1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay sử dụng đàn ông - Lam Bạch Sắc (75c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 63

      Lê Mạn giật nảy, tai nghe rơi thẳng xuống máy chơi đĩa phát ra tiếng rít chói tai. m thanh chói tai này lập tức vọng khắp hộp đêm, tất cả mọi người sàn nhảy lập tức dừng lại đưa mắt nhìn nhau hiểu có chuyện gì. Tay DJ đứng xa sau Lê Mạn vội vã chạy tới cứu vãn tình thế.

      Lúc nhạc trở lại bình thường Lê Mạn bị Lộ Tấn kéo xuống quầy.

      Lê Mạn khó tin theo ta ra ngoài: “ bay từ Thượng Hải đến à?”

      Nghĩ lại lát, đúng! Lúc ta gọi điện thoại đến là nửa tiếng trước, thời gian ngắn như vậy cơ bản đủ để bay đến đây. Từ Thượng Hải đến đây...

      Lộ Tấn trả lời câu hỏi này, quay ra nhìn khắp sàn nhảy tiếp tục tìm bóng dáng người nào đó, quay đầu lại hỏi: “ ấy đâu?”

      Những người xung quanh vẫn ầm ĩ, giọng lạnh lùng nguy hiểm của ta bị át bởi tiếng nhạc, Lê Mạn nghe được: “ gì cơ?”

      Lê Mạn vừa dứt lời, bước chân của Lộ Tấn đằng trước đột nhiên dừng lại. Trán Lê Mạn đụng thẳng vào vai ta, Lê Mạn xoa trán xuýt xoa, nhìn theo ánh mắt Lộ Tấn về phía trước, chỉ thấy nam nữ ngồi ghế cách đó xa trò chuyện vui vẻ...

      Cố Thắng Nam và Chung Tử Nham mới từ sàn nhảy trở lại ghế ngồi, vừa phải chen từ sàn nhảy về, hai người bây giờ đều rất nóng. Cố Thắng Nam vừa dùng tay quạt vừa nhận li rượu Chung Tử Nham đưa, uống ngụm rượu tây bỏ đá, quả mát mẻ hơn nhiều.

      “Bác sĩ Chung, nghĩ tới cũng đến nơi như thế này”.

      Quan điểm này của rất kì lạ, Chung Tử Nham nhướng mày mỉm cười: “Sao? Bác sĩ thể có cuộc sống về đêm à?”

      “Cũng phải thế...”

      Ban ngày mặc bờ lu trắng thiêng liêng, tay cầm dao mổ cứu người, ban đêm lại hóa thân thành dân chơi ánh mắt lim dim, thần thái mãn nguyện, ngón tay thon dài khẽ vuốt dọc li rượu, điều này khiến mọi người khó có thể hình dung được. Cố Thắng Nam cười cười, quyết định đổi đề tài khác: “Đúng rồi, xem...”

      rồi duỗi chân ra, gợi ý Chung Tử Nham nhìn đôi giày cao gót dưới chân mình.

      Chung Tử Nham nheo mắt nhìn, lập tức nhận ra chiếc giày cao gót chân trái chính là chiếc giày bị gãy gót lần trước ta trả cho .

      “Chiếc bị mất đó em vẫn để ở nhà chứ vứt , chiếc bị gãy gót này em nhờ người bạn là nhà thiết kế thời trang sửa lại, nhìn xem, chúng lại trở thành đôi rồi”.

      Có những thứ là nhất định ở bên nhau, cho dù có phải xa cách, chia lìa thời gian ngắn... Cũng giống như đôi giày này. biết vì sao trong đầu đột nhiên xuất suy nghĩ đó, Chung Tử Nham vội uống ngụm nước lạnh để đầu óc bình tĩnh lại.

      Thấy ta uống rượu, Cố Thắng Nam cười: “Bác sĩ Chung, xem ra tửu lượng của được tốt lắm”.

      Chung Tử Nham hơi thiếu tập trung nên chú ý giữ mồm giữ miệng: “Chẳng lẽ em quên rồi à? Tửu lượng của rất tốt”.

      Lời này khiến Cố Thắng Nam sửng sốt, suy nghĩ chút: “Trước đây chúng ta chưa bao giờ uống rượu cùng nhau mà”.

      Cùng nhau uống rượu chính là chuyện xảy ra tại đêm em bị gãy gót giày đó, chỉ có điều em quên rồi... Lúc này nhạc đến đoạn cao trào, lượng rất lớn, hình như Chung Tử Nham nghe thấy hỏi gì, hết sức tự nhiên bỏ qua đề tài này: “Đúng rồi, bạn trai em đâu?”

      Bạn trai ...

      ...Lúc này đứng cách đó xa nhìn bọn họ.

      Lê Mạn cũng đứng cách đó xa nhìn chăm chăm nam nữ đó.

      Người phụ nữ đó chẳng phải Cố Thắng Nam ai?

      Còn người đàn ông đó...

      Lê Mạn cứ cảm thấy quen quen, định nhìn kĩ hơn Lộ Tấn bước đến với vẻ hơi giận dữ. Xem điệu bộ này... Lẽ nào là đến bắt gian ? Lê Mạn định đuổi theo, nhưng mới được hai bước lại thay đổi ý định ngồi xuống ghế gần chỗ Cố Thắng Nam. Đôi nam nữ ngồi ở đây đưa mắt nhìn nhau, hiểu vì sao người lạ lại ngồi chen vào chỗ họ làm gì.

      Lê Mạn dựa vào tay vịn phía sau theo dõi nhất cử nhất động của Cố Thắng Nam, Lộ Tấn và gã “gian phu” ngồi bên cạnh. Hành vi chiếm chỗ này của ta khiến người đàn ông bất mãn: “ là ai? Chúng tôi biết , tại sao lại ngồi vào đây?”

      Lê Mạn cần suy nghĩ, lấy xấp tiền trong túi xách ra đưa tới - vừa rồi ta cũng mua chuộc DJ bằng cách này.

      Người nọ ngẩn người, lát sau liền ngồi sang chỗ khác đếm tiền. Rốt cục Lê Mạn cũng có thể yên tâm ngồi xem trộm cuộc quyết chiến giữa Lộ Tấn và gã gian phu.

      Tuy nhiên cuộc đại chiến Lê Mạn mong chờ hề diễn ra...

      Lúc Lộ Tấn sải bước đến chỗ Cố Thắng Nam Cố Thắng Nam còn chưa phát , vẫn mải trả lời câu hỏi của Chung Tử Nham: “ ấy... ở Thượng Hải”.

      “Thượng Hải?” Chung Tử Nham bất ngờ. Là bác sĩ điều trị chính của Lộ Minh Đình, Chung Tử Nham vẫn cho rằng bạn trai là con hợp pháp của nhà họ Lộ, nhưng từ hai tháng trước, ta còn nhìn thấy Lộ Tấn xuất ở phòng bệnh nữa - ra bạn trai ấy làm việc ở nơi khác, như vậy cũng dễ hiểu...

      “Thảo nào, vừa nãy còn thắc mắc biết tại sao ta lại yên tâm để em đến hộp đêm mình”.

      xong Chung Tử Nham cầm được liếc nhìn , chỉ thoáng nhìn mơ hồ thu hết hình ảnh cái cổ cao, xương quai xanh và cặp đùi trắng lộ ra dưới váy vào mắt.

      Ánh mắt ta hết sức bình thản, Cố Thắng Nam hề phát giác, nhưng lời ta lại nhắc nhở Cố Thắng Nam. vội vàng nhìn ra sàn nhảy rồi lại nhìn lên quầy DJ: Cả Lê Mạn và Từ Chiêu Đễ đều biến mất, biết chạy đâu rồi?

      Thấy nhìn quanh, Chung Tử Nham uống ngụm nước, lại : “Lát nữa đưa em về nhà, muộn lắm rồi, mình an toàn”.

      Lúc này Cố Thắng Nam mới nhớ ra mình phải phủ nhận: “ , phải em đến mình, em...”

      Đúng lúc này, giọng nam trầm thấp như tiếng đàn xen lô vang lên, chỉ ngắt lời mà còn trả lời Chung Tử Nham giúp ...

      cần, tôi tới đón ấy rồi”.

      Đầu óc Cố Thắng Nam còn chưa kịp xử lí cánh tay vòng qua khoác vai .

      Cùng lúc đó, bóng dáng cao lớn ngồi xuống bên cạnh , Cố Thắng Nam cả kinh, vội quay đầu sang nhìn, chỉ thấy Lộ Tấn ngoài cười nhưng trong cười nhìn Chung Tử Nham ngồi đối diện .

      Lộ Tấn nhìn Chung Tử Nham đến tận lúc Chung Tử Nham tỏ ra hơi căng thẳng rồi mới quay sang nhìn ánh mắt cực kì kinh ngạc của Cố Thắng Nam, nhân tiện đưa tay đẩy cái cằm sắp rơi xuống vì cả kinh về chỗ cũ: “Surprise!”

      ...” Cố Thắng Nam líu lưỡi: “Sao về rồi?”

      Lộ Tấn cố gắng nặn ra nụ cười ràng nhưng đủ để Chung Tử Nham đối diện thấy , ghé sát vào tai Cố Thắng Nam thầm: “ về kiểm tra đột xuất xem em có ngoan ”.

      Cố Thắng Nam bị hơi thở của ta làm nhột, co vai lại theo bản năng, Chung Tử Nham hiển nhiên thể nhìn thấy cảnh tượng thân mật này.

      Liếc nhìn bác sĩ Chung đối diện để thưởng thức đơn của đối phương giấu dưới vỏ ngoài bình tĩnh, Lộ Tấn mỉm cười.

      Trong vòng mười mét xung quanh, người duy nhất còn bực mình hơn cả Chung Tử Nham chỉ có Lê Mạn. Lê Mạn ngồi ghế gần đó, chỉ thấy Lộ Tấn ngồi xuống bên cạnh Cố Thắng Nam, lại cười cười với gã gian phu. Đáng tiếc nhạc ở đây quá to nên ta nghe thấy Lộ Tấn gì. Lê Mạn chính vểnh tai ngồi dịch lại gần thấy Lộ Tấn lại ghé đến thầm với Cố Thắng Nam như muốn đối nghịch với ta, ta còn có bất cứ cơ hội nghe trộm nào.

      Mà trong lúc Lê Mạn còn vắt hết óc suy đoán khẩu hình của Lộ Tấn Lộ Tấn đạt được mục đích tuyên bố chủ quyền với tình địch, bắt đầu ôm Cố Thắng Nam đứng dậy chuẩn bị về...

      Cố Thắng Nam bị ta làm cho trở tay kịp, đến bậc thềm mới nhớ ra phải chào tạm biệt bác sĩ Chung, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lộ Tấn: “Sao chào hỏi gì về rồi? Bất lịch quá”.

      Lộ Tấn lại hề có ý định dừng bước, thậm chí còn khiến cũng phải bước nhanh hơn. Cố Thắng Nam thấy thế đành phải quay đầu lại hết sức áy náy với bác sĩ Chung: “Xin lỗi bác sĩ Chung, bọn em về trước đây, gặp lại...”

      Còn chưa được hai chữ “ sau” mặt bị vặn trở lại.

      “Em còn muốn có lần sau nữa à?” Lộ Tấn nheo mắt nguy hiểm, bước chân vẫn dừng lại: “Về nhà hỏi tội em”.

      Lê Mạn vốn còn ngồi bên cạnh nhìn trộm gã gian phu thua trận, đúng lúc này quay đầu nhìn lại, chỉ mới được lát mà Lộ Tấn và Cố Thắng Nam xuyên qua đám đông biến mất ngoài cửa. Lê Mạn cuống lên, vội đứng bật dậy đuổi theo: “Này này này! Đừng bỏ em lại đây!”

      Tựa hồ nghe thấy tiếng gọi của Lê Mạn, Cố Thắng Nam dừng lại, Lộ Tấn lập tức nhướng mày: “ phải là em định quay lại tìm đấy chứ?”

      Cố Thắng Nam chán nản, đành phải giải thích: “Hình như em nghe thấy tiếng Lê Mạn”.

      Quả nhiên hai người vừa quay đầu lại nhìn thấy Lê Mạn phá tan mọi trở ngại đường, chạy tới trước mặt bọn họ.

      Lê Mạn thở hổn hển: “Phù! May là em chạy nhanh đấy”.

      Cố Thắng Nam lo lắng giữ vai Lê Mạn cho ta cử động mạnh nữa: “ cẩn thận chút!”

      “Em vẫn còn khỏe lắm, đâu như người ba mấy...”

      Lê Mạn đắc ý liếc Cố Thắng Nam, nhưng chưa đắc ý được lát, cả người đột nhiên cứng đờ.

      Tay Cố Thắng Nam vẫn còn đặt vai ta nên phát tình hình đầu tiên, cầm được hỏi: “Sao vậy?”

      Lúc này Lê Mạn nhìn Cố Thắng Nam, hai hàng lông mày nhíu chặt: “Em... đau... bụng...”

      Lê Mạn vui quên trời đất, cũng quên mất mình thai phụ...

      ***

      quá nửa đêm, đám nam nữ vừa nhìn biết mời ở hộp đêm về sốt ruột đứng chờ hành lang bệnh viện.

      Chỉ cần Lộ Tấn và Chung Tử Nham đứng dựa vào tường cũng đủ để thu hút chú ý của rất nhiều người, huống hồ bây giờ còn thêm Trình Tử Khiêm?

      Trình Tử Khiêm sốt ruột hơn Lộ Tấn và Chung Tử Nham nhiều, ta ngừng qua lại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng khám bệnh vẫn đóng chặt.

      Cố Thắng Nam và Từ Chiêu Đễ vẫn ngồi ghế dài, người căng thẳng vuốt ngón tay, người lo lắng dùng gót giầy gõ cộc cộc xuống đất.

      Cuối cùng cửa phòng khám cũng mở ra.

      Bác sĩ ra, Chung Tử Nham chạy tới: “Bác sĩ Lâm, thế nào rồi?”

      Bác sĩ còn chưa kịp chuyện, Lê Mạn ra với bước chân hoàn toàn bình thường, dang hai tay tuyên bố với tất cả mọi người: “ có việc gì!”

      Quả nhiên là trẻ tuổi có khác, sau khi khám xong, Lê Mạn lại khỏe mạnh như thường, chỉ khổ đám người đợi bên ngoài này, nhất là Trình Tử Khiêm lo lắng cả đêm.

      Đúng là sợ bóng sợ gió trận, cuối cùng tất cả mọi người cũng thở phào nhõm.

      Trình Tử Khiêm đương nhiên phải cảm ơn Chung Tử Nham: “Cảm ơn bác sĩ Chung, nếu giúp chúng tôi liên lạc khẩn cấp với bác sĩ Lâm giờ này chúng tôi biết đâu tìm bác sĩ phụ sản”.

      Chung Tử Nham cười cười: “Tôi và ít đồng nghiệp tối nay đều ở hộp đêm đó, bác sĩ Lâm cũng có mặt ở đó, có gì to tát đâu”.

      Còn bác sĩ Lâm vừa phải chạy về bệnh viện bận dò hỏi Lộ Tấn...

      “Này, bạn đó của ...” Bác sĩ Lâm rất ngượng ngùng liếc nhìn Từ Chiêu Đễ rồi lập tức thu ánh mắt lại, hỏi hơi xấu hổ: “... Tên là gì? Vẫn độc thân chứ?”

      Hiển nhiên từ lúc đứng tầng hai hộp đêm nhìn xuống, bác sĩ Lâm thích Celine Từ vô cùng quyến rũ.

      Lúc này Trình Tử Khiêm bận chuyện với Chung Tử Nham, bác sĩ Lâm bận chuyện với Lộ Tấn, Từ Chiêu Đễ bận ra góc lấy điện thoại gọi xe - đám người uống rượu này đều thể lái xe, phải gọi mấy chiếc taxi đến đưa tất cả mọi người về nhà.

      Thấy tất cả mọi người đều bận, Lê Mạn đành phải ngồi xuống bên cạnh Cố Thắng Nam, tất nhiên thể tránh khỏi việc bị Cố Thắng Nam trách móc: “Tuy bây giờ vẫn còn trẻ nên tránh được rất nhiều mầm họa, nhưng tốt nhất là vẫn phải kiềm chế chút, đừng chạy nhảy như trước nữa”.

      Có bài học lần này, lần đầu tiên Lê Mạn biểu thị đồng ý với Cố Thắng Nam: “Cũng đúng... Nếu sau ba mươi tuổi mới có thai...” Chỉ mới nghĩ đến điều này, Lê Mạn hoang mang lắc đầu.

      Sau ba mươi tuổi... Cố Thắng Nam thầm đau lòng.

      “Cũng đến nỗi”. Cố Thắng Nam tự an ủi chính mình.

      Lê Mạn đột nhiên lại nhớ đến chuyện này: “Ơ đúng rồi, chẳng phải chị cũng ba mươi rồi à?”

      “...” Cố Thắng Nam trúng đạn lần nữa.

      Lê Mạn lập tức lo lắng thay cho : “Vậy chị phải là sản phụ lớn tuổi? Nếu thế... Hệ số nguy hiểm có vẻ như rất cao!”

      “Cũng đến nỗi”. Cố Thắng Nam tiếp tục phí công tự an ủi.

      Đúng lúc này, giọng quen thuộc cắt ngang cuộc đối thoại của và Lê Mạn...

      “Ai là sản phụ lớn tuổi?”

      Cố Thắng Nam kinh ngạc ngẩng đầu lên...

      Lộ Tấn chuyện với bác sĩ Lâm xong, biết tới trước mặt từ khi nào.

      Cố Thắng Nam biết Lộ Tấn nghe thấy và Lê Mạn chuyện những gì, nhưng hiển nhiên ta bỏ lỡ đoạn “sản phụ lớn tuổi” đó. Chỉ thấy Lộ Tấn hơi nhíu mày, hiển nhiên hết sức bất mãn với những gì Lê Mạn . Cố Thắng Nam và Lê Mạn đều ngồi, ánh mắt ta từ cao nhìn xuống, Lê Mạn xưa nay sợ trời sợ đất cũng vô thức rụt cổ lại.

      Mà Cố Thắng Nam còn chưa kịp chuyện thấy Lộ Tấn quay lại nhìn về phía Trình Tử Khiêm vẫn chuyện với Chung Tử Nham, lại vênh mặt hất hàm như xưa nay vẫn vậy: “Trình Tử Khiêm, mau dẫn con bé biết giữ mồm giữ miệng nhà về ”.

      xong, đợi Lê Mạn phản bác, Lộ Tấn kéo tay Cố Thắng Nam, bỏ mọi người lại, lời về trước.

    2. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 64

      Cố Thắng Nam bị ấn vào ghế sau taxi mà vẫn còn kháng nghị: “Chúng ta về trước như thế có vẻ tốt lắm? chờ mọi người cùng về à?”

      “Chờ cái gì mà chờ?” Lộ tiên sinh xấu tính cũng ngồi vào xe, đóng sập cửa lại: “ vẫn còn chưa hỏi tội em đấy. Bác tài, lái xe !”

      Cố Thắng Nam hiểu ra sao: “ hỏi tội gì em?”

      Lộ Tấn lạnh mặt: “ từ lâu rồi, bảo em tránh xa tay bác sĩ đó chút, vậy mà em còn hộp đêm với ”. ta có vẻ hết sức nghiêm túc lạnh lùng, nhưng vẻ khó chịu của ta lại khiến Cố Thắng Nam cảm thấy mình đối mặt với đưa trẻ con cố tình gây , chút sức đe dọa nào.

      “Em và bác sĩ Chung tình cờ gặp nhau trong hộp đêm, phải hẹn nhau đến đó”.

      Lộ Tấn lại chỉ lạnh mặt quay đầu , ràng muốn nghe giải thích. Cố Thắng Nam đau đầu, cũng bóp trán nữa.

      nhìn về phía tài xế: “Bác tài, sao vẫn còn chưa ?”

      Tài xế rất tủi thân: “ còn chưa với tôi hai người cần đâu tôi biết kiểu gì?”

      Cố Thắng Nam trợn mắt.

      Quay sang nhìn Lộ Tấn, thấy ta phớt lờ mình, Cố Thắng Nam đành phải kéo tay áo ta: “ ở khách sạn nào?”

      Lộ Tấn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy gáy ta. Cố Thắng Nam cũng nổi giận: Tưởng mình là đại gia chắc???

      định hỏi lại lần nữa, lúc này Lộ Tấn lại mở miệng: “Tiểu khu XX”.

      Đây phải địa chỉ nhà sao? Cố Thắng Nam sửng sốt: Bố và Vượng Tài đều ở nhà, ta về nhà làm gì? Nhưng vừa nghi hoặc nhìn về phía Lộ Tấn lái xe nổ máy. Còn Lộ Tấn, mặc dù mở miệng được câu nhưng bây giờ vẫn quay gáy về phía .

      Cố Thắng Nam cũng giận dỗi quay đầu , thầm nghĩ trong lòng: Bây giờ làm em bực mình như vậy, đợi lát đến nhà em, Vượng Tài nhất định để yên cho , để phải bực mình hơn em trăm lần!

      Đáng tiếc là hi vọng của Cố Thắng Nam chắc chắn thành...

      ngờ bố và Vượng Tài đều ở nhà.

      Thực ra ngay từ lấy chìa khóa mở cửa, Cố Thắng Nam cũng sinh nghi. Xưa nay Vượng Tài vừa nghe thấy tiếng mở khóa vui sướng chạy ra cửa đón , nhưng lần này lúc mở cửa ra lại nhìn thấy Vượng Tài ngồi đoi dép của , nhe răng trợn mắt cười với .

      Cố Thắng Nam đứng ở cửa nhìn vào phòng khách, tất cả đèn trong nhà đều tắt.

      Vậy mà lại ở nhà?

      Có tiếng đóng cửa vang lên sau lưng.

      “Đừng tìm nữa”. Tiếng đóng cửa chấm dứt, tiếng Lộ Tấn vang lên: “Tối nay có ai về đâu”.

      “Bố em và Vượng Tài lại chịu cho mượn nhà đêm?” Đây quả thực là chuyện viển vông, Cố Thắng Nam thể tin được.

      “Thực ra tất cả sinh vật giống đực đều rất dễ mua chuộc”. Lộ Tấn bật đèn treo, khóe miệng nở nụ cười đắc ý: “ tặng họ hai chiếc vé xem trình diễn bikini tối nay, thế là bố em và Vượng Tài xem trình diễn rồi”.

      Trình diễn bikini?

      Cố Thắng Nam trợn mắt: Có đơn vị nào lại được tổ chức trình diễn bikini trong thời tiết lạnh như vậy?

      Còn nữa...

      Vượng Tài xem bikini làm gì? Nó biết thưởng thức hay sao?

      Cố Thắng Nam còn chưa giải đáp được các nghi vấn trong đầu Lộ Tấn vừa cởi giày xong ôm lên. Cố Thắng Nam mất thăng bằng, hai chân bị nâng cách mặt đất, cứ thể bị ta nhấc cả người lên như nhổ củ cải và mang . Cố Thắng Nam hoảng sợ ôm chặt cổ ta: “Này này này, làm gì?”

      Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn , sắc mặt đổi, tim đập mạnh, bật ra ba chữ: “ đói rồi”.

      Người đàn ông này... nóng vội quá mất. Hai tai Cố Thắng Nam lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận, nhưng đầu óc lại bị loại khát vọng biết tên nào đó lấp đầy khiến còn hét lên nữa, thậm chí còn ngoan ngoãn ôm cổ ta buông tay, cảm thấy đầu ngón tay nóng lên khi tiếp xúc với người ta.

      Nhưng khi Cố Thắng Nam cắn môi thẹn thùng Lộ Tấn đột nhiên lại đặt xuống...

      Cố Thắng Nam nhìn về phía phương hướng: đúng, còn cách phòng ngủ đoạn xa như vậy, tại sao ấy đặt mình xuống rồi?

      lại cúi đầu xuống xem: Ơ hay? Bây giờ mình lại đứng bên cạnh bàn ăn?

      Lộ Tấn hoàn toàn biết rốt cục trong đầu người phụ nữ này suy nghĩ lung tung những gì. Đương nhiên bây giờ ta cũng có tâm trí quan sát nữa, chỉ kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống: “Đợi em buổi tối, bữa tối xong rồi, nến cháy hết rồi, cũng chết đói rồi”.

      rồi cầm lấy dao nĩa.

      Cố Thắng Nam nhìn cảnh này, trong lòng thầm hung ác cho chính mình hai cái bạt tai: Cố Thắng Nam ơi Cố Thắng Nam, người ta “đói rồi” nghĩa là người ta đói rồi, thế thôi...

      Xem ra Lộ Tấn đói lắm rồi, bình thường ta cực kì khó tính, vậy mà bây giờ lại vùi đầu ăn ngấu nghiến bất chấp thức ăn nguội lạnh từ lâu.

      Cố Thắng Nam cảm thán: Khó trách tối nay ấy lại khó tính như vậy, ra là đói quá rồi. Sau đó liền kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Lộ Tấn nhìn ta ăn.

      Bình thường vẫn luôn nhã nhặn, giờ đây gió cuốn mây tan như sói đói, tương phản này làm Cố Thắng Nam dám lời nào, rất sợ mình vừa mở miệng làm ta nghẹn vì phân tâm.

      Nhìn ta ăn uống no nê, đặt dao nĩa xuống, nghe ta câu vẫn ngạo mạn như mọi ngày: “5 điểm. Lần sau gọi đồ của nhà hàng này nữa”, Cố Thắng Nam ngán ngẩm lắc đầu.

      Cố Thắng Nam tính toán, lâu trước bọn họ vừa mới kỉ niệm trăm ngày nhau, vậy hôm nay... biết là ngày lễ gì mà ta phải lao tâm khổ tứ mời bố và Vượng Tài xem trình diễn bikini, lại chuẩn bị bữa tối trong ánh nến tại nhà như vậy... Đương nhiên, còn cả rượu vang lâu năm cực đắt nữa.

      Mặc dù bất ngờ này cuối cùng biến thành những ngọn nến cháy hết và bàn thức ăn nguội ngắt bị ăn sạch , nhưng mức độ cảm động vẫn giảm chút nào, đương nhiên Cố Thắng Nam cũng quên luôn cả lạnh nhạt hờ hững của ta taxi: “Hôm nay là ngày lễ gì?”

      phải ngày lễ gì cả, chỉ là nhớ em, mấy hôm nay lại rảnh rỗi nên bay về gặp em. Với lại...”

      “Sao?”

      “Nó cũng nhớ em rồi”. Lộ tiên sinh chỉ xuống đũng quần mình hết sức thản nhiên, hoàn toàn biết hành vi của mình làm mọi người thấy chướng mắt đến mức nào.

      Người nào đó đúng là càng ngày càng biết liêm sỉ...

      Lúc tắm, Cố Thắng Nam vô cùng buồn chán than thở câu này, đến lúc cửa phòng tắm bị mở ra hồi lâu, mới đột nhiên nhận ra, quay đầu nhìn lại...

      Toàn thân Lộ Tấn chỉ còn lại... đôi... dép lê. Cố Thắng Nam đứng ngẩn dưới vòi tắm, chợt nhận ra mình nhìn chằm chằm người đàn ông khoả thân đứng bên cửa hồi lâu, vội vã thu ánh mắt lại.

      Lộ Tấn đến gần trong tiếng tim đập dữ dội của Cố Thắng Nam.

      Ánh mắt ta hơi sỗ sàng, Cố Thắng Nam cầm được giơ hai tay lên che trước ngực, sau đó nghe thấy ta cười: “Chỗ đó có gì đâu mà che?”

      giây trước Cố Thắng Nam còn ngượng ngùng dám ngẩng đầu lên, giây sau trợn mắt nhìn ta: “ tấn công em chết à?”

      Lộ Tấn nhếch miệng, đưa tay bế đặt lên bồn rửa tay.

      Bồn rửa tay lạnh buốt, Cố Thắng Nam nhất thời lên tiếng, hai tay che trước ngực bị ta kéo ra.

      cũng tốt mà, vừa đủ nắm tay”.

      xong, ta hôn .

      Cố Thắng Nam ngồi bồn rửa tay, ta ngồi trước mặt , chỉ cần đưa tay là ôm được cả người vào lòng. Cố Thắng Nam bị ta hôn trời đất quay cuồng, tay ta chậm rãi lần dọc eo xuống dưới...

      Cố Thắng Nam cúi đầu tựa vào vai ta, ta liền thuận thế nâng người lên, chuẩn bị vào, đúng lúc này lại bị cắt ngang: “Chờ ”.

      Bàn tay đưa xuống dưới ngăn cản ta, ta hơi sốt ruột, ngừng hôn tai , tìm cách kéo tay ra. lại làm bộ chuẩn bị nhảy từ bồn rửa tay xuống: “Cái kia... Hình như trong nhà có”.

      “Hôm nay... dùng được ?” ta ngẩng đầu lên nhìn chớp mắt, đáng thương hết sức.

      biết vì sao, cụm từ “sản phụ lớn tuổi” của Lê Mạn lúc này lại lên trong đầu Cố Thắng Nam khiến do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “ được”.

      Trong nhà có, có nghĩa lại phải chạy đến siêu thị xa để mua... Lần trước phải chạy đến siêu thị, Lộ Tấn muốn phải chạy lần thứ hai, vì vậy cau mày, hết sức tình nguyện: “Bây giờ là giai đoạn an toàn mà?”

      “Em... cái kia... tháng này đều, vẫn chưa có, chắc chắn giai đoạn an toàn bị lệch rồi”.

      Lộ Tấn: “...”

      ***

      Cuối tuần sau đó.

      Từ Chiêu Đễ đến nhà Cố Thắng Nam ăn chực, nghe Lộ Tấn chỉ ở lại thành phố B có hai ngày rồi lại vội vã chạy về Thượng Hải, Từ Chiêu Đễ cầm được than thở: “Gã Lộ Tấn nhà bạn đúng là siêu nhân, để gặp bạn hồi mà phải bay những hai chuyến. Thế nào? Đêm xuân khắc đáng ngàn vàng chứ?”

      Cố Thắng Nam mải bận rộn trong bếp, trả lời Từ Chiêu Đễ.

      Đúng lúc này, tiếng Vượng Tài xa xa vang tới...

      “Khẹc khẹc khẹc khẹc!”

      Cố Thắng Nam vội đặt con dao bếp trong tay xuống, nhìn về phía Từ Chiêu Đễ dựa cửa phòng bếp xem mình nấu ăn: “Bạn mau ngăn Vượng Tài lại, đừng cho nó vào bếp”.

      khi Vượng Tài vào bếp, gà bay chó chạy, nặng dẫn tới trận tai nạn, Cố Thắng Nam cũng dám mạo hiểm như vậy. Từ Chiêu Đễ cũng biết sức phá hoại của Vượng Tài, nghe Cố Thắng Nam như vậy, lập tức ra khỏi bếp ngăn cản Vượng Tài.

      Cố Thắng Nam vừa thái rau vừa dỏng tai động tĩnh bên ngoài phòng bếp, còn nghe thấy thanh của Vượng Tài nữa, cuối cùng cũng có thể thở phào.

      lát sau, Từ Chiêu Đễ trở lại phòng bếp, Cố Thắng Nam quay lại nhìn Từ Chiêu Đễ để xác định Vượng Tài vào theo. Sau đó, Cố Thắng Nam sững sờ...

      Vừa lúc nãy Từ Chiêu Đễ tay ra khỏi phòng bếp, lúc này tay lại cầm nắm...

      Condom.

      “Vừa rồi Vượng Tài ôm đống thứ này định chạy vào bếp, chắc là lục thấy trong phòng ngủ của bạn”.

      Cố Thắng Nam đỏ mặt.

      “Tất cả bao ở siêu thị đều bị bạn và ta mua hết à?” Từ Chiêu Đễ bắt đầu đếm xem mớ đồ tay mình có những thương hiệu nào.

      Cố Thắng Nam xanh mặt.

      Từ Chiêu Đễ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố Thắng Nam đầy vẻ hâm mộ: “Hai người đúng là... quá giỏi tranh thủ thời gian”.

      “...”

      Mặt Cố Thắng Nam hết đỏ lại xanh, có thể sánh ngang đèn giao thông ngoài ngã tư rồi.

      tuyệt đối với Từ Chiêu Đễ rằng Lộ Tấn lần này mua đủ tất cả các thương hiệu có trong siêu thị về, mua sạch nguyên giá bày hàng, chính là để lần sau còn bắt ta mua trong lúc nước sôi lửa bỏng, đạn lên nòng nữa.

    3. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 65

      Sau khi giấu hết đống bao cao su, Cố Thắng Nam làm như chuyện này chưa hề xảy ra, khóa cửa phòng ngủ lại, quay về phòng bếp tiếp tục nấu ăn, lại phát chỉ trong thời gian rất ngắn, đống cà chua thai xong bị Từ Chiêu Đễ ăn sạch.

      Cố Thắng Nam đành phải bất đắc dĩ mở tủ lạnh lấy thêm cà chua, Từ Chiêu Đễ tiếp tục làm chỉ đạo viên, vừa xem nấu ăn vừa hỏi: “Chiều nay bạn định làm gì?”

      “Đưa Lê Mạn khám thai lần thứ hai”.

      Từ Chiêu Đễ bên cạnh than thở: “Số bạn đúng là vất vả”.

      Cố Thắng Nam nhún vai, chứ còn sao nữa... Buổi trưa hầu hạ Celine Từ ăn cơm trưa, buổi chiều lại phải hầu hạ Lê tiểu thư đến bệnh viện... Chắc chắn đời trước nợ hai người phụ nữ này.

      Nhưng sau lần quậy hộp đêm lần trước, hình như Từ Chiêu Đễ còn bài xích Lê Mạn như lúc đầu nữa. dừng lại lát rồi bổ sung: “Tớ cũng ”.

      “Bạn làm gì?” Cố Thắng Nam hạ dao xuống lột bay vỏ cà chua, lại rất nhanh dùng mũi dao bổ đôi quả cà chua ra, hỏi.

      “Tay bác sĩ phụ khoa đó hẹn tớ mấy lần mà tớ chưa , năm nay tớ còn chưa khám phụ khoa, chiều nay nhân tiện đến bảo khám cho”.

      Cố Thắng Nam bị quyết định kinh hãi người đời của Từ Chiêu Đễ làm cho hoảng sợ suýt nữa giữ được cán dao: “Bạn đến bảo ta khám??? Sau khi ta... Khụ khụ... nhìn thấy chỗ đó của bạn, khi gặp lại chẳng phải rất khó xử sao?”

      Từ Chiêu Đễ nhếch miệng vô vị: “ đúng là tớ muốn cảm thấy khó xử, như vậy sau này cũng dám suốt ngày hẹn tớ chơi nữa”.

      Đây quả là cách từ chối đối phương theo đuổi hết sức kì lạ, Cố Thắng Nam thầm khen ngợi Từ Chiêu Đễ, đồng thời lại thắc mắc: “Nhưng bây giờ bạn độc thân mà? Bác sĩ phụ khoa đó cũng cao ráo đẹp trai, bạn suy nghĩ chút à?”

      Từ Chiêu Đễ lười nhác đáp câu: “ thích” rồi quay đầu .

      Buổi chiều, Cố Thắng Nam đưa Lê Mạn đến bệnh viện, bên cạnh còn có Từ Chiêu Đễ cực kì diêm dúa. Vốn Lê Mạn khám thai thể kinh động bác sĩ như bác sĩ Lâm, nhưng bọn họ vừa đến khoa phụ sản lâu nhìn thấy vị bác sĩ Lâm đó từ xa xa chạy đến chỗ họ với nụ cười hiền từ - chính xác hơn là chạy đến chỗ Từ Chiêu Đễ.

      Thế là ba người phụ nữ, người nên khám phụ khoa định kì khám phụ khoa định kì, người cần khám thai khám thai, chỉ còn lại Cố Thắng Nam vất vả trông túi xách cho Từ Chiêu Đễ và Lê Mạn, vô cùng buồn chán ngồi ghế dài ngoài hành lang.

      Chờ đợi bao giờ cũng rất khó chịu. Cố Thắng Nam chơi trò chơi điện thoại di động, đến khi qua hết các cửa vẫn thấy Từ Chiêu Đễ hay Lê Mạn về. suy nghĩ tìm việc gì đó để làm, cuối cùng cũng nghĩ ra mình nên làm gì để giết thời gian: cắt thuốc nam!

      Thực ra chu kì đều cũng phải chuyện gì lạ lẫm, trước kia Cố Thắng Nam cũng uống thuốc nam thời gian, nhưng sau đó bỏ dở. Có điều lần này là lần muộn nhất, cũng khỏi cảm thấy lo lắng. mở túi xách ra tìm, phát có mang thẻ bảo hiểm y tế theo, có thể tranh thủ lúc chờ đợi để cắt thuốc.

      Sau khi cắt thuốc xong, Cố Thắng Nam trở lại bên ngoài phòng khám phụ khoa, vừa lúc nhìn thấy Từ Chiêu Đễ từ bên trong ra. Thấy tay xách thuốc, Từ Chiêu Đễ nhịn được hỏi: “Cái gì đấy?”

      “Thuốc nam”. Liếc nhìn phía sau Từ Chiêu Đễ, thấy vị bác sĩ Lâm đó ra theo, Cố Thắng Nam mới giọng ghé đến gần Từ Chiêu Đễ : “Tớ chậm hơn tháng rồi, vì vậy cắt thang thuốc nam về điều trị”.

      Từ Chiêu Đễ ờ tiếng, cũng để ý.

      Chỉ chốc lát sau Lê Mạn cũng ra, vừa mới thoáng nhìn Chỉ chốc lát sau và Cố Thắng Nam, Lê Mạn đột nhiên lại thấy buồn nôn...

      ta che miệng chạy vào nhà vệ sinh, bỏ lại Từ Chiêu Đễ và Cố Thắng Nam ở chỗ cũ.

      lát sau Lê Mạn về, mặt xanh như tàu lá. Từ Chiêu Đễ và Cố Thắng Nam trao đổi ánh mắt: Phụ nữ có thai là vất vả, chỉ là nôn nghén mất nửa cái mạng.

      Lê Mạn lại trở lại bình thường rất nhanh, vừa đến thang máy vừa vẫy tay gọi Từ Chiêu Đễ và Cố Thắng Nam theo: “ ăn cơm nào”.

      Mặc dù Từ Chiêu Đễ cho rằng ăn vào lại nôn ra chỉ phí phạm thức ăn nhưng vẫn chiều theo ý Lê Mạn, lái xe đưa Cố Thắng Nam và Lê Mạn đến nhà hàng Lê Mạn chỉ định.

      Lê Mạn vừa nôn xong, bây giờ chắc rất đói, vừa lên xe bắt đầu lục tìm đồ ăn, nhưng lục khắp xe Từ Chiêu Đễ cũng chỉ tìm thấy bịch thuốc nam trong túi xách của Cố Thắng Nam.

      Lê Mạn ngửi ngửi bịch thuốc, khỏi thất vọng: “Hư, cứ tưởng là có gì ăn được, cái quái gì mà gay mũi như vậy?”

      “Thuốc nam”.

      “Chị bị ốm à?”

      Cố Thắng Nam còn chưa kịp trả lời Từ Chiêu Đễ trả lời hộ: “ ấy chậm hơn tháng rồi”.

      Lê Mạn a tiếng, thuận miệng hỏi câu: “Chị cũng có thai ngoài ý muốn à?” Giọng hết sức tự nhiên, nhưng...

      Từ Chiêu Đễ hoảng sợ phanh cháy đường.

      Vẻ mặt Cố Thắng Nam cũng sửng sốt.

      Từ Chiêu Đễ xoay người lại, gần như nằm bò lưng ghế, nhìn về phía Lê Mạn: “ cái gì???”

      “Tiếng Trung của em kém đến thế cơ à?” Lê Mạn hơi nhướng mày: “Em là có - thai - ngoài - ý - muốn!”

      Cố Thắng Nam lúc này mới hồi phục tinh thần lại, mang vẻ mặt dở khóc dở cười, định “đâu có”, lại bị Từ Chiêu Đễ cao giọng cắt ngang: “Đúng rồi! Tại sao tớ lại nghĩ tới khả năng này nhỉ?”

      Cố Thắng Nam bị lối tư duy của Từ Chiêu Đễ làm cả kinh suýt nữa quỳ xuống, nếu Từ Chiêu Đễ còn tiếp tục phát biểu như vậy Cố Thắng Nam làm sao chịu nổi, đành phải ràng: “ thể, thể, bọn tớ luôn luôn sử dụng biện pháp an toàn”.

      “Ờ, thế thế nào nhỉ?” Từ Chiêu Đễ lại tự hỏi tự trả lời: “Bạn đừng uống thuốc nam vội, để khẳng định có thai hay rồi tính tiếp”.

      Cố Thắng Nam trợn mắt.

      ***

      Cả đêm Cố Thắng Nam ngủ được vì nghĩ đến câu đó của Lê Mạn.

      Trước khi ngủ, chuyện điện thoại với Lộ Tấn, dù nhắc chữ nào đến chuyện bệnh viện nhưng chính vẫn bị hai chữ đó làm phiền cả đêm...

      Có thai...

      nằm giường, lật qua lật lại hồi tưởng mỗi lần trước đó, xem có phải làn nào cũng sử dụng biện pháp an toàn hay . Nghĩ nghĩ lại, thoáng cái đến bình minh.

      Nhìn đồng hồ báo thức, 5 rưỡi, Cố Thắng Nam giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn chính mình trong tấm gương lớn đối diện, hai mắt gấu mèo, mái tóc rối bời, cực kì hốc hác...

      “Cố Thắng Nam! được nghĩ lung tung!” Cố Thắng Nam ra lệnh cho chính mình trong gương: “Tranh thủ ngủ mấy tiếng rồi dậy làm!”

      xong liền ngã vật xuống giường, kéo chăn quấn người lại, bắt ép mình phải ngủ.

      Lần này biết là vì quá mệt hay là vì việc tự ra lệnh có tác dụng mà Cố Thắng Nam mơ mơ màng màng...

      Nhưng lúc này đột nhiên tiếng chuông cửa reo vang.

      Vừa mới buồn ngủ lại bị đánh thức dã man như vậy, Cố Thắng Nam ngồi bật dậy như cá chép lật người.

      lát sau tiếng chuông cửa biến thành tiếp đập cửa mãnh liệt, lần này những đánh thức Cố Thắng Nam mà còn đánh thức cả bố , Vivian và Vượng Tài. Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người trong nhà đều ra cửa chính, nổi giận đùng đùng mở cửa ra, đồng loạt gầm lên với kẻ khốn kiếp sáng sớm quấy nhiễu dân lành ngoài cửa: “Ai đấy?”

      Từ Chiêu Đễ đứng ngoài cửa bị dọa tái mặt, hồi lâu được gì.

      Bố Cố Thắng Nam nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Từ Chiêu Đễ, vẻ mặt lập tức trở nên hoà nhã: “Tiểu Từ à? Sớm thế? Nào, vào nhà !”

      Vivian cũng còn tức giận nữa: “Từ Chiêu Đễ, sáng sớm chạy tới gọi hồn à? Làm gì mà đập cửa mạnh thế, làm tôi còn tưởng là kẻ cướp phá cửa...” Vừa vừa dụi đôi mắt ngái ngủ về phòng.

      Sáng sớm tinh mơ, Từ Chiêu Đễ lại hết sức tỉnh táo, sau khi cười cười xin lỗi bố Cố Thắng Nam, lập tức kéo Cố Thắng Nam vào phòng ngủ, vẻ mặt nghiêm túc khóa cửa phòng lại.

      “Gì thế?”

      Cố Thắng Nam vừa hỏi được hai chữ này, Từ Chiêu Đễ nhét túi đồ to vào trong lòng .

      Cố Thắng Nam mở túi đồ ra xem: Tất cả đều là que thử thai.

      đợi Cố Thắng Nam phản ứng lại, Từ Chiêu Đễ đẩy vai Cố Thắng Nam vào trong phòng tắm: “Mau vào ”.

      Cứ thế, Cố Thắng Nam bị đẩy thẳng vào phòng tắm.

      Vẻ mặt ngơ ngác vào phòng tắm, mười mấy phút sau, Cố Thắng Nam càng thêm ngơ ngác ra.

      Từ Chiêu Đễ vẫn canh giữ ở cửa phòng tắm, thấy Cố Thắng Nam ra, bước dài tới trước mặt Cố Thắng Nam: “Kết quả thế nào?”

      Cố Thắng Nam chán nản giơ hai chiếc que thử thai lên, Từ Chiêu Đễ lập tức sáp tới xem.

      Sau khi xem xong, Từ Chiêu Đễ cũng rất bực: “Tại sao kết quả lại khác nhau?”

      Cố Thắng Nam nhịn được thở dài: “Chắc chắn là bạn mua phải đồ giả rồi”.

      “Thế tóm lại là có hay là có?”

      Cố Thắng Nam cũng biết.

      Từ Chiêu Đễ lại nghĩ rất thoáng: “Thế đến thẳng bệnh viện mà khám thôi, tuyệt đối sai”.

      Vừa vừa kéo Cố Thắng Nam dậy định đến bệnh viện.

      Cố Thắng Nam lại kéo Từ Chiêu Đễ ngồi xuống...

      “Bảng chấm công của tớ thảm lắm rồi, thể xin nghỉ thêm nữa”. Cố Thắng Nam ngồi xuống cuối giường, chuyện gì đến quá đột nhiên cũng đều khiến người ta hoang mang, nằm xuống, lừa mình dối người: “Tuần sau được nghỉ sau”.

      Từ Chiêu Đễ lại phát mâu thuẫn nội tâm của , chỉ hỏi : “Bạn có với Lộ Tấn ?”

      “...” Nghĩ đến điều này, càng thêm đau đầu: “Đợi khi có kết quả chính thức với ấy sau”.

      Nếu có thai chẳng phải là là người bức hôn?

      Nếu có thai càng cần với ta sớm...

      Ôm ý nghĩ “ngủ giấc, tỉnh dậy tất cả phiền muộn biến mất”, Cố Thắng Nam kéo chăn trùm đầu, nằm nghiêng người ép chính mình thiếp .

      Từ Chiêu Đễ dậy sớm mua bao nhiêu que thử thai chạy tới đây, bây giờ cũng có chút biết làm sao nữa. Thấy hình như Cố Thắng Nam ngủ , nằm im trong chăn hề nhúc nhích, Từ Chiêu Đễ thở dài, ra khỏi phòng ngủ, định vào bếp rót cóc nước. Bận rộn từ sáng sớm, ngụm nước cũng chưa được uống, cả người cực kì khó chịu.

      Nhưng ngờ Từ Chiêu Đễ mới ra khỏi phòng ngủ nhìn thấy Vivian đứng dựa bên tường đối diện chờ mình.

      “Bạn mua nhiều que thử thai que thử thai như vậy mang tới làm gì?”

      Vivian hỏi ngay câu như vậy khiến Từ Chiêu Đễ ngẩn người: “Tại sao bạn biết???”

      “Chú Cố mắt cận nhìn thấy bạn đựng thứ gì trong túi, nhưng có nghĩa tôi cũng nhìn thấy”. Vivian chán nản nhìn Từ Chiêu Đễ, ý ở ngoài lời dường như là: sợ kẻ thù giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn.

      “...”

      “Muốn giấu trời vượt biển ít nhất bạn cũng phải đựng bằng cái túi có màu chứ!”

      Bị khinh thường triệt để, Từ Chiêu Đễ cam lòng trợn mắt: “Còn chưa thử được, bạn kích động cái gì?”

      rồi bỏ lại Vivian, vào phòng bếp lấy nước.

      Vivian nhìn cửa phòng ngủ Cố Thắng Nam khép hờ, lại nhìn bóng lưng Từ Chiêu Đễ. Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, Vivian quay đầu về phòng, tìm được điện thoại của mình, gửi tin nhắn: “ ấy mua đống que thử thai về, nếu như có thai, tôi tiết lộ ngay cho để chuẩn bị cưới cho đàng hoàng. Nhưng đề nghị làm như biết ấy có thai, nếu chắc chắn ấy cho rằng cưới ấy là vì đứa con, việc này là tiếc nuối cả đời của người phụ nữ. Nếu như có thai...”

      Vivian tự nhận là dấu ba chấm cuối cùng của mình là cực kì cao minh: Nếu Lộ Tấn Cố Thắng Nam, cho dù có thai, nhưng được mình nhắc nhở như vậy, ta cũng nên đưa chuyện cưới xin vào kế hoạch. Nhưng nếu Lộ Tấn cơ bản nghĩ tới chuyện cưới xin qua phép thử này của mình, ta lộ cái đuôi cáo ra, mình cũng biết đường nhắc nhở Cố Thắng Nam, để Cố Thắng Nam khỏi phải phí hoài tuổi xuân mà có tương lai...

      ***

      Cố Thắng Nam ngủ đến hai tiếng rồi mơ mơ màng màng dậy làm.

      chứng minh, chiêu ngủ để giải quyết phiền muộn hoàn toàn có hiệu quả. Thậm chí cả ngày cũng làm việc lơ đãng, buổi trưa là lúc bận nhất mà thể tập trung, thái rau suýt nữa cắt vào ngón tay, may mà cuối cùng cũng qua giờ ăn trưa trót lọt. Trong giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi đầu buổi chiều, Cố Thắng Nam cũng được rảnh rỗi vì phải nghe Loa Phóng Thanh báo cáo tình hình hàng tồn kho.

      Nhưng Cố Thắng Nam nghe được chữ nào, liên tiếp vào cõi thần tiên, đến tận lúc Loa Phóng Thanh liên tục gọi : “ giáo Cố? giáo Cố?”

      Cố Thắng Nam mới đột nhiên hoàn hồn.

      Nhìn Loa Phóng Thanh đứng trước mặt, Cố Thắng Nam suy nghĩ chút, đột nhiên bỏ mũ đầu bếp xuống hề có dấu hiệu báo trước, chỉ để lại câu: “Tôi ra ngoài lát”, sau đó chạy ra khỏi bếp, để lại Loa Phóng Thanh và đám nhân viên bếp đưa mắt nhìn nhau.

      Cố Thắng Nam chạy thẳng đến bệnh viện, lấy số, làm xét nghiệm... Mỗi phút đều dài đằng đẵng.

      Thực ra xét nghiệm rất nhanh có kết quả, nhưng Cố Thắng Nam lại cảm thấy như mình chờ thế kỉ.

      đến chỗ bác sĩ lấy báo cáo xét nghiệm, vừa lo lắng bất an lại vừa chờ mong, tâm tình mâu thuẫn đến mức chính Cố Thắng Nam cũng thể biết được rốt cục là mình căng thẳng nhiều hơn hay là hưng phấn nhiều hơn. Cứ thế, vặn vẹo ngón tay vào phòng khám bệnh của bác sĩ, ngồi xuống đối diện bác sĩ.

      Bác sĩ cúi đầu nhìn kết quả xét nghiệm, lại ngẩng đầu nhìn Cố Thắng Nam: “Tôi xem báo cáo xét nghiệm của ...” câu thể bình thường hơn lại khiến Cố Thắng Nam ngồi thẳng người dậy.

      có thai”.

      Tim Cố Thắng Nam hơi thắt lại, điểm chờ mong trong lòng bị bóp chết.

      “Hơn nữa...” Bác sĩ vẫn chưa hết.

      Cố Thắng Nam đành phải lấy lại tinh thần, tiếp tục nghe.

      “Sơ bộ nghi ngờ mắc bệnh vô sinh, đề nghị ngày mai dành thời gian ngày đến đây khám kĩ hơn”.

      “...”

      Lời này như sét giữa trời quang, bổ thẳng xuống đầu Cố Thắng Nam ầm tiếng, Cố Thắng Nam lập tức chết đứng.

    4. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 66

      Bãi đỗ xe bệnh viện tấp nập xe đến xe , nhưng chiếc Volkswagen màu trắng lại vẫn đứng yên trong góc đến tận lúc màn đêm buông xuống.

      Cố Thắng Nam ngồi trong xe tắt điện, hề nhúc nhích như pho tượng. Túi xách của đặt ghế bên cạnh, điện thoại trong túi đổ chuông biết bao nhiêu lần, nhưng lại nhất quyết chịu nghe máy. Sau khi trốn trong gian riêng tư này khóc lớn trận, thần chí tự do bay ra ngoài vũ trụ, chỉ để lại mớ khăn giấy dùng ghế phụ lái.

      Chứng vô sinh...

      Cố Thắng Nam nhìn gương mặt trắng bệch của mình phản xạ trong kính chắn gió trước mặt, nhắc thầm ba chữ này với vẻ hết sức mệt mỏi.

      Nếu có ai quấy rầy, rất có thể ngồi trong xe cả đêm. Nhưng lúc Cố Thắng Nam thấy cay cay mũi lần nữa, lại thò tay rút khăn giấy trong hộp, đột nhiên có người đến gõ cửa sổ xe bên cạnh .

      Tối muộn, bãi đỗ xe cũng tối mờ, Cố Thắng Nam chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ nhạt ngoài cửa xe. Sau khi hạ kính xe xuống nửa, Cố Thắng Nam mới nhận ra người nọ...

      Là bác sĩ Chung thay y phục hàng ngày.

      Cố Thắng Nam nhất thời ngẩn ra.

      Chung Tử Nham cũng sửng sốt, ánh mắt liếc qua đôi mắt đỏ như vừa khóc của : “Em...”

      Chung Tử Nham dừng lại lát, chuyển ánh mắt qua chỗ khác điềm nhiên như , cuối cùng hỏi gì nữa, chỉ mỉm cười : “ thấy chiếc xe này có vẻ quen mắt, ra là em ở đây ”.

      Cố Thắng Nam vội vàng giấu khăn giấy ra đằng sau.

      Lại nhìn Chung Tử Nham - hình như đối phương có phát có gì khác thường - Cố Thắng Nam mới gượng cười: “À... Em, em đến đây thăm người bạn, chuẩn bị về”.

      “Khéo quá, em cũng vừa mới hết giờ làm”. Chung Tử Nham nở nụ cười hết sức tự nhiên.

      Đúng lúc này, điện thoại của Cố Thắng Nam lại rung lên, Cố Thắng Nam vội lấy điện thoại trong túi ra.

      Vừa nghe máy, thanh của Từ Chiêu Đễ vang lên: “Bà , cuối cùng bà cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi”.

      Trong thanh của Từ Chiêu Đễ lộ ra tia hưng phấn, nhưng tâm tình Cố Thắng Nam vẫn quanh quẩn dưới đáy vực, hề cảm thấy có gì hào hứng: “Sao vậy?”

      “Ơ...” Từ Chiêu Đễ đột nhiên lại chần chừ, ậm ờ chốc lát rồi cưỡng chế giấu tia hưng phấn trong giọng , chỉ : “ muộn thế này rồi mà sao bạn còn chưa về đến nhà? Tớ đợi bạn ở nhà, bạn về mau ”.

      Cố Thắng Nam xem đồng hồ, vậy mà hơn 10 giờ tối.

      Cố Thắng Nam mệt mỏi day trán, ờ tiếng rồi bỏ điện thoại xuống.

      Muộn thế này mà Từ Chiêu Đễ vẫn đến nhà tìm , chắc chắn là để chuyện có thai - nghĩ đến điểm này, Cố Thắng Nam càng thấy trong lòng rối bời, vô thức ngước mắt lên lại gặp ngay ánh mắt của Chung Tử Nham...

      ta quan sát , kín đáo mà tỉ mỉ.

      Hiển nhiên ta sớm phát phù hợp, có điều lại lịch vạch trần. Giống như có người rình xem bí mật khó mở miệng nhất của mình, Cố Thắng Nam tương đối chán ghét điều này, chỉ bỏ lại câu qua loa: “Bác sĩ Chung, em về trước đây”. xong khởi động xe, đạp mạnh ga chạy .

      đạp ga quá mạnh, Chung Tử Nham đứng ở chỗ cũ trơ mắt nhìn xe đâm rầm vào đuôi chiếc xe khác vừa lộ ra sau chỗ rẽ.

      ***

      Lúc nhìn thấy chiếc xe rẽ về phía mình, Cố Thắng Nam vội vàng đạp phanh nhưng quá muộn, chiếc xe vẫn lao về phía trước theo đà, cứ thế đâm thẳng tới.

      Xe đột nhiên dừng lại, thân thể Cố Thắng Nam lao về trước theo quán tính, lại bị dây an toàn giật lại.

      Cuối cùng Thượng Đế cũng cho biết thế nào là “Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm”...

      Cố Thắng Nam nhìn thấy chủ xe nọ giận dữ bước xuống đến chỗ .

      Mà điều duy nhất có thể làm lúc này chính là trốn trong xe làm rùa đen rụt đầu, nhắm mắt lại ngồi chờ chủ xe nọ đến tìm mình tính sổ.

      Nhưng thời gian yên tĩnh trôi qua phút, hai phút...

      Chủ xe nọ lại xông tới mở cửa xe , lôi ra ngoài tranh cãi như dự tính. Cố Thắng Nam chậm rãi mở mắt, nghi hoặc nhìn quanh, lại nhìn thấy Chung Tử Nham ngăn cản chủ xe nọ giúp .

      Hình như chủ xe biết Chung Tử Nham, hùng hổ, nhưng sau khi nhìn thấy Chung Tử Nham, vẻ mặt người nọ dịu nhiều.

      Chưa được 5 phút, chuyện được giải quyết xong. biết Chung Tử Nham gì với người nọ, cuối cùng người nọ chỉ thoáng nhìn qua vai Chung Tử Nham, mắng câu nào mà lái xe luôn.

      Cố Thắng Nam còn hơi dám tin, vội hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra nhìn xem người nọ có .

      Chung Tử Nham đến bên cạnh xe , vuốt vuốt tóc : “Đừng thò đầu ra nhìn như vậy, càng giống rùa đen rụt đầu hơn”.

      ngẩng đầu nhìn ta hết sức áy náy. Lúc này Chung Tử Nham mới nhận ra mình vừa vuốt tóc , hành động này khỏi hơi quá thân mật, ta thản nhiên thu tay về.

      Cố Thắng Nam lại nhận ra điều gì khác thường, chỉ hỏi ta: “... quen người lái xe đó à?”

      ấy là đồng nghiệp của tôi”.

      “A, làm phiền chuyển lời giúp em, bảo ấy là em đền chi phí sửa xe cho ấy”.

      “Chuyện này thương lượng với ấy rồi, xe ấy hỏng nặng lắm, công ti bảo hiểm bồi thường”. Chung Tử Nham dừng lại lát, nhìn cái, sau đó lại mở cửa xe, câu liên quan gì: “Xuống xe!”

      “Sao cơ?”

      lái xe đưa em về, tránh lát nữa em lại mất tập trung mà đâm vào đâu đó”. Vẻ mặt Chung Tử Nham cho phép từ chối.

      ***

      Chung Tử Nham tạm thời để xe ở bãi đỗ xe bệnh viện, lái xe đưa về nhà.

      đường chỉ có tiếng radio xe vang vọng.

      Chung Tử Nham cũng duy trì yên lặng, chỉ thỉnh thoảng nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh qua gương chiếu hậu: Rốt cục là ấy suy nghĩ chuyện gì? Gương mặt đơn phản chiếu cửa kính xe dường như hòa làm với cảnh đêm lấp lánh, lại dường như hề ăn ý với nhau.

      Thực ra suốt trong thời gian về, trong đầu Cố Thắng Nam chỉ quanh quẩn câu: nên làm thế nào...

      nên làm thế nào? chưa bao giờ cảm thấy ngỡ ngàng và vô lực như lúc này.

      Xe về đến nơi, tiếng thiết bị dẫn đường vang lên hơi chói tai làm Cố Thắng Nam đột nhiên bừng tỉnh. nhìn ra ngoài cửa xe, về đến khu nhà .

      Cuối cùng Chung Tử Nham cũng phá vỡ yên lặng: “Em ở toà nhà số mấy?”

      “Số 14”.

      Chung Tử Nham lái xe theo lời đến dưới toà nhà số 14 rồi dừng xe lại. Cố Thắng Nam mở cửa xe, quay lại nhìn Chung Tử Nham: “Tạm biệt ”.

      Chung Tử Nham sửng sốt...

      “Chờ...”

      Chung Tử Nham còn chưa xong bị tiếng sập cửa cắt ngang.

      ấy cứ thế luôn à? Chung Tử Nham nhìn bóng lưng Cố Thắng Nam càng chạy càng xa, lại cúi đầu nhìn chìa khóa vẫn cắm xe: Người phụ nữ này cần cả xe nữa à?

      Cố Thắng Nam vốn nghe thấy Chung Tử Nham bảo chờ, trong đầu nghĩ chuyện khác, cực kì rối rắm. hoàn toàn quên mất Chung Tử Nham lái xe mình, chỉ cắm đầu vào nhà, vừa vừa cố gắng xua đuổi những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu.

      Nhưng càng xua đuổi, những ý nghĩ đó càng bám chặt khiến thể nào hô hấp được.

      nên làm thế nào?

      Lộ Tấn nên làm thế nào?

      Tương lai... nên làm thế nào?

      Cố Thắng Nam vào thang máy như mất hồn, bấm số tầng, ra khỏi thang máy... hành lang ngoài cửa rất yên tĩnh, hình như tất cả đều giống hệt lúc rời khỏi nhà vào buổi sáng, nhưng ra tất cả xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

      Cố Thắng Nam lấy chìa khóa mở cửa, nắm tay nắm lại chậm chạp đẩy cửa ra. Vừa nghĩ đến Từ Chiêu Đễ chờ mình ở nhà, vừa nghĩ đến hai chữ “có thai” vô số lần nghe thấy từ miệng Từ Chiêu Đễ - mỗi lần khác gì mũi dao cắm vào ngực - bàn tay trở nên cứng đờ.

      Nhưng chung quy vẫn phải đối mặt...

      Cố Thắng Nam lấy can đảm, cắn răng, đột nhiên đẩy cửa ra.

      phải Từ Chiêu Đễ đợi ở nhà sao? Tại sao trong nhà có ánh đèn nào? Bước chân của Cố Thắng Nam dừng lại ở cửa.

      đáng đứng sững ở đó, đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng vang lên ngoài hành lang.

      Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đó dừng lại đằng sau , Cố Thắng Nam quay lại, nhìn thấy Chung Tử Nham.

      Vì thiếu ánh sáng, hai mắt ta hơi tối.

      “Chìa khóa xe em, với cả...” ta đưa cho túi hồ sơ: “Cái này nữa, em đánh rơi xe”.

      Mượn ánh sáng lờ mờ ngoài hành lang, Cố Thắng Nam nhìn thấy túi hồ sơ đó chính là báo cáo xét nghiệm của ...

      Vẻ mặt lúc này là thê lương sao?

      Chung Tử Nham nỡ nhìn thẳng, liên tưởng đến túi hồ sơ rơi xe - loại túi này bệnh viện thường dùng để đựng báo cáo xét nghiệm hoặc bệnh án. Cho dù mở ra xem, ta cũng đoán được đại khái, chắc chắn những gì trong túi hồ sơ này phải thứ tốt.

      Lần này Chung Tử Nham rốt cục nhịn được nữa, xoa xoa đầu : “Có số việc đừng nghẹn trong lòng”.

      “...”

      “...”

      Cố Thắng Nam cố gắng mím môi, lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được. che miệng lại, cúi đầu bật khóc. Chung Tử Nham nhìn hai vai run rẩy: Chắc ấy khóc.

      Chung Tử Nham lặng lẽ thở dài, tiến lên bước, kéo đầu vào vai mình, vuốt tóc - yên lặng khóc, ta yên lặng an ủi.

      Đúng lúc này, tiếng rầm vang lên trong phòng: Đó là tiếng nắm đấm đập vào vật cứng gì đó.

      Hành động của Chung Tử Nham dừng lại, nhưng ta còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó có tiếng lách tách...

      Tất cả đèn trong nhà bật sáng.

      Sau khi hai mắt thích ứng với ánh sáng bất ngờ, Chung Tử Nham nhìn thấy hai ánh mắt lạnh lùng từ trong phòng khách nhìn ra. Đương nhiên, ta chỉ đối mặt với hai ánh mắt này - trong phòng khách có đám người ngồi nhìn ra cửa, có Cố Kiến Trung, Từ Chiêu Đễ, Vivian, mẹ của Cố Thắng Nam, bố dượng Cố Thắng Nam, và cả... Lộ Tấn.

      Tất cả bọn họ đều khiếp sợ nhìn đôi nam nữ ôm nhau ngay giữa cửa.

      Mà phía sau bọn họ, dòng chữ “Marry me!” căng ngang cửa sổ gióng như chuyện cười hoa lệ giữa căn phòng yên tĩnh...

    5. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 67

      Tất cả mọi người chờ đợi rất lâu trong phòng đều trợn mắt há miệng nhìn vô cùng kinh ngạc, duy chỉ có Lộ Tấn ngồi ở đó câu nào, môi mím chặt, khiến bầu khí càng giống như điềm báo trước cơn bão táp.

      Cố Thắng Nam quay đầu lại nhìn, cũng triệt để sững sờ.

      Trong tất cả mọi người đó, chỉ có Vivian phản ứng lại trước hết, thu lại vẻ mặt cực kì kinh ngạc, mỉm cười với Cố Thắng Nam: “Thắng Nam, bạn lại bất ngờ dẫn bạn về nhà chơi à? Vậy cũng tốt, bảo bạn của bạn cùng mọi người chứng kiến thời khắc ý nghĩa này ”. Vừa vừa tới trước mặt Cố Thắng Nam và Chung Tử Nham.

      Cố Thắng Nam vừa giấu báo cáo xét nghiệm vào trong túi xách Vivian đưa tay ra, hai tay kéo cả hai người Cố Thắng Nam và Chung Tử Nham mỗi người tâm vào nhà.

      Cố Thắng Nam bị kéo tới trước mặt Lộ Tấn, do dự dừng chân, Lộ Tấn ngồi yên ngẩng đầu nhìn co lát rồi sầm mặt đứng lên. Bầu khí giữa hai người cực kì phù hợp, Vivian vội liếc nhìn Từ Chiêu Đễ, lúc này Từ Chiêu Đễ mới tỉnh lại, đứng bật dậy nhường chỗ bên cạnh Lộ Tấn cho Cố Thắng Nam: “Ngẩn ra làm gì? Còn mau ngồi xuống?” Từ Chiêu Đễ kéo Cố Thắng Nam đến ngồi xuống, còn mình chen vào trước mặt Chung Tử Nham, cách li Chung Tử Nham ra khỏi tầm nhìn của Lộ Tấn.

      Bầu khí trong phòng lại hề hoà hoãn hơn vì chuyện này. Lộ Tấn nghiêng đầu nhìn Cố Thắng Nam vẫn yên lặng lát, Cố Thắng Nam cũng chỉ nhìn chằm chằm sàn nhà mà thèm nhìn ta, biết là vì chột dạ hay vì nguyên nhân nào khác - bàn tay Lộ Tấn đặt tay vịn sofa vô thức nắm lại thành nắm đấm.

      Trong tất cả mọi người ở đây, người lớn tuổi nhất là Cố Kiến Trung, lúc này lại ngơ ngác nhất. Tình hình nay hoàn toàn giống những gì bọn họ tập trước buổi chiều. Sáng nay Lộ Tấn nhận được mật báo của Vivian, buổi trưa bay đến thành phố B, lập tức triệu tập tất cả mọi người. Người thanh niên này rất chu đáo, muốn cầu hôn dưới chứng kiến của những người thân cận nhất của Cố Thắng Nam. Lần đầu tiên Cố Kiến Trung thấy hài lòng với con rể tương lai. Bây giờ hoa, bánh ngọt, nhẫn, tất cả đều chuẩn bị xong từ lâu, tại sao bên cạnh con mình đột nhiên lại mọc lên thằng đàn ông khác?

      Ánh mắt Cố Kiến Trung lặng lẽ chuyển từ con mình sang Chung Tử Nham, lại lặng lẽ chuyển về người con . ngờ con mình cũng có tài hai chân đạp hai thuyền? Lần đầu tiên Cố Kiến Trung đánh giá cao con mình, cầm được ghé đến bên cạnh Vivian, hỏi: “Bây giờ làm thế nào?”

      Lộ Tấn ngồi đó biết suy nghĩ gì, Vivian chỉ có thể cố gắng nắm giữ cục diện, tất cả đều giống như nội dung tập luyện buổi chiều, người phụ trách nhạc chạy mở nhạc, người phụ trách bắn hoa giấy chạy bắn hoa giấy, làm cho giấy màu và những sợi kim tuyến lấp lánh bay đày phòng khách che giấu bầu khí khó xử trong phòng. Vivian vố tay to, Vượng Tài mặc lễ phục hưng phấn đẩy xe đồ ăn từ trong phòng bếp ra.

      Chiếc xe đẩy cao chừng nửa người, đó đặt bông hoa hồng buộc lụa, vì Cố Thắng Nam bị dị ứng phấn hoa nên cố ý chọn hoa hồng khô, ngoài ra còn có chai sâm panh và cái mâm che kín dưới chụp kim loại. Cố Thắng Nam nhìn về phía Lộ Tấn, ánh mắt hết sức bối rối. Lộ Tấn lại điều chỉnh xong vẻ mặt, dường như xuất của Chung Tử Nham chỉ là nốt nhạc đệm quan trọng. ta mỉm cười dẫn Cố Thắng Nam tới bên cạnh xe đẩy, đặt tay lên chiếc chụp kim loại: “Mở ra xem ”.

      Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được trong đó là gì, tay Cố Thắng Nam nắm chiếc chụp, thần kinh căng cứng, mí mắt giật giật. Tất cả mọi người đều ngờ trong thời điểm mấu chốt này lại đứng sững, đầu ngón tay cũng cử động - Vivian sợ có biến số, vội vàng tới mở cái chụp kim loại ra giúp .

      Quả nhiên chiếc mâm lẳng lặng nằm chiếc hộp nhẫn cưới.

      Cảnh tượng Cố Thắng Nam muốn nhìn thấy nhất xuất như vậy - Lộ Tấn lấy ra chiếc nhẫn trong hộp, cầm tay phải lên. Mắt thấy ta sắp quỳ gối xuống, Cố Thắng Nam vội vàng ngăn cản: “Chờ !”

      câu “Chờ ” của làm trái tim tất cả mọi người vốn nhảy lên đến cổ họng lập tức đứng yên ở đó, Cố Thắng Nam nhìn mọi người trước mặt, suy nghĩ chút, kéo tay Lộ Tấn, buông câu: “Em phải chuyện riêng với ”. Cứ thế, kéo Lộ Tấn vào phòng ngủ, để lại mọi người ngoài phòng khách đưa mắt nhìn nhau cùng với tiếng sập cửa.

      Từ Chiêu Đễ, bố mẹ Cố Thắng Nam chen chúc đứng ngoài cửa phòng ngủ, dán tai vào cửa cố gắng nghe ra vài manh mối. Ngay cả Vượng Tài cũng từ bỏ nải chuối tiêu thích, bắt chước mọi người áp tai vào cửa. Đáng tiếc mọi chuyện như mong đợi, trong phòng ngủ xíu động tĩnh nào.

      Chỉ có Vivian và Chung Tử Nham vẫn ở lại trong phòng khách, hai người nhìn nhau gì. Chung Tử Nham biết xuất của vị khách mời là mình đúng lúc đến mức nào nên thức thời duy trì im lặng, nhìn đồng hồ, Cố Thắng Nam và Lộ Tấn vào phòng được mười lăm phút...

      Chung Tử Nham cầm được ngước mắt nhìn về phía cửa phòng ngủ, đúng lúc này Vivian quay đầu lại, thoáng cái bắt được vẻ lo lắng trong mắt Chung Tử Nham - đây phải dáng vẻ người liên quan nên có mà rất giống kẻ chen ngang. Vivian suy nghĩ hồi, sau đó hết sức khách sáo hạ lệnh trục khách: “Vị tiên sinh này, ngài ở đây tiện lắm, đề nghị ngài về trước”.

      Chung Tử Nham khựng lại, hình như cũng suy nghĩ lát rồi mới đứng lên: “ đúng, vậy tôi xin phép”.

      Chung Tử Nham vừa đứng dậy, còn chưa kịp cất bước nghe thấy tiếng mở cửa phòng. ta lại dừng lại.

      Cửa đột nhiên mở ra, cả đám người áp trai vào cửa nghe trộm đều mất chỗ dựa lao vào trong phòng, những người khác đều kịp đứng lại, chỉ có Vượng Tài ngã thẳng xuống đất, đau khổ kêu ầm ĩ. Lộ Tấn lại hề dừng lại mà rảo bước thẳng ra cửa, vẻ mặt trầm.

      Lúc qua phòng khách, Lộ Tấn dừng chân, hình như hơi suy nghĩ chút, sau đó đột nhiên quay đầu đến chỗ Chung Tử Nham.

      Lộ Tấn nhìn Chung Tử Nham, lời, vung tay đấm tới.

      Rầm tiếng, Chung Tử Nham bị đánh ngã thẳng xuống đất. Lộ Tấn lạnh lùng nhìn Chung Tử Nham ngã dưới đất, sầm mặt bước , bỏ lại Vivian ngồi đó chỉ nghe tiếng nắm đấm nhịn được nhe răng trợn mắt.

      ***

      Ai cũng ngờ chuyện lại phát triển đến nước này, người nên nhất , người nên ở lại là Chung Tử Nham lại ở lại. Chung Tử Nham và Cố Thắng Nam hai người ngồi ở hai đầu sofa, có lẽ ngay cả chính Chung Tử Nham cũng vì sao cuối cùng tất cả mọi người đều mà chỉ mình ta ở lại đối mặt với trường tan hoang và người phụ nữ đột nhiên làm mọi người đoán ra này.

      Cũng biết yên lặng bao lâu, cuối cùng cũng chịu mở miệng chuyện: “ xin lỗi, em với ấy rằng chuyện này có quan hệ gì với , tôi cũng vì sao ấy còn đánh ”.

      Chung Tử Nham nhún vai vô vị: “Em càng có quan hệ gì với ta càng cho rằng em lạy ông tôi ở bụi này”. Chỉ khẽ mấp máy môi chuyện, Chung Tử Nham đau đớn xuýt xoa.

      Lúc này Cố Thắng Nam mới phục hồi lại tinh thần, quay sang nhìn ta. Lộ Tấn đấm hề , nửa bên mặt bác sĩ Chung sưng vù, khóe miệng cũng rách, đến tận bây giờ vẫn còn rỉ máu.

      “Em đưa đến bệnh viện nhé!”

      “Em quên chính là bác sĩ à? Vết thương này về nhà tự xử lí là được”. rồi Chung Tử Nham cũng đứng dậy chuẩn bị về: “Bây giờ thứ em cần nhất là gian riêng tư, về trước là hơn”.

      và bác sĩ Chung cũng chỉ quen biết sơ sơ, vậy mà hình như ta lại có vẻ rất hiểu , Cố Thắng Nam rất kinh ngạc - đúng như lời ta, lúc này Cố Thắng Nam cần nhất là yên tĩnh bị quấy rầy, mình suy nghĩ kĩ càng xem tiếp theo nên làm thế nào.

      Cố Thắng Nam đưa mắt nhìn ta ra cửa, thấy ta mở cửa ra rồi lại dừng bước quay lại với : “Nếu em có tâm gì muốn có thể tìm bất cứ lúc nào”.

      Cửa nhàng khép lại, cuối cùng trong nhà chỉ còn lại mình Cố Thắng Nam, ngay cả bố và Vượng Tài cũng bị Vivian điều đến nơi khác ở tạm - xem ra tất cả mọi người đều rất thất vọng với .

      Nghĩ tới đây, trong đầu Cố Thắng Nam lại lên gương mặt Lộ Tấn...

      Khi và Lộ Tấn vào trong phòng ngủ, “Cho em thời gian vài ngày, em phải suy nghĩ chút”, khi đó sắc mặt Lộ Tấn cực kì khó coi.

      con người được trời sủng ái như ta chưa bao giờ bị phụ nữ từ chối như vậy, phản ứng của ta là quá bình thường, quả điều này cũng nằm trong dự đoán của Cố Thắng Nam. Nhưng nhìn như ta vẫn muốn vớt vát, sau khi dừng lại lát lại đè nén kiêu ngạo nhát quán của mình, làm ra bộ mặt hòa nhã: “Lí do là gì?”

      “...”

      “Bởi vì thằng bác sĩ kia?”

      Tại sao ta lại liên tưởng đến điều này? Cố Thắng Nam vội vàng phủ nhận: “ phải”.

      “Vậy vì sao? Em biết Vivian tiết lộ chuyện em thử thai cho , cảm thấy đột nhiên cầu hôn chỉ là vì con?”

      Cố Thắng Nam lập tức cứng họng.

      Vivian chuyện này với ấy?

      Vậy ấy...

      Vì đứa bé nên mới...

      Đầu óc Cố Thắng Nam bị câu của ta làm rối loạn như mớ bòng bong, thậm chí còn nghe thấy câu tiếp theo của ta...

      “Đúng, nghe Vivian chuyện em thử thai, nhưng phải vì con mà mới nghĩ đến chuyện kết hôn, bất kể em có thai hay cũng muốn lấy em, em có hiểu hay ?”

      Đến tận lúc Lộ Tấn xong, Cố Thắng Nam mới thoát khỏi được tin dữ vừa rồi, buột miệng hỏi: “ gì cơ?”

      Lộ Tấn sốt ruột ôm đầu, lại đưa hai tay giữ chắc vai , buộc nhìn ta chớp mắt: “Có phải em lo lắng thích trẻ con ? Mặc dù ... Mặc dù có số đứa bé quả rất đáng ghét, nhưng... Về bản chất vẫn thích trẻ con, phải mình là đứa trẻ có bố mà muốn có con. Sau này sinh , sinh hai, sinh đội bóng đá cũng ý kiến gì”.

      “...”

      Cứ thế, Cố Thắng Nam bị lời vô ý, lại vô cùng tàn nhẫn của ta đâm trúng chỗ đau, trái tim vừa chua vừa chát như ngâm trong a xít.

      Ngược lại, ta - người đàn ông từ trước đến nay vẫn ngạo mạn và miệng lưỡi cay độc này - giờ đây lại hết sức mềm mỏng, thậm chí còn có vẻ đáng thương. Cố Thắng Nam lắc đầu. Rốt cục yên lặng lâu dài của cũng khiến ta tuyệt vọng. ta nhìn đầy mong mỏi, cuối cùng mong mỏi tan biến, người đàn ông ngạo mạn cáu kỉnh kia lại trở lại, ta tông cửa xông ra bỏ lại mình .

      ***

      Màn sóng gió cầu hôn cứ thế trôi qua im hơi lặng tiếng, tất cả mọi người xuất ở nhà đêm đó đều hiểu ngầm duy trì im lặng, hề nhắc lại chữ, dường như chuyện này chưa bao giờ xảy ra.

      Điểm bất đồng duy nhất là tuần tiếp theo Lộ Tấn cũng liên lạc với nữa.

      Chỉ có Từ Chiêu Đễ xuất trước mặt thường xuyên hơn. tuần tiếp theo Cố Thắng Nam hề được nghỉ, làm bảy ngày liên tiếp, Từ Chiêu Đễ liền thường xuyên đến Tử Kinh ăn cơm...

      phải là sợ làm chuyện điên rồ chứ?

      Quả dạo này tâm tình Cố Thắng Nam được tốt nhưng cũng chưa đến mức làm chuyện điên rồ, cơm vẫn ăn, việc vẫn làm, chỉ hơi khó đối mặt với những người có mặt ở trường cầu hôn đêm đó...

      luôn cảm thấy những người này nhìn thấy cảnh lúng túng nhất, chật vật nhất, cũng muốn bị người khác nhìn thấy nhất của mình.

      Hình như Từ Chiêu Đễ cũng nhận ra né tránh của nên dứt khoát đến thẳng bếp sau tìm .

      Đối với biểu của Cố Thắng Nam dạo này, Từ Chiêu Đễ cảm thấy hơi thất vọng: “Dạo này bạn làm sao vậy? Có thai... Kết hôn... Đều là chuyện tốt cả! Bạn quên mất nguyện vọng lấy chông trước tuổi ba mươi của mình à? Đúng lúc nguyện vọng thành , đột nhiên bạn lại lâm trận lùi bước, rốt cục đây là chuyện gì?”

      “...”

      “...”

      “...” Cuối cùng Cố Thắng Nam thở dài: “Tớ có thai”.

      “Được rồi được rồi, có thai hay cũng phải mấu chốt của vấn đề”. Từ Chiêu Đễ vẫy tay bỏ qua đề tài này, chuyển sang hỏi : “Mấu chốt là tình hình của bạn và Lộ Tấn bây giờ là như thế nào? Chiến tranh lạnh? Hay là chia tay rồi? Tớ hỏi Mạnh Tân Kiệt, Mạnh Tân Kiệt chỉ Lộ Tấn về Thượng Hải rồi làm việc như phát điên, đám nhân viên đều bị ta hành hạ sắp chết rồi...”

      “...”

      Từ Chiêu Đễ đột nhiên thất thần, Từ Chiêu Đễ quyết đoán chiêu hồn: “Thắng Nam? Thắng Nam? Bạn có nghe tớ hay đấy?”

      phải Cố Thắng Nam thất thần mà là ngẩn người.

      Chia tay...

      Tình hình giữa và Lộ Tấn bây giờ chính là “chia tay” hay sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :