1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng - Tử Túy Kim Mê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 6: Tránh tuyết


      Ly Nam Khê vốn tưởng rằng Trang Minh Dự mang nàng nhìn đồ vật gì đó, nghĩ tới lại là trái cây dại.


      Trái cây màu đỏ chỉ to như đầu ngón út, treo thành từng chuỗi cành cây khô, trông đáng a.


      “Muội đừng nhìn nó , ăn vào rất ngọt, thập phần ngon miệng.” Trang Minh Dự cẩn thận hái mấy chuỗi đưa cho Ly Nam Khê, “Muội nếm thử xem.”


      Ly Nam Khê có chút chần chờ, “Nếu ăn ngon , sao đến giờ vẫn còn?” Phải sớm bị người chung quanh hái hết rồi chứ.


      đến cái này, Trang Minh Dự có chút đắc ý, thuận thế rút quạt ra. Nhưng khi thấy tầm mắt Ly Nam Khê lành lạnh nhìn lướt qua quạt xếp, lại ngượng ngùng đem cây quạt thu lại, “Lúc trước ta thấy nó tồi, cùng người hỏi thăm mới biết là có thể ăn, liền với bọn họ thời gian muội về, để bọn họ lưu trữ lại.”


      Trương nương tử bên cạnh cũng phụ họa vào: “Trời vừa sáng, biểu thiếu gia liền với bọn tiểu nhân. Đây là gốc cây thứ hai ra trái, đợi tuyết xuống, trái cây này sợ là bị đông lạnh lại hết. bằng nương hái xuống toàn bộ .”


      Nàng là thê tử của Trương thị vệ, sinh sống ở chỗ này nhiều năm, chuyện sắp xếp trong thôn trang thông thường đều là hai vợ chồng nàng phụ trách chuẩn bị. Nghe nàng như vậy, Ly Nam Khê gật đầu, Kim Trản liền chạy lên muốn hái trái cây.


      Trang Minh Dự lấy tay chắn Kim Trản lại, lấy khăn tay của Ly Nam Khê mở ra, tự mình đem chuỗi quả đỏ mọng nhàng hái xuống rồi thả khăn tay của nàng.


      Lúc Thu rửa trái cây xong đưa cho Ly Nam Khê thấy Hồng quản trở về . Ly Nam Khê thấy Trang Minh Dự đến bên cạnh giếng nhìn chằm chằm Thu rửa trái cây, liền cùng Hồng quản vào sân, lại kêu thêm Trương thị vệ vào phòng, hỏi: “ biết được vào điền trang bằng cách nào chưa?”


      “Vị công tử kia ,” sau khi thấy thái độ cúa Ly Nam Khê đối với thiếu niên kia, Hồng quản cũng kêu người kia là trộm nữa mà sửa lại xưng hô, “ là nhìn thấy bốn phía có người mới vào, lúc sau lại thấy có thức ăn, liền cầm ít dùng.”


      Bởi vì Ly Nam Khê trách móc quá mức nặng nề, nên thiếu niên cảm thấy áy náy, liền đem chuyện mình làm lúc trước năm mười ra hết. giờ Ly Nam Khê hỏi, Hồng quản liền kỹ càng tỉ mỉ báo lại cho nàng nghe. Ngay cả vào bằng cổng nào, rồi con đường nào tới bếp, đều kể lại rành mạch.


      Ly Nam Khê cân nhắc, hỏi Trương thị vệ, “Cổng vào thôn trang mà Hồng quản tới là do ai phụ trách canh giữ?”


      Diện tích của thôn trang rất rộng, nên nhiều con đường thường có người lui tới, thiếu niên kia lại cố ý tránh người, nên tất nhiên là bị ai phát .


      Mấu chốt bây giờ là người canh cổng.


      Thiếu niên kia ôn tồn lễ độ, vì quá đói nên mới trộm thức ăn nên hiển nhiên có loại kinh nghiệm này. Người như vậy cũng có thể lẻn vào trong trang để trộm, chỉ có thể là do người canh cổng quá mức lơ là.


      Trương thị vệ : “Lý Năng. ban đầu là hộ vệ trong thôn trang, sau khi cánh tay trái bị thương, liền điều canh giữ cổng.”


      “Tay trái của tại sao lại bị thương?” Ly Nam Khê hỏi. Mẫu thân đem nhân trong thôn trang qua lần với nàng, nhưng hề nhắc đến chuyện này.


      tới chuyện này, Trương thị vệ nhíu chặt lông mày, thanh ngày thường mười phần vang dội nay lại có chút trầm thấp, chuyện cũng mơ hồ : “Sau khi say rượu, cùng người đánh nhau.”


      Vừa rồi, Ly Nam Khê lo xong chuyện thiếu niên kia liền theo Trang Minh Dự hái trái cây, lúc này mới có thể thư thả lát, liền cầm chén trà lên uống. Nhấp ngụm lại : “ cụ thể hơn xem.”


      Trương thị vệ nhìn nàng, liền đem chuyện Lý Năng nổi lên tranh chấp với người ta rồi sau đó lại vì say đem người đánh như thế nào, ra.


      Kỳ chuyện này nếu chủ tử hỏi đến, cũng thể che dấu được. Chỉ vì kia Lý Năng kia nháo lớn chuyện, là khơi mào trước , còn đem đối phương đánh đến hôn mê bất tỉnh.


      Ly Nam Khê chậm rãi thả chén trà lại bàn, hỏi Hồng quản : “Lý Năng về sau như thế nào?”


      Hồng quản nhìn mặt đất : “ tốt ạ. Thường xuyên say rượu náo loạn.”


      Ly Nam Khê cả cười.


      Nàng nhìn Trương thị vệ, “Nếu ta nhớ lầm, nhân nơi này, mẫu thân ta giao cho Trương thị vệ ngươi. Mẫu thân còn , ngươi theo bà nhiều năm, là người có thể tin tưởng. Bất quá...”


      Trương thị vệ cúi đầu , bùm tiếng quỳ gối mặt đất.


      “Ngươi đây là ý gì?” Ly Nam Khê nhìn chằm chằm người qùy trước mặt mình, “Bất quá, ta ra muốn biết, người như Lý Năng, Trương thị vệ thế nhưng còn yên tâm giao việc canh giữ cửa vào thôn trang cho ?”


      có cha mẹ già, dưới có đệ đệ còn , liền dựa vào mình , nếu gây nên chuyện gì nữa, liền, liền……”


      Dưới cái nhìn của Ly Nam Khê, Trương thị vệ , liền cũng nổi nữa.


      “Thực tốt. Vì để làm thêm chuyện xấu, ngươi lại có thể đem an toàn của thôn trang vứt ra sau đầu.” Ly Nam Khê phân phó Hồng quản : “Phạt Trương thị vệ tháng tiền lương. Kêu Lý Năng kia lập tức rời khỏi thôn trang.”


      Trương thị vệ sửa lại tư thế, ngồi quỳ hai chân, tay siết chặt viền áo.


      Ly Nam Khê liếc mắt nhìn cái, nhàn nhạt hỏi: “Chính là phục? Hối hận vì đem chuyện vị kia công tử trộm đồ cho ta?” Lại hỏi: “Ngươi cho rằng, nếu ngươi việc này ra, hôm nay Lý Năng bị đuổi , ngươi cũng bị chất vấn như thế này?”


      Trương thị vệ kinh ngạc, thế nhưng lại bị Ly Nam Khê đoán trúng tâm tư, ngẩng đầu nhìn nàng cái, lại nhanh chóng gục xuống.


      Trong lòng Ly Nam Khê hiểu , đem tay áp tay vịn của ghế dựa, trầm giọng : “Bởi vì ngươi đem chuyện này bẩm báo đúng cho ta, cho nên ta chỉ đuổi người là Lý Năng. Nếu ta tới nơi này mà ngươi lại đem chuyện giấu báo, người liền chỉ có Lý Năng thôi đâu.” Còn có ngươi.


      Hồng quản ở bên tiếp: “May mắn ngươi đem tình cho nương. Vị công tử kia nếu xảy ra chuyện gì ở thôn trang, chỉ sợ mang cả tính mạng của cả nhà ngươi ra cũng đủ để đền đâu.”


      Trong lòng Trương thị vệ nhảy dựng, điều chỉnh tư thế quỳ, cung kính hơn nhiều.


      Ly Nam Khê trầm ngâm lát, “Ta hỏi ngươi, ngươi cùng có quan hệ gì?” Lại : “Chớ có nghĩ lừa gạt. Nếu ta muốn tra, tất nhiên tra ra.”


      Trương thị vệ nghĩ tới nàng như vậy. vốn nghĩ, chỉ là chức vụ nho trong thôn trang thôi, chủ tử làm sao chú ý đến? Ai ngờ lại làm lớn chuyện như bây giờ.


      Việc đến nước này, chỉ phải căng da đầu : “Vợ cùng vợ của tiểu nhân từng học chung sư phụ.”


      Hồi lâu, cũng chưa nghe nương gì. Sống lưng nổi lên tầng mồ hôi lạnh, trầm ngâm lát sau, dập đầu : “Tiểu nhân cũng dám nữa. Thỉnh nương khai ân.”


      Trả lời vẫn là trầm mặc cùng tĩnh lặng.


      Trương thị vệ khấu đầu ba cái vang, “Lần sau bao giờ xuất loại chuyện như vậy nữa. Nếu tái phạm, xin nương đem tiểu nhân đuổi ra ngoài! , đem nhà tiểu nhân đều đuổi ra ngoài!”


      Thấy lần này thành khẩn, sắc mặt Ly Nam Khê mới hơi chút hòa hoãn.


      Nàng gật đầu ý bảo Hồng quản đem Trương thị vệ nâng dậy, “Sau này lúc hành phải luôn cảnh giác. Nghĩ cho kỹ ngươi ở đây làm gì, càng nhất định phải nhớ kỹ, ngươi đến tột cùng là bởi vì cái gì mới có thể ở lại chỗ này.”


      Dứt lời, nàng lại gằn từng chữ, : “Nơi này thiếu người. Đặc biệt là người đáng tin cậy.” Ngươi nếu làm tốt, liền nơi khác tìm công việc mới .


      Trương thị vệ lúng ta lúng túng, liên thanh đồng ý.


      Thời điểm ra khỏi phòng, canh giữ ở cửa thấy nương tử của tới.


      Trương nương tử bên ngoài cùng Thu rửa trái cây. Rửa xong thấy căn phòng trong sân có tiếng chuyện. Trang Minh Dự liền ngăn cản Thu cùng trương nương tử, cùng nhau chờ ở bên ngoài.


      Vừa rồi trương nương tử loáng thoáng nghe thấy cái gì “mất trộm”, thấy Trương thị vệ ra khỏi phòng, liền hỏi: “Cái gì bị trộm?”


      Trương Thị vệ trừng mắt nhìn nàng cái, “Hai cân thịt heo.” Liền quay đầu , cũng cùng nàng nhiều lời.


      Trương nương tử thấy Trang Minh Dự cùng Thu đều vào nhà, liền cũng theo vào.


      Ly Nam Khê chuyện hồi, giọng có chút khô khốc, ăn chút trái cây vừa vặn nhuận nhuận yết hầu. Thấy này trái cây ngọt ngào, ngon miệng, liền hỏi là tên là gì.


      Trương nương tử dựng thẳng sống lưng, cung kính, : “Quả này chỉ là trái cây dại, có tên, bọn tiểu nhân đều gọi nó là 'hồng quả ’.”


      Ly Nam Khê gật đầu, để cho Thu thu lại hết trái cây, lại uống chén trà xong mới ra bên ngoài xem xét.


      Trang Minh Dự thỉnh thoảng giương mắt nhìn nàng, nhanh chậm theo phía sau.


      Hai người ở chỗ này cũng có chút lâu, liền tới thôn trang tiếp theo.


      Đợi cho bọn họ hối hả hết mấy thôn trang cũng ước chừng tiêu phí mất ba ngày. Sáng sớm ngày thứ tư mới ngồi xe về kinh thành.


      đường trở về, Ly Nam Khê lẳng lặng nghĩ trong ba ngày này gặp phải đủ loại tình, khóe môi mím chặt.


      Mấy cái thôn trang này, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vấn đề tồn tại. Nhưng là vấn đề lớn nhất ở chỗ quyền lực của quản cùng thị vệ trưởng quá lớn.


      Tỷ như thôn trang lần đầu tiên nàng đến.


      Hồng quản ra tồi, nhưng Trương thị vệ liền bất đồng. Trương thị vệ có thói quen đem quyền lực nắm trong tay, cảm thấy người làm bên dưới đều phải để tới làm chủ. Khi đó Ly Nam Khê chỉ là đuổi người làm tròn trách nhiệm thôi, còn có sách mách có chứng, Trương thị vệ thế nhưng lại nghi ngờ cách làm việc của nàng, thậm chí còn giúp người kia chuyện.


      Đến các thôn trang khác, loại tình huống này càng nghiêm trọng hơn. Quản cùng thị vệ trưởng cùng giuộc muốn lừa gạt chủ tử, còn dám động tay động chân vào chuyện tiền bạc.


      Những người này dám tùy ý làm bậy, bất quá là bởi vì Tứ phòng các nàng ở Giang Nam quản được kinh thành bên này. Nhiều năm qua, Trang thị đều đem những việc này giao cho bọn họ toàn quyền xử trí, thời gian lâu, bọn họ liền cảm thấy những thứ kia vốn là quyền lợi thuộc về bọn họ.


      Ly Nam Khê đem từng chuyện từng chuyện cân nhắc ràng, tính toán sau khi trở về liền cho mẫu thân, để bà tới xử trí bọn họ, nhìn xem thử người nào dùng được, người nào dùng được, rồi tiếp tục định đoạt.


      Thời điểm nàng ddang xuất thần, bỗng nhiên nóc xe ngựa phát ra tiếng động.


      Ly Nam Khê vén lên màn xe rnhìn a bên ngoài, cũng đợi Trang Minh Dự mở miệng, : “Di? Tuyết rơi?”


      Ly Nam Khê đưa tay ra ngoài đón lấy mấy bông tuyết .


      “Ừ.” Trang Minh Dự cũng dùng quạt xếp đón ít, nhìn những bông tuyết chậm rãi hòa tan, ngạc nhiên : “Buổi sáng muội muốn khởi hành sớm, là trời bắt đầu trở, ta còn nghĩ vội. đoán được, mới có bao lâu mà ——”


      Ầm tiếng, tay Trang Minh Dự run lên, quạt xếp thiếu chút nữa rơi khỏi tay.


      vội vàng đem quạt thu hồi, quay đầu vừa thấy, xe ngựa của Ly Nam Khê lúc trước song song cùng , giờ lại bị tụt lại phía sau. Lại cẩn thận nhìn cái, a, xe ngựa bị lệch sang bên. Bánh xe phía sau, hình như bị gãy?


      Trang Minh Dự xoay người xuống ngựa, vội vàng qua, “Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì?”


      Ly Nam Khê cũng ôm lò sưởi tay xuống.


      “Bánh xe hỏng rồi.” Xa phu xuống xe xem xét qua, : “Lúc trước vẫn sao. biết có phải lúc ở thôn trang xảy ra cố gì ?”


      tương đối hàm súc, nhưng Ly Nam Khê cùng Trang Minh Dự đều hiểu ý của là gì.


      Trước khi bọn họ rời kinh thành cẩn thận xem xét qua, từ xuống dưới từ trong ra ngoài đều thực thoả đáng. tại đột nhiên xảy ra chuyện, hay là có người ở thôn trang động tay động chân?


      Trang Minh Dự đạp mạnh cái, cáu gắt : “Những người đó!” xong liền xoay người lên ngựa, “Ta trở về tìm bọn họ tính sổ!”


      Ly Nam Khê gọi lại, “Biểu ca cho dù có trở về có thể làm gì? Thời tiết xấu như vậy, chi bằng về kinh trước rồi . Hơn nữa, nếu vòng vèo trở về, đến lúc tuyết rơi dày, về kinh được, chẳng phải là để bọn họ được như nguyện sao.”


      Trang Minh Dự nghiêm túc nghe Ly Nam Khê , cuối cùng ném roi ngựa, xoay người xuống, thở dài nặng nề hỏi xa phu: “Còn có thể sửa được ?”


      “Có thể... chắc là có thể.” Xa phu ngẩng đầu nhìn nhìn trời, “Chính là phải tốn hai canh giờ nữa.”


      Lúc này tuyết rơi dày hơn, ba bốn bông tuyết dính thành đoàn, dừng ở lòng bàn tay lúc sau mới hóa thành bọt nước. Dưới thời tiết lạnh như vậy, hai cái canh giờ cũng rất khó qua. Huống chi, đoạn đường bọn họ về kinh cũng ngắn.


      Người khác cũng liền thôi, nhưng Ly Nam Khê từ được phủng trong lòng bàn tay, thể để nàng bị lạnh được.


      Trang Minh Dự liếc nhìn nơi nào đó xa xa cái.


      Xuyên qua rừng cây bên cạnh, mơ hồ có thể thấy được gạch ngói đỏ. Nơi đó hẳn có tòa trạch viện. Trong phạm vi mấy dặm gần đây, chỉ có toad trạch viện này. Có điều nơi đó nhiều năm mở cửa, cũng nhiều người biết nó thuộc sở hữu cuả ai.


      Trùng hợp chính là, bởi vì quan hệ của phụ thân, Trang Minh Dự vừa vặn biết được chủ nhân của tòa nhà kia. Nghiêm túc mà , cùng người nọ cũng được coi là có giao tình. Nhưng cũng biết, có thể dựa vào điểm giao tình này mà bảo lão quản bên kia đồng ý cho ở tạm nơi đó tránh tuyết hay .


      Aiz, chủ tòa nhà kia tính tình tốt, thuộc hạ của cũng y chang , ngay cả lời cũng nghe.


      Trang Minh Dự lưỡng lự, lại dạo chung quanh qua vài vòng. Cuối cùng nhìn gương mặt Ly Nam Khê bị đông lạnh đến đỏ bừng, cuối cùng hạ quyết tâm xoay người lên ngựa, cùng Ly Nam Khê: "Muội chờ ta lát, ta mau chóng trở về.”


      xong, đợi nàng trả lời giơ roi giục ngựa mà .


      @AChu cũng gần rồi a~ :063:

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      coi bộ nam 9 sắp lên sàn rồi nghen
      mà Trang Minh Dự có biểu là lạ nghen, làm nam phụ hay tra nam đây
      Tĩnh Tĩnh Yên Yênthuyt thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Chính thức lọt hố, ngóng trông từng chương a~ :3
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    4. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 7: Nam tử xa lạ


      Gió lạnh từng cơn cắt da cắt thịt thổi tới mặt.


      Ly Nam Khê quấn chặt áo choàng người, dậm dậm chân. Nàng thay giày bằng guốc gỗ, cũng đến mức dẫm phải nước bùn do tuyết tan mà thành. Nhưng với sức gió cùng nhiệt độ đông lạnh này, cũng để cho nàng chịu đủ a.


      Kim Trản cùng những người khác đều khuyên Ly Nam Khê lên xe tránh chút. Ly Nam Khê đưa mắt nhìn xa phu nỗ lực sửa bánh xe, lắc lắc đầu, “Vẫn là cố gắng sửa xe nhanh chút. Xe sửa xong sớm, mới có thể trở về sớm.”


      Tuy như vậy, nhưng gió tuyết bắt đầu thổi mạnh hơn, nếu nàng cứ đừng bên ngoài như vậy, ai cũng yên tâm.


      Kim Trản còn muốn khuyên, Thu bên cạnh nheo nheo mắt, chỉ về điểm đen càng ngày càng đến gần: “Biểu thiếu gia trở lại!”


      Nghĩ đến bộ dáng dứt khoát kiên quyết trước khi của Trang Minh Dự, trong lòng mọi người đều tồn tại chút mong đợi. Trang Minh Dự dừng ngựa, mọi người liền đem vây quanh.

      Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Trang Minh Dự hướng Ly Nam Khê cong môi cười cười, “Xong rồi. Tây Tây muội cùng với ta, ta mang muội đến trạch viện để tránh tuyết.”


      chỉ tòa đại trạch gạch ngói đỏ phía xa xa. Ly Nam Khê liền dục Kim Trản cùng Thu theo cùng.


      Trang Minh Dự lại đưa tay ngăn cản, lắc lắc đầu : “Chủ nhân nơi đó thích thanh tĩnh. Tây Tây, muội với ta. Mấy người còn lại chỉ có thể để bọn họ ở chỗ này chờ thôi.”


      Thu các nàng từ lớn lên ở nông thôn, kiều quý như Ly Nam Khê, đối với các nàng mà , chút gió tuyết này cũng tính là chuyện to tát. đợi Ly Nam Khê mở miệng, các nàng cười , “Bọn nô tỳ ở lại đây hỗ trợ sửa xe, như vậy cũng giúp rút ngắn được chút thời gian.”


      Trang Minh Dự đem ngựa nhường cho Ly Nam Khê ngồi, ở bên cạnh cầm cương, chậm rãi về hướng trạch viện.


      biết chủ nhân của trạch viện đó là ai vậy?” Ly Nam Khê nắm chặt áo choàng người, : “Chút nữa nhất định phải cám ơn tốt.”


      “Thế cần.” Trang Minh Dự giọng : “Chủ nhân của tòa trạch viện đó vắng. Nếu là ngày thường, chúng ta có lẽ còn được vào kìa. Cũng may là hôm nay vận khí tốt, có quản bên người ở đó, ta với có chút giao tình nên mới mở cửa.”


      Nghĩ đến tình hình vừa rồi, Trang Minh Dự cũng toát mồ hôi.


      khuyên can mãi, thủ vệ kia chính là chịu đáp ứng. Cũng may là quản Vạn Toàn bên người Vệ Quốc Công ở đó, nghe được động tĩnh bên này, liền tự mình tới nhìn.


      Lúc Trang Minh Dự nhìn thấy Vạn Toàn cũng có chút lo lắng đề phòng. là người mà lão Bình Ninh Hầu để lại cho Vệ Quốc Công, đa mưu túc trí lại rất trung thành. Chỉ có điều là cái tính khí thất thường của cũng y chang chủ nhân của .


      Lúc đầu Trang Minh Dự là muốn xin ở tạm để tránh tuyết, nhưng Vạn Toàn đáp ứng. Sau lại, Trang Minh Dự nhắc tới sức khỏe của biểu muội nhà mình tốt, xe ngựa lại bị hỏng, Vạn Toàn mới chịu ngước mắt nhìn cái.


      “Trang thiếu gia là xe của biểu nương hỏng rồi?” Vạn Toàn dùng ngữ khí bình đạm hỏi.


      Trang Minh Dự lại : "Phải. Ta cùng Khê muội thôn trang có chút việc, đường hồi kinh lại gặp phải bão tuyết. Xa phu hai cái canh giờ nữa có thể sửa xong, làm phiền Vạn quản quá lâu đâu.”


      Vạn Toàn nở nụ cười nhạt, “Nếu là biểu muội của Trang thiếu gia, lại có chữ ‘Khê’, chẳng lẽ là nữ nhi của Ly đại học sĩ?”


      Trang Minh Dự biết tại sao Vạn Toàn lại nhắc tới tổ phụ qua đời nhiều năm Ly Nam Khê. Nhưng biết, Ly đại học sĩ có học trò khắp thiên hạ, đức cao vọng trọng, lúc này nếu đem lão nhân gia ra, chắc có ích phần nào. Vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, biểu muội nhà ta là nữ nhi của Ly Tứ lão gia mới từ Giang Nam hồi kinh lâu.”


      “Nguyên lai là nương của Ly tri châu.” Vạn Toàn nở nụ cười sâu xa, “Nếu chỉ là tạm lánh hai canh giờ, ta nghĩ là có gì đáng ngại.”


      Thị vệ bên cạnh muốn lại thôi.


      Vạn Toàn liếc xéo cái, mỉm cười với Trang Minh Dự : “Quốc Công gia hôm nay vẫn chưa tới đây. Ta còn nhiều việc cần hoàn thành, Ly nương tới xin mời tự nhiên.” xong liền quay đầu vào cửa.


      Nghĩ đến thái độ của Vạn Toàn, Trang Minh Dự liền nhắc nhở Ly Nam Khê vài câu, “Tây Tây sau khi tới nơi rồi, chớ hỏi chủ nhân nơi đó là ai. Tòa trạch viện này là cho người lặng lẽ mua lại. Nếu phải việc này qua tay cha ta, ta còn biết chuyện này.”


      Vừa rồi lúc Trang Minh Dự nhắc tới vị chủ nhân kia, Ly Nam Khê liền nghĩ là hẳn tiện , liền : “Ta hiểu. Biểu ca yên tâm.”


      Ly Nam Khê lôi kéo áo choàng che lại ngón tay, câu cũng hỏi nhiều.


      Phụ thân Trang Minh Dự, cữu cữu của nàng là Lễ Bộ thị lang. Thân phận của vị chủ nhân chắc chắn đơn giản, nếu cữu cữu cũng đáp ứng giúp đỡ, càng hỗ trợ che giấu thân phận.


      Tới trước cửa lớn của trạch viện, Trang Minh liền gõ vài cái lên cửa.


      Đại môn mở ra, Trang Minh Dự chắp tay với thị vệ canh cổng, “Vừa rồi Vạn quản đồng ý để chúng ta vào trong tránh tuyết.”


      Thị vệ kia quét mắt liếc Ly Nam Khê cái, gật gật đầu, nghiêng người làm động tác “xin mời”.


      Sau khi Ly Nam Khê tiến vào đại môn, Trang Minh Dự vừa nhấc chân muốn vào, liền bị ngăn lại.


      “Vạn quản để cho Ly nương vào, nhưng chưa từng là Trang thiếu gia cũng có thể.” Thị vệ kia thập phần chắc chắn . (Phũ chưa...)


      Trang Minh Dự khuyên can mãi đều đồng ý, cũng chịu mời Vạn quản ra. Trang Minh Dự chỉ có thể giương mắt nhìn.


      Ly Nam Khê muốn để khó xử, lập tức với Trang Minh Dự: “Chúng ta trở về thôi.”


      xong, nàng thừa dịp thị vệ kia còn ngây người ngạc nhiên liền lắc mình ra khỏi cổng, trực tiếp ngồi lên ngựa.


      Nhưng Trang Minh Dự nào chịu. Bước chân đuổi theo ngựa của Ly Nam Khê, đem đầu ngựa kéo lại bảo Ly Nam Khê bước xuống.


      “Ta lại đây tìm người, là vì muốn để muội có nơi tránh tuyết. Cái khác , muội ở Giang Nam lâu, đột nhiên gặp phải loại thời tiết khắc nhiệt như thế này, muội chịu nổi. Nếu để bị bệnh mẫu và dượng lo lắng đến thế nào? Ta sao, có thể chờ với bọn người Thu . Chờ xe sửa xong, ta liền trở về đón muội.”


      Ly Nam Khê cúi đầu .


      Trang Minh Dự biết bề ngoài nàng nhìn ôn hòa, kỳ là lại rất cố chấp, liền thấp giọng : “Chủ nhân trạch viện này.....là người quang minh lỗi lạc. Muội cứ yên tâm chờ ở chỗ này lát là tốt rồi.”


      Thấy Ly Nam Khê vẫn đáp, liền cất cao giọng, “Chẳng lẽ muội muốn lãng phí công sức ta lại xin xỏ người ta hay sao?”


      Ly Nam Khê nghĩ đến thái độ của người thị vệ kia, biết được lúc trước có thể khuyên người ta đồng ý cho nàng vào ở tạm, nhất định là bỏ ra rất nhiều công sức.


      Nghe xong lời này, lại nghĩ đến nếu chính mình bị bệnh, chịu khổ vẫn là Trang Minh Dự và người nhà mình. Ly Nam Khê cuối cùng đành chịu gật đầu, xuống ngựa hướng về phía cổng vào.


      Mắt thấy nàng vào, Trang Minh Dự lúc này mới ám thở phào nhõm, cưỡi ngựa, lưu luyến rời .


      Ly Nam Khê mới vừa vào cửa, thị vệ kia liền chỉ cho nàng gian phòng cách đó xa.

      Ly Nam Khê hiểu được, đối phương hẳn là muốn nàng nơi đó tránh tuyết, liền đa tạ.


      Sắc mặt lúc này đen như lúc chuyện với Trang Minh Dự. sờ sờ cái ót, lặng lẽ cười : “ cần khách khí.” Dứt lời, lại tiếp tục nhiệm vụ canh cổng.


      đường vào, Ly Nam Khê cũng gặp được người nào. Đem tuyết áo choàng rũ xuống, thu lại dù che mới chậm rãi vào trong phòng.


      Theo lý mà , nơi này hẳn là phòng dành cho khách, chẳng qua, nơi này có lẽ thường có khách đến nên bày biện trong phòng nhìn giống như thư phòng hơn. Bên tay phải là loạt kệ sách cao tới nóc nhà, phía chất đầy sách. Phía trước cửa sổ là cái thư án cùng văn phòng tứ bảo được bày biện gọn gàng. đó có hai bức tranh được mở ra, có lẽ vì nét mực còn chưa khô nên chưa đóng lại.


      Trong phòng có lò than hồng cháy. Nhưng có lẽ là vừa được đốt lên lâu, nên trong phòng vẫn lạnh như cũ, chút ấm áp.


      Đánh giá gian phòng xong, Ly Nam Khê cũng tùy tiện lại khắp nơi. Chỉ tùy ý nhìn lên tranh chữ treo tường. Ngay cả đồ thư án cùng hai bức họa, nàng cũng đụng vào nửa phần.


      lúc lâu sau, Ly Nam Khê ngồi ngây người trong phòng, liền thấy có bóng người vào từ cổng bán nguyệt.


      Vóc dáng của người trung niên này thuộc loại trung đẳng, tóc mai hoa râm, sống lưng thẳng tắp. Bước có chút mất cân bằng, sắc mặt đoan túc (đoan chính và nghiêm túc), hai mắt lại rất có thần.


      tới gần Ly Nam Khê liền khom người hành lễ, : “ nương hẳn là Ly thất nương?”


      Ly Nam Khê đứng dậy đáp tiếng, cười : “Vạn mỗ là quản gia của nơi này, gọi là Vạn Toàn.”


      xong, liền tán gẫu vài câu cùng Ly Nam Khê.


      Vạn Toàn hiển nhiên từng vào Nam ra Bắc, khi chuyện về phong thổ Giang Nam cùng Ly Nam Khê, nửa điểm cũng hàm hồ.


      Dần dần, Ly Nam Khê thả lỏng rất nhiều, sau khi chuyện cùng có chút quen thuộc, liền tự nhiên cười cười.


      Khi hai người đến ẩm thực Giang Nam, Vạn Toàn đột nhiên : "Tòa trạch viện này thiết kế tồi, tường vây cũng đủ cao, gió lạnh bình thường thổi tới được. nương nếu là có việc gì, ngại theo ta nhìn xung quanh chút?”


      Lúc cùng Trang Minh Dự, Ly Nam Khê nhớ là Trang Minh Dự có qua, Vạn quản này mình là người bận rộn, có thời gian chiêu đãi bọn họ.Vừa rồi khi hai người chuyện lúc lâu, nàng liền có chút nghi hoặc.


      giờ Vạn Toàn lại muốn mang nàng nhìn xung quanh, nghi ngờ trong lòng Ly Nam Khê càng sâu, có chút chần chờ, “Ta ở chỗ này tránh tuyết lát là tốt rồi. dám quấy rầy Vạn quản .”


      quấy rầy.” Vạn Toàn mỉm cười, “Vạn mỗ vừa vặn muốn tới phía sau có chút việc. Bởi vì cùng nương hợp ý, cho nên muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.”


      Đối phương đến mức này, nếu Ly Nam Khê còn đáp ứng, liền có chút phải, dù sao người ta cũng hảo tâm cho nàng ở lại tránh tuyết.

      Nàng liền đa tạ, để Vạn Toàn ở phía trước dẫn đường, theo vào sâu hơn trong trạch viện.


      Quả thực giống như lời , gió trong viện rất , lớn như tòa nhà bên ngoài nàng vừa ở.


      Ly Nam Khê theo lúc liền tới tiểu viện tinh xảo. Tuy là tinh xảo, bất quá cũng chỉ là tinh xảo hơn so với thư phòng vừa rồi mà thôi.


      Tiền viện bên trong có cây hoa nào. vào chút là bụi rừng trúc, qua rừng trúc chút liền thấy năm gian phòng san sát nhau.


      Vạn Toàn cáo lễ cùng Ly Nam Khê, là có chuyện cần , thỉnh Ly Nam Khê chờ lát.


      Ly Nam Khê cười : “Vạn quản nếu vội cứ .”


      Vạn Toàn hành lễ rồi vào gian phòng cạnh đó.


      Ly Nam Khê đứng yên ở chỗ cũ lúc lâu, tầm mắt đột nhiên bị góc tường đối diện hấp dẫn.


      Nơi đó cư nhiên có mảng xanh đậm. Vách tường che gió lạnh hàn ý, đám cỏ lại lẳng lặng lớn lên ở nơi đó, có vẻ yếu đuối mong manh lại điềm đạm đáng .


      Ly Nam Khê ngẩng đầu lên nhìn trời.


      Tuyết càng rơi càng lớn. Sợ là quá được bao lâu, này mảng xanh đậm liền biến mất thấy.


      Nàng nhìn chăm chú nhìn sau lúc lâu, khom người xuống, đem dù gác mặt đất, đem vây cỏ ngắt xuống cách cẩn thận. Nàng nghĩ chút nữa đường về kinh, liền đem nó kẹp ở trong sách để lưu giữ.


      Ly Nam Khê ngưng thần nhìn vật trong tay, đột nhiên cách đó xa truyền đến giọng nam trầm thấp.


      “Nhiều chuyện.”


      Thanh người này thuần hậu vững vàng, phảng phất như hòn đá ném vào trong nước, dao động đến đáy lòng. Mặc dù chỉ hai chữ ngắn ngủn, cũng là dễ nghe.


      Ly Nam Khê tự chủ được theo hướng thanh phát ra, trong nháy mắt liền bị nam tử đứng bên cửa sổ hấp dẫn.


      Dáng người thực cao. Đứng ở trước cửa sổ, nếu là nam tử khác ít nhất cũng có thể nhìn thấy ngũ quan, nhưng nàng lại chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh của , khuôn mặt hoàn toàn bị che lại, nhìn tới.


      Trời lạnh như vậy, lại còn tuyết, thế nhưng chỉ mặc cái ngoại bào. Dây buộc áo choàng thả lỏng, vạt áo hơi rộng mở, mơ hồ có thể thấy được lồng ngực cường tráng.:037: Khi cánh tay nâng ly rượu lên, ống tay áo thuận thế rơi xuống, lộ ra cánh tay rắn chắc hữu lực.


      Dù chưa thấy mặt, nhưng chỉ màn này làm cho người ta cảm thấy được nam nhân này rất bá đạo.


      Cao lớn, thon chắc, hữu lực, lại có chút tùy ý cùng bất kham.


      Ly Nam Khê nàng hai đời làm người, phần lớn chỉ thấy qua văn sĩ nho nhã, khiêm khiêm (khiêm tốn, nhún nhường) quân tử, nơi nào cùng nam tử chí cương chí dương tiếp xúc qua? Trong lúc nhất thời liền ngây dại.


      Nhìn lăng lăng lúc lâu, tuyết lạnh rơi xuống chóp mũi làm nàng giật mình hoàn hồn, lúc này mới ý thức được chính mình lại nhìn chằm chằm nam tử khác lúc lâu.

      Dựa vào phương hướng đứng, Ly Nam Khê biết nhìn thấy hành vi thất thố của nàng này hay .


      Cưỡng chế bụng đầy túng quẫn, nàng vội vàng hướng bên kia hành lễ, rồi cúi đầu xoay người rời .


      Mới vừa được mười mấy bước, Ly Nam Khê liền nghe phía sau truyền đến tiếng động.


      Theo bản năng quay đầu lại xem, nàng phát mành trúc phía trước cửa sổ bị người kéo. Mành trúc kịch liệt đong đưa, có thể thấy được người vừa mới kéo nó dùng lực lớn thế nào.


      Ly Nam Khê ý thức được, quả nhiên nhìn thấy hành vi thất thố của nàng.


      Hồi tưởng lại đủ loại hành động của mình, Ly Nam Khê càng thêm túng quẫn vạn phần, dám nhìn phía bên kia liền xách váy lên chạy.


      Ps: Tới rồi tới rồi, ấy tới rồi kìa----:ex10:

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      đọc văn án thấy chắc sủng chị lắm lắm
      nhưng người đâu mà lạnh lùng quá à
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :