1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 19. Người thoát khỏi mật thất

      Ngày 11 tháng 11, đêm khuya, Lâm Thủy tuyết rơi nặng hạt.

      cánh cửa chớp ở tầng hai, phòng số tám Đại học Y le lói tia sáng. Tia sáng ấy như đung đưa, phản chiếu lên tấm kính, tựa hồ gió lớn thêm chút nữa khiến nó tắt lịm.

      nữ sinh ở giường nửa đêm lạnh quá mà thức giấc, mơ màng ngồi dậy tìm quần áo đè lên chăn. ấy là người phương Bắc, từ sống trong mùa đông khí khô, tới Lâm Thủy học tập được năm năm mà vẫn chưa quen với kiểu thời tiết lạnh ẩm ướt ở đây.

      ấy lật người chuẩn bị ngủ tiếp, nhìn thấy cái bóng mảnh khảnh ở giường dưới vẫn đọc sách bèn cất giọng ngái ngủ: “Nhiếp Duy, có cần phải vậy ? Muộn lắm rồi, cậu ngủ cũng phải để người khác ngủ chứ”.

      Trong ngữ khí mấy thiện chí còn bật lên câu đầy ý: Cậu quấy rầy giấc ngủ của tôi đấy học sinh giỏi ạ!

      bạn tên Nhiếp Duy vẫn đáp lại bạn cùng phòng tiếng nào, chỉ giơ tay vặn tối ngọn đèn xuống. Cái bóng của Nhiếp Duy càng trở nên gầy gò và bướng bỉnh dưới ánh đèn vàng.

      Thấy lời của mình có hiệu quả triệt để, bạn tầng cuối cùng cũng từ bỏ, xoay người tiếp tục giấc mơ còn dang dở của mình.

      Tuyết rơi cả đêm. Sáu giờ sáng, bạn tầng mở mắt ra, vươn vai vặn mình rồi xuống giường. Chiếc đèn bàn giá sách vẫn sáng, phía dưới để mở cuốn sách Bệnh lý y học, dừng lại ở trang 134 và 135, bên còn có ký hiệu bằng bút máy rất đẹp, bút kẹp giữa trang sách, nắp bút còn chưa đóng.

      Ngoài những điều kể bàn còn có chiếc cốc, vẽ hình con vịt méo miệng, đó là chiếc cốc của Nhiếp Duy. Trong cốc, trà sữa còn bốc khói, vỏ gói trà trống bị xé rơi xuống đất.

      bạn ưa sạch tới phòng vệ sinh bên trong, gấp gáp gõ cửa: “Nhiếp Duy, câu làm bẩn hết nền nhà rồi đấy, Nhiếp Duy…”.

      Cánh cửa theo tiếng gõ mạnh mẽ của ấy, kêu “kẽo kẹt” tiếng rồi mở, bên trong có ai.


      Thứ bảy, ngày 12 tháng 11.

      Diệp Nam Sênh tỉnh dậy vì những tiếng đập tường rầm rầm, bên kia tường dường như còn có giọng non nớt vang lên: “Chị Diệp sao chưa tới đón con, chị ấy hứa hôm nay đưa con tới trường mà. Chị đâu rồi? Bố mau biến chị ấy từ bên tường ra đây …”

      Biến ra? Diệp Nam Sênh vùi mặt trong chăn nhíu mày chép miệng. Cung Khắc đâu phải Tôn Ngộ , càng phải đạo sỹ Lao Sơn.

      Người ta bảo làm gì cũng phải trả giá, ví dụ như Diệp Nam Sênh muốn giả vờ trẻ trung trước mặt Đông Đông, trước tiên phải có dáng vẻ của người “chị ”, thế là cũng bắt buộc trả giá bằng việc dậy sớm.

      Xoa khuôn mặt nhăn tít vì buồn ngủ, tung cước, đá bay Long Long nép bên chân xuống đất rồi lại xua tay hất Hồng Mao vỗ bụng bên cạnh mặt ra, sau đó mới mở mắt.

      Chiếc đồng hồ báo thức hình đầu lâu ở đầu giường hiển thị bây giờ là 6 giờ 1 phút sáng.

      Có nhất thiết phải ngược đãi người ta đến mức này , còn muốn ngủ thêm lát nữa mà. Day day chiếc mũi sắp mất nhạy bén của khứu giác, Diệp Nam Sênh mang theo đôi mắt mơ màng và mái đầu tổ quạ lướt nhìn qua Hồng Mao cuống cuồng chạy đuổi theo cái đuôi của mình, “Mày còn nhằm mặt chị mà đánh rắm nữa, chị cắt ‘người em’ của mày ”.

      Thế giới của căn phòng 901 yên bình, mà bên phòng 902 vẫn còn náo loạn.

      Bảy rưỡi, Diệp Nam Sênh ngồi trong chiếc Jeep của Cung Khắc, ăn chiếc bánh kẹp trứng chiên chính tay “chữa trị”, cơn ngái ngủ tan nửa.

      Chín rưỡi, Diệp Nam Sênh xử lý xong lát cắt bệnh lý, quay đầu nhìn Cung Khắc ngồi giữa ánh nắng bình minh và Đông Đông co gối nghiêm túc cùng bố đọc sách, mặc dù đối với đứa trẻ năm tuổi, cuốn sách Bản đồ tâm lý tội phạm trong tay Cung Khắc ràng quá cao thâm, Diệp Nam Sênh thậm chí còn nghi ngờ Đông Đông liệu có hiểu hết ý nghĩa tựa sách hay .

      Nhưng có lẽ cũng chỉ có vậy, Cung Khắc mới yên tâm cho Đông Đông tiếp xúc với loại sách này.

      Nhưng phàm chuyện gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như bạn Cung Tiêu Đằng hiếu kỳ chỉ tay vào hình vẽ minh họa sách, hỏi Cung Khắc: “Bố ơi, chiếc bánh Vương Tiểu Binh ăn sao lại được đăng lên sách ạ?”.

      Diệp Nam Sênh ghé đầu nhìn qua, ra là hình minh họa của cuốn sách nước ngoài. trường vụ chặt xác, chọn cách thức miêu tả là vẽ phác họa đơn giản, hơn nữa bên cạnh thi thể bị chặt thành năm khúc còn có chiếc bút máy nhọn đầu, hướng đầu nhọn chỉ vào có mấy chữ: Cách ăn bánh quy chính xác.

      Quan Sở khi cứu được Đông Đông từ tay bọn buôn người, con bé mới được sáu tháng tuổi, còn chưa cai sữa.

      Trước đây Diệp Nam Sênh rất khó tưởng tượng ra người chưa vợ như Cung Khắc làm sao có thể nuôi con bé khôn lớn, bây giờ ít nhiều cũng nghĩ ra.


      Vương Diệp cả sáng thấy xuất , tới gần mười giờ mới lững thững đứng trước cửa phòng nghiên cứu. Lúc đó Diệp Nam Sênh khóa cửa, Cung Khắc đứng bên cạnh, tay đút túi áo, nghe Đông Đông ngửa cổ, khoa chân múa tay xin đủ các loại bữa trưa.

      Rút chìa khóa ra, Diệp Nam Sênh quay người lại nhìn nhanh Vương Diệp: “Quá muộn đấy, giống cậu chút nào”.

      Diệp Nam Sênh tới Đại học Cảnh sát Lâm Thủy ngoài việc đăng ký làm trợ lý của Cung Khắc ra thi thoảng còn bị trường Y mời gấp tới giảng thay trong tiết Pháp y. cũng lười nhưng Vương Diệp hay đó là trường của bạn cậu, bình thường học căng nên gặp nhau ít, xa nhau nhiều, nếu Diệp Nam Sênh có thể nhân tiện dẫn theo cậu để tranh thủ gặp gỡ bạn .

      Vương Diệp là thanh niên hoạt bát và hài hước, Diệp Nam Sênh hoàn toàn phản cảm về cậu, thế nên có tới trường Y giảng mấy lần. Bạn của Vương Diệp – Tiểu Khiết – cùng từng gặp mặt, là bé mộc mạc, sáng sủa, học Y học lâm sàng, tính tình khá hướng nội, lại bạo dạn lắm. Theo con mắt đánh giá của Diệp Nam Sênh những người nhát gan hầu như hợp để học Y.

      Vương Diệp ngày hôm nay quả thực giống mọi ngày, miệng có lấy nụ cười. Cậu đứng vững, thở hắt ra như lấy lại bình tĩnh rồi với Cung Khắc và Diệp Nam Sênh: “Thưa thầy, bạn của em gặp chút chuyện kỳ lạ”.

      Thế là hai mươi phút sau, Cung Khắc, Diệp Nam Sênh, Vương Diệp cùng Cung Tiêu Đằng còn ôm hộp gà gia đình KFC trong lòng cùng ngồi trong cửa hàng bánh ngọt cách trường cảnh sát khoảng mấy cây số, nghe Vương Diệp thuật lại câu chuyện lạ lùng đó.

      “Em những tưởng chỉ tại Tiểu Khiết nhát gan, nghĩ nhiều mà thôi, ngờ hôm qua xảy ra chuyện…”

      Khởi nguồn của câu chuyện vẫn tới từ lời hẹn của Vương Diệp và Tiểu Khiết – cùng chơi trò chơi tên là “Người thoát khỏi mật thất”.

      Nguồn gốc đầu tiên của trò chơi này là từ nhóm lập trình viên hệ thống tại Silicon Valley vào năm 2006, ý tưởng được dựa theo tiểu thuyết của tác giả Agatha Christie, thiết kế loại khung cảnh, hơn nữa còn trả chúng về thực, để mọi người tiến hành giải đố mạo hiểm, đặt tên là “origin”. Vì độ khó quá cao, cho tới nay chỉ có hai mươi ba người trốn thoát thành công, căn mật thất này cũng trở thành hình ảnh đại diện và truyền thuyết của Silicon Valley!

      Căn mật thất người chính thức mở tại Trung Quốc vào năm 2011. Hội quán của trò chơi này tại Lâm Thủy – với cái tên ShawShank cũng bắt đầu chính thức kinh doanh vào cuối năm 2012. Vì những hội quán kiểu này ở trong nước còn hiếm hoi nên khi vừa mới mở, nó thu hút rất nhiều chú ý của các bạn trẻ.

      Vương Diệp chỉ tay ra ngoài cửa số, “Thầy Cung, chính là chỗ đó”.

      Nhìn theo hướng tay Vương Diệp chỉ, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh cùng nhìn về phía mặt tiền đối diện cửa hàng bánh ngọt. Đó là cửa hàng có phong cách trang trí hoàn toàn khác biệt con đường này. Cửa vào rộng khoảng mười mét, vẽ hình rào sắt thẳng đứng, cách nhau khoảng lòng bàn tay. Cửa sổ bằng kính cũng quá sáng , lớp kính màu mực đen vẽ mấy cái mặt người đủ hình thù kiểu dáng. Gương mặt họ đều dữ tợn, tay được làm hiệu ứng 3D, bám lấy lan can.

      Chỉ có vị trí ở giữa mở cửa, bên viết mấy chữ kiểu quái dị: Hội quán trải nghiệm người thoát khỏi mật thất ShawShank. Qua lớp kính, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng nhân viên tiếp đón sắp xếp thời gian cho những thanh niên ra vào nườm nượp.

      Có thể nhận ra cửa hàng ấy làm ăn rất phát đạt, vì tính đến thời điểm này, Cung Khắc nhìn thấy những người vào chỉ cầm thẻ số rồi lại hậm hực ra.

      “Làm ăn khá đấy”. Cung Khắc quay về, “ cụ thể xem nào”.

      Cứ nghĩ tới tình hình cụ thể là Vương Diệp lại sầu não. Hôm đó, cậu vốn dĩ đồng ý với Tiểu Khiết cùng chơi trò trốn thoát khỏi mật thất. Nhưng trong khoa đột xuất có nhiệm vụ, Vương Diệp nhất thời được, đành lỡ hẹn với bạn .

      Tiểu Khiết là bé hiền lành, hiểu ý người, biết Vương Diệp có việc, cũng gì, tìm người bạn khác thay thế. Nhưng tới khi quay về, Tiểu Khiết hoảng sợ với Vương Diệp: Họ gặp chuyện quái dị.

      Nhóm của Tiểu Khiết tổng cộng có sáu người, hai nam bốn nữ, trong đó có hai cặp nhau, chỉ có Tiểu Khiết và bạn tên Nhiếp Duy là mình. Duy có điều khác biệt là Tiểu Khiết có bạn trai còn Nhiếp Duy chưa.

      Họ lựa chọn trò chơi mật thất đôi có tên là “Lời nguyền của ma cà rồng”. thành viên bị nhốt trong phòng có lời nguyền, cả người bị xích dây sắt, các thành viên khác bị nhốt trong mật thất gần đó, phải nghĩ cách tẩu thoát để cứu đồng đội.

      Lúc phân chia, Nhiếp Duy chủ động cầu vào căn phòng riêng, lý do khiến mọi người đứng đó bật cười. Nhiếp Duy : “Trong lúc đợi mấy người, tớ có thể tranh thủ đọc sách”.

      Nhiếp Duy là số ở khoa họ, sinh viên “khủng”, danh xứng với thực. Phân chia xong xuôi, nhân viên đưa họ tới từng phòng riêng rồi lần lượt khóa lại.

      Bắt đầu tính giờ.

      Trò chơi này thường hạn định thời gian, hết ba tiếng nhóm của Tiểu Khiết xoay sở được. Hết giờ, nhân viên dẫn họ tới căn phòng của Nhiếp Duy, cửa ra ở bên đó.

      Nhưng Nhiếp Duy vốn dĩ phải ở yên ghế lại thấy đâu, chỉ có tờ giấy trơ trọi nằm đó. Tiểu Khiết tò mò cầm lên xem, giây sau tái mặt ném , vì tờ giấy viết rằng: Những nhóm thoát ra được căn mật thất này, các ngươi nhận được lời nguyền của ma cà rồng, thần Chết vẫy gọi các ngươi.

      Vào lúc Diệp Nam Sênh chú ý, Cung Khắc đưa tay bịt tai Đông Đông lại.

      Diệp Nam Sênh hỏi Vương Diệp: “Là trò đùa của quán đó phải ?”.

      “Ban đầu em cũng vậy”. Vương Diệp gật đầu, “Nhưng khi hỏi người trong quán, họ đều thừa nhận. Lý do cũng hợp lý, làm gì có cửa tiệm nào viết thứ đó để dọa khách chứ”.

      Cung Khắc đồng ý với cách giải thích này, “Vậy… trong số sáu người đó ai xảy ra chuyện?”.

      Đầu Vương Diệp như tép tỏi bị dập mỏng, “Nhiếp Duy mất tích, chính vào hôm qua”.

      Vừa dứt lời di động bàn của Vương Diệp đột ngột vang lên, tiếng chuông càng khiến tâm trạng rối bời của người ta thêm phần hỗn loạn.

      Cậu nhận điện thoại, chỉ nghe bên đó vài câu, rồi sắc mặt cậu trắng bệch: “Thưa thầy, tìm thấy Nhiếp Duy rồi…”.

      Nhưng tìm thấy trong hồ nước…
      A fang thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 20. Như tuyết

      đường ống nước gần nơi nào đó trong Đại học Y xảy ra cố, nước ngầm dưới đất men theo giếng phun thẳng lên mặt đường gần đó. Thời tiết ẩm ướt, mặt đất nhanh chóng đọng lại thành vô số những vũng nước nông sâu bằng phẳng, người hay xe qua đều nguy hiểm. Mấy cảnh sát giao thông được phân công đứng ở khắp các ngả đường, hy vọng dựa vào chỉ dẫn ngừng nghỉ của mình có thể khiến giao thông thông thoáng hơn chút.

      Nhưng cho dù là vậy, khi chiếc Jeep của Cung Khắc lái vào sâu trong vườn trường đại học Y cũng là nửa tiếng sau khi việc xảy ra.

      trường nằm bên bờ hồ Minh Bạn phía sau thư viện. Cung Khắc đỗ xe cẩn thận, dẫn theo mấy người về phía đó. Ngoài những người hiếm hoi thường ngày tới đây ngủ và tán chuyện ra giờ cũng tập trung ít người, có giảng viên, cũng có cả sinh viên.

      Nhưng vì được cảnh sát giăng dây, họ cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, những tiếng xì xào bàn tán về cái chết khiến cho bờ hồ bỗng có thêm bầu khí u.

      “Đông Đông giao cho , tôi qua đó xem sao”. Cung Khắc gửi Đông Đông cho Diệp Nam Sênh, cất bước về phía trường trung tâm.

      “Tôi cũng đâu phải hạng ăn ngồi rồi”. Diệp Nam Sênh lườm nguýt theo sau bóng lưng Cung Khắc, rồi lại giao Đông Đông cho Vương Diệp, “Trông cẩn thận đấy, tôi làm việc đây”.

      ra bất luận xuất phát từ mối quan hệ liên đới với bạn hay thái độ khao khát quá mức với nghề nghiệp thực tại Vương Diệp cũng muốn qua đó xem sao. Nhưng cậu có ai để nhờ vả, đành dắt tay Đông Đông, hai người mắt to nhìn mắt bé.

      Sau khi trình bày thân phận với người cảnh sát chịu trách nhiệm duy trì trật tự, các cảnh sát nhận được tin nhanh chóng tới đó, “Thầy Cung, có thầy tốt quá. Em cũng từng tham gia vụ án 9-21, khả năng của thầy bọn em đều biết, tuyệt đối đáng tin cậy”.

      Người chuyện là nam cảnh sát đeo kính với mái đầu chia ngôi giữa. Cung Khắc có quá nhiều ấn tượng với cậu ta, thế là vòng qua, thẳng tới trường trung tâm. Xoay lưng về phía cậu ta, hỏi: “ phải trinh sát hình ư?”.

      “Dạ vâng, em thuộc khoa Kỹ thuật, cũng may thầy Cung còn nhớ. Đội trưởng đội cảnh sát hình Công an quận Bính Đông vừa xin nghỉ phép, trong Cục quả thực còn rút ra được nhân tài nào mới phải gọi em tới, quả thực là ‘ trâu bắt chó cày’ thôi ạ”.

      “Ngôi giữa” ai oán, Cung Khắc để vào tai.

      Lúc này, mặt trời vừa hay ngả về Tây góc ba mươi độ, xuyên qua rặng liễu bên bờ hồ, rơi xuống thi thể, tạo thành dấu vết thô mảnh ràng.

      Trông có vẻ thi thể vừa được vớt lên lâu, mái tóc ướt rượt có chỗ kết băng, sắc nhọn áp vào gương mặt Nhiếp Duy, giống như những con dao nhọn màu đen cắm lên đầu. ấy trợn trừng đôi mắt tròn xoe, con ngươi sớm phình to, trống rỗng đến ghê người.

      cũng xinh xắn mà lại chết như vậy, đáng tiếc”. Người lên tiếng là Diệp Nam Sênh. hỏi mượn dụng cụ của bộ phận pháp y, cũng kiểm tra sơ bộ.

      Nạn nhân áo quần chỉnh tề, đầu móng tay có vết bầm tím, lỗ mũi, khoang miệng phát ra cát đọng, ngoài ra nạn nhân cũng nắm rong rêu, cát sỏi gì trong tay.

      “Phán đoán ban đầu là bị giết hại rồi ném xác xuống hồ. phải chết đuối. Nhưng có vấn đề…” Diệp Nam Sênh quay đầu nhìn “ngôi giữa”, “Thời tiết Lâm Thủy lạnh được thời gian rồi, tầng băng dày như thế, cho dù nửa đêm hung thủ có muốn đục tầng băng ra tiếng động cũng phải là . Đừng là mấy tên cú đêm trong thư viện, chỗ này lại gần ký túc xá, lẽ nào ai nghe thấy? Cứ cho là hung thủ đục lớp băng nạn nhân chạy xuống nước kiểu gì?”.

      “Ai là người đầu tiên phát ra cái xác?” Cung Khắc hỏi

      Ngôi giữa chỉ tay, “Là chú Mã, nhân viên vệ sinh của trường”.

      Bị gọi lại trước mặt Cung Khắc, chú Mã chuẩn bị tường thuật lại cảnh tượng khiến mình khiếp hồn khiếp vía đó tới lần thứ tư rồi. Nhân viên vệ sinh trong đại học Y Lâm Thủy tổng cộng có bốn người, Đông Tây Nam Bắc mỗi hướng người. Mấy hôm nay tuyết rơi, chú ấy dọn dẹp rất khó khăn, khi quét tới bên hồ Minh Bạn là hai giờ chiều. Chú ấy hơi mệt, bèn ngồi chiếc ghế bên hồ nghỉ ngơi, đấm lưng. Vừa đấm, cẩn thận làm rơi mất năm mươi đồng sáng sớm ông chủ vừa đưa.

      Phải biết rằng, người làm lao công tiền lương tháng cũng chỉ mấy trăm đồng. Ông Mã thấy tiền bay mất cũng sốt ruột bèn cùng tiền chạy tới bên hồ. Lúc đó ánh nắng rất rạng rỡ, rạng ngời chiếu lên mặt hồ kết băng. Năm mươi đồng nằm mặt hồ, cách bờ khoảng năm sải tay. Ông Mã cắn răng, bò lên mặt hồ.

      băng có tuyết, ông Mã cứ bò như vậy, tuyết dính cả lên quần áo. Tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng ông cầm lại được tờ năm mươi đồng. Ông Mã vốn là người lao động chân tay, mất tiền đối với ông là chuyện đáng mừng rồi. Thế là ông nằm bò mặt băng, cười hì hì ngốc nghếch. Vừa cười ông ngây dại luôn.

      Dưới lớp băng bị ông nằm bò ra lau sạch có gương mặt trắng nhợt trôi nổi ngay phía dưới người ông, lúc gần lúc xa. Mái tóc đen lan rộng ra bốn phía xung quanh như tảo biển. Gương mặt ấy trắng dã, con ngươi trợn to, mất hết tiêu điểm.

      “Quá trình đại khái là như vậy…” Ông lão thà phúc hậu kể xong, bèn bưng mặt. Ông sợ hãi. Từng này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu ông và người chết “mặt đối mặt”. Ông biết quãng đời còn lại của mình có thể quên được đôi mắt kinh người ấy . Cung Khắc vỗ vai chú Mã, “Cảnh sát nhất định nhanh chóng phá án”.

      Tiễn chú Mã , Cung Khắc quay đầu lại với Ngôi giữa, “Sắp xếp người trợ giúp điều chỉnh tâm lý cho chú Mã”.

      “Có cần thiết ạ?” Ngôi giữa tỏ vẻ tán đồng.

      Câu trả lời của Cung Khắc cũng rất ngắn gọn, “Trừ phi cậu quên chuyện của Lý Tồn Nghĩa”.

      Tận mắt chứng kiến cái chết sau này có thể kéo theo rất nhiều điều bất hạnh, việc cảnh sát phải làm chỉ là bảo vệ chính nghĩa mà còn là bảo vệ hạnh phúc cho nhiều người hơn nữa.

      Ngôi giữa như đụng phải đinh, bị quở trách đành tới phía sau lưng Diệp Nam Sênh, ngó đầu xem khám nghiệm tử thi, “Bác sỹ Diệp, nạn nhân này sao trắng quá vậy, ngâm trong nước mà trắng như vậy cũng hơi bất thường đấy”.

      “Ghen tị hả?” Diệp Nam Sênh phì cười, “Rút cạn hết máu người cậu , cậu trắng y như vậy”.


      Bước tiếp theo của việc khám nghiệm được tiến hành trong nhà để xác lộ thiên tại nhà tang lễ quận Bính Đông.

      Bính Đông là quận mới, các thiết bị khám nghiệm pháp y còn chưa được đầy đủ, thậm chí cả máy chụp cơ bản cũng khó khăn, gì tới phòng để xác. Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc giải phẫu, Diệp Nam Sênh mất tổng cộng hai tiếng đồng hồ. Khi kêu ngừng với cảnh sát phụ trách ghi hình, ngón tay gần như còn cảm giác.

      Cung Khắc đâu đó giữa chừng lúc này quay lại, trong tay có thêm hai cốc trà bằng inox kiểu Phục cổ, được sơn trắng, bên lần lượt viết hàng chữ cong cong màu đỏ: Kỷ niệm lao động giỏi.

      Điểm duy nhất khác biệt của hai chiếc cốc là cái năm 1952, cái còn lại năm 1953.

      Người cảnh sát ghi hình xong chẳng biết trốn vào đâu cho ấm rồi, Cung Khắc đưa cho Diệp Nam Sênh cốc, mình cầm cốc.

      “Cầm thứ này, tôi có cảm giác”. Diệp Nam Sênh cầm chiếc cốc trong tay, cảm nhận được hơi ấm truyền tới, “Có biết là gì ?”.

      Cung Khắc nhìn chằm chằm vào thi thể của Nhiếp Duy, trầm mặc. Diệp Nam Sênh cũng để tâm, chỉ tự mình: “Học pháp y hai mươi năm, sớm muộn cũng trở về trước thời kỳ Giải phóng”.

      Đó là câu của mẹ , Mục Trung Hoa – pháp y có thâm niên mấy chục năm trong nghề. Pháp y phải nghề mà trình

      độ của bạn càng cao môi trường làm việc tương đương như vậy. Thậm chí nhiều lúc, đối với pháp y mà , định luật thích hợp với đại đa số ngành nghề ấy lại hoàn toàn trái ngược, kỹ thuật và trình độ càng cao thường gặp phải những hoàn cảnh thô sơ và tồi tàn.

      Ngọn đèn đỉnh đầu dùng để bổ sung nguồn sáng bắt đầu đủ, nó nhấp nháy càng khiến cho nơi đây thêm tăm tối, nhưng ánh sao đỉnh đầu mỗi lúc sáng . Diệp Nam Sênh cầm cốc nước trong tay, với Cung Khắc kết quả khám nghiệm của mình ngay dưới bầu trời.

      “Xác nạn nhân thể vết thương bên ngoài, bên cổ vai trái phát có phản ứng thể sống, có xuất huyết dưới da, giống như bị đè khi còn sống. Ngoài ra, diện tích lớn phần cơ thể men theo cánh tay trái của nạn nhân có dấu hiệu của phản ứng thể sống, bước đầu suy đoán do chiếc áo lưới của nạn nhân đè lên lưu lại. Còn về nguyên nhân tử vong, hì hì…” Diệp Nam Sênh cười khẽ, “Cung Khắc, có tin có ma cà rồng tồn tại ?”.

      Vết thương trí mạng của Nhiếp Duy nằm ở bốn vết thương có dạng lỗ ở phía bên phải cổ, xuyên thẳng vào động mạch, máu men theo bốn cái lỗ đó bị rút cạn, chỉ còn để lại dấu mờ, lưu lại giọt máu nào.


      Sáng sớm ngày hôm sau, trong cuộc họp của tổ chuyên án Công an quận Bính Đông, Phó đội trưởng đội cảnh sát hình mang theo quầng mắt thâm xì cùng mọi người báo cáo tình hình vụ án.

      Nạn nhân Nhiếp Duy, nữ, 25 tuổi, sinh viên năm thứ tư khoa Dược liệu học và Y học dự phòng Đại học Y Lâm Thủy. Sáng sớm ngày 11 tháng 11, các bạn học cùng ký túc xá phát ấy mất tích, buổi chiều thầy giáo phụ đạo của Nhiếp Duy báo án. Buổi chiều ngày 12, thi thể nạn nhân được phát bị phong kín dưới hồ Minh Bạn phía sau thư viện trường Đại học Y. ấy là người có tính cách độc, ngoại trừ đa số thời gian lên lớp học bình thường đều tới thư viện hoặc ở lại ký túc xá ôn bài. Nghe các bạn cùng phòng phản ánh, Nhiếp Duy có dự định thi nghiên cứu sinh. điểm đáng nghi là thành tích của Nhiếp Duy bao năm qua ở trường vẫn xếp thứ nhất nhưng lại hề có dự định du học, mà theo tiền lệ trước đây của Đại học Y Lâm Thủy, với thành tích của Nhiếp Duy hoàn toàn có thể thi đỗ nghiên cứu sinh, vốn cần liều mạng như vậy.

      “Thế nên tôi suy nghĩ xem liệu có phải giữa các suất nghiên cứu sinh của trường có tranh chấp từ đó nảy sinh động cơ giết người hay ?” Vì thể tốt của bản thân ngày hôm qua mà bây giờ Ngôi giữa rất nhiệt tình. Cậu ta ngồi bên cạnh Cung Khắc, đưa ra ý kiến.

      Cung Khắc lần nữa dùng im lặng để khéo léo phản bác Ngôi giữa. tiếp tục nghe lời tường thuật của Phó đội trưởng Trần.

      Nhiếp Duy tính tình độc, trong trường gần như có bạn bè, người duy nhất qua lại với ấy là Vạn Vi Vi – nữ sinh năm ba khoa Truyền thông trường Đại học Tổng hợp Lâm Thủy, cách Đại học Y Lâm Thủy hai con đường lớn. Nhưng theo điều tra, khoảng thời gian từ lúc Nhiếp Duy mất tích cho tới khi phát ra xác của ấy, Vạn Vi Vi vẫn luôn ở nhà cùng người thân, có người làm chứng.

      “Người thân với ấy có mặt tại trường, nhưng người thân sao lại khiến Nhiếp Duy ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy gặp mặt, sau đó còn cam tâm tình nguyện bị giết, chút phản kháng nào?” Ngôi giữa bắt đầu phát điên. Sáng sớm nay, cậu liên lạc với Diệp Nam Sênh, hỏi kết quả đại khái của việc khám nghiệm tử thi. Lúc đó có mấy số liệu chưa được hoàn thiện, Diệp Nam Sênh với cậu những gì phát được.

      Phó đội trưởng gấp sổ lại, nét mặt ủ dột, “Theo những chứng cứ nắm bắt được trước mắt, chúng ta hoàn toàn có đầu mối nào về hung thủ”.

      chỉ có vậy”. Cung Khắc nhắm mắt rất lâu chợt lên tiếng, “Thứ nhất, hung thủ là người rất thân của nạn nhân. Thứ hai, nạn nhân cam tâm tình nguyện bị giết. Thứ ba, nạn nhân từng có người bạn trai rất thân thiết, hai người họ chia tay khoảng nửa năm rồi”.

      Cam tâm tình nguyện bị giết, sinh viên ưu tú tính cách khép kín lại có người bạn trai cũ thân thiết, hai người họ còn chia tay hơn nửa năm? Những điều thoạt nhìn đều có căn cứ xác thực này lại được ra từ miệng Cung Khắc, lập tức khiến phòng họp dậy sóng.

      chỉ có vậy.

      “Xuất phát từ động cơ đặc biệt nào đó mà hung thủ nảy sinh ý định giết người, có tính tiếp diễn hay còn chưa . Nếu tôi đoán nhầm, nếu phía cảnh sát tranh thủ hành động, số nạn nhân còn tăng lên”.

      Cung Khắc đưa danh thiếp cho Ngôi giữa, bên có tên của năm người, trong đó bao gồm cả bạn của Vương Diệp – Tiểu Khiết.

      Đây là vụ án giết người rùng rợn có mục đích ràng, chứng cứ chính là thủ đoạn giết người của hung thủ, bốn dấu răng dùng để hút máu.

      đời này tồn tại ma cà rồng sao? có lời nguyền của ma cà rồng ư? Đương nhiên là .

      Ngôi giữa tỏ ra khó khăn, “Tất cả số người dùng được ở chỗ chúng em chẳng đáng là bao mà còn phải bảo vệ thêm năm người?”.

      đủ nhân lực là lý do để phá án ư?” giọng quát nghiêm nghị vang lên ngoài cửa phòng họp. tháng rồi gặp, Đới Minh Phong trông có tinh thần hơn nhiều. nhìn về phía Ngôi giữa, ánh mắt sắc bén.
      A fang thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 21. Bạn trai

      Chuyện gì cũng có nguyên nhân, chẳng có chuyện gì vô duyên vô cớ.

      Giống như việc cả đám Đới Minh Phong đột nhiên tới đây, nhất định là có người thông báo.

      Ngôi giữa nhìn Cung Khắc, Cung Khắc lại nhìn mấy người ở sau lưng Đới Minh Phong.

      Khi Diệp Nam Sênh còn chưa hiểu chuyện gì đột ngột đứng dậy, tới trước mặt Đới Minh Phong, gạt ấy ra, nắm lấy đôi tay xíu giữa đám đông, là Đông Đông.

      “Bố ơi!” nhóc dường như nhận ra bố có dấu hiệu giận dữ bèn nhào tới ôm lấy chân Cung Khắc, “Bố ơi, con muốn xem bố bắt ma cà rồng!”.

      “Vương Diệp…” Cung Khắc gọi tên cậu trợ lý. Vương Diệp vừa mới đón chị họ giờ đỉnh đầu vã mồ hôi, bấm bụng bước lên trước, “Thầy Cung, em đúng là có làm theo cầu của thầy ở nhà trông Đông Đông, nhưng con bé là nhà thầy hay có những con vật kỳ quái và nguy hiểm chạy vào, nào là nhện kịch độc, còn có cả cự đà thích ăn thịt. Em thấy khá nguy hiểm nên đưa cả con bé tới đây. Vả lại em nghe trước đây thầy cũng từng đưa Đông Đông theo trong lúc phá án”.

      “Lần này khác”. Chiến tuyến phá án lần này có thể rất dài, thủ đoạn giết người của hung thủ mặc dù rất tanh tưởi nhưng còn tàn nhẫn và quyết đoán. Cung Khắc từ chối, ra hiệu cho Vương Diệp khẩn trương đưa Đông Đông .

      “Bố ơi…” Đông Đông bèn ngồi phịch xuống đất, ôm lấy chân Cung Khắc chịu buông, “Nếu bố đưa con cùng bắt ma cà rồng, con ăn viên dinh dưỡng nữa”.

      Viên dinh dưỡng là viên thuốc to bằng móng tay, có vị đắng. Đối với đứa trẻ sức khỏe còn khiếm khuyết bắt buộc phải uống loại thuốc này như Đông Đông mà , mỗi viên thuốc là khổ nạn mỗi ngày.

      Đây là tuyệt chiêu để Đông Đông đối phó với bố. Cũng biết lần này cầu của mình có hơi vô lý, Đông Đông bổ sung thêm với nét mặt quả quyết, “Nếu bố đưa con theo, Đông Đông bố nữa…”. Dường như sợ bố giận , Đông Đông giơ ngón tay lên, “Đông Đông bố trong vòng tuần đấy”.

      biết là vì cảm thấy đây tuyệt đối phải lúc thích hợp cho trẻ con làm nũng hay đành lòng để con thất vọng, cuối cùng Cung Khắc cũng gật đầu, “Vương Diệp, cậu bế con bé qua phòng nghỉ bên cạnh”.

      Vốn dĩ thấy Cung Khắc gật đầu, Vương Diệp cũng vui mừng, tưởng rằng có thể được tham gia vào vụ án trước, nhưng ngờ cuối cùng ngay cả nghe ngóng cũng phải nghe qua vách.

      Nhìn theo Vương Diệp bế Đông Đông rời với vẻ cam tâm tình nguyện, khi cùng với Đới Minh Phong vào trong phòng, Hạ Đồ còn len lén giới thiệu với ấy, “Vương Diệp là em họ của em”.

      Vương Diệp vì lo lắng cho bạn mà nhờ đến lực lượng cảnh sát cấp thành phố, kể cả phải thông qua chuyên viên về máy tính như Hạ Đồ, ràng là cậu chưa đủ chín chắn. Nhưng cũng may, chỉ riêng sức người của Công an quận Bính Đông, muốn điều tra vụ án này quả thực khó khăn.

      Cung Khắc gật đầu.


      Sau khi mấy người mới đến ngồi xuống, họ lại tiếp tục cuộc họp vừa rồi.

      “Thầy Cung, có thể giải thích cụ thể ba ý vừa rồi của thầy căn cứ vào đâu ?”

      Cung Khắc gật đầu, “Trong dạ dày nạn nhân có thành phần thuốc ngủ còn chưa được hút sạch , trong lượng nước tiểu ít ỏi ở bàng quang có thành phần thuốc ngủ. Xét về tốc độ tuần hoàn trong cơ thể người, nạn nhân sau mười phút uống thuốc ngủ mới bị giết, cũng là lúc thuốc phát huy tác dụng, hơn nữa có lẽ ấy trực tiếp uống thuốc mà uống nước”.

      “Điều này có thể chứng minh được gì? Hung thủ rất có thể lừa nạn nhân rằng đó là C sủi hoặc thuốc cảm gì đó”. người trong đội cảnh sát hình xen ngang.

      Cung Khắc nắm chặt tay thành nắm đấm, “Khi nạn nhân được vớt lên, ấy mặc gì? Có đặc điểm gì?”.

      Người vừa hỏi cúi đầu đọc tài liệu rồi trả lời: “Áo len màu xanh lam, quần caro màu trắng xám, giầy thể thao kiểu mềm, quần áo chỉnh tề”.

      “Ra cửa mà mặc áo khoác, uống viên thuốc được gọi là thuốc cảm hoặc gì đó. Nếu vậy mang thuốc về phòng uống hợp lý hơn chứ phải chọn ngoài trời tuyết lạnh căm căm, ở địa điểm có nước. Thêm nữa, khi nạn nhân được phát , mắt mở to. Người bình thường nếu phải tự nguyện bị giết, trước khi chết trong ánh mắt sợ hãi, hơn nữa khi còn ý thức phản kháng”. Cung Khắc cất giọng trầm thấp, trong đầu vẽ lại tình huống xảy ra vụ án ngày hôm đó.

      Nhiếp Duy đứng dưới tuyết, trong lòng mang theo tuyệt vọng, hy vọng “người đó” giúp mình cắt đứt. Sau đó ấy uống thuốc, đợi thuốc phát huy tác dụng. ấy ngã xuống nền tuyết. “Người đó” cúi xuống, ấn tay lên vai phải của Nhiếp Duy rồi chứng kiến thứ đồ hút máu đó tước đoạt sinh mạng của Nhiếp Duy.

      “Vậy thưa thầy Cung, làm sao thầy biết Nhiếp Duy từng có bạn trai, hơn nữa hai người họ chia tay nhau nửa năm trước?”

      Người cảnh sát đó hỏi hai lần, Cung Khắc vừa nghe thấy, ánh mắt mơ màng lập tức biến thành sắc nhọn. Cung Khắc phá ít vụ án, kỵ nhất là hai loại án, loại có dính líu tới trẻ con, hai là có dính líu tới loại đàn ông lừa gạt phụ nữ, phản bội, phụ tình.

      “Nhiếp Duy từng làm phẫu thuật vá màng trinh. Tối qua khi giải phẫu, tử cung của nạn nhân có dấu vết từng phá thai, từ mức độ liền sẹo của vết thương có lẽ vào khoảng nửa năm trước”.

      Lẽ nào người đàn ông đó khiến ấy tuyệt vọng, từ đó mà cam tâm tình nguyện bị sát hại, thậm chí vào lúc bị rút máu còn chút phản kháng nào? Cung Khắc chìm vào trầm tư.


      Theo tư duy của Cung Khắc, Đới Minh Phong sắp xếp lại mọi lực lượng cảnh sát. Tổ điều tra những mối quan hệ của Nhiếp Duy, cố gắng tìm những người qua lại mật thiết với ấy, trọng điểm là nam giới. Tổ hai về quê của Nhiếp Duy, đón bố mẹ của ấy, đồng thời thử sâu tìm hiểu gia cảnh nhà họ Nhiếp, điều này rất quan trọng trong việc phân tích nguyên nhân Nhiếp Duy tự nguyện chết. Tổ ba điều tra bệnh viện. Năm người của tổ bốn phụ trách bảo vệ năm sinh viên từng tới ShawShank trong ngày hôm đó; còn những người của tổ năm, cũng tức là chính Cung Khắc có mặt trong tổ này đường tới ShawShank.

      Mặc dù Cung Khắc cảm thấy bản thân mấy chữ đó vốn chỉ có tác dụng che mắt, nhưng vẫn quyết định tới đó lần.

      Diệp Nam Sênh ngồi trong xe, tay cầm cuốn tạp chí tuần san, ngoài bìa viết từ “Bạn trai”, hình nền là người đàn ông mặc sơ mi kẻ caro. Hạ Đồ đó là ngôi sao nam nổi nào đó ở Hàn Quốc, nhưng Diệp Nam Sênh thấy ngoài vòng ngực quá phẳng ra, người đàn ông ẻo lả bìa vốn được tính là đàn ông.

      quái đúng hơn!” Lúc đó vậy.

      Tám người ngồi chiếc xe, có cả Vương Diệp và Đông Đông. Biết sắp được tới xem trò trốn thoát khỏi mật thất, Đông Đông phấn khích cứ đá chân mãi, nhưng giây sau nhiệt tình ấy bị bố con bé tạt nước, dập tắt hết.

      Cung Khắc : “Đông Đông, con đợi ở bên ngoài”.

      “Bố!..”. Ngọn lửa nhiệt tình bỗng chốc hóa thành sa mạc cằn khô, Cung Tiêu Đằng nước mắt lưng tròng. Nó muốn gì Cung Khắc đều biết trước. điềm đạm câu, “ ăn viên dinh dưỡng cũng có cơm cuộn trứng”.

      món đổi món, cơm cuộn trứng của Cung Khắc là thứ Đông Đông thích nhất, cũng là tử huyệt của con bé.

      Thế là Đông Đông tủi thân từ lúc ngồi lên xe đành dồn mọi chú ý lên người Diệp Nam Sênh.

      “Chị ơi, chị đọc gì đấy?”.

      “Bạn trai”.

      “Có hay ạ?”

      hay lắm?”

      hay sao còn xem ạ?”

      “Để nghiên cứu”. Diệp Nam Sênh đặt tạp chí xuống. đoán được, người thông minh như Nhiếp Duy vì người đàn ông như thế nào mà phá thai, hoặc hơn thế - là tự tử.

      Đông Đông chớp chớp mắt, “Chị ơi…”.

      “Sao vậy?” Diệp Nam Sênh nhìn xuống Đông Đông giật giật cổ tay áo , hiểu chuyện gì.

      “Bố em cũng đẹp trai lắm, chị nghiên cứu bố em tiện hơn đấy”.



      biết có phải vì liên tục có cảnh sát tới đây mà khi đến trước cửa ShawShank nơi đây vắng vẻ hơn lần trước rất nhiều.

      Các cảnh sát mặc thường phục sau khi thân phận, nhân viên đứng ngoài cửa đón khách lúc trước còn tươi như hoa, lúc sau như trời chuyển mây mù. ta ủ dột : “ cảnh sát, chúng tôi mở cửa hàng để làm ăn, đăng ký kinh doanh rồi các giấy tờ chứng minh ngành nghề đều đủ cả. Nếu cách thiếu tiền, ông chủ cả giấy đăng ký kết hôn cũng có thể mang cho các xem. Chúng tôi nào dám làm chuyện giết người chứ, đâu phải hắc điếm của Tôn nhị nương trong Thủy Hử”.

      Muốn mở cửa hàng đen, đúng là dám đấy! Đới Minh Phong dựng đôi mày lên chuẩn bị giọng khẽ khàng của Cung Khắc vang lên, “Chúng tôi tới chơi đấy chứ”.

      Khi cánh cửa lớn cùng những vòng tròn to đùng theo phong cách lâu đài châu Âu khép lại sau lưng, những tia sáng thuộc về thế giời con người cũng rút khỏi căn phòng. Tất cả mọi đồ đạc bên trong đều chìm trong màu đỏ rực kinh dị. Vương Diệp dụi dụi mắt, lồng ngực bí bách.

      “Khó chịu qua bên kia ngồi lát”. Cung Khắc đứng trước mặt cậu ấy, ràng nhìn mà vẫn biết Vương Diệp thoải mái. Ngoài khâm phục ra, Vương Diệp cũng khiên cưỡng. Cậu chầm chậm tới bên cạnh tường, ngồi xuống ghế.

      Sau khi ngồi xuống, cậu bắt đầu quan sát căn phòng này.

      Diện tích căn phòng , phải lớn bằng sân bóng rổ kiểu , có hình chữ nhật hướng thẳng từ xuống.

      Gian phòng được ngắt thành hai phần bằng đoạn cầu thang ba bậc. Vương Diệp đứng dựa vào cửa bên đoạn này. Nền đất thấp, các thiết kế chủ yếu có chiếc giường, chiếc tủ đầu giường bằng gỗ, tủ bày những thứ như thư từ. Vương Diệp khi cảm thấy đầu óc còn quá choáng váng bèn lấy mấy tờ qua xem, bên số hình thù như hình tam giác, hình tròn gì đó.

      Rất lâu cậu nhìn ra được gì, thế là lại bỏ xuống, tiếp tục quan sát căn phòng. Phía bên này, còn những đồ đạc cỡ lớn nữa. Quý giá nhất chỉ có chiếc đàn dương cầm, nắp đàn phủ đầy bụi bặm in mấy dấu vân tay nét, ràng trước đó từng có người tới chơi. Nếu so sánh cách thiết kế ở đầu kia căn phòng phức tạp hơn bên này nhiều. đống củi hỗn loạn, giá sách cũ bày những cuốn sách to đều nhau, hình con dơi trang trí treo tường, lò sưởi thắp lửa và xác ướp mô phỏng y như để hở đôi mắt tròn, trừng trừng nhìn cậu…

      Vương Diệp xoa xoa cánh tay, cộng thêm bên tai ngừng vang lên tiếng động vật vỗ cánh. Nơi đây quả thực phù hợp với đặc điểm của nơi may mắn.

      à, cho cái này”. Đông Đông vẫn chơi đùa rất vui vẻ, dường như hề bị bầu khí này ảnh hưởng. Chẳng mấy chốc, nó chạy tới bên cạnh Vương Diệp, đưa cho xâu… tỏi.

      “Chị mà sợ cứ đeo nó lên cổ, ma cà rồng sợ thứ này lắm”. Đông Đông tỏ ra rất nghiêm túc, thậm chí còn nghiêm nghị đeo dây tỏi lên cổ Vương Diệp.

      Vương Diệp với chiếc cổ lủng lẳng sợi dây tỏi nhìn thẳng vào mắt Diệp Nam Sênh cũng đứng gần đó nhìn mình, cảm thấy bản thân như tên ngốc.

      nào, Đông Đông, dẫn em tìm lối ra”.

      Cậu hứa chắc nịch.

      Nhưng chẳng mấy chốc hai tiếng đồng hồ chỉ còn năm phút, những người trong phòng dường như đều hết đường xoay xở. Hạ Đồ tới bên cạnh Cung Khắc từ đầu tới giờ vẫn đứng đọc sách bên giá sách, “Thầy Cung, hình như có thu hoạch gì”.

      Cung Khắc “ồ” lên tiếng, lại tiện tay lật trang, mắt dán vào trang sách nhưng lại lên tiếng với Vương Diệp ở đầu bên kia căn phòng, “Vương Diệp, mở đàn dương cầm lên, ấn phím Do và La tông Sol trưởng”.

      “Dạ”. Vương Diệp nhận lời, tới mở chiếc nắp đàn đầy bụi bặm, ấn xuống hai phím. à, ấn sai rồi. ấn nhầm tông Đô trưởng mất rồi! Để em, để em!”

      Vương Diệp sắc mặt gượng gạo, đành bế Đông Đông lên, để nó ấn xuống hai phím.

      “Bố ơi, ấn xong rồi”.

      mảnh giấy ở chiếc bàn đầu giường, hình vẽ thứ ba là gì?” Cung Khắc lại liên tục lật mấy trang nữa, đôi mắt vẫn dán chặt vào quyển sách.

      “Là ngôi sao năm cánh!” Đông Đông lớn tiếng kêu.

      “Ở bên cạnh tay ”. Cung Khắc với Diệp Nam Sênh. Diệp Nam Sênh cúi đầu, quả nhiên thấy ngôi sao năm cánh khảm chiếc khiên. Cung Khắc ra hiệu cho : “Quay nửa vòng”.

      Diệp Nam Sênh làm theo lời , kinh ngạc phát ra phía dưới ngôi sao năm cánh chữ cái B.

      “902, có chữ B”.

      Cuối cùng Cung Khắc cũng hạ tay xuống. Những ngón tay gầy guộc, trắng nhợt chuyển động giá sách đầy bụi, cuối cùng dừng lại cuốn sách ở hàng thứ hai, tên Blood Cold. Ngay sau đó, động tác của rất nhanh. lấy sách ra, tới bên cạnh đống củi rút vài thanh cầm trong tay, rồi lại ném thanh củi ra, tới bên tường, cầm viên phấn vẽ nhanh số ký hiệu kỳ quái lên tường. Diệp Nam Sênh nhận ra trong số đó, đó là những ký hiệu chỉ dùng trong Vật lý lượng tử và Toán học cao cấp.

      Cung Khắc tổng cộng mất năm phút để làm những việc mà trong mắt người khác là hoàn toàn hỗn loạn này. Sau đó, ném mọi thứ trong tay rồi ra chỉ thị. Đới Minh Phong đứng bên cạnh vật trang trí hình con dơi, Hạ Hồ đứng bên cạnh giá sách, Vương Diệp và Đông Đông đối diện với xác ướp, còn Diệp Nam Sênh…

      “Vì sao lại bắt tôi nằm lên giường?” sắp xếp này khiến Diệp Nam Sênh muốn phản kháng. Phản ứng của Cung Khắc lại rất bình thản, “Thể trọng của là phù hợp, gần đây mới béo lên nửa cân rưỡi, bây giờ là năm mươi cân…”.

      Diệp Nam Sênh lập tức giơ tay ra hiệu cho Cung Khắc phải dừng lại, ngoan ngoãn nằm lên giường.

      Gần như cùng lúc ấy, Đới Minh Phong xoay hình con dơi, Hạ Đồ rút ra cuốn sách, Vương Diệp giương mắt nhìn đầu ngón tay của Đông Đông chọc về phía con ngươi của xác ướp, sau đó… “Rầm” tiếng, ánh sáng của chiếc đèn chân hắt ra từ phía đuôi giường, lối ra nằm ngay phía dưới giường, là cái hầm.

      Được trở về trong thế giới của ánh sáng, Diệp Nam Sênh vừa phủi bụi người vừa hỏi Cung Khắc, “ sớm biết cách thoát ra rồi đúng ?”.

      Cung Khắc cầm cuốn sách mình vẫn đọc khi ở trong mật thất ban nãy trong tay, nhìn thẳng về phía trước, “Năm 2002, tôi tới Mỹ thăm người, từng chơi cái này ở Silicon Valley. Lúc đó tại Silicon Valley, có mười mật thất”.

      “Lẽ nào qua hết?” Diệp Nam Sênh nhướng mày.

      Cung Khắc lắc đầu, “Qua được sáu cái”.

      Tôi mà, đâu phải thần thánh. Diệp Nam Sênh tự lẩm bẩm. Nhưng ngay sau đó chết nghẹn vì câu khác của Cung Khắc.

      : “Tôi chỉ dừng lại ở đó tiếng rưỡi, những cửa khác chưa có thời gian chơi”.

      Cung đại gia à, “mèo khen mèo dài đuôi” là thói quen tốt đâu, có biết hả! Diệp Nam Sênh ngừng lườm nguýt sau bóng lưng gầy nhẳng của Cung Khắc, thầm lặp lặp lại câu hét ấy trong lòng.

      Hôm đó, ngoài chơi ra, họ cũng phải có thu hoạch. Thu hoạch chính là Cung Khắc hỏi cuốn sách ông chủ mua về. Nghiêm khắc xem xét đó cũng phải cuốn sách hoàn chỉnh, trong sách thiếu mất vài trang, mà phía trước của những trang bị thiếu ấy vẫn còn sót lại phần mở đầu: Curse of Vampire. Dịch ra tiếng Trung chính là: “Lời nguyền của ma cà rồng”. biết là trùng hợp hay gì đó, số trang thiếu vừa đúng sáu trang.

      Sáu lời nguyền, sáu cách tử vong.


      Đương nhiên, những cảnh sát theo chủ nghĩa duy vật tin vào tồn tại của lời nguyền. Nhưng xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Đới Minh Phong vẫn tăng cường nhân lực bảo vệ năm người kia. Cùng lúc này, mấy phương diện điều tra trước đó đều phá được khó khăn. Tính cách của Nhiếp Duy phải hướng nội bình thường. Đừng tới bạn trai, bạn của ta cũng có mấy người. Người bạn duy nhất – Vạn Vi Vi – cũng đồng thời là trong số sáu người hôm đó tới hội quán thoát khỏi mật thất.

      Cảnh sát vừa bảo vệ ta cũng đồng thời cố gắng hỏi được những thông tin có giá trị. Tiếc là Vạn Vi Vi tuy xinh xắn nhưng hỏi gì cũng biết.

      Đúng vào lúc việc phá án lại rơi vào bế tắc, chuyện còn nan giải hơn xảy ra. Vạn Vi Vi mất tích ngay trước tầm mắt của cảnh sát…
      A fang thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 22. Rối gỗ đung đưa

      Khi tới trường, sắc mặt của Đới Minh Phong gần như đen kịt lại.

      Vừa mới xuống xe, ấy nhắm thẳng người cảnh sát chịu trách nhiệm bảo vệ Vạn Vi Vi. Rất nhanh, tiếng quát vọng ra từ góc nhà ăn số 2 của đại học Y Lâm Thủy.

      giữa trưa, cửa nhà ăn có rất nhiều các giáo viên và sinh viên ngừng ra vào. Cửa nhà ăn số hai giống chiếc sân kiểu . Giữa hai cây cột trụ bên sân có chăng chiếc băng rôn màu đỏ chói, dòng chữ bên loang lổ, mơ hồ có thể nhận ra bên viết “Thầy trò Lâm Thủy nhiệt liệt chúc mừng Quốc khánh lần thứ sáu mươi ba”. ràng nó được treo lên từ dịp Quốc khánh.

      Phía tấm băng rôn còn có tuyết đọng, ở giữa lồi lên miếng, bên chất cả đống trắng xóa. Bên cạnh băng rôn có hai chiếc loa phát thanh được buộc cây cột điện, xếp thành hình tam giác. Lúc này đây, trong chiếc loa rỉ phát sóng chương trình phát thanh của đại học Y Lâm Thủy, tiết mục ca nhạc mừng sinh nhật.

      Tiếng hát của Hứa Như Vân cùng những tạp rè rè vọng khắp bầu trời trường học. Những con người lại giữa thanh ấy dường như ai chú ý tới trong góc bên cạnh nhà ăn, có người dáng đứng thẳng tắp tiêu chuẩn nạt nộ mấy cậu thanh niên cúi gằm đứng trước mặt mình.

      “Được, tôi cho các cậu thời gian để nghe các cậu giải thích. Nhiếp Duy mất tích chưa tới 48 tiếng đồng hồ, thế nên khi phía nhà trường báo án, các cậu chưa giải quyết, lý do này tôi tha. Thế còn lần này sao! Đừng có với tôi hai người đàn ông to lớn như thế này trông chừng được ! Càng được lôi mấy cái lý do ngớ ngẩn rằng ta mua cơm, chớp mắt thấy đâu nữa!”

      “Đội trưởng Đới, lúc đó người trong nhà ăn quả thực rất đông. Vạn Vi Vi xếp hàng mua cơm, chúng em muốn bám theo, nhưng vừa mới lại gần có sinh viên nhảy ra bọn em chen hàng”. Cảnh sát A cảm thấy rất ấm ức. Cảnh sát B đứng bên cạnh cậu ta cũng : “Đúng đấy ạ. Hơn nữa các nghe thấy kiểu chuyện của Vạn Vi Vi đó đâu, hoàn toàn hợp tác với công việc của chúng ta. Bọn em để ta lung tung nhiều nơi, nhưng ta quyết nghe…”

      Đới Minh Phong tức xanh mặt vì lý do của hai cậu lính bên Công an quận Bính Đông, nhưng nhất thời cũng tìm được câu nào hợp lý để phê bình.

      Cung Khắc vòng vòng bên ngoài rồi quay lại. hề giận mà chỉ vào quán mỳ nhạt hương vị Tây Bắc – nơi có rất đông sinh viên đứng – và : “Vạn Vi Vi xếp hàng ở đó?”.

      Cảnh sát A ngó ra nhìn rồi gật đầu: “Dạ, lúc đó phía trước ta có ba người. Em và Tiểu Khưu cách ta khoảng mấy mét. Vừa chớp mắt là ta biến đâu mất”.

      Cung Khắc trầm ngâm giây lát, “Tới ký túc xá và mấy nơi ta thường hay đến xem sao. Có lẽ ta chưa gặp chuyện”.

      “Thầy Cung…” Đới Minh Phong hiểu tại sao Cung Khắc lại phán đoán như vậy. ràng người bắt ấy cử cảnh sát bảo vệ Vạn Vi Vi chính là Cung Khắc. Tuy thế, ấy cũng cố chấp nữa, xua tay về phía hai cậu lính vừa bị răn dạy bài, “ nghe thấy thầy Cung gì chưa? Ký túc xá, thư viện, câu lạc bộ cầu lông, còn cả rạp chiếu phim nữa. Vạn Vi Vi quan hệ rất rộng, những nơi ta có thể đến, những người ta có thể gặp, tìm hết cho tôi!”.

      ấy cất giọng nghiêm nghị. Sau khi đuổi cấp dưới , Đới Minh Phong bèn ngẩng đầu nhìn trời. hy vọng là sao… Kết quả, đúng là hề gì .

      Nhá nhem tối, Vạn Vi Vi cùng mấy nữ sinh tay khoác tay xuất trước nhà ký túc xá lập tức đụng phải mấy cảnh sát đứng bảo vệ ở đó.

      “Đám cảnh sát chết tiệt, bám dai như đỉa, phiền phức!” Buông câu như vậy, Vạn Vi Vi tiếp tục đung đưa mái tóc dài, thẳng vào trong khu ký túc xá.

      Về đêm, dưới lời khẩn cầu tha thiết của Vạn Vi Vi, hai cảnh sát phụ trách đảm bảo an toàn cho ta được đột xuất đổi thành Hạ Đồ và cảnh sát nữ trẻ tuổi theo Hạ Đồ từ Công an thành phố tới đây.

      vào mùa đông, nhiệt độ ở Lâm Thủy luôn duy trì cái lạnh khiến người ta cóng buốt nhưng đủ để đông cứng toàn thân. Đứng quá lâu hành lang có hơi ấm, chỉ cần hơi nhúc nhích cơ thể, xương đầu cũng phát ra những tiếng răng rắc.

      Hạ Đồ đứng dựa vào cửa ký túc xá, tay cầm máy bộ đàm, mắt dán vào tổ sâu mọt cánh cửa gỗ đến thất thần. Quả đúng như lời thầy Cung . Con người ta chỉ cần nhìn quá lâu vào thứ gì đó, thứ ấy rất dễ biến thành vật mà người ta quen thuộc. Ví dụ tổ sâu mọt trước mặt đây, lúc này nghiễm nhiên trở thành gương mặt của Đới Minh Phong mỗi khi giận dữ, thổi râu, trợn mắt. Nhìn mà xem, cái lỗ đó mới giống sếp làm sao…

      Hạ Đồ giơ tay chọc vào, cánh cửa đột ngột được mở từ trong ra. Ngọn đèn cũ kỹ mốc lên đỉnh đầu khiến hành lang biến thành màu xanh lục, rọi lên gương mặt nhợt nhạt bên trong cánh cửa, Hạ Đồ còn ngỡ mình đối mặt với cái xác biết .

      “Cái xác biết ” chớp chớp mắt, lột lớp mặt nạ trắng hếu xuống, để lộ ra gương mặt nõn nà như nước, chính là Vạn Vi Vi chuyện điện thoại: “ làm gì cả, vừa đắp mặt nạ. cùng cảnh sát hình vô dụng nhìn em như khờ chơi trò trừng mắt!”.

      Vạn Vi Vi tiện tay ném tấm mặt nạ lên hành lang rồi cất bước ra ngoài. Hạ Đồ vừa bị gọi là “cảnh sát vô dụng” vô cảm theo sau ta. Xem ra Vạn Vi Vi chuyện với bạn trai ta – trong số sáu người cùng tới ShawShank, công tử đào hoa nổi tiếng trong số nghiên cứu sinh năm nhất của khoa tiếng Nhật đại học Lâm Thủy – Lục Bắc Hàng.

      Về Lục Bắc Hàng, cảnh sát có thu thập được chút thông tin. Gia cảnh cậu ta khá giả, bố là ông chủ của công ty kiến trúc lớn tại Lâm Thủy, xuất thân giàu có; mẹ cậu ta qua đời vì căn bệnh ung thư năm cậu ta bảy tuổi. Người mẹ tại, cũng tức là vợ hai của ông Lục, từng là chủ quyền quý trong xã hội. Theo như bạn bè phản ánh, quan hệ giữa cậu ta và mẹ kế tốt đẹp, lý do duy nhất để cậu ta liên lạc với gia đình là để mở miệng vòi tiền. cách khác, Lục Bắc Hàng là tay công tử bột thiếu thốn tình , lông bông điển hình.

      Cậu ta lớn hơn Vạn Vi Vi bốn tuổi. Hai người quen nhau sau khi Vạn Vi Vi vừa học năm nhất, xác định quan hệ cũng rất nhanh và duy trì tới tận bây giờ.

      Có thể nhận ra, Vạn Vi Vi và Lục Bắc Hàng rất tình cảm. ta cũng bạo khác gì Lục Bắc Hàng, vì từ ký túc xá tới phòng để nước chỉ vài mét ngắn ngủn, Vạn Vi Vi cùng Lục Bắc Hàng đề xuất được mấy kế hoạch chơi rồi. Mà nhìn biểu cảm đắc ý của Vạn Vi Vi chắc chắn Lục Bắc Hàng đồng ý.

      Xách theo hai bình nước, Vạn Vi Vi nhanh chóng quay lại phòng ký túc. Trước khi đóng cửa, ta quên khiêu khích Hạ Đồ, “Rảnh rang đứng đây lôi mấy cái lời nguyền rẻ rách ra để quấy rầy tôi, chẳng bằng dành thời gian tìm kẻ giết Nhiếp Duy ấy. Lời nguyền ma cà rồng ư?” ta cười khẩy rồi đột ngột ghé sát vào mặt Hạ Đồ, “Chị thấy tôi có giống !”.

      Cùng với tiếng sập cửa rất mạnh, Hạ Đồ cũng lần nữa bị bao trùm trong thứ ánh sáng nhờ nhờ màu lục.

      ta và Nhiếp Duy vốn được coi là bạn bè đâu nhỉ, Hạ Đồ nghĩ.


      đêm dài dài, ngắn cũng chẳng ngắn.

      Vạn Vi Vi ở trong phòng ký túc dường như chuyện điện thoại với Lục Bắc Hàng tới tận nửa đêm, tiếng rì rầm trong phòng dứt vẫn chưa thấy Vạn Vi Vi ra đổ nước rửa chân. Giữa chừng, Hạ Đồ và người đồng nghiệp kia giao ca. ra ngoài gọi hai cuộc điện thoại, cuộc cho người phụ trách bảo vệ Lục Bắc Hàng, cuộc cho Đới Minh Phong.

      “Sếp à, em làm việc còn yên tâm sao?” Hạ Đồ che điện thoại, cố gắng kiềm nén tiếng hắt xì hơi rồi lại vào trong điện thoại: “Vạn Vi Vi vừa cùng bạn trai của ta chuyện điện thoại, bây giờ cả hai đều ngủ rồi”.

      “Ừm”. Người mỏi mệt chỉ mình Hạ Đồ, cả Đới Minh Phong cũng vậy, hoàn toàn có thể nhận ra từ giọng của , “Ngày mai, người tới huyện Vân đón bố mẹ của Nhiếp Duy quay về. Thầy Cung xem xem có thể tìm được manh mối gì từ họ . Hạ Đồ, đừng để xảy ra chuyện!”.

      “Sếp à, mức độ càm ràm của sắp thua gì mẹ em rồi đấy”. Hạ Đồ ngắt máy.

      Bầu trời bên ngoài tựa viên thủy tinh đen tuyền bên còn điểm xuyết vô số những ánh sáng lấp lánh, hoặc to hoặc .

      Hạ Đồ vươn vai, “Ngày mai là ngày đẹp trời đây…”.

      Thế mà, lời cam đoan của Hạ Đồ rốt cuộc vẫn may tan vỡ.

      Hôm đó ở đại học Y Lâm Thủy, bình minh bị xé tan bởi tiếng hét hoảng sợ tột cùng đến biến điệu. thanh ấy khiến Hạ Đồ choàng tỉnh. biết xảy ra chuyện rồi.

      Phản ứng đầu tiên của là quay trở lại cửa phòng ký túc. Lúc đó, đồng nghiệp của gõ cửa rầm rầm rồi.

      ai trả lời”. Người đồng nghiệp lắc đầu.

      “Phá cửa”. Hạ Đồ ra lệnh, cánh cửa chắc chắn mới đó bật tung. Trong căn phòng hai người, ngoài chiếc giường có người ở ra giường của Vạn Vi Vi trống .

      Cơn gió đông thổi qua chiếc rèm cửa màu trắng. Cửa sổ mở toang, trong phòng bóng người, chỉ còn lại chậu nước rửa chân bề mặt kết băng.

      Người gặp chuyện quả thực là Vạn Vi Vi. Địa điểm cũng xa lạ, chính là khoảnh sân phía trước nhà ăn số hai của đại học Y Lâm Thủy – nơi trước đó ta mất tích.

      Tấm băng rôn mừng Quốc khánh vẫn còn đó. Có điều vị trí vốn lồi ra có tuyết đọng bây giờ còn tuyết. Đầu của Vạn Vi Vi được đặt giữa tấm băng rôn. Cái đầu khiến tấm băng rôn hơi quá sức, nhưng cũng quá nặng. Điểm chịu lực khiến Vạn Vi Vi lơ lửng cao là sợi dây gai mảnh trói chặt hai chân hai tay của ta.

      Gió lạnh càn quét, Vạn Vi Vi đung đưa ngay phía đại học Y Lâm Thủy, hệt như con nhện hướng tứ chi ra ngoài. Cái cổ trắng nhợt của Vạn Vi Vi xoay tròn cao, biết khi nào nhìn thẳng vào mắt bạn. Con ngươi trống rỗng đen đặc cứ thế nhìn bạn ngay trong gang tấc, nhìn mãi…


      Lúc ấy còn chưa tới sáu giờ sáng, ngoài những sinh viên tập thể dục buổi sáng hoặc có thói quen dậy sớm học bài nhìn thấy cảnh này ra mấy người được chứng kiến. Thế là người có tiếng tại trường như Hạ Đồ liên lạc với người có trách nhiệm của nhà trường, để họ tạm thời kiểm soát, cho các sinh viên ra vào, ngăn ngừa nỗi sợ hãi lan rộng. Mặt khác gọi điện cho Đới Minh Phong, báo cho ấy tin này. Hạ Đồ chuẩn bị sẵn tinh thần chịu kỷ luật, cũng quên nhiệm vụ duy trì trật tự trường của mình.

      Điều khiến ấy bất ngờ là những người tới trường đầu tiên lại phải Đới Minh Phong hay các đồng nghiệp khác mà chính là Cung Khắc trong bộ dạng quần áo còn chưa chỉnh tề cùng với Diệp Nam Sênh ngáp ngắn ngáp dài, ràng là chưa tỉnh giấc.

      Thoạt nhìn Vạn Vi Vi đỉnh đầu, Diệp Nam Sênh hề kinh ngạc. chỉ lẩm bẩm câu: “Đúng là rối gỗ đung đưa …”.

      “Cái gì rối gỗ đung đưa?” Hạ Đồ hỏi.

      Diệp Nam Sênh vừa vừa rút máy ảnh từ trong balo ra, “Sáng sớm thức dậy, 902 phát ra khe cửa có kẹp mấy tờ giấy. tờ đầu tiên có hình vẽ và bốn chữ ‘Xác chìm dưới băng’. Tờ thứ hai… đó, chính là cái này… ‘Rối gỗ đung đưa”.

      “Lẽ nào tổng cộng có sáu mảnh giấy?” Hạ Đồ hoảng hốt.

      “Ừ hứ”. Diệp Nam Sênh gật đầu, sau đó hướng máy ảnh lên mắt cá chân của Vạn Vi Vi, chụp tấm, “ chỉ có vậy đâu. 902 phát ra sáu trang giấy đó vừa vặn là mấy trang bị xé bỏ trong chỗ mấy người họ đến chơi”.

      Cất máy ảnh , Diệp Nam Sênh trừng mắt, giả vờ nghiêm túc để hù dọa Hạ Đồ, “ với Đới Minh Phong, đây phải vụ án có thể tiện tay bắt cá đâu…”.

      Phía cảnh sát chắc chắn dốc hết sức lực để phá vụ án này. Nhưng Diệp Nam Sênh hiểu, vì sao mình phải cùng Cung Khắc tới nơi sáng sớm vừa phát ra xác chết vào lúc trời tối thui như thế này, hơn nữa còn phải mang theo mấy sợi dây thừng bên người.

      “902, đừng với tôi định lấy tôi ra làm thử nghiệm, treo tôi lên cây đó! 902, tôi sợ độ cao! 902, đau, đau, chút…” ràng Cung Khắc giỏi kiểm soát lực, chỉ ra sức buộc chặt khiến cho Diệp Nam Sênh chảy nước mắt ròng ròng. kéo vạt áo bằng lông vũ xuống dưới chút, sau đó để Cung Khắc thắt sợi dây thừng bên ngoài bộ quần áo. ủ dột, “Vì sao lại là tôi chứ?”.

      “Chuyên nghiệp, dũng cảm, vì đó là ”. Chỉ mấy câu ngắn ngủn của Cung Khắc khiến Diệp Nam Sênh bỗng chốc dạt dào cảm xúc. hiên ngang lẫm liệt với : “Vì coi trọng tôi như vậy… Tôi bò lên trước rồi hẵng thắt được ?... Đau mà…”.

      Kết quả, hôm đó Diệp Nam Sênh bò được nửa vẫn cứ rơi xuống khỏi cây cột. Cũng may có Cung Khắc đứng phía dưới, chút khách khí, dồn hết năm mươi lăm cân thịt cơ thể mình xuống vóc người 1 mét 85 của , khiến cả hai lăn mấy vòng theo quán tính. Sau lúc đầu váng mắt hoa, Diệp Nam Sênh phát bản thân mình bị đè xuống dưới.

      Cơ thể Cung Khắc ấm áp cách kỳ lạ. Diệp Nam Sênh bỗng nhiên dám thở mạnh, vì chỉ cần hít thở chút là cảm giác được mùi hương thuộc về .

      “902, có xem chương trình phim truyện lúc tám giờ ?” Diệp Nam Sênh chớp chớp mắt, nhìn chăm chú vào những đường nét trong bóng tối của Cung Khắc. Cung Khắc dường như bị đập hơi mạnh, nhíu mày gì. Chỉ còn lại mình Diệp Nam Sênh tự lẩm bẩm: “Mẹ tôi xem đấy. Tôi cảm thấy với khung cảnh tại, hai chúng ta mà làm chút chuyện gì đó rất lãng phí”.

      liếm liếm môi.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 23. Tỏ tình

      Bầu tời tối đen, quầng sáng mờ mờ phía xa mơ hồ bao trùm lên hai con người dưới mặt đất. Bộ áo lông màu đỏ của Diệp Nam Sênh lại mông lung thêm tầng.

      Cung Khắc nhìn gương mặt của Diệp Nam Sênh nhưng cảm nhận được động tác liếm môi của . Giọng ướt át, đầu lưỡi trượt qua môi, lại thêm răng ma sát vào nhau, cổ họng có tiếng nuốt nước bọt ừng ực.

      cũng nuốt nước bọt rồi hỏi: “Làm gì cơ?”.

      “902, ngốc nghếch…” Diệp Nam Sênh cười khúc khích nhấc cổ áo của Cung Khắc lên để sát lại gần mình rồi ghé mặt qua. Thời gian như chiếc máy phát thanh được ấn nút dừng tạm thời, tựa hồ vĩnh viễn đọng lại ở cảnh tượng ấy – khoảnh sân mới xảy ra án mạng tại đại học Y Lâm Thủy, gió lạnh, cỏ khô, nền tuyết ướt và hai trái tim cùng đồng thời đập mãnh liệt.

      Hơi thở của Diệp Nam Sênh phả đều đặn từng nhịp xuống làn da của Cung Khắc. Ba mươi mấy năm qua, trái tim lần đầu đập nhanh đến vậy. Có mấy giây, quên cả hít thở.

      Môi mềm mại.


      “Bố ơi… Bố ơi!” Tiếng gọi của Đông Đông dần dẫn nét bên tai, cảm nhận được đôi tay xíu đẩy người mình, Cung Khắc choàng tỉnh.

      Trời sáng hẳn. bệ cửa sổ tầng ba Công an quận Bính Đông, có những tia nắng mới lên. ra ban nãy là giấc mơ.

      Đông Đông đặt món đậu nành quẩy nóng mà sáng nay Vương Diệp dẫn con bé mua lên bàn rồi hỏi: “Bố ơi, bố đâu vậy? Sao sáng sớm tìm thấy bố?”.

      “Bố tới trường quan sát”. Cung Khắc đón lấy món quẩy của con , cắn miếng, vẫn còn nóng hổi. Đông Đông và Vương Diệp vừa từ ngoài bước vào gần như đồng thanh lên tiếng: “Có phát được gì ạ?”.

      Cung Khắc gật đầu, nhưng manh mối phát ra giao cho Đới Minh Phong điều tra rồi. Bây giờ ngồi trong căn phòng ấm áp, ăn sáng, chờ đợi kết quả.

      Nhưng về việc phát đó là gì, vẫn phải đợi thông tin phản hồi mới có thể hơn.

      Đông Đông ngoan ngoãn mang đồ ăn sáng cho các các chú làm việc thâu đêm ở các phòng khác. Trong phòng chỉ còn lại Cung Khắc và Vương Diệp. Cung Khắc ăn xong quẩy, lúc lau tay chợt ngẩng đầu lên, “Vương Diệp?”.

      “Sao thế ạ, thưa thầy!” Cung Khắc rất hiếm khi gọi tên ai, đột ngột như vậy khiến Vương Diệp run tay, suýt nữa đánh rơi nửa miếng quẩy trong tay. Cậu lấy mu bàn tay quẹt lớp dầu ăn khóe miệng, ngước mắt nhìn Cung Khắc.

      “Hỏi cậu vấn đề”.

      “Thầy Cung cứ !” Vương Diệp thẳng thừng vứt luôn món sữa đậu nành trong tay. Đây là lần đầu tiên Cung Khắc chuyện với cậu cách nghiêm túc thế này. Cậu có dự cảm, thầy Cung muốn bàn với cậu về vụ án.

      Cung Khắc trầm tư giây lát rồi hỏi: “Trong tình huống gì mà sau tai nạn bất ngờ lại tình nguyện nằm bò lên người chàng rất lâu đứng dậy, hơn nữa… tiếp theo đó còn có những hành vi ‘quấy rối’?”.

      Sau đôi ba giây suy xét, Cung Khắc lựa chọn từ “quấy rối” để khái quát kiểu hành động đó.

      giây trước, Vương Diệp vẫn còn phấn khích bỗng chốc thất vọng. Cậu xua tay, “Còn phải hỏi sao. đó thích chàng kia. Thầy Cung, cái trò quấy rối mà thầy phải là hôn đấy chứ? Là thầy à? Thế ấy chắc chắn thích thầy rồi!”.

      phải tôi. Tôi vụ án”. Cung Khắc đứng dậy ra khỏi phòng. Bước chân của rất nhanh, vì ngay cả bản thân cũng cảm thấy lỗ tai nóng rực lên.

      “Vị trí đúng…” ôm tai, tại vị trí bên vành tai còn in hằn dấu răng đỏ mờ mờ.

      Đó là thứ Diệp Nam Sênh để lại cho ngay sân của trường đại học Y Lâm Thủy trước lúc bình minh. Cắn xong, Diệp Nam Sênh ngồi người , cười khúc khích rất lâu. nằm dưới đất, lưng chạm xuống nền đất, đầu óc trống rỗng lúc.


      Hôm đó, khi gặp lại Diệp Nam Sênh là bậc thềm trước cửa Công an quận. Diệp Nam Sênh xuống xe cùng các đồng nghiệp pháp y, trán còn lấm tấm mồ hôi, cởi mũ ra cầm tay quạt quạt. Quạt được mấy cái, chiếc mũ lông trong tay đột nhiên biến mất. ngẩng đầu lên, Cung Khắc đứng cao hơn hai bậc thềm giật lấy mũ, nghiêm túc đội nó lên đầu bằng hai tay.

      cảm lạnh đấy”. xong mấy chữ này, Cung Khắc sải bước xuống thềm, tiến về phía mấy vị pháp y thảo luận gì đó.

      Nâng chiếc mũ che kín mắt lên, Diệp Nam Sênh ngây người mấy giây, nụ cười gian xảo gương mặt khó mà che giấu được. nhảy chân sáo mấy bước tới bên cạnh Cung Khắc. Dưới tình huống chiều cao chênh lệch hai mươi mấy phân, Diệp Nam Sênh kiễng chân lên, dáng vẻ như nghe các đồng nghiệp chuyện, thực chất là thầm bên tai Cung Khắc, “902, sao ?”.

      thoải mái”. Dường như cần suy nghĩ, cái cớ như dối được buột miệng bật ra.

      “Hả?” Diệp Nam Sênh loạng choạng. Sau khi đứng vững, giơ tay lần sờ lên người Cung Khắc, “Đừng là hông nhé, em cưỡi lên người lâu như vậy”.

      lượng của Diệp Nam Sênh thấp, khiến các đồng nghiệp khác nhìn qua bằng ánh mắt kinh ngạc. Sắc mặt Cung Khắc sớm thể nhận ra là đỏ bừng hay đen kịt, cứ thế trừng mắt lườm Diệp Nam Sênh, sau đó gượng gạo lùi về sau.

      quả duy trì hành động lùi bước ấy cho tới khi Diệp Nam Sênh biến mất khỏi tầm mắt.

      Diệp Nam Sênh cười đến hụt hơi, nhưng cười xong lại bắt đầu âu sầu, “Bà Mục, mẹ bảo phải làm sao đây? Con thích người nhưng có vẻ như ấy vẫn chưa thông suốt”.


      Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Diệp Nam Sênh lần nữa chạm mặt với người “chưa thông suốt” ấy, địa điểm là phòng họp tầng hai của Công an quận Bính Đông.

      Diệp Nam Sênh chốc chốc lại động vào con chuột bàn để tiện thay đổi hình ảnh màn chiếu. thuyết minh báo cáo khám nghiệm pháp y cùng với hình ảnh, “Nạn nhân Vạn Vi Vi, 21 tuổi. Căn cứ vào độ cứng của tử thi, có thể suy đoán thời gian tử vong trong khoảng ba đến năm tiếng trước khi thi thể được phát . Nguyên nhân tử vong tương đồng với nạn nhân Nhiếp Duy chết trước đó, qua đời sau khi máu trong người bị rút cạn, vết thương cũng là dạng bốn lỗ tròn nằm phía cổ trái”.

      cúi xuống, di chuột. Cùng với động tác của , bức ảnh màn hình được tập trung phóng đại, nhắm chuẩn vào bốn cái lỗ. Hình ảnh tiếp tục được thay đổi, bên cạnh xuất vị trí vết thương phía cổ phải của Nhiếp Duy. Hai nạn nhân, nguyên nhân cái chết lại hoàn toàn tương đồng.

      Diệp Nam Sênh đứng dậy, xua tay, “Đội pháp y đối chiếu rất nhiều đồ vật có khả năng trở thành hung khí, đều có kết quả…”.

      “Chẳng lẽ đúng là do ma cà rồng gây ra?” Phía dưới, nhân viên cảnh sát phá lên cười, nhưng giây sau câm nín ngay bởi câu của Đới Minh Phong, “Cho dù có đúng là ma cà rồng, chúng ta cũng phải bắt bằng được con ma này!”.

      Người cảnh sát bị phê bình cúi gằm xuống, co rụt người lại trong khoảng bóng của chiếc máy chiếu.

      Diệp Nam Sênh bật cười, “Cũng chẳng phải là ma cà rồng. Nếu tôi đoán nhầm, đó có lẽ là công cụ giết người có bốn răng cưa, công cụ giết người kết hợp với bộ phận tạo áp lực chân . Răng của nó rất sắc, khi đâm xuyên vào động mạch, trong khoảng thời gian ngắn rút hết toàn bộ máu trong cơ thể…”

      Ánh mắt mơ màng. Dựa theo thứ hung khí giết người chưa từng thấy, chỉ miêu tả thông qua ấn tượng trong não bộ kia, phía dưới có mấy người vô thức sờ lên cổ mình.

      “Bác sỹ Diệp, có thể đưa ra ý kiến nào mang tính chỉ đạo ?” Người lên tiếng là Đới Minh Phong. Bây giờ ấy gọi Diệp Nam Sênh là bác sỹ Diệp, thái độ rất kính trọng.

      Diệp Nam Sênh nhún vai: “Chỉ đạo dám, phát mới đúng là có”.

      “Phương thức tử vong của Vạn Vi Vi và Nhiếp Duy có chút khác biệt. Bản thân Nhiếp Duy uống thuốc ngủ rồi bị giết chết. Còn Vạn Vi Vi trước lúc chết có phản kháng, có hai bằng chứng. là rất nhiều chỗ người Vạn Vi Vi có phản ứng thể sống, có lẽ trước khi chết ta và hung thủ có phản kháng. Hai là ngoại trừ vết thương cổ ra phần phía sau chếch bên phải đầu Vạn Vi Vi có chỗ bị rạn nứt xương, dưới da xuất huyết. Đây là vết thương do hung khí cùn gây ra. Cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến Vạn Vi Vi mất khả năng chống cự, tiếp đó bị giết hại. Vì khi ấy ta ngất xỉu rồi”.

      “Ừm…” Đới Minh Phong chìm vào suy tư. Lát sau, ấy lên tiếng: “Nhưng chỉ biết những điều này chưa thể giúp ngay được gì cho việc phá án”.

      “Có”. Cung Khắc ngồi ở hàng ghế sau im lặng nãy giờ. Lúc Diệp Nam Sênh trình bày, vẫn còn vẽ gì đó lên giấy, lời của Đới Minh Phong khiến đặt bút xuống.

      “Phạm vi của hung thủ có thể được thu hẹp lại. và Vạn Vi Vi rất thân thiết, nơi sinh sống cũng khá gần Lâm Thủy, chiều cao từ 1 mét 80 tới 1 mét 85, thông thuộc đường lối lại trong đại học Y Lâm Thủy. Rất có thể là giáo viên hoặc sinh viên các trường ở gần hoặc chính trong đại học Y Lâm Thủy…”

      Cung Khắc còn chưa dứt lời, tiếng ồn vọng vào từ hành lang, có cảm giác càng lúc càng gần, có cảm giác nhắm thẳng về phía căn phòng này.

      Đới Minh Phong chuẩn bị đứng dậy xem cánh cửa bị người ta đạp mạnh.

      Xuất trước tiên là người béo mập với mái tóc cắt ngắn ngủn.

      Ánh mắt Diệp Nam Sênh men dần xuống chiếc thắt lưng hiệu Armani hông người đó rồi chuyển lên chiếc sơ mi kẻ caro hiệu Burberry, cuối cùng dừng hẳn chiếc dây chuyền vàng thô kệch bằng nửa ngón tay lủng lẳng chiếc cổ béo núc, sau đó thầm huýt sáo tiếng. Hay cho cặp đôi hoàn hảo.

      Người béo mập đó ràng nghe thấy tiếng cảm thán trong nội tâm Diệp Nam Sênh, vì lúc này đây ông ta nổi giận đùng đùng, quát vào mặt cả đám cảnh sát ngồi trong phòng: “Ai giải phẫu cho con cưng của tôi!”.

      “Con cưng của ông là ai?” Phía dưới có người cảnh sát đứng dậy, bực bội hỏi. lòng, cảnh sát phá án cũng dễ dàng như người dân vẫn suy nghĩ. Thu thập chứng cứ, điều tra xác minh, loại bỏ các đối tượng tình nghi… trong suốt quá trình ấy, họ cũng gặp phải đủ loại người. Có người hợp tác và rất nhiều thành phần thiếu tôn trọng. Nhưng họ là cảnh sát, khi gặp phải những người cứng đầu cũng chỉ biết nhẫn nhịn.

      Theo sau người đàn ông béo mập ấy chính là Hạ Đồ, chen mãi mới len lên được phía trước. Có lẽ vì phải tiếp đón ông ta, sắc mặt Hạ Đồ cũng vui cho lắm. ấy lên tiếng giới thiệu: “Đội trưởng, vị này là bố của Vạn Vi Vi”.

      “Tôi là người giải phẫu chính, có vấn đề gì sao?” Diệp Nam Sênh nhướng mày, tới phía trước đám đông. Có lẽ bất kỳ người nào trong phòng cũng ngờ được, bố của Vạn Vi Vi dám ra tay trong trụ sở Công an thành phố.

      “Mẹ kiếp, con ông chết rồi, mày còn dám động dao với nó!”

      Khi cú đấm của ông ta hướng về phía mình, trong đầu Diệp Nam Sênh xuất tình cảnh có gương mặt tím bầm, sưng vù và đôi mắt thâm quầng giải phẫu trong phòng để xác. Nhưng dường như bất luận là hay người khác cũng đều để cho cảnh tượng ấy xảy ra.

      “Người khác” ấy chính là Cung Khắc.

      Trong căn phòng thường ngày chuyên phụ trách tội phạm của Công an quận Bính Đông, Diệp Nam Sênh xoa chiếc cằm bầm tím của Cung Khắc. xoa rất cẩn thận, động tác cũng rất nhàng.

      Có lẽ vì chuyện mới xảy ra ban sáng, Cung Khắc có phần sốt ruột. Khi mười ngón tay nắm chặt rồi lại buông ra tới lần thứ mười, nghe thấy Diệp Nam Sênh : “Phải làm sao đây? 902 à, vốn đẹp trai rồi, lần này vì em còn suýt nữa bị hủy hoại dung nhan…”.

      Cung Khắc cảm thấy đầu mày của mình giật liên hồi.

      “Hay là em chịu chút thiệt thòi, để làm bạn trai của em nhé?” Diệp Nam Sênh ngừng lại, mắt long lanh nhìn Cung Khắc.

      “Có được hay câu . Nếu được, em nghĩ cách khác…”

      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :