1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng - Tử Túy Kim Mê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      2 ac quả là duyên trời định, đâu cũng gặp
      Last edited: 1/6/18
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      quốc công gia là nam nhân lên chùa làm chi, mà còn phải canh phòng nghiêm ngặc dữ vậy
      tác giả cho nam9 ít đất diễn quá à
      điền văn nên hơi dài dòng phải
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    3. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 12: Sân viện thanh tĩnh


      Vì tiểu Lương thị muốn ở lại mấy ngày để cầu phúc nên mọi chuyện đều được chuẩn bị ổn thỏa từ trước, cũng may là hôm nay vừa lúc trời quang mây tạnh. Chỉ là lúc bà cho người tới đây sắp xếp còn chưa biết là Trang thị cùng , nên dặn người dưới chuẩn bị thêm mấy gian phòng.


      Nguyên bản tiểu Lương thị nghĩ là mấy người các bà chen chúc trong sân viện cũng đủ. Nhưng vị tăng nhân dẫn các bà lại đây là bên cạnh có sân viện trống, có thể cho Trang thị cùng hai tỷ muội Ly Nam Khê vào ở.


      Trang thị liền hỏi vị tăng nhân dẫn đường vài câu, thế mới biết nguyên do.


      Sơn Minh tự khách hành hương đông đảo, phòng chuẩn bị cho khách thường xuyên đủ, nên lúc trước mới cần sắp xếp trước. Chỉ là giờ tuyết rơi cũng năm ngày, có mấy vị khách đến chậm nên mới có sân viện trống.


      Sân viện này tuy cảnh sắc tốt như bên phía tiểu Lương thị, nhưng lại được cái rộng rãi thoáng đãng, vừa vặn thích hợp cho Trang thị cùng hai nữ nhi trú ngụ.


      Trong phòng được chuẩn bị sẵn vật dụng cần thiết hàng ngày, nội thất bên trong có nhà bàn ghế cùng ngăn tủ cao nửa người.


      Phòng trong tuy rằng sạch , Trang thị vẫn để cho nha hoàn bà tử dọn dẹp qua lần. Đợi cho đến khi nhìn thấy chút bụi nào, Ly Nam Khê liền dặn Quách ma ma cùng Kim Trản đem đồ vật của nàng xắp xếp theo thứ tự.


      —— mặc dù tiểu Lương thị có là vật dụng mang theo bà chuẩn bị đầy đủ, nhưng vì mẹ con ba người quyết định ở lại vài ngày, nên trước khi , mọi vật dụng được Trang thị chuẩn bị cẩn thận, miễn cho được thoải mái.


      Hết thảy vừa được dọn dẹp gọn gàng, liền nghe thấy tiếng cười của tiểu Lương thị vang lên bên ngoài.


      “Các ngươi là chờ xắp xếp xong liền tìm ta, kết quả chính là làm ta chờ lâu. Chờ các ngươi thấy đâu, ta đây liền tới tìm các ngươi trước.” Lời vừa xong người liền vào phòng.


      Tiểu Lương thị nhìn nhìn phòng của Trang thị, rồi lại xem phòng của Tứ nương rồi mới tới phòng của Ly Nam Khê.


      Bà nhìn mỗi gian trong phòng đều bày bình hoa , hình thức cắm hoa lại rất khác biệt, liền hỏi đây là xuất từ tay ai.


      Trang thị chỉ chỉ Ly Nam Khê : “Tây Tây thu thập mọi thứ xong, nhàn rỗi có việc gì liền cắm cho chúng ta mấy bình.”


      Tiểu Lương thị vừa hâm mộ vừa cảm thán, “Vẫn là nữ nhi gia cẩn thận. Hỗn tiểu tử kia của ta, nào có thể tỉ mỉ được như vậy.”


      Ly Nam Khê đem bình hoa để bệ cửa sổ tới cho tiểu Lương thị, “ bằng, lọ này liền đưa mợ .”


      Tiểu Lương thị biết các nàng vội vàng. Ly Nam Khê đem cái bình trong phòng nàng đưa lại đây, vậy lúc trước nàng cũng chỉ chuẩn bị ba cái bình hoa. Liền : “Này cần a. Đợi khi trở về, Tây Tây nghĩ đưa ta lọ là được.”


      Ly Nam Khê cười : “Lúc trước ba cái bình này là bộ, vẫn luôn cất xe, cũng chưa từng động qua. Vừa rồi lúc sắp xếp đồ mới phát , thấy mấy nha hoàn đem lên liền thuận tay cắm. Bình này vốn là đưa cho mợ, chỉ là chưa có thời gian.”


      “Vậy ngươi ——”


      “Nếu là hữu tâm, cái chén hay cái bầu, đều có thể cắm hoa được, nhất định phải dùng bình.” Ly Nam Khê tự tin .


      Tiểu Lương thị bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, thấy Ly Nam Khê ánh mắt trong suốt, bằng phẳng chút giả bộ, tiểu Lương thị liền khẽ cười.


      Bà cẩn thận nhìn bình hoa trước mắt, quả nhiên là cùng bộ với hai cái bình lúc trước bà thấy trong phòng của Trang thị cùng Tứ nương. Hình dáng bình giống nhau, chỉ là hoa văn bất đồng.


      Tiểu Lương thị nhận lấy bình hoa rồi đưa cho ma ma bên người, lại cầm tay Ly Nam Khê, cùng Trang thị : “Nha đầu này đúng là đứa khéo léo hiểu lòng người. Ngươi nếu là bỏ được, ta liền muốn nàng a.”


      Trang thị vốn tưởng rằng tiểu Lương thị là muốn cướp nữ nhi để nuôi bên người, sau lại cân nhắc suy nghĩ mới thấy có chỗ thích hợp, liền thử thăm dò : “Tây Tây nhà ta chính là được chiều hư từ , chưa từng ăn qua khổ. Nếu đến nhà người khác, nhịn được, chẳng phải lại muốn nháo cho cả nhà yên, gà bay chó sủa.”


      Tiểu Lương thị xua xua tay : “ ngại ngại. Có nháo cũng chẳng thể nào hơn được cái tên hỗn đản nhà ta đâu.”


      Trang thị nghe tẩu tẩu ngay lúc này lại cố ý nhắc tới Trang Minh Dự, trong lòng liền động. Chỉ là bà lại cảm thấy Ly Nam Khê cùng Trang Minh Dự thích hợp, cho nên mặc dù tiểu Lương thị đề cập, bà cũng theo.


      Tiểu Lương thị lại quá để ý thái độ Trang thị, bởi vì bà biết Trang thị cực kỳ tôn trọng ca ca. Nếu Trang thị lang đều gật đầu, Trang thị bên kia liền thành vấn đề.


      Vừa nãy đường tới Sơn Minh tự, bởi vì lâu chưa nên mọi thứ đều thập phần mới lạ, lại có cảnh đẹp để thưởng, Ly Nam Khê liền cao hứng biết mệt mỏi. Lúc này lại chút đói, nàng cho người đem trà cùng điểm tâm mời mẫu thân, mợ và tỷ tỷ.


      Tiểu Lương thị tâm tình khá tốt, uyển chuyển từ chối hảo ý của Ly Nam Khê, cũng rời mà ngồi chuyện cùng Trang thị.


      thầm quan sát kỹ lát mới thấy, Ly Nam Khê khí độ đoan trang, vô luận là lúc uống trà hay dùng điểm tâm, nhất cử nhất động đều xinh đẹp như tranh vẽ, liền càng thêm vừa lòng.


      nương mà bà chọn, phụ tử Trang thị lang cùng Trang Minh Dự chướng mắt; nương Trang thị lang chọn, bà lại hài lòng. Bây giờ nhìn qua Ly Nam Khê, tiểu Lương thị cảm thấy, lần này,Trang thị lang chính là nửa điểm tốt cũng lựa ra. Ông tất nhiên thể ghét bỏ chính ngoại chất nữ cuả mình phải ?


      Tiểu Lương thị nhìn Trang thị, sai người đem lên ít điểm tâm, cười : “ tại các ngươi chớ có ăn quá nhiều, miễn cho chút nữa ăn cơm lại vô. Đồ chay nơi này tồi.”


      Đồ chay của Sơn Minh tự nổi tiếng gần xa. Rất nhiều người thậm chí tiếc ngàn dặm xa xôi đến chỉ để thưởng thức đồ chay ở đây.


      Lúc trước hai tỷ muội từng thử qua, liền hoài niệm thôi. giờ nghe mợ xong, chút cũng phản đối, trăm miệng lời lên tiếng.


      Trang thị liền sai người mang điểm tâm xuống.


      Tiểu Lương thị nhìn đôi hoa tỷ muội trước mặt, cùng Trang thị : “Vẫn là Trúc tỷ nhi cùng Tây Tây hảo. Tiểu tử nhà ta là đứa biết nặng . bao lớn rồi mà còn biết tự lo. Cố tình cha lại chiều , ta được cái gì. Thiếu chút nữa làm ta tức chết.”


      Ly Nam Khê cười : “Ta nhưng lại cảm thấy biểu ca là người trầm ổn. Thời gian kiểm tra thôn trang, ít nhiều cũng có biểu ca giúp đỡ nên tình mới có thể thuận lợi như vậy.”


      Lời này của nàng là thực lòng. Chuyện lần đó, nàng thập phần cảm kích Trang Minh Dự.


      Chỉ là Ly Nam Khê nghĩ tới, lời này của nàng vừa mới ra khỏi miệng, mẫu thân liền lặng lẽ trừng mắt liếc nàng cái. Ly Nam Khê tuy khó hiểu, nhưng nữa, đem đề tài này ngừng lại.


      Tiểu Lương thị ràng là tâm tình tốt lên ít, đối đãi Ly Nam Khê càng thêm nhiệt tình. Chờ đến khi nước trà điểm tâm đều được đem xuống, bà liền mời Trang thị cùng nhau đến đại điện của Sơn Minh tự.


      Ly Nam Khê biết tẩu hai người có chuyện muốn nên cũng lại gần, chỉ nắm tay tỷ tỷ theo phía xa xa. Bởi vì nhiều năm tới Sơn Minh tự, cảnh sắc trong chùa cùng năm đó có nhiều điểm bất đồng, hai tỷ muội suốt đoạn đường đều cảm thấy mới lạ.


      Ly Nam Khê tỉ mỉ nhìn, thỉnh thoảng cùng tỷ tỷ vài câu. Hai tỷ muội đến đoạn hứng thú nghe phía trước truyền đến tiếng kinh hỉ: “Các ngươi sao cũng tới? là khéo.”


      Ly Nam Khê đưa mắt nhìn, liền thấy có vị phụ nhân chuyện cùng Trang thị và tiểu Lương thị. Phụ nhân so với Trang thị hơi lớn hơn chút, mặc bối tử có hoa văn màu đỏ tía, đầu vấn viên kế, cài bộ diêu nạm hồng mã não, khí độ đoan trang ung dung.


      Bên người phụ nhân có hai tiểu hài tử ước chừng khoảng năm sáu tuổi, là tuổi ưa chạy nhảy. Phía sau có mấy nha hoàn bà tử theo cẩn thận hầu hạ. Ly Nam Khê thấy vậy liền cùng tỷ tỷ tới.


      “…… Lúc trước đáp ứng dẫn bọn tới, khéo lại có tuyết. giờ tuyết ngừng, liền náo loạn thôi, muốn ta đưa tới đây.”


      Phụ nhân kia cùng hai người Trang thị chuyện, chớp mắt trông thấy tỷ muội Ly Nam Khê, nhịn được kinh ngạc cảm thán : “Đây là tiểu tỷ muội nhà ai? đúng là xinh đẹp.”


      Trang thị nghe người khác khen ngợi nữ nhi nhà mình, tự nhiên là vui vẻ cùng tự hào, vội gọi nữ nhi tới gần, “Trúc tỷ nhi, Tây Tây, còn qua chào Thẩm phu nhân.”


      Tiểu Lương thị sợ tỷ muội Ly Nam Khê hiểu được thân phận của vị phu nhân này, liền ở bên nhắc nhở: “Vị này chính là Khánh Dương Hầu phu nhân.”


      Nghe mợ như vậy, Ly Nam Khê cùng Tứ nương lập tức hiểu . Thẩm gia phủ Khánh Dương Hầu cùng Thẩm gia nhà mẹ đẻ của Ly lão phu nhân là đồng tông. Nếu tính ra vị hầu phu nhân này cùng các nàng là người có chút quan hệ.


      Ly Nam Khê vội vàng cùng Tứ nương tiến lên chào hỏi.



      Thẩm phu nhân đem các nàng nâng dậy, tỉ mỉ đánh giá Ly Nam Khê phen, cùng tiểu Lương thị : “Tiểu nương này tướng mạo tốt. Trong kinh thành mấy người có thể so được.” Ngữ khí thập phần chắc chắn.


      Trang thị nghe xong trong lòng cười càng thêm vui vẻ, miệng lại vội vàng khiêm tốn khách sáo phen. Bất quá, đảo mắt nhìn thấy tiểu Lương thị cũng mỉm cười vui vẻ, trong lòng Trang thị ít nhiều có chút thoải mái, liếc mắt ý bảo Ly Nam Khê nơi khác chơi.


      Ly Nam Khê hơi gật đầu, kêu tỷ tỷ bên cạnh nhìn xem. Ai ngờ nàng còn chưa kịp kêu, hai tiểu hài tử Thẩm phu nhân mang đến đem Tứ nương vây lại.


      Bọn họ kéo tay Tứ nương, cười hì hì : “Tỷ tỷ bồi chúng ta chơi mà!”


      Tứ nương tính tình dịu ngoan, bỗng nhiên bị hai tiểu hài tử xa lạ dính lấy, trong lúc nhất thời tiến cũng được, thối (lui) cũng xong, mặt đỏ hồng biết nên làm gì cho phải.


      Thẩm phu nhân vội vàng quát lên: “Sao lại gọi là tỷ tỷ? Đây là Ly gia Tứ biểu di.”


      Đợi cho bọn sửa miệng, bà cùng Trang thị : “Hai đứa nó là hài tử của Tử ca nhi.”


      Tử ca nhi trong miệng bà chính là trưởng tử, cũng là thế tử gia của Khánh Dương Hầu phủ.


      Trang thị lúc trước được Thẩm phu nhân khen nữ nhi nhà mình, bây giờ nhìn thấy Thẩm phu nhân đem tôn tử tôn nữ giới thiệu, tự nhiên cũng trả về trận khen ngợi.


      Thẩm phu nhân vui vô cùng, cùng Trang thị càng thêm hợp ý lên, liền mời Trang thị và tiểu Lương thị cùng đến trong điện dâng hương.


      Trang thị vốn có ý muốn để Ly Nam Khê cùng tiểu Lương thị tiếp xúc ít chút, miễn cho tiểu Lương thị sinh ra tâm tư với Ly Nam Khê. Liền : “ bằng Tây Tây cùng Trúc tỷ nhi dạo xung quanh chút .”


      Nghe bà như vậy, tiểu Lương thị cùng Thẩm phu nhân cũng nghĩ nhiều. Lúc dâng hương, các bà đều muốn giúp hài tử chưa thành thân của mình cầu nhân duyên. Nếu mấy tiểu nương chưa thành thân ở đây, có nhiều lời tiện ra.


      Hai tỷ muội Ly Nam Khê đáp ứng, chuẩn bị đến đường mòn rải đá bên cạnh. Ai ngờ hai tiểu hài tử kia nghe là các nàng muốn chơi, hai đòi theo. Lại còn kéo tay Tứ nương thả.


      “Tứ biểu di mang chúng ta cùng ~ ”


      “Chúng ta cũng muốn chơi.”


      Tứ nương mềm lòng, thấy Thẩm phu nhân phản đối, nàng liền gật đầu.


      Bọn tức khắc nhảy nhót hoan hô.


      Thẩm phu nhân lúc này mới : “Phiền toái Trúc tỷ nhi. Hai đứa này là hai đứa ầm ĩ, căn bản chịu ngồi yên mà.”


      Tứ nương cười : “Ngài đừng khách khí. Ta cảm thấy bọn họ rất là ngoan ngoãn.”


      Nàng tính tình ôn hòa, thanh chuyện cũng ôn hòa mềm , làm người nghe xong liền cảm thấy ấm áp. Thẩm phu nhân tán dương gật gật đầu, lại cùng Tứ nương mấy câu liền cùng hai người Trang thị dâng hương.


      Bọn muốn đến đằng trước, lôi kéo Tứ nương tới chỗ thanh tịnh phía sau chùa.


      Sơn Minh tự cây cối rất nhiều. Tới mùa hè, cây xanh rải đầy thành bóng râm, mát mẻ vô cùng. Tới khi vào đông, vẫn như cũ có thể thấy được phiến lá màu xanh biếc. Đây là cảnh tượng mà những nơi khác đều thấy được. Nhóm tiểu gia hỏa cảm thấy mới lạ, liền đường hướng chỗ sâu phía trong chạy tới.


      Tứ nương dự đoán được bọn chúng lại chạy nhanh như vậy, sợ bọn họ có bất trắc gì, liền đường chạy vội theo sau. Ly Nam Khê sợ mình tỷ tỷ ứng phó được cũng vội vàng đuổi theo.


      Ai ngờ bọn nửa đường tự nhiên nổi hứng muốn chơi trốn tìm. Hai đứa chia làm hai đường, chạy tới chạy lui ngừng.


      Lúc vừa mới bắt đầu, địa thế trống trải, hai tỷ muội cùng các nha hoàn bà tử còn có thể đuổi kịp bọn chúng. Nhưng đến khi đến gần sân viện dành cho khách hàng hương, bọn chúng chui tới chui lui, kết quả liền mất dấu.


      Tứ nương cùng Ly Nam Khê chưa bao giờ có đụng tiểu hài tử ầm ĩ náo động như vậy. Rơi vào đường cùng, chỉ đành mang theo nha hoàn nhà mình, còn có nha hoàn bà tử Thẩm gia chia nhau ra tìm.


      Tiểu nữ hài còn tốt, chưa được lúc liền tìm được nó phía sau núi giả. Chỉ có tiểu nam hài là tìm lúc lâu cũng tìm được người.


      “Làm sao bây giờ?” có tiểu nha hoàn cảu Thẩm gia gấp đến độ khóc lên, “Tiểu thiếu gia nếu là thấy, làm thế nào bây giờ?”


      Tứ nương sắc mặt có chút trắng bệch, “ đáng ngại. Chỉ ở đâu đó trong chùa thôi, lạc được. tìm được thôi.” Lúc này nàng có chút hối hận, lúc trước nên đáp ứng.


      Nàng cũng nghĩ tới tiểu hài tử Thẩm gia lại là cái tính tình này.


      Ly Nam Khê lúc lâu sau cũng gì.


      Nàng cẩn thận nghe lát sau, thấp giọng với Tứ nương: “Tỷ nghe, có phải có tiếng khóc hay ? Dường như là tiếng của hài tử?”


      Tứ nương vừa rồi tâm thần hoảng loạn, chỉ lo nhìn trước mắt chứ có lưu ý động tĩnh chung quanh. Lúc này tĩnh tâm nghe, quả nhiên, loáng thoáng nghe được hài tử tiếng khóc.


      Thẩm gia tiểu nương : “Ca ca! Ca ca!”


      Mọi người đại hỉ, vội vàng theo thanh tìm. Kết quả còn chưa tìm được người, nửa đường liền bị chặn lại.


      Nguyên nhân phải là gì khác. Nơi mà thanh tiểu hài tử truyền ra chính là sân viện mà bốn vị tăng nhân cùng thị vệ canh giữ. Các nàng căn bản còn chưa đến cổng bị người ta cản lại.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      bà tiểu Lương thị này lạ nha, hỏi cưới chị, lại hỏi em
      chắc 2 chị nam nữ 9 lại gặp nhau rồi
      chắc vẫn lạnh lùng như lúc đầu thôi :yoyo59:
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    5. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 13: Bốn mắt nhìn nhau.


      Tiếng khóc của tiểu hài tử khi có khi , Tứ nương nghe vào trong tai vô cùng sốt ruột.


      Trong lòng biết Thẩm Vĩ hẳn là ở trong sân viện kia, cùng bốn vị tăng nhân canh giữ : “ biết đại sư có từng gặp qua bé trai khoảng sáu tuổi nhầm vào đây ? Nếu là có, biết đại sư có thể châm chước chút, để mấy người chúng ta vào trong mang bé về?”


      “Nếu chúng ta thể vào trong, có thể để tự mình ra ?” Ly Nam Khê ở bên tiếp: “Phiền toái các vị đại sư.”


      Các tăng nhân thấp giọng phật hiệu, còn chưa mở miệng có người ra dấu tay dừng lại.


      Ly Nam Khê ngẩng đầu nhìn phát thị vệ đứng trước mặt tự khi nào. Dáng người cao tráng, lưng dài vai rộng.


      trợn mắt hổ lên nhìn thoáng qua các nàng, ồm ồm hỏi: “Nơi đây được ở lâu. Thỉnh các vị mau rời .”


      Thừa dịp chuyện, Ly Nam Khê nhanh chóng liếc mắt về hướng trong viện. Nàng phát phục sức của thị vệ trước mắt cùng thị vệ trong viện có chút bất đồng. Người khác đeo đều là đai lưng màu lam, chỉ có là đeo đai lưng màu đen.


      Chắc là thị vệ đầu lĩnh.


      Tứ nương còn muốn nữa nhưng Ly Nam Khê vội vàng nghiêng đầu cho nàng ánh mắt, nàng liền im lặng. Mặc dù nôn nóng, nhưng nàng vẫn hiểu được ý tứ của muội muội.


      Ly Nam Khê hướng về phía thị vệ đầu lĩnh hành lễ, đem lời vừa cùng các tăng nhân lại, cuối cùng hỏi: “ biết đại nhân có thể châm chước chút, dẫn bé ra đây? Trẻ con hiểu chuyện, mong đại nhân lượng thứ.”


      Vừa rồi khi các nàng muốn mang Thẩm Vĩ mặt mấy vị tăng nhân kia có chút chần chờ.


      Người tu hành lòng dạ từ bi, nếu có thể giúp, nhất định sớm đồng ý để các nàng mang đứa bé . Nếu bọn họ có chút do dự mười phần là Thẩm Vĩ gây ra chuyện, chọc tới quý nhân trong viện. Mặc dù mấy vị tăng nhân muốn giúp, cũng chỉ sợ là lực bất đồng tâm, bởi vậy mới do dự.


      Thường Phúc nghe Ly Nam Khê xong đánh giá nàng lượt, hơi gật đầu : “Lúc có thể ra, tự nhiên ra. Nếu thể, các ngươi có chờ cũng vô ích. Mời rời .” liền cất bước trở về sân viện.


      Tiểu nương Thẩm Lâm nhất thời chịu, dùng sức đẩy cánh tay bà tử ôm mình, giãy giụa muốn xuống, hô to lên: “Cha ta là thế tử Hầu phủ! Các ngươi ai dám khi dễ ca ca của ta!”


      Bà tử dám đem nàng ôm chặt, Thẩm Lâm mất chút sức nào chui ra khỏi vòng tay của bà tử.


      Thường Phúc cười ha ha, dư quang khóe mắt nhìn tôi tớ Thẩm gia, xì : “Khánh Dương Hầu phủ?” Trong giọng tràn đầy khinh thường cùng coi khinh, “Hỗn tiểu tử kia hành biết phải trái, có thể được gia nhà ta chỉ điểm là phúc khí tám đời tu luyện mới có. Cứ chờ !”


      xong lại them để ý tới ai, lập tức cất bước vào trong.


      Tứ nương gấp đến độ vành mắt đều phiếm hồng. Thẩm Vĩ là bảo bối của Thẩm gia. Thẩm phu nhân đem hài tử phó thác cho nàng, nếu xảy ra chuyện gì, nàng làm sao có thể gánh vác được?!


      Tứ nương dẫn váy chạy theo vào lại bị các tăng nhân ngăn lại, vội vàng hướng về phía Thường Phúc hô: “Vị quân gia này, thỉnh ngài châm chước chút. Chúng ta mang theo hài tử tới chơi, biết nhầm vào quý viện. Mong quân gia tiếng với chủ tử của ngài, niệm tình tuổi , lượng thứ cho lần.”


      Tứ nương lớn lên ở phủ Đại học sĩ, lại theo phụ thân đến Giang Nam nhiều năm, từng gặp qua rất nhiều binh sĩ. Nhưng nàng có thể nhận ra, vị thị vệ trước mắt này chỉ là thị vệ bảo hộ bình thường. Nhìn cách hành đứng, còn có bộ dáng khi cầm binh khí bên hông, hẳn là quân sĩ (người được huấn luyện trong quân đội). Hoặc từng là quân sĩ.


      Nghe xong lời này của Tứ nương, Thường Phúc bước chân hơi dừng chút, xoay người lại. đảo mắt nhìn Ly Nam Khê cùng Tứ nương, trong lòng có chút khó hiểu, liền hỏi: “Hai ngươi là người của nhà nào?”


      Tứ nương vội : “Chúng ta là người Ly gia.”


      “Ly gia nào? Vậy Ly Đại học sĩ……”


      “Là tiên tổ phụ.”


      Lời vừa ra khỏi miệng, Ly Nam Khê thầm nghĩ, hỏng rồi!


      Nàng từ lâu nhìn ra người trước mắt phải là thị vệ bình thường. Tuy rằng nóng vội, nhưng nãy giờ vẫn cố duy trì bình tĩnh.


      Khi nghe Tứ nương buột miệng thốt ra “Ly gia”, nàng liền biết, tỷ tỷ lúc này có chút hoảng loạn, cư nhiên cần nghĩ ngợi trực tiếp trả lời đối phương.


      Với tình hình trước mắt, người trong viện chỉ sợ là cực kỳ tôn quý. Ở trước mặt đối phương nếu làm ra sai lầm, những chuyện của Thẩm Vĩ khó giải quyết, còn có thể liên lụy đến gia tộc.


      Cho nên Ly Nam Khê vội vàng bước về phía trước, lôi kéo ống tay áo của tỷ tỷ, ý bảo nàng chớ có lo lắng quá, cũng ý bảo nàng cần hoảng loạn. Lúc này mới tiến lê hai bước, hướng Thường Phúc thi lễ.


      Ai ngờ lễ này nàng vừa mới làm nửa, đối phương đột nhiên nghiêng người tránh .


      Thường Phúc vừa rồi nghe được hai chữ “Ly gia” liền thu hồi thái độ. Nhìn bộ dáng tuyệt nhiên xuất chúng của Ly Nam Khê, lại nhẩm tính tuổi của nàng, Thường Phúc hỏi: “Ngươi đứng hàng thứ mấy ở Ly gia?”


      Ly Nam Khê tất nhiên dự đoán được đối phương đột nhiên lại ra câu như vậy, giật mình : “Thứ bảy.”


      “Ly Thất nương.” Thường Phúc gật gật đầu. buông mi mắt xuống, cân nhắc lát rồi : “ nương mời theo ta.” xong cũng quay đầu lại, trực tiếp qua bọn thị vệ ở trong viện, nháy mắt thấy tăm hơi đâu.


      Ai cũng nghĩ tới tình chuyển biến như thế.


      Ly Nam Khê trong chốc lát suy nghĩ ra rất nhiều phương pháp ứng đối, còn dự định rất nhiều lý do thoái thác chu toàn, nào biết nửa điểm cũng chưa cần dùng tới, lại còn phải theo vào.


      Tứ nương cũng có chút sửng sốt.


      Thẩm Lâm hoàn toàn hiểu được vừa rồi hai vị biểu di phải nỗ lực cỡ nào để suy nghĩ biện pháp. Thấy hán tử kia vào mà Ly Nam Khê vẫn chậm chạp theo, nàng liền đẩy Ly Nam Khê phen, cả giận quát: “Ngươi thất thần làm cái gì? Chạy nhanh xem ca ca a!”


      Ly Nam Khê nhàn nhạt liếc mắt Thẩm Lâm cái, cũng lời nào mà bước .

      -------------------------------


      Gió thổi rừng trúc sàn sạt.


      Ly Nam Khê thay đổi phương hướng vào viện, lúc này mới phát thị vệ kia tuy rằng nhìn thân chợt lóe liền thấy tăm hơi, kỳ phía sau, đứng yên chờ nàng.


      Nhìn thấy Ly Nam Khê, Thường Phúc hướng nàng chắp tay. Ngữ khí cùng thần thái cao cao tại thượng như vừa rồi, mà là khiêm tốn lễ độ, “Lúc trước Cửu gia nhà ta được nương tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích. Vừa rồi đắc tội, mong nương chớ để ở trong lòng.”


      Ly Nam Khê hiểu Cửu gia trong miệng là ai. Sau lại cẩn thận nghĩ nghĩ, chính mình sau trở lại kinh thành chỉ "giúp" qua người bị nhận lầm là trộm tặc hại dân hại nước kia.


      Có lẽ người thiếu niên ôn nhã kia chính là Cửu gia trong miệng chăng?


      Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng thấy đối phương chỉ đề cập sơ qua chứ muốn thêm, Ly Nam Khê liền thức thời, tiếp tục truy vần về thân phận của người thiếu niên kia. Nàng chỉ mỉm cười gật đầu: “Nhấc tay chi lao mà thôi.”


      Thường Phúc cười cười tỏ ý kiến, cung kính khom người vái chào. Rồi sau đó rũ mi liễm mục, làm tư thế "mời".


      Đợi cho Ly Nam Khê chậm rãi vào trong, Thường Phúc liền theo phía sau nàng, thấp giọng cùng nàng giải thích: “Hôm nay tiểu tử kia quá mức vô lễ. Mấy vị thủ viện đại sư cho vào, liền hồ nháo rồi xảy ra va chạm với vị trong đó. chỉ làm hỏng tăng bào của vị đại sư đó mà còn cắn người bị thương, bấy giờ mới chọc giận chủ tử nhà ta.”


      vừa , Ly Nam Khê liền nhớ ra, bốn vị tăng nhân vừa rồi nàng thấy, có vị được thay đổi. Có lẽ vị tăng nhân bị thương kia băng bó vết thương rồi.


      Ly Nam Khê áy náy : “Chúng ta mang khắp nơi chút, lại trông giữ cẩn thận, để nhầm vào đây.”


      “Ly nương cần đem mọi việc ôm đến người.” Thường Phúc vẫy vẫy tay, trong giọng lại lộ ra chút khinh thường, “Vị thế tử gia kia của Khánh Dương Hầu phủ ngày thường hành thiếu ổn trọng, hài tử dưỡng ra cũng cùng tính tình như vậy. Sai là , can hệ đến nương.”


      đến chuyện này, Ly Nam Khê cũng tiện đề cập nhiều. Dù sao các nàng vừa trở về kinh thành lâu, phẩm hạnh của người Khánh Dương Hầu phủ là cái dạng gì, nàng thực biết. Huống chi, thế nào đó cũng là Hầu phủ có chức có quyền.


      Người trước mắt có thể thuận miệng bình phán về Khánh Dương Hầu phủ, nhưng nàng thể.

      -------------------------------


      Càng đến gần tiếng khóc của nam hài cũng dần dần lớn lên. Khản cả giọng, mơ hồ có chút khàn khàn.


      Ly Nam Khê giương mắt nhìn, đập vào mắt là cổng vòm cách đó xa. Vẫn chưa nhìn thấy Thẩm Vĩ làm lòng nàng càng thêm nôn nóng, bước chân liền nhanh hơn.


      Thường Phúc cách nàng bước, xa cũng gần, dẫn nàng vào trong nội viện.


      Ly Nam Khê theo hướng thanh phát ra. Vốn tưởng rằng thấy Thẩm Vĩ chịu phạt, ai ngờ chỉ thấy đứng thẳng tắp bàn đá ở trong viện.


      Bất quá, chút cử động cũng dám, mặc dù có người xử phạt , cũng có người quát nạt , nhưng tiếng khóc của lại càng thêm thê thảm.


      Ly Nam Khê trong lòng nghi hoặc, nhìn qua hướng khác trong viện.


      Xa xa liền nhìn thấy man tử ngồi đối diện với Thẩm Vĩ.


      Vóc người của nam tử này hiển nhiên rất cao, ngồi ghế thái sư lại khiến cho cái ghế vốn mười phần rộng rãi cũng trở nên chật chội. Tư thái nhàn tản, hai tay chỉ tùy ý gác tay vịn. Thế nhưng, xung quanh lại tản ra loại khí thế bức người, chỉ nhìn từ xa thôi cũng khiến cho người ta kính sợ.


      Thường Phúc khom người lên phía trước, thấp giọng gọi tiếng “Gia”.


      Nam tử chậm rãi nghiêng đầu hướng bên này.


      Ngũ quan của trời sinh thâm thúy lại tuấn tú, làm người ta chỉ nhìn cái cũng tự chủ được mà bị hấp dẫn. Mặc dù khi còn ở Giang Nam, Ly Nam Khê nhìn quen những bậc danh sĩ phong lưu lỗi lạc, lúc trông thấy khỏi giật mình.


      Sau hồi ngơ ngẩn, trong lòng Ly Nam Khê đột nhiên dâng lên cảm giác quái dị.


      Nàng chắc chắn đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy người này. Tướng mạo bắt mắt như vậy, gặp qua lần bao giờ quên.


      ---Nhưng lại cảm thấy có chút nên lời, giống như từng quen biết.


      Ly Nam Khê nhịn được lại nhìn thêm vài lần.


      Trong lòng biết như vậy là thất lễ nên sau khi nàng xác định rằng mình là lần đầu tiên nhìn thấy , liền vội vàng thu hồi tầm mắt.


      Ai ngờ vẫn chậm.


      Ánh mắt của Ly Nam Khê còn chưa kịp thu hồi, đối phương nhìn về phía nàng.


      Bốn mắt nhìn nhau.


      Sắc mặt của nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương. Phảng phất như có hàng trăm lưỡi đao sắc bén lặng lẽ nấp bên trong, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng đối phương.


      Ly Nam Khê trong nháy mắt bị kinh sợ, tự chủ lui về phía sau bước. Nàng bây giờ, muốn chạy trốn a ~.~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :