1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 89. Con mắt

      ít dây leo bò đầy bức tường bên ngoài đồn công an. Trời vào thu, lá khô cong, gió thổi qua, tiếng sột soạt trong vườn vang rất xa. Ban ngày còn đỡ, tới buổi đêm, ở đây thi thoảng lại vang lên những thanh khiến người ta cứ có cảm giác hoảng sợ.

      Lúc này đây, gương mặt Lê Hoan – đội trưởng đội cảnh sát hình tỉnh B lại có chút khiếp sợ nào. ấy giơ cao chiếc đèn pin trong tay, hắt luồng sáng hình trụ lên bức tường nhìn thẳng sang tầng hai. Ở đó cũng có cả mảng lá, lá cây dày đặc, nếu nhìn kỹ nhận ra có mấy chỗ bị đè dập.

      “Xem ra phải ma quỷ , là con người giả ma giả quỷ mà thôi”. Lê Hoan quay đầu nhìn Cung Khắc: “Thầy Cung, thầy cảm thấy người này có liên tới vụ án ?”.

      “Chưa thể kết luận”. Cung Khắc , “Nhưng tôi cảm thấy trong thời kỳ nhạy cảm này lại xuất người như vậy, khả năng trùng hợp rất thấp”.

      “Tìm được Lý Thế Mậu chưa?” hỏi. Lê Hoan lắc đầu, chẳng biết có phải ta gặp nạn rồi .


      Lê Hoan biết rằng, lúc này Lý Thế Mậu chưa gặp nạn. Khi ta mở mắt ra, ngoài vết thương đau đớn cổ, ta phát cổ mình còn bị khóa bởi sợi dây xích rất thô, đầu kia được cố định vào tường. ta giật thử mấy cái nhưng đầu dây vẫn động đậy.

      “Người đâu!” ta muốn kêu lên, nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt, sao phát ra thanh được. Nỗi sợ hãi như con rắn bò từ từ trong lòng ta. ta nhớ lại hình như mình nhận được điện thoại của hai rồi chuẩn bị ra ngoài. Đúng lúc ấy, có người từ phía sau chẹt cổ, rồi ta biết gì nữa.

      ta bắt đầu quan sát bốn phía xung quanh, là căn phòng lớn, ô cửa sổ duy nhất bị chắn bởi lớp cách . Ánh sáng trong phòng tới từ khe hở lớp cách . được, cử động cũng bị hạn chế, Lý Thế Mậu nhất thời nghĩ ra được có cách gì để tự cứu mình.

      Đúng vào lúc này, cánh cửa đóng chặt bỗng bật mở. Cánh cửa kim loại gỉ sét, khi được đẩy từ ngoài vào, nó phát ra những tiếng ken két đinh tai. Quả tim căng thẳng như vọt lên tận cổ họng, Lý Thế Mậu tròn mắt nhìn gương mặt trắng nhợt trước mắt mình. Người đó cắt tóc ngắn, để cụp hai bên má, đôi mắt đỏ sọng nhìn ta qua mái tóc lưa thưa.

      Lý Thế Mậu nuốt nước bọt, ta nhìn thấy người đó cầm trong tay chiếc cưa điện.

      “Mày định làm gì!” Ánh mắt trào dâng khiếp đảm vô cùng lộ liễu, ta muốn hét lên nhưng vô ích, thế là sau khi sợ hãi tới tột cùng, Lý Thế Mậu thậm chí còn quên cả trốn tránh, cứ thế giương mắt nhìn chiếc cưa vung xuống người mình.

      A A A… Đôi mắt đỏ nhìn Lý Thế Mậu thể kêu cứu, nở nụ cười. Nụ cười ấy lại ghê rợn chút nào.


      Sau khi chính thức cách ly năm cảnh sát đó ra khỏi đồn công an Tân Hương, Lê Hoan sắp xếp nhân lực ít ỏi còn lại tập trung điều tra các nghi phạm, tin tức từ tiền phương chuyển tới nhanh chóng được gửi về trung tâm chỉ huy tại đồn công an Tân Hương.

      Buổi chiều, ánh nắng ôn hòa, Lê Hoan ngồi trong phòng làm việc nhìn tờ danh sách trong tay, số lượng danh sách nhiều, chỉ có ba người. ấy đọc tỉ mỉ vài lần sau đó đưa danh sách cho Cung Khắc ngồi đối diện.

      Cung Khắc chậm rãi di chuyển con ngươi, hình tượng của ba người kia cùng từ từ lên trong đầu . Nghi phạm đầu tiên tên là Yến Binh, 35 tuổi, mở tiệm kim khí trong huyện, người xảy ra chuyện trong nhà ta là vợ. Năm đó ta xuống phía Nam làm ăn, ba em nhà họ Lý ưng ý vợ ta, sau đó chiếm đoạt được, cuối cùng vợ của Yến Binh treo cổ tự tử. Năm đó sau khi nhận được tin, Yến Binh trở về quê, từng tới nhà họ Lý ầm ĩ trận, về sau biết tại sao chuyện này lại dừng ở đó.

      Sau khi vợ mất, Yến Binh lấy vợ khác. Theo điều tra, Yến Binh có hai chiếc xe van, hơn nữa có thói quen hít ma túy. Trước khi vụ án xảy ra, ta vừa mới mua ít thuốc tại nơi cung cấp ma túy ngầm trong huyện. Tổng hợp những điểm ấy lại, ta trở thành nghi phạm đầu tiên.

      Người thứ hai tên là An Viễn. Nhìn qua ảnh, đó là thanh niên nho nhã lịch , đeo cặp kính gọng nhựa. Trong phần ghi chú có viết ta làm thủ thư trong thư viện huyện. Điều kỳ lạ là ta có xe, nhà cũng có ghi chép về việc từng bị ba em họ Lý hãm hại, vì ta là trẻ mồ côi, tới tận nửa năm trước mới đến huyện Tân Hương. Nhưng sở dĩ cảnh sát liệt ta vào danh sách nghi phạm quan trọng là vì ngày trước khi ba em nhà họ Lý gặp chuyện, chàng trai trông sáng sủa, có tiền án nào này bỗng nhiên ngấm ngầm mua ít thuốc lắc.

      việc quá mức trùng hợp khiến cảnh sát thể nghi ngờ ta.

      Cung Khắc hơi dừng lại chút tài liệu của An Viễn rồi mới chuyển xuống người thứ ba.

      Nghi phạm thứ ba lại là người có địa vị trong khu mỏ của nhà họ Lý, tên Đằng Hoa. Theo tài liệu, Đằng Hoa là người tính tình dễ nghe là hiền lành còn theo lời kể của người dân Tân Hương có thể gọi lả nhu nhược. nhu nhược được sao, vợ bị em nhà họ Lý ngang ngược chiếm đoạt bao năm nay mà vẫn muối mặt làm việc ở đó, gọi là nhu nhược, biết gọi là gì?

      Đằng Hoa có xe, hơn nữa nghe ta thường xuyên giúp em nhà họ Lý mua thuốc phiện. Hơn nữa theo phản ánh của người dân, mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, có người nghe thấy Đằng Hoa và Lý Thế Mậu cãi nhau trận rất to. Đằng Hoa cũng từng rằng muốn giết họ. Vì thế Đằng Hoa cũng được liệt vào trong số các nghi phạm quan trọng nhất.

      “Chia tổ ”. Đọc xong tài liệu, Cung Khắc gõ bàn và . Lê Hoan cũng tán đồng: “Tôi, thầy Cung, và đội trưởng Doãn, ba tổ chia ra điều tra. Thầy Cung, thầy có người nào muốn gặp mặt ?”.

      Cung Khắc nhíu mày, bật ra hai chữ: An Viễn.


      Thư viện huyện nằm con đường mấy nổi bật ở Tân Hương, hai bên đường trồng hai hàng cây gỗ, là loại cây lá kim thường thấy ở phương Bắc. Mùa thu tới, những cây này vẫn rất xanh tốt. Cậu cảnh sát họ Dương ở đồn công an Tân Hương cùng Cung Khắc tới tìm An Viễn rất kính trọng , suốt dọc đường còn luôn miệng gọi thầy Cung. Tới thư viện, Tiểu Dương xuống xe trước, rồi chạy tới phòng bảo vệ trước cửa thư viện. Chẳng mấy chốc, Tiểu Dương quay lại lắc đầu với Cung Khắc: “Thầy Cung, bảo vệ An Viễn ra ngoài mua nước, phải lát nữa mới quay về, hay là chúng ta vào trong đợi ạ?”.

      Cung Khắc quan sát xung quanh rồi : “Đợi ở đây ”.

      ra Tiểu Dương lo Cung Khắc đứng bên lề đường tốt cho sức khỏe. Vùng quê nhiều muội than như Tân Hương, chất lượng khí tốt. Cộng thêm việc con đường này lại gần khu dân cư, xe cộ qua bụi tung mù mịt. Nhưng Cung Khắc vẫn rất kiên quyết, nên Tiểu Dương tiện nhiều, đành đứng bên cạnh Cung Khắc. Cậu muốn che nắng cho , tiếc là đủ cao.

      bao lâu sau, Tiểu Dương bỗng nhiên phấn khích vẫy tay: “Tới rồi, tới rồi. Thầy Cung, An Viễn tới rồi!”.

      Cung Khắc phóng tầm mắt qua, quả nhiên ở cuối con đường, có bóng chàng trai trẻ bị ánh nắng kéo dài ra chầm chậm về phía thư viện.

      “An Viễn phải ?” Tiểu Dương trước mấy bước chặn An Viễn lại. ta chỉ hơi ngạc nhiên chút rồi gật đầu. Cung Khắc chăm chú quan sát gương mặt ta, đúng là giống như trong ảnh, trông rất nho nhã.

      Đối với câu hỏi của Tiểu Dương, An Viễn chỉ gật đầu.

      “Chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi vài câu về hai vụ án mới xảy ra gần đây. Mong hợp tác”. Trước đó, Cung Khắc từng nhắc Tiểu Dương cách đặt câu hỏi, Tiểu Dương làm theo , thực rất tốt. Có điều câu trả lời của An Viễn lại khiến Cung Khắc hơi ngạc nhiên chút. An Viễn : “Các muốn hỏi chuyện hai em nhà họ Lý phải . Mặc dù tôi mới tới Tân Hương chưa lâu, cũng có ân oán gì với họ, nhưng bạn bè tôi đều họ chết là đáng đời”.

      Ánh mắt An Viễn rất khảng khái, Cung Khắc nhận ra điều gì bất thường.

      Theo ý của Tiểu Dương, An Viễn tìm căn phòng trong thư viện để trả lời Cung Khắc: “Hôm đó tôi cũng làm việc như bình thường, buổi sáng tới thư viện trực, buổi chiều hơi mệt nên về nhà ngủ”.

      “Nhân chứng hả? Tôi có ai làm chứng, ở đây tôi có người thân, tự thuê nhà ở riêng thôi”.

      “Tỉnh dậy lúc nào ư? Khoảng hơn bốn giờ chiều, tôi nhớ nữa”.

      “Thuốc lắc? Thanh niên trong thôn ít nhiều cũng có dùng ít, tôi biết là hay, sau này tôi tái phạm nữa”.

      Những câu trả lời chút hữu ích của An Viễn khiến Tiểu Dương hơi bực mình, nhưng lại tìm ra được sơ hở gì. Cung Khắc hề gấp gáp. đổi câu hỏi: “Nghe nhà cậu làm nghề nông?”.

      Câu hỏi này của Cung Khắc có lẽ khiến An Viễn cảm thấy hơi lạ. ta ngây ra giây lát rồi gật đầu: “Vâng, ở nông thôn”.

      “Trẻ con nông thôn muốn được học dễ, nhà cậu còn chị em nào khác ?” Dường như Cung Khắc đụng chạm tới chỗ thương cảm của An Viễn. ta hơi nghiêng đầu, cúi thấp: “Nhà tôi có ba trai, hai chị . Chị từ được học. Tôi tuổi nhất, vốn dĩ cũng học, nếu phải hồi đó trong thôn có người tốt tài trợ cho tôi học, tôi cũng chẳng được học đại học”.

      “Đại học nơi cậu tốt nghiệp là trường trọng điểm quốc gia, sao lại nghĩ tới chuyện về huyện làm thủ thư?”

      Dường như hiểu được mục đích câu hỏi này của Cung Khắc, An Viễn ngẩng đầu lên, trả lời rất thẳng thắn: “Vì người tài trợ cho tôi năm xưa chính là bác sống trong thôn. Tôi cũng vì bác ấy mới tới Tân Hương. Vốn dĩ tôi tới đây là mong có thể báo đáp bác ấy, ngờ tới nơi rồi mới biết, bác ấy qua đời”.

      Cung Khắc gật đầu. Sau đó hỏi thêm vài câu, cảm thấy tạm đủ rồi đứng dậy chuẩn bị ra về. Từ căn phòng họ đứng ra tới thư viện phía trước phải qua hành lang. Hành lang có cánh cửa sắt cũ kỷ, bên mắt thần bám bụi. Cung Khắc qua cứ có cảm giác có người nhìn mình nhưng quay đầu nhìn lại có gì nữa.


      An Viễn đứng trước cửa tạm biệt Cung Khắc, Tiểu Dương nhìn mãi theo bóng ta rời xa, lẩm bẩm với Cung Khắc: “Thầy Cung, thầy bảo người này liệu có phải hung thủ ? ta có xe cũng có động cơ”.

      Những gì Tiểu Dương cũng là những điều Cung Khắc nghĩ. trầm tư giây lát rồi bảo Tiểu Dương lái xe. Nhưng đường về, lại cố ý bảo Tiểu Dương con đường khác lúc tới.

      Dọc đường, thu hoạch bất ngờ, khi chuẩn bị thông báo cho Lê Hoan ngờ Lê Hoan lại gọi tới trước bước. Trong điện thoại, Lê Hoan với Cung Khắc tin hay lắm: Đằng Hoa tự sát tại nhà.

      Theo lời kể của mẹ Đằng Hoa, trước khi việc xảy ra, Đằng Hoa và vợ cãi nhau trận, dường như nhắc tới chuyện giết người gì đó.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 90. Ranh giới của đạo đức

      Lý Thế Mậu tỉnh lại lần nữa, mơ hồ cảm thấy thân dưới đau dữ dội. ta giãy giụa đưa tay sờ soạng bỗng thấy bàn tay đầy máu. Dưới ánh sáng hơi yếu ớt trong phòng, ta cúi người xuống nhìn, ra biết từ lúc nào rất nhiều gân và da thịt chân mình bị lọc . Lý Thế Mậu kiềm chế cơn run rẩy. ta cảm thấy ban nãy mình sờ vào xương chân, xúc cảm ấy khiến ta run sợ.

      ta muốn kêu lên nhưng tiếng hét vẫn nghẹn lại trong cổ họng bật ra được như lúc trước.

      Đúng lúc này, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, nhìn vào góc khuất trong phòng, góc đó tối thui, giống như có gì cả. Nhưng trong tiềm thức, Lý Thế Mậu biết ở đó có gì. Đúng vào lúc này, sau loạt những tiếng sột soạt, gương mặt trắng nhợt đến tột độ đó như hồn ma ra trong bóng tối. Mắt người đó đỏ như máu, khiến Lý Thế Mậu như ngừng thở. Đối phương ngậm gì đó trong miệng, nhưng khóe miệng lại dính đầy máu.

      Á!!!


      Cung Khắc giật mình tỉnh lại, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi sau cơn ác mộng. hoàn hồn trở lại, nhìn bốn phía xung quanh, phát ra mình nằm trong căn phòng tại nhà khách Tân Hương, bên cạnh giường trống trải. giơ tay sờ, vẫn còn ấm. Đúng lúc này, Diệp Nam Sênh vừa nôn hồi đau khổ trở về phòng.

      Thấy Cung Khắc tỉnh dậy, Diệp Nam Sênh vẫy tay, tới bên giường: “Lại gặp ác mộng sao?”.

      Cung Khắc gật đầu rồi lại lắc đầu. nằm mơ, trong giấc mơ lại nghe thấy tiếng cười ghê rợn từ Trương. lâu lắm rồi mơ như vậy nữa. Cung Khắc kéo Diệp Nam Sênh ngồi sát lại bên giường, sau khi vòng tay qua eo lấy chăn đắp lên chân .

      “Vất vả lắm hả?” Vì bận rộn với vụ án, tới tận hôm nay trở về nhà khách, Cung Khắc mới biết Diệp Nam Sênh gần đây bắt đầu nôn mửa dữ dội. theo hình dung của Mục Trung Hoa ràng mới chỉ ăn hai, ba miếng mà nôn ra cứ như hai, ba cân.

      Diệp Nam Sênh khó chịu, nhưng vẫn nhàng an ủi Cung Khắc: “Vất vả chút có đáng gì. đợi em đẻ tên tiểu quỷ này ra, đảm bảo trả lại hết cho nó những khi nó hành hạ em như thế này”.

      Nhìn dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của Diệp Nam Sênh, Cung Khắc nghĩ chưa biết chừng làm được như thế. xoa bụng Diệp Nam Sênh, nghe hỏi câu mà bà bầu nào cũng hỏi: “902, thích con trai hay con ?”.

      “Đều thích”.

      “Nghiêm túc trả lời ”. Diệp Nam Sênh vỗ đầu Cung Khắc, nắm lấy tay , “ rất nghiêm túc. Nếu là con trai, hai người đàn ông này bảo vệ em. Nếu là con , bảo vệ ba mẹ con em”.

      Diệp Nam Sênh vốn cảm thấy Cung Khắc là người giỏi ăn , nhưng ngờ câu của người ăn vụng về này lại khiến khóe mắt đong đầy nước mắt.

      Hai người ôm nhau lúc. Diệp Nam Sênh nghĩ ra gì đó bèn hỏi Cung Khắc: “Hung thủ của vụ án đó có đúng là Đằng Hoa ?”.

      Cung Khắc lắc đầu. luôn cảm thấy tính cách của Đằng Hoa và tên hung thủ trong hình dung của khác biệt. người đàn ông sống hèn hạ uốn gối nhiều năm bỗng nhiên nảy sinh ý định trả thù cũng lấy tự sát làm cái kết. Cho dù tự sát, cũng kết liễu đời mình bằng cách uống thuốc ngủ. Cách ra quá nhàng hoàn toàn phù hợp với những tính cách được miêu tả của tên hung thủ trong vụ án này. Ngược lại, trong lòng mục tiêu.

      Tối nay, sở dĩ có thể yên lòng trở về nghỉ ngơi là vì đợi kết quả.

      Kết quả xuất ngay khi bình minh ngày thứ hai xuất . Từ kết quả điều tra của Doãn Nghị, về cơ bản chắc chắn kẻ nào là hung thủ.


      Bệnh viện huyện tân Hương, phòng bệnh khoa nội.

      Rửa dạ dày xong, khi tỉnh lại, Đằng Hoa mang khuôn mặt nhợt nhạt lấy lời khai cùng cảnh sát: “Ban đầu vợ tôi bị ép buộc nhưng sau đó cam tâm tình nguyện theo tên khốn nhà họ Lý. Tôi đeo chiếc sừng này nhiều năm, thực rất bí bách. Mấy hôm đó, nhà họ Lý xảy ra chuyện, vợ tôi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đứng ngồi yên. Tôi thực thấy khó chịu, lúc cãi nhau chính tôi giết mấy em nhà họ…”.

      “Vậy vì sao lại tự sát?” Cảnh sát hỏi. Đằng Hoa ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát rồi lập tức cúi đầu, lẩm bẩm trả lời: “Vợ…Vợ tôi muốn ly hôn với tôi…”.

      Ra khỏi bệnh viện huyện, Lê Hoan ngừng lắc đầu: “Người đàn ông như vậy sống cả đời cũng lãng phí. Theo lời của thầy Cung, chúng tôi điều tra Đằng Hoa rất kỹ. Lúc xảy ra vụ án, mặc dù ai có thể làm chứng cho ngoại phạm của ta, nhưng hôm đó, xe của Đằng Hoa được mang sửa, tại xưởng xe có ghi chép. Nhưng tôi hiểu, vì sao lại nghi ngờ An Viễn? ta vốn có xe, với khoảng cách giữa hai nơi đó hoàn toàn thể bộ để gây án”.

      Cung Khắc lắc đầu, chuẩn bị ra suy nghĩ của mình di động của Lê Hoan bỗng kêu réo rắt. Đối phương chỉ vài câu đơn giản, phấn khích gương mặt của Lê Hoan bộc lộ hoàn toàn. Vừa ngắt máy, ấy khoa tay múa chân với Cung Khắc: “ bắt được hung thủ rồi!”.

      chỉ bắt được hung thủ, Lý Thế Mậu mất tích nhiều ngày cũng đồng thời được tìm thấy.

      con đường quốc lộ ra ngoại ô huyện Tân Hương, có chiếc xe van cũ kỹ đỗ. Khi Cung Khắc và Lê Hoan xuất , người bên cạnh xe thở hắt hơi dài: “Là tôi, tôi giết ba kẻ bại hoại đó, quốc gia bắn chết tôi ”.

      Chính là ông cụ lần trước gặp ở tiệm tạp hóa. Lần này nét mặt ông cụ vẫn bình thản giống như lần nằm tắm nắng trước cửa nhà. Ông cụ điềm đạm theo cảnh sát lên xe.

      Khi Lý Thế Mậu được phát ra, ta chết trong cốp xe van. Theo báo cáo của công an địa phương phát ra vụ án, khi đó họ tuần tra nhận thấy người chủ của cửa hàng có chút khác lạ. ai ngờ, vừa lục soát tìm được xác của Lý Thế Mậu.


      người có rất nhiều vết cứa, mất lượng máu lớn, nhưng vết thương trí mạng nằm ở đỉnh đầu, bị con dao găm ngắn đâm thẳng qua cuống não, chết trong tích tắc. Dựa theo độ cứng tử thi, thời gian tử vong có lẽ vào khoảng hai giờ sáng”.

      Sau khi giải phẫu xong, Mục Trung Hoa cởi đồng phục, nhưng vội trở về nhà khách nghỉ ngơi mà theo xe của công an trở về đồn. Lúc này trong căn phòng tầng hai đồn công an, ông chủ cửa hàng tạp hóa – Phương Quốc Cường – 59 tuổi miêu tả lại vụ án.

      “Tôi có con , lúc trước bị ba tên nhà họ Lý lừa đảo. Lý Thế Mậu rằng thích nó, lấy nó, con bé tin tưởng, thà theo . Ai ngờ thằng ba nhà họ Lý phải người, cho con tôi uống loại thuốc đó, còn nhân cơ hội ấy để hai trai nó làm nhục con tôi. Sau chuyện đó lâu, con tôi treo cổ tự tử”. tới chuyện đau lòng, ông Phương gạt hàng nước mắt khô từ lâu. “Mấy năm nay, nhà họ Lý tưởng rằng tôi hận, thi thoảng lại cho tôi chút quà. Nhưng làm sao bọn chúng biết, tôi vẫn luôn căm hận, nhân cơ hội nhà họ Lý tặng quà, tôi ép thằng nhóc đó uống thuốc lắc quá liều. Lúc trước con tôi bị chúng hại thế chết thế nào, giờ tôi cho chúng chết như thế”.

      xem ông ép như thế nào”.

      “Năm xưa tôi lính, thích nghịch súng, tự tôi cũng biết làm súng. Tôi dùng khẩu súng tự chế ép tên đó uống thuốc. Thuốc tại ở trong ngăn kéo tủ tại nhà tôi. Các cần nghi ngờ, thù của con tôi được báo, tôi chấp nhận mọi trừng phạt của pháp luật”.

      Lê Hoan nhíu mày rất chặt, sau khi lục soát nhà của Phương Quốc Cường, quả là có súng, hơn nữa sau khi Lý Thế Mậu tới đồn công an uy hiếp lâu, việc ông lão này từ lâu còn tin vào pháp luật, sốt sắng ra tay cũng có thể giải thích được. Nhưng ấy cứ thấy có chỗ nào đó đúng. Lê Hoan nhìn về phía Cung Khắc, thấy gương mặt vẫn vậy, nhất thời cũng biết nên gì. Đúng lúc này, hành lang bỗng vọng tới loạt tiếng ồn ào. Lê Hoan càng chau mày tợn, hôm nay làm sao thế này?

      Nhưng khi cánh cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Lê Hoan nhìn người vừa tới ngoài thảng thốt, ấy cũng hiểu được tại sao lại có nhiều tiếng hét như thế. Cho dù là ban ngày, gương mặt trước mắt vẫn cực kỳ nhợt nhạt, con ngươi đỏ rực vẫn khiến người ta rùng mình sợ hãi. Mặc dù đó là

      A…A… á á nửa ngày, hóa ra là người câm. Lê Hoan nhận ra, ấy chính là “nữ quỷ” tối đó bò tầng hai đồn công an. Rốt cuộc ấy có liên quan gì tới vụ án, Lê Hoan hoàn toàn biết nhưng ràng nhìn thấy Phương Quốc Cường trước đó còn bình tĩnh giờ bắt đầu ngồi yên được nữa.

      giây sau ấy biết nguyên nhân, vì người theo ấy : “Người giết ba em nhà họ Lý chính là tôi”.

      Người đó là An Viễn.

      So với lời khai của Phương Quốc Cường, An Viễn chỉ cần nhận hết về mình là được. Về động cơ, ta muốn nhiều. Cho tới khi Cung Khắc đặt tập tài liệu trước mặt An Viễn, ánh mắt ta mới bắt đầu trở nên mơ màng: Phải, tôi muốn trả ơn.


      An Viễn sinh ra ở nông thôn, gia đình chỉ nghèo khó mà ông bố còn mắc bệnh nghiện rượu. Mới tốt nghiệp cấp hai, ta phải đối mặt việc nghỉ học. Lúc đó An Viễn rất tuyệt vọng. ta thích học, còn học rất giỏi. Vào lúc ta những tưởng mình còn cơ hội để học nữa chủ nhiệm lớp thông báo, có người tình nguyện tài trợ để ta tiếp tục học. Kể từ ngày đó, An Viễn dựa dẫm vào bố Phương – người viết thư cổ vũ ta hàng tháng, trong từ điển cuộc đời mình, bố Phương thay thế người bố ruột của ta.

      Nhưng có khoảng thời gian, bố Phương viết thư cho ta nữa, mặc dù học phí vẫn được gửi tới đều đặn. Nhưng nửa năm sau, bố Phương lại gửi thư tới, dẫu rằng còn niềm vui và hạnh phúc như xưa.

      Tới tận khi tốt nghiệp đại học, An Viễn mình từ phương Nam tới Tân Hương mới biết con của bố Phương chết, chết vì những kẻ cặn bã.

      ta từ chối công việc vốn ký hợp đồng để tới đây làm thủ thư.

      “Động cơ để tôi thực quyết định ra tay bắt đầu khi Lý Thế Mậu tới tìm mọi người. Cảnh sát luôn bỏ qua kẻ xấu, chính nghĩa chỉ có thể tự mình chủ trì”.

      Cung Khắc ngắt ngang lời ta: “ nhầm rồi, Phương Quốc Cường trong lúc mất con vẫn kiên trì tài trợ cho cậu ăn học, vốn phải để cậu học hành thành tài rồi trả thù cho ông ấy. Nếu như vậy, ông ấy phát ra nơi giam giữ Lý Thế Mậu rồi tự tay giết chết , nhận tất cả mọi tội lỗi về mình. Lấy bạo lực trả bạo lực vĩnh viễn thể duy trì được chính nghĩa. Hành động bây giờ của chỉ hủy hoại và hại Phương Quốc Cường mà thôi”.


      Ba ngày sau, tại ga tàu huyện Tân Hương, vẫn là bầu khí bụi bặm, Lê Hoan tiễn Cung Khắc .

      Dựa theo nhiều nguồn xác minh, mảnh giấy để lại tại trường vụ hỏa hoạn đích thực do trong năm người cảnh sát đó bỏ, là cháu trai của Phương Quốc Cường. Vì trực tiếp dính líu tới vụ giết người, ta chỉ chịu kỷ luật, bị khai trừ khỏi đội cảnh sát. Còn An Viễn và Phương Quốc Cường lần lượt chịu phán quyết của tòa án cấp thành phố vì tội giết người.

      “Pháp luật cũng có tình người, chúng tôi xin tòa giảm án”. Thông qua lần hợp tác này, Lê Hoan cực kỳ khâm phục tư duy phá án của Cung Khắc. biết người khiến Cung Khắc nuối tiếc nhất trong vụ án này chính là Phương Quốc Cường và An Viễn nên giải thích như vậy.

      Cung Khắc gật đầu.

      Bên cạnh, Đông Đông tạm biệt Trần Tấn: “Tiểu sư đệ, khi nào mẹ khỏi bệnh nhanh chóng về trường học nhé, nếu em bảo bố em đuổi khỏi sư môn đấy”.

      Trần Tấn gật đầu.

      Điểm khiến người ta bất ngờ trong vụ án này còn ở việc tìm được người mẹ mất tích nhiều năm của Trần Tấn. ai ngờ được, đó chính là người phụ nữ với khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ sọng. Bị em nhà họ Lý hãm hại, tình trạng mẹ của Trần Tấn tốt lắm, năm gần đây mới thoát khỏi khống chế của em họ, vẫn luôn được Phương Quốc Cường chăm sóc.


      Tàu hỏa sắp lăn bánh, nhân viên thúc giục hành khách qua loa phóng thanh. Cung Khắc chuẩn bị đưa người nhà lên tàu. Đúng lúc này, động trong túi áo Lê Hoan vang lên. lòng, làm cảnh sát, bình thường sợ nhất là tiếng chuông điện thoại, vì đa phần là có liên quan đến công việc. Lần này cũng ngoại lệ.

      Cung Khắc chuẩn bị lên xe nghe thấy Lê Hoan gọi: “Thầy Cung, suýt nữa quên mất, tôi có vụ án nhờ giúp đỡ”.

      thành phố ở tỉnh B xuất nạn nhân mất não. Chính lúc nãy, vụ án thứ hai tương tự như vậy được thông báo tới Lê Hoan. Nạn nhân lần này tới tỉnh A, cách thức tử vong giống hệt.

      Hai nạn nhân đều là nữ giới, trước khi chết có dấu hiệu bị xâm phạm. Vụ án có kỳ quái hơn nưa Cung Khắc cũng thấy lạ, nhưng khi thấy tên của hai nạn nhân, cả người rơi vào trạng thái ngưng trệ.

      Chu Lệ Na và Lý Linh.

      thể nào quên, khoảng năm năm trước, tên hai người trong vụ án bắt cóc mà từng cứu Đông Đông ra chính là Chu Lệ Na, Lý Linh.

      chợt nhớ tới mảnh giấy Trương gửi cho mình trước đó.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      91. Bàn tay đồ tể

      Túc Đông là thành phố sản xuất lương thực khá nổi tiếng ở phía tây tỉnh A. Bột mỳ Túc Đông trở thành nguyên liệu chính khiến món ăn ngon hơn, nhiều năm nay cung ứng cho khắp vùng miền cả nước. Về xếp hạng kinh tế, thành phố Túc Đông có lẽ phải đứng thứ tư, thứ năm.

      Hôm nay, vì thay ca cho đồng nghiệp, Túc Vân dạy liền hai ca tối, lúc tan học lại gặp đồng nghiệp có chuyện cần hỏi. Khi giải đáp xong, ấy trở về phòng làm việc thay quần áo và ra khỏi cửa trời cũng tối mịt.

      Tháng mười , mùa thu tại thành phố Túc Đông cũng sắp qua, mùa đông đến ngay trước mắt, hàng cây hai bên đường rụng hết lá, trong đêm tối, cành cây trơ trọi ràng trông càng thêm quái dị và ghê rợn.

      Đêm về, gió hơi to, Túc Vân kéo kín cổ áo, rảo bước đuôc mười mấy mét rồi rẽ vào con ngõ cách cổng trường đoạn. Nhà ấy nằm ở tiểu khu ngay bên cạnh trường, tiếc là ở giữa cách bức tường bao nên từ cổng trường ra muốn vào tiểu khu phải vòng vòng lớn, nhưng Túc Vân luôn có thói quen đâm thẳng con ngõ này. Ngõ tắt dài hơn ba mươi mét, hết ngõ này chính là tường bao của tiểu khu, tường có những chỗ bong tróc, hỏng hóc, độ rộng vừa đủ để người xuyên qua.

      Nhưng hôm nay, mình trong ngõ, chẳng hiểu sao Túc Vân cứ lo lắng. tới giữa ngõ, cảm giác này càng thêm rệt. ấy dừng chân, nín thở lát, xung quanh im phăng phắc, có bất kỳ động tĩnh nào.

      ấy thở hắt ra, xem ra tại mình quá đa nghi.

      Giữa ngõ có ánh sáng, có thể vì quá nhiều lần, bước chân của Túc Vân hề chậm lại, thế nên khi bị ngã đập thẳng xuống đất.

      “Thứ gì vậy?” lẩm bẩm lần sờ thứ vừa vướng chân mình. Thứ đó mềm mềm, Túc Vân mới sờ vài cái sợ đến nỗi suýt hét toáng lên – Là chân người.

      rụt mạnh tay về. Lúc ấy mới phát ra trong bóng tối có khuôn mặt trắng nhợt treo lơ lửng cao, nhìn thẳng vào mình. Đối phương trợn mắt, cười ha ha với : “Còn nhớ tôi ?”.

      Tiếng cười vang vọng trong ngõ, u ám giống tiếng người.


      Thành phố Lâm Thủy, tỉnh A. Buổi chiều, ánh nắng màu đông có chút yếu ớt.

      Cung Khắc mặc chiếc áo len màu xám nhạt, ngồi sau chồng tài liệu chất thành núi, cúi đầu đọc tài liệu trong tay. Tờ giấy ngả vàng, nét chữ phong bì vì bị ánh sáng chiếu vào mờ tịt đến nỗi nhìn ra được gì nữa. Nếu nhờ vào tờ giấy ghi chú dán ở góc trái, e là những nhân viên làm việc ở Công an tỉnh muốn tìm được tài liệu Cung Khắc cần cũng rất mất công.

      Tài liệu này là tất cả những vụ án năm xưa bố từng đối đầu với Trương. Cung Khắc cố gắng thông qua chúng để tìm được bộ mặt của Trương. Đúng lúc này, Vương Diệp gõ cửa vào.

      “Thầy Cung, phía Túc Đông có tin, tìm thấy tên Túc Vân đó, nhưng ấy…” Sau khi tốt nghiệp, được phân tới thực tập Công an tỉnh nhưng Vương Diệp vẫn chưa mà bị Cung Khắc giữ lại bên cạnh. Bây giờ cậu chịu trách nhiệm làm những công việc trao đổi giữa tỉnh và Cung Khắc. Cậu tới để báo cáo với Cung Khắc. Vương Diệp hơi ngừng lại, nhất thời biết nên mở lời ra sao. Thở dài hơi, cậu : “Khi cảnh sát Túc Đông tìm được ấy, người chết, vẫn như mấy vụ án trước, xương sọ bị cắt ra, não biến mất”.

      Lời của Vương Diệp cuối cùng cũng khiến Cung Khắc bỏ tập tài liệu trong tay xuống. còn nhớ vụ án bắt cóc năm đó tổng cộng cứu được bốn người thanh niên và em bé. Bây giờ bốn người kia đều chết, nghĩ cũng đủ biết hung thủ là ai.

      Trương, rốt cuộc muốn làm gì?

      Câu hỏi này xoay tròn trong đầu Cung Khắc, tới tận khi đứng sân đỗ màu trắng xám của sân bay Thạc Vọng. Cả khu vực trống trải có vài chiếc máy bay đợi cất cánh, đỗ đan xen. Tiếng gió phần phật thổi bên tai, giống như tiếng trống vang. Cung Khắc đứng bên cạnh thang cuốn, xếp hàng đợi lên máy bay. Cung Tiêu Đằng cưỡi lưng Vương Diệp, nhìn bốn phía xung quanh với vẻ tò mò. Đây là lần đầu tiên bố chủ động muốn đưa nó phá án, nó nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ.

      “Bố ơi, chị Nam Sênh có em bé bố đưa theo, vì sao cả bà ngoại Mục cũng ạ?” Đông Đông biết Cung Khắc đưa nó theo vì sợ nó gặp chuyện, nghiêng đầu hỏi .

      “Bố em thích em nhất còn gì”. Vương Diệp tự cho rằng mình biết dỗ trẻ con. Câu dối của cậu ràng cũng vụng về nhưng với Cung Tiêu Đằng lại bất ngờ có tác dụng. Con bé hơi đỏ mặt, véo tai Vương Diệp: “Bố em thích chị Nam Sênh cơ”.


      Khoảng cách từ Lâm Thủy tới Túc Đông xa nhưng vì có ngọn núi lớn chắn ngang giữa hai thành phố nên hơi vòng vèo, so với tàu hỏa, di chuyển bằng máy bay vẫn nhanh hơn nhiều. Chuyến bay quá ngắn ngủi, Đông Đông còn chưa ngắm phong cảnh giữa những đám mây, máy bay hạ cánh xuống sân bay Bách Điểu tại thành phố Túc Đông.

      Hành lý của họ nhiều, Cung Khắc và Vương Diệp mỗi người xách vali thẳng ra cửa.

      Lúc này ở cửa yên bình chút nào, mặc cảnh phục, chắp hai tay sau lưng, đứng dạng chân thu hút ít ánh nhìn. Có những người hiểu lầm có vụ án gì đó tò mò lấy di động ra định chụp trộm vài kiểu, chưa kịp hành động bị ánh mắt nghiêm nghị của nữ cảnh sát ép cho phải cất về.

      Đây là trinh sát hình của Công an tỉnh A. Thời học, ấy học chuyên về máy tính, trước mắt theo tổ điều tra vụ giết người liên quan xuyên tỉnh. Vụ án khá hóc búa, manh mối càng ít đến đáng thương. Thế nên hôm nay ấy nhận lệnh của lãnh đạo ra sân bay đón chuyên gia tâm lý tội phạm tới để trợ giúp việc phá án.

      ấy ngước mắt lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, giờ này chắc Cung Khắc cũng sắp tới. nghĩ như vậy, có nhóm người từ xa tới lọt vào tầm mắt ấy.

      “Thầy Cung, cuối cùng thầy cũng đến rồi”. Nhìn thấy Cung Khắc, Hạ Đồ thở phào. Trước đây liên quan tới vụ án này, phía Công an tỉnh chỉ từng mời Cung Khắc lần, nhưng có lẽ vì lý do cá nhân nào đó, chần chừ tới tận hôm nay.

      Sau khi bắt tay, Cung Khắc theo Hạ Đồ lên chiếc Jeep đỗ bên ngoài sân bay.

      Mặc dù chỉ bay trong thời gian ngắn nhưng Đông Đông vẫn chịu nổi, ngủ gục giữa đường. Nhân cơ hội ấy, Hạ Đồ báo cáo ngắn gọn với Cung Khắc: “Hung thủ của cả hai vụ án ở tỉnh đều có thủ đoạn tương đồng, nạn nhân đều là nữ. Tổ chuyên án của hai tỉnh tiến hành điều tra đồng thời”.

      Cung Khắc gật đầu, vụ án này đúng là do người làm.

      Hạ Đồ tiếp: “Bốn nạn nhân chết trong vòng hai tháng. Vụ án đầu tiên diễn ra ở tỉnh B, nạn nhân tên là Chu Lệ Na, địa điểm tử vong là tại nhà. Chồng ấy là phiên dịch viên, công tác nửa tháng trở về phát vợ mình chết giường. Nạn nhân thứ hai tên là Lý Hinh, hành nghề ‘bán hoa’, công việc ổn định. Thi thể được phát tại Túc Đông giống như nạn nhân thứ tư, có điều ở phía sau quán bar…”.

      Hạ Đồ giới thiệu ngắn gọn súc tích, khỏi khiến Cung Khắc so những ấn tượng của mình về bốn nạn nhân từ mấy năm trước với tại, thấy có khác biệt lớn. Mấy năm rồi, họ thay đổi ít. mải nghĩ, Cung Khắc chú ý thấy Hạ Đồ vô thức khều mấy sợi tóc mai trán. Động tác này đa phần thể rằng người đó giấu giếm điều gì hoặc do dự gì đó. Nếu là tình huống trước, người hay đảo mắt, ràng Hạ Đồ vẫn nhìn thẳng vào Cung Khắc thuộc trường hợp này. Vậy chắc chắn là trường hợp thứ hai – Định gì lại thôi.

      “Có tình hình gì mới sao?”

      Hạ Đồ gật đầu. Về điểm này, phía Công an tỉnh có quy định, khi nào Cung Khắc còn chưa tham gia vào tổ chuyên án được nhiều về tình tiết vụ án. Bây giờ có vẻ như cần giữ kín nữa: “Là thế này, thầy Cung, khi chết, cả bốn nạn nhân đều ở trong cùng tư thế là hai tay đan chéo đặt trước ngực, nằm thẳng, đôi mắt …đều trợn tròn”.

      biết có phải vì cảm thấy hoảng sợ hay , Đông Đông chìm trong giấc mơ cũng chợt run lên.

      Hai tay đan chéo, tư thế này có ý nghĩa gì đây? Cầu nguyện ư? Cung Khắc nghĩ mãi, chẳng biết từ lúc nào, xe tới trước cửa trụ sở Công an Túc Đông.


      Trụ sở Công an Túc Đông uy nghiêm mà vẫn mất phong cách, kiến trúc bảy tầng bên trong có thang máy lên thẳng. Cung Khắc từ chối đề nghị sắp xếp chỗ ở của Hạ Đồ mà tới thẳng đây trước. để Hạ Đồ sắp xếp cho Đông Đông cùng Vương Diệp ở căn phòng trống tầng ba, còn mình theo Hạ Đồ lên tầng năm, tới phòng làm việc của tổ chuyên án phụ trách vụ án giết người liên hoàn. Đới Minh Phong và Lê Hoan từng hợp tác đợi ở đó.

      Từ thang máy thẳng lên tầng năm, vừa ra khỏi cừa, Cung Khắc nghe thấy có tiếng tranh cãi đằng xa. cần Hạ Đồ giải thích, cũng nghe ra đó là giọng của Đới Minh Phong và Lê Hoan, xem ra hau tài giới cảnh sát hợp tác mấy vui vẻ.

      “Bất hòa?” Cung Khắc hỏi. Hạ Đồ tỏ ra ngượng ngập: “Cũng hẳn là bất hòa, chỉ có điều phương hướng phá án của họ hay trái ngược nhau”.

      Cung Khắc chưa từng làm cảnh sát. Nhưng biết, khi phá vụ án, nội bộ có thống nhất hay quyết định rất lớn tới việc vụ án đó có nhanh chóng được phá hay . Thế nên có mặt của dường như quyết định phải dứt khoát giữa Đới Minh Phong và Lê Hoan.

      Theo ý kiến của Lê Hoan, tổ chuyên án nên được đặt tại tỉnh B vì đó là địa điểm đầu tiên xảy ra vụ án giết người liên hoàn. Còn Đới Minh Phong, trước đó có chuyện với Cung Khắc kiên quyết đặt trọng điểm phá án tại tỉnh A, tổ chuyên án dĩ nhiên cũng nằm ở tỉnh A.

      Lê Hoan trong bụng Đới Minh Phong toàn cỏ rác, Đới Minh Phong Lê Hoan ngang ngược vô lối. Hai người tranh cãi dữ dội, khiến mọi người trong phòng muốn khuyên cũng biết phải làm sao.

      “Có lẽ hung thủ ở tỉnh A, tôi ủng hộ việc đặt tổ chuyên án ở tỉnh A”. Cung Khắc kể lại ngắn gọn trùng hợp ngẫu nhiên giữa vụ bắt cóc năm xưa và vụ án tại, Lê Hoan trầm mặc.

      “Sao sớm?” ấy có vẻ vui. Đới Minh Phong phì cười, chịu nổi này: “Khi còn chưa chắc chắn, chúng tôi quen giữ bí mật với người ngoài”.

      Tiếc là có giữ bí mật chăng nữa, Túc Vân vẫn chết.

      Cung Khắc thu lại biểu cảm, kéo ghế ngồi xuống. Lần đầu tiên Đới Minh Phong thấy khách khí như vậy. Sau khi kinh ngạc, ấy biết nguyên nhân, vì đây là lần đầu tiên Cung Khắc kể về chuyện năm xưa.

      “Khi ấy bố tôi còn làm cảnh sát, có phần tử tội phạm có thể là chống đối quyết liệt. Thủ đoạn phạm tội của rất ca siêu. Ban đầu cảnh sát cho rằng gây án dường như chỉ vì muốn tìm cảm giác kích thích sau khi khiêu khích cảnh sát thành công. Nhưng về sau mới phát ra, nghi phạm này chỉ thích khiêu khích đúng cảnh sát là bố tôi. Sau khi bố tôi hy sinh khi làm nhiệm vụ, mục tiêu của chuyển sang tôi. Mà hung thủ lần này rất có thể chính là , kẻ tự xưng là Trương. Năm năm trước, tự tạo ra vụ án bắt cóc phụ nữ và trẻ em, vụ án này do tôi phụ trách. Lúc đó tổng cộng giải cứu được năm người, trong đó bao gồm bốn nạn nhân của vụ án này. Còn có người, chính là con tôi…Đông Đông”.

      Cung Khắc tiếp vấn đề mà nghĩ từ lâu: “Trương là kể rất giảo hoạt. Muốn bắt được , tôi nghĩ chúng ta cần làm vấn đề, chính là nguyên nhân khiêu khích bố tôi và tôi”.

      Mọi chuyện đều có lý do, chưa bao giờ tin vô duyên vô cớ lại có tên tội phạm cao siêu nhằm vào họ.

      Cung Khắc giơ tay sang bên: “Ở đây là tất cả hồ sơ vụ án liên quan tới Trương. Tôi tin là trong này giấu manh mối để tìm ra ”.

      ra có cảnh sát chú ý tới chồng tài liệu rất dày Cung Khắc mang theo khi bước vào.

      Trong đám đông có người ngập ngừng. Nếu phải Trương mà lại có người khác bị hại sao? Đúng lúc này, bên ngoài đột ngột vọng tới tiếng gõ cửa gấp gáp. Vương Diệp bước vào, nét mặt hoảng hốt: “Thầy…Thầy Cung, Đông Đông biến mất rồi!”.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      92. Người tàng hình

      Tìm hai tầng lầu vẫn thấy Đông Đông, Cung Khắc hơi hoảng. vừa cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh, cũng đồng thời nhanh chóng quét mắt nhìn những người qua xung quanh. Trong tầng lầu hầu như toàn là những cảnh sát mặc cảnh phục, nam nữ qua lại vội vàng, bọn họ đều bận rộn với công việc của mình. Giữa chừng, Cung Khắc có hỏi chuyện vài người nhưng đều có kết quả.

      Tầng hai thấy, tầng cũng .

      Ở cửa tầng , Cung Khắc gặp mấy cảnh sát xuống dưới giúp đỡ từ sớm nhưng đối phương cũng tìm thấy.

      Đông Đông, rốt cuộc con đâu rồi? Cung Khắc ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngút trước mắt, lòng u ám. Đúng vào lúc này, giọng xíu, thân thuộc vang lên sau lưng : “Bố ơi!”.

      Là Đông Đông!

      Cung Khắc quay đầu, nhìn thấy Đông Đông nhảy chân sáo từ góc phía cửa lớn tới, trong tay còn cầm chiếc mũ nó đội khi đến đây.

      “Con đâu vậy?” Cung Khắc cố gắng khuyên bản thân bình tĩnh lại, chuyện với Đông Đông bằng ngữ khí ôn hòa. Cung Tiêu Đằng chớp mắt, “Bố ơi, mũ của con rơi từ cửa sổ xuống. Vương Diệp lại có ở đó, tự con xuống nhặt mũ”.

      “Mũ rơi rồi thôi. Nếu ban nãy có gió to, chưa biết chừng tìm lại được mũ rồi”. Cung Khắc muốn với Đông Đông, mục tiêu tiếp theo của Trương rất có thể chính là con bé.

      Nhưng Đông Đông có vẻ biết gì cả, “Chiếc mũ này là chị Nam Sênh mua cho con, con thể làm mất được. Với lại, bố à, dưới nhà có chú luôn cầm mũ giúp con”.

      Chú? Cung Khắc chợt nhíu mày, “Chú nào?”.

      chú trông rất đẹp trai. Ban nãy chú ấy đứng trong sân vẫy tay với con, vì nhìn chú ấy con mới làm rơi mũ đấy”.

      Đông Đông chỉ tay ra khoảng đất trống bên ngoài cửa: “Ấy, chú ấy ban nãy còn ở đó mà?”.

      Cung Khắc giao Đông Đông cho đồng nghiệp để họ đưa con bé lên gác, còn mình đứng ra chỗ Đông Đông vừa chỉ, nhìn xung quanh.

      Phía trước trụ sở Công an rất sạch , đối diện là ngã rẽ hình chữ T, ngoài con đường lớn hướng về hai bên trái phải, còn con đường lớn nữa đối diện với cửa lớn, bên đường trồng hàng cây bảo vệ. Tới mùa này, cành cây trơ trụi lá, có lá cây che khuất tầm nhìn, người ta có thể nhìn thấy tận cùng con đường. Cung Khắc nhìn thấy đường có chú nào rất đẹp trai theo lời của Đông Đông, chỉ có bà lão bày sạp hàng, đẩy xe đồ ăn, dáng người hơi gù.

      lại đứng lúc, quyết định từ bỏ việc tìm “chú đẹp trai” kia, quay trở về tiếp tục thảo luận tài liệu với các cảnh sát.

      Nhưng đúng lúc chuẩn bị quay người rời cảm giác nhói lên sau lưng bỗng nhiên xuất . quay đầu, ràng là con đường lớn có gì đáng nghi lại cho cảm giác như có ai theo dõi mình.

      Là ảo giác ư? nghĩ.

      Cuối cùng Cung Khắc bỏ . vừa người mặc chiếc Jacket màu xám đứng bên cạnh quầy báo bên đường, ánh mắt lộ ra sau cuốn tạp chí địa lý quốc gia. Đôi mắt người ấy có màu xám, nhìn đăm đăm về phía Cung Khắc vừa khỏi.


      Trong lúc xảy ra chuyện của Đông Đông, những thành viên tổ chuyên án ở lại trong văn phòng cũng bàn bạc và đưa ra được kết quả. Họ thống nhất được ý kiến khiến Cung Khắc vui mừng: Khi chưa xuất tình tiết mới, tổ chuyên án tiến hành điều tra phá án theo hướng Trương là kẻ tình nghi số .

      Sau cuộc họp, Cung Khắc dẫn Đông Đông tới nơi ở được đồng nghiệp sắp xếp cho họ. Đông Đông sau khi bị Cung Khắc răn dạy bài có hơi buồn, ngay cả phim hoạt hình cũng xem mà ngủ ngay.

      Cung Khắc ngồi trong phòng khách lật giở những tài liệu mang theo từ Lâm Thủy, bên có tư liệu về vụ án bắt cóc năm năm trước phá và đa số những vụ án trước đây bố từng tham gia. Tư liệu đầy đủ hoàn toàn, có cái liên quan tới Trương, có cái .

      Trong tiềm thức của Cung Khắc, cho rằng sở dĩ Trương nhằm vào mình và bố như vậy nhất định có nguyên nhân nào đó. Cả việc Trương lựa chọn những nạn nhân của vụ bắt cóc năm ấy nhất định cũng vì nguyên nhân nào đó, bên trong nhất định chứa bí mật. Vì sao lại lấy não của các nạn nhân? Rồi vì sao lại xếp nạn nhân thành tư thế như vậy?

      Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác khiến người ta sao thở nổi. Cung Khắc kéo cổ áo mấy cái, vẫn cảm thấy bí bách bực bội.

      Đúng vào lúc này, Cung Khắc phát được tình tiết kỳ lạ trong tập hồ sơ cũ. Đó là vụ án bố hợp tác điều tra sau nhiều năm vào đội cảnh sát, là vụ giết người ghê rợn tại nông thôn. Con dâu của bí thư vô duyên vô cớ chết trong nhà, lúc chết còn có quần áo, trước khi tử vong nạn nhân còn quan hệ tình dục. Thông qua khám nghiệm tinh dịch, cuối cùng nghi phạm được khoanh vùng vào con trai của gia đình họ Vương cùng thôn. Bản thân vụ án có gì kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ đầu của nạn nhân đó và những nạn nhân trong vụ án mà Cung Khắc điều tra giống hệt nhau, não bị người ta lấy mất, hoặc chính xác hơn chút, là hơn nửa não bị lấy mất. Căn cứ vào báo cáo khám nghiệm pháp y lúc đó, nạn nhân tử vong do mất cuống não, xuất huyết nghiêm trọng, hung khí được suy đoán là con dao chẻ củi, hung thủ khi đó men theo xương sọ của nạn nhân bổ thẳng xuống, vị trí vết chém đều, có những vết thương đan xen. Cung Khắc xoa cằm, có lẽ hung thủ lấy mạng trong nhát chém, trước khi chết nạn nhân có giãy giụa, nhưng ban đầu phòng bị. Có hai cách giải thích ở đây: là lúc đó nạn nhân ngủ say, hai là nạn nhân quen biết với hung thủ, nhân lúc nạn nhân phòng bị, hung thủ ra tay.

      Theo toàn bộ phần chỉnh sửa sau cùng trong hồ sơ, bố và mọi người lúc đó có lẽ nghiêng về tình huống thứ hai, việc nhận định hung thủ cũng dựa vào điểm này mà xác nhận do con trai lớn của nhà họ Vương – Vương Văn Hiên gây án.

      Vương Văn Hiên, tốt nghiệp trường đại học nào đó ở phía Tây Bắc. Trước khi vụ án xảy ra, ta về nhà khoảng năm, nghề nghiệp. Cung Khắc lật trước lật sau tập hồ sơ, có giải thích nguyên nhân Vương Văn Hiên tốt nghiệp đại học xong tìm việc tại đó mà quay về quê. Theo như tư duy phá án của bố , ông nên bỏ sót điểm này. dấu hỏi lên trong đầu Cung Khắc. Đương nhiên cách thức tử vong của nạn nhân cũng chỉ là trong số các nguyên nhân khiến chú ý tới vụ án này. Nguyên nhân thứ hai là năm đó vụ án này kết án cách trọn vẹn. Trong quá trình truy nã Vương Văn Hiên, cảnh sát gặp phải chống cự của đối phương, Vương Văn Hiên hét to mình bị oan uổng, sau đó bị cảnh sát bắn, chết ngay tại chỗ. Sau vụ án này khoảng năm, Trương bắt đầu xuất , Cung Khắc khẳng định hai người này có quan hệ với nhau hay , nhưng vụ án này để lại cái bóng trong lòng .


      Phía tổ chuyên án cũng tích cực điều tra. Đêm khuya, rất nhiều cửa sổ trong tòa nhà của Công an Túc Đông vẫn còn sáng đèn. Bầu trời đêm đen kịt u bao trùm khắp tòa nhà. khí có phần ngưng đọng, cành lá cây ngô đồng trong sân im lìm bất động, tất cả đều im phăng phắc. Đới Minh Phong nhìn ra bầu trời đầy mây đen ngoài cửa sổ, lòng thầm đoán có lẽ sắp có trận tuyết lớn.

      Phía sau có tiếng mở cửa, Đới Minh Phong quay đầu lại nhìn thấy Hạ Đồ đẩy cửa bước vào: “Thế nào rồi, thông tin của bốn nạn nhân so sánh đối chiếu xong rồi chứ?”.

      Hạ Đồ đến đây chính là để báo cáo với Đới Minh Phong chuyện này: “Đội trưởng, thông tin cơ bản về nạn nhân của tỉnh A thu thập được kha khá rồi. Còn những thông tin sâu hơn, các đồng nghiệp về địa phương điều tra vẫn chưa quay về. Nhưng vừa nãy bọn em nhận được điện thoại từ hai nơi, nếu có gì bất ngờ, muộn nhất là tối mai họ có thể quay về báo cáo. Tổ trưởng Trần vừa tới Túc Đông, chắc là tư liệu phía Túc Đông phải muộn chút mới có thể thu thập đầy đủ”.

      “Ừm”. Đới Minh Phong đón lấy tập tài liệu Hạ Đồ đưa, lật xem rồi tiện thể hỏi: “Phía tỉnh B sao, nạn nhân phía Lê Hoan bị hại sớm nhất, tư liệu của họ chắc là rất hoàn thiện rồi chứ?”.

      Hạ Đồ biết Đới Minh Phong và đội trưởng ở tỉnh B có chút bất hòa, nhưng chuyện này ấy thể giấu giếm, đành : “Vẫn chưa, hơn nữa, đội trưởng, em có chuyện này muốn báo cáo với ”.

      “Gì vậy?”

      “Đội trưởng Lê vừa dẫn mấy đồng nghiệp của tỉnh B trở về đó rồi”.

      Cái gì? Lời của Hạ Đồ khiến cơn giận của Đới Minh Phong bừng bừng bốc lên. lòng, ấy thấy khó chịu với Lê Hoan này từ lâu rồi. Cấp bậc của hai người họ ràng là giống nhau, nhưng ánh mắt Lê Hoan nhìn Đới Minh Phong cứ khiến ấy có cảm giác sai lầm là đối phương nhìn người rất kém cỏi. Chẳng qua ta là phụ nữ thôi mà, chẳng qua người phụ nữ này phá hơn mình mấy vụ án thôi mà? Từ lúc quyết định địa điểm tổ chuyên án, ta chống đối mình. Giờ hay rồi! Thế này là bỏ mặc làm ngơ!

      Được! Đới Minh Phong gật đầu, tự mình khẳng định: “Vụ án này chúng ta tự phá!”.

      Đới Minh Phong vừa dứt lời bị người khác ngắt ngang. Cung Khắc : “Chính tôi nhờ Lê Hoan quay về làm chút chuyện”.

      Đới Minh Phong nhìn chằm chằm Cung Khắc vừa đột xuất tới văn phòng, có chút bối rối: “Thầy Cung, chẳng phải em ngày mai tổ chuyên án có cuộc họp thầy hẵng đến? Sao lại đến sớm vậy?”.

      ấy biết tình nên vò đầu với vẻ ngại ngần. Cung Khắc để tâm, chỉ tay vào tài liệu trong tay Đới Minh Phong: “Nghe tổng hợp cả thời gian đầu rồi, tôi xem nào”.

      Thành phố về đêm, tuyết rơi. Trận tuyết đầu tiên của năm nay dường như khá lớn. Những bóng đèn tòa nhà Công an tỉnh B tắt dần, còn mấy ngọn vẫn cứ sáng mãi.


      Tiếng nước trong phòng tắm khiến tiếng điện thoại kêu réo rắt bên ngoài trở nên hơn nhiều. Cuối cùng người đàn ông cũng tắm xong, rửa hết những thứ bôi mặt, tháo cặp kính áp tròng xuống, rồi thoải mái vươn vai.

      người đàn ông có vóc dáng khá đẹp, rắn chắc, cơ bắp.

      cầm khăn lau tóc, ti vi bật, để trạng thái im lặng, căn phòng rất yên tĩnh khiến tiếng chuông lần nữa vang lên ràng có chút chói tai.

      Người đàn ông liếc qua di động, nhìn thấy cái tên hiển thị bên nhưng nhận máy. ngồi lên giường tự lau tóc. Tới khi mái tóc khô, chẳng biết điện thoại vang lên tới lần thứ mấy rồi. tiện tay ném khăn mặt xuống đất rồi bắt máy. Giọng nghe rất dịu dàng, tiếng “Alo”.

      “Vừa mới tắm xong… Đúng vậy, xong việc về thăm mọi người… Tiểu Bảo có khỏe … Cảm rồi, trẻ con sức đề kháng yếu, đưa tới bệnh viện kiểm tra … Em vất vả rồi… cũng nhớ em. Ừm, đợi về”.

      ngắt máy, ngoài cửa sổ chẳng biết tuyết rơi từ lúc nào, còn hề , trời đất trắng xóa màu. Mới vào đây ở, quên bật điều hòa, lúc này mới cảm thấy lạnh, tìm điều khiển vòng cuối cùng cũng tìm thấy nó ở dưới chăn.

      Bên cạnh chăn là chiếc áo khoác của , màu xám.

      Điều chỉnh xong nhiệt độ, ngồi trở lại giường. Lúc này lại có điện thoại vang lên, nhạc chuông là của người khác, cầm lên nghe. Đối phương rất ngắn gọn, chỉ có câu: “Lê Hoan quay về tỉnh B, về quê ”.

      “Biết rồi”. cúp máy.

      “Cung Khắc, phải cố gắng rồi”. quay đầu xem ti vi. ti vi phát chương trình gì mà chiếu xấp ảnh, ảnh là bé, từ lúc lọt lòng cho tới khoảng năm, sáu tuổi, bé tên là Cung Tiêu Đằng.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      93. Điểm tương đồng

      Cho dù cầu của Cung Khắc, Lê Hoan cũng định trở về tỉnh B chuyến. Hai vụ án ở hai tỉnh, có những chuyện cần phải làm chút. ấy ngồi chuyến bay chập tối rời khỏi tỉnh A, khi tới tỉnh B là nửa đêm.

      So với tỉnh A, vị trí địa lý của tỉnh B gần phía Bắc hơn chút. Trời rất lạnh, vừa qua trận tuyết, xe cộ đường đều dám nhanh. Lê Hoan ngồi trong xe, đồng nghiệp cùng bên cạnh ngáy khò khò từ lâu. Làm cảnh sát là được lơ là. Thấy còn đoạn đường nữa, Lê Hoan cũng nhắm mắt lại và rồi thiếp từ lúc nào. Bị loạt những tiếng ồn đánh thức, vừa mở mắt ra, ấy phát xe tới trước cửa Công an thành phố mà Chu Lệ Na sinh sống. Người đồng nghiệp lái xe ràng chuẩn bị gọi ấy dậy nhưng cả đám người ầm ĩ trước cửa quá nổi bật, khiến người đồng nghiệp quên bẵng mất.

      “Đừng nhìn nữa, chưa thấy chuyện này bao giờ sao?” Lê Hoan đẩy cửa ra xuống xe trước. Người đồng nghiệp bị tiếng của ấy đánh thức, cũng xuống xe theo. Ngoài xe, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với trong ô tô được bật điều hòa. Lê Hoan nghe thấy người sau lưng hắt xì cái rất vang. Xem ra, tới khi vụ án này kết thúc, ấy nên xin lãnh đạo tiến hành huấn luyện sức khỏe cho toàn đội lần rồi.

      Lê Hoan nghĩ như vậy rồi sải bước tiến lên bậc thềm. Mấy người giằng co trước cửa đứng bên cạnh, vừa qua, ấy bỗng nhìn thấy người quen – chồng của Chu Lệ Na, người phiên dịch viên đó.

      Xem ra họ chuẩn bị rời khỏi, chồng của Chu Lệ Na lôi kéo tay áo của người phụ nữ khác, bên cạnh người đó còn có người đàn ông đứng, dường như về phe với người phụ nữ. ta liều mạng để chồng của Chu Lệ Na kéo người phụ nữ đó.

      Lê Hoan dừng chân, gọi tên chồng của Chu Lệ Na theo trí nhớ, “Giang Đào?”.

      ấy thấy bả vai người đàn ông được gọi chợt run lên, xem ra đúng tên rồi. Giang Đào quay mặt lại nhìn Lê Hoan, gọi to: “Đội trưởng Lê!”.

      “Ừm”. Lê Hoan gật đầu, nét mặt nghiêm túc, “Đây là cửa Sở Công an, phải phòng khách nhà , co kéo thế này còn ra thể thống gì nữa”.

      “Vâng vâng vâng”. Giang Đào liên tục gật đầu: “Đội trưởng Lê, vụ án của Lệ Na được phá chưa ạ?”.

      tới đây, Lê Hoan liền đau đầu. ấy lắc đầu: “Có tin gì tôi thông báo với gia đình ”.

      Giang Đào luôn miệng cảm ơn rồi cùng vài người nữa bỏ , tiếp tục giằng co nữa.

      “Chuyện gì biết, tro của vợ còn chưa nguội chạy tới chỗ công an đánh nhau?” Lê Hoan lắc đầu, bước vào cửa.


      Trong khoảng thời gian ấy vắng, bên phía tỉnh B cũng thu thập những thông tin liên quan tới Chu Lệ Na. Nhưng ngoài những thông tin cơ bản biết ra, những điều mới cũng nhiều. Chu Lệ Na, 33 tuổi, y tá của bệnh viện cấp thành phố ở tỉnh B, tính cách hướng nội, quan hệ với mọi người rất tốt. Theo lời của các đồng nghiệp, Chu Lệ Na là người thích gây chuyện, bình thường ít , cũng khá nhát gan.

      Lê Hoan nghĩ tính cách của Chu Lệ Na có lẽ cũng liên quan tới việc ấy từng bị bắt cóc. Nhưng lật lại ghi chép, Lê Hoan phát cho dù là trước khi bị bắt cóc, Chu Lệ Na cũng là người như vậy.

      Theo lẽ thường, người khi gặp chuyện này thể ảnh hưởng tới tính cách.

      Lê Hoan nhớ lại bốn nạn nhân của bốn vụ giết người này. người là y tá, người là bán hoa, người là giáo viên cấp hai và người là lễ tân doanh nghiệp. Ngoại trừ việc họ cùng là người bị hại trong vụ án bắt cóc năm năm trước ra Lê Hoan nhìn ra điểm chung nào. Cố kìm nén được, Lê Hoan đập tay xuống bàn, điểm then chốt của vụ án rốt cuộc nằm ở đâu chứ! Cũng chính cái đập tay này của ấy khiến cuốn sổ ghi chép rơi xuống. ấy cúi xuống nhặt, nhìn thấy dòng chữ bên , là lời khai của hàng xóm nhà Chu Lệ Na. Theo đó, tình cảm của Chu Lệ Na và Giang Đào rất tốt đẹp. Lê Hoan nhớ lại cảnh tượng vừa nãy ngoài cửa. Nếu tốt đẹp, vì sao tro của vợ còn chưa nguội, ta tới trước cửa trụ sở công an đánh nhau?

      Nghĩ như vậy, Lê Hoan ra cửa xuống tầng . Đêm khuya, trong phòng làm việc chỉ có đồng chí cảnh sát trực. Cậu ta sắp xếp tài liệu trong máy tính. Lê Hoan gọi cậu ta, cậu ta bèn ngẩng lên, là gương mặt rất trẻ.

      “Đội trưởng Lê”. Cậu ta gọi Lê Hoan. ấy gật đầu: “Ba người ban nãy tranh chấp cái gì vậy?”.

      “Tranh chấp ấy ạ?” Cậu cảnh sát mơ hồ, Lê Hoan “Giang Đào”.

      “À, chị ta à. Hẹn hò với tình nhân bị tổ truy quét mại dâm bắt được. Sau này có người bảo lãnh, ta và ấy bỏ . chuyện này, tôi cũng muốn chửi. Đội trưởng Lê, chị có biết người tới bảo lãnh là ai ?”

      “Ai?”

      “Chồng của người phụ nữ kia”.

      Lê Hoan nheo mắt lại, liên hệ với những nội dung ấy nghe được khi mấy người kia cãi vã. khó tưởng tượng ra đôi vợ chồng đó gài bẫy màn “ngoại tình” dài kỳ dành cho Giang Đào, có điều trước đó Giang Đào biết đối phương là người có chồng mà thôi. Nghĩ như vậy, đánh giá về hòa hợp giữa Giang Đào và Chu Lệ Na bị lật đổ.

      Lê Hoan vớ lấy điện thoại, gọi vào số: “Giúp tôi tra địa điểm chính xác mà chồng của Chu Lệ Na ở khi vụ án xảy ra”.

      Thời gian tiếp theo, Lê Hoan ngồi trong văn phòng chờ đợi, cũng may tin phản hồi quá chậm. Ngắt máy, Lê Hoan nhanh chóng gọi mấy người ra ngoài.

      Đêm hôm khuya khoắt, con đường lớn tên ở thành phố tại tỉnh B, ba chiếc xe cảnh sát hú còi lao vút qua, Lê Hoan ngồi trong xe, khó kiềm chế được cảm xúc hưng phấn. ngày trước khi vụ án xảy ra, Giang Đào quay về tỉnh B, ta cố tình che giấu này, cộng thêm việc ta có tình nhân, Giang Đào nhanh chóng bị Lê Hoan liệt vào danh sách những nghi phạm quan trọng.


      Khi xe cảnh sát dừng lại trong tiểu khu mà Chu Lệ Na ở là quá nửa đêm.

      Đó là đêm trăng. Lê Hoan xuống xe trước, nương nhờ ánh sáng trong xe để nhìn thấy địa chỉ nhà Chu Lệ Na: Số nhà 501, tầng 5 tòa 11.

      ấy ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà 11, cửa sổ căn nhà 501 vẫn còn sáng đèn, ràng ánh sáng ấy cực kỳ nổi bật trong đêm. Giang Đào về nhà.

      Lê Hoan xuống xe, xua tay với đồng nghiệp, nhóm người nhân lúc trời tối tới căn nhà ấy.

      Đứng trước cửa phòng 501, Lê Hoan giơ đèn pin quan sát lần nữa căn nhà của Chu Lệ Na. Còn nhớ lần trước khi vụ án xảy ra, cửa trang trí gì, giống như bây giờ, phải năm mới, phải lễ Tết mà cửa dán đôi câu đối mới toanh. Chỉ riêng điểm này thấy Giang Đào hề đau lòng vì cái chết của Chu Lệ Na. Lê Hoan thậm chí còn cảm thấy ta có phần vui mừng.

      ấy gõ cửa. Lê Hoan ra hiệu bằng ánh mắt với đồng nghiệp. Đúng vào lúc các đồng nghiệp chuẩn bị gõ cửa, phía trong vọng tới tiếng kêu khiến người ta sởn gai ốc: U…

      thanh đó giống thanh trần thế, mà giống như tiếng vọng từ địa ngục.

      hoảng sợ, lại có nhân viên cảnh sát kêu lên rồi cầm đèn pin chiếu lên mặt đất. Qua ánh sáng hỗn loạn, Lê Hoan nhìn bãi máu từ từ lan ra mặt đất!


      Ở thành phố Túc Đông thuộc tỉnh A, Cung Khắc vặn ngọn đèn rồi lật lại lần nữa hồ sơ trước mặt. Mấy hôm nay, vẫn luôn suy nghĩ vấn đề. Vì sao Trương lại chỉ nhằm vào bố ? Đáp án nằm ngoài hai khả năng, là kết oán, năm xưa bố vì phá án mà kết oán với Trương, khiến Trương ghi hận, từ đó mà sau khi bố mất hận lây sang . Khả năng này vẫn còn rất lớn. Đương nhiên vẫn còn cách giải thích thứ hai, Trương đơn thuần chỉ muốn khiêu khích phía cảnh sát.

      Nhưng Cung Khắc cảm thấy, có cách giải thích hợp lý hơn là kết hợp hai đáp án này lại. Bố vụ án nào đó kết oán với Trương, sau đó xuất phát từ tâm lý khiêu khích, ngừng gây án.

      Sau khi sắp xếp những mối quan hệ nhân quả này, trong đầu Cung Khắc xuất dòng thời gian. Có lẽ Trương là người có liên quan tới vụ án bố tiếp nhận từ lâu. Vì nguyên nhân nào đó, bị tuyên án, hoặc trong thời gian ngắn lại được trả tự do.

      theo hướng này, Cung Khắc thức trắng đêm đọc tất cả những hồ sơ này. Khi trời tờ mờ sáng, Cung Khắc tìm được thứ cần, trong tay bố có vụ án nào dang dở, duy chỉ có vụ án còn tồn tại nghi vấn là vụ con dâu của bí thư thôn bị giết hại. “Hung thủ” Vương Văn Hiên sống chết chịu nhận tội. Cung Khắc chú ý rằng sau vụ án đó, có khoảng thời gian bố phá án. Về những kẻ mãn hạn tù và được thả tự do cũng có tới năm, sáu người, có lẽ lát nữa trời sáng hẳn, bảo Đới Minh Phong điều tra lượt.

      Cung Khắc day trán, phát trời sáng. Dù có tối tăm cách mấy, rồi cũng có ngày bình minh trở lại, Cung Khắc vững tin vào điều này.

      Buổi sáng, sau khi Đông Đông đánh răng rửa mặt xong xuôi, Cung Khắc chuẩn bị đưa nó ra ngoài. tới cửa, Đông Đông trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn bỗng đứng nguyên tại chỗ.

      “Sao thế con?” Cung Khắc hỏi.

      Cung Tiêu Đằng ngẩng đầu lên: “Bố ơi, con nghe hôm nay bên quảng trường có hoạt động Disney du hành, con có được xem ạ?”.

      được”. Cung Khắc bình thản . biết mấy hôm nay ở lỳ trong đội cảnh sát, chỉ có mình Vương Diệp ở cạnh, Đông Đông cũng cảm thấy chán. Nhưng còn cách nào khác, chẳng ai trước được Trương có ra tay với Đông Đông hay . Hoặc trắng ra, khi nào ra tay.

      “Cố chịu thêm mấy hôm, phá án xong bố đưa con tới Disneyland”. Hiếm khi Cung Khắc nhiều lần, nhưng chẳng hiểu vì sao hôm đó Đông Đông nghe lời, sau đó còn òa khóc, lần này Cung Khắc hoàn toàn hết cách.

      Ngày nào Hạ Đồ cũng lái xe tới nhà khách đón Cung Khắc, Đông Đông và Vương Diệp tới đon vị. Hôm nay xe đỗ dưới nhà gần hai mươi phút mà thấy họ xuống. Hạ Đồ nhìn vào trong, ngẫm nghĩ lúc rồi khóa xe lại, lên gác. Ở ngã rẽ lên tầng hai, ấy vừa hay nhìn thấy Đông Đông khóc rất thương tâm, bên cạnh là Vương Diệp giơ cây kẹo bông nhưng vô dụng. Khi nhìn sang Cung Khắc thấy hoàn toàn bó tay.

      Hạ Đồ tự nhận rằng mình cũng có duyên với trẻ con. ấy bước lên hỏi mọi chuyện rồi cười: “Thầy Cung, hay thế này , hôm nay em phải làm nhiệm vụ. Em và Vương Diệp đưa Đông Đông chuyến. Nếu thầy vẫn yên tâm, cùng lắm em mang theo súng là được rồi”.

      Hạ Đồ chỉ đùa thôi nhưng Cung Khắc từng được chứng kiến thân thủ của Hạ Đồ, rất giỏi. Nếu ấy … Cung Khắc do dự giây lát, sau đó, cảm giác do dự này bị tiếng khóc vang dội hơn của Đông Đông đánh bại.

      sớm về sớm!” Hôm đó, đứng trước cửa trụ sở Công an Túc Đông, Cung Khắc nhìn Đông Đông kéo tay Hạ Đồ và Vương Diệp nhảy nhót rời , cứ thấy an tâm.

      Đới Minh Phong đứng bên cạnh vỗ vai : “Thầy Cung cứ yên tâm, nhóc Hạ Đồ đó rất đáng tin cậy”.

      “Ừm”.

      Cảm giác bất an bị đánh tan bởi cuộc điện thoại từ tỉnh B tới. Người gọi là Lê Hoan. ấy đưa ra con đường hoàn toàn mới cho vụ án: “Thầy Cung, có thể tôi tìm ra điểm chung của bốn người này rồi”.

      Lê Hoan ở tỉnh B nhìn chằm chằm vào bản ghi chép trong tay, cảm giác vô cùng chán ghét phần khẩu cung này.



      94
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :