1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng - Tử Túy Kim Mê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      C21.
      Edit: Mun Mun

      Lời của khiến Ly Nam Khê thất thần.


      Nàng như thế nào có liên quan gì tới ?


      Nàng có cha mẹ, có huynh tỷ muội lo lắng cho nàng. chỉ là người ngoài, như vậy có chút đúng.


      Tuy rằng trong lòng thầm mắng, nhưng đối phương cũng là có ý tốt.


      Cho nên sau hồi suy nghĩ, Ly Nam Khê thành tâm lời cảm tạ: “Đa tạ đại nhân quan tâm.” Rồi sau đó lại : “Ta phải nhanh chóng rời , mong đại nhân bỏ qua để ta qua cửa.”


      Trọng Đình Xuyên nghe ngữ khí xa cách của nàng, sắc mặt càng thêm trầm.


      biết mình làm gì khiến nàng hiểu nhầm. Xem nàng giờ còn bằng lúc gặp ở Chùa Sơn Minh.


      Điều này khiến có chút khó chịu.


      Ly Nam Khê trông thần sắc tốt. Nôn nóng muốn rời . Nàng quá mức sốt ruột, trán rịn mồ hôi.


      Lúc này Thường Phúc đứng bên cạnh nhìn nam tử xa lạ từ xa tiến lại, hương hai người thi lễ, giọng điệu ôn hòa: “Xin để ta thay chuyến.”


      Dáng người cao gầy, tướng mạo bình thường, nhưng lại tản mát khí độ nho nhã, là người vừa gặp cảm thấy ấm áp.


      Ly Nam Khê chưa bao giờ gặp qua người này, cảnh giác nhìn .


      đợi nàng mở miệng dò hỏi, liền cúi người thi lễ, chủ động : “Ta là Tiếu Viễn, chưởng quầy của Phỉ Thúy Lâu. Thủy Phí Lâu xảy ra tình ta liền ra mặt.”


      Ly Nam Khê nghe vậy, tâm tình thả lỏng đôi chút, thế nhưng bàn tay nắm chặt then cửa lại hề lơi lỏng.


      Thấy nàng chăm chú nhìn mình, Tiếu Viễn lo lắng : “ có người tới tìm nương và người nhà nương để gây phiền toái. Như vậy chỉ có hai nguyên do. Hoặc là hận tình thù, hoặc là tiền bạc. Dựa vào thân phận người tới, nếu là loại người trước trắng trợn táo bạo đến tìm, như vậy hẳn là gút mắc liên quan đến tiền bạc. là tiền bạc hoặc là cho mượn, hoặc là thiếu nợ. Nhìn vào tình huống của nương việc người nhà thiếu nợ là có khả năng. Hiển nhiên là cho mượn. Chẳng qua đối phương là mượn rồi muốn trả lại, cũng có thể là nương muốn cho mượn nên đối phương dựa thế mà gây chuyện?”


      Tiến thêm hai bước, Tiếu Viễn lại : “Có thể đến chuyện tiền bạc chỉ có thể là bằng hữu hoặc người thân. nương cùng với người nhà vừa mới trở lại kinh thành lâu, tự nhiên phải là bạn bè đến tìm. Chắc là người thân. là người thân phàm là tranh chấp tất nhiên muốn đả thương đến tình nghĩa đôi bên. nương bằng để ta giúp người ra mặt.”


      Lời đạo lý ràng, có trước có sau, thậm chí rất đúng trọng tâm khiến Ly Nam Khê thầm nể sợ.


      Thế nhưng Ly Nam Khê vẫn có chút nghi hoặc: “Ngươi vì sao biết được chúng ta vừa trở lại kinh thành lâu?”


      Nàng cảnh giác nhìn Tiếu Viễn, thần sắc đề phòng: “Ngươi biết ta là ai?”


      Tiếu Viễn giật mình, lúc này mới ý thức mình nhất thời lỡ miễng, quay đầu cười nhìn Trọng Đình Xuyên.

      Trọng Đình Xuyên biểu cảm như biết nhìn Thường Phúc.


      Thường Phúc hiểu ý, biết chính mình bị đưa ra làm bia đỡ liền ôm quyền thi lễ với Ly Nam Khê, cất giọng : “ Vừa nãy ta cùng Tiếu chưởng quầy có nhắc qua chuyện này.”


      vậy cũng có gì đúng.


      Thời điểm ở chùa Sơn Minh, cùng Ly Nam Khê gặp qua gian tế, Ly Nam khê chuyện gia môn với .


      Ly Nam Khê nhìn , cuối cùng hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nam tử cao lớn bên cạnh mình.


      Trọng Đình Xuyên che miệng ho tiếng, ánh mắt được tự nhiên dời nhìn về phía then cửa. Thấy nàng bàn tay vẫn nắm chặt then cửa, liếc nhìn ra hiệu cho Tiếu Viễn cùng Thường Phúc.


      Tiếu Viễn và Thường Phúc hiểu ý, khẽ gật đầu. Thường Phúc ngay lập tức bước tới bên cạnh cửa.


      Đúng lúc Ly Nam Khê định mở miệng từ chối ý tốt của Tiếu Viễn, khăng khăng muốn tự mình ra ngoài. Bất chợt bị bóng dáng nam tử cao lớn chắn ngang tầm mắt, đột nhiên ôm lấy bả vai nàng ôm vào trong lồng ngực. Cùng lúc đó, tiếng cửa mở vang lên, hai người nhanh chóng lắc mình ra khỏi cửa. Ngay sau đó cửa đóng lại, tiếng khóa cửa vang lên lạch cạch.


      Ly Nam Khê nhất thời bị động kịp phản ứng.


      Nàng bị nam tử ôm vào trong ngực, mặt và mũi đầy mùi hơi thở ấm áp của . Hai đời làm người, nàng chưa bao giờ cùng với phụ thân và huynh trưởng thân cận như vậy huống hồ là với người ngoài như , nhất thời có chút ngẩn ngơ.


      Cũng may chỉ ôm nàng như vậy trong thoáng chốc rồi lại buông ra.


      Hai người cứ thế tiếp xúc gần gũi chỉ trong giây lát.


      Ly Nam Khê vừa thẹn vừa bực, vội vàng lui về phía sau hai bước, đem khoảng cách giữa mình và cách nửa mét, sau đó chạy tới bên cửa dùng sức đẩy.


      Nàng gắng sức đến mấy cũng mở được cửa bị khóa.


      Ly Nam Khê tức giận, ngẩng đầu chất vấn: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”


      Trọng Đình Xuyên chăm chú nhìn nàng, ràng từng chữ: “ tại ngươi nên ra ngoài. Trước đây những vụ ồn ào trong lâu Tiếu Viễn luôn là người đứng ra xử lý. Có ở đó đảm bảo mẫu thân và tỷ tỷ của ngươi có việc gì.”


      Ngừng lại chút, nhớ nàng tính tình bướng bỉnh nhất định chịu nghe theo nên đành nhẫn nại giải thích thêm: “Ngươi thích hợp bằng Tiếu Viễn. Nếu muốn mẫu thân ngươi khó xử, tốt nhất để Tiếu Viễn xử lý chuyện này.”


      Lúc này Ly Nam Khê biết bản thân thể ra ngoài nên cũng bình tĩnh đôi chút.


      Cẩn thận nghĩ lại cũng đúng. Đám người Ngũ Nương muốn làm loạn ở đây, tất nhiên dùng tình thân làm sức ép tới nàng. Tiếu Viễn là người ngoài, đây lại là nơi quản lý, muốn xử lý việc này thuận lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa, còn có thể dễ dàng tạo cơ hội cho mẫu thân cùng tỷ tỷ ra khỏi đây, mảy may để cho Ngũ nương gây .


      Hơn nữa, ban đầu ba người bọn họ ở chỗ này là để thượng nghị. Nếu nàng ở lại đây, Tiếu Viễn sợ rằng tự mình ra ngoài, việc ngoài ý muốn xảy ra, nhiều lắm để cho thuộc hạ xử lý là được.


      Bọn họ ra là có ý tốt muốn giúp nàng.


      Nhưng việc bị người khác ép phải nhận lấy giúp đỡ làm Ly Nam Khê nghĩ thế nào cũng cảm thấy dễ chịu trong lòng. Nàng cảm thấy vẫn có chỗ nào đó thích hợp, nhưng lại thể nhìn ra mấu chốt bên trong. Nhất thời nàng liền đứng thẳng tại chỗ, nhúc nhích.


      Trọng Đình Xuyên nhìn thần sắc biến đổi khuôn mặt của nàng, câu cũng , bắt đầu có chút nóng vội, lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Nàng vẫn hài lòng? Vẫn lo lắng chuyện ngoài kia?”


      hài lòng là đúng, lo lắng là có nhưng quan trọng là nàng giận


      Ly Nam Khê ngẩng đầu nhìn cái, thể thừa nhận bọn họ vì nàng mà suy xét, cũng coi như là tận tình giúp đỡ.


      Thế nhưng họ lại vì vậy mà khóa trái cửa nhốt nàng ở đây phải làm sao?


      Nếu may bị người khác phát , đến người khác, chỉ riêng cha mẹ huynh tỷ biết chuyện nàng cùng đại nam nhân ở riêng trong phòng, e là có muôn vàn lý do cũng giải thích được.


      Ly Nam Khê trong lòng đầy rối rắm, vừa bực mình vừa cảm kích, rối loạn thành lời. Nàng rầu rĩ đừng ở đó, ấn đường dần nhăn lại.


      Đột nhiên vai nóng lên. cỗ lực đạo mạnh mẽ tiến lại gần lôi kéo nàng.

      Ly Nam Khê ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát nam tử bên cạnh giơ tay ôm lấy bả vai của nàng kéo nàng về phía bên cửa sổ.


      Ngón tay thon dài mạnh mẽ, sức lực sử dụng cũng rất vừa phải, tuy khiến nàng thể theo nhưng cũng hề khiến nàng cảm thấy đau.


      Dẫu vậy Ly Nam Khê trong lòng vẫn có chút bực bội.


      Nàng vội bước theo hướng của rồi nhanh chóng rời khỏi khống chế của , vừa xấu hổ vừa buồn bực cất giọng trầm thấp: “Đại nhân giúp ta, ta rất cảm kích. Nhưng xin ngài hãy chú ý chừng mực.”


      Trọng Đình Xuyên thấy nàng đề phòng như vậy liền bật cười.


      Tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu. Đầu của nàng biết suy nghĩ gì. Chẳng lẽ cho rằng đối với nữ tử ai cũng cư xử bừa bãi như vậy.


      đối với ai cũng đều tốt như thế?


      Trọng Đình Xuyên nhịn được liền bật cười thành tiếng, tư thế vẫn giữ như cũ: “Ngươi muốn nghĩ như thế nào nghĩ. Tùy ngươi.”


      xong liền tới phía trước cửa sổ, vẽn màn trúc nhìn ra phía bên ngoài. Mắt híp lại nửa, quay đầu vẫy tay với nàng.


      Ly Nam Khê hiểu ý, nhưng thấy liên tục vẫy tay gọi nàng liền thuận theo tới bên cạnh , vén màn trúc nhìn theo.


      Trọng Đình Xuyên hỏi: “Đây là mẫu thân và tỷ tỷ của ngươi?”


      Ly Nam Khê nhìn hành lang trước mặt, lắc đầu.

      Trọng Đình Xuyên tỏ ra nghi hoặc. Lại nhìn thoáng qua bên ngoài, xác định những gì mình vừa thấy sau đó mới rút lại ánh mắt, nhìn Ly Nam Khê đứng bên cạnh mình.


      Lúc này mới ý thức được vấn đề.


      Tiểu nha đầu vóc người xinh, thân nàng tuy cao nhưng chỉ có thể nhìn thấy hành lang cửa sổ ở bên ngoài. cao hơn nàng mới có thể nhìn thấy tình hình dưới lầu.


      Cũng may bên cạnh còn có cái bàn.


      Trọng Đình Xuyên nghĩ ra ý, duỗi tay chụp tới, đôi tay ôm lấy vòng eo của nàng đặt lên bàn.


      Eo của nàng nằm gọn trong tay , hương thơm dịu ngọt của nàng phảng phất trước mặt khiến lòng rung động, thiếu chút nữa thể khống chế. May mắn trong đầu vẫn còn chút lí trí, nên mới làm loạn người nàng, đem nàng vững vàng đặt lên bàn.


      Ly Nam Khê dựa người vào cửa sổ, kiễng chân nhìn ra bên ngoài, đột nhiên bị bế thốc lên có chút bất ngờ. Đợi đến khi cả người ngồi vững bàn nàng mới bắt đầu phản ứng xem vừa rồi chuyện gì xảy ra, nhất thời nóng nảy, lên tiếng chỉ trích: “Ngài như thế nào lại giữ lời?” Vừa rồi phải phải giữ chừng mực?


      Trọng Đình Xuyên lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn. Tuy rằng rời khỏi người nàng nhưng lòng bàn tay cùng ngón tay vẫn còn lưu luyến hơi ấm người nàng.


      Trông bộ dạng nóng nảy của tiểu nha đầu trước mặt nhất thời hiểu, mờ mịt : “Ta vừa rồi đáp ứng chuyện gì?”


      Ly Nam Khê nhìn vẻ mặt hiểu gì của , hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, khiến nàng càng thêm buồn bực, xoay đầu thèm để ý tới .


      Thế nhưng khi nàng đẩy màn trúc nhìn tình hình phía dưới ngay lập tức liền hiểu được vừa rồi kiên quyết bế nàng lên bàn để làm gì.


      Mặc dù là muốn giúp nàng, nhưng tại sao trước với nàng tiếng, tại sao lại tự ý hành động như vậy?


      Suy nghĩ thoáng trong đầu, Ly Nam Khê liền rũ mắt nhìn độ cao của chiếc bàn.


      Nàng lập tức hiểu ra, dựa vào bản lĩnh của nàng, quả thể tự mình leo lên…


      Trong lòng lần nữa lại dậy sóng. Nàng vừa bực , vừa biết ơn . Thế nhưng người nọ giống như khúc gỗ căn bản ý thức được vấn đề trước mắt.


      Hoặc là , nhìn biểu cảm và cử chỉ của , dường như mọi thứ xảy ra đều là lẽ đương nhiên, có vấn đề gì.


      Ly Nam Khê vô cùng bực bội, muốn cùng chuyện ràng, nhưng đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của mẫu thân. Những chuyện vừa rồi dường như còn quan trọng, nàng lúc này chỉ chú ý tới bóng người phía bên ngoài kia.


      Thấy nàng còn để tâm đến mình nữa, Trọng Đình Xuyên mới nhàng thở ra. đem thân mình nấp sau cửa sổ, ánh mắt chuyên chú nhìn nữ tử trước mặt.


      Ly Nam Khê phát , mẫu thân và tỷ tỷ giờ phút này đứng ở nhà bên trái, mà ngũ nương cùng Đại Thái Thái ở phía bên phải. Trung gian là Tiếu Viễn.


      Tiếu Viễn đưa lưng về phía Trang thị cùng Tứ nương, cùng Ngũ nương chuyện gì đó. Dáng vẻ ôn hòa nho nhã lúc trước sớm còn, khuôn mặt vào giờ phút này chỉ còn phẫn nộ, đối diện với Ngũ nương giận dữ thành tiếng.


      Phía bên này vài vị thái thái và nương tới lại bị nữ hầu ngăn lại mời quay trở về phòng.


      Tại trung đường chỉ còn lại Tiếu Viễn cùng hai vị thái thái và hai vị nương của Ly gia.


      Ngũ nương lúc đầu mấp máy lên tiếng cãi lại vài câu. Sau lại chỉ thấy Tiếu Viễn lên tiếng giận dữ, mà Ngũ nương cúi đầu, thậm chí còn lấy khăn tay ra, có lẽ là khóc.


      Tuy rằng Tiếu Viễn khuôn mặt lộ ra tức giận, nhưng thanh lại nén nhịn trầm thấp. Ly Nam Khê ở bên này chút thanh cũng nghe được. Chắc là Tiếu Viễn muốn bị người khác nghe xong khiến thanh danh nữ nhi của Ly gia bị tổn hại mà cố tình làm ra như vậy.


      Sau hồi, Ngũ nương mở cửa xông ra, phía sau Đại thái thái đỏ mặt đuổi theo.


      Trang thị cùng Tứ nương lời cảm tạ tới Tiếu Viễn.


      Ly Nam Khê thấy thế liền nhàng thở ra hơi, giọng : “Cũng may có Tiếu chưởng quầy. Ta ít nhiều cũng phải cảm tạ tốt.” thế nào chăng nữa, sau khi cùng với Ngũ nương xảy ra xung đột mà mặt mẫu thân và tỷ tỷ vẫn còn có thể chứa ý cười là điều cực kỳ hiếm có.


      Nàng vừa mới dứt lời, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười .


      “Cảm tạ cần. Người nàng nên cảm tạ là ta.”


      Ly Nam Khê lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, nghe vậy liền đánh mắt nhìn .


      Trọng Đình Xuyên từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn nàng. Giờ phút này thấy nàng nghiêng đầu, tầm mắt sắp sửa chạm nhau liền đem ánh nhìn thay đổi ngay lập tức.


      Ly Nam Khê nghĩ đến việc nhất định để cho nàng ra ngoài, mực để người khác thay nàng giải quyết, thế nên Tiếu Viễn mới chủ động ra tay giúp đỡ, liền lòng : “Đa tạ ngài cùng Tiếu chưởng quầy.”


      Tuy rằng Trọng Đình Xuyên người nàng nên cảm tạ là mình, nhưng nghĩ đến nàng lại làm khiến trong lòng bỗng có chút hụt hẫng. cảm thấy nàng đối với như vậy quá khách khí.


      Ly Nam Khê biết tình của mẫu thân và tỷ tỷ được giải quyết liền muốn vội vàng qua đó, từ bàn định nhảy xuống.


      Trong Định Xuyên thấy vậy hoảng sợ, vội vàng duỗi tay đỡ nàng.


      Ly Nam Khê thấy giúp đỡ của liền duỗi tay đẩy sang bên.


      Trọng Đình Xuyên sắc mặt liền thay đổi.


      Chiếc bàn này là cố ý để ở đây cho tiện công việc xem sổ sách. Ngay tại chỗ này vẫn thường đứng xem sổ sách cho nên chiếc bàn so với những bàn khác cao hơn rất nhiều. Hơn nữa xung quanh bàn có ghế dựa, dù là lên hay xuống hoàn toàn có điểm tựa.


      Tiểu nha đầu này như vậy lại kiên quyết từ bàn cao mà nhảy xuống…

      Trọng Đình Xuyên thấy thế càng thêm khẩn trương.


      “Làm loạn!” quát lớn: “Bàn cao như vậy, ngã bị thương làm sao?”


      “Sao mà bị thương.” Ly Nam Khê xoay đầu. “Ta đâu dễ bị ngã như vậy.”


      Trọng Đình Xuyên nhìn mặt và tai nàng đỏ ửng, hiểu được là nàng thẹn thùng.


      Ngẫm lại vừa rồi ôm nàng chút, lòng bàn tay nóng rát đến bây giờ còn chưa hết…


      Nhìn bộ dạng lúng túng của nàng, tâm tình đột nhiên tốt lên. Nhưng vẫn như cũ chịu cùng nàng thỏa hiệp.


      Trọng Đình Xuyên vươn tay ra ngoài, duỗi đến trước mặt nàng, thành : “Để ta đỡ ngươi xuống”. Dừng chút, lại : “Ta đảm bảo ôm ngươi.”


      Ly Nam Khê nghĩ tới lại trắng ra như vậy, nghĩ tình hình trước mặt nàng lại xấu hổ, nhịn được liếc mắt nhìn cái.


      Bốn mắt nhìn nhau, nàng khỏi ngẩn người.


      Trong ấn tượng của nàng, là người đạm mạc, lạnh lùng lại tự phụ khó gần.


      Nhưng lần đầu tiên nàng phát trông vậy cũng biết khẩn trương và lo lắng.


      Ly Nam Khê lúc này mới hiểu được vừa rồi sợ nàng bị thương đều phải là tìm cớ hoặc tùy ý mượn cớ mà do thực lo lắng cho nàng.


      Nhưng khiến nàng nắm tay nam nhân, nàng thực làm được.


      Ly Nam Khê ngẫm nghĩ chút, chỉ tay về phía nam nhân hỏi: “Có thể duỗi về phía bên này chút ?”


      Trọng Đình Xuyên nguyên do, nghe theo ý nàng mà làm theo, đưa tay về phía trước duỗi ra.


      Ly Nam Khê nhìn thấy tay đặt đúng chỗ mình tính toàn liền dùng cánh tay rắn chắc của làm điểm tựa để nhảy xuống bàn.


      Trọng Đình Xuyên lúc này mới hiểu nàng muốn cùng tiếp xúc da thịt trực tiếp, cho nên cố ý tránh bàn tay .


      Thế nhưng nàng tính toán như vậy hoàn toàn sai lầm.


      có cách nào mượn lực để đỡ lấy nàng.


      Vừa thấy tiểu nha đầu nhảy xuống, thầm kêu hỏng rồi, vội vàng nghiêng người cất bước vươn ra tay còn lại. Khó khăn lắm ở lúc Ly Nam Khê rơi xuống đất mà ôm lấy nàng.


      Ly Nam Khê thân mình chưa vững ngã xuống ngay lập tức được đỡ lấy. Chỉ trong chớp mắt, liền buông nàng ra, cứ như chuyện vừa rồi hề xảy ra.


      Ly Nam Khê thầm thở dài, biết nên phản ứng thế nào mới tốt. Nàng thấp giọng, : “Mẫu thân cùng tỷ tỷ ta hẳn còn việc gì. Ta muốn gặp họ.”


      Ly Nam Khê nhàng tiếng, sau đó lại biết gì.


      Trọng Đình Xuyên thấy nàng hơi cúi đầu, bên mái tóc vài sợi rũ xuống, liền muốn giúp nàng vén ra sau. Thế nhưng vừa mới bước lại gần, còn chưa kịp nâng tay lên cửa bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch, có người mở ra.


      Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nhìn về phía cửa, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.


      Thường Phúc đẩy cửa vào phòng, nhìn tư thế của hai vị trước mặt liền giật mình nhảy dựng lên, vội vàng nghiêng người để Tiếu Viễn tiến vào.


      Tiếu Viễn cũng ngẩn người, cố gắng trấn tĩnh bản thân. bước về phía Ly Nam Khê, chắp tay : “Ly tứ thái thái cùng tứ nương về phía gian nhà thứ năm. nương có thể đến đó tìm họ.”


      Ly Nam Khê nhìn lời cảm tạ sau đó bước vội ra khỏi phòng.


      Tiếu Viễn cùng Thường Phúc liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bầu khí trong phòng có gì đó đúng, lại có gan hỏi Trọng Đình Xuyên chuyện gì vừa mới xảy ra.


      Trong lúc hai người còn nghi hoặc, liền nghe tiếng Trọng Đình Xuyên hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”


      Thường Phúc xoay người đóng cửa phòng.


      Tiếu Viễn tiến lên, cách Trọng Đình Xuyên bốn bước liền dừng lại, đem chuyện vừa mới xảy ra bẩm báo cho .


      Trọng Đình Xuyên trầm ngâm hồi, sau đó hừ tiếng: “Nàng muốn để đại ca của mình gia nhập Quốc Tử Giám? Đây quả là thời cơ tốt.” Lại trầm giọng phân phó: “Thường Phúc, sau khi trở về ngươi mau tìm người an bài chút, giúp Ly gia đại thiếu gia gia nhập Quốc Tử Giám.”


      Thường Phúc tin nổi vào tai mình, nhất thời tỏ ra hoảng sợ: “Gia, người hà tất phải cân nhắc ?”



      “Ta là muốn cất nhắc .” Trọng Đình Xuyên nặng nề . “ những cất nhắc , chuyện này thậm chí còn phải vừa kín kẽ vừa đệ lộ ra, ta muốn để đại thái thái tra ra là ta ở đằng sau cất nhắc .”


      Cất nhắc , chẳng khác nào cất nhắc đại phòng, cất nhắc vị Ngũ nương kia. Chỉ có như thế vị đại thái thái kia mới có thể đem nàng ra khỏi danh sách cạnh tranh với Ngũ nương.


      Thường Phúc Trọng Đình Xuyên vì sao lại an bài như vậy, nhưng nếu quốc công gia hạ lệnh, theo như vậy mà làm, liền khom người nhận lệnh.


      Ly Nam Khê vội vã xuống dưới lầu. Bước nhanh đến gian nhà thứ năm bên tay trái. Bước vào phòng, nàng thấy mẫu thân và tỷ tỷ ở cùng nhau.


      Nghĩ đến chuyện vừa nãy, Ly Nam Khê khẩn trương tới, vội vàng hỏi chuyện: “Mọi người sao rồi? Có bị làm khó hay ?”


      Nhìn thấy Ly Nam Khê, Trang thị cùng tứ nương khẽ thở phào.


      Trang thị cũng rảnh xem vòng tay, kéo tay Ly Nam Khê ra khỏi phòng, ở ngoài cửa giọng hỏi: “Ngươi vừa rồi đâu? Mấy người Ngũ tỷ có tìm ngươi gây chuyện ?”


      Ly Nam Khê lúc này mới biết Tiếu Viễn chưa từng chuyện gặp nàng, liền chỉ tay về phía nhà trong : “ Ta lúc ấy nhìn thấy Ngũ tỷ qua, liền chạy nhanh lên lầu để tránh nàng.” Cân nhắc trước sau, nàng việc gặp được mấy người Tiếu Viễn. “Ta ở lầu lúc, thấy các nàng rồi mới xuống dưới.”


      Trang thị nghe xong, nhất thời căm giận: “Đại bá mẫu tìm ta và Trúc tỷ nhi ở bên kia, còn Ngũ nương tới bên này. Hai người các nàng chắc chia nhau tìm chúng ta. Ta còn tưởng các nàng còn có chút lương tâm tìm ngươi. Thế nhưng ngờ các nàng lại tính toán đẩy hết tội lỗi lên đầu chúng ta ở đây, người cũng tha.”


      Ly Nam Khê vội : “Thế sao? Dù sao kế hoạch của các nàng cũng thực được.”


      “Đúng vậy!” Tứ nương cười : “Mới vừa nãy chưởng quầy tới, trách cứ Ngũ muội muội ở chỗ của mượn cớ sinh quấy rầy khách nhân, còn về sau cho Ngũ muội muội tới Phỉ Thúy Lâu.”


      đến diễn xuất của Tiếu Viễn, tứ nương càng thêm hứng thú.


      “Ngươi biết đâu, vị tiếu chưởng quẩy kia quả thực rất lợi hại.” Tứ nương giọng với Ly Nam Khê: “ dứt khoát Ngũ muội muội là đến đây kiếm chuyện. cách khác, đều là người nhà, nếu muốn mượn bạc, tại sao mượn ở nhà lại đến Phỉ Thúy Lâu để làm loạn? Sau Ngũ muội muội lại tìm cách biện giải đều bị đáp trả lại. Cuối cùng các nàng chỉ có thể bỏ .”


      Ly Nam Khê nhìn Trang thị cười : “Cũng may vừa nãy mẫu thân nổi giận.”


      Ngũ nương sở dĩ trước mặt bao nhiêu người dám hành xử như vậy tất nhiên là có chuẩn bị và nắm chắc phần thắng. Lúc trước Ly Nam Khê lo lắng nhất là việc mẫu thân nổi giận cùng các nàng tranh cãi, như vậy mất nhiều hơn được.


      Xem xét tình hình vừa rồi, mẫu thân tuy vui nhưng cũng gì.


      Nghe tiểu nữ nhi như vậy, Trang thị đỏ mặt, thấp giọng : “Lời cha ngươi dặn ta vẫn nhớ . Vừa rồi Trúc tỷ nhi cầm lấy cánh tay ta véo rất đau là muốn nhắc nhở ta nhớ lời cha ngươi .”


      Dứt lời, nàng nhìn đại nữ nhi của mình giả vờ tức giận : “Nha đầu thối ngươi. Quay lại mà nhìn xem cánh tay của ta có tìm hay . Nếu tím , ta nhất định tính sổ với ngươi.”


      Tứ nương vừa trải qua tình như vậy tại cũng an tâm, bắt đầu cùng mẫu thân giỡn: “Ta vừa rồi đâu có dùng sức như thế, mẫu thân mắng như vậy khiến ta oan uổng. Ta nhất định tìm Lão thái thái để đòi công bằng.”


      Ly Nam Khê thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ đều mạnh khỏe, tảng đá lớn trong lòng như được gỡ xuống. Nàng cũng có hứng thú xem vòng tay gì nữa, chỉ đơn giản là cùng mẫu thân và tỷ tỷ lựa vòng ngọc.


      Ước chừng nửa canh giờ sau, tứ nương quyết định chọn cho mình chiếc vòng ngọc chạm hình hoa sen bằng vàng. Sau đó ba mẹ con chuẩn bị rời .


      Đúng lúc đó nữ hầu liền tới.


      Thấy Ly Nam Khê và người nhà của nàng liền tỏ ý đồ, nở nụ cười tới: “ Vòng tay đẹp như vậy bằng nên kiếm cho nó chiếc hộp xứng đáng. Đây là do thợ thủ công trong tiệm chúng ta làm thành, cũng tiêu tốn bao nhiêu bạc.”


      Trang thị lúc đầu cũng nghĩ tới việc sử dụng hộp trang sức. Thế nhưng nghe là thợ thủ công của Phỉ Thúy Lâu làm thành liền có chút động tâm, hỏi: “Trừ bỏ hộp vòng tay, liệu có còn những hộp trang sức khác?”


      “Tất cả đều có. Hộp gương lược, khuyên tai, trâm cài, tất cả đều đầy đủ hết. Nếu thái thái muốn xem ta cho người đem tới? Chỉ là có rất nhiều loại, nhất định tốn thời gian để xem.”


      Trang thi thực chất muốn mua chiếc hộp đựng gương lược đặc biệt để đem về Giang Nam cho các thái thái khác mở rộng tầm mắt tay nghề của thợ thủ công kinh thành. Nàng vốn nghĩ là qua cửa hàng khác để xem, ngờ tới Phỉ Thúy Lâu lại có bán.


      Nghĩ đến việc các phòng trang sức đều có rất nhiều chủng loại, nếu đông người đến xem tốn ít thời gian. Hơn nữa hộp đựng như trang sức, cầm qua cầm lại rất tốn sức. Nhóm nữ hầu cũng muốn tiêu hao quá nhiều sức lực.


      Trang thị liền nhìn nữ hầu : “ cần lấy tới. Ngươi dẫn ta qua xem tận nơi .”


      Tứ nương cũng muốn coi thử nên theo sau ra khỏi phòng.


      Mẫu thân cùng tỷ tỷ đều , Ly Nam Khê tự nhiên cũng theo. Ai ngờ nàng vừa mới cất bước liền nghe nữ hầu kia gọi nàng.


      Ly Nam Khê dừng bước chân nhìn nàng.


      Nữ hầu nhanh chóng về phía nàng lặng lẽ : “Chưởng quầy mời ngài lên lầu, là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”


      Nàng rất và nhanh, nếu phải kề sát bên tai, nàng chắc chắn nghe thấy.


      Ly Nam Khê được Tiếu Viễn tương trợ, tự nhiên từ chối cầu gặp mặt của . Liền lớn tiếng với Trang thị cùng tứ nương: “Nương, tỷ tỷ, hai người trước, ta xem vòng tay.”


      Trang thị và tứ nương chút nghi ngờ, dặn dò nàng vài câu rồi .


      Nữ hầu cũng về phía trước đuổi theo mẹ con hai người, dẫn các nàng về chỗ bày hộp trang sức.


      Ly Nam Khê sau đó hương về phía lầu .


      Tới chân cầu thang nàng mới phát , kỳ ở đây có người bảo vệ, phàm có người muốn lên lầu nhật định bị cản lại. Nhưng tại thời điểm nàng lên lâu, nữ hầu trông coi chỉ liếc nhìn nàng cái rồi tránh sang bên coi như nàng tồn tại.


      Ly Nam Khê nghĩ có lẽ là do Tiếu Viễn phân phó. Nàng liếc nhìn xung quanh, thấy có ai để ý mới lên lấu.


      Nàng từ dưới lầu lên đứng trước cửa. bao lâu sau Tiếu Viễn mở cửa ra đón nàng vào.


      Trong phòng vẫn là ba người họ. Khác ở chỗ bàn bày kiện trang sức. Đủ loại màu sắc chiếu vào nhau, thập phần bắt mắt.


      Ly Nam Khê bước vào phòng liếc nhìn những trang sức đó chút, tất cả hình như đều là vòng tay. So với những chiếc vòng tay ở ngoài kia nàng chưa từng nhìn thấy.


      Nàng trong lòng biết những thứ này đều là trấn lâu chi bảo, là chế phẩm đặc biệt người bình thường nhất định thể thấy, thể mua. Cho nên chỉ liếc mặt cái sau đó liền thu hồi tầm mắt, hướng về phía trước mà ,


      Nàng về phía Tiếu Viễn, Ly Nam Khê vừa muốn mở miệng hỏi tìm nàng có chuyện gì liền thấy nam tử cao lớn kia đứng ở bên cạnh bàn triều vẫy tay gọi nàng.


      “Lại đây.” Trọng Đình Xuyên ngữ khí nặng nề .


      ngờ tiểu nha đầu vừa tiến đến cư nhiên tìm mà lại trực tiếp tìm Tiếu Viễn.


      Ly Nam Khê thấy có chút mất hứng, trong lòng thầm tính toán.


      Kỳ thực, lúc nàng rời trong lòng có chút hoảng loạn, có hướng lời cảm tạ. Lúc bồi tỷ tỷ mua vòng ngọc, nàng nghĩ đến việc này. giờ nhìn , lại thấy dương như vui, Ly Nam Khê liền ra phía trước, bắt đầu hành lễ, nghiêm túc : “Đa tạ đại nhân hồi nãy tương trợ.”


      Nàng hành lễ vô cùng cẩn thận, giọng điệu chuyện đầy thảnh khẩn và kính ý.


      Ly Nam Khê thầm nghĩ, lễ nghĩa cần chu toàn chút, hành vi càng nên cẩn trọng.


      Nhìn bộ dạng này của nàng, Trọng Đình Xuyên khuôn mặt trở nên lạnh lẽo. môi bất giác mang theo ý cười nhàn nhạt khóe môi.


      nhàng gật đầu, : “ sao.”


      Nam tử giờ phút này thanh có chút lãnh đạm.


      Ly Nam Khê biết dụng ý cuả tại là gì. Chẳng lẽ vẫn cảm thấy mình làm vậy chưa đủ, đối phương giúp nàng, nàng biết đối phương là ai nên thể hiểu được. Về tình về lý, đều thích hợp.


      biệt đại nhân là ai?” Ly Nam Khê có chút sốt ruột, nàng biết đối phương có phải để ý chuyện này, cũng chắc đối phương có chịu cho nàng biết hay , thanh càng thêm nhàng: “Sau này có gặp ta cũng biết ngài là ai.”


      Trọng Đình Xuyên nghe nàng dùng kính ngữ với mình liền nhướng mày, nghe nàng “Sau này gặp lại” trán khẽ giãn ra.


      Tâm tình phức tạp, Trọng Đình Xuyên nhìn về phía Thường Phúc.


      Thường Phúc đương nhiên nghĩ chủ tử muốn ra thân phận thực , liền buột miệng : “Ngài đây chính là vệ…”


      Vừa mới tiếng, Trọng Đình Xuyên sắc mặt thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo như băng.


      Thường Phúc ý thức được mình sai rồi liền dám lắm lời.


      Trọng Đình Xuyên nhìn Tiếu Viễn.


      Tiếu Viễn chớp chớp mắt, ôn hòa cười tiếp lời: “…Ngài là Vệ Lục Gia.”


      Ly Nam Khê mi mắt buông xuống vẫn phát được điều khác thường. Sau khi nghe bọn họ , nàng cẩn thận đem ba chữ “Vệ Lục Gia” ghi tạc trong lòng.


      Nàng vừa mới đứng dậy, nghe tiếng Trọng Đình Xuyên gọi nàng: “Lại đây nhìn xem.”


      Ly Nam Khê nhìn về phía Tiếu Viễn, biết từ lúc nào Tiếu Viễn rời mà Thường Phúc cũng thấy bóng dáng.


      Trong phòng lúc này chỉ còn nàng và Trọng Đình Xuyên.

      Trọng Đình Xuyên gọi nàng đến chỗ bàn trang sức, hỏi nàng: “Ngươi lại đây nhìn xem, cái này thế nào?”


      Ly Nam Khê hiểu chuyện gì, chậm rãi tới. Lúc này mới nhận ra đối phương tới chiếc vòng mã não san hô trông hết sức tinh xảo.


      Vòng tay này nhìn tinh tế, là màu đỏ của mã não cùng san hô đỏ châu đan xen xếp lại với nhau, mỗi viên hạt châu đều được điêu khắc thành hình dạng của hoa lê, trông hết sức đáng , đẹp đến độ muốn buông tay.


      Ly Nam Khê cầm nó lên, nhìn kỹ lúc, cười nhạt : “Nhìn tồi.” Lại thuận miệng hỏi: “Lục gia chẳng lẽ vì người thân mà chọn trang sức.”


      Trong Đình Xuyên nhìn chuỗi vòng tay tạc hình hoa lê tinh xảo trước mặt liên tưởng đến nụ cười của nàng, đáng mà lại kiều mị.


      cảm thấy đồ vật tinh xảo đầy ý vị như vậy mang người nàng nhất định rất tương xứng. Nên mới sai Tiếu Viễn tìm người mời nàng tới.


      ngoài dự đoán nàng cũng rất thích.


      Như thế rất tốt.


      Trọng Đình Xuyên vốn cân nhắc xem làm thế nào để nàng nhận lấy lễ vật này nghe được câu hỏi của Ly Nam Khê.


      ban đầu vốn có phản ứng, theo phản xạ hỏi ngược lại: “Người thân?”


      “Phải.” Ly Nam Khê cho rằng là muốn chọn vòng tay cho người nhà nên muốn hỏi ý kiến nàng, cười : “ biết đối phương có phải hay là nữ quyến trong phủ? Tuổi bao nhiêu?”. Dù sao cũng phải biết về người được tặng mới có thể quyết định được.


      Nghe nàng như vậy, Trọng Đình Xuyên khóe môi khẽ cười, trong lòng ngập tràn sung sướng.


      “Phải. Đúng là muốn tặng cho nữ quyến trong nhà. Về tuổi tác…”


      cười , nhìn nữ tử nở nụ cười xinh đẹp trước mặt, đem tầng mắt của nàng vào tầm mắt của mình, chậm rãi mở miệng.


      “Tất nhiên là cùng ngươi xấp xỉ.”

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn Edit Emilia tiếp tục truyện này, đa tạ đa tạ.

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      MÌNH EDIT! MÌNH CHỈ ĐĂNG GIÙM
      EDITOR: MUN MUN

      Chương 21
      Editor: Mun Mun.

      Lời của khiến Ly Nam Khê thất thần.

      Nàng như thế nào có liên quan gì tới ?

      Nàng có cha mẹ, có huynh tỷ muội lo lắng cho nàng. chỉ là người ngoài, như vậy có chút đúng.

      Tuy rằng trong lòng thầm mắng, nhưng đối phương cũng là có ý tốt.

      Cho nên sau hồi suy nghĩ, Ly Nam Khê thành tâm lời cảm tạ: “Đa tạ đại nhân quan tâm.” Rồi sau đó lại : “Ta phải nhanh chóng rời , mong đại nhân bỏ qua để ta qua cửa.”

      Trọng Đình Xuyên nghe ngữ khí xa cách của nàng, sắc mặt càng thêm trầm.

      biết mình làm gì khiến nàng hiểu nhầm. Xem nàng giờ còn bằng lúc gặp ở Chùa Sơn Minh.

      Điều này khiến có chút khó chịu.

      Ly Nam Khê trông thần sắc tốt. Nôn nóng muốn rời . Nàng quá mức sốt ruột, trán rịn mồ hôi.

      Lúc này Thường Phúc đứng bên cạnh nhìn nam tử xa lạ từ xa tiến lại, hương hai người thi lễ, giọng điệu ôn hòa: “Xin để ta thay chuyến.”

      Dáng người cao gầy, tướng mạo bình thường, nhưng lại tản mát khí độ nho nhã, là người vừa gặp cảm thấy ấm áp.

      Ly Nam Khê chưa bao giờ gặp qua người này, cảnh giác nhìn .

      đợi nàng mở miệng dò hỏi, liền cúi người thi lễ, chủ động : “Ta là Tiếu Viễn, chưởng quầy của Phỉ Thúy Lâu. Thủy Phí Lâu xảy ra tình ta liền ra mặt.”

      Ly Nam Khê nghe vậy, tâm tình thả lỏng đôi chút, thế nhưng bàn tay nắm chặt then cửa lại hề lơi lỏng.

      Thấy nàng chăm chú nhìn mình, Tiếu Viễn lo lắng : “ có người tới tìm nương và người nhà nương để gây phiền toái. Như vậy chỉ có hai nguyên do. Hoặc là hận tình thù, hoặc là tiền bạc. Dựa vào thân phận người tới, nếu là loại người trước trắng trợn táo bạo đến tìm, như vậy hẳn là gút mắc liên quan đến tiền bạc. là tiền bạc hoặc là cho mượn, hoặc là thiếu nợ. Nhìn vào tình huống của nương việc người nhà thiếu nợ là có khả năng. Hiển nhiên là cho mượn. Chẳng qua đối phương là mượn rồi muốn trả lại, cũng có thể là nương muốn cho mượn nên đối phương dựa thế mà gây chuyện?”

      Tiến thêm hai bước, Tiếu Viễn lại : “Có thể đến chuyện tiền bạc chỉ có thể là bằng hữu hoặc người thân. nương cùng với người nhà vừa mới trở lại kinh thành lâu, tự nhiên phải là bạn bè đến tìm. Chắc là người thân. là người thân phàm là tranh chấp tất nhiên muốn đả thương đến tình nghĩa đôi bên. nương bằng để ta giúp người ra mặt.”

      Lời đạo lý ràng, có trước có sau, thậm chí rất đúng trọng tâm khiến Ly Nam Khê thầm nể sợ.

      Thế nhưng Ly Nam Khê vẫn có chút nghi hoặc: “Ngươi vì sao biết được chúng ta vừa trở lại kinh thành lâu?”

      Nàng cảnh giác nhìn Tiếu Viễn, thần sắc đề phòng: “Ngươi biết ta là ai?”

      Tiếu Viễn giật mình, lúc này mới ý thức mình nhất thời lỡ miễng, quay đầu cười nhìn Trọng Đình Xuyên.
      Trọng Đình Xuyên biểu cảm như biết nhìn Thường Phúc.

      Thường Phúc hiểu ý, biết chính mình bị đưa ra làm bia đỡ liền ôm quyền thi lễ với Ly Nam Khê, cất giọng : “ Vừa nãy ta cùng Tiếu chưởng quầy có nhắc qua chuyện này.”

      vậy cũng có gì đúng.

      Thời điểm ở chùa Sơn Minh, cùng Ly Nam Khê gặp qua gian tế, Ly Nam khê chuyện gia môn với .

      Ly Nam Khê nhìn , cuối cùng hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nam tử cao lớn bên cạnh mình.

      Trọng Đình Xuyên che miệng ho tiếng, ánh mắt được tự nhiên dời nhìn về phía then cửa. Thấy nàng bàn tay vẫn nắm chặt then cửa, liếc nhìn ra hiệu cho Tiếu Viễn cùng Thường Phúc.

      Tiếu Viễn và Thường Phúc hiểu ý, khẽ gật đầu. Thường Phúc ngay lập tức bước tới bên cạnh cửa.

      Đúng lúc Ly Nam Khê định mở miệng từ chối ý tốt của Tiếu Viễn, khăng khăng muốn tự mình ra ngoài. Bất chợt bị bóng dáng nam tử cao lớn chắn ngang tầm mắt, đột nhiên ôm lấy bả vai nàng ôm vào trong lồng ngực. Cùng lúc đó, tiếng cửa mở vang lên, hai người nhanh chóng lắc mình ra khỏi cửa. Ngay sau đó cửa đóng lại, tiếng khóa cửa vang lên lạch cạch.

      Ly Nam Khê nhất thời bị động kịp phản ứng.

      Nàng bị nam tử ôm vào trong ngực, mặt và mũi đầy mùi hơi thở ấm áp của . Hai đời làm người, nàng chưa bao giờ cùng với phụ thân và huynh trưởng thân cận như vậy huống hồ là với người ngoài như , nhất thời có chút ngẩn ngơ.

      Cũng may chỉ ôm nàng như vậy trong thoáng chốc rồi lại buông ra.

      Hai người cứ thế tiếp xúc gần gũi chỉ trong giây lát.

      Ly Nam Khê vừa thẹn vừa bực, vội vàng lui về phía sau hai bước, đem khoảng cách giữa mình và cách nửa mét, sau đó chạy tới bên cửa dùng sức đẩy.

      Nàng gắng sức đến mấy cũng mở được cửa bị khóa.

      Ly Nam Khê tức giận, ngẩng đầu chất vấn: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

      Trọng Đình Xuyên chăm chú nhìn nàng, ràng từng chữ: “ tại ngươi nên ra ngoài. Trước đây những vụ ồn ào trong lâu Tiếu Viễn luôn là người đứng ra xử lý. Có ở đó đảm bảo mẫu thân và tỷ tỷ của ngươi có việc gì.”

      Ngừng lại chút, nhớ nàng tính tình bướng bỉnh nhất định chịu nghe theo nên đành nhẫn nại giải thích thêm: “Ngươi thích hợp bằng Tiếu Viễn. Nếu muốn mẫu thân ngươi khó xử, tốt nhất để Tiếu Viễn xử lý chuyện này.”

      Lúc này Ly Nam Khê biết bản thân thể ra ngoài nên cũng bình tĩnh đôi chút.

      Cẩn thận nghĩ lại cũng đúng. Đám người Ngũ Nương muốn làm loạn ở đây, tất nhiên dùng tình thân làm sức ép tới nàng. Tiếu Viễn là người ngoài, đây lại là nơi quản lý, muốn xử lý việc này thuận lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa, còn có thể dễ dàng tạo cơ hội cho mẫu thân cùng tỷ tỷ ra khỏi đây, mảy may để cho Ngũ nương gây .

      Hơn nữa, ban đầu ba người bọn họ ở chỗ này là để thượng nghị. Nếu nàng ở lại đây, Tiếu Viễn sợ rằng tự mình ra ngoài, việc ngoài ý muốn xảy ra, nhiều lắm để cho thuộc hạ xử lý là được.

      Bọn họ ra là có ý tốt muốn giúp nàng.

      Nhưng việc bị người khác ép phải nhận lấy giúp đỡ làm Ly Nam Khê nghĩ thế nào cũng cảm thấy dễ chịu trong lòng. Nàng cảm thấy vẫn có chỗ nào đó thích hợp, nhưng lại thể nhìn ra mấu chốt bên trong. Nhất thời nàng liền đứng thẳng tại chỗ, nhúc nhích.

      Trọng Đình Xuyên nhìn thần sắc biến đổi khuôn mặt của nàng, câu cũng , bắt đầu có chút nóng vội, lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Nàng vẫn hài lòng? Vẫn lo lắng chuyện ngoài kia?”

      hài lòng là đúng, lo lắng là có nhưng quan trọng là nàng giận

      Ly Nam Khê ngẩng đầu nhìn cái, thể thừa nhận bọn họ vì nàng mà suy xét, cũng coi như là tận tình giúp đỡ.

      Thế nhưng họ lại vì vậy mà khóa trái cửa nhốt nàng ở đây phải làm sao?

      Nếu may bị người khác phát , đến người khác, chỉ riêng cha mẹ huynh tỷ biết chuyện nàng cùng đại nam nhân ở riêng trong phòng, e là có muôn vàn lý do cũng giải thích được.

      Ly Nam Khê trong lòng đầy rối rắm, vừa bực mình vừa cảm kích, rối loạn thành lời. Nàng rầu rĩ đừng ở đó, ấn đường dần nhăn lại.

      Đột nhiên vai nóng lên. cỗ lực đạo mạnh mẽ tiến lại gần lôi kéo nàng.
      Ly Nam Khê ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát nam tử bên cạnh giơ tay ôm lấy bả vai của nàng kéo nàng về phía bên cửa sổ.

      Ngón tay thon dài mạnh mẽ, sức lực sử dụng cũng rất vừa phải, tuy khiến nàng thể theo nhưng cũng hề khiến nàng cảm thấy đau.

      Dẫu vậy Ly Nam Khê trong lòng vẫn có chút bực bội.

      Nàng vội bước theo hướng của rồi nhanh chóng rời khỏi khống chế của , vừa xấu hổ vừa buồn bực cất giọng trầm thấp: “Đại nhân giúp ta, ta rất cảm kích. Nhưng xin ngài hãy chú ý chừng mực.”

      Trọng Đình Xuyên thấy nàng đề phòng như vậy liền bật cười.

      Tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu. Đầu của nàng biết suy nghĩ gì. Chẳng lẽ cho rằng đối với nữ tử ai cũng cư xử bừa bãi như vậy.

      đối với ai cũng đều tốt như thế?

      Trọng Đình Xuyên nhịn được liền bật cười thành tiếng, tư thế vẫn giữ như cũ: “Ngươi muốn nghĩ như thế nào nghĩ. Tùy ngươi.”

      xong liền tới phía trước cửa sổ, vẽn màn trúc nhìn ra phía bên ngoài. Mắt híp lại nửa, quay đầu vẫy tay với nàng.

      Ly Nam Khê hiểu ý, nhưng thấy liên tục vẫy tay gọi nàng liền thuận theo tới bên cạnh , vén màn trúc nhìn theo.

      Trọng Đình Xuyên hỏi: “Đây là mẫu thân và tỷ tỷ của ngươi?”

      Ly Nam Khê nhìn hành lang trước mặt, lắc đầu.
      Trọng Đình Xuyên tỏ ra nghi hoặc. Lại nhìn thoáng qua bên ngoài, xác định những gì mình vừa thấy sau đó mới rút lại ánh mắt, nhìn Ly Nam Khê đứng bên cạnh mình.

      Lúc này mới ý thức được vấn đề.

      Tiểu nha đầu vóc người xinh, thân nàng tuy cao nhưng chỉ có thể nhìn thấy hành lang cửa sổ ở bên ngoài. cao hơn nàng mới có thể nhìn thấy tình hình dưới lầu.

      Cũng may bên cạnh còn có cái bàn.

      Trọng Đình Xuyên nghĩ ra ý, duỗi tay chụp tới, đôi tay ôm lấy vòng eo của nàng đặt lên bàn.

      Eo của nàng nằm gọn trong tay , hương thơm dịu ngọt của nàng phảng phất trước mặt khiến lòng rung động, thiếu chút nữa thể khống chế. May mắn trong đầu vẫn còn chút lí trí, nên mới làm loạn người nàng, đem nàng vững vàng đặt lên bàn.

      Ly Nam Khê dựa người vào cửa sổ, kiễng chân nhìn ra bên ngoài, đột nhiên bị bế thốc lên có chút bất ngờ. Đợi đến khi cả người ngồi vững bàn nàng mới bắt đầu phản ứng xem vừa rồi chuyện gì xảy ra, nhất thời nóng nảy, lên tiếng chỉ trích: “Ngài như thế nào lại giữ lời?” Vừa rồi phải phải giữ chừng mực?

      Trọng Đình Xuyên lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn. Tuy rằng rời khỏi người nàng nhưng lòng bàn tay cùng ngón tay vẫn còn lưu luyến hơi ấm người nàng.

      Trông bộ dạng nóng nảy của tiểu nha đầu trước mặt nhất thời hiểu, mờ mịt : “Ta vừa rồi đáp ứng chuyện gì?”

      Ly Nam Khê nhìn vẻ mặt hiểu gì của , hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, khiến nàng càng thêm buồn bực, xoay đầu thèm để ý tới .

      Thế nhưng khi nàng đẩy màn trúc nhìn tình hình phía dưới ngay lập tức liền hiểu được vừa rồi kiên quyết bế nàng lên bàn để làm gì.

      Mặc dù là muốn giúp nàng, nhưng tại sao trước với nàng tiếng, tại sao lại tự ý hành động như vậy?

      Suy nghĩ thoáng trong đầu, Ly Nam Khê liền rũ mắt nhìn độ cao của chiếc bàn.

      Nàng lập tức hiểu ra, dựa vào bản lĩnh của nàng, quả thể tự mình leo lên…

      Trong lòng lần nữa lại dậy sóng. Nàng vừa bực , vừa biết ơn . Thế nhưng người nọ giống như khúc gỗ căn bản ý thức được vấn đề trước mắt.

      Hoặc là , nhìn biểu cảm và cử chỉ của , dường như mọi thứ xảy ra đều là lẽ đương nhiên, có vấn đề gì.

      Ly Nam Khê vô cùng bực bội, muốn cùng chuyện ràng, nhưng đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của mẫu thân. Những chuyện vừa rồi dường như còn quan trọng, nàng lúc này chỉ chú ý tới bóng người phía bên ngoài kia.

      Thấy nàng còn để tâm đến mình nữa, Trọng Đình Xuyên mới nhàng thở ra. đem thân mình nấp sau cửa sổ, ánh mắt chuyên chú nhìn nữ tử trước mặt.

      Ly Nam Khê phát , mẫu thân và tỷ tỷ giờ phút này đứng ở nhà bên trái, mà ngũ nương cùng Đại Thái Thái ở phía bên phải. Trung gian là Tiếu Viễn.

      Tiếu Viễn đưa lưng về phía Trang thị cùng Tứ nương, cùng Ngũ nương chuyện gì đó. Dáng vẻ ôn hòa nho nhã lúc trước sớm còn, khuôn mặt vào giờ phút này chỉ còn phẫn nộ, đối diện với Ngũ nương giận dữ thành tiếng.

      Phía bên này vài vị thái thái và nương tới lại bị nữ hầu ngăn lại mời quay trở về phòng.

      Tại trung đường chỉ còn lại Tiếu Viễn cùng hai vị thái thái và hai vị nương của Ly gia.

      Ngũ nương lúc đầu mấp máy lên tiếng cãi lại vài câu. Sau lại chỉ thấy Tiếu Viễn lên tiếng giận dữ, mà Ngũ nương cúi đầu, thậm chí còn lấy khăn tay ra, có lẽ là khóc.

      Tuy rằng Tiếu Viễn khuôn mặt lộ ra tức giận, nhưng thanh lại nén nhịn trầm thấp. Ly Nam Khê ở bên này chút thanh cũng nghe được. Chắc là Tiếu Viễn muốn bị người khác nghe xong khiến thanh danh nữ nhi của Ly gia bị tổn hại mà cố tình làm ra như vậy.

      Sau hồi, Ngũ nương mở cửa xông ra, phía sau Đại thái thái đỏ mặt đuổi theo.

      Trang thị cùng Tứ nương lời cảm tạ tới Tiếu Viễn.

      Ly Nam Khê thấy thế liền nhàng thở ra hơi, giọng : “Cũng may có Tiếu chưởng quầy. Ta ít nhiều cũng phải cảm tạ tốt.” thế nào chăng nữa, sau khi cùng với Ngũ nương xảy ra xung đột mà mặt mẫu thân và tỷ tỷ vẫn còn có thể chứa ý cười là điều cực kỳ hiếm có.

      Nàng vừa mới dứt lời, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười .

      “Cảm tạ cần. Người nàng nên cảm tạ là ta.”

      Ly Nam Khê lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, nghe vậy liền đánh mắt nhìn .

      Trọng Đình Xuyên từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn nàng. Giờ phút này thấy nàng nghiêng đầu, tầm mắt sắp sửa chạm nhau liền đem ánh nhìn thay đổi ngay lập tức.

      Ly Nam Khê nghĩ đến việc nhất định để cho nàng ra ngoài, mực để người khác thay nàng giải quyết, thế nên Tiếu Viễn mới chủ động ra tay giúp đỡ, liền lòng : “Đa tạ ngài cùng Tiếu chưởng quầy.”

      Tuy rằng Trọng Đình Xuyên người nàng nên cảm tạ là mình, nhưng nghĩ đến nàng lại làm khiến trong lòng bỗng có chút hụt hẫng. cảm thấy nàng đối với như vậy quá khách khí.

      Ly Nam Khê biết tình của mẫu thân và tỷ tỷ được giải quyết liền muốn vội vàng qua đó, từ bàn định nhảy xuống.

      Trong Định Xuyên thấy vậy hoảng sợ, vội vàng duỗi tay đỡ nàng.

      Ly Nam Khê thấy giúp đỡ của liền duỗi tay đẩy sang bên.

      Trọng Đình Xuyên sắc mặt liền thay đổi.

      Chiếc bàn này là cố ý để ở đây cho tiện công việc xem sổ sách. Ngay tại chỗ này vẫn thường đứng xem sổ sách cho nên chiếc bàn so với những bàn khác cao hơn rất nhiều. Hơn nữa xung quanh bàn có ghế dựa, dù là lên hay xuống hoàn toàn có điểm tựa.

      Tiểu nha đầu này như vậy lại kiên quyết từ bàn cao mà nhảy xuống…
      Trọng Đình Xuyên thấy thế càng thêm khẩn trương.

      “Làm loạn!” quát lớn: “Bàn cao như vậy, ngã bị thương làm sao?”

      “Sao mà bị thương.” Ly Nam Khê xoay đầu. “Ta đâu dễ bị ngã như vậy.”

      Trọng Đình Xuyên nhìn mặt và tai nàng đỏ ửng, hiểu được là nàng thẹn thùng.

      Ngẫm lại vừa rồi ôm nàng chút, lòng bàn tay nóng rát đến bây giờ còn chưa hết…

      Nhìn bộ dạng lúng túng của nàng, tâm tình đột nhiên tốt lên. Nhưng vẫn như cũ chịu cùng nàng thỏa hiệp.

      Trọng Đình Xuyên vươn tay ra ngoài, duỗi đến trước mặt nàng, thành : “Để ta đỡ ngươi xuống”. Dừng chút, lại : “Ta đảm bảo ôm ngươi.”

      Ly Nam Khê nghĩ tới lại trắng ra như vậy, nghĩ tình hình trước mặt nàng lại xấu hổ, nhịn được liếc mắt nhìn cái.

      Bốn mắt nhìn nhau, nàng khỏi ngẩn người.

      Trong ấn tượng của nàng, là người đạm mạc, lạnh lùng lại tự phụ khó gần.

      Nhưng lần đầu tiên nàng phát trông vậy cũng biết khẩn trương và lo lắng.

      Ly Nam Khê lúc này mới hiểu được vừa rồi sợ nàng bị thương đều phải là tìm cớ hoặc tùy ý mượn cớ mà do thực lo lắng cho nàng.

      Nhưng khiến nàng nắm tay nam nhân, nàng thực làm được.

      Ly Nam Khê ngẫm nghĩ chút, chỉ tay về phía nam nhân hỏi: “Có thể duỗi về phía bên này chút ?”

      Trọng Đình Xuyên nguyên do, nghe theo ý nàng mà làm theo, đưa tay về phía trước duỗi ra.

      Ly Nam Khê nhìn thấy tay đặt đúng chỗ mình tính toàn liền dùng cánh tay rắn chắc của làm điểm tựa để nhảy xuống bàn.

      Trọng Đình Xuyên lúc này mới hiểu nàng muốn cùng tiếp xúc da thịt trực tiếp, cho nên cố ý tránh bàn tay .

      Thế nhưng nàng tính toán như vậy hoàn toàn sai lầm.

      có cách nào mượn lực để đỡ lấy nàng.

      Vừa thấy tiểu nha đầu nhảy xuống, thầm kêu hỏng rồi, vội vàng nghiêng người cất bước vươn ra tay còn lại. Khó khăn lắm ở lúc Ly Nam Khê rơi xuống đất mà ôm lấy nàng.

      Ly Nam Khê thân mình chưa vững ngã xuống ngay lập tức được đỡ lấy. Chỉ trong chớp mắt, liền buông nàng ra, cứ như chuyện vừa rồi hề xảy ra.

      Ly Nam Khê thầm thở dài, biết nên phản ứng thế nào mới tốt. Nàng thấp giọng, : “Mẫu thân cùng tỷ tỷ ta hẳn còn việc gì. Ta muốn gặp họ.”

      Ly Nam Khê nhàng tiếng, sau đó lại biết gì.

      Trọng Đình Xuyên thấy nàng hơi cúi đầu, bên mái tóc vài sợi rũ xuống, liền muốn giúp nàng vén ra sau. Thế nhưng vừa mới bước lại gần, còn chưa kịp nâng tay lên cửa bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch, có người mở ra.

      Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nhìn về phía cửa, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

      Thường Phúc đẩy cửa vào phòng, nhìn tư thế của hai vị trước mặt liền giật mình nhảy dựng lên, vội vàng nghiêng người để Tiếu Viễn tiến vào.

      Tiếu Viễn cũng ngẩn người, cố gắng trấn tĩnh bản thân. bước về phía Ly Nam Khê, chắp tay : “Ly tứ thái thái cùng tứ nương về phía gian nhà thứ năm. nương có thể đến đó tìm họ.”

      Ly Nam Khê nhìn lời cảm tạ sau đó bước vội ra khỏi phòng.

      Tiếu Viễn cùng Thường Phúc liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bầu khí trong phòng có gì đó đúng, lại có gan hỏi Trọng Đình Xuyên chuyện gì vừa mới xảy ra.

      Trong lúc hai người còn nghi hoặc, liền nghe tiếng Trọng Đình Xuyên hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      Thường Phúc xoay người đóng cửa phòng.

      Tiếu Viễn tiến lên, cách Trọng Đình Xuyên bốn bước liền dừng lại, đem chuyện vừa mới xảy ra bẩm báo cho .

      Trọng Đình Xuyên trầm ngâm hồi, sau đó hừ tiếng: “Nàng muốn để đại ca của mình gia nhập Quốc Tử Giám? Đây quả là thời cơ tốt.” Lại trầm giọng phân phó: “Thường Phúc, sau khi trở về ngươi mau tìm người an bài chút, giúp Ly gia đại thiếu gia gia nhập Quốc Tử Giám.”

      Thường Phúc tin nổi vào tai mình, nhất thời tỏ ra hoảng sợ: “Gia, người hà tất phải cân nhắc ?”


      “Ta là muốn cất nhắc .” Trọng Đình Xuyên nặng nề . “ những cất nhắc , chuyện này thậm chí còn phải vừa kín kẽ vừa đệ lộ ra, ta muốn để đại thái thái tra ra là ta ở đằng sau cất nhắc .”

      Cất nhắc , chẳng khác nào cất nhắc đại phòng, cất nhắc vị Ngũ nương kia. Chỉ có như thế vị đại thái thái kia mới có thể đem nàng ra khỏi danh sách cạnh tranh với Ngũ nương.

      Thường Phúc Trọng Đình Xuyên vì sao lại an bài như vậy, nhưng nếu quốc công gia hạ lệnh, theo như vậy mà làm, liền khom người nhận lệnh.

      Ly Nam Khê vội vã xuống dưới lầu. Bước nhanh đến gian nhà thứ năm bên tay trái. Bước vào phòng, nàng thấy mẫu thân và tỷ tỷ ở cùng nhau.

      Nghĩ đến chuyện vừa nãy, Ly Nam Khê khẩn trương tới, vội vàng hỏi chuyện: “Mọi người sao rồi? Có bị làm khó hay ?”

      Nhìn thấy Ly Nam Khê, Trang thị cùng tứ nương khẽ thở phào.

      Trang thị cũng rảnh xem vòng tay, kéo tay Ly Nam Khê ra khỏi phòng, ở ngoài cửa giọng hỏi: “Ngươi vừa rồi đâu? Mấy người Ngũ tỷ có tìm ngươi gây chuyện ?”

      Ly Nam Khê lúc này mới biết Tiếu Viễn chưa từng chuyện gặp nàng, liền chỉ tay về phía nhà trong : “ Ta lúc ấy nhìn thấy Ngũ tỷ qua, liền chạy nhanh lên lầu để tránh nàng.” Cân nhắc trước sau, nàng việc gặp được mấy người Tiếu Viễn. “Ta ở lầu lúc, thấy các nàng rồi mới xuống dưới.”

      Trang thị nghe xong, nhất thời căm giận: “Đại bá mẫu tìm ta và Trúc tỷ nhi ở bên kia, còn Ngũ nương tới bên này. Hai người các nàng chắc chia nhau tìm chúng ta. Ta còn tưởng các nàng còn có chút lương tâm tìm ngươi. Thế nhưng ngờ các nàng lại tính toán đẩy hết tội lỗi lên đầu chúng ta ở đây, người cũng tha.”

      Ly Nam Khê vội : “Thế sao? Dù sao kế hoạch của các nàng cũng thực được.”

      “Đúng vậy!” Tứ nương cười : “Mới vừa nãy chưởng quầy tới, trách cứ Ngũ muội muội ở chỗ của mượn cớ sinh quấy rầy khách nhân, còn về sau cho Ngũ muội muội tới Phỉ Thúy Lâu.”

      đến diễn xuất của Tiếu Viễn, tứ nương càng thêm hứng thú.

      “Ngươi biết đâu, vị tiếu chưởng quẩy kia quả thực rất lợi hại.” Tứ nương giọng với Ly Nam Khê: “ dứt khoát Ngũ muội muội là đến đây kiếm chuyện. cách khác, đều là người nhà, nếu muốn mượn bạc, tại sao mượn ở nhà lại đến Phỉ Thúy Lâu để làm loạn? Sau Ngũ muội muội lại tìm cách biện giải đều bị đáp trả lại. Cuối cùng các nàng chỉ có thể bỏ .”

      Ly Nam Khê nhìn Trang thị cười : “Cũng may vừa nãy mẫu thân nổi giận.”

      Ngũ nương sở dĩ trước mặt bao nhiêu người dám hành xử như vậy tất nhiên là có chuẩn bị và nắm chắc phần thắng. Lúc trước Ly Nam Khê lo lắng nhất là việc mẫu thân nổi giận cùng các nàng tranh cãi, như vậy mất nhiều hơn được.

      Xem xét tình hình vừa rồi, mẫu thân tuy vui nhưng cũng gì.

      Nghe tiểu nữ nhi như vậy, Trang thị đỏ mặt, thấp giọng : “Lời cha ngươi dặn ta vẫn nhớ . Vừa rồi Trúc tỷ nhi cầm lấy cánh tay ta véo rất đau là muốn nhắc nhở ta nhớ lời cha ngươi .”

      Dứt lời, nàng nhìn đại nữ nhi của mình giả vờ tức giận : “Nha đầu thối ngươi. Quay lại mà nhìn xem cánh tay của ta có tìm hay . Nếu tím , ta nhất định tính sổ với ngươi.”

      Tứ nương vừa trải qua tình như vậy tại cũng an tâm, bắt đầu cùng mẫu thân giỡn: “Ta vừa rồi đâu có dùng sức như thế, mẫu thân mắng như vậy khiến ta oan uổng. Ta nhất định tìm Lão thái thái để đòi công bằng.”

      Ly Nam Khê thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ đều mạnh khỏe, tảng đá lớn trong lòng như được gỡ xuống. Nàng cũng có hứng thú xem vòng tay gì nữa, chỉ đơn giản là cùng mẫu thân và tỷ tỷ lựa vòng ngọc.

      Ước chừng nửa canh giờ sau, tứ nương quyết định chọn cho mình chiếc vòng ngọc chạm hình hoa sen bằng vàng. Sau đó ba mẹ con chuẩn bị rời .

      Đúng lúc đó nữ hầu liền tới.

      Thấy Ly Nam Khê và người nhà của nàng liền tỏ ý đồ, nở nụ cười tới: “ Vòng tay đẹp như vậy bằng nên kiếm cho nó chiếc hộp xứng đáng. Đây là do thợ thủ công trong tiệm chúng ta làm thành, cũng tiêu tốn bao nhiêu bạc.”

      Trang thị lúc đầu cũng nghĩ tới việc sử dụng hộp trang sức. Thế nhưng nghe là thợ thủ công của Phỉ Thúy Lâu làm thành liền có chút động tâm, hỏi: “Trừ bỏ hộp vòng tay, liệu có còn những hộp trang sức khác?”

      “Tất cả đều có. Hộp gương lược, khuyên tai, trâm cài, tất cả đều đầy đủ hết. Nếu thái thái muốn xem ta cho người đem tới? Chỉ là có rất nhiều loại, nhất định tốn thời gian để xem.”

      Trang thi thực chất muốn mua chiếc hộp đựng gương lược đặc biệt để đem về Giang Nam cho các thái thái khác mở rộng tầm mắt tay nghề của thợ thủ công kinh thành. Nàng vốn nghĩ là qua cửa hàng khác để xem, ngờ tới Phỉ Thúy Lâu lại có bán.

      Nghĩ đến việc các phòng trang sức đều có rất nhiều chủng loại, nếu đông người đến xem tốn ít thời gian. Hơn nữa hộp đựng như trang sức, cầm qua cầm lại rất tốn sức. Nhóm nữ hầu cũng muốn tiêu hao quá nhiều sức lực.

      Trang thị liền nhìn nữ hầu : “ cần lấy tới. Ngươi dẫn ta qua xem tận nơi .”

      Tứ nương cũng muốn coi thử nên theo sau ra khỏi phòng.

      Mẫu thân cùng tỷ tỷ đều , Ly Nam Khê tự nhiên cũng theo. Ai ngờ nàng vừa mới cất bước liền nghe nữ hầu kia gọi nàng.

      Ly Nam Khê dừng bước chân nhìn nàng.

      Nữ hầu nhanh chóng về phía nàng lặng lẽ : “Chưởng quầy mời ngài lên lầu, là có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

      Nàng rất và nhanh, nếu phải kề sát bên tai, nàng chắc chắn nghe thấy.

      Ly Nam Khê được Tiếu Viễn tương trợ, tự nhiên từ chối cầu gặp mặt của . Liền lớn tiếng với Trang thị cùng tứ nương: “Nương, tỷ tỷ, hai người trước, ta xem vòng tay.”

      Trang thị và tứ nương chút nghi ngờ, dặn dò nàng vài câu rồi .

      Nữ hầu cũng về phía trước đuổi theo mẹ con hai người, dẫn các nàng về chỗ bày hộp trang sức.

      Ly Nam Khê sau đó hương về phía lầu .

      Tới chân cầu thang nàng mới phát , kỳ ở đây có người bảo vệ, phàm có người muốn lên lầu nhật định bị cản lại. Nhưng tại thời điểm nàng lên lâu, nữ hầu trông coi chỉ liếc nhìn nàng cái rồi tránh sang bên coi như nàng tồn tại.

      Ly Nam Khê nghĩ có lẽ là do Tiếu Viễn phân phó. Nàng liếc nhìn xung quanh, thấy có ai để ý mới lên lấu.

      Nàng từ dưới lầu lên đứng trước cửa. bao lâu sau Tiếu Viễn mở cửa ra đón nàng vào.

      Trong phòng vẫn là ba người họ. Khác ở chỗ bàn bày kiện trang sức. Đủ loại màu sắc chiếu vào nhau, thập phần bắt mắt.

      Ly Nam Khê bước vào phòng liếc nhìn những trang sức đó chút, tất cả hình như đều là vòng tay. So với những chiếc vòng tay ở ngoài kia nàng chưa từng nhìn thấy.

      Nàng trong lòng biết những thứ này đều là trấn lâu chi bảo, là chế phẩm đặc biệt người bình thường nhất định thể thấy, thể mua. Cho nên chỉ liếc mặt cái sau đó liền thu hồi tầm mắt, hướng về phía trước mà ,

      Nàng về phía Tiếu Viễn, Ly Nam Khê vừa muốn mở miệng hỏi tìm nàng có chuyện gì liền thấy nam tử cao lớn kia đứng ở bên cạnh bàn triều vẫy tay gọi nàng.

      “Lại đây.” Trọng Đình Xuyên ngữ khí nặng nề .

      ngờ tiểu nha đầu vừa tiến đến cư nhiên tìm mà lại trực tiếp tìm Tiếu Viễn.

      Ly Nam Khê thấy có chút mất hứng, trong lòng thầm tính toán.

      Kỳ thực, lúc nàng rời trong lòng có chút hoảng loạn, có hướng lời cảm tạ. Lúc bồi tỷ tỷ mua vòng ngọc, nàng nghĩ đến việc này. giờ nhìn , lại thấy dương như vui, Ly Nam Khê liền ra phía trước, bắt đầu hành lễ, nghiêm túc : “Đa tạ đại nhân hồi nãy tương trợ.”

      Nàng hành lễ vô cùng cẩn thận, giọng điệu chuyện đầy thảnh khẩn và kính ý.

      Ly Nam Khê thầm nghĩ, lễ nghĩa cần chu toàn chút, hành vi càng nên cẩn trọng.

      Nhìn bộ dạng này của nàng, Trọng Đình Xuyên khuôn mặt trở nên lạnh lẽo. môi bất giác mang theo ý cười nhàn nhạt khóe môi.

      nhàng gật đầu, : “ sao.”

      Nam tử giờ phút này thanh có chút lãnh đạm.

      Ly Nam Khê biết dụng ý cuả tại là gì. Chẳng lẽ vẫn cảm thấy mình làm vậy chưa đủ, đối phương giúp nàng, nàng biết đối phương là ai nên thể hiểu được. Về tình về lý, đều thích hợp.

      biệt đại nhân là ai?” Ly Nam Khê có chút sốt ruột, nàng biết đối phương có phải để ý chuyện này, cũng chắc đối phương có chịu cho nàng biết hay , thanh càng thêm nhàng: “Sau này có gặp ta cũng biết ngài là ai.”

      Trọng Đình Xuyên nghe nàng dùng kính ngữ với mình liền nhướng mày, nghe nàng “Sau này gặp lại” trán khẽ giãn ra.

      Tâm tình phức tạp, Trọng Đình Xuyên nhìn về phía Thường Phúc.

      Thường Phúc đương nhiên nghĩ chủ tử muốn ra thân phận thực , liền buột miệng : “Ngài đây chính là vệ…”

      Vừa mới tiếng, Trọng Đình Xuyên sắc mặt thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

      Thường Phúc ý thức được mình sai rồi liền dám lắm lời.

      Trọng Đình Xuyên nhìn Tiếu Viễn.

      Tiếu Viễn chớp chớp mắt, ôn hòa cười tiếp lời: “…Ngài là Vệ Lục Gia.”

      Ly Nam Khê mi mắt buông xuống vẫn phát được điều khác thường. Sau khi nghe bọn họ , nàng cẩn thận đem ba chữ “Vệ Lục Gia” ghi tạc trong lòng.

      Nàng vừa mới đứng dậy, nghe tiếng Trọng Đình Xuyên gọi nàng: “Lại đây nhìn xem.”

      Ly Nam Khê nhìn về phía Tiếu Viễn, biết từ lúc nào Tiếu Viễn rời mà Thường Phúc cũng thấy bóng dáng.

      Trong phòng lúc này chỉ còn nàng và Trọng Đình Xuyên.
      Trọng Đình Xuyên gọi nàng đến chỗ bàn trang sức, hỏi nàng: “Ngươi lại đây nhìn xem, cái này thế nào?”
      Hale205, levuong, Chris_Luu4 others thích bài này.

    4. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Ly Nam Khê hiểu chuyện gì, chậm rãi tới. Lúc này mới nhận ra đối phương tới chiếc vòng mã não san hô trông hết sức tinh xảo.

      Vòng tay này nhìn tinh tế, là màu đỏ của mã não cùng san hô đỏ châu đan xen xếp lại với nhau, mỗi viên hạt châu đều được điêu khắc thành hình dạng của hoa lê, trông hết sức đáng , đẹp đến độ muốn buông tay.

      Ly Nam Khê cầm nó lên, nhìn kỹ lúc, cười nhạt : “Nhìn tồi.” Lại thuận miệng hỏi: “Lục gia chẳng lẽ vì người thân mà chọn trang sức.”

      Trong Đình Xuyên nhìn chuỗi vòng tay tạc hình hoa lê tinh xảo trước mặt liên tưởng đến nụ cười của nàng, đáng mà lại kiều mị.

      cảm thấy đồ vật tinh xảo đầy ý vị như vậy mang người nàng nhất định rất tương xứng. Nên mới sai Tiếu Viễn tìm người mời nàng tới.

      ngoài dự đoán nàng cũng rất thích.

      Như thế rất tốt.

      Trọng Đình Xuyên vốn cân nhắc xem làm thế nào để nàng nhận lấy lễ vật này nghe được câu hỏi của Ly Nam Khê.

      ban đầu vốn có phản ứng, theo phản xạ hỏi ngược lại: “Người thân?”

      “Phải.” Ly Nam Khê cho rằng là muốn chọn vòng tay cho người nhà nên muốn hỏi ý kiến nàng, cười : “ biết đối phương có phải hay là nữ quyến trong phủ? Tuổi bao nhiêu?”. Dù sao cũng phải biết về người được tặng mới có thể quyết định được.

      Nghe nàng như vậy, Trọng Đình Xuyên khóe môi khẽ cười, trong lòng ngập tràn sung sướng.

      “Phải. Đúng là muốn tặng cho nữ quyến trong nhà. Về tuổi tác…”

      cười , nhìn nữ tử nở nụ cười xinh đẹp trước mặt, đem tầng mắt của nàng vào tầm mắt của mình, chậm rãi mở miệng.

      “Tất nhiên là cùng ngươi xấp xỉ.”























      C22

      Vòng tay kia nhìn cực kỳ tinh xảo, Ly Nam Khê lòng nhìn Trọng Đình Xuyên :

      “Nếu thế dùng vật này đem tặng tồi.” Cho dù là về kiểu dáng hay chất liệu đều rất hài hòa cân xứng.

      Lúc trước Tiếu Viến lấy vòng tay này đưa ra cho Trọng Đình Xuyên chọn, Trọng Đình Xuyên liếc mắt cái liền chọn cái này. nghĩ tới tiểu nha đầu cũng cảm thấy cái này hợp mắt, thầm vui mừng trong lòng.

      Vui mừng cũng vậy, vẫn biết làm sao để thể niềm vui này ra ngoài.

      Trọng Đình Xuyên dựa người vào bàn, sau hồi châm chước liền nảy ra ý định. đứng dậy, nhìn về phía nàng: “Ngươi thích chiếc vòng này?”

      Ly Nam Khê thẳng thắn : “Ừm, tinh xảo như vậy ai cũng thích.”

      Trọng Đình Xuyên nghe nàng vậy trong lòng càng thêm vui vẻ.

      mỉm cười, định đưa tay nắm lấy tay của tiểu nha đầu muốn đeo vòng cho nàng. Thế nhưng cánh tay mới nâng được nửa bỗng nhớ tới nàng từng muốn cùng tiếp xúc quá gần gũi, phải có chừng mực.

      Ngừng lại chút, Trọng Đình Xuyên tới bên bàn, đẩy chiếc vòng về phía tiểu nha đầu trước mặt.

      “ Nếu ngươi thích, vậy ta tặng ngươi.”

      Ly Nam Khê ngờ việc lại thành ra như vậy.
      Nàng kinh ngạc, vội vàng từ chối, đem vòng tay trả lại: “Đây là đồ Lục gia dùng để tặng, ta sao có thể lấy được? Ngài vẫn nên đem về tặng cho người nhà.”

      Trọng Đình Xuyên lúc này bắt đầu hối hận.

      Vừa rồi nhìn nụ cười của nàng, hiểu sao nhất thời trong lòng cao hứng, ma xui quỷ khiến lại tới việc “nữ quyến trong nhà”. Khiến bản thân cảm thấy áp dụng câu này lên người nàng đúng ý .

      giờ muốn sửa lại hẳn muộn.

      Trọng Đình Xuyên thầm nghĩ lại… Lúc ấy có lẽ ngây ngẩn nhìn nàng cũng nên.

      Nếu là chuyện thể thay đổi, vậy nên tìm lí do mới mới được.

      Trọng Đình Xuyên vắt óc suy nghĩ, sau hồi trầm mặc, phát việc này khó làm. Nếu là để tìm lí do, từ trước đến nay đều có mưu sĩ phía sau thay làm việc chưa bao giờ phải mệt mỏi suy nghĩ như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn tìm ra cái cớ nghĩ ra.

      trong lòng buồn bã, sắc mặt vui, ánh mắt cũng bắt đầu mang theo sát ý.

      Ly Nam Khê thấy thế, vô thức lùi về sau hai bước.

      Trọng Đình Xuyên sau hồi đành mím môi, thở dài trong lòng.

      Loanh quanh lòng vòng được việc chẳng bằng cứ dùng cách thức trực tiếp mà xúc tiến công việc.

      Trọng Đình Xuyên day trán, cố gắng bình ổn tâm trạng của bản thân, vẫy tay gọi Ly Nam Khê.

      “Lại đây.”

      Nàng thế nhưng lại đứng bất động nhìn . Khiến Trọng Đình Xuyên chỉ muốn tiến lại gần kéo nàng qua.

      Nào ngờ tới bước, nàng lại lùi bước…

      Trọng Đình Xuyên bất đắc dĩ, thay đổi thái độ, cách nàng hai thước, : “Lại đây, đến chỗ này .”

      Thường ngày với địa vị và thân phận của mình thường ra lệnh cho người khác, từ trước đến nay đều mang mình vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo. Thời điểm vẻ mặt trở nên căng thẳng quả thực làm cho người khác có phần sợ hãi.

      Ly Nam Khê biết làm sao để từ chối, đành cẩn thận nhìn , bước chậm về phía .

      “Giơ tay”

      Ly Nam Khê giơ tay lên.

      Trọng Đình Xuyên cầm lấy chiếc vòng mã não san hô ngay lập tức đeo lên tay nàng.

      Cảm giác lạnh lẽo vừa mới chạm tới tay, Ly Nam Khê bất ngờ tỉnh ngộ, rất nhanh rụt tay về.

      Hành động vội vàng của nàng khiến Trọng Đình Xuyên ngẩn người.

      Trọng Đình Xuyên nhíu mày : “Sao lại vậy?”

      Thấy vẻ mặt vui, Ly Nam Khê biết trả lời ra sao. Vội vàng lui về sau về phía cửa, nhanh chóng hành lễ với . Sau đó đợi phản ứng mở cửa chạy ra ngoài.

      Phịch tiếng, cánh cửa mở đụng phải vách tường.

      Trọng Đình Xuyên nghe tiếng bước chân vội vã chạy xuống lầu, nhìn quang cảnh vắng lặng trước mặt liền chậm chạp thu tay, đem chuỗi hạt lạnh lẽo kia khẽ nắm trong lòng.

      có kinh nghiệm trong việc tặng quà người khác. Ngày thường mấy việc như thế này đều có đám người Thường An giúp làm, khiến phải tự mình ra tay.

      tại muốn tặng quà cho nàng, vậy mà lại dọa nàng sợ hãi bỏ chạy?

      thể rằng việc ra trận giết định so với việc này dễ hơn nhiều.

      Vệ quốc công tung hoành sa trường nhiều năm, cuối cùng nếm thử mùi vị của thất bại. Trọng Đình Xuyên nhíu mày, nhìn thân ảnh dần xa của nàng qua khe hở của tấm màn trúc, môi mỏng gắt gao mím lại thành đường.

      Ly Nam Khê sau khi xuống lầu, hoảng sợ đến mức chỉ lo chạy. Nhìn thấy chính mình vừa mới chạy qua đại đường, mới chịu dừng bước chân. Cố gắng bình ổn hô hấp và tâm trạng của bản thân, nàng hỏi nữ hầu gần đó phòng mua hộp trang sức ở chỗ nào rồi tìm mẫu thân và tỷ tỷ.

      Khi ba mẹ con tứ thái thái trở về nhà, lúc này ở Hải Đường Uyển của Ly gia, Ngũ nương cùng với Ly Lão thái thái khóc lóc kể lể trong phòng.

      Mùi đàn hương thoang thoảng khắp phòng. Lão thái thái thân quần áo màu nâu ngồi tựa mình ghế dựa, tay cầm phong thư, lẳng lặng nhìn hai mẹ con.

      Bà thần sắc lạnh nhạt nghe hai người ở bên cạnh , hề đáp lại. lát sau, Lão thái thái đen phong thư đưa cho Cố mụ mụ.

      Cố mụ mụ nhận thư, định xoay người cất vào hộp, Lão thái thái lại : “ cần vội, cứ cầm đấy .”

      Cố mụ mụ im lặng .

      Thấy Lão thái thái mở miệng, Ngũ nương thoáng ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt bi thương của chính mình. Bên cạnh, Đại thái thái Vương thị vẫn cúi đầu, phản ứng gì.

      Ly lão thái thía cầm lấy tràng hạt đặt bàn, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “ xong rồi?”

      Ngũ nương thấy giọng điệu lãnh đạm của lão thái thái, nhất thời biết được ý của tổ mẫu là gì, đành mỉm cười, : “Cháu bất hiếu. Nãy giờ chỉ biết lo chuyện của mình mà quan tâm đến tổ mẫu.”

      rồi nàng đứng dậy: “Để con pha trà trà mời tổ mẫu.”

      Ngũ nương vừa quay người được vài bước, Hạnh Mai từ bên ngoài vào bẩm báo: “Lão thái thái, tứ thái thái cùng từ nương và thất nương về. đường tới đây.”

      Trước đây, lão thái thái niệm tình các nàng ở bên ngoài lâu như vậy nên thường miễn cho họ việc qua đây thỉnh an. tại nghe các nàng tới, lão thái thái liền : “Trở về đúng lúc. Ta vừa hay có ít trà ngon, các nàng từ bên ngoài trở về sợ mệt, mau pha trà.”

      Hạnh Mai nghe lời phân phó, cúi người hành lễ: “Nô tỳ hiểu” rồi ra ngoài.

      Trong mắt Cố mụ mụ, xem ra lão thái thái vẫn lo lắng mấy mẹ con thất nương thiệt thòi, sợ các nàng bị người khác xấu nên cố ý gọi Hạnh Mai đến để nhắc nhở.

      Quả nhiên, khi mấy mẹ con Trang thị đến, ba người nhìn về phía đại thái thái cùng Ngũ nương ánh mắt đều tỏ ra cảnh giác.

      Cả ba người hướng Ly lão thái thái hành lễ, Ly Nam Khê như mọi khi ngồi bên cạnh lão thái thía mà ngồi cạnh mẫu thân và tỷ tỷ.

      Ly lão thái thái hiểu nàng muốn ngồi cạnh Trang thị và tỷ tỷ của mình để có thể dễ bề ứng phó nếu bị hỏi tới nên năng gì. Ngược lại bà quay ra hỏi Ngũ nương: “Vừa rồi Đan thái thái cùng các con chuyện ở Phỉ Thúy Lâu may xảy ra cãi vã? Tại sao lại như vậy?”

      Ngũ nương nghe lão thái thái vậy liền chột dạ.

      Nàng chỉ mình cùng mẫu thân muốn chuyện với ba mẹ con họ, cho nên biết họ đến Phỉ Thúy Lâu liền đến tìm. Hoàn toàn nhắc tới chuyện bị tứ phòng cự tuyệt tiếp, là nàng lì lợm muốn đến Phỉ Thúy Lâu để gây .

      Cách này cùng với việc nàng cố tình gây khác nhau là mấy.

      Trang thị tức giận, hung hăng trừng mắt lườm Ngũ nương.

      Được Hạnh Mai nhắc nhở từ trước, nên ba mẹ con họ biết việc Vương thị cùng Ngũ nương ở trước mặt lão thái thái khóc lóc kể lể. Cũng biết là lão thái thái sai Hạnh Mai tới thông báo việc cho các nàng, ba người bọn họ trong lòng ràng lão thái thái bênh vực mình nên hề tỏ ra sợ hãi.
      Khi còn ở Phỉ Thúy Lâu Trang thị dám lên tiếng, bây giờ nàng dứt khoát : “Mẫu thân minh giám. Lúc trước con và đại tẩu có qua về chuyện tiền bạc, thế nhưng số tiền lớn như vậy con thể tùy tiện đem bạc cho đại tẩu mượn được. phải do con cố ý làm khó dễ.”

      Ly lão thái thái quay ra hỏi Vương thị: “Vẫn là vì chuyện mượn bạc nhỉ?”

      Vương thị tâm tư bất an, dám trả lời.

      Ngũ nương ở bên cạnh thở dài: “Sao có thể là chuyện này? Nếu chỉ là chuyện này cháu sao dám đến trước mặt lão thái thái kể khổ? Cháu buồn nhất là khi con và mẫu thân gặp chuyện tứ thẩm thẩm lại ra tay giúp đỡ, để người ngoài chê cười. Kết quả khiến mẹ con cháu ở Phỉ Thúy Lâu mất hết mặt mũi, người ngoài nhìn vào chê cười Ly gia chúng ta.”

      Những lời này trước đó nàng hề đề cập tới.

      Ly lão thái thái nghe vậy liền nhíu mày.

      Ngũ nương thấy lão thái thái phản ứng như thế liền mừng thầm trong lòng.

      Tổ phụ của nhà họ ly là đại học sĩ, thanh liêm chính trực, nổi danh khắp thiên hạ, thanh danh cực tốt. Lão thái thái mấy năm nay nghiêm khắc dạy dỗ con cái, cực kỳ coi trọng danh dự. Nếu Lão thái thái biết được tứ phòng gây tiếng xấu ảnh hưởng đến thanh danh trong nhà, nhất định nổi giận.

      Ly lão thái thái hỏi Trang thị: “Có chuyện này xảy ra?”

      Trang thị đối với loại người như Ngũ nương cảm thấy phiền chán, chuyện luôn chỉ có nửa là khiến nàng đáp trả cũng mất công: “Bẩm mẫu thân, Tiếu chưởng quầy của Phí Thúy Lâu thấy trong lâu có tranh chấp nên đến chỗ Ngũ nhi vài câu. Thực chất là chuyện xảy ra ồn ào có người tới xem đều bị Tiếu chưởng quầy sai người cản lại.”

      “Ngăn cản như thế nào?” Đại thái thái Vương phị nãy giờ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng. Nàng biết bản thân nữ nhi của mình được đại thái thái Quốc công phủ coi trọng, nếu mình chỉ biết im lặng nhất định khiến nữ nhi bị người khác xem thường, cho nên lấy hết dũng khí : “Mấy người đó chẳng qua nhiều chuyện muốn nhìn thấy chuyện xấu của Ly gia nên cố tình đến làm to chuyện.”

      Tứ nương cười : “Nếu đại bá mẫu cùng Ngũ muội theo tới tận Phỉ Thúy Lâu, chỉ ở nhà chuyện với chúng ta sợ để người khác nhân cơ hội nhìn thấy chuyện xấu.”

      Nhìn các nàng ai nấy bày dáng vẻ ta đây, Ly lão thái thái sắc mặt trầm xuống. Hai phòng nổi lên tranh chấp, ngay cả người trầm mặc như Vương thị, tính khí ôn hòa như Tứ nương đều đồng thời xuất trận.

      Bà lạnh lùng : “Đủ rồi! nữa!” Dứt lời bà nhìn về phía Ly Nam Khê, trong lòng có chút vui vẻ, cũng may nàng có can dự vào câu chuyện này giống mấy người họ.

      Thực chất Lão thái thái đánh giá rất cao bản lĩnh của Ly Nam Khê.

      Ly Nam Khê tâm rất muốn ra mặt giúp đỡ mẫu thân và tỷ tỷ chuyện. Tiếc rằng việc Tiếu Viễn ra mặt chuyện có liên quan lớn đến nàng, nàng chột dạ, sợ mình sai khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối nên chỉ có thể im lặng .

      Ly lão thái thái hỏi ngũ nương: “Ngươi chắc chắn những gì mình ?”

      Ngũ nương sờ chiếc vòng tay bằng vàng nạm hồng bảo thạch cổ tay, nghĩ đến việc đại thái thái bênh vực nàng, trong lòng quả quyết, gật đầu : “Cháu tất nhiên dám dối tổ mẫu.”

      là như thế?” Ly lão thái thái tiếp tục truy vấn.

      Lão thái thái thanh bình tĩnh chút gợn sóng, vang vọng khắp phòng, xen lẫn mùi đàn hương khiến gian xung quanh có chút mờ ảo đạm mạc.

      Trang thị định tiếp tục phản bác Ngũ nương lại bị Ly Nam Khê cùng Tứ nương đồng thời ngăn cản.

      Ngũ nương ngừng chút, cúi đầu : “Tất cả đều là .”

      Ly lão thái thái chậm rãi : “Chỉ có điều lời Tiếu chưởng quầy với việc ngươi tương đồng với nhau.”

      câu nhàng của Ly lão thái thái khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngạc nhiên.

      Ai cũng nghĩ tới việc Tiếu chưởng quầy lại tự mình viết phong thư gửi cho lão thái thái.

      Ly lão thái thái nghiêng đầu chuyện với hạ nhân, Cố mụ mụ đưa phong thư vừa nãy nhận được từ Ly lão thái thái đem ra.

      “Đây là do Tiếu chưởng quầy cho người đưa sang”. Ly lão thái thái : “Tiếu chưởng quầy hôm nay vì chút chuyện nên cùng với Ngũ tỷ nhi xảy ra cãi vã, vạn phần cảm thấy áy náy nên viết thư giải thích cho ta. Cũng thanh minh cho tứ thái thái và trúc tỷ nhi, các nàng chưa hề sinh ở Phỉ Thúy Lâu chẳng qua là do nhất thời cùng với Ngũ tỷ nhi khắc khẩu khiến họ chịu liên lụy.”

      Sau khi nghe xong lời của lão thái thái, nhìn đến lá thư kia, Vương thị cùng Ngũ nương sắc mặt trở nên trắng bệch nhìn nhau biết nên ứng đối sao cho phải.
      Các nàng nghĩ tới, đường đường là chưởng quầy của Phỉ Thúy Lâu lại vì tranh chấp nho mà viết thư giải thích.

      Ly lão thái thái nhìn Vương thị cùng Ngũ nương xua tay: “Các ngươi tạm thời về . Chuyện này sau. Ngũ tỷ nhi ngày mai chép phạt mười lần “nữ nghệ” nộp cho ta.” , Ngũ nương cũng được đại thái thái xem trọng. giờ chiếc vòng vàng nạm hồng bảo thạch còn ở tay nàng ta.

      Nhận hình phạt của Ly lão thái thái, ngũ nương thở phào nhõm. Nàng xoa xoa chiếc vòng cổ tay mình, cùng Vương thị hành lễ lui ra.

      Đợi cho hai người họ rời , Ly lão thái thái thần sắc chuyển sang nghiêm khắc, nhìn Ly Nam Khê.

      Chuyện này có chút nghi vấn.

      Mặc dù hai phòng Ly gia xảy ra tranh chấp, nhưng với tính tình đạm mạc của vị Tiếu chưởng quầy nọ cần thiết phải gửi thư giải thích. Nhưng chỉ đơn giản là gửi thư, mà còn phân tích hết sức kĩ càng tỉ mỉ. Sau khi cân nhắc hồi vẫn là ý hai mẹ con đại phòng gây chuyện nên xuất vài câu.

      Nhìn qua việc chẳng có gì, thế nhưng Ngũ nương lại tìm đến khóc lóc kể lể, cẩn thận ngẫm lại đây khác gì giải vây giúp tứ phòng. Chẳng nhẽ Phỉ Thúy Lâu và tứ phòng có quan hệ?

      Ly lão thái thái hỏi: “Hôm nay ngoại trừ Tiếu chưởng quầy, các ngươi còn gặp những ai?” Chẳng lẽ là vị tân chủ nhân của nơi đó?

      Ly Nam Khê nghe lão thái thái hỏi đến chuyện này nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm nàng liền chột dạ. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, khuôn mặt cùng giọng đều lộ vẻ thản nhiên: “ có gặp ai.”

      ?”

      Đối mặt với truy vấn của lão thái thía, Ly Nam Khê nỗ lực cười : “Nữ hầu có tính ?”

      Ly lão thái thái lẳng lặng nhìn nàng .

      “Tổ mẫu cần lo lắng.” Tứ nương ở bên : “ Nhìn thấy Tiếu chưởng quầy chỉ có con cùng mẫu thân. Lúc ấy nàng có ở đấy nên nhìn thấy Tiếu chưởng quầy. Hơn nữa, ngoài Tiếu chưởng quầy ra cũng có người khác.”

      Vì Tiếu chưởng quầy từ đầu tới cuối nhắc tới Ly Nam Khê, cho nên lão thái thái nắm được tình lúc ấy. Cho đến khi nghe xong lời Tứ nương, Ly lão thái thía mới biết Ly Nam Khê có mặt, căn bản nhìn thấy .

      Trong lúc nhất thời Ly lão thái thái cũng hiểu được nguyên do Tiếu chưởng quầy gửi thư đến đây.

      Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Ai cũng đoán được tâm ý của lão thái thái.

      lúc sau, Ly lão thái thái mới : “Nữ nhi gia thanh danh vô cùng quan trọng. Nếu tùy ý gặp gỡ người ngoài, nhất định bị xem . Chỉ có thể bảo vệ thanh danh tốt, mới xảy ra sai phạm, có thể thẳng lưng ngẩng đầu làm người.”

      Bà dừng ánh mắt ở phía cháu : “Đặc biệt là các ngươi, Tuy Ly gia và Trọng gia quan hệ thân thiết, nhưng thể cùng vị vệ quốc công kia tùy tiện gặp mặt.”

      Mọi người trong phòng hiểu yên lành lão thái thái lại đề cập đến vị vệ quốc công kia làm chi.

      Nghe xong lời căn dặn của lão thái thái, Ly Nam Khê nhịn cười được: “Chúng ta sao có thể nhìn thấy ngài ấy. Cho dù là ở Quốc công phủ cũng thể nhìn thấy.”

      Những lời nàng đều là lòng, sắc mặt chút nào giống như giả bộ.

      Ly lão thái thái thấy thế liền cảm thấy có gì đó đúng, liền : “Ngươi gặp quốc công gia?”

      có”. Ly Nam Khê nghiêm túc gật đầu. “ chỉ ta, tỷ tỷ và mẫu thân cũng chưa từng gặp qua.”

      Gánh nặng trong lòng Ly lão thái thái như được gỡ xuống. Nếu đúng như vậy hôm nay Tiếu chưởng quầy viết tin này phải do có người sai sử, mà thực tâm muốn gửi lời xin lỗi.

      Nhưng nếu từ đầu tới cuối gặp qua vệ quốc công vậy đôi khuyên tai ngọc kia tại sao lại ở đây?

      Nếu phải là , là ai?

      Sau khi trở lại Huệ Lan Uyển, Trang thị nỏng nảy bộc phát. Nàng mặc kệ hai nữ nhi lải nhải, kéo La mụ mụ ở trong phòng chuyện tới hơn nửa canh giờ. Đến khi miệng lưỡi khô mới chịu ngừng.

      Lúc này Ly Nam Khê cũng dám tới phòng mẫu thân, đơn giản muốn cùng với tỷ tỷ xem vòng tay mới mua và hộp trang sức.

      , đồ ở Phỉ Thủy Lâu tồi. Đừng là trang sức, hộp đựng, những món đồ ở Phỉ Thúy Lâu so với các cửa hàng khác tinh xảo hơn rất nhiều.
      Tứ nương chỉ chiếc hộp trang sức được điêu khắc tinh tế : “Lúc ở Phỉ Thúy Lâu, nữ hầu qua chủ nhân của các nàng khắp trời nam đất bắc chiêu mộ được rất nhiều thợ có tay nghề giói. Có người chuyên điêu khắc, có người chuyên làm mộc, có người chuyên làm ngọc khí, có người chuyên làm kim khí… Những người này cùng nhau phối hợp, có thể làm ra những vật hảo hạn hiếm có.”

      “Rốt cuộc chủ nhân của các nàng là ai?” Ly Nam Khê nhìn hộp trang sức hỏi.

      “Các nàng cũng biết. Đây đều là nghe Tiếu chưởng quầy .”

      Nghĩ đến bộ dáng của Tiếu Viễn, Ly Nam Khê nhịn được : “Tiếu chưởng quầy năng lực trác tuyệt. Có thể khiến Tiếu chưởng tình nguyện ở lại làm việc, có thể vị chủ nhân kia rất lợi hại.”

      Tứ nương nghĩ tới việc Tiếu Viến che chở lúc bị Ngũ nương gây liền gật đầu cười.

      Bên kia Trang thị sau khi kể lể cùng La mụ mụ, La mụ mụ liền đưa tấm thiệp cho Trang thị xem.

      Nhìn dòng chữ viết thiệp, Trang thị mỉm cười quay đầu với La mụ mụ: “Tẩu tử”

      “Sáng nay Cữu thái thái cho người đưa tới. Lúc ấy thái thái ở Phỉ Thúy Lâu.” La mụ mụ cười .

      Nhận được thiệp của Lương thị, Trang thị tâm tình tốt lên hẳn. Nghĩ đến nhà mẹ đẻ sau nhiều năm vẫn nhớ thương mình, Trang thị lập tức mở thiệp ra xem. Đọc đọc lại vài lần liền cười: “Tẩu tử ở chùa Sơn Minh trở về. Mới chúng ta ngày mai tới phủ chơi.”

      Ngẫm nghĩ lúc, Trang thị nhịn được than thở: “Lần trước chùa Sơn Minh cũng gặp chuyện. Thời điểm ở nhà cũng nhiều rắc rối như vậy.”

      Mấy ngày nay việc đầu tiên là giúp mấy nữ nhi chuẩn bị đến Quốc công phủ chuyện, hôm nay lại gặp chuyện ở Phỉ Thúy Lâu. Tâm tình lên lên xuống xuống, thời gian tuy ngắn nhưng vẫn khiến con người ta cảm thấy mệt mỏi.

      La mụ mụ : “Lúc lão gia ở nhà thường tự mình đứng ra giải quyết mọi chuyện, để thái thái nhọc lòng nên thấy mệt mỏi. giờ thái thái mình ở kinh thành phải lo chuyện của các nương nên tránh khỏi phiền não.”

      Nghĩ đến việc được phu quân chiều chuộng, Trang thị trong lòng có chút nhớ nhung. Lại nghĩ đến thực tại, nếu chuyện của nữ nhi thành có thể trở về, lẩm bẩm : “Kỳ thực hôn nhân thành cũng là chuyện tốt. Gả tới kinh thành, phải xa trúc tỷ nhi ta cũng thấy vui.”

      La mụ mụ vội vàng khuyên nhủ: “Thái thái đừng vậy. Đại nương nếu có thể tiến vào Quốc công phủ cũng là chuyện tốt. Hơn nữa lão gia ở bên ngoài làm quan, có lúc phải quay về kinh thành.”

      Ở Giang Nam, trong nhà chỉ có hai nữ nhi. Đại nương và nhị nương chỉ ở trong nhà, tại lại như vậy.

      Trang thị ngẩn ngơ trong giây lát, gật gật đầu: “Đúng vậy. Mối hôn này dù sao vẫn rất tốt. Chỉ là ta có chút lo lắng.”

      Nghĩ đến chuyện này, Trang thị lại nhớ tới thái độ mà Lương thị dành cho Ly Nam Khê, trong lòng càng thêm phiền muộn.

      Minh nhi tuổi còn . So với các thiếu gia khác thậm chí còn hoạt bát hơn. Nếu tẩu tẩu có được mối hôn tốt nữ nhi gả cũng phải là chuyện xấu.

      Chỉ có điều nếu gả nàng tới kinh thành, Giang Nam xa như vậy liệu lão gia và hai tiểu tử thối kia liệu có hài lòng hay ?

      Hơn nữa lão gia thường ngày đều nàng làm việc suy xét chu toàn. Nếu nàng nhất thời mềm lòng đáp ứng tẩu tẩu…

      Trang thị trong lòng rùng mình, cảm thấy hôn của con cái phải suy xét cho kỹ. cách khác chuyện này nàng nhất định phải bàn bạc với phu quân cho ràng.

      “Chuẩn bị giấy bút.” Trang thị phân phó La mụ mụ.

      La mụ mụ vội hỏi: “ biết thái thái muốn làm gì?”

      “Viết thư. phong gửi cho tẩu tẩu mai ta nhất định qua. phong gửi lão gia.” Trang thị : “Ta có việc cần hỏi ý kiến lão gia.” Ít nhất phải hỏi , việc kết thân gia với nhà ca ca có được hay .

      Trước khi có được hồi của lão gia, nàng ở trước mặt tẩu tẩu tạm thời cần phải thể ý tứ gì cả, mọi chuyện cần phải có bàn bạc cho thỏa đáng.

      La mụ mụ hiểu thái thái thể nào quyết định mọi chuyện, rất nhiều chuyện cần lão gia quyết định, liền vội vàng giúp Trang thị chuẩn bị giấy bút.

      Sáng sớm hôm sau, Trang Minh Dự liền tới Ly phủ.

      Lúc đó Trang thị cũng nữ nhi ăn vận chỉnh tề, ở cạnh nhau, mỗi người việc. Trang thị xem sổ sách, tứ nương thêu thùa may vá, Ly Nam Khê đọc sách.

      Từ khi trong thôn trang xảy ra chuyện, Ly tam lão gia cũng giúp nàng. Nhưng Ly tam lão gia , chỉ giúp nàng xử lý chút chuyện vặt, giúp nàng xem xem người nào có thể dùng người nào được dùng. Còn lại những vấn đề khác Trang thị phải tự mình xem xét.

      Trang thị từ theo mẫu thân lo việc trong nhà, xem danh mục tự nhiên rất nghiêm túc thành thục. Giờ phút này trước mặt nàng là người làm từ thôn trang tới muốn thương lượng sổ sách.

      Trang Minh Dự bước vào phòng, nhìn thấy mẹ con ba người ngồi chiếc bàn lớn cảm thấy có chút bất đồng.

      Quét mắt nhìn Ly Nam Khê chăm chú đọc sách, cất giọng cười, hành lễ vấn ân với Trang thị.

      Trang thị cười, nhìn cái rồi lại tiếp tục xem sổ sách trước mắt: “Minh Dự chờ lát, ta xong ngay đây.”

      Nàng nghĩ tới Minh Dự đến sớm như vậy. Biết trước như vậy nàng lấy sổ sách ra xem.

      Lúc Trang Minh Dự đến có người thông báo. Có điều vãn bối là người trong nhà nên Trang thị cũng gác lại công việc vội. Sổ sách khi mở ra là phải xem xét tính toán cho cẩn thận.

      Trang Minh Dự tất nhiên hiểu chuyện. quay qua thăm hỏi tứ nương sau đó đến bên ngồi cạnh Ly Nam Khê.

      Ly Nam Khê xem thoại bản, cảm thấy rất hứng thú. Nàng trước giờ chưa bao giờ xem thể loại này, khá mới lạ và thú vị cho nên có chút mê mẩn.

      Mãi lúc lâu sau mơi quay qua chào hỏi “Biểu ca”, rồi lại tiếp tục đọc sách mấy quan tâm đến .

      Trang Minh Dự cảm thấy vui, từ bên hông rút ra cây quạt, mở ra, vừa phe phẩy quạt vừa hỏi: “Tiểu muội xem gì vậy?”

      làn gió từ cổ thổi xuống xiêm y. Sợi tóc mai của Ly Nam Khê khẽ bay.

      Nàng nắm quần áo người chặt, cầm sách tới chỗ khác, giọng điệu khó chịu: “Trời lạnh còn phẩy quạt, ngươi muốn người khác sống vậy.”

      Trang Minh Dự cười lớn, chỉ Ly Nam Khê : “Ngươi nhìn lại vẻ mặt của mình xem? Cười cái xem nào.” Cây quạt lần nữa bị thu lại.

      Ly Nam Khê xoay mình đến bên cửa sổ ngồi xuống, tiếp tục xem thèm để ý tới .

      Trang Minh Dự nhướng mày, thấy nàng chăm chú xem sách liền chuyển tới tứ nương bên cạnh xem nàng thêu hoa. Trong chốc lát cảm thấy có gì hứng thú, lại hỏi Ly Nam Khê: “Sao ngươi cùng tỷ tỷ của mình thêu thùa?”

      có gió lạnh ở canh, Ly Nam Khê nhẫn nại cũng tốt hơn: “Ta giống với tỷ tỷ có thể tĩnh tâm như vậy nên thêu được.”

      được cũng sao.” Trang Minh Dự sau khi chuyện hồi bắt đầu nghĩ ra chủ ý khác. “ tại có việc gì hay ngươi cắm lọ hoa tặng ta? Lần trước thấy ngươi cắm hoa tồi, hôm qua nghe mẫu thân ngươi khi ở chùa cắm hoa rất đẹp. Sao người khác có mà ta lại có?”

      Ly Nam Khê nghe vậy liền đáp trả: “ Nếu ngươi chê đợi sau khi đến nhà đem bình tới ta cắm cho ngươi xem. giờ cắm đường khiến hoa bị hỏng.”

      Vậy là đồng ý rồi.

      Trang Minh Dự trong lòng ngầm hiểu, cười đến híp mắt.

      hôm nay thân áo dài màu trắng, đeo đai ngọc, tướng mạo phiêu lãng. cười như vậy là tuấn tú, lại tăng thêm vài phần phong lưu.

      Trang thị nhìn , lại quay qua nhìn La mụ mụ, ý bảo nàng sớm tìm người đưa tin .

      Trang Minh Dự chịu ngồi yên chỗ, cứ lại về phía cửa sổ.

      Liên tục có bóng người lại, tứ nương chịu nổi, khẽ nhíu mày nhìn .

      Đúng lúc Ly Nam Khê nhìn được chuyện.

      Nàng biết tỷ tỷ thêu túi tiền phú quý cát tường. Túi tiền này sử dụng sợi tơ bạc là hôm qua nàng cố ý mua, những sang quý còn cực kỳ khó thêu. Nhưng nếu ra thành phẩm nhất định rất đẹp.

      Túi tiền này tứ nương bỏ công ra thêu để chuẩn bị cho buổi gặp đại thái thái sắp tới. Rốt cuộc Quốc công phủ cùng Ly gia tại “quan hệ rất thân thiết”, biết khi nào gặp lại nên cần chuẩn bị trước cho thỏa đáng. Buổi chiều hôm qua sau khi quay về Huệ Lan Uyển tứ nương bắt đầu thêu đến tận tối mới nghỉ. giờ mới qua ngày mới nàng lại bắt đầu tiếp tục thêu.

      Ly Nam Khê thấy Trang Minh Dự ngồi yên được, vòng tới vòng lưu ngăn ánh sáng. Mặc dù nàng đổi vị trí ngồi, nhưng việc qua lại thi thoảng cúng cản ánh sáng mặt trời.

      Tứ nương lúc này mới ngẩng đầu, hỏi Trang Minh Dự: Biểu ca sao tới sớm như vậy? tại cách giờ hẹn còn tận hai canh giờ.” Nàng thấy còn hai canh giờ nữa mới phải nên mới lấy kim chỉ ra thêu thêm.

      Trang Minh Dự cười : “Đọc sách nhiều có chút mệt mỏi nên muốn ra ngoài nghỉ ngơi chút.”

      Tứ nương gật gật đầu sau đó cũng thêm gì.

      Bởi vì tại còn sớm, cho nên bên ngoài tiết trời cũng tương đối lạnh.

      Ly Nam Khê vừa từ trong nhà ra cảm thấy tiết trời quá lạnh bèn vào phòng lấy áo choàng cùng mũ khoác lên người. Đồng thời ôm chặt lò sưởi tay trong ngực buông.

      Trang Minh Dự thoáng chốc cảm thấy chính mình có chút quá phận, đáng lẽ nên tới sớm như vậy , vội vàng : “Hay là ta về chờ vậy?”

      Nếu đến mà đột nhiên trở về quả thực hay. Ly Nam Khê lắc lắc đầu, bước về phía trước. Đợi đến khi vào xe ngựa rồi mới thở ra. lúc sau, nàng nhịn được vén mành cửa sổ xe, trừng mắt nhìn người bên ngoài: “Lần sau đừng tới sớm như vậy. Nếu muốn tới sớm ở phòng khách ngồi đợi đừng có chạy lung tung.”

      Nàng vốn tưởng rằng Trang Minh Dự mỉa mai đáp trả. biết nghĩ gì lại trả lời tiếng “Được”.

      Ly Nam Khê bụng đầy chỉ trích nên lời. Căm giận đem màn xe buông xuống, ở trong xe tựa gối, ôm lò sưởi tay buông.

      Xe ra khỏi phủ.

      Trang Minh Dự cưỡi ngựa theo bên xe nàng, thi thoảng sát lại bên cửa tìm nàng chuyện.

      Ly Nam Khê nhớ lại lúc cùng bầu bạn đường thôn trang, ở bên ngoài trời tuyết tận tâm chăm sóc làm hết trách nhiệm của người ca ca. Cho nên chuyện vừa nãy nàng cũng thèm tính toán, nhẫn nại cùng chuyện qua vách xe.

      Chốc lát sau, mặt trời lên cao, khí bắt đầu dần trở nên ấm áp. Sạp hàng của các tiểu thương bắt đầu nổi lên.

      Trang Minh Dự thấy bên cạnh có người bán đậu hũ nóng, bèn nghĩ Ly Nam Khê nếu ăn vào có thể ẩm người, cùng nàng : “Ngươi chờ ta chút, ta lập tức quay lại.” Dứt lời liền giục ngựa mà .

      Ly Nam Khê cảm thấy ở xe ăn mấy loại đồ ăn này bất tiện. Nhưng Trang Minh Dự rời , nàng thể kêu quay lại nên đành thôi.

      Ly Nam Khê tựa người vách xe, đem lò sưởi tay đặt ở trong ngực lăn qua lăn lại, làm trò tiêu khiển.

      Đúng lúc đó vang lên tiếng va chạm ở vách xe. vật đặt vách xe.

      Nàng để ý, có lẽ là vô tình đụng phải cái gì đó.

      Kết quả, tiếng va chạm lại vang lên.

      Tiếng động rất . Liên tiếp bốn năm lần, Ly Nam Khê nhịn được xốc mành xe nhìn ra bên ngoài nhưng thấy gì.

      Nàng nghi hoặc buông mành, ngồi lại vào trong.

      Ly Nam Khê nghĩ biết vừa rồi chuyện gì xảy ra, trước mặt đột nhiên lóe sáng, vật gì đó phi thẳng vào bên trong xe, cách gối dựa của nàng xa lăn qua lăn lại.

      Nàng vội vã xốc mành xe nhìn ra bên ngoài nhưng vẫn thấy ai.

      Ly Nam Khê buông mành quay lại chỗ ngồi cầm lấy đồ vật vừa mới từ bên ngoài ném vào. Vốn định cao giọng gọi xa phu hỏi xem bên ngoài có ai. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy đồ vật trong tay lại mở miệng.

      chiếc hộp gỗ nạm vàng.

      Kinh ngạc hơn, chiếc hộp có khảm hai viên hồng thạch. là hồng mã nào, là san hô màu đỏ.

      Bất giác trong lòng Ly Nam Khê cảm thấy bất an.

      Nàng dùng đầu ngón tay, ấn vào viên hồng ngọc mã não, hơi dùng lực chút mở hộp ra.

      …. Quả nhiên.

      Trong hộp chính là chiếc vòng tay mã não san hô.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Haiza, Hầu gia ơi là Hầu gia, muốn tặng quà cho người ta cũng phải tặng 1 cách thổ phỉ vậy đó

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :