1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay sử dụng đàn ông - Lam Bạch Sắc (75c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 15

      Trong phòng bệnh của Cố Thắng Nam.

      và người đàn ông tên là Trình Tử Khiêm trước mặt nhìn nhau, trong đầu mỗi người đều ngừng suy nghĩ, đột nhiên chiếc điện thoại trong tay Trình Tử Khiêm đổ chuông.

      Cố Thắng Nam đành phải chờ ta nghe điện thoại xong rồi mới thăm dò hành tung của Lộ khó tính, ngờ giây sau Trình Tử Khiêm lại đưa điện thoại cho : “Tình hình ban công tối qua hơi lộn xộn, tôi và cầm nhầm điện thoại của nhau”.

      Cố Thắng Nam nhìn điện thoại di động, ngẩn ra hồi lâu.



      Tối qua người đàn ông này cũng có mặt ban công? Vậy ... lẽ lại nhận nhầm người, hôn được Lộ Tấn mà lại... Vậy cũng có thể giải thích vì sao thể lấy lại được may mắn của mình, vì thế bây giờ mới vỡ đầu chảy máu nằm ở đây...

      Cố Thắng Nam vội lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại di động.

      Vừa nghe máy, giọng vui vẻ thoải mái của Từ Chiêu Đễ ở đầu bên kia vang lên: “Chúc mừng bạn nhé!”

      Cố Thắng Nam sờ sờ băng gạc trán, vô cùng chán nản: “Có gì mà chúc mừng?”

      “Lộ Tấn vào bệnh viện rồi, có vẻ như còn bị thương . Cuối cùng bạn giành lại được may mắn của mình rồi!”

      Cố Thắng Nam ngẩn ra. Hiển nhiên câu tiếp theo khiến Từ Chiêu Đễ thất vọng: “Tớ cũng ở bệnh viện... Tớ cũng bị thương ...”

      Kết thúc cuộc gọi, thanh của Từ Chiêu Đễ còn vang vọng bên tai Cố Thắng Nam: Lộ Tấn vào bệnh viện rồi, có vẻ như còn bị thương ...

      Cố Thắng Nam hơi băn khoăn nhìn Trình Tử Khiêm, ta có thể tìm được phòng bệnh của , vậy ...

      biết bây giờ Lộ tiên sinh ở đâu chứ?”

      “Xin lỗi, chuyện này tôi . Sau khi phát cầm nhầm điện thoại, tôi gọi vào số máy của mình. y tá nghe máy rằng ở đây”. xong, Trình Tử Khiêm nhìn quanh trong phòng: “Điện thoại của tôi đâu? có nhớ để ở chỗ nào ?”

      nhớ sao nổi? Cố Thắng Nam đành phải gượng cười cái với Trình Tử Khiêm rồi vội vã lật hết chăn gối giường bệnh lên tìm lượt. có!

      Dưới gầm giường, tủ đầu giường cũng tìm lượt. Vẫn có.

      lúc Cố Thắng Nam chuẩn bị xuống giường tiếp tục tìm điện thoại, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. nhìn ra ngoài cửa, y tá đứng bên cạnh cửa: “Bệnh nhân giường số 0031”.

      Cố Thắng Nam ngơ ngác, lúc mới nhận ra bệnh nhân số 0031 trong miệng y tá với vẻ mặt chán ghét đó chính là mình.

      Hơn nữa Cố Thắng Nam cũng nhanh chóng hiểu ra vì sao vẻ mặt đối phương lại như vậy.

      Chỉ thấy tay trái y tá giơ lên chiếc ống nhổ vừa mới rửa sạch, tay phải giơ lên chiếc túi bóng trong suốt đựng điện thoại di động: “Vừa rồi tôi dọn bãi nôn của , phát trong ống có chiếc điện thoại di động, chắc là của . Tôi lấy ra cho , có cần lấy lại ?”

      Trình Tử Khiêm vô thức nheo mắt nhìn tay phải y tá, khuôn mặt trở nên cứng đờ.

      Cố Thắng Nam sớm đầu đầy vệt đen, trong đầu cân nhắc hồi lâu, cuối cùng mới cam chịu quay lại nhìn về phía Trình Tử Khiêm, nhắc lại lời y tá: “ có cần lấy lại hay ?”

      Bây giờ Trình Tử Khiêm mới quay lại nhìn về phía người phụ nữ giường bệnh lần nữa. Dù ta chuyện, nhưng qua ánh mắt ta nhìn mình, Cố Thắng Nam vẫn đọc được ý nghĩ của ta: Quái vật...

      ***

      “Tôi... Tôi đền cho ”. Bây giờ Cố Thắng Nam chỉ có thể làm cách này để vãn hồi chút thể diện cuối cùng của mình.

      Sau khi chống đỡ loạt đòn tấn công của Cố Thắng Nam, tinh thần Trình Tử Khiêm thư thái trở lại rất nhanh: “ , cần, tiền điện thoại cứ coi như chi phí tôi đền

      “Nhưng...”

      làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của nữa. Cáo từ!” ta khẽ gật đầu với rồi chuẩn bị luôn.

      Cố Thắng Nam đưa mắt nhìn bóng dáng ta biến mất bên ngoài cửa, thầm tặc lưỡi than thở: Trình Tử Khiêm, Trình Tử Khiêm, quả nhiên người cũng như tên, đúng là khiêm tốn, nào giống tên Lộ khó tính đó...

      Đột nhiên khuôn mặt của Lộ Tấn xuất trong đầu, tinh thần Cố Thắng Nam vừa mới được thả lỏng lại lập tức trở nên căng thẳng.

      May mà Từ Chiêu Đễ nhanh chóng hỏi thăm được Lộ Tấn ở đâu giúp Cố Thắng Nam: ở cách chỗ xa, trong phòng bệnh khoa chấn thương chỉnh hình ở tầng dưới.

      Nghĩ đến Lộ khó tính giờ đây chưa biết sống hay chết, Cố Thắng Nam đành phải gắng gượng đỡ lưng thăm chuyến.

      Vất vả lắm mới lết được đến ngoài cửa phòng bệnh khép hờ, Cố Thắng Nam lấy dũng khí gõ cửa. có người nào trả lời.

      Lại gõ cửa, vẫn ai trả lời. Bây giờ chỉ đứng yên Cố Thắng Nam cũng thấy eo mỏi lưng đau, đầu óc quay cuồng, dứt khoát đẩy cửa vào. Khu thăm hỏi có người, giường bệnh cũng có người, Cố Thắng Nam giọng hỏi câu: “Có ai ở đây ?”

      Trả lời tiếng choang vang lên trong nhà vệ sinh.

      Cố Thắng Nam vội khập khiễng tới, chút suy nghĩ phá cửa mà vào.

      người đàn ông đứng... tè trước bồn cầu.

      Lập tức hai người trong ngoài nhà vệ sinh đều đứng sững.

      Đối phương cần quay lại, Cố Thắng Nam cũng tự động tưởng tượng ra vẻ mặt “giết cũng hết hận” của người nào đó qua bóng lưng hoàn mĩ có thể so với 007. vội cúi đầu: “Xin lỗi!”

      xong Cố Thắng Nam định đóng cửa lại lui ra ngoài, nhưng ngay lập tức nghe thấy ta quát lên: “Đứng lại!”

      đứng sững lại.

      “Quay lại!” ta lại .

      ta gọi ... quay lại? Cố Thắng Nam kinh ngạc nên lời. Quay lại nhìn lần nữa, xác định người bên trong quả là Lộ Tấn.

      “Nghe thấy ?” ta lại lên tiếng.

      Cố Thắng Nam cắn răng, tự ép mình phải vào.

      đứng đến cạnh cửa buồng vệ sinh, ta vẫn còn chưa hài lòng: “Tới gần thêm chút nữa!”

      Cố Thắng Nam kinh ngạc há to miệng, vẫn tiếp tục đứng sững tại chỗ. Nhưng người nào đó lại chờ đợi đến mức sốt ruột, quơ tay về phía sau, trong giây lát kéo Cố Thắng Nam vào.

      ... làm gì?”

      Lộ Tấn trợn mắt nhìn : “Im ngay. Đỡ tôi!”

      Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng hiểu ra ta sử dụng như chiếc nạng. Khoảng cách rất gần, cũng biết là tiếng tim đập thình thịch của ai vang lên trong tai người còn lại. khó xử cúi đầu, ngờ vừa hạ ánh mắt xuống nhìn thấy cánh tay bị thương của ta. lập tức sững người.

      ả lưu manh này lại còn đường hoàng cúi đầu nhìn chỗ nào đó!!! Thậm chí còn nhìn đến ngơ ngẩn!!! Lộ Tấn lập tức khẽ quát tiếng: “Nhắm mắt lại!”

      Cố Thắng Nam hoảng sợ lập tức nhắm mắt lại.

      Đợi hồi lâu, Cố Thắng Nam vẫn nghe thấy tiếng nước chảy, suy nghĩ xem có chuyện gì, bên tai lại khẽ vang lên tiếng người đàn ông này nuốt nước bọt. Lần này khôn hơn, chỉ khẽ hé mắt nhìn, thấy tai ta đỏ bừng. Cố Thắng Nam nghĩ đến khả năng, nhân lúc chưa bị ta phát , lặng lẽ nhắm mắt lại: “Có cần tôi bịt cả tai lại ?”

      Cho dù nhắm mắt, Cố Thắng Nam vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của ta. Quả nhiên dã đoán đúng, bởi vì có ở đây, nên người đàn ông này mãi ... tè được.

      Trước khi ta mở miệng ra lệnh cho , Cố Thắng Nam biết thời biết thế bịt tai lại.

      giây... Hai giây... Cố Thắng Nam lặng lẽ tính toán xem lúc nào có thể bỏ tay ra khỏi tai. Đột nhiên...

      Ầm tiếng.

      Trợ lý phá cửa xông vào.

      “Lộ tiên sinh, ngài sao...” Vốn sốt ruột hỏi han, lúc thấy đôi nam nữ quay lưng về phía mình, cậu trợ lý kinh hoàng sao tiếp được nữa: “A...”

      May mà trong nháy mắt trước khi cậu trợ lý phá cửa xông vào, Lộ Tấn kịp kéo khóa quần lên. Nhưng ta vẫn quay lại tặng cậu trợ lý ánh mắt còn lạnh hơn băng đóng ngàn năm làm người nào bị nhìn cũng phải run lập cập.

      “Cậu chạy đâu đấy? Vì sao điện thoại cứ báo bận suốt?”

      Cậu trợ lý lập tức lắp bắp: “Tôi... Tôi...”

      Chẳng lẽ cậu ta có thể , vừa rồi mình vẫn mải à ơi với “người bạn tình Trung Quốc” hay sao?

      Cậu ta có thể mặc dù mình nghe đến mức đỏ mặt tía tai nhưng vẫn nỡ gác máy hay sao?

      thể!

      Cậu ta chỉ có thể : “Ơ... Sau khi tôi nghe máy xong mới đọc được tin nhắn ngài gửi, bảo tôi lập tức chạy tới nhà vệ sinh, nếu tôi phải cuốn gói ra ... Cho nên tôi... Nhưng mà ngài...”

      Cậu trợ lý tiếp được nữa, cầm được khẽ liếc nhìn người thứ ba ở đây - hiển nhiên là có người giải quyết việc khẩn cấp của Lộ tiên sinh giúp cậu ta.



      ***

      Cậu trợ lý vất vả lắm mới dìu được Lộ tiên sinh từ trong nhà vệ sinh ra, chỉ chớp mắt bị Lộ tiên sinh trở mặt như lật sách đuổi ra ngoài phòng bệnh úp mặt vào tường sám hối.

      Cậu trợ lý vừa , Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy ở trong phòng bệnh mình với người nào đó là việc khiến thở nổi.

      Lộ Tấn cũng gì, chỉ đen mặt ngồi yên, dường như rất khó chịu.

      Cố Thắng Nam vò đầu bứt tai hồi, cuối cùng quyết định phá vỡ yên lặng có thể nhấn chìm mọi thứ này: “Tại sao bị thương nặng như vậy?”

      hảo tâm hỏi thăm, ngờ đối phương lập tức cau mày quay sang nhìn .

      Cố Thắng Nam bị ta nhìn đến mức nổi da gà khắp người, rốt cục ta mới chịu mở miệng: “ quên rồi à?”

      Câu hỏi khiến Cố Thắng Nam ngẩn ra.

      quên à?” ta lại hỏi lần nữa, dường như ánh mắt mang theo khao khát nào đó, lại dường như mang theo đau đớn sau khi bị người khác làm tổn thương.

      Cố Thắng Nam cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc vẫn nằm ở trạng thái trống rỗng: “Hay là... gợi ý cho tôi chút?”

      ràng người đàn ông này mài răng ken két, hơn nữa toàn bộ cơ hàm cũng căng cứng. Rốt cục, ta cũng bật được ra hai chữ: “Ban công”.

      Cố Thắng Nam phối hợp bày ra vẻ mặt tỉnh ngộ, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ mình hôn ta sân thượng ? Mà cho dù có hôn cũng vẫn là chuyện trong dự liệu của .

      Cho rằng chuyện đến đây kết thúc, nào ngờ lại thêm câu bật ra từ trong miệng người đàn ông này: “Còn ở... khách sạn”.

      “Khách… sạn???” Lần này Cố Thắng Nam hoảng sợ.

      đúng ra là bãi đỗ xe khách sạn, cộng thêm thang máy khách sạn, cộng thêm hành lang khách sạn, cộng thêm phòng ngủ khách sạn...

      Vừa nghĩ đến cảnh mình bị cùng người phụ nữ chà đạp tại mọi vị trí trong khách sạn, trái tim Lộ Tấn lặng lẽ rỏ máu.

      Nhưng ngờ ta lại... còn nhớ gì hết...

      Lộ Tấn vẫn lắc đầu, lấy bình tĩnh hồi lâu, cuối cùng mới nhìn về phía ả cầm thú trước mặt cách vừa tuyệt vọng vừa bình tĩnh: “Tuần sau tôi rời khỏi thành phố B, quên hết những tội ác gây ra cho tôi”.

      Rời khỏi...

      Hai chữ này thoáng cái siết chặt trái tim Cố Thắng Nam, vì vậy hoàn toàn nghe thấy nửa câu sau: Quên hết những tội ác gây ra cho tôi...

      Đương nhiên càng có tâm tư nhớ lại đêm trong khách sạn bị quên sạch từ đời nảo đời nào...

    2. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 16

      Buổi chiều cùng ngày Lộ Tấn xuất viện trở lại Tử Kinh, cậu trợ lý vừa dìu ta vào khoang thuyền vừa hỏi: “Lộ tiên sinh, bây giờ ngài như thế này, chắc là bữa tiệc tuần sau ngài thể tham gia được đúng ?”

      Trong bữa tiệc tuần sau, tập đoàn Thụy Phong chính thức tuyên bố với bên ngoài về việc mua lại khách sạn Tử Kinh, hai bên cũng chuyển giao quyền lực trước mặt mấy trăm hãng truyền thông. Để tổ chức bữa tiệc cảm ơn cực kỳ quan trọng này, có thể là bên phía Tử Kinh đầu tư rất nhiều thời gian công sức. vấn đề cực kì quan trọng của bửa tiệc là các món ăn, sau khi bếp trưởng bếp u trước đây từ chức, bếp trưởng mới Cố Thắng Nam nhanh chóng làm quen với công việc, tất cả mọi người đều cho rằng như vậy mọi chuyện được bảo đảm, tuyệt đối có chuyện sai sót gì.

      Ai cũng ngay trước bữa tiệc quan trọng như vậy, bếp trưởng bếp u Cố Thắng Nam lại bị thương như vậy. Ai có thể ngờ được, chuyên gia M&A Lộ Tấn được thuê mua lại khách sạn Tử Kinh cho tập đoàn Thụy Phong lại bị thương đến gân cốt, hầu như thể động đậy ngay trước bữa tiệc?

      Cậu trợ lý chờ Lộ Tấn trả lời, Lộ Tấn lại chỉ yên lặng. Đến tận lúc cậu trợ lý sắp dìu ta đến ngồi xuống sofa, ta mới mở miệng: “Đặt vé máy bay về Thượng Hải vào thứ hai tuần sau”.

      câu làm cậu trợ lý cả kinh, suýt nữa buông tay làm Lộ Tấn ngã thẳng xuống nền nhà.

      Lộ Tấn đột nhiên cau mày, may là còn kịp dùng cánh tay bị thương chống lên thành sofa. Lúc này trợ lý mới phản ứng lại, vội đưa tay đỡ Lộ Tấn ngồi xuống sofa.

      Cậu trợ lý dám tin tưởng, ngừng xác nhận: “Ngài chắc chứ? Thứ hai tuần sau?”

      Lộ Tấn thể quan sát tỉ mỉ vẻ khác thường của cậu trợ lý: “ phải cậu vẫn càu nhàu đòi hay sao? Tại sao tự nhiên lại muốn nữa?”

      Cậu trợ lý vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt: “ phải bao giờ ngài cũng làm nửa năm, nghỉ nửa năm à? Lần này phi vụ tiến hành thuận lợi như vậy, ngài lại lấy cổ phần Tử Kinh, tôi còn tưởng rằng ngài định ở lại Tử Kinh thời gian chứ!”

      Cậu ta nhiều như vậy mà vẫn nhìn thấy chút thay đổi nào mặt Lộ Tấn. Cậu trợ lý nhíu mày suy nghĩ, sau đó dứt khoát cắn răng bổ sung: “Hơn nữa, ngài có thể rời được giáo Cố...”

      Lộ Tấn căng thẳng trong lòng.

      “...Rời được đồ ăn giáo Cố làm à?”

      Lộ Tấn buông lỏng trong lòng.

      Cậu trợ lý thử thêm mắm thêm muối: “Phải biết rất có thể cả đời này ngài cũng gặp được đầu bếp nấu ăn hợp khẩu vị ngài như vậy”.

      Cậu trợ lý kín đáo quan sát, sau khi nghe những lời cậu ta , Lộ Tấn tỏ ra do dự ràng. Nhưng trong lòng cậu trợ lý vừa lóe lên tia hi vọng, Lộ Tấn hắt thẳng chậu nước lạnh đến...

      “Ba mươi năm đầu tiên của cuộc đời tôi chưa hề được ăn đồ ấy nấu, chẳng phải tôi vẫn sống nhăn răng đến giờ hay sao?”

      Lộ Tấn bình thản xong, ánh mắt lại nhìn xa xăm về phía mặt nước bên ngoài. Những gợn sóng lấp lánh cũng xua tan được chán nản trong mắt ta. Cảnh tượng trong phòng bệnh hôm trước lúc này cũng lặng lẽ tràn lên trong lòng Lộ Tấn...

      Khi người phụ nữ đó nghe thấy ta “Tuần sau tôi rời khỏi thành phố B, quên hết những tội ác làm với tôi”, sau khi ngẩn người ra, ràng ta thở phào nhõm: “A! Tốt! Vậy tôi... chào tạm biệt trước!”

      Cũng dưới ánh mặt trời chói chang này, tới đón Cố Thắng Nam ra viện. Nhìn bộ dáng thê thảm của Cố Thắng Nam, Từ Chiêu Đễ thở dài: “Em , chị có lỗi với em. Nếu phải chị cứ ép em tin tưởng tình huống chó má trong phim Nụ hôn may mắn đó em cũng chưa đến mức bị thương như bây giờ. Em xem bộ mặt em giờ bị tàn phá đến mức nào...”

      Cố Thắng Nam chỉ có thể mỉm cười gượng gạo với Từ Chiêu Đễ.

      Từ Chiêu Đễ vội vã đỡ Cố Thắng Nam lên xe.

      Lúc này Vivian yên vị ghế phụ lái, Cố Thắng Nam vừa chui nửa người vào ghế sau, Vivian cau mày: “Bác sĩ nào băng bó cho bạn đấy? Tay nghề kém quá, quấn đầu bạn thành đầu lợn đúng nghĩa đen rồi”.

      rồi kéo Cố Thắng Nam tới, nhanh chóng và gọn gàng sửa những vòng băng gạc đầu thành cái nơ con bướm khổng lồ đeo lệch bên đầu.

      Cố Thắng Nam nhìn gương chiếu hậu, thấy tạo hình chuột Mickey đột nhiên xuất đầu mình, lập tức nghẹn lời được gì. CÓ điều Từ Chiêu Đễ và Vivian đều hết sức hài lòng với hình tượng này, vì vậy Cố Thắng Nam đành phải lặng lẽ chấp nhận.

      Từ Chiêu Đễ khởi động xe, Vivian quay lại nhìn Cố Thắng Nam, lại còn dám hỏi : “Tại sao bạn vẫn rầu rĩ vui?”

      đợi Cố Thắng Nam trả lời, Từ Chiêu Đễ an ủi : “Bây giờ tớ đưa bạn về nhà, bạn đừng nghĩ gì cả, ngủ giấc cho tốt. Tỉnh dậy tất cả phiền muộn biến mất, ngày mai lại là ngày mới!”

      Cố Thắng Nam lại hoàn toàn coi như nghe thấy mấy câu học lỏm trong “Hạt giống tâm hồn” của Từ Chiêu Đễ. Yên lặng hồi lâu, đột nhiên : “Đưa tớ đến Tử Kinh”.

      Từ Chiêu Đễ trợn mắt: “Bạn thế này rồi mà còn định làm?”

      Cố Thắng Nam lắc đầu: “Tớ suy nghĩ nên đến gặp trưởng phòng hành chính để từ chức hay là đến để ra vẻ đáng thương”.

      Ngay cả Vivian luôn luôn tự nhận Thái sơn sập trước mặt vẫn bình chân như vại cũng phải kêu lên sợ hãi: “Từ chức???”

      phải bác sĩ tượng chấn thương sọ não này của tớ ít nhất phải nghỉ ngơi mười ngày sao?” Bị tiếng hét của hai người này tấn công, đầu óc Cố Thắng Nam càng quay cuồng: “Trưởng phòng hành chính với tớ từ trước, nếu trước tiệc tối tuần sau tớ còn chưa khỏi bệnh cứ tự động cuốn gói luôn. Kết quả những tớ đỡ mà còn bị nặng hơn. Bây giờ thậm chí tớ còn gọt nổi quả táo nữa...”

      Từ Chiêu Đễ ngắt lời : “Vậy bạn cũng thể từ chức dễ dàng như vậy được”.

      cũng có muốn từ chức đâu! Cố Thắng Nam lặng lẽ rơi lệ trong lòng.

      “Cho nên tớ suy nghĩ, nếu như tớ xuất trước mặt trưởng phòng hành chính với bề ngoài kinh dị này, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin ta, biết ta có nhất thời mềm lòng mà cho phép tớ ở lại hay ?” Cố Thắng Nam nhìn gương chiếu hậu, tính toán xem hình dạng của mình trong gương có thể nhận được bao nhiêu thông cảm, đột nhiên...

      Từ Chiêu Đễ phanh gấp, cùng với tiếng két, Cố Thắng Nam đập thẳng mặt vào sau lưng ghế trước, sống mũi đau nhói. Cố Thắng Nam còn chưa kịp phản ứng nghe thấy tiếng Từ Chiêu Đễ mở túi xách: “Tớ gọi người chuyên hóa trang xác chết đến xử lí cho bạn. Nếu bạn nhận được thông cảm của trưởng phòng hành chính dọa cho chết ngất cũng được”.

      ***

      Nửa tiếng sau, cảnh tượng làm người nghe sợ hãi, người thấy kinh hoàng xuất trong nhà ăn của khách sạn Tử Kinh.

      xác chết đầu đeo nơ hình tai chuột Mickey làm bằng băng gạc, mặc đồng phục bệnh nhân, chân giày đá bóng, tay chống lưng chậm rãi qua trước mặt các thực khách. Tất cả những chỗ xác chết qua đều ngừng vang lên tiếng bát đĩa cốc chén rơi xuống đất loảng xoảng.

      Xác chết thẳng mạch đến văn phòng của trưởng phòng hành chính, chuẩn bị tốt mọi việc, chỉ cần vừa đẩy cửa ra là lập tức lệ nóng doanh tròng lao về phía bàn làm việc của trưởng phòng hành chính...

      Cố Thắng Nam đẩy cửa ra, nhìn thấy góc bàn làm việc, lập tức lao người tới, đồng thời quên nghẹn ngào : “Trưởng phòng kính nhất của tôi, rốt cục tôi cũng còn sống để trở về gặp ...”

      Chợt Cố Thắng Nam thấy có vẻ đúng, vội ngẩng đầu...

      người đàn ông trẻ tuổi nhìn với vẻ mặt táo bón.

      Người đàn ông trẻ tuổi này... phải là... Trình Tử Khiêm, người nhầm điện thoại với sao?

      Thế trưởng phòng hành chính đâu?

      Trưởng phòng hành chính trốn sau lưng Trình Tử Khiêm, sớm sợ vỡ mật từ lâu.

      Cố Thắng Nam cố gắng lắm mới dời ánh mắt khỏi người Trình Tử Khiêm, lập tức nhìn thấy trưởng phòng hành chính lập cập thò đầu ra từ phía sau Trình Tử Khiêm: “Cố Cố Cố... Cố Thắng Nam, ... làm sao thế kia?”

      Cố Thắng Nam chớp chớp mắt, ánh mắt di chuyển giữa bếp trưởng hoảng sợ khuôn mặt trắng bệch và Trình Tử Khiêm với vẻ mặt táo bón, trong nháy mắt quên hết những lời người nghe đau lòng, người thấy rơi lệ mà Từ Chiêu Đễ dạy .

      ***

      Cố Thắng Nam đứng trước gương trong nhà vệ sinh, lẹt xẹt rút khăn giấy từ hộp khăn giấy treo tường, lau sạch sốt cà chua và chì kẻ mắt hầu như dán chặt mí mắt lại.

      Có người gõ cửa. Cố Thắng Nam giật mình hoảng sợ tránh vào góc tường, che mặt cho người khác nhìn thấy. Lúc này mới chợt nghĩ ra, làm gì có người phụ nữ nào còn làm chuyện thừa gõ cửa trước khi vào phòng vệ sinh nữ?

      Cố Thắng Nam lén thò đầu ra nhìn, qua gương thấy Trình Tử Khiêm đẩy cửa vào.

      ...” Ánh mắt ta nhìn với vẻ phức tạp, ngay sau đó...

      ta bật cười!

      ngờ ta lại còn cười!

      ta lại còn bật cười thành tiếng!

      đúng là... Quả tôi chưa bao giờ thấy người nào như ...”

      Bây giờ Cố Thắng Nam chỉ muốn tự nhảy vào bồn cầu rồi xả nước.

      Khả năng tự khống chế tâm tình xuất sắc cuối cùng cũng giúp Trình Tử Khiêm giấu được nụ cười . ta lấy lọ nước tẩy trang còn chưa mở nắp ra đặt xuống bồn rửa tay bên cạnh : “Trưởng phòng hành chính với tôi sơ qua về tình hình của , nhìn chung tôi cũng hiểu vì sao phải biến chính mình thành như vậy rồi chạy tới đây dọa ma mọi người”.

      tới đây, Trình Tử Khiêm lại vô thức nhìn người phụ nữ này, chỉ nhìn thoáng qua, năng lực tự khống chế của ta suýt nữa sụp đổ. Trình Tử Khiêm nhịn cười, khóe miệng giật giật: “Yên tâm , tôi giải quyết hậu quả cho !”

      xong lập tức mất.

      Để lại mình Cố Thắng Nam đứng trong góc tường như đà điểu chui đầu xuống cát với tâm trạng vô cùng ủ rũ, cảm thấy khó có thể tin được: Gã Trình Tử Khiêm này có thể giải quyết hậu quả giúp hay sao?

    3. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 17

      Cố Thắng Nam chán nản rời khỏi phòng ăn, cần nghe cũng biết các thực khách vừa nhìn vừa rỉ tai thầm chuyện gì...

      “Mau nhìn xem! Đó phải là cái xác biết lúc nãy sao?”

      ra đó là hiệu quả hoá trang!”

      “A! Hiểu rồi, ra là bà già a dua chơi cosplay theo đám trẻ con, làm vừa rồi tôi sợ gần chết...”

      Cố Thắng Nam cứ thế hứng chịu vô số lời đồn chuyện nhảm trở lại xe của Từ Chiêu Đễ.

      Vivian chỉ điềm đạm liếc nhìn đoán trúng phóc: “Vừa thấy dáng vẻ ủ rũ này của bạn biết bạn thất bại rồi”.

      Cố Thắng Nam làm động tác “ được nhắc lại chuyện này nữa”, phất tay: “Ôi, kệ nó. Lái xe !”

      Từ Chiêu Đễ ghế lại như nghe thấy, mãi vẫn thấy khởi động xe.

      Thấy Từ Chiêu Đễ cầm tay lái ngẩn người, Cố Thắng Nam đành phải thăm dò Vivian: “ ấy làm sao thế?”

      Vivian nhún vai vô vị: “Sau khi nhận cuộc điện thoại, ấy biến thành như vậy rồi”.

      Cố Thắng Nam đưa tay vẫy vẫy trước mặt Từ Chiêu Đễ, ngờ Từ Chiêu Đễ đột nhiên phục hồi lại tinh thần, tóm ngay lấy bàn tay Cố Thắng Nam: “Thắng Nam, bạn biết , tuần sau Lộ Tấn phải rồi!”

      Cố Thắng Nam thấy trái tim thắt lại, hồi lâu mới chậm rãi trả lời: “Biết!”

      Từ Chiêu Đễ quan sát , hết sức khó hiểu: “Vậy tại sao bạn còn bình tĩnh như vậy?”

      Cố Thắng Nam hơi chột dạ, biết nên trả lời thế nào đột nhiên lại phát điểm đáng ngờ cực lớn...

      thể quan sát Từ Chiêu Đễ lượt: “Tại sao bạn biết?”

      Từ Chiêu Đễ trả lời.

      “Hơn nữa, tại sao bạn lại kích động như vậy khi biết ta phải ?”

      Từ Chiêu Đễ hơi cau mày suy nghĩ chút, cuối cùng dứt khoát gì, yên lặng khởi động xe.

      Được tiếng khởi động xe che giấu, Từ Chiêu Đễ lẩm bẩm với lượng chỉ chính mới nghe được: “Tớ còn chưa hưởng thụ đủ, đương nhiên thể thờ ơ được rồi”.

      Vivian yên lặng ngồi ghế phụ lái, hết nhìn Từ Chiêu Đễ lại nhìn Cố Thắng Nam. Chẳng lẽ hai người phụ nữ này cùng đến ngày lượt? Nếu tại sao đột nhiên đều ủ rũ như chỉ còn lại nửa cái mạng thế?

      Trong yên lặng của ba người, xe chạy thẳng theo bờ biển ra đến cổng khách sạn Tử Kinh. Qua cửa kính có thể nhìn thấy mặt biển xanh lam và loạt du thuyền bỏ neo cảng. chiếc du thuyền có tên Victoria trong số đó, Lộ tiên sinh cũng sắp bị cậu trợ lý hành hạ chỉ còn nửa cái mạng...

      “Tôi phải nghỉ phép”.

      được”.

      “Lộ tiên sinh, tôi tìm cho ngài người giúp việc tạm thời. Tôi phải nghỉ phép”.

      “Cậu định làm phản à?” Sau khi cậu trợ lý trốn biết gọi điện thoại cho ai, bốn chữ “tôi phải nghỉ phép” làm Lộ Tấn sắp sửa chai tai rồi.

      “Tôi chỉ xin nghỉ bốn ngày, thứ hai tuần sau nhất định tôi xuất trước mặt ngài đúng giờ để cùng sân bay, tuyệt đối chậm trễ. Tôi phải nghỉ phép”.

      “Mạnh Tân Kiệt!”

      “Tôi phải nghỉ phép”.

      “Cậu ở thành phố B có người thân, có bạn bè, tự dưng xin nghỉ phép bốn ngày làm gì?”

      “Tôi phải nghỉ phép”.

      Lộ Tấn day day hai thái dương đau nhức, trước khi cậu trợ lý nhắc lại “tôi phải nghỉ phép” Lần thứ trăm linh , ta vội ra hiệu cho Tiểu Mạnh dừng lại: “Cậu rời thuyền ngay bây giờ cho tôi. Mau biến khỏi mắt tôi trước khi tôi đổi ý”.

      Cậu trợ lý lập tức hai mắt phát sáng, hận thể nhào tới cho ông chủ đáng thương của mình cái hôn kêu. Nhưng dưới ánh mắt sắc hơn cả dao bếp của Lộ Tấn, cậu trợ lý nhanh chóng từ bỏ ý định này, đặt danh thiếp người giúp việc tạm thời lên bàn, lập tức biến mất vô tung vô ảnh với tốc độ thi chạy trăm mét.

      Lộ Tấn ngồi ở đó nhìn chân mình, nhìn tay mình, lại nhìn cả khoang thuyền. Cho dù trong khoang thuyền bày đầy đồ dùng tinh xảo, ta vẫn cảm thấy trống rỗng. Trong lúc ta cần người khác chăm sóc nhất, tất cả mọi người đều rời bỏ ta mà ...

      Hiển nhiên trong thành phố này chỉ có mình ta thê thảm như vậy.

      Sau khi hai người bạn tốt lần lượt ra về, mình Cố Thắng Nam ngồi sofa trong phòng khách. Nhìn cả gian phòng, cho dù trong phòng khắp nơi đều là quần áo bày ra và đồ ăn vặt ăn dở, nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng.

      Đối với phụ nữ hai mươi tám tuổi rưỡi sống mình, Internet là cứu tinh duy nhất của . Nhưng vừa lên mạng xã hội, phải nhìn thấy ảnh trăng mật của mẹ và “ánh trăng bạc” cũng là ảnh con cái của đám bạn học...

      Cố Thắng Nam tắt máy tính, vào bếp, mở thùng mì ăn liền và phát hộp mì cuối cùng cũng ăn rồi. Cố Thắng Nam nhấc chân giẫm bẹp thùng mì để lần sau mình khỏi nhầm thùng mì này vẫn còn có ruột.

      Tìm được điện thoại di động của mình trong đống đồ ăn vặt bàn uống nước, Cố Thắng Nam chuẩn bị gọi người đưa hàng tới có điện thoại gọi đến. nhìn màn hình, đó là số điện thoại bàn của văn phòng giám đốc bộ phận nhà hàng trong khách sạn, lập tức thấp thỏm nghe máy.

      “Cố Thắng Nam”.

      “Vâng, tôi đây. Giám đốc, !”

      “Về vấn đề làm tiếp hay thôi...”

      Trái tim Cố Thắng Nam hầu như bị thanh của giám đốc kéo lên đến cổ họng.

      nín thở, tập trung nghe giám đốc tiếp tục : “... Cấp cầu rất nghiêm khắc, vốn thể phụ trách nấu ăn cho bữa tiệc phải tự nhận lỗi từ chức, nhưng...”

      Tạ ơn trời đất, cuối cùng ta cũng đến chữ “nhưng”, rốt cục Cố Thắng Nam cũng có thể thoáng buông lỏng.

      “...Nhờ có cố gắng và tha thiết đề nghị của tôi, cấp quyết định cho thêm cơ hội nữa”.

      “Cảm ơn giám đốc giúp tôi, cảm ơn...”

      Cố Thắng Nam cảm kích đặt điện thoại xuống, cảm thấy cần phải chia sẻ tin tốt này chút, nhưng lật khắp danh bạ cũng chỉ có thể gọi cho Vivian hoặc Từ Chiêu Đễ. Vừa nghĩ đến cái miệng độc địa bao giờ để người khác yên ổn của Vivian, Cố Thắng Nam liền lặng lẽ gọi cho Từ Chiêu Đễ.

      Bên này, Cố Thắng Nam lòng tràn đầy vui mừng nghe tiếng nhạc chờ vang lên, còn bên kia, xa tận du thuyền Victoria, người nào đó lại càng u sầu.

      Để được nghỉ phép bốn ngày, cậu trợ lý có thể coi là hao tâm tốn sức tìm người giúp việc vừa xinh đẹp lại vừa trẻ tuổi tới chăm sóc. Người giúp việc cũng hết sức tận tụy, chỉ còn nước chưa chủ động giúp ta cởi quần áo tắm rửa. Lộ Tấn lại lạnh lùng bảo ta dừng lại: “ có thể về. Khi có việc tôi gọi đến”.

      “Nhưng trợ lý của ngài ...”

      nghe lời trợ lý hay là nghe lời ông chủ?”

      Người giúp việc đành phải về. Lộ Tấn dùng ngón tay búng búng thạch cao đùi, cuối cùng cắn răng, cầm điện thoại di động bấm số.

      Hạ quyết tâm gọi điện cũng chẳng dễ dàng gì, nào ngờ đối phương lại nghe điện thoại.

      Lộ Tấn cũng biết tại sao mình tức giận. ta bực tức cắt cuộc gọi, chuyển sang quấy rối kẻ bỏ ta ở lại để vui vẻ mình.

      Vì vậy, trong phòng khách sạn xa xôi khác, tiếng chuông điện thoại của trợ lý bắt đầu vang lên.

      Cậu trợ lý vừa đưa tay lên tủ đầu giường bàn tay ngọc đè tay cậu ta xuống, cùng với đó là tiếng hờn dỗi: “Đừng nghe... Mất hứng...”

      Bàn tay cậu trợ lý chỉ do dự nửa giây lựa chọn xong giữa ông chủ đáng thương và nàng báu vật ngọt nước. Cậu ta mở ngăn kéo tủ đầu giường, ném điện thoại vào trong, đóng ngăn kéo lại, đưa tay về ôm báu vật trong lòng, xoay người đổi tư thế, để mặc điện thoại di động kêu càng ngày càng gấp gáp trong ngăn kéo.

      Nhưng đúng lúc này, chiếc điện thoại di động khác chiếc tủ đầu giường cũng đổ chuông gấp gáp.

      Vừa nghe thấy tiếng chuông đặt riêng cho bạn tốt, báu vật chút suy nghĩ định nghe điện thoại.

      Trợ lý vui: “Em cho nghe điện thoại, thế mà em lại...”

      Nhưng vui này lập tức tan thành nước cùng với nụ hôn của báu vật lên môi cậu ta. Sau khi hôn xong, báu vật mới nghe điện thoại: “Thắng Nam, có việc gì thế?”

      Trợ lý xoay người quay sang bên kia giường, áy náy kéo ngăn kéo ra, lấy điện thoại di động. Nhìn ba chữ “cuộc gọi lỡ” màn hình, cậu trợ lý im lặng cầu khẩn trong lòng: Lộ tiên sinh, ngài cũng biết đàn ông đều là động vật suy xét bằng nửa thân dưới, ngài cũng đừng trách tôi...

      cầu khẩn như vậy, đột nhiên điện thoại di động của cậu ta lại vang lên.

      Cậu trợ lý giật mình nhìn người phụ nữ bên cạnh - hình như ấy còn chưa định kết thúc cuộc trò chuyện. Kết quả là ngón tay cậu ta cũng do dự, do dự, cuối cùng vẫn cắn răng bấm nút nhận cuộc gọi.

      Đúng lúc cậu ta đưa điện thoại lên tai, báu vật ướt đẫm mồ hôi bên cạnh đột nhiên lao tới: “ , em đến đây...”

      Vừa vừa ném cả điện thoại của cậu ta và của vào trong ngăn kéo.

      “Tiếp tục...” vừa trèo lên người cậu ta vừa đóng ngăn kéo lại.

      Trong ngăn kéo tối tăm, hai chiếc điện thoại di động lẳng lặng nằm úp vào nhau.

      Sau giây yên tĩnh, giọng của Lộ Tấn vang lên từ chiếc điện thoại trong đó: “A lô!”

      m thanh của Cố Thắng Nam vang lên từ chiếc điện thoại còn lại: “A lô!”

      Hai bên a lô hồi lâu, đột nhiên Lộ Tấn bừng tỉnh. Nếu phải chân vẫn còn bó bột chắc chắn ta kinh ngạc đứng bật dậy: “Cố Thắng Nam???”

    4. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 18

      Cố Thắng Nam còn tưởng rằng mình nghe nhầm...

      “Tại sao lại ở chỗ ấy???”

      Lộ Tấn cũng kêu lên đồng thanh với : “Tại sao lại ở chỗ cậu ta?”

      Lúc này trong đầu Cố Thắng Nam chỉ có hình ảnh - dáng vẻ ủ rũ của Từ Chiêu Đễ lúc đó, lời của Từ Chiêu Đễ vẫn vang lên bên tai: Bạn có biết tuần sau Lộ Tấn phải rồi ?

      Nhưng dòng suy nghĩ của Cố Thắng Nam nhanh chóng bị tiếng rên rỉ xa xa vang lên cắt đứt...

      “A... A... Nhanh nhanh, nhanh nữa lên... Chỗ đó, đúng rồi...”

      Tiếng rên rỉ vẫn ngày càng dồn dập, chợt có giọng nam xen vào: “Em... em đừng uốn éo nữa, sắp chịu được nữa rồi...”

      Đầu bên kia điện thoại, hình ảnh trong đầu Lộ Tấn còn dừng lại với cảnh cậu trợ lý mặt như đưa đám, vô cùng cố chấp, hết lần này tới lần khác với ta: “Tôi phải nghỉ phép”. giây sau, dòng hồi ức bị màn tường thuật trực tiếp này cắt đứt.

      Lộ Tấn cố gắng để cho lý trí giành quyền chỉ đạo đầu óc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết nàng Cố Thắng Nam quê mùa kia thể phát ra tiếng rên rỉ mất hồn như vậy được.

      Nhưng Lộ Tấn nhanh chóng phát , người phụ nữ này chỉ là nàng quê mùa cục mịch mà còn là nàng ngốc nghếch IQ lùn, bởi vì ta còn tưởng lầm ta là gã ngờ nghệch yếu sinh lí chỉ biết hô “ chịu được nữa” giường kia, vì vậy mới trách ta: “ ... Biến thái!” xong định tắt điện thoại.

      Lộ Tấn vội quát bảo dừng lại: “Chờ !”

      Cố Thắng Nam làm như lời ta , chấm dứt hành động dừng cuộc gọi. Nhưng đây phải là vì Lộ khó tính quát bảo dừng lại, mà là... Trong lúc ta quát bảo dừng lại, giọng nam kia vẫn tiếp tục rên hừ hừ. người thể đồng thời phát ra hai thanh, ý thức được điểm này, tự nhiên Cố Thắng Nam cũng ngẩn người ra.

      vừa hỏi tôi tại sao ở chỗ ấy, ấy ở đây là ai?”

      Lộ Tấn lạnh giọng hỏi, Cố Thắng Nam mới đột nhiên tỉnh lại. hiểu vì sao mình lại giận dữ đến mức lú lẫn vì gã khó tính này, Cố Thắng Nam cảm thấy quá khó tin. Trong đầu đột nhiên dần ra ánh mắt như sói đói của Từ Chiêu Đễ khi nhìn trợ lí Mạnh trong bữa tiệc hôm kia, Cố Thắng Nam đột nhiên trợn mắt: “Bạn tôi và... trợ lí của ?”

      Cố Thắng Nam vừa dứt lời, bên tai vang lên tiếng hét của Từ Chiêu Đễ khi lên đến đỉnh điểm: “A a a a!”

      Lập tức đầu óc Cố Thắng Nam trống rỗng, gương mặt ngượng chín đỏ bừng, biết gì nữa.

      Đương nhiên Lộ Tấn cũng bỏ sót bất cứ chi tiết nào của buổi tường thuật trực tiếp này, nhưng ta chỉ hơi nhíu mày. Thay vì tò mò xem rốt cục là người bạn nào của Cố Thắng Nam làm trợ lí của mình mê mẩn điên đảo thần hồn, ta lại muốn dùng điều này để đổi lấy chút lợi ích hơn: “Bạn của bắt cóc trợ lí của tôi, làm tôi phải nằm mình, ngay cả cơm cũng được ăn. định chịu trách nhiệm thế nào vì việc này?”

      May mà màn tường thuật trực tiếp kết thúc, Cố Thắng Nam vùng thoát khỏi tình trạng đầu óc trống rỗng, sau khi nghe hiểu ý ở ngoài lời của ta, Cố Thắng Nam nhịn được khinh thường: “Bây giờ tình hình tôi thê thảm thế này, nấu cơm được”.

      “Vậy mang hai lọ gia vị bí truyền của đến”.

      cầu người khác làm việc cho mình mà còn có thể ngạo mạn như vậy? Cố Thắng Nam nhếch miệng: “Tôi được xa như vậy”.

      “Người ngã gãy chân là tôi chứ phải ”.

      “Tôi...”

      cần tìm lý do nữa. hại tôi bị thương như vậy, chẳng lẽ cảm thấy áy náy chút nào à? Càng huống chi thứ hai tuần sau tôi phải rồi”.

      Thứ hai tuần sau phải rồi...

      Cố Thắng Nam bất giác yên lặng.

      “Bây giờ tôi lập tức tới ngay. Tôi gác máy đây, tranh thủ lúc hai người đó còn chưa bắt đầu màn tường thuật trực tiếp lượt về”. Tiếng vừa dứt, Lộ Tấn lập tức gác điện thoại giải thích gì thêm.

      ***

      Lộ Tấn ngồi sofa, cầm điều khiển chuyển kênh lung tung, từ chương trình game show này sang chương trình trò chơi truyền hình nọ, cảm thấy thời gian trôi qua phải đến thế kỉ, nhưng giơ tay xem đồng hồ lại mới được có nửa tiếng.

      Lặng lẽ tính toán chút xem người phụ nữ đó bắt taxi từ nhà đến Tử Kinh cần mất thời gian bao lâu, thò đầu ra nhìn xuống bên ngoài khoang thuyền, quay lại xem game show, lại thò đầu ra ngoài khoang thuyền, cứ như vậy nhìn nhìn lại, khi thời gian lại trôi qua mười phút, rốt cục...

      “Reng reng!”

      Chuông cửa vang lên.

      Trong nửa tiếng chờ đợi này, Lộ Tấn lết cái chân đau qua lại giữa sofa và cửa phòng dưới năm lần, chính là để điều chỉnh độ mở của cửa phòng. Cửa mở quá rộng sợ người phụ nữ đó phát đây là ta cố ý để cửa cho , mở rộng như vậy lại lo lắng người phụ nữ đó tưởng là cửa đóng, đến lúc đó ta lại phải chậm chạp lết ra mở cửa cho .

      phí công ta tốn công tốn sức điều chỉnh độ mở cửa phòng hoàn mĩ như thế, người phụ nữ đó chỉ ấn chuông cửa chút rồi trực tiếp đẩy cửa vào.

      Lộ Tấn vẫn ngồi sofa quay lưng ra cửa, mặc dù nghe tiếng bước chân tới gần nhưng vẫn còn giả vờ biết, bày ra tư thế sừng sững động. Đến tận lúc tiếng bước chân dừng lại, Lộ Tấn mới giả bộ vô tình quay lại: “Cuối cùng cũng đến...”



      Lộ Tấn đột nhiên im bặt.

      Đứng trước mặt ta căn bản phải Cố Thắng Nam, mà là...

      “Tôi là bạn của Cố Thắng Nam, đây là nhờ tôi mang đến cho ”. Vivian đặt hai lọ gia vị lên vị trí Lộ Tấn chỉ cần đưa tay là chạm vào được.

      ràng tôi bảo ấy tự mình mang đến”.

      Lộ Tấn hơi lạnh mặt, quay đầu lại nhìn khiến Vivian chết đứng.

      “Cái này...” Trái tim Vivian khẽ rung lên, ánh mắt của gã tuấn nam này quả thực là vũ khí sát thương quy mô lớn: “ ấy bị ốm mà. Tôi mang đến giúp ấy”.

      Thấy sắc mặt tuấn nam càng trở nên tốt, ý định thưởng thức gã tuấn nam thêm lát của Vivian cũng tan biến: “Cáo từ!”

      Nhưng mới vừa được hai bước, Vivian quay trở lại: “Có phải thích ấy ?”

      Ánh mắt Lộ Tấn dừng lại, lời còn chưa qua đầu óc xử lí chạy ra đến miệng: “Ai bảo thế?”

      Vivian nhướng mày, việc vội vã phủ nhận này lại càng chứng minh suy đoán của là đúng. Vivian đảo mắt, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên chuyện vòng vo: “Cố Thắng Nam ấy à, chỉ cần chú ý chút vẫn là rất xinh xắn. Nhưng đám chuẩn men các này người nào cũng nông cạn quá đáng. Loại phụ nữ tàn nhẫn bẻ hoa, ăn xong quất mã truy phong như Từ Chiêu Đễ tất cả các đều đổ xô vào, còn ngoan ngoãn như Cố Thắng Nam các thèm nhìn mắt. Cho nên tốt như vậy mà lại bị các làm cho ế chỏng ế chơ. Cũng chính vì như thế, chưa từng có người đàn ông nào tán tỉnh ấy, tự nhiên ấy cũng thiếu mất quá trình trưởng thành cần thiết. thẳng, ấy chính là ngốc nghếch về tình cảm, nếu như gã đàn ông có mắt nào thích ấy gã đó nhất định rất thảm, bởi vì gã đó phải dạy nàng biết gì về tình cảm cách như thế nào”.

      “Tóm lại là muốn gì?”

      Vivian cảm thấy choáng váng. ra gã ngồi trước mặt mình này cũng là kẻ ngớ ngẩn về tình cảm.

      “Nếu phải nể mặt gã đẹp trai tôi muốn với nhiều như vậy. Dù sao những gì tôi muốn cũng xong, tự suy ngẫm . Cáo từ!” Vivian vỗ vỗ vai ta, lần này .

      Lộ Tấn nhìn bóng lưng ra ngoài, trong lòng lặng lẽ sửa lại mấy điểm sai lầm trong lời .

      Thứ nhất, Cố Thắng Nam mà cũng được coi là xinh đẹp? Được rồi, ta thừa nhận trong tiệc rượu đêm đó quả rất... đẹp. Nhưng đó chẳng phải là vai trò của mĩ phẩm sao?

      Thứ hai, ai chuẩn men nông cạn? Loại người như Từ Chiêu Đễ ấy à? Hình như ta gặp Từ Chiêu Đễ, nhưng cơ bản có ấn tượng gì đối với ta, càng đừng là có ý đồ gì đối với ta. Kẻ nông cạn là tên trợ lí của mình.

      Thứ ba, người phụ nữ hơi cầu trăm tám mươi mét vuông, trăm tám mươi xen ti mét, trăm tám mươi mi li mét, uống rượu say là vồ lấy mình ngừng cắn xé, nhìn kiểu gì cũng giống như là kẻ ngớ ngẩn trong tình ...

      ***

      Thứ hai tuần sau đó.

      Gặp lại Từ Chiêu Đễ, Cố Thắng Nam luôn cảm thấy trở nên giống trước, giống như nữ hút no tinh lực, cả người tỏ ra cực kì sáng láng.

      Cố Thắng Nam vừa ăn đồ ăn nhanh được đưa hàng tới vừa giũa móng chân: “Đừng với tớ là bạn và tay trợ lí kia ở trọn bốn ngày trong khách sạn đấy”.

      Từ Chiêu Đễ sửng sốt: “Sao bạn biết?”

      Có điều đợi Cố Thắng Nam trả lời, Từ Chiêu Đễ phóng khoáng vung tay lên, gạt nghi vấn vô thưởng vô phạt này sang bên, sau đó hết sức thần bí ghé đến bên cạnh Cố Thắng Nam, đè đôi đũa dùng lần tay xuống.

      “Bọn họ bay chuyến ba giờ chiều, từ giờ đến lúc đó còn...” Từ Chiêu Đễ nhìn đồng hồ: “ đến ba tiếng”.

      Cố Thắng Nam thử rút đũa về nhưng có kết quả: “Làm gì? Bạn nỡ rời gã trai khỏe mạnh đó nên muốn tiễn à?”

      Từ Chiêu Đễ nhún vai vô vị: “Tớ ăn đủ rồi, tự nhiên cũng quan tâm nữa. Nhưng bạn...” Từ Chiêu Đễ quan sát toàn thân Cố Thắng Nam với ý tứ sâu xa.

      “Tớ làm sao?”

      “Trừ tên Chung Duệ lợi dụng bạn để thăng tiến kia, Lộ Tấn chính là ánh bình minh duy nhất xuất trong bao nhiêu năm đơn côi chiếc bóng của bạn! Nhưng ta mới chiếu rọi cho bạn được vài ngày phải cuốn gói rồi, chẳng lẽ bạn hề có chút lưu luyến nào à?”

      Lần này Cố Thắng Nam hơi tức giận, cũng biết mình giận cái gì, chỉ biết đột nhiên kéo đũa về, ăn lèo mấy đũa mì mới bình tĩnh lại: “Bạn liên thiên gì thế? Làm sao ta có thể để ý đến tớ được? Ngay cả kẻ như Chung Duệ cũng còn coi tớ ra gì”.

      Từ Chiêu Đễ bị hỏi ngược lại đến cứng họng: “Cũng đúng, đẳng cấp của ta ràng cao hơn tên Chung Duệ kia nhiều”.

      Cố Thắng Nam thở dài: “Bạn là người chỉ muốn có được thể xác đàn ông mà muốn có được trái tim bọn họ, vì vậy đương nhiên bạn cũng rất dễ đoán sai rốt cục đàn ông suy nghĩ gì trong lòng”.

      “Nhưng...” Từ Chiêu Đễ thắc mắc: “Đây chính là tên Cao Toàn An kia với tớ. nhìn đàn ông chuẩn lắm”.

      Cố Thắng Nam cũng nghe thầm những gì: “Đối với tớ, ta chỉ là thực khách cực kì kén ăn mà thôi. Bây giờ thực khách này rồi, tớ nên vỗ tay vui mừng mới đúng. Sau này bạn cũng đừng chuyện nỡ rời với quyến luyến gì với tớ nữa”. Cố Thắng Nam đưa ra lời kết án như , sau đó lại xì xụp ăn mì.

      Có lưu luyến đến mấy lúc phải vẫn cứ phải , có ở lại phải là ở lại vì . Cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn là nàng Cố Thắng Nam trong nhà nhất định phải chuẩn bị thùng mì ăn liền, nếu sống nổi như cũ.

      ***

      Hai ngày sau.

      Cố Thắng Nam xem hoạt hình máy tính bảng, lại nhận được điện thoại của giám đốc bộ phận nhà hàng.

      Vừa nghe máy, giám đốc nhà hàng tung ngay câu: “Tiểu Cố à, mau đến Tử Kinh chuyến, nhanh nhất có thể”.

      “Sao thế?” Cố Thắng Nam kinh hồn bạt vía, nhớ tối nay Tử Kinh tổ chức tiệc tối, chẳng lẽ... cấp đột nhiên lật lọng, lại định buộc thôi việc?

      “Thời gian thử việc của kết thúc sớm”.

      thế cũng giống như trước khi thi hành án tử tù, hồi chuông cuối cùng vang lên cảnh báo, hai mắt Cố Thắng Nam lập tức tối sầm. Đến tận lúc này giám đốc mới chậm rãi bổ sung: “Sau bữa tiệc tối nay, Tử Kinh của chúng ta phải đổi chủ. Nhân điều động hơi phức tạp, cho nên cấp quyết định sớm kí hợp đồng chính thức với ”.

      “Đổi chủ?”

      biết?” Hình như giám đốc cảm thấy bất ngờ: “ phải bạn của Tổng giám đốc Trình à?”

      Hiển nhiên Cố Thắng Nam còn bất ngờ hơn cả giám đốc, nhưng chưa kịp mở miệng ta giở trăm công nghìn việc ra: “Tóm lại sau khi nghỉ ốm xong quay lại làm nhanh nhất có thể, đến thẳng phòng nhân kí hợp đồng. Cứ thế nhé”.

      xong ta gác điện thoại luôn.

      Cố Thắng Nam nghe thấy tiếng tút tút vang lên, cảm thấy hơi khó tin: Vận rủi của mình hình như kết thúc rồi?

      Chẳng lẽ là bởi vì người nào đó rời khỏi thành phố B?

      Trong đầu bỗng dưng lên gương mặt người nào đó, Cố Thắng Nam vội phất tay áo xua hình ảnh này , tiếp tục trở lại thế giới trong hoạt hình.

      Xem lèo đến tập cuối, đúng là hết sức thoải mái. Đúng lúc này điện thoại của lại đổ chuông, Cố Thắng Nam mới dời ánh mắt khỏi màn hình, quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngờ lúc này là đêm khuya.

      Điện thoại của Từ Chiêu Đễ.

      Lúc này lẽ ra Celine Từ phong hoa tuyệt đại phải vui sướng săn mồi trong hộp đêm mới đúng, Cố Thắng Nam tuyệt đối ngờ khi bấm phím nghe máy, Từ Chiêu Đễ lại thông báo thành quả săn bắn với , mà là...

      xem thời tối nay chưa?”

      “Tớ xem hoạt hình cả ngày”.

      “Ôi, bạn cũng chỉ đến thế thôi”. Từ Chiêu Đễ thất vọng.

      Cố Thắng Nam đành phải giả bộ hơi thấy hứng thú: “Có tin tức giật gân gì vậy?”

      “Sau này khách sạn Tử Kinh thuộc sở hữu của tập đoàn Thụy Phong, hơn nữa Tổng giám đốc mới của Tử Kinh lập tức nhậm chức. Tổng giám đốc cũ quá thảm, phát bị điều thẳng đến khu Hoa Nam.

      Lần này Cố Thắng Nam phải tạm dừng hoạt hình lại.

      Giám đốc Tử Kinh đổi chủ, ra là đến việc này?

      Lần này đến phiên Từ Chiêu Đễ đắc ý: “Bạn xem, tớ với bạn là người bạn của tớ cho biết vài năm nay Tử Kinh vẫn làm ăn lỗ vốn mà. Bây giờ quả nhiên bị mua lại rồi, thế mà lúc đó bạn còn tin”.

      Cố Thắng Nam cũng nhanh chóng nhớ tới chuyện này. Giờ đây trong đầu rất nhanh chỉ còn lại ý nghĩ quái dị: Người bạn đó của Từ Chiêu Đễ ta ngủ với FS... Chẳng lẽ điều đó cũng là ?

      Nghỉ ốm xong, sáng sớm hôm sau, Cố Thắng Nam ngậm miếng bánh mì gối làm.

      Vừa nghĩ đến việc hôm nay có thể kí hợp đồng chính thức, kìm được cảm giác vui vẻ.

      Cố Thắng Nam ngờ mình vừa ra cửa thấy bà hàng xóm rất lâu gặp.

      Bà hàng xóm dặn dò đội ngũ trang trí nội thất để vật liệu trước cửa, nhìn thấy Cố Thắng Nam, bà chào hỏi rất thân thiện: “Tiểu thư Cố làm à?”

      “Vâng ạ!” Cố Thắng Nam thò đầu nhìn vào nhà hàng xóm, lập tức bị đống thùng sơn chất cao như núi làm kinh ngạc: “ phải bác chuyển đến nhà mới rồi à? Sao lại còn sửa nhà này nữa? Bác lại định chuyển về đây à?”

      , có người muốn thuê căn hộ này, nhưng người ta khó tính lắm, thuê nhà chứ có phải mua đâu mà vẫn nhất định bỏ tiền ra thay hết toàn bộ nội thất!” Bà hàng xóm kể khổ.

      “Vâng. Bác làm việc nhé, cháu phải làm đây”.

      “Ờ ờ, tạm biệt cháu!”

      Cố Thắng Nam nhanh chóng lách qua mấy người thợ vào thang máy.

      Bà hàng xóm cũng nhanh chóng tới góc yên lặng để gọi điện thoại.

      “Lộ tiên sinh đó à?”

      “...”

      Đội thi công nội thất thuê hôm nay bắt đầu khởi công”

      “...”

      “Đúng đúng đúng, yên tâm, toàn bộ đều dùng vật liệu do chỉ định”.

    5. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 19

      Cố Thắng Nam trở lại Tử Kinh, phát cả biển hiệu của khách sạn cũng được thay đổi.

      chỉ có thể cảm thán trong thời gian xin nghỉ ốm này, mình bỏ lỡ màn kịch hay.

      Nhìn ngắm tấm biển hiệu mới này lát, sau đó Cố Thắng Nam thẳng đến phòng nhân . Cầm lấy tờ hợp đồng nhân viên phòng nhân đưa cho, Cố Thắng Nam lập tức có cảm giác như sau nhiều năm làm nàng dâu cuối cùng cũng trở thành bà chủ.

      Hợp đồng có hai bản, Cố Thắng Nam lật xem hết toàn bộ các điều khoản, tới mục ký tên, vừa mới cầm bút lên chợt sửng sốt.

      Nhân viên phòng nhân thấy chậm chạp kí ngay, cầm được hỏi: “Đầu bếp Cố, có chuyện gì vậy? có ý kiến gì với các điều khoản hợp đồng à?”

      Lúc này Cố Thắng Nam mới dời mắt khỏi vị trí kí tên đóng dấu của bên A, ngón tay chỉ vào con dấu: “Xin hỏi chút, Trình Tử Khiêm đây là?”

      còn biết sao? Tổng giám đốc Trình được phái đến chỗ chúng ta làm Tổng giám đốc mới”.

      Cố Thắng Nam chỉ ờ tiếng, để lộ bất cứ điều gì khác thường.

      Cố Thắng Nam kí hợp đồng xong rời , người đến phòng ăn, trong đầu vẫn còn suy nghĩ: Chắc Trình Tử Khiêm này phải Trình Tử Khiêm mà biết kia chứ?

      Thấy đến trả phép, tảng đá lớn trong lòng giám đốc cuối cùng cũng rơi xuống.

      làm đúng lúc lắm. lát nữa Tổng giám đốc đến chỗ chúng ta thị sát, dặn các nhân viên bếp u dưới quyền chú ý ăn mặc đàng hoàng chút. đúng...” Giám đốc quan sát Cố Thắng Nam chút, lập tức rút lại câu trước đó: “Phỏng chừng trong bếp u là người có hình tượng nhất, , mau buộc tóc lên, với lại thay trang phục đầu bếp nữa. Chỉ có lúc mặc trang phục đầu bếp trông mới ra dáng chút, bình thường quần áo hàng ngày của đúng là...”

      Giám đốc nỡ tiếp, vẫy tay đuổi .

      Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn chính mình, cảm thấy bộ đồ của mình hề thê thảm như giám đốc , nhưng cũng có cách nào tranh luận, đành phải đến phòng nghỉ ngơi để thay quần áo.

      Đám nhân viên bếp vẫn rất có tình người, vừa nhìn thấy lập tức chen nhau chạy tới như ong vỡ tổ: “ giáo Cố, mọi người đều nhớ lắm!”

      giáo Cố, sức khỏe của tốt rồi chứ?”

      giáo Cố, mấy ngày nay làm, chúng ta sắp bị người của bếp Á ức hiếp chết rồi. Lần trước bọn chúng lấy cái chảo của bếp chúng ta, đến bây giờ vẫn còn chưa trả!”

      Nhìn những chàng trai này, Cố Thắng Nam cực kì xúc động, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ trong lòng: Quả nhiên là nhân gian có chân tình, nhân gian có tình người...

      Ngày làm việc đầu tiên bắt đầu với tâm tình phấn khởi của .

      Cố Thắng Nam dạy phụ bếp cách xử lí món khoai hấp bị hỏng, nhân viên bưng bê bên ngoài đột nhiên xông vào bếp sau, vừa chạy vừa thông báo: “Mọi người chú ý! Tổng giám đốc đến nhà ăn!”

      “Chú ý! Tất cả chú ý!”

      Tất cả mọi người đều lập tức lấy lại đủ trăm hai mươi phần trăm tinh thần, người bận bắt đầu giả vờ bận, người vốn bận giả vờ còn bận rộn hơn, cậu nhóc trốn việc gọi điện thoại trong góc bếp vội vã chạy tới giành lấy đĩa thức ăn tay cậu bưng bê.

      Cố Thắng Nam lấy khăn lau tay, ra hiệu cho phụ bếp: “Hấp thêm ba phút nữa là OK, nhất định được để quá lửa”.

      Thấy Cố Thắng Nam chuẩn bị rời khỏi khu nấu nướng, cậu phụ bếp hoảng lên, sợ có Cố Thắng Nam dắt tay chỉ việc, mình lại làm hỏng món khoai hấp lần nữa: “ giáo Cố, đâu?”

      “Nhà vệ sinh”, Cố Thắng Nam quay đầu lại, vừa vừa nhanh hơn.

      Hai lần trước gặp Trình Tử Khiêm, có thể mình mất hết thể diện, bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt để gặp lại ta lần thứ ba. Đáng tiếc là chuồn quá chậm, mới vừa đến cửa ngách nghe thấy tiếng chào của nhân viên nào đó: “Chào Tổng giám đốc Trình!”

      Bước chân Cố Thắng Nam khựng lại. lẽ cũng nên nhanh chóng trở lại khu nấu nướng, nhặt bừa thứ gì đó lên giả vờ bận hết cỡ? Chỉ tiếc hành động của theo kịp ý nghĩ, đến tận lúc giám đốc gọi lại, còn đứng bên cửa, đưa lưng về phía tất cả mọi người ở đây.

      “Tiểu Cố, đứng ở đó làm gì? Lại đây, giới thiệu tình hình bếp u của với Tổng giám đốc Trình !”

      Cố Thắng Nam đành phải quay đầu lại, từ xa nhìn thấy Trình Tử Khiêm dẫn theo đám người, bọn họ đứng gần cửa chính, cách chỗ nguyên phòng nấu nướng.

      Lần đầu tiên gặp Trình Tử Khiêm, ta mặc bộ đồ đơn giản. Lần thứ hai gặp ta, mất mặt đến mức dám nhìn thẳng vào ta, đương nhiên nhớ được khi đó ta mặc đồ gì. Nhưng lúc này, Trình Tử Khiêm với nguyên bộ âu phục, đứng tùy ý ở đó mà vẫn uy nghiêm, cao quý đến mức làm mọi người cảm thấy có khoảng cách ràng.

      Thấy giám đốc nháy mắt với mình, Cố Thắng Nam lập tức bước tới chào: “Chào Tổng giám đốc Trình”.

      Trình Tử Khiêm nhìn: “ là bếp trưởng bếp u à?”

      Trước thái độ lạnh nhạt của ta, Cố Thắng Nam cầm được ngẩn người. Gã này làm gì còn phải giả vờ biết ?

      ta vờ như biết, Cố Thắng Nam cũng đành phải làm ra dáng vẻ nhân viên nên có khi đứng trướng sếp mình. vừa dẫn đội ngũ thị sát vào phòng nấu nướng vừa giới thiệu cho ở đây: “Ngoài bốn phòng nấu ăn ở đây, bếp u còn có phòng nấu ăn ở bên cạnh. Phòng đó chuyên chế biến các món đồ ăn ngọt cho nên phải tách ra khỏi khu dầu mỡ bên này”.

      Đội ngũ thị sát và giám đốc vòng các phòng nấu ăn rồi rời khỏi. Đưa chân đám nhân viên hành chính mặc âu phục này, Cố Thắng Nam tạm thời chưa trở lại bếp sau mà đến khu đồ uống trong phòng ăn. chào hỏi nhân viên phụ trách đồ uống rồi thẳng đến giá rượu lấy rượu: “Tôi lấy li rượu vang. Ghi tên tôi nhé!”

      Vừa rót được non nửa li, định ngẩng đầu uống cạn chợt có người lên tiếng chào : “Bếp trưởng Cố, tại sao trong thời gian làm việc lại chạy đến đây lén uống rượu?”

      Giọng trêu đùa của đối phương lại làm Cố Thắng Nam bị sặc.

      Tiếng ho sặc sụa của khiến đối phương lại cười khẽ tiếng.

      Cố Thắng Nam liếc Trình Tử Khiêm đứng ngoài quầy bar, vội điều chỉnh lại hô hấp: “Tổng giám đốc Trình?”

      Trình Tử Khiêm đưa tay giúp giữ chắc li rượu nghiêng ngả tay : “Xin lỗi, vừa rồi có nhiều cấp dưới như vậy nên tôi chào , tránh xuất phiền phức cần thiết”.

      Cho dù khóe miệng ta vẫn mang nét cười nhưng Cố Thắng Nam vẫn cảm thấy hơi tự ái. Tuy nhiên cũng thể thừa nhận : Quả , sợ là bất cứ người ưu tú nào cũng đều xem thường người phụ nữ vừa già vừa xấu như .

      Vừa già vừa xấu...

      Cố Thắng Nam bị chính ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu mình làm hoảng sợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :