1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay sử dụng đàn ông - Lam Bạch Sắc (75c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 10

      Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ mười: Đàn ông vĩnh viễn thể nhanh chóng vẻ đẹp tâm linh của phụ nữ, cho nên trước khi triệt để bắt được người đàn ông đó, nhất – định – – được – để – – ta – nhìn – thấy – ảnh – bạn – – chứng – minh – thư!

      ***

      ra khi xui xẻo uống nước cũng có thể giắt răng. Cố Thắng Nam nhe răng trợn mắt nằm giường ở nhà mình dưỡng bệnh, tức giận đưa ra kết luận này.

      Từ Chiêu Đễ nghe tin chạy tới, chỉ biểu thị bất cứ quan tâm gì đối với bệnh tình của Cố Thắng Nam mà thậm chí còn hận thể lao đến sát người ngửi xem có còn giữ mùi đàn ông hay : “Cố Thắng Nam, là bất ngờ! Từ bao giờ bạn cũng trở nên phóng túng như vậy? Chiến đấu giường mạnh mẽ tới mức sập cả giường cơ đấy!”

      Cố Thắng Nam hết sức kinh ngạc: “Ai với bạn là tớ chiến đấu giường?”

      Lúc này mĩ nam tử khoan thai bước từ ngoài cửa phòng ngủ Cố Thắng Nam vào – Vivian chứ ai: “Tôi”.

      Cố Thắng Nam ngờ mình chỉ bị đau chút xíu như thế mà hai người bạn chí cốt này đều phải lên đường. Có điều, hình như thay vì quan tâm đến bệnh tình của , hai người này ràng là quan tâm hơn đến người đàn ông dũng mãnh có thể đè sập giường đó rốt cục là người ra sao.

      “Vivian, bạn nghe ai thế?”

      “Buổi sáng hôm nay tôi gọi điện thoại cho bạn, kết quả là nam giới nghe máy. Người đàn ông đó ông chủ của ta làm sập giường bạn, còn làm bạn bị trật xương sống nữa”.

      Cố Thắng Nam suy nghĩ hồi, chẳng lẽ là sáng nay lúc điều trị trong phòng bệnh, trợ lí của Lộ Tấn nghe điện thoại giúp ?

      Quả nhiên hiểu lầm sinh ra như vậy. Sắc mặt Cố Thắng Nam lập tức trắng nhợt, có điều hiển nhiên sắc mặt bị Vivian hiểu nhầm, chỉ thấy Vivian vỗ vỗ vai Cố Thắng Nam đầy khuyến khích: “Cố Thắng Nam, chiến đấu giường có gì phải mất mặt, rốt cục cũng có người đàn ông chịu lên giường giúp bạn chấm dứt cuộc đời xử nữ, cho dù bạn có bị gãy lưng cũng đáng”.

      Cố Thắng Nam muốn giải thích, Từ Chiêu Đễ hai mắt lấp lánh ánh sao lao tới cắn tai Cố Thắng Nam: “Đè sập cả giường, biết ta phải dũng mãnh đến mức nào. Thắng Nam, lần này bạn vớ bẫm rồi”.

      Cố Thắng Nam triệt để dập tắt ý định giải thích, lặng lẽ nằm xuống giường, kéo chăn che mặt lại.

      ***

      Trong hai ngày Cố Thắng Nam nghỉ ốm, các nhân viên bếp Tử Kinh đúng là khổ nổi. Tuy nhiên họ có khổ đến mấy cũng khổ hơn được trợ lý của Lộ Tấn.

      Lái xe chở vị chuyên gia ẩm thực khó thỏa mãn nhất trong lịch sử này gần như đủ vòng nội thành mà vẫn tìm được nơi ăn tối hợp khẩu vị sếp, cậu trợ lý cầm được ngẩng đầu nhìn qua ô cửa nóc xe quan sát bầu trời đêm xa xăm, trong lòng lặng lẽ rên rỉ: Thượng đế, xin người hãy ban cho con Cố Thắng Nam!

      Trợ lý sốt ruột như kiến bò chảo nóng, còn người mang lại khổ sở lần này cho cậu ta lại thảnh thơi ngồi ghế sau xử lý tài liệu. Cậu trợ lý dám nghĩ đến chuyện chạy tiếp vòng thứ hai quanh nội thành, hết sức thận trọng nhìn ghế sau qua kính chiếu hậu: “Lộ tiên sinh, còn chưa đến mười ngày là phi vụ kết thúc, chúng ta phải rời khỏi Tử Kinh. Ngài chịu khó nhịn chút, mấy ngày nay tạm thời ăn uống tùy tiện được ?”

      Lộ Tấn đặt bút xuống suy nghĩ chút: “Hôm kia là cậu đưa Cố Thắng Nam từ bệnh viện về nhà đúng ? Có nhớ địa chỉ nhà ấy hay ?”

      Cậu trợ lý lập tức hiểu ra Lộ Tấn muốn làm gì: “Việc này ổn lắm. ấy bị ốm rồi, ngài cũng tiện ép bệnh nhân nấu ăn cho ngài đúng ?”

      Hiển nhiên cậu trợ lý còn chưa đủ hiểu sếp mình: Vì mĩ thực, ta có thể làm mọi thứ…

      Lúc chuông cửa vang lên, Cố Thắng Nam ngồi sofa xem hoạt hình. sai, đây chính là hình thức tiêu khiển duy nhất người phụ nữ hai mươi tám tuổi rưỡi có bạn trai có thể tìm được lúc bị ốm.

      Người ngoài cửa nọ hết sức kiên nhẫn, cứ cách ba giây lại bấm chuông lần. Cố Thắng Nam chống lưng hết sức thận trọng di chuyển ra cửa, kéo cánh cửa có xích an toàn ra khe : “ là?”

      Vừa mới hỏi dứt lời, Cố Thắng Nam nhận ra người đàn ông ngoài cửa này – phải trợ lý của Lộ Tấn là ai?

      Quả nhiên đối phương tự giới thiệu: “Chào , tôi là Tiểu Mạnh, trợ lý của Lộ tiên sinh. Trước đây chúng ta gặp nhau rồi”.

      Thấy Cố Thắng Nam nhịn được nhìn ra phía sau cậu ta, cậu trợ lý lại bổ sung: “Để tránh gây ra những phiền phức cần thiết, Lộ tiên sinh lên mà chờ trong xe đỗ dưới lầu. Thực ra lần này chúng tôi mạo muội tới thăm chính là muốn mời giáo Cố hỗ trợ nấu bữa tối”.

      Trời cao ơi! Đất dày ơi! Tên Lộ bắt bẻ còn bắt bệnh nhân này phải hầu hạ nữa!

      Cố Thắng Nam vừa định từ chối với lý do “Nhà tôi có nguyên liệu nấu ăn”, trợ lý Tiểu Mạnh lập tức giơ chiếc túi nhựa đựng đầy nguyên liệu nấu ăn cần thiết lên: “Cho dù nhà có nguyên liệu nấu ăn cũng sao cả, chúng tôi tự chuẩn bị rồi. Mong giúp đỡ, nếu tối nay chắc chắn tôi được ngủ mất, chắc chắn Lộ tiên sinh bắt tôi đến thành phố bên cạnh tìm mua đồ ăn cho ấy!”

      Cậu trợ lý này cũng đáng thương, Cố Thắng Nam mềm lòng mở cửa cho cậu ta vào nhà.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, màn đêm càng ngày càng dày đặc. Càng ngày càng sốt ruột khó chịu, Lộ tiên sinh ngồi chờ trong chiếc xe đỗ dưới toà nhà chung cư xem đồng hồ lần thứ hai mươi, rốt cục nhịn được gọi điện thoại cho trợ lý: “Sao vẫn còn chưa xuống? gần tiếng rồi đấy!”

      “Sắp xong rồi, sắp xong rồi!” xong cậu trợ lý lập tức ném điện thoại xuống bàn.

      ngờ câu “sắp xong rồi” này lại bắt Lộ Tấn đợi hai mươi phút, tiếng kháng cự của dạ dày càng ngày càng lớn, Lộ Tấn lần nữa cầm lấy điện thoại di động, chuẩn bị bấm số chợt dừng lại suy nghĩ, sau đó cắn răng cất điện thoại vào trong túi, mở cửa bước xuống xe.

      Khi Lộ Tấn bấm chuông cửa;

      Khi cửa mở ra, Lộ Tấn nhìn thấy cậu trợ lý đeo tạp dề xuất trước mặt mình;

      Khi giọng tỏ vẻ tiếc nuối của Cố Thắng Nam từ trong phòng vang lên: “Ôi… Nếu cho ít nước chanh chút biết đâu món canh này ổn rồi”…

      Lộ Tấn hiểu tất cả.

      Lẽ ra ngay từ đâu ta phải đoán ra cậu trợ lý ấp úng kéo dài thời gian như vậy chính là vì Cố Thắng Nam tiện cử động lại ngông cuồng đòi chỉ đạo cậu trợ lý hậu đậu của mình bắt tay thực bữa tối.

      Dưới bắn phá bằng ánh mắt của Lộ Tấn, cậu trợ lý xấu hổ cúi đầu, nhân tiện lặng lẽ giấu chiếc muôi lớn trong tay ra sau lưng.

      Hoàn toàn biết đến tình hình này, Cố Thắng Nam vẫn đứng trước kệ bếp, nếm thử món canh xong lại quay sang nếm thử món sò mới nướng. ràng mỗi bước dạy cậu ta đều thành vấn đề, vì sao thứ làm ra lại khó ăn như vậy? lúc Cố Thắng Nam mải suy nghĩ để tìm nguyên nhân, đột nhiên phát phía sau có gì đó đúng.

      ràng có người đứng sau lưng , bóng người đó vừa vặn che kín cả người . Cố Thắng Nam đứng như trời trồng, trong tiềm thức biết người đứng sau lưng mình là ai rồi.

      Nhưng thể quay lại, bởi vì ngay từ lúc mới chỉ dẫn Tiểu Mạnh nấu ăn, Tiểu Mạnh cực kì căng thẳng cho hay: Nếu ông chủ cậu ta biết đồ ăn là do cậu ta làm cậu ta chết rất thảm, rất thảm, rất thảm…

      Cố Thắng Nam vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ thấy cánh tay từ phía sau đưa tới cầm lấy con sò nướng. Ngay sau đó Cố Thắng Nam nghe thấy tiếng nhai, nhưng người đó chỉ nhai miếng dừng lại…

      Lộ Tấn nhổ miếng sò trong miệng ra: “ giáo Cố, định cứ quay lưng về phía tôi cả đời à?”

      ta đến nước này, Cố Thắng Nam đành lặng lẽ thở dài xoay người lại.

      Ai có thể ngờ được người đàn ông này lại đứng gần như vậy?

      giây sau khi Cố Thắng Nam xoay người lại, nhìn thấy gương mặt ta gần trong gang tấc, lui lại bước theo phản xạ có điều kiện.

      Hình như chân giẫm vào thứ gì đó…

      Ý nghĩ này mới xẹt qua trong đầu Cố Thắng Nam, bên tai vang lên tiếng “xoạch”.

      Cố Thắng Nam trượt chân, ý nghĩ cuối cùng là: Thứ giẫm vào chắc là miếng sò Lộ Tấn vừa nhổ ra.

      ***

      Hai ngày trước vừa mới trẹo sống lưng, bây giờ lại thêm trẹo chân, Cố Thắng Nam giữ nguyên tư thế xác chết nằm sofa, cả người hề cử động.

      Nhìn Lộ Tấn cầm hộp thuốc của từ trong phòng ra và trực tiếp ngồi xuống bên cạnh , Cố Thắng Nam kinh ngạc: “Ngồi gần tôi như vậy, sợ tôi khắc nữa à?”

      Trong trí nhớ của Cố Thắng Nam, chưa bao giờ thấy người đàn ông này cười như vậy, mơ hồ, ấm áp, hề có chút soi mói nào: “Bây giờ cần lo lắng cho an nguy của chính . Bởi vì… bây giờ đến lượt cứ gặp tôi là xui xẻo rồi”.

      “Tôi phải người mê tín như đâu”. Cố Thắng Nam vừa dứt lời hoảng sợ.

      ngờ ta lại nắm cổ chân .

      Cố Thắng Nam lập tức co chân lại: “ làm gì?”

      Lộ Tấn lấy bình xịt bong gân ra: “Tôi còn coi là phụ nữ, làm sao phải xấu hổ?”

      Chết tiệt, ta lại cười như vậy!

      Cố Thắng Nam nhìn ngây ngốc giây rồi vội quay mặt qua chỗ khác, để che giấu chuyện gì đó, cố ý duỗi chân ra hết sức khách khí.

    2. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 11

      Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ mười : Nam sinh mười mấy tuổi thích phụ nữ da trắng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi; Đàn ông hơn hai mươi tuổi phụ nữ da trắng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi; Đàn ông hơn ba mươi tuổi phụ nữ da trắng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi; Đàn ông hơn bốn mươi tuổi, hơn năm mươi tuổi, hơn sáu mươi tuổi vẫn phụ nữ da trắng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi. Từ điểm này mà , thực ra đàn ông chính là sinh vật chung thủy nhất thế giới.

      ***

      Điều làm Cố Thắng Nam kinh ngạc là người đàn ông này lại rất biết cách chăm sóc người khác. ta xoa bóp chân cho rất nhàng, giúp đỡ đau hơn nhiều.

      “Thế nào? đỡ hơn chưa?” ta hỏi với vẻ mặt quan tâm.

      Từ đến giờ Cố Thắng Nam chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy bao giờ, hai tai hơi nóng lên, gật đầu như đập tỏi: “Ờ ờ, đỡ hơn nhiều rồi, còn đau như lúc nãy nữa”.

      “Lưng sao? Có cần tôi cũng thoa thuốc giúp hay ?”

      Cố Thắng Nam vội lắc đầu.

      “Vậy ...” Lộ Tấn nhìn , hơi dừng lại lát: “Vào bếp làm món gì đó cho tôi ăn ”.

      Lòng biết ơn của Cố Thắng Nam lập tức vỡ tan rơi tung tóe khắp mặt đất, mình phải sớm nghĩ ra ta hảo tâm chăm sóc mình như vậy chính là vì chuyện này chứ...

      “Trong tủ lạnh vẫn còn ít mì Ý tôi làm, nếu chê lấy ra hâm nóng ăn tạm vậy”.

      Quả nhiên ngay sau khi xong, Lộ Tấn lộ ra nguyên hình. Vẻ ân cần tràn đầy gương mặt cũng tan thành mây khói theo: “ cho rằng tôi ăn thứ cơm thừa canh cặn đó của à?”

      Cố Thắng Nam nhún vai gì.

      Thấy thái độ của rất kiên quyết, Lộ Tấn suy nghĩ rất lâu, đột nhiên lạnh mặt đứng dậy, bỏ quay đầu lại. Nhìn điệu bộ này, tuyệt đối là ta sập cửa bỏ về. Cố Thắng Nam dỏng tai nghe nhưng lại nghe thấy tiếng sập cửa, đưa mắt nhìn nghi hoặc, lại nhìn thấy ta mở cửa tủ lạnh ra.

      Chỉ chốc lát sau ta dùng lò vi sóng hâm lại đĩa mì Ý. Đúng là trẻ dễ dạy, Cố Thắng Nam mỉm cười nhắc nhở ta: “Trong tủ lạnh có lọ gia vị điều chế với bí quyết của riêng tôi, có thể trộn vào mì mà ăn”.

      Chuyện phải ăn cơm thừa canh cặn vẫn canh cánh trong lòng, người nào đó lập tức quay đầu lia ánh mắt sắc như dao về phía Cố Thắng Nam.

      Thoáng nhìn bàn ăn chất đầy các loại đồ đạc linh tinh với vẻ chán ghét, cầm lọ gia vị và đĩa mì Ý đến bàn uống nước với vẻ chán ghét, đá văng cái chân bị thương của Cố Thắng Nam đặt bàn trà ra với vẻ chán ghét.

      Cau có mở lọ gia vị, cau có xúc ít trộn vào đĩa mì Ý, cau có ăn miếng đầu tiên.

      Lộ Tấn sững người.

      Chép chép miệng ngẫm nghĩ hồi lâu, xác định vị ngon tuyệt vời nơi đầu lưỡi quả là đến từ thứ gia vị này, trong nháy mắt, vẻ mặt cau có chán ghét biến mất còn tăm tích, Lộ Tấn ăn miếng thứ hai với tâm tình sung sướng.

      Quan sát toàn bộ từ đầu đến cuối, Cố Thắng Nam nhịn được bật cười tiếng. Người nào đó lại lập tức lia ánh mắt sắc lạnh về phía , Cố Thắng Nam đành phải tránh ánh mắt đó, quay lại cầm lấy máy tính, chụp tai nghe xem hoạt hình. Để che giấu vui sướng mĩ thực mang đến, Lộ Tấn cũng cầm lấy điều khiển từ xa bàn uống nước, bật ti vi lên.

      Vì đeo tai nghe nên Cố Thắng Nam nghe thấy thanh của ti vi, còn khóe mắt lại liếc thấy Lộ Tấn bên cạnh đột nhiên toàn thân cứng đờ biết vì sao. Cố Thắng Nam nghi hoặc bỏ tai nghe xuống: “Làm sao thế?”

      Vừa dứt lời, bên tai Cố Thắng Nam vang lên tiếng rên rỉ của đàn ông...

      Đây... Hình như... là từ ti vi phát ra! Cố Thắng Nam lập tức giật bắn, kêu lên tiếng, quay đầu nhìn về phía ti vi, chỉ thấy hai người đàn ông màn hình quấn lấy nhau...

      Tên Vivian chết tiệt, đến nhà thăm người bệnh lại còn mang loại đĩa này đến giết thời gian nữa!!!

      Mang loại đĩa này đến giết thời gian cũng sao, xem xong lại còn nhớ lấy đĩa ra khỏi đầu DVD?

      Đối với Lộ Tấn, đây ràng là thế giới hoàn toàn mới mà trước đây ta chưa bao giờ biết đến, chỉ thấy ta chậm rãi quay sang nhìn về phía Cố Thắng Nam, trong mắt lên ràng hai chữ: Biến thái...

      Cố Thắng Nam bị ánh mắt này của ta triệt để đánh cho tỉnh mộng, nhào tới đòi giật lấy điều khiển từ xa, ngờ trong tình thế cấp bách, bàn tay vồ trượt, đập thẳng xuống mép đĩa mì Ý.

      Lộ Tấn nhanh tay nhanh mắt lập tức lắc người tránh sang bên cạnh, đĩa mì Ý bay thẳng lên mặt Cố Thắng Nam...

      Bẹt!

      Lộ Tấn nhìn người phụ nữ bị mì Ý dính đầy đầu đầy mặt bên cạnh, khóe miệng nhịn được giật giật.

      ***

      Cuối cùng tại sao mọi chuyện lại biến thành tình hình như bây giờ? Cố Thắng Nam , cho dù quả ngồi chiếc ghế bên cạnh bồn tắm, cho dù quả chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người đàn ông cầm vòi hoa sen xả tóc giúp này, nhưng Cố Thắng Nam vẫn cảm thấy có chút chân thực.

      “Tôi tin lại tốt đến mức giúp tôi gội đầu”.

      “Tôi chỉ muốn thử xem xem nếu bây giờ chúng ta vẫn còn ở cùng chỗ còn chuyện bất ngờ kiểu gì xảy đến với nữa”. Lộ Tấn vừa bóp dầu gội đầu lên tóc vừa .

      Mặc dù bây giờ Cố Thắng Nam chỉ cần hơi nhấc tay lên chút là sống lưng đau nhói, cũng chính vì vậy nên thể tự mình gội đầu, nhưng nghe thấy ta như vậy, vẫn rất muốn nhịn đau vung tay cho ta đấm.

      Nghĩ đến cái lưng chịu quá nhiều đau khổ của mình, Cố Thắng Nam cũng chỉ có thể mạnh miệng: “Tôi là phần tử trí thức kiểu mới của đất nước Trung Quốc, tôi mê tín như đâu”.

      “Phần tử trí thức kiểu mới của Trung Quốc?” Lộ Tấn ra vẻ suy xét: “Loại người như các này phải vẫn được gọi là hủ nữ sao?”

      Sắc mặt Cố Thắng Nam sa sầm.

      ta cười đắc ý: “Yên tâm, tôi kỳ thị đâu”.

      “Cái đĩa đó phải của tôi...” Cố Thắng Nam vừa định giải thích tiếng chuông điện thoại bên ngoài vang lên. Lộ Tấn xối sạch bọt tay, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

      Cố Thắng Nam đành phải dựa đầu vào thành bồn tắm chờ ta quay lại.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bọt dầu gội đầu sắp chảy xuống đến mắt. Cố Thắng Nam ngồi thẳng dậy được, tay lại thể giơ lên quá cao, đành phải chống tay vào thành bồn tắm, nâng người lên, đưa tay kia với chiếc khăn tắm giá.

      Còn chút nữa, 1, 2, 3...

      Cuối cùng cũng thành công tóm được góc khăn tắm, Cố Thắng Nam khỏi buông lỏng tinh thần, đúng lúc này...

      làm gì vậy?”

      Bên tai đột nhiên vang lên thanh của Lộ Tấn.

      Cố Thắng Nam giật mình, bàn tay chống thành bồn tắm bỗng dưng trượt xuống...

      Trong nháy mắt chiếc khăn tắm bị kéo xuống khỏi giá, cả người Cố Thắng Nam cũng hoàn toàn mất thăng bằng, ngã thẳng vào trong bồn tắm chứa nửa bồn nước.

      ***

      Trải qua việc này, Cố Thắng Nam mê tín cũng được nữa.

      Từ Chiêu Đễ tuyệt đối ngờ được chỉ trong vòng 3 ngày mình phải đến thăm bạn ốm những hai lần. Mà khi Cố Thắng Nam kể lại tất cả những chuyện thể tưởng tượng nổi này với Từ Chiêu Đễ, bộ não vẫn luôn vận hành cực nhanh của Từ Chiêu Đễ cũng thể dừng lại lúc lâu.

      “Làm thế nào? tuần sau Tử Kinh có bữa tiệc quan trọng, bọn họ trả lương cao mời tớ đến chính là để giải quyết vấn đề khẩn cấp này. Trưởng phòng hành chính với tớ, nếu đến lúc đó tớ vẫn chưa khỏi sau này cũng cần làm nữa”.

      Cố Thắng Nam rầu rĩ muốn chết.

      Từ Chiêu Đễ cau mày suy ngẫm rất lâu, chợt nảy ra ý, đôi mắt to chớp chớp trợn mắt nhìn Cố Thắng Nam: “Có bộ phim hình như cũng na ná với tình huống của bạn bây giờ...”

      Cố Thắng Nam sửng sốt: “Phim gì?”

      tiếng sau.

      Cố Thắng Nam nằm ở chính giữa, Từ Chiêu Đễ, Vivian chia ra ngồi hai bên, bộ phim bắt đầu được chiếu.

      Đó là phim hài hước về đề tài tình . Xem đến cuối phim, Cố Thắng Nam lại đau khổ đến mức còn có hứng thú chuyện nữa.

      Vivian cũng liên tục lắc đầu: “Xong rồi, Cố Thắng Nam, nhất định cả đời bạn cũng thể đổi vận được”.

      Thấy Vivian khẳng định như vậy, Cố Thắng Nam thể kinh ngạc: “Vì sao?”

      “Lần trước bạn và ta hôn nhau chỉ là bất ngờ. Bạn cho rằng phải trong tình huống bất ngờ, người đàn ông như Lộ Tấn cam tâm tình nguyện hôn bạn sao?”

      Vivian lúc nào cũng có thể vạch chân tướng chỉ với câu, tinh thần Cố Thắng Nam lập tức sa sút.

      Đây là lần đầu tiên Từ Chiêu Đễ tham dự vào cuộc đối thoại của hai người này. Hai hàng lông mày cau lại rất lâu, đột nhiên Từ Chiêu Đễ hưng phấn búng ngón tay: “Tớ biết phải làm thế nào rồi!”

      Cố Thắng Nam và Vivian cùng nhìn về phía Từ Chiêu Đễ: “Làm thế nào?”

      Từ Chiêu Đễ cười cười thần bí: “Mềm được, ta làm cứng”.

      “Nghĩa là sao?” Cố Thắng Nam nghe hiểu.

      “Nghĩa chính là: Cưỡng bức!”

    3. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 12

      Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ mười hai: Tục ngữ cấm có sai, chưa gặp những kẻ cặn bã sao có thể nhận ra được người tốt? Cho nên để tránh phụ nữ gặp phải bất hạnh sau khi cưới, trước đó Thượng Đế mới ngừng cung cấp các thể loại đàn ông cặn bã cho bạn rèn luyện.

      ***

      Cưỡng bức? Cố Thắng Nam yên lặng khoảng năm phút, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi trước việc mình liên tục bị thương trong vòng mấy ngày nay: “Tớ sợ tớ còn chưa hôn được ta có chuyện chẳng lành đổ ập xuống đầu rồi. Bây giờ chân cũng gãy rồi, lưng cũng trẹo rồi, đến lúc đó nhỡ đâu tính mạng cũng mất luôn làm thế nào?”

      “Vậy…” Từ Chiêu Đễ hiển nhiên cũng dám đùa giỡn với tính mạng : “Lúc đó tớ giám sát bạn chu đáo, tớ nhanh tay nhanh mắt như vậy, nhất định có thể cứu bạn nếu có gì bất trắc xảy ra”.

      Động não bằng động thủ, chuyên gia bày mưu tính kế Từ Chiêu Đễ lập tức vỗ vỗ tay làm cho mọi người lấy lại tinh thần rồi tuyên bố: “Bước đầu tiên, nghĩ cách hẹn ta ra ngoài, tạo cơ hội tiếp cận với mình ta.

      Kết quả là, dưới mắt chăm chú của Từ Chiêu Đễ và Vivian, Cố Thắng Nam gọi điện thoại cho Lộ Tấn: “Lộ tiên sinh!”

      Giọng có vẻ lãnh đạm của Lộ Tấn vang lên từ chiếc điện thoại di động bật loa ngoài. Thái độ của Lộ Tấn lúc này trái ngược hoàn toàn với lúc cầu xin nấu ăn cho những lần trước: “ giáo Cố, tìm tôi có việc gì?”

      “À…” Cố Thắng Nam nhìn Từ Chiêu Đễ, sau khi nhận được ánh mắt động viên của đối phương, mới ấp úng tiếp: “Chúng ta có thể gặp nhau lát hay ?”

      “Rất xin lỗi, sợ rằng được. Dạo này tôi tương đối bận. giáo Cố, có việc gì quan trọng à?”

      Những lời của Lộ Tấn khiến Từ Chiêu Đễ và Vivian đưa mắt nhìn nhau. phải Cố Thắng Nam thái độ của Lộ Tấn đối với cũng tồi sao? Lạnh như băng thế kia mà cũng gọi là thái độ tồi?

      Cố Thắng Nam lặng lẽ thở dài trong lòng, biết lí do khiến người đàn ông này đổi mặt còn nhanh hơn lật sách: “Đừng tưởng tôi biết lấy trộm lọ gia vị bí quyết độc quyền của tôi đó. Lộ tiên sinh, làm người thể qua cầu rút ván như vậy!”

      Hình như Lộ Tấn yên lặng lát vì chột dạ, sau đó mới tiếp tục : “Buổi tối tôi phải tham gia bữa tiệc của tập đoàn. Nếu còn tự được có thể đến bữa tiệc đó tìm tôi”.

      Sau khi chấm dứt trò chuyện, Lộ Tấn cất điện thoại vào thang máy. Lúc này ta vừa kí xong biên bản chuyển nhượng cổ phần Tử Kinh với bên A. Lộ Tấn xoay người lại quay mặt ra cửa thang máy, vừa ngước mắt lên thấy cậu trợ lý nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc. Lộ Tấn khỏi cau mày: “Nếu lần sau cậu lại xuất trước mặt tôi với vẻ mặt táo bón này chắc chắn tôi sa thải cậu chút do dự”.

      Trong lòng vẫn ngổn ngang vô số ý nghĩ, cậu trợ lý vội vàng thay đổi sắc mặt.

      Thang máy từ từ xuống, cậu trợ lý liếc trộm Lộ Tấn hết lần này tới lần khác. Chẳng lẽ giữa ông chủ của mình và nàng đầu bếp kia có chuyện mờ ám gì? Nếu có lí do nào giải thích được chuyện ông chủ đột nhiên quyết định nhận thù lao phi vụ này bằng tiền mặt mà lại nhận bằng cổ phần Tử Kinh…

      Cuối cùng cậu trợ lý vẫn nhịn được, hỏi: “Lộ tiên sinh, vừa rồi phải ngài… mời ấy làm bạn dự tiệc tối nay đấy chứ?”

      Lộ Tấn bị hỏi cứng họng.

      Có phải ? Vừa rồi mình mời người phụ nữ đó làm bạn mình tối nay sao?

      Dường như ngay cả chính bản thân Lộ Tấn cũng nghi hoặc.

      ***

      Thấy Cố Thắng Nam dép tông khập khiễng bước cửa, Từ Chiêu Đễ vội kéo lại: “ phải là bạn định mặc như thế này hẹn hò đấy chứ?”

      Cố Thắng Nam cúi đầu quan sát chính mình: “Có vấn đề gì à?”

      “Vấn đề lớn, lớn lắm!” Từ Chiêu Đễ vừa ấn xuống sofa vừa bắt đầu gọi điện thoại tìm tiếp viện.

      Mặc dù biết Từ Chiêu Đễ là người có quan hệ xã hội số số hai ở thành phố này, nhưng khi tận mắt chứng kiến Từ Chiêu Đễ gọi cuộc điện thoại lôi được nguyên tiểu đội trang điểm đến nhà mình, Cố Thắng Nam vẫn phải trợn mắt vì kinh ngạc.

      Từ Chiêu Đễ đắc ý đưa tay nâng cằm Cố Thắng Nam lên: “Bạn mà cưỡng bức ta với bộ dáng tại có khả năng ta tố cáo bạn quấy rối tình dục. Có điều bây giờ bạn có thể yên tâm, những người bạn này của tớ đều là các chuyên gia trang điểm bậc thầy, bình thường phải sao sáng mời được họ đâu. Dù là con gà họ cũng có thể biến thành phượng hoàng”.

      Cố Thắng Nam thậm chí còn có cả cơ hội kháng nghị, hai chuyên gia trang điểm tả hữu giáp công tóm lấy , kéo hộp dụng cụ trang điểm cao đến nửa mét ra xoẹt tiếng, bắt đầu thi triển tài nghệ xuất thần nhập hóa gương mặt Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam trợn tròn mắt nhìn dụng cụ uốn tóc nóng bỏng làm mái tóc mình bốc lên khói xanh lượn lờ, trợn tròn mắt nhìn cây cọ môi xinh xắn từ từ vẽ ra cặp môi đỏ tươi mặt, trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ trong gương càng ngày càng xa lạ với mình. Đúng lúc này lại có đám chuyên gia khác tới ghé thăm hàn xá…

      Hiển nhiên những chuyên gia này là do Vivian gọi tới. tay mỗi người trong số bọn họ đều xách hai va li quần áo, Vivian chỉ huy bọn họ đặt va li vào phòng khách.

      Va li vừa mở ra, những bộ lễ phục tuyệt đẹp bên trong làm mọi người loá mắt.

      Từ Chiêu Đễ tặc lưỡi than thở: “Cao Toàn An, cuối cùng bạn cũng để tớ nhìn thấy dáng vẻ nên có của nhà thiết kế trang phục rồi đấy”.

      Đủ hai tiếng trôi qua, giống như tú bà xưng bá giới buôn phấn bán son dẫn con át chủ bài mình ưng ý nhất ra giới thiệu cho khách làng chơi…

      Trước phản đối mãnh liệt của Cố Thắng Nam và lí do hợp lí bị trẹo chân, rốt cục Từ Chiêu Đễ cũng miễn cưỡng cho phép giày cao gót. Tuy nhiên kể cả khi giày đế bằng, Cố Thắng Nam vẫn tránh khỏi giẫm lên vạt váy. Rốt cục giáo Cố mặt mũi nhăn nhó cũng khập khiễng tới được nơi cần đến. Đứng trong đại sảnh, vừa gọi điện thoại cho Lộ Tấn vừa bám tay lên vai Từ Chiêu Đễ nghỉ chút. Phải biết, đối với , mặc váy mét còn mệt hơn nhiều so với mặc chiếc quần thể thao cấp bậc đồ cổ của chạy trăm mét.

      Trợ lý của Lộ Tấn nghe máy, thấy ở đại sảnh, cậu ta lập tức : “Tôi ra đón ngay đây”.

      Chỉ chốc lát sau Cố Thắng Nam nhìn thấy trợ lý của Lộ Tấn chạy ra khỏi thang máy.

      Cố Thắng Nam chào cậu trợ lý, ngờ cậu ta lại làm như thấy, thẳng qua bên cạnh , vừa vừa tiếp tục nhìn quanh.

      Cố Thắng Nam vội gọi cậu ta lại: “Tiểu Mạnh”.

      Cậu trợ lý đột nhiên dừng lại, ngơ ngác quay đầu quan sát Cố Thắng Nam hồi. Đến lúc Cố Thắng Nam sắp nổi da gà khắp toàn thân, rốt cục cậu ta mới bật ra được mấy chữ: “ giáo Cố???”

      Cố Thắng Nam cười cười khó xử.

      “Xin lỗi, vừa rồi tôi nhận ra ”. Cậu trợ lý mải xin lỗi ngừng, hoàn toàn phát Từ Chiêu Đễ bên cạnh từ từ nheo mắt, trong ánh mắt nhìn cậu ta dần dần xuất ánh sáng như con sói quan sát con mồi của mình.

      Cậu trợ lý xem đồng hồ, thấy có thời gian hàn huyên nữa, liền dẫn Cố Thắng Nam và Từ Chiêu Đễ đến thang máy. Từ Chiêu Đễ uốn éo tới, cuối cùng đến lúc quan sát bóng lưng cậu trợ lý chán chê mới dùng khuỷu tay khẽ huých Cố Thắng Nam. Cố Thắng Nam chơi với ả háo sắc này hơn hai mươi năm, lúc này hoàn toàn đọc hiểu ánh mắt của Từ Chiêu Đễ: Quả nhiên người đẹp vì lụa, hôm nay tay trợ lý ăn mặc đàng hoàng như vậy làm Từ Chiêu Đễ này sắp thể kiềm chế được nữa rồi…

      Cố Thắng Nam cũng dùng ánh mắt trả lời Từ Chiêu Đễ: Bạn được để thú tính đại phát làm hỏng chuyện quan trọng của tớ đấy nhé!

      Từ Chiêu Đễ nhướng mày, ý là: Yên tâm , chẳng lẽ tớ là loại người thấy sắc quên bạn hay sao?

      Chẳng mấy chốc Cố Thắng Nam đến buổi tiệc. Đối với Từ Chiêu Đễ, gặp tình huống này quả thực khác gì cá gặp nước, nhưng…

      Cố Thắng Nam mới vừa được hai bước bị vướng vạt váy súy ngã. vội vàng kéo vạt váy từ dưới đế giày ra rồi đứng thẳng lên. Đúng lúc này, Cố Thắng Nam cảm thấy cách đó xa có ánh mắt bắn về phía .

      Đưa mắt nhìn lại, ánh mắt này phải được bắn ra từ vị trí của Lộ Tấn sao?

      Nhưng Cố Thắng Nam vừa định chào ta câu, ánh mắt ta lại lướt qua chỗ chuyển đến nơi khác. Hiển nhiên Lộ Tấn cũng nhận ra .

      Đến tận lúc cậu trợ lý dẫn đến trước mặt Lộ Tấn: “Lộ tiên sinh, giáo Cố đến rồi”.

      Ánh mắt Lộ Tấn dừng lại, lát sau mới quan sát lần nữa: “Vài ngày gặp, phẫu thuật thẩm mĩ rồi à?”

      Cố Thắng Nam vô thức định tiến lên bước trả lời ta, ngờ mình còn chưa mở miệng lại bị vướng vạt váy suýt ngã. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật, chân tay luống cuống mà vẫn còn làm bộ bình tĩnh của , Lộ Tấn thể thừa nhận: “Được rồi, quả là Cố Thắng Nam”.

      ***

      Là ai luôn miệng “khi đó tớ giám sát bạn cẩn thận, tớ nhanh tay nhanh mắt như vậy, nhất định có thể cứu được bạn nếu có chuyện bất ngờ gì xảy ra” lúc ở nhà ?

      Là ai còn thề thốt khẳng định “yên tâm , tớ là loại người thấy sắc quên bạn đó sao” lúc ở đại sảnh khách sạn?

      Khi Cố Thắng Nam nhìn khắp nơi vẫn tìm được bóng dáng Từ Chiêu Đễ, rốt cục có thể kết luận, nàng háo sắc đó đuổi theo cậu trợ lý tươi non ngon miệng đó rồi.

      Cố Thắng Nam đành phải đơn thương độc mã theo Lộ Tấn lên ban công tầng cao nhất.

      “Tìm tôi có việc gì?”

      Gió lạnh thổi qua ban công, Cố Thắng Nam triệt để lắp bắp: “Ơ… A… Đúng rồi, mấy hôm nay giải quyết vấn đề ăn uống thế nào?”

      Vẻ mặt Lộ Tấn lộ vẻ đau khổ trong nửa giây, nhưng ta nhanh chóng che giấu được.

      Cho dù ta lời nào, Cố Thắng Nam cũng đoán được: “ phải là dựa hoàn toàn vào lọ gia vị bí truyền của tôi đấy chứ?”

      ta vẫn lời nào, gọi nhân viên phục vụ mang hai li rượu đến, sau đó tới ngồi lên chiếc ghế chân cao.

      Tốc độ làm việc của nhân viên phục vụ có thể là cực nhanh, Cố Thắng Nam nhìn nhìn chén rượu: “Tôi bị ốm, nên uống rượu”.

      Ai ngờ giọng của Từ Chiêu Đễ lập tức truyền tới qua chiếc tai nghe bluetooth giấu dưới tóc: “Sao lại uống? Phải uống với ta chứ!”

      Giọng đột nhiên vang lên này làm Cố Thắng Nam giật mình suýt nữa đánh đỏ li rượu. Lộ Tấn ngồi đối diện lập tức bắn ánh mắt sắc như dao sở trường tới, Cố Thắng Nam vội ngồi thẳng người lên, tránh để ta phát điều gì khác thường.

      Cố Thắng Nam khẽ đỡ tai nghe bluetooth, mặc dù thể xác định được Từ Chiêu Đễ trốn ở góc nào bày mưu tính kế, nhưng ít nhất ấy có thể tạm thời từ bỏ cậu trợ lý vì tình bạn vĩ đại của hai người. Chỉ riêng điểm này khiến Cố Thắng Nam cảm động đến rơi nước mắt trong lòng.

      Bên này Cố Thắng Nam vừa nên uống rượu, bên kia Lộ Tấn lập tức dặn người phục vụ: “Mang cốc nước hoa quả cho vị tiểu thư này!” Vừa vừa đưa tay lấy li rượu của Cố Thắng Nam trả lại cho người phục vụ.

      Trong nháy mắt, Cố Thắng Nam vội giữ chặt li rượu, đổi giọng : “Đột nhiên tôi lại muốn uống rượu”.

      Lúc này mệnh lệnh chỉ huy thứ hai của Từ Chiêu Đễ lại vang lên trong tai nghe: “Chuốc say , làm cho say khướt !”

    4. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 13

      Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ mười ba: thế giới này chỉ có ba loại đàn ông. Loại thứ nhất là đàn ông chịu lừa bạn cả đời. Loại thứ hai là đàn ông chỉ chịu lừa bạn hồi. Loại thứ ba là đàn ông có thể khoan dung cho mọi khuyết điểm của bạn, thành tâm thành ý tốt với bạn trăm phần trăm, đòi hỏi báo đáp - loại này chỉ có người, đó là bố bạn.

      ***

      Chuốc say?

      Cố Thắng Nam ngẫm nghĩ xem tính khả thi của đề nghị này lớn đến đâu, giọng lãnh đạm và kiêu ngạo đặc thù của Lộ Tấn chợt vang lên bên tai: “ ngứa tai à? Sao cứ sờ tai mãi thế?”

      Cố Thắng Nam giật mình lập tức bỏ tay ra khỏi tai nghe, hết sức thận trọng ngước mắt nhìn Lộ Tấn đối diện. Hình như người đàn ông này hề phát ra bí mật mang tai, Cố Thắng Nam thở phào nhõm.

      nâng li rượu lên: “Nào! Cạn li!”

      Ánh mắt Lộ Tấn rất là cảnh giác: “Hôm nay tại sao lại kì lạ như vậy? Ăn mặc như mấy con nhền nhện trong Tây du ký, bây giờ còn mời rượu tôi nữa. phải có việc tìm tôi à? Việc gì?”

      Cố Thắng Nam lập tức bị hỏi cứng họng, trong vài giây rất ngắn, trong lòng thầm cầu cứu Từ Chiêu Đễ dưới hai mươi lần. Nhưng hiển nhiên Từ Chiêu Đễ trốn ở góc chưa biết nào đó hoàn toàn nhận được tín hiệu cầu cứu của .

      Cố Thắng Nam nhịn được lắp bắp: “Cái.. cái này... cái này”.

      Đúng lúc này, xuất của người đàn ông mặc âu phục cứu , từ xa xa nhận ra Lộ Tấn, ta lập tức bước tới rất nhanh: “Lộ tiên sinh, sao lại trốn ra ngoài này?”

      Người này lại nhìn Cố Thắng Nam, sau đó bật cười mờ ám: “ ra là trốn ra đây để gặp mĩ nhân!”

      Mỹ nhân?

      Lộ Tấn và Cố Thắng Nam đều phải suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra mĩ nhân trong lời người đó là ai. Cố Thắng Nam chuẩn bị tinh thần nghênh đón ánh mắt chế nhạo của Lộ Tấn, ngờ gã này lại mỉm cười coi như thừa nhận. Cố Thắng Nam đành phải ngồi như khúc gỗ xem hai người đàn ông hàn huyên hồi. Nghe thấy ta mời Lộ Tấn xuống tầng dưới, chuẩn bị tiến cử Lộ Tấn với ai đó, Cố Thắng Nam thầm nghĩ: Hỏng rồi, có cơ hội chuốc rượu rồi, nhưng ngờ trước khi Lộ Tấn lại ghé sát vào bên tai : “Tôi xuống tầng dưới, lát nữa quay lên tìm sau”.

      Khi bóng dáng Lộ Tấn vừa biến mất phía cầu thang bộ, bóng dáng Từ Chiêu Đễ ra sau lùm cây cảnh cách đó hơn mười mét. Từ Chiêu Đễ chạy như điên đến bên cạnh Cố Thắng Nam với tốc độ nước rút: “Tại sao ta lại ?”

      ta lát nữa ta quay lại”.

      “Tớ rồi mà! Chỉ khi bạn ăn mặc thế này đàn ông mới có hứng thú trở lại bên cạnh bạn”.

      Mình có nên với Từ Chiêu Đễ rằng, trong mắt ta, trang điểm như vậy cùng lắm cũng chỉ là tinh nhền nhện trong Tây du ký thôi ? Cố Thắng Nam suy nghĩ chút, quyết định nên tấn công lòng tự tin của bạn tốt.

      Trong chớp mắt, Từ Chiêu Đễ lôi ra đống rượu lớn biết từ đâu ra, lấy hai chai trong đó lên, lời, bắt đầu đổ vào li của Lộ Tấn.

      Việc lớn thành! Từ Chiêu Đễ lắc lắc li rượu, đưa cho Cố Thắng Nam: “Muốn thử chút ? Đảm bảo ngụm là đủ để cho say chổng vó!”

      Cố Thắng Nam nào dám uống, chỉ đưa li rượu lên mũi ngửi thấy mùi cồn xộc vào mũi, suýt nữa khiến đầu óc quay cuồng: “Lộ Tấn phải thằng ngu, cần uống cũng biết li rượu này có vấn đề!”

      Nghe vậy Từ Chiêu Đễ khựng lại cau mày nghĩ cách giải quyết. Đúng lúc này, khóe mắt Cố Thắng Nam chợt liếc thấy bóng người có dáng cao ráo lên khỏi cầu thang, Cố Thắng Nam vội ra hiệu cho Từ Chiêu Đễ, nhưng Từ Chiêu Đễ làm sao kịp tránh chỗ khác, chỉ còn cách ôm lấy mấy chai rượu đó chui xuống gầm bàn.

      Mắt thấy Lộ Tấn từng bước tới chỗ mình, chiếc bàn cũng che khuất được Từ Chiêu Đễ, Cố Thắng Nam nghĩ ra cách, vội cầm lấy li rượu bước tới đón Lộ Tấn.

      Thấy người phụ nữ này bước khập khiễng rất vất vả, Lộ Tấn sửng sốt: “ phải về rồi à?”

      Ngay cả bản thân Lộ Tấn cũng bị giọng mất mát của chính mình làm kinh ngạc, vậy mà người phụ nữ này lại hoàn toàn nhận ra, chột dạ cười cười với ta: “Chỗ này gió hơi mạnh, chúng ta qua sofa bên kia ngồi ”.

      Phía bên kia, Lộ Tấn và Cố Thắng Nam cùng tới chỗ chiếc sofa, bên này Từ Chiêu Đễ cho rằng cảnh báo còn chưa giải trừ, vẫn nằm yên dám nhúc nhích, đến tận lúc...

      “Tiểu thư Từ?”

      Từ Chiêu Đễ vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi giày đen ngay trước mặt mình. Nhìn lên theo ống quần, ra đó là cậu trợ lý non mềm ngon miệng.

      “Tiểu thư Từ, nằm bò ở đây làm gì?”

      Từ Chiêu Đễ điệu đà gạt mái tóc ra sau lưng, bám góc bàn đứng lên, thản nhiên cười với cậu trợ lý: “Trùng hợp quá...”

      m cuối kéo dài lẳng lơ làm cậu trợ lý thất thần khoảng năm giây mới hoàn hồn được: “Đúng rồi, có nhìn thấy Lộ tiên sinh ? Tổng giám đốc Chung ở tầng dưới muốn tìm Lộ tiên sinh bàn bạc vài chuyện...”

      Cậu ta còn chưa xong bị tiếng kêu đau yểu điệu ngắt lời: “Ôi chao...”

      Thần trí vừa mới thu gom về của cậu trợ lý lại tan biến lần nữa...

      “Tôi vừa bị ngã đau chết được, có thể dìu tôi xuống dưới tầng ?” đợi cậu trợ lý trả lời, Từ Chiêu Đễ choàng tay lên vai cậu ta.

      Cậu trợ lý lại ngẩn ra khoảng năm giây: “Được, được...”

      Từ Chiêu Đễ được cậu trợ lý dìu khập khiễng bước , giây trước khi bước xuống cầu thang còn quên quay lại nhìn về góc ban công bị cây cảnh che khuất: Cố Thắng Nam, tớ chỉ có thể giúp được bạn đến đây thôi...

      ***

      Hiển nhiên li rượu còn nặng mùi hơn cả cồn công nghiệp này thể lừa được người nào đó. Chỉ thấy Lộ Tấn vừa nhấp ngụm cau mày đặt li rượu xuống.

      Cố Thắng Nam lập tức chột dạ: “Sao thế? Khó uống quá à?”

      Lộ Tấn đột nhiên ngẩng đầu, phát thoáng bối rối chưa kịp che giấu trong mắt Cố Thắng Nam. Điều này làm ta nảy sinh nghi ngờ, nheo mắt lại quan sát lượt: “Li rượu này có vấn đề”.

      “Thế à...” Cố Thắng Nam cố kéo dài điệu để che giấu tâm tình.

      Lộ Tấn dứt khoát đưa li rượu đến trước mặt : “ tin thử xem”.

      Cố Thắng Nam lập tức đau đầu, nhìn ta, lại nhìn li rượu, sau đó lại nhìn ta lần nữa. cắn răng, run rẩy đưa tay nâng li rượu lên. Vừa mới nếm ngụm đầu tiên, lưỡi tê dại, định nhổ ra, ngước mắt lại thấy đôi mắt giống như radar của Lộ Tấn nhìn mình chằm chằm, Cố Thắng Nam đành phải làm như có gì: “Có sao đâu?”

      à?” Rốt cục người phụ nữ này định làm cái trò gì? Lộ Tấn án binh bất động, chỉ : “ thử thêm ngụm nữa xem”.

      Trong lòng Cố Thắng Nam máu chảy thành sông, nhắm tịt mắt, uống!

      ngụm, ngụm, lại ngụm...

      Li rượu hết sạch, Cố Thắng Nam nằm bò xuống.

      Lúc này trong đầu toàn là tiếng ong ong, trước mắt trời đất cũng quay cuồng, dường như giọng từ bầu trời đêm xa xôi vang tới: “Đúng rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa với tôi, tóm lại là tìm tôi có việc gì?”

      “Tôi... tới đây...” Cố Thắng Nam nhịn được ợ cái: “... làm gì?”

      Trong lúc lẩm bẩm, thanh của Từ Chiêu Đễ lại vang vọng trong đầu: Cưỡng bức ... cưỡng bức ...

      Cuối cùng cũng nhớ ra mình đến làm gì, Cố Thắng Nam cười ha ha ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào gương mặt trở nên lờ mờ trước mắt, chữ lại dừng lại giây: “Tôi... đến... để... cưỡng... bức... ...”

      Lộ Tấn lắng nghe mà vẫn thể hiểu được người phụ nữ này những gì: “ gì cơ?”

      Người phụ nữ này mấp máy môi, dường như chuẩn bị nhắc lại lời vừa rồi, vì vậy Lộ Tấn ghé sát vào để nghe cho . Đột nhiên...

      nâng mặt ta lên...

      Nghiến răng hôn tới.

      Hai mắt Lộ Tấn trợn ngược vì khiếp sợ, giây sau tỉnh lại, đôi môi người phụ nữ này chạm vào... má Lộ Tấn.

      Hôn má mà thôi, Lộ Tấn thở phào, đưa tay tóm tai : “Này, tỉnh lại ...”

      Rất hiển nhiên Lộ Tấn đánh giá thấp năng lực của người say, say như vậy mà vẫn có thể lập tức nhận ra mình hôn trượt. Trong giây Lộ Tấn há mồm “tỉnh lại ”, người say hung dữ lao tới, hôn chính xác lên miệng ta.

      Đầu lưỡi người phụ nữ này mang mùi rượu lành lạnh, sau khi Lộ Tấn phục hồi lại tinh thần sau thoáng choáng váng chưa bao giờ xuất trước đây, mùi rượu lành lạnh đó tràn xuống đến cổ ta.

      Phía dưới cổ chính là xương quai xanh, phía dưới xương quai xanh chính là...

      Lộ Tấn cảm thấy trong sạch của mình sắp bị ả lưu manh này hủy hoại rồi...

    5. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 14

      Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ mười bốn: Nếu phụ nữ sử dụng mĩ nhân kế với đàn ông, đại bộ phận đàn ông đều tương kế tựu kế.

      ***

      Lộ Tấn đột nhiên đẩy ra, ngờ chỉ giây sau người phụ nữ này lại lao tới, đạt mục đích nhất quyết dừng lại. Sau năm lần bảy lượt, hai tay gắng sức chóng cự của Lộ Tấn dần dần bắt đầu nghe điều khiển của bộ não nữa. Khi ngón tay người phụ nữ này chui vào dưới cổ áo ta, dường như trong đầu Lộ Tấn có dòng điện chạy qua. Khi ta phản ứng lại, hai tay ta giữ chắc hai bên hông người phụ nữ này, sau đó lật người đè người phụ nữ vẫn cưỡi người mình xuống.



      Á! Gãy lưng rồi! Cơn đau giống như loại thuốc giải rượu hiệu quả nhất, lập tức khiến Cố Thắng Nam dừng lại tất cả mọi hành động, chỉ còn biết cau mày nhăn nhó. Lộ Tấn thở hồng hộc nhìn gương mặt với hai má ửng hồng trước mắt, bỗng dưng sững lại. ngờ mình lại hơi muốn... hôn ta.

      Lộ Tấn từ từ cúi xuống, hơi do dự. ta mong sao người phụ nữ này tiếp tục bất chấp mọi thứ lao về phía mình như vừa rồi, nhưng lúc này lại hề có bất cứ phản ứng gì. Cuối cùng, môi Lộ Tấn dừng lại cách môi đủ năm mi li mét, hai phe chính tà trong đầu đánh nhau túi bụi từ lâu.

      thanh : Lộ Tấn, ngươi là chính nhân quân tử, thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn...

      “Leng keng leng keng...”

      Sau trận chém giết, thanh khác lại chiếm thượng phong: Đó là người phụ nữ này chủ động trước. Lộ Tấn, ngươi mau giúp ta đạt được mục đích. Phải thành - toàn - cho - - ta!

      Lộ Tấn dừng lại cực kì khó xử, đột nhiên nàng lưu manh này bất ngờ phất cờ trở lại, giữ chắc cổ ta, hung ác đưa miệng tới. Hai bên giằng co quyết liệt, đầu lưỡi mang mùi rượu lành lạnh lại lướt tới. cần đấu tranh tư tưởng nữa mà chỉ cần im lặng đón nhận, Lộ Tấn thở phào nhõm mà nhận ra thay đổi của mình.

      Thực ý định thành công, Cố Thắng Nam lao vào Lộ Tấn, đắc ý hưởng thụ thành quả săn. Con mồi đáng thương cũng ảo não cảm nhận nơi nào đó người từ từ nóng lên, ai cũng còn nhớ rằng thực ra hai người bọn họ ở nơi công cộng.

      Khi bàn tay Lộ Tấn còn chịu khống chế, sắp luồn vào dưới lớp váy vướng víu nọ, đột nhiên sức nặng đè ở người ta bị sức mạnh còn hung bạo hơn kéo .

      Chỉ nghe rầm tiếng, trán ả lưu manh đập chính xác vào chiếc chậu cảnh bên cạnh, sau đó ta ngã sấp xuống, úp mặt xuống đất.

      Cảm xúc chấm dứt đột ngột, Lộ Tấn bừng tỉnh, lập tức bật người từ sofa đứng lên.

      Hiển nhiên người ném Cố Thắng Nam giúp ta chính là người đàn ông mặc âu phục đứng trước mặt ta này. Xem ra người này cũng là khách mời đến dự tiệc rượu.

      Trong lúc Lộ Tấn biết mình nên cảm ơn người đàn ông này cứu mình hay là nên tức giận ta làm hỏng chuyện tốt của mình, người đàn ông lại chào ta trước: “Lộ tiên sinh, sao chứ?”

      Lộ Tấn kinh ngạc, lập tức thu ánh mắt hơi mất mát nhìn về phía nữ lưu manh lại, cảnh giác quan sát người này chút: “ là?”

      “Tôi là Trình Tử Khiêm. Chắc là Lộ tiên sinh quên, trước đây chúng ta gặp nhau rồi”.

      Trình Tử Khiêm? Lộ Tấn nhanh chóng nhớ lại, sau khi mua lại Tử Kinh, tập đoàn khách sạn phái Tổng giám đốc mới đến quản lý Tử Kinh, người đó chính là Trình Tử Khiêm.

      “Phụ nữ lại sàm sỡ đàn ông, bây giờ thói đời đúng là...” Trình Tử Khiêm liếc nhìn nữ lưu manh, lắc lắc đầu gì nữa.

      Việc Trình Tử Khiêm làm có coi là lần hùng cứu mĩ nhân biến tướng hay ? Lộ Tấn có thời gian suy nghĩ vấn đề này, ta nhìn theo ánh mắt Trình Tử Khiêm, thấy Cố Thắng Nam nằm yên tại chỗ hồi lâu hề nhúc nhích. Trong lòng bỗng dưng thấy lo lắng, Lộ Tấn vội tới nâng dậy.

      Trán bị sứt, chảy chút máu. Lộ Tấn vỗ vỗ mặt : “Này! Tỉnh lại !”

      Trả lời Lộ Tấn là tiếng nôn khan gián đoạn phát ra từ miệng người phụ nữ này.

      lo lắng của Lộ Tấn bị tiếng nôn khan của đánh bay. ta nghiến răng nghiến lợi dằn từng chữ : “Nếu dám nôn vào người tôi nữa, tôi ném thẳng xuống dưới lầu!”

      đột nhiên ngừng nôn khan như có kì tích.

      Nội dung trao đổi vô cùng kỳ lạ giữa hai người này khiến Trình Tử Khiêm bên cạnh trợn mắt: “Hai người... biết nhau à?”

      Lộ Tấn có tâm tư trả lời Trình Tử Khiêm, ta bế thốc người phụ nữ này lên, sau đó lập tức chạy ra ngoài, để lại Trình Tử Khiêm đứng như trời trồng đưa mắt nhìn theo.

      ***

      Đây là giấc mơ rất dài, rất giày vò con người. Nụ hôn ướt át, hơi thở gấp gáp, cọ sát nóng bỏng, tất cả dần dần hòa quyện lại với nhau trong mơ, cuối cùng hóa thành câu: “Tôi đến bệnh viện, tôi phải đến... khách sạn...”

      Tôi phải đến... khách sạn...

      Giọng trong mơ này làm Cố Thắng Nam bừng tỉnh.

      Vừa tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt ra, Cố Thắng Nam cảm thấy trán mình rất đau.

      Đưa tay sờ lên trán, phát trán mình được băng lại.

      bị thương rồi? Tại sao bị thương? Cố Thắng Nam có bất cứ manh mối gì.

      ngửi được mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, nghe thấy y tá : “Người bệnh giường số 0031...” nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân của đàn ông, tiếng bước chân về phía nằm...

      Ai? Lộ Tấn? ta đến làm gì? Rốt cục mình có hôn được ta hay ? Vô số câu hỏi nối tiếp nhau lên trong đầu Cố Thắng Nam, do dự hồi lâu mới mở mắt ra.

      Đưa mắt nhìn quanh lượt, lập tức phát người đàn ông đó đứng bên cửa sổ quay lưng về phía .

      Quả giống như lời bạn từng trải Từ Chiêu Đễ, trong số những người châu Á, dáng người của gã Lộ khó tính này tuyệt đối là số số hai, chỉ tùy ý đứng ở đó, lưng ra lưng, chân ra chân, đường nét bả vai đẹp như 007...

      đúng! Mặc dù người đàn ông quay lưng về phía này cũng cao ráo chân dài, nhưng hình như bả vai đẹp bằng Lộ khó tính...

      Cố Thắng Nam nghi hoặc cau mày, người nọ khoan thai xoay người lại: “Tỉnh rồi à?”

      gương mặt hoàn toàn xa lạ!

      Hai hàng lông mày nhíu chặt của Cố Thắng Nam vẫn thể nào giãn ra được.

      Cố Thắng Nam quyết định tạm thời án binh bất động.

      “Xin lỗi, tôi biết là bạn của Lộ tiên sinh, cho nên... Tóm lại, rất xin lỗi vì làm bị thương”.

      Bạn của Lộ tiên sinh? Hại bị thương? ta là tiếng phổ thông, nhưng Cố Thắng Nam phát mình thể nghe hiểu câu nào.

      Ngàn vạn dấu hỏi cuối cùng chỉ hóa thành câu: “ là?”

      “Trình Tử Khiêm”.

      Cố Thắng Nam suy nghĩ chút, rất chắc chắn mình chưa bao giờ nghe thấy tên ta: “Vậy...” Bây giờ Cố Thắng Nam bắt đầu thấy sợ khi nhắc tới cái tên này: “Lộ tiên sinh đâu?”

      ***

      Lộ tiên sinh đâu?

      Lộ tiên sinh đen mặt ngồi trong phòng bệnh khoa ngoại cho bác sĩ bó bột.

      Khi chạy tới với vẻ mệt mỏi phong trần, vội vã đẩy cửa phòng bệnh ra, cậu trợ lý của Lộ Tấn lập tức sửng sốt. Nhìn chiếc nẹp cố định tay phải Lộ Tấn, lại nhìn thạch cao chân trái Lộ Tấn, cậu trợ lý do dự hồi lâu, sau đó bước tới bước hết sức thận trọng.

      Ánh mắt Lộ Tấn lập tức quét tới.

      Cậu trợ lý bị Lộ Tấn nhìn, chột dạ nuốt nước bọt.

      “Tối qua ở đâu?” m thanh của Lộ Tấn thấp đến mức đáng sợ: “Vì sao điện thoại liên lạc được?”

      Cậu trợ lý xấu hổ nhìn qua chỗ khác.

      Lộ Tấn quan sát cậu trợ lý lượt, ánh mắt cực kì lạnh lùng nhanh chóng khóa chết chiếc sơ mi nhăn nhúm người và chiếc cà vạt đeo lệch cổ trợ lý. Cậu trợ lý lập tức nhận ra, vội vàng chỉnh lại chiếc cà vạt xiên xẹo cho ngay ngắn lại.

      “Tôi... Tôi...” Theo bản năng, cậu trợ lý muốn bịa ra lí do để lấp liếm, nhưng dưới ánh mắt sắc sảo của Lộ Tấn, cậu ta chỉ còn nước làm bộ ân cần hỏi thăm ông chủ của mình: “Lộ tiên sinh, tại sao thoáng cái ngài bị thương nặng như vậy?”

      Lộ Tấn ngẩn ra, sau đó lập tức nheo mắt lại nhìn về phía cậu trợ lý với vẻ đe dọa.

      Đây là cuộc so đấu ánh mắt của người đàn ông. Ánh mắt đe dọa của Lộ Tấn quan sát kĩ trợ lý từ đầu đến chân, đồng thời ánh mắt hết sức thận trọng của trợ lý cũng quanh quẩn người Lộ Tấn. Nhưng đồng thời, ánh mắt hai người đều dừng lại...

      Lộ Tấn nhìn thấy vết son cổ áo trợ lý.

      Trợ lý nhìn thấy vết hôn cổ Lộ Tấn.

      Lộ Tấn nhìn thấy dấu răng cằm trợ lý.

      Trợ lý nhìn thấy vết cào cánh tay Lộ Tấn.

      Hai bên yên lặng, điện thoại di động của cậu trợ lý chợt báo có tin nhắn đến: “ xứng đáng có được người bạn tình Trung Quốc này. Sau này chúng ta còn gặp lại”.

      Kí tên: Celine Từ.




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :