1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay sử dụng đàn ông - Lam Bạch Sắc (75c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 59

      Thời gian cứ lặng lẽ trôi, thấm thoát qua ba mươi ngày.

      Từ Chiêu Đễ gọi điện thoại cho Cố Thắng Nam định hủy buổi tụ tập hẹn trước vào cuối tuần này. Lúc này Cố Thắng Nam vừa chuyện với Lộ Tấn xong, chuẩn bị ngủ.

      Bóng đêm ngoài cửa sổ rất dày, thời tiết nhanh chóng chuyển lạnh, cửa kính bám lớp hơi nước dày. Cố Thắng Nam vừa suy nghĩ miên man biết thời tiết bên Thượng Hải có xấu như bên này , vừa nghe Từ Chiêu Đễ than thở: “Vừa rồi gọi điện cho bạn mà thấy báo máy bận, thế nào, lại nấu cháo điện thoại với người đàn ông của bạn à?”

      “Đúng rồi”. Cố Thắng Nam vừa vừa lật chăn lên, định chui vào chăn nằm giường tiếp tục trò chuyện với Từ Chiêu Đễ nhưng lại phát Vượng Tài chui vào ngủ giường từ lúc nào. Cố Thắng Nam quen với hành vi chiếm chỗ này của nó, đành phải chuyển sang ngồi chiếc ghế cuối giường.

      Từ Chiêu Đễ bội phục chỉ thiếu nước quỳ rạp xuống đất trước bạn tốt duy trì tình xa cách này của mình: “Bây giờ hai người chỉ sống nhờ gọi điện thoại thôi à? Đúng là bạn chịu đựng đơn giỏi đấy”.

      Nhưng hiển nhiên Cố Thắng Nam có kế hoạch của mình, tiết lộ với Từ Chiêu Đễ: “Tuần sau là sinh nhật ấy, tớ xin nghỉ phép rồi, tớ bay đến Thượng Hải cho ấy điều bất ngờ”.

      Từ Chiêu Đễ lập tức khen ngợi: “A! Cái đứa đầu gỗ như bạn cuối cùng cũng thông suốt rồi”.

      Cố Thắng Nam lại cầm được nhíu mày, suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn quyết định thỉnh giáo cao thủ tình trường Từ Chiêu Đễ: “Nhưng... theo bạn tớ nên thực điều bất ngờ này thế nào?”

      Quả nhiên đối với Từ Chiêu Đễ từng lên kế hoạch tổ chức vô số hoạt động quan hệ xã hội, vấn đề “tạo bất ngờ” này quả thực là chuyện dễ như ăn kẹo: “Việc này quá đơn giản mà. Tìm cách lấy được chìa khóa nhà ta từ sớm, lén vào nhà ta, chuẩn bị bữa tiệc bất ngờ, nào là bánh ngọt, rượu vang, đồ ăn ngon, những thứ này bạn am hiểu lắm mà. Sau đó...” Từ Chiêu Đễ cười hết sức thần bí, giọng lập tức chuyển sang mờ ám: “Bật đèn chỉ vừa đủ sáng, cởi sạch ra nằm lên bàn, bày bánh ngọt lên người, chờ ta về, để ta thoải mái tận hưởng”.

      Từ Chiêu Đễ vừa xong, Vượng Tài ngủ say đưa tay lên che mặt rất đúng lúc, cả người co lại, dường như cũng bị đề nghị của Từ Chiêu Đễ làm cho rất xấu hổ.

      Cố Thắng Nam lập tức đỏ mặt, liên tục xua tay: “Quá... quá quá đáng rồi, chắc chắn tớ làm được đâu”.

      Từ Chiêu Đễ cảm thấy hết sức đáng tiếc, thở dài, giọng điệu lại khôi phục bình thường: “Vậy đừng cởi hết, chỉ mặc bộ đồ hầu gì đó, như thế quá đáng chứ?”

      chuẩn bị tinh thần từ sau đề nghị lúc nãy của Từ Chiêu Đễ, lần này Cố Thắng Nam cảm thấy đề nghị mặc đồ hầu có vẻ rất ổn. nghiêng đầu, hình ảnh chính mình mặc đồ hầu lập tức lên trong đầu. Hình ảnh này tồn tại rất lâu trong đầu Cố Thắng Nam rồi mới từ từ biến mất. Cố Thắng Nam day trán: “À đúng rồi, bạn tìm tớ có việc gì ?”

      Nghe vậy Từ Chiêu Đễ mới nhớ ra mình mải chuyện mà quên mất cả việc chính, vội lấy lại tinh thần: “A, suýt nữa quên mất. Cuối tuần này tớ đến tụ tập được”.

      “Hả?” Khi cặp với ai, Từ Chiêu Đễ rất thích mấy trò tụ tập này, mấy lần trước đây chưa hề vắng mặt bao giờ, vì vậy Cố Thắng Nam hơi kinh ngạc khi thấy lần này Từ Chiêu Đễ được: “Có việc đột xuất à?”

      biết vì sao Từ Chiêu Đễ lại nghẹn lời, ậm ờ hồi rồi mới đáp: “Ờ, đúng thế”.

      Cố Thắng Nam khỏi cảm thấy độc: Cũng có nghĩa cuối tuần này lại chỉ có mình. Nhưng nghĩ lại, có lẽ cuối tuần có thể lên mạng mua mấy bộ đồ hầu ... Vừa nghĩ đến điều này, tâm tình Cố Thắng Nam xao động, vừa hơi vui vẻ vừa hơi ngượng ngùng. Cứ thế dừng cuộc gọi mà trong đầu vẫn còn mơ mộng. Quay lại nhìn Vượng Tài vẫn ngủ giường với vẻ xấu hổ như vừa rồi, chỉ có thể cảm thán: Vì sao trong đêm dài đằng đẵng như vậy, ở bên phải người đàn ông mà lại là con khỉ vô tâm này chứ...

      Bên kia điện thoại, Từ Chiêu Đễ ở Thượng Hải vừa chuyện xong cánh tay rắn chắc đưa ra - hiển nhiên đêm dài đằng đẵng của Celine Từ là có đàn ông làm bạn. Cánh tay đó vòng qua ôm lấy người Từ Chiêu Đễ, đồng thời giọng nam mập mờ thầm vào tai Từ Chiêu Đễ: “Hay là đến sinh nhật , chúng ta cũng thử lần xem?”

      Từ Chiêu Đễ trừng mắt: “Mạnh tiên sinh, quan hệ của chúng ta còn chưa khôi phục đến mức độ đó”.

      Mạnh Tân Kiệt nhếch miệng, ngồi dậy, tay vẫn ôm ngang eo , dáng vẻ rất thoả mãn: “ vừa bị tai nạn xe là em bay đến Thượng Hải ngay trong đêm, em còn phủ nhận gì nữa chứ?”

      Từ Chiêu Đễ biết gì nữa.

      Hình như yên lặng của cho Mạnh Tân Kiệt lí do để thừa thắng truy kích, thế là cậu ta lại : “Em hủy buổi tụ tập cuối tuần chẳng phải cũng vì muốn ở bên thêm vài ngày sao?”

      Từ Chiêu Đễ bị vặn hỏi cực kì khó chịu, lườm cậu ta cái, lại thấy cậu ta tiếp: “Mặc dù em vẫn luôn miệng ...”

      Mạnh Tân Kiệt tiếp được nữa, bởi vì Từ Chiêu Đễ hung ác hôn lên môi cậu ta.

      Việc Celine Từ am hiểu nhất chính là làm cho đàn ông chết mê chết mệt, Mạnh Tân Kiệt bị hôn hồi, quên luôn mình định gì.

      ***

      Cố Thắng Nam thể cảm thán, có bạn thần thông quảng đại là chuyến đáng để vui mừng biết bao.

      bất ngờ nhận được chìa khóa và thẻ ra vào cổng căn hộ của Lộ Tấn ở Thượng Hải do Mạnh Tân Kiệt chuyển phát nhanh đến.

      Cố Thắng Nam chỉ cho rằng đây là Từ Chiêu Đễ nhờ Mạnh Tân Kiệt giúp, lại biết để giúp được việc này, Từ Chiêu Đễ phải tốn bao nhiêu mồ hôi giường cậu trợ lí họ Mạnh.

      Buổi tối trước sinh nhật của Lộ Tấn đến.

      Cố Thắng Nam đặt vé máy bay đến Thượng Hải vào ngày hôm sau, hiển nhiên đêm nay phải chuẩn bị hành lí.

      Trước đó đặt mua mạng bộ đồng phục tiếp viên hàng , bộ đồng phục y tá, bộ đồng phục hầu . Địa chỉ cửa hàng trực tuyến cũng là Từ Chiêu Đễ cho . Từ Chiêu Đễ bảo đảm với Cố Thắng Nam với tư cách của người từng trải, đồng phục cửa hàng này bán có kiểu dáng mới nhất, hơn nữa chất liệu cực kì đặc biệt, với sức mạnh của đàn ông chắc chắn chỉ cần xé rách rồi. Vì vậy Từ Chiêu Đễ cũng chú ý nhắc nhở Cố Thắng Nam: “Tốt nhất là bạn nên mua mấy bộ vào, xé rách rồi lại thay bộ mới, bảo đảm Lộ Tấn được xé đời luôn”.

      Lúc này hết sức thận trọng xếp đồng phục vào va li, trong đầu Cố Thắng Nam vang lên lời nhắc nhở đó của Từ Chiêu Đễ. cảm thấy mặt mình nóng lên, đúng lúc này...

      “Khẹc khẹc khẹc khẹc!”

      Vượng Tài lại đến làm phiền.

      Cố Thắng Nam quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Vượng Tài leo từ ban công bên kia sang ban công ngoài phòng ngủ của . Thấy Vượng Tài sắp chui qua cửa sổ vào phòng ngủ của , Cố Thắng Nam lập tức cuống lên, ngờ hôm nay lại quên chốt cửa sổ.

      vội kéo khóa va li vào, nhét hai bộ đồng phục còn chưa kịp cho vào va li xuống dưới gầm giường để tránh để Vượng Tài lôi mấy thứ đồ gợi cảm của ra trước mặt bố như lần trước.

      Quả nhiên Vượng Tài phát mấy bộ đồng phục giấu dưới gầm giường. Nó trèo thẳng lên giường, định chiếm chỗ ngủ của . Cố Thắng Nam cũng có thời gian đuổi nó xuống giường, bởi vì lúc này Lộ Tấn gọi điện thoại đến.

      Vừa mở facetime, ngay cả Lộ Tấn bên kia cũng nhận ra khác thường của : “Em vừa tắm xong à? Sao mặt em đỏ thế?”

      Cố Thắng Nam vội vỗ vỗ mặt, bịa chuyện: “Em tắm nước nóng ấy mà”.

      Lộ Tấn ờ tiếng, mệt mỏi tháo cà vạt. Cố Thắng Nam nhìn màn hình thấy hình như ta ngồi ghế sau xe hơi, cầm được hỏi: “ còn chưa về nhà à?”

      ta gật đầu, hình như mệt đến mức muốn chuyện.

      Cố Thắng Nam suy nghĩ chút rồi hỏi dò: “Mai lịch làm việc của có kín ?”

      Vừa nhắc tới việc này, Lộ Tấn tỏ ra càng thêm mệt mỏi, ta ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại: “Ngày mai bận cả ngày”.

      đúng là cuồng công việc, sinh nhật mà cũng làm từ sáng đến tối”.

      Nghe than thở như vậy, Lộ Tấn chợt ngồi thẳng lên, mở mắt, hai mắt sáng ngời: “Em cũng biết sinh nhật của à?”

      người đàn ông lại bị câu đơn giản như vậy khiến tâm tình thay đổi, Cố Thắng Nam cảm thấy như có dòng nước ấm áp chảy trong lồng ngực.

      Lộ Tấn đợi hồi, cho rằng nghe thấy người phụ nữ này hỏi câu kích động lòng người như “có cần em đến với ”, nhưng lại thấy vẫn yên lặng, ta mệt mỏi dựa vào lưng ghế: “Em đến chỗ à?”

      Cố Thắng Nam cố gắng tỏ ra mình rất nuối tiếc: “Năm nay em nghỉ hết các loại phép rồi, xin nghỉ được nữa”.

      Đúng là tin tức làm người ta chán nản.

      Tâm tình sa sút của Lộ Tấn lập tức tràn ngập cả xe, tài xế liên tục liếc nhìn ghế sau trong gương chiếu hậu, ngay cả ta cũng hết sức tò mò: Từ trước đến nay chỉ thấy Lộ tiên sinh vui buồn lộ, đây là lần đầu tiên thấy Lộ tiên sinh thể tâm tình ra ngoài mặt ràng như thế, lạ , lạ ...

      ***

      Chiều hôm sau, Cố Thắng Nam bơ phờ đến Thượng Hải.

      Kéo va li hành lí chứa mấy món đồ làm người ta đỏ mặt ra sân bay, Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn lên. u như thành phố B, lúc này Thượng Hải trời quang mây tạnh, gió thu mát mẻ, quả nhiên là ngày hoàng đạo thích hợp để làm mọi việc.

      Dù vẫn biết Lộ Tấn mắc bệnh sạch nghiêm trọng, nhưng khi Cố Thắng Nam ra khỏi thang máy toà chung cư, bước vào căn hộ hạt bụi của ta, vẫn bị sàn nhà sáng như gương làm kinh sợ.

      còn chưa kịp đặt hành lí xuống nhận được tin nhắn của trợ lí Mạnh. Trợ lí Mạnh tìm giúp bản đồ đường đến siêu thị lớn gần đó.

      Cố Thắng Nam đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, xách túi lớn túi về, vào phòng bếp cũng sạch đến mức thấy chút hơi người nào, giáo Cố đến giờ thể tay nghề.

      Theo lịch trình làm việc Mạnh Tân Kiệt tiết lộ với từ sớm mười giờ tối Lộ Tấn mới có thể về đến nhà, có đủ thời gian chuẩn bị mọi thứ.

      Thậm chí Cố Thắng Nam còn nhận được tin nhắn đầy hờn dỗi của Lộ Tấn: “Em đến đón sinh nhật cùng à?”

      Theo lịch trình hôm nay của Lộ Tấn, giờ này ta họp với người đại diện. Cố Thắng Nam tưởng tượng ta vừa họp nghiêm túc vừa lén gửi tin nhắn dưới gầm bàn, nhịn được bật cười, sau đó lại nhịn cười lạnh lùng trả lời chữ: “”.

      Sau đó ném điện thoại lên sofa, vào tham quan phòng ngủ của ta.

      Ngoài cửa sổ phòng ngủ chính là cảnh sông Hoàng Phố, mà vách tường bên cạnh cửa sổ có gắn loạt giá đỡ trong suốt, đó là các loại đồ sưu tầm của ta, có tranh vẽ, có đồ thủ công mĩ nghệ, ngờ còn có cả... thiết bị báo động lúc đầu ta đưa cho .

      Nếu nhìn thấy thứ này, có thể Cố Thắng Nam quên mất khi đó Lộ Tấn sợ gặp đến mức nào.

      Khi đó ai có thể ngờ được cuối cùng ta lại phát triển thành quan hệ như bây giờ?

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Cố Thắng Nam nằm sofa xem phim suốt buổi chiều. Bầu trời ngoài cửa sổ tối dần, nhà cửa đường sá sáng đèn, màn đêm sâu dần. Thấy sắp đến giờ, Cố Thắng Nam vào bếp, xắn tay áo, bắt đầu cầm muôi.

      tiếng sau, bàn thứ ăn đầy đủ sắc hương vị được bày ra. Tiếp theo là đến phần chăm sóc bản thân...

      Trang điểm cẩn thận, kéo rèm cửa sổ lại, mở va li ra, lấy bộ đồng phục gợi cảm dễ rách đó ra thay. Tối qua bị Vượng Tài quấy rối, hai bộ đồng phục bị Cố Thắng Nam nhét xuống gầm giường vẫn dám lấy ra mang đến Thượng Hải, bây giờ chỉ có bộ đồng phục, đương nhiên phải hết sức cẩn thận để tránh bị rách - bộ này là của Lộ tiên sinh, phải để ta tự tay xé rách.

      Cuối cùng đứng trước gương lớn xem lại chính mình, Cố Thắng Nam lại hơi do dự: Cổ áo thấp quá, đường xẻ bên hông váy lại quá cao, có phải hơi quá ?

      cắn răng, thôi kệ, cứ thế mà mặc. nằm sofa nhìn thẳng ra cửa như lời Từ Chiêu Đễ dạy, bày tạo hình xinh đẹp như món quà để đợi người nào đó về mở quà.

      Nhưng...

      Nhưng...

      Tại sao ta vẫn còn chưa về?

      Cố Thắng Nam vẫn nằm ở đó giữ nguyên tạo hình này, eo mỏi, chân tê, nhưng sợ váy áo bị căng rách nên dám hành động mạnh, chỉ có thể quay mặt lại nhàng, nhìn về phía chiếc đồng hồ để trong góc.

      mười giờ mười lăm phút.

      Chẳng phải trợ lí Mạnh mười giờ ấy về sao? Tại sao đền giờ vẫn chưa thấy bóng người...

      Trong lúc rất sốt ruột này, đột nhiên tiếng động vang lên bên tai.

      Trong yên lặng tuyệt đối đột nhiên vang lên tiếng động như vậy, Cố Thắng Nam giật mình lập tức quay lại, động tác quay đầu hơi nhanh chút, và...

      ...Trẹo cổ.

      Cố Thắng Nam kêu đau tiếng, vội nghiêng đầu, đưa tay đỡ lấy cổ, động tác đưa tay hơi mạnh chút, và...

      ...Xoạt tiếng, bộ đồng phục người rách đường từ cổ áo đến tận vạt váy.

      Cố Thắng Nam lập tức trở thành bán khoả thân, nhịn được rủa thầm tiếng, lại có thời gian để ý đến bộ đồng phục, vừa đỡ cổ vừa tìm chiếc điện thoại nằm trong góc sofa.

      Là Mạnh Tân Kiệt gọi cho .

      Cậu ta mang tin dữ đến cho ...

      giáo Cố, xin lỗi, tôi bận quá quên mất còn ở nhà Lộ tiên sinh. Tình hình là thế này, tối nay Lộ tiên sinh phải họp đột xuất, biết đến lúc nào mới về được...”

      Cố Thắng Nam chán nản buông điện thoại, nhìn tình trạng nhếch nhác của mình, lại nhìn phòng bếp xa xa, chắc đồ ăn nguội lạnh hết rồi.

      Cứ như vậy, Cố Thắng Nam bị trẹo cổ vừa than vãn vừa mặc quần áo của mình vào, ném mớ vải rách đó sang bên. nghĩ mãi mà vẫn , tại sao điều bất ngờ định dành cho Lộ Tấn cuối cùng lại trở thành thê thảm thế này.

      Đỡ cổ, nghiêng đầu nghĩ rất lâu, cuối cùng Cố Thắng Nam quyết định đóng hộp các món ăn mình làm và mang thẳng đến công ty Lộ Tấn.

      Lộ Tấn chút nhạy cảm nào với sắc đẹp, cho nên so với đồng phục gợi cảm, chắc chắn ta còn thích đồ ăn làm hơn. Nhìn thấy mang đồ ăn “nhảy dù” xuống trước mặt, chắc chắn ta cực kì vui mừng. Vừa nghĩ như vậy, Cố Thắng Nam lại thấy bừng bừng khí thế.

      Cứ thế, giáo Cố nghiêng đầu, đỡ cổ, ra khỏi toà nhà, bắt taxi tới công ty...

      Sau khi đến công ty Lộ Tấn, Cố Thắng Nam gọi điện thoại cho Mạnh Tân Kiệt. Bây giờ Lộ Tấn còn họp. Cố Thắng Nam đành phải đợi trong văn phòng của Lộ Tấn.

      Nhìn thấy bàn làm việc lại đặt ảnh của , mặc dù biết ta chụp trộm tấm ảnh này lúc nào, mặc dù cảm thấy góc độ của tấm ảnh chụp trộm này quá kém, nhìn mặt to hơn bình thường khá nhiều, nhưng Cố Thắng Nam vẫn thể mỉm cười, cầm lấy khung ảnh, ngón tay vuốt ve bên mép khung ảnh.

      bao lâu sau, Mạnh Tân Kiệt gửi tin nhắn: “Cuộc họp kết thúc, Lộ tiên sinh đường về văn phòng”.

      Cố Thắng Nam vội đặt khung ảnh xuống, nghiêng đầu ngồi ghế giám đốc của Lộ Tấn và xoay ghế quay lưng ra cửa - khi Lộ Tấn về đến văn phòng, quay lại trăm tám mươi độ để làm ta bất ngờ.

      Dù sao đây cũng là lần đầu tiên sắp xếp bất ngờ cho người khác, Cố Thắng Nam suy nghĩ rất hưng phấn.

      Nhưng...

      Nhưng...

      Nhưng tại sao ta lại muộn giờ lần nữa?

      Cố Thắng Nam nhìn đồng hồ, quá ba phút, tại sao Lộ Tấn còn chưa trở lại văn phòng?

      Giờ khắc này, cuối cùng Cố Thắng Nam cũng nổi giận!

      đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng tông cửa xông ra, thẳng đến phòng hội nghị tìm người.

      ***

      Lộ Tấn ngờ mình lại bị người khác chặn đường đường về văn phòng.

      Nhìn người trước mặt, mắt Lộ Tấn trợn tròn: “Tại sao lại đến đây?”

      Lê Mạn gì, cắn răng, dáng vẻ hoang mang lo lắng.

      Vị thiên kim tiểu thư luôn luôn ngạo mạn xảo quyệt này chưa bao giờ thất thần như lúc này, Lộ Tấn cầm được chau mày: “Làm sao vậy?”

      giây sau, đột nhiên Lê Mạn tiến lên ôm lấy Lộ Tấn.

      “Em... Em, em có thai rồi...” Giọng Lê Mạn tràn đầy hoảng sợ: “Lộ Tấn, em... Em phải làm gì đây?”

      Lộ Tấn sững người.

      Đương nhiên, chỉ có Lộ Tấn mới sững người.

      Mà còn cả Cố Thắng Nam chết đứng cách đó xa.

    2. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 60

      Cố Thắng Nam thấy đầu óc mình rơi vào tình trạng trống rỗng, đến tận lúc Lộ Tấn dẫn Lê Mạn vẫn trong trạng thái hoảng hốt quay người về phía đứng, Cố Thắng Nam mới đột nhiên bừng tỉnh, vô thức lùi vào chỗ chậu cây cảnh trong góc, giấu mình vào trong bóng tối.

      trơ mắt nhìn Lê Mạn gần như dựa cả người vào ngực Lộ Tấn, hai người dìu nhau qua trước mắt Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam chợt nhớ lại rất lâu trước mình từng bị Từ Chiêu Đễ lôi bắt quả tang Chung Duệ. Khi đó tâm tình cũng vẫn được coi là bình tĩnh. Nhưng lúc này cả thế giới của dường như dừng quay, cả người hoàn toàn có khả năng suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn thấy tất cả mọi thứ đều chân thực.

      Lộ Tấn... Lê Mạn... Con... Cố Thắng Nam hoàn toàn thể kết nối các từ này lại với nhau.

      Cố Thắng Nam cũng biết mình đứng ở đó bao lâu, đến tận lúc điện thoại của rung lên, ba hồn bảy vía trôi nổi khắp nơi của mới bị kéo về.

      Là...

      ...Lộ Tấn gọi tới.

      Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ xuất trong đầu Cố Thắng Nam. Lúc này chẳng phải ta bận vỗ về Lê Mạn sao? Tại sao còn có thời gian gọi điện thoại cho ? Hay ta phát đồ ăn để trong văn phòng ta?

      Cố Thắng Nam mải suy đoán quên cả nghe điện thoại, đến tận lúc tiếng chuông dừng lại. Nhưng ta lại nhanh chóng gọi lần nữa, lần thứ hai được lại gọi lần thứ ba. Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng sắp xếp được suy nghĩ trong đầu và nghe máy.

      còn chưa kịp Lộ Tấn hỏi trước: “Em có số điện thoại cá nhân của Trình Tử Khiêm hay ?”

      “Sao?”

      Là sao nhỉ? Gọi điện thoại đến để hỏi số của Trình Tử Khiêm? chỉ có thế, Cố Thắng Nam còn hoàn toàn thể tin được khi phát giọng của ta có vẻ như...

      ... kìm chế vui sướng.

      Suy nghĩ vừa mới sắp xếp lại của Cố Thắng Nam lại bị ta làm rối loạn, nhưng Lộ Tấn hoàn toàn biết, chỉ tiếp tục : “Bình thường ta luôn liên lạc với bằng điện thoại công việc, vừa gọi số đó cho ta nhưng điện thoại tắt máy”.

      ... tìm ta làm gì?”

      “Để cảm ơn ta”.

      “Hả?” Cố Thắng Nam nhận thấy mình hoàn toàn nghe hiểu ta gì.

      “Gã Trình Tử Khiêm này đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, chỉ tung đòn mà bắt được Lê Mạn, việc này chẳng khác nào giải cứu ra khỏi bể khổ, nên đương nhiên phải cảm ơn ta chứ”.

      “Hả???”

      Giọng Lộ Tấn mang vẻ chán ngán: “ giáo Cố, ngoài ‘Hả’ em được gì khác à?”

      Cố Thắng Nam lập tức nổi giận: “Chính ràng, em nghe mà hiểu ra sao, hả biết gì?” Nhưng đúng lúc này Cố Thắng Nam chợt ngẩn ra, dường như có tia sáng xẹt qua trong đầu . Lộ Tấn... Lê Mạn... Có thai... Trình Tử Khiêm... Cố Thắng Nam nhịn được, bỗng dưng sợ hãi kêu lên: “Lê Mạn có thai với tổng giám đốc Trình?”

      Cằm Cố Thắng Nam suýt nữa rơi xuống đất.

      “...”

      “...”

      “Sao em biết Lê Mạn có thai rồi?” Giọng Lộ Tấn bỗng dưng trầm xuống, ràng tỏ ý nghi ngờ.

      Lúc này Cố Thắng Nam mới nhận ra mình lỡ miệng.

      nhất thời gì, nhưng dường như Lộ tiên sinh cũng đoán được: “Em ở công ty ?”

      !”

      Như gặp đại địch, Cố Thắng Nam lập tức phủ nhận.

      Nếu ta biết trốn ở chỗ khuất này thầm đau lòng hồi lâu vì hiểu lầm ta chắc chắn ta chụp cho tội danh “ tín nhiệm người ”, hậu quả thể tưởng tượng. Bây giờ chỉ muốn làm cho thời gian quay lại mấy tiếng trước - vẫn ở trong căn hộ của ta, chuẩn bị cho ta điều bất ngờ.

      Cố Thắng Nam im lặng suy nghĩ hồi rồi quay đầu ra ngoài, bước chân rất nhanh, lại cố gắng làm cho giọng có vẻ cực kì bình tĩnh: “Em vừa mới về nhà, lái xe vào bãi rồi, mình chuyện sau nhé”.

      ta lại ngờ định chấm dứt cuộc trò chuyện sớm như vậy, chỉ bình tĩnh hỏi : “Em vội vã thế làm gì?”

      Cố Thắng Nam chợt nhớ ra mình chưa cho ta số của tổng giám đốc Trình, vội bổ sung câu: “Lát nữa em gửi số cá nhân của tổng giám đốc Trình cho nhé”.

      Nhưng hình như Lộ Tấn quyết định tạm thời gá chuyện của Trình Tử Khiêm sang bên, bỏ qua đề tài này, chuyển sang hỏi : “Hôm nay là sinh nhật , em chúc gì à?”

      Cố Thắng Nam vốn định để lát nữa gặp ta chúc sau, vì vậy lúc này chỉ coi như tập trước lần cho quen: “Ơ... Sinh nhật vui vẻ!”

      lời chúc qua loa đơn giản như vậy hiển nhiên thể khiến ta hài lòng: “Chỉ có lệ thế thôi à?”

      Cố Thắng Nam nhếch miệng, thầm nghĩ: Đợi lát nữa tôi vừa cởi bộ đồng phục người ra như mở quà vừa nhắc lại chính câu này xem còn cảm thấy có lệ nữa hay ...

      Nhưng nghĩ lại, bộ đồng phục đó tong từ lâu rồi, tâm tình Cố Thắng Nam lại sa sút. May mà lúc này tới chỗ thang máy, thang máy đến rất nhanh, Cố Thắng Nam vào, vừa bấm số vừa với Lộ Tấn bên kia điện thoại: “Em phải dừng đây”.

      Lộ Tấn vẫn tiếp tục ngăn cản: “Chờ ”.

      Cố Thắng Nam đành phải vừa đứng nhìn cửa thang máy từ từ khép lại trước mắt mình vừa yên lặng chờ Lộ Tấn tiếp, nhưng đúng lúc này...

      bàn tay đột nhiên lách tới chặn hai cánh cửa thang máy lại.

      Cố Thắng Nam giật mình, trơ mắt nhìn cửa thang máy lần nữa mở ra, ngước mắt lên...

      Lộ Tấn đứng ngay ngoài cửa thang máy nhìn , điện thoại vẫn giơ lên bên tai.

      Cố Thắng Nam chớp mắt, biết nên làm thế nào cho phải. Lộ Tấn đưa tay kéo trong thang máy ra, dang tay ôm chặt.

      Cái ôm bất ngờ của Lộ Tấn khiến Cố Thắng Nam suýt nữa ngạt thở, nhưng chỉ giây sau, ta đột nhiên nâng cằm lên hôn mà năng gì. Lần này Cố Thắng Nam ngạt thở .

      “Cổ em... ơ...” m thanh của cũng nhanh chóng bị ta nuốt mất.

      Hình như ta định nuốt , mút môi và cả đầu lưỡi mạnh, nhấm nháp mùi vị của như chuyên gia ẩm thực thưởng thức món ăn với lòng tham đáy, vừa nồng nhiệt vừa có chút thô bạo.

      Cố Thắng Nam lại có tâm tư hưởng thụ nụ hôn này... Cổ sắp gãy rồi!

      Cửa thang máy đóng lại sau lưng bọn họ, góc thang máy này chỉ còn lại tiếng hôn chụt chụt...

      Cuối cùng Cố Thắng Nam lưỡi tê, môi thũng, ta mới chấm dứt nụ hôn sâu kiểu Pháp này. Như còn chưa thoả mãn, ta liên tục hôn lên khóe môi, lên chóp mũi, lên trán ...

      Lúc này Lộ Tấn mới phát lông mày nhíu chặt.

      Sau đó tự nhiên cũng phát tư thế vô cùng kì lạ của .

      Lộ Tấn dừng lại quan sát từ xuống dưới, đột nhiên nghiêm túc cau mày: “Em bị làm sao vậy?”

      Vừa vừa quên bắt chước đưa tay đỡ cổ, nghiêng đầu, nhe răng trợn mắt.

      ta bắt chước rất giống, Cố Thắng Nam lặng lẽ rơi lệ trong lòng: ra bây giờ hình dạng mình trước mặt ấy là như vậy...

      Cố Thắng Nam chán nản bật ra mấy chữ: “Trẹo cổ rồi”.

      vừa xong, bàn tay ấm áp với những ngón tay thon dài của ta đưa ra sau gáy, nhàng xoa bóp giúp : “ biết mà, tư dưng em lại nghiêng đầu như con ngỗng ngốc nghếch như vậy làm gì”.

      Cố Thắng Nam rất bất mãn với cách so sánh này của ta: “Nếu phải vì muốn làm bất ngờ em đâu có biến thành như bây giờ?”

      Lộ Tấn trả lời, vừa tiếp tục xoa cổ cho vừa dẫn quay lại. Cố Thắng Nam cầm được ngước mắt nhìn ta. Động tác xoa bóp của ta rất dịu dàng, vẻ mặt lại vẫn đáng ghét như trước giờ vẫn thế - người đàn ông bề ngoài ngạo mạn nội tâm dịu dàng.

      Cố Thắng Nam thể cảm thấy hối hận trong lòng: Làm sao có thể nghi ngờ ta lăng nhăng bên ngoài chứ?

      Lúc Cố Thắng Nam hối hận xong được Lộ Tấn đưa đến ngoài cửa văn phòng ta. Thấy Lộ Tấn định mở cửa vào, Cố Thắng Nam vội giữ tay ta lại: “Em về nhà đợi hơn. Bây giờ chắc Lê Mạn muốn nhìn thấy người ngoài xuất đâu”.

      Lộ Tấn ngẫm nghĩ lát, cảm thấy hình như rất đúng, dù muốn rời nhưng vẫn buông tay ra. Thấy nghiêng cổ, ta cũng chỉ có thể nhượng bộ, nghiêng đầu khẽ hôn : “Về nhà chờ , cho phép ngủ”.

      ***

      Cố Thắng Nam cứ thế nghiêng đầu trở lại nhà Lộ Tấn. xoa cổ, ngồi xuống sofa, đói đến mức dạ dày lép kẹp.

      gửi số cá nhân của tổng giám đốc Trình cho Lộ Tấn, biết vụ có thai này phát triển đến đâu. Thu hồi tư tưởng hiếu kì, Cố Thắng Nam quyết định ăn no rồi tính tiếp.

      mệt cả ngày, cũng còn sức mạnh để tự tay nấu nướng nữa. May mà bàn uống nước có quyển sổ ghi các số điện thoại. mở quyển sổ ra với tâm lí cầu may, quả nhiên trong danh bạ có đầy số các nhà hàng bán hàng qua điện thoại.

      Đối với kẻ tham ăn, thứ thể thiếu chính là số điện thoại của các cửa hàng bán đồ ăn. Cố Thắng Nam lật danh bạ, đồng thời trong lòng kìm được dương dương tự đắc: Xem ra vẫn rất hiểu ta!

      Đương nhiên, đối với gã soi mói cực đoan như Lộ Tấn việc viết nhận xét vào phía sau mỗi số điện thoại cũng chẳng có gì lạ:

      Cửa hàng này chỉ có pizza và mì Ý ăn được, còn lại bullshit.

      Cửa hàng này chỉ có dimsum hấp ăn được, còn lại bullshit.

      Cửa hàng này...

      Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng phát điều kiện sinh tồn của ta trong những ngày bên cạnh này khắc nghiệt đến mức nào, ngay cả ăn cho no bụng cũng trở thành hi vọng xa vời...

      Lật đến trang cuối cùng, Cố Thắng Nam bất ngờ phát bản “Báo cáo tính khả thi của việc thuyết phục Cố Thắng Nam mở cửa hàng ăn tại Thượng Hải”.

      Chỉ thấy báo cáo này viết:

      “Khả năng Cố Thắng Nam bỏ lại đám bạn đàn đúm của ấy: 0.

      Ghi chú 1: vậy nếu như làm cho Mạnh Tân Kiệt lừa Từ Chiêu Đễ đến Thượng Hải sao?

      Ghi chú 2: Xét đến chỉ số chiến đấu của Mạnh Tân Kiệt khả năng Mạnh Tân Kiệt bị Từ Chiêu Đễ lừa đến thành phố B là lớn hơn”.

      Mới đọc được những dòng đầu tiên này, Cố Thắng Nam triệt để choáng váng dám đọc tiếp mà chuyển thẳng xuống đoạn cuối cùng.

      Chỉ thấy điều cuối cùng trong báo cáo viết:

      “Cầu hôn ấy, sau khi cưới, con theo chồng, khả năng cùng đến định cư tại Thượng Hải: ...”

      Đọc đến hai chữ “cầu hôn”, Cố Thắng Nam kinh hãi.

      Nhìn thấy dấu ba chấm đó, Cố Thắng Nam sửng sốt.

      Sau khi kinh hãi, sau khi sửng sốt, lông mày Cố Thắng Nam nhíu chặt.

      ta viết dấu ba chấm là có ý gì?

      Tim Cố Thắng Nam đập thình thịch, đúng lúc này nghe thấy tiếng thang máy báo hiệu lên đến nơi.

      Cố Thắng Nam lập tức luống cuống tay chân, cố gắng lắm mới ổn định được tâm tình, gấp báo cáo lại nhét vào cuốn danh bạ điện thoại, lại ném danh bạ lên bàn như trước, ngồi thẳng lưng sofa, làm bộ bình thản vô tư lự.

      Đến tận lúc có tiếng bước chân vang lên, Cố Thắng Nam mới quay lại nhìn.

      Lộ Tấn tới chỗ .

      Cố Thắng Nam cười cười với ta: “ về sớm thế”.

      ta ở ngay lầu”. Lộ Tấn chỉ lên trần nhà: “ đưa ta về đến cửa rồi chuồn”.

      Cố Thắng Nam ờ tiếng rồi gì nữa.

      Lộ Tấn ngồi xuống sofa, tháo cà vạt ra, quan sát từ xuống dưới. Thấy vẫn kín cổ cao tường, ta có vẻ hài lòng, khóe miệng hơi trễ xuống: “ tưởng em về sớm hơn để thay đồ cho bất ngờ chứ”.

      Cố Thắng Nam chỉ thùng rác bên cạnh sofa, Lộ Tấn nhìn về phía thùng rác theo tay , nhặt đống vải vóc làm mọi người vừa nhìn cảm thấy rất mát mẻ lên. Cùng lúc này, Cố Thắng Nam bên cạnh giải thích: “Đây vốn là bộ đồng phục”.

      Nhịn đói tháng nên giờ chỉ muốn được ăn no, Lộ tiên sinh nhìn bộ đồng phục rách nát, trong mắt chỉ có hai chữ: Đáng tiếc...

      Còn Cố Thắng Nam nhìn bên mặt Lộ Tấn, trong đầu chỉ có hai chữ: Kết hôn?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @T3Sister Truyện này move qua box truyện XB bạn nhé :)

    4. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 61

      Vì buổi tối hôm trước vận động quá nhiều nên hôm sau Cố Thắng Nam ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

      Ngay cả rèm cửa sổ cũng che hết được ánh nắng ấm áp đó, để ánh sáng ấm áp đó hôn lên mí mắt Cố Thắng Nam.

      Cố Thắng Nam vươn vai mở mắt, mới phát hôn lên mí mắt phải ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mà là môi Lộ Tấn.

      ta tay chống đầu, nằm nghiêng bên cạnh .

      “Sao còn chưa làm?” Cố Thắng Nam nhớ mang máng tối qua còn lấy lí do hôm nay ta phải làm để cầu ta kiềm chế chút, mặc dù ta hoàn toàn nghe lời ...

      hoãn lại tất cả công việc hôm nay”. Lộ Tấn cuốn tóc quanh đầu ngón tay mình hết vong này tới vòng khác biết chán.

      Cố Thắng Nam ờ tiếng xem như trả lời, ta làm càng tốt: “Vậy tốt, chúng ta có thể ngủ thêm lúc nữa”. Cố Thắng Nam vừa vừa định nghiêng người tiếp tục ngủ. phải người ngủ nhiều, nhưng tối qua là giày vò đến sức cùng lực kiệt, bây giờ chuyện duy nhất muốn làm chính là ngủ thêm giấc ngon.

      Nhưng còn chưa kịp nghiêng người Lộ Tấn lật người lên người , hai tay chống hai bên tai , cúi đầu nhìn : “ ngủ đủ rồi”.

      Quả thoạt nhìn tinh thần ta rất sáng láng, ánh mắt ta mang ý đồ ràng, từ từ di động từ mặt xuống dưới, nhìn vào bên trong cổ áo sơ mi người - mặc sơ mi của ta, rất dễ khiến người khác phạm tội.

      Dưới ánh mắt ta, Cố Thắng Nam cầm được rụt cổ lại. Nhưng đợi phản ứng lại, ta bắt đầu công cuộc khai quật và thám hiểm mới người .

      Cố Thắng Nam cảm thấy thân thể mình bị ta coi như mê cung to lớn, còn ta nhà thám hiểm, xâm nhập tìm tòi khám phá mê cung này biết chán.

      Chẳng hạn như bây giờ, ta hôn môi , ngậm vành tai mút , Cố Thắng Nam cảm thấy linh hồn mình sắp bị ta làm tan chảy. Nhưng ta lại chỉ lướt qua rồi dừng lại, chậm rãi cúi xuống ngực , cởi cúc áo sơ mi người , hôn lên cổ, lên xương quai xanh , ngậm lấy nụ hoa ngập ngừng muốn nở trước ngực .

      Tay ta lướt xuống dọc theo xương sống , cực kì chậm rãi, nhưng di chuyển mỗi tấc lại làm run rẩy từng đợt.

      nửa thần trí của Cố Thắng Nam còn chìm trong cơn buồn ngủ, Cố Thắng Nam muốn nâng đầu ta lên để ta dừng lại, nhưng khi hai tay vừa nắm được tóc ta cả người đột nhiên mất hết sức mạnh, chỉ có thể để mặc ta tiếp tục trượt xuống phía dưới.

      Cả người ta từ từ biến mất dưới chăn, tiếng loạt soạt phát ra dưới chăn làm cổ họng Cố Thắng Nam khô khốc, đúng lúc này Cố Thắng Nam cảm thấy hai chân mình bị tách ra.

      Đầu óc bỗng nhiên căng cứng.

      nhìn thấy ta, nhưng cũng vì thế mà toàn bộ giác quan đều được mở ra để cảm nhận bàn tay ta luồn xuống dưới lưng nâng người lên. Cố Thắng Nam hoàn toàn dám tưởng tượng mình bị ta loay hoay thành tư thế nào môi ta từ từ lướt dọc bên trong đùi lên , cuối cùng ngậm lấy điểm nhạy cảm mà ướt át nào đó.

      Hơi thở của Cố Thắng Nam đột nhiên dừng lại.

      ta chỉ mút , nhưng kích thích vượt qua cực hạn Cố Thắng Nam có khả năng thừa nhận. Cố Thắng Nam chỉ cảm thấy có luồng ánh sáng lóe lên trong đầu, hai tay vô thức nắm chặt chiếc gối, theo bản năng định co người lại nhưng bắp đùi bị tay ta giữ chặt, bị ép mở rộng hơn ra để mặc ta chiếm đoạt.

      Những bí mật giấu kín giữa hai chân cứ thế bị ta từ từ khai quật, Cố Thắng Nam vô thức cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế cho tiếng rên rỉ bật ra, mà càng kiềm chế, tiếng rên rỉ càng như tiếng mèo con lọt vào tai Lộ Tấn. Vì vậy ý định tiếp tục chơi đùa của Lộ Tấn bị dục vọng đánh tan, Lộ Tấn lập tức chui ra khỏi chăn, lật người nằm lên, tay cũng từ bắp đùi trượt xuống dưới khoeo chân, đặt chân gác lên cánh tay mình, đồng thời đè cả người xuống người .

      Bị ta loay hoay hồi thành tư thế này, vạt áo sơ mi người sớm bị lật lên đến tận lưng, lúc này lại là ban ngày, ánh mắt hơi lạnh lùng của ta có thể dễ dàng nhìn thấy chính mình chuẩn bị vào vừa thong thả lại vừa mạnh mẽ.

      tháng gặp, thủ đoạn hành hạ của ta càng thêm đa dạng, Cố Thắng Nam cảm thấy mình sắp bị cảm giác xấu hổ nuốt hết, vô thức chống tay lên, đưa tay che mắt ta lại.

      Lộ Tấn vốn ở ngay bên ngoài nơi ấm áp và ướt át đó, thấy hành động này của , thế công của ta cũng bị ép dừng lại. Lúc này đàn ông hề có lí trí, Lộ Tấn hề phân bua, giữ chặt người , điều chỉnh góc độ...

      “Reng reng!”

      Chuông cửa kêu sớm, kêu muộn, lại kêu vào đúng thời điểm mấu chốt này.

      Hành động của Lộ Tấn dừng lại, mơn trớn lát đỏ cả mắt, giây sau ta chuẩn bị tiếp tục bất chấp mọi chuyện, nhưng màn hình thiết bị liên lạc dây trong nhà ngoài cửa lại sáng lên, khuôn mặt Trình Tử Khiêm lập tức xuất màn hình: “Lộ tiên sinh”.

      ***

      Mười lăm phút sau.

      Trình Tử Khiêm ngồi sofa dài, Cố Thắng Nam từ phòng bếp ra đưa cho Trình Tử Khiêm cốc nước, Trình Tử Khiêm nhận lấy: “Cảm ơn”.

      Lộ Tấn ngồi ghế sofa đơn bên kia hề nhúc nhích, cau mày đen mặt, cực giống pho tượng thần mặt đen.

      Cố Thắng Nam đưa cốc nước khác cho Lộ Tấn.

      Chỉ tiếc là bây giờ cho dù có cho ta thùng nước cũng đủ để dập tắt ngọn lửa dục vọng của ta...

      Bị người khác cắt ngang, là quá, quá, quá khó chịu...

      Thấy ta cầm cốc nước mình đưa mà chỉ ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn về phía , Cố Thắng Nam lập tức kinh hãi. giây sau, xuất phát từ bản năng tự vệ, Cố Thắng Nam ngồi xuống đầu bên kia sofa dài quay đầu lại.

      Nếu còn né tránh chóng bị ánh mắt Lộ Tấn lột sạch.

      Lúc này chỗ ngồi của và Lộ Tấn cách nhau Trình Tử Khiêm, rốt cục Cố Thắng Nam cũng có thể thờ phào.

      Chỉ đáng thương Trình Tử Khiêm ngồi giữa hai người cứ thế trở thành bia ngắm sống của Lộ Tấn, bị ép phải đón toàn bộ ánh mắt hiểm của ta.

      Lộ Tấn ràng cực kì vui, vì vậy khí áp trong phòng khách liền hạ thấp đáng sợ. Cho dù có là người mù Trình Tử Khiêm cũng có thể cảm nhận được địch ý của ta, nhưng Trình Tử Khiêm còn cách nào khác, chỉ có thể cười áy náy: “Xin lỗi làm phiền hai người”.

      Lộ Tấn nhướng mày, dường như : Biết là làm phiền mà còn lượn chỗ khác cho mau?

      Trình Tử Khiêm lại : “Tôi nay chuyến sớm nhất hôm nay tới đây, nhưng... ấy mở cửa, cũng nghe điện thoại, tôi chỉ có thể làm phiền hai người”.

      Lộ Tấn hơi nhếch mép, dường như : Đáng đời.

      Mặc dù từ đầu đến cuối Lộ Tấn vẫn lời, vẻ mặt chỉ thay đổi rất , nhưng hiển nhiên Cố Thắng Nam và Trình Tử Khiêm đều hiểu ta muốn biểu đạt ý gì. Cố Thắng Nam nhịn được trợn mắt nhìn ta, ra hiệu cho ta đừng ngạo mạn như vậy. Trình Tử Khiêm người cũng như tên, trước sau vẫn giữ nguyên dáng vẻ của người khiêm tốn: “Tôi phải chuyện trực tiếp với Lê Mạn, ấy chịu gặp tôi chỉ làm tình hình xấu hơn. Lộ tiên sinh, chắc có biện pháp để tôi gặp được ấy đúng ?”

      Lộ Tấn khoanh tay ngồi yên like a boss, vốn vẫn có ý định đoái hoài đến Trình Tử Khiêm, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy ý cảnh cáo càng ngày càng ràng trong mắt Cố Thắng Nam, ta lại bắt đầu suy nghĩ: Vì Trình Tử Khiêm mà chọc giận người phụ nữ của mình, để rồi tối nay mình được ôm người đẹp trong lòng, đúng là được bằng mất...

      Cuối cùng...

      “Chui cửa sổ”.

      Lộ Tấn mở miệng .

      ***

      Chui cửa sổ?

      Lộ Tấn lại đưa ra tối kiến như vậy, điều này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Cố Thắng Nam.

      Càng bất ngờ hơn là Trình Tử Khiêm lại làm theo.

      Càng bất ngờ hơn nữa là thân thủ của Trình Tử Khiêm lại tốt như vậy, cuối cùng chui vào được nhà của Lê Mạn .

      Càng bất ngờ hơn nữa nữa là biết Trình Tử Khiêm chui cửa sổ vào nhà Lê Mạn rồi những gì mà buổi chiều cùng ngày Lê Mạn lại cùng Trình Tử Khiêm về thành phố B.

      Kì nghỉ của Cố Thắng Nam cũng kết thúc trong loạt “bất ngờ” và quyến luyến của Lộ tiên sinh, sau khi trở lại thành phố B, thỉnh thoảng lại gặp Trình Tử Khiêm ở Tử Kinh, tâm tình khó tránh khỏi hơi phức tạp. mặt tò mò biết hai người Trình Tử Khiêm và Lê Mạn như mặt trăng mặt trời này bắt đầu thích nhau từ bao giờ, mặt khác cũng biết ơn Trình Tử Khiêm, nếu có Trình Tử Khiêm sợ là Lê Mạn hao hết tuổi xuân người Lộ Tấn mất.

      Cố Thắng Nam luôn muốn hỏi ta tình hình Lê Mạn dạo này thế nào, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn hỏi. Dù sao chuyện chưa cưới có thai này cũng ít nhiều làm mọi người khó mở miệng hỏi han.

      tuyệt đối ngờ có ngày Trình Tử Khiêm lại đích thân đến bếp sau tìm để nhờ đưa Lê Mạn khám thai.

      Trình Tử Khiêm như có nỗi khổ tâm: “ ấy chịu để tôi đưa , nhưng tôi lại yên tâm để ấy mình. Ở trong nước ấy lại có bạn bè gì, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ ra mình ”.

      Cố Thắng Nam buồn bực: “ phải ấy nhau rồi sao?”

      Bạn khám thai nhất quyết cho bạn trai cùng? Chuyện này là thế nào?

      Trình Tử Khiêm cười hơi thê lương: “Khi đó ấy muốn rời khỏi Thượng Hải là bởi vì ấy cảm thấy mình phản bội Lộ Tấn, còn mặt mũi nào xuất trong cuộc sống của Lộ Tấn nữa. Mà với tình hình của ấy bây giờ càng thể trở lại chỗ bố mẹ ấy, vì vậy đành phải về thành phố B với tôi. Nhưng điều này hề có nghĩa ấy đồng ý lấy tôi. Thực ra... Thậm chí tôi còn biết rốt cục là ấy định sinh đứa bé này hay là nhẫn tâm bỏ nó ”.

      Bỏ ?

      Cố Thắng Nam sợ hãi.

      Ba ngày sau Cố Thắng Nam xuất ở bệnh viện đúng giờ hẹn trước với Trình Tử Khiêm. Xa xa nhìn thấy Lê Mạn đeo kính đen ngồi trong sảnh bệnh viện, trong đầu Cố Thắng Nam lại vang lên những lời của Trình Tử Khiêm: Thậm chí tôi còn biết rốt cục là ấy định sinh đứa bé này hay là nhẫn tâm bỏ nó .

      Bỏ ...

      Lê Mạn nhẫn tâm như vậy chứ?

      Trong lúc Cố Thắng Nam chần chừ đứng ở cửa lớn Lê Mạn nhìn thấy , ta lập tức bỏ kính đen xuống, đứng dậy tới chỗ Cố Thắng Nam.

      người phụ nữ trẻ tuổi, da trắng, xinh đẹp, dáng người lại chuẩn mực như vậy đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt người ngoài, có lẽ Lê Mạn cũng quen, ta đến gần Cố Thắng Nam trong ánh mắt dõi theo của mọi người: “Chị chắc chắn là hôm nay tôi có thể lấy được số khám thai chứ?”

      Đây là bệnh viện tốt nhất thành phố B, người đến khám nối liền dứt, sảnh khám bệnh náo nhiệt như cái chợ.

      Cố Thắng Nam nhìn về phía hàng người xếp hàng lấy số, thầm nghĩ có khi phải xếp hàng nửa tiếng mới đến lượt mình .

      Việc này nên chậm trễ, Cố Thắng Nam dìu Lê Mạn chuẩn bị đến chỗ cửa lấy số.

      Lê Mạn sửng sốt.

      Sau khi phản ứng lại, ta lập tức lạnh lùng đẩy tay Cố Thắng Nam ra: “Cố Thắng Nam, tôi hề định ngưng chiến với chị, nếu phải có thai còn lâu tôi mới thành toàn cho chị và...”

      Lê Mạn sờ bụng, đột nhiên yên lặng tiếp mà chỉ ngạo mạn đến cửa lấy số.

      Nhìn bóng lưng ta, Cố Thắng Nam chỉ có thể than thở: Đúng là lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, nể tình là thai phụ, cũng nể tình tổng giám đốc Trình đích thân nhờ tôi nên tôi cũng thèm chấp .

      Tự an ủi chính mình hồi như vậy xong, Cố Thắng Nam mới bước nhanh đuổi theo Lê Mạn.

      Chuyện khiến Cố Thắng Nam buồn bực lại chỉ có thế.

      Xếp hàng được hơn bốn mươi phút, Cố Thắng Nam sốt ruột lắm rồi.

      Lê Mạn cũng trở nên ủ rũ, lúc này lại có người được bác sĩ mặc áo khoác trắng đưa đến nghênh ngang chen vào giữa hàng. Lê Mạn kêu lên: “Ơ kìa! Tại sao lại chen ngang?”

      Nhưng người nọ được bác sĩ dẫn đến lấy số xong.

      Những người xếp hàng nghiêm túc tới tấp trách móc: “Xã hội bây giờ lấy số cũng phải cửa sau”.

      cửa sau?” Tai Lê Mạn lập tức dựng lên, quay lại tìm kiếm giúp đỡ của Cố Thắng Nam: “Nghĩa là gì?”

      Cố Thắng Nam đành phải giải thích chút cho nàng lớn lên ở nước ngoài này. ngờ vừa giải thích xong, Lê Mạn lập tức full HP sống lại, lật đật chạy tới tranh luận với người chen ngang đó.

      Cố Thắng Nam ngăn được, lại thể chạy tới theo Lê Mạn vì sợ mất chỗ, đành phải đau khổ chờ Lê Mạn chiến thắng trở về.

      Nhưng cuối cùng Cố Thắng Nam lại chỉ chờ được Lê Mạn đáng thương thua trận trở về.

      “Cãi thua à?” Cố Thắng Nam hoàn toàn thể tin được - nàng miệng lưỡi lợi hại này cũng có lúc cãi thua?

      Lê Mạn ảo não lát, đột nhiên hỏi Cố Thắng Nam cực kì nghiêm túc, cực kì trịnh trọng: “Chị có biết bác sĩ nào ở bệnh viện này ? Tôi cũng phải cửa sau”.

      Cố Thắng Nam há hốc mồm, Lê Mạn học hỏi quá nhanh.

      biết...” Cố Thắng Nam buột miệng , giây sau lại tiếp: “ đúng, tôi biết người”.

      Hai mắt Lê Mạn lập tức sáng ngời.

      Cố Thắng Nam lại đổi giọng: “ nên nên, tôi và bác sĩ đó chỉ mới gặp nhau mấy lần, tính ra chưa gọi là quen, sao có thể biết xấu hổ nhờ vả người ta chứ?”

      Đối với Lê Mạn đây căn bản phải vấn đề: “Thế sao? Tôi với chị còn là tình địch, vậy mà tôi vẫn biết xấu hổ nhờ chị đưa khám thai đấy thôi”.

      Cố Thắng Nam im lặng trả lời trong lòng: Đó là bởi vì da mặt tôi dày như da mặt ...

      ***

      khi cố chấp Lê Mạn còn đáng sợ hơn Lộ Tấn vạn lần, Cố Thắng Nam sao có thể là đối thủ của ta. Cuối cùng Lê Mạn cửa sau thành công nhờ có Chung Tử Nham, vui vẻ chen ngang khám thai.

      Nhìn Lê Mạn vui vẻ như trúng xổ số, Chung Tử Nham hỏi Cố Thắng Nam: “ bé vô tâm này là em em à?”

      Vô tâm? sai, từ này tuyệt đối là chính xác nhất để hình dung Lê Mạn. Cố Thắng Nam thầm khen khả năng dùng từ tuyệt với của bác sĩ Chung.

      Thấy Cố Thắng Nam trả lời, Chung Tử Nham coi như thừa nhận. Nhớ lại hình ảnh chạy khắp nơi đuổi theo con khỉ lần đó, Chung Tử Nham bắt đầu phỏng đoán: Chị vô tâm, em còn vô tâm hơn. Chẳng lẽ vô tâm cũng là gien di truyền? Hay ...

      cười gì đấy?” Cố Thắng Nam hơi thắc mắc.

      Chung Tử Nham nhận ra mình cười, giây sau thu nụ cười lại, với : “Đến phòng làm việc của ngồi lát!”

      “Bây giờ bận à?”

      bận. thôi”.

      Cố Thắng Nam gật đầu.

      Đến tận lúc theo Chung Tử Nham vào thang máy, Cố Thắng Nam mới đột nhiên nhớ ra: Hình như... dường như... có vẻ như... lần trước Lộ Tấn cầu cách xa bác sĩ Chung chút.

      lát sau, vào phòng làm việc của Chung Tử Nham, uống lon cà phê Chung Tử Nham đưa, Cố Thắng Nam quên béng cầu của người nào đó từ lâu. vừa mở lon cà phê vừa tham quan phòng làm việc của bác sĩ Chung.

      Phòng làm việc chia làm hai bộ phận trong ngoài, bên ngoài chính là phòng làm việc thông thường của bác sĩ, còn bên trong lại giống gian cá nhân của bác sĩ hơn. Thậm chí bệ cửa sổ còn đặt hai chậu cây cảnh và bể cá, nhìn rất có khí của ngôi nhà.

      Trong bể cá có con cá Cố Thắng Nam chưa bao giờ thấy: “Nó là xấu”. Cố Thắng Nam bình luận.

      Xấu nhưng rất lạ, lại có vẻ hơi ngốc nghếch, thấy nó nằm yên dưới đáy bể hề nhúc nhích, Cố Thắng Nam đưa tay vào bể định trêu nó. Đầu ngón tay vừa chạm vào mặt nước bàn tay đột nhiên tóm lấy tay kéo ra khỏi bể cá.

      Cố Thắng Nam giật mình, lại nghe thấy Chung Tử Nham : “Đó là cá ăn thịt người”.

      Mặt Cố Thắng Nam lập tức trắng nhợt: “Sao lại nuôi cái thứ này?”

      Giải thích thế nào được nhỉ? Chung Tử Nham suy nghĩ chút rồi nhún vai: “Sở thích cá nhân thôi. Cũng giống như thích nuôi khỉ ấy”.

      Cố Thắng Nam tiếp tục vặn hỏi: “Nuôi nó ở phòng làm việc, sợ nó làm bệnh nhân bị thương à?”

      “Việc này em cần lo lắng, chỉ khám cho bệnh nhân ở văn phòng bên ngoài thôi, họ được vào trong này”.

      Cố Thắng Nam ờ tiếng, đột nhiên thấy có gì đó đúng. cúi đầu nhìn, ra ta vẫn còn nắm tay .

      Cố Thắng Nam thoáng giật mình và hơi lắc cổ tay nhắc nhở ta, hình như Chung Tử Nham cũng mới nhận ra, ta lặng lẽ buông tay ra.

      Vẻ mặt bác sĩ Chung vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Cố Thắng Nam lại khó xử, quay đầu ra văn phòng bên ngoài.

      Xem ra văn phòng bên ngoài là của bác sĩ Chung và bác sĩ nữa, có hai chiếc bàn làm việc và hai chiếc ghế. Chung Tử Nham : “Em ngồi ”.

      Cố Thắng Nam vẫn đứng: “ bác sĩ nữa đâu? Có việc à?”

      “Sáng sớm hôm nay ấy mới mổ xong ca, ấy về nhà ngủ bù rồi”.

      Cố Thắng Nam ngạc nhiên, vội quan sát kĩ Chung Tử Nham, lúc này mới để ý thấy viền mắt ta hơi thâm: “Thế còn ...”

      “Lúc gọi điện thoại cho vừa vô trùng xong trở lại phòng làm việc”.

      Cố Thắng Nam lập tức hiểu ra: Thảo nào ta lại mặc áo trắng. Nghĩ tới đây, Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy mình tội lỗi: “Xấu hổ quá, xin lỗi ... ...”

      sao, quen rồi”.

      Thấy ta vẫn đứng yên, Cố Thắng Nam liền đẩy lưng ta ra cửa: “ về nhà nghỉ ngơi ”.

      “Ơ...” Chung Tử Nham bị đẩy thẳng ra cửa, dở khóc dở cười, quay đầu lại nhìn : “ chưa cầm túi, với cả áo khoác nữa”.

      Cố Thắng Nam hiểu ra, quay lại lấy áo khoác treo tường giúp ta, và cả...

      “Túi của đâu?”

      Thấy luống cuống tay chân, Chung Tử Nham biết là cảm thấy thú vị hay là thế nào nhưng hề vào giúp đỡ mà vẫn đứng ở cửa, nhắc nhở với vẻ mặt ba phần chán nản, bảy phần trêu đùa: “Túi ở trong tủ”.

      lục tủ tìm túi xách cho ta .

      Nhưng cuối cùng vẫn tìm được túi xách của ta...

      Trong chiếc tủ đầu tiên toàn là giấy tờ. Cố Thắng Nam đóng sập cửa tủ lại, quay sang mở cửa tủ thứ hai. giây sau, Cố Thắng Nam sững người. Trong chiếc tủ này để các loại đồ đạc linh tinh, mà trong số đồ đạc linh tinh này...

      Cố Thắng Nam cầm chiếc giày cao gót lên, đó là chiếc giày cao gót bị gãy gót.

      “Cái này...”

      “...”

      Cố Thắng Nam nhìn về phía Chung Tử Nham với vẻ nghi hoặc: “Đây chẳng phải giày cao gót của em sao? Tại sao nó lại ở chỗ ?”

      Vẻ mặt Chung Tử Nham trêu đùa chợt đông cứng khi nhìn thấy chiếc giày cao gót tay .

      Cố Thắng Nam vội cúi xuống xem xét chiếc giày cao gót này. Hơn nửa năm trước, bị Từ Chiêu Đễ xúi giục tham gia tiệc rượu, định chuốc say Lộ Tấn rồi hôn ta để lấy lại vận may. Kết quả là chính lại uống say nhớ gì, hôm sau tỉnh lại thấy mình nằm trong bệnh viện, sau đó còn bị Lộ Tấn buộc tội tấn công và sàm sỡ ta...

      Khi đó tất cả mọi món đồ đẹp đẽ người đều là Vivian cho mượn, bao gồm đôi giày cao gót đó...

      uống say làm mất chiếc, cuối cùng còn phải đền tiền...

      Cố Thắng Nam ngờ sau thời gian dài như vậy lại tìm thấy chiếc giày này ở đây...

      Mà trong lúc Cố Thắng Nam còn tận hưởng cảm giác đánh mất rồi tìm lại được này Chung Tử Nham đứng cạnh cửa lại thay đổi vẻ mặt liên tục...

      Người phụ nữ mặc bộ đồ hoa lệ, mặt trang điểm rất đậm làm mọi người hoàn toàn thấy tướng mạo chân thực và người phụ nữ ngẩn ngơ đứng trước mặt ta lúc này...

      ngừng hỏi ta có hiểu ...

      có hiểu ế có áp lực lớn thế nào ?”

      có hiểu được tâm tình của người phụ nữ cứ đến ngày nghỉ lại chỉ biết bê bát mì ăn liền ngồi xem phim dài tập ?”

      “Ngày mười bốn tháng hai, nhìn thấy trong các nhà hàng ai ai cũng có đôi có cặp, còn mình tôi xấu hổ dám vào, cuối cùng chỉ có thể chui vào quán KFC mua chiếc hamburger ngồi ăn, có hiểu ? Có - hiểu - ???”

      “...”

      “...”

      Ngay sau đó lại bắt đầu chơi trò chơi con số...

      “Tôi hai mươi chín tuổi, có biết hay ? Còn chưa đến mười ngàn tiếng nữa là tôi ba mươi tuổi rồi...”

      “Tôi bị người gọi là già ba năm rồi, ba năm... Tôi già hơn ngàn ngày rồi...”

      “Nhưng bây giờ trong cuộc sống của tôi chỉ có hai người đàn ông... Trong đó người thích đàn ông, người còn lại... ta coi tôi là sao chổi, vừa nhìn thấy tôi mặt xanh mét... , xanh mét...”

      “...”

      “...”

      Cuối cùng cũng trút xong tất cả mọi ấm ức trong lòng...

      “Có câu thế nào nhỉ? Ba mươi tuổi, nếu chưa lấy vợ, nếu em chưa lấy chồng, chúng ta... Ợ...” cái rồi tiếp: “Đến với nhau nhé...”

      Chung Tử Nham sững sờ...

      ***

      Có những kí ức bay qua như tro bụi, nhất thời che phủ tình cảm của con người. Nhưng tro bụi cuối cùng vẫn phải rơi xuống, mọi thứ trở lại như ban đầu. Chung Tử Nham tập trung tinh thần, khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày: “À, cái này là nhặt được rất lâu trước đây”.

      Rất lâu trước đây...

      Quả rất lâu rồi...

      Lâu đến mức khi đó người phụ nữ này từng khóc thành tiếng vì rất sợ mình phải sống quãng đời còn lại trong độc, khóc đến mức son phấn mặt vốn nhòe nhoẹt càng trở nên vô cùng thê thảm... Vậy mà giờ đây cũng có người ...

    5. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 62

      Sau lần đưa Lê Mạn khám thai, Cố Thắng Nam thể , hơn nữa hết sức nhanh chóng trở thành bảo mẫu kiêm người giám hộ cho Lê Mạn.

      Lê Mạn có bạn bè trong nước, kết quả là muốn dạo phố, ta gọi Cố Thắng Nam đầu tiên, muốn đến hộp đêm, ta cũng gọi Cố Thắng Nam đầu tiên, nghĩ dạo siêu thị, hoặc muốn xem phim... chuyện gì Lê Mạn cũng gọi Cố Thắng Nam đầu tiên.

      Từ Chiêu Đễ nhanh chóng phát thời gian rảnh rỗi của bạn tốt bị người phụ nữ khác chiếm mất. Để bạn thân của mình bị bé họ Lê đó triệt để lừa , Từ Chiêu Đễ có thể là hết sức mưu đồ, dạy bảo Cố Thắng Nam cực kì ân cần: “Con bé đó cùng tính với Lộ Tấn lúc đầu, thấy bạn dễ bắt nạt là cưỡi lên đầu bạn tác oai tác quái. Lần sau nó còn hẹn bạn ra ngoài bạn nhất quyết thể đồng ý, để nó mình ”.

      Từ Chiêu Đễ cực đúng, Cố Thắng Nam lập tức nắm chặt nắm đấm quyết định: “Được, lần sau tớ tuyệt đối nhận lời ta nữa. Nếu cứ thế này có khi ta vệ sinh cũng phải gọi tớ cùng”.

      Nhưng...

      Vài ngày sau, Từ Chiêu Đễ có ba vé xem biểu diễn ca nhạc miễn phí, cực kì đắc ý nghĩ bụng hôm nay có thể gọi Cố Thắng Nam và Vivian cùng xem. Kết quả là Từ Chiêu Đễ gọi điện thoại, Cố Thắng Nam bên kia điện thoại lại với : “Sao? Ca nhạc à? Tớ được đâu. Tớ mua giầy với Lê Mạn”.

      “Cái gì?” Từ Chiêu Đễ cực kì giận dữ: “Tại sao bạn lại với nó? Mấy ngày hôm trước bạn nhất quyết đồng ý với nó nữa mà?”

      “Ơ...” Cố Thắng Nam có vẻ chột dạ, ậm ờ lát rồi cuối cùng chán nản: “Con bé Lê Mạn này dính người lắm, chỉ thiếu nước chưa quỳ xuống gọi tớ là tổ tông thôi. Bạn bảo tớ làm sao từ chối được?”

      Từ Chiêu Đễ chỉ còn cách lắc đầu thở dài: “Cố Thắng Nam, bạn, bạn, bạn, bạn mềm lòng quá đấy”.

      Lúc này Cố Thắng Nam đứng ở góc hiệu giầy, tai nghe Từ Chiêu Đễ trong điện thoại trách mắng, tai còn lại nghe thấy Lê Mạn ngồi thử giầy gọi mình. Cố Thắng Nam quay lại nhìn, chỉ thấy tay Lê Mạn cầm hai chiếc giày cao gót khác kiểu: “Kiểu nào đẹp hơn?”

      Cố Thắng Nam chỉ có thể qua quýt với Từ Chiêu Đễ: “Tớ chuyện được nữa, mua xong tớ gọi điện cho bạn”. xong định dừng điện thoại.

      Nhưng Từ Chiêu Đễ gọi giật lại: “Nếu Vivian biết bạn xem nên thừa chắc chắn kéo gã Liêu Trạch Nam nhà , vậy phải bạn cố ý trêu chọc đứa đơn này à?”

      “Thế làm thế nào?”

      Từ Chiêu Đễ cúi đầu nhìn ba chiếc vé trong tay mình, cũng cảm thấy khó xử. Nhưng suy nghĩ lát, ý tưởng xuất : “Bạn dẫn Lê Mạn , ba người chúng ta cùng là được”.

      Cố Thắng Nam: “Vậy Vivian làm thế nào?”

      “Vivian? Để lại cho Liêu Trạch Nam thôi. Liêu Trạch Nam chỉ mong sao Vivian vứt bỏ được tớ với bạn để xây dựng thế giới hai người với ta mà”.

      ***

      Vì có thai nên Lê Mạn dám giày cao gót, nhưng lại chịu bỏ lỡ mua kiểu giày mới quý này nên vẫn phải mua về để dành. Cố Thắng Nam đưa ta hơn ba tiếng, ta mua được sáu đôi giày cao gót. Cố Thắng Nam vốn cao, nếu còn giày cao gót thành người khổng lồ mất, vì vậy mua giày cao gót. Hôm nay xe của Cố Thắng Nam lại bị cấm ra đường vì biển chẵn ngày chẵn, thế là hai người phụ nữ mỗi người xách ba hộp giầy bước từ taxi xuống, Từ Chiêu Đễ chờ ngoài cửa sân vận động thấy thế nhịn được kêu lên: “Hai người xem hòa nhạc hay là bán giầy đấy?”

      Đối với người lạ, Lê Mạn bao giờ cũng lạnh lùng kiêu căng. Nghe Từ Chiêu Đễ như vậy, Lê Mạn cũng tiếp lời, chỉ ngạo mạn đứng bên cạnh Cố Thắng Nam. Từ Chiêu Đễ lập tức cau mày, dùng ánh mắt hỏi Cố Thắng Nam: Tại sao con bé này lại lễ phép như vậy? Gặp mặt mà còn thèm chào lấy câu!

      Cố Thắng Nam bất đắc dĩ nhún vai, chuyển đề tài khác, hỏi Từ Chiêu Đễ: “Xe bạn để ở đâu? Tớ cất giầy vào trong xe bạn”.

      Vừa vừa đỡ ba hộp giầy trong tay Lê Mạn, xếp tất cả sáu hộp lại ôm vào lòng, với Lê Mạn: “ chờ ở đây lát, tôi và ấy cất giầy”.

      Từ Chiêu Đễ liếc nhìn Lê tiểu thư kiêu ngạo, cầm giúp Cố Thắng Nam ba hộp giầy, Cố Thắng Nam đến bãi đỗ xe.

      Thừa dịp Lê Mạn có bên cạnh, Cố Thắng Nam mới chuyện: “Con bé này tính nó lạnh lùng thế, bạn đừng trách nó”.

      “Hơ, tớ chấp con nhóc đó làm gì”.

      Nghe Từ Chiêu Đễ như vậy, Cố Thắng Nam cũng yên tâm. Nhưng...

      Ai có thể ngờ được buổi biểu diễn mới mở màn chẳng bao lâu, Lê tiểu thư quậy tung lên rồi.

      “Ộp pa! Ộp pa! Ộp pa!” Lê Mạn hưng phấn đứng dậy hét lên với ca sĩ sân khấu giống như tất cả các fan Kpop ở đây.

      Cố Thắng Nam và Từ Chiêu Đễ khó xử ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Lê Mạn cực kì kích động, lại quay sang nhìn nhau.

      “Tưởng bạn tính nó rất lạnh lùng cơ mà?” Từ Chiêu Đễ hất cằm về phía Lê Mạn hưng phấn vẫy gây cậy phát quang trong tay: “Sao bây giờ nó lại cuồng nhiệt thế?”

      Cố Thắng Nam nhìn quanh, phát chỉ có và Từ Chiêu Đễ ngồi tại chỗ, còn tất cả những người khác đều đứng lên - quả nhiên hai người họ già rồi, có khoảng cách thế hệ nghiêm trọng với đám trẻ này.

      Cố Thắng Nam định trả lời Lê Mạn đứng giữa và Từ Chiêu Đễ thấy hai người còn chưa vào nhịp, lời mỗi tay kéo người dậy: “Ngồi làm gì! Đứng lên hò hét !”

      Dường như để báo thù vết thương gây ra bởi ánh mắt lạnh lùng của Lê Mạn lúc trước, Từ Chiêu Đễ chậm rãi đẩy tay Lê Mạn ra: “Ngồi xem mới hay”.

      Thấy Từ Chiêu Đễ nhã nhặn ngồi xuống, Lê Mạn cũng miễn cưỡng, bỏ lại câu: “Cũng đúng, hai chị đều ba mươi mấy rồi, cũng nên ngồi xem thôi”. rồi lại tiếp tục hò hét.

      Ba mươi mấy???

      Vừa nghe thấy Lê Mạn như vậy, Cố Thắng Nam thầm kêu tốt. Quả nhiên, Cố Thắng Nam quay sang nhìn, sắc mặt Từ Chiêu Đễ rất dễ coi.

      Celine Từ bị đâm đúng chỗ đau...

      Cố Thắng Nam kéo tay áo Từ Chiêu Đễ, vừa định bảo Từ Chiêu Đễ đừng chấp nhặt con bé vô tâm này, nhưng trước khi mở miệng Từ Chiêu Đễ đứng bật dậy, đưa tay giật chiếc gậy phát quang trong tay Lê Mạn: “Tôi mới hơn hai mươi đấy nhé!”

      Cố Thắng Nam trợn mắt.

      Dường như muốn phân cao thấp với Lê Mạn, Từ Chiêu Đễ hò hét cả đêm, sau khi buổi biểu diễn kết thúc còn chịu bỏ qua, lại ngựa dừng vó lôi Cố Thắng Nam và Lê Mạn đến hộp đêm tiếp tục hò hét.

      Từ Chiêu Đễ còn chưa kịp ngồi xuống, mới uống li rượu cho trơn họng lắc người vào sàn nhảy, Cố Thắng Nam muốn ngăn cũng ngăn được. Cố Thắng Nam định đứng dậy nhìn quanh xem Từ Chiêu Đễ chạy đến góc nào sàn rồi, đúng lúc này có người nhét li rượu vào tay ...

      “Bây giờ em được uống rượu, li này cho chị”. Sau buổi biểu diễn ca nhạc, hình như Lê Mạn bắt đầu coi và Từ Chiêu Đễ là người nhà. Lê Mạn vừa đưa li rượu vào trong tay vừa giơ li nước giải khát của mình lên: “Nào! Cạn li!”

      Thấy Lê Mạn dốc li ngẩng đầu uống cạn, Cố Thắng Nam đương nhiên cũng phải làm theo, ngẩng đầu đổ rượu vào miệng.

      Hộp đêm nóng như giữa hè, rượu qua ba tuần, Cố Thắng Nam gần như uống say. Lúc này Từ Chiêu Đễ cũng hoạt động gân cốt xong, mồ hôi đầm đìa trở lại ghế ngồi, vừa uống li cocktail màu sắc sặc sỡ vừa đếm số li trước mặt Cố Thắng Nam: “Trời! Bạn uống nhiều như vậy à?”

      Cố Thắng Nam cười hề hề, vừa mới định áp đến chỗ Từ Chiêu Đễ thử ngụm cocktail bị Từ Chiêu Đễ kéo lên: “! khiêu vũ với tớ cho hả rượu!”

      Thấy mình sắp bị bỏ rơi, Lê Mạn cuống lên chỉ chỉ mũi mình: “Vậy em làm thế nào?”

      Từ Chiêu Đễ quay lại, lắc hông theo tiếng nhạc, ánh mắt nhìn Lê Mạn mang vẻ hả hê: “Tùy!”

      xong bất chấp vẻ mất mát của Lê Mạn, lôi Cố Thắng Nam lắc mình vào sàn nhảy - cuối cùng cũng báo được mối thù “ba mươi mấy” đó, sướng !

      Vừa thể uống rượu, vừa thể vận động mạnh, Lê Mạn đành phải ngồi ghế phụ trách trông đồ. Uống nước khoáng có mùi vị gì, càng nghĩ càng cam lòng, đúng lúc này điện thoại để bàn đổ chuông, Lê Mạn vẫn uống nước khoáng, thèm nhìn mà cầm điện thoại lên nghe luôn: “A lô!”

      Bên này nhạc đinh tai nhức óc, bên kia lại là khí áp thấp làm mọi người run rẩy: “Sao chỗ em ầm ĩ như vậy?”

      Lê Mạn đưa điện thoại ra xem mới phát mình cầm nhầm, nhưng nhìn tên người gọi đến, ta lập tức vừa mừng vừa sợ đưa điện thoại lên tai: “Lộ Tấn!”

      “...”

      “...”

      Bên kia yên lặng đủ ba giây, đột nhiên sít giọng hỏi: “Cố Thắng Nam đâu? Tại sao điện thoại của ấy lại ở chỗ ?”

      Lê Mạn bất mãn nhếch miệng: “Mở miệng Cố Thắng Nam, ngậm miệng Cố Thắng Nam, hỏi xem dạo này em thế nào à?”

      Lộ Tấn lại thèm trả lời: “Các ở đâu đấy?”

      Lê Mạn cực kì tủi thân, đột nhiên bực mình cắn răng: “Bọn em ở quán bar XX, có người ôm Cố Thắng Nam khiêu vũ, có giỏi bay từ Thượng Hải đến mang chị ta về ! Xi!”

      xong Lê Mạn cắt cuộc gọi luôn, để lại bất cứ cơ hội nào cho Lộ Tấn.

      Lê Mạn tự nhận mình hề bịa đặt: Quả có người ôm Cố Thắng Nam khiêu vũ, chỉ có điều ta với Lộ Tấn rằng người nọ là Từ Chiêu Đễ mà thôi...

      Ngẩng đầu nhìn mọi người trong sàn nhảy, vẻ mặt Lê Mạn hơi đau khổ, đến tận lúc ta đột nhiên nhìn thấy tay DJ xa xa...

      Lê Mạn lập tức sáng mắt lên.

      Bên kia, Cố Thắng Nam bị Từ Chiêu Đễ kéo đến giữa sàn nhảy, khỏi phải khó xử đến mức nào: “Tớ biết nhảy”.

      Nhưng điều này làm khó được Celine Từ vạn năng.

      “Có biết vặn eo ?” Từ Chiêu Đễ đưa tay giữ bên người Cố Thắng Nam: “Tưởng tượng mình là con tinh rắn vô cùng quyến rũ...”

      giáo viên tốt là chuyện rất quan trọng, nhìn xem, chỉ chốc lát sau Cố Thắng Nam thành tài xuất sư...

      Từ Chiêu Đễ những cời áo khoác của mình mà còn tiện tay cởi cả áo khoác của Cố Thắng Nam. Hai chiếc áo khoác bị vung tay ném lên, chỉ hành động vô cùng đơn giản như vậy, tất cả ánh mắt xung quanh bị hấp dẫn. Cao ráo, trắng muốt, xinh đẹp, lại chịu chơi, có thứ gì có thể cám dỗ hơn.

      Ngay cả các gian VIP nửa kín tầng hai cũng có ánh mắt bị thu hút.

      Chung Tử Nham đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn xuống, thu hết khung cảnh sàn nhảy vào mắt. Đột nhiên có người vỗ vai ta: “Hôm nay chúng ta đến để chúc mừng cậu được thăng chức, cậu là nhân vật chính mà lại trốn ra đây uống mình”.

      Chung Tử Nham gì, cụng li với đối phương, ngẩng đầu uống ngụm rồi lại nhìn xuống sàn nhảy dưới tầng . Đối phương biết ta luôn luôn thích văn hóa hộp đêm lắm, giờ thấy ta cứ chốc chốc lại liếc xuống những uốn éo bên dưới, ánh mắt có vẻ rất chăm chú, vì vậy tự nhiên cảm thấy kinh ngạc: “Nhìn cái gì đấy?”

      Bởi vì khoảng cách hơi xa nên hình như Chung Tử Nham cũng dám chắc, ánh mắt nhìn thẳng xuống bóng người giữa sàn nhảy: “Hình như tôi nhìn thấy người quen”.

      “Người nào?”

      Theo ánh mắt ta, người đồng nghiệp sắp tìm được người Chung Tử Nham nhìn ta lại nhìn nữa: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh chút”. rồi tiện tay đặt li rượu chiếc bàn bên cửa sổ rồi quay .

      Người đồng nghiệp bị bỏ lại mình nhìn bóng lưng Chung Tử Nham, lại quay lại nhìn xuống dưới, ánh mắt quét qua sàn nhảy dưới tầng .

      Quá nhiều người, ta đoán được vừa rồi bác sĩ Chung nhìn người nào. phân vân, đột nhiên ta nhìn thấy người phụ nữ giữa sàn nhảy ngẩng mặt, gạt mái tóc dài cuộn sóng màu nâu ra phía sau, động tác gợi cảm làm người ta thể than thở: Tặc tặc... là hăng hái...

      Từ Chiêu Đễ coi ai ra gì, ôm Cố Thắng Nam nhảy hăng say làm khổ đám đàn ông chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm hai báu vật nhảy bốc lửa này. Đúng lúc này tiết tấu nhạc đột nhiên thay đổi, Từ Chiêu Đễ mồ hôi như mưa vô thức thoáng nhìn về phía DJ chơi đĩa và lập tức dừng lại, đưa tay gạt mái tóc dài màu nâu cuộn sóng về phía sau cho đỡ nóng rồi hỏi Cố Thắng Nam: “Xem kìa! Sao nó lại chạy đến quầy DJ rồi?”

      Cố Thắng Nam nhìn về phía quầy DJ và cũng giật mình.

      DJ bỏ tai nghe ra đeo lên cho Lê Mạn, sau đó lui lại phía sau Lê Mạn để Lê Mạn tự do phát huy.

      Lê Mạn bắt đầu chơi đĩa, tiết tấu nhạc thay đổi rất xảo quyệt, hình như có ý đối nghịch với Từ Chiêu Đễ. Từ Chiêu Đễ lại ngại tiếp nhận lời thách thức vô hình này của Lê Mạn, bất kể là nhạc nào, Từ Chiêu Đễ cũng có thể bắt kịp tiết tấu, động tác hoàn mĩ khuyết điểm, trong đám người xung quanh bắt đầu có người huýt sáo. Nhưng Cố Thắng Nam lại chưa đủ trình độ theo kịp thay đổi này, chuẩn bị rút trước, nhưng đưa mắt lên thấy ánh mắt những người đàn ông đó nhìn Từ Chiêu Đễ hau háu, để bảo đảm an toàn tính mạng cho Từ Chiêu Đễ, Cố Thắng Nam đành phải kéo Từ Chiêu Đễ cùng rút lui.

      Nhưng còn chưa được mấy bước, hai người bị đám người tách ra.

      Cố Thắng Nam định quay lại tìm Từ Chiêu Đễ lại bị người đàn ông cao xấp xỉ chặn đường: “Vừa rồi để ý tới em rất lâu... Lúc em khiêu vũ ...”

      Cố Thắng Nam: “Ơ...”

      Vừa mấy câu, người này bắt đầu hỏi số điện thoại. Cố Thắng Nam ậm ờ biết ứng đối như thế nào đối phương đưa tới điện thoại tới trước mặt , ý là muốn lưu số của mình vào.

      Đúng lúc này bàn tay từ sau lưng đưa tới đẩy điện thoại của đối phương về giúp .

      “Xin lỗi, chúng tôi phải rồi”.

      Còn chưa kịp quay lại xem ai câu này, Cố Thắng Nam bị người đó nắm vai kéo .

      Sau khi được mấy mét, Cố Thắng Nam mới phản ứng lại, định gạt bàn tay đối phương nắm vai mình ra, đồng thời quay sang nhìn đối phương...

      Cố Thắng Nam sững người.

      Bàn tay định gạt tay đối phương ra cũng dừng lại.

      “Bác sĩ Chung?”

      Cùng lúc đó, Lê Mạn quầy DJ cũng bị người giữ vai.

      Lê Mạn chơi đĩa say mê bị quấy rầy nên rất vui: “Làm cái gì thế?” ta tay giữ tai nghe, tay định gạt tay đối phương ra, nhưng lúc này ta nhìn thấy tướng mạo đối phương.

      Lê Mạn kinh ngạc, cằm suýt rơi xuống đất.

      “Lộ Tấn?”

      sai.

      ràng Lộ Tấn đứng trước mặt ta.

      Là Lộ Tấn với vẻ mặt lạnh lẽo.

      Là Lộ Tấn nửa tiếng trước gọi điện thoại đến, lại bị ta thách thức: “ có giỏi bay từ Thượng Hải đến mang chị ta về ! Xi!”

      Là Lộ Tấn bắt chước việc Cố Thắng Nam làm cách đây lâu, báo trước mà bay thẳng tới chỗ người , cuối cùng lại tìm được.

      Là Lộ Tấn đến đây để... bắt gian.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :