1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      79. Nỗi phiền muộn của bà mẹ tương lai

      Thời kỳ đầu mang thai, Diệp Nam Sênh sớm mắc căn bệnh trầm cảm trước khi sinh. Lần đầu tiên thấy Mục Trung Hoa tích cực lao vào cuộc sống của mình như tại. Diệp Nam Sênh giơ tay lên xem giờ, mới có ba mươi giây, khuôn mặt già nua của bà Mục và con mắt của va chạm nhau hơn năm lần rồi. Nam Sênh suýt chút nữa là mắc bệnh tăng nhãn áp. Tình huống này lần đầu tiên xảy ra trong đời.

      “Bà Mục, mẹ lấy máy tính của con làm gì?”

      “Có em bé được để nhiễm phóng xạ, mang về nhà, mẹ giữ cho con”.

      Diệp Nam Sênh đấm thùi thụi xuống nền, trong đó có trò chơi con thỏ hai hôm trước mới điên cuồng cài về máy, con thỏ ngốc nghếch của sắp chạy tới hang cáo rồi… Bây giờ ngay cả lông thỏ cũng có nữa rồi.

      “Bánh gato làm gì có tia phóng xạ, mẹ cầm nó làm gì!” Thấy bà Mục giơ tay thu dọn chiếc bánh gato bàn, Diệp Nam Sênh nhào tới bảo vệ. Đó là món Cung Khắc đặc biệt mua lúc thèm.

      Nhưng Mục Trung Hoa hề bị ngọn lửa trong mắt Diệp Nam Sênh dọa dẫm. Bà kiên quyết xách hộp bánh gato đặt vào núi đồ vốn dĩ thuộc về Diệp Nam Sênh ở ngoài cửa, bây giờ đổi chủ thành họ Mục, vừa vừa : “Con biết gì, mấy thứ này nhiều đường nhiều chất béo, những tốt cho em bé mà còn khiến con béo núc như heo ấy…”.

      “Bà Mục, sao bố lúc mang thai con mẹ ăn rất nhiều đường và chất béo?” Diệp Nam Sênh lườm nguýt, vô tình vạch trần Mục Trung Hoa. Bà Mục hoàn toàn phủ nhận, “Thế nên mới sinh ra đứa ngốc như con đấy”.

      Diệp Nam Sênh muốn phát điên.

      Mục Trung Hoa vẫn tự lẩm bẩm: “Này, sao con rể mua dâu tây nhỉ, mẹ thích uống trà”.

      Diệp Nam Sênh chẳng còn sức để mà phát điên nữa.

      Lúc này Hồng Mao cõng con nhện lưng chầm chậm bò tới bên cạnh chân Diệp Nam Sênh, nấc cụt rồi cọ cọ vào chân . Diệp Nam Sênh chán ghé liếc chúng: “Bà Mục, phiền mẹ vất vả chút, mang giùm con cả ba con này luôn ”.

      Chúng ăn khỏe quá thể.

      Nhưng Mục Trung Hoa lắc đầu, “Sao mẹ có thể xách thú cưng của con được? Ba đứa nó phải để ở đây cho con đỡ buồn. Nha đầu à, vậy mẹ đây”.

      Mục Trung Hoa xách túi lớn túi rời khỏi nhà Diệp Nam Sênh. Diệp Nam Sênh nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt, đá bay chiếc dép ra đập vào cửa để xả giận. Làm sao chúng có thể khiến bớt buồn được, ràng là ngồi nhìn bực mình!

      Thế là hôm đó Cung Khắc tới trường đón Đông Đông về nhà, nhìn thấy Diệp Nam Sênh và hai con kỳ đà cùng con nhện ngồi giương mắt nhìn nhau. Tấm thảm dưới chân Diệp Nam Sênh cũng trụi mảng.

      “902, bà Mục cướp thỏ của em chạy rồi…” Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc, rưng rưng nước mắt, “ cướp về cho em !”.


      Dĩ nhiên, Cung Khắc có gan giành giật “thỏ” với Mục Trung Hoa, nhưng có cách của riêng mình để khiến Diệp Nam Sênh bớt buồn. Ngày 8 tháng 10, ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, Cung Khắc xin nghỉ ở trường, đưa Diệp Nam Sênh tới trường Đông Đông, tham gia đại hội thể dục thể thao người thân.

      Thời tiết đầu thu, các bé tại trường tiểu học Xuân Hi vẫy cờ sân vận động. Bốn cậu bé có vẻ học khóa , mỗi người kéo đầu quốc kỳ, trước mặt đám trẻ. Diệp Nam Sênh giơ tay che đầu, nhìn cuộc diễu hành lộn xộn vụn vặt ở phía xa, cuối cùng cũng tạm thời quên “con thỏ” của mình.

      Sau khi xem xong cuộc diễu hành tan nát đó, bạn Cung Tiêu Đằng cùng đội của mình trở về khu vực dành cho lớp 1B. Hôm nay Đông Đông rất vui, vì bố và mẹ lần đầu tiên tới tham gia hoạt động của nó.

      Trong tiếng loa phát thanh, có giọng nữ hơi the thé thông báo chương trình đại hội.

      Hạng mục đầu tiên là chạy trăm mét, quy tắc thi đấu cũng giống các cuộc thi chạy bình thường, là phụ huynh cõng con chạy.

      “Chị à, phát thanh viên đó tên là Dương Hiểu Vân, thầy cho chị ấy làm phát thanh viên của trường, nhưng em cảm thấy giọng chị ấy hay bằng em. Chị có phải ?” Đông Đông để mặc cho Diệp Nam Sênh thay quần áo cho mình, chốc chốc lại quay đầu nhìn trạm phát thanh được lập tạm thời đài cao ở phía xa xa. Dương Hiểu Vân học nó ba lớp ngồi đó, đôi giày da màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa cao cao. Có rất nhiều bạn nam trong trường đều khen Dương Hiểu Vân xinh xắn nhưng Đông Đông thấy như vậy.

      Diệp Nam Sênh cảm thán, trẻ con bây giờ có tính hiếu thắng quá sớm: “Người khác chị cũng được nhưng chị cảm thấy giọng của Đông Đông nghe hay hơn bé kia”.

      Cách dạy dỗ bao che này của Diệp Nam Sênh khiến Cung Khắc chẳng biết làm sao. liếc nhìn về phía những học sinh và người nhà chạy vào trong sân. Tâm lý có chút hụt hẫng của Cung Khắc bị Diệp Nam Sênh nhìn thấy. chỉnh lại vạt áo cho Đông Đông rồi vỗ vai con bé: “Đông Đông cố lên!”.

      “Vâng!”

      “Đông Đông đăng ký ư?” Dường như chỉ có mình Cung Khắc sống ngoài trạng thái. Trạng thái này duy trì mãi cho tới khi bất đắc dĩ phải ra sân, cõng Đông Đông chạy về đích với tốc độ nhanh hơn chạy bộ là bao, vì thế đạt được “giải bét” và tuyên bố kết thúc.

      “Chị…” lần nữa trở về khu nghỉ ngơi, nhìn thấy bạn cùng lớp được giải nhất – Khưu Viên Viên và bố, nét mặt con bé càng thêm buồn bã. Bố của nó ràng tuyệt như vậy, vì sao lại chạy chậm thế?

      Cung Khắc cũng hiếm khi cảm thấy ái ngại. đứng bên cạnh Diệp Nam Sênh, với con : “Đông Đông à, tinh thần thể thao chân chính phải ở việc xếp thứ nhất mà quan trọng là chúng ta tham gia”.

      “Đông Đông, bố đúng đấy”. Diệp Nam Sênh gật đầu phụ họa, “Thế nên 902, mời phát huy tinh thần thể thao tới cùng ”.

      Tới tận lúc này khi nhìn vào đôi mắt cười tít của Diệp Nam Sênh, Cung Khắc mới nhận ra, khi còn chưa biết mình mang thai, sớm bàn bạc với Đông Đông chuyện tham gia tất cả các hạng mục của đại hội thể thao rồi.

      Thế là hôm đó sau khi đại hội kết thúc, Cung Khắc mệt đứt hơi.

      “Chuyện này cũng thể trách em, ai bảo nhét nó cho em cơ”. Diệp Nam Sênh chỉ tay vào cái bụng vẫn còn chưa lồi lên, nét mặt muốn vô tội bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Những tưởng hôm nay cứ thế qua , nhưng khi chủ nhiệm lớp Đông Đông vỗ tay tập hợp lần cuối cùng vẫn có chút chuyện xảy ra. bạn học khác trong lớp Đông Đông có phụ huynh là phụ nữ trẻ tuổi mới ngoài ba mươi. ấy quan sát Diệp Nam Sênh lúc lâu. Nhân lúc con có mặt, ấy tiến tới gần Diệp Nam Sênh, giọng hỏi: “Nhà theo ngành y à?”.

      Đúng vậy, có chuyện gì à? Diệp Nam Sênh hiểu.

      biết đâu, tôi sắp nhìn già như mẹ tôi rồi. Tôi thấy gia đình rất biết chăm sóc da mặt, học y làm sao biết chăm sóc như vậy. Có bí kíp gì , con trai tôi và em là bạn học, trông bố trẻ như vậy, có bí kíp gì có thể cho tôi biết …”

      Diệp Nam Sênh hơi sững người, sau đó hiểu ngay. nhìn chằm chằm “người bố” mặt từ trắng bệch chuyển sang tái xanh của mình, cố nhịn cười: “Chị hiểu lầm rồi, đây là chồng tôi. Còn nữa, tôi đúng là học y nhưng học pháp y, chuyên nhìn người chết”.

      Diệp Nam Sênh hề lo lắng việc bạn học của Đông Đông vì nó có người mẹ kế luôn nhìn người chết mà kỳ thị nó, vì chập tối hôm đó, bầu khí căng thẳng bỗng bao trùm khắp sân vận động lớn lắm này. Các thầy bàn luận về chuyện phụ huynh của em Lưu Sướng lớp 3D bị mất tiền.

      Tiền nhiều, nghe chỉ có ba ngàn. Nhưng ba ngàn đó lại là số tiền liên quan tới ca phẫu thuật để cứu mạng người.

      ra gia đình Lưu Sướng sống ở vùng quê Lâm Thủy, bình thường học, thằng bé được gửi ở nhà người trong thành phố. Mấy hôm trước, người mẹ ở dưới quê đột nhiên ngất xỉu trong nhà, sau khi được đưa tới bệnh viện kiểm tra lượt, phát trong não có khối u. Gia đình mấy khá giả ấy chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng gom góp đủ số tiền cho ca mổ, ba ngàn cuối cùng này là do bác của Lưu Sướng bỏ ra.

      Bố của Lưu Sướng cầm tiền từ nhà chị , vừa hay lại gặp đại hội thể dục thể thao này, chống đỡ nổi ánh mắt kỳ vọng của con trai đành cầm tiền tới trường tiểu học Xuân Hi, bứt rứt như ngồi kim, cho tới khi đại hội kết thúc, ta cũng chuẩn bị tới bệnh viện.

      Nhưng con người luôn có ba việc cần làm, giữa đường buồn tiểu tiện, bố của Lưu Sướng đành đứng lại. ta ôm bụng vào nhà vệ sinh, sợ tiền rơi xuống bồn cầu, liền dặn dò Lưu Sướng cầm tiền đứng ngoài khu vệ sinh đợi mình.

      giải quyết tiếng động bên ngoài khiến nông dân giật mình. Vội vàng giải quyết nốt, bố của Lưu Sướng xách quần chạy ra cửa, nhìn thấy Lưu Sướng ngã dưới đất, còn ba ngàn đó cũng bay mất từ lâu.


      Diệp Nam Sênh thừa nhận, vì mang thai nên mất nhiều trò vui. Thế nên phủ nhận việc mình kéo Cung Khắc tới văn phòng hiệu trưởng là để tìm niềm vui, bớt nhàn chám.

      sân vận động, khiến Đông Đông mất mặt, còn mau bù đắp lại”. như vậy, Cung Khắc cũng lười nhắc nhở là ai cho cơ hội để mất mặt.

      Phòng hiệu trưởng trường tiểu học Xuân Hi nằm tầng cao nhất, tầng bốn. cánh cửa lớn được sửa sang hoành tráng lắm có treo tấm biển, biển viết ba chữ “Phòng hiệu trưởng”.

      Hiệu trưởng Lưu răn dạy mấy học sinh cao thấp đều nhau. Chốc chốc ông ấy lại đập bàn để thị uy.

      “Mấy đứa có phải xuất gần nhà vệ sinh trong khoảng thời gian đó ? Còn thừa nhận là thầy báo cảnh sát. Đừng nghĩ rằng các em là trẻ vị thành niên cảnh sát bắt các em”.

      “Thưa thầy hiệu trưởng, bố con , chưa đến tuổi nếu có phạm tội theo luật vẫn phải chịu trách nhiệm hình ”.

      Cung Khắc đứng ngoài cửa nhìn đứa trẻ . Nó là đứa cao nhất trong số đó, đầu tóc được cắt gọn gàng, nhưng quần áo người khá cũ kỹ. Trực giác cho Cung Khắc biết, đây phải cậu bé sống theo khuôn phép, nề nếp.

      Quả nhiên, hiệu trưởng giận dữ giậm chân bình bịch vì câu này. Ông ấy xua tay, đuổi những người khác , chỉ để lại đứa trẻ.

      nghe thấy hiệu trưởng với cậu bé: “Ông bố ngồi tù dạy em cái này hả, có phải ông ấy còn dạy em ăn trộm tiền …”. Các học sinh nối đuôi nhau ra khỏi phòng rồi tiện tay đóng cửa lại. Giọng hiệu trưởng còn nét như lúc trước nữa.

      “Bố vào sao?”

      Đúng thế, Diệp Nam Sênh cũng muốn hỏi. Lẽ nào cũng cảm thấy đứa bé bên trong ăn trộm tiền?

      Cung Khắc trả lời câu hỏi của vợ. dựa vào tường, quan sát mấy cậu kia. Cậu bé cao kều rời rồi nhưng vẫn quay đầu lại, còn cậu bé tương đối lùn thẳng, trong đó có run rẩy, xem ra bị dọa hề .

      Nhìn xong lượt, Cung Khắc gọi tên Đông Đông, thầm mấy câu bên tai với nó. Con bé mắt sáng rực lên, gật đầu rồi chạy mất hút.

      Đồng thời lúc này, Cung Khắc đẩy cửa phòng hiệu trưởng ra. Hiệu trưởng ở bên trong tức giận như sấm sét. Ông ấy nhận ra học sinh này, Trần Tấn, học lớp năm, bố là kẻ du thủ du thực, từ có mẹ. Xét theo góc độ giao dục, hiệu trưởng gần như khẳng định trăm phần trăm, người đẩy ngã Lưu Sướng, còn ăn cắp tiền chính là Trần Tấn. Ông ấy định báo cảnh sát đúng lúc này ngoài cửa có người lên tiếng: “ phải cậu bé này lấy tiền”.

      Người là Cung Khắc.

      Sau khi tỏ thân phận, Cung Khắc đề nghị ra ngoài gặp Lưu Sướng. Lưu Sướng tới rất nhanh, đầu quấn băng, có vẻ bị thương hề . Bên cạnh nó có người đàn ông chất phác, trông có vẻ giống bố của Lưu Sướng.

      Cung Khắc hỏi Lưu Sướng có nhìn thấy ai đẩy nó ? Lưu Sướng lắc đầu. Cung Khắc lại kéo Lưu Sướng ra trước mặt, nhìn bộ quần áo lưng nó rồi lần nữa khẳng định. Trần Tấn phải là đứa trẻ ăn cắp tiền. Người ăn cắp có lẽ là trong hai đứa trẻ thấp.

      có hai lý do: Lưu Sướng thấp bé, Trần Tấn cao lớn muốn đẩy được nó, lực đẩy phải nằm ở vai. Mà từ điểm lực trước ngực và vết bầm vai Lưu Sướng, có thể suy đoán rằng kẻ đó cao.

      Còn về lý do khác, chính Đông Đông thở hồng hộc mang tới. Nó lau mồ hôi: “Bố ơi, giống như bố , Lý Xuân Vũ vào khu rừng của trường học. Con len lén theo và sau đó tìm được cái này”.

      chiếc túi nilon bọc ba ngàn.

      Lý do thứ hai của Cung Khắc xuất phát từ góc độ nhà tâm lý học tội phạm. Hung thủ sau khi gây án thường thể tâm trạng che giấu trốn tránh. Lý Xuân Vũ chính là đứa trẻ thấp bé quay lại, vai còn run lên đó.

      Theo quỹ đạo tâm lý tội phạm, hung thủ sau khi tự rửa sạch hiềm nghi cho mình thường xem thành quả phát triển của mình. Việc này xuất phát từ bất an, cũng là cảm giác thỏa mãn. Cung Khắc để Đông Đông theo cậu bé hành động mình đó, thế là tìm ra được Lý Xuân Vũ.

      Có điều người lớn cũng thể hiểu được, trẻ con có thể vì muốn chiếc máy bay mô hình mà làm chuyện hại người này.

      Khi rời khỏi trường tiểu học Xuân Hi, vừa hay là lúc hoàng hôn. Ánh nắng màu đỏ ấm áp chiếu lên gương mặt Đông Đông, nó còn ủ dột như trước, “Bố, bạn bè của con đều bố rất lợi hại!”.

      Nhưng Cung Khắc mắc lừa, liếc nhìn Đông Đông: “Cung Tiêu Đằng, con suy nghĩ ràng khi nào đổi xưng hô với mẹ con chưa?”.

      sắp trở thành quái bất lão, bố của Diệp Nam Sênh rồi.

      Đông Đông và Diệp Nam Sênh đều nhịn được, bật cười thành tiếng.

      Đối diện bên đường, có cậu nhóc tha con chó lông, chặn đường của họ. Trần Tấn quan sát Cung Khắc chút rồi quỳ rạp xuống đất: “Sư phụ!”.
      A fang thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      80. Đệ tử “đóng cửa”

      Tiếng “sư phụ” của Trần Tấn khiến những người có mặt có phần mơ màng. Người đầu tiên tỉnh táo lại là Đông Đông. Nó buông tay Cung Khắc ra, bước lên vài bước, đứng giữa Trần Tấn và Cung Khắc, nghiêng đầu: “Em có thêm tiểu sư đệ là từ khi nào, sao em biết?”.

      Vừa nghe Đông Đông vậy, Diệp Nam Sênh lại mơ hồ thêm lần nữa. Theo lẽ thường, đứa bé hơi bình thường chút chẳng phải đều những câu mang hàm ý “ là ai” sao? và Cung Khắc trao đổi bằng ánh mắt, ra suy nghĩ của hai người cũng giống nhau.

      Diệp Nam Sênh ngao ngán thở dài: Đứa bé này đúng là theo con đường bình thường, nghĩ tới chuyện bố có thêm đồ đệ từ khi nào, mà lại nghĩ tới chuyện mình có thêm sư đệ từ lúc nào.

      cúi xuống nhìn Trần Tấn, cậu bé trắng trẻo với đôi mắt rất đẹp, đen láy mà cứng ngắc. Lúc này đây, Trần Tấn giương đôi mắt to tròn ấy nhìn Diệp Nam Sênh.

      “Cháu là ai?” Diệp Nam Sênh hỏi, hỏi xong hơi muốn cắn lưỡi tự tử, chắc chắn chẳng sáng tạo bằng Đông Đông rồi. Cậu bé nhìn rồi lại nhìn Đông Đông, sau đó dập đầu ba cái vang với Cung Khắc: “Sư phụ, cầu xin thầy nhận con, dạy con phá án ạ!”.

      Hả?


      Hồi học tiểu học, Diệp Nam Sênh có mơ ước. muốn làm nhà Vật lý học, vậy có thể tìm cách khiến trường học mất điện để khỏi phải học.

      Cung Tiêu Đằng mới lên tiểu học, có ước mơ gì quá xa xôi. Nó chỉ có tâm nguyện, hy vọng có ngày mẹ mới có thể rời xa nhà bếp. Từ ngày chị Diệp trở thành mẹ nó, nhà bếp cũng trở thành nơi nguy hiểm trong khái niệm của Đông Đông.

      Còn tâm nguyện của Cung Khắc có vẻ như chính là bắt được Trương.

      Còn trong tâm khảm của cậu bé Trần Tấn mới tròn mười tuổi luôn chất chứa hoài bão rất lớn, rất lớn: Cậu bé hy vọng có ngày mình có thể có bộ não cực kỳ thông minh để trở thành người phá được án.

      “Cháu muốn làm cảnh sát phải ?” Diệp Nam Sênh ngồi trong xe, vừa ngáp vừa hỏi. ngờ là Trần Tấn lại lắc đầu: “Cảnh sát chỉ hàm oan cho người tốt. Cháu muốn làm cảnh sát, cháu muốn làm người thông minh có thể phá án như sư phụ, như vậy cháu có thể rửa tội cho bố rồi!”.

      Cung Khắc day day mày. Đối với đồ đệ nhí tự dưng xuất này, hơi đau đầu. Nhưng vẫn rất hứng thú với chuyện rửa tội mà Trần Tấn .

      Tới giờ cơm, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh dẫn theo hai đứa trẻ tìm nhà hàng. Trước đó, Diệp Nam Sênh hỏi Trần Tấn có cần gọi điện báo cho người nhà của cậu . Ai dè, Trần Tấn lắc đầu, bác của cậu chỉ mong sao cậu biến mất có.

      Nhà hàng này nổi tiếng với món Tứ Xuyên, hai đứa trẻ và Diệp Nam Sênh ăn uống no nê, Cung Khắc lại chỉ động đũa vài cái, là quá cay. Trần Tấn là đứa trẻ tương đối thoải mái, vừa nhìn là biết cậu ở ngoài “lăn lộn” lâu, ăn cơm hề khách khí, cứ thế ăn ngấu ăn nghiến. Ăn xong cậu bắt đầu ngồi yên nhìn Cung Khắc: “Sư phụ, nhận con mà”.

      Cung Khắc trả lời mà lấy khăn giấy lau miệng, “ về bố của cháu trước . Cháu muốn giúp ông ấy thoát tội, thế là sao? Ông ấy phạm phải tội gì?”.

      Nhắc tới bố, ánh mắt Trần Tấn ảm đạm phần nào. Nó cúi đầu, mãi sau mới ấp úng câu: “Họ bố con những là ăn trộm mà còn từng giết người”.

      Nhắc lại chuyện này, có lẽ phải kể từ năm Trần Tấn chào đời. Về những chuyện xảy ra khi đó, nó cũng đều được nghe những lời lộn xộn từ người thân trong gia đình.

      Bố Trần Tấn sống ở vùng nông thôn tỉnh B, là người có tướng mạo sáng sủa. Ở thời đại mà họ sống, tướng mạo còn chưa được coi là thứ đáng dựa vào để phát triển cách rộng rãi, mà bố của Trần Tấn là người thông suốt sớm nhất.

      Chú trong thôn bố là người bỏ bê việc chính làm việc khác, những làm mấy việc trộm gà trộm chó mà còn trộm người. Lần đầu nghe thấy từ “trộm người”, Trần Tấn còn chưa hiểu, hiểu hoàn toàn cũng là chuyện sau này.

      Trần Tấn nghe bố cậu từng hạnh phúc thời gian, chính là khi gặp mẹ. Mẹ sống tại nhà bố ở quê, ông ngoại là bí thư chi bộ của thôn họ. Ở những nơi như vùng nông thôn, mẹ được coi là tiểu thư khuê các. Nghe lúc ấy có rất nhiều người theo đuổi mẹ, bố của Trần Tấn cũng là trong số đó. Ban đầu mẹ của Trần Tấn chẳng bao giờ để tâm tới bố cậu, lý do quá đơn giản, bố Trần Tấn có tiền. Nhưng về sau chẳng hiểu sao, mẹ của Trần Tấn bỗng nhiên đồng ý lời cầu hôn của ta. Chuyện này khi ấy chịu đựng ít phong ba bão táp từ phía láng giềng hai bên. Có người mẹ cậu bị điên, có người bố Trần Tấn cưỡng bức ấy, ấy bắt buộc phải lấy ta, tóm lại là đủ mọi lời đồn.

      Mẹ của Trần Tấn được máy cày kéo tới nhà bố cậu ngay giữa những tin đồn chất thành núi như vậy, và trở thành con dâu nhà họ Trần.

      Sau đó năm, Trần Tấn chào đời, mà việc xảy ra khoảng hai tháng sau ngày cậu bé sinh ra. Mỗi lần nhớ lại luôn phải bắt đầu từ mấy chiếc xe cảnh sát từ thị trấn lên.

      Nghe mấy chiếc xe đó vào thôn rồi tới thẳng nhà Trần Tấn. Lúc đó bố cậu ngủ ở nhà, mẹ cậu bế cậu ra vườn sưởi nắng. Nhiệt độ khi đó khoảng 23 độ C, lạnh cũng nóng. Lúc bố Trần Tấn bị bắt cả người túa đầy mồ hôi. Cảnh sát bố cậu ăn trộm của người ta mười nghìn tệ, còn giết người.

      Tiền bị lục ra từ trong gầm giường ở nhà Trần Tấn ngay tại chỗ, còn bố Trần Tấn sống chết thừa nhận là mình giết người. Cảnh sát nghe ta giải thích mà đưa ngay.

      Những chuyện sau đó Trần Tấn kể được ràng, vì ngay cả Lưu Đại Tiên bác học nhất trong thôn cũng thể vì sao những người lúc đó hận bố cậu giết người là thế, về sau bỗng nhiên bỏ mặc làm ngơ.

      Bố Trần Tấn vì tội ăn trộm bị tuyên án năm năm tù. Khi bố ra tù, Trần Tấn có thể bò lên đầu ngọn của cây hòe cao nhất để lấy trứng chim rồi. Bố đối với Trần Tấn là từ xa lạ, ban đầu nó cũng rất bài xích ông bố mà theo lời mọi người vừa ăn trộm vừa giết người, tới bây giờ nó vẫn rất bài xích.

      Kể tới đây, Trần Tấn gật đầu mạnh hai cái để khẳng định cho nội dung trần thuật của mình.

      “Nếu bài xích bố vì sao còn muốn rửa tội cho bố, lẽ nào cháu tin bố giết người?” Diệp Nam Sênh nghe nhập tâm từ lâu, miếng cá hấp để bên miệng mà mãi ăn.

      “Vì bố ông ấy ông phải kẻ giết người, vì ông ấy là bố của con”. Là người bố duy nhất của nó. Trần Tấn cúi đầu, giọng còn trong sáng ràng như lúc trước nữa. Trần Tấn như vậy khiến trong lòng Diệp Nam Sênh có cảm giác chua xót. Trong trái tim mỗi đứa trẻ, lời của bố luôn là đáng tin nhất và cũng là điều chúng muốn tin nhất, dù người bố ấy là ăn trộm hay kẻ giết người.

      “Em quyết định thay bố em, Trần Tấn, sau này chính là đệ tử ‘đóng cửa’ của bố em!” Đông Đông tuổi nhưng rất cảm tính. Nó rưng rưng nước mắt đập bàn . Diệp Nam Sênh cũng nước mắt lưng tròng, cười mà như khóc. Cung Khắc chưa từng chính thức nhận đồ đệ, đúng là ứng với câu đó, còn chưa khai trường thẳng thừng “đóng cửa” đại cát đại lợi. Đông Đông giỏi lắm!

      Nhưng ăn cơm tối xong, Diệp Nam Sênh lên xe, nhìn thấy Đông Đông chỉ huy Trần Tấn đóng cửa xe rồi cho thằng bé lên, cảm thấy có chút khó hiểu.

      Đông Đông vò đầu: “Chị, đệ tử ‘đóng cửa’ lẽ nào phải người chịu trách nhiệm đóng cửa sao?”.

      Trái tim của Diệp Nam Sênh sớm vỡ vụn, vỡ vụn vì cười.


      Trần Tấn nó sống ở nhà bác hai. Nhà bác hai của Trần Tấn cách tiểu khu Tùng Bình xa, chiếc xe Jeep rẽ vào con đường tên là Tam Vượng, khoảng ba trăm mét nhìn thấy nhà bác hai mà Trần Tấn . Đó là con đường được coi là nhộn nhịp. Bảy giờ tối, bên vệ đường bày ít sạp hàng bán đồ ăn vặt, đa số là món rán, mỡ chẳng biết được rán rán lại bao nhiêu lần, màu tối sậm lại, mùi cũng dễ ngửi. Diệp Nam Sênh day day mũi, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn. Mang thai khiến khứu giác của nhạy cảm hơn trước, chịu được mùi nặng nào nữa.

      Trần Tấn tạm biệt họ: “Sư phụ, chuyện thầy hứa với con được nuốt lời đâu đấy”.

      Cung Khắc vỗ vai nó, định đáp từ xa vọng lại tiếng gọi: “Trần Tấn!”.

      Cung Khắc để sót biểu cảm khinh thường lướt nhanh qua gương mặt Trần Tấn. thấy nó từ từ quay người lại, cất giọng buồn buồn: “Bác hai”.

      Bác hai của Trần Tấn trông có vẻ là người rất ôn hòa, khi được biết chiều nay Cung Khắc vừa mới giúp Trần Tấn thoát khỏi việc bị tình nghi, ta ngừng bắt tay Cung Khắc, luôn miệng: A Tấn nhà tôi cũng may có , A Tấn nhà tôi làm phiền chị rồi…

      ta tiễn Cung Khắc lên xe, từ trong gương chiếu hậu, Diệp Nam Sênh vẫn còn thấy ta ngừng vẫy tay về phía họ.

      “Chị à, em thích bác hai của tiểu sư đệ”. Đông Đông ngồi nép bên cạnh Diệp Nam Sênh, ánh mắt có vẻ dè dặt. Diệp Nam Sênh gật đầu, “Chị cũng thích”.

      Cung Khắc lái xe, quay đầu lại, chỉ hờ hững nhìn hai mẹ con chuyện với nhau qua gương. lòng, bác hai của Trần Tấn cho cảm giác tốt, có lẽ ta từng ngược đãi Trần Tấn.


      Ngày hôm sau, thời tiết khá đẹp, Cung Khắc dậy từ rất sớm, chuẩn bị xong bữa sáng, gọi Diệp Nam Sênh và Đông Đông dậy. Nhân lúc họ đánh răng rửa mặt, Cung Khắc gọi cuộc điện thoại cho đội trưởng Doãn của Công an huyện Tân Hương, thành phố Bắc An.

      Đội trưởng Doãn này tên đầy đủ là Doãn Nghị, là tiền bối học ba khóa trong trường cảnh sát. Thời gian trước nghe ấy được điều chuyển về cơ sở, địa điểm vừa hay là Tân Hương, thành phố Bắc An.

      Doãn Nghị mới được điều lâu, đột ngột bị hỏi vụ án mạng còn treo cách đây mười mấy năm ít nhiều có phần chưa nắm bắt được. Nhưng Doãn Nghị cũng là người thoải mái. ấy hứa lập tức sắp xếp người điều tra lại tư liệu của năm đó.

      Kết thúc cuộc điện thoại, Cung Khắc trở về phòng ăn. Diệp Nam Sênh dẫn Đông Đông ngồi bên cạnh bàn, ngừng ngáp ngủ, sau khi mang thai, hình như càng thích ngủ hơn trước.

      Cung Khắc múc cháo cho , rồi múc bát cho Đông Đông. cầm trứng, bóc vỏ: “Nam Sênh, lát nữa tới nhà bố Trần Tấn xem sao, em và Đông Đông ở nhà nhé”.

      ngờ câu của lúc đó lập tức dấy lên màn kháng nghị của cả hai mẹ con.

      Đông Đông bĩu môi: “Bố Đông Đông, có đệ tử ‘đóng cửa’ là cần con nữa”.

      Còn Diệp Nam Sênh phản ứng điềm đạm hơn Cung Tiêu Đằng. chậm rãi uống canh, “902, tưởng đưa theo là được sao, dễ vậy ư? đưa mẹ con em , bọn em tự bắt xe . Định khóa trái cửa cho bọn em ra ngoài à? sao, trong nhà nhiều ga giường, nếu lo cho cái bụng của em, chắc chắn cũng ngại em thắt ga giường rồi trượt từ tầng xuống chứ. Tầng chín mà, cao, phải ? 902, trừng mắt với em làm gì!”.

      Cung Khắc xoa thái dương, có trời đất chứng giám, lườm , chỉ là vợ có hơi ngang ngạnh, làm sao chống đỡ nổi.

      Cuối cùng, trong tiếng hát hào sảng của nghĩa dũng quân, chiếc Jeep đưa hai người muốn làm nô lệ và người địa chủ vô tình bị võ lực chèn ép kháng nghị cũng có hiệu lực tới địa chỉ mà hôm qua Trần Tấn để lại: Số 78, tầng 30, tầng trong tòa nhà CBD của quận Bắc Thành nằm đường Tứ Thủy, tiến hành sửa chữa nội bộ, bố của Trần Tấn làm công nhân sửa chữa ở đó.

      Tối qua trước lúc chia tay, Cung Khắc hỏi Trần Tấn có muốn lái xe đến đón cậu , lúc đó có bác hai nên Trần Tấn chỉ hơi lắc đầu, nó tự ngồi xe buýt cũng được. Cung Khắc cũng miễn cưỡng.


      Tìm gara ngầm gần đó để đỗ xe xong xuôi, Cung Khắc đưa vợ con thang máy lên trước. Trước cửa tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy Trần Tấn ngồi sụp ở đó đợi từ lâu.

      Nhìn thấy Cung Khắc, cậu bé tươi cười: “Sư phụ, thầy đúng là giữ lời”.

      Cung Khắc xoa đầu thằng bé, Đông Đông vui, chen ngang giữa họ: “Trần Tấn, gọi sư tỷ !”.

      Giải quyết xong hai đứa trẻ, họ vào thang máy. Trong lúc những con số biến đổi, Trần Tấn kể những suy nghĩ mà hôm qua cậu chưa có cơ hội hết: “Bố cháu ông giết người, nhưng luôn có người ông là hung thủ. Sư phụ, cháu muốn chú điều tra chuyện năm xưa rốt cuộc là như thế nào. Cháu tin cảnh sát, cảnh sát thông minh như chú!”.

      phải cảnh sát thông minh, có điều vụ án này nghe nội dung thằng bé kể hình như có tình . chưa kịp giải thích, con số thang máy dừng ở tầng 20. Đó là tầng bố của Trần Tấn làm việc.

      ngờ họ lại gặp hụt. Người chỉ huy công nhân quét sơn qua tin tức khiến Trần Tấn cực kỳ sửng sốt. Ông ta : “Ông Trần về quê tìm vợ! mấy ngày nay rồi!”.

      Người mẹ rời xa bao nhiêu năm quay lại ư? Trần Tấn có phần dám tin vào đôi tai mình.

      Đúng vào lúc này, có người gọi điện thoại cho Cung Khắc, là Doãn Nghị, tin tức tốt lắm, thậm chí còn tồi tệ với số người: Trong thôn ở địa phận huyện Tân Hương vừa xảy ra án mạng, có người bắt được nghi phạm tại chỗ, là bố của Trần Tấn…
      A fang thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 81. Hồn quê

      Cung Khắc từ chối cùng Trần Tấn về Tân Hương. Lý do rất đơn giản, chưa biết tình hình, phải tìm hiểu . Người đồng thời bị từ chối còn có Diệp Nam Sênh mang bầu và bạn Cung Tiêu Đằng nắm tay Diệp Nam Sênh.

      xem tình hình ra sao, có tin tức gì liên lạc với hai người, đừng lo lắng, còn nữa, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt”. Đây là những lời Cung Khắc với Diệp Nam Sênh lúc chia tay ở ga tàu. biết Diệp Nam Sênh vui, thế nên sáng sớm chuyển pho tượng Phật tới bên cạnh Diệp Nam Sênh. Mục Trung Hoa đứng cách họ vài mét, vừa cắn hạt dưa vừa vẫy tay về phía họ: “ , , ở nhà còn mẹ và bố con cơ mà”.

      Dưới đôi mắt tiễn đưa rưng rưng nước mắt của Diệp Nam Sênh, Cung Khắc lên chuyến tàu hỏa lên phía Bắc, điểm đến là Tân Hương, thành phố Bắc An.

      Có lẽ lâu ra ngoài mình, quen cho lắm.

      Xét về vị trí địa lý, hai thành phố Bắc An và Lâm Thủy cách nhau xa. Khoảng thời gian trước, vì vụ án của Chu Tác Thổ, Cung Khắc từng tới Bắc An, lái xe lâu nhất cũng nửa ngày là tới nơi. Nhưng vì địa điểm lần này là Tân Hương, Cung Khắc vẫn chọn cách thức lại nguyên thủy nhất là tàu hỏa.

      Mặc dù tàu lần này đầu chữ K những cũng nhanh hơn là bao, sáng sớm xuất phát mà tới tận xế chiều mới dừng tại ga tàu Tân Hương, thành phố Bắc An. Ba năm trước, họ phát ra than đá ở Tân Hương, cùng với việc tiến hành khai thác than đá, để tiện cho việc vận chuyển, khi xây dựng mạng lưới giao thông khu vực Đông Bắc, các kiến trúc sư đặc biệt thêm nhà ga ở Tân Hương.

      Ga tàu Tân Hương lúc năm giờ chìm trong màn sương với những hạt cát màu đen nổi trôi trong khí. Cung Khắc xuống tàu, xách theo túi hành lý gọn gàng, đứng ở cửa ga, nhìn trái ngó phải mà vẫn chưa thấy Doãn Nghị.

      quay đầu nhìn tòa nhà màu trắng có viết dòng chữ “Ga tàu Tân Hương”. Đó là tòa nhà hai tầng rất bề thế, chiếm diện tích rất lớn, có điều vì vùng quê than đá này nên màu trắng của tòa nhà sớm bị hun thành màu xám có phần cũ kỹ.

      Trước cửa ga có ít người ra ra vào vào, có vài người mời chào khách khắp nơi tìm kiếm đối tượng, thi thoảng có khách ngoại tỉnh qua, bị họ kéo tới “khách sạn” địa phương đồ tốt giá rẻ.

      Khi Cung Khắc quan sát họ, thấy có người với bộ râu quai nón cũng để ý tới mình. Xoa xoa cằm mấy cái, Râu quai nón về phía Cung Khắc.

      “Này, người em, ở khách sạn ? Chỗ chúng tôi nước nóng, mạng Internet đầy đủ, bảo đảm rẻ mà tốt”. Râu quai nón vỗ vai Cung Khắc, đồng thời lúc này cũng có người vỗ vai râu quai nón: “Vương lão nhị, ở chỗ nào về chỗ ấy !”.

      Cung Khắc quay đầu, nhìn thấy người đàn ông với mái tóc ngắn, gương mặt bẩn thỉu bụi bặm quát Râu quai nón, Râu quai nón nhìn thấy người đàn ông đó nhanh chóng lẩn tránh như nhìn thấy ôn dịch, chẳng mấy chốc biến mất tăm.

      Cung Khắc nghiêm mặt: “Tiền bối, cứ hung dữ như vậy, khi nào em mới được gặp chị dâu đây?”.

      Cung Khắc là người biết cười, vẻ mặt nghiêm túc khi đùa cợt của ngược lại khiến người kia phì cười. ấy chắp tay sau lưng lại lại vài vòng xung quanh Cung Khắc rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Thay đổi rồi, người có vợ rồi đúng là có khác, còn biết đùa nữa. Đừng để ý tới mấy chuyện đâu đó, gọi tiếng dễ nghe tôi xem nào”.

      Mặc dù lời của người đàn ông này luôn khiến Cung Khắc nhớ tới lời thoại kinh điển của Triệu Bản Sơn: Thế giới này quá điên cuồng, chuột cũng có thể làm dâu cho mèo rồi. Nhưng vẫn dùng cách thức chào hỏi quen thuộc giữa những người đàn ông, giơ tay đấm lên bả vai đối phương, gọi tiếng: Doãn Nghị.


      Cung Khắc nghĩ Doãn Nghị lại đích thân tới đón : “Chẳng phải xảy ra án mạng sao? Sao trường giám sát?”.

      Doãn Nghị lái chiếc xe Mitsubishi mà phanh xe thi thoảng còn ăn nữa của Công an huyện Tân Hương. xuống con dốc cao, chiếc xe bỗng nhiên chết máy. Doãn Nghị bực bội, xuống xe mở mui ra, kiểm tra xem chỗ nào có vấn đề, lúc giúp ấy, Cung Khắc nghe thấy Doãn Nghị câu: “Người chưa chết, đưa cấp cứu, nên tôi tranh thủ ra đón cậu”.

      Người vốn dĩ chết lại bỗng nhiên lại chưa chết, bước ngoặt này quả nằm ngoài dự đoán của Cung Khắc. Trong lúc sửa xe, nắm được đại khái đầu đuôi của câu chuyện.

      Bố của Trần Tấn tên là Trần Dụ Đạt, ở nhà đứng thứ ba, trong thôn còn gọi ta là Trần Lão Tam. Từ mấy năm trước khi có tin đồn ta giết người, sau đó làm sao lại được thả ra, Trần Dụ Đạt ở lại trong thôn lâu đưa Trần Tấn tỉnh khác, cũng tức là thành phố Lâm Thủy nay. Nhưng gần đây hiểu sao, Trần Lão Tam lâu lắm về quê lại bị người ta nhìn thấy ta về nhà chỉ lần.

      Có điều quê hương giờ khác xưa nhiều, vì có quặng than đá nên Tân Hương vốn khấm khá dần dần phát triển hơn, tới ngày hôm nay nghiễm nhiên có quy mô của thành phố. hai của Trần Lão Tam mấy năm trước chuyển tới Lâm Thủy, chính là người được Trần Tấn gọi là bác hai mà lần trước Cung Khắc gặp. Còn cả nhà họ giờ là chủ mỏ dân doanh lớn nhất thị trấn Tân Hương.

      Chuyện lần này xảy ra mỏ than của cả. Sáng sớm, công nhân ăn sáng rồi xuống mỏ chuẩn bị làm việc, nhưng tốp người đầu tiên còn chưa lên xe quặng có người phát Trần Dụ Đạt đứng ở cửa mỏ, có ánh sáng loang loáng chiếu vào thấy ta tay cầm viên đá, mặt đất là thứ gì đó có màu đỏ đậm. Mà cách Trần Lão Tam ngơ ngẩn xa có người đàn ông ngã dưới đất, đầu chảy máu đầm đìa.

      “Lúc gọi điện cho cậu, tôi cũng vừa mới nhận được tin báo án. Xem , chẳng phải là nhầm lẫn sao!” Doãn Nghị gập mui xe lại cái “bộp”, phủi tay, giải thích xong xuôi câu chuyện.

      Mặc dù chỉ là nhầm lẫn nhưng Cung Khắc hề có ý trách móc Doãn Nghị, dù sao làm nghề này của họ ai muốn thấy có án mạng xuất .

      “Đúng rồi, em nhờ điều tra những tài liệu đó thế nào?” Cung Khắc và Doãn Nghị lại lên xe. Cung Khắc ngồi ở ghế lái phụ hỏi Doãn Nghị. Doãn Nghị vò đầu, vừa khởi động xe vừa kêu khổ: “Cậu biết đâu, Tân Hương cái gì cũng tốt, chỉ có điều kiện phá án là… haizz, tới bây giờ vẫn là đồn công an hai tầng”.

      Oán thán xong, Doãn Nghị lại vỗ vai Cung Khắc: “Tìm tài liệu hơi mất công, nhưng tôi dặn các em rồi, muộn nhất là sáng mai tìm được cho cậu. Bây giờ tôi đưa cậu về nơi nghỉ trước”.

      Nơi nghỉ mà Doãn Nghị nhà khách ở Tân Hương, bề thế hơn đồn công an mà Doãn Nghị làm việc chút, chí ít cũng cao hơn tầng, tổng cộng có ba tầng. Cung Khắc được sắp xếp ở gian phòng thứ hai phía Đông hành lang tầng hai. Vì tạm thời chưa có vụ án, tắm rửa xong bèn nằm giường nghỉ ngợi. nghĩ rất nhiều chuyện, về bác hai của Trần Tấn, về vụ án nhiều năm trước chưa phá được, đương nhiên còn về kẻ luôn quấn lấy lòng – Trương. nhớ tới những mảnh giấy trước đó mà Trương gửi cho , cảm thấy điều mà Trương muốn ám thị cho có lẽ là…

      Lúc trầm tư, tiếng gõ cửa cộc cộc ràng mang theo chút giật mình hoảng hốt. Nhưng Cung Khắc sợ, lắng nghe lát, sau khi xác nhận đó là tiếng gõ cửa chậm chạp có quy luật mới đứng dậy ra mở của. Chất lượng cửa nhà khách tốt lắm, phải kiểu khóa trượt tự động như những nhà khách trong thành phố mà là kiểu khóa cài cần động tay động chân.

      Đầu khóa trượt ra, cánh cửa cũng kêu két rồi bật mở. Cung Khắc nương theo chút ánh sáng tối tăm ngoài hành lang, bước lên trước bước, ngoài cửa có ai.

      nhìn trái ngó phải, có người. Nếu là bình thường, kiểu gõ cửa này cộng thêm thứ sáng chớp nháy đỉnh đầu, chắc chắn khiến người ta sợ chết khiếp, nhưng Cung Khắc .

      vào, đóng cửa lại, nhưng về phòng mà đứng bên cạnh cửa nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt. đột ngột mở cửa ra trước bước.

      “Diệp Nam Sênh, chẳng phải bảo em ở nhà đợi sao!” Gương mặt Cung Khắc sa sầm xuống. giận , lần này Diệp Nam Sênh đúng là hiểu chuyện. Nhưng Diệp Nam Sênh lại hề sợ nổi giận. lập tức nhào vào lòng , “902, sao gan quá vậy, em dọa mà chẳng sợ chút nào…”

      “Về nhà !”

      !” Diệp Nam Sênh như con chim bay vào phòng nằm lên giường lăn lộn, “ ở nhà, em ngủ được”.

      “Nam Sênh, em còn con mà!” Cung Khắc cố gắng kiềm chế cơn giận, để lượng của mình quá lớn.

      “Em biết chứ, em biết là lo lắng cho em, thế nên em đưa cả bảo mẫu tới đây… Mẹ em cũng theo tới đây rồi, vừa hay bây giờ em thể khám nghiệm được, để bà Mục hoạt động chút cũng tốt!”

      Vạch đen rơi xuống đầy mặt Cung Khắc: “Mẹ đưa em , bố lo lắng đấy…” muốn khuyên Diệp Nam Sênh trở về, ngờ câu sau đó của Diệp Nam Sênh hoàn toàn đánh tan suy nghĩ này của .

      “Dĩ nhiên là bố em yên tâm để mẹ em xa rồi, ông luôn bà là người vô tâm vô tính, đường chẳng bao giờ nhớ đường. Thế nên bố em cũng theo luôn”. Diệp Nam Sênh lần nữa nhắc nhở cho Cung Khắc rằng nhà họ Diệp là gia đình thần kỳ bằng chất giọng bẫng.

      chỉ có thế, ngay cả Đông Đông rồi cậu đệ tử “đóng cửa” đó cũng tới cả rồi…

      Khi Doãn Nghị được gặp gia đình có ý góp đủ hai bàn mạt chược này, ấy cũng tỏ ra phản cảm, ngược lại còn rất vui mừng, vì hầu như những cảnh sát ở tuổi họ, ai biết Mục Trung Hoa. Bắt tay thân mật với Mục Trung Hoa như nguyên thủ của hai quốc gia, Doãn Nghị với Mục Trung Hoa bằng vẻ áy náy: “Giáo sư Mục, em muốn được xem giám định pháp y lần, nhưng lần này phải là án mạng…”

      Cung Khắc lãnh đạm liếc nhìn Doãn Nghị: Nhìn tiếc nuối kìa, thân là cảnh sát, đạo đức nghề nghiệp bị chó ăn hết rồi sao?

      Doãn Nghị tới chuyện với Cung Khắc về vụ án. Thân phận của người bị thương được xác minh. Đó là Giám đốc bộ phận tín dụng của ngân hàng cổ phần tại thành phố Bắc An. Nhưng điều kỳ lạ là, chưa hề nghe ở Tân Hương có doanh nghiệp nào cùng ngân hàng này làm ăn qua lại. Nếu nhờ chứng minh thư mang theo người nạn nhân, có lẽ muốn điều tra thân phận của người này cũng mất khoảng thời gian.

      Hơn nữa theo khẩu cung của Trần Dụ Đạt ta hoàn toàn quen biết người Giám đốc này, càng phủ nhận việc định giết người ấy.

      người có bất kỳ lý do gì để xuất ở đó suýt nữa bị người ta giết hại, mà người đáng nghi nhất lại rằng chưa bao giờ gặp nạn nhân, điều càng khiến Cung Khắc trầm tư hơn là câu sau đó của Doãn Nghị, ấy : “Tôi cảm thấy Trần Dụ Đạt có vẻ dối”.

      Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Cung Khắc tin nhưng nếu là Doãn Nghị mức độ đáng tin của câu này được nâng lên rất cao. Vì lúc còn học, Doãn Nghị từng là cán bộ môn Vi biểu cảm học, thành tích xuất sắc. Bao năm nay ấy vẫn luôn dựa vào kiến thức ấy để phá được những vụ án lớn, trả lại trong sạch cho rất nhiều nghi phạm.

      Trần Tấn ngẩng đầu lên, biểu cảm có chút kích động: “Bác ơi, bác cũng tin là bố cháu giết người!”.

      Mấy người chuyện điện thoại của Doãn Nghị đột nhiên vang lên. Nhìn số máy, ấy ấn nút nghe, chưa được nhiều, sắc mặt của ấy trở nên nặng nề.

      Ngắt máy xong, ấy : Giám đốc ngân hàng đó chết rồi.

      Nhưng trước khi chết, ông ta từng tỉnh lại lúc, lúc tỉnh, ông ta có để lại lời nhắn: Trần Lão Tam giết tôi.

      Mục Trung Hoa nắm chặt tay lại, bẻ tay khiến những khớp ngón tay kêu răng rắc, “Aiya, mẹ ơi, xem ra lần này muốn hoạt động gân cốt cũng được rồi!”.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 82. Hai vụ mưu sát

      Khi Mục Trung Hoa tới nhà tang lễ chuẩn bị tiến hành công việc giải phẫu, trời bỗng đổ mưa, những hạt mưa lớn mang theo cát bụi trôi nổi trong khí, mặt đường dường như mát mẻ hơn nhiều so với lúc mới tới đây.

      Cung Khắc và Mục Trung Hoa cùng , họ ngồi chiếc xe có thể hỏng bất kỳ lúc nào của Doãn Nghị, cũng may dọc đường nó vẫn vận hành bình thường, đưa họ tới điểm cần đến thuận lợi. Nhưng tới nơi rồi, tình lại có rủi ro.

      Những điều kiện khác của Tân Hương đều tốt, nhưng cảnh sát và nhà tang lễ được đầu tư nhiều, chỉ có đồn công an là tòa nhà xíu cũ kỹ, ngay cả nhà tang lễ này cũng đơn sơ tới mức ra gì. Theo lời Doãn Nghị giới thiệu, phòng khám nghiệm xác là căn nhà ở vườn sau của nhà tang lễ. Nhưng khi đứng trong khu vườn nhà tang lễ huyện Tân Hương, đối diện với đống gỗ mục và rơm rạ não của mấy người họ sao liên hệ những thứ này lại với nhau được.

      Người phụ trách nhà tang lễ, giám đốc Từ che ô từ phía trước bước vội tới, tỏ ra áy náy: “Sáng nay phòng khám nghiệm bị sập, chúng tôi gọi người cố gắng sửa gấp”.

      Kết quả của việc sửa gấp trong ngày là gỗ vẫn hoàn gỗ, cỏ vẫn hoàn cỏ. Tốc độ ấy khiến sắc mặt Doãn Nghị vui lắm. ấy còn chưa kịp nổi nóng bị Mục Trung Hoa ngắt ngang, “Thi thể ở đâu?”.

      Vì lý do thời tiết, ánh sáng ngoài trời tốt lắm. Doãn Nghị bảo cấp dưới mang hai bộ đèn pin thám hiểm tới. ấy cầm bộ, bộ kia nằm trong tay ông Diệp Chi Viễn – chồng của bà Mục Trung Hoa. tới Diệp Chi Viễn, Doãn Nghị biết nhiều lắm, chỉ biết rằng đó là giáo sư Toán học tướng mạo nho nhã. Ông thấp, mặc dù có tuổi nhưng lưng gù, vẫn đứng thẳng trước góc giường đặt thi thể, tay giơ cao ngọn đèn.

      có sân bãi, Mục Trung Hoa đành tiến hành giải phẫu ngoài trời. đỉnh đầu bà là chiếc lều bạt được dựng bốn góc bằng cột trụ, nước mưa rơi lộp bộp xuống lớp vải nilon. Mục Trung Hoa nhìn chằm chằm thi thể ở trần nửa người , quan sát và trần thuật: “Cơ thể nạn nhân thể vết thương ràng nào, phần lưng có vết xước như chải lược, khoảng cách giữa các vết thương đều nhau, Doãn Nghị, cậu trước khi chết nạn nhân được tìm thấy ở đâu?”. Bà hỏi Doãn Nghị.

      “Lối vào mỏ than”.

      Mục Trung Hoa ghé sát lại gần vị trí vết thương mà bà vừa để quan sát kỹ rồi kết luận: “Trước khi chết nạn nhân từng bị ai đó lôi kéo mặt đất, kết hợp với những vụn cát đen còn sót lại trong khoang miệng và vết hằn ở cổ, có lẽ lúc đó ta bị ai đó lôi ngược nền đất bằng cổ áo sau”. Hoàn thành xong việc quan sát, Mục Trung Hoa đưa ra những kết luận như , “Doãn Nghị, cậu các cậu liên lạc với vợ của nạn nhân phải ?”.

      “Đúng vậy, thưa giáo sư Mục”.

      quan trọng lắm”. Mục Trung Hoa lắc đầu, “ ta và vợ tình cảm tốt, nếu tôi đoán nhầm ta và vợ ly hôn hơn nửa năm rồi”.

      Doãn Nghị chớp chớp mắt, kinh ngạc hiểu vì sao Mục Trung Hoa lại biết. Từ những tài liệu ban đầu cảnh sát có được có thông tin mà bà . ấy gọi tiếng “giáo sư Mục”, muốn gạn hỏi lý do nhưng bị Mục Trung Hoa giơ tay ngăn lại.

      Mục Trung Hoa nhận ra khó hiểu của Doãn Nghị bèn chỉ tay vào trang phục của nạn nhân.

      “Lật bên trong ra mà xem”.

      Doãn Nghị làm theo lời Mục Trung Hoa , vén bên tay áo của nạn nhân lên, khi vén tới khuỷu tay Mục Trung Hoa bảo ấy ngừng lại.

      Doãn Nghị phát ra bên trong tay áo của nạn nhân là vệt màu nâu vàng rất mờ. Mục Trung Hoa bảo ấy ngửi. ấy ngửi xong mà vẫn chưa có thêm manh mối gì. Mục Trung Hoa chán chường: “Đây là vết dầu mỡ chưa được giặt sạch. Mặc quần áo nấu cơm ở nhà ra ngoài chứng tỏ ta sinh hoạt quy củ. Thêm nữa, cậu nhìn chỗ khuỷu tay của ta, có thấy vết bỏng . ràng ta phải là người hay nấu ăn, nếu bị bỏng ở chỗ đó. Nhưng chỉ có vết bỏng chứng tỏ nạn nhân có quá nhiều thời gian nấu nướng”.

      Doãn Nghị lập tức hiểu ngay, nghĩ ra được người đàn ông có địa vị xã hội trong tình huống nào xuống bếp khi mình chưa từng làm việc đó bao giờ, có lẽ là sau khi cãi nhau với vợ, hoặc đói quá mà có ai nấu cho.

      “Nhưng thưa Mục, giải thích thế nào về việc ta ly hôn hơn nửa năm?”

      Mục Trung Hoa lại lườm Doãn Nghị, có lẽ là chê hỏi nhiều: “Cậu nhìn thấy quần áo bên trong của ta là mẫu năm ngoái hay sao. người chỉ có cà vạt được coi là mới cũng là kiểu năm trước, kiểu dáng cũng đẹp, chắc là lúc chọn vợ quá để tâm”.

      “Vậy sao ta ly hôn năm trước ạ? Còn nữa, làm sao biết ta ly hôn?”

      “Từ độ lành của vết sẹo cánh tay đó là vết thương trong vòng khoảng nửa năm, lớp da mới lên kha khá rồi. Thêm nữa, cậu dù gì cũng là cảnh sát đấy nhé, nhìn thấy ta đeo nhẫn sao!”

      Doãn Nghị nhìn lại, đúng thế . Diệp Chi Viễn đứng bên cạnh nhìn bà xã nổi nóng, cười tít mắt, chen ngang câu nào.

      Mục Trung Hoa bắt đầu giải phẫu, Cung Khắc đứng bên cạnh quan sát. Bà và Nam Sênh hổ là mẹ con, thủ pháp gọn gàng sắc bén như nhau, có điều nếu so sánh động tác của Mục Trung Hoa lão luyện hơn Nam Sênh nhiều. Bà cạo tóc của nạn nhân rồi lấy cưa mổ hộp sọ ta. Do điều kiện có hạn, pháp y ở Tân Hương ngay cả chiếc cưa điện cũng có. Chiếc ở trong tay Mục Trung Hoa vẫn là loại cưa tay dùng để cưa gỗ.

      Bà cúi đầu rất thấp, cùng với động tác của bà, mùi xương vụn phả vào mũi, dễ ngửi cho lắm. Diệp Chi Viễn giơ đèn, rồi lại đứng gần hơn để soi.

      Sau khi mở hộp sọ ra, những việc còn lại trở nên đơn giản. Pháp y của huyện Tân Hương là người mới ngoài hai mươi, chưa có kinh nghiệm gì, nhưng cậu ta nhìn thấy kết cấu não lộ ra vẫn đưa ra được kết luận: “Có lẽ tử vong do xuất huyết não sau khi bị va đập mạnh mà thành”.

      Kết luận này trước đây cũng được bác sỹ của bệnh viện Tân Hương thông báo, nhưng dường như nghĩ ra điều gì đó, Mục Trung Hoa trầm ngâm giây lát, dặn dò cậu pháp y khâu xương đầu lại, còn mình đặt dao mở cổ họng của nạn nhân.

      cơ quan có kết cấu đơn giản, tình trạng vừa nhìn ràng. Mục Trung Hoa cũng nhanh chóng có kết luận: Nạn nhân chết phải vì vết đánh ở phần đầu mà là nghẹt thở trong thời gian ngắn do hen suyễn mà thành, từ đó dẫn đến xuất huyết máu trong não.

      Kết luận này trực tiếp dẫn chiếu ra kết quả là Trần Dụ Đạt vốn là nghi phạm của vụ án giết người chớp mắt trở thành nghi phạm của vụ án gây thương tích.

      “Thích tin hay tùy, đó là kết luận tôi đưa ra, nếu tin các cậu có thể tìm người khác tới giải phẫu”. Đây là những lời Mục Trung Hoa để lại sau buổi giải phẫu hôm đó, sau đó bà bỏ lại Doãn Nghị hiểu gì để tìm Diệp Chi Viễn.

      bảo cần giơ đèn cho tôi rồi mà, cánh tay lại đau rồi chứ gì!” Mục Trung Hoa oán trách ông Diệp. Ông Diệp cười tít mắt nhìn bà: “Mắt bà tốt, ánh sáng đủ hại mắt”.

      “Ông Diệp, để tôi bóp tay cho ông”.

      cần đâu”.

      “Đếm tới ba. …”

      “Vậy nhắm mắt vào bóp nhé…”

      “Diệp Chi Viễn, ông nhiều chuyện”.


      Khi Doãn Nghị có phần sầu não tới cầu xin trợ giúp của Cung Khắc Cung Khắc nhìn bố mẹ vợ đứng ở phía xa, đó là cách chung sống vợ chồng mà ngưỡng mộ và hướng đến.

      “Ầm ĩ cả ngày vẫn là vụ án do hen suyễn mà thành. Tại tôi cả, để cậu vất vả uổng công phen rồi”.

      “Vụ án này chưa chắc đơn giản như vậy”. Cung Khắc . Ít nhất theo thấy, vụ án này có vài điểm nghi vấn. vị Giám đốc ngân hàng liên quan gì tới Tân Hương lại bất ngờ xuất , Trần Dụ Đạt trông có vẻ có sợi dây liên kết nào với Giám đốc ngân hàng lại có mặt ở nơi kỳ lạ như lối vào mỏ than. Rồi mục đích về quê lần này của Trần Dụ Đạt là vì mẹ của Trần Tấn nhưng có vẻ người phụ nữ này chưa hề lộ diện…

      Có những vấn đề quấn bện lấy nhau, che giấu chân tướng cuối cùng, nhưng Cung Khắc tin rằng, cuối cùng tìm ra chân tướng ấy.


      Việc Trần Lão Tam phủ nhận rằng mình hãm hại vị Giám đốc ngân hàng đó nằm ngoài dự đoán của số người, cũng nằm trong dự đoán của số người. Cung Khắc thuộc những người ở phía sau ấy, còn ràng Doãn Nghị mắt dọc mũi ngang thành viên của tốp đầu tiên.

      Cung Khắc ở Tân Hương tới ngày thứ ba, cuối cùng Doãn Nghị cũng đưa cho tài liệu về vụ án giết người năm đó. Mang tài liệu tới, Doãn Nghị cũng ở lại lâu mà tiếp tục trở về đồn tiến hành hỏi cung Trần Dụ Đạt. Lúc này, trong mắt Doãn Nghị, dường như ấy nhắm chuẩn Trần Dụ Đạt chính người làm bị thương vị Giám đốc ngân hàng, Cung Khắc tỏ thái độ gì về việc này. ngồi chiếc ghế bằng gỗ trong nhà khách, lật mở tài liệu năm xưa. Trang đầu tiên mô tả đại khái về vụ án.

      việc xảy ra vào mười năm trước, khi Trần Tấn vừa chào đời. Nạn nhân là Vương Bảo Hộ, người cùng thôn với Trần Dụ Đạt khi ấy. Có điều nhà họ Trần ở thôn Tây, gia đình nghèo rớt mùng tơi, nhà họ Vương sống ở đầu Đông, chỉ có căn nhà hai tầng mà còn có chiếc xe van được coi là hiếm có thời bấy giờ.

      Theo như miêu tả tình tiết vụ án trong hồ sơ, cả của Vương Bảo Hộ khi về nhà phát trong phòng em trai có mùi lạ bèn gõ cửa nhưng ngờ cửa khóa. ta vào nhà liền nhìn thấy Vương Bảo Hộ chết giường từ lúc nào. Khi Cung Khắc đọc được đoạn dưới đây, chẳng hiểu sao bỗng giật mình: người nạn nhân có vết thương rệt, nguyên nhân tử vong là do bị đánh liên tục nhiều lần vào đầu, hộp sọ bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến chết não.

      lật mở trang sau, nhìn thấy hung khí được phát bên ngoài tường bao nhà nạn nhân, là viên đá hình vuông.

      Điều này khỏi khiến Cung Khắc nhớ lại vụ án vừa mới xảy ra ở Tân Hương. người được phát trong phòng, người được phát trong hầm mỏ kín đáo, hung khí đều là đá, vụ gây ra cái chết ngay tại chỗ, vụ kia lại chỉ gây ra vết thương mang tính chất tạm thời, hơn nữa cả hai vụ án đều hẹn mà gặp, nhắm vào người – Trần Dụ Đạt.

      Cung Khắc hiểu. Nếu vụ án tại có thể định tội gây thương tích, vậy vụ án năm đó ràng là mưu sát. Căn cứ theo tài liệu, ở trường vụ án, cảnh sát thu thập được đế giày có dính máu của Trần Dụ Đạt nên mới bắt ta, cũng coi như chứng cứ xác thực rồi, vì sao sau đó lại truy cứu?

      Cung Khắc lật tiếp nhưng kinh ngạc phát ra toàn bộ phần ghi chép đều còn.

      Thế này là thế nào? Cung Khắc gọi điện thoại cho Doãn Nghị. Nghe ngữ khí trong điện thoại biết tâm trạng của Doãn Nghị vui, có vẻ như nổi sóng. Cuộc điện thoại của Cung Khắc khiến ấy nghỉ lấy sức lúc rồi mới từ trong phòng thẩm vấn ra: “Hồ sơ à, đừng nhắc nữa, nhân viên quản lý tài liệu rằng mấy năm trước nhà kho bị cháy, mất rất nhiều tài liệu, trong đó có phần ghi chép của vụ án này”.

      Hiếm khi Cung Khắc cười khẩy, lần này tiếng cười rệt bật ra: “Trùng hợp quá đấy”.

      ra lúc nhận được tài liệu tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng vụ án trôi qua hơn chục năm rồi, có điều tra cũng có tác dụng mấy”.

      Nhưng Cung Khắc cho là vậy: “Em lại cảm thấy điều tra vụ án năm xưa vụ án tại cũng gần như phá được rồi”.

      “Cung Khắc, cậu có ý gì?”

      “Ý của em là hung thủ của hai vụ này là cùng người nhưng phải là Trần Dụ Đạt. thể được lý do, chỉ là em cảm thấy như vậy”.

      Doãn Nghị trầm mặc, làm trong ngành của họ, có lúc phải dựa vào trực giác để phá án”.

      “Vậy bây giờ phải làm sao?” Doãn Nghị hỏi Cung Khắc.

      “Em muốn gặp Trần Dụ Đạt”.


      Kết quả là hôm đó, cuối cùng Cung Khắc cũng gặp được Trần Dụ Đạt, mà cùng Doãn Nghị quay đầu xe tới khách sạn có tên Tái Thượng Phi ở huyện Tân Hương. Khi cảnh sát điều tra Giám đốc ngân hàng đó bất ngờ phát tình hình tại khách sạn ta từng dừng chân, kilogram ma túy cộng thêm thi thể nữ thối rữa ở mức độ cao. Huyện Tân Hương vốn bình yên bao năm nay, lần đầu tiên trở thành tiêu điểm của cảnh sát tỉnh B.

      Phạm vi hoạt động của Cung Khắc thường nằm trong tỉnh A, lần này đối mặt với những trinh sát được Công an tỉnh B cử xuống, khả năng của giống như Diệp Nam Sênh năm xưa được Đới Minh Phong thừa nhận vậy, dễ dàng bị phủ nhận.

      Dựa vào đầu giường mấy dễ chịu trong nhà khách, Diệp Nam Sênh xoa xoa cái bụng tròn vo, cười tít mắt : “Con ơi con , con có ngờ được người bố lợi hại của con cũng có ngày hôm nay ?”.

      Diệp Nam Sênh vậy nhưng Cung Khắc cũng giận. tới bên giường, ngồi xuống, nắm tay , cùng xoa bụng.

      Diệp Nam Sênh : “902, bảo bụng em to vậy, có khi nào là sinh đôi ?”.

      Cung Khắc lẳng lặng dịch chuyển tay xuống dưới, “Tám cái bánh bao buổi trưa đủ no ? đủ ngày mai mua cho em mười cái?”.

      Mí mắt Diệp Nam Sênh giật giật, 902 này dùng hành động để cho khác nhau giữa dạ dày và bụng đấy à…

      Khốn kiếp!


      Diệp Nam Sênh còn chưa kịp kháng nghị 902 biến tướng ăn khỏe, bên ngoài có người gõ cửa. Cung Khắc đứng dậy mở cửa, thấy Trần Tấn nước mắt tèm lem và Đông Đông chau mày tỏ vẻ bối rối.

      “Sư phụ, họ người chết đó chính là mẹ cháu!” Trần Tấn bật khóc thành tiếng.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 83. Mười năm

      Mục Trung Hoa là người tương đối có nguyên tắc, phân biệt thị phi ràng, thế nên khi con rể Cung Khắc bị cảnh sát tới từ tỉnh B nghi ngờ, lập trường của bà Mục vẫn vậy, kiên trì với nguyên tắc của mình, đứng về phía Cung Khắc, từ chối công việc chi viện cho pháp y tỉnh B.

      “Hai… ba… bốn… năm… sáu”. Lúc này, bà Mục khoanh chân ngồi giường trong nhà khách, vung ra năm quân bài rồi xoa đầu Trần Tấn ngồi bên cạnh: “Yên tâm , người chết đó phải mẹ cháu đâu, bà hỏi giúp cháu rồi”. Trần Tấn gật đầu chắc nịch. Nó ghé đầu nhìn bài của ông Diệp rồi hỏi câu kỳ lạ: “Ông ơi, ông có tứ quý sao chặt bà?”.

      Trần Tấn vừa dứt lời, ánh mắt sắc như dao của Mục Trung Hoa ngay lập tức phóng tới, ánh mắt đó như : Ông Diệp, ông dám chặt tôi thử xem!

      Ông Diệp cười tít mắt sắp xếp lại bài rồi xoa đầu Trần Tấn: “Tiểu Tấn à, cháu hoa mắt nhìn nhầm rồi đấy”.

      Tại mình hoa mắt ư? Trần Tấn nghĩ, nhưng sau khi hết ván nó phát ra điểm bất hợp lý. Ông Diệp đánh hai con K trước, sau đó lại tiếp tục đánh hai con K. ràng là bốn con, tứ quý mà.

      Nhưng những người có mặt ở đó bao gồm Cung Khắc, Diệp Nam Sênh và mấy người khác đều làm như nhìn thấy. Diệp Nam Sênh hiểu suy nghĩ của Trần Tấn, bĩu môi, ông bố của mình trêu chọc bà Mục cũng phải chuyện năm, hai năm nữa, người tinh mắt vừa nhìn là lập tức nhận ra có chuyện gì, bà Mục lại chẳng hiểu chút nào. Nhưng cũng chính vì điều này mà mẹ mới có thể vô tâm vô tính hạnh phúc đến tận bây giờ chăng?

      Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc: Em ngốc nghếch như bà Mục đâu.

      Cung Khắc nhìn : biết mà, nhưng em ít hơn bố mẹ đâu.

      Vào lúc mọi người hưởng niềm vui gia đình trong nhà khách huyện Tân Hương tiến độ phá án của những nhân viên cảnh sát Công an tỉnh B lại chậm chạp đến mức gần như ngừng hẳn. Mấy ngày liên tục họ điều tra trong phạm vi huyện Tân Hương nhưng có ai phù hợp với điều kiện của mất tích. Mà theo bảng thông tin khách hàng trong khách sạn cũng hề có ghi chép nào về chuyện có vào thuê phòng.

      giống với câu – “thiên ngoại phi thi”. Giống như nó vô duyên vô cớ rơi xuống khách sạn vậy, bất luận là thi thể người phụ nữ hay gói ma túy kia cũng khiến các hùng ở Công an tỉnh B hết đường xoay xở, huống hồ cả Giám đốc ngân hàng vào khách sạn cũng chết, họ tìm ra được đầu mối.

      Cục diện gượng gạo ấy duy trì tới ngày thứ ba, đội trưởng cảnh sát hình dẫn theo mấy trợ thủ đánh tiền trạm tới nhà khách, vào gặp Mục Trung Hoa và Cung Khắc.

      Người đội trưởng ấy họ Lê, tên đầy đủ là Lê Hoan, nữ cảnh sát can trường mới ba mươi tuổi. ấy vừa từ thành phố giáp ranh với tỉnh B trở về. lâu trước đây, ở đó xảy ra vụ án ghê rợn, bị mưu sát, khi thi thể được phát , đại não của nạn nhân bị người ta lấy mất.

      Lê Hoan giám sát vụ án này hơn tháng mà vẫn có được manh mối gì, còn cách nào khác, lúc này ấy nhớ tới chuyên gia tâm lý tội phạm, hung thần của bọn tội phạm tỉnh A – Cung Khắc nên quay ngược trở lại đây, chuẩn bị xin với cấp mời Cung Khắc tới tỉnh B hợp tác phá án. Chỉ là ấy ngờ rằng, gần như cùng lúc này mấy cấp dưới của mình lại đối đầu với Cung Khắc.

      người vẫn còn nguyên gió bụi của ngoại thành tỉnh B, Lê Hoan cúi người chào Mục Trung Hoa và Cung Khắc: “Giáo sư Mục, thầy Cung, họ hiểu chuyện, mong hai vị đừng phật lòng”.

      Bà Mục nhìn lên trần nhà, tựa hồ đó có phong cảnh trắng toát nào đó còn đẹp hơn cả người trước mặt vậy. Ngược lại Cung Khắc hơi cúi đầu, lịch đáp: “Người quen biết quả thực khó xây dựng lòng tin”.

      Lê Hoan thầm thở phào nhõm, ấy còn tưởng rằng Cung Khắc là người quái đản giống như lời đồn, bây giờ xem ra, cũng đến nỗi.


      Sau khi có được ăn ý, đôi bên còn khoảng cách trước đây. Trong phòng làm việc bé của đồn công an Tân Hương, mấy người mở cuộc họp đầu tiên về vụ án này. Cung Khắc ngồi phía dưới, lắng nghe những người của tỉnh tường thuật lại vụ án.

      Phụ trách việc này là cảnh sát họ Thẩm, giọng ta khá trầm, to lắm nhưng vừa đủ để tất cả mọi người trong phòng nghe được ràng.

      “Giám đốc ngân hàng tên đầy đủ là Phương Hoành, là giám đốc bộ phận tín dụng của ngân hàng ở tỉnh A, năm nay 35 tuổi, kết hôn năm 20 tuổi. Vợ ta là bạn cùng thời đại học, hai người sau khi kết hôn cậu con trai, năm nay năm tuổi, học mẫu giáo. Theo phản ánh của bạn bè và người thân quan hệ giữa họ rất tốt, tuy nhiên căn cứ theo kết luận giáo sư Mục, tôi điều tra và được biết, Phương Hoàng và vợ ly hôn trước đó mười tháng. Vợ Phương Hoành còn ở tỉnh A, chúng tôi thông báo cho các đồng nghiệp ở tỉnh A để liên lạc với người vợ”.

      Cảnh sát Thẩm tới đây ngừng lại lát rồi tiếp tục: “ tiếp về nạn nhân nữ. Căn cứ theo giám định pháp y, thời gian tử vong của nạn nhân có lẽ là khoảng ba ngày trước khi thi thể được phát . Vì trong phòng bật điều hòa lại đóng kín, nhiệt độ cao và ẩm thấp khiến thi thể thối rữa ở mức độ cao. Mặt của nạn nhân bị hủy hoại nghiêm trọng, cơ thể ngoại trừ vết xăm hình hoa hồng cổ tay ra có đặc điểm nổi bật nào khác. Chúng tôi cũng tích cực đối chiếu với những nhân khẩu mất tích trong tỉnh B, hy vọng có thể tìm ra thân phận của nạn nhân trong số đó, bây giờ còn chờ đợi kết quả”.

      “Có vấn đề mà chúng ta có thể điều tra trước”. Cung Khắc ngắt lời cảnh sát Thẩm. Ban đầu cảnh sát Thẩm từng nghi ngờ trong số những người của Cung Khắc, thấy ta nhíu mày, Cung Khắc cũng bộc lộ gì thêm. hơi cúi đầu, trong đầu lên những tài liệu mà mấy ngày nay Doãn Nghị mang tới cho , rồi như tự lẩm bẩm với bản thân: “Hồi còn học, ấn tượng của các bạn học về Phương Hoành là người thà tới mức rập khuôn, tính cách lại khá e dè. người như vậy, cho dù có chịu đả kích vì chuyện ly hôn cũng dễ dàng tìm ”.

      Câu mở lời của Cung Khắc phủ định phương hướng điều tra tại của cảnh sát tỉnh B. Quả đúng vậy, cảnh sát Thẩm và cấp dưới tập trung điều tra những làm nghề bán hoa ở Tân Hương. Việc này cũng có thể hiểu được, người đàn ông, độc thân lâu, muốn tìm người phụ nữ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, nhưng mà…

      “Nhưng đừng quên còn có gói heroin. Nguồn gốc của nó, tôi thiên về giả thiết nó xuất phát từ Phương Hoành. Thử nghĩ mà xem, bên cạnh mang theo gói thuốc giống quả bom hẹn giờ như vậy, có mấy người có gan gọi bán hoa. Huống hồ tính cách của Phương Hoành còn như thế. lời giải thích hợp lý hơn là Phương Hoành quen biết đó, hơn nữa còn khá thân thiết. ta sợ đối phương ra, hoặc hơn thế nữa, người phụ nữ này chính là vợ của Phương Hoành…”

      Cùng với lời phân tích của Cung Khắc, cả căn phòng chìm vào yên ắng kỳ lạ. Người lên tiếng đầu tiên là Lê Hoan: “Chúng tôi sắp xếp cho bố mẹ của vợ Phương Hoành nhận xác nhưng họ bất luận là dáng dấp hay hình xăm đều phải con của họ”.

      Lúc này Mục Trung Hoa trông có vẻ vẫn ngủ gật nãy giờ bỗng lên tiếng: “Hình xăm đó mới được xăm vào, thời gian chỉ khoảng nửa năm. Còn nữa, hình xăm ấy quá phức tạp, nếu tôi nhớ nhầm bên tỉnh A chỉ có hai cửa hàng làm được kiểu xăm nay. Đương nhiên, nếu nạn nhân là người của tỉnh A chúng ta”.

      Lê Hoan thầm cảm thấy khâm phục trong lòng, quả nhiên họ mời Cung Khắc và Mục Trung Hoa tham gia quả thực có lợi ích tương đối lớn với việc phá án. Theo hướng phá án này, Lê Hoan sắp xếp ngay tại chỗ, nhóm tới hai tỉnh A, B để truy lùng tung tích hình xăm, nhóm khác tới chỗ bố mẹ của vợ Phương Hoành để lấy mẫu máu, chuẩn bị đối chiếu ADN.

      Nhưng Cung Khắc lại đưa ra cầu đối với Lê Hoan, muốn gặp Trần Dụ Đạt.

      lòng, Cung Khắc để ý lắm tới gói heroin và xác nằm trong khách sạn. Chỉ cần tìm ra được nguồn gốc xác chết ngày phá án còn xa nữa. quan tâm tới vụ án mười mấy năm trước và vụ án Phương Hoành bị thương hơn. Giữa họ rốt cuộc có liên hệ như thế nào, hay chỉ kẻ gây án, hay đơn thuần chỉ là trùng hợp…?

      Tại phòng tạm giam Tân Hương cách trung tâm huyện Tân Hương năm cây số, lần đầu tiên Cung Khắc gặp được Trần Dụ Đạt – người đàn ông với mái tóc rối bù, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt trống rỗng nên có ở người ở độ tuổi của ta.

      Cung Khắc tới trước, ngồi đợi Trần Dụ Đạt trong căn phòng gặp mặt với cảnh cửa sổ hẹp. lát sau, Trần Dụ Đạt tay đeo còng số tám, cúi đầu, chầm chậm vào phòng. Thoạt tiên mới nhìn thấy Cung Khắc, trong đôi mắt ta dấy lên cảm giác phức tạp thể , có ngỡ ngàng, cũng có nghi hoặc, nhưng tất cả những cảm xúc ấy hóa thành đầm nước chết lắng xuống mắt khi ta ngồi xuống ghế.

      là người của cảnh sát phải , tôi có gì để cả, tôi làm người ấy bị thương”. xong câu này, ta lại cúi gằm xuống. Cung Khắc tiếp mà ngược lại, bắt đầu chủ đề khác: “Trần Tấn là đứa bé ngoan, nó tin rằng bố của nó làm hại ai, càng giết người”.

      Chỉ câu khiến nước mắt ta men theo hốc mắt chảy xuống. ta bưng mắt nghẹn ngào trong yên lặng. Nếu phải vì bả vai ta run bần bật từng cơn có lẽ người khác thể nào biết ta khóc.

      Khóc lúc, ta lau mặt rồi hỏi Cung Khắc: “Thằng bé ở ngoài ấy vẫn ổn chứ?”.

      “Khỏe lắm, chạy nhảy vui đùa, bữa ăn ba bát cơm. Chỉ có chuyện tốt là người khác hay bố nó là kẻ giết người. Mấy hôm nay vì chuyện này nó đánh nhau với người ta hai bận rồi”.

      Cung Khắc nhìn bờ môi run run của Trần Dụ Đạt, có vẻ như muốn gì đó nhưng lại thành câu. đổi tư thế ngồi, đặt tay lên bàn, đan hai bàn tay vào nhau, “Tôi đoán bất luận chuyện lần này hay mười mấy năm về trước sở dĩ chân tướng cũng chỉ vì muốn làm hại tới gia đình mình, nhưng chính vì như vậy lại khiến con trai mình tổn thương”.

      Trần Dụ Đạt há hốc miệng, rất lâu sau mới bật ra tiếng: “Nhưng tôi cảm thấy chuyện này liên quan tới cả, cũng thể là ấy được”. Trần Dụ Đạt còn nhớ, ta về quê ở mấy ngày, đợi được người vợ Lý Mỹ Quyên mà mình mong chờ, nhưng hôm ấy lại nhận được điện thoại của cả…


      Ra khỏi trại giam Tân Hương, bầu trời mới đầu còn tươi sáng chẳng hiểu vì sao bỗng u, những đám mây đen dày đè nặng xuống đỉnh đầu, khiến những người đứng dưới luôn có cảm giác như khó thở.

      Vẫn là chiếc xe cảnh sát sắp hỏng ấy. Doãn Nghị ngồi trong xe. ấy vừa kết thúc cuộc điện thoại, thấy Cung Khắc ra bèn vội vàng vẫy tay, “Nhanh, nhanh, vụ án có tiến triển rồi!”.

      Tiến triển mà Doãn Nghị tới từ phía Công an tỉnh A. Do điều kiện eo hẹp, kết quả so sánh ADN phải mấy tiếng sau mới có. Nhưng từ tin tức được nhóm cảnh sát tỉnh A gửi về hình xăm người có thể chắc chắn tới chín phần rồi. Đó là cửa hàng xăm tên là “Thêm hương”. Điều khiến cảnh sát bất ngờ là căn cứ theo hồi tưởng của bà chủ cửa hàng “Thêm hương”, nửa năm trước, có hai nắm tay nhau vào cửa hàng, chọn hình bông hoa hồng này, vì mẫu xăm của cửa hàng chỉ xăm cho vị khách nên bà chủ nhớ rất , hai khi đó gọi người kia là “người ”.

      Vợ của Phương Hoành là người đồng tính, điều này khiến người ta bất ngờ. Ngay sau đó lại có vấn đề nảy sinh, thân phận của nạn nhân nữ này có thêm lựa chọn, có thể là vợ của Phương Hoành, cũng có thể là người tình của ta.

      Khi đối mặt với hai lựa chọn như thế, kết quả đối chiếu ADN ràng trở nên cực kỳ quan trọng.

      Lại thêm tiếng đồng hồ trôi qua, điện thoại trong phòng làm việc vang lên. Lê Hoan nhận máy. Nghe xong báo cáo, ấy ngắt máy và : “ có kết quả đối chiếu ADN rồi, nạn nhân phải là vợ của Phương Hoành”.

      Tình tiết vụ án phát triển tới mức này, vợ của Phương Hoành trở thành kẻ tình nghi quan trọng bị khoanh vùng. Tại huyện Tân Hương thành phố Bắc An tỉnh B, Lê Hoan gọi điện lên Công an tỉnh, điều tra toàn diện mọi tung tích về người vợ trước của Phương Hoành.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :