1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 84. Bất ngờ trùng trùng

      Trần Tấn còn nhớ được lần cuối cùng gặp mẹ là khi nào. Lúc này đây, nó nhìn bức ảnh đen trắng được dán ở ô be bé trong cái khung hình chữ nhật rộng khoảng mét, thầm nghĩ mẹ ở đó. lòng, nếu phải bên cạnh có đề tên người xa lạ, chưa biết chừng nó coi đó là mẹ mình.

      Nếu là vậy, cuộc sống của nó trở thành mớ bòng bong. Bố bị coi là nghi phạm và bị tạm giam còn chưa đủ, ngay cả mẹ cũng trở thành nghi phạm bị cảnh sát truy nã.

      may người đó phải là mẹ.

      Cậu bé sầu khổ nhìn chằm chằm bức ảnh đến thất thần, bất thình lình phía sau có người vỗ vai nó. Cậu bé quay lại, nhìn thấy nghiêng đầu nhìn mình. Đó là con của sư phụ. giống với cậu, bé từ được sống trong gia đình hạnh phúc, nghe người mẹ bây giờ của em ấy phải là mẹ ruột nhưng cậu cảm thấy người đó đối xử với bé ấy rất tốt, chí ít như bác hai và bác của cậu.

      “Sao vậy?” Cậu lùi sau bước, đứng cách bé khoảng nửa mét rồi hỏi. Cậu hơi bài xích Cung Tiêu Đằng nhưng bản thân bé lại cảm nhận được điều này. Trần Tấn lùi sau bé tiến tới, giữ lấy cánh tay Trần Tấn: “Em vừa nghe bác cả của quay về rồi, em phải trượng nghĩa lắm mới quên kéo cùng nghe trộm đấy”.

      Cung Tiêu Đằng ngang nhiên như đại tiểu thư, hoàn toàn màng tới ánh mắt kiểu “ biết em trượng nghĩa rồi, nhưng cũng đừng kéo ”.


      Đây là khu mỏ nửa tư hữu khai thác than tên là “Đông Lâm”. Nửa tư hữu chẳng qua là lúc đầu nó do nhà nước quản lý, sau này khi xã hội đại dần con đường làm giàu này cũng bị các chủ tư nhân bao thầu, còn chính quyền địa phương treo cái danh giám sát hỗ trợ. Người đại diện theo pháp luật của “Đông Lâm” chính là cả của Trần Dụ Đạt, Trần Đông Lâm.

      Cung Khắc đứng trước cửa sổ sát sàn, quan sát khung cảnh trước mắt. Kia là quảng trường , đó có mấy chiếc xe con đắt đỏ đỗ. Ánh nắng vừa đẹp, hắt lên cửa kính ô tô, làm chói mắt người ta. Xung quanh quảng trường trồng những dải cây xanh, là kiểu cây non rất mới, từ trong vườn ra tới ngoài có thể nhận ra chất lượng khí khác biệt nhường nào. Loại cây này có tác dụng làm sạch khí rệt.

      Vị trí đứng là phòng làm việc của tổng bộ Đông Lâm cách khu mỏ quãng. Đó là phòng đón khách khá rộng nằm tầng hai, được người thư ký dẫn tới đây. Khi Lê Hoan và mọi người dốc toàn lực để truy nã người vợ của Phương Hoành Cung Khắc lại tới khu mỏ Đông Lâm, bởi vì nghe , Trần Đông Lâm – người vẫn luôn “công tác” xa cuối cùng trở về.

      Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, cùng với tiếng cánh cửa bật mở sau lưng, Cung Khắc quay đầu lại nhìn người đàn ông từ từ bước vào. Xét về gương mặt Trần Đông Lâm và Trần Dụ Đạt khác nhau nhiều. Trần Dụ Đạt có xương gò má hơi cao, hai má trũng sâu, có thể nhận ra là người lâu được ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng nên gầy gò ốm yếu. Khác với khuôn mặt nhọn hoắt của Trần Dụ Đạt, Trần Đông Lâm có gương mặt tròn, gia đình đủ đầy khiến ông ta sở hữu gương mặt hồng hào, khỏe mạnh. Ông ta lớn hơn Trần Dụ Đạt tám tuổi, nhưng trông còn trẻ hơn cả Trần Dụ Đạt ngồi trong tù.

      Trần Đông Lâm giơ tay về phía Cung Khắc: “Chào , nghe tới vì chuyện của em trai tôi”.

      Cung Khắc gật đầu, cùng Trần Đông Lâm tới ngồi ghế sofa. Trần Đông Lâm là người sành sỏi, làm việc rất có phong cách. Ông ta gọi thư ký vào đưa hai tách trà rồi đẩy tách tới trước mặt Cung Khắc, sau đó cầm cốc của mình lên, nhấp ngụm, “Trước đó thư ký kể lại chuyện của em trai tôi rồi, nhưng khi chuyện này xảy ra tôi công tác, biết nghĩ tôi có thể giúp gì được cho cảnh sát?”.

      biết có phải do nhạy cảm nghề nghiệp mà Trần Đông Lâm tạo cho Cung Khắc cảm giác những gì ông ta đều được chuẩn bị từ trước, hề có sơ hở, thậm chí chỉ dấu vết. ho khẽ: “Tôi tới là muốn hỏi, căn cứ vào những lời Trần Dụ Đạt kể, trước khi việc xảy ra có người với ấy rằng vợ ấy trở về Tân Hương, nên ấy mới vội về quê. Rồi ngày nạn nhân Phương Hoành gặp nạn, nghe ấy cũng vô duyên vô cớ tới nơi khai thác. Còn hai chuyện này, nghe đều có liên quan đến , Trần Đông Lâm”.

      Trần Tấn bò rạp lên cửa nghe được số manh mối, chẳng lẽ ý của sư phụ là bác cả chính là người hãm hại bố mình! Cậu bỗng giật mình. Đông Đông đứng bên cạnh cùng cậu bò cửa, nhìn thấy cảnh ấy bèn bằng khẩu hình miệng câu “ lạnh à?”, rồi thẳng thừng kéo tay cậu ấp vào trong lòng.

      lạ , thời tiết này mà lại lạnh. Để em ủ ấm cho nhé, hết lạnh chưa?” Đông Đông thầm. Con bé nhìn thấy khuôn mặt Trần Tấn bỗng đỏ bừng lên, bèn chắc chắn lần nữa là hành động của mình vĩ đại và chính xác nhường nào.

      Đông Đông quay đầu lại, lần nữa bò lên cửa nghe người lớn trong phòng chuyện mà nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch của Trần Tấn ở sau lưng.

      Trần Tấn suy nghĩ: Hóa ra ngực của con cũng cưng cứng.

      Hai người lớn trong phòng dường như nhận ra tình hình ngoài cửa, tiếp tục chuyện. Trần Đông Lâm trả lời thẳng thắn: “Phải, chính tôi gọi điện với chú ba là vợ chú ấy hình như về quê rồi. Nhưng chuyện này bản thân tôi vốn chắc chắn. Tôi cũng nghe nhân viên cũ của chúng tôi rằng, chú ba tìm em dâu nhiều năm rồi. Tôi biết tin sao lại với chú ấy chứ, bảo có đúng ?”.

      lời giải thích có vẻ hợp lý, Cung Khắc tin tưởng nhưng cũng phủ nhận. tiếp tục hỏi: “Vậy người nhân viên đó tên là gì?”.

      “Khúc Hân, là hàng xóm lâu năm với gia đình tôi. Năm xưa trước khi Trần Dụ Đạt gặp chuyện, mấy em chúng tôi hay chơi với nhau. Bây giờ cậu ấy làm chủ nhiệm bộ phận nghiệp vụ ở chỗ chúng tôi”. Hình như nhớ ra gì đó, Trần Đông Lâm cúi đầu, trầm ngâm giây lát: “Nhắc đến cậu ấy đúng là tôi có nhớ ra chuyện này. Mấy hôm trước vào ngày mỏ than xảy ra chuyện, đúng lúc đó tôi lại công tác. Tôi có dặn dò cậu Khúc phải quan tâm tới Dụ Đạt, chỉ là biết sau đó họ có gặp mặt nhau thôi”.

      Cung Khắc cảm thấy chẳng thể tìm kiếm được thông tin gì có giá trị từ Trần Đông Lâm. Cuối cùng cuộc trò chuyện kết thúc, đứng dậy ra về. Trước khi ra cửa, những tiếng bước chân lạch bạch chạy trước lọt khỏi tai Cung Khắc.

      nhìn thấy Đông Đông và Trần Tấn mặt đỏ bừng vì chạy nhanh quảng trường. Trần Tấn cúi đầu đá mấy viên sỏi dưới chân: “Sư phụ, người tên là Khúc Hân đó hại ba cháu phải ạ?”.

      Cung Khắc trả lời đúng vào trọng tâm câu hỏi của Trần Tấn. Ngược lại, hỏi cậu bé vấn đề khác: “Trần Tấn, tới chỗ bác cả, vì sao cháu vào chào bác?”.

      “Cháu thích họ”. Trần Tấn thích bác hai, cũng thích bác cả. Mặc dù nó chỉ tiếp xúc với bác trước năm năm tuổi, còn có cả những ký ức hoàn chỉnh nhưng nó biết, bất luận là ai trong hai người đó đều ưa nó.

      Cung Khắc vỗ vai Trần Tấn, phương hướng của vụ án này lại nét thêm tầng nữa trong lòng .


      Khuyên nhủ mãi, cuối cùng thuyết phục được Đông Đông và Trần Tấn trở về nhà khách, Cung Khắc hẹn Doãn Nghị cùng tới nhà vị chủ nhiệm Khúc rất đáng nghi theo lời của Trần Đông Lâm.

      Nhà chủ nhiệm Khúc ở phía Tây huyện Tân Hương, là nơi có kiến trúc khá đẹp trong huyện, hai bên đường rợp bóng cây được xây dãy những tòa nhà hai tầng với kiến trúc biệt thự. Doãn Nghị đạp xe, tay cầm lái, tay chỉ về phía xa: “Đó, căn thứ ba phía Đông là nhà Khúc Hân”.

      Lúc ấy Cung Khắc ngồi sau xe đạp, cố gắng cong chân để nó chạm đất, nét mặt thấp thỏm. luôn cảm thấy chiếc xe đạp từ thời cổ của Doãn Nghị cũng sắp hỏng giống cái xe cảnh sát của ấy rồi, dễ chết dọc đường.

      Cũng may là cả dọc đường vẫn bình an. Tới trước cửa nhà Khúc Hân, Doãn Nghị dựa chiếc xe đạp của mình vào góc tường cẩn thận rồi tới trước, gõ cửa. Nhưng rất lâu sau vẫn có ai ở trong đáp lời.

      “Đừng có nhà nhé”. Doãn Nghị thu tay lại, bò rạp lên cửa nhìn qua khe, cũng đồng thời lúc này, ấy và Cung Khắc đều nghe thấy tiếng động từ trong vọng ra: Rầm!

      hay rồi, Khúc Hân định tự sát!” Từ khe cửa, Khúc Hân treo cổ lên xà nhà khiến Doãn Nghị đổ mồ hôi lạnh. ấy mới kêu ba tiếng, động tác quyết đoán ngay lập tức dội xuống. Doãn Nghị chạy vài bước tới dưới chân tường, mượn bàn đạp của chiếc xe, phi người vào trong sân.

      Hôm đó, tổ chuyên án Tân Hương có được tiến triển mới, nghi phạm quan trọng Khúc Hân tự sát thành, bị cảnh sát khống chế.

      Tiến triển chỉ ở việc này, Lý Hưởng – vợ của Phương Hoành vẫn luôn bị cảnh sát truy nã sa lưới ngay tại Tân Hương, có điều người bắt được ta lại là người mà phía cảnh sát hoàn toàn ngờ tới.

      Nhận được điện thoại thông báo, Cung Khắc cũng chẳng màng việc mình có chạy được hay , hay động tác ấy có khôi hài hay . lao thẳng tới bệnh viện huyện Tân Hương. Theo mô tả trong điện thoại, Diệp Nam Sênh khi đưa bé con dạo phố phát ra Lý Hưởng. Để ngăn chị ta chạy thoát, Diệp Nam Sênh đánh nhau với đối phương, vì thế mà bị thương, nghe giờ cấp cứu trong bệnh viện.

      mang đứa con của họ trong người. Cứ nghĩ tới đây, Cung Khắc lại hối hận khôn cùng.

      Sao lại để tham gia vào vụ án này, khi Nam Sênh và mọi người tới, sao thẳng thừng đuổi họ về nhà…

      nghĩ rất nhiều, cứ mỗi suy nghĩ lại thấy hối hận đến đau từng khúc ruột.

      Nam Sênh, mất đứa con quan trọng, em phải khỏe mạnh đấy. đường, cầu trời như vậy vô số lần.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 85. Quanh co khúc khuỷu

      So với hạng mục xây dựng hầu như được đầu tư mới ở huyện Tân Hương như nhà tang lễ hay đồn công an bệnh viện huyện Tân Hương ràng cao ráo hơn nhiều. Giữa phần đất chiếm diện tích hề có ba tòa nhà đứng xen kẽ, ở giữa là nhà khám bệnh cao bốn tầng, bên trái còn có khu phòng bệnh cao hai tầng và toà nhà sơn trắng cao hai tầng nằm ở góc phải khu vườn, nóc có hai chữ “Cấp cứu” màu đỏ dạng đèn Led.

      Bên cạnh còn có khoảnh sân , sân có vẽ mấy hình chữ nhật kẻ caro bằng sơn trắng, đó có mấy chiếc ô tô riêng đỗ ngay ngắn. ra là bãi đổ xe kiểu .

      Cuộc điện thoại ban nãy do Mục Trung Hoa gọi tới, trong điện thoại bà rất mơ hồ, có vẻ như còn đồng thời chuyện với những người khác, nội dung càng ít ỏi hơn. Mục Trung Hoa chỉ với rằng – tại Diệp Nam Sênh nằm ở tầng tòa nhà cấp cứu.

      Thế là Cung Khắc dùng những bước chân căng thẳng nhất của cuộc đời mình tiến vào trong.

      Tầng , hành lang rộng, sàn nhà được lát lớp gạch chống trơn trượt với những hoa văn . Gạch màu trắng sữa có dính chút máu, cứ thế men dần tới căn phòng ngay gần đó. Cung Khắc hơi hoa mắt, nheo lại mấy lần mới nhìn hàng chữ tấm biển ngoài cửa: Phòng điều trị.

      nghe loáng thoáng có tiếng ai khóc, khi nghe kỹ hóa ra là tiếng Diệp Nam Sênh. Trái tim chợt đập lỗi nhịp, còn nghĩ được gì nữa, bèn rảo bước về phía căn phòng ấy.

      “Nam Sênh…” hét.

      “902… Đau…” Diệp Nam Sênh nằm chiếc giường duy nhất trong phòng, sắc mặt nhợt nhạt, nước mắt ngắn dài nhìn . Cái bụng của Diệp Nam Sênh được lớp chăn trắng đắp lên. hiểu sao, nhìn thấy bình yên nằm giường, trái tim chơi vơi của Cung Khắc như tìm được bến đỗ. qua, ngồi bên cạnh giường Diệp Nam Sênh, vòng tay ôm lấy vợ, nhàng vỗ về, “Em sao là tốt rồi, rồi chúng ta có đứa con khác”.

      Nước mắt đọng lại rất lâu trong hốc mắt của Diệp Nam Sênh, cuối cùng bùng phát thành câu phẫn nộ: “902, phải biết con cũng giống em, đều kiên cường như nhau. coi nó là cổ phiếu Trung Quốc ư, muốn rớt là rớt à! Em là em đau tay cơ mà!”.

      Hả? Cung Khắc có chút khó hiểu. Lẽ nào đứa bé vẫn còn, vậy vì sao mẹ vợ lại sốt sắng gọi tới như vậy, còn tình hình rất nguy cấp, lại còn mấy vết máu hành lang là ở đâu ra? hiểu gì, Mục Trung Hoa vén rèm từ phòng trong bước ra. Gương mặt bà cũng mỏi mệt. Nhìn thấy Cung Khắc, Mục Trung Hoa thở dài, “Cuối cùng con cũng chịu đến rồi. Vợ của con ấy, bắt người cứ bắt người, túm tóc là được rồi, sao cứ phải cào nát mặt người ta ra, mẹ giằng cũng được”.

      “Ai bảo chị ta định chạy”. Diệp Nam Sênh phản bác lại với vẻ phục. Còn Cung Khắc ngồi bên cạnh đọc được tầng nghĩa này trong đôi mắt bố vợ - ông Diệp Chi Viễn: Con lấy chồng như bát nước đổ , còn con nhà tôi là họa gửi đến nhà, bán, bảo hành và từ chối trả lại hàng. Con rể, hãy chấp nhận số phận

      Cung Khắc: “…”.


      Vì chuyện của Diệp Nam Sênh xen ngang, Cung Khắc quyết định tạm dừng công việc phá án cùng với đồn cảnh sát Tân Hương. Lê Hoan thông cảm, ngoài ra cũng sắp xếp lực lượng tập trung thẩm vấn Lý Hưởng và Khúc Hân, cố gắng tìm ra được điểm đột phá của vụ án từ hai người này.

      Kể ra cũng kỳ lạ, trong quá trình thẩm vấn Khúc Hân, ta thừa nhận chút do dự rằng mình có ý định sát hại Phương Hoành, còn về sức thuyết phục của lý do ràng cần phải xem xét. Theo lời của Khúc Hân, ta tình cờ có duyên quen biết Phương Hoành trong lần tới tỉnh A chạy nghiệp vụ, tiền vốn của mỏ than gần đây hơi căng thẳng, nên Khúc Hân muốn tới ngân hàng của Phương Hoành để vay vốn. Ban đầu Phương Hoành rất thoải mái, lập tức đồng ý, khi về gửi đơn đề nghị lên cấp .

      Nhưng Khúc Hân ngờ rằng Phương Hoành hề lòng giúp mình. Rất nhiều lần ta lấy lý do quan hệ để uy hiếp đòi tiền bạc của Khúc Hân, nhưng khoản tiền vốn mà Khúc Hân chờ đợi mãi thấy có. Cuối cùng khi Khúc Hân nhận ra có điều gì bất ổn Phương Hoành lừa mất của mình hơn mười vạn rồi.

      Cuối cùng Khúc Hân biết mình bị lừa, nhưng uy hiếp tiền bạc thành nên nghĩ tới chuyện trả thù Phương Hoành. ta lấy lý do bàn bạc chuyện hợp tác để lừa Phương Hoành tới huyện Tân Hương, tận dụng thời cơ giết hại.

      Còn về việc vì sao lại vu oan cho Trần Dụ Đạt Khúc Hân giải thích thế này: Vụ án năm xưa khiến Trần Dụ Đạt có tiếng xấu ở Tân Hương, Khúc Hân lợi dụng việc Trần Dụ Đạt gấp gáp trở về tìm vợ để lừa ta về Tân Hương, nhân cơ hội đó mà vu oan giá họa.

      Còn lời khai của Lý Hưởng cung cấp cho cảnh sát cũng ít những thông tin khó tin. Theo lời Lý Hưởng, khi ta và Phương Hoành kết hôn, Phương Hoành hoàn toàn biết ta là người đồng tính, mà bản thân ta cũng biết. Cùng với cuộc sống hôn nhân nhạt nhẽo qua ngày, Lý Hưởng càng lúc càng phản cảm khi Phương Hoành muốn gần gũi. Cho tới khi ta gặp Hàn Tâm Mẫn mới nhận ra mình phụ nữ.

      Sau khi biết chuyện này, Lý Hưởng đề nghị ly hôn với Phương Hoành. ta lúc ấy Phương Hoành rất đau lòng, ta còn từng mềm lòng thời gian. Lý Hưởng cười khẩy: “Nhưng ai mà ngờ được, Phương Hoành lại vụng trộm với Hàn Tâm Mẫn cơ chứ?”.

      Danh tính của nạn nhân nữ được xác thực, chính là Hàn Tâm Mẫn.

      Còn về cái chết của Hàn Tâm Mẫn và gói ma túy Lý Hưởng rằng ta hoàn toàn biết gì.

      “Tôi cũng cảm thấy cam tâm, muốn tới chửi rủa cho đôi cẩu nam nữ đó trận, ai mà biết được ta chết như thế nào”. Căn cứ theo hành tung gần đây nhất mà Lý Hưởng cung cấp đúng là có thể loại trừ ta khỏi danh sách nghi phạm.

      Nhưng lúc này, dưới dẫn dắt của Mục Trung Hoa, tình trạng của nạn nhân nữ trước khi tử vong được tái bằng hình máy tính.

      “Nạn nhân nữ bị ai đó bóp cổ, sau đó dìm đầu vào bồn tắm cho tới khi chết ngạt mới thôi. Có thể nhận ra tư thế này dựa những phản ứng thể sống hình sọc ở phần bắp thịt sâu trong sống lưng nạn nhân. Những biểu này phù hợp với dấu vết ở bồn tắm trong khách sạn”.

      Lê Hoan nhìn chăm chú lên hình ảnh, đưa ra nghi vấn: “Dựa theo vị trí và biểu này khi bị hại, nạn nhân có lẽ có phản kháng, nhưng trong móng tay của nạn nhân tìm thấy manh mối”.

      Lần đầu tiên phụ trách khám nghiệm là pháp y tới từ tỉnh B. Họ biết phát của Mục Trung Hoa, vì vậy bây giờ cúi gằm hết cả vì sơ suất của mình. Mục Trung Hoa gây khó dễ, cũng nể mặt những người ấy. Mặc dù bà bước vào tuổi trung niên nhưng thao tác máy tính và bàn tay cầm dao giải phẫu vẫn rất linh hoạt. Ngón tay bà nhàng lướt qua, bức hình tường được đổi thành tấm ảnh khác, trong ảnh là số vật thể dạng vụn . Mục Trung Hoa dáng người uể oải nhưng phát vẫn nét và súc tích: “Vụn móng tay, thuộc về nạn nhân Hàn Tâm Mẫn, được thu thập bãi cỏ phía dưới khách sạn, mẩu da bên trong được chứng thực là của nạn nhân Phương Hoành, trùng khớp với vết thương cánh tay của Phương Hoành. ta chính là hung thủ giết chết Hàn Tâm Mẫn, còn về việc vì sao ta lại giết hại kia, đây là việc của cảnh sát các cậu. Chu Khải Đồng, Tưởng Đại Vỹ, chắc là năm xưa ngồi học tiết của tôi, mấy thứ các cậu nghe thành cơm chui vào bụng hết cả rồi phải ? Hai cậu theo tôi ra đây”.

      ai ngờ được, lúc đó khi Mục Trung Hoa từ chối hỗ trợ cho công việc pháp y, bà kéo Diệp Chi Viễn đến trường, hơn nữa còn tìm được những chứng cứ này rồi lén lút kéo Doãn Nghị lưu lại trong đồn công an Tân Hương. Mọi người càng ngờ được, hai pháp y làm mấy năm trời Công an tỉnh B lại là học trò của Mục Trung Hoa, sau nhiều năm tốt nghiệp, vì sơ suất trong công việc bị giáo răn dạy cho bài.

      Chẳng mấy chốc, thông tin phản hồi từ tỉnh A cũng được chuyển tới Tân Hương. Qua xác minh, khoảng thời gian gần đây, đích thực khoản tiền nguồn gốc chuyển vào tài khoản ngân hàng của Phương Hoành, mà số tiền này cũng trùng khớp với lời khai của Khúc Hân.

      thu hoạch khiến người ta cảm thấy bất ngờ là nguồn gốc của chỗ ma túy đó cũng được tìm ra. Căn cứ vào manh mối mà tình báo của cảnh sát tỉnh A cung cấp, Hàn Tâm Mẫn bị nghi ngờ có dính líu tới ma túy, nghi ngờ này được chứng thực vào ngày trời nắng đẹp.

      Hôm đó, Lê Hoan triệu tập tất cả mọi người vào trong phòng họp . Tâm trạng của ấy rất tốt, khi mỗi vụ án được phá thành công, ấy lại phấn khích. Vỗ tay xong, bảo mọi người trong phòng yên lặng, “Xét theo chứng cứ khắp các phương diện, việc Trần Dụ Đạt lúc trước bị Khúc Hân lấy danh nghĩa Trần Đông Lâm để gọi ta tới khu mỏ là đáng tin cậy. Mặc dù chúng tôi biết Phương Hoành liệu có vì chuyện Hàn Tâm Mẫn dính vào ma túy mà giết ta , nhưng hung thủ của cả hai vụ án vào tù, vụ án này coi như thành công”.

      Mọi người trong phòng họp reo hò, có người đẩy cửa bước vào, chính là Cung Khắc lâu gặp. vẫy tay về phía Lê Hoan, tỏ ý gọi ra ngoài.

      “Sao vậy, tìm tôi có việc à?” hành lang, ánh nắng rực rỡ lắm, nụ cười của Lê Hoan tươi rói. lòng, mặc dù Cung Khắc tham gia vào toàn bộ quá trình phá án, nhưng nếu , có lẽ vụ án còn phải ít đường vòng. Cung Khắc cũng xác nhận xong suy đoán của mình rồi mới tìm Lê Hoan. lên tiếng: “Lê Hoan, tôi cảm thấy Phương Hoành phải do Khúc Hân giết hại”.

      Ồ? Lê Hoan tỏ vẻ kinh ngạc rồi đợi Cung Khắc tiếp.

      còn nhớ câu ‘Trần Lão Tam giết tôi’ mà Phương Hoành khi mới tỉnh dậy chứ?”

      “Còn nhớ”. Lê Hoan gật đầu, “Nhưng chúng tôi từng hỏi ý kiến bác sỹ, lúc đó Phương Hoành từng bị va đập mạnh vào đầu, bản thân có lẽ mình gì…”. Bỗng nhiên ấy hiểu ý của Cung Khắc: “Theo điều tra trước đây, Phương Hoành hoàn toàn quen biết Trần Dụ Đạt, cho dù trong tình huống tỉnh táo, bất kỳ ai cũng thể gọi ra cái tên hoàn toàn thân thuộc với mình”.

      chỉ vậy, khi bị phát , Phương Hoành chưa tử vong nên pháp y chưa vào cuộc, điều này khiến chứng cứ tương đối quan trọng lúc đó bị mọi người bỏ quên”. rồi, Cung Khắc lấy từ trong túi ra chiếc túi bóng. Lê Hoan nhìn bên trong chiếc túi đựng đầu lọc của điếu thuốc lá, ấy nhìn có vẻ khó hiểu.

      Cung Khắc : “Đây là đầu lọc tìm được dưới đế giày mà Phương Hoành khi gặp chuyện. Phương Hoành hút thuốc, Trần Dụ Đạt cũng hút thuốc, Khúc Hân tuy hút nhưng hút loại xịn như vậy. Đây là loại thuốc Gấu trúc của công ty Thuốc lá Thượng Hải, với giá của loại thuốc này, cả huyện Tân Hương chắc chẳng có mấy người đủ điều kiện mua”.

      “Nhưng cũng có thể là Phương Hoành giẫm phải từ đâu đó rồi đưa tới nơi ấy”. Lê Hoan nghĩ cách hoàn thiện manh mối này.

      Cung Khắc cũng tán đồng với giả thiết này của : “Nếu giẫm phải từ địa điểm khác, vậy đầu lọc chỉ nên dính muội than ở mặt thôi”.

      Lê Hoan cầm túi bóng lên quan sát tỉ mỉ, quả nhiên là cả hai mặt đều dính chút muội than, vậy chỉ còn cách giải thích, đầu lọc bị rơi xuống mỏ than trước rồi lại bị giẫm lên lần nữa.

      “Dựa theo đầu mẫu thuốc lá này, phạm vi hung thủ có thể được thu hẹp lại ít”. Lê Hoan .

      chỉ vậy”. Cung Khắc của hôm nay luôn khiến Lê Hoan cảm thấy mình được gặp người máy Doraemon, trong túi có biết bao nhiêu thứ. Lê Hoan cầm báo cáo tay, phần là bản chẩn đoán của phía bệnh viện, đó ghi ung thư dạ dày giai đoạn cuối, và bản thông tin chuyển khoản của phía ngân hàng, thông tin ghi , hai ngày sau khi Phương Hoành gặp nạn, có người gửi khoản tiền vào tài khoản của chú ba Khúc Hân, số tiền lên tới trăm vạn.

      “Số tiền này là sao?” Lê Hoan nhìn Cung Khắc.

      “Qua tay vài người, nhưng cuối cùng vẫn bắt nguồn từ Trần Đông Lâm”.


      Ở huyện Tân Hương, nhà họ Trần ban đầu sống trong góc rất cũ nát, về sau con cả làm ăn có lời mới dọn tới nơi dù là khí hay phong cảnh cũng đều tuyệt vời.

      Tiếng còi xe cảnh sát nhất loạt dừng lại trước cửa nhà họ Trần. Vợ của Trần Đông Lâm đánh con trai trong vườn. Bỗng chốc, tiếng quát mắng, tiếng kháng nghị, tiếng còi hụ khiến cả khu vườn trở nên cực kỳ ầm ĩ.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 86. Bí mật của thời gian

      Mặc dù tiếng còi cảnh sát chẳng mấy chốc khiến tiếng chửi rủa trong vườn ngừng lại, nhưng đôi tai nhạy bén của các cảnh sát đa phần vẫn có thể nghe thấy câu của con trai Trần Đông Lâm – Trần Nhất Hiếu: “Mẹ có thể đừng đổ hết mấy chuyện tồi tệ bố làm lên đầu con được , con bảo ông ấy mua thứ đó sao?”.

      Khi cảnh sát xông vào vườn, hỏi Trần Nhất Hiếu, “thứ đó” rốt cuộc là gì, dù là Trần Nhất Hiếu hay người mẹ sắc mặt trắng bệch của cậu ta cũng đều câm nín, được câu nào. Đương nhiên, mặc dù họ nhưng cảnh sát vẫn có cách. Khi bọc đựng bột trắng quấn kín nilon được cảnh sát tìm thấy trong bồn nước tại nhà vệ sinh tầng hai người nhà Trần Đông Lâm thể được câu gì nữa.

      Khi phương hướng lớn trở nên ràng, công việc của cảnh sát cũng nhàng hơn nhiều. Vợ của Trần Đông Lâm nhanh chóng khai nhận. Vì chi phí cho bảo vệ môi trường tăng cao, mấy năm nay thu nhập của mỏ than còn được như trước. Nhưng Trần Đông Lâm lại là người biết thỏa mãn. ngừng tìm kiếm cơ hội đầu tư mới, có ai ngờ tìm tìm lại lại tìm tới con đường buôn thuốc phiện này.

      Ngồi trong phòng thẩm vấn của Công an huyện Tân Hương, vợ của Trần Đông Lâm – người phụ nữ có khuôn mặt được coi là mỹ miều – sụt sùi kể lại tình hình hôm đó. “Tôi từng gặp Phương Hoành lần, ông Trần là tới bàn chuyện cho mỏ vay tiền. Nhưng mấy ngày Phương Hoành tới Tân Hương, tôi cứ cảm thấy có gì đó ổn, cứ đứng ngồi yên. Ban đầu tôi hỏi ông ấy nhưng ông ấy , về sau có lẽ là áp lực quá lớn nên ông ấy mới với tôi. Nhân tình của Phương Hoành tại là người lấy hàng chính cho Đông Lâm, chẳng hiểu sao lại bị Phương Hoành phát ra chuyện ma túy, vì chuyện này mà Phương Hoành mấy lần sách nhiễu Đông Lâm. Đông Lâm ông ấy muốn làm chuyện gì đó để chấm dứt chuyện này. Làm sao tôi biết chuyện ông ấy lại là giết Phương Hoành chứ. Nếu biết dù có thế nào tôi cũng quyết để ông ấy làm đâu..”.

      Tại phòng khách cách nơi vợ Trần Đông Lâm ngồi vách tường, con trai của – Trần Nhất Hiếu còn thể nhiều oán giận hơn cả mẹ. chàng chưa tới hai mươi tuổi, để mái tóc nhuộm màu tím mà theo ngôn từ đại là rất ăn chơi. Mái tóc ngắn, mái lòa xòa che kín mắt. Chưa đợi cảnh sát lên tiếng hỏi, cậu ta thao thao bất tuyệt.

      “Bố tôi đối xử với mẹ tôi tốt, đối xử với tôi cũng tồi tệ. Ông ấy hay rằng làm mấy chuyện thất đức ấy là vì mẹ và tôi. Chó má! Mẹ chưa từng với tôi, họ cứ tưởng tôi biết gì hết, ra làm sao tôi có thể biết? Bố tôi vốn mẹ tôi, ông ta con đàn bà đê tiện nhiều năm rồi. Ai biết được là làm mấy chuyện này có phải là để bao nuôi con đó hay ?”

      Lê Hoan ho tiếng, thầm nghĩ trẻ con bây giờ sao toàn như vậy thế, lời tục câu bậy kề sát bên môi, xấu bố mẹ đứa sau tích cực hơn đứa trước. Nhưng ấy bị những cảm xúc này dẫn dắt vào trong vụ án: “Bây giờ chúng tôi cần cậu hợp tác điều tra vụ giết người cách đây lâu, những chuyện liên quan cần nhiều”.

      Trần Nhất Hiếu méo mặt, dường như do dự gì đó. Lê Hoan chú ý tới điểm này bèn mở lời dò xét: “Cậu và mẹ cậu đều dính vào tội che giấu tội phạm, nếu thành khẩn và tích cực hợp tác với cảnh sát, bất lợi với cậu và mẹ cậu”.

      Câu này của Lê Hoan khiến đôi mắt Trần Nhất Hiếu sáng rực lên. Cậu ta nuốt nước bọt: “ liên quan tới vụ án này nhưng có liên quan tới chuyện mười mấy năm trước có được ?”.

      Lê Hoan: “…”.

      Hỏi xong, hai phòng thẩm vấn do Lê Hoan sắp xếp mở cuộc hội ý. Sau khi cuộc hội ý kết thúc, ấy cưỡi mô tô tới tìm Cung Khắc ở nhà khách Tân Hương gần đó.

      Cung Khắc có mặt, thấy bảo là ra ngoài mua dâu tây cho Diệp Nam Sênh rồi. Lê Hoan ngồi đợi Cung Khắc, đồng thời nghe thấy Mục Trung Hoa ở trong phòng quở trách Diệp Nam Sênh: “Diệp Nam Sênh, con lắm chuyện . Ban đầu muốn ăn đào, Tiểu Khắc mua về con lại muốn ăn dâu tây. Lắm chuyện, lắm chuyện”.

      Diệp Nam Sênh nằm thẳng cẳng giường, xoa cái bụng hơi nhô lên, uể oải phản kích: “Đồng chí Mục, mẹ mang thai con được năm tháng, vào mùa hè, mẹ kiên quyết muốn ăn kẹo hồ lô nướng chuối, hại ông Diệp giữa ngày nắng nóng phải nhốt mình trong hầm băng thấm kẹo cho mẹ. Mẹ mang thai con bảy tháng, nửa đêm bị chuột rút, ông Diệp dậy bóp chân cho mẹ, mẹ bỗng ăn gì bổ nấy thế là muốn ăn giò heo. Ông Diệp tội nghiệp ba giờ sáng chạy ra ngoài, cứ thế đợi cho tới tám giờ sáng người ta mở cửa mới mua được giò heo về. Nhưng bà Mục ngủ như con heo, rồi tới khi con được tám tháng…”.

      “Tin đồn nhảm, chắc chắn là vậy, con ở trong bụng mẹ, làm sao biết nhiều như vậy được!” Mục Trung Hoa lườm Diệp Nam Sênh. Dường như đoán ra từ sớm rằng bà như vậy, Diệp Nam Sênh nấc lên: “Vậy là mẹ biết rồi, ông Diệp con mẹ và mẹ khó chiều như nhau. Ông Diệp cũng là, ràng con dễ chiều hơn mẹ nhiều!”.

      Khi Cung Khắc trở về, vừa hay bắt gặp cảnh Mục Trung Hoa tức tối thở hồng hộc.

      nghe thấy bà : “Ông Diệp chết tiệt”.

      thầm nghĩ, bàn giặt quần áo của ông Diệp lại phải thay mới rồi.


      Lê Hoan tới, còn mang theo lời khai của Trần Nhất Hiếu: “Cậu ta trước đây từng nghe thấy bố mẹ cãi nhau về chuyện mười mấy năm trước. Trần Nhất Hiếu cho biết, mẹ cậu ta từng câu thế này: “Nếu phải bọn ông làm những chuyện bẩn thỉu đó, chú ba cũng bị hiểu nhầm là giết người”. Thầy Cung, tôi nghe ban đầu thầy tới Tân Hương là vì vụ án đó của Trần Dụ Đạt. vậy vụ án này chắc chắn khỏi liên quan tới Trần Đông Lâm”.

      Lê Hoan tới điểm này, Cung Khắc cũng có cùng cảm nhận. Sau khi trao đổi qua, họ có kết luận. Lê Hoan mặt tranh thủ truy nã Trần Đông Lâm bỏ trốn, mặt khác cũng cử người tới giúp đỡ Cung Khắc phá vụ án dang dở mười mấy năm trước.

      Cung Khắc vội tìm người dân có thể nắm tình hình năm đó.

      Hôm nay, trời xanh mây trắng, đỉnh đầu thi thoảng lại có những gợn mây trắng trôi, khi ngang qua còn để lại dưới chân Cung Khắc bóng râm. So với tỉnh A, vị trí của tỉnh B hơi lệch về phía Bắc nên thu đến cũng sớm hơn chút. Khi lá cây to đùng lần thứ ba từ cành thổi tới bên cạnh chân Cung Khắc, cuối cùng tiếng động cũng bật ra từ cánh cửa lớn của trại giam ở ngoại thành Tân Hương. Chẳng mấy chốc, Trần Dụ Đạt với lớp râu lởm chởm mặt từ từ đẩy cánh cửa sơn đen ra ngoài.

      Cung Khắc vỗ vai Trần Tấn cùng với . Trần Tấn dường như hưng phấn nhảy nhót như lúc tới. Cậu bé đợi cho Trần Dụ Đạt đến trước mặt mới lúng túng gọi tiếng bố.

      Có thể nhận ra, Trần Dụ Đạt vừa gặp lại con trai cũng rất phấn khích, thậm chí còn muốn bế Trần Tấn lên, nhưng phản ứng của nó khiến ta hơi bối rối, bèn cười thà. ta xoa đầu Trần Tấn rồi khẽ : “Bố ra rồi đây”.

      Ký ức của Trần Tấn lập tức bị kéo ngược trở về mấy năm trước. Thời tiết hôm ấy cũng giống như bây giờ. Nó cây móc trứng chim người đàn ông ngẩng đầu lên : “Trần Tấn phải , bố đây, bố về rồi đây”.

      Bỗng nhiên cảm thấy ấm ức, Trần Tấn quay đầu bỏ chạy lên chiếc xe đỗ bên đường. Tâm trạng của Trần Dụ Đạt cũng khá hơn. Sống mũi ta cay cay, ta cố gắng làm ông bố tốt rồi, nhưng làm kiểu gì cũng làm tốt.

      Cung Khắc lên tiếng nêu quan điểm của mình: “Nếu vạch trần chân tướng của vụ án mười năm trước, tôi nghĩ Trần Tấn có lẽ luôn giữ khoảng cách với ”. Lời phải gió vào nhà trống. Xét từ góc độ tâm lý, bố có tác dụng trở thành tấm gương cho con cái, đặc biết đối với con trai tác dụng càng lớn, ảnh hưởng tới lòng tự tin thậm chí là thế giới quan của con trẻ.

      “Thằng bé Trần Tấn từ phải chịu ít khinh thường, tâm lý còn có thể khỏe mạnh chính nghĩa như vậy dễ dàng”. Cung Khắc . Trần Dụ Đạt liên tục gật đầu.

      “Nhưng trong lòng chung quy vẫn còn bóng đen, có thể xóa được phải xem …”

      Sắc mặt Trần Dụ Đạt trở nên nặng nề. ta biết những điều Cung Khắc là muốn nhắc tới vụ án mười năm trước của Vương Bảo Hộ khiến mình bị bắt, , ta cũng muốn có cơ hội để thanh minh, nhưng vụ án đó ngay cả ta cũng thể được.

      “Những chuyện khác cần , cứ về quan hệ giữa vợ trai , rồi vì sao sau này mới là người lấy vợ ”.

      Bất kỳ ai từng làm công việc này đều nhận ra khuôn mặt của Trần Dụ Đạt trắng bệch . Trước đó, qua cuộc trao đổi giữa Cung Khắc và Lê Hoan, những tình tiết mơ hồ trong đầu hai người họ có lẽ là như thế này: Trần Đông Lâm và mẹ của Trần Tấn là người của nhau từ nhiều năm trước. Vì nguyên nhân nào đó, hai người cuối cùng thể bên nhau, mẹ của Trần Tấn được gả cho Trần Dụ Đạt, từ đó Trần Đông Lâm – người lấy được mẹ của Trần Tấn – và Trần Dụ Đạt xa cách. Vì thế rất nhiều năm sau vu oan giá họa cho Trần Dụ Đạt, mặt vì Trần Dụ Đạt vốn mang tiếng xấu, mặt khác là có lòng trả thù riêng.

      Nhưng bước ngoặt bất ngờ lật đổ giả thiết này. Tới ngày thứ mười Cung Khắc đến Tân Hương, cảnh sát của tỉnh phía Nam nào đó gửi tin về, Trần Đông Lâm tự thú ngay tại đó, đường áp giải về quê.

      Lê Hoan hoàn toàn ngờ Trần Đông Lâm lại dễ dàng tự thú, cộng thêm việc Trần Dụ Đạt muốn nhắc nhiều tới chuyện quá khứ nên họ quyết định cho Trần Dụ Đạt chút thời gian, thẩm vấn Trần Đông Lâm trước.

      Trần Đông Lâm rất hợp tác, cảnh sát chưa cần hỏi nhiều, tự nhận chuyện mình buôn bán ma túy rồi bị Phương Hoành phát thiện, sau đó bị uy hiếp, vì thế mới bắt đầu lên kế hoạch giết người rồi đổ tội cho Trần Dụ Đạt.

      Lê Hoan chau mày, “Đó là em trai của , làm vậy cảm thấy trái với lương tâm sao?”.

      Lê Hoan ngờ Trần Đông Lâm bỗng cười khẩy: “Nó chẳng phải em trai tôi, nó là đứa con hoang được mẹ tôi bế từ ngoài về. Tôi và bác hai chăm sóc nó bao nhiêu năm nay, coi như tận tình tận nghĩa rồi”.

      Lê Hoan nghĩ rằng ở giữa còn có câu chuyện như vậy. ấy cũng băn khoăn quá nhiều về câu chuyện này mà chỉ hỏi về vụ án mười năm trước: “ , vụ án mười năm trước có phải cũng do làm rồi đổ tội cho Trần Dụ Đạt ?”.

      Khi mấy chữ “mười năm trước” lọt vào tai Trần Đông Lâm, phản ứng của cũng giống như biểu cảm của Trần Dụ Đạt khi nghe thấy Cung Khắc hỏi, tái nhợt mặt mày. Nhưng Trần Đông Lâm bình tĩnh hơn Trần Dụ Đạt, điều chỉnh lại nhịp thở: “Vụ án đó liên quan tới tôi, tôi tham gia, càng vu vạ”.

      Về sau dù Lê Hoan có hỏi thế nào, Trần Đông Lâm vẫn chỉ có câu đó. Lý do của cũng khá hợp lý: gánh mạng người vai rồi, hơn nữa còn dính líu tới ma túy. Nếu vụ án mười năm trước cũng do làm gộp hai mạng người và tội buôn bán lại so với tội danh tại lượng hình phạt cũng chẳng khác nhau là mấy.


      Lê Hoan cũng là người thích truy cứu tới cùng. ấy quyết định làm vụ án mười năm trước. Thế là vào ngày nhiều gió, ấy và Cung Khắc hỏi chuyện mấy hộ dân biết tình hình năm đó.

      Có thể tìm được những người sống tại đây năm đó nhiều, có những người quá cao tuổi và qua đời, có những người rời bỏ quê hương tìm miền đất mới, danh sách trong tay họ chỉ còn vỏn vẹn bốn người.

      Công việc hỏi han dễ dàng, mấy người ấy dường như giao ước với nhau từ trước, đều muốn nhiều về chuyện cũ.

      Sau khi có được kết quả gì từ nhà, Lê Hoan đứng trước cửa nhà đó trút giận: “Thầy Cung, vụ án này khiến người ta đau đầu, tài liệu năm xưa bị đốt còn nguyên vẹn, có chút đầu mối nào cả”.

      Cung Khắc lắc đầu, ngược lại, cảm thấy vụ án này có chút bình minh rồi.

      sải bước về phía hàng bán quà vặt ở phía xa. Trước cửa đặt chiếc ghế nằm, có cụ già nằm đó nheo mắt tắm nắng…
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 87. Những người ấy, những chuyện đó

      Trước cửa hàng có đặt tủ lạnh hình chữ nhật, bên phủ lớp vải nhung cũ kỹ màu hoa, bị rách mấy lỗ. Cách chỗ rách xa có đặt chiếc máy phát thanh kiểu cũ, bên trong có hộp đựng băng đĩa trống . thanh tới từ chương trình phát thanh mà chiếc máy có sẵn, có vẻ như là chương trình giao thông, thông báo đoạn đường nào đó xuất cố giao thông, đề nghị các phương tiện đường vòng.

      Phát thanh viên là trẻ, giọng vốn êm tai nhưng vì chiếc máy có tuổi nên cứ đứt quãng, thi thoảng còn im bặt. Cụ già nằm nhắm mắt nghỉ ngơi ghế lúc nãy bực bội, bèn mở mắt ra, đập rất mạnh xuống nắp của chiếc máy ấy.

      Nhưng lần này ông cụ mở mắt ra nhắm lại nữa. Ông nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình và người ấy cũng quan sát ông. Đó là người ông chưa từng gặp bao giờ.

      “Cậu muốn mua gì?” Cung Khắc nghe thấy ông cụ hỏi mình. cầm tiền đưa cho ông cụ: “Hai cây kem ạ”.

      “Vị dâu hết rồi, chỉ còn vị vani thôi”. Ông cụ lải nhải, đám trẻ con trong thị trấn sao mà thích ăn của ngọt thế, sớm muộn cũng sâu hết răng. Cung Khắc đưa cho Lê Hoan cây, rồi rảnh rang hỏi ông cụ: “Ông ơi, cửa hàng của ông có khi phải mở tới hơn ba mươi năm rồi ấy nhỉ?”.

      “Ba mươi ba năm đấy”. Ông cụ có tuổi, tóc bạc trắng, răng cũng rụng vài chiếc, ăn hơi thều thào. Có lẽ quá quạnh, hiếm khi gặp người trò chuyện với mình, ông cụ tắt hẳn máy : “Mấy thằng ngóc nghịch ngợm ngày xưa hay mua kem cây của tôi giờ làm bố cả rồi, tôi lại bán cho con cái chúng nó, chớp mắt nhiều năm trôi qua rồi”.

      “Vậy ông còn nhớ mười năm trước ở Tân Hương, có nhà nào trẻ tuổi có thế lực, còn hay gây chuyện thị phi ạ?”

      Phản ứng của ông già quả thực khiến Cung Khắc có chút bất ngờ, ông ấy máy mắt: “Cậu muốn hỏi tới vụ án của đứa thứ ba nhà họ Trần chứ gì?”.

      Nhắc tới vụ án đó, trước đây cũng khiến Tân Hương ầm ĩ thời gian, nhưng sau đó nó giống như câu chuyện được phép nhắc đến, trong vòng đêm ai ai cũng trở nên dè dặt. Ông cụ này có vẻ là người biết tình nhưng lại chỉ mở đầu mà tình nguyện tiếp. Lê Hoan là người nhanh nhạy, ấy lại bỏ ra ít tiền bảo rằng muốn vào nhà mua chút bánh ngọt, cố tình để ông lão vào trong.

      Tiệm tạp hóa ấy lớn, bên ngoài bày cả đống đồ, mình ông lão sống trơ trọi trong nhà. Vào nhà rồi, ông lão thay đổi hẳn, bỗng chốc rưng rưng hai hàng nước mắt: “Đồng chí cảnh sát, các đồng chí phải bảo vệ cho người dân Tân Hương, phải trừ hại cho Tân Hương đấy…”.

      Câu của ông lão khiến Lê Hoan và Cung Khắc đưa mắt nhìn nhau, lẽ nào ở Tân Hương vẫn còn án oan?


      vài câu đơn giản, họ hiểu đại khái.

      “Hại” mà ông cụ tới phải người mà là ba người.

      “Khi trong huyện còn chưa phát ra mỏ than, ba kẻ đó hay kết bè kết đảng, rảnh rang lên phố ăn chơi, lúc đó có ít trong huyện suýt nữa bị bọn chúng ức hiếp. Những người lớn tuổi như chúng tôi cũng nhiều lần nhắc nhở nhưng ai ngờ được, mọi việc chẳng như ý nguyện, người ta còn lên được chức cao”.

      Hồi những năm chín mươi, huyện Tân Hương phát ra mỏ ngầm dưới đất, bỗng chốc được nhà nước hỗ trợ tiền vốn ở khắp các phương diện, huyện vốn nghèo khó mới được mấy năm trở thành huyện giàu có xếp hàng đầu ở tỉnh B. Mà ba kẻ gây họa ông lão kể, là ba em nhà họ Lý, cũng trở thành phú hộ trong huyện khi ấy.

      “Theo lý mà , gia cảnh nhà họ Lý cũng chỉ bình thường. Nhưng có ai ngờ được, ba em chúng lại có thể là người bỏ tiền ra bao thầu khu vực mỏ tư nhân đầu tiên của huyện chứ?” Ông cụ tự lẩm bẩm, Lê Hoan cảm thấy đề tài này hơi xa.

      ấy lên tiếng ngắt lời ông cụ: “Vậy ông ơi, dựa vào đâu mà ông ba em nhà họ Lý có liên quan tới việc Vương Bảo Hộ bị giết chết?”.

      Hỏi xong câu này, Lê Hoan nhận ra ông cụ có chút ngập ngừng, lên tiếng an ủi: “ sao đâu ông, ông chỉ cần ra căn cứ, còn những chuyện khác, cảnh sát bọn cháu xác minh thêm”.

      Ông già nuốt nước bọt: “Thằng bé nhà họ Trần mặc dù chân tay sạch lắm, nhưng tôi biết nó to gan đâu, từ bị hai thằng ức hiếp. Chuyện giết người… nó làm được. Ngược lại, ba em nhà họ Lý tôi biết, trước khi xảy ra chuyện, ba chúng nó còn xúi bẩy Vương Bảo Hộ lừa tiền, nghe lừa được của người ta ít”.

      “Ông còn nhớ đó là chuyện khi nào ạ?” Cung Khắc bỗng nhiên xen ngang câu. Lần này ông cụ trả lời tương đối nhanh: “ lâu trước khi Chính phủ cấp quyền sở hữu tư nhân đối với khu mỏ. Lúc đó tôi còn nghĩ nhà họ Vương người tham gia. Ai biết được sau này nhà họ Vương gặp chuyện, rồi họ cũng chuyển hết. Kết quả, nhà họ Lý trở thành nhà giàu của Tân Hương”.

      Tư duy của Cung Khắc trở nên hoàn chỉnh sau khi gặp ông cụ. Trước khi ra về, nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu hỏi: “Ông ơi, chuyện của nhà họ Lý cũng chỉ dính tới vụ án của Trần Dụ Đạt, vì sao lại phải trừ hại cho Tân Hương chứ?”.

      “Năm nay bọn họ lên kế hoạch xây thành phố mới, chiếm hết mọi thứ tốt đẹp của chúng tôi. những vậy còn lũng đoạn thị trường”.

      Đất ruộng là gốc rễ của người nông dân, chẳng trách ông cụ chỉ mong được yên ổn bỗng nhiên lại lên tiếng. Thế mới hại người đừng hại tận gốc.

      Có tư duy phá án mới, nhưng Lê Hoan lại có chỗ chưa hiểu: “Thầy Cung, làm sao thầy biết có thể tìm được manh mối từ ông cụ ấy?”.

      “Người dân trong thôn muốn nhiều nên biết. Nhưng vụ án này phải có tình mà là thế lực ở chèn ép họ, họ dám mà thôi. Còn ông cụ kia, phát ra sao, hôm nay nắng lắm, thích hợp để tắm nắng. Huống hồ trước sau ông ấy vẫn luôn nheo mắt theo dõi hành động của chúng ta”.

      Lê Hoan thầm bái phục vị chuyên gia tâm lý tội phạm này, tư duy của ấy quả là tinh tế. Nhưng vị có suy nghĩ tinh tế ấy lại vì có được phương hướng mới mà nhõm. Ngược lại, những câu hỏi chưa được giải đáp vẫn còn quẩn quanh trong lòng . Ví dụ như “chứng cứ xác đáng” khi trước, sau khi phán người ta tội giết người, tại sao lại dang dở để đó. Rồi khi vụ án cũ được đào xới lại, phòng chứa tài liệu của đồn công an lại vô duyên vô cớ bốc cháy. cảm thấy vụ án còn rất nhiều điểm cần bàn bạc.

      mặt, Lê Hoan sắp xếp người thu thập lại chứng cứ năm xưa. Mặt khác, Cung Khắc cũng tìm kiếm cách để điều tra ba em nhà họ Lý mà đánh rắn động cỏ.

      Có điều, rắn cuối cùng vẫn động, vào buổi chiều khá đẹp trời, chiếc Cadillac kiểu limo nằm ngang trước cửa vào hẹp của đồn công an huyện Tân Hương. Lê Hoan đối chiếu chỗ tài liệu trong tay, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay trông thấy cậu ba nhà họ Lý – Lý Thế Mậu – nhảy xuống xe. ta mặc áo vest quần Âu, khác mấy so với bức ảnh trong tập tài liệu của Lê Hoan.

      Lê Hoan trông thấy ta đứng trước cửa ngắm nghía mấy giây rồi mới chỉnh trang lại vạt áo, sải bước vào trong. Chẳng mấy chốc, tiếng giày lộc cộc vọng tới.

      “Đội trưởng Lê phải ?”

      Lê Hoan nhướng mày, “Tôi đây, có chuyện gì?”.

      “Nghe mấy người khắp nơi thu thập tài liệu điều tra chúng tôi, chúng tôi là hung thủ năm xưa giết Vương Bảo Hộ?”

      Lê Hoan lại nhướng mày, tỏ thái độ gì. Lý Thế Mậu cũng mặc kệ ấy, tự tiếp: “Mấy người điều tra cứ điều tra, nhưng có chuyện. tôi , nhà họ Lý chúng tôi là gia đình có mặt mũi, điều tra ràng mà phải chúng tôi tới lúc đó chúng tôi cầu lời giải thích đấy”.

      xong mấy câu này, Lý Thế Mậu lại ngông nghênh bước ra khỏi phòng, cậu cảnh sát địa phương ghé tới bên cạnh Lê Hoan, giọng : “Đội trưởng Lê, nhà họ Lý là gia đình giàu có bậc nhất ở huyện chúng ta, lãnh đạo huyện có lúc còn phải nể mặt họ vài phần, bây giờ biết được chúng ta điều tra họ, chắc là vụ án này khó khăn lắm đây…”

      Lê Hoan phóng ánh mắt sắc như dao: “Cậu tốt nghiệp trường cảnh sát nào? Giáo viên nào dạy cậu phá án cần quan tâm thể diện? Khó là điều tra nữa?”.

      Cậu cảnh sát bị nạt, dám ngẩng đầu lên.

      Hôm đó trở về, Cung Khắc nghe được Lê Hoan kể lại chuyện ban sáng. gật đầu: “Đây là tượng bình thường, bọn chúng chột dạ”. Cung Khắc đối phương chột dạ phải là vô căn cứ. Lúc sáng, lại tới nhà Trần Đông Lâm lần nữa, lần trước khi Trần Nhất Hiếu bố cậu ta mẹ cậu ta, để ý, mà hành trình tới nhà họ Trần lần này cũng trùng hợp chứng thực được suy đoán ban đầu của .

      Nguyên nhân chủ yếu khiến Trần Đông Lâm ưa cậu em thứ ba là vì ta cưới người mà thích. Trần Đông Lâm và mẹ của Trần Tấn từng là đôi. Chứng cứ chính là cuốn nhật ký của mẹ Trần Tấn, tìm được trong góc tối tại nhà Trần Đông Lâm.

      Nhật ký ghi lại những kỷ niệm khi hai người còn đương nồng nhiệt. Nhưng tới ngày nọ đột ngột dừng lại.

      Khi tiếp tục là trang cuối cùng, nội dung như thế này: “Tôi còn là người sạch nữa. Nếu họ muốn tôi cho họ, cũng coi như báo đáp ân tình của Trần Dụ Đạt, ấy là người tốt”.

      Những ghi chép đơn giản khiến Cung Khắc suy luận được tình hình đại khái của năm xưa. Mẹ của Trần Tấn bị người ta chà đạp, Trần Đông Lâm nhất thời chịu nổi, mẹ Trần Tấn hụt hẫng đánh liều lấy em trai của Trần Đông Lâm, nhưng ai ngờ sau đó Trần Dụ Đạt lại dính líu tới vụ giết người, để cứu chồng ra, mẹ của Trần Tấn có vẻ như lần nữa hy sinh bản thân mình.

      Đương nhiên suy luận này cần những chứng cứ nền móng. Đọc nhật ký của mẹ Trần Tấn, Trần Đông Lâm khóc thành tiếng, bưng mặt thừa nhận tất cả. Lúc đó và mẹ Trần Tấn thương nhau, bố mẹ của bà ấy luôn xem thường , vì chuyện này mà phải nhịn cục tức. Tới ngày, khi mẹ của Trần Tấn đầu tóc bù xù, quần áo bị xé rách, mấy cây số đường núi tới tìm và đứng trước mặt , bỗng có cảm giác đối phương xứng với mình, ma xui quỷ khiến, bỏ mẹ của Trần Tấn lại mà .

      Vốn nghĩ rằng qua mấy ngày nữa, tâm trạng bình ổn, lại tìm bà ấy. Ai ngờ được khi đối mặt, người ta trở thành em dâu.

      Tạo hóa trêu ngươi, nếu sớm biết kết quả này, lúc trước còn cần lòng tự trọng ? Trần Đông Lâm cũng biết nữa.

      Chỉ tiếc là, mẹ của Trần Tấn kể kẻ đó rốt cuộc là ai.

      “Tôi đảm bảo đó là ba em nhà họ Lý!” Lê Hoan phẫn nộ lên tiếng. căm hận nhất chính là vụ án cưỡng bức, nhất là nhiều người cùng thực .

      “Thầy Cung, tôi chuẩn bị khởi tố ba em nhà họ đây…” Mặc dù có chứng cứ.

      Lời của Lê Hoan còn chưa dứt, điện thoại trong phòng làm việc của đồn công an gấp gáp kêu.

      chuyện xong, sắc mặt Lê Hoan bắt đầu nặng nề: “Nhà kho của nhà họ Lý ở Thành Bắc bị cháy, nghe trong kho còn có người”.


      Thành Bắc cách đồn công an quãng đường, khi chỉ còn cách đó hai con đường nữa, người trong xe nhìn thấy làn khói đen dày đặc che kín nửa bầu trời, trận hỏa hoạn quả là dữ dội.

      Trước khi trời tối, đám cháy được dập tắt. Mục Trung Hoa theo xe, đeo khẩu trang vào trường trước. Thi thể nằm giữa nhà kho, tay chân co quắp như đấu quyền. Thông qua thu thập chứng cứ ban đầu, bà gọi pháp y cùng thông báo cho những người khác rằng có thể vào trường.

      “Cần phải giải phẫu thi thể mới có thể đoán định được là trận hỏa hoạn do vô ý hay có người mưu sát”. Giọng của Mục Trung Hoa trở nên bí bách qua chiếc khẩu trang.

      “99% khả năng là mưu sát”. Tiếng Cung Khắc khiến Mục Trung Hoa hiếu kỳ, xem ra chắc chắn rồi. Ngón tay Cung Khắc chỉ về hướng, Mục Trung Hoa nhìn theo và sững người.

      khoảng nền đen xì vì cháy, lúc này tờ giấy trắng, dường như còn có nét bút.

      Mục Trung Hoa đứng dậy qua đó, mang theo đôi găng tay cao su cầm tờ giấy đó lên. Lần này bà nhìn . Hàng chữ đầu tiên là: Cảnh sát vô dụng, để tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm, tôi thay trời hành đạo.

      Còn nét chữ bên dưới lại là kiểu chữ khác.

      Là thư nhận tội.

      Xem xong gần hết, Mục Trung Hoa quay đầu nhìn Cung Khắc: Lần này hay rồi, tất cả chúng ta đều trở thành nghi phạm.

      Cung Khắc cũng nhớ lại lúc Đông Đông xem Thám tử lừng danh Conan, nó thường nhảy bật lên ghế, hét to câu: Hung thủ nằm trong số chúng ta.

      quay đầu nhìn xung quanh, phải cảnh sát cũng là nhân viên.
      A fang thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 88. Địa ngục vẫy gọi

      Kiểu nhận biết “Hung thủ nằm trong số chúng ta” khiến Lê Hoan hơi ngây ra. tự nhận mình cũng là cảnh sát lão luyện trải qua nhiều vụ án, nhưng bây giờ ở cạnh nhau nên cũng chú ý. Đúng vậy, nếu hung thủ trong số các cảnh sát, vậy việc để bọn họ tham gia vào quá trình điều tra vụ án ràng là việc làm thông minh. Cũng may, Mục Trung Hoa sành sỏi hơn với nhiều kinh nghiệm : “Đừng vội rút ra kết luận như vậy. Nóc nhà bị cháy sạch rồi, mảnh giấy lại nhăn nheo, chẳng lẽ là ném từ ngoài vào. nhìn thấy bên kia có hòn đá ư?”.

      Nghe bà Mục vậy, mọi người đồng loạt quay qua nhìn. Quả nhiên ở chỗ mảnh giấy vừa nằm có hòn đá lớn lắm, màu sắc đúng là khác với những khoảng bị cháy xung quanh. Cung Khắc cảm nhận được ràng bầu khí ban nãy còn căng như dây đàn xung quanh mình giờ nhõm hơn chút.

      “Đội trưởng Lê, chúng ta phải chuẩn bị khám nghiệm pháp y. dẫn mọi người ra ngoài xem còn manh mối gì khác ”. Mục Trung Hoa xong, nhìn Lê Hoan lấy cái mà ngồi xuống, bắt đầu quan sát thi thể.

      Dưới ánh mắt nhắc nhở của Cung Khắc, Lê Hoan cũng chợt hiểu ý tứ phía sau câu của Mục Trung Hoa. Hòn đá rơi từ cao xuống, thể nào phát ra tiếng động, cách giải thích duy nhất là hung thủ cầm giấy bọc hòn đá lại, gần như đường hoàng vứt lại mảnh giấy ở trường. Xem ra hung thủ có lẽ nằm trong số các cảnh sát ở đây.


      Mục Trung Hoa kiểm tra bên ngoài thi thể trong khi theo xe tới nhà tang lễ. Trong lúc đợi kết quả giám định pháp y, Lê Hoan và Cung Khắc có cuộc hội ý đơn giản trong căn phòng nào đó tại đồn cảnh sát Tân Hương.

      “Người của Công an tỉnh có thể được loại trừ, họ được điều tới đây đột xuất, đủ mục đích cần có để chuẩn bị gây án, hơn nữa khi vụ án xảy ra họ họp, đây là thời gian ngoại phạm”. Lê Hoan bình tĩnh lại, phân tích. Cung Khắc trầm tư giây lát: “Khi về có thể xác nhận lại xem có còn đầy đủ . Ngoài ra, những nhân viên tại trường được đưa vào diện tình nghi cũng có thể thu hẹp phạm vi”.

      lấy ra mảnh giấy. Lê Hoan nhìn thấy mảnh giấy có vẽ những hình tròn bằng bút chì, bên trong là số chữ, số tên người. Lê Hoan nhận ra đó là tên của những cảnh sát lúc đó xuất tại trường. ấy xác nhận cẩn thận rồi kinh ngạc : “Thầy Cung, mới ở cùng chúng tôi vài ngày, chưa tính tới chuyện thuộc tên họ, tôi thấy ban nãy để ý tới họ nhiều lắm, làm sao nhớ được vị trí họ đứng chứ?”.

      Việc này có gì khó. Cung Khắc chống cằm, lên tiếng: “Vạn Vi Quốc – người để ngôi giữa – chiều nào cũng gọi về nhà cuộc điện thoại, bà nội cậu ta gần đây tái phát căn bệnh phong thấp; buộc tóc đuôi ngựa trong tổ pháp y gần đây mới chia tay với bạn trai, nguyên nhân chắc là xuất phát từ ấy, ấy nghĩ cách làm hòa; cảnh sát họ Lưu – người nhiều chuyện nhất trong đồn công an Tân Hương có tình cảm với pháp y…”.

      Lê Hoan hơi ngẩn người, những điều này ấy đều biết, nhưng nghe ngữ khí khẳng định của Cung Khắc, cảm thấy gần như chắc chắn là .

      “Thầy Cung, thần kỳ …”

      “Đây phải trọng điểm, quan sát nhiều cũng có thể phát ra thôi”. Cung Khắc chỉ tay vào tờ giấy bàn: “Quan trọng là chỉ có những người trong khu vực này có khả năng ném mảnh giấy ở trường mà bị phát ”.

      chỉ tay vào tờ giấy, bên có vẽ khu vực hình cánh quạt, trong phạm vi đó có năm người. Cung Khắc giỏi Toán học, cũng giỏi Lực học, nhưng có người rất giỏi – Diệp Chi Viễn.

      lâu sau khi Mục Trung Hoa rời , giáo sư Diệp Chi Viễn được bà gọi tới trường căn cứ vào góc độ nghiên cứu để xác định phạm vi này. Hung thủ có lẽ nằm trong số năm người này.

      Lê Hoan vốn tự tin đầy mình, dưới sắp xếp có ý đồ của ấy, năm người kia gián tiếp bị loại ra khỏi vụ án. Khi ấy chuẩn bị “bắt rùa trong hũ” hai em khác được ấy cử tới nhà họ Lý đưa tin về: hai nhà họ Lý bị phát chết trong nhà.

      Kết quả, ngày hôm đó, Mục Trung Hoa vừa mới chuẩn bị rời khỏi nhà xác lại bị chặn bởi thi thể vừa được đưa tới.

      “Lưng tôi sắp gãy rồi…” Mục Trung Hoa trong quá trình giải phẫu nhận được điện thoại của ông Diệp bèn bật loa ngoài lên, ai oán với ông. Ông Diệp là người dễ tính, ông cất giọng ôn hòa vỗ về: “Xong việc về nhà tôi xoa bóp cho bà nhiều”.

      Cuộc chuyện của hai vợ chồng già khiến các đồng nghiệp khác trong phòng giải phẫu ngưỡng mộ vô cùng, cũng khiến Diệp Nam Sênh ngồi trong phòng cùng ông Diệp nổi hết da gà. vừa ăn hoa quả vừa chọc vào cái bụng bắt đầu nhô lên: “Bé con, tại con cả đấy, nếu bây giờ người kề vai tác chiến với bố con là mẹ, chứ phải mẹ của mẹ!”.


      Bên ngoài nhà tang lễ huyện Tân Hương có bãi cỏ rộng lắm. Thời tiết vào thu, cỏ cũng úa vàng, khi người ta giẫm chân lên nghe thấy những tiếng rột roạt gãy của cọng cỏ. Lê Hoan xử lý xong công việc, chau mày tìm Cung Khắc.

      Lúc này Cung Khắc khoanh chân ngồi bãi cỏ, sau lưng là cây du, thân cây bị mọt khoét quá nửa. Từ những tán lá cây có thể nhận ra, cây này chết lâu lắm rồi. đọc hai tờ giấy trong tay.

      Tiếng bước chân của Lê Hoan làm kinh động tới . ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ sọng toát ra vẻ mỏi mệt: “Khả năng năm người đó giết hại nạn nhân thứ hai phải chăng được loại trừ?”.

      Lê Hoan gật đầu. rất hiểu cảm nhận tại của Cung Khắc, chân tướng như nhìn thấy trước mắt bỗng vụt mất. Cảm giác này rơi vào bất kỳ người cảnh sát nào cũng thể thấy dễ chịu.

      “Thầy Cung, vậy bây giờ có phải có thể loại trừ năm người đó khỏi danh sách tình nghi ?” Khi cho rằng mọi chuyện chắc như đinh đóng cột, Lê Hoan ngờ lại nhận được phủ định của Cung Khắc.

      đưa ra lý luận của mình: Xem xét tình hình tại trường vụ cháy, mảnh giấy chỉ có thể do người trong nội bộ đặt vào. Còn nếu thời gian tử vong của nạn nhân thứ hai có thể loại trừ khả năng gây án của họ cách giải thích duy nhất chính là chỉ có hung thủ.

      Cung Khắc đề nghị tới khi có báo cáo khám nghiệm tử thi của Mục Trung Hoa rồi tiếp tục bước tiếp theo. Lê Hoan gật đầu đồng ý.

      Mục Trung Hoa hổ danh là pháp y hàng đầu, giải phẫu hai thi thể chỉ mất hơn ba tiếng đồng hồ, bản báo cáo hoàn chỉnh xuất màn chiếu trong đồn công an Tân Hương mà kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.

      về nạn nhân đầu tiên trước. Nạn nhân Lý Thế Phương, khi được phát , thi thể trong trạng thái co quắp. Co quắp là do protein trong cơ thể bị đông nhiệt, xương cốt và băp thịt bị co lại vì nhiệt, từ đó dẫn tới tê cứng, khiến thi thể hình thành tư thế co quắp. Mọi người đều biết, dù là bị chết cháy khi còn sống hay chết rồi và bị thiêu ở nhiệt độ cao cũng hình thành tượng thi thể co quắp này. Nhưng cái chết của Lý Thế Phương, tôi cho là do chết cháy”. Suy đoán này của Mục Trung Hoa khiến các cảnh sát tại đó kinh ngạc, mấy pháp y cùng Mục Trung Hoa tiến hành khám nghiệm cũng ngỡ ngàng.

      “Nhưng, thưa , khoang miệng và khí quản của Lý Thế Phương đều có màu đen của tro bụi, điều này phù hợp với đặc điểm bị thiêu chết mà?” Pháp y lớn tuổi hơn trong hai pháp y lên tiếng. bất ngờ, ta bị Mục Trung Hoa lườm: “Có biết là học vẹt thà đừng học còn hơn ? Tôi nạn nhân bị chết cháy, có nghĩa là khi đám cháy bùng lên nạn nhân chết!”.

      Câu như câu vè của Mục Trung Hoa đều khiến mọi người chờ đợi lời giải thích. Bình tĩnh lại, Mục Trung Hoa gõ mấy cái lên bàn phím máy tính, ngay sau đó bản báo cáo xét nghiệm xuất màn hình, là báo cáo tới từ bệnh viện huyện Tân Hương: “Điều kiện có hạn, tôi đưa chút dịch còn sót lại trong dạ dày của Lý Thế Phương tới xét nghiệm tại bệnh viện huyện, kết quả vừa hay chứng thực được Lý Thế Phương tử vong do ngừng tim vì tần suất tim quá nhanh, nguyên nhân dẫn đến cái chết là trước đó Lý Thế Phương sử dụng thuốc gây ảo giác có tên y học là DEP – 7”.

      Pháp y nam vừa bị giáo phê bình dường như hiểu ra vì sao lúc giải phẫu giáo lại cất công mở lồng ngực của nạn nhân để kiểm tra. Những người chết vì tim đập quá nhanh dẫn đến ngừng tim tim luôn có biểu bệnh lý nhất định, ví dụ như tâm nhĩ phình to, huyết quản có thể xung huyết…

      Còn về báo cáo của nạn nhân thứ hai dễ dàng hơn nhiều. Thời gian tử vong của nạn nhân Lý Thế Đạt chênh lệch khoảng hai tiếng so với Lý Thế Phương, được phát chết trong bồn tắm tại nhà, trong dạ dày của ta phát được ít dịch chứa thuốc gây ảo giác DEP – 7. Móng tay nạn nhân có nhiều chỗ bị gãy, cánh tay và bắp chân có phản ứng thể sống do va chạm mà thành. Theo căn cứ dựng lại trường, có lẽ nạn nhân bị hung thủ ép uống lượng thuốc quá liều sau đó ngã vào bồn tắm và chết đuối.

      Mục Trung Hoa trình bày xong, mấy cảnh sát địa phương có chút khó hiểu, cho dù biết hung thủ giết người bằng cách nào cũng có ích gì?

      “Có tác dụng lớn!” Lê Hoan đập bàn: “Tìm hiểu nguồn gốc loại thuốc đó, sàng lọc nghi phạm”.

      Cung Khắc gật đầu: “Phạm vi còn có thể thu hẹp nữa, hung thủ có xe, trong nhà có người từng gặp chuyện may, khả năng cao là nữ giới, hơn nữa còn xích mích với nhà họ Lý”.

      nhắm mắt lại, gật đầu như vừa kết thúc suy nghĩ rồi mở mắt ra.

      Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều hết, chỉ mình Lê Hoan ở lại, “Thầy Cung, suy luận sau đó của tôi hiểu lắm. Xe tôi hiểu, quãng đường từ nhà kho tới nhà Lý Thế Đạt gần như như nửa vòng huyện Tân Hương, có xe thể giết người trong vòng hai tiếng đồng hồ. Nhưng sau đó sao?”.

      Cung Khắc gì, ngược lại đưa mảnh giấy tìm được ở trường cho Lê Hoan: “Đọc thư nhận tội của Lý Thế Đạt , có gì đặc biệt?”.

      Lê Hoan nhíu mày nhìn lúc rồi lắc đầu, ngoại trừ nội dung kể lại những chuyện xấu em họ từng thực , nét chữ cũng to ấy thấy điểm gì khác.

      “Dấu ngắt câu sao?”

      Được Cung Khắc nhắc nhở, Lê Hoan mới chú ý tới. Mặc dù Lý Thế Đạt viết thứ này trong tình hình căng thẳng cao độ nhưng vẫn là người rất tỉ mỉ, thiếu dấu chấm dấu phẩy nào, duy chỉ có dấu chấm cuối cùng là thiếu. Lê Hoan ngẩng đầu: “Lẽ nào?”.

      Cung Khắc gật đầu, đứng dậy tới chiếc bàn bên cạnh cửa sổ lục lọi lúc rồi tìm ra cây bút chì còn nửa: “Hồi từng chơi trò in hoa văn của đồng xu rồi chứ, thử xem”.

      Lê Hoan đón lấy cây bút, nhàng tô lên mảnh giấy. Chẳng mấy chốc, nét chữ khác xuất giữa hai mảng trắng đen. Đó là danh sách khiến họ phải kinh người, là tên của tất cả những từng bị ba em nhà họ Lý hãm hại, bên còn ghi tường tận ba người họ dùng cách thức gì để uy hiếp cưỡng ép con nhà lành, số lần, địa điểm. Lê Hoan nhìn qua, nạn nhân phải lên tới hơn hai mươi người, mà trong số những người này, đa phần đều bị em họ sử dụng thuốc gây ảo giác!

      dùng chính cách này để trả thù! Vậy chẳng phải Lý Thế Mậu cũng lành ít dữ nhiều sao!” Lê Hoan cuộn chặt tay lại. Mặc dù ấy rất căm hận hành vi hãm hại con nhà lành của em nhà họ Lý, nhưng với trách nhiệm của người cảnh sát, ấy luôn tự nhủ, dùng bạo lực đáp trả bạo lực là cách giải quyết tệ hại nhất, chỉ có cách giao hung thủ cho pháp luật mới là tốt nhất.

      Lê Hoan đứng dậy, chuẩn bị sắp xếp nhân lực bỗng nhiên ấy tập trung chú ý vào khung cửa sổ sau lưng Cung Khắc. Đêm xuống, bầu trời tối đen bên ngoài khiến gương mặt trắng dã đó càng thêm rùng rợn. Lê Hoan thấy con mắt đỏ sọng đó nhìn mình, nhưng nhanh chóng biến mất.

      ấy lao ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trống vắng, chỉ còn tiếng gió thổi. Đó là tầng hai.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :