ Tấn lên chiến đấu tiếp.

      Lộ Tấn nhìn nuốt ngấu nghiến, cầm được nhíu mày: “Em ăn khỏe như vậy mà sao người đắp thêm được mấy lạng thịt? Đúng là phí phạm thực phẩm”.

      Cố Thắng Nam ngẩng đầu, thấy ta nhìn ngực mình đầy ý. lập tức đá ta cái: “Loại người gọi bàn đồ ăn, thấy mùi vị hơi đúng bắt người ta làm lại mười mấy hai mươi lần như mà còn biết xấu hổ em lãng phí đồ ăn?”

      Lộ Tấn tranh cãi với . Chân thoáng qua trước mắt ta, sức chú ý của ta bị thu hút. Dưới lớp quần jean, chân lộ ra đường cong hết sức đẹp đẽ, Lộ Tấn vừa cảm thán “rốt cục người phụ nữ này cũng chịu bỏ chiếc quần thể thao màu xám vạn năm thay đổi kia” vừa ngồi dịch vào gần : “Ngày mai em được nghỉ à?”

      “Đúng, sao?”

      Lộ Tấn lại nhìn mặt : “Hình như em sắp hết hẳn dị ứng rồi”.

      Cố Thắng Nam vô thức xoa xoa mặt, tạm dừng ăn, nghi hoặc nhìn Lộ Tấn.

      Quả nhiên sau khi chăm chú nhìn ba giây, Lộ Tấn nhướng mày bóng gió với : “Phải chăng là có thể thực hợp đồng rồi?”

      Cố Thắng Nam tạm thời quên cả chuyện, còn bưng bát mì ngồi sofa, chợt phát ta từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

      Lộ Tấn cầm bát mì tay đặt sang bên cạnh, tiếp tục thi công công trình vĩ đại là kéo gần khoảng cách giữa hai bên.

      Nhận ra người đàn ông này sắp hôn mình, Cố Thắng Nam cầm được mím môi. Hình như môi hết sưng rồi...

      Cố Thắng Nam từ từ nhắm mắt lại...

      Sắp rồi, sắp rồi, cảm nhận được hơi thở của ta.

      Đúng lúc này, giọng với lượng kém gì loa thông báo ở sân bay vang lên bên tai bọn họ: “Lộ Tấn! dám làm chuyện có lỗi với em cứ thử xem!”

      Lộ Tấn và Cố Thắng Nam đều sửng sốt.

      Câu thứ hai của đối phương cũng nhanh chóng vang lên: “Trước lấy Mạnh Tân Kiệt ra làm lá chắn, bây giờ lại lôi đứa bất nam bất nữ ra làm lá chắn!”

      Cố Thắng Nam theo hướng phát ra thanh vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy Lê Mạn cầm chiếc loa cầm tay đứng diễu võ dương oai trong phòng bếp đối diện.

      Lộ Tấn cũng theo vào bếp. giây sau, Cố Thắng Nam trơ mắt nhìn Lê Mạn lại giơ loa lên miệng. giây sau nữa, tất cả mọi hộ gia đình trong toà chung cư này đều bị ép phải thưởng thức bài ca của tiểu thư Lê Mạn:

      “Sông lớn chảy về đông a chảy về đông

      Tình nhân trong thiên hạ đều chia tay í à chia tay

      Sau đêm nay chia tay í à chia tay

      Gặp chuyện bất bình phải ra tay

      chia tay ta hắt xăng đốt nhà í a

      Đến lúc đó ai cứu được í a ớ a...”

      Trong tiếng ca tuyệt vời này, Cố Thắng Nam quay lại nhìn Lộ Tấn: “Trước kia em luôn bảo người lập dị, nhưng bây giờ...” Cố Thắng Nam thoáng liếc sang phòng bếp đối diện rồi lập tức thu ánh mắt lại: “Em phát , bị ta dây dưa nhiều năm như vậy mà mới chỉ lập dị đến mức ấy, dễ chút nào...”

      ***

      Tiếng hát của Lê tiểu thư giống như thanh ma quái, hai hôm sau Cố Thắng Nam làm, nghe thanh khi thái rau, thanh nồi niêu bát đĩa va chạm, thậm chí nghe tiếng vòi nước chảy đều bất giác hồi tưởng lại bài hát đó:

      Sông lớn chảy về đông a chảy về đông

      Tình nhân trong thiên hạ đều chia tay í à chia tay

      Sau đêm nay chia tay í à chia tay

      Gặp chuyện bất bình phải ra tay

      chia tay ta hắt xăng đốt nhà í a

      Đến lúc đó ai cũng cứu được í a ớ a...

      Í a ớ a...

      Í a ớ a...

      giáo Cố?”

      giáo Cố?”

      Phục vụ bàn gọi hai lần liền, Cố Thắng Nam mới đột nhiên bừng tỉnh, lấy lại tinh thần, vẻ mặt mới trở lại bình thường: “Có chuyện gì vậy?”

      “Có vị khách ăn món ốc sên hấp khoai sọ của chị và muốn gặp chị”.

      phải là Lê Mạn đánh đến chỗ làm đấy chứ? Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy tay chân lạnh buốt. Sau hồi đấu tranh tư tưởng, Cố Thắng Nam mới cam lòng đến phòng ăn.

      Khi thấy người chờ phụ nữ trung niên, Cố Thắng Nam lặng lẽ cảm ơn Thượng Đế trăm lần trong lòng.

      Nhưng hiển nhiên quý bà quần áo đẹp đẽ, dáng vẻ nhã nhặn này cũng phải người có thiện ý: “Cố Thắng Nam?”

      Cố Thắng Nam: “Chào bà!”

      “Chào . Tôi tên là Trương Lâm”.

      Quý bà này biết tên , lúc này lại bắt đầu tự giới thiệu. Cố Thắng Nam thể yên lặng chờ xem diễn biến.

      “Tôi là mẹ của Lộ Tấn”.

      ***

      Bà Trương mời ngồi, Cố Thắng Nam kéo ghế ra ngồi xuống.

      Có thể chạy từ nước ngoài về nhanh như vậy, thậm chí có thể đến thẳng khách sạn làm, Cố Thắng Nam cảm thấy vị mẫu thân này phải dạng vừa.

      Hơn nữa, Cố Thắng Nam có thể đoán được, đến lúc này rất có thể Lộ Tấn vẫn biết mẹ ta về nước.

      Nhưng Cố Thắng Nam ngồi đủ mười phút mà bà Trương vẫn mở miệng chuyện, chỉ lẳng lặng quan sát .

      Hình như Trương Lâm có thói quen giống như Lộ Tấn, trước khi những gì quan trọng đều chạm nắm đấm vào chóp mũi lát.

      Khi nhìn thấy hành động này xuất , trong đầu Cố Thắng Nam chỉ có câu: Xong đời rồi, tình tiết quen thuộc trong những bộ phim truyền hình máu chó đến, mẫu thân của Lộ Tấn tự thân xuất mã ép rời xa Lộ Tấn.

      Trương Lâm chậm rãi nhìn về phía , chậm rãi mở miệng...

      Cố Thắng Nam đột nhiên căng thẳng, bởi vì lúc này, đột nhiên phát mình lại cảm thấy...

      Quyến luyến nỡ.

      nỡ rời Lộ Tấn? Cố Thắng Nam bị ý nghĩ này của mình làm kinh ngạc.

      “Rất cảm ơn cháu!”

      Cố Thắng Nam sửng sốt.

      nghe nhầm hay sao?

      giây sau, Cố Thắng Nam cảm thấy hình như mình nghe nhầm, bởi vì nhìn thấy ánh sáng của hi vọng lấp lánh trong mắt Trương Lâm: “Nếu cháu xuất rất sợ con trai phải sống cả đời với Mạnh Tân Kiệt...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :