1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      94. Tín đồ

      ấy vẫn còn tình cảnh khi vừa phá cửa ra. thể đó là địa ngục nhưng cũng khác mấy. Vũng máu chảy ngoằn ngoèo từ căn phòng vệ sinh gần cửa nhất. Ban đầu Lê Hoan còn tưởng Giang Đào giết người. Nhưng tới khi ấy nhìn đó còn là cảnh tượng ghê tởm hơn cả giết người.

      Chỉ nhìn bằng mắt thường, Lê Hoan phán đoán trường phải có tới ít nhất năm thi thể. Đều là chó, lớn có loài Great Dane, nhất là con Chihuahua. Phần lớn những con chó này đều chết, ban nãy tiếng động mà Lê Hoan và mọi người nghe thấy ngoài cửa chính là tiếng kêu của con Bắc Kinh nằm trong lòng Giang Đào. Nó khác với những con chó khác, da của nó vẫn còn, có điều não bị lấy mất, não chó màu trắng hồng bị lấy nằm rải rác dưới nền. Giang Đào bị đám cảnh sát vây quanh dường như hề sợ hại mà cười hì hì.

      Lê Hoan lập tức giơ súng: “Cảnh sát nghi ngờ có liên quan tới loạt các vụ án giết người, bây giờ mời theo chúng tôi về đồn công an hợp tác điều tra”.


      Ở đầu này, Cung Khắc “ừm” tiếng, tỏ ý bảo ấy cứ tiếp tục . Lê Hoan chuyển máy qua tay khác: “Giang Đào sở dĩ ta có hành vi giết chó là xuất phát từ nỗi hận dành cho Chu Lệ Na. Chúng tôi điều tra, Giang Đào phải dựa vào thế lực nhà họ Chu để phát triển. Tình cảm giữa ta và Chu Lệ Na ra mấy tốt đẹp, nhưng bố bợ kiên quyết cho họ ly hôn, thế nên ta tìm tình nhân bên ngoài”.

      Cung Khắc hiểu những lời Lê Hoan với vụ án họ điều tra có liên quan chỗ nào. Dường như hiểu được nghi hoặc của Cung Khắc, Lê Hoan tiếp: “Theo cách của Giang Đào, Chu Lệ Na là người lãnh cảm, ta thường với Giang Đào câu: ‘Tình dục là tội ác’”.

      Điện thoại của Cung Khắc bật chế độ loa ngoài, Đới Minh Phong đứng bên cạnh nghe rất . ấy dở khóc dở cười vì câu của Chu Lệ Na, : “Sao bệnh tâm lý mà giống tín đồ tôn giáo vậy?”.

      Đới Minh Phong ngờ câu vô tư của mình lại bất ngờ nhận được tán đồng của Lê Hoan. ấy : “Chu Lệ Na đúng là tôn thờ chúa Jesus của đạo Kitô. Thầy Cung, nếu nhớ nhầm nạn nhân Túc Vân ở thành phố Túc Đông khi chết cổ cũng đeo tượng chúa Jesus phải ?”.

      Kết hợp với tư thế của mấy nạn nhân trước khi chết, Cung Khắc cảm thấy phát này của Lê Hoan chưa biết chừng điểm mấu chốt, có thể từ điểm này lại tìm ra thói quen lựa chọn người bị hại của hung thủ của nên. Mà thói quen gây án của hung thủ luôn liên quan tới lai lịch của kẻ đó, tất cả đều giúp ích rất lớn đối với việc phá án.

      Cung Khắc mời Đới Minh Phong hợp tác điều tra những nạn nhân nữ còn lại. ấy bỗng dội gáo nước lạnh: “Thầy Cung, thầy đừng quên, trong số bốn người này còn có người làm bán hoa. ta liệu có lãnh cảm , liệu có tín ngưỡng ?”.

      “Chúng ta cứ điều tra xem sao”. Cung Khắc vậy.

      giờ chiều, trong căn phòng tại Công an thành phố Túc Đông, Cung Khắc lần lượt nhận được tin tức từ khắp nơi. Quả giống như họ suy đoán, bốn nạn nhân nữ mặc dù phải đều tôn sùng Kitô giáo nhưng trong đó có hai người là tín đồ của đạo Kitô, hai người còn lại được coi là tín đồ nửa vời, vì theo bạn bè và người thân, cả Lý Linh làm nghề bán hoa kia cũng thi thoảng có thói quen cầu nguyện. Như vậy, có lẽ hung thủ nhằm vào những tín đồ của đạo Kitô. Nhưng người thỏa mãn điều kiện này nhiều nhu vậy, vỉ sao cứ phải là bốn người này? Cung Khắc lại chìm vào suy tư.

      Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, được cảnh sát khác ở cùng phòng với Cung Khắc nhận máy, mới được vài câu, sắc mặt người đó thay đổi. Cậu ta lắp bắp với Cung Khắc: “Thầy Cung, phía quảng trường có tin báo, Đông Đông và Hạ Đồ… xảy ra chuyện rồi”.


      Ở thành phố Túc Đông có hai bệnh viện lớn, là bệnh viện Nhân dân số 1, và hai là bệnh viện trung tâm thành phố Túc Đông. phải cuối tuần, thế mà tại sảnh lớn khu cấp cứu của bệnh viện vẫn đông kín người. Nếu bạn có mặt ở đó, bạn chẳng cần ngước mũi lên ngửi mùi máu cũng quá nét. Tập trung ở đó đa phần là những người vừa tham gia vào cuộc diễu hành quảng trường. Trước khi tới, Cung Khắc được thông báo hình nộm giá cao bỗng nhiên đổ sập khiến đám đông hỗn loạn, giẫm đè lên nhau.

      Còn vết thương của Hạ Đồ và Đông Đông ra sao Cung Khắc tạm thời biết. chỉ biết khi đó Hạ Đồ và Đông Đông đứng rất gần trung tâm việc.

      tìm khắp lượt các giường tạm ở đại sảnh nhưng nhìn thấy họ, thế là về phía phòng bệnh. Phòng bệnh nối liền với cửa sau của sảnh cấp cứu. Theo biển chỉ dẫn, cuối cùng Cung Khắc tìm được Cung Tiêu Đằng trong gian phòng thứ ba tầng hai.

      Khi ấy Đông Đông nhắm nghiền mắt, khuôn mặt bầu bĩnh chằng chịt những vết thương ngang dọc. chân nó được bó bột, cũng may là còn tỉnh táo. người mặc áo blouse trắng ngồi nghe phổi cho con bé. Hạ Đồ và Vương Diệp ở bên cạnh. Trông Hạ Đồ có vẻ chị bị thương , Vương Diệp chẳng có chuyện gì cả.

      Đông Đông nghe thấy tiếng cửa, quay đầu ra nhìn thấy Cung Khắc, chuẩn bị lên tiếng gọi bị bác sĩ ngăn cản. Bác sỹ giơ tay với nó: “Suỵt”.

      Hạ Đồ cũng nhìn thấy Cung Khắc, ấy cùng ra ngoài.

      “Thầy Cung, xin lỗi , em chăm sóc tốt cho Đông Đông”. Hạ Đồ nhận lỗi sai trước. Cung Khắc xua tay, “Hãy về tình hình lúc đó ”.

      “Tình hình khi đó khá đột ngột, Đông Đông đòi ăn kẹo bông nên Vương Diệp mua. Em dẫn con bé xem diễu hành. Ai ngờ được con rối kim loại để trang trí bên đường bất ngờ đổ xuống, sau đó còn kéo theo ít thứ. Khi ấy bên cạnh em có phụ nữ có thai. Em sợ chị ta gặp nguy hiểm, suýt nữa quên mất Đông Đông. Cũng may có người đàn ông dùng cơ thể che những vật rơi xuống, nếu vết thương của Đông Đông chỉ có từng ấy”. Hạ Đồ cúi đầu . Cung Khắc mất thời gian suy nghĩ mà hỏi thẳng Hạ Đồ: “Người phụ nữ có thai đó có phải vẫn chuyện với hai người suốt ?”.

      “Đúng vậy, dọc đường hầu như bọn em và chị ta đều cạnh nhau. Chị ta mình và Đông Đông rất hợp…”

      “Hạ Đồ, lập tức cầu tăng cường nhân lực, tìm người có diện mạo giống người phụ nữ đó nhưng có thai. Chị ta rất có thể liên quan tới vụ án. Chị ta nhắm vào Đông Đông, nếu tôi đoán nhầm, chị ta hoàn toàn mang bầu”. Thử hỏi có người phụ nữ nào mang thai lại tới mấy nơi đó tham gia diễu hành. Hơn nữa theo miêu tả của Hạ Đồ, người phụ nữ đó còn hành động độc lập.

      Mặc dù hy vọng tìm được lớn, nhưng cũng thể từ bỏ hy vọng. Đặc biệt là chẳng mấy chốc, phía Đới Minh Phong có tin, vật kim loại gặp chuyện từng bị người ta giở trò. Trong điện thoại, Đới Minh Phong họ điều tra camera giám sát khi ấy, có lẽ tìm được manh mối.

      Trong lúc đợi kết quả, Cung Khắc nhớ ra còn có người cứu Đông Đông. Sau khi hỏi y tá, được biết đối phương bị thương rất nặng, chỉ cách phòng của Đông Đông vài mét.

      Tới nơi rồi, Cung Khắc mới phát , hóa ra đó là người quen.

      Còn nhớ năm ngoái phá vụ án đầu tiên tại Lâm Thủy, vụ án cắt bỏ bộ phận sinh dục nam ấy, sau đó bắt được Quan Lệ là trai giả . Hôm nay người cứu Đông Đông, trùng hợp lại là “bạn trai” của Quan Lệ khi ấy – Chu Hằng.


      Chu Hằng nằm giường, bị thương ở vai trái và cánh tay phải. Cho dù bị thương, ta vẫn giúp ông bác ở giường kế bên rót cốc nước. Cung Khắc ho tiếng. ta ngẩng đầu lên nhìn Cung Khắc, ngẩn ra vài giây, sau đó dường như nghĩ ra chuyện gì, ta từ từ nở nụ cười: “… là cành sát Cung?”.

      Cung Khắc qua: “Tôi tới để cảm ơn cứu con tôi”.

      “Con ?” Chu Hằng nghi hoặc. Cung Khắc giải thích: “Chính là bé vừa cứu”.

      “Là bé à, dễ thương lắm. Chuyện ấy mà, cần ngại”.

      “Chẳng phải ở Lâm Thủy sao? Sao lại tới đây? Giờ này trường học chưa nghỉ đông mà, phải ?” Cung Khắc tiện thể hỏi. Chu Hằng hơi cúi đầu rồi lại ngẩng lên, “Tôi thôi việc rồi, ra ngoài dạo chơi, giải tỏa tâm trạng”.

      “Bà xã cùng sao?”

      “Cảnh sát Cung, thế này là tôi dính líu tới vụ án sao?” Chu Hằng cười, nhưng nụ cười ấy cũng tắt rất nhanh, “ ấy tới, chúng tôi ly hôn rồi”.

      Chuyện này đúng là khiến Cung Khắc có chút bất ngờ, “Lần trước gặp vợ , tôi là vợ cũ, hình như ấy có thai, trông hai người có vẻ rất tình cảm”.

      “Đúng là rất tốt đẹp. Nhưng chuyện đời này, ai biết trước được”. Chu Hằng lại cười. Bây giờ Cung Khắc mới phát ra, ta là người thích cười. Lần trước gặp mặt, ta hề cho Chung Khắc ấn tượng ấy. Có bác sỹ đẩy cửa bước vào, tới tìm Chu Hằng.

      Chu, cầu kiểm tra của được bệnh viện sắp xếp vào ngày mai rồi”.

      Chu Hằng được sau đó quay đầu về phía Cung Khắc: “Cảnh sát Cung, đây chính chuyện biết trước được mà tôi muốn , tôi có chút bệnh”.

      ta chỉ vào đầu mình.

      Chu Hằng mắc bệnh ung thư não, Cung Khắc ngờ đến điều này. Chu Hằng và Cung Khắc rất nhiều chuyện. ta bị bệnh giúp ta nhìn thoáng nhiều chuyện, con người nên sống lạc quan, nên khoan dung và nên học cách từ bỏ. Càng khiến Cung Khắc ngạc nhiên hơn là Chu Hằng cũng tin vào đạo Kitô, cổ ta cũng đeo tượng Chúa. Chu Hằng thậm chí còn luôn mang cuốn Kinh thánh theo người. ta thần thánh giúp con người hiểu đạo lý, thoát khỏi con đường mông muội.

      Cung Khắc là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng lời của Chu Hằng lại khiến nghĩ ra điều gì đó. Tên Trương này ra tay với những người phụ nữ theo tín ngưỡng của đạo Kitô, phải chăng trong cuộc sống của từng tồn tại người phụ nữ như vậy? Người ấy cũng tin vào đạo Kitô nhưng lại làm chuyện tổn thương tới Trương?

      Cũng vào lúc Cung Khắc đưa ra nghi vấn này, thông tin phản hồi từ đồng nghiệp khiến thảng thốt. Phạm vi hung thủ trước đây từng đưa ra bây giờ có thông tin phản hồi xác thực. Trong số những người từng có mâu thuẫn với bố , những người mãn hạn tù có thời gian để gây án đều lần lượt được loại trừ, bây giờ chỉ còn lại vụ án con dâu của bí thư huyện Thiệp mà thôi.

      Nếu hung thủ phải Vương Văn Hiên trong số những người nhà của , rất có khả năng có người nhắm vào bố vì nguyên nhân này.

      Xem ra, chuyến tới huyện Thiệp lần này là bắt buộc rồi.

      Nhưng Đông Đông phải làm sao? cố trong buổi diễu hành chứng thực chuyện hung thủ nhằm vào Đông Đông, người phụ nữ mang thai giả kia còn chưa tung tích, làm sao có thể rời ?
      A fang thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      95. Trương khác

      Đới Minh Phong đưa ra hai phương án. là Cung Khắc ở lại Túc Đông, Công an Túc Đông cử nhân lực tới huyện Thiệp điều tra. Hai là Cung Khắc đích thân , Đới Minh Phong tăng cường nhân lực bảo vệ an toàn của Đông Đông.

      Cung Khắc đồng ý lắm với phương án thứ nhất, vẫn hy vọng mình có thể tận tâm tận lực. Dù sao cũng là vụ án liên quan đến Trương, giao cho người khác, sợ có sơ suất, huống hồ còn nguy hiểm. Nhưng nếu đích thân , còn Đông Đông…

      Sau khi buổi họp kết thúc, Cung Khắc chuẩn bị rời khỏi trụ sở Công an Túc Đông, bắt xe tới bệnh viện lần nữa. tới thăm Đông Đông.

      Bệnh viện cực kỳ yên ắng, ngọn đèn lớn trong phòng bệnh tắt, chỉ còn lại những ánh sáng le lói của ngọn đèn trước giường mỗi bệnh nhân. Cung Khắc tới bên cạnh giường của Đông Đông, nhàng mở chăn ra.

      “Đông Đông…” khẽ gọi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc gối trong chăn, thực hoảng hốt.

      bước nhanh ra hành lang, định tới quầy y tá hỏi thăm, nếu mở camera giám sát của bệnh viện. Nếu được nữa tính tới việc nhờ Đới Minh Phong giúp đỡ.

      Nhưng vô số những dự tính của cuối cùng thể thực thành công, vì vừa tới giữa hành lang, Cung Khắc liền nhìn thấy Chu Hằng tay đẩy xe lăn xuất , người ngồi xe lăn chính là Cung Tiêu Đằng.

      “Bố!” Con bé cất giọng lảnh lót.

      Cuối cùng Cung Khắc vẫn lựa chọn đích thân tới huyện Thiệp lần, còn Đông Đông, Đới Minh Phong vỗ ngực với rằng chắc chắn bảo vệ tốt cho con bé. Trước khi , Chu Hằng biết chuyện cũng giúp đỡ chăm sóc Đông Đông. , nếu chỉ riêng câu của Đới Minh Phong, Cung Khắc chưa chắc yên tâm như thế. Vì Chu Hằng rất tốt với Đông Đông, cánh tay ta bị thương nhưng lần nào cũng chấp nhận nhường giường của mình cho Đông Đông chơi, mặc cho mình có nơi nghỉ ngơi. Chu Hằng , và Đông Đông có duyên. ta có con, vợ trước của ta mang thai đứa con của người khác, ta coi Đông Đông như con của mình.

      “Cảnh sát Cung, yên tâm. Tôi bảo vệ tốt Đông Đông, huống hồ còn biết bao nhiêu người”. Chu Hằng chân thành .


      Cung Khắc rồi, tới nơi xảy ra vụ án mười mấy năm trước, huyện Thiệp.

      Huyện Thiệp là huyện cực nằm trong địa phận của thành phố trực thuộc tỉnh A. Sau bao băm mở cửa cải cách, cả nước có vô vàn thay đổi, nhưng bước chân phát triển dường như còn chưa chạm tới huyện Thiệp. Cung Khắc con đường đất nhấp nhô, vẽ dấu bằng chắc chắn giữa huyện Thiệp trước mắt và hình ảnh huyện nghèo khó mười năm trước, đúng là hề sai chút nào.

      xuống xe trước ngôi nhà gạch đỏ, có người đứng trước nhà đợi họ từ lâu. Sau khi bắt tay và giới thiệu xong xuôi, Cung Khắc được biết đối phương là đồn trưởng cũ của đồn công an huyện Thiệp – Hướng Tiền Tiến.

      Sau khi trao đổi, Cung Khắc mừng rỡ phát ra đồn trưởng Hướng từng tham gia việc phá vụ án giết con dâu bí thư. ấy vẫn còn nhớ bố của Cung Khắc.

      ra năm đó đội trưởng Cung vụ án còn cần điều tra sâu thêm nhưng khi ấy Vương Văn Hiên chết, ý của cấp là kết án từ đây, đội trưởng Cung có kiên trì thêm cũng vô ích. Cũng may sau đó còn xảy ra những vụ án như thế nữa, mọi người cũng còn quan tâm vụ án đó nữa”. Hướng Tiền Tiến ngồi trong phòng làm việc đơn sơ, hút thuốc, nhớ lại.

      “Sau khi vụ án kết thúc, trong thôn có người nào đột ngột bỏ ?” Cung Khắc hỏi. Hướng Tiền Tiến rít thuốc, giống như hồi tưởng. Sau đó ấy lắc đầu: “Thời gian lâu, chắc chắn tôi thể nhớ được nữa, có thể kiểm tra lại. Đúng rồi, trước khi đến chẳng phải cũng cầu tôi kiểm tra xem trong thôn có người nào theo đạo Kitô mà? Tôi tra rồi, có manh mối gì. lòng, ở vùng rừng núi hiểm trở như chúng tôi, người tín Phật nhiều, có khi bọn họ chẳng biết Jesus là ai nữa”.

      Cung Khắc gật đầu, xem ra ngày mai vẫn nên tới nhà nạn nhân nữ năm đó chuyến xem sao.

      Ngày thứ hai vừa mới bắt đầu, Cung Khắc dậy từ rất sớm, ngồi chiếc xe ba con lừa kéo mà huyện Thiệp đặc biệt chuẩn bị. Cung Khắc, Hướng Tiền Tiến và cán bộ cùng Cung Khắc tới huyện Thiệp vào trong núi. Vụ án hơn mười năm trước xảy ra tại thôn tên là Lý Gia Vượng, thôn này nằm chính trong ngọn núi lớn mà họ tới.

      Đường núi dễ hơn họ nghĩ, nhưng cũng khúc khuỷu. may mắn là đường họ gặp đám tang. Để tiện cho chuyện ma chay, họ lại lỡ lúc. Khi tới được thôn là mười rưỡi.

      Đồn trưởng Hướng nắm tình hình trong thôn, thuần thục đưa Cung Khắc tới nhà chồng của nạn nhân, nhà bí thư. Đội trưởng Hạng bí thư năm đó về hưu, bí thư tại là con trai ông ấy, cũng là chồng của nạn nhân.

      Đồn trưởng Hướng gõ cửa, nhanh chóng có người đáp. Người mở cửa là phụ nữ trẻ, ăn mặc diện hơn những phụ nữ nông thôn bình thường chút. Thấy đồn trưởng Hướng, ấy mỉm cười hỏi thẳng: “Đồn trưởng Hướng, tới tìm Lý nhà tôi sao? may, ấy họp rồi. có việc à?”.

      “À, đây là đồng chí từ Công an tỉnh xuống, muốn tìm hiểu chuyện năm xưa của Phàn Phương”. Phàn Phương là tên của nạn nhân nữ trong vụ án năm xưa. Cung Khắc chú ý thấy người phụ nữ mở cửa khi nghe thấy tên của Phàn Phương sắc mặt bỗng lạnh . Còn thân phận của người này cần giới thiệu, Cung Khắc cũng đoán ra đại khái. Nếu đoán nhầm ta có lẽ chính là vợ sau của chồng Phàn Phương.

      “Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu chút về tình hình của Phàn Phương. Nếu biết gì có thể với chúng tôi cũng được”. Cung Khắc lên tiếng.

      Phụ nữ thường muốn trong đầu chồng mình xuất khác, thế nên lời của Cung Khắc trở thành đề tài cho người phụ nữ trước mặt.

      “Phàn Phương vốn phải bị Vương Văn Hiên cưỡng bức, bọn họ vốn chung chạ”. Người phụ nữ hằn học kể lại những gì ấy biết.

      ra Phàn Phương và Vương Văn Hiên vốn là người , có điều gia đình họ Phàn chê nhà họ Vương có tiền, quay ra gả con cho nhà họ Lý. Lý là họ chính trong thôn Lý Gia Vượng, có tới hai phần ba người ở đây mang họ Lý, còn Vương là họ lớn khác trong thôn. tới đây, người phụ nữ bĩu môi: “Họ lớn sao chứ, làm chuyện khuất tất ắt bị trời phạt, nhà chẳng có ai sống quá bốn mươi tuổi cả”.

      Câu của người phụ nữ khiến Cung Khắc hứng thú. tới đây, đồn trưởng Hướng cũng nhớ ra: “Đám tang ban nãy lại là người nhà họ Vương?”.

      “Lại còn , con trai thứ hai nhà họ, Vương Hựu Phát qua đời”.

      “Họ mắc bệnh gì đó phải ?” Cung Khắc tin vào chuyện trời phạt gì đó.

      Câu của Cung Khắc được đồn trưởng Hướng trả lời: “Nghe trước đó họ có tới bệnh viện lớn ở huyện kiểm tra, là bệnh trong não, cụ thể là gì , có điều chữa được”.

      Cung Khắc vốn dĩ còn định hỏi xem trong nhà còn giữ thứ gì của Phàn Phương nhưng nghĩ lại bèn thôi. Nếu hỏi , chắc bị đánh đuổi ra khỏi cửa mất.

      Rời khỏi nhà họ Lý, Cung Khắc đề nghị tới nhà họ Phàn xem sao, đồn trưởng Hướng lắc đầu: “Nhà họ Phàn năm đó chỉ còn Phàn Phương và bà ngoại, bây giờ cả hai người đều ở dưới rồi”.

      Đồn trưởng Hướng chỉ xuống dưới đất.

      Đây là tin hay lắm, sau đó Cung Khắc lại thăm vài nhà trong thôn nhưng có tiến triển gì mới, thế là mấy người họ quay lại đồn công an huyện Thiệp.

      Người đón tiếp ở đó là cậu thanh niên rất nhanh nhẹn. Cung Khắc vừa mới quay về, cậu ta rót trà cho . Lúc đưa trà có xảy ra chút chuyện, Cung Khắc mải nghĩ, đón vững, nước đổ ra bàn. bàn đặt tấm kính, vốn có chuyện gì, nhưng khổ nỗi là tấm kính đó lại bị nứt, mặc dù Cung Khắc sống ở xã hội mới nhưng cũng biết các cụ có thói quen chèn ảnh dưới kính, đúng là dưới tấm kính ấy lại đè ít ảnh.

      Cậu nhóc gây họa sợ bị ăn mắng chẳng kịp lau nữa mà nhấc thẳng tấm kính lên: “Thầy Cung, mau giúp tôi bỏ ảnh xuống. Để lãnh đạo biết được tôi làm ướt ảnh, tôi thảm chắc”.

      Cung Khắc hiểu tâm trạng của cậu thanh niên, nhanh chóng bỏ hết ảnh dưới tấm kính ra.

      Lấy mãi, lấy mãi, động tác của bỗng nhiên ngừng lại. Ánh mắt Cung Khắc bị bức ảnh chụp chung được đè phía dưới thu hút.

      mang theo phấn khích, lao thẳng ra khỏi phòng tìm đồn trưởng Hướng, để lại cậu nhóc kia, nét mặt bối rối từ lâu.


      Nguồn gốc của bức ảnh nhanh chóng được xác minh. Đó là bức ảnh chụp chung của đoàn du lịch bị lạc đường mười mấy năm về trước, ảnh có người mặc trang phục của giáo sỹ nước ngoài. Ông ta và đồn trưởng Hướng đứng kề vai cạnh nhau, xung quanh có mấy người dân và các thành viên trong đoàn du lịch. Nhìn kỹ thấy có mặt Chu Lệ Na và Túc Vân, lúc đó họ trẻ hơn bây giờ rất nhiều, nhưng nhìn mặt vẫn có thể nhận ra được. Còn Lý Linh và lễ tân kia thay đổi có hơi nhiều, cần làm đối chiếu hình ảnh mới để có thể xác nhận.

      Khiến Cung Khắc hưng phấn chỉ có điểm này, vì Phàn Phương và Vương Văn Hiên khi đó cũng có mặt.

      Cung Khắc chỉ vào người cảm thấy khá quen mặt đứng bên cạnh Vương Văn Hiên.

      Đồn trưởng Hướng cầm ảnh nhìn lúc lâu, bỗng nhiên vỗ đùi như nghĩ ra gì đó: “Đây là em trai thứ hai của Vương Văn Hiên. Cậu hỏi tôi mới nhớ ra, sau khi trai chết, người này cũng biến mất khỏi thôn”.

      “Cậu ta học sao?”

      học, nhưng cậu ta khá thông minh, lúc đó tôi mới được phân tới đây, còn nhớ năm đó trong thôn có chỗ mua pháo hoa, chính cậu ta tự mày mò, chất lượng kém pháo mua thành phố chút nào, có điều làm thứ đó khá nguy hiểm, lúc đó đồn trưởng của chúng tôi răn dạy cậu ta bài”.

      “Đồn trưởng Hướng, nhà Vương Văn Hiên ở đâu, đưa tôi tới đó!” Cung Khắc kiềm chế được kích động, bệnh về não, cái chết vô cớ, đoàn du lịch, những chuyện tưởng chừng có chút liên hệ nào dựa về cùng hướng. dường như nhìn thấy tia sáng.


      Khi tới Lý Gia Vượng trời xâm xẩm tối.

      Cung Khắc cùng đồn trưởng Hướng tới trước ngôi nhà tồi tàn. Trông có vẻ lâu có ai ở đó rồi. cửa có móc khóa gỉ sét. Cung Khắc vốn định tìm thứ gì để cạy ra, ai ngờ bị đồn trưởng Hướng cười. Đồn trưởng Hướng : “Văn hóa thế làm gì, cái khóa này chẳng biết bị bao nhiêu đứa trẻ con mở ra rồi nữa”.

      Đồn trưởng Hướng xong bèn giật cái, đầu khóa quả nhiên rơi xuống đất .

      Cũng là, Cung Khắc nghĩ.

      Căn nhà nhiều năm có người sống, khu vườn mọc rất nhiều cỏ dại, cao thấp đều nhau. Mùa đông sắp tới, cỏ khô lại thành đám, khi có gió thổi, lại vang lên những tiếng giòn tan.

      Trời tối hẳn, Cung Khắc mở đèn pin lên, vào trong căn nhà phía Đông trước. Là nhà bếp. nhìn vòng, có thu hoạch gì. lại ra nhà chính, tại đây có cái giường có lò đốt bên dưới, mặt giường hỏng, để lộ ra lớp gạch bên . Gian phòng ấy cũng trống trải. Khi chuẩn bị rời , Cung Khắc bỗng nhiên bị thứ gì trong giường thu hút. Cả căn phòng toát ra thứ mùi cũ kỹ, chỉ có ở đó hình như từng có người động vào.

      Cung Khắc ngồi sụp xuống, lấy tay gảy thứ bị chiếc cửa ở lỗ giường che đậy ra, phát bên dưới là cuốn nhật ký ngả vàng. Cung Khắc lật trang đầu tiên, nội dung như sau:

      Jesus hại người. tôi sắp chết rồi, Phàn Phương lại xem quan hệ giữa họ là tội ác. ta đáng chết, tôi giết ta nhưng hại chết trai.

      Cái tên ký trang đó là − Trương.

      Trương chính là em trai của Vương Văn Hiên.

      muốn trả thù cho Vương Văn Hiên nên vẫn luôn đối phó với bố . Cung Khắc xem nhanh từng trang từng trang, bên ghi chép mỗi vụ án từng nhúng tay vào khi bố còn sống. Nhưng kỳ lạ là, trong nhật ký ghi chép chuyện giữa Trương và .

      Cung Khắc gập cuốn nhật ký lại, bất ngờ phát ra dưới cùng còn có chữ.

      cầm đèn pin lên soi, bên viết: Đông Đông ở trong tay tôi.

      Là nét chữ khác với trước đây.

      Trái tim Cung Khắc chợt đập mạnh. lấy di động ra, gọi điện cho Đới Minh Phong ở Túc Đông: “Đông Đông đâu?”.

      “Đông Đông? Đợi em hỏi chút”. Đới Minh Phong dường như gọi điện thoại cho đồng nghiệp bảo vệ ở bệnh viện, ngờ khi quay về nghe máy cả người hoang mang tột độ: “Họ Chu Hằng đưa Đông Đông mua đồ ăn, nửa tiếng rồi chưa quay về… Thầy Cung, tôi lập tức phái người tìm. người lớn trẻ con, cho dù Trương ra tay cũng dễ dàng như vậy”.

      “Người đưa Đông Đông là Chu Hằng, chính là Trương”.

      Trương khác.

      Bút tích đó Cung Khắc từng nhìn thấy, là của Chu Hằng.
      A fang thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      96. Người thừa kế

      Cung Khắc vốn nghĩ rằng, muốn tìm Chu Hằng phải mất khoảng thời gian, chí ít phải tổ chức lực lượng, kiểm tra hình ảnh camera giám sát, tất cả đều phải chuyện sớm chiều. Nhưng ngờ, ngay khi vội quay trở lại Túc Đông nhận được cuộc điện thoại do Chu Hằng gọi tới.

      Trong điện thoại, Chu Hằng chuyện vẫn rất ôn hòa. cười và chào Cung Khắc: “Hi, cảnh sát Cung, tôi nghĩ bây giờ nhận được món quà của tôi rồi phải ?”.

      “Vương Văn Hiên là gì của ?” Cung Khắc hỏi thẳng. Đầu kia điện thoại vọng tới tiếng vỗ tay. Chu Hằng cười phá lên, : “ hổ là cảnh sát Cung, tôi còn chưa đoán ra rồi”.

      Cung Khắc sao ngờ được khi bố còn sống Trương tồn tại nhưng cách thức gây án của Trương khi đó thấp kém, đơn giản hơn Trương mà đối mặt bây giờ nhiều. Nếu Trương đầu tiên dựa vào bộ não để đối đầu với cảnh sát Trương bây giờ ngoài bộ não thông minh, còn có sở trưởng vận dụng kỹ thuật cao.

      Sau lần chuyện với Cận Hoài Lý, Cung Khắc miêu tả Trương như thế này - Về bề ngoài, Trương là người có địa vị nhất định trong xã hội, có công việc thấp cũng nổi bật, được nhận nền giáo dục cao cấp, tinh thông ngoại ngữ, y học, vật lý học... có sở trường trong việc phân tích tâm lý, hơn nữa điểm quan trọng nhất là rất giỏi bình ổn cảm xúc của mình.

      Cung Khắc tự đấm vào đầu. Sao nghĩ ra sớm, trong vụ án của Quan Lệ, Đới Minh Trang, với tư cách là bạn tốt của Quan Lệ, còn chịu đả kích lớn đến thế, vậy mà Chu Hằng từng hẹn hò với Quan Lệ lại chịu ảnh hưởng gì về mặt cảm xúc. Hơn nữa sau đó lại nhanh chóng kết hôn. Chỉ riêng điểm này thôi, Cung Khắc nên đoán ra từ sớm. chỉ điểm này, còn nhớ lúc trước khi chết, Lý Vỹ từng thông qua bệnh viện liên lạc với , chỉ vì sơ suất của họ mới khiến Lý Vỹ tử mạng. Cung Khắc còn nhớ lúc đó Lý Vỹ bị dán băng keo quanh người, ngạt thở mà chết. Khi ấy từng hỏi Quan Lệ là vì sao, bây giờ nghĩ lại... Cung Khắc chợt lạnh sống lưng: “Lý Vỹ do giết”.

      Hình như Chu Hằng xe, vì chốc chốc lại có tiếng còi vọng tới. Chu Hằng dường như rất mệt, tiếng cười cũng có chút mệt mỏi: “Này, cảnh sát Cung, lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng nghĩ ra. , may mà nhắc tới Lý Vỹ, tôi cũng sắp quên người đó trông như thế nào rồi. Nhưng tôi nhớ điểm. Khi tôi muốn chơi cùng ta, ta còn vỗ tay. Nhưng khi tôi dùng băng keo quấn miệng và mũi ta lại, ta bắt đầu khó thở. ta khoa chân múa tay, muốn lấy thứ đó xuống, nhưng càng như vậy băng keo chỉ càng chặt thêm. ta giãy giụa, vùng vẫy nhưng khi lăn xuống cầu thang thôi giãy..”..

      Chu Hằng lúc này cho Cung Khắc cảm giác như con nghiện, thông qua ký ức để có được khoái cảm.

      Đầu kia lại vang lên hai tiếng còi, hình như có ai mắng chửi. Lúc ấy Chu Hằng mới nhớ ra có người nghe điện thoại với , lại bật cười: “ thần thông quảng đại như vậy mà đoán ra tôi và Vương Văn Hiên có quan hệ gì sao? Nhưng cũng phải, chú ấy có con trai, tôi lại ở bên chú ấy”.

      Tạp trong điện thoại lớn dần, tín hiệu dường như tốt. Chu Hằng ngáp ngủ: “Vào năm thứ hai sau khi bố chết, chú cũng qua đời. Tôi có phúc như chú. Bệnh viện tôi sống được hết năm nay. Thế nên, Cung Khắc, Cung Tiêu Đằng là món quà cuối cùng tôi dành tặng ”.

      xong, Chu Hằng ngắt máy.

      “A lô! A lô!”

      Đầu kia còn ai trả lời.

      Não Cung Khắc rối như tơ vò.


      Từ huyện Thiệp trở lại Túc Đông, đường cao tốc phải mất mười tiếng. mình Cung Khắc rời khỏi huyện Thiệp vội vàng trở về. Nhưng chưa được bao lâu, Cung Khắc bỗng nhiên nhớ ra gì đó. Lúc đó, gọi cho Đới Minh Phong ở Túc Đông tổ chức lực lượng truy bắt Chu Hằng.

      “Có bao nhiêu đường cao tốc dẫn từ Túc Đông ra ngoài?” Cung Khắc hỏi câu đầu tiên. Đới Minh Phong nhanh chóng phản hồi lại con số: Tổng số các con đường cao tốc lớn lên tới bốn mươi đường.

      Cung Khắc nhắm mắt lại tính toán và sàng lọc điều kiện: “Đường cao tốc vừa tắc nghẽn trong vòng tiếng đồng hồ, gần biển, cửa thu phí có nhân viên nữ, giọng Thiểm Bắc. Chúng ta cần tìm con đường cao tốc phù hợp với những điều kiện này, Chu Hằng rời từ đó”.

      “Dạ? À..”. Đới Minh Phong dường như còn chưa hiểu gì, nhưng ấy vẫn hỏi gì mà lập tức làm theo. ấy hiểu sốt sắng của Cung Khắc dành cho an toàn của Đông Đông hơn bất cứ ai.

      ra Cung Khắc có thể ra được những điều kiện ấy vì trong cuộc điện thoại vừa rồi, nghe thấy tiếng còi ngừng vang vọng. Tiếng máy trả lời của nhân viên thu phí và tiếng sóng vỗ loáng thoáng chỉ có bên bờ biển. Nhớ lại những điểm này, Cung Khắc bỗng nhiên cảm thấy, “Trương” thông minh như vậy, tại sao lại để lại những manh mối này để truy ra? Hoặc cố ý muốn cảnh sát tìm ra mình. Cung Khắc có dự cảm, Chu Hằng còn gọi lại nữa. Nhưng đến tận khi trời nhá nhem tối, di động của Cung Khắc vẫn nhận thêm cuộc điện thoại nào của Chu Hằng.

      Tin tức của Đới Minh Phong có được sau nửa tiếng chuyện điện thoại với Cung Khắc. Trong hơn bốn mươi đường cao tốc có bảy đường gần bờ biển. Trong đó, có năm đường từng tắc nghẽn trong khoảng thời gian ấy. Nhưng trạm thu phí có nhân viên nữ giọng Thiểm Bắc chỉ có . Đó là đường cao tốc Tương Túc, nối liền Túc Đông với thành phố Tương Tân - thành phố khác của tỉnh A. Cung Khắc dự tính thời gian, nếu Chu Hằng tới Tương Tân khoảng vài tiếng nữa vào thành phố. Đới Minh Phong họ liên lạc với phía cảnh sát Tương Tân, phía Tương Tân tiến hành kiểm tra những đường cao tốc vào thành phố, khi phát có Đông Đông xe lập tức chặn lại.

      Đới Minh Phong phản đối, nhưng trực giác cho biết, Chu Hằng bị bọn họ bắt cách đơn giản như vậy.

      Diệp Nam Sênh ở Lâm Thủy xa xôi lúc này biết chuyện của Đông Đông. gọi thẳng cho Cung Khắc mà thông qua Đới Minh Phong để truyền đạt câu: Em đợi hai bố con trở về.


      Cuộc điện thoại thứ hai của Chu Hằng gọi tới vào lúc lửa đêm. Khi ấy Cung Khắc còn xa thành phố Tương Tân nữa. Những ngọn đèn trong những ngôi nhà như đám mây rực rỡ bay lơ lửng phía xa. Trong đêm tối, tiếng Chu Hằng vang lên đều đều: “Cảnh sát Cung, Tương Tân chào đón . Tiếc là tôi thích Tương Tân, quá ồn ào. Tôi muốn tới nơi yên tĩnh, kết thúc tất cả”.

      đường vào thành phố, có cảnh sát và công an địa phương dựa vào số liệu của thiết bị để theo dõi. Lúc này, trong xe có cảnh sát thao tác số liệu, cố gắng truy tìm vị trí của Chu Hằng. Điều Cung Khắc muốn làm là kéo dài thời gian bằng mọi cách có thể.

      “Chu Hằng, đừng làm bừa, người các hận là tôi, Đông Đông vô tội. Bây giờ dừng tay lại vẫn còn kịp, tại y học phát triển, bệnh của phải hoàn toàn vô vọng”. câu vốn có ý an ủi lại vô tình kích động tâm lý tạo phản trong Chu Hằng. bắt đầu dữ dội, cũng mang theo chút châm biếm: “Hy vọng? Các người cho tôi hy vọng khi nào? Bác cả khi biết mình bị bệnh, sống được bao lâu nữa, quay về quê chẳng qua chỉ để gặp mặt người đàn bà tên Phàn Phương đó, nhưng bà ta sao? Khi tốt đẹp với bác cả tốt lắm, khi biết bác cả sắp chết đừng gặp nhau nữa. Phàn Phương đáng chết, chú hai chỉ chịu nổi bà ta”.

      Ngữ khí của Chu Hằng lại trở nên bất lực: “Các biết , chú muốn đầu thú nhưng sau khi bác cả biết đánh ngất rồi giấu chú dưới hầm, để chú ra. Khi chú tỉnh lại bác cả chết. Chú nghĩ, bác cả muốn chú sống tốt. Nhưng ông trời để chú sống tốt, vì chuyện của bác cả, thôn chèn ép chúng tôi. Chú còn cách nào khác, đành rời bỏ thôn. lâu sau, chú phát mình cũng mắc căn bệnh của bác cả. Chú , mắc bệnh này là ông trời cắt đường sống của chú, nhưng bác cả bảo chú trả thù... trả thù”.


      Nghe tới đây, Cung Khắc bỗng nhiên hiểu được tâm lý của em trai của Vương Văn Hiên và Chu Hằng. Con người là vậy, dù bạn có thông minh đến đâu, dù bạn có giàu có cách mấy, nhưng khi đối mặt với chiếc đồng hồ cát đếm ngược, bạn nhìn lớp cát ít dần, ít dần, tuyệt vọng ấy quả thực người bình thường thể nào hiểu được. Huống hồ, em trai của Vương Văn Hiên lại sống quẫn bách đến thế.

      “Chu Hằng, hoàn cảnh sống tốt đẹp, và chú khác”. Cung Khắc ra nghi hoặc của mình. Câu này của khiến Chu Hằng phì cười: “Khác? Có gì khác? Mọi thứ của tôi đều do chú cho tôi, tôi và chú có chung căn bệnh, thù hận của chúng tôi giống nhau, mục đích cũng giống nhau, vậy hãy để xã hội này ghi nhớ chúng tôi”.

      Người cảnh sát bên cạnh Cung Khắc giơ tay vẽ chữ OK. Đầu kia Chu Hằng cũng nốt.

      “Cảnh sát Cung, chắc là mấy người tra ra vị trí của tôi rồi. Tôi ở Tương Tân. Nhưng các đừng gấp, chúng ta gặp nhau nhanh thôi. Ngày mai tôi vị trí của mình cho , tới lúc đó tôi còn tặng cho món quà lớn nữa”.

      Chu Hằng lần nữa ngắt máy.

      Cung Khắc nắm chặt di động, động tác ấy khiến tay kêu lên răng rắc. Món quà lớn của Chu Hằng chắc chắn chẳng tốt đẹp gì. bắt buộc phải tìm ra trước khi gây chuyện.

      Trong lúc này, phía Đới Minh Phong cũng rảnh rang, ấy và những tài phía Công an tỉnh phải vội vã từ Túc Đông tới hội họp với Cung Khắc. Họ gặp nhau ở thành phố Tương Tân.


      Hai cuộc điện thoại với Chu Hằng, Cung Khắc đều ghi lại, bây giờ cả đám người chen nhau trong gian phòng làm việc để dỏng tai nghe. Sau vài lần, dường như phát ra tin gì quý giá. Hạ Đồ ủ dột đấm xuống bàn: “Tên Chu Hằng này quá đáng ghét, chú phạm tội coi như còn có nguyên do, dựa vào đâu mà chạm tới pháp luật, chỉ dựa vào căn bệnh nan y của mình!”.

      cảnh sát bên cạnh lập tức đưa ra ý kiến của mình: “Cũng chưa chắc, tôi cảm thấy kiểu tội phạm như Chu Hằng có thể phân ra phạm vi phạm tội theo quán tính, phải muốn phạm tội, là chú luôn rót cho suy nghĩ này..”..

      Cuộc thảo luận rôm rả bắt đầu. Nhưng đầu Cung Khắc bỗng sáng lên. đứng dậy, với Đới Minh Phong ngồi gần đó: “Đội trưởng Đới, tôi cần phần tài liệu của bệnh viện Túc Đông”.

      Tài liệu được chuyển bằng fax tới Tương Tân sau mười phút. Xem xong, Cung Khắc : “Tôi biết Chu Hằng muốn tới đâu gặp mặt chúng ta rồi”.

      những biết địa điểm, còn biết tin biết nên coi là tốt hay xấu – Cung Tiêu Đằng rất có thể chính là con của Chu Hằng.
      A fang thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      97. Kết thúc

      Từ sáng sớm, Lý Gia Vượng đón trận tuyết đầu tiên của năm nay. Tuyết trắng phủ kín những chạc cây trơ trọi cành lá, phủ từ sân nhà tới đỉnh núi xa xa, thôn xóm yên tĩnh cách kỳ lạ, ngay cả tiếng chó sủa cũng có. Người đàn ông mặc bộ quần áo xám nhạt đứng cách cổng thôn khoảng trăm mét, lần nữa ngắm nhìn nơi gọi là “quê hương” trước mắt mình.

      nhìn lúc, dường như muốn in sâu những hình ảnh này vào tận tâm khảm vậy. lát sau, rút di động ra, gọi vào số máy.

      Lúc này, có lẽ cảnh sát tìm khắp nơi như lũ ruồi nhặng đầu. ra họ cũng cần quá sốt sắng, vì cho họ biết vị trí của mình ngay thôi. Có điều khi cảnh sát tới, mọi thứ ở nơi đây có lẽ còn cách cứu vãn nữa.

      Nghĩ như vậy, người đàn ông nở nụ cười, chầm chậm gọi tới số máy kia. “Tút” tiếng là điện thoại được kết nối, cũng gần như đồng thời, tiếng điện thoại cách xa vang lên. Người đàn ông sửng sốt quay người lại, nhìn thấy cả đám người chẳng biết đứng sau lưng mình từ khi nào. Trong số đó có Cung Khắc cầm chiếc di động vang tiếng chuông tay.

      “Chu Hằng, bị bao vây”. Đới Minh Phong giơ súng, hét về phía Chu Hằng.

      hoang mang ban đầu nhanh chóng tan , cười: “Cung Khắc, thông minh hơn tôi tưởng rất nhiều, nhưng tiếc là vẫn chưa đủ thông minh. biết , Lý Gia Vượng bị tôi gài lượng thuốc nổ đủ để khiến cả thôn này về chầu Trời. Chỉ cần tôi gọi cuộc điện thoại là thuốc nổ được kích hoạt, tới lúc đó cả đám người ấy lên trời gặp bác và chú tôi. Đúng rồi, còn chuyện phải với , con , Cung Tiêu Đằng cũng bị sắp xếp ở trong thôn”.

      Vào lúc Chu Hằng chú ý, Đới Minh Phong thầm với Cung Khắc: “Thuốc nổ được loại trừ toàn bộ, có điều... vẫn chưa tìm thấy Đông Đông”.

      Ánh mắt Cung Khắc hơi thất thần, lát sau, nhìn thẳng vào Chu Hằng và : “Nhưng Chu Hằng, đừng quên, Đông Đông cũng là con của ”.

      Cung Khắc nhận ra khi nghe thấy lời này, nét mặt Chu Hằng lộ vẻ hoang mang. quay : “Tôi biết gì”.

      Xét từ góc độ tâm lý học tội phạm, ánh mắt cố tình né tránh đối phương khi chuyện là biểu của việc dối trá. Biểu này của Chu Hằng vừa hay xác nhận được suy đoán của Cung Khắc. Tối hôm qua, đây vẫn chỉ là suy đoán mà thôi.


      Thời gian quay ngược lại mười lăm tiếng đồng hồ trước, tại trụ sở công an thành phố Tương Tân, Cung Khắc vừa Cung Tiêu Đằng là con của Chu Hằng, những người trong phòng ban đầu còn tin, nhưng cùng với kết quả so sánh mẫu máu giữa Chu Hằng và Đông Đông được bệnh viện Túc Đông gửi tới, cộng thêm phân tích của Cung Khắc, mọi người dường như đều hiểu ra gì đó.

      Bốn người trong vụ án này đều từng xuất ở Lý Gia Vượng, hơn nữa đều biết Phàn Phương. Mặc dù Cung Khắc biết Phàn Phương và bốn nạn nhân nữ xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định giữa họ xảy ra chuyện ảnh hưởng tới chuyện của Phàn Phương, vì sau khi xảy ra vụ án bắt cóc lại có vụ án giết người liên hoàn. Nhưng hai vụ án này có điểm đột phá, chính là Cung Tiêu Đằng.

      Người bị hại trong vụ án bắt cóc nhiều, hơn nữa đa phần là người thành niên, duy chỉ có Đông Đông là đứa trẻ vừa đầy tháng. Cung Khắc còn nhớ khi mình xông vào căn nhà cũ ấy, Đông Đông bé gào khóc ngừng.

      Bây giờ nghĩ lại, Đông Đông là lỗ hổng lớn nhất. Làm nghề cảnh sát này ai cũng biết, trong vụ án bắt cóc, bọn bắt cóc thích bắt những đứa trẻ lớn tuổi chứ ít khi chọn trẻ mới lọt lòng. Cho dù bắt trẻ sơ sinh cũng phải bán ngay. Thử hỏi, mang theo đứa bé luôn cần cho bú, cho tè theo người có bình thường ?

      ràng là .

      Thông qua lời nhắc nhở của Cung Khắc, có cảnh sát lúc đó phụ trách bảo vệ Đông Đông trong bệnh viện nhớ lại, Chu Hằng thường nhìn Đông Đông đến thất thần, bây giờ nghĩ lại, đó phải là biểu thường thấy ở hai con người cùng huyết thống.

      luôn biết thầy Cung nhận nuôi Đông Đông, nó là con ruột của , bây giờ lại hại con ruột của mình, đúng là bằng cầm thú”. Nếu kiêng dè vì còn chưa tìm được Đông Đông, Đới Minh Phong muốn bắn chết .

      Lời của ấy khiến Chu Hằng bật cười. cười hơi man rợ nhưng gần như tuyệt vọng.

      “Con ruột sao chứ? Huyết thống của chúng tôi định sẵn bị nguyền rủa, sống cũng đau khổ, chi bằng sớm kết thúc . có biết ? Tôi vốn định hẹn tới Lý Gia Vượng, nhìn và đám dân ngu xuẩn đó cùng lên tây thiên tôi mới , nhưng bây giờ xem ra muốn tiễn thể. Nhưng sao, tôi tiễn đám người kia trước. Tôi biết quý Đông Đông, yên tâm, tôi đưa nó theo”.

      Chu Hằng cầm điện thoại lên, gọi vào số, điện thoại nối máy nhưng tiếc là ai nghe.

      Đới Minh Phong nhìn gương mặt dần biến sắc của , phì cười: “Nếu định gọi cho mấy tên đàn em giúp gài thuốc nổ tôi rất tiếc phải thông báo với , tối qua bọn họ và chỗ thuốc nổ của bị chúng tôi mời về đồn uống trà rồi. Nhưng tới chỗ thuốc nổ đó, tôi đúng là khâm phục , chất lượng kỹ thuật hề thấp”.

      Bỗng chốc mất chỗ dựa, Chu Hằng ngây ra giây lát giống như chấp nhận số phận, ném thứ trong tay . buông thõng tay, mặc cho cảnh sát xông tới bắt mình.

      Trước khi lên xe, Chu Hằng quay đầu lại nhìn Lý Gia Vượng sau lưng rồi với Cung Khắc: “Cung Khắc, cứu được tất cả mọi người nhưng cứu được con ”.

      Đới Minh Phong chửi thề tiếng rồi nhét vào xe.

      Cung Khắc , Chu Hằng tới tận lúc lên xe vẫn còn nhìn Lý Gia Vượng, có lẽ Đông Đông vẫn còn ở trong thôn.

      Đới Minh Phong đưa lượng nhân lực khổng lồ lục soát toàn thôn, còn Cung Khắc lựa chọn ở lại hỏi cung Chu Hằng.

      Chu Hằng có cảm giác là phạm nhân. ngồi trong phòng thẩm vấn đơn sơ của đồn công an huyện Thiệp, vẫn luôn nở nụ cười, bất luận cảnh sát bên cạnh hỏi gì, đều có ý trả lời. Mười phút trôi qua, nửa tiếng trôi qua rồi tiếng trôi qua, hai bên vẫn cầm cự.

      Cuối cùng Cung Khắc kìm được giận dữ. đứng dậy, bảo cảnh sát mở lưới sắt chắn ngang giữa và Chu Hằng. tới trước mặt Chu Hằng, chống tay lên tay vịn chiếc ghế quá rộng phía trước . nhìn , cất giọng trầm trầm: “Phải làm sao mới cho tôi biết Đông Đông ở đâu?”.

      cầu xin tôi sao?” Chu Hằng nhướng mày. nghịch ngón tay, chiếc còng cổ tay vang lên những tiếng lạch cạch.

      Cung Khắc nhíu mày, rất lâu sau mới : “Phải”.

      Chu Hằng cười: “Thôi được rồi, tôi cũng làm khó , chuyện với tôi lát, tôi cho biết Đông Đông ở đâu, được ?”. Nhận ra ngập ngừng của Cung Khắc, Chu Hằng như an ủi : “ trắng ra, Đông Đông cũng là con của tôi, cảm thấy tôi ra tay với nó sao?”.

      “Thôi được rồi”. Cung Khắc .

      Chu Hằng như chìm vào mảng ký ức. lải nhải như người già: “Vụ án phòng kín đó giải quyết khá lắm, tiếc là tôi nghĩ đoán ra tôi khiến nam sinh năm thứ ba ở trường Y ‘tự sát’ bằng cách nào phải ? Tôi đoán nhất định nghĩ rằng tôi dùng chiêu thôi miên. Nhưng tôi cao siêu đến thế, mấy chuyện thôi miên này tôi cũng chỉ từng nghe qua, tiếc là có thời gian nghiên cứu. Thực ra cách thức đơn giản lắm, khoảng thời gian đó trong trường suy đoán Nhiếp Duy và Vạn Vi Vi chết như thế nào. Tôi chẳng qua chỉ lấy thân phận bạn qua thư để bạn học Chung Ngôn đó viết đoạn ta giả thiết. Thế nào hả? Có phải là ‘di thư’ rất hoàn hảo ? Còn về việc ta chết ra sao? Là tôi siết cổ. Còn về việc tôi siết cổ thế nào? Tôi đoán các tuyệt đối chú ý tới việc Chung Ngôn là người loạn thị. Tôi đổi mắt kính của ta, nhân lúc ta chóng mặt giải quyết. Tôi rất có năng khiếu trong việc lựa chọn con cừu thế tội mà”.

      Cung Khắc vừa nghe Chu Hằng , tay vẫn ngừng xoay di động. : “Có thể xem vì sao lại là bốn nạn nhân nữ đó ?”.

      Bốn nạn nhân nữ ý chỉ Chu Lệ Na, Lý Linh...

      Câu hỏi này khiến Chu Hằng vui, cúi đầu, ngữ khí phẫn nộ: “Nếu phải họ tuyên truyền với Phàn Phương nào là Jesus, chuộc tội rồi trinh tiết, bà ta cũng từ chối việc ở bên bác, và có những chuyện sau này”.

      “Hỏi câu cuối cùng, mẹ ruột của Đông Đông là ai?”

      “Haizz”. Chu Hằng thở dài, “Lâu quá rồi, nhớ nữa”.

      còn hứng thú dây dưa với , Cung Khắc đứng dậy chuẩn bị bỏ . Chu Hằng có chút bất ngờ: “ muốn biết Đông Đông ở đâu sao?”.

      “Cám ơn, tôi tìm được nó rồi”. di động của Cung Khắc vẫn còn giữ tin nhắn gửi cho Đới Minh Phong, bên có viết câu: Đông Đông ở chỗ có đất đỏ.

      Ngọn núi phía sau Lý Gia Vượng là đất đỏ. Đới Minh Phong nhận được tin bèn dẫn người lục tìm khắp núi, cuối cùng tìm được Đông Đông bị chôn trong cái hòm dưới gốc cây tùng già. Chiếc hòm bị phong kín, khí chỉ đủ cho người trưởng thành trụ trong vòng nửa tiếng. Nhưng có thể vì Đông Đông hôn mê, cộng thêm trẻ con vóc người , khi tìm được con bé, nó vẫn còn thở.

      “Con bé đường tới bệnh viện thành phố, nghe là gan nứt vỡ, xuất huyết”. Trước khi , Cung Khắc để lại câu này cho Chu Hằng.
      A fang thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      98. Vỹ thanh

      tháng sau khi Đông Đông làm xong phẫu thuật cấy ghép gan, Diệp Nam Sênh ôm cái bụng to tướng, cùng Cung Khắc ra ngoại ô Lâm Thủy. Trời vào đông, thời tiết rất lạnh. Diệp Nam Sênh cẩn thận ôm bó hoa trong tay rồi đưa cho Cung Khắc.

      “Này, 902, ra em cảm thấy Chu Hằng cũng xấu xa quá mức, chí ít tới cuối cùng vẫn chọn cứu Đông Đông”.

      “Ừm”.

      “902”.

      “Ừ?”

      bảo tương lai chúng ta có nên với Đông Đông bố đẻ của nó là ai ?”

      “Nó là con ”.

      “Thôi được rồi, được rồi”. Diệp Nam Sênh xua tay, bụng bỗng động cái, thằng bé lại nghịch ngợm rồi.

      Đúng lúc ấy có cơn gió thổi qua, bó hoa đặt nghiêng trong túi bị gió thổi, khẽ rung rinh. Chỉ tháng mà dường như còn ai nhớ rằng mới tháng trước, ở góc Lâm Thủy, cảnh sát bắt được hàng chục người có liên quan đến Trương, tịch thu số tiền khổng lồ. Dường như càng có ai biết, vào tháng trước, chiếc xe áp giải tội phạm nào đó của cảnh sát giữa đường đổi hướng tới bệnh viện, hình như phạm nhân xe tự sát và qua đời.

      Dường như con người quên mất rất nhiều chuyện...


      Chớp mắt sang năm thứ hai, mùa xuân tới. Cung Khắc trong vườn trường, gương mặt tuy có nụ cười nhưng bất kỳ ai nhìn thấy đều nhận ra vui. Con của và Nam Sênh trào đời.

      Hôm nay tới trường xin nghỉ phép, định ở nhà với Nam Sênh thời gian. ngang qua phòng Thông tin, ông lão bên trong gọi giật lại: “Giáo sư Cung, có bưu phẩm của cậu này”.

      Cung Khắc ký nhận xong, trở về phòng làm việc. mở bưu phẩm ra, bên trong có đồ gì, chỉ có mảnh giấy. chuẩn bị đọc có người bên ngoài cửa gọi . Cung Khắc đáp lại rồi ra ngoài, trước đó tiện tay đặt mảnh giấy xuống.

      Cửa sổ mở tung, cơn gió lùa vào phòng, cuốn mảnh giấy rơi xuống đất. con chim lạc đường bay vào trong phòng, hạ cánh mảnh giấy ấy. Móng của nó vừa hay rơi xuống phần ký tên, ở đó chỉ có chữ “Trương”.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :