1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Ngoại truyện 1

      Tôi tên là Cung Tiêu Đằng, mọi người trong nhà đều gọi tôi là Đông Đông.

      Sau khi ra viện, tôi được bố giữ ở nhà nghỉ dưỡng năm. Năm đó xảy ra rất nhiều chuyện. Chị Nam Sênh sinh cho tôi em trai. Em trai có khuôn mặt tròn, bầu bĩnh, đẹp trai hơn bố. Tôi cứ ngắm em mãi biết chán, có lúc còn bò bên cạnh nôi nhìn em cả ngày. Bố hai lén lút với tôi rằng thời gian nữa thôi, mẹ hai cũng sinh cho tôi em . Cả ông chú kỳ quặc Cận Hoài Lý đó cũng làm cha, là em trai lớn hơn em tôi nửa tuổi, nhưng vẫn to ngang bằng nó.

      Vì chuyện ấy, ông chú kỳ quặc cũng ít lần đấu khẩu với bố tôi. Chú ấy hay liếc mắt nhìn xem nhà tôi cho em trai ăn món gì. Mà cứ mỗi lần chú ấy định bám theo chị Nam Sênh khi chị chuẩn bị cho em trai ăn sữa, bố lại đứng trước mặt chú ấy với biểu cảm lãnh đạm, chắn đường rồi hờ hững : “Đưa con trai cậu tới bệnh viện kiểm tra , đổi gen từ bây giờ chưa biết chừng đứa sau cao hơn chút đấy”.

      ra tôi cảm thấy tại bố thích mà thôi, nếu bố chắc chắn còn độc miệng hơn chú kỳ quặc.

      Nhưng có chuyện tôi nghĩ mãi mà vẫn hiểu, vì sao khi tôi rời , Trần Tấn học lớp năm mà khi trở về ấy vẫn ngồi nguyên ở đó?

      “Này, đáng nhẽ phải lên cấp hai rồi chứ?” Ngày đầu tiên học, tôi nhìn thấy Trần Tấn đứng trước cổng trường lúc tan học. ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng mới lắm, cổ áo để hở, miệng ngậm cọng cỏ. Cơn gió mùa hạ thổi bay mái tóc . Tôi cảm thấy cao lên rất nhiều.

      ràng để tâm tới câu hỏi của tôi: “Gây chuyện, thi trượt, bị ở lại lớp là chuyện bình thường. Ngốc!”.

      Tôi đâu có ngốc. Tôi còn chưa kịp , Trần Tấn thẳng thừng cầm lấy cặp sách của tôi: “ với sư phụ rồi. Thầy bận, sau này đưa em từ nhà đến trường, đón em từ trường về nhà, đằng nào chúng ta cũng học cùng trường”.

      “Em là sư tỷ nhá, cần đưa đón à!”

      Trần Tấn hay rồi, coi như nhìn thấy kháng nghị của tôi mà xách cặp của tôi chạy trước. Chạy xa vài mét, còn quay đầu lại hét lên, chọc tức tôi: “Em là rùa hả, chậm vậy..”..

      Lúc đó tôi nghĩ, Trần Tấn này sao mà đáng ghét thế. Nhưng tôi ngờ, những năm tiếp theo đó, Trần Tấn vẫn luôn đáng ghét ấy cùng tôi học tới năm lớp năm.

      Khi tôi ngồi trong phòng học lớp năm, quay đầu lại nhìn Trần Tấn ở dãy bàn cuối cùng, lo lắng cứ học mãi lớp năm như vậy.

      Hôm ấy tan trường, tôi với Trần Tấn: “Này, học hành chuyên tâm chút , bớt gây chuyện được sao, nghĩ mình là người toàn năng à!”.

      Lúc ngang qua đường, tôi mải , chú ý rằng có xe tới. Bỗng thấy Trần Tấn tùy tiện kéo tôi cái mạnh. Nhân lúc tôi còn chưa kịp hoàn hồn, vòng ngón tay, búng lên trán tôi: “Con mắt nào của em nhìn thấy học hành chú tâm?”.

      Mấy năm rồi, tôi hiểu mình thể tìm thấy uy nghiêm của đàn chị trước mặt Trần Tấn, tôi hậm hực: “Thế gây chuyện sao? Có chấm dứt được ?”.

      cố gắng vậy!” Câu trả lời của vẫn luôn lông bông như vậy.

      Nhưng kể ra, năm đó cũng lạ, Trần Tấn gây chuyện lần nào, trong kỳ thi lên cấp, số điểm của còn cao hơn cả tôi.

      Về sau, mãi tới khi tôi và Trần Tấn cùng học cấp hai, cùng học cấp ba, thậm chí là cùng lên đại học, học chung rất nhiều năm, tôi mới chợt nhận ra muộn màng, hỏi: “Này, năm xưa cố ý phải ?”.

      “Cố ý sao?” sát lại gần tôi rồi hỏi ngược lại.

      sao, vì tôi là bạn của Trần Tấn rồi.

      “Chẳng biết tôn trọng sư tỷ gì cả!” Tôi vẫn cứng miệng.

      “Sư phụ rồi, với sư tỷ em, có thể tùy ý càn rỡ”.

      “Bố em?” Tôi trợn tròn mắt: “ khi nào chứ!”.

      “Mấy năm trước phải..”. đáp mơ hồ.

      “Mấy năm trước!” Tôi vẫn chịu buông tha, nghĩ bụng sao bố có thể bán tôi như thế.

      “Em nhiều chuyện ”.

      Tôi trợn tròn mắt, lần này nhiều lời được nữa, miệng bị chặn lại rồi.

      Haizz, hay cứ vậy cả đời , nhỉ...
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Ngoại truyện 2

      Tôi tên là Đới Minh Phong, làm cảnh sát cũng được bảy năm rồi, quá quen với đủ các hành vi tàn nhẫn của tội phạm. Tôi sớm miễn dịch với cái chết, nhưng khi người bị uy hiếp tính mạng là đồng nghiệp của tôi, nghĩ cũng đủ biết tôi thể bình thản như vậy được nữa, đặc biệt khi người đó là Hạ Đồ.

      Đó là vụ cướp xảy ra trước cửa ngân hàng, tội phạm có trang bị súng tự chế, giết người cướp tài sản rồi biến mất khỏi thành phố. Hạ Đồ bị trúng đạn khi cùng tôi truy tìm tên tội phạm ấy.

      Tôi đứng trong phòng ICU của bệnh viện tỉnh, nhìn Hạ Đồ mê man bên trong, nghe thấy bác sỹ bên cạnh giải thích: “Viên đạn xuyên thẳng vào đầu, cũng may là căn cứ theo các chỉ số hiển thị gây tổn thương tới tổ chức thần kinh của bệnh nhân”.

      bị thương tới thần kinh quan trọng tức là sao phải ?” Tôi gấp gáp hỏi.

      Bác sỹ lắc đầu, “Đây chính là chuyện may mà tôi sắp . Mặc dù tổn thương tới khu thần kinh quan trọng nhưng có nghĩa là sao, này đến 98% ngủ mãi như thế này. thẳng chút, ấy trở thành người thực vật”.

      “Chết tiệt!” Nếu phải có đồng nghiệp kéo tôi, tôi đấm cho tên bác sỹ ăn hàm hồ đó trận.

      Nhưng tôi đấm ông ta sao chứ, Hạ Đồ cũng chẳng tỉnh lại được.

      Tôi bắt đầu nghiện rượu, làm việc còn chuyên tâm. Lãnh đạo có tìm tôi chuyện mấy lần, tôi nghe tai trái ra tai phải. Họ chẳng còn cách nào, tôi cũng bó tay.

      Tình trạng này duy trì tròn hai tuần, pháp y Diệp vừa hết cữ tới tìm tôi. Sinh con xong mà ấy chẳng hề béo lên, tinh thần cũng cực kỳ phơi phới. Vừa gặp mặt, ấy cuộn cuốn sách trong tay, đập thẳng vào đầu tôi: “Hạ Đồ chết rồi sao? Hạ Đồ chết rồi sao? Hạ Đồ chết rồi sao? Chưa chết mà ở đây bày ra cái vẻ tiều tụy suy sụp này cho ai nhìn? Nếu là đàn ông hãy nghĩ cách gọi người con của tỉnh dậy . Đừng với tôi là thích Hạ Đồ? Đừng phủ nhận, tôi ghét nhất là loại người cứ ôm tâm trong lòng chịu ra. Dám chối hả? Dám chối tôi cắt của !”.

      Tôi cười khổ: “Nhưng bác sỹ ấy tỉnh lại, cho dù tôi muốn tôi thích ấy, ấy cũng nghe được”.

      “Bác sỹ chỉ là 98% khả năng, chẳng phải vẫn còn 2% đó sao? chưa nghe câu này sao? Những điều xảy ra thế giới này thường là những chuyện có tỷ lệ thấp, chân lý luôn nằm trong tay số ít!” Bác sỹ Diệp vung nắm đấm như hô khẩu hiệu. Nhưng hiểu sao, tôi bỗng nhìn thấy hy vọng.

      Phải, vẫn còn 2% mà.

      Tôi tra rất nhiều tài liệu, đối với bệnh nhân như Hạ Đồ, chuyện với ấy có lẽ có thể gọi được ý thức của ấy. Tôi là kẻ vụng về, biết kể chuyện lắm, nhưng vẫn cố liều, bấm bụng mà kể.

      “Ngày xửa ngày xưa, trong tòa thành cổ ở khu rừng, có người đẹp say ngủ, mái tóc của ấy màu vàng..”. Câu chuyện đầu tiên của tôi vừa mới bắt đầu bị Diệp Nam Sênh tặng cho cái bạt tai.

      “Cho dù Hạ Đồ có là người đẹp ngủ trong rừng cũng chỉ là gã hoàng tử mạo danh giả dối thôi. Nếu tin hôn ấy, xem ấy có tỉnh ?”

      Câu chuyện đầu tiên của tôi kết thúc bằng tiếng cười chế giễu của Diệp Nam Sênh.

      Ngày thứ hai, trong đội có hành động, là vụ mất tích, sếp do dự biết tôi có hay . Tôi , tôi .

      Vì Hạ Đồ thích người đàn ông hèn nhát.

      Vụ án có chút trắc trở, trước sau phải mất tới nửa tháng mới phá được. Khi trở về tôi kể cho Hạ Đồ nghe vụ án ấy. Tôi nhận ra tôi vẫn giỏi kể mấy câu chuyện này hơn. Sau đó bác sỹ Diệp lại tới thăm Hạ Đồ, nghe thấy câu chuyện này, ấy đấm tôi nữa.

      Thi thoảng tôi còn kể với Hạ Đồ chuyện hồi của tôi. Khi ấy tôi nghịch lắm, có lần trèo tường gãy cả chân, nằm nhà dưỡng thương cả tháng trời. Lúc đó mẹ cho tôi ra khỏi cửa.

      “Hạ Đồ, chỉ mới nằm tháng chán chết rồi. Em thích chơi như vậy, sao đủ kiên nhẫn nằm lâu như thế chứ. Mau dậy ”. Hôm đó tôi nằm bò giường của Hạ Đồ, ngủ thiếp , trong mơ dường như tôi cảm thấy có ai đó nhàng vuốt ve gò má tôi.

      Sau đó, khi tôi kể hết những câu chuyện lúc , tôi bắt đầu kể chuyện về tôi và Hạ Đồ: “Em biết đâu, lúc em mới vào đội cực kỳ hấp tấp. Mà hấp tấp thôi lại còn nhiều chuyện, ngày nào cũng ríu ra ríu rít, thấy phiền lắm. Nhưng ai cho phép em chui vào trái tim hả? Hạ Đồ, em còn tỉnh dậy, phát vào mông em đấy, Hạ Đồ..”..

      Tôi chớp chớp mắt, phát ra điều gì đó.

      Hôm ấy là cuối tuần, sau khi hết ca tôi tới thăm Hạ Đồ, mới chuyện được lúc nhận được điện thoại của trưởng phòng.

      “Trưởng phòng, em còn trẻ, tạm thời muốn suy nghĩ tới vấn đề cá nhân”.

      Phòng bệnh rất yên ắng, chỉ còn tiếng ro ro của máy thở, di động bật loa ngoài nhưng chất giọng oang oang của trưởng phòng vẫn cực kỳ nổi bật: “Tiểu Đới à, tôi biết cậu nghĩ sao. Nhưng tình hình của bé Hạ Đồ đó, chúng tôi đều biết. Cậu nên chỉ nghĩ cho riêng mình, cũng phải nghĩ tới bố mẹ chứ. Cháu tôi xinh xắn, tuổi tác cũng hợp với cậu, ý của tôi là muốn hai đứa tiếp xúc trước xem sao?”.

      “Việc này..”.

      Tôi vẫn còn chưa hiểu gì, di động bị người giường giật lấy. Hạ Đồ giây trước vẫn còn nhắm mắt, giờ oang oang vào di động: “Trưởng phòng, cản trở nhân duyên của người ta là rất thất đức đấy, gã họ Đới này là của em! Của em mà!”.

      giả vờ nữa hả, Hạ? Tôi giơ tay... phát vào mông ấy.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Ngoại truyện 3

      Tôi là Cung Khắc, vợ tôi - Diệp Nam Sênh - hay gọi tôi là 902. Đó là số nhà của căn hộ tôi ở tại Lâm Thủy. Nhưng bây giờ nhà 901 và 902 còn phân biệt nữa vì tôi sớm ghép hai nhà thành .

      Sáng sớm, thú cưng của Diệp Nam Sênh, con cự đà Mỹ tên là Long Long, hay thích lén lút trèo từ ban công cũ nhà Diệp Nam Sênh ra ngoài. Cứ tới lúc ấy là tôi hiểu, mấy chậu cây hiếm có của tôi lại gặp họa rồi.

      phải tôi chưa từng kháng nghị với Diệp Nam Sênh, nhưng bà Cung luôn hỏi ngược lại tôi câu: “902, em ? em mà đành lòng để mấy chậu hoa cho Long Long của chúng ta ăn à?”.

      Đành lòng đành lòng, nhưng với cái đà ăn càng lúc càng khó chiều của Long Long, tôi suy nghĩ có nên trồng mấy loài như hoa hướng dương .

      Vào lúc tôi vắt não suy nghĩ, đứa con trai sáu tuổi của tôi từ phòng em bé chậm rãi ra: “Bố ơi, em lại khóc rồi”.

      Quên , tôi và Nam Sênh kết hôn tới năm thứ sáu chúng tôi có đứa con thứ hai. Xét về tướng mạo, bất luận là con hay con trai đều giống Nam Sênh hơn chút. Các đồng nghiệp hay lấy chuyện này ra đùa giỡn, tôi chẳng để tâm. Con trẻ giống bà Cung có gì tốt, ấy đẹp hơn tôi nhiều.

      Rất nhiều năm sau khi tôi và Diệp Nam Sênh kết hôn, tôi làm chỉ đạo kỹ thuật chuyên nghành Tâm lý tội phạm tại khoa Hình Công an tỉnh B. Bà Cung cũng rời khỏi trường học, ấy tới làm trưởng phòng Pháp y, chúng tôi làm việc trong cùng tòa nhà, mỗi ngày cùng nhau ngồi xe làm, lúc về lại khoác tay nhau cùng ra khỏi tòa nhà. Sếp Hứa - vị sếp lâu năm của tôi - cười rằng chúng tôi là tấm gương khiến mọi người rất ghen tỵ, điều này có gì tốt.

      Nhưng có chuyện tôi lại rất buồn, lần xa cách đầu tiên sau khi cưới là vào năm Đông Đông tốt nghiệp cấp ba, thi lên đại học. Gần như giống hệt trải nghiệm năm xưa của bố vợ, bà Cung lấy lý do ai thua người ấy quyết để bắt con lớn của chúng tôi đăng kí vào chuyên nghành pháp y của trường đại học trọng điểm trong nước.

      Sau khi quyết định, tâm trạng tôi vui, tôi ngẩng đầu lên nhìn bà Cung: “Xem ra tương lai khi quyết định chuyên nghành của con trai và con bé, cũng phải thua”.

      Bà Cung bỗng lắc đầu nguầy nguậy: “No, no, no, tới lúc đó quy định là ‘ai là phụ nữ, người ấy quyết’”.

      “..”.


      Về sau, tôi kể cho bố vợ chuyện này, ông thầm kể tấm gương của mình cho tôi: “ ra mẹ con và con bố đều là kiểu người, nếu phải ý nguyện của con trẻ, họ miễn cưỡng”.

      Tôi lĩnh hội được tinh thần, từ đó mỗi tối, câu chuyện gối đầu giường được tôi kể cho con trai và con bé nội dung đều tự động chuyển từ công chúa Bạch Tuyết qua vụ án “Mảnh xương sườn biến mất”.

      Việc bồi dưỡng từ rất quan trọng, nhưng sao tôi lại cảm thấy con bé cứ nhìn tôi bằng đôi mắt rưng rưng nhỉ...
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Những mẩu chuyện

      Số 1


      Từ sau khi Diệp Nam Sênh và Cung Khắc xác định quan hệ đương, Diệp Nam Sênh luôn suy nghĩ vấn đề, làm bạn của người ta, có phải nên tặng chút quà gì đó cho đối phương ? Nhớ lại món bánh phù dung hiệu Chu Ký mà Cung Khắc thích ăn, nhờ giáo Mục Trung Hoa tìm cho mình công thức làm bánh phù dung. là làm, từ nhào bột, làm nhân cho tới nướng bánh, đều tự tay làm.

      Ba ngày sau, khi bảo vệ của tiểu khu Tùng Bình chuẩn bị báo cảnh sát rằng chủ nhà 901 tòa 11 rất có thể chế bom phá nhà, Diệp Nam Sênh cầm cây gậy gỗ chọc chọc cửa sổ nhà Cung Khắc: “Cung Tiêu Đằng, con mang cái này cho 902 ”.

      “Dạ”. Đông Đông đón lấy hộp điểm tâm lấy từ cây gậy gỗ xuống, bưng lên chạy .

      Nhưng Đông Đông hề quay lại nữa.

      Diệp Nam Sênh bắt đầu ngẫm nghĩ, lẽ nào ngon?

      sao, ngon làm lại là được rồi.

      Thế là mấy ngày sau đó, cây gậy gỗ của nhà 901 cứ đều đặn hằng ngày lại chọc vào cửa sổ ban công nhà 902. Mỗi lần Đông Đông tới, Diệp Nam Sênh đều đợi ở đó, đưa cho nó hộp bánh phù dung hiệu “Diệp Ký”.

      Cuối cùng cũng tới ngày, Đông Đông nhận bánh của Diệp Nam Sênh nữa: “Chị Nam Sênh, em xin chị đừng làm bánh cho bố em nữa, thuốc trị đau bụng tiêu chảy ở nhà em hết sạch rồi”.

      Diệp Nam Sênh bê bánh trở về phòng, tâm trạng hụt hẫng. Đúng lúc ấy, Hồng Mao bò tới bên chân . Diệp Nam Sênh cầm bánh lên, đưa tới bên miệng nó: “Hồng Mao, mày nếm , khó ăn vậy sao?”.

      Hồng Mao đưa mũi ra ngửi ngửi rồi lập tức sùi bọt mép, ngã vật ra đất.


      - Trích “Ký chuyện bếp núc u ám của Diệp Nam Sênh”
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Số 2

      Ngày Xuân phân hôm ấy, ngọn núi góc Đông Nam của tiểu khu Tùng Bình có tổ chức tang lễ. Đông Đông cầm cái xẻng bằng nhựa của nó vừa đào đất vừa hỏi Diệp Nam Sênh đứng sau lưng: “Chị Nam Sênh, có phải chúng ta nên ?”.

      gì?” Diệp Nam Sênh sụt sịt. rất buồn, cấp cứu cả đêm, dạ dày cũng rửa rồi, thuốc cũng uống rồi, chỉ còn thiếu hô hấp nhân tạo nữa thôi nhưng vẫn cứu được.

      “Khi ông nội của Hoàng Tiểu Binh qua đời, cậu ấy và ông rất nhiều”. Đào lớp đất sâu bằng nửa cánh tay, Đông Đông lau mồ hôi, bôi cả đất lòng bàn tay lên mặt.

      “Thôi được rồi..”. Diệp Nam Sênh nhớ lại những lời thoại trong bộ phim truyền hình mà Cung Tiêu Đằng hay xem lúc tám giờ tối, đan hai tay vào nhau, đặt trước bụng, lẩm bẩm từng câu: “Tới thế giới khác, mày phải ngủ sớm dậy sớm, nuôi dưỡng thói quen làm việc nghỉ ngơi điều độ, rảnh rỗi có thể quen bạn , hoặc chơi bời với đối tượng nào đó, có chơi bời ra sản phẩm cũng sao, chúng mày cũng chẳng có cái gọi là kế hoạch sinh đẻ. Ăn nhiều món ngon vào, đừng ăn lung tung, có biết ?”.

      Nhưng còn chưa xong, phía sau có tiếng vang lên.

      “Về nhà”.

      Là Cung Khắc, giọng xa xa vọng tới từ phía con đường dưới gốc cây.

      “Bố ơi..”. Mỗi lần Cung Khắc xuất , Đông Đông lại như vậy, bất luận trong tay cầm cái gì cũng lập tức bỏ xuống, phi như bay về phía Cung Khắc.

      Nhìn theo cái bóng xíu của Đông Đông, Diệp Nam Sênh nhíu mày hét: “Cung Tiêu Đằng, đám tang cử hành được nửa rồi, rốt cuộc có chôn nữa hay ?”.

      chôn nữa! Dù sao cỏ độc của bố có độc hơn nữa, Hồng Mao ăn vào cũng giống như thuốc ngủ!”

      Diệp Nam Sênh cúi đầu nhìn Hồng Mao nằm dưới đất, để lộ lớp da bụng trắng hếu. cũng thấy kỳ lạ: “Sao mày chết vì độc hả?”.

      Hồng Mao cả đêm hít thở bỗng lật người, đổi tư thế, tiếp tục nằm bò ra, bất động.

      Ánh nắng mùa xuân dường như cực kỳ ru ngủ người ta.

      “Hồng Mao, đứng dậy, đừng để tao gọi mày tới lần như hai! Còn dậy, ba ngày sau tao đút cho mày món bánh phù dung... tao làm”.

      Câu của Diệp Nam Sênh thành công khiến Hồng Mao nằm cứng đơ cả đêm mở mắt, nhanh lẹ bò theo Diệp Nam Sênh về nhà.

      Vạch đen rơi đầy xuống mặt Diệp Nam Sênh, ra điểm tâm làm còn độc hơn cả cỏ độc.


      Cung Khắc và con cách Diệp Nam Sênh mấy bước chuyện với nhau thế này.

      “Ban nãy con làm gì đấy?”

      “Chơi với chị ạ”.

      “Ồ, chơi trò gì?”

      “Tổ chức tang lễ cho Hồng Mao”. Cung Tiêu Đằng ngồi vai Cung Khắc, vỗ tay .

      ....

      Cung Khắc câm nín lúc. suy nghĩ chuyện, xem ra sau khi mấy chậu cây Vân Nha, Rùa bạc Bana Brazil và cây lá kim Tứ Xuyên lần lượt trở thành điểm tâm sau bữa ăn cho mấy con thú cưng của Diệp Nam Sênh, phải nghiêm túc suy nghĩ xem chậu cây mới được nhận có nên đưa thẳng tới văn phòng ở trường .


      - Trích “Nhật ký nuôi thú cưng của Diệp Nam Sênh”
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :