1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay sử dụng đàn ông - Lam Bạch Sắc (75c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 44

      Chúng ta cùng quay lại thời khắc Lộ tiên sinh ung dung dụi điếu thuốc đó.

      Khi đó vội vã trèo lên kiểm tra giường, Lộ tiên sinh chú ý đến việc: ta hề dụi tắt được điếu thuốc như mình tưởng.

      ta vào phòng tắm, điếu thuốc vẫn cháy ỉ.

      ta bế giáo Cố tới giường, thuốc vẫn tiếp tục cháy.

      Đối với giáo Cố thời gian người đàn ông này giày vò dường như dài đến thế kỉ, nhưng thực ra cũng chỉ có thời gian nửa điếu thuốc mà thôi...

      Khi thân thể chao đảo như chiếc lá giữa cơn sóng dữ theo nhịp chuyển động của người đàn ông này chiếc tủ đầu giường đáng thương cũng rung lên bần bật.

      Khi chiếc gạt tàn đặt chiếc tủ đầu giường sắp rơi xuống đất, thần trí Cố Thắng Nam vẫn còn nghiêng ngả ngừng giữa đau đớn và khoái cảm, tiếng rên rỉ lúc có lúc ...

      “Ơ... a”

      Cùng lúc đó, chiếc gạt tàn rơi xuống sàn nhà tiếng động.

      Khi điếu thuốc sắp tàn đốt thủng tấm thảm trải sàn, Lộ tiên sinh vẫn còn cần mẫn cày bừa giường, hai tai nghe thấy thanh nào khác.

      Thân thể người phụ nữ này co lại rất thiếu phối hợp khiến động tác của Lộ Tấn trở nên khó khăn. Lộ Tấn tự chủ được, đè chặt người dưới thân mình xuống, đưa tay nắm cổ chân kéo đôi chân dài lên quấn lấy lưng mình để triệt để mở ra, thuận tiện cho việc xâm chiếm sâu hơn của mình.

      Cố Thắng Nam chịu được nữa, tay kéo chặt mép màn quây. Chiếc màn vì vậy cũng lay động theo, bộ phận buông xuống sàn nhà lắc lư dần tới chỗ ngọn lửa leo lét tấm thảm.

      Lúc khoái cảm tràn tới như nước thủy triều chuẩn bị vùi lấp hai người bọn họ, Lộ tiên sinh chợt khựng lại.

      “Mùi gì thế?”

      Cố Thắng Nam sửng sốt, chăm chú ngửi, vẻ mặt vừa đắm chìm trong mê loạn lập tức dừng hình.

      Đó là... mùi cháy khét!

      Sau ba giây dừng hình, Cố Thắng Nam đột nhiên đẩy vai ta ra rồi ngồi bật dậy. Con ong tỏ đường lối về, Lộ tiên sinh cúi đầu nhìn cậu em đột nhiên bị lạnh nhạt, ngẩng đầu lại thấy người phụ nữ này chuẩn bị xuống giường. Lộ Tấn nhanh tay nhanh mắt định kéo lại bất chấp mọi chuyện, ngờ tay mình còn chưa tóm được , Cố Thắng Nam vừa đặt chân xuống nền nhà “A” tiếng nhảy vội lên giường: “Thảm cháy rồi!”

      Ánh mắt Lộ Tấn lập tức căng thẳng.

      Cố Thắng Nam luống cuống tay chân định lôi màn lên, lại phát quá muộn, màn cũng bắt lửa. hoảng hốt vội buông tay khiến chiếc màn lại buông xuống lần nữa.

      Lộ Tấn nhìn loay hoay biết làm sao, nhíu mày suy nghĩ nửa giây rồi đột nhiên đưa tay kéo tới.

      Cố Thắng Nam gỡ tay ta ra: “Chẳng nhé lúc này mà vẫn còn muốn tiếp tục...”

      còn chưa xong, người đàn ông này lấy khăn tắm quấn người lại, giây sau bị ta bế lên tới chỗ sofa.

      “Em cứ ngồi yên ở đây, càng giúp càng lộn xộn”.

      Cố Thắng Nam liếc ta cái, thấy ta nghiêm túc như sai bảo thuộc hạ. Cố Thắng Nam lại nhìn chiếc khăn tắm quấn quanh người ta, lúc này mới nhớ ra vừa rồi mình bận rộn hồi mà người mảnh vải, vội vã quấn chặt chiếc khăn tắm người mình.

      Lúc Cố Thắng Nam ngẩng đầu lên lần nữa, cho rằng mình nhìn thấy người đàn ông này nhanh chóng lao vào phòng tắm xách xô nước ra rồi dũng cảm xông vào cáu hỏa, nhưng...

      Người đàn ông này lại ung dung ngồi bên mép giường, ngay bên cạnh chiếc màn bắt lửa khá to, hết sức bình tĩnh nhìn lửa cháy, sau đó...

      Cầm lấy bao thuốc ta đặt chiếc tủ đầu giường!

      Lập tức lại rút ra điếu thuốc và châm lửa!!

      Sau đó ung dung hút hơi!!!

      Cố Thắng Nam đứng bật dậy bước tới: “ điên rồi à? Lúc này còn...”

      ta bình tĩnh liếc nhìn rồi đột nhiên giật cả chiếc màn rơi xuống.

      Thấy ta vẫn ngậm điếu thuốc, tiện tay ném chiếc màn vừa rơi xuống sang bên cạnh rồi lại ngậm thuốc đứng cạnh giường, Cố Thắng Nam cảm thấy người đàn ông này điên rồi. Trông chờ người khác bằng trông chờ chính mình, Cố Thắng Nam vội quay đầu chạy vào phòng tắm.

      Chạy được bước, hai bước, ba bước...

      Bên tai Cố Thắng Nam chợt vang lên tiếng nước ào ào.

      Thiết bị tự động cứu hỏa phun khắp nơi, nước bắn tung tóe đầy phòng, thậm chí còn bắn cả lên mặt Cố Thắng Nam đứng bên cửa phòng tắm.

      Hình như vừa rồi Lộ Tấn giơ điếu thuốc lá lên thẳng thiết bị cảnh báo cháy trần nhà nên thiết bị mới tự khởi động.

      Cố Thắng Nam lau nước mặt rồi nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông của đứng hiên ngang dưới vòi nước như Chúa cứu thế và nhìn, vừa ngạo mạn vừa bình tĩnh.

      “Tít tít tít!” Tiếng cảnh báo vang vọng bên tai, nhưng dường như Cố Thắng Nam lại tìm được bến cảng tránh bão an toàn trong ánh mắt bình thản của người đàn ông này.

      ***

      Diện mạo ta lúc này còn khiến mắt mông lung hơn cả hơi nước mờ mịt, Cố Thắng Nam đứng lặng trước của phòng tắm, trái tim như sắp tan ra thành nước.

      Lửa tắt, nhưng thiết bị cứu hỏa vẫn cần mẫn làm việc. Tiếng hú chói tai của thiết bị cảnh báo cũng vẫn chưa dừng lại. đưa mắt nhìn ta xuống giường, đến gần .

      Lộ Tấn giúp gạt mái tóc rơi bời ra sau lưng, thuận tay nâng mặt lên, ngón tay cực kì dịu dàng. Cố Thắng Nam nghe thấy tiếng chính mình hỏi ta: “ định làm gì vậy?”

      ta khẽ mỉm cười: “Tiếp tục...”

      Cố Thắng Nam nuốt nước bọt cách khó khăn, nhìn hình bóng mình trong mắt ta càng ngày càng gần...

      ta lại cúi xuống gần môi , chuẩn bị cho nụ hôn tiếp theo.

      Cố Thắng Nam cầm được nhắm mắt lại, nhưng đúng lúc này...

      “Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa rất mạnh cắt ngang hành động của họ.

      Lộ Tấn lập tức than tiếng, ngán ngẩm ôm trán: “Chắc chắn là nhân viên khách sạn”.

      Tiếng gõ cửa càng ngày càng lớn, mắt Lộ Tấn sáng rực nhìn chằm chằm đôi môi người phụ nữ này hồi lâu, cuối cùng vẫn cam lòng thu ánh mắt lại, định vòng qua người ra mở cửa.

      Nhưng chân ta còn chưa bước , cổ tay ta bị Cố Thắng Nam giữ chắc.

      “Mặc kệ bọn họ”! giáo Cố cực kì hào hùng, xong, kiễng mũi chân hôn ta nồng nhiệt.

      ***

      Khách sạn Tử Kinh.

      Mười hai giờ trưa, chính là thời điểm bận rộn nhất của bếp sau. Phó giờ điều hành công việc thay Cố Thắng Nam xin nghỉ. Các nhân viên vẫn cảm thấy dường như thiếu gì đó, công việc được xuôi chèo mát mái như mọi ngày.

      Chuyên gia tọc mạch Loa Phóng Thanh đương nhiên bỏ qua cơ hội mượn đề tài này để tiếp cận mấy bé mới vào thử việc: “Em có biết vì sao hôm nay giáo Cố làm ?”

      bận thêm hương thảo vào món canh đặc, ràng muốn để ý đến đối phương cho lắm: “ biết”.

      Loa Phóng Thanh lập tức đắc ý tiếp: “Nghe chị ấy xin phép giám đốc bộ phận ăn uống, hình như là trong nhà có việc gì đó”.

      “Vậy à?”

      “Thế em có biết...” Loa Phóng Thanh vừa tới đây, giọng cố hết sức tỏ ra thần bí đột nhiên biến thành tiếng kêu thảm: “Á...”

      ra là Dư sư phụ tóm tai Loa Phóng Thanh để lôi cậu ta về rửa bát.

      “Ôi ôi ôi, Dư sư phụ, bác buông ra ! Tai cháu sắp đứt rồi đây này!” Loa Phóng Thanh vừa vừa kháng nghị.

      Dư sư phụ hề nhân nhượng: “Tán tỉnh nhân viên mới trong giờ làm việc đúng ? Tối nay hết giờ làm ở lại quét dọn nhà bếp!”

      Bên này, Dư sư phụ vừa lôi Loa Phóng Thanh về khu rửa bát, bên kia trưởng nhóm nhân viên nhà ăn vội vã đẩy cửa vào: “Dư sư phụ, giáo Cố còn chưa đến làm à?”

      Dư sư phụ buông tai Loa Phóng Thanh ra, quay lại thấy là trưởng nhóm nhân viên liền mỉm cười hỏi: “Đúng vậy, có chuyện gì thế?”

      “Thế làm thế nào? Có vị khách gọi đích danh ấy”.

      Qua vẻ mặt cực kì khó xử của nhóm trưởng có thể dễ dàng đoán được vị khách mà nhân vật khó chơi cỡ nào.

      Lúc này người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ngay ngắn chính giữa phòng ăn trợn đôi mắt đẹp nhìn nhân viên phục vụ trước mặt: “Tôi rồi, tôi phải tìm bếp trưởng bếp Tây Cố Thắng Nam của các ...”

      “Nhưng...”

      Nhân viên vừa tới đây bị vị khách xinh đẹp này ngắt lời: “ nhưng gì hết, gặp ấy tôi ”.

      Vẻ mặt nhân viên rất khó coi, các thực khách bàn khác lại háo hức ngồi nhìn, vì mặc dù vị khách này cực kì ngang ngược nhưng ngoại hình lại rất đẹp, kết quả là ngay cả màn làm khó nhân viên phục vụ cũng trở nên rất đáng xem.

      Nhưng chỉ chốc lát sau những thực khách này cười được nữa, bởi vì người phụ nữ này khẽ ngước mắt lên ra hiệu, hai người vạm vỡ ngồi bàn bên cạnh đột nhiên đứng dậy và bắt đầu xua đuổi khách khứa trong phòng.

      Lúc các nhân viên bảo vệ chạy tới khách khứa ăn uống cơ bản đều bị đuổi , mấy người khách vừa định vào ăn nhìn thấy nhân viên bảo vệ giằng co với hai gã vạm vỡ cũng đều quay đầu mất.

      Trong toàn bộ quá trình này, người phụ nữ trẻ tuổi đó vẫn khoanh tay ngồi yên tại chỗ. Bảo vệ và hai gã to con dân tới lời qua tiếng lại càng ngày càng lớn, giám đốc bộ phận ăn uống đứng bên cạnh bàn nhàng khuyên bảo, nhưng tất cả mọi thứ này đều hề ảnh hưởng gì đến ta.

      Hình như ta hề cảm thấy mình làm như vậy có gì sai: “ với Cố Thắng Nam là Lê Mạn tìm ta. Thực ra tôi cũng muốn làm khó ta, mặc dù tôi biết bố ta đánh bị thương Lộ Tấn của tôi, nhưng chỉ cần ta trả lại Lộ Tấn cho tôi tôi có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện”.

      Có lẽ vị tiểu thư này xem nhiều phim xã hội đen quá rồi, hiểu ta gì nữa. Giám đốc ăn uống đứng bên cạnh bàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu thư Lê Mạn, phải chúng tôi giúp nay chúng tôi cũng liên lạc được với bếp trưởng Cố. Hay là cứ...”

      Đúng lúc này, phòng ăn ồn ào chợt trở nên yên tĩnh.

      Giám đốc nhịn được ngước mắt xem tình hình xung quanh.

      giây sau, giám đốc cũng tắt tiếng theo.

      Lê Mạn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn giám đốc, cùng lúc đó, tiếng bước chân chững chạc vang lên bên tai ta.

      Lê Mạn nhíu mày, lập tức quay lại nhìn về hướng phát ra tiếng động.

      Chỉ thấy người đàn ông mặc âu phục thẳng đến chỗ ta.

      Người đàn ông xa lạ này nhanh chóng tới bên cạnh bàn Lê Mạn, Lê Mạn nghe thấy giám đốc bộ phận ăn uống chào người nọ: “Tổng giám đốc Trình!”

      Người đàn ông này có khuôn mặt hiền lành vô hại, Lê Mạn liếc nhìn ta với vẻ hơi khinh thường: “ là sếp của bọn họ à?”

      ta mỉm cười gật đầu.

      Lê Mạn có thể đoán được người đàn ông này với mình những gì, đại loại chính là giọng điệu “Chào tiểu thư, mặc dù chúng tôi vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc phục vụ khách hàng là thượng đế, nhưng nếu còn tiếp tục cố tình gây như vậy chúng tôi đành phải gọi bảo vệ đưa ra khỏi khách sạn và liệt tên vào danh sách đen của khách sạn”. Tuy nhiên...

      muốn tìm Cố Thắng Nam à? OK, tôi đưa ”.

      Lê Mạn quan sát ta bằng ánh mắt hồ nghi, ta vẫn mỉm cười vô hại với .

      Hầu như chỉ sau nháy mắt, Lê Mạn tin tưởng ta. cầm lấy túi xách, bước dài ra cửa phòng ăn.

      Trình Tử Khiêm nhìn bóng lưng , nụ cười lập tức biến mất. Giám đốc ăn uống hơi lo lắng nhìn về phía ta: “Tổng giám đốc Trình... Người phụ nữ này rất càn quấy...”

      Giám đốc còn chưa xong, Lê Mạn khá xa bỗng quay lại trợn mắt nhìn Trình Tử Khiêm: “ làm gì mà chậm chạp như vậy? nhanh lên nào”.

      Trình Tử Khiêm vỗ vỗ vai giám đốc như trấn an, lại mỉm cười, bước nhanh đuổi theo Lê Mạn.

      Trình Tử Khiêm nhanh chóng lái xe chở kẻ gây rối này rời khỏi Tử Kinh.

      Trình Tử Khiêm yên tĩnh lái xe, đột nhiên nghe thấy người phụ nữ này hỏi: “ quen nàng đó à?”

      nàng đó? “Ý là Cố Thắng Nam đúng ? Cũng coi như có chút quen biết”.

      Tiếng vừa dứt, Trình Tử Khiêm nhìn thấy khóe miệng người phụ nữ này hơi hạ xuống trong gương chiếu hậu, Lê Mạn hỏi với vẻ tương đối khó chịu: “ ta là người như thế nào?”

      Trình Tử Khiêm đáp ngay: “Hào phóng, lương thiện, trọng nghĩa, rất có chính kiến. Nhưng số phương diện lại rất đơn thuần, khiến người khác cảm thấy rất mâu thuẫn”.

      xong ta thấy khóe miệng người phụ nữ này lại xịu xuống chút nữa, dáng vẻ càng tỏ ra hài lòng. Sau vài giây yên lặng, đột nhiên ta như quả bóng xì hơi, ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, nhìn thẳng vào mắt Trình Tử Khiêm trong gương: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau tăng tốc cho tôi!”

      Trình Tử Khiêm cũng gì mà chỉ mỉm cười thoải mái và tăng tốc theo lời ta.

      Đột nhiên...

      Két tiếng.

      Xe đột nhiên dừng lại.

      Lê Mạn sửng sốt: “Sao thế?”

      Vẻ mặt Trình Tử Khiêm cũng nghi hoặc: “ biết, vô duyên vô cớ đột nhiên chết máy”.

      Trình Tử Khiêm thử khởi động xe mấy lần nhưng vẫn nổ máy. Lê Mạn nhìn đồng hồ, sốt ruột kêu lên: “ chạy cái xe rách nát gì vậy? địa chỉ với tôi, tự tôi bắt xe ”.

      “Khu vực này...” Trình Tử Khiêm nhìn đường sá xung quanh với vẻ khó xử: “... rất khó bắt xa”.

      Nhìn vẻ bất lực của Trình Tử Khiêm, Lê Mạn tức giận nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát mở cửa xuống xe định gọi taxi.

      Xung quanh quả chiếc xe nào, Lê Mạn ủ rũ định mở cửa lên xe, đúng lúc đưa tay chạm đến cửa xe...

      “Lạch cạch!” m thanh cửa xe bị khóa lại vang lên.

      Lê Mạn ngẩn ra, với Trình Tử Khiêm qua cửa kính hạ xuống nửa: “Này! ...”

      Trình Tử Khiêm vẫn mỉm cười vô hại như vậy: “Lê tiểu thư, bị đưa vào danh sách đen của khách sạn, sau này được phép bước vào khách sạn nửa bước. Tôi chỉ đưa đến đây thôi, cẩn thận, xin phép tiễn”.

      Cửa kính xe trước mặt Lê Mạn từ từ chạy lên, đến tận lúc này Lê Mạn mới nhận ra rằng mình mắc lừa: “!”

      Trình Tử Khiêm lái xe mất hút.

      ***

      Lúc này Lộ tiên sinh và giáo Cố lẳng lặng ngồi trong đồn công an.

      Hai người ngồi hai bên hành lang, nhìn nhau gì.

      Cậu công an chịu trách nhiệm ghi chép lời khai của Lộ Tấn thiếu kiên nhẫn gõ gõ bút bi xuống mặt bàn: “Hai người khai nhận ! Thừa nhận có ý định phóng hỏa trong khách sạn của người ta”.

      Lộ Tấn lạnh lùng nhìn cậu ta: “Đừng vu oan cho chúng tôi. Xảy ra cháy là việc ngoài ý muốn, chúng tôi chỉ mở cửa muộn chút mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng có tội?”

      Cố Thắng Nam ngồi bên cạnh, nghe Lộ Tấn như vậy, cũng ngẩng đầu nhìn nữ công an phụ trách ghi lời khai của mình và gật đầu mạnh.

      Khi đó Cố Thắng Nam nghĩ, dù sao lửa cũng tắt, hôn hồi rồi mở cửa cũng sao cả. ngờ nhân viên khách sạn lại phá cửa xông vào.

      Nữ công an nhìn Cố Thắng Nam bất đắc dĩ: “Hai người đừng ngụy biện nữa. Giám đốc khách sạn Minh Đình nơi chị ở cũng với chúng tôi, trước đây bạn trai chị có xích mích với khách sạn Minh Đình, lần này để trả đũa nên chị mới...”

      Cố Thắng Nam biết sao. Lỗi của bọn họ là tối qua quá vội tìm khách sạn, chẳng biết thế nào lại đến đúng Minh Đình. Hơn nữa còn chính là khách sạn mà lần trước bọn họ bị Lộ phu nhân đuổi ra đó...

      Cố Thắng Nam lập tức có cảm giác bất lực như tự lao đầu vào nòng súng.

      Hai người công an vặn hỏi buổi sáng nhưng đạt được bất cứ kết quả gì nên cũng thấm mệt. Bốn người tạm thời chia làm hai cặp nhìn nhau, khí tĩnh lặng, đến tận lúc...

      Giám đốc khách sạn Minh Đình trước đây vẫn mực khẳng định đôi nam nữ này cố tình phóng hỏa lúc này dẫn người đàn ông hết sức cao ngạo vào đồn công an.

      Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lẽo.

      Cố Thắng Nam cũng cầm được nhìn lên.

      ngờ người đến là Lộ Chinh.

      Ánh mắt Cố Thắng Nam vô tình bắt gặp ánh mắt Lộ Chinh, Lộ Chinh khách sáo gật đầu với . Kết quả là trong đầu Cố Thắng Nam lập tức lại bật ra câu của Lộ Chinh: Chú có thể đến bệnh viện xét nghiệm hay ...

      Giám đốc khách sạn nhanh chóng tới trước mặt cậu công an, ngừng xin lỗi: “Xin lỗi đồng chí công an, đây là chuyện hiểu lầm, khách sạn Minh Đình chúng tôi nhầm lẫn, hai vị khách này...”

      Giám đốc khách sạn nhìn về phía Lộ Tấn, bị ánh mắt của Lộ Tấn quét đến, ông ta bất giác im bặt.

      giây sau, Lộ Chinh tiếp lời giám đốc: “Vụ hỏa hoạn này là lỗi của Minh Đình chúng tôi, quan hệ gì đến hai người bọn họ”.

      Lộ Chinh và mấy đồng chí công an nhanh chóng đạt được thỏa thuận, giám đốc khách sạn ở lại giải quyết hậu quả, Cố Thắng Nam và Lộ Tấn có thể tự do ra về.

      Lộ Tấn kéo Cố Thắng Nam thẳng lời.

      Cố Thắng Nam vốn còn định học theo Lộ Tấn, qua trước mặt Lộ Chinh với vẻ cực kì lạnh lùng và khinh thường, nhưng vừa nhìn quần áo người Lộ Tấn, lại nhịn được bật cười thành tiếng.

      Khi đó vào phòng tắm rồi cởi đồ, sau màn nước sôi lửa bỏng tối qua, quần áo vẫn bình yên vô , vì vậy bây giờ vẫn mặc quần áo của mình. Nhưng quần áo của Lộ Tấn bị ta cởi ra rồi ném chiếc ghế cuối giường, thiết bị cứu hỏa vừa khởi động, toàn bộ quần áo của ta đều bị phun ướt đẫm.

      Trước khi đưa bọn họ đến đồn công an, người của Minh Đình đưa cho Lộ Tấn bộ quần áo của nhân viên nam để ta mặc tạm.

      Cũng biết là cố ý hay là vô tình, số đo của bộ quần áo đó tuyệt đối quá mét sáu lăm. Lộ Tấn cáo hơn mét tám mặc vào, bắp chân lộ đoạn dài ra ngoài ống quần, vai áo cũng gần như sắp bị căng rách, trông khác gì người lớn mặc quần áo trẻ con.

      Nghe thấy tiếng cười của , Lộ Tấn quay lại, nheo mắt nhìn đe dọa.

      Cố Thắng Nam lặng lẽ dùng ngón tay kéo khóe miệng mình xuống.

      Ra khỏi cổng đồn công an, hai người đồng thời đứng suy nghĩ đăm chiêu bậc thềm.

      “Bây giờ chúng ta có tiền, điện thoại cũng có, làm thế nào?” Cố Thắng Nam nhìn về phía Lộ Tấn thăm dò. Buổi sáng mượn điện thoại công an gọi cho giám đốc bộ phận ăn uống xin phép, nhưng bây giờ...

      Đúng lúc này bàn tay đưa tới, tay là điện thoại và ví tiền của bọn họ.

      Cố Thắng Nam nhìn về phía người đó, biết Lộ Chinh tới bên cạnh chỗ bọn họ khi nào.

      “Đây là đồ hai người để lại trong khách sạn”. Lộ Chinh .

      Đứng kẹp giữa hai người đàn ông này, Cố Thắng Nam cảm thấy rất lúng túng. ngước mắt nhìn phản ứng của Lộ Tấn, cũng chưa nhận đồ Lộ Chinh đưa.

      Lộ Tấn có phản ứng gì? Mỉa mai Lộ Chinh? Hay coi thường ta? Cố Thắng Nam nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ nghĩ tới...

      “Tôi có thể làm xét nghiệm”. Lộ Tấn đột nhiên .

      Xem ra chỉ là mà ngay cả Lộ Chinh cũng sửng sốt.

      “Nếu kết quả thuận lợi tôi cũng có thể hiến gan”.

      Lộ Tấn tiếp tục rất bình tĩnh.

      Cố Thắng Nam lại kinh ngạc suýt nữa rơi cả con ngươi xuống.

      Hoặc là gã này điên rồi, hoặc là bị nước phun ẩm IC.

      Nhưng đúng lúc này Lộ Tấn lại chuyển giọng: “Nhưng tôi có điều kiện”.

      Hình như Lộ Chinh sớm ngờ rằng ta như vậy, ta tiếp có bất cứ biểu chần chừ nào: “Điều kiện gì? Chú cứ việc thẳng”.

      Lộ Tấn nhìn về phía Lộ Chinh, vẻ mặt hề dao động: “Sau khi hiến gan, tôi muốn nhận được phần hai tài sản của Lộ Minh Đình”.

      Hình như Lộ Chinh bất ngờ chút nào trước cầu của ta, lông mày cũng hề nhíu lại.

      “Tôi còn chưa xong”. Lộ Tấn hơi dừng lại, vẻ mặt hề đổi sắc hình như lộ ra vẻ khiêu khích: “Tôi muốn quyên toàn bộ phần tài sản đó cho tổ chức từ thiện”.

      Rốt cục gương mặt Lộ Chinh cũng lộ ra nét kinh ngạc.

      Của Thấy thế, vẻ khiêu khích gương mặt Lộ Tấn bắt đầu lan rộng kiêng nể gì: “Tôi làm như vậy phải nhằm vào , mà là nhằm vào bà mẹ . có thể chuyển lời đến bà ấy giúp tôi, tôi ghét nhất loại người bề ngoài có vẻ rất chú trọng đại nghĩa, trong lòng lại vô cùng ích kỉ như bà ấy. Bây giờ tôi cho bà ấy hai lựa chọn, xem bà ấy cần tính mạng của chồng hay là cần số tài sản đó”.

      ***

      taxi.

      Tài xế lái xe rời khỏi cổng đồn công an, Cố Thắng Nam quay lại thoáng nhìn bóng dáng Lộ Chinh cách bọn họ càng ngày càng xa rồi lập tức quay lại hỏi Lộ tiên sinh ngồi bên cạnh mình: “ dự định hiến gan à?”

      Vừa nghĩ đến việc phải cắt mất bộ phận nội tạng, Cố Thắng Nam nhịn được rùng mình.

      Lộ Tấn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc quay đầu lại nhìn người phụ nữ này, dáng vẻ mang nặng tâm tư lập tức được thay thế bởi nụ cười phóng túng: “Đến lúc đó người thiếu mất miếng thịt, buổi tối mỗi ngày em phải cho ăn thịt để bù đắp lại mới được”.

      Ăn thịt?

      Cố Thắng Nam định : “ thành vấn đề, mỗi tối nấu cho mười món ăn bổ dưỡng, chuyện !”, đột nhiên nhận thấy có gì đó đúng.

      Trong ánh mắt người đàn ông này nhìn hình như mang theo vẻ trêu đùa.

      Bàn tay người đàn ông này sờ bắp đùi , hình như với , hình như “ăn thịt” mà ta và “ăn thịt” mà nghĩ...

      phải cùng nghĩa...

    2. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 45

      Chiếc xe Lộ Tấn và Cố Thắng Nam ngồi dừng lại dưới lầu chung cư, Cố Thắng Nam chuẩn bị xuống xe đột nhiên bị Lộ Tấn giữ lại.

      Cố Thắng Nam quay lại nhìn bàn tay ta nắm cổ tay mình: “Làm gì thế?”

      Ánh mắt Lộ Tấn ra hiệu cho nhìn về phía trước xe taxi.

      Cố Thắng Nam hơi tò mò nhìn theo hướng ta ra hiệu, chỉ thấy chiếc Land Rover đỗ trước mặt bọn họ. người đàn ông bước từ Land Rover xuống, phải Vivian là ai?

      Cố Thắng Nam cũng hề cảm thấy ngạc nhiên vì điều này, nhưng giây sau, lại bàng hoàng trợn mắt.

      Chỉ thấy cửa kính ghế lái chiếc Land Rover hạ xuống, người đàn ông thò đầu ra qua cửa xe mở miệng gọi Vivian lại. Vivian vừa quay lại bị đối phương kéo cổ, hai người đàn ông... hôn nhau ngay giữa ban ngày ban mặt.

      Cố Thắng Nam kinh hoàng triệt để tắt tiếng.

      Lộ Tấn ngồi bên cạnh lẳng lặng xem trò hay: “Gã đó là bạn trai của Vivian à?”

      “Ơ...” Cố Thắng Nam nheo mắt nhìn kĩ, “Người nọ hình như là... Liêu gì gì Nam, lần trước còn đến xem mắt với em”.

      Khuôn mặt Lộ Tấn lập tức lạnh thấu xương, Cố Thắng Nam lại hoàn toàn biết, vẫn chăm chú nhìn hai người đàn ông hôn nồng nhiệt.

      “Em hay xem mắt lắm à?” Giọng rất cau có.

      “Cũng thường xuyên lắm, tháng lần thôi...” Cố Thắng Nam vừa thò đầu ra nhìn vừa đáp theo phản xạ có điều kiện: “ phải Vivian vẫn tránh gã Liêu gì đó Nam như tránh ôn dịch sao? Tại sao tự nhiên cặp với nhau rồi?”

      “Tổng cộng bao nhiêu lần?” Giọng càng cáu kỉnh hơn.

      “Từ hai bảy tuổi bắt đầu, tính ra cũng khoảng...” Cố Thắng Nam vẫn trả lời mà hề suy nghĩ, nhưng tới đây, rốt cục cũng nhận ra có chuyện phù hợp. hồ nghi quay lại quan sát Lộ Tấn: “ hỏi cái này làm gì?”

      Ánh mắt người đàn ông này u tối, môi mím lại giận dữ, tướng mạo vốn lương thiện bây giờ càng tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn.

      ta giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng này, yên lặng nhìn vài giây. Cố Thắng Nam tưởng ta chuẩn bị câu long trời lở đất gì đó, nhưng ta lại hè tiếng rồi thu ánh mắt lại, quay mặt , bất mãn nhếch miệng: “Em tìm được ai xuất sắc hơn đâu, sau này cần xem mắt nữa”.

      Cố Thắng Nam trợn mắt, ta có cần phải tự đề cao mình như vậy ?

      Đợi Vivian vào toà chung cư và chiếc Land Rover đó chạy qua bên cạnh taxi, Lộ Tấn mới ra hiệu cho Cố Thắng Nam xuống xe.

      Đến tận lúc vào thang máy, Cố Thắng Nam mới nhớ ra trong nhà mình còn có bậc phụ huynh khó tính khó nết. cảm thấy đau đầu, nhịn được chọc Lộ Tấn: “ có cần đến khách sạn ở ?”

      “Đừng nhắc đến khách sạn với , vừa đến khách sạn là lại thấy đau đầu”.

      “Bố em và Vivian đều ở nhà, có chỗ cho ở nữa. Hay là tạm thời chuyển đến khách...” Quả nhiên vừa nhắc tới khách sạn, vẻ mặt như ăn phải ruồi, Cố Thắng Nam đành phải ngừng lại chút, đổi giọng : “Chuyển đến hâu theo ở thời gian?”

      ta trả lời, lông mày cũng thèm nhíu lại.

      Cố Thắng Nam cũng đủ hiểu ta để biết rằng đây là cách ta .

      cũng muốn ở chen chúc với họ đúng ? Huống hồ...” Cố Thắng Nam lại dừng lại lát, vắt hết óc mới nghĩ ra cái cớ tuyệt đối có thể dọa được ta: “... Bố em rất luộm thuộm, hơn nữa ông còn nuôi con khỉ, con khỉ đó...”

      Chỉ mới nghĩ đến những trò làm người ta phẫn nộ của con khỉ đó, Cố Thắng Nam lập tức rùng mình, liên tục lắc đầu.

      ràng Lộ Tấn tỏ ra tin, ta liếc khinh thường: “Bịa , tiếp tục bịa xem nào”.

      “Em đấy!”

      Lộ Tấn nhếch miệng: “Đừng lôi khỉ vượn tinh tinh gì đó ra dọa . Chuyển ra ngoài ở cũng phải là thể được, tuy nhiên có điều kiện”.

      “Điều kiện gì?”

      “Em chuyển ra ngoài cùng ”.

      Cố Thắng Nam sửng sốt.

      Dường như Lộ Tấn lại cảm thấy đề nghị này của mình rất hay, ta gật đầu hết sức đắc ý: “Ờ, như vậy là tốt nhất. Như vậy bố em và Vivian cũng có thể mỗi người phòng, cần ở chung phòng”.

      Cố Thắng Nam tiếp tục sửng sốt.

      Hai người về đến cửa nhà, Cố Thắng Nam còn do dự suy nghĩ xem nên giải thích với bố về chuyện mình trắng đêm về thế nào, Lộ Tấn bước tới bẫm chuông cửa.

      “Reng reng!”

      Có người ra mở cửa rất nhanh.

      Cửa vừa mới mở ra, Lộ Tấn lập tức dựa vào vai Cố Thắng Nam, giống như bệnh tình vẫn chưa khỏi hẳn.

      Cố Thắng Nam lập tức đoán ra chiêu này của ta là dùng để đối phó với phụ thân mình, sau giây kinh ngạc, đành phải phối hợp đỡ lấy ta.

      Cửa mở rộng, Cố Thắng Nam điều chỉnh lại sắc mặt, nhìn lên: “Bố...”

      xong Cố Thắng Nam lại sững người, vì lúc này trước mắt lại trống .

      Tại sao sau cửa có người? Vậy ai vừa mở cửa cho ?

      Ánh mắt Cố Thắng Nam thể từ từ hạ xuống, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt cười...

      “Khẹc khẹc khẹc khẹc!”

      Cố Thắng Nam đứng hình.

      Lộ Tấn nghe thấy tiếng kêu, đột nhiên ngẩn ra.

      Tại sao phụ thân của Cố Thắng Nam lại phát ra...

      Tiếng kêu như khỉ?

      ta vẫn dựa vào vai Cố Thắng Nam như chưa khỏi bệnh, mắt lại nhịn được hé ra quan sát hình ảnh sau khung cửa. Mà đúng lúc này, giọng Cố Kiến Trung lại vang ra từ phòng khách trong nhà: “Vượng Tài, quay lại”.

      Ngay sau đó, bên tai Lộ Tấn liên tiếp vang lên loạt thanh kì lạ. Đầu tiên là chập thanh khẹc khẹc khẹc khẹc, sau đó là thanh như chú chó con có bộ móng chân dài chạy sàn nhà, cuối cùng mọi thứ trở lại bình tĩnh.

      Lộ Tấn ngước mắt nhìn Cố Thắng Nam, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh.

      Cố Thắng Nam bất đắc dĩ nhìn lại ta, dường như : Em rồi, lừa đúng ?”

      Lộ Tấn gì, chỉ nhướng mày ra hiệu cho đỡ ta vào.

      Cho dù khó xử đến mấy Cố Thắng Nam cũng chỉ có thể tiếp tục diễn.

      Căn hộ của giống như vừa bị đại pháo oanh tạc, vừa dìu Lộ Tấn vào nhà vừa thưởng thức cảnh tượng bừa bộn khắp nơi.

      Những đôi giầy vốn xếp ngăn nắp giá để giầy giờ đây nằm lung tung sau cửa ra vào. Vượng Tài quả rất tinh mắt, nó để ý đến những đôi giầy rẻ tiền của mà chỉ chọn đôi giày da có giá mấy chục nghìn tệ của Lộ Tấn để... ị vào.

      Cố Thắng Nam nghĩ, may mà bây giờ Lộ Tấn tập trung giả bộ đau ốm, nhìn thấy những thứ này, nếu ...

      Cố Thắng Nam dám suy nghĩ tiếp.

      Kiệt tác của Vượng Tài chỉ có thế mà bao gồm cả cào nát sofa của , kéo dây cáp ti vi và đầu DVD lung tung khắp nơi, lấy bơ để trong tủ lạnh ra bôi khắp tường...

      Cố Thắng Nam dám tưởng tượng phòng bếp nhà mình bị tàn phá đến mức nào, vất vả lắm mới dìu Lộ Tấn vượt qua được đống bừa bãi này tới phòng khách, chỉ thấy Vivian vừa về đến nhà trước vài phút lúc này ôm Vượng Tài với vẻ cực kì bất đắc dĩ, thoáng liếc nhìn : “Về rồi à?”

      Vượng Tài cũng liếc , nhưng lại nhanh chóng nhìn về phía Vivian, vừa chuyện khẹc khẹc khẹc vừa quệt chỗ bơ còn dính tay lên mặt Vivian.

      Cố Kiến Trung ngồi đầu kia sofa mỉm cười nhìn Vượng Tài rồi chuyển sang nhìn Cố Thắng Nam và Lộ Tấn, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Tối qua đâu?”

      Cố Thắng Nam muốn sang chuyện khác, suy nghĩ chút rồi hỏi: “Vượng Tài đến lúc nào vậy bố?”

      “Hôm qua bố đưa Vượng Tài tiêm phòng, sáng nay mới đón nó về”. xong Cố Kiến Trung liền chuyển giọng, lại hỏi lần nữa: “Tối qua hai đứa đâu?”

      Cố Thắng Nam nuốt nước bọt: “... Bệnh viện”.

      Cố Kiến Trung hoài nghi quan sát bộ quần áo dị hợm người Lộ Tấn: “Cả đêm đều ở bệnh viện?”

      “... Vâng”.

      “Vì sao tắt nguồn điện thoại? Có biết bố rất lo lắng cho con hay ?”

      “Điện thoại của con... hết pin”.

      Xem ra Cố Kiến Trung còn dự định tiếp tục tra hỏi, Lộ Tấn lén véo Cố Thắng Nam. Cố Thắng Nam bị đau, lập tức phản ứng lại, vội ngắt lời Cố Kiến Trung: “Bố, để con đỡ ấy vào nhà nghỉ ngơi , có chuyện gì lát nữa tiếp!”

      xong nhanh chóng dìu Lộ Tấn vào phòng ngủ dành cho khách.

      Cố Kiến Trung lập tức nâng cao lượng định giữ Cố Thắng Nam lại: “Bố còn chưa xong!”

      Đáp lời Cố Kiến Trung chỉ có tiếng sập cửa sầm tiếng.

      Đóng chặt cửa phòng, Lộ Tấn lập tức được bơm đầy máu sống lại. ta thoáng nhìn chính mình trong tấm gương lớn cạnh cửa, lập tức nhíu mày chán ghét, vừa mở tủ quần áo tìm quần áo để lát nữa tắm xong thay, vừa hỏi Cố Thắng Nam mệt mỏi nằm vật xuống giường: “Bố em có sở thích lạ nhỉ, nuôi khỉ làm thú cưng cơ à?”

      “Vượng Tài được bố em nhặt được lúc thăm dò địa chất Nam Mĩ mấy năm trước”, Cố Thắng Nam nằm sấp giường, kéo gối tới kê xuống dưới má: “Vượng Tài thông minh, nó theo bố em đến rất nhiều quốc gia”.

      Vừa gối đầu được nửa giây, Cố Thắng Nam cứng đờ. Hình như gối có mùi lạ, ngửi ngửi, lập tức hoảng sợ ném chiếc gối ra xa: “Vượng Tài tè vào gối của em rồi!”

      Lộ Tấn cởi chiếc áo sơ mi chật chội khó chịu người ra, với vẻ giễu cợt: “Nó thông minh lắm à? Có tè vào gối rồi viết câu ‘Vượng Tiền đến chơi ở đây’ như Tôn Ngộ hay ?”

      “...”

      Cố Thắng Nam ấm ức ngồi dậy, đúng lúc này, nhìn thấy ...

      Người đàn ông khoả thân.

      Cố Thắng Nam vội che mắt lại: “Sao lại cởi sạch ra?”

      Lộ Tấn quan tâm: “ phải tắm, cởi sạch tắm sao được?”

      Cố Thắng Nam ngượng ngùng dám nhìn ta, cũng dám trả lời ta, ta bước từ từ tới trước mặt , mỉm cười: “Có phải em chưa từng nhìn đâu, làm gì mà phải che mắt như thế?”

      Cố Thắng Nam đuổi ta: “ tắm !”

      Lộ Tấn lần này lại vội vào phòng tắm mà tiếp tục bám trụ : “Bây giờ cho em hai lựa chọn, là vào tắm cùng , hai là tối nay cùng chuyển ra ngoài, vào khách sạn cùng tắm với ”.

      “...”

      Mặt Cố Thắng Nam càng đỏ hơn.

      “Sao?”

      m cuối vút cao như khiêu khích hệ thần kinh yếu ớt của giáo Cố...

    3. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 46

      Trong phòng khách...

      Cố Kiến Trung nhìn đồng hồ, lại nhìn cánh cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, tự nhủ: “Đưa thằng kia vào phòng thôi mà sao lâu thế?”

      Vivian tưởng rằng ông bác chuyện với mình, vừa gạt bàn tay Vượng Tài vuốt mặt mình ra vừa : “Bác ạ, Lộ Tấn là gã đàn ông tốt. Thực ra bác có thể yên tâm giao Thắng Nam cho ta”.

      Cố Kiến Trung nhếch miệng: “Bác lại nghĩ như vậy”. Dứt lời lại ra lệnh cho Vượng Tài: “Vượng Tài, gọi chị con ra đây”.

      Thấy Cố Kiến Trung đưa tay chỉ chỉ cửa phòng ngủ, Vượng Tài lập tức trả lời khẹc khẹc, nhảy từ người Vivian xuống, chạy thẳng tới phòng ngủ.

      Rốt cục cũng thoát khỏi chà đạp của Vượng Tài, Vivian cầm được thở phào nhõm. Nhưng quay đầu nhìn Vượng Tài vui sướng chạy tới phòng ngủ, Vivian lại nhịn được lo lắng cho an nguy của bạn thân.

      Lúc này trong phòng ngủ, bàn tay che mắt của Cố Thắng Nam vừa bị người nào đó nhàng kéo ra.

      Người đàn ông trước mặt quả là mẫu người mặc quần áo có vẻ gầy, cởi quần áo ra lại có da có thịt. ta chậm rãi cúi xuống gần : “Em còn chưa trả lời , rốt cục là bây giờ vào tắm cùng hay là đợi đến tối chúng ta chuyển ra ngoài rồi...”

      Cố Thắng Nam ngước mắt lên nhìn ta, góc độ nhìn từ dưới lên như vậy hình như rất giống thời khắc nào đó... tối qua.

      Cố Thắng Nam: “Em muốn...”

      “Rầm rầm rầm!” Đột nhiên có tiếng gõ cửa ngắt lời Cố Thắng Nam.

      Hai người cùng ngẩn ra.

      Ánh mắt Lộ Tấn chợt trở nên căng thẳng: “ phải là...”

      Hình như để trả lời phán đoán của ta, giây sau, tiếng kêu của Vượng Tài vang lên ngoài cửa: “Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc!”

      Đầu Cố Thắng Nam càng đau hơn.

      Tiếng móng vuốt cào cửa vang lên, Cố Thắng Nam đành phải đứng dậy mở cửa, nhưng vừa được hai bước bị Lộ Tấn giữ lại. Cố Thắng Nam quay lại nhìn Lộ Tấn như thăm dò, ngờ đúng lúc này, ta đột nhiên lại bế thốc lên: “ khóa trái cửa, con khỉ đó đừng hòng vào được”.

      Tiếng cào cửa càng ngày càng , Cố Thắng Nam rất lo lắng: “Nhỡ đâu có cào thủng cửa sao...”

      cũng muốn xem xem nó có bản lãnh cào thủng cửa trong thời gian chúng ta tắm chung hay ”.

      Vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, khi nước và những nụ hôn dịu dàng của ta tới tấp mơn trớn làn da Cố Thắng Nam, còn tâm tư nào suy nghĩ đến mối an nguy ngoài cửa nữa. dịu dàng đáp lại nụ hôn của ta, để mặc ta cởi cúc chiếc áo ướt sũng của ra, cảm nhận run rẩy trào tới khi tay ta vuốt ve , trong lòng nghĩ: Thảo nào Từ Chiêu Đễ lại đắm chìm trong niềm vui xác thịt như thế, cảm giác này quả cực kì dễ nghiện, đúng là...

      Rất thích... rất thích...

      Khi ngón tay thon dài của ta luồn tới dưới lưng quần , sắp sửa vuốt ve sâu hơn...

      “Rầm!” Tiếng cửa đập mạnh vào tường vang lên.

      Hai người nhắm mắt hưởng thụ đồng thời chết sững, từ từ, từ từ quay đầu nhìn ra cửa phòng tắm.

      Cửa phòng tắm đột nhiên bị người khác mở ra, , chính xác là đột nhiên bị con khỉ đẩy ra...

      Mà lúc này con khỉ đó đứng hiên ngang ngoài cửa phòng tắm nhìn hai người bọn họ qua làn hơi nước mờ mịt.

      Lộ Tấn ngẩn ra ba giây, nhìn ánh mắt con khỉ đó chạy từ mặt ta xuống dưới, cuối cùng dừng lại tại nơi nào đó dưới bụng ta.

      Lộ Tấn chửi bậy tiếng theo phản xạ có điều kiện, vội kéo khăn tắm giá bên cạnh quấn quanh người.

      Vượng Tài vẫn đứng yên, đột nhiên vui sướng kêu khẹc khẹc, dường như : cần che đâu, ta nhìn thấy rồi...

      Cố Thắng Nam thông cảm nhìn Lộ Tấn, lại cúi đầu nhìn chính mình, nhịn được thở phào. May mà quần áo vẫn còn mặc nguyên người.

      Lộ Tấn làm mặt giận ra khỏi phòng tắm, lúc qua chỗ con khỉ tinh quái ngoài cửa, ta quên hung ác trợn mắt nhìn nó, nhưng nó vẫn kêu khẹc khẹc hết sức vui sướng, thậm chí còn thò tay định giật chiếc khăn tắm người ta xuống. Lộ Tấn lập tức còn tâm tư làm việc gì khác ngoài tự bảo vệ mình, vội vã vừa giữ chặt khăn tắm vừa bỏ chạy.

      Cố Thắng Nam theo ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Lộ Tấn lạnh mặt đóng cửa sổ lại, quay lại nhìn giống như nhìn miếng ăn đến mồm còn rơi mất, cực kì tiếc nuối.

      “Chắc chắn con khỉ này ra ban công, nhảy sang bên này rồi chui vào qua cửa sổ”. Lộ Tấn cắn răng .

      Tên thủ phạm Vượng Tài lại hoàn toàn cảm nhận được oán giận của Lộ tiên sinh, vẫn dang rộng hai tay, làm mặt cười, muốn Cố Thắng Nam bế nó. Cố Thắng Nam cúi đầu nhìn tiểu quái vật chuyên phá hoại và quấy rối người khác này, mềm lòng để nó nhảy lên ôm cổ mình.

      Cứ thế, con khỉ Vượng Tài chiếm lấy vòng tay của Cố Thắng Nam, sau đó diễu võ dương oai nhìn về phía Lộ Tấn.

      Vòng tay đó lẽ ra phải thuộc về mình, Lộ Tấn nhịn được nghiến răng nghiến lợi lần nữa.

      “Tối - nay - - nhất - định - phải - chuyển - ra - ngoài!”

      Lộ Tấn từng chữ , nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng tàn nhẫn.

      Nhưng Lộ Tấn nhanh chóng phát , có vị phụ thân đại nhân của Cố Thắng Nam giám thị, muốn chuyển ra ngoài thành công, quá khó, quá khó...

      giáo Cố: “Bố... Lát nữa con phải đưa Lộ Tấn về bệnh viện”.

      Cố Kiến Trung: “Bố đưa nó . Con ở nhà”.

      giáo Cố: “Bố... Lát nữa con phải đến Tử Kinh làm việc”.

      Cố Kiến Trung: “Vậy con làm mau , Lộ Tấn ở đây đánh cờ với bố”.

      giáo Cố: “Bố... Sofa nhà mình bị Vượng Tài cào rách hết rồi. Lát nữa con phải mua vỏ về bọc lại”.

      Cố Kiến Trung: “Mua về nó lại cào rách thôi, chẳng thà mặc kệ mua nữa”.

      Bất kể Cố Thắng Nam tìm lí do gì để ra ngoài đều bị Cố Kiến Trung bác bỏ, trong lúc Cố Thắng Nam bó tay hết cách Lộ Tấn từ trong phòng ra.

      Thấy ta bước chững chạc, còn giả bệnh như trước, Cố Thắng Nam vội vẫy tay ra hiệu cho ta quay lại. Nhưng ta chỉ thoáng nhìn trấn an rồi tới trước mặt Cố Kiến Trung: “Bác!”

      Thấy bộ dáng này của ta, Cố Kiến Trung lập tức tỏ vẻ bố - biết- ngay - mà, mặt mày hớn hở nhìn con : “Bố rồi, nó chỉ giả vờ ốm thôi”.

      Cố Thắng Nam cũng tại sao Lộ Tấn lại tiếp tục giả ốm nữa, cúi đầu biết sao.

      Vivian nhìn hai bố con nhà này với vẻ bất đắc dĩ, cũng gì thêm.

      Chỉ có Vượng Tài hết sức phối hợp nhảy lên vỗ tay cổ vũ cho Cố Kiến Trung.

      Lộ Tấn lặng lẽ trợn mắt nhìn Vượng Tài.

      ngờ Vượng Tài lại... giơ ngón giữa lên với ta.

      Rốt cục Lộ Tấn cũng ý thức được mình phải đối thủ của con khỉ này, ta lặng lẽ thu ánh mắt lại, tiếp tục đánh hạ toà thành mang tên Cố Kiến Trung này: “Thắng Nam và cháu định tạm thời nhường căn hộ này cho bác và Vivian, cháu với ấy đến khách sạn ở”.

      khi quanh co lòng vòng có hiệu quả chẳng thà dứt khoát chút còn hơn. Vivian vẫn yên lặng quan sát lặng lẽ gật đầu biểu thị tán đồng cách làm này của Lộ Tấn.

      Cố Kiến Trung cầm được nhướng mày nhìn về phía Cố Thắng Nam, dường như : Vừa rồi con tìm bao nhiêu lí do như vậy chính là để chuyển ra ngoài với thằng nhóc này đúng ?

      Cố Thắng Nam cúi đầu làm đà điểu.

      Cố Kiến Trung cau mày, đột nhiên quay sang nhìn Vivian, rất thành khẩn: “Tiểu Vi này...”

      Vivian lập tức khóc lóc thảm thiết: “Bác ạ, bác gọi cháu là Vivian, Cao Toàn An, hoặc tiểu Cao cũng được, nhưng đừng gọi cháu là tiểu Vi được ?”

      Cố Kiến Trung vỗ trán: “Xem trí nhớ của bác này, con chó nhà Từ Chiêu Đễ gọi là tiểu Vi đúng ?” Sau đó lại đổi giọng: “Tiểu Cao này, mang Vượng Tài vào bếp xem có gì ăn giúp bác được ?”

      Vivian hết sức kiêng kị Vượng Tài, nhưng xem ra ông bác này cần đuổi khéo mình để chuyện riêng với Cố Thắng Nam và Lộ Tấn, Vivian đành phải cắn răng vẫy tay với Vượng Tài ra hiệu cho Vượng Tài cùng.

      Hiển nhiên trong tất cả mọi người ở đây, trừ Cố Kiến Trung, người Vượng Tài thích nhất chính là Vivian. Vivian vừa vẫy tay, Vượng Tài vội vàng tất bật chạy theo.

      Chớp mắt sau, phòng khách chỉ còn lại Cố Kiến Trung, Cố Thắng Nam và Lộ Tấn. Cố Kiến Trung nghiêm mặt, giữ đúng hình tượng người cha nghiêm khắc: “Thắng Nam, phải bố cho phép con có bạn trai, mà là... Chàng trai này dường như có điều kiện quá tốt, thể yên phận chung thủy với con cả đời được. Bố sợ con lãng phí thời gian ở chỗ cậu ấy, rồi cuối cùng lại bị cậu ấy vứt bỏ. Nhất là bây giờ con đến tuổi phải lấy chồng càng sớm càng tốt rồi...”

      Lấy chồng?

      Hiển nhiên lời này chỉ là cho Cố Thắng Nam nghe mà quan trọng hơn là cho Lộ Tấn nghe. Nhìn biết, Cố Kiến Trung vừa xong nhanh chóng liếc mắt nhìn Lộ Tấn, nhưng chẳng ngờ gã này lại hề có vẻ bị trúng tim đen như ông nghĩ...

      Nhưng sau khi nghe xong, Cố Thắng Nam lại phản ứng rất mạnh, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm: Ý của bố mình là Lộ Tấn thể chung thủy với mình sao?

      Ngay cả Vivian ở trong bếp cũng cảm nhận được khí lạnh lẽo truyền đến từ phòng khách bên ngoài. lấy nải chuối tiêu từ trong tủ lạnh ra, nhét thẳng vào tay Vượng Tài: “Mày ngoan ngoãn ngồi ở đây mà ăn, tao ra xem xem”.

      Có chuối tiêu, Vượng Tài đâu còn tâm trí nào để ý đến ? Thấy con khỉ này quá chú tâm vào việc bóc vỏ chuối, Vivian quyết đoán lắc mình ra cửa phòng bếp, thò đầu ra nhìn về phía phòng khách.

      Chỉ thấy lúc này Cố Thắng Nam triệt để bị Cố Kiến Trung nốc ao, cúi đầu đơn lời.

      Còn Lộ Tấn lại đứng rất hiên ngang: “Bác ạ, cháu biết vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy Cố Thắng Nam phải phụ nữ hấp dẫn. Mọi người đều sống cùng ấy hai mươi mấy năm mà lại nhìn thấy nhiều ưu điểm của ấy bằng người mới chỉ biết ấy có nửa năm như cháu”.

      Lần này người sửng sốt là Cố Kiến Trung, còn Cố Thắng Nam full HP sống lại.

      Vivian say sưa nghe trộm, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

      Hiển nhiên tất cả nhân loại ở đây đều bận việc của mình. Có người bận tiếp tục nghe lén, có người bận thầm cảm động nhìn về phía người nào đó, có người bận nghiêm túc quan sát đánh giá người nào đó, có người bận nhìn lại người nào đó bằng ánh mắt thẹn với lương tâm. Chỉ có Vượng Tài, vừa nghe thấy tiếng chuông cuống lên như gà chọi say đòn, mặt mày hớn hở vứt quả chuối tiêu, thoáng cái bật dậy chạy đến bàn ăn, sau khi nhảy lên mặt bàn lại nhảy thẳng lên vai Vivian.

      Vai Vivian trĩu xuống, trọng lượng của Vượng Tài suýt nữa làm gãy cổ. May mà Vượng Tài nhanh chóng buông Vivian ra, mượn thế nhảy ra phòng khách, chỉ chốc lát sau cầm chiếc điện thoại di động dâng lên cho Cố Kiến Trung như hiến dâng thứ gì đó rất quý giá.

      Thấy Cố Kiến Trung có ý định nghe máy, Vượng Tài lại giữ chặt điện thoại trong tay mình. Vượng Tài hổ là tuyển thủ toàn năng, giúp chủ nhân mở cửa, lấy điện thoại, thậm chí trong tình huống chủ nhân muốn nghe máy, nó còn thử nghe điện thoại thay cho chủ nhân.

      Đáng tiếc bàn tay nó được linh hoạt lắm, bấm lung tung hồi mà vẫn bấm được vào nút nhận cuộc gọi.

      Cố Thắng Nam mới thu hồi được thần trí sau khi nghe những gì Lộ Tấn vừa rồi, thấy thứ Vượng Tài cầm đến là điện thoại của mình, vội đưa tay cầm lấy.

      Nhìn tên người gọi đến màn hình, Trình Tử Khiêm? Cố Thắng Nam sửng sốt, vội nghe máy.

      Cũng biết đối phương gì, Lộ Tấn chỉ thấy vẻ mặt người phụ nữ này từ từ trở nên căng thẳng. Cố Thắng Nam nhanh chóng chấm dứt cuộc gọi, Lộ Tấn còn chưa kịp thăm dò xem có chuyện gì, sốt ruột nhìn về phía Lộ Tấn, vẻ mặt rất ngỡ ngàng: “Lê Mạn mất tích rồi”.

      “Cái gì?”

      Cố Thắng Nam cũng có vẻ được tình hình, chỉ có thể thuật lại những gì Trình Tử Khiêm trong điện thoại: “Tổng giám đốc Trình ấy thả Lê Mạn đường, sau đó... sau đó Lê Mạn mất tích”.

      ***

      Cố Thắng Nam ngờ cuối cùng mình cũng rời khỏi nhà thành công nhờ ơn Lê Mạn.

      là gần tối, trời nhá nhem, Trình Tử Khiêm lái xe đến dưới lầu đón .

      Đương nhiên Lộ Tấn cũng cùng.

      Trình Tử Khiêm vừa lái xe vừa áy náy giải thích với Cố Thắng Nam và Lộ Tấn: “ ấy dẫn mấy thằng du côn đến khách sạn Tử Kinh, tôi dẫn ấy ra khỏi Tử Kinh rồi bỏ lại giữa đường. Kết quả là ấy chưa trả tiền cho đám du côn đó, bọn chúng tìm được ấy nên cứ ngồi lì ở Tử Kinh . Tôi nhận ra làm thế cũng ổn nên lái xe quay lại tìm ấy, tuy nhiên ấy biến mất”.

      ấy có bạn ở trong nước, cũng có họ hàng. ấy về Tử Kinh, cũng về căn hộ của Lộ Tấn, thế ấy còn có thể đâu được?” Cố Thắng Nam ngồi ghế sau, lần ra manh mối nào, đột nhiên nảy ra ý: “Hay là chúng ta báo công an?”

      Nhưng giây sau Lộ Tấn lạnh lùng bóp chết ý tưởng của : “ ấy mới biến mất có sau tiếng thôi, mất tích hai bốn tiếng trở lên công an mới can thiệp”.

      “Thế làm thế nào?”

      Đúng lúc này xe chạy đến đèn đỏ, Trình Tử Khiêm dừng xe, quay lại nhìn Cố Thắng Nam như trấn an: “ ta dặn mọi người tìm kiếm cẩn thận xung quanh Tử Kinh rồi, chắc là có tin tức nhanh thôi”.

      Vì lúc này hai tay Cố Thắng Nam đặt lưng ghế lái nên khoảng cách giữa Trình Tử Khiêm và Cố Thắng Nam thoáng cái rút ngắn xuống đủ năm xen ti mét. Cố Thắng Nam còn đợi Trình Tử Khiêm tiếp, đột nhiên lại bị kéo giật lại, cả người dựa vào lưng ghế sau.

      Cố Thắng Nam nhìn bàn tay Lộ Tấn nắm cánh tay mình, lại nhìn gương mặt khiến người khác khó phát có tâm tình gì của Lộ Tấn, còn tưởng rằng ta kéo lại là bởi vì có chuyện cần với : “Gì vậy?”

      Lộ Tấn dối rất ung dung: “ vừa nhìn thấy bên đường có người hơi giống Lê Mạn nên định gọi em quay lại nhìn, nhưng phát người đó phải ấy”.

      “Ờ...” Cố Thắng Nam gật đầu rồi lại lập tức ngả người tới trước định dựa vào lưng ghế lái. Lần này còn chưa bám tay vào lưng ghế, bị Lộ Tấn kéo về.

      “Còn chuyện gì nữa?”

      Lần này Lộ Tấn dứt khoát nắm chặt tay buông ra nữa, đồng thời chậm rãi giải thích: “Đừng chuyện nữa, em phải chú ý quan sát bên đường như , chừng có thể nhìn thấy Lê Mạn”.

      Nhưng ba tiếng trôi qua, những nơi Lộ Tấn cảm thấy Lê Mạn có thể đến đều được tìm kiếm kĩ càng mà vẫn thấy tung tích Lê Mạn. Lần này ngay cả Lộ Tấn luôn luôn cà lơ phất phơ cũng thể trở nên căng thẳng.

      Ngồi xe những mấy tiếng, cộng thêm tâm tình càng ngày càng lo lắng, Cố Thắng Nam bắt đầu cảm thấy tức ngực, lập tức rất nhiều ý nghĩ đáng sợ tràn vào đầu óc : “ lẽ ấy xảy ra chuyện rồi?”

      Nghe vậy, Trình Tử Khiêm sầm mặt lái xe vẫn yên lặng nhưng bàn tay nắm vô lăng siết mạnh đến trắng bệch. Lúc này điện thoại của Trình Tử Khiêm đổ chuông nhưng hình như ta nghe thấy, vẫn chỉ cau mày nhìn đường phía trước. Cố Thắng Nam đành phải nhắc nhở ta: “Tổng giám đốc Trình, có điện thoại”.

      Trình Tử Khiêm có thời gian dừng lại nghe điện thoại, tay giữ vô lăng, tay kia đeo tai nghe bluetooth nghe máy.

      “A lô!”

      “...”

      “Ở đâu?”

      “...”

      “Được rồi, tôi tới ngay”.

      Cố Thắng Nam chăm chú dỏng tai lắng nghe, vừa thấy Trình Tử Khiêm gác điện thoại vội vã hỏi: “Tìm được rồi à?”

      Trình Tử Khiêm gật đầu, vẫn yên lặng, đột nhiên đánh tay lái quay đầu xe rồi tăng tốc chạy ngược lại.

      Mặc dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng ràng Lộ Tấn cũng thở phào nhõm, ta hỏi Trình Tử Khiêm: “Tìm được ấy ở đâu?”

      Trình Tử Khiêm thở dài.

      Vừa thấy ta thở dài, Cố Thắng Nam lại nhịn được suy nghĩ miên man: Chẳng lẽ trong mấy tiếng mất tích này Lê Mạn gặp phải chuyện gì?”

      Trình Tử Khiêm lại : “Cả buổi chiều ấy vẫn ở Tử Kinh”.

      “Cái gì?” Cố Thắng Nam thể tin được tai mình.

      “Sau khi bỏ ấy ở giữa đường, ấy nhanh chóng quay lại Tử Kinh. Vì đưa ấy vào danh sách đen nên ấy đổi đôi giày cao gót kiểu hạn chế số lượng của ấy lấy gian phòng của nữ khách chuẩn bị trả phòng”.

      Cố Thắng Nam hỏi: “Vậy ấy vẫn trốn ở trong phòng, tại sao đột nhiên lại bị người khác phát ?”

      “Vừa hết giờ làm việc của nhà bếp, ấy đến nhà hàng để chặn em lại nên mới bị nhân viên nhận ra”.

      Lúc này Cố Thắng Nam chỉ còn cách thầm bội phục Lê Mạn.

      Lộ Tấn lại có vẻ ngờ tới từ sớm, ta thầm nghĩ lo lắng của mình đúng là uổng phí, vì vậy đành câu vuốt đuôi: “Con bé đó dù có lạc vào đảo hoang cũng chết được, huống hồ chỉ bị thả xuống giữa đường mà thôi”.

      Ba người đánh xe chạy tới Tử Kinh.

      Là vị khách được các nhân viên nhà hàng xếp hạng có chỉ số chiến đấu mạnh nhất trong lịch sử, Lê Mạn ngồi trong phòng ăn bóng người, mấy nhân viên phục vụ chỉ dám đứng xa xa trông coi ta mà dám tới gần.

      Hầu như trong nháy mắt Lộ Tấn bước vào phòng ăn, Lê Mạn phát ra và lập tức ngẩng đầu lên.

      “Lộ Tấn!”

      Lê Mạn đứng bật dậy, hoàn toàn coi như thấy Trình Tử Khiêm và Cố Thắng Nam bên cạnh Lộ Tấn.

      ta chạy tới chỗ Lộ Tấn, miệng mếu máo, dường như chỉ giây sau bật khóc.

      Cố Thắng Nam đứng bên cạnh nhìn, trong lòng lập tức căng thẳng.

      Là đàn ông, ai thấy vẻ tủi thân yếu ớt này cũng phải mềm lòng...

      Mà trước khi Lê Mạn bật khóc, ta dang rộng tay lao tới ôm Lộ Tấn.

      giây đồng hồ sau, rốt cục Lê Mạn cũng ôm chầm lấy...

      Trình Tử Khiêm!

      Cố Thắng Nam hoàn toàn biết có chuyện gì xảy ra. Nhìn Lộ Tấn vừa lùi đến bên cạnh mình, mới bừng tỉnh ngộ. Trong nháy mắt vừa rồi, Lộ Tấn nhanh tay kéo Trình Tử Khiêm đứng bên cạnh, đẩy Trình Tử Khiêm vào vòng tay Lê Mạn, còn chính mình lùi lại phía sau.

      Động tác của Lộ Tấn quá nhanh, nhanh đến mức vừa rồi Cố Thắng Nam vẫn mở to mắt đứng bên cạnh mà cũng phát Lộ Tấn né được thế công của này chứ gì đến Lê Mạn thầm vui mừng vì bất ngờ ôm được Lộ Tấn.

      Lê Mạn hoàn toàn phát mình ôm nhầm người, sau khi lao vào trong lòng đối phương lập tức nghiêng đầu gục vào vai đối phương, bắt đầu than vãn kể lể: “Em tìm bao nhiêu lâu...”

      Chỉ khổ Trình Tử Khiêm, trong thời gian giây, toàn thân ta cứng đờ, người đẹp ở trong lòng mà đẩy ra được, giữ lại cũng xong.

    4. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 47

      Trong lúc Lê Mạn chớp cơ hội tốt đẹp này để ra sức dụi đầu vào vai đối phương, bên tai ta chợt vang lên giọng luôn lạnh lùng của Lộ Tấn: “ còn buông Tổng giám đốc Trình ra người ta kiện tội quấy rối tình dục đấy”.

      Tổng giám đốc Trình? Lê Mạn cau mày, từ từ ngẩng đầu lên nhìn người mình ôm nọ.

      Trình Tử Khiêm lúng túng nhìn ta...

      Lê Mạn hoảng sợ lập tức buông tay lui lại xa. Sau khi phản ứng lại, ta lập tức đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Lộ Tấn, chỉ thấy Lộ Tấn đứng nghiêm trang bên cạnh, tay ôm... Cố Thắng Nam.

      Lúc này người Lê Mạn muốn nhìn thấy nhất có lẽ chính là người phụ nữ họ Cố này. ta đổi đôi giầy cao gót, bây giờ dép lê của khách sạn, vì vậy luôn cảm thấy khí thế của mình thua ả họ Cố này vài phần.

      Quan trọng nhất là ta chịu nổi ánh mắt thương hại mà họ Cố nhìn mình lúc này.

      Có lẽ điều đáng mừng duy nhất chính là lời trách móc của Lộ Tấn: “ có biết tôi còn chưa kịp ăn tối vì phải tìm ?”

      Lộ Tấn có thể khẳng định rằng lúc mình lời này trong lòng tràn ngập oán trách, nhưng sau khi Lê Mạn nghe thấy lại cảm động khịt mũi: “ ra quan tâm đến em như vậy...”

      Lộ Tấn ôm đầu ngán ngẩm, kéo Cố Thắng Nam đến chiếc bàn ăn gần nhất: “Tổng giám đốc Trình, kéo chúng tôi tìm người, bây giờ phải chịu trách nhiệm cho chúng tôi ăn no”.

      Trình Tử Khiêm khó xử nhìn Lê Mạn, sau đó mới chuyển sang Lộ Tấn: “ thành vấn đề”.

      Vừa Trình Tử Khiêm vừa vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ đứng xa xa tới, đồng thời thăm dò Lộ Tấn: “Ăn cơm Tây hay là cơm Tàu?”

      Vừa nhắc tới ăn uống, khuôn mặt Lộ Tấn lập tức giãn ra, suy tính xem mình nên ăn món gì nhân viên lại mang đến tin dữ: “Xin lỗi Tổng giám đốc Trình, nhà bếp nghỉ hết rồi”.

      Sắc mặt Lộ Tấn lập tức sầm xuống.

      Thấy thế, Trình Tử Khiêm lại hỏi nhân viên phục vụ: “CÓ đúng là tất cả đầu bếp đều về rồi ?”

      Nhân viên sợ hãi nhìn quanh rồi giọng nhắc nhở: “Chẳng phải giáo Cố vẫn ngồi đây sao?”

      Lúc này mọi người mới nhớ ra có siêu đầu bếp an vị bên cạnh Lộ Tấn...

      Bụng đói sôi ùng ục, ba người chờ hồi lâu, cuối cùng cũng mang đồ ăn lên.

      “Hơi vội nên chỉ nấu mấy món đơn giản, mọi người ăn tạm vậy”.

      Lê Mạn nhìn đồ ăn bày đầy trước mặt, sắc mặt vốn lạnh lẽo lập tức lại giảm thêm mấy độ. Thế này mà gọi là mấy món đơn giản à? Chắc chắn là họ Cố này cố ý như vậy để thể tay nghề nấu ăn của ta cao đến mức nào...

      Hai món của Lê Mạn là: Khai vị dăm bông cuốn dưa bở, món chính tôm he chiên giòn.

      Khai vị của Lộ Tấn là sò biển hấp pho mát, món chính là sườn lợn rán tiêu đen.

      Khai vị của Trình Tử Khiêm là cá hồi Na Uy hun khói, món chính bò Úc xào tỏi.

      Cố Thắng Nam ngồi trở lại vị trí, chính cũng cả ngày chưa có hạt cơm nào vào bụng, bây giờ cũng đói meo. là người đầu tiên thưởng thức món ăn của mình, thăn bò nướng bản gang: “Đồ tráng miệng còn trong lò nướng, tôi ăn trước mấy miếng cho đỡ đói rồi lấy bánh ngọt cho mọi người”.

      Lê Mạn rất có khí phách: “Em thèm ăn đồ ta làm”.

      Lộ Tấn chỉ mong ta như vậy, ta lập tức kéo đồ ăn của Lê Mạn về trước mặt mình: “ ăn tôi ăn”.

      Cố Thắng Nam quả quyết gạt tay Lộ Tấn ra, đưa đồ ăn lại cho Lê Mạn.

      Mùi thơm của đồ ăn sớm cuốn đủ ba vòng quanh mũi Lê Mạn, giờ đây thấy Cố Thắng Nam lấy lòng mình như vậy, ta ra vẻ miễn cưỡng, đưa tay cầm lấy dĩa: “Trước khi về nước, tôi đến nhà hàng nào được Michelin xếp hạng. Mấy thứ này của chỉ được cái mẽ ngoài, còn mùi vị...”

      Mới ăn miếng, Lê Mạn sửng sốt.

      ta nuốt nước bọt, cố gắng chưa ăn miếng thứ hai vội, hơi miễn cưỡng: “Cũng coi như chấp nhận được”.

      Hiển nhiên Lộ Tấn sớm nhìn kĩ món dăm bông cuốn của Lê Mạn, lúc này lại chớp thời cơ: “Vậy cũng cần phải miễn cưỡng làm gì, tôi ăn giúp ”.

      Lần này đợi Cố Thắng Nam ngăn cản Lộ Tấn, Lê Mạn liên tiếp xiên ba miếng dăn bông cuộn còn lại đĩa nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa ấp úng giải thích: “Đây là vì em đói quá, nếu em cũng thèm ăn”.

      Trình Tử Khiêm vẫn lặng lẽ cúi đầu ăn, hoàn toàn có ý định can dự vào quan hệ tay ba trước mặt. Nhưng mới yên lặng được lát nghe thấy Lộ Tấn hỏi mình: “Tổng giám đốc Trình, tối nay tôi và Cố Thắng Nam định ở đây, Victoria còn trống ?”

      Trình Tử Khiêm sững lại, còn chưa kịp ngẩng đầu lên nghe thấy Lê Mạn kêu lên tiếng: “Tôi đồng ý!”

      Lộ Tấn coi như nghe thấy lời kháng nghị của ta, nhưng Cố Thắng Nam lại lập tức đặt dĩa xuống, kéo góc áo Lộ Tấn, dường như dùng ánh mắt oán trách ta: làm sao vậy? Thuê phòng còn phải nhờ người khác giúp đỡ trước mặt bao nhiêu người nữa à?

      Trình Tử Khiêm nhìn về phía Lộ Tấn thăm dò, hiển nhiên là muốn biết “tối nay định ở đây” là định lấy hai phòng hay là... phòng.

      ta nhanh chóng nhận được đáp án từ dáng vẻ thản nhiên của Lộ Tấn: “Được rồi, tôi sắp xếp giúp ”.

      xong, ta đứng dậy ra góc yên tĩnh và bắt đầu gọi điện thoại.

      Còn bên này, Lê Mạn hoàn toàn còn muốn ăn uống gì nữa.

      Cố Thắng Nam cũng nhịn được oán giận, ghé tới bên tai Lộ Tấn giọng thào: “Tại sao phải làm phiền Tổng giám đốc Trình sắp xếp phòng cho chúng ta? Chúng ta cứ đến thẳng lễ tân làm thủ tục phải thuận tiện hơn nhiều sao?”

      Lộ Tấn nhún vai thản nhiên: “Đây là với Tổng giám đốc Trình của bọn em, quan hệ giữa và em đến mức độ có thể sống chung rồi. Nếu như trước đây ta có ý định gì với em bây giờ cũng có thể từ bỏ được rồi”.

      Cách lí giải này đúng là tuyệt diệu. Cố Thắng Nam chán nản, nên trách người đàn ông này suy nghĩ quá nhiều hay là nên khen ấy quá nhìn xa trông rộng?

      Lê Mạn nhìn cặp nam nữ thân mật rỉ tai thầm với nhau trước mặt mình, lập tức cảm thấy sa sút tinh thần, bàn tay cầm dao nĩa sắp nắm thành nắm đấm. Lúc này Trình Tử Khiêm cũng chuyện xong trở về chỗ ngồi: “Victoria có khách ở, chiếc Hạ u bên cạnh Victoria còn trống, lát nữa hai người có thể đến làm thủ tục nhận phòng”.

      Lộ Tấn gật đầu.

      Cố Thắng Nam lại biến sắc, vì đột nhiên nhớ ra vị khách du thuyền Victoria kia chính là...

      Mẫu thân của Lộ Tấn?

      Tối nay họ phải ở cùng phòng ngay cạnh thuyền của mẹ Lộ Tấn?

      Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy áp lực nặng như núi.

      Tiếng đặt dao nĩa xuống rất mạnh kéo Cố Thắng Nam ra khỏi cảm giác lo sợ. Cố Thắng Nam ngẩng đầu lên, thấy Lê Mạn tức giận trợn mắt nhìn Lộ Tấn. Hơn nữa dù Lê Mạn nổi giận đập dao nĩa xuống bàn nhưng tay lại vẫn đặt cán dao, dường như chỉ cần Lộ Tấn tiếp tục làm ta bất mãn con dao này kết liễu tính mạng Lộ Tấn.

      Có điều Lộ Tấn hoàn toàn để ý đến ta, ta thản nhiên nhún vai: “Bây giờ rốt cục cũng tin rằng phải tôi tìm bừa người phụ nữ đến để diễn trò trước mặt rồi chứ?”

      Lê Mạn ngẩn ra chừng ba giây, bỗng nhiên cúi đầu ảo não như cây cải héo rũ, hoàn toàn còn khí thế vừa rồi.

      Thấy đồ ăn khay của mình bị càn quét sạch , Lộ Tấn quyết đoán kéo Cố Thắng Nam đứng dậy, chuẩn bị rút lui: “! xem xem bánh ngọt xong chưa”.

      Lê Mạn và Trình Tử Khiêm đều chưa phản ứng lại, Cố Thắng Nam bị Lộ Tấn lôi . Lê Mạn vô thức muốn ngăn cản, nhưng còn chưa đứng lên bị gã Trình Tử Khiêm bên cạnh sớm hiểu tâm của ta giữ lại.

      Trình Tử Khiêm ấn Lê Mạn ngồi xuống: “Cố chấp quá mức cũng là loại bệnh, phải điều trị”.

      Lê Mạn định mở miệng phản bác, nhưng đột nhiên sững lại. Nếu như đây là loại bệnh bệnh của mình nguy kịch rồi... Sau khi suy nghĩ chút, Lê Mạn vô cùng thất vọng hỏi Trình Tử Khiêm: “ phải người ta vẫn chỉ cần cho rồi được nhận lại hay sao? Tôi làm như vậy có gì đúng?”

      Trình Tử Khiêm nhìn khuôn mặt xinh xắn mà diễm lệ của người phụ nữ này, Trình Tử Khiêm nội tâm của ta hoàn toàn linh động như dáng vẻ bề ngoài. ta lắc đầu: “Quan điểm về tình của đúng là... dị dạng”.

      ***

      Đêm dài đằng đẵng.

      Lên du thuyền Hạ u, Lộ Tấn thỏa mãn buông mình ngồi xuống sofa.

      Nhớ lúc đầu ta mới vào Tử Kinh vẫn cảm thấy điều kiện vệ sinh ở đây đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn trừ rất nhiều điểm bảng đánh giá của mình. Nhưng sau khi được thể nghiệm điều kiện vệ sinh trong căn hộ của Cố Thắng Nam, ta mới phát sạch của Tử Kinh thể làm ta hài lòng hơn được nữa.

      Cố Thắng Nam lại hoàn toàn dương dương tự đắc như ta. có quá nhiều thứ để lo lắng: “ chúng ta lấy bánh ngọt vậy mà lại chuồn khỏi bếp qua lối thoát hiểm, nhỡ đâu Lê Mạn nổi giận chạy tới... đục thuyền sao?”

      vừa hỏi như vậy, Lộ Tấn cũng cẩn thận ngồi thẳng người lên: “Cũng thể loại trừ khả năng này... Nhưng mà... mặc kệ!” Lộ Tấn quyết định xua đuổi tất cả những suy tư rắc rối ra khỏi đầu mình như đuổi ruồi: “Chắc là có chuyện gì xui xẻo hơn cháy nhà nữa đâu”.

      xong, ta đưa tay ôm Cố Thắng Nam kéo tới gần: “Rốt cục cũng có thế giới riêng cho chúng ta...”

      ta nhìn chằm chằm môi , áp tới gần. Cố Thắng Nam sắp sửa nhắm mắt lại phối hợp, đột nhiên nhớ đến chuyện, vội vã đè vai Lộ Tấn lại theo phản xạ có điều kiện.

      Lộ Tấn dừng lại, hiểu tại sao: “Có chuyện gì vậy?”

      Cố Thắng Nam chỉ phải lo nghĩ đến Lê Mạn, nhìn qua cửa sổ, du thuyền Victoria sáng đèn, mẹ Lộ Tấn thuyền... Vừa nghĩ đến việc nhất cử nhất động của mình đều có khả năng bị mẹ Lộ Tấn nhìn thấy, Cố Thắng Nam cảm thấy cực kì mất tự nhiên.

      Tuy nhiên mẹ Lộ Tấn lại cho phép chuyện này với Lộ Tấn, Cố Thắng Nam đành phải tìm lí do cho hành động bất thường của mình vừa rồi. Kết quả là Cố Thắng Nam suy nghĩ chút rồi : “Em vẫn thích hình tượng lạnh lùng cao ngạo gần nữ sắc của hơn”.

      Lộ Tấn lại hết sức nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, ta khẽ nhíu mày, ngón tay vuốt ve môi Cố Thắng Nam: “ , trước đây vẫn thắc mắc. thế giới có nhiều thứ thú vị lắm, tại sao đàn ông cứ phải tìm đến phụ nữ để làm chuyện đó? Nhưng sau tối qua hiểu ra, chuyện đó quả ... rất tuyệt vời”.

      Cố Thắng Nam trợn mắt: “Trước đây sở thích lớn nhất của chính là ăn, thấy hứng thú với phụ nữ, có lẽ là EQ còn chưa phát triển đầy đủ”.

      EQ còn chưa phát triển đầy đủ?

      Lộ Tấn nhíu mày đe dọa. Người phụ nữ này lại hoàn toàn phát mình sai. Lộ Tấn im lặng cắn răng, bắt đầu từ tư xích lại gần , giọng cũng từ từ trở nên nặng nề: “Em như vậy, tự nhiên lại thấy hơi đói”.

      Tốc độ tiến tới gần của ta rất chậm, chậm đến mức Cố Thắng Nam hề phát . nghi hoặc: “ phải chúng ta vừa ăn xong hay sao? Vậy mà đói rồi à?”

      Ánh mắt sáng rực của Lộ Tấn nhìn chằm chằm, lời nào.

      Cố Thắng Nam đành phải quay lại nhìn về phía nhà bếp: “ muốn ăn cái gì? Trong tủ lạnh chắc cũng có...”

      ta chợt đưa ngón trỏ tới đặt lên môi , cho tiếp.

      “Ý là...” Lộ Tấn dừng lại khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân. hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên giọng ta trở nên hung dữ: “Ăn thịt em!”

      Vừa xong, Lộ Tấn lập tức lao vào Cố Thắng Nam.

      Lộ tiên sinh thành công đẩy giáo Cố ngã xuống sofa, sau đó say sưa nhâm nhi thưởng thức...

      ***

      Cùng dưới bầu trời đêm đó.

      Trong gian phòng được đổi bằng đôi giày cao gót hàng hiệu, Lê Mạn đau buồn giường đơn gối chiếc.

      Chiếc lọ hoa đặt bên cạnh kệ ti vi vốn cắm đầy hoa hồng, giờ đây tất cả hoa hồng đều nằm trong tay Lê tiểu thư.

      ngắt cánh hoa xuống: “ đục thuyền!”

      Lại ngắt cánh hoa nữa: “ đục thuyền!”

      đục thuyền? đục thuyền? ? ?

      Lê Mạn cứ ngồi lẩm bẩm, đến lúc ngắt đến cánh hao cuối cùng, kết luận là: đục thuyền.

      Lê Mạn khóc ra nước mắt, vung tay ném mớ cuống hoa trụi lủi. Cánh hoa hồng vương vãi đầy dưới nền nhà cũng giống như trái tim đầy rẫy vết thương của bây giờ. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

      “Reng reng!”

      Lê tiểu thư vừa tàn nhẫn bẻ hoa vội chạy qua vô số cánh hoa mở cửa, ngoài cửa là nhân viên phục vụ: “Lê tiểu thư đúng ạ?”

      Lê Mạn gật đầu.

      Nhân viên liền đưa túi giấy tới: “Đồ của !”

      Lê Mạn nghi hoặc nhận lấy, nhân viên gật đầu cáo từ.

      Lê Mạn đóng cửa lại, vừa mở túi giấy ra xem vừa vào phòng.

      đôi giày cao gót?

      Hơn nữa... chính là đôi chiều nay dùng để đổi phòng!

      Lê Mạn ngẩn người, sau khi bừng tỉnh vội xách đôi giày cao gót này quay đầu chạy ra cửa.

      Tốc độ của rất nhanh, lúc lên tiếng gọi nhân viên đưa giầy nhân viên còn chưa được bao xa.

      Đổi mất đôi giày cao gót phiên bản số lượng hạn chế này cũng khiến Lê Mạn rất tiếc, nhưng vì Lộ Tấn, tất cả đều có thể bỏ qua. Có điều...

      Vị khách nữ nọ rời khỏi Tử Kinh từ buổi chiều cơ mà?

      “Ai nhờ đưa cái này tới đây vậy?

      Lê Mạn giơ đôi giày cao gót lên hỏi nhân viên với vẻ mặt băn khoăn, đáp án nhận được là: “Tổng giám đốc Trình của chúng tôi”.

      “...”

      “...”

    5. T3Sister

      T3Sister Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      13
      Chương 48

      Nửa tiếng sau.

      Cuộc vật lộn quyết liệt thuyền rốt cục cũng chấm dứt. Lộ Tấn nghiêng người nằm xuống giường, suy nghĩ chút, lại đưa tay ôm chầm lấy Cố Thắng Nam còn chưa hoàn hồn kéo vào trong lòng.

      Ngón tay ta vuốt dọc lưng theo hướng mồ hôi chảy xuống. Có lẽ là vì nhột nên rụt cổ lại. Hành động này rất đáng , Lộ Tấn vốn định thu tay lại thấy thế lại bắt đầu vuốt ve lưng . Thấy thể chịu nổi nữa, ta tỏ ra rất vui vẻ: “Em xem, sao lần này chúng ta thuận lợi như vậy? có ai gọi điện thoại đến quấy rầy, cũng cháy thuyền, Lê Mạn cũng xuất ...”

      Nghe ta như vậy, Cố Thắng Nam cũng cảm thấy hơi khó tin. Ngước mắt nhìn xung quanh, ánh trăng chiếu vào phòng qua khung cửa sổ khiến bầu khí trong khoang thuyền tỏ ra đặc biệt yên bình, hề có dấu hiệu gì của tai nạn sắp xảy ra.

      Chiếc thuyền Victoria bên cạnh cũng tắt đèn, có lẽ mẹ Lộ Tấn ngủ. Rốt cục Cố Thắng Nam cũng có thể yên lòng dựa vào ngực ta, hưởng thụ cảm giác bình yên khó được này.

      Nhưng mới yên lặng được chốc lát nghe thấy ta : “Tuần sau đến bệnh viện xét nghiệm”.

      Cố Thắng Nam sửng sốt, vừa định ngẩng đầu lên nhìn ta bị ta kéo đầu áp vào ngực. Hình như Lộ Tấn muốn để nhìn thấy vẻ mặt ta lúc này, vì vậy Cố Thắng Nam đành phải hỏi: “Mẹ Lộ Chinh đồng ý trao đổi bằng nửa tài sản à?”

      “Đương nhiên là ”.

      “Vậy mà vẫn đồng ý xét nghiệm?”

      “Người phụ nữ đó vẫn luôn đứng điểm cao đạo đức để khinh thường . Bây giờ vì tiền, ngay cả tính mạng của chồng mình mà bà ta cũng cần. Còn lại hào phóng hiến gan như vậy, sau này đến lượt đứng điểm cao đạo đức để khinh thường bà ta”.

      Dường như trong giọng dương dương tự đắc của người đàn ông này vẫn giấu giếm tâm tình khác. Cố Thắng Nam suy nghĩ lát, giọng đột nhiên trở nên hết sức thận trọng: “Thực ra ... lòng muốn cứu Lộ Minh Đình đúng ?”

      “Đâu có?”

      Việc ta lập tức phản bác xác minh phán đoán của Cố Thắng Nam là đúng. Cố Thắng Nam cảm thấy xót xa trong lòng, đưa ngón tay vẽ vòng tròn ngực ta: “Thực ra... mặc dù luôn thích làm ra vẻ lạnh lùng cao quý, nhưng về bản chất tuyệt đối là cậu bé có tâm địa thiện lương”.

      Cậu bé...

      Lộ Tấn bị từ này đánh gục. Nhưng nể tình lúc này thân mật vẽ vòng tròn ngực mình, Lộ Tấn quyết định tha thứ cho . Hơn nữa...

      “Lần trước chúng ta chuyện thế nào, em còn nhớ chứ? Gan bị cắt mất góc, ngày nào em cũng phải cho ăn thịt để bù lại...”

      Vừa xong ta bắt được tay Cố Thắng Nam.

      “Lại nữa à?” Ánh mắt Cố Thắng Nam lộ vẻ hoảng sợ: “Lưng em...”

      Lớn tuổi chính là chuyện phiền hà, hầu như chỉ vận động lát bắt đầu mỏi lưng. Lộ Tấn bất mãn nhếch miệng: “ biết sau khi cắt mất góc gan công năng nào đó của có bị ảnh hưởng gì ”.

      Tại sao càng nghe càng cảm thấy vấn đề người đàn ông này lo lắng luôn luôn kì lạ? Cố Thắng Nam oán thầm nhưng ngoài miệng lại lời nào, bởi vì sợ mình vừa mở miệng là ta lại ồn ào đòi ăn thịt.

      Hồi lâu thấy trả lời, Lộ Tấn hử tiếng, cúi đầu nhìn , ngờ ngủ mất.

      Lộ Tấn đành phải hôn má , kéo chăn lên, ôm chặt rồi cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

      Đương nhiên ta hề biết Cố Thắng Nam quyết định giả vờ ngủ là vì lo lắng cho cái lưng của mình...

      ***

      Ở bên này, hai người ăn uống no đủ ôm nhau ngủ. Phía bên kia, Tổng giám đốc Trình còn vất vả làm thêm trong văn phòng.

      Kết quả kinh danh cuối quý của Tử Kinh có, còn kém 5% so với con số ta cam kết với hội đồng quản trị, điều này khiến người ta phải đau đầu...

      Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

      Trình Tử Khiêm dừng tay bút.

      ta cho trợ lí về trước. Muộn thế này còn có ai đến đây nữa? ta cau mày ngẩng đầu nhìn ra cửa, đúng lúc này cửa văn phòng cũng bị đẩy ra.

      Thấy người đến lại là Lê Mạn, Trình Tử Khiêm bất ngờ.

      Lê Mạn chuyện, chỉ cười cười với ta.

      “Tại sao Lê tiểu thư lại đến đây?”

      Lê Mạn tới bên bàn làm việc của ta, đặt túi đồ lớn lên bàn: “Tôi đến để xin lỗi”.

      Dù bề ngoài vẫn bình thản nhưng trong lòng Trình Tử Khiêm lại rất cảnh giác.

      lại cười rất dịu dàng, vừa lôi mấy hộp đồ ăn nhanh trong túi ra vừa : “Tối nay chắc chắn còn chưa no, em ra ngoài mua đồ ăn đêm. Có súp cua, tôm hùm, thịt bò ướp muối...”

      Thái độ của người phụ nữ này đối với ta vẫn rất tồi tệ, bây giờ lại bất ngờ lấy lòng ta như vậy, Trình Tử Khiêm cầm được nhíu mày quan sát những hộp đồ ăn nhanh bàn. Có thể người phụ nữ này hạ độc vào thức ăn để trả thù việc bị ta bỏ rơi đường lúc chiều...

      Trong lúc Trình Tử Khiêm chú tâm suy nghĩ Lê Mạn đột nhiên tiếp: “Còn nữa...”

      đột nhiên đưa chân lên, thoải mái đặt chân lên bàn.

      Bị chiêu vô ảnh cước của người phụ nữ này làm giật nảy, Trình Tử Khiêm phải nhờ đến năng lực gặp nguy loạn tu luyện hơn hai mươi năm mới có thể tiếp tục bình tĩnh ngồi ghế.

      May mà ta nhanh chóng hạ chân xuống, khôi phục lại dáng vẻ tươi cười áy náy: “Mặc dù biết làm thế nào lấy lại đôi giầy này, nhưng vẫn rất cảm ơn ”.

      Trình Tử Khiêm ho khan tiếng.

      Người phụ nữ này đột nhiên trở nên biết điều khiến ta biết phải gì nữa, đành phải cầm hộp súp cua lên: “Vậy cảm ơn hảo ý của ”.

      Thấy ta chuẩn bị ăn, Lê Mạn lập tức cười tít mắt kéo ghế ngồi xuống.

      Lê Mạn nhìn ta ăn rất nhã nhặn nhưng tốc độ tiêu diệt mấy món ăn khuya lại cực nhanh, trong lòng nghĩ, lúc đó bị kẹp giữa , Lộ Tấn và ả họ Cố kia, vị Tổng giám đốc Trình này phải chịu áp lực rất lớn nên ăn nổi, thảo nào bây giờ lại đói đến vậy...

      Thấy ta ăn hết mọi thứ, Lê Mạn cười khẽ: “Tổng giám đốc Trình, ăn no rồi, bây giờ chúng ta có thể vào việc chính rồi chứ?”

      “Việc chính?”

      Trình Tử Khiêm ngước mắt nhìn .

      Tại sao ta cứ ngửi thấy mùi mưu trong ánh mắt người phụ nữ này như vậy?

      “Tôi cảm thấy rất có sức hút đối với phụ nữ, hay là...” Ánh sáng khi mưu được thực lóe lên trong mắt Lê Mạn: “Tôi thuê tán gục Cố Thắng Nam, để ta trả lại Lộ Tấn cho tôi?”

      Trình Tử Khiêm nhàng đặt đôi đũa dùng lần xuống, tâm tình vừa buông lỏng lập tức lại căng lên: “Xin lỗi, việc này tôi thể giúp được”.

      Lê Mạn nhìn ta ba giây, đáng thương hết sức, thấy vẻ mặt ta hề xao động, đột nhiên ta đập bàn đứng dậy, lộ ra nguyên hình: “ ăn đồ của tôi rồi, thể nhận lời tôi được!”

      Đây là logic kiểu gì thế?

      “Tổng cộng số đồ ăn này là bao nhiêu tiền? Tôi đền cho ”.

      Trình Tử Khiêm định rút ví nhưng người phụ nữ này lại nhàng câu: “Tôi cần đền, trừ phi bây giờ nôn hết ra đây, nếu phải nhận lời tôi”.

      Trong cuộc đời, Trình Tử Khiêm xử lí vô số phiền phức, nhưng ta thể thừa nhận, so với vị tiểu thư Lê Mạn này, những cái gọi là phiền phức đó hoàn toàn đáng nhắc đến.

      kiên nhẫn tự nhận là gì phá nổi của Trình Tử Khiêm sắp sửa sụp đổ tan tành trước mặt người phụ nữ này, Trình Tử Khiêm cố nén giận, vuốt trán: “Có ai ép người quá đáng như ?”

      “Tôi quan tâm”, người phụ nữ này bắt đầu giở thói vô lại, làm mọi người có cách nào đối phó: “Hoặc là nôn hết đồ ra cho tôi, hoặc là phải đáp ứng cầu của tôi. Hai chọn , có lựa chọn thứ ba”.

      Trình Tử Khiêm: “...”

      Lê Mạn lập tức cảm thấy có hi vọng, cố gắng kìm chế cảm giác vui sướng, hết sức thận trọng hỏi: “Đáp ứng rồi chứ?”

      Trình Tử Khiêm chợt ngước mắt hỏi ngược lại ta: “Rốt cục là thích Lộ Tấn ở điểm nào?”

      Lê Mạn ngờ ta lại hỏi mình như vậy, sau khi sững sờ, ta hung tợn trừng mắt nhìn ta: “Cái này cần phải quan tâm. cứ thẳng, có đáp ứng hay ?”

      Trình Tử Khiêm trả lời vội mà suy nghĩ lát.

      “Hay là thế này?”

      Trình Tử Khiêm vừa vừa tới chỗ ta.

      Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn ung dung nhã nhặn này đột nhiên trở nên nguy hiểm, Lê Mạn cầm được lui lại nửa bước.

      Thấy thế, Trình Tử Khiêm cũng đứng cách ta nửa bước, bước tới gần nữa: “ muốn làm cho Cố Thắng Nam tôi, buông Lộ Tấn ra? Xin lỗi, tôi hứng thú gì với chuyện này, cũng có chút tự tin nào. Sao cũng dùng cách khác để chấm dứt quan hệ tay ba giữa ba người?”

      Hiển nhiên Lê Mạn chưa hiểu những gì ta , sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lê Mạn mới hỏi ngược lại ta: “Chấm dứt bằng cách nào?”

      Mặc dù qua di động nhưng Trình Tử Khiêm lại nghiêng người về phía ta. biết vì sao, Lê Mạn cảm thấy giọng của ta cũng trở nên mập mờ: “ tôi, buông Lộ Tấn ra”.

      “...”

      “...”

      ta chậm rãi giơ tay lên, gạt mấy sợi tóc buông trước trán Lê Mạn.

      Sau đó tay ta từ từ lướt xuống cái cằm xinh xắn của Lê Mạn.

      Hình như ta chuẩn bị nâng cằm lên... hôn ...

      Lê Mạn đột nhiên hất tay ta ra: “Bệnh thần kinh!”

      Bị từ chối phũ phàng như vậy nhưng Trình Tử Khiêm lại tức giận mà chỉ nhìn môi chằm chằm hồi lâu như có ám chỉ, sau đó đột nhiên nhếch miệng như cười như . Thấy hành vi trái ngược hoàn toàn với hình tượng bình thường của ta, tiểu thư Lê xưa nay sợ trời sợ đất đột nhiên rùng mình, quay đầu bỏ chạy kịp nghĩ ngợi gì...

      Đúng như những gì Trình Tử Khiêm phán đoán, tiểu thư Lê hung dữ như cọp cái kì thực lại là người rất sợ bị trêu chọc, phản ứng đầu tiên khi gặp chuyện như vậy chính là cúp đuôi chạy mất. Trình Tử Khiêm chậm rãi theo bước chân ta ra đến cửa văn phòng, đưa mắt nhìn Lê Mạn bỏ chạy như điên, ta mỉm cười.

      Nhưng đột nhiên nụ cười của ta đông cứng.

      Nguyên nhân: Cuối cùng cũng dọa được vị Lê tiểu thư đáng sợ này, Trình Tử Khiêm cho rằng mình thở phào nhõm, nhưng đột nhiên hình ảnh người phụ nữ này hoang mang bối rối khi bàn tay mình chạm tới lại lên trong đầu ta...

      Trình Tử Khiêm cũng biết đầu óc mình làm sao, lại nhịn được đưa tay lên, cúi đầu ngửi đầu ngón tay.

      đó còn vương mùi nước hoa...

      Mùi...

      Thuộc về ấy...

      Trình Tử Khiêm sửng sốt, lại đưa mắt nhìn ra ngoài hành lang.

      Lúc này hành lang còn bóng người.

      Trình Tử Khiêm lại cảm thấy hơi mất mát...

      ***

      ngày mới.

      Lộ Tấn đến bệnh viện làm xét nghiệm như hứa. Cố Thắng Nam cũng hết phép làm.

      ngờ Lê Mạn lại tới làm phiền , đáng lẽ đây là chuyện đáng được ăn mừng, nhưng Cố Thắng Nam lại cảm thấy ngày hôm nay trở nên khó chịu hơn bất cứ ngày nào trước đây.

      Trong đầu toàn là những suy nghĩ về chuyện xét nghiệm, cũng biết mình là nên cầu khẩn kết quả xét nghiệm là tương thích hay là tương thích?

      Đến tận chiều tối, khi Lộ Tấn đến đón về.

      Cố Thắng Nam luôn có cảm giác mình nhìn thấy thoáng mất mát gương mặt bình tĩnh của Lộ Tấn.

      Hai người yên lặng trở lại du thuyền Hạ u, rốt cục Cố Thắng Nam nhịn được hỏi: “Có tương thích ?”

      Lộ Tấn ngẩn ra hai giây.

      Lúc này họ đứng giữa khoảng giáp giới của đèn đường sáng sủa và khoang thuyền tối om, vì vậy vẻ mặt Lộ Tấn lúc này cũng trở nên u ám.

      Lộ Tấn gì mà thẳng vào khoang thuyền, ngồi xuống sofa, lấy cái hộp bằng gấm trong túi ra đặt lên bàn uống nước.

      Hộp gấm... Cố Thắng Nam nhìn thấy, lập tức trong lòng nghẹn ngào.

      Cố Thắng Nam cũng tới ngồi xuống sofa, nhìn ngón tay ta nhàng vuốt ve cái hộp, đồng thời nghe ta chậm rãi: “Cố Thắng Nam...”

      Bây giờ Cố Thắng Nam hoàn toàn xác định được là tim mình đập nhanh hơn hay hoàn toàn ngừng đập, chỉ cảm thấy ba chữ ta mang theo chân thành vô tận.

      ta tiếp tục : “Chúng mình...”

      Dáng vẻ chân thành đó của Lộ Tấn cộng thêm ánh mắt sáng rực, lại cộng thêm hành động vuốt ve cái hộp đầy ý của ta, dường như chỉ giây sau ta ra ba chữ “... cưới nhau nhé!”

      Cố Thắng Nam thể ngừng thở.

      “Cùng nhau...” ta lại ra hai chữ.

      Cùng nhau?

      “Cùng nhau nắm tay vào cung điện hôn nhân?” Bộ não Cố Thắng Nam tự chủ được, tự động điền nốt những từ tiếp theo. biết lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi từ khi nào. chỉ có thể làm bộ bình tĩnh, nắm chặt nắm đấm, kìm nén cảm xúc chờ mong và căng thẳng tràn ngập trong lòng, yên lặng nhìn ta.

      “... về Thượng Hải nhé!”

      Cố Thắng Nam sửng sốt.

      Trái tim nhảy lên đến cổ họng lập tức rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng.

      thể hỏi lại với vẻ khó tin: “ là... về Thượng Hải?”

      “Đúng, hết phép rồi, phải về Thượng Hải làm việc”.

      “Vậy...” Cố Thắng Nam nhìn chằm chằm cái hộp tay .

      Hộp gấm... còn tưởng rằng bên trong chính là nhẫn cầu hôn. Nhận ra mình tưởng bở, Cố Thắng Nam lập tức chỉ muốn lao ra khỏi thuyền nhảy thẳng xuống biển.

      Trong lòng có tâm , Lộ Tấn hoàn toàn phát khác thường của , cũng hoàn toàn phát mình vuốt ve cái hộp đáng chết này hồi lâu. Nghe nhắc nhở như vậy, ta mới chán ghét mở cái hộp ra cho xem...

      Trong cái hộp, thứ nằm yên lặng...

      Kỉ niệm chương hiến máu vinh quang...

      Cố Thắng Nam: “?????”

      Vẻ mặt Lộ Tấn buồn bực: “Hôm nay đến bệnh viện xét nghiệm, những kết quả tương thích mà còn bị lôi hiến máu. Ôi, bực !”

      ta bực? ta còn có tư cách để bực? Cố Thắng Nam cảm thấy mình sắp bị ta làm cho tức chết đến nơi rồi...
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :